Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

PDF KIM VÂN KIỀU TRUYỆN (1875) - TRƯƠNG VĨNH KÝ - TẢI SÁCH PDF MIỄN PHÍ

Năm 1875, hơn nửa thế kỷ sau khi Nguyễn Du mất, Trương Vĩnh Ký (1837-1898) đã xuất bản quyển “Kim, Vân, Kiều truyện” quốc ngữ. Đây là quyển truyện Kiều chuyển từ chữ Nôm (nho, nhu) sang “quốc ngữ” đầu tiên trong văn học Việt Nam. Không thấy ông Ký nói đã chuyển ngữ Kiều từ bản in nào. Trong lời tựa bằng tiếng Pháp, ông Ký chỉ ghi, đây là truyện thơ mà “mọi người đều thuộc lòng, bất kể là trẻ già hay trai gái”. Mọi người là những ai? Thuộc giai tầng nào? Chắc rằng, không phải là những người thuộc tầng lớp ăn trên ngồi chốc trong xã hội thời bấy giờ. ... "Không thể so sánh với văn chương khắp các nước, ta hẵng so sánh với văn chương hai nước có liền tiếp quan hệ với ta, là văn chương Tàu và văn chương Pháp. Văn chương Tàu thật là mông mênh bát ngát, như bể như rừng. Nhưng trong rừng văn bể sách đó, tưởng cũng ít quyển sánh được với truyện Kiều, mà xét cho kỹ có lẽ không có sách nào giống như truyện Kiều. Gốc truyện tuy do một bộ tiểu thuyết Tàu mà ra, nhưng vào tay Cụ Tiên điền ta biến hóa hẳn, siêu việt ra ngoài cả lề lối văn chương Tàu, đột ngột như một ngọn cô phong ở giữa đám quần sơn vạn hác vậy. Có người sánh truyện Kiều với Li-tao, nhưng Li-tao là một bài than, từ đầu đến cuối toàn một giọng bi đát thảm thương, so với Cung-oán của ta có lẽ đúng hơn. Có người lại sánh với Tây-xương, nhưng Tây-xương là một bản hát, từ điệu có véo von, thanh âm có réo rắt, nhưng chẳng qua là một mớ ca từ cho bọn con hát, không phải là một nền văn chương chân chính. Cứ thực thì truyện Kiều dẫu là đầm thấm cái tinh thần của văn hóa Tàu, dẫu là dung hòa những tài liệu của văn chương Tàu, mà có một cái đặc sắc văn chương Tàu không có. Cái đặc sắc ấy là sự "kết cấu". Nhà văn, nhà thơ Tàu, ngoài những bài thơ bài văn nho nhỏ ngăn ngắn, phàm làm sách chỉ biết cách biên tập, không sành cách kết cấu. Biên tập là cóp nhặt mà đặt liền lại; kết cấu là thu xếp mà gây dựng lên, thế nào cho thành một cái toàn bức các bộ phận điều hòa thích hợp với nhau, không thêm bớt được chút nào. Truyện Kiều là một cái toàn bức như thế, mà là một bức tranh thế thái nhân tình vẽ sự đời như cái gương tầy liếp vậy. Xét về cách kết cấu thì văn chương nước Pháp lại là sở trường lắm. Cho nên truyện Kiều có thể sánh với những áng thi văn kiệt tác của quí quốc, như một bài bi kịch của Racine hay một bài văn tế của Bossuet vậy. Đó là nói về cái thể tài văn chương. Còn về đường tinh thần thời trong văn học Pháp có hai cái tinh thần khác nhau, là tinh thần cổ điển và tinh thần lãng mạn. Tinh thần cổ điển là trọng sự lề lối, sự phép tắc; tinh thần lãng mạn là trong sự khoáng đãng, sự li kỳ. Truyện Kiều gồm được cả hai cái tinh thần ấy, vì vừa có cái đạo vị thâm trầm của Phật học, vừa có cái nghĩa lý sáng sủa của Nho học, vừa có cái phong thú tiêu dao của Trang Lão, lấy lẽ phải ông Khổng mà chế lại sự thần bí của nhà chùa, sự khoáng dật của hai họ. Nhưng mà ngay trong văn chương nước Pháp tưởng cũng không có sách nào giống hẳn như truyện Kiều, vì truyện Kiều có một cái đặc sắc mà những nền kiệt tác trong văn chương Pháp không có. Đặc sắc ấy là sự "phổ thông". Phàm đại văn chương, không những ở nước Pháp, ở nước nào cũng vậy, chỉ có những người thượng lưu học thức mới thưởng giám được, kẻ bình dân không biết tới. Người Pháp không phải là ai ai cũng biết đọc kịch Racine hay là đọc văn Bossuet. Nhưng Người Nam thời ai ai cũng biết ngâm Kiều, kể Kiều, "lẩy" Kiều để ứng dụng trong sự ngôn ngữ thường, kẻ thông minh hiểu cách thâm trầm, kẻ tầm thường hiểu cách thô thiển, nhưng ngâm nga lên thảy đều lấy làm vui tai, sướng miệng, khoái trí, tỉnh hồn. Thử hỏi cổ kim Đông Tây đã có một áng văn chương nào cảm người được sâu và được rộng như thế chưa. Tưởng dễ chỉ có một truyện Kiều ta là có thể tự cao với thế giới là văn chương chung của cả một dân tộc 18, 20 triệu người, già, trẻ, lớn, bé, giỏi, dốt, sang, hèn, đều thuộc lòng và đều biết hay cả." Trích: Phạm Quỳnh diễn thuyết về Nguyễn Du và Kiều (1924)

Nguồn: dantocking.com

Đọc Sách

Mưu Mô Dân Nghiện PDF (NXB Minh Tuân 1951) - Hải Lân
Từ khi có thuốc phiện tới nay và từ khi có sở Thương chinh để bài trừ thuốc phiện lậu, dân làng nghiện và nhân viên nhà đoan đã cùng nhau bao phen chạm trán. Đôi bên đều hằng cùng nhau luôn luôn đấu trí : một bên cố hết sức để khám phá ra thuốc phiện lậu, một bên dùng trăm mưu nghìn ké để ấn dấu thuốc phiện đi. Cuộc đấu trí nhiều khi rất gay go và thành những câu giai thoại người ta thuật cho nhau nghe. Đã có những cuộc nhân viên sở Thương - Chinh -đuổi bắt dân nghiện như đuổi cướp, và đã có những cuộc quan viên làng nghiện đánh lừa nhân viên sở Thương -Chinh một cách rất tài tình.Mưu Mô Dân NghiệnNXB Minh Tuân 1951Hải Lân52 TrangFile PDF-SCAN
Nghị Lực (NXB Hàn Thuyên 1942) - Phạm Ngọc Khuê PDF
Chúng ta thường hay cho là hoàn-cảnh gây nên mọi nỗi đau-khổ. Và luôn luôn, chúng ta lo thu-xếp cho chúng ta một địa-vị thực là thuận-tiện, thực là êm ái, thực là vừa lòng. Chúng ta sợ đói rét, sợ lầm-than, sợ bệnh tật, sợ tang-tóc, sợ thất-bại, sợ cô-độc, sợ những sự thử-thách đột-ngột sảy đến... Cuộc đời chúng ta là một chuỗi ngày chờ đợi, tâm-hồn chúng ta là một bản đờn hãi-hùng loạn nhịp.Nghị LựcNXB Hàn Thuyên 1942Phạm Ngọc Khuê212 TrangFile PDF-SCAN
Người Chiến Quốc PDF (NXB Đời Mới 1943) - Vũ Trọng Can
Những truyện trong bộ sách này, soạn-giả đều trích, thuật trong toàn bộ "Động-Chu liệt-quốc", một cuốn lịch-sử tiểu-thuyết rất có giá-trị của Trung-quốc. Từ ngày xưa, khi ta còn chịu dưới văn hóa Tàu, các tiền nhân ta thường lấg sách này vừa giải trí, nửa làm gương mà xét việc đời. Bởi vì những truyện ấy là hình ảnh của cả một thời-đại văn-minh tinh-thần đệ nhất của người phương Đông. Bao nhiêu truyện hay, truyện dở của bao nhiều triều-đại được ghi lại, đều có thể khiến cho người đọc phải suy nghĩ.Người Chiến QuốcNXB Đời Mới 1943Vũ Trọng Can244 TrangFile PDF-SCAN
Nguyễn của Nguyễn Tuân PDF NXB Thời Đại (1945)
Nguyễn là tập truyện ngắn của Nguyễn Tuân được NXB Thời Đại in và phát hành tại Hà Nội năm 1945. Nguyễn Tuân (1910 – 1987) là nhà văn nổi tiếng của Việt Nam. Ông là người rất tài hoa, tuy chỉ viết văn nhưng lại rất am hiểu nhiều môn nghệ thuật khác như hội họa, điêu khắc, sân khấu, điện ảnh, ... Ông được xem là bậc thầy trong việc sáng tạo và sử dụng tiếng Việt với những bữa tiệc ngôn từ trên từng tác phẩm tinh hoa của ông. Tác giả: Nguyễn Tuân Nhà xuất bản: NXB Thời Đại (Hà Nội)Năm xuất bản: 1945Số trang: 221 trangThể loại: Văn Học