Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút)

Warning:  Nội dung truyện là cả 1 bầu trời hư cấu, siêu siêu CẨU HUYẾT, ỨC CHẾ, kèm theo nhiều tình tiết nhạy cảm, cao H H H :v :v Vì vậy, truyện KHÔNG DÀNH cho trẻ em dưới 18+ và những thanh niên nghiêm túc muốn NÉM ĐÁ ???????? RV rất rất #dài và cho biết nhiều nội dung chi tiết quan trọng trong truyện nên hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Lời khuyên: Hãy đọc RV để #Tham_khảo nhưng #KHÔNG_NÊN đọc truyện vì dễ xảy ra tình trạng màu nhồi cơ tim mà nghoẻo :v. Đảm bảo được sức khỏe cũng như mức độ điên trì cùng chịu đựng nồi cẩu huyết thập cẩm này thì nhảy hố nha ^^ “Chúng ta đều không sai Chẳng qua là không thích hợp Tình yêu à, Lúc ấy em không hiểu được Lựa chọn là của em Không phải do anh Em phải tự gánh vác tương lai của mình Vòng ôm anh dành cho em ngày hôm qua Em đã từng không biết làm thế nào cho phải Nếu chúng ta gặp lại em sẽ mỉm cười Cám ơn anh, cám ơn anh Em đã được nếm trải tình yêu tuyệt diệu” (Trích lời bài hát trong truyện) Câu chuyện kể về tình yêu của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, có thể được ví như hình ảnh của một cuộn len bị con mèo có tên là Định Mệnh đùa giỡn. Nó lăn cuộn len ấy khắp nơi, xoay vần đến mức rối nùi, trong quá trình đó còn “vô tình” tạo ra thật nhiều nút thắt…. Hai nhân vật chính chỉ mải miết cùng nhau gỡ rối, cùng một nút thắt nhưng cả hai lại tự mở theo cách riêng của mình, đến cuối cùng càng mở càng chặt.  Nhưng cũng chính vì sự kiên trì và cố chấp với đối phương, rốt cuộc khi tất cả những nút thắt ấy được tháo gỡ, cũng chính là lúc bọn họ nhận ra, sợi dây ấy đã cột chặt số phận của hai người vào với nhau, không cách nào tách rời được nữa. ... Lần đầu tiên Hạ Tử Du gặp Đàm Dịch Khiêm, là ở… trên giường. Lúc ấy, Hạ Tử Du được biết đến là tiểu thư nhà họ Hạ, gia thế quyền quý nhưng vẫn muốn tự mình đi làm, nên đã xin vào làm nhân viên PR cho tập đoàn Đàm thị, cũng chính là công ty dưới quyền lãnh đạo của Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm. Xã hội hiện đại, quy tắc ngầm dĩ nhiên không thể thiếu, đặc biệt là nhân viên phòng PR. Thế nên, trong một dịp Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm đến trụ sở thành phố Y công tác, các cô gái xinh đẹp của phòng PR được sắp xếp để “phục vụ” anh. Đương nhiên, Hạ Tử Du cũng nằm trong số đó. Thế nhưng, cô lại chẳng hề có chút hứng thú nào đối với sự kiện này, cho dù các đồng nghiệp còn lại hết sức hưng phấn.  Ấy thế mà, đứng trước sự ghen ghét và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cô lại chính là người được chọn. Chỉ có điều, Hạ Tử Du không hề hay biết chuyện này. Bằng một cách nào đó, cô đã bị gài bẫy để đến phòng của anh, và đương nhiên, chuyện đó đã xảy ra… “Đau quá, anh cút ngay!” Lần đầu tiên của Hạ Tử Du, cứ như vậy bị anh mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, cướp mất. Hạ Tử Du quả thật không biết, cũng không bao giờ ngờ tới, chính vào cái đêm định mệnh ấy, cô đã không có cách nào thoát khỏi anh được nữa. Cô cũng không biết, xuất phát điểm của tất cả mọi chuyện, đều đến từ hai chữ “trả thù”. Đúng vậy, Đàm Dịch Khiêm sắp xếp như vậy, chính là để dạy dỗ Hạ Tử Du. Trước đây rất lâu, khi cô còn rất nhỏ đã ở cô nhi viện, và có một người bạn tốt tên là Đường Hân. Sau đó, ba mẹ ruột của Đường Hân tìm được tin tức đã đến cô nhi viện đón con gái. Nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao, không đón được Đường Hân lại đón Hạ Tử Du về nhà. Lúc ấy, trái tim non nớt của Hạ Tử Du đã không thể chống lại cám dỗ của thứ tình cảm gia đình ấm áp, cô đã quyết định không nói rõ chân tướng. Nhưng từ lúc đó cho đến sau này, cô luôn đi tìm tung tích của người bạn đó, hy vọng có một ngày tìm thấy cô ấy thì sẽ trả lại thân phận cho cô ấy. Thế nhưng, số phận trớ trêu đã để Đàm Dịch Khiêm tìm thấy Đường Hân trước và từ chính miệng của Đường Hân cùng với việc chứng kiến cuộc sống khổ sở của cô ấy, từ lúc nào trong mắt anh, Hạ Tử Du đã trở thành một người có tham vọng, gian trá lừa gạt để chiếm lấy thân phận của bạn bè. Hơn nữa, lúc nhỏ Đường Hân đã từng cứu anh, cho nên ơn này phải trả, thù này cũng phải báo. Tất cả, đổ hết lên người Hạ Tử Du. “Mỗi một giây rong ruổi trong cơ thể cô anh đều căm ghét và thù hận, mà cô hoàn toàn không hay biết.” Đàm Dịch Khiêm đã dùng mọi cách khiến cô gái bé nhỏ ấy yêu mình. Đương nhiên, Hạ Tử Du không có cách nào thoát khỏi sự mê hoặc ấy. Không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ, nam tính, ở Đàm Dịch Khiêm còn luôn tỏa ra một khí chất của một nam thần, thông minh, nhạy bén, quyết đoán. Chưa kể, những hành động của anh đối với cô luôn mang theo chút bá đạo nhưng lại xen lẫn sự cưng chiều, khiến cho cô gái lần đầu biết yêu đã không cách nào chống đỡ được mà dần ngã vào tay anh. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, anh mới tàn nhẫn bộc lộ ý đồ của mình. Vào trước ngày hai người kết hôn chỉ đúng một ngày, anh đã khép cho cô một tội danh mà cô không hề phạm phải. Hạ Tử Du cứ như vậy, mặc áo cưới tinh khiết như một đóa sen, bước vào tù. Trong một đêm, cô mất đi mọi thứ, thân phận bị vạch trần, mang tiếng lừa gạt, còn tham nhũng ngân sách. Kết quả, chính là hai năm trong ngục. Thời gian hai năm không quá dài đối với một cô gái trẻ, nhưng đối với Hạ Tử Du đó chính là hai năm đen tối nhất trong cuộc đời. Bởi vì, ở trong tù, cô đã có một quyết định vô cùng quật cường, chính là sinh con cho anh. Đúng vậy, khi cô vào tù mới biết mình có thai, cô hoàn toàn có thể bỏ đứa bé, bởi vì ngay cả đến thăm cô một lần, anh cũng không đến. Nhưng mà, cô đã không làm vậy. Có ai đó đã nói, khi yêu, con người ta sẽ có sức mạnh không thể tưởng nổi. Hạ Tử Du chính là có một sức mạnh như vậy, mới có thể sinh ra cô con gái Liễu Nhiên. Thế nhưng, sau khi ra tù cô đi tìm anh lại không thể nào ngờ được, thì ra anh chính là người đã tự tay đưa cô vào tù và còn nữa, tất cả những chuyện anh làm cho cô, vì cô, đều là để trả thù cho Đường Hân.  Cô biết hết tất cả, nhưng không hận anh. Là bởi vì, cô nghĩ rằng mình đáng bị như vậy, là bởi vì, cô nợ Đường Hân 10 năm lang bạt khổ sở. Vì thế, cô không cho anh biết về sự ra đời của đứa con, cứ như vậy mà ra đi. Cô thành toàn cho anh và Đường Hân.  Nhưng cô đã sai rồi. Ở đâu đó sâu thẳm trong con người Đàm Dịch Khiêm, đã không còn tự chủ được khi đối diện với cô nữa. Anh không đến thăm cô, bởi vì anh không muốn thừa nhận, bản thân mình đã dao động. Tất cả mọi bằng chứng và lời nói đều chỉ ra bản chất xấu xa của cô, nhưng một góc nhỏ nào đó của anh lại không tin như vậy. Nhưng cái góc nhỏ ấy, không đủ khiến cho một con người cao ngạo lạnh lùng như anh, mở lòng với cô. Thế nên, anh dùng thái độ đáng ghét nhất, đối xử với cô. “Thì ra anh vẫn có thể tàn nhẫn với cô như vậy, tàn nhẫn đến mức có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ riêng cô là không nhìn thấy…” Trong sự giằng co mỏi mệt ấy, Hạ Tử Du đã gặp Kim Trạch Húc, con nuôi của ba cô. Trong sự chới với và cùng cực, cô đã được người đàn ông này giúp đỡ. Và cũng từ đó, cô mang trong mình, một gánh nặng ơn nghĩa. Đàm Dịch Khiêm sau khi gặp lại Hạ Tử Du, cùng với thời gian tiếp xúc Đường Hân, anh nhận ra hình như có gì đó không đúng. Thế là anh bắt đầu đi điều tra, mới phát hiện rất nhiều sự thật bị che giấu. Bí mật đầu tiên chính là, Hạ Tử Du không phải là người xấu xa như anh biết và bí mật thứ hai, anh có một đứa con gái. Đến lúc này anh biết mình đã sai rồi, anh muốn tìm cách đền bù cho cô, nhưng anh lại chọn một cách thức hoàn toàn cực đoan. Anh không giải thích rõ ràng, đã ép cô cùng con gái theo anh đi Los Angeles. Thử hỏi, Hạ Tử Du lấy đâu ra niềm tin để tình nguyện ở bên cạnh anh? Thế nhưng, Hạ Tử Du yếu đuối nhận ra, vốn dĩ mình không thể cự tuyệt con người này. Nên cô thử dần dần chấp nhận anh. Vậy mà, đến lúc cô sắp quên đi đoạn quá khứ mà anh gây ra, cô lại phát hiện anh có liên quan đến cái chết của mẹ mình. Thì ra, giữa anh và cô, không chỉ có ân oán tuổi thơ, mà còn có hận thù của đời trước. Và cùng với sự “giúp đỡ”, hay đúng hơn là sự "giật dây" của Kim Trạch Húc, cô đứng trước tòa tố cáo anh.  Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại với những chuyện Kim Trạch Húc đã nói, anh trong sạch. Và cô bỗng chốc được cả thế giới biết đến là một người phụ nữ hèn mọn và đê tiện.  Mang một nỗi đau đớn không thể tả xiết, Hạ Tử Du một lần nữa mất đi tất cả. Người đàn ông cô yêu nhưng không thể tin tưởng, quyền nuôi dưỡng đứa con gái mà cô đổi bằng mạng sống để sinh ra và cả đứa con chưa hình thành trong bụng nữa.  Hạ Tử Du mang theo những vết thương chằng chịt ấy, rời khỏi Đàm Dịch Khiêm. Cô đã định cứ như vậy sống hết cuộc đời của mình, chỉ của riêng mình mà thôi. “Cuối cùng mất vẫn mất, họ không có sai, sai lầm chính là gặp sai người.” ... Nhưng, ông trời không toại nguyện cho cô.  Ba năm sau, cô lại một lần nữa gặp anh.  “Gặp anh ở Maldives thật sự bất ngờ, sở dĩ có thể biểu hiện lạnh nhạt trước mặt anh như vậy, không phải vì cô cố đè nén tình cảm dành cho anh, cũng không phải vì cô muốn tỏ vẻ tự nhiên trước mặt anh, mà là cô đã học được cách cư xử bình tĩnh.” Cô thản nhiên chấp nhận việc anh đã có người mới, một Đan Nhất Thuần xinh đẹp đáng yêu, mọi người đều thích, kể cả con gái của cô nữa. Nói không đau lòng là nói dối, nhưng thời gian ba năm cùng với những đau khổ mà cả hai gây ra cho nhau, cũng đủ để cô buông bỏ. Nhưng một lần nữa, cô bỏ xuống, anh lại nhặt lên. Đường Hân vì muốn ngăn cản Đàm Dịch Khiêm đến với Đan Nhất Thuần, đã quyết định nói ra sự thật người năm xưa cứu anh chính là Hạ Tử Du, đồng thời bản thân anh cũng phát hiện ra rằng, tất cả số tiền trước kia cô đòi anh bồi thường, đều được quyên góp cho trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa của anh. Là chính Hạ Tử Du cô, nhận lấy tất cả sự chán ghét của người đời, cùng với những tổn thương không thể xóa nhòa, cứ như vậy để lại cho anh những gì tốt đẹp nhất. “Trời cao cố ý hành hạ anh, muốn để anh tự tay dùng lưỡi dao sắc bén tùng xẻo da thịt mình, xé toác từng vị trí trên thân thể anh, từng mảnh từng mảnh khiến anh thương tích đầy mình, cuối cùng khắp nơi đau đớn đến mức không thở được.” Lần này gặp lại, Đàm Dịch Khiêm hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ sự sai lầm trước kia của bản thân, quyết tâm giành lấy Hạ Tử Du một lần nữa. “Hạ Tử Du, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy tôi phải làm thế nào?” Cách thức của anh cũng giống như trước kia, dùng những cảm giác của thể xác để cho cô biết rằng, thực sự cô chỉ có thể ở bên Đàm Dịch Khiêm anh mà thôi. Hạ Tử Du cũng biết rõ điều đó, cô từng nói người phụ nữ luôn có một thứ tình cảm đặc thù đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Cô cũng vậy. Dù rằng anh dùng đứa con gái nhỏ mà cô ngày đêm mong nhớ ra để thỏa thuận, dù rằng anh dùng cách thức nguyên thủy nhất để khiến cô phải nhớ lại những cảm giác khi còn bên anh, cô cũng không thể không thừa nhận. Đối với người đàn ông ấy, cô chưa bao giờ có thể quên được. Chấp nhận ở bên anh một lần nữa, nhưng tình cảm giữa hai người vốn dĩ không có quá trình yêu đương bình thường như những cặp tình nhân khác. Đàm Dịch Khiêm luôn là một người đàn ông thâm sâu khó dò, một người con gái đơn thuần như cô làm sao có thể hiểu thấu? Thế nên, dù đã quay về bên nhau, cô vẫn không hề có cảm giác an toàn. Không phải cô không tin tình cảm của mình, mà chính là không tin vào tình cảm của anh. “Em không có lòng tin là do anh… Anh đã quên, anh chưa từng mang đến cho em quá trình yêu đương của những đôi nam nữ vẫn thường hay có, trong ký ức của em, phần lớn đều là những tính toán và tăm tối mà anh để lại.” Thế nên hết lần này đến lần khác, trước sự bí ẩn của Đàm Dịch Khiêm, cùng với tính toán của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du đã bị lợi dụng. Kim Trạch Húc lợi dụng tình cảm của cô, lợi dụng ân tình mà cô nợ hắn, đã khiến cô trở thành một người không biết quý trọng tình cảm, từng bước bị đẩy ra xa khỏi Đàm Dịch Khiêm. “Một trái tim đã vỡ nát tan tành không có cách nào chắp vá lại được nữa, cái cần không phải là hy vọng, mà là hiểu.” Nhưng có lẽ cao trào nhất chính là cuộc chia ly cuối cùng của cô và anh. Gọi là cuối cùng vì trước đó, hai người đã kết hôn hai lần và cũng ly hôn hai lần. Trong lần sau cùng ấy, Đàm Dịch Khiêm vì muốn bảo vệ cô cho nên đã tạo ra những hiểu lầm, khiến cô chán ghét và hận anh đến cực hạn, quyết tâm bỏ đi. Nhưng khi biết tin anh phải đấu một mất một còn với Kim Trạch Húc và có thể mất đi tất cả, cô lại quay về. Tự nhủ với lòng mình, cô quay về không phải vì còn vương vấn, không phải vì lo lắng cho anh, mà chỉ là vì những lý do khác. Cái cớ ấy cô có thể gạt được cả thiên hạ, nhưng không gạt được chính mình. “Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cách cô là cố chấp… Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể vướng mãi vào anh…” Vì vậy mà khi Đàm Dịch Khiêm đã thắng được cuộc chiến đó đến tìm cô, giải thích tất cả thì những thương tổn và ân oán giữa hai người cũng lần lượt biến mất, chỉ còn lại là sự giận dỗi ngọt ngào giữa những đôi tình nhân mặn nồng. “Anh nhìn thật sâu vào hàng nước mắt của cô, nói dịu dàng: “Tin tưởng vào trái tim của anh, là thực sự muốn cùng em đi tiếp con đường này…” Hai người dẹp bỏ mọi trở ngại, dần dần học được cách tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ cùng nhau, quyết định:  “Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời” Sau đó nữa, chính là những pha hành động trên giường vô cùng ngọt ngào nhưng không kém phần gay cấn, xuân sắc không sao tả xiết. Thế nên, lúc ở trên giường, Hạ Tử Du vẫn thường bảo Đàm Dịch Khiêm chính là điển hình của vô lại có văn hóa. ... Đối với các nhân vật còn lại, chỉ muốn nói một câu rằng, trong tình yêu, có hai loại phụ nữ ngốc. Loại thứ nhất, chính là giả ngốc, loại thứ hai là bị chính các anh làm cho ngốc. Chỉ có Hạ Tử Du thuộc loại thứ hai, còn tất cả nữ phụ của truyện này đều là loại thứ nhất. Từ Đường Hân cho đến Đan Nhất Thuần, họ đều yêu Đàm Dịch Khiêm bằng một tình yêu cuồng si, nhưng không được đáp lại. Chính vì không hiểu anh đã yêu Hạ Tử Du vì cái gì, nên họ đã giả vờ ngốc để có thể ở lại bên cạnh anh. Nhưng cuối cùng, vì những suy nghĩ thâm độc tìm mọi cách để thay thế Hạ Tử Du, mà họ phải nhận lấy những hậu quả vô cùng tàn khốc. Bởi vì họ không biết rằng, đối với Đàm Dịch Khiêm thì: “Trong thế giới này, ngoại trừ người phụ nữ quan trọng nhất của tôi bị tổn thương thì mới được coi là tàn nhẫn, còn những người khác gặp cảnh ngộ đó trong mắt tôi cũng không tính là gì, bao gồm cả bản thân tôi.” Cũng như, “Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được Đàm Dịch Khiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.” Nhưng nói đến si tình, không chỉ có hai người phụ nữ kể trên, còn có hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời Hạ Tử Du. Một người chính là Kim Trạch Húc với một đoạn tình cảm đầy toan tính. Người còn lại chính là người bạn tốt của Đàm Dịch Khiêm, Robert. Anh là một “lãng tử quay đầu” mang một tình yêu cao thượng dành cho Hạ Tử Du. Anh có rất nhiều cơ hội, cũng có được sự tin tưởng của cô, nhưng khi biết được trong lòng cô chỉ chấp niệm duy nhất một tình yêu với Đàm Dịch Khiêm, thì anh lại chấp nhận đứng ở một bên, lặng lẽ chúc phúc cho cô gái mình đã gặp gỡ muộn màng. Truyện mang một chút màu sắc cổ tích, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du có một ngoại hình đẹp đến tuyệt đối, các nhân vật xuất hiện đều có gia thế khủng, nam nữ phụ đều là những người sở hữu vẻ đẹp khó tìm và quyền lực của Đàm Dịch Khiêm có thể nói là một tay che trời, không gì là anh không thể làm được. Nhưng cách mà anh bảo vệ người phụ nữ của mình, cũng như cách mà Hạ Tử Du cố chấp yêu anh, đều là những ánh sáng màu hồng mang đến sự ấm áp cho cuộc sống vốn dĩ đã quá lạnh lùng này. Điều quan trọng nhất phải nói sau cùng chính là, cuối cùng Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm phải cảm ơn con mèo Định Mệnh ấy đã để hai người tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn này. ... “Thứ lớn nhất ông trời ban cho anh không phải là tài giỏi hay giàu có mà chính là để cho anh gặp được em…” “Cho dù người em gặp trước có là ai chăng nữa, em cũng chỉ mong người đó là anh mà thôi.” _____________ " ": Trích dẫn từ truyện. Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hạ Tử Du vừa bước vào phòng PR thì phát hiện những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai đang thảo luận chuyện gì đó. Hạ Tử Du lòng đầy nghi ngờ đang muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt Tiểu Nghệ cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Lâm của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy đã năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh. Môi trưởng phòng Lâm hơi nhếch lên, khóe mắt không thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp trên đọc một loạt các tên, "Lạc Băng, Diêu Thục Nhi, Hạ Tử Du, Lâm Khả Khả, bốn người đến phòng làm việc của tôi một chút!" Hạ Tử Du bị gọi tên thì ngẩn người, nhưng cũng lập tức đi theo bốn người đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc của trưởng phòng Lâm. - Trong phòng làm việc, trưởng phòng Lâm cười tủm tỉm nhìn tới bốn cô gái xinh đẹp trước mắt. Lạc Băng được trưởng phòng Lâm cười lấy lòng cũng không rõ nguyên do, khiến cho có phần không hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Lâm, "Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi đi xã giao hay không?" Mời các bạn đón đọc Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút) của tác giả Quai Quai Băng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xin Hãy Ôm Em
Cái motip tổng tài bá đạo thật sự đã rất quen rât quen thuộc rồi. Tình tiết quanh đi quẩn lại cũng là những hiểu lầm, ngộ nhận, nhận ra tình cảm, lại sóng gió, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp... Tình một đêm kết thúc, ai nấy rồi cũng thành người xa lạ thôi! Vậy là được. Cớ gì cứ phải cưỡng ép bên nhau? Thế nhưng tổng tài chính là thích bá đạo như vậy đó, được không hử? "Một đêm triền miên, quăng qua hai trăm đồng, tự nhận mình xui xẻo! Những tưởng từ nay là người qua đường, nhưng lại ba lần bốn lượt bị bắt trở lại giường... Về sau cô phẫn nộ, đổi lại anh lại nghiêm túc nói yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Cô rất muốn biết: "Chịu trách nhiệm thế nào?" Anh nhào tới như hổ vồ: "Tiếp tục ngủ!~" Truyện có ba phần, mỗi phần là 1 cặp khác nhau. Văn án chỉ dành cho cặp chính ^^~ *** Dịch truyện Tầm mệt mỏi quá nên dịch vui một câu chuyện khác (của bạn Tầm =))~) Truyện này không ngắn, ai thích đọc vui thì đọc, còn ai muốn tìm một truyện để hoàn nhanh thì đừng đọc nhé. Truyện thể loại tổng tài cẩu huyết như các bộ tổng tài cẩu huyết kinh điển khác, dễ khiến người đọc muốn đập nam chính hoặc nữ chính, ai yếu tim, yêu cầu thực tế, văn phong nho nhã cũng không nên đọc. Truyện có nội dung đã nhiều truyện viết, ai thích mới lạ cũng không nên đọc.Truyện của tác giả không có tên tuổi, ai muốn tìm một câu chuyện mượt mà từ đầu đến cuối cũng không nên đọc. *** "Á, đau quá..." "Không được chạy!" "Tôi không muốn nữa, đừng tiếp tục nữa! Á..." ... Lâm Uyển Bạch mở mắt ra, cơn đau lạ lẫm trên người khiến cô bàng hoàng nhận ra tất cả không phải mơ. Nơi cô đang có mặt là một phòng khách sạn, ánh nắng ngày mới mông lung hắt vào, làm nhòe đi tấm thảm trải sàn và một chiếc giường với tình cảnh "nóng bỏng". Quần áo của cô từ trong ra ngoài đều rơi hết xuống đất, nhăn nhúm hết cả. Tối qua cô đã bị ai đó cưỡng bức! Lâm Uyển Bạch ôm đầu, cố gắng nhớ lại. Cô làm việc partime trong một quán bar, công việc chủ yếu là quảng bá rượu cho khách, có một vị khách già tâm ý đen tối cứ nằng nặc bắt cô uống rượu rồi mới thanh toán. Sau khi uống xong, cô phát hiện trong rượu có vấn đề, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài được. Sau khi ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, cô chui vào một không gian khác, sau đó ký ức trở thành những mảnh vụn vặt... Cánh cửa phòng tắm bất ngờ được mở ra. Bấy giờ cô mới phát hiện ra trong phòng ngoài mình còn có một người khác. Lâm Uyển Bạch vội vàng kéo cao chăn lên che kín cơ thể. Phóng tầm mắt qua nhìn, cô phát hiện đó là vóc dáng cao lớn lực lưỡng của một người đàn ông phương Bắc, đường nét ngũ quan cương nghị nhưng không quá thô, cực kỳ đẹp trai. Mà trên hông anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nửa người trên cứ thế lồ lộ ra ngoài không chút che đậy. Lồng ngực chia ra làm hai bên rắn chắc rõ ràng, nhìn tiếp xuống dưới là từng múi cơ bắp vừa phải, quy chuẩn và đường nhân ngư thấp thoáng, nước vẫn còn đang nhỏ xuống trên mái tóc ướt. Lâm Uyên Bạch đỏ mặt quay đi nhưng sau đó lại khẩn trương quay lại nhìn. Lần đầu tiên của cô cứ thế bị người lạ trước mặt này cướp mất, hơn nữa cô còn bị giày vò đến chết đi sống lại! Người đàn ông đi qua kéo tung rèm cửa ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên, quay lại liếc xéo cô rồi nhả ra một làn khói: "Nhìn cái gì, muốn làm lại lần nữa hả?" Lại cái đầu anh! Mời các bạn đón đọc Xin Hãy Ôm Em của tác giả Bắc Chi.
Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!
Tang Du một cô gái sở hữu đôi mắt âm dương, sau tai nạn xe cộ năm tám tuổi thì bắt đầu nhìn thấy được ma, những thực thể thuộc thế giới bên kia, thường xuyên cười cười nói nói về phía hư không làm cho người ta có ấn tượng kỳ quái, đến khi phát hiện ra được sự kỳ lạ của bản thân thì đã không có một mống bạn bè nào. Mục Dung ban ngày làm chủ ở cửa hàng vàng mã phục vụ người sống, kiếm tiền nuôi thân. Ban đêm lại là Tử Thần phụ vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*. (* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.) Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn bè. Có lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất hồn. Mục Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng: Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vụ. Vì vậy, Tang Du chuyển đến... Tang Du: Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ?? ~~~~~~ Diễn chính: Tang Du, Mục Dung Phối diễn: A Miêu, Hách Giải Phóng và vô số người người quỷ quỷ Đặt 1 tảng đá vào chân. Ảnh bìa: @An Celle (Bachgiatrang.com) *** Nhìn cặp mắt ướt sũng của tiểu Hắc, tâm tư rối bời của Mục Dung cũng giảm đi. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, đều là người trước giờ chưa từng thấy nhưng quen thuộc, bên người đó luôn có bóng hình của tiểu Hắc. Tiếu Hắc liếm liếm lòng bàn tay Mục Dung. Nó an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Mục Dung, giống như ngày xưa. Trên bầu trời Tang Du và lão cục trưởng hừng hực khí thế, Tang Du chiếm được thế thượng phong nhưng lão cục trưởng một mức trốn sau Bát Chỉ Kính, Nhược Thủy công kích không hiệu quả. Từ góc độ Mục Dung mà nhìn, Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt quỷ dị kia cùng tản ra một vầng ánh sáng đỏ. Đột nhiên, bên trong tâm thức của Mục Dung đau xót, cô nhìn thấy Bát Chỉ Kính, hắn đã trưởng thành thành thiếu niên phong độ tao nhã, mặc trường bào âm dương thuật sĩ xứ Phù Tang, đầu đội mũ đen dài, hắn bị phong bế trên cọc gỗ dài, đại huyệt trên thân thể bị đinh dài màu đỏ ghim lên, cây đinh đen dài to bằng ngón tay đâm vào lưng hắn. Mặt Bát Chỉ Kính tái nhợt không chút máu, đuy đớn thống khổ lộ ra khẩn cầu, Mục Dung tựa như nghe được hắn tuyệt vọng nói: Cứu ta. Trên bầu trời huyết sắc của Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt càng lúc càng bành trướng. Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng yên tĩnh nằm trên mặt nước, lại nhìn Lang Vương Tiếu Nguyệt máu me khắp người. Phóng tầm mắt, trong bóng tối vô tận chỉ có Nhược Thủy đầy tử khí, bên tai quanh quẩn tiếng cười của lão cục trưởng. Mục Dung vỗ vỗ đầu tiểu Hắc, nói khẽ: "đến lúc rồi, đúng không?" Tiểu Hắc hừ một tiếng cọ cọ chân Mục Dung, sau đó vẫy đuôi đi ba vòng quanh Mục Dung, sau đó hoá thành Hàng Ma Xử* bay tới trước mặt Mục Dung. Mục Dung khoanh chân ngồi trên mặt nước, hai tay cầm Hàng Ma Xử, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô quăng Hàng Ma Xử lên cao, chắp tay trước ngực chậm rãi nhắm mắt. Tang Du cảm nhận được dị thường cúi đầu nhìn xuống, phản xạ đầu tiên là mặc kệ bóng đen nàng lao xuống nhưng nửa đường ngừng lại, nhìn Hàng Ma Xử toả sáng lung linh trên đầu Mục Dung. Mời các bạn đón đọc Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu.
Từng Nghe Giọng Nói Của Anh
Từ Gia Diễn có nghệ danh là Pot, một đại thần trong giới thi đấu eSport. Con đường sự nghiệp của anh bị gia đình phản đối, nhưng vì đam mê, anh vẫn cố gắng hết mình. Cống hiến cho sự nghiệp trong suốt 10 năm, danh tiếng của Pot đạt được chỗ đứng vững chắc trong lòng người hâm mộ, cũng như các tuyển thủ cùng giới. Đối với Từ Gia Diễn, eSport không chỉ là công việc, mà còn là tâm huyết của anh, các hậu bối trong đội không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người anh em thân thiết. Thế nhưng cuộc đời của anh như một vòng tròn khuyết, nơi mà hàng ngày đều lặp lại những hành động một cách rập khuôn. Tô Trản chính là một điểm nhấn hoàn thiện cuộc sống tẻ nhạt của anh, cô như một món gia vị mà chỉ cần nêm nếm một chút thôi đã có thể khiến món ăn trở nên hoàn hảo tuyệt đối, có thể chinh phục cả những nhà phê bình khó tính nhất. Cô làm náo loạn thế giới nhỏ của anh, khi ở bên cô, Từ Gia Diễn chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm nhận hơi thở của cô thôi, cảm xúc của anh đã chẳng thể điều khiển nổi. Tô Trản rất xinh đẹp, dáng người hay khuôn mặt đều để lại ấn tượng khó quên cho người khác. Nhưng những vẻ bề ngoài phù du, Từ Gia Diễn chẳng hề để ý, thứ đã khiến anh quay đầu lại nhìn cô, chính là vẻ đẹp nội tâm, chính là trái tim ấm áp của Tô Trản.    Từng chi tiết nhỏ, từng hành động anh làm đều có sức hấp dẫn chết người với cô. Một đại thần tài giỏi, đẹp trai, lạnh lùng, không vướng vào nữ nhi tình trường, đúng là thiếu điều tu thành chánh quả. Vậy nên để theo đuổi anh, Tô Trản cũng khá gian nan. Nhưng sau quá trình gieo trồng vất vả, mầm tình kết thành quả ngọt, cô mới càng thấy mọi công sức đều là đáng giá. Đại thần Pot uy phong lẫy lừng chưa từng một lần nếm trải vị của tình yêu, lúc theo đuổi thả thính anh khó biết bao nhiêu, thì nay anh càng chiều chuộng, sủng ái Tô Trản bấy nhiêu. Sự ga lăng, dịu dàng của Từ Gia Diễn dành cho cô dường như là vô bờ bến, khi anh rũ bỏ cái danh tuyển thủ đại thần, điều quan trọng nhất trong đời anh, tóm gọn lại bằng hai chữ Tô Trản. Tình yêu của hai người quá đỗi ngọt ngào, làm đám anh em cẩu FA xung quanh họ phải ăn bánh GATO tới mức sâu răng. Những tưởng tình yêu đẹp đến thế, đích đến của họ sẽ là một lễ đường đầy hoa, nhưng thứ Từ Gia Diễn nhận được lại là tin Tô Trản rời xa anh, không lưu lại một lời từ biệt. Tô Trản đi, ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh biến mất, nếu không phải nơi lồng ngực vẫn còn vang lên từng tiếng đập máy móc, thì có lẽ trái tim anh cũng đi theo cô mất rồi. Anh mong chờ tình yêu, càng mong chờ cô trở về. Đây không còn là tình yêu nữa, mà là tín ngưỡng. Tín ngưỡng duy nhất chẳng thể nào xóa nhòa. Xa vòng tay anh, Tô Trản mang theo một quá khứ đau buồn, đi tới những nơi xa xôi, trải nghiệm những chuyến đi nguy hiểm. Khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cô chẳng cầu mình có thể sống sót, chỉ nhớ đến anh, mong anh được bình an. May mắn, Tô Trản vượt qua hiểm nguy, sinh ly tử biệt cho cô thấy rõ chấp niệm của mình là gì. Cô nhớ Từ Gia Diễn, cô muốn được gặp lại anh. "Trăm ngàn lần quay đầu cũng không nhìn đến người khác. Phong cảnh tuyệt đẹp cũng không lọt vào mắt. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện, anh mới là người đẹp nhất thế gian." Còn Từ Gia Diễn, anh không cần chỉ bên cô nhất thời, anh muốn được gắn kết cùng cô trọn đời. "Ai cũng không muốn, chỉ muốn cùng em." "Vậy thì cũng nhau đi đến răng long đầu bạc đi!" -------------------- Mình cảm thấy rất may mắn vì trong một cộng đồng có quá nhiều những cuốn tiểu thuyết tạp nham thì lại tìm thấy một bộ truyện hay và sâu sắc như thế này. Tô Trản lựa chọn ra đi, cô không muốn oán trách Từ Gia Diễn, càng không muốn dày vò tình yêu của họ. Blog đại thần Pot chỉ cập nhật lịch trình làm việc, nay lại có hẳn một bài viết giải oan cho bảo bối của anh đồng thời công khai tình yêu của họ khiến không ít người phải đỏ mắt hâm mộ. Hai người luôn muốn hy sinh hết mình cho đối phương, tình yêu của họ chỉ âm thầm, nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Dàn nhân vật phụ phối hợp diễn cũng đều dễ dàng chiếm được cảm tình của độc giả. Phải nói là tác giả đã xây dựng một hệ thống tuyến nhân vật hết sức thành công. Ngoài lề, văn phong edit rất mượt, đọc mà thích lắm luôn á. “Từng nghe giọng nói của anh” đã mang đến cho mình rất nhiều cung bậc cảm xúc, còn bạn thì sao? Hãy đi đọc truyện và chia sẻ cảm nhận của bạn tại đây nhé.
Thanh Âm Này Dành Riêng Em
Chân Tích là một cô gái độc thân sống tự lập tại thành phố Trương Thành.   Cô yêu thích công việc làm bánh ngọt, vô cùng có tài năng trong lĩnh vực này. Trước đây khi học đại học, cô làm thêm tại tiệm bánh, nhưng gần đây cô đang chuẩn bị khai trương một tiệm bánh ngọt của riêng mình.   Chân Tích khá nổi tiếng trên mạng xã hội, bánh ngọt cô làm rất được yêu thích, fan lên tới hàng nghìn.   Chân Tích là một người thanh khống, nhưng không phải giọng ai cũng thích. Từ trung học đến giờ, cô chỉ chung thủy với một thanh âm duy nhất.   Thanh âm của Mộ Dật.   Mộ Dật là một người lồng tiếng cho kịch truyền thanh khá có tiếng tăm. Nhưng người này hành tung bí ẩn, không phải là một người cởi mở trên mạng xã hội, ngay cả mặt thật thế nào cũng chẳng ai biết. Nhưng giọng nói của anh đặc biệt hay, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo khí chất ít ai so được.   Mà Chân Tích chết mê chết mệt thanh âm trong trẻo lạnh lùng ấy. Cô là fan của anh đã lâu, trên tường nhà Weibo của cô ngoại trừ đăng bài về công việc làm bánh ngọt của mình, thì còn lại toàn bộ đều là bài viết về Mộ Dật.   Xét về một khía cạnh nào đó, Chân Tích điển hình là một fan cuồng của đại thần Mộ Dật.   Chân Tích khai trương tiệm bánh ngọt, công việc suôn sẻ thuận lợi.   Một ngày, có một em gái nhỏ đến tìm Chân Tích, tự xưng là fan của cô đã lâu. Em gái nhỏ này đi cùng anh trai của cô bé, cả hai đến để mua bánh ngọt. Chân Tích nhìn người anh trai kia, cảm thấy ngoại hình rất đẹp mắt. Hơn nữa, khi nghe giọng người này, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.   Người anh trai này tên là Phó Dật Hạo.   Nghe giọng nói của Phó Dật Hạo, Chân Tích hoài nghi, liệu có phải anh là Mộ Dật?   Nhưng không có bằng chứng chứng minh, cô chỉ có thể nghi vấn trong lòng.   Nhưng rồi Chân Tích lại phát hiện ra, Phó Dật Hạo lại là hàng xóm đối diện căn hộ của mình.   Thế là quá trình thả thính nhau của hai anh chị Chân Tích và Phó Dật Hạo bắt đầu. Trở thành hàng xóm, sớm chiều chung đụng, tình cảm của cả hai thầm lặng phát sinh, âm thầm nảy nở.   Phó Dật Hạo đúng là Mộ Dật - thần tượng của Chân Tích. Anh là một luật sư ba mươi tuổi, nhưng đam mê của anh không nằm ở công việc này, chủ yếu kiếm tiền từ thương mại âm thanh. Từ lần đầu tiên đi cùng em gái lấy bánh ngọt và gặp Chân Tích, anh đã cảm thấy những cảm xúc bất thường trong lòng mình. Và rồi anh phát hiện Chân Tích là hàng xóm mới của mình, đồng thời là fan cuồng Mộ Dật. Vì vậy anh đã từng bước từng bước đến gần cô, tìm cách để cả hai chạm mặt, muốn được cùng cô nói chuyện yêu đương.   Quá trình này của Phó Dật Hạo không khó khăn cho lắm, bởi vì Chân Tích cũng dần có tình cảm với anh. Đây không phải là quá trình theo đuổi, mà là quá trình hai nhân vật chính thả thính nhau, thả thính từ ngoài đời cho đến trên mạng xã hội, công khai ngược chết cẩu FA _(:з」∠)_   Sau khi cả hai đều nhận ra tình cảm của bản thân đối với đối phương, hai người liền thuận nước đẩy thuyền mà xác định mối quan hệ và ở bên nhau, cùng trải qua quá trình yêu đương ngọt ngào. Thật ra ở đây tác giả hơi khiến tớ hơi hụt hẫng một chút. Bởi vì, ở phần đầu tác giả viết rất tốt, Chân Tích và Phó Dật Hạo phát triển tình cảm rất tự nhiên. Nhưng sau khi cả hai xác định quan hệ thì lại có phần vội vàng, kết thúc hơi nhanh.   "Thanh âm này dành riêng em" là một câu chuyện rất hài hòa, rất ngọt ngào, cũng rất đáng yêu. Truyện có độ dài khá ngắn, tình cảm của hai nhân vật chính nhẹ nhàng không hề có biến cố gì. Vì thể loại của truyện là mỹ thực văn, nên bạn nào thích ăn đồ ngọt thì tớ khuyến cáo không nên lọt hố vào ban đêm đâu :3 Theo tớ thì truyện thích hợp dùng để giải trí, nếu các bạn yêu thích thể loại hiện đại ngọt sủng thì không nên bỏ qua đâu nha!   ...   Trích đoạn:   Âm thanh trầm thấp lại vang lên bên tai, Chân Tích cảm giác như anh đã chôn mìn bên tai mình, vừa nói là nổ: “Em thích anh đúng không?”   Đây là đang trêu ghẹo cô sao?   Tim đập thật nhanh, trong lồng ngực đã tràn ngập đủ loại cảm xúc.   Hỗn loạn.   Chân Tích không biết tâm trạng ngay lúc đó của mình là gì, đầu óc trống rỗng, sau đó không biết như thế nào, cô nghe được âm thanh vô cùng bình tĩnh của chính mình chậm rãi vang lên: “Thích.”   Phó Dật Hạo sửng sốt.   “Cho nên hiện tại anh hỏi cái này là muốn đùa giỡn với em sao?”   Chân Tích không cảm thấy anh vì thích mình nên mới hỏi như vậy, nhưng mà ngay sau đó…   “Anh thích em, nên mới hỏi như vậy.”   Thích em, nên mới muốn chủ động đến gần em, nhưng lại không biết chủ động như thế nào, cho nên mới lôi kéo em gái đang chuẩn bị thi cử đi khai trương tiệm bánh của em, cho nên mới xem trực tiếp của em, muốn cho em biết anh có xem.   Mặc kệ em tin hay không tin, đôi khi thích chính là như vậy, tình yêu không biết bắt đầu từ đâu.   Nhất kiến chung tình. ____   Chú thích: Nội dung đoạn trích được chỉnh sửa để phù hợp với độ dài review   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sau khi Chân Tích hoàn thành công việc, tháo găng tay, đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya. Cô làm lạnh hộp bánh đậu nành vừa làm, rồi thở ra một hơi. Trên điện thoại di động hiện lên thông báo mới nhất của Wechat, vào một tiếng trước, khi đó cô vội vàng bắt tay vào làm đơn đặt hàng ngày hôm qua, không có thời gian để trả lời. Là thư thoại của bạn thân Lý, Chân Tích lấy khăn lông lau tay, sau đó bấm nghe. Bên kia truyền đến âm thanh vui sướng của Lý Như, tin tức mang đến chắc hẳn rất tốt: “Tích Tích, tớ đã giúp cậu tìm được phòng trọ thích hợp, tiền thuê cũng ổn, điều kiện không khác lắm so với yêu cầu của cậu, tớ đã giúp cậu xem qua. Chờ cậu xong việc mấy ngày này, mình qua đó xem thử nhé?” Chân Tích mím môi, khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên, sau đó lại mở tin nhắn thoại tiếp theo: “Cậu nhận được nhớ trả lời tớ, đúng rồi, cậu phải nhớ kỹ tháng này có trực tiếp, cuối tháng mau đến.” Chân Tích thở dài, vuốt vuốt mi mắt. Cô nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, nằm trong cửa hàng cô thuê, tuy rằng ấm áp, nhưng chỗ ở cũng có hạn, nhiều khi rất bất tiện. Thương Thành là thành phố lớn nhất cả nước, giá phòng cao đến đáng sợ. Bắt đầu từ khi học đại học, Chân Tích đã làm cho một tiệm bánh gần trường học, đến bây giờ rốt cục cô cũng có thể mở một tiệm bánh của riêng mình, sẽ khai trương trong thời gian tới. Tuy rằng tiệm bánh còn chưa khai trương chính thức, nhưng cô vẫn liên tục có đơn đặt hàng trên mạng. Muốn sống yên ổn trong thành thị thế này, cô không thể nào lười biếng được. Mặc dù gia đình không muốn cô làm việc ở bên ngoài, nhưng trường đại học của cô ở quê nhà, cô thật sự muốn tự mình lập nghiệp. Hơn nữa, trong nhà còn có người cô không muốn nhìn mặt. Tại sao lại nhớ đến việc này chứ… Cô đóng khung chat với Lý Như và mở nhóm trò chuyện của cha và mẹ. Ngoại trừ việc chia sẻ bí quyết nấu canh gà, không ăn đồ ăn có hại cho sức khỏe và bí quyết an toàn khi gặp sự cố, có rất nhiều thứ trong nhóm trò chuyện hôm nay. Chân Tích nhấn mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, thấy ảnh chụp đàn ông, cộng thêm một đoạn giới thiệu vắn tắt. Trong lòng cô thầm cảm thán. Lại nữa rồi… Từ khi cô muốn đến Thương Thành mãi cho đến hiện tại, đã có một số lần như vậy. Giống như sợ không gả cô đi được. Chân Tích như nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng buồn bã, thuận tay để điện thoại di động xuống, đi rửa mặt. Tình yêu gì chứ, cứ xem duyên phận đi. Mời các bạn đón đọc Thanh Âm Này Dành Riêng Em của tác giả Khương Thiên Trọng.