Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giảo Phụ

Cuộc đời của một người nam nhân cổ đại quan trọng nhất là cái gì? Một, chính là công thành danh toại, đạt được quyền cao chức trọng. Hai, chính là mỹ nhân vây quanh, con đàn cháu đống.  Rất tiếc là cả hai điều trên, Chân Ngọc đều không có. Hắn là Bảng nhãn gia danh tiếng vang xa, trí sĩ được Cửu Giang vương trọng dụng nhất. Cực khổ bao nhiêu năm trời bày mưu tính kế cho Vương gia ngồi lên ngai vàng, hắn không dám hưởng thụ tửu sắc, bỏ qua hết ham muốn của nam nhân bình thường. Chờ đợi mòn mỏi mới đến ngày công thành danh toại, thì hắn lại vì "mệt mỏi quá độ" mà lăn ra chết. Ông trời ơi, công lí ở đâu???  Chân Ngọc buồn bực nhắm mắt xuôi tay, ngỡ phải xuống địa phủ đầu thai thì khi tỉnh lại phát hiện điều kì diệu. Hắn thế mà chưa chết. Hắn đã sống lại, nhưng là trong thân xác "Chân Ngọc" phu nhân của trạng nguyên Vương Chính Khanh. Đời này, Chân Ngọc bảng nhãn cũng đã chết, đại nghiệp của Cửu Giang vương vẫn chưa thành, nghiễm nhiên Vương Chính Khanh được trọng dụng. Chân Ngọc sau khi phát hiện ra sự thật này, chỉ hận không thể đập đầu để quay lại gặp Diêm Vương.    Vương Chính Khanh là ai chứ, chính là kẻ năm đó dùng sắc đẹp mê hoặc lão hoàng đế, đoạt mất danh hiệu trạng nguyên của Chân Ngọc, khiến hắn phải ngậm ngùi ôm cái chức bảng nhãn. Sau này hai người lại cùng đầu nhập dưới trướng Cửu Giang vương, âm thầm cạnh tranh sự sủng ái của vương gia. Đời trước Chân Ngọc đắc ý bao nhiêu vì đè ép được Vương Chính Khanh thì đời này lại buồn bực bấy nhiêu về tình cảnh của bản thân. Hắn giờ đã là nữ nhân đã có phu quân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện can dự vào chính trường được nữa.  (Từ đoạn này tớ xin phép gọi Chân Ngọc là "nàng" nhé) Chuyện triều chính đã bó tay, Chân Ngọc bắt đầu thăm dò việc nhà trong phủ trạng nguyên. Chủ nhân thân xác mới này cũng không vui vẻ gì, thành thân đã được một năm mà Vương Chính Khanh chẳng hề đoái hoài đến nàng. Nàng lại dăm ba bữa nháo một trận, ốm một hồi, càng làm cho Vương Chính Khanh ghét bỏ. Chân Ngọc cân đi nhắc lại, vỗ đùi cảm khái thế này quá tốt rồi, Vương Chính Khanh không muốn nhìn mặt nàng, nàng cũng lười đi lấy lòng hắn. Giờ nàng chỉ muốn ôm mỹ nhân tiêu dao thôi. Kiếp trước nàng còn chưa kịp hưởng qua ít xuân tình nào đâu đấy. Nghĩ là làm, Chân Ngọc ngay lập tức gọi hai vị thiếp xinh đẹp của Vương Chính Khanh qua, ngày ngày bóp chân đấm lưng, thi thoảng lại sờ chỗ nọ bóp chỗ kia. Nói trắng ra là chơi bách hợp giữa nhà, làm các di nương sợ hết hồn, chỉ dám âm thầm than khổ.  "Mỹ nhân dưới thân chợt rên rỉ một tiếng, toàn thân tản mát ra hương thơm mê người, môi mọng hé mở. Chân Ngọc xuân tâm nhộn nhạo, không kiềm chế được nữa, chỉ cảm thấy bụng dưới nổi sóng, vội vạch áo dài ra, thò tay vào quần quờ quạng một hồi. Nàng cứ móc, cứ móc, cứ móc mãi mà không tìm được "cái" cần tìm.  Chân Ngọc vươn tay, chợt chạm phải cái cột đỡ giàn dưa. Dò dẫm một hồi lại bắt được quả dưa leo trên giàn rủ xuống. Sờ được hai quả dưa lớn, nhất thời vui mừng, vặt lấy một quả đặt ở dưới bụng ướm thử. Tự hỏi: quả dưa này có đủ lớn không nhỉ?" * Chờ đến khi Vương Chính Khanh nhận ra ba nữ nhân của mình ngày nào cũng quấn lấy nhau, bỏ mặc vị phu quân là hắn đây làm bù nhìn, mới thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn nạp thiếp mà chẳng được hưởng thụ, còn phu nhân thì cứ vui cười hớn hở là sao?  Vương Chính Khanh cũng không phải là ngốc, hắn nhận ra Chân Ngọc rất thông minh, cũng một lòng vì Cửu Giang vương. Nàng hiểu biết không kém gì nam tử, cầm kì thi họa đều tinh thông vượt bậc, nếu đặt ngang hàng với hắn thậm chí không biết ai hơn ai.  Và đặc biệt là, nàng làm hắn nhớ đến cố nhân Chân bảng nhãn, người hắn âm thầm mến mộ bao năm qua. Giờ Chân bảng nhãn đã qua đời, nhưng lại có một Chân Ngọc cứ lượn qua lượn lại trước mắt, Vương Chính Khanh thật sự chịu không nổi. Thế là hắn bắt đầu thân cận, lấy lòng nàng. Nhưng Chân Ngọc cũng là người có một không hai, chỉ thích mỹ nhân không muốn phu quân. Vương Chính Khanh mấy lần bị nàng "động tay chân", ăn đủ khổ. Nhưng vì việc lớn, hắn nhịn rồi lại nhịn. Một lần nhịn đến cả nửa năm trời! Còn Chân Ngọc ấy à, nàng tuy vẫn là "hồn Trương Ba da hàng thịt", nhưng dần dần cũng có chút hơi thở của nữ nhân. Lại tối ngày kề cận bên Vương Chính Khanh ngọc thụ lâm phong, nàng chợt nhận ra mình cũng hơi xiêu lòng. Dường như, ở chung với hắn cũng không khó khăn đến thế.  Trong một lần chắn tên của thích khách cho Cửu Giang vương, Chân Ngọc trọng thương tưởng như không sống nổi, trước khi nhắm mắt đã phun ra một câu vào tai Vương Chính Khanh: "Ta chính là Chân bảng nhãn trọng sinh đấy, ngươi liệu mà làm!" khiến trạng nguyên gia bị dọa đến thất thần. Sau phút bối rối, Vương Chính Khanh bỗng thấy mừng như điên vì Chân Ngọc chưa chết, lại còn trở thành người bên gối của mình. Nàng là nam cũng tốt, là nữ cũng được, chỉ cần là Chân Ngọc thì hắn đều yêu. Chút tình cảm ái mộ dành cho Chân bảng nhãn năm nào đã được hợp thức hóa, hắn muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật to.  Sau khi tỉnh lại, nàng thế mà mất trí nhớ tạm thời. Không sao, dù nàng có là Chân Ngọc nương hay là Chân bảng nhãn thì đời này, đã không thể thoát khỏi tay của Vương Chính Khanh nữa rồi. Hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, dụ dỗ nàng lên giường lăn lộn, sinh ra sản phẩm. Nàng có nhớ lại thì cũng đã muộn, có hài tử níu chân, làm sao có thể cao chạy xa bay được nữa!  Một đời của Chân bảng nhãn uy danh, cứ thế mà trao cho Vương Chính Khanh, phu thê nhốn nháo vui vẻ cùng chung sống đến bạc đầu.  ---------- Thú thật đọc xong truyện này tớ cũng không biết đây là giả danh bách hợp hay đam mĩ trá hình nữa :v. Nửa đầu truyện Chân Ngọc lăn lộn cùng đám di nương đến vui vẻ, khiến Vương Chính Khanh tức điên mà không làm gì được. Nửa sau khi Vương trạng nguyên biết được sự thật thân thế của Chân Ngọc thì lại lộ ra là, hắn cũng từng âm thầm mến mộ Chân bảng nhãn. Thuận nước đẩy thuyền, Vương Chính Khanh lừa Chân Ngọc lên giường, chờ đến lúc nàng nhớ lại thân phận "nam nhân" của mình thì hài tử cũng đã có, làm gì chạy được nữa.  Do là nữ nhân mang trí óc của nam nhân nên Chân Ngọc làm gì cũng thấy buồn cười. Nàng không cầm nổi cây kim thêu nhưng nói đến chuyện chính trị lại sắc bén như dao. Nàng mang tấm lòng nhớ chủ nhân cũ, tha thiết nhìn Cửu Giang vương, vào mắt người ta lại thành "lẳng lơ quyến rũ", mang đến bao chuyện dở khóc dở cười. Vì nàng mà Vương Chính Khanh mỹ nhân đưa tới cũng không thèm nhìn, kè kè đi giám sát phu nhân, chỉ sợ nàng đem mỹ nhân về nhà thì mình lại "ra rìa".  Truyện cũng không xoắn não mấy chuyện đấu đá giữa các vương gia với nhau lắm. Chỉ có Chân Ngọc xui xẻo, hay bị rơi vào bẫy của các vị nữ nhân trong hậu trạch, nhưng lần nào cũng thoát được hiểm cảnh. Chân Ngọc thì từ khi còn là nam nhân đã sạch như tờ giấy trắng, sau khi trọng sinh thành nữ nhân cũng là sạch tinh tươm. Còn Vương Chính Khanh trước khi cưới Chân Ngọc có vài nha đầu thông phòng, nam nhân cổ đại mà, không tránh khỏi. Nhưng từ sau khi cưới nàng thì hắn còn chẳng dám động vào nữ nhân khác. Thứ nhất là sợ Chân Ngọc ghen, thứ hai nhỡ đâu nàng nổi thói xấu, hắn lại đi ghen ngược với thiếp nhà mình thì mệt.  Truyện nhiều đoạn cười chảy nước mắt với cặp đôi oan gia truyền kiếp Chân Ngọc bảng nhãn và Vương Chính Khanh trạng nguyên, sẽ "đổi gió" rất tốt cho bạn nào thích cốt truyện mới lạ nhé.  Nếu thích rv này của tớ thì hãy like và cmt chia sẻ cảm nhận của bạn nào! ___________ *: Trích bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chân Ngọc nhìn dung mạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang, khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không có nhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: “Thì ra là phu nhân của Vương Chính Khanh!” Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, Chân Ngọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễm lệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: “Tiểu nương tử xinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?” Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứ ba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làm mưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưu giúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử. Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đó là lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉ đại phong công thần. An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên là dự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhất trong Đại nội từ trước tới giờ. Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lăm tuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểm huy hoàng nhất của của đời. Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, dầu hết đèn tắt (chết ~). Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suy tính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếu chất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng. An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Mời các bạn đón đọc Giảo Phụ của tác giả Cống Trà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Việc Xấu Trong Nhà - Phó Du
Việc Xấu Trong Nhà thuộc thể loại ngôn tình kể về đêm tân hôn ô long động phòng, Phan Lôi phải lấy người anh chồng bị câm - Lục Chung. Sau khi kết hôn, Phan Lôi phát hiện Lục Chung không khéo ăn nói nhưng ngây ngô đáng yêu, dần dần hai người yêu nhau. Lúc hai người đang say đắm ngọt ngào, thanh mai trúc mã Tô Giác trở về khiến hai người rạn nứt, đột nhiên tai họa ập đến, Phan Lôi phát hiện dưới lớp mặt nạ dịu dàng, Lục Chung lại có tính cách u ám. Người chồng bên gối từ một con cừu ngoan hiền biến thành một quỷ Satan tàn bạo, khát máu với dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, tình yêu của Phan Lôi phải chọn con đường nào? Hai nhân vật chính đều có tính cách đáng yêu, cốt truyện ấm áp ngược nhẹ, có ý nghĩa. Mời các bạn đón đọc Việc Xấu Trong Nhà của tác giả Phó Du.
Giữ Chặt Chị Gái - Hồ Điệp Seba
Rốt cuộc “Tại sao?" Quả thực ông trời muốn trêu đùa cô mà, đường tình yêu không phải ‘’đen đủi‘’ bình thường. Những tình yêu của cô luôn kết thúc bằng chia tay, suy cho cùng, cũng bởi vì cô nhất quyết không chịu thoát y bồi ngủ?! Đùa chắc, chưa gặp chân mệnh nam tử chân chính, sao có thể đem thứ quý giá của con gái dễ dàng trao ra? Từ nhỏ đến lớn tâm nguyện duy nhất của cô chính là trở thành bà chủ gia đình giỏi giang, Nhưng là ông trời tựa hồ cố tình cùng cô đối nghịch, trêu đùa cô một vố thật to. Mời các bạn đón đọc Giữ Chặt Chị Gái của tác giả Hồ Điệp Seba.
Phù Sinh Mộng - Tam Sinh Ước - Diệp Tiếu
Tác giả Diệp Tiếu đã giới thiệu đến với những bạn đọc yêu thích thể loại truyện ngôn tình một tác phẩm mới, một truyện có pha chút yếu tố truyện huyền huyễn khá hấp dẫn. Vẫn là chủ đề tình yêu nhưng được nêm nếm rất vừa miệng, công thêm chút gia vị huyễn hoặc khiến truyện càng thêm lung linh kì ảo. Thế giới này có ma tiên người thú lẫn lộn, có những yêu thương, hận thù đến sâu tận, có sự hòa trộn đến mê hoặc, tất cả xuất hiện trong truyện Phù Sinh Mộng. Đây là một hồi chấp nhất, vượt qua ngàn vạn năm, dây dưa vấn vít.  Đế quân Phượng tộc kiêu ngạo, vì lịch kiếp mà vướng vào khúc mắc với  tiểu Ma vương Tiên giới. Hồng Hoang khô cằn, trường kiếm của người thiếu niên chắn cho nàng một lần thiên kiếp, khiến nàng đơn thuần ngã vào yêu. Thế nhưng, dưới trời hoa đào mưa hạnh, vị tôn thần thượng cổ là nàng lại chớp mi cười yếu ớt trong nỗi thống khổ tột cùng. Hắn nói, ví bằng chỉ cầu vui vẻ nhất thời, chẳng uổng cuộc đời ngắn ngủi nên cứ mặc sức phong lưu. Tất cả những mỹ lệ lại hóa chỉ là hư ảo, khiến ta muốn dùng kiếm chém nát, để lộ tầng tầng lớp lớp xác đào hoa. Nếu chúng ta phải chết, người có sợ không? – Ta không sợ chết cùng người. Ta chỉ sợ, đơn độc sống tiếp mà thôi. Ta vốn chỉ là một thượng thần lười nhác. Thích uống rượu, sợ phiền toái, thuở thiếu thời từng bị tổn thương nên cũng thờ ơ với chuyện tình cảm. Mọi người đều nói U Minh Phủ tăm tối, ta khai một đoá hoa đào, là pháp thuật thượng cổ, thường ngày vốn không tin tà thần, ta to gan cứ thử một lần lại một lần. Cuối cùng, quả đúng như thế. Lần đầu tiên, bị người chiếm đoạt linh đan. Lần thứ hai, thổ lộ tình cảm, giao ra tâm phế, kết quả nhận được chỉ là một câu, ‘xin lỗi, nhận nhầm người.’ Vì thế ta rốt cục cũng hiểu được, U Minh Phủ, thật sự không thể nở hoa đào. Ta không cầu được tái kiến trên đỉnh thái sơn trăm hoa đua nở, bất quá chỉ muốn nói một câu, ‘Đừng tìm ta! Đừng tìm ta! Buông tha ta, chúng ta hãy quên nhau thôi!’ Vong Xuyên chớp mắt đã ngàn năm! Vong Xuyên, quên trọn ký ức ngàn năm! Một kiếp làm người, giữa hồng trần vạn dặm, thế đạo vô thường, hắn gặp được nàng. Giây phút hắn chìa tay ra cứu giúp nàng, nàng đã quyết định, tâm của nàng, máu của nàng, thậm chí cả thân thể phàm tục của nàng, tất cả đều trao cho hắn. Còn hắn, quân lâm thiên hạ, trái tim hắn rộng lớn quá, có thể chứa đựng ngàn vạn con dân, giang sơn xã tắc, nhưng lại chẳng chứa được nàng. Kiếp thần, vạn vạn năm qua, nàng lại chẳng ngờ nơi trước kia từng là tim nàng, lại biết rung động một lần nữa. Lần này, quyết tâm bỏ lại những thương tổn, bất an, nàng như chim sợ cành cong, dò dẫm bước theo hắn, yên tâm rằng cuối cùng mình cũng đã cập bến hạnh phúc. Giây phút trơ mắt nhìn thể xác tan biến vào hư không dưới trường kiếm của hắn, như những hạt bụi phiêu linh bất định, nàng đã muốn nói: ‘Ta muốn cùng chàng sinh nhi dưỡng tử, muốn được nắm tay chàng sống mãi mãi về sau, bách niên giai lão.’ Rốt cục đâu là điểm kết cho câu chuyện mời bạn theo dõi truyện và đi tìm hồi kết. Mời các bạn đón đọc Phù Sinh Mộng của tác giả Diệp Tiếu.
Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi bạn phải chia xa. Khi bạn yêu một ai đó và dù bạn đã làm tất cả mà vẫn không được đáp lại thì hãy để họ ra đi. Vì nếu tình yêu đó là chân thật thì chắc chắn rằng nó sẽ trở về với bạn. Hạnh Phúc Ngọt Ngào nhẹ nhàng, sâu lắng đáng đọc của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu . Quyển này nếu nằm trong phần ngoại truyện của Bầy Hạc thì có lẽ sẽ hợp lý hơn. Các nam chính trong các câu chuyện của Scotland Chiết Nhĩ Miêu đều là lính nên tính cách có phần khá giống nhau, theo mô-típ cũ quá nhiều có thể khiến cho người đọc sẽ cảm thấy hơi bị nhàn quá, tác giả nên có sự đầu tư, làm mới vào tính cách của các nhân vật ở những truyện sau nhiều hơn.  Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Ngọt Ngào của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.