Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuối Con Đường Tình

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen của tác giả Hùng Ngận Manh: Hoa Linh Cơ chưa bao giờ ngờ tới, kiếp trước mình là sữa độc (*), kiếp này lại thành quạ đen, thiên phú nguyền rủa level max. Có còn để nàng sống nữa không hả! (*) Sữa độc: ý chỉ người có lòng tốt giúp người khác nhưng cuối cùng lại hại người ta. "Sư tỷ, tỷ đẹp thật, chúc sư tỷ ngày càng xinh đẹp nha!" Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong ba trăm năm qua, mặt sư tỷ nổi mụn. "Sư thúc phải ra ngoài à? Gần đây yêu ma hoành hành, ngài phải cẩn thận nha." Ngay ngày hôm đó, sư thúc được người ta khiêng về. "Nghe nói sư tôn muốn bế quan đột phá, hi vọng..." Cả môn phái đồng loạt gào: "Câm miệng!" "Huhu ——" Hoa Linh Cơ gào khóc nhào vào lòng Đại sư huynh: "Đại sư huynh, bây giờ toàn bộ tông môn không cho ta nói chuyện nữa! Lời ta nói nào có lợi hại như thế chứ, bọn họ thật quá đáng!" Đại sư huynh kiên nhẫn xoa đầu nàng: "Muội tha cho bọn họ đi, dù sao cũng không ai biết câu nào muội nói sẽ phát tác miệng quạ đen. Muội chăm chỉ tu luyện, chờ tu vi cao lên, có thể khống chế được miệng quạ là ổn thôi." Hoa Linh Cơ thút tha thút thít ngẩng đầu lên: "Đại sư huynh, huynh thật tốt, chắc chắn huynh sẽ đắc đạo thành tiên." Lòng bàn tay của Đại sư huynh lập tức cứng đờ. Một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Câm miệng!" Hoa Linh Cơ: QAQ Mặc dù Hoa Linh Cơ thường xuyên bị đồng môn cưỡng chế câm miệng, nhưng nàng vẫn trở thành người được toàn môn phái cưng chiều, bởi vì tông môn không thể thiếu nàng ~ hừ hừ. Mỗi khi chiến đấu với người ngoài, tất cả mọi người trong tông môn đều kêu gào: "Đại sư huynh, tiểu sư muội đáng yêu xinh đẹp đâu, mau mau mời tới đây, nói ra ắt ứng nghiệm!" Hoa Linh Cơ được toàn tông môn vây quanh, lên sân khấu. Kẻ địch kinh hãi: "Mau rút lui, Trình Tiên môn đã dùng đến vũ khí hủy diệt, Hoa Linh Cơ!" ... Ma tôn nghi ngờ: "Linh Kê, bản tôn sai ngươi đến tông môn của Nhân tộc nằm vùng, tìm con của ta, dẫn con ta quay về ma đạo. Sao ngươi lại biến thành con dâu của bản tôn rồi?" Hoa Linh Cơ giật mình: "Hả? Khi nào cơ!?" Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Hoa Linh Cơ, Sở Huyền Dịch ┃ Nhân vật phụ: Dịch Việt Thăng, Hà Minh Tước, Y Duyệt Giới thiệu vắn tắt: Tiểu sư muội là vũ khí hủy diệt tông môn, tiểu sư muội là cục vàng cục bạc tông môn. Lập ý: Nói năng cẩn thận, suy nghĩ kỹ trước khi hành động. *** Giữa những tán cây um tùm trong rừng, tiếng quạ kêu vang cả một góc trời. Một đám quạ với chất giọng gai óc tụ lại với nhau, quạ —— quạ —— quạ ——, thật là ồn đến xé trời. Hoa Linh Cơ đứng trên cành cây, cũng không nhịn được quạ quạ mấy tiếng: "Phiền chết đi được!"  Kiếp trước làm người, nàng nổi tiếng là một sữa độc (*), cho nên kiếp này mới đầu thai thành quạ, lại còn vừa sinh ra đã thành tinh! Nàng thực sự muốn cảm tạ ông trời đã nâng đỡ luôn!  (*) Sữa độc ý chỉ người có lòng an ủi người khác nhưng cuối cùng đều xảy ra chuyện ngược lại với điều an ủi. Mặc dù, nàng là con quạ hai màu, lưng đen bụng trắng, trông cực kỳ giống chim khách. Tộc trưởng quạ hét lớn: "Quạ mới sinh từ một tháng tuổi trở lên, tập hợp! Tiến hành đánh giá thiên phú! Người nào biểu hiện xuất sắc sẽ được diện kiến Ma tôn, sau đó có cơ duyên hóa thành người!"  Tộc trưởng quạ vừa nói xong, Hoa Linh Cơ đã bị quạ cha, quạ mẹ song kiếm hợp bích đá bay khỏi cành cây. "Mau đi đi, con nhóc chết tiệt không biết phấn đấu này! Con chắc chắn sẽ giành được vị trí cuối cùng, làm chúng ta mất mặt!"  "Con chắc chắn không có chút thiên phú nào, trở thành nỗi sỉ nhục của chúng ta!"  Hoa Linh Cơ:...! Quay đầu nhìn lại, đôi mắt đầy phức tạp. Theo quan điểm của các tộc khác, miệng quạ đen không may mắn, chuyện tốt thì không linh, chuyện xấu lại linh. Tuy nhiên, trong nội bộ tộc quạ, do các thành viên miễn nhiễm với miệng quạ đen, cho nên đã lưu truyền hàng nghìn năm, ngược lại còn hình thành tập tục “Mắng đồng tộc càng ác, tức là chúc phúc càng sâu”. Gửi một câu nguyền rủa là gửi một lời chúc phúc!  Về phần nói tốt á hả? Quạ không có thói quen này. Mặc dù Hoa Linh Cơ đã hiểu rõ tập tục này, nhưng nghe quạ cha quạ mẹ nói như vậy, trái tim quạ bé con của nàng vẫn đau quá đi!  "Đi! Quá tổn thương lòng tự trọng!"  Giữa những tiếng nguyền rủa ồn ào ầm ĩ, tất cả những con quạ đen mới sinh đều tụ tập ở khoảng đất trống trong rừng. Tộc trưởng quạ vung cánh, tạo một kết giới cách ly chúng nó với thế giới bên ngoài. Trong kết giới sinh ra sương trắng, trong sương trắng xuất hiện một con sói và một con thỏ. Hàm răng sắc nhọn của con sói đang cắn vào gáy con thỏ, máu thỏ chảy ròng ròng, tứ chi vùng vẫy điên cuồng. Ảo giác quá chân thực, đám quạ con đồng thanh gào lên đầy kinh ngạc: "Quạ ——"  Tiếng của Tộc trưởng quạ vang lên giữa không trung: "Nhiệm vụ của các ngươi chính là nguyền rủa con sói này, thành công cứu con thỏ ra! Xếp hàng, từng người lên kiểm tra!"  Tộc trưởng quạ vừa dứt lời, đám quạ con vội vàng xếp thành hàng. Hoa Linh Cơ vừa định lên trước xếp hàng thì bị mấy con quạ con đen thui vỗ cánh xua đuổi. "Xuống xuống xuống, quạ đen mà có hai màu lông chỉ xứng đứng phía sau!"  “Quạ đen mà lông hai màu thì huyết thống không thuần khiết, thiên phú nguyền rủa thấp, các ngươi chen lên trước làm gì?"  Đám quạ con hai màu cùng bị khinh bỉ xua đuổi với Hoa Linh Cơ đều xấu hổ, tức giận lầm bầm: "Đen thùi lùi giỏi lắm hay gì? Ta muốn xem xem chúng nó lợi hại đến mức nào!"  Hoa Linh Cơ cũng không phục, nhưng nàng có cần phải giáo dục tư tưởng đạo đức cho một đám điểu yêu không?  Nàng chỉ vỗ vỗ cánh, to giọng quạ quạ với đám quạ con đen thui đang háo hức muốn thử sức trước mặt mình: "Cố lên, các ngươi giỏi nhất! Các ngươi nhất định sẽ thành công!"  Lời chúc phúc chân thành tha thiết của Hoa Linh Cơ có vẻ rất đột ngột giữa những câu nguyền rủa, dù sao thì quạ cũng không chúc phúc kiểu này. Đám quạ con đằng trước chỉ quay đầu lại nhìn nàng một cái, không thèm để ý. Con nào cũng cho là trong đám quạ hai màu lông xuất hiện một con quạ thiểu năng, vậy mà lại ngu ngốc đến độ nói sai cả lời chúc phúc. Hoa Linh Cơ tung tăng bay về cuối hàng, đầy mong chờ. Không biết đời này biến thành quạ đen, thiên phú không giúp được gì chỉ thêm phá hoại của nàng có còn hay không. Dù sao thì sữa độc và miệng quạ đen cũng khác nhau. Sữa độc biến lời tốt thành điều xấu, miệng quạ đen lại biến lời xấu thành sự thật. He he, để nàng xem xem. Bắt đầu kiểm tra. Quạ con đầu tiên tràn đầy tự tin: "Quạc! Con sói này lập tức chết đột ngột!"  Vừa dứt lời, con sói lại đảo mắt một cái đầy khinh bỉ, rồi cắn thật mạnh vào cổ họng thỏ con, con thỏ nhỏ chết ngay lập tức. Tộc trưởng quạ lên tiếng dạy dỗ: "Tu vi của bản thân và khả năng lời nguyền trở thành thật, quyết định lời nguyền có linh nghiệm hay không. Khiến một sinh linh đột tử, dù là con kiến nhỏ nhất yếu ớt nhất, cũng phải chờ các ngươi chính thức bắt đầu tu luyện mới được."  Đám quạ con hiểu ra, sau đó bắt đầu đưa ra lời nguyền mà chúng cho là nằm trong khả năng của mình. "Quạc quạc, con sói này lập tức rụng hết răng nanh và móng vuốt!"  "Đột nhiên có tảng đá bay tới đập ngất con sói này!"  ...! Theo tất cả các loại lời nguyền kỳ lạ cổ quái xuất hiện, mắt thấy đám quạ đen thui đều đã thử xong,thế nhưng chẳng có một con nào thành công!  Bầu không khí dần dần trở nên rất nghiêm túc. Đám quạ con vốn đang rất hào hứng đã yên tĩnh lại, từ nóng lòng muốn thử sức biến thành lo lắng chờ đợi. Tộc trưởng quạ đứng ở bên ngoài kết giới khá là im lặng, đám quạ khác cũng không kêu lung tung nữa, mà xì xào bàn tán. "Trời ơi, tư chất của đám quạ mới sinh này kém như vậy sao?"  Mãi đến khi chỉ còn con quạ thiểu năng Hoa Linh Cơ thì tất cả quạ con đằng trước đều thất bại. Tộc trưởng quạ chịu không nổi nữa, vừa tức giận vừa bi thương hét lên: "Các ngươi thật sự là lứa tệ nhất mà ta từng thấy! Ta thật sự thẹn với liệt tổ liệt tông của tộc quạ mà!"  Tất cả đều im thin thít! Đám quạ con xấu hổ đến cúi gằm mặt xuống, không dám hó hé gì. Hoa Linh Cơ bất an giậm chân. Chuyện này… hẳn là không liên quan gì tới nàng đâu nhỉ?  "Hoa Linh Cơ, đến lượt ngươi!"  Hoa Linh Cơ căng thẳng nuốt nước bọt, đi tới trước mặt con sói và thỏ. Trong mắt con sói đầy vẻ khinh thường, như muốn nói: Hừ, không có tên nào biết đánh cả. Hoa Linh Cơ vắt óc suy nghĩ, đám quạ con trước mặt đã nói hết mấy lời xấu xa rồi, nàng còn có thể nói gì đây?  Một lúc sau, nàng giương cánh chỉ vào con sói, nghẹn ra một câu: "Ngươi! Quạc, ngươi, ngươi sẽ chuyển sang ăn chay, ngửi thấy mùi máu là buồn nôn! Không sát sinh!"  Bỗng chốc...!xung quanh lặng ngắt như tờ. Đàn quạ đều ngẩn ra, ngay cả Tộc trưởng quạ cũng thốt ra một câu kinh ngạc: "Hả?"  Đây mà tính là nguyền rủa á?  Thật là nói năng bậy bạ!  Ngay lúc Tộc trưởng quạ định nói kiểm tra thất bại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng: "Ọe!"  Kỳ tích xảy ra!  Con sói nôn mửa!.   Mời các bạn mượn đọc sách Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen của tác giả Hùng Ngận Manh.
Không Yêu Thì Ly Hôn Đi
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Không Yêu Thì Ly Hôn Đi của tác giả Nhiếp Bạch Cẩn: Trời về khuya, luồng gió heo hút thổi bay đi những lá cây ngọn cỏ ven đường từng đợt, từng đợt như muốn nuốt chửng đi chút ấm áp cuối cùng của trời thu còn sót lại. Khoảng mười hai giờ đêm, trời mưa rả rích kèm theo hơi buốt đặc trưng của khí đông, trên đường phố lúc này đã chẳng còn mấy ai ngoài vài ba hội nhóm dân chơi hay lác đác mấy ông chú grab cố gắng những chuyến xe cuối cùng. Tại một quán phở bò đông khách bậc nhất thành phố X - Cẩm Ngọc, cô dọn hết bàn đi Trương Cẩm Ngọc vừa mới tháo chiếc tạp dề cất vào tủ để chuẩn bị ra về thì tiếng của anh chủ vang lên. Cô chống chế - Anh à, em hết ca rồi mà. - Cô dọn đi rồi tôi tăng lương cho cô, đằng nào cũng muộn rồi. Nghe thấy hai chữ tăng lương, Trương Cẩm Ngọc lại lấy chiếc tạp dề tiếp tục công việc. Khách cũng vừa ăn xong được một lúc lâu, chỉ còn lẻ tẻ hai ba thanh niên đi quẩy về tạt qua đây ăn bát phở cho ấm bụng. Quán ăn khá rộng, khoảng gần năm mươi bàn cả tầng trên lẫn dưới.Trương Cẩm Ngọc dọn xong đống bát này cũng đến gần một giờ sáng. Trước khi rời khỏi quán cô còn không quên nhắc - Anh đã nói là tăng lương rồi đó nha, nói lời phải giữ lời - Biết rồi, tôi không để cô thiệt đâu. Lúc này đường đã thưa hẳn, thật khác biệt so với dáng vẻ tấp nập ban ngày của nó. Dường như khi con người ta đi về đêm đều mang một tâm trạng cô độc đến lạ, Trương Cẩm Ngọc cũng không ngoại lệ. Cô còn nhớ khoảng thời gian trước đây, khi còn nhỏ ở quê cô cũng đã phải đi làm đồng áng cùng mẹ để lo chạy cái nợ cờ bạc của bố. Bố cô chơi tài sỉu bị thua lỗ, người ta đòi tiền, nếu không trả sẽ chặt tay. Mẹ cô khóc rất nhiều, bà thậm chí còn quỳ xuống van nài lão chồng nghiện ngập của mình nhưng bố cô đâu có nghe. Sau khi trả được một phần ba thì bố lại sa vào m@ túy, còn nhớ như in cái ngày bố chìm trong cơn mộng mị, bố như mất lí trí lao vào đánh mẹ, bố lục lọi hết số tiền mà mẹ dành dụm cho ba chị em cô ăn học để đi mua thứ muối khốn khiếp ấy. Và rồi bố bị công an bắt vào tù, một năm sau thì người ta trả về vì bố mắc ung thư giai đoạn cuối. Ngày bố ra đi, ông vẫn không quên để lại cho mẹ một món quà khủng. Đó là số nợ chỉ nghe qua cũng khiến người ta rùng mình. Là năm tỉ, một con số mà cả đời này Trương Cẩm Ngọc chưa từng mơ tới. Cuộc đời của mẹ cô thật chua chát khi vướng vào người đàn ông ấy. Cả đời bà chưa một giây nào được hạnh phúc, chữ tiền làm bà khốn khổ. Và bây giờ chữ tiền ấy cũng làm đày đoạ cô như cái cách nó đã đối xử với mẹ. Trương Cẩm Ngọc muốn học đại học để thay đổi tương lai nhưng không có tiền. Trương Cẩm Ngọc cũng muốn có quần áo đẹp, son đẹp, giày dép mới như chúng bạn nhưng lại không có tiền. Vậy nên cô phải đi làm, làm mọi cách để có được tiền, để trả nợ, để cho mẹ được vui, cho các em cô được một cuộc sống đủ đầy. Suốt hai năm qua, cô đi làm tất cả mọi thứ từ những việc bần cùng nhất. Dù bất cứ ai khinh rẻ thì cô cũng kệ, cô vô cùng tự hào vì đồng tiền của mình làm ra hoàn toàn trong sạch. Rảo bước đi nhanh để tránh những cơn buốt của gió bắc, Trương Cẩm Ngọc còn chà sát lòng bàn tay vào nhau để đỡ lạnh, thậm chí run lên bần bật nhưng nhiệt độ ngoại vi lại chẳng tăng lên một chút nào. Thật may trước mặt cô đã là khu trọ quen thuộc. Căn nhà mà cô đang trọ không đỡ hơn bên ngoài là bao nhưng ít nhất nó vẫn còn là nơi cô có thể trụ lại trên cái thành phố tấp nập xô bồ này. Mở túi lấy những bộ quần áo đã cũ từ lâu đi vào nhà tắm. Mệt mỏi cả ngày nay, chỉ có nước mới khiến cô xua đi cái muộn phiền vậy trong người. Mở cái vòi nước xả vào thau...!Đúng rồi, cô vẫn chưa lĩnh lương, tiền trọ còn nợ, người ta đã cắt nước mấy đã mấy ngày. Thôi bỏ đi, không tắm một ngày cũng không thể chết được. Trương Cẩm Ngọc cầm một gói mì tôm rẻ tiền còn sót lại cuối cùng ăn sống. Không biết qua hôm nay cô sẽ như thế nào nữa... Buổi sáng hôm sau, cô thức dậy sớm hơn thường ngày, xách chiếc cặp đã bạc màu từ lâu đến trường, tâm trạng vui vẻ huýt sáo. Vừa ngồi xuống ghế, Trương Cẩm Ngọc đã bị nhóm tiểu thư nhà giàu đứng trước mặt. - Eo ơi, hôm nay trên người con nhỏ này có cái mùi gì mà hôi quá vậy? - Đúng rồi, như cái mùi chuột chết ấy, kinh tởm quá đi mất. - Có khi nào là nhân cách nó phát ra không? Mùi nhân cách dởm khó giấu lắm đó. Cô không quan tâm lấy đống sách vở để trên bàn mở ra đọc lại. Mạt Nhi thấy vậy thì tức giận toan giơ tay tát Trương Cẩm Ngọc một cái để trút giận. - Tát tôi cũng được nhưng chạm vào tôi rồi thì nhân cách bị lây nhau đó nha. - Mày... Trương Cẩm Ngọc đứng dậy nhìn vào ba cô gái trước mặt sau đó bất ngờ ôm chặt bọn họ - Vừa nãy các người chưa ngửi rõ thì phải, bây giờ tôi cho phép đó, ngửi đi, một tháng nay tôi chưa tắm rồi, ngửi nhiệt tình vào, tôi mới ngủ với trai xét nghiệm bị xi - đa luôn rồi, có thử tí máu luôn không? Đám người của Mạt Nhi sợ hãi giãy dụa đẩy mạnh cô ra để thoát thân, trên khuôn mặt họ vẫn hiện rõ sự kinh hoàng - Trương Cẩm Ngọc, mày là con khốn. - Vậy tao rạch tay cho mày ít máu nha, dù sao cũng khốn nạn rồi Cô lấy ra trong cặp một chiếc kéo đưa lên tay, Mạt Nhi tưởng thật giữ lại bằng được - T...tôi xin lỗi, tôi không dám nữa, cậu tha cho chúng tôi với, đừng làm thế mà, tôi chưa muốn chết đâu. Nói rồi họ lùi ra sau rồi quay đi chạy về chỗ ngồi, Trương Cẩm Ngọc cười khẩy một cái nói với theo - Ngày mai lại ghé nha!. Mời các bạn mượn đọc sách Không Yêu Thì Ly Hôn Đi của tác giả Nhiếp Bạch Cẩn.
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí: Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Linh Dị, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Tà ma tràn ngập thế gian, mà nơi trú ngụ nhiều nhất chính là thành Chiếu Dạ, hơn phân nửa đều ở tại nơi này. Một nửa còn lại thì sao? Nửa còn lại đều đã vong hồn dưới tay của thượng tiên Tiêu Phục Huyên tại Bắc Vực của Thương lang, cũng là nơi thượng tiên cai quản. Còn có một tồn tại đặc thù khác, chính là Ô Hành Tuyết, thành chủ của Chiếu Dạ, đã bị cầm tù 25 năm và vẫn còn tồn tại. *** Giữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn bách gia đã thay đổi." "Ha." Ô Hành Tuyết rũ tay, theo động tác, có tiếng kim thạch khẽ cọ xát leng keng. ......!Giống như một chuỗi khoá xiềng xích. Mấy người bên bờ biển phản ứng cực mạnh với âm thanh này, da đầu đều tê rần. Bọn họ cẩn thận nhìn người dưới nước. Chỉ thấy Ô Hành Tuyết một thân thương thanh tố y, giống như hoà vào sương mù lạnh lẽo. Nhưng bất luận là cổ tay giữa tay áo, hay là xương mắt cá lộ ra do chân trần, đều tái nhợt sạch sẽ, không thấy bóng dáng xiềng xích. Mà tiếng leng keng này vẫn tồn tại chân thật. Có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tiếng động này là ––––– " "Suỵt! Có bệnh? Ngươi lại mỏ nhọn hỏi trước mặt? Tìm chết cũng đừng kéo bọn ta theo!" Người cắt ngang sợ vị kia dưới nước nghe thấy, quát mắng cũng chỉ dùng giọng hơi. Đáng tiếc vẫn bị nghe thấy. "Là cái gì?" – Ô Hành Tuyết hỏi, "Đừng ngừng lại, tiếp tục nói." Mọi người bên bờ biển ngừng hô hấp, nuốt nuốt nước miếng, ngón tay rũ bên người run rẩy cực nhẹ: "Không......!Không! Bọn ta......!bọn ta chưa nói cái gì cả, thật sự chưa nói gì cả." Người đời đều biết, Thương Lang Bắc Vực là nơi khiến người sợ hãi hơn cả động quỷ. Quỷ quái trên thế gian không sợ báo ứng không sợ tiên phật, duy nhất chỉ sợ chết tại nơi này. Tà ma bị giam cầm tại nơi này, đều sẽ bị đóng bởi tầng tầng lớp lớp thiên toả. Nhìn không thấy cũng không giải được, đại diện cho trời cao trách phạt. Ngắn thì một ngày dài thì một năm, tà yêu bị đóng nhất định sẽ chịu tra tấn chịu không thấu, hồn phi phách tán, linh nhục câu diệt. Vì vậy, Thương Lang Bắc Vực tại biển Vô Đoan này trên không trung lơ lửng 513 năm, chỉ có vào không có ra. Ngoại trừ ma đầu Ô Hành Tuyết. Hắn là người duy nhất bị đóng lại đây 25 năm, vẫn sống sót như cũ. Ma đầu như vậy, hiện tại treo một thân xiềng xích vô hình, nhỏ giọng nói "Tiếng leng keng này là cái gì, người nói cho ta nghe một chút", ai dám thật sự nói tiếp? Tĩnh mịch chậm rãi tràn ngập trong sương mù lạnh lẽo. Người bên bờ biển thật cẩn thận liếc mắt một cái, lập tức thấy Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm, không nói một lời. Nhất thời lạnh run từ đầu đến chân. Tiêu rồi. Chủ nhân âm tình bất định này lại bắt đầu rồi. Trong lòng mọi người nói. Thật ra trần đời đều biết vị ma đầu này trông cũng không doạ người. Ngược lại, hắn được sinh ra với tướng mạo khá tự phụ, giọng nói rất dễ nghe, bộ dáng cũng cực kỳ dễ nhìn, đặc biệt là gương mặt. Đuôi mắt hắn hơi cụp xuống, từ trên cao nhìn xuống, giống như mực vừa đông lại trong hồ băng. Nhưng như vậy thì sao? Đừng nói những thuộc hạ tà ma hung thần ác sát này, ngay cả Linh Đài thập nhị tiên trước kia, hắn cũng nói giết liền giết. Ai lại không sợ? Hắn nói chuyện, sợ. Hắn không nói chuyện, cũng sợ. Nghiêng đầu một lần nữa như thế, lại con mẹ nó càng muốn mạng! Mọi người mồ hôi lạnh ròng ròng. Một lúc sau, người nói sai đầu tiên thân thể run lên, không thể kìm lại: "Thành chủ, thành chủ ta sai rồi. Là ta nói không lựa lời, ta không nên nhắc đến khoá......!Phỉ phui! Tóm lại ta không nên! Ta thật là, ta thật là ––––– " Hắn lâu vết máu bên miệng mình, đang định hạ chú phát tàn nhẫn thề độc. Lập tức nghe Ô Hành Tuyết nói: "Ngươi sai chỗ nào rồi, ta không rõ." "......" "Còn có, ngươi gọi ta là thành chủ?" "......" Đệt. Từ thành chủ này làm sao với ngươi, cũng không thể gọi? Mấy người ở bờ biển bị tầng tầng chất vấn làm cho muốn điên rồi. Nhưng bọn họ không biết chính là, vị trên cây kia thật sự đã sớm sụp đổ rồi ––––– Ô Hành Tuyết điềm tĩnh, trong lòng lại sóng lớn ngập trời. Nhớ nhung suy nghĩ chỉ có bốn chữ: Sao lại như vậy! Hắn chỉ ngủ ngon một giấc, làm sao lại ở trong thân thể người khác??? Rõ ràng một khắc trước, hắn vẫn là Thước Đô vương công hiển quý. Mới vừa gác lại ngọc mỹ tửu ở Khúc Thuỷ yến, khoác áo choàng hồi phủ. Thước Đô lập tức đổ tuyết hai ngày không ngừng, đường hơi khó đi. Hắn thân cao, gã sai vặt cố giương dù hết sức, xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn không thấy đường, giành lấy dù tự mình che, lại đặt ngọc lô vào trong tay áo. Làm cho gã sai vặt một đường thụ sủng nhược kinh. Người trong phủ sớm chuẩn bị sẵn một bình nước nóng, thật sự ấm áp, thế cho nên hắn vừa vào cửa lập tức buồn ngủ. Hắn nhớ rõ chính mình tiện tay vớ một quyển thoại bản dân gian, tựa mép giường lật xem. Ngoài cửa sổ, chim sẻ đông đậu trên chuông gió, leng keng rung động. Hắn nghe, nhìn, không biết như thế nào lại chống đầu ngủ mất...... Đến lúc bị tiếng người ồn ào bừng tỉnh, mở mắt ra, lập tức phát hiện chính mình đã tới cái chỗ quỷ quái –––––– Bốn phía mặt nước mênh mông, sương mù đầy trời. Trong nước chỉ có một gốc cây khô, lẻ loi đứng đó. Dưới nước lờ mờ, đều là cành cây trắng xanh. Mới đầu hắn cho rằng, đó là do Thước Đô thịnh hành một thời gian loại san hô trắng. Nhìn kỹ mới biết, tất cả kia đều là cánh tay người. Tất cả đều là cánh tay...... Mà hắn đứng trên cành khô có thể gãy bất cứ lúc nào, để chân trần không có điểm tựa. ...... Còn có gió thổi hắn. Còn lắc lư. Còn tay đầy máu. Trời biết một chớp mắt kia, hắn có bao nhiêu muốn mắng người. Trong thi thư thoại bản người chợp mắt đều là "Chợt mơ về thời niên thiếu", đến hắn lại thành "Quỷ thượng thân". Ờ, sai rồi. Là hắn thượng thân quỷ. Nhờ phúc của đám vạ miệng kia, hắn chưa kịp nói sai lời, đã lập tức minh bạch được điểm quan trọng nhất ––––– Nơi quỷ quái này gọi là Thương Lang Bắc Vực, là nơi chuyên giam giữ ma đầu. Hắn chính là ma đầu bị khoá kia. Mấy tên bên bờ biển kia dường như từng là thuộc hạ của hắn, trong đó có một tên lúc xông tới, trong tay còn kéo theo nửa cái thi thể máu chảy đầm đìa, mặt vô cảm đá xuống nước. Có thể thấy được không phải là người lương thiện. Bị người như vậy vây quanh, hắn có thể nói "Ta không phải nguyên chủ" sao? Nói rồi, mấy tên thủ hạ vừa thành khẩn vừa sợ hãi kia mặt sẽ biến sắc tại chỗ, xé hắn thành hai mảnh, ném hắn vào vũng nước đọng này. Cho nên hắn đành phải vừa rửa máu trên tay, vừa cân nhắc nương theo bọn họ mà nói. Kết quả nương nửa ngày, lại nương ra "Thành chủ ta sai rồi", "Thành chủ, ta câm miệng" và "Phỉ phui". Muốn mạng mà. ––––– Trong lòng hắn tự tính toán, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh ồn ào. Cách vách núi dày như sắt khó mà nghe rõ, nhưng vừa nghe, chỉ cảm thấy có vô số người vây quanh bên ngoài, rút đao kiếm. Xen lẫn còn có tiếng người, mơ hồ có thể nghe thấy "Còn chờ cái gì" "Ma đầu kia" linh tinh chữ nghĩa. Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng coong keng chấn vang. Huyền thiết và hắc thạch vỡ vụn ào ào lăn xuống, hồ băng âm trầm vô biên chấn động điêu cuồng kịch liệt –––––– Điên đến cành cây gần nhất Ô Hành Tuyết đang chống đỡ. "......" Mấy tên thuộc hạ bên bờ biển nghe thấy động tĩnh bên ngoài vách núi, nhíu chặt mi tâm, sắc mặt khó coi. "Nghe không tốt." "Tiên môn bách gia dự tính đều tới." "Tới đương nhiên là sẽ tới, bọn họ không phải trước sau như một xem Thương Lang Bắc Vực này như mạng sao?" "Lời là nói như thế, trên đời còn một nơi cuối cùng có thể kinh sợ tà ma uế vật, có thể không xem như mạng sao." "Ha, vậy thì làm sao, còn không phải tất cả đều tới rồi." Đùng đoàng! Lại một tiếng, vách núi vẫn giống như sắt đúc, nhưng chấn động lại càng ngày càng lợi hại. "Không được, cứ theo tiến độ này, bọn họ rất nhanh sẽ vào được! Thành chủ, chúng ta –––––– " bọn thuộc hạ quay đầu lại, giọng nói ngưng bặt. Lập tức thấy Ô Hành Tuyết rũ mắt, ngón tay đang nắm một đoạn cành khô khác. Thuộc hạ: "?" "Chúng ta cái gì, tiếp tục nói." – Ô Hành Tuyết dường như chỉ là bẻ lấy thưởng thức, nhìn hai mắt lập tức thấy mất hứng, tuỳ tiên ném vào trong nước. Bọn thuộc hạ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm nhánh cây đã chết lặng lẽ trôi trên mặt nước, vẻ mặt có chút kinh hãi. Rốt cuộc người đời đều biết, tất cả nhưng vật đã qua tay đại ma đầu này, dù chỉ là một giọt nước, đều đáng sợ. "Chúng ta......" – Thuộc hạ liếm liếm môi, ánh mắt vẫn nhịn không được liếc nhìn nhánh cây đó, "Chúng ta nhanh chạy khỏi nơi này." "Không sai, thành chủ. Thương Lang Bắc Vực này hai ngày chợt nổi lên dị tượng, người đời đồn đãi nói là đã tận số rồi. Tiên môn bách gia sợ nơi này sụp đổ, đương nhiên là không ngồi yên được, mã bất đình đề toàn bộ đều tới." (马不停蹄 Mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ) Một nửa là muốn tận lực cứu sống. Một nửa là sợ hãi ma đầu bị khoá bên trong còn chưa có chết hẳn. Dưới loại tình huống này, hai bên nếu gặp nhau, thật sự chính là một trận đánh ác liệt. Mấy người trong đám thuộc hạ ngẫm lại liền thấy đau đầu. Bọn họ đang muốn thúc giục, lại nghe Ô Hành Tuyết mở miệng: "Cho nên các ngươi hoảng loạn cuống quít như vậy, là vì đánh không lại?" Thuộc hạ: "......" Cái đó không thể gật đầu. "Thành chủ, đám con cháu tiên môn bên ngoài đó căn bản không đáng nhắc tới." – Tên nhiều tuổi nhất kia nói. Người bên cạnh hắn trầm mặc hai giây nhìn hắn chằm chằm: "?" "Nhưng thật ra bản thân Thương Lang Bắc Vực này." – Hắn nhìn lướt qua khắp nơi, "Đều nói nơi này mấy ngày liền có dị tượng, là cung cấp nuôi dưỡng linh khí. Lời này hẳn không sai, nếu không chỉ bằng bọn ta cũng không vào được nơi này. Chỉ là nơi này, năm đó cũng là từ vị kia......!vị kia Thiên Túc thượng tiên quản." Mấy chữ "Thiên Túc thượng tiên" kia hắn nói nhanh như bay lại hàm hồ, nhưng vẫn bị người bên cạnh củng một giò. "Hắn và Tiên Đô đều đã chết, ngươi một hai phải nhắc đến trước mặt thành chủ?" – Bọn họ xuyên qua bờ hồ bao la, trộm ngắm Ô Hành Tuyết một cái, ép tiếng nói tới gần như không nghe thấy. "......" Ô Hành Tuyết trong lòng lại nói, lại là sắc mặt trắng bệch lại bộ dáng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Vị Thiên Túc thượng tiên kia vời ta, không, với nguyên thân này của ta có bí mật gì? Lại nhìn ta như vậy. Ô Hành Tuyết rất muốn bắt tên thuộc hạ kia tiếp tục nói, để hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng ngại thân phận, chỉ có thể từ bỏ. Hắn cũng không phải nguyên chủ bị khoá ở đây, không thể làm gì khác. Chỉ có thể nghe danh xưng xa lạ kia, lặng im, thờ ơ. Thuộc hạ lại nhìn hắn một cái: "Tóm, tóm lại, tuy rằng vị kia chết từ lâu, nhưng nơi quỷ quái này nói không chừng còn hậu chiêu của hắn sót lại, bị mắc kẹt lại thật không tốt." "Đúng vậy." "Cho nên thành chủ à, chúng ta chạy nhanh thôi!" Ngữ khí của bọn họ nôn nóng khẩn thiết, gần như tận tình khuyên bảo. Thành chủ của bọn họ cũng cảm thấy rất có đạo lý, có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng thành chủ lúc này có một vấn đề cấp bách hơn. Muốn hỏi, tiền đề là làm cách nào không tổn hại thân phận ma đầu, để người khác đem hắn từ chạc cây này đi xuống? Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua hồ sâu dưới chân, lại nhìn về phía bờ biển. Vài tên thuộc hạ trông mông nhìn hắn, chờ một mệnh lệnh. Hắn lược nghĩ một lúc, nâng tay lên. Hơi cong ngón trỏ chọn mấy tên ở bờ biển kia, điểm trúng một tên tương đối thuận mắt. "Ngươi lại đây." – Tiếng nói hắn vẫn như cũ không nhẹ không nặng. Tên bị điểm trúng run lên một chút, không rõ nội tình mà cứng đờ ở đó. "Ta?" "Ừm." "Thành chủ ta, ta lại nói sai lời nào sao? Ta vừa nãy không có mở miệng." Ô Hành Tuyết: "......" Hèn nhát. "Lại đây." – Hắn nhỏ giọng lặp lại một câu, rũ ngón tay đang chỉ người kia. Trong động tác, nhưng xiềng xích vô hình lại phát ra tiếng leng keng vang vọng. Tên bị điểm trúng kia không dám hỏi nhiều, tê da đầu, nhấc chân lập tức bước lên hồ nước lặng, một bước trăm trượng. Chỉ trong tích tắc, đã đến trước cái cây chết. "Thành chủ." Hắn vừa muốn đặt chân lên cái cây, lại nghe thấy một tiếng vang lớn! Vô số kiếm khí từ tám hướng lao đến, mang theo hàn ý của phong tuyết ười vạn dặm nơi Thương Lang Bắc Vực. Hắn duỗi tay về phía Ô Hành Tuyết nháy mắt tay biến thành một làn sương máu, cả người thật mạnh bị đẩy trở lại bờ biển. Chỉ một thoáng, cự trận hồ băng, sóng triều dữ dội. Ô Hành Tuyết chỉ cảm thấy kiếm ý băng lạnh nghênh diện quét tới, hắn theo bản năng nhắm mắt. Lúc mở mắt, lại thấy một đoá vương liên kim sắc đủ bao vây toàn bộ Thương Lăng Bắc ngục ầm ầm mở ra dưới chân hắn. Hắn lờ mờ nhìn thấy bên trong hoa tuyết và kim sắc là một hư ảnh tay cầm cự kiếm. Người nọ vóc dáng rất cao, trên xương vành tay phải có ba chiếc khuyên tang màu đen, sắc bén lộ ra sát khí tận trời, gương mặt lại như quan ngọc. Giống như gió trời nơi biển Vô Đoan mang theo mùi sắt lạnh. Hắn ở trong gió trời hư vô kia quay đầu nhìn về phía Ô Hành Tuyết, bên dưới tai nơi hợp với gân cốt ở cổ có một dấu kim ấn thoáng ẩn thoáng hiện. Đó là một chữ "Miễn". Người đời đều biết, Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên nhận trời ban chữ "Miễn". Miễn, tức Xá, trăm tội toàn tiêu. ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tôi đến đây! Ô Hành Tuyết thụ, không được phản đối ~ Văn án đang xem xét, mọi người đọc chính văn trước nhé ~ Ngoài ra, đừng mong đợi quá nhiều, bởi vì tôi nghiêm túc thật sự viết một bộ cổ đam, có thể không hay lắm, cảm tạ ~ Yêu mọi người!. Mời các bạn mượn đọc sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí.
Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng của tác giả Mạnh Trung Đắc Ý: Theo quan điểm của Phí Nghê, nhà ở còn đáng tin cậy hơn tình yêu rất nhiều. Nếu không phải vì cưới xong mới được phân nhà, chắc chắn cô sẽ không kết hôn với Phương Mục Dương. Những người không hiểu chuyện đều cho rằng Phí Nghê lấy Phương Mục Dương đơn giản là vì anh ta đẹp trai, dù sao con người này ngoài cái mã ra thì cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Sau này, khi Phương Mục Dương nổi danh nhờ tài vẽ tranh, cha mẹ cũng được khôi phục chế độ đãi ngộ, mọi người mới khen ngợi Phí Nghê nhìn xa trông rộng, đã sớm nhận ra tài hoa của anh ta tự thủa nào. Câu chuyện bắt đầu vào những năm 1970. Truyện hoàn toàn là hư cấu, xin đừng nhầm lẫn với thực tại. Giới thiệu vắn tắt: Một đôi vợ chồng trẻ ngủ giường tầng. Lập ý: Nhớ về quá khứ đắng cay cùng những ngọt bùi hiện tại. *** Tóm tắt: Phí Nghê là một cô gái thực dụng, cô quan niệm rằng nhà ở còn đáng tin cậy hơn tình yêu. Vì vậy, cô đã kết hôn với Phương Mục Dương, một chàng trai đẹp trai nhưng nghèo khó, chỉ vì anh ta có thể giúp cô được phân nhà. Mọi người đều cho rằng Phí Nghê lấy Phương Mục Dương vì tiền, nhưng cô lại cho rằng mình là người phụ nữ thông minh, đã nhìn ra tài năng của anh ta. Sau này, Phương Mục Dương nổi danh nhờ tài vẽ tranh, cha mẹ anh ta cũng được phục hồi chế độ đãi ngộ. Cuối cùng, Phí Nghê đã được đền đáp xứng đáng cho sự lựa chọn của mình. Review: Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng là một câu chuyện nhẹ nhàng, hài hước nhưng cũng đầy sâu sắc. Tác phẩm đã khắc họa thành công hình ảnh một người phụ nữ thực dụng nhưng cũng rất thông minh và biết nhìn xa trông rộng. Phí Nghê là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, cô không ngại thể hiện sự thực dụng của mình. Tuy nhiên, cô cũng là một người phụ nữ có trái tim lương thiện, cô luôn yêu thương và quan tâm đến chồng con. Phương Mục Dương là một chàng trai tài năng nhưng cũng rất tự ti. Anh ta luôn nghĩ rằng mình không xứng với Phí Nghê. Tuy nhiên, nhờ sự yêu thương và động viên của vợ, anh ta đã vượt qua mọi khó khăn để thành công. Câu chuyện kết thúc với một cái kết viên mãn, Phí Nghê và Phương Mục Dương đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Đánh giá: Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng là một câu chuyện đáng đọc. Tác phẩm mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và suy ngẫm về tình yêu, hôn nhân và cuộc sống. Giải thích thêm: Phí Nghê là một người phụ nữ thực dụng, nhưng cô không phải là một người xấu xa. Cô chỉ đơn giản là muốn có một cuộc sống ổn định và thoải mái. Phương Mục Dương là một người đàn ông tài năng, nhưng anh ta lại rất tự ti. Anh ta không tin rằng mình xứng đáng với Phí Nghê. Tình yêu của Phí Nghê và Phương Mục Dương là một sự kết hợp giữa thực tế và lãng mạn. Họ đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để có được hạnh phúc. Lấy ví dụ: Trong câu chuyện, Phí Nghê đã sử dụng sự thực dụng của mình để đạt được mục tiêu của mình. Cô đã thuyết phục Phương Mục Dương kết hôn với cô bằng cách hứa sẽ giúp anh ta được phân nhà. Phương Mục Dương đã chứng minh tài năng của mình bằng cách trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Anh ta đã được công nhận và tôn trọng bởi những người khác. Câu chuyện kết thúc với một cái kết viên mãn, Phí Nghê và Phương Mục Dương đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Họ đã chứng minh rằng tình yêu và thực tế có thể hòa hợp với nhau. Mở rộng câu trả lời: Tác phẩm đã đề cập đến một vấn đề thực tế trong xã hội hiện đại, đó là sự thực dụng trong tình yêu. Nhiều người lựa chọn kết hôn với người khác không phải vì tình yêu, mà vì những lợi ích vật chất hoặc địa vị xã hội. Tác phẩm cũng đã đề cao giá trị của tình yêu đích thực. Tình yêu đích thực không phải là thứ có thể mua được bằng tiền bạc hay địa vị. Nó là thứ phải được xây dựng trên nền tảng của sự tin tưởng, thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Kết luận: Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng là một câu chuyện đáng đọc, mang đến cho người đọc những suy ngẫm sâu sắc về tình yêu, hôn nhân và cuộc sống. Tác phẩm đã cho thấy rằng tình yêu và thực tế có thể hòa hợp với nhau, nếu hai người yêu nhau thực sự biết trân trọng và thấu hiểu lẫn nhau. Mời các bạn mượn đọc sách Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng của tác giả Mạnh Trung Đắc Ý.