Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tên truyện: Xuân thiên lai liễu tựu đãng dạng [ 春天来了就荡漾 ] Tác giả: Diệp Sáp - 叶涩 Thể loại: hiện đại, ấm áp, oan gia, hài hước, 1×1, HE Edit: Tiêu Ngân (chap 1 - 60) & girl_sms Nhân vật chính: Dương Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu Nhân vật phụ: mụ mụ của Tiểu Thảo, Lương Nhiên, Vương Oánh Oánh, Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm Nhân vật khác: Manh... Văn án: Lần đầu tiên gặp mặt đã đặt "ngoại hiệu" cho nàng Làm nàng xấu hổ trước mặt mọi nhân viên... Làm cho phong thái "cao cao tại thượng" của nàng bị dìm hàng... Làm chết con cá yêu quý của nàng... Có thể nói chỉ có một người mới khiến Phong Uyển Nhu cảm xúc rối loạn, đứng ngồi không yên, vô cùng bực mình trước mọi tình huống... khiến nàng tức giận nhưng lại không thể làm gì được hơn Không ai khác là Dương Tiểu Thảo Rốt cuộc, Một người vừa hậu đậu, vừa suy nghĩ đơn giản, ngây ngây ngốc ngốc... Một người vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại vô cùng lạnh lùng... Lại có duyên phận với nhau! *** Khẩn trương ngồi ở trên ghế, Dương Tiểu Thảo nhìn nhìn những người trước mắt đang cúi đầu vội vàng kí kí lật lật giấy tờ trên bàn, dường như hoàn toàn không để ý nàng đang ngồi chờ phỏng vấn, mọi người vẫn bận rộn như không có việc gì. Tổng cộng có ba người phỏng vấn, hai phụ nữ và một người đàn ông, ah, người đàn ông nhìn có vẽ không khó khăn lắm, nhìn dáng vẽ cũng không phải là dân IT điển hình, chân mang giày da, một bộ quần áo toàn màu trắng thoạt nhìn giống như tiểu Bạch mã vậy, cô gái kế bên cũng nhìn còn rất trẻ, nàng cúi đầu kí các giấy tờ bên cạnh thoạt nhìn rất giống một trợ lý. Cuối cùng là người phụ nữ còn lại, khuôn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như băng, nhìn thái độ này, hẳn phải là lão bản a. "Tên gọi là gì" "Dương Tiểu Thảo" "Cái gì?!" "... Dương Tiểu Thảo!" "Ý tôi hỏi là đại danh!" Nam nhân ngồi đối diện ngẩng đầu, có chút khó chịu nhìn Tiểu Thảo, dường như cũng không muốn quan tâm quá nhiều, ngay cả đại danh cũng báo cáo không xong? Tiểu Thảo hơi rụt rè cái cổ nhìn hắn một cái không nói gì. Một bên nữ nhân khuôn mặt lạnh như băng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng là tên này" Giọng nói thật là dễ nghe, Tiểu Thảo có chút nghi ngờ không biết nàng có học qua khóa huấn luyện thanh giọng nào không, tại sao lại có giọng nói dễ nghe đến như vậy. Nam nhân nghe nàng nói như vậy cũng không tiếp tục truy cứu, đẩy cặp kính trên sống mũi, hỏi " Vừa mới tốt nghiệp đại học sao?" Tiểu Thảo gật đầu, đúng vậy, nếu không phải mới tốt nghiệp thì làm sao lại đến công ty nhỏ của các người đây. Nam nhân nghe xong gật đầu, chỉ qua nữ nhân khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn không có gì thay đổi nói "Đây là Phong tổng của chúng ta, Phong Uyển Nhu" "Vâng!" "Tôi tên là Lương Nhiên, phó tổng" "Vâng!" Tiểu Thảo rất nhanh đáp lại, trong mắt một chút dao động cũng không có, người đàn ông đang giới thiệu cho nàng hôm nay giống như là đang bán cải trắng, không có chút cảm giác gì. Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng nàng tuyệt đối không hề để ý hay lãng phí một chút tế bào trí nhớ nào, quản lý là Lương tổng chính là Sơn tổng, Phong tổng vẫn là Vũ tổng, về sau gặp mặt trực tiếp nên gọi là 'biệt đội tổng hợp' thì tốt rồi. "..." Lương Nhiên thấy Tiểu Thảo trả lời thái độ có chút thờ ơ liền trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái sau đó tiếp tục nói: "Tôi giới thiệu cho cô biết Phong Tổng, là muốn cho cô biết Phong Đằng vẫn luôn coi trọng các cuộc phỏng vấn" Là bởi vì nhân lực công ty quá ít đi... Tiểu Thảo trong lòng thầm nghĩ tới, lúc này bất thình lình một ánh mắt lóe sáng chợt phóng tới, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu chợt run lên một chút, khuôn mặt liền đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu. "Phong Đằng tuyển nhân viên điều quan trọng nhất chính là muốn nhân viên đối với công ty có lòng trung thành" Chứ không phải là do công ty không có tài giữ được nhân viên vì thế họ mới đi ăn máng khác sao... "Chúng tôi phỏng vấn cũng rất đơn giản, trước tiên là hỏi ba vấn đề, sau đó nói về một ít tri thức chuyên ngành là được, chỉ có một yêu cầu, đó chính là phải ăn ngay nói thật..." Lương Nhiên sau khi nói xong, Tiểu Thảo máy móc gât đầu, ăn ngay nói thật sao, chuyện vô cùng đơn giản. "Câu hỏi thứ nhất, thích khóa học gì nhất?" Tiểu Thảo có chút ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu dò xét Lương Nhiên, câu hỏi này với công việc có quan hệ sao? Lương Nhiên vẫn chăm chú nhìn nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng biết đây không phải nói giỡn. Hắn cần biết rõ vì vậy mới hỏi trọng điểm khóa học Tiểu Thảo thích là gì để sắp xếp vào đúng bộ phận. " Khóa thể dục ạ..." Tiểu Thảo trả lời rất thành thật, người trợ lý bên cạnh còn thiếu chút nữa là đem cây viết đâm thủng tờ giấy đang viết, một bên Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, vẫn không hề nói gì. Lương Nhiên ho khụ một tiếng, gật đầu, đã rất lâu cũng chưa từng thấy được đứa nhỏ nào thành thật đến như vậy. "Nói tiếp đi, từ nhỏ đến lớn tự hào nhất là chuyện gì?" Tiểu Thảo suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: "Đó là thời gian học Trung học tham gia cuộc thi kéo co, lúc đó đang tới tuổi dậy thì, cho nên rất khỏe, vì vậy nhờ vào dáng người có ưu thế nên đã giúp lớp chúng tôi đạt được thành tích nhất trường" Trợ lý lúc này nghe xong cười đến nghẹn đỏ cả mặt, Lương Nhiên cũng không kìm được trược tiếp cười lên tiếng, còn Phong Uyển Nhu thì có hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, nhưng vẫn như cũ không nói chuyện. "Được, câu hỏi cuối cùng, cảm thấy cuộc sống đại học như thế nào?" "Rất bận rộn..." "À... Có rất nhiều môn còn muốn học sao?" Lương Nhiên có chút hoài nghi xem xém Tiểu Thảo, nhìn nàng như thế nào cũng không ra dáng một sinh viên mới tốt nghiệp. "Không có, chỉ là vẫn phải vội vàng thi lại" "..." "Dương tiểu thư" Từ đầu đến cuối Phong Uyển Nhu ở một bên không hề lên tiếng, lúc này lại mở miệng, Tiểu Thảo nghe thấy liền vội vàng gật đầu. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, bởi vì trong phòng mở điều hòa, áo khoác bên ngoài chỉ khoác một nữa, để lộ ra bên trong chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài chiếc áo len cashmere bao bọc hai bộ ngực có đường cong cực mê người, khuôn mặt nàng vẫn không có biểu tình gì, khắp người tỏa ra hơi lạnh như băng làm cho người ta dường như cảm thấy được có một áp lực vô hình vây chặt, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, nhìn đến khi thấy Tiểu Thảo mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống thì Phong Uyển Nhu lúc này mới mở miệng "Cô đến để biểu diễn tạp kỷ sao?" "..." Tiểu Thảo bị giây giết, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên nhìn chằm chằm Phong tổng, xem xét thấy ánh mắt đang lạnh lùng nhìn nàng, nàng liền nhặt túi, đứng dậy, nhìn chăm chú ba người một lượt rồi nhanh chóng liền bỏ chạy. Cánh cửa kia vừa đóng lại, Lương Nhiên gục xuống bàn cười một tràng muốn không đứng dậy nổi "Ai uiii nhân tài a, quả thực là nhân tài mà, haha" Phong Uyển Nhu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt nàng lại có nhè nhẹ ý cười. Người trợ lý bên cạnh cầm lấy sơ yếu lý lịch của Tiểu Thảo sơ lược nhìn qua, liền lắc đầu, buồn bực nói "Cô Tiểu Thảo này đúng là kỳ quái, rõ ràng lý lịch sơ lược rất tốt nào là đàn dương cầm cấp chín, tin học cấp bốn, tiếng anh cấp sáu... tinh thông như thế này, nàng viết như thế này chỉ muốn thổi phồng thôi sao?" "Ha ha" Lương Nhiên chợt cười, bên cạnh Phong Uyển Nhu ngoéo một cái môi, liền lấy lý lịch sơ lược của Dương Tiểu Thảo xem kỹ. "Nhìn cô ấy xem, tôi thấy đứa nhỏ này đúng là rất thú vị, dù sao tuyển dụng một người giúp vui như vậy cũng tốt. Gần đây công ty có chút ảm đảm, nếu tuyển cô ấy vào thì sẽ giúp cho bầu không khí trở nên sinh động hơn đấy chứ" Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Lương Nhiên. Lương Nhiên vừa thấy nàng như vậy, vội vàng lắc đầu giải thích "Uyển Nhu, cô xem đi, công ty chúng ta quy mô dù sao cũng còn nhỏ, ngươi có năng lực như vậy không thể không lưu lại được. Nhưng xem xét lại cái tên Tiểu Thảo, chỉ là nhìn tên thì có vẽ chịu làm, nhưng nói đến vừa rồi người ta giới thiệu cũng không sai biệt lắm, thích thể thao hẳn là rất chăm lao động, lại là người thành thực nữa" Phong Uyển Nhu không phản ứng Lương Nhiên, cầm lý lịch sơ lược của Tiểu Thảo cần thận xem qua. ** Tiểu Thảo mang theo túi xách rời khỏi một đống người khuôn mặt chán chường đang ngồi chờ phỏng vấn mà chạy mất dép, nàng vừa mới rời khỏi cửa, Tiểu Thảo liền gọi điện thoại cho mẹ báo cáo. "Mẹ ơi, phỏng vấn lại hỏng" "Cái gì? Lại hỏng?! Đứa nhỏ này, sao lại thế này, đây là lần thứ mấy rồi?!" "Đúng vậy, lần này đích thân Tổng giám đốc tự mình phỏng vấn, hỏng cũng là chuyện bình thường" "Cái gì? Tổng giám đôc? Tên là gì?" Tiểu Thảo nắm di động, nhíu mày suy nghĩ, gọi là gì... Gọi là gì nhỉ? Suy nghĩ một hồi liền nói: "Tên cũng rất không hay, gọi là 'Phong Cắt Thịt'" "Cái gì? Làm gì có ai tên gọi như vậy?" "Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói gì cả, con cúp máy đây, đúng rồi... con phỏng vấn không đạt tâm tình thật không tốt lắm, mẹ có thể làm cho người ta khoai tây chiên để ăn được không? "Không được!" Điện thoại liền tắt, Tiểu Thảo nhìn di động, thở dài, lắc lắc đầu, lê bước chân nặng nề hướng đến chợ,nàng đành chuẩn bị đi mua vài củ khoai tây để đem về nhà làm. Bởi vì yêu nhất món khoai tây chiên giòn, thế nên Tiểu Thảo vô tư nói chuyện không để ý đến xung quanh, lúc này có một vẽ đẹp vô cùng lộng lẫy đang đứng ở cửa chính của Phong Đằng, chính là Phong Uyển Nhu nhu hòa lương thiện. Lương Nhiên cười đến miệng mở to cả mòm, hắn quay sang nhìn khuôn mặt như muốn chuyển xanh của Phong Uyển Nhu, thở gấp nói: "Cắt thịt a, đừng quá nóng giận, người ta dù sao cũng không phải cố ý" Phong Uyển Nhu không nói lời nào, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Thảo, liền nheo lại ánh mắt. "Ai... đứa nhỏ này đúng là, nói làm chi cho người thính tai nghe, một chút ý tứ cũng đều không có, quên đi Uyển Nhu,cô cũng đừng quá nóng giận, dù sao cũng không tuyển nàng. Tôi có xem qua vài người sau đó, có một số chàng trai và các cô gái khác cũng được lắm, sẽ không nhận cô ấy đâu" Thật ồn ào, Lương Nhiên vẫn cho rằng lúc nào cũng cho rằng hắn có chừng mực, Phong Uyển Nhu ôm lấy hai tay khoanh trước ngực, nhìn xa xa thân ảnh gầy cao của Tiểu Thảo liền lắc đầu. "Không, chọn nàng!" Mời các bạn đón đọc Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng của tác giả Diệp Sáp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Eo Thon Nhỏ - Khương Chi Ngư
Chị đại đệ nhất toàn trường Đường Nhân, hung hăng, trốn học, thích đánh nhau, ngang tàng. Mọt sách Lục Trì vừa mới chuyển đến, ít nói, kín đáo, dễ đỏ mặt, nói chuyện hơi cà lăm. Mỗi ngày, những bạn học đi ngang qua lầu ba đều có thể nghe thấy, Đường Nhân thích trêu chọc Lục Trì cho đến khi đối phương “Mặt nóng tai đỏ”. Về sau bọn họ mới biết được - -  Con người được che giấu bên trong vỏ mọt sách, là người có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Bởi vì vào một ngày lúc tan học, cả toàn trường đều chứng kiến, Đường Nhân ngồi trên bệ cửa sổ đang nói chuyện cùng với một bạn học sinh nam, Lục Trì lạnh mặt đi tới trước mặt Đường Nhân, hung hăng bưng mặt Đường Nhân rồi hôn cô một cái. “Cái eo thon nhỏ của cậu.” “Phải để cho tớ giam giữ cả đời.” *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, nữ chị đại - nam mọt sách, sạch, nhẹ nhàng, ngọt sủng, HE Độ dài: 75 chương + 5 phiên ngoại Tình trạng: Hoàn edit ... Lần đầu tiên Đường Nhân nhìn thấy Lục Trì là khi cô sang trường Nhất Trung để tham dự cuộc thi Olympic Toán học. Đường Nhân đã nhìn thấy anh, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng bóng lưng cao gầy của Lục Trì đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Một năm sau đó, khi Lục Trì mới chuyển trường sang trường tư thục Gia Thủy, Đường Nhân lại nhìn thấy anh trong phòng giáo viên. Từ khi ấy, chị đại nổi danh Đường Nhân đã công khai chính thức theo đuổi con mọt sách Lục Trì. Cha của Đường Nhân là hiệu trưởng trường Gia Thủy, do được nuông chiều từ bé nên cô rất nghịch phá, lại hay đi đánh nhau, tính tình khá là bốc đồng. Thế nên Đường Nhân đã trở thành chị đại nổi danh không ai là không biết. Tuy thường bị đình chỉ học do đánh nhau, nhưng kết quả học tập của Đường Nhân luôn rất tốt, thường đứng đầu trường. Chuyện này càng làm nhiều người tò mò. Lục Trì là học sinh vừa chuyển trường đến Gia Thủy. Anh chính là mọt sách chính hiệu, ít nói và rụt rè. Tuy thế nhưng ngoại hình của Lục Trì khá nổi bật đẹp mắt. Vì vậy mà ở trường cũ anh khá nổi tiếng nhờ ngoại hình và thành tích học tập xuất sắc của mình. Nhưng anh chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là bị mắc tật nói lắp. Việc Đường Nhân theo đuổi Lục Trì gây xôn xao khắp cả trường. Bởi vì mọi học sinh đều ngày ngày phải chứng kiến cảnh tượng Đường Nhân mặt dày bám lấy Lục Trì mà trêu chọc, thậm chí còn vô sỉ đến mức dám chặn Lục Trì ngay trước nhà vệ sinh nam, dù Lục Trì trốn tránh vẫn dai dẳng không tha. Đường Nhân không hề che giấu sự theo đuổi của mình, cô to gan phát biểu trước toàn trường rằng: "Lục Trì lớp tự nhiên do tôi quản". Đường Nhân đã xông vào cuộc đời của Lục Trì một cách đột ngột khiến anh không kịp phòng bị. Cô tìm mọi cách để xuất hiện bên cạnh anh, cô không ngại ngần tuyên bố chủ quyền trước mặt bao nhiêu người, cô hiện diện ở tất cả mọi nơi. Ban đầu, Lục Trì có chút không thích ứng được nhưng dần về sau có lẽ anh đã có thể thích nghi hơn, làm quen với sự có mặt của cô trong cuộc sống mình. ... Trích đoạn nhỏ 1: Chờ sau khi anh ăn xong, Đường Nhân đặt đũa xuống, đột nhiên nhướng người về phía trước nói: "Tớ đáng yêu như vậy, sao cậu lại không rung động chứ? Hứ. " Lục Trì bị tiếng "Hứ" cuối cùng của cô hăm dọa. ... Sau hai tháng Đường Nhân theo đuổi Lục Trì, mọi người trong trường đều trầm trồ anh quả là một tảng đá, luôn bất thanh bất động trước sự nhiệt tình của Đường Nhân. Nhưng chỉ có Đường Nhân và những người trong lớp mới biết Lục Trì đã có phản ứng trước sự theo đuổi của Đường Nhân dù là rất nhỏ nhoi. Mỗi khi cô buông lời trêu ghẹo, anh thường âm thầm đỏ mặt ngượng ngùng, khi cô nhờ anh giúp chọn sách tham khảo, anh đều chọn rất tận tâm tận tình, khi cô tham gia cuộc thi chạy tiếp sức, anh lẳng lặng mua cho cô một hộp sữa chua theo ý cô thích... Xem ra Đường Nhân vẫn còn hi vọng. Càng tiếp xúc với Lục Trì, Đường Nhân mới phát hiện ra nhiều bí mật ẩn giấu trong con người anh. Lục Trì không có một gia đình hạnh phúc, tật nói lắp của anh cũng là do từ hoàn cảnh gia đình mà có. Năm xưa mẹ anh do rượu mà ngủ cùng cha anh, sau một đêm mang thai Lục Trì. Do có thai nên cả hai mới phải kết hôn, không ngờ bạn gái của cha anh ngay sau đó cũng có thai. Vì vậy mà từ lúc nhỏ cha Lục Trì rất ít khi ở nhà, khi đó anh còn nghĩ do cha bận công tác. Nhưng khi lớn lên Lục Trì mới biết cha anh vốn không xem anh và mẹ anh là một gia đình, bởi ông ta còn một gia đình khác. Do ám ảnh từ những cuộc cãi vả của cha mẹ, Lục Trì hình thành một tính cách rụt rè, nhút nhát, không giỏi tiếp xúc với người lạ. Nhưng Đường Nhân thì khác, cô tựa như ánh nắng ban mai rực rỡ soi sáng cuộc đời tẻ nhạt của anh. Anh dần dần bị mê hoặc bởi sự ấm áp mà mà cô đem đến, rồi con tim lại rung động từ khi nào chẳng hay... "Eo thon nhỏ" thật sự là một bộ truyện đáng yêu hết sức luôn đó các bạn à :< Lục Trì không phải là mọt sách lù khù đâu, anh chính là sói đội lốt cừu ấy. Khi thấy Đường Nhân trò chuyện vui vẻ thân mật với nam sinh khác, anh không kìm được bước tới hôn cô rồi đánh dấu chủ quyền trước mặt bao nhiêu người. Từ đó Lục Trì đã hiện nguyên hình là một bình dấm siêu chua :v Truyện cũng hết sức nhẹ nhàng và ngọt ngào, trong quá trình hai bạn trẻ thả thính nhau hầu như không có biến cố hay sóng gió gì nhiều. Tớ rất thích cách yêu của nam chính, lúc ghen và khi quan tâm Đường Nhân thiệt dễ thương hết sức. Nữ chính cũng mạnh mẽ và không bánh bèo. Tớ tin đây sẽ là một lựa chọn không tồi cho những bạn thích thể loại thanh xuân vườn trường và ngọt sủng. Tớ chắc bạn sẽ không hối hận đâu. Hãy đọc và cảm nhận cùng tớ nhé! __________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Trắng Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Eo Thon Nhỏ của tác giả Khương Chi Ngư.
Cớ Sao Nói Không Yêu - Cố Tây Tước
*Trích đoạn đặc sắc [Khi nam chính được qua nhà người yêu] “Tối nay anh ngủ ở đâu?” “Anh hỏi thế là có ý gì?” “Chẳng có ý gì cả. Anh hỏi thế để chuẩn bị sẵn tinh thần thôi” Nguyễn Tĩnh che mặt giả vờ không biết, “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ.” “Anh nghĩ anh thích giường của em” Trong lòng Nguyễn Tĩnh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, cô còn có tâm trạng nói đùa “anh nhớ phải giữ gìn phong thái quý ông đấy!” Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh gật đầu, “anh sẽ cố hết sức!” [Mặt dày] “Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?” “Bảy giờ sáng. Về đến nhà chắc là tối rồi.” “Anh muốn em tới đón không?” “Như vậy có phiền em không? Nhưng mà, phiền em vậy!” “A” [Khi mấy cái đuôi tìm đến tận cửa] “Tôi thích cô ấy” Anh đã nói chuyện điện thoại xong, khi nghe thấy cậu ấy, anh liền liếc mắt nhìn về phía Trương Hải Lâm. Hải Lâm không hiểu vẻ mặt bình tĩnh của đối phương là có ý gì, anh ta từ chối cho ý kiến sao? “Tôi thích Nguyễn Tĩnh” “Ờ, tôi là bạn trai của cô ấy.” Hải Lâm chính thức sụp đổ. [Hóa sói ngọt ngào] Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. Anh cơ hồ vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu hôn cô và cấp bách lột bỏ hết quần áo trên người cô ra. Qủa thật như thiên lôi đang lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại. Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm “tốt đẹp”, đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà không thấy đỏ mặt nữa, cô đã hỏi một câu, “Sao hôm đó anh như dã thú vậy?” Câu trả lời của anh là, “ Em mặc váy trắng trông rất đẹp!” …………………… Truyện của Cố Tây Tước thì lúc nào cũng nhẹ nhàng rồi, bộ này cũng như thế. Không quá kịch tính nhưng vẫn đủ những tình tiết lên xuống làm người đọc chờ mong vào tình cảm của cặp nam nữ chính Triệu Khải Ngôn và Nguyễn Tĩnh.  Nguyễn Tĩnh thời còn đi học từng theo đuổi nam phụ Tưởng Nghiêm, như cô nói là hao hết mọi ý chí chiến đấu vì người đàn ông đó, để rồi sau này đối với tình yêu, Nguyễn Tĩnh luôn là một thái độ “ Vô dục vô cầu”. Cho đến khi gặp Triệu Khải Ngôn.  Lần đầu tiên là trên chuyến xe lửa khi cô về nhà. Lần thứ hai là khi đang tham quan giáo đường. Lần thứ ba là khi cô theo chị mình đi gặp bạn. Phải nói duyên phận của bọn họ đến một cách mà chính cả hai không thể ngờ đến.  Triệu Khải Ngôn đẹp trai, thời niên thiếu cũng thuộc dạng thích mạo hiểm, và là người khó nắm bắt. Đối với ai anh cũng đều giữ một thái độ nho nhã, lịch sự nên quả thật làm người khác không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Chính vì cái bản tính như thế nên con đường theo đuổi vợ mới gian nan.  Cá nhân mình thấy đoạn theo đuổi khá dễ thương, Triệu Khải Ngôn mặc dù bản tính đối với người ngoài khá tự đại nhưng đối với Nguyễn Tĩnh lại không hiểu sao thấy “nhát gái” thế :v. Kiềm chế không được hôn phớt một cái xong lúng túng xin lỗi, mấy ngày sau sợ không dám gặp mặt người ta. Một lần khác lại cả gan hôn sâu hơn, xong lại xin lỗi nói lần sau không dám nữa =)). Nhiều lần muốn thổ lộ nhưng cứ lo sợ Nguyễn Tĩnh từ chối, đến khi không kiềm nén được nữa bày tỏ tình cảm với người ta, ai dè... bị từ chối thật =)) Thanh niên tự ái, thế là quay sang làm lơ các kiểu. Lơ thì lơ nhưng thấy cô cười cười nói nói với người khác thì lại phát cáu, cáu xong lại quay sang theo đuổi tiếp.  Còn nữ chính Nguyễn Tĩnh không phải cố ý “ngược” bạn Triệu Khải Ngôn, mà vì cô cảm thấy khi bản thân chưa xác định được cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là gì, cô vẫn mong có thể làm bạn với anh. Nhưng khi cô đã rõ ràng mọi cảm xúc trong lòng thì cũng rất thẳng thắng đồng ý mối quan hệ này.  Những ai yêu mến phong cách truyện của Cố Tây Tước thì đừng bỏ qua hố này nhé :) ---------------- Review by Pisà - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Des by Tơ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban
Môi Anh Đào - Khương Chi Ngư
Lần đầu tiên Tô Khả Tây gặp Lục Vũ, là năm cô mười bảy tuổi. Khi ấy là học kỳ đầu của lớp mười một, nhà trường có tổ chức một buổi tham quan ngoại khóa. Khi đến địa điểm tham quan, Tô Khả Tây lại không nhớ vị trí xe của lớp mình ở đâu. Kết quả là cô đi nhầm lên xe của lớp khác, cũng nhờ vậy mà gặp được Lục Vũ. Lại nói, Tô Khả Tây ở trường Gia Thủy thường cùng bạn thân của mình đi đánh nhau khắp nơi, vì vậy cô rất rất rất thiếu sự rụt rè mà một thiếu nữ thường có. Lần đầu gặp Lục Vũ, Tô Khả Tây đã bị vẻ ngoài đẹp trai và khí chất hơn người của anh hớp hồn. Cô hỏi anh vị trí xe lớp mình, khi đi còn không quên hôn trộm Lục Vũ một cái. Tô Khả Tây và Lục Vũ học khác lớp nhau, nhưng điều đó không ngăn cách được tình yêu "nhất kiến chung tình" của cô dành cho anh. Tô Khả Tây theo đuổi anh một cách nhiệt tình, nhưng đổi lại Lục Vũ lại từ chối cô thẳng thừng. Anh lấy cớ không thích con gái tóc dài, tuy rằng anh chỉ viện cớ nhưng Tô Khả Tây thực sự cắt tóc ngắn. Trước sự theo đuổi đầy kiên trì của cô, anh cũng đã chấp nhận tình cảm ấy. Cả hai ở bên nhau một năm, thì đột nhiên Lục Vũ lại biến mất. Anh không nói không rằng mà chuyển trường, thậm chí đổi cả số điện thoại, không ai có thể liên lạc được. Anh giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, Tô Khả Tây không thể gặp anh lần nào. Mãi đến khoảng hai tháng sau, Tô Khả Tây tình cờ gặp lại Lục Vũ trong bệnh viện. Thời gian không lâu gì mấy, nhưng cô cảm thấy anh rất khác khi xưa, giống như là hai người khác biệt vậy. Lục Vũ giống như cố tình tỏ ra xa cách, không muốn có quan hệ gì với cô, nhưng Tô Khả Tây làm sao có thể để yên được. Lục Vũ lùi một bước, cô liền tiến hai bước, để xem xem anh có trốn được cô hay không? Mời các bạn đón đọc Môi Anh Đào của tác giả Khương Chi Ngư.
Nương Tử, Ta Yêu Em - Xích Ma ĐL
Về vấn đề ‘Phá vỡ bối cảnh lịch sử’, Truyện được mượn bối cảnh đất nước Đại Việt trong những năm đầu thời vua Lê Thánh Tông. Lưu ý nho nhỏ là mình chỉ ‘mượn’ bối cảnh thôi, hình tượng nhân vật, các sự kiện xảy ra trong truyện đều là do sự hư cấu mà nên. Sở dĩ có dòng lưu ý này là để cho các bạn dễ hình dung được cảnh đất nước khi nhân vật xuyên không về quá khứ, hoàn toàn không lấy Lịch Sử của đất nước làm nền móng nha. Nên nếu các bạn thấy những tình huống, nhân vật như vua, hoàng tử, công chúa,… hay những địa danh, vùng miền, trang phục không giống, không có thật trong lịch sử triều đại Hậu Lê thì là vì mình đã hư cấu toàn bộ, không hề có giá trị thực tế nhé ^^ Lục Tiếu Trình: “Quận chúa, ngươi vì sao vẫn khăng khăng đòi lấy ta? Dù sao ta…” Lê Hinh: “Ý ta đã quyết, ngươi đừng hòng ngăn cản.” Lục Tiếu Trình: “…” ~o0o~ Lục Tiếu Trình: “Ngươi ngày đó biết ta là nữ nhi, sao vẫn quyết định…” Quyết định đâm đầu vào vậy a? Lê Hinh: “Vì sao tướng công là nữ nhi, ta lại không thể cưới? Nếu không phải ta làm vợ của ngươi, thì đừng hòng là người khác.” “…” “Còn chuyện gì thắc mắc?” “Nương tử, ta yêu em!” Mời các bạn đón đọc Nương Tử, Ta Yêu Em của tác giả Xích Ma ĐL.