Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

[Văn án] Khi Tô Tiểu Mễ biết bản thân đã trở thành đồng tính mà miệng người khác hay nhắc đến thì cậu đã thích Nghiêm Ngôn cả một học kỳ. Tô Tiểu Mễ nói: “Lô Y Y nói muốn anh trở thành người đàn ông của cô ấy.” Nghiêm Ngôn thành thật nói: “Nếu như anh muốn trở thành người đàn ông của em? Thì thế nào? Nghiêm Ngôn giống như vương tử cao cao tại thượng mà Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn đến mỏi cổ cũng chỉ có thể nhìn. Thật không biết bản thân nên chủ động đến tìm anh hay chờ anh đi xuống tìm được cậu đây. *** Tô Tiểu Mễ thích Nghiêm Ngôn trước. Trong một lần đi chơi với bạn uống say không biết trời trăng mây đất gì mà ngủ luôn ở bãi cỏ, sáng dậy thì trông không khác gì ăn mày. Nghiêm Ngôn tình cờ đi ngang qua, thấy Tô Tiểu Mễ nhếch nhác quá bèn đưa cho ẻm tờ tiền, coi như giúp đỡ. Thế mà Tô Tiểu Mễ lại giữ tiền như báu vật, gấp gọn vào rồi để vào khung kính. Tô Tiểu Mễ và Nghiêm Ngôn tự nhiên mà đến với nhau. Nghiêm Ngôn mặc dù lúc nào cũng quát mắng, nhiều lúc còn đánh Tô Tiểu Mễ, nhưng thật ra lại luôn âm thầm ở đằng sau giúp đỡ Tô Tiểu Mễ. Nghiêm Ngôn cái gì cũng không nói, vào lần Tô Tiểu Mễ lỡ đánh mất tờ tiền kỉ niệm lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngoài miệng thì luôn nói rằng tờ tiền ấy không quan trọng, thế mà lại âm thầm đi tìm, còn bị côn trùng cắn đầy người =.= Nghiêm Ngôn cố gắng dạy Tô Tiểu Mễ học để cậu có thể tốt nghiệp, cái quá trình học hành của bạn Tô Tiểu Mễ này t thấy sao mà khổ sở gian nan quá. Không những thế, trong lúc Tô Tiểu Mễ còn lo lắng xem nên nói với bố mẹ mình như thế nào thì Nghiêm Ngôn đã giải quyết xong xuôi hết rồi, bây giờ thì chỉ cần ngồi chuẩn bị cho đám cưới nữa là đủ. Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng kể về quá trình đến với nhau của hai nhân vật chính, không cẩu huyết, không cao trào, nhưng đã để lại nhiều ấn tượng. Thích cách yêu của Nghiêm Ngôn, lời yêu không phải lúc nào cũng để ở ngoài miệng, nhìn hành động cũng đã thấy được anh yêu Tô Tiểu Mễ như thế nào. Tô Tiểu Mễ tính tình hồn nhiên hoạt bát, đọc mà thấy Tô Tiểu Mễ là đã thấy buồn cười rồi. Đọc bộ này xong là nhảy hố mấy tác phẩm của Angelina luôn rồi :3 *** Tô Tiểu Mễ đi uống rượu với bạn ( bạn bị thất tình ), cũng hơi say say chưa về đến ký túc xá đã lăn ra ngủ giữa đường. Lúc thức dậy cả người bê bối không chịu nổi, “được” Nghiêm Ngôn học trưởng soái ca nhà giàu đi qua vứt cho 100 nguyên vì tưởng nhầm cậu là ăn xin. Tô Tiểu Mễ sau một hồi cãi nhau với lí lẽ “Anh có thấy tên ăn xin nào vào được đại học chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào hào hoa phong nhã như thế này chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào có kiểu tóc hợp thời thế này chưa? Anh có từng thấy tên ăn xin nào trắng như vậy chưa?” thì cũng nhặt lấy 100 nguyên đút túi vì “người ta cho tội gì không lấy”. Và hóa ra 100 nguyên này đã mở ra mùa xuân của Tô Tiểu Mễ.  Em đổ Nghiêm Ngôn mà chẳng cần phải tán rồi. Tô Tiểu Mễ đã lấy tờ 100 nguyên kia thành “vật định tình” của mình và Nghiêm Ngôn, vì thế cậu bảo vệ nó rất cẩn thận: “Còn 100 nguyên lần trước nhặt về được Tô Tiểu Mễ lồng vào trong khung, bên cạnh còn đặt một con dao gọt trái cây. Xem như cảnh cáo răng đe những người ngủ cùng phòng, nếu như không thấy đồng tiền này, cậu sẽ làm con dao trắng kia chuyển thành màu đỏ.” Angelina là tác giả mình rất thích, viết truyện ngọt mà không ngán, hài thì cứ gọi là vô bờ bến.  Đọc thấy thoải mái cực kì. Nếu ai đã xem phim đam mỹ chuyển thể từ cuốn “Tựa như tình yêu” thì chắc không còn xa lạ gì với Angelina nữa. Có điều mình cực kì bấn cặp Nghiêm Ngôn x Tô Tiểu Mễ này ( thậm chí còn có phần hơn cặp chính của “Tựa như tình yêu” nữa), mặc dù hai người chỉ xuất hiện trong vài phân cảnh ở “Tựa như tình yêu 2”, nhưng mình đã đổ cái rầm. May mắn sau này mình mò được “Chỉ muốn làm người đàn ông của em” nên mới biết thực hư đôi trẻ này là như thế nào. Đây là câu chuyện về ngốc manh đanh đá thụ được cao phú soái công nhặt về nuôi. Đây là câu chuyện về ngốc manh đanh đá thụ truy đuổi cao phú soái công đến cùng ( rồi ) được cao phú soái công nhặt về nuôi. Đây là câu chuyện cực kì cực kì đáng yêu cực kì cực kì ngọt ngào. Ai không tin review của mình thì hãy tin lần này đi còn ai vẫn tin mình thì tiếp tục tin đi nhé vì truyện dễ thương lắm huhu không đọc là phí đời đó. Đặc biệt là những con tim đang quằn quại vì truyện ngược thì hãy may dù và nhảy hố bộ này đi thôi. (ง ° ͜ ʖ °)ง ________________________ Khi tiểu công giáo huấn tiểu thụ : “Tô Tiểu Mễ, trên thế giới này có rất nhiều người không đáng đồng tình, sau này ra ngoài xã hội em sẽ biết mọi việc không như tưởng tượng, người ngày ngày cười với em nói không chừng một giây sau sẽ thọc chết em.” Tô Tiểu Mễ cái hiểu cái không gật đầu, tiếp theo lại nhìn Nghiêm Ngôn hỏi: “Vậy sau này anh có thọc chết em không?” “Em có tin anh lập tức thọc chết em hay không.” Quả thực đàn gảy tai trâu. ___________________ Khi gặp tiểu tam, tiểu công nói : “Tôi chưa từng nghĩ sẽ đem Tô Tiểu Mễ so với bất luận người nào, dù mọi thứ của cậu đều tốt hơn Tô Tiểu Mễ nhưng đời này ông đây đã chọn cậu ta.” Dứt lời liền kéo Tô Tiểu Mễ cảm động rưng rưng rời đi, đến khi ngồi vào lớp học vẫn còn bị mấy lời đó kích động như đang ở trên thiên đàng.” ___________________ Khi tiểu tam định đánh tiểu thụ, tiểu công giải quyết : “Tống Mạc thấy Tô Tiểu Mễ đắc ý ra mặt, một cổ lửa giận từ dưới ót vọt lên, giơ tay lên muốn cho Tô Tiểu Mễ một cái tát, Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong phía sau lại đem Tô Tiểu Mễ kéo ra, đứng lên trực tiếp tăng thêm sức cho Tống Mạc một cái tát, Tống Mạc bị đánh ngã ngồi dưới đất: “Mẹ nó, cậu ta không phải người cậu muốn đánh là đánh? Hôm nay cậu đã giẫm đến giới hạn thấp nhất của tôi rồi” Nói xong liền ngồi xổm người nheo lại ánh mắt nguy hiểm, bắt lấy cổ tay Tống Mạc: “Nhà cậu ở đâu?” Thấy ánh mắt Tống Mạc ngấn nước không nói lời nào, Nghiêm Ngôn tăng thêm sức tay: “Nói, nhà cậu ở đâu.” Cuối cùng Tống Mạc chịu không nổi đau đớn ấp úng nói ra địa chỉ, Nghiêm Ngôn liền kéo cậu đi ra khỏi cửa tới địa chỉ mà cậu nói, nhấn chuông cửa, lát sau có một người trung niên chạy đến mở cửa, Nghiêm Ngôn kéo Tống Mạc đẩy tới trên người kia: “Con của các người cứ ép tôi phải quen cậu ta, các người tự giải quyết đi.” Nói xong liền xoay người rời đi, phía sau truyền đến loang loáng tiếng chửi bậy: “Đúng là cái thằng không có tiền đồ, mày nhìn mày đã làm chuyện gì đi, mày bảo tao sau này còn mặt mũi gì sống ở nơi này.” __________________ Tất nhiên là truyện cũng sẽ có ngược nhé. Đó cũng chính là biến cố lớn nhất trong cả truyện. Nhưng mà đấy là xét tổng thể trong “Chỉ muốn làm người đàn ông của em” thôi, chứ mình thấy cũng bình thường.  Màn ngược kinh điển của việc come out thường thấy trong đam mỹ ấy mà. Nhưng Nghiêm Ngôn yêu Tô Tiểu Mễ lắm và Tô Tiểu Mễ cũng vậy nên sau mấy hồi dằn vặt đối phương thì hai người cũng có cái kết HE viên mãn. Trong truyện còn có sự xuất hiện của một “tiểu - tam - truyền - kì”, đó là Lô Y Y - chị gái sát vách lớn lên cùng Tô Tiểu Mễ, hay cãi nhau với Tô Tiểu Mễ như chó với mèo. Nhưng Lô Y Y không hề đáng ghét nhé.  Chị thích giai đẹp chứ không có ý cua bồ bạn - đây chính là nguyên tắc vàng được Lô Y Y tuân thủ. Và Lô Y Y còn có công rất lớn trong việc khuyên Tô Tiểu Mễ nghĩ thông mà quay về bên Nghiêm Ngôn, còn dạy Tô Tiểu Mễ cách câu dẫn Nghiêm Ngôn… Nói chung là truyện ai cũng đáng yêu hết à, trừ mấy vai phản diện thôi. ( ̄∇ ̄) *Chú ý chú ý xin chú ý, come out này chỉ bị vấp phải sự phản đối của phụ huynh chứ tiểu công không hề bị lung lay, không có tiểu tam xuất hiện chắn đường, không có thành phần chọc gậy bánh xe. Đọc không hề ức chế chút nào. (●>ω<●) Các bạn đã hết chần chừ chưa? Đã sẵn lòng nhảy hố chưa? Like và share cho mình biết nhé.  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em của tác giả Angelina.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Hủ Mộc Sung Đống Lương - Tô Du Bính
Kỷ Huy Hoàng là thần thoại võ lâm. Sinh thời là thần thoại, khuất bóng vẫn là thần thoại. Kỷ Vô Địch là con trai độc nhất của Kỷ Huy Hoàng, không chỉ thừa hưởng cơ đồ, mà thừa hưởng cả danh vọng của phụ thân.Nhưng khác ở chỗ, Kỷ Huy Hoàng là lửa cháy bừng bừng, còn Kỷ Vô Địch chỉ là đám khói bung xung mà tinh anh Huy Hoàng Môn phải dùng hết trí tuệ và thể lực mà quạt lên cho mù mịt… *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh. Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?” Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí. Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.” “Vậy sớm ngày cưới vợ!” “Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!” Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?” Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.” . . . Tả Tư Văn che mặt chạy đi. Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục. “Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.” Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!” Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.” Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!” Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.” . . . Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ. Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.” Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra. Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến. Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết). Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?” Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.” . . . Thượng Thước nghĩ, bức tranh Tả hộ pháp yêu nhất, may là hắn không phát hiện, nếu không hắn nhất định giận đến thổ huyết. Chung Vũ cúi đầu vờ không hiểu. Hạ Hối mở miệng nói: “Môn chủ a, ngươi chuẩn bị lúc nào luyện công ni?” Thượng Thước kính phục nhìn hắn. Không hổ là tên khờ nổi danh của Huy Hoàng Môn a, quả nhiên là không có đại não, lại còn nói như thế gọn gàng dứt khoát. Mỗi lần nghĩ đến trọng trách thủ vệ của Huy Hoàng Môn lại giao thác cho người như thế, hắn lại nghĩ đến ngủ cũng không nỡ. ... Mời các bạn đón đọc Hủ Mộc Sung Đống Lương của tác giả Tô Du Bính.
Kinh Thuế - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Ái hận tình cừu giữa một tên nhà giàu mới nổi và một tiểu vương tử Con người thay đổi, ái tình được mất. *** Giữa trung tâm thành phố sầm uất mọc lên một trung tâm thương mại hiện đại. Một lượng vốn lớn cùng với thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng đã khiến cho bề ngoài của trung tâm này phô trương vô cùng. Thế nhưng đối lập với vẻ ngoài hiện đại này, chính là ở chỗ cao nhất trong trung tâm lại được xây thêm một miếu thờ cổ kính. Trung tâm còn chưa chính thức cắt băng khai trương thì trong miếu đã khói hương lượn lờ, những cái đầu bóng loáng tụ lại một chỗ. Thường Thanh thoả mãn nhìn các tăng mở tấm vải phủ trên bức tượng Phật dát vàng. Có người từng nói rằng thiết kế như thế này thì tổng thể không hài hoà. Cũng có rất nhiều người vụng trộm nói anh ta đang nghèo rớt chợt giàu lên cho nên chẳng biết cách khoe khoang. Bọn họ thì biết cái gì chứ! Mời Phật tới mới có thể giữ được tài khí! Đây là cảnh giới anh ta một mực theo đuổi — sự giàu sang. Lúc còn nhỏ, anh ta thích nghe chuyện Vương Khải và Thạch Sùng so giàu nhất(1). Nhìn cuộc sống của người ta kìa, xe xịn, rượu ngon, gái đẹp. Cho dù cuối cùng chết đầu đường xó chợ cũng đáng, là đàn ông thì nên sống như vậy một lần! Còn nhớ mỗi lần nghe đến đoạn dùng đường mạch nha rửa nồi, bao giờ nước miếng của anh ta cũng chảy tong tỏng. Nhưng khi từ câu chuyện quay trở lại đời thực, lại chỉ có thể ăn dưa muối, húp cháo loãng mà thôi. Khi ấy bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô thành phố, người ở trong phòng, chuột thì chạy trên mái. Đôi lúc giấy dán nóc không được chắc, chuột còn rơi bịch xuống. Mình và mẹ đuổi chuột khắp nhà lúc đó, dù đánh chết cũng không nghĩ tới có ngày mình lại có thể đứng ở đỉnh cao nhất của thành phố này. “Chủ tịch Thường, ngài xem, nghi lễ đã chuẩn bị xong rồi, ngài lên thắp hương chứ?” Thư ký Lý nhỏ giọng nói với anh ta. Gọi ‘đổng sự trưởng’ quá tục nên nên anh ta toàn bảo cấp dưới gọi mình là ‘chủ tịch’ (cả 2 từ đều có nghĩa là chủ tịch), ẩn trong đó là mình lại lên một cấp. Thường Thanh tiếp nhận ba nén hương to, cao nửa mét, thành kính cầu nguyện trong lòng: cầu Phật tổ phù họ cho Thường Thanh con giống như cây vừng nở hoa, càng lúc càng cao! Bái lạy xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: khiến cả nhà họ Trì suốt đời không thể vùng mình! ... Mời các bạn đón đọc Kinh Thuế của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.
Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian - Nhất Thế Hoa Thường
Truyện nằm trong hệ liệt: Trừu phong hhệ liệt, hiện tại đang có 3 truyện là: – Liệu dưỡng viện trực bá gian – Tướng quân, nhĩ đĩnh trụ (Tướng quân, ngài cố chịu đựng hay có tên khác là Long ngâm Cô khóc) – Giá thế giới phong liễu (Thế giới này điên rồi) *** Long Tuấn Hạo là một Vương gia, sau đó, cực kỳ bất hạnh xuyên đến hiện đại. Càng bất hạnh chính là, hắn xuyên vào thân thể của một người có vấn đề về tâm thần. Tiếp đó… Hắn phát hiện bản thân đang ở một nơi gọi là “viện an dưỡng”, mà theo như hắn quan sát mấy ngày nay —— Những người có cùng đãi ngộ như hắn ở đây… không có kẻ nào là bình thường. Chuyện này còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!. Quyết đoán lật bàn, “Làm càn! Đám nô tài các ngươi định tạo phản phải không?! Tất cả lui xuống cho bản vương!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, Vương gia cát tường, thỉnh an Vương gia, vậy… Vương gia ngài có thể uống thuốc trước không?” “…” Tiếp tục lật bàn, “Ta thật sự là Vương gia!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, ai dám nói ngài không phải Vương gia, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.” “…Các ngươi đủ rồi…” ... Mời các bạn đón đọc ​Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.