Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trầm Quang Theo Hướng Nam - Ôn Thanh Hoan

Lần đầu tiên Lộ Nam Tâm gặp Cố Trầm Quang, cô đang ôm sách toán tiểu học, ngoan ngoãn gọi anh: “Chào chú Tiểu Cố.” Anh gật đầu, bàn tay thon dài nhận lấy sách của cô, “Chỗ nào không biết?” Sau đó liền theo sách toán vẫn dạy dạy dạy, dạy đến khi nhận giấy đăng ký kết hôn. Nhiều năm sau, cô vùi ở trong ngực anh, ngẩng đầu mỉm cười thản nhiên gọi: “Ông xã” Anh bất đắc dĩ, khẽ gõ đầu cô: "Chú ý dưỡng thai!" ……….. Từ 10 tuổi đến 100 tuổi, vẫn luôn nhiệt huyết tràn trề. Vận mệnh chú định, con đường phía trước trải đầy dịu dàng. Một câu chuyện xưa về tình yêu cùng chờ đợi bà xã nhỏ trưởng thành. P/s: Lần này Kẹo khai thác thể loại mới đại thúc vs loli nha, sủng thôi rồi luôn, các fans sủng đợt này sẽ có thêm một bộ truyện ngọt sâu răng nhá. Bà con nhanh tay nhanh chân nhảy hố đi nè! Sẽ ra chuơng đều đều, để đảm bảo hoàn đúng dịp sn, các tềnh iu hãy ghé qua hố Kẹo góp ý, ủng hộ Kẹo nha! *** Thể loại: Hiện đại, đại thúc - loli, con dâu nuôi từ bé, siêu sủng, 3S, HE Độ dài: 52 chương + 3 PN nhỏ Tình trạng: Hoàn edit (*): Tên gốc: "Trầm Quang Quy Nam Lộ" được ghép lại từ tên của nam nữ chính Cố Trầm Quang và Lộ Nam Thần ________________________ Năm Lộ Nam Thần 10 tuổi, cô được người cha chưa từng gặp mặt của mình đón về nhà. Rời xa mẹ, rời xa quê nhà nghèo nàn, rời khỏi thế giới đã từng quen thuộc. Cô gái bé nhỏ bắt đầu một cuộc sống mới đầy xa lạ, sợ hãi...Thì ra, thân phận của cô chỉ là một đứa con riêng không nên tồn tại mà thôi. Chỉ vì bố cô và mẹ kế kết hôn mãi vẫn chưa có con nên cô mới có thể quay về làm nhân vật thay thế. Bao nhiêu chua xót và tàn nhẫn... Cô - kỳ thật là vô tội. Ở đây, cô không hề nhận được bất kỳ tình yêu từ người nào. Bố thì lạnh nhạt thờ ơ, mẹ kế thì chán ghét xa cách... Thế nhưng, Nam Thần bé nhỏ vẫn kiên cường chịu đựng, bởi vì cô thật sự không có nơi nào để trở về nữa rồi. Khi mà, ngay đến mẹ ruột cũng dửng dưng và không quan tâm cô. Thế giới cô đang sống như là cơn ác mộng mà cô đang vẫy vùng.... Giữa những tăm tối ấy, trái tim của Nam Thần dần trở nên khép chặt. Cô gái nhỏ luôn cố gắng ngoan ngoãn hiểu chuyện để không khiến ai phiền lòng vì mình. Sự mềm nhẹ và nhạy cảm ấy dường như muốn che dấu những tổn thương cô đang chịu đựng. Cho đến khi cô gặp anh - người mà cô gọi với cái tên thân mật "Chú Tiểu Cố". Anh khi ấy đã là một chàng trai 18 tuổi đầy lạnh nhạt xa cách và dường như thấu hiểu sự đời. Lần đầu tiên anh gặp cô với vóc dáng nhỏ nhắn cùng đôi mắt mở to đầy e sợ, trái tim đã xao động vì đau lòng. Nam Thần mới chỉ 10 tuổi mà thôi, rốt cuộc em đã gặp những chuyện bất hạnh gì mới trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức chỉ cần gọi tên thôi cũng khiến cho tim anh đau đến vậy kia chứ? Có thể, lúc đầu sự quan tâm yêu thương anh dành cho cô xuất phát từ lòng trắc ẩn. Bởi một cô bé đáng yêu mềm mại như thế ai mà không muốn chở che kia chứ. Anh lạnh lùng với thế giới nhưng lại ân cần dịu dàng với riêng mình cô. Anh cõng cô về nhà trong ngày đầy mưa, anh đưa cô dạo thăm tất cả những cảnh đẹp trong thành phố, anh dạy học, chơi đùa cùng cô... Cứ thế, từ lúc nào cái tên "Lộ Nam Thần" đã lặng lẽ khắc từng vết từng vết thật sâu vào tim anh. Nhưng, Cố Trầm Quang anh có biết với Nam Thần anh chính là một thiên thần hộ mệnh hay không? Tất cả những yêu thương dịu dàng ấy thật sự khiến trái tim cô rung động. Là anh, đã ở bên cô những lúc cô đau lòng nhất. Là anh, đã cho cô biết nụ cười vui vẻ là như thế nào. Là anh, cứ thế dùng đôi tay của mình mạnh mẽ ôm cô vào lòng xoa dịu từng tổn thương. Là anh, là anh... tất cả đều là anh "Cố Trầm Quang" Khoảnh khắc cô gái bé nhỏ nhận ra điều ấy có lẽ là khi cô bị bệnh lại chẳng thể nói cho bất cứ người nào. Anh thì đang du học ở nước Mỹ xa xôi, chỉ có thể gọi cho anh rồi bật khóc.. Sau đêm ấy, anh trở về, trở về gặp cô gái bé nhỏ của mình, trở về nơi trái tim anh vì nước mắt của ai đó mà như bị bóp lại... Giây phút ấy, ông trời đã định rằng: "Nam Thần chính là sinh mệnh của anh, còn anh chính là tín ngưỡng của cô ấy". Cuộc đời này, chỉ vì có anh nên mới tồn tại... Xét về tổng thể thì nội dung của "Trầm quang theo hướng nam" không mới, có thể nói là vẫn theo motif cũ. Nhưng đừng vội, đừng vội bỏ qua truyện này, bởi vì nó thật sự rất hay. Nam chính là một chàng trai trên cả tuyệt vời, cái cách mà anh gọi tên nữ chính hay cái cách anh yêu thương chăm sóc cô khiến cho bất cứ ai đọc truyện cũng phải rung rinh. Tình yêu của anh tự nhiên mà ấm áp, đơn giản mà dài lâu. Nữ chính thì kiểu hơi nội tâm nhưng kiên cường, mềm mại nhưng quyết đoán, đã nhận định thì không buông bỏ. Hai tính cách, hai con người tạo thành một khối hoàn chỉnh. Mặc dù truyện gắn mác 3S nhưng đọc chương nào mình cũng khóc, bởi vì nội dung được tác giả lồng ghép và miêu tả rất chân thật qua quá khứ cùng hiện tại. Văn phong không hề cầu kỳ phô trương mà đơn giản lại nhẹ nhàng tình cảm. Mỗi chữ mỗi câu như thấm vào tim. Và điều khiến mình vui hơn cả là bạn edit truyện này dịch rất mượt, rất êm nên không hề làm mất đi cái hay của truyện, ngược lại khiến cho câu chuyện trở nên "thấm" hơn rất nhiều. Vì vậy, nếu bạn nào còn chần chờ cho việc nhảy xuống hố mới thì mình nghĩ không nên bỏ quên truyện này đâu ạ. Mình thấy edit cũng sắp hoàn rồi nên mn ủng hộ thêm cho bạn edit này nhé. Truyện hay thế này mà bỏ lỡ thì phí lắm luôn ạ :) #Lạc_Hậu - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Tơ Tần *** Thể loại: Hiện đại, đại thúc loli Tình trạng: Hoàn Review bởi: Rose Nguyễn - facebook.com/hoinhieuchu Với bạn, tình yêu là gì? Nếu phải chọn giữa tình yêu và trách nhiệm, bạn sẽ chọn bên nào? Lộ Thịnh Minh là con trai trưởng của nhà họ Lộ. Ông yêu một người, yêu đến độ muốn lật đổ toàn thế giới chỉ vì người ấy. Nhưng mà, trách nhiệm đã được định sẵn không cho phép ông và người ấy bên nhau. Ông tàn nhẫn đẩy người ấy ra thật xa... Lộ Thịnh Minh đã chọn trách nhiệm thay vì người mình yêu. Diệp Cửu yêu một người đàn ông. Người ấy là tuổi thanh xuân và tín ngưỡng suốt cuộc đời của bà. Bà đã hứa với người ấy, vĩnh viễn cũng không gặp lại nhau, dẫu cho nỗi nhớ vẫn không hề nguôi ngoai. Yêu đến sức cùng lực kiệt, móc hết tim gan nhưng vẫn không nỡ quên người. Diệp Cửu chọn tình yêu nhưng vẫn không được hạnh phúc bên người ấy... Ninh Uyển là tiểu thư nhà họ Ninh. Bà thích một người - người đó là toàn bộ thanh xuân của bà, là người bà muốn nắm tay đến già. Sự ích kỷ của bà đã mang đến biết bao đau khổ cho bản thân, người mình yêu lẫn đứa trẻ vô tội kia... Ninh Uyển vì tình yêu mà dùng hết mọi thủ đoạn. Đến cuối cùng, bà đánh mất cả người mình yêu. Chu Tần là một chàng trai tốt. Cậu thích một người con gái từ thuở nhỏ nhưng chưa bao giờ có được người ấy. Bởi vì, cậu sinh ra trong một gia đình danh giá và trớ trêu thay, gia tộc của cậu muốn dồn nhà họ Lộ vào đường cùng. Chu Tần lưỡng lự, đến cuối cùng, cậu không có được tình yêu. Đồng thời, tình thân cũng không còn vẹn nguyên. Lộ Nam Tâm là con riêng của Lộ Thịnh Minh. Con riêng - một thân phận lúng túng biết bao nhiêu! Từ sau khi chuyển đến nhà họ Lộ, Nam Tâm luôn cẩn thận từng li từng tí mà sống. Một đứa trẻ mới 10 tuổi đã phải học cách quan sát sắc mặt của người khác để sống, dù thích hay ghét thứ gì cũng không được để người khác biết. Một Lộ Nam Tâm như vậy đã khiến cho Cố Trầm Quang đau lòng biết bao nhiêu. Lúc đầu, vì thương tiếc mà đối xử dịu dàng với cô, kiên nhẫn vô hạn. Dần dần, tình thân đã biến thành tình yêu. Cố Trầm Quang là một người con trai tốt. Anh nghiêm cẩn, học lực xuất sắc, không có bất kỳ thói hư tật xấu nào. Anh hệt như thần tiên hạ phàm, thanh tâm quả dục, sống một cuộc sống bình lặng. Chỉ là, ai cũng biết, anh trân trọng một người con gái bằng cả sinh mệnh. Cố Trầm Quang không chút do dự mà chọn Nam Nam của anh, chứ không phải gia tộc. Với Lộ Nam Tâm, Cố Trầm Quang là ngọn đèn soi sáng cho cuộc đời bất hạnh của cô. Anh là tín ngưỡng mà cô dùng cả đời để theo đuổi. Cứ ngỡ cả đời cũng sẽ không với tới được thì người ấy đã ôm lấy cô. Lộ Nam Tâm muốn lựa chọn tình thân nhưng người thân của cô không cần cô. Nhận xét cá nhân: Về nhân vật: Lộ Thịnh Minh có thể là người thừa kế xuất sắc nhưng không phải là người cha tốt, cũng chẳng phải là người chồng tốt. Ông hy sinh bản thân và toàn bộ người ông thương yêu chỉ vì gia tộc. À, ông này cũng hơi tra, cưới người khác dù trong lòng đã có người yêu. Đã vậy, sau khi cưới còn không đối xử tốt với vợ. Đến cuối cùng, ông cũng không được hạnh phúc. Diệp Cửu là một người yêu tốt nhưng không phải là người mẹ tốt. Bà có thể nhẫn tâm đang cốt nhục của bản thân cho người mình yêu nhất chỉ vì người ấy cần. Em không nghĩ cha mẹ của nữ chính đã làm trò vai trò cha mẹ. Họ ích kỷ, chỉ biết hy sinh vì tình yêu mà không quan tâm đến nữ chính. Đúng là cha của nữ chính có mua đồ và đến thăm nữ chính nhưng khi cô cần ông nhất thì ông lại nhẫn tâm đẩy cô đi. Về phần mẹ của nữ chính, nói thật thì em đọc hai lần vẫn không biết là bà có phải là tiểu tam không...Nếu đúng thì bà là tiểu tam thánh mẫu não tàn. Nếu không phải thì đúng là tình thánh :v Hai người này khiến độc giả mệt mỏi và đau khổ kinh khủng. Ninh Uyển là vợ cả của Lộ Thịnh Mình về mặt pháp luật nhưng không nắm giữ được trái tim của chồng mình. Cảm xúc của em dành cho nhân vật này chính là vừa thương vừa giận. Giận là vì bà đã bất chấp mọi thủ đoạn để gả cho người không yêu mình. Giận là vì bà nhẫn tâm đẩy một đứa trẻ chưa tròn 18 ra khỏi nhà, đưa đến một thành phố khác, chia cắt cô với người thân. Giận là vì, đến cuối cùng, bà vẫn chọn tình yêu thay vì tình thân. Thương là vì chồng bà có con riêng, bà phải nhìn thấy đứa trẻ đó hằng ngày, như một lời nhắc nhở về sự thất bại của bà. Thương bà vì đôi khi bà cảm thấy mềm lòng với Nam Nam nhưng rồi không biết làm sao để mở lời... Chu Tần là nam phụ tốt nhưng chưa đủ sức để tranh giành Nam Nam với chú Tiểu Cố. Cậu dám đấu tranh vì tình yêu nhưng cuối cùng vẫn chịu thua. Dù cậu có dám đấu tranh thì cũng sẽ không được bên người ấy. Nếu đã như vậy thì sao không để lại kỷ niệm cuối cùng đẹp nhất trong lòng cô ấy... Lộ Nam Tâm là một cô gái tốt, cô ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Cô đối xử nhẹ nhàng và tích cực với mọi người. Người ta thường nói: “Nếu Thượng Đế đóng một cánh cửa lại, người sẽ mở ra một cánh cửa khác”. Tuy Lộ Nam Tâm có một số mệnh bất hạnh nhưng cô có được Cố Trầm Quang, người con trai tốt nhất trên đời. Cố Trầm Quang xứng đáng nhận được danh hiệu “nam thần”. Anh ôn hoà mà xa cách với mọi người, dịu dàng với người con gái mà anh yêu. Cố Trầm Quang vừa là thầy vừa là anh của Nam Nam. Anh dạy Nam Nam phải kiên cường, dạy cô tình yêu không phải là tất cả. Đồng thời, anh tôn trọng quyết định của Nam Nam. Ba mẹ của nam chính cũng rất đáng yêu. Ba nam chính còn bảo nữ chính là con dâu nuôi từ bé ngay từ lần đầu gặp. Mẹ nam chính thương nữ chính như con ruột, là bà mai (vô tình thôi) cho đôi chính :)) Về văn phong: Tác giả viết ổn, mạch lạc và không ngắt quãng. Bầu không khí trong truyện ngọt ngào vì đôi chính, có thể lướt những khúc có cha mẹ của nữ chính. Diễn biến chậm, nhẹ nhàng và êm ả :3 Edit ổn, ít sai chính tả hay ngữ pháp. Đánh giá: 10/10 P/S: Truyện không có tiểu tam hay nữ phụ gây ức chế. Mời các bạn đón đọc Trầm Quang Theo Hướng Nam của tác giả Ôn Thanh Hoan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Tôi Có Tội
Văn án: Anh nói: “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?” Cô nói: “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười: “Vậy em định làm thế nào?” Cô nói: “Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh.” Anh nói: “Được, nói phải giữ lời.” "Đợi khi tôi có tội" là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. Nó thừa kế nhiều ưu điểm từ các tác phẩm đó, tuy nhiên tác phẩm cũng có kha khá điểm trừ.   Trước hết là những điểm cộng, như bao tác phẩm trước Đinh Mặc luôn xây dựng thành công tính nhất quán của nhân vật, các nhân vật chính luôn là những người có tam quan đúng đắn, hi sinh mạng sống vì người dân, không ngừng truy đuổi tội phạm. Các vụ án kế lồng trong kế khó đoán, hint cài cắm từ đầu nên phải đọc kĩ từng chi tiết. Tuy nhiên trong tác phẩm này điểm sáng nhất lại không thuộc về nam nữ chính mà là nam phụ La Vũ. Có thể nói La Vũ là nhân vật mình thích nhất tác phẩm, con người ấy nửa chính nửa tà, xuất hiện ban đầu ai cũng đinh ninh là phản diện, nhưng hóa ra chàng trai ấy lại là cảnh sát ngầm. La Vũ mới ngoài hai mươi đã được tổ chức giao cho nhiệm vụ lớn phải cung cấp, phá hủy đường dây buôn ma túy. Anh ở trong tổ chức lâu đến nỗi mà chính anh còn tưởng rằng mình đã trở thành một kẻ xấu, chứng kiến bao đồng đội hi sinh anh chỉ đành cắn răng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cấp trên thay đổi bao lượt, bạn bè từng học chung cho rằng anh là kẻ xấu, anh cũng mặc kệ để hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi gặp được Vu Minh Hứa, anh đã từng có một ước mơ sẽ được có một gia đình bên cô. Tiếc thay ước mơ ấy không bao giờ thành hiện thực, lời bông đùa cô nhặt xác cho anh như một điềm báo trước. Người chiến sĩ ấy hi sinh thầm lặng đến một đám tang đúng nghĩa cũng không có, thậm chí gia đình anh cũng không được biết rõ về sự hi sinh của anh để tránh bị trả thù. Thân phận nằm vùng đã xác định cho La Vũ không có đường lui, anh ghen tị thật nhiều với Ân Phùng khi anh ta là màu trắng có thể đường hoàng bên cô gái anh yêu, còn anh chỉ có thể yêu cô gái ấy trong âm thầm. Nhân vật nam phụ thứ hai cũng ấn tượng hơn Ân Phùng đó là Cảnh Bình. Với anh này mình chỉ biết tặng cho chữ đúng người sai thời điểm. Mọi mặt anh đều xứng với Vu Minh Hứa nhưng tiếc thay anh đã đến sau Ân Phùng. Anh là đội trưởng cảnh sát phòng chống ma túy ở khu vực Vân Nam phức tạp. Mình đã từng đi du lịch Vâm Nam và xin xác nhận điều này vì cứ cách một khoảng lại có bốt cảnh sát. Cuộc sống của Cảnh Bình luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, anh trở thành đích ngắm cho bao tên tội phạm. Đến thành phố Tương hòng tìm đồng đội ai ngờ lại là nhặt xác cho người ấy. Cuộc đời cảnh sát bạc bẽo lắm chả biết sẽ hi sinh lúc nào. Biết rằng cuộc chiến ma túy sẽ không có hồi kết nhưng anh vẫn không ngại giữ vững niềm tin của mình. Nếu không phải Ân Phùng, mình tin Cảnh Bình là người xứng với Vưu Minh Hứa Nhất. Cố Thiên Thành - tên tội phạm đầu tiên của tổ chức Kẻ trừng phạt xuất hiện trong truyện khiến cho mình và kha khá người đứng sai đội hình. Gã là một người thành công đến muộn, bị bạn gái bỏ rơi, ung thư giai đoạn cuối nên trả thù xã hội. Gã có một sự ám ảnh không hề nhẹ với Vưu Minh Hứa khi trong phòng gã có hàng loạt tranh ảnh về cô. Nếu như bạn gái gã không bỏ đi, biết đâu gã đã không sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Tiếc thay cuộc đời này không có nếu như, kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt. Dù nhân vật phụ có ấn tượng ra sao thì tất cả họ chỉ là những nét chấm phá trong cuộc đời nam nữ chính. Lần đầu tiên trong lịch sử Đinh Mặc cho người thân của nam nữ chính là tội phạm, để rồi từ đó triển khai câu chuyện và mở ra những bí mật về họ. Nữ chính Vu Minh Hứa sống với ông bà, mẹ là cảnh sát hi sinh từ khi cô còn nhỏ, bố cô là trùm trong tập đoàn tội phạm ma túy. Mọi thông tin về bố cô được bảo mật cho đến khi Vưu Minh Hứa bị La Vũ phát hiện ra bí mật ấy. Từ đó khám phá thêm cả cái chết của mẹ cô cũng như những mối quan hệ khác. Với mình Vu Minh Hứa là cảnh sát tốt khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, đặt bản thân mình vào nguy hiểm để giải cứu người dân, không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Là "chị Vưu" đầu tàu trong đồn cảnh sát, đánh nhau bách chiến bách thắng. Cô mạnh mẽ nên khá nhiều người khó tưởng tượng được ai sẽ lọt vào mắt xanh của cô. Ân Phùng chính là người tập hợp những điều cô không ưa nhất. Khi mất trí nhớ đáng yêu bao nhiêu thì khi tỉnh lại đáng ghét bấy nhiêu. Tuy nhiên trái dấu thì hút nhau. Một Ân Phùng - Vưu Anh Tuấn mất trí luôn mè nheo quan tâm cô hết lòng, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì cô. Một Ân Phùng tỉnh táo lại gạt bỏ hết mọi cảm xúc về cô vì người đàn ông ấy cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu nhìn từ bên ngoài thì Ân Phùng là dạng playboy khiến độc giả vốn quen nam chính sạch hơn ô mô nhà Mặc ghét bỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ để giải khuây cho một tâm hồn đầy cô đơn. Ân Phùng là một trong những nam chính trượng nghĩa, hi sình vì người khác nhất mà mình từng biết. Nếu S trong Ký ức nuôi một đám biến thái đi hại người thì Ân Phùng sống chung với một đám biến thái và hướng họ đến cái thiện. Trần Phong đã từng bên bờ sụp đổ tự sát được Ân Phùng thu làm trợ lý. Mỗi người bên Ân Phùng có thể đã từng là tội phạm, nhưng nhờ anh cảm hóa họ đã quay lại con đường lương thiện và không ngần ngại sống chết vì anh. Ân Phùng lương thiện đến thế nên khi bị tra tấn cho đến mất trí anh vẫn không đánh mất bản ngã của mình. Anh làm bất cứ điều gì cũng không ngại đặt mình vào nguy hiểm bởi lẽ với anh lan tỏa điều thiện là quan trọng nhất. Truyện có độ dài 348 chương với nhiều vụ án nhưng hai vụ án thực sự gây ấn tượng khiến mình và nhiều người nổi da gà là đường dây cho vay nặng lãi và vụ phá hủy tập đoàn ma túy của La Vũ. Cả hai vụ đều đầy twist, âm mưu lồng trong âm mưu, án lồng trong án, hai vụ án đánh dấu sự ra đi của hai người lấy bao nước mắt của độc giả. Đôi lúc mình đã mong Mặc kết thúc ở vụ án đường dây ma túy thì thực sự Đợi khi tôi có tội đã trở thành tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất của Mặc. Ngoài những điểm cộng đã kể trên thì điểm trừ to lớn là viết dai viết dài viết dại, và phần Mặc sửa từ chương 317 khiến mình thực sự thất vọng không hề nhỏ. Sau vụ án đường dây ma túy là vụ án mô phỏng giết người. Mình đoán có lẽ hồi tổ chức sát thủ bảy người trong Ky ức thì Mặc vẫn chưa viết được hết tội ác nên chưa thỏa mãn, do đó kéo thêm tình tiết, nhưng với minh Mặc cứ viết dài là bị hụt hơi và bôi ra khiến người đọc siêu nản. Sau đó Mặc đã lấy lại niềm tin cho mình bằng vụ ở đài truyền hình, tuy nhiên không biết vì thế lực nào đó mà lại sửa và cắt đi biến thành đó chỉ còn là âm mưu trên trang giấy. Ai đã đọc lại sửa bảo đảm hụt hẫng ghê gớm như mình. Biết rằng Mặc muốn có một cái kết thúc hoàn chỉnh cho tội phạm và nhân vật nam nữ chính, nhưng việc đập toàn bộ khiến người theo Mặc lâu năm như mình thất vọng. Có thể đối với những người dễ tính thì cuốn này sẽ là một cuốn đọc được của Đinh Mặc, song với mình nó là một sự thất vọng lớn. Có lẽ sau Nhắm mắt 2 quá chỉn chu mình đã mong đợi tác phẩm này sẽ là một sự bùng nổ, vậy nên khi tất cả không đi theo chiều hướng mong đợi mình đã cực kì thất vọng. Nếu đọc online cuốn này thì được, còn nếu bảo mình mua sách thì câu trả lời là không. Rate: 2,5/5 *** Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt. Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức. Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy. Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt. Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa. Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?” Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái. Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân. Gã hỏi: “Một mình à?” Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.” Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.   Mời các bạn đón đọc Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc.
Ác Ma Truyền Kỳ
Vào khoảng một năm trở lại đây,bỗng nhiên lại xuất hiện ra một Kỳ Lân Vương, ẩn sâu dưới vỏ bọc ấy là một tên thiếu niên trẻ tuổi tên gọi Đằng Tuấn, lại là người đứng đầu nhóm Ngũ Hành Kỳ Lân. Khi hắn xuất hiện, không ai có thể ngờ rằng hắn chỉ là một đứa “tiểu quỷ” trẻ nhất trong nhóm nhưng bản lĩnh không hề thua kém ai và lại càng không thể ngờ tới tên “ác ma thiếu niên” nổi tiếng năm xưa lại chính là hắn. Nhớ ngày ấy nổi tiếng khắp nơi Tên “ác ma” giết người không chớp mắt Khi ra tay không hề thương tiếc Làm người người thất hãi hồn kinh Đến một ngày không hiểu vì sao Tên “ác ma” bỗng nhiên biến mất Như sương như khói hòa vào không khí Chẳng ai biết hắn ở phương nao Câu chuyện đến đây ngỡ như kết thúc Nhưng mọi chuyện trên đời ác lai ác báo Đâu dễ dàng buông tha bất kỳ ai Người có thù đương nhiên sẽ đến báo Kìa nhìn xem “thiên sứ” đã tìm đến Đòi mạng ngươi để báo thù nhà “Ác ma” ngươi dù có chạy đằng trời Vẫn không thể thoát khỏi vòng nhân quả *** Trên đường nhân phốLos Angeles. Lại là một lần xảy ra hành động tập kích! Vài thiếu niên thân hắc y khoảng mười mấy tuổi, che mặt, xuyên qua một bức tường hoa hoa lệ vọt vào trong. Bọn họ hành động thuần thục mà tàn bạo, đối phó với người của đại trạch lý một chút cũng không lưu tình, gặp người liền sát, súng lục trong tay bọn họ giống như món đồ chơi, nhưng bên trong trang đều là đạn thật thương thực, càng có thể bị mất mạng. “A…” Lại một người chịu khổ bị trúng độc thủ. “Đi mau! Là ác ma thiếu niên!” Vài tên phó từ dãy hành lang dài chạy vội ra, không ngừng la hét. Trong đám thiếu niên này, có một thân hình cao gầy tựa hồ là thủ lĩnh bọn họ, từ chiếc mặt nạ bảo hộ lộ ra ánh mắt đặc biệt uy mãnh, bình tĩnh, rất bình tĩnh, kia không phải là ánh mắt của một đứa nhỏ nên có. Lần này tập kích bất ngờ là vì thay đầu lĩnh hắc đạo Biện Lâu Tiên ở Lạc thành diệt trừ đối thủ, tất cả đều là do đã đắc tội đến người ở Đường nhân phố gồm những phần tử Trung Quốc hỗn loạn. Đào Chấn Đông – chủ nhân gian hào trạch này cũng quá kiêu ngạo, hắn chiếu tử cũng không lượng sức mình, dám mạo phạm Đường nhân phố lão đại Biện Lâu Tiên. Quả nhiên là chán sống! Vì thế, Biện lão đại phán một câu công đạo xuống dưới: “Thiêu nhà hắn! Không để người nào sống sót!” Cứ như vậy, “ác ma thiếu niên” lại xuất động.   Mời các bạn đón đọc Ác Ma Truyền Kỳ của tác giả Bồng Vũ.
Đoạn Niệm
Đây không phải là câu chuyện cổ tích Tấm Cám mà bạn đã từng được nghe mà đây chỉ là một dị bản. Câu chuyện lại càng không đơn giản chỉ là chuyện cũ, và nó còn là những câu chuyện chưa bao giờ được biết đến. Tấm Cám - truyện chưa kể. Tất cả sẽ có trong Đoạn Niệm *** Thành phố H vào thu nổi tiếng với vẻ đẹp lãng mạn của những con đường tình yêu rợp bóng hoa bằng lăng. Sắc tím mộng mơ của những bông hoa như khảm vào nền trời xanh trong vắt không gợn mây, không khó tìm những cặp tình nhân tay trong tay dạo bước trên những con đường đẹp cổ kính. Tại nhà thờ Đức Bà tọa lạc giữa trung tâm thành phố đang diễn ra 1 hôn lễ khá ấm cúng. Khách mời cười nói ồn ào, mặt tươi rạng rỡ tranh thủ qua lại chào hỏi nhau. Trong phòng chờ, các cô gái tất bật trang điểm, sửa soạn cho nhân vật chính ngày hôm nay. Mọi người đang cười nói rôm rả thì có 1 chàng trai mặc vest đen thanh tú bước đến, các cô gái tản ra vội liếc mắt đưa tình với cậu. - Chị gái em hôm nay quá xinh đẹp. Anh rể thật có phúc mới được lấy chị làm vợ nha! Cô gái mặc chiếc váy cưới bồng bềnh xoay người lại hiện ra 1 gương mặt được trang điểm khá đẹp. Nụ cười e lệ đầy hạnh phúc làm khuôn mặt cô bừng sáng hơn.   Mời các bạn đón đọc Đoạn Niệm của tác gải Bích Hồng.
Cung Khuyết
Cho tới tận lúc đầu ta bị chém xuống, treo trên cổng thành thị chúng, ta vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào kết cục này.  Nguyên Quân Diệu ta vốn không có ý định làm vua, so thế nào cũng thua kém đám huynh đệ. Nhị ca dũng mãnh thiện chiến, cửu đệ thông minh âm hiểm, ai cũng đều xứng đáng ngồi trên cái ghế này hơn ta.  Lần đầu tiên ta gặp nàng, Sở Tư Nam, công chúa nhỏ tuổi của Sở liệt đế, cũng là ngày phụ hoàng đánh thắng Đại Sở quốc, tiến vào hoàng thành Kim Lăng. Nàng đứng lẫn sau đám cung nhân, không nhìn rõ mặt, ta cũng chẳng để tâm. Bởi vì lúc đó trong lòng ta đang mang mối tương tư một nữ nhân xinh đẹp khác.  Lần thứ hai gặp lại, nàng mang khuôn mặt xấu xí đứng trước huynh đệ chúng ta. Phụ hoàng muốn một người trong đám con của ngài cưới Sở Tư Nam, nhưng nhìn khuôn mặt đó, Nhị ca và Cửu đệ đã sớm quay đầu đi. Ta cảm thấy cô nương này có chút đáng thương, lại muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, bèn đứng ra nhận lấy trách nhiệm.    Sau này ta mới biết, phụ hoàng đã sớm hứa với Sở Tư Nam, người cưới nàng sẽ được ngồi lên vương vị. Ta lại phát hiện ra, nàng dịch dung thành bộ dạng xấu xí để làm chướng mắt chúng ta. Khi nàng trở lại khuôn mặt thật, sự xinh đẹp cao quý của một công chúa, dù là đã vong quốc cũng khiến nỗi tự ti trong lòng ta càng lớn hơn. Nguyên Quân Diệu ta từ khi nào phải nhờ đến nữ nhân mới có được ngai vàng!  Ta càng không muốn thừa nhận, thực ra mình đã yêu nàng từ ngày đó rồi. Nàng không giống những nữ nhân nũng nịu bên người ta một chút nào. Nàng quá cứng rắn, đến nỗi ta phát cáu trước sự dửng dưng ấy của nàng. Yêu nhiều thì hận nhiều, ta bắt đầu xa lánh nàng, thậm chí còn ra tay khiến nàng bị thương, vĩnh viễn mang trên mặt vết sẹo gớm ghiếc. Trời sinh ta vốn thích mỹ nhân, thích những thứ yếu đuối mềm mại, vì ở bên cạnh họ ta mới có cảm giác thành tựu. Ta say đắm Phùng Yên Nhi cũng bởi vậy, hận không thể sủng nàng ta lên tận trời. Vì yêu, ta đem lí trí vứt bỏ, hết lòng nâng đỡ ngoại thích của Phùng Yên Nhi. Nghĩ lại, ta bỗng cảm thấy mình mê muội không ai bằng, vì một chút hư tình giả ý mà bị lừa mất cả ngai vàng.  Nhưng tất cả những điều này ta chỉ nhận ra khi đã đến bước đường cùng, phản tặc xông vào cung, Phùng Yên Nhi đưa tới bên miệng ta một chén rượu độc. Ta hận đám chuột chết nhát chỉ biết dùng ám chiêu sau lưng này, càng hận bản thân vì quá tin tưởng mà dễ dãi với người kề vai chung gối. Ta không phải là một hoàng đế tốt, cũng không thiếu người mắng ta là hôn quân, nhưng ta vẫn không thể nuốt mối hận mà chết đi như vậy.  Ta dùng hết chút sức lực còn lại, tự thắt cổ ở cây hòe phía sau vườn. Sau khi ta chết, đầu bị chặt xuống, treo trên cửa thành để dân chúng đi qua phỉ nhổ. Ta cũng không biết tại sao linh hồn của mình không đầu thai, có lẽ là do không cam lòng. Trong ngày đông tuyết phủ kín trời, ta lặng lẽ nằm ở đó, đau đớn đến tuyệt vọng.  Chính lúc ta thảm hại nhất ấy, Sở Tư Nam lại xuất hiện.  Nàng vẫn mang bộ dáng xấu xí do một tay ta gây ra, đứng nhìn ta dưới trời đầy tuyết bay, lại nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng đến để chôn cất cho ta. Ta bỗng cảm thấy muốn khóc.  Ta nghĩ nếu được quay ngược thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ rơi nàng. Ta bẻ gãy cánh chim của nàng, giờ báo ứng của ta cũng đã đến, nhưng nàng lại thanh thản như thế, tiễn ta một đoạn đường cuối. Cổ ta rất đau, nhưng tâm ta khi nhìn thấy nàng càng đau hơn. Trước lúc rời đi, nàng rơi một giọt nước mắt. Khi Đại Sở quốc diệt vong, khi ta nghe lời gian thần giết con dân của nàng, cả khi kiếm của ta rạch một đường lên mặt, nàng vẫn không hề khóc. Vậy mà giờ đây nàng lại rơi nước mắt vì ta...  Cảm ơn, A Nam.  Đúng vào lúc ta nghĩ, đời này của mình thế là kết thúc, thì kì tích lại xảy ra. Ta trọng sinh, trở lại khi mới đăng cơ được hai năm, tất cả còn chưa bắt đầu. Chuyện đã qua tựa như một giấc mơ, nhưng lần này, ta lại biết rõ tâm của mình hướng về ai. A Nam, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng một lần nữa.  ----------- Đó là một ngày hè nóng nực, ta bị Nguyên Quân Diệu ném cái chặn giấy vào đầu, máu chảy thấm ướt nền nhà. Ta đứng lặng bên cạnh bức tường cung Trường Tín, khóc đến khi nước mắt cạn khô, cũng cạn luôn cả phần tình nghĩa ít ỏi giữa ta và hắn.  Ta là Sở Tư Nam, một công chúa vong quốc, lí do duy nhất ta còn sống đến ngày hôm nay là để chờ đoàn tụ với tiểu đệ đệ. Vì vậy, Nguyên Quân Diệu ghét ta, xa lánh ta, thậm chí làm ta bị thương, ta cũng không ngại. Hắn muốn làm hôn quân, ta sẽ không bao giờ xen vào nữa. Nhưng buổi chiều hôm ấy, hắn lại ôm chặt ta mà gọi một câu, "A Nam".  Sau đó, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Hắn xa lánh sủng phi Phùng Yên Nhi, lại bám dính lấy ta như đứa trẻ. Ta không biết đầu óc hắn bị làm sao, nhưng sâu trong đáy lòng, ta vẫn rất vui vẻ.  Ta giúp hắn chống đỡ công kích của hậu cung, cùng hắn đi tuần phía Nam. Trách nhiệm của một công chúa hòa thân là như vậy, ta cũng không rõ hắn là vì lợi dụng ta hay thật tâm chuyển ý, nhưng ta vẫn sẽ làm vì con dân của mình.  Hắn ngày càng sủng ta, yêu chiều ta, hệt như trước đây từng đối xử với Phùng Yên Nhi, thậm chí còn tốt hơn. Ta thật sự không phải một nữ nhân dịu dàng, nhưng cũng không tránh khỏi bị ôn nhu của hắn lay động.  Rốt cuộc, khi ta đối đầu với Phùng Yên Nhi, hắn cũng lộ ra cái đuôi cáo. Hắn không bỏ được nàng ta, lại lạnh nhạt với ta. Ngày hắn vung kiếm lên với ta, tâm ta đã đóng thành băng.  Ta vốn muốn bỏ đi, nhưng không cam lòng chịu hãm hại của nữ nhân hậu cung. Ta quyết định vạch trần âm mưu của Phùng Yên Nhi, ngoài ý muốn phát hiện ra nàng ta cấu kết với người ngoài, muốn lật đổ ngai vàng.  Hóa ra, Nguyên Quân Diệu trông thì ngốc nghếch, nhưng cái gì cũng biết. Hắn muốn ta kiên nhẫn chờ, đến khi trong tay nắm lại hết quyền lực, một kiếm diệt hết đường lui của đám gian thần.  Hắn là một kẻ ngốc, một vị hoàng đế si tình, lại còn hay nóng nảy. Mà vị hoàng đế này kể từ ngày hè năm nào đó, đột nhiên ôm ta nói một câu, "A Nam đừng đi, tuyết rơi rất lạnh." Từ ấy, duyên phận giữa chúng ta đã định không bao giờ đứt được.  ------------- "Cung khuyết" là cuốn tự sự của một vị hôn quân, đã từng mất đi tất cả, lại được quay ngược thời gian, làm lại từ đầu.  Nguyên Quân Diệu có đủ phẩm chất để làm một hoàng đế tốt, nhưng hắn tự ti khi đứng giữa huynh đệ của mình. Thậm chí trước mặt người con gái mạnh mẽ như A Nam, hắn cũng cảm thấy thua kém. Và hắn có một cái sai trí mạng, chính là quá yêu, quá tin tưởng, quá nhân từ.  Trọng sinh sống lại, hắn thay đổi, trở nên đa nghi và nóng nảy. Hắn không muốn yêu thêm bất kì ai, nhưng lại nhớ rõ vì A Nam mà mình mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Vì vậy hắn bắt đầu bảo vệ, kề cận bên nàng. Dần dần, nàng bước vào trái tim, khiến hắn không thể buông tay được nữa. Truyện là một hồi tranh đấu hỗn loạn trong cung cấm, giữa các vị phi tần, giữa gian thần và trọng thần, mà kết quả cuối cùng chính là phần thắng của hoàng đế Nguyên Quân Diệu và Sở Tư Nam. Hắn xóa bỏ hậu cung 3000, độc sủng một mình nàng, cũng coi như xứng đáng với cái giá phải trả kiếp trước.  Đây là một cuốn sách đặc biệt, khiến tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Nhân vật nam chính trong truyện không hề hoàn hảo, hắn là hoàng đế mà mang trong mình quá nhiều khuyết điểm. Nhưng hắn vì trả nợ tiền kiếp mà chấp nhận A Nam, một lòng tin tưởng nàng, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Gặp đúng người, không bằng nói lựa chọn đúng người.  Truyện tưởng như là ngược nữ, nhưng thực chất lại là dằn vặt ngược nam. Nếu các độc giả muốn tìm một cuốn sách cung đấu theo góc nhìn khác, "Cung khuyết" sẽ là lựa chọn không tồi.  Cảm ơn đã theo dõi và đọc đến cuối cái review dài ngoằng này ạ ^^. Hi vọng qua rv các bạn sẽ tìm được truyện hợp ý.  __________ " ": Trích từ truyện Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mây đen phủ xuống tường thành, gió lạnh lộ ra từng hơi thở huyết sắc. Xuyên thấu qua bức màn vấy máu đó, ta nhìn xuống dân chúng đang đi lại dưới tường thành, phần lớn bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt mang theo một loại khí sắc tiêu điều cùng thời tiết hiện giờ không khác nhau là mấy. Bọn họ không một ai ngẩng đầu liếc mắt một cái xem đầu ta đang treo trên cao. Bọn họ không quan tâm, không mảy may quan tâm đến cái chết của ta. Ta là Nguyên Quân Diệu, là hoàng đế của Đại Triệu. Năm 22 tuổi ta đăng cơ, tính đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hơn 10 năm qua, ta vẫn cho rằng mình là một hoàng đế tốt, ít nhất, ta luôn luôn cố gắng để bảo hộ quốc gia, thống nhất 2 miền Nam Bắc. Cho đến khi đầu ta rơi xuống bởi địch nhân, ta mới phát hiện ra bi kịch bắt đầu từ trong nội bộ. Ta đã sớm chết đi, thân thể không vẹn toàn, thân một nơi, đầu một chỗ, nhưng lai không biết vì sao ta vẫn có thể nhìn thấy hết thảy tất cả mọi vật. Đầu mùa đông ở phương Bắc rét lạnh, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt của thời tiết thì lòng người còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nơi đây rất tốt! Dõi mắt nhìn về hướng hoàng cung có thể nhìn thấy Trích Tinh Các, mái ngói cong cong ở phía cuối chân trời, là nơi gần với Vân Tiêu điện nhất. Hình ảnh bén nhọn đau thương thoáng vụt qua trong đầu ta. Đó là nơi khiến lòng ta nhói đau – là minh chứng cho một thứ tình cảm mù quáng, ngu xuẩn. Hiện tại, ở trong đầu ta hiện lên đủ loại biểu tình, nhưng không có bất cứ một loại biểu tình nào trừ sự coi thường làm lòng ta cảm thấy vô hạn bi thương. Ta đã tỉnh ngộ, ta có ngày hôm nay cũng là do ta tự tạo nghiệt. Đối với một người cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, ngay cả kì vọng duy nhất cũng không thể nói ra – ta hy vọng có thể nhìn thấy một giọt nước mắt, một giọt nước mắt vì ta mà rơi. Hy vọng của một thế hệ đế vương, lập tức trở nên hèn mọn như thế. Bọn người đó nói muốn phơi thây ta 10 ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ 11, có lẽ bọn họ đã sớm quên ta rồi. Ta nghĩ sẽ không có người đến nhặt xác cho ta, càng sẽ không có người vì ta mà rơi lệ. Đây mới là bi ai lớn nhất của một đời người: bị mọi người xa lánh mà tới chính ta còn không biết. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã sớm quên ta nhưng ta lại không thể quên được bọn họ. Đến hiệ tại ta mới chính thức hiểu được nỗi thống khổ bị cả thên hạ vứt bỏ. Ta là một hôn quân không ai để ý. Bởi vì trong mắt mọi người, ta Nguyên Quân Diệu cũng chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Trong mắt của ta chỉ có Thục phi Phùng Yên Nhi, vì nàng, ta thực xin lỗi người trong thiên hạ. Đương nhiên, Phùng Yên Nhi sẽ không vì ta mà rơi một giọt lệ. Bởi vì, tự tay nàng đem một ly câu hôn đến trước mặt ta. Câu hôn là một loại độc trí mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị phá hủy. Ta chỉ uống một ngụm liền đau đến cong thắt lưng. Thục phi cười, nụ cười của nàng giống như dĩ vãng. Nàng nói, rượu này rất thích hợp cho ta. Một khắc kia ta đau đến tê tâm liệt phế. Nàng biết ta đã không còn sức lực để nhấc kiếm lên cho nên nàng ở trước mặt ta không cần giả bộ nữa. Mời các bạn đón đọc Cung Khuyết của tác giả Trịnh Lương Tiêu.