Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vẫn Còn Vương Vấn

Dịch Mộ Tranh, rõ ràng 20 mùa khoai sọ vẫn chưa có dịp lọ mọ cùng ai, thế nhưng lại được mệnh danh là một cô nàng lẳng lơ thay bạn trai như quần áo... Boss giấu mặt đứng sau hàng loạt tin đồn tai hại này là ai? Dịch Mộ Tranh bất đắc dĩ phát hiện, kẻ đó là tên oan gia Lâm Cẩn Nam. Dịch Mộ Tranh và Lâm Cẩn Nam là hàng xóm của nhau từ nhỏ, thậm chí đến bây giờ vẫn còn giữ thói quen gọi nhau bằng biệt danh thuở bé, Quả Cam và Cola. Dịch Mộ Tranh là con gái của cặp đôi Dịch Bách Sanh - Dịch Tiểu Liêu trong một tác phẩm khác mang tên “Lấy tên ai lặng lẽ yêu em”. Mình chưa có dịp đọc bộ truyện kia nên không thể so sánh, nhưng dưới cảm quan riêng, “Vẫn còn vương vấn” không được gọi là một câu chuyện hay, nếu buộc phải đánh giá thì mình sẽ đặt nó ở mức tạm ổn, đọc dễ vào nhưng chóng quên vì thực sự không có điểm nhấn gì đặc biệt.    Nhân vật nam nữ chính có hình tượng hơi nửa mùa, rõ ràng là yêu nhau muốn chết nhưng chẳng chịu nói, thành ra lại ngược tâm nhau đến muốn phát điên. Dịch Mộ Tranh không giỏi che giấu cảm xúc, duy chỉ có trước mặt Lâm Cẩn Nam cô lại có thể che giấu một cách hoàn hảo nhất. (Điểm này làm mình nhớ đến một phân cảnh của thư ký Kim và Lee tổng, cứ sĩ diện không nói thành tiếng, chỉ muốn đối phương bắt sóng não mình :v)  Dịch Mộ Tranh được cha mẹ ruột, cha mẹ nam chính và cả nam chính nuông chiều nhiều quá nên tính khá tiểu thư và tự cao, cả IQ và EQ đều hơi chậm tiêu :v. Gần như xuyên suốt cả truyện nữ chính cho mình cảm giác bí bách, muốn biết mà không có gan hỏi, vì sợ kết quả sẽ không như trông đợi, chính vì tính cách này đã gây ra những hiểu lầm không hề đáng có. Duy nhất ở cuối truyện khi Dịch Mộ Tranh nhất quyết đòi ở bên chăm sóc Lâm Cẩn Nam, đến lúc này mình mới cảm thấy cô ấy cũng không đến nỗi quá tệ. Về nam chính, do từ đầu không chịu hiểu rõ tình cảm của mình, huyễn hoặc bản thân rằng Dịch Mộ Tranh không phải mẫu bạn gái lý tưởng mà đi kết giao cùng cô gái khác. Dù mối tình ấy tồn tại không được lâu, nhưng Lâm Cẩn Nam phần nào khiến Mộ Tranh luôn cảm thấy tội lỗi vì nghĩ mình là tiểu tam, đồng thời làm cho một cô gái được gọi là hiền lành như nữ phụ hiểu lầm và gây tổn thương cho Mộ Tranh.  Nhưng ở Lâm Cẩn Nam lại có những ưu điểm mà khiến vai nam chính giao cho anh là xuất sắc nhất, anh có thể gạt bỏ cảm xúc của mình vì bận tâm đến cảm nghĩ của Quả Cam. Thậm chí anh còn cực kỳ giữ mình, nhận những ai có ý đồ với anh, Lâm Cẩn Nam lập tức tránh xa, không muốn Dịch Mộ Tranh hiểu lầm. Đàn ông như anh còn tồn tại trong cuộc sống thật không? Làm ơn cho tôi order một anh T.T. Một khi Dịch Mộ Tranh gặp bế tắc tìm đến cái chết, Lâm Cẩn Nam cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết, vì trong khoảng thời gian Quả Cam cần anh nhất, anh lại không thể đến bên cho cô một bờ vai vững chãi để tựa vào. Khi những cảm giác bất lực đạt đến đỉnh điểm, Lâm Cẩn Nam tìm cách quay về với Dịch Mộ Tranh, anh gặp phải tai nạn, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng để lại ảnh hưởng về sau. Cũng chính vì vậy, sau này khi Quả Cam và Cola chính thức yêu nhau, những hiểu lầm được sáng tỏ, những tưởng sẽ là một cái kết khép lại đầy mỹ mãn, nhưng tác giả tiếp tục không nể mặt độc giả hắt thêm xô máu chó nồng nặc khác. Bản thân Lâm Cẩn Nam vì nhận ra di chứng ngày càng trầm trọng nên đã dùng những lời lẽ gây tổn thương nhất, buộc Quả Cam buông tay và quên anh đi, tiếp tục sống thật tốt:: “Em chỉ cần vui vẻ, chuyện khổ sở cứ để một mình tôi gánh vác.” . Những tình tiết ở giai đoạn này khiến mình cảm thấy nữ chính thần kinh quá mức thô, những người xung quanh cô có biểu hiện kỳ lạ đến mức khó có thể che giấu nhưng Dịch Mộ Tranh vẫn không lờ mờ cảm nhận được độ nghiêm trọng của sự việc, đồng ý chia tay Lâm Cẩn Nam và trong lòng oán hận anh. Đến mức mà phải có một người nói thẳng toẹt bệnh trạng của Cola, Dịch Mộ Tranh biết anh vì muốn tốt cho cô mới làm như vậy. Tình yêu làm trí thông minh của đàn ông tụt giảm, làm sự thông minh của phụ nữ thành giá trị âm, có lẽ chính vì vậy mà họ không đủ tỉnh táo để nhìn nhận người mà con tim mình đã chọn, trải qua sóng gió mới khiến họ biết quý trọng người kia hơn. Hai người họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, nhưng Dịch Mộ Tranh lại cảm thấy mình thật may mắn, vì trong những năm tháng thanh xuân u mê, Lâm Cẩn Nam vẫn luôn ở chỗ cũ chưa hề rời đi. Thứ cô muốn chẳng nhiều, chỉ cần một hạnh phúc giản đơn. Chỉ cần Lâm Cẩn Nam còn ở bên Dịch Mộ Tranh, đó sẽ là những chuỗi ngày đáng giá nhất trong cuộc đời cô. ------ Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc chuông điện thoại di động vang lên, tôi đang vùi ở trong chăn xem tiểu thuyết mà lệ rơi đầy mặt, cặp mắt mơ hồ nhìn ba chữ to ‘Dịch Tiểu Liêu’ đang nhấp nháy trên màn hình, tôi lấy tay áo ngủ lung tung lau nước mắt, "Alo?" Lời thăm hỏi đúng quy cách của Dịch Tiểu Liêu vang lên: "Bảo bối, nhớ mẹ không?" "Không nhớ." ". . . . . ." "Mẹ với Dịch Bách Sanh còn nhớ tới con sao?" Tôi hít hít lỗ mũi, trong lòng yên lặng thề về sau sẽ không bao giờ xem tiểu thuyết ngược luyến nữa. Quả thực là tự mình tìm ngược, xem đến mức nội tâm vốn tràn đầy ánh nắng mặt trời giờ trở nên hết sức âm u. Dịch Tiểu Liêu bên kia đột nhiên trầm mặc mấy giây, thế này tuyệt không giống mẹ già nói nhiều của mình nha! "Mẹ?" Tôi thử kêu lên thăm dò, cũng đừng vào lúc Dịch Bách Sanh không có ở trước mặt mẹ, mà mẹ già gặp phải chuyện gì chứ. Đến lúc đó tôi không thể chịu nổi hậu quả ba già Dịch Bách Sanh bạo phát. "Quả cam, con nhớ mẹ rồi! Còn khóc nữa, đừng ngượng ngùng." Tôi đầu hắc tuyến nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi chơi với ba con đi." Nhất thiết đừng trở về làm loạn thêm! "Con gái này, nhất định là di truyền từ ba con." Dịch Tiểu Liêu ở bên kia lẩm bẩm, "Thâm trầm - cái tật xấu này, không tốt tí nào." ". . . . . ." "Nhớ năm đó, ba con tính tình thâm trầm, ba mẹ đã bỏ lỡ sáu năm nha." "Mẹ, phí đường dài quốc tế rất đắt ——" mẹ rốt cuộc muốn nói gì! "Cái gì?" Dịch Tiểu Liêu lại dừng lại, tôi có thể tưởng tượng dáng vẻ mẹ ở bên kia đang vò đầu liều mạng suy nghĩ. Chắc chắn lại bị mình xoay chóng mặt không nhớ rõ chuyện chính, mẹ già cực phẩm của tôi nha. Tiếp đó trong điện thoại liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của Dịch Bách Sanh, "Dịch Mộ Tranh, ba nghe nói con lại yêu đương rồi hả?" Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên vì hoảng sợ, the thé giọng nói, "Mẹ nó, ai tung tin đồn nhảm?" ". . . . . ." Trong điện thoại truyền đến tiếng hô hấp nặng nề. Hỏng bét, không cẩn thận để lộ ra ‘đức hạnh’ khi ở trường học. Tôi thận trọng m Mời các bạn đón đọc Vẫn Còn Vương Vấn của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Lẽ Là Yêu - Lý Lý Tường
Ngay từ đầu có lẽ là gặp dịp thì chơi, Nhưng là theo dây dưa không ngừng xâm nhập, Bất luận là không cam lòng cũng hoặc khinh thường, Chân chân giả giả mơ hồ tầm mắt. Hỏi thế gian tình là gì, Này trải qua quá hỉ nộ ái ố, Ước chừng là yêu . *** Vệ Khanh về đến nhà, thấy nhà cửa ầm ĩ, trong phòng khách bừa bộn, quần áo, túi bóng chất đống trên sofa, giầy mỗi chiếc một nơi, linh tinh rải rác khắp nơi, đồ chơi vất lung tung, không có người quản lý… Vội đẩy cửa bước vào, thấy vợ đang ngồi trên thảm thu dọn quần áo, bên cạnh là một túi du lịch cỡ lớn. Con trai thì im lặng không giống như thường ngày, lúc này ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên giường, cầm sách, lật từng tờ một, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không ồn ào đòi ôm giống ngày thường, nhìn trộm mẹ nhóc một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách. Không khí vô cùng nặng nề, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì thế?” Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi tới trước tủ quần áo, cầm toàn bộ áo trên giá xuống, lại mở thêm một cửa tủ nữa, lấy toàn bộ quần áo của Vệ Chu xuống. Vệ Khanh hoảng hốt, giữ cô lại: “ thế…” Chu Dạ không để ý tới hắn, cố ý kéo một cái vali nhỏ xuống đất, “rầm” một cái, trầm đục, đinh tai nhức óc. Rõ ràng là, tâm tình cô lúc này vô cùng khó chịu, tốt nhất không nên chọc giận cô. Vì thế hắn quay lại ôm con, nói: “Tiểu Chu Chu ngoan, nói cho cha biết, mẹ con làm sao thế?” Vệ Chu ngồi trên đùi hắn, yếu ớt nói: “Mẹ nói cha hư, muốn dẫn cục cưng về nhà.” Vệ Khanh ngẩn người, quay đầu hỏi: “Về nhà? Em muốn về đâu?” Chu Dạ đóng sầm cái vali thật mạnh, hung hăng nói: “Về Thượng Lâm!” Hắn vội đứng dậy, ôm vai cô, cợt nhả nói: “Về Thượng Lâm làm gì chứ?” Chu Dạ liếc hắn một cái, dùng sức đẩy hắn ra, bảo con: “Cục cưng đi xuống dưới kéo mẹ đi cùng.” Quả nhiên Vệ Chu chậm rãi bò xuống giường, không nói một tiếng, kéo ống quần cô. ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Là Yêu của tác giả Lý Lý Tường.
Bánh Xe Định Mệnh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Chỉ những người đàn ông hẹp hòi có khuynh hướng hoang tưởng mới không dám để người khác thưởng thức vẻ đẹp người phụ nữ của mình." Nữ chính Khổng Lập Thanh đã trải qua một tuổi thơ dữ dội. Cuộc sống thiếu thốn về cả vật chất và tinh thần, đè nén bởi những lời mạt sát, những trận đòn roi đã tạo lên một Khổng Lập Thanh yếu đuối, thu mình và tự ti. Cho đến khi cô gặp người đàn ông tên Chu Diệp Chương. Ở thế giới bên ngoài cô không có bạn bè, thứ người ta gọi là "bạn bè" đó lại luôn ức hiếp, phỉ báng, bắt nạt, khiến cô càng thêm sợ hãi thế giới xung quanh mình. Khổng Lập Thanh ít nói, rụt rè, đi đường luôn khom lưng cúi đầu, sợ hãi đám đông và dường như trốn tránh trong thế giới của mình nhiều nhất có thể. Khi cô trưởng thành, ba cô bị dính vào một vụ bê bối phải vào tù, trước khi vào ông ta giao lại cho cô đứa con riêng của mình và bồ, bắt cô phải nuôi dưỡng. Đứa trẻ vài tuổi đó tên Khổng Vạn Tường, cô nhận nó làm con của mình. Kể từ đó, thế giới của cô chỉ có bản thân và đứa bé. Những tưởng cuộc sống cứ mãi như vậy, nếu như không có cuộc chạm trán giữa cô và nam chính, Chu Diệp Chương trong một lần anh bị thương, cần có người giúp đỡ, và người không may đó, chính là cô. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ đó... Trải qua những nghi ngờ, lo toan, cuối cùng hạnh phúc xứng đáng sẽ đến với những người không ngừng yêu thương và kiên trì chờ đợi! *** Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão phu nhân. Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước. Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu. Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần. ... Mời các bạn đón đọc Bánh Xe Định Mệnh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Bản Sắc Thục Nữ - Tiên Chanh
Là "thục nữ" đâu có nghĩa bạn phải thật yểu điệu, dịu dàng. Đôi khi: Một Trương Tĩnh Chi nhí nhảnh, ngây thơ lại có phần ngốc nghếch đáng yêu. Một Tiêu Tiêu thông minh, xinh đẹp, với lối sống hiện đại, phóng khoáng và có chút buông thả. Một Sở Dương mạnh mẽ, bản tính như một trang nam tử ... lại chính là những "thục nữ" tạo nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống! *** Biết bao nhiêu "thục nữ" trên thế giới này, mỗi người là mỗi màu mỗi vẻ, mỗi người là một chấm điểm trên một bức tranh to lớn, họ làm nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống... Tình yêu tồn tại trong Bản Sắc Thục Nữ rất sắc nét: “Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho tình yêu trôi đi mất trong khoảng thời gian quý báu còn lại?’ *** Hôn lễ của Trương Tĩnh Chi được định vào mùa thu tháng Mười, lúc sắp cử hành phải đặt nhà hàng trước nửa năm, nhưng đó cũng không phải là phương án tốt nhất, hay nhất là đặt trước một năm, nếu không các cô trực điện thoại sẽ dùng một giọng nói vô cùng lịch sự vô cùng dịu dàng nói với bạn: "Xin lỗi, sảnh số X đã được đặt... đúng... cô phải đặt trước..." Trương Tĩnh Chi gác máy rồi chỉ muốn chửi "cứt"! Nhủ thầm tôi đây đã đặt trước cả nửa năm rồi, cô còn muốn tôi đặt trước thế nào nữa? Tôi đặt trước ba năm, nhưng ba năm trước tôi còn chưa quen cái tên Uông Dụ Hàm này mà! Có điều, chuyện này vẫn chưa phải là phiền phức nhất, mà đó chính là chọn phù dâu, chuyện này quả thực khiến đầu của Trương Tĩnh Chi cũng muốn to ra. Bởi vì Tiêu Tiêu chưa kết hôn, quan hệ giữa hai người lại khắng khít như thế, phù dâu chắc chắn phải là Tiêu Tiêu mới đúng, hơn nữa Tiêu Tiêu cũng biểu lộ quyết tâm từ lâu rồi, nhưng mới nói ra đã bị Trương Tĩnh Chi gạt phắt đi. Lý do của Tĩnh Chi là: Tớ tìm phù dâu như cậu, vậy khách khứa người ta ngắm tớ hay là ngắm cậu đây? ... Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Thục Nữ của tác giả Tiên Chanh.
Trách Em Thật Quá Xinh - Vị Tái
Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng cái giá phải trả cho những bồng bột thời trẻ lại là trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đeo bám suốt cuộc đời. Phi Phi, đứa bé ra đời ngoài ý muốn sau tình một đêm hôm ấy như một thiên thần nhỏ được phái xuống cứu rỗi linh hồn cô sau quãng thời gian sa đọa, ủng hộ cô khi mọi người thân đều đã quay lưng, ở bên cô trong những tháng ngày trên thành phố cô đơn, không người quan tâm. Khi cuộc sống đầy những biến động đã bình yên trở lại, khi cô nhận công việc quản lý hấp dẫn trong giới giải trí và đủ khả năng làm một bà mẹ đơn thân cũng là lúc cha đứa bé đột nhiên xuất hiện... Cô và anh đáng lẽ không nên có bất cứ quan hệ gì với nhau hết. Nếu như nói hồi đó đã làm sai thì điểm sai duy nhất chính là người đó lại là anh. *** "Trách em thật quá xinh là một câu chuyện giản dị và ấm áp. Những mâu thuẫn và đấu tranh trong công việc, sự kiên trì, âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm róc rách chảy và sự điên đảo, mê loạn cố chấp vì tình yêu của các nhân vật nam nữ trong câu chuyện làm tôi luôn có cảm giác như đã chạm được vào nơi sâu kín nhất của tâm hồn con người." (Thư Nghi - Tác giả cuốn "Từng có một người, yêu em hơn cả mạng sống") "Nếu bạn có may mắn đọc hết câu chuyện này chắc chắn bạn sẽ cảm động và thấy được khích lệ như tôi. Ai có thể nói ở nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình không có một Mạc Hướng Vãn? Sự bồng bột của tuổi trẻ, những trải nghiệm cuộc sống sau khi trưởng thành, đã nhìn thấu bản chất của giới giải trí, bản thân cũng đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tâm hồn chân thật." (Giản Ám - Top những tác giả văn học mạng Trung Quốc) *** Vào ngày Mạc Bắc nhận được thiệp cưới của Phương Trúc, Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường của bố mẹ đọc truyện tranh. Anh liền hỏi Mạc Phi: “Con có muốn đi uống rượu hỷ với bố không?” Mạc Phi liền hỏi: “Vậy mẹ có đi cùng không ạ?” “Mẹ con còn phải đi làm.” Anh làm sao có thể đưa mẹ của Mạc Phi đi cùng được? Trong hôn lễ đó sẽ có đối tượng anh đã xem mặt trước đó, cho Hướng Vãn đi hoàn toàn không tiện chút nào. Anh thầm nghĩ vậy. Khi đến lễ đường tổ chức hôn lễ của Phương Trúc, anh giới thiệu Mạc Phi cho tân nương tử và phù dâu: “Đây là con trai của anh.” Mạc Phi ngoan ngoãn khoanh tay chào và gọi người đó là dì. Phương Trúc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn Dương Tiểu Quang thì ngỡ ngàng tới mức đứng ngây người ngay tại chỗ một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Này Mạc Bắc, có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Anh có con trai lớn từng này rồi mà trước đây còn đi xem mặt với em?” Phan Dĩ Luân liền đẩy tay cô một cái, ra hiệu rằng nên đặt hôn lễ lên hàng đầu. Thế nhưng, Dương Tiểu Quang chẳng thể trấn tĩnh lại được, quay sang nói với Phan Dĩ Luân: “Liệu có nhầm không đấy? Suýt chút nữa thì em đã làm mẹ kế của người ta rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái.