Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Thu Thanh Duy xuyên sách đóng vai nữ chính tiểu hoa đán trong câu truyện tổng tài cẩu huyết, xả thân cứu nam chính nhưng lại bị nhỏ bạn thân mạo danh, kết quả là bạn thân của cô trở thành bạch nguyệt quang của nam chính, còn cô lại bị xem là kẻ thứ ba đứng giữa chia cắt cặp đôi uyên ương này.  Nam chính: "Cho dù cô có dốc hết sức để được gả cho tôi, tôi cũng chả thèm liếc nhìn cô một cái!" Thu Thanh Duy bỏ lại thỏa thuận ly hôn và tờ kết quả chẩn đoán bệnh nan y, cũng như đoạn video giám sát mà lúc đầu nguyên nữ chính cứu sống nam chính, cầm theo khối tài sản khổng lồ rồi tự do đi đến một thành phố khác. Nghĩ đến sinh mệnh của bản thân chỉ còn vỏn vẹn ba tháng, cô quyết định trước khi chết phải sống tự do buông thả xíu! Cho nên, khi nam chính đang điên cuồng lùng sục tìm kiếm cô với giấy chứng nhận mắc bệnh nan y trên tay, Thu Thanh Duy đang đưa tấm ngân phiếu một tỷ nhân dân tệ cho Bạc Nguyên Triệt, người đang rất cần tiền: "Ở bên tôi trong ba tháng, tôi sẽ cho anh toàn bộ tài sản của tôi. " Ba tháng sau, Thu Thanh Duy an tâm chờ chết. Tuy nhiên-- Bác sĩ: "Thưa cô Thu! Lần trước là chẩn đoán sai. Cơ thể cô rất khỏe mạnh, không hề có bất cứ vấn đề gì." Thu Thanh Duy đau lòng gào thét: Một triệu nhân dân tệ của cô! QAQ Sau đó, lần lượt có tin tức chủ tịch của một thành phố nào đó cùng minh tinh hàng đầu giới giải trí Bạc Nguyên Triệt đã tự sát. Tiếp sau đó nữa, lại có người nói nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt chặn một cô gái bên góc tường bệnh viện, hai mắt đỏ hoe hỏi: "Anh đưa cho em mười tỷ nhân dân tệ, em đừng biến mất nữa có được không?" *Nam chính trong nguyên tác gốc là loại phải đem đi hỏa táng, cho dù anh ta có hối hận đến chết cũng không để tha thứ nổi.  * Cp thật của nữ chính là Bạc Nguyên Triệt “Tay đua hạng A × minh tinh nổi tiếng ngốc nghếch nhưng ngọt ngào” Thẻ nội dung: Gia thế hào môn, Ngọt ngào, Xuyên sách, Sảng khoái Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Thư Thanh Duy, Bạc Nguyên Triệt ┃ Vai phụ: ┃ Người khác: Một câu tóm tắt: Đừng theo đuổi, chỉ cần trực tiếp đem vô lò hỏa thiêu! Xác định chủ đề: Tự lực, tự cường, tự trọng, tự yêu lấy bản thân mình. *** Thu Danh Duy hóa thân mình thành một nhân vật trong sách.Ở chặng đua chung kết cuối cùng tại giải châu Á, chiếc xe bất ngờ mất lái và rơi từ đường núi cao hơn 3.000m so với mực nước biển.Khi mở mắt ra lần nữa, cô lại trở thành vai nữ chính tiểu hoa đán của một tên trùm cẩu huyết, đang ngồi trong đại sảnh của tòa nhà tập đoàn nhà họ Thu, kiên nhẫn chờ đợi nam chính xuống gặp cô.Ly cà phê cô cầm trong lòng bàn tay cũng dần nguội lạnh.Ánh qua bề mặt chất lỏng màu nâu sẫm ấy, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt hao gầy, thiếu sức sống của cô.Rất đẹp nhưng cũng tiều tụy và hốc hác.Có lẽ là do sau khi chờ đợi quá lâu, trong lòng đã rõ người mà mình chờ mong cũng sẽ không xuất hiện, hàng lông mi run rẩy hạ xuống che khuất vành mắt ngấn lệ, chỉ biết nhìn bản thân mình mà thương hại."Thưa cô chủ, tôi có thể đổi giúp cô một tách cà phê khác được không? Tổng giám đốc Lục có quá nhiều công việc phải làm, vì vậy anh ấy cũng không có nhiều thời gian rảnh tiếp đón. Mong cô thông cảm." Những lời này của lễ tân bỗng vang vọng trong tâm trí cô.Thu Danh Duy định thần lại, ngẩng đầu nhìn lại với nụ cười đầy gượng gạo, bộ dạng của lễ tân mắt thường cũng đoán ra là đang khó xử.Đừng tỏ ra bối rối khó xử như thế có được không?Dù gì thì tổng giám đốc Lục cũng từ chối khéo cô, lúc này chắc đang cùng một người phụ nữ khác trong văn phòng, ân ân ái ái với nhau, còn bản thân là vợ hợp pháp của tổng giám đốc thì lại bị bỏ mặc, ngồi chờ ở đại sảnh cả một buổi chiều.Nữ chính Thu Niệm đường đường là thiên kim tiểu thư nhà hào môn, vừa có tiền vừa có sắc, trong tay toàn là quân bài tốt, tại sao lại sa ngã đến mức này?Có trách thì cũng chỉ trách nữ chính, mang lòng yêu nam chính Lục Cảnh Thâm từ năm 16 tuổi, từ lúc đó trở đi cô bắt đầu theo đuổi người ta một cách điên cuồng.Đến sĩ diện cũng bỏ đi, lòng tự trọng cũng không cần và đến cuối cùng, ngay cả mạng sống cũng không thèm màng đến!Lúc Lục Cảnh Thâm bị tai nạn xe, cô bất chấp nguy hiểm đến cứu anh, kết quả là khiến bản thân bị thương nặng, rơi vào nguy kịch.Tuy nhiên, sự hy sinh này của nữ chính không gì khác gì là đang tiếp tay cho hạnh phúc của kẻ khác. Trong thời gian cô đang dưỡng thương, Nghê San - cô bạn thân đầy mưu mô giảo huyệt của cô giả mạo trở thành ân nhân cứu mạng của Lục Cảnh Thâm, cũng trở thành người phụ nữ mà anh hết mực chiều chuộng yêu thương.Nữ chính vừa sửng sốt, vừa tức giận, bèn chạy đến mong muốn vạch trần những lời nói dối của Nghê San. Nhưng bông hoa trắng nhỏ bé, vốn được nuông chiều, không hiểu cái gì là thế sự vô thường như cô làm sao có thể là đối thủ của một nữ nhân đa mưu đa kế như cô ta? Lục Cảnh Thâm tin tưởng vào lời nói của Nghê San, không chút nghi ngờ đến nỗi chân tướng từ miệng cô lại được xem là cô đang ghen tuông nên cố tình gây sự.Vì vụ việc này, nữ chính trở nên buồn bã, chuyện này bị người bố thân yêu của mình để mắt đến, sau đó ông ấy uy hiếp công ty của Lục Cảnh Thâm, ép anh cưới con gái mình.Dù nữ chính được kết hôn với người đàn ông mà nàng hết lòng yêu thương, nhưng cũng chả khác gì là một góa phụ. Lục Cảnh Thâm trước giờ chưa lần nào về nhà, đã vậy còn dẫn Nghê San đến nhiều dịp gặp mặt hoành tráng, nhìn xứng đôi như hôn phu chưa cưới của anh ta vậy, để cho tất thảy mọi người nhìn cho rõ rành rành trò cười của chính thất.Thời điểm Thư Danh Duy xuyên đến, tình cờ là một năm sau khi nam nữ chính kết hôn.Hôm qua là ngày kỷ niệm ngày cưới của họ, trên giường, Lục Cảnh Thâm đang hôn lên vết sẹo lưu lại trên lưng Nghê San do cứu anh, lúc đó Thu Niệm đang ở trong căn biệt thự, tự đối mặt với kết quả chẩn đoán bệnh nan y của mình.Cốt truyện này cũng quá cẩu huyết rồi.Cách đây sáu tháng, bố Thu Niệm qua đời vì bệnh nặng, đến giờ Thu Niệm cũng mắc phải bệnh nan y, chỉ còn ba tháng nữa.Nghĩ đến đây thôi, sắc mặt Thu Danh Duy trở nên rất khó coi bội phần.Cho cô thêm một mạng, lại gặp phải một bệnh nhân nan y đang hấp hối, chắc ông trời đang chơi đùa với cô hay sao cơ chứ?Đưa tách cà phê đã nguội lạnh trong tay cho lễ tân, Thu Danh Duy đứng dậy chuẩn bị rời đi.Lễ tân hỏi: "Thưa cô chủ, cô không muốn đợi nữa sao?"Còn đợi chờ gì nữa?Sinh mệnh của cô chỉ còn lại vỏn vẹn ba tháng, nếu cô không nhanh chóng rời xa đôi nam chính nữ phụ này, vô tư vui chơi xõa mình một lần, chả lẽ lại đi chờ đợi những âm mưu thâm độc tiếp theo của họ nữa sao?Nói đến đây, sở dĩ cuốn sách "Lục Cảnh Thâm, Có Thể Yêu Em Không?" này ra đời không chỉ bởi những âm mưu đẫm máu kể trên, mà còn bởi những chuỗi ngày dằn vặt ngược tâm, khiến nó sau đó trở thành bộ phim truyền hình ăn khách nổi tiếng, chứa những câu chuyện về nhân sinh quan con người, càng là vì nhân vật nữ tuy bị ngược, cuối cùng lại có happy ending với nam chính!Thu Thanh Duy nhìn một nửa hành trình đã qua bèn bỏ cuộc, rốt cuộc không nghĩ ra làm cách nào lại có được happy ending, ai mà dám đối xử với cô như thế này, cô sẽ vả vào đầu anh ta vài cái? Lại còn “đuổi vợ vào lò hỏa táng”, gọi điện trực tiếp hỏi nhà hỏa táng phải thiêu rụi cho bằng hết?Cô mơ hồ nhớ ra, hôm nay Thu Niệm đến công ty tìm Lục Cảnh Thâm để cầu xin anh ta ở bên cạnh mình ba tháng cuối cùng này. Sau khi cha cô mất, nữ chính không còn người thân, chỉ có Lục Cảnh Thâm, người chồng trên danh nghĩa, chính là chỗ dựa cuối cùng của cô trên thế giới này.. Mời các bạn mượn đọc sách Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính của tác giả Sâm Hạ Quỳ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông)
Nhị thiếu gia nhà họ Quan mặc dù bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhưng lại là một hỗn thế ma vương, tính cách thất thường, không ai dám chọc vào.  Thế nhưng, nào ai biết được, trong một đêm tiệc rượu, lại có một “đại mỹ nhân” dám trêu chọc đại ma vương Quan Hành, cùng anh trải qua một đêm tình nóng bỏng, còn dám nghênh ngang dùng mười đồng tiền mua “lần đầu tiên” của Quan nhị thiếu.  Quan Hành giận, rất giận. Thế nhưng, người thì đi rồi, giày của anh đêm qua còn bị cô ném ra ngoài cửa sổ, muốn đuổi theo cô “tính sổ” lại không được, chỉ có thể nuốt nỗi giận vào trong, thề với trời nếu gặp lại cô gái đó, nhất định sẽ dùng ba trăm sáu mươi kế trả mối nhục “mười đồng” này. Ông trời chính là cực kỳ chiều lòng người, chẳng qua bao lâu cho Quan Nhị thiếu cơ hội phục thù. Trong một ngày mưa to, Quan Hành dưới sự bức ép của mẹ mà phải theo “đối tượng xem mặt” đi ăn cơm, tình cờ lại gặp được Lương Kiều.  Tất nhiên, người đàn ông mấy hôm trước còn cùng mình mây mưa, mấy hôm sau đã cùng người phụ nữ khác “thân mật” sẽ khiến Lương Kiều chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt. Vì thế, lúc anh trào phúng cô: “Loại con gái lẳng lơ như cô, cũng là lần đầu tôi gặp được”, Lương Kiều cũng không ngại đáp trả: “Loại tra nam như anh, tôi lại gặp không ít.”  Lần thứ hai gặp mặt, Quan Hành vẫn bị miệng lưỡi độc địa của Lương Kiều hạ knock out. Lần thứ ba gặp lại, Lương Kiều đang đi trên đường, Quan nhị thiếu vô tình đi ngang qua, cố ý tạt nước bùn lên khắp người cô. Ngày kế tiếp, Lương Kiều dùng sơn đỏ, ở trên mũi xe anh viết mười mấy chữ to: “Bản thân sớm bắn, khẩn cầu bí phương, dùng số tiền lớn để tạ ơn, không chân thành xin đừng quấy nhiễu.”  Lương Kiều lúc quét sơn vô cùng hết mình, nhưng hậu quả lại khiến cô hết hồn. Phá xe của Quan nhị thiếu, còn bôi nhọ “năng lực” của anh tất sẽ phải trả giá. Mà cái “nghiệp” này của Lương Kiều chính là một món nợ siêu to, siêu khổng lồ, đến mức cô chỉ có thể “bán thân trả nợ”, trở thành osin cho Quan Hành. Đại mỹ nữ cùng nhị thế tổ ở chung một chỗ, vừa là oan gia lại còn từng là bạn giường một đêm, tất sẽ dẫn đến củi khô bốc lửa. Mà đám lửa này càng cháy càng to, thiêu rụi tất cả lý trí của Lương Kiều cùng Quan Hành, thổi bùng lên một thứ tình cảm gọi là “yêu” trong trái tim hai kẻ cứng đầu. Thế nhưng, một người thì quá lý trí, một kẻ lại chẳng chịu nhìn thẳng vào trái tim mình, cùng tuesday luôn nhăm nhe phá đám, cùng với áp lực từ xuất thân của hai người, liệu có khiến tình yêu của Lương Kiều cùng Quan Hành kết trái?  Từ kẻ đi săn trở thành người bị săn, ai mới là con mồi trong cuộc tình này? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé. *** Lương Kiều là một đại mỹ nữ, nhưng là một mỹ nữ có gai. Bởi vì tình thế ép buộc mà rơi vào kết cục “tình một đêm” với Quan nhị thiếu. Thế nhưng, cuộc sống đã mài dũa cô trở thành một kẻ lý trí, sẽ không vì thất tiết mà đau khổ, cũng sẽ không o ép đối phương chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của mình.  “Mười đồng”, cùng một anh đẹp trai trải qua những giây phút nóng bỏng, Lương Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân thật ra còn được hời nhiều lắm. Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Lương Kiều vẫn đụng phải Quan Hành.  Lương Kiều là một người phụ nữ lý trí, sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc đã khiến cô chẳng còn bao nhiêu hy vọng vào tình yêu. Đối với cô, Quan Hành chỉ là một người “bạn giường”, thế nhưng, không biết từ lúc nào, người bạn giường này lại đi sâu vào trái tim cô, bẻ đi từng chiếc gai nhọn, xoa dịu những vết thương từ sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc của cô.  Anh gieo xuống tim cô một hạt giống, dùng sự dịu dàng ngốc nghếch của mình khiến cái cây ấy đâm chồi rồi nở hoa, trói chặt trái tim cô, khiến cô không thể rời xa anh. Quan Hành là nhị thiếu gia nhà họ Quan, tính tình tùy hứng, kiêu ngạo bất tuân. Người phụ nữ có thể thu phục anh, thứ nhất là phải đẹp, thứ hai là phải độc. Mà Lương Kiều vừa hay lại có cả hai thứ này.  Quan nhị thiếu nhìn bề ngoài thì thành thục lắm, diễn vai hỗn thế ma vương cũng ra hình ra dạng. Thế nhưng, sống lâu mới biết, Quan nhị thiếu chính là một chú Husky điển hình, vừa gặp tưởng ngầu, sống lâu mới biết là ngáo.  Có lẽ, lúc ban đầu bị sự cứng đầu của Lương Kiều khiêu chiến, khiến anh chú ý đến cô, sau lại bởi vì sự hòa hợp thân thể mà giữ cô bên cạnh nhưng đến cuối cùng, chính những yếu đuối trong tâm hồn Lương Kiều khiến anh cảm thấy thương xót, đến mức chỉ muốn mãi mãi giữ cô bên người, dùng sự ấm áp của mình che chở cho cô. Tổng quan mà nói, nội dung của “Chỉ nam thu phục Quan nhị thiếu” không hề mới, thế nhưng tác giả rất biết cách giữ vững nhịp điệu của chuyện. Các tình huống được xây dựng vừa đủ, không bị quá lố, vừa hài hước, vừa ngọt. Nhân vật được xây dựng hợp lý, đại mỹ nữ đi với nhị thiếu gia, muốn sủng có sủng, muốn thịt có thịt. Cá nhân tớ cho rằng đây là một bộ truyện phù hợp để giải trí, không cần dùng não khi đọc, thích hợp cho những ngày chây lười chẳng muốn làm gì, thêm một cốc sữa là đúng chuẩn. Nếu bạn muốn học cách theo đuổi trai đẹp lại nhiều tiền thì mời nhảy hố để tham khảo kinh nghiệm của Lương đại mỹ nữ nhé.  ____ " ": Trích từ truyện được edit bởi Rv-er Review by #Nghịch Thần - /ReviewNgonTinh0105 *** Sùng sục sùng sục - - Nước ở trong nồi sôi lên, Lương Kiều mở vung nồi, lấy ra một gói mì sợi, cầm một nắm ném vào. Trên tường của phòng bếp có một cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ vẫn là mưa phùn liên miên, giọt nước mưa rơi xuống trượt dọc theo thủy tinh, tạo thành những vệt nước nghiêng lệch. Phòng bếp nhỏ không đến năm mét vuông, không gian chật chội, đến cả không khí cũng mang cảm giác ngột ngạt. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa kính mơ hồ có thể nghe thấy, cùng tiếng sùng sục của nồi nước sôi như hòa vào nhau, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn. Mỗi lần trời mưa đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, muốn cởi sạch chạy trần truồng ra ngoài, cũng không biết đây là suy nghĩ kiểu gì nữa. Lương Kiều thầm thở hắt ra, cầm đũa quấy loạn lên trong nồi. Bạn cùng mướn chung phòng đêm nay phải chăm sóc bạn trai, không trở về được, không có người nấu cơm, Lương Kiều liền giảm bớt việc bằng cách ăn mỳ, đến cả rau cũng không cho vào, định chốc nữa trộn một chút tương thịt bò cay vào, bữa tối cứ như vậy mà trôi qua thôi. Lúc nấu mì xong, điện thoại cũng vang lên, là một số xa lạ. Lương Kiều tắt bếp, lấy di động từ túi ra, mở đặt đến bên tai.”Xin chào.” “Chị Kiều đúng không, em là Tống Bắc, chị còn nhớ em không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam tuổi còn trẻ. Cái vợt dùng để vớt mỳ được cô treo trên tường nhà màu trắng, Lương Kiều đưa tay lấy xuống, bỏ những sợi mỳ vớt được vào trong bát, bên cạnh đó cố gắng tìm tòi ký ức trong đầu: “À, còn nhớ, Tống Bắc sao, tìm chị có chuyện gì không?” “Em không sao, là Dung Dung...” Giọng nói Tống Bắc có chút lo lắng: “Cô ấy bị một người đàn ông mang đến hội sở, nơi đó gọi là Hoàng Đình , em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt nên muốn đi cùng, nhưng mà hội sở không cho em vào, chị Kiều có thể đi tới đó một chuyến hay không?” Nhắc tới Dung Dung Lương Kiều mới nhớ tới , cái cậu Tống Bắc này là người theo đuổi trung thành của Trâu Dung Dung từ cao trung tới đại học, là tiểu tử đặc biệt cố chấp. Trâu Dung Dung là em ruột cùng cha mẹ của Lương Kiều, đến thành phố C học đại học, cô ấy sống ở khu nhà mới tu sửa lại tại vùng ngoại thành, một nửa ngăn cách với bên ngoài, đến khi học đại học năm thứ hai mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Cho nên bình thường Trâu Dung Dung đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến chơi hai ngày. Nhưng mà hôm nay mới thứ tư, Lương Kiều nhíu mày: “Không phải lúc này nó đang đi học sao?” “Chị Kiều, trước tiên em sẽ nói cho chị, nhưng chị biết rồi đừng mắng Dung Dung nhé “ Tống Bắc ấp úng nói: “Cô ấy đăng ký làm người mẫu cho một công ty, mấy ngày gần đây đều không đi học, em lo lắng cho cô ấy, cho nên hôm nay lén đi theo một ngày... Cô ấy bị lãnh đạo công ty mang tới, còn có vài người mẫu nữ khác, em nhìn giống như là để tiếp rượu...”   Mời các bạn đón đọc Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông) của tác giả Nhất Tự Mi.
Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chàng từng nói: “Nếu hoàng cung là một lồng giam, trẫm nguyện đem những thứ tốt nhất để xây thành. Bởi vì nhà giam này của trẫm, chỉ có một chú phượng hoàng nhỏ là nàng”*.  Nàng là Tô Hoài Cẩn, chàng là Tiết Trường Du vừa xứng một đôi “mỹ đức”**, vốn nên là một mối lương duyên, thế rồi kết cục lại là nước mắt rơi xuống nhuộm vạt áo, một ngọn lửa cắn nuốt cung Du Cẩn, cũng đem bọn họ từ nay âm dương cách biệt.  Đau khổ. Hối hận. Hiểu lầm. Tất cả đều theo ngọn lửa kia cháy thành tro bụi.    Vốn nên là người chết quên hết, kẻ ở lại ôm lấy bi thương, lại bởi vì duyên còn chưa dứt, đem phượng hoàng niết bàn, trở lại vạch xuất phát, khi tấn bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, khi trái tim còn chưa đi sai hướng.  Tô Hoài Cẩn nàng đã từng bước qua một kiếp, cũng đã nếm trải cái gọi là “vì tình mà đau, vì quân mà khổ”. Vậy nên nếu có cơ hội làm lại, nàng nhất định khiến cho những kẻ từng hãm hại nàng phải trả giá, càng quan trọng hơn là kiếp này, nàng không muốn cùng Tiết Trường Du kia trở thành một đôi “mỹ đức” nữa. Trùng sinh trở lại vốn đã nắm một nửa thiên cơ, thế nhưng Tô Hoài Cẩn lại phát hiện ra, lần niết bàn này bị trói định cùng “hệ thống” nằm trong chiếc vòng hồng ngọc mà tiên đế ban cho. Có được “hệ thống” vốn dĩ nên là một chuyện vui, thế nhưng có ai nói cho nàng biết vì sao cái hệ thống này lại gọi là “càng chết càng lợi hại” hay không? Nếu đã trốn không nổi, chạy không xong, vậy thì Tô Hoài Cẩn chỉ còn cách vừa phải đối phó với tiểu nhân, chống lại sự theo đuổi của “phu quân” cũ đồng thời nghĩ cách làm sao để có thể “tìm chết” mỗi ngày. *** Chàng là Tiết Trường Du, là Tứ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, còn trẻ đã được phong tước Yến Vương, sau lại trở thành hoàng đế của Tiết quốc. Từ nhỏ chàng đã được thái thượng hoàng tứ hôn với đích nữ phủ thừa tướng Tô Hoài Cẩn, dùng vòng ngọc cùng nhẫn ban chỉ làm từ cùng một khối để đính ước.  Vốn là một mối lương duyên, phu thê ân ái, lại bởi vì tiểu nhân phá hoại cùng hai chữ "ngu hiếu" dẫn đến những hiểu lầm, cuối cùng là âm dương cách trở. Ngày ngọn lửa lớn nhuộm đỏ cung Du Cẩn, cũng là ngày trái tim chàng đau đớn khôn nguôi.  Nếu có thể quay lại, Tiết Trường Du chàng nhất định sẽ đau sủng nàng, tin tưởng nàng, sẽ biến không chỉ hoàng cung này mà còn cả thiên hạ này trở thành lồng giam đẹp đẽ nhất, đặt dưới chân phượng hoàng nhỏ của chàng. Có lẽ, bởi vì tưởng niệm của chàng quá lớn, hoặc cũng có thể bởi chàng còn thiếu nợ nàng quá nhiều, hay giả như một mối tơ duyên còn chưa dứt, thế nên vòng ngọc đưa nàng ngược thời gian, thì nhẫn ban chỉ cũng cho chàng sống lại.  Bắt đầu từ giây phút lại gặp nàng năm ấy, lại lần nữa được ôm nàng trong vòng tay, rốt cuộc chàng đã hiểu được, dùng tính mạng để yêu một người là thế nào. Dù đã biết sẽ phải bước trên con đường “thê nô” không lối thoát, nhưng bởi vì đó là nàng, chàng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng, hình như Cẩn Nhi của chàng có chút lạ, không những đối với chàng lạnh lùng, xa cách, còn năm lần bảy lượt muốn tìm chết, khiến trái tim chàng mỗi ngày đều lơ lửng treo cao. Tiết Trường Du thực sự muốn khóc, vì sao trùng sinh trở lại, mỗi ngày vì theo đuổi phu nhân mà phải ăn giấm chua còn chưa đủ, lại còn phải mọi lúc lo lắng đề phòng thê tử của chàng tìm đường chết như vậy? *** Tô Hoài Cẩn là đích nữ phủ thừa tướng, là thân muội muội của chấp trưởng đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, từ nhỏ đã có hôn ước với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du. Sau khi Tiết Trường Du đăng cơ liền được phong Hoàng quý phi, cầm phượng ấn, chấp chưởng lục cung. Vốn là một đường phong quang vô hạn, thế nhưng đến cuối cùng lại bởi một chữ “hiếu” khiến “tình” này vỡ đôi, dùng một mồi lửa, đem tất cả yêu thương cùng thống khổ cháy rụi cùng cung Du Cẩn.  Thế nhưng, lưới tình còn chưa dứt, cho nàng sống lại năm nàng còn chưa gả cho Tứ hoàng tử. Một kiếp đau thương kia, nàng vì tình mà thu liễm, nghe theo phụ thân lấy phu làm trời, từng bước cẩn trọng đến mức bẻ gãy tính tình, chịu người ức hiếp, còn tính toán khiến nàng không thể sinh, cuối cùng là táng thân trong biển lửa.  Niết bàn trùng sinh, lại có thêm hệ thống hỗ trợ, Tô Hoài Cẩn quyết không nhẫn nhịn. Muốn tính kế nàng, phải xem có bao nhiêu bản lãnh, còn phải có gan chịu hậu quả. Kẻ nào muốn nàng chết, nàng còn vui mừng cảm tạ, bởi mỗi lần “chết” nàng sẽ trùng sinh trở lại càng thêm “mạnh mẽ” hơn. Sống lại kiếp này, Tô Hoài Cẩn vốn muốn đi trên con đường của riêng mình, rời xa hoàng cung toan tính, làm một phú bà tự tại.  Thế nhưng, số phận lại thích trêu ngươi, đem nàng cùng Tiết Trường Du buộc chặt, không những khiến cho “phu quân cũ” đuổi tới cửa, còn khiến chàng như miếng keo da chó, đẩy thế nào cũng không ra, chỉ có thể tiếp nhận. Từ này về sau, nắm mệnh phượng hoàng, độc sủng hậu cung, cùng quân một đời ân ái. Kiếp trước, Tiết Trường Du là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một phu quân gia trưởng. Chàng với Tô Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước, bởi vậy, đối với chàng thú nàng là lẽ dĩ nhiên.  Kiếp trước, chàng hưởng thụ tình yêu của nàng, lại quên đi cảm nhận của người cùng chàng kề vai chung gối. Chàng vì “ngu hiếu” khiến cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng thêm sâu, đến cuối cùng, còn lại là một ngọn lửa đốt cháy cung Du Cẩn, cùng với nước mắt rơi trên tro bụi của tình yêu. Cho đến tận lúc chết đi, điều Tiết Trường Du hối hận nhất không phải là tin lầm nịnh thần làm mất nước, mà là đã không tin tưởng Tô Hoài Cẩn. Vốn cho rằng đã chẳng còn cơ hội bù đắp cho nàng, thế nhưng duyên trời chưa dứt khiến chàng quay ngược thời gian, trở lại lúc tất cả còn chưa quá muộn. Đi qua một kiếp đau thương, rốt cuộc Tiết Trường Du cũng hiểu được ai mới là người quan trọng.  Vì thế, kiếp này, Tiết Trường Du vẫn là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trước mặt Tô Hoài Cẩn chính là một kẻ không tiết tháo, mặt dày, so với cao da chó còn bám dai hơn. Nàng là bảo bối của chàng, là đầu quả tim so với mệnh chàng còn quý giá hơn.  *** “Nương nương lại tìm đường chết” là một bộ truyện thú vị, không bởi vì tình tiết cung đấu hay mức độ “thê nô” của nam chính, mà ở cách tác giả cân bằng tính “hệ thống” của truyện. Lúc mới xem thể loại, tớ còn lo lắng mãi, chỉ sợ tác giả không nắm chắc việc xử lý “chức năng” của hệ thống và việc trùng sinh của nam nữ chủ, khiến cho truyện phát triển theo hướng máu chó, nữ chính mang bàn tay Thanos. Cuối cùng thì, “Nương nương lại tìm đường chết” quả thật vẫn đi trên con đường của máu cún, cơ mà là thứ cẩu huyết khiến người đọc thoải mái, vui vẻ.  Hệ thống được sử dụng không quá đà, đặc biệt là nữ chính phải “tìm chết” để nâng cấp kỹ năng của mình, hơn nữa phải nâng cấp từ từ, khiến cho hình ảnh nữ chính không bị “bàn tay vàng” hóa một cách tùy tiện, phù hợp với mạch truyện.  Nam nữ chính cùng trùng sinh, sửa chữa sai lầm. Có thể nói, kiếp trước bọn họ đều yêu nhau, chỉ là ở giữa có quá nhiều hiểu lầm mới dẫn đến kết cục đau thương, thế nên kiếp này, khiến cho bọn họ cùng cố gắng, cùng sửa chữa, loại bỏ hiểu lầm. Tớ luôn cho rằng, tình cảm phải có sự cố gắng từ hai phía, một mối quan hệ tan vỡ, là lỗi của cả hai bên, thế nên tớ thực sự thích cách tác giả để cả hai nhân vật trùng sinh, cũng như cách tác giả giải thích mối quan hệ kiếp trước của hai người. Dàn nhân vật phụ khá đồ sộ, muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn đáng ghét có đáng ghét. Nhân vật nam không phải “chính” đặc biệt nhiều, khiến nam chính ăn dấm chua tương đối lớn. Sủng vật vô cùng ngầu, cũng không ít lần khiến nam chính điêu đứng trong hũ giấm.  Nếu bạn thích sủng, ngọt, nếu bạn thích máu chó vui vẻ, sảng khoái; nếu bạn mê nữ cường cùng với “trung khuyển” phu quân thì chúc mừng, bạn đã tìm thấy tổ chức. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp trong review tới.  ______________ Chú thích: * đoạn trích từ truyện do reviewer tự edit, đã có chỉnh sửa một số nội dung cho phù hợp. ** Du - Cẩn dịch ra là mỹ đức. Theo quan niệm người Trung Quốc xưa thì một nam một nữ có tên ghép lại như này thì được coi là mối duyên tốt đẹp.  Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nương nương! Nương nương! Việc lớn không tốt!” Một cái thị nữ biểu tình hoảng loạn, bước chân lảo đảo, từ ngoài điện nhanh chóng vọt vào tới, suýt nữa bị ngạch cửa tử vướng một ngã. Kia thị nữ một mặt hướng trong chạy, một mặt hô to: “Nương nương! Quý Phi nương nương, không hảo! Không hảo! Hoàng thượng tới……” Nguy nga trang nghiêm đại điện, sơn tiết tảo 棁, đan doanh toàn phượng, nguyệt lương liên miên, bạch quả phi tráo, vốn nên xa hoa cùng với, nhưng mà lúc này lại lạnh lẽo, quanh quẩn một cổ cuối mùa thu thê lương…… Cửa điện thượng một phương đại biển. Thượng thư —— Du Cẩn điện! Thị nữ vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trên trán lăn mồ hôi, nhanh chóng nhảy vào Du Cẩn điện, hô to: “Nương nương!” Đại điện bên trong, cũng là lạnh lẽo, không nửa điểm tiếng động, liền cái phụng dưỡng cung nhân đều tìm không thấy. Một cái người mặc tố y tuổi trẻ nữ tử ngồi ngay ngắn ở trong điện, nhìn đến hoảng loạn vọt vào điện tới thị nữ, vẫn chưa mở miệng, chỉ là nâng lên mí mắt liêu liếc mắt một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào trong tay màu đen quân cờ. “Đát ——” Tô Hoài Cẩn trắng nõn ngón trỏ ngón giữa nhéo hắc tử, một tiếng giòn vang, đã đem hắc tử dừng ở bàn cờ phía trên. Thị nữ kinh hoảng nói: “Nương nương! Hoàng thượng tới…… Hoàng Thượng tới……” Thị nữ nói tới đây, thanh âm dừng một chút, tiếng nói trở nên gian nan khàn khàn, run rẩy vài hạ, nước mắt đảo quanh nhi, cuối cùng thấp giọng nói: “Hoàng Thượng tới…… Tới ban chết nương nương……” “Đát!” Lại là một tiếng giòn vang, Tô Hoài Cẩn vẫn là không nói chuyện, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, vẫn cứ vững chắc ngồi ở ghế trên, nhìn trước mặt bàn cờ. Nàng hạ hai tử, liền nghe được “Đạp đạp đạp” tiếng bước chân, tựa hồ có đoàn người đang từ ngoài điện mà đến, kia cung âm dồn dập, liền phảng phất là một đạo…… Bùa đòi mạng. Theo “Đạp đạp” cung âm, quả nhiên có người đi nhanh từ ngoài điện đi đến, khai đạo chính là một bọn thị vệ thái giám, bao quanh vây quanh một cái minh hoàng long bào nam tử. Kia nam tử thoạt nhìn 30 có thừa, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt lược hiện hẹp dài, mũi cao thẳng, môi lược mỏng, hơi hơi híp mắt, một bộ minh hoàng long bào đem nam tử phụ trợ uy nghiêm trầm ổn, đúng là đương kim thánh thượng Tiết Trường Du. Tiết Trường Du vừa đi tiến vào, kia thị nữ vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng!” Mời các bạn đón đọc Nương Nương Lại Tìm Đường Chết của tác giả Trường Sinh Thiên Diệp.