Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuốn Sách Tiên Tri

"Trong cuốn tiểu thuyết tuyệt vời này, một Erika Swyler đầy tài hoa  đã xuyên suốt qua nhiều thế hệ và nhiều thế kỷ, dịch chuyển một cách khéo léo và dệt các mạch truyện thành một tấm thảm tuyệt đẹp. Tôi ngay tức khắc hòa mình vào trong câu chuyện gia đình đầy thủ đoạn và bất hòa. Văn chương của Swyler hoa mỹ và thanh tao tới mức vô cùng dễ hiểu, tỏa sáng hệt như giọng nói đặc biệt của bà - cách miêu tả của bà về biển và vẻ hung hãn của nó có thể sánh ngang với Annie Proulx trong tác phẩm Shipping News. Tôi thực sự yêu thích cuốn sách này và đã ngấu nghiến đọc một mạch từ đầu đến cuối"  - Trích lời Sara Gruen, tác giả cuốn Water for Elephants; At the Water's Edge - *** Văn học giả tưởng, ma mị là một thể loại cực kỳ thu hút độc giả. Mời các bạn đón đọc review Cuốn sách tiên tri – một câu chuyện cực hot trong thể loại trên. “Trong khi Peabody vẽ và mơ ước, hàng xe vẫn đi theo con đường quanh co chạy theo chiều dài Catawba. Trục xe rên rỉ phản kháng, những cánh cửa xe đóng sập lại và bị kẹt, không khí ẩm ướt khác thường bao trùm lên cả gánh xiếc khi họ mù quáng đi vào trong sương mù.” Cuốn sách tiên tri có cái ma mị của ‘Rạp xiếc đêm’, cũng có chút bất cần tuổi trẻ của ‘Những thành phố giấy’. Cái ma mị bí ẩn trong hình ảnh ngôi nhà bên vách đá gắn với những kỉ niệm, hiệu sách cũ, lửa trại, những lá bài tarot, gánh xiếc, người cá, cuốn sách cổ, những cái chết.. tất cả góp phần tạo nên một không gian truyện bí ẩn và cuốn hút. Đan xen vào đó là những khao khát, ước mơ và cả tình yêu của những con người trẻ tuổi, những con người mang trong mình những đam mê nồng cháy và cảm xúc bùng nổ khi đối diện với người họ thương yêu. Bằng cách kể chuyện song song ở hai khoảng thời gian hiện tại và quá khứ, tác giả như đang thì thầm những bí mật về những con người xa lạ hóa ra lại có mối liên hệ gắn bó và bị thu hút về phía nhau vậy. Tớ rất thích cách viết gắn kết những con người tưởng chừng không chút liên quan, mà qua ngòi bút của tác giả, sợi dây liên kết giữa họ rõ ràng hơn và kì diệu hơn rất nhiều. Không chỉ có vậy, đây còn là câu chuyện về tình cảm gia đình gắn bó, những kỉ niệm đã qua vẫn còn lưu lại trong kí ức tuổi thơ của những kẻ trưởng thành cô đơn, hay những day dứt về sự bồng bột và những hành động trong quá khứ vẫn xuất hiện trong tâm trí họ. Liệu người thân hay chính bản thân họ có dám đối diện với những sai lầm ngày còn trẻ, có thể bằng lòng tha thứ hay không? Bên cạnh đó thì đôi lúc mạch truyện cũng hơi chậm, cảm giác như tác giả cũng đang băn khoăn tìm hướng đi cho nhân vật vậy. Tớ cũng không thích vài chi tiết tình cảm người lớn trong cuốn này, cứ thấy cái gì đó không hợp câu chuyện lắm đâu. Chung lại thì đây là một cuốn khá ổn, nếu anh em muốn thử một cuốn bí ẩn ma mị mà không thiếu đi sự sâu lắng của tình cảm con người thì tớ nghĩ đây sẽ là một câu chuyện phù hợp đó. Cuốn sách tiên tri xoay quanh Simon Watson, anh chàng thủ thư vừa mất việc, rơi vào chán chường vì mất việc đồng nghĩa với không có tiền sửa sang lại căn nhà thơ ấu với bao kỉ niệm cùng bố mẹ và em gái Enola. Một ngày, Simon nhận được cuốn sách cổ từ chủ hiệu sách Churchwarry&son mà trong đó, anh chợt nhận ra những mối liên hệ bất ngờ và một sự trùng hợp kì lạ về những con người đặc biệt từ nhiều năm về trước. Trích dẫn Cuốn sách tiên tri: “Trong khi Amos mơ những giấc mơ của một Cậu bé Rừng xanh – có những đầm lầy dồi dào muông thú, có những đám rong rêu mềm mại để anh ngủ ngon lành trên đó, có sự sảng khoái của những dòng sông mát lạnh áp vào da thịt, có một cô gái đáng yêu trong nước, mái tóc bồng bềnh xung quanh như thảm cỏ – thì những giấc mơ của Evangeline lại u ám hơn nhiều. Cô mơ đến việc bò ra khỏi ngôi nhà màu xám ở Kromeskill, đầu gối đẫm máu, bùn đóng cứng lại cùng với lá thông. Lúc nào bà cô cũng đi theo cô, khuôn mặt tím tái, cầu xin lòng nhân từ và sự cứu giúp. Tại sao? Tại sao? Bà rất yêu cháu. Gánh xiếc đang rời Philadelphia để đến những ngôi nhà gạch có đầu nhọn ở New Castle thì bầu trời nổi gió và mưa trút xuống đe doạ sẽ cuốn trôi cả bầy thú. Con ngựa nhỏ đá chân và lồng lên bên trong xe ngựa của mình, con lạc đà rít lên như một đứa trẻ bị thương. Lo sợ rằng việc cố gắng đi tiếp sẽ khiến chúng bị sa lầy, Peabody lệnh cho tất cả các cỗ xe dừng lại cho đến khi mưa tạnh. Màn đêm buông xuống với hơi nóng dày đặc buộc mọi người phải lên giường đi ngủ. Không khí nặng nề với những đám mây mưa, bầu trời như một quả cân kéo Evangeline xuống như bà của cô đã từng làm. Cô ngủ một giấc ngủ bồn chồn, không yên vì tội lỗi.” Với Cuốn sách tiên tri, tớ chấm 4/5 điểm. *** Ngôi nhà cheo leo bên rìa dốc thẳng đứng trông thật nguy hiểm. Cơn bão đêm qua đã cày tung đất, khuấy đảo vùng biển, khiến bãi biển đầy rẫy chai lọ, rong biển, mai cua hình móng ngựa. Mảnh đất tôi đã sống cả cuộc đời này không chắc có thể trụ qua được mùa bão. Eo biển Long Island rải rác tàn tích của những ngôi nhà và những mảnh đời, tất cả bị chôn vùi trong cái dạ dày tham lam của cát. Nó là một kẻ chết đói. Các biện pháp như xây vách ngăn, tôn nền cao đều không có. Sự thờ ơ của bố đã khiến tôi phải gánh chịu một vấn đề không thể giải quyết, một vấn đề quá tốn kém với một thủ thư ở Napawset. Nhưng, những thủ thư chúng tôi nổi tiếng là có tài xoay xở. Tôi đi về phía những bậc thang gỗ dẫn xuống vách đá. Chân tôi đau nhói ở nơi đá găm vào. Ở bờ biển Bắc này, có một vài thứ cần thiết hơn là bàn chân chai cứng. Vào mùa hè, tôi và em gái Enola thường chạy chân đất cho đến khi vỉa hè nóng ran đến nỗi ngón chân chúng tôi lún xuống nhựa đường. Người ngoài không thể đi bộ trên những bờ biển thế này. Frank McAvoy vẫy tay với tôi từ dưới chân bậc thang trước khi quay ra nhìn chằm chằm vào vách đá. Ông mang theo con thuyền nhỏ xinh xắn, trông như thể được đục đẽo từ một tấm gỗ duy nhất. Frank McAvoy là thợ đóng thuyền gỗ và là một người tốt bụng, đã quen biết gia đình tôi trước cả khi tôi chào đời. Khi cười, khuôn mặt ông hằn lên những nếp nhăn loang lổ của một người Ireland bao năm dãi dầm mưa nắng; cặp lông mày cong lên trên và mất hút dưới vành mũ cũ kỹ. Nếu bố tôi sống đến sáu mươi tuổi, có thể trông ông sẽ giống như Frank, với hàm răng vàng khè và những vết tàn nhang ửng đỏ. Nhìn vào Frank, tôi lại nhớ đến tôi hồi trẻ thơ, đang bò giữa những thanh củi được xếp để đốt lửa trại, bàn tay to lớn của ông kéo tôi khỏi một khúc gỗ đang lung lay. Ông khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm về bố, khi ông đang loanh quanh với món lợn quay, ngô nướng, mùi vỏ khô cháy thành than và mùi lụa cháy, trong khi Frank tiêu khiển cho chúng tôi bằng những câu chuyện đi câu. Frank có biệt tài nói dối như thần, đó là điều rất rõ ràng. Mẹ tôi và vợ ông ấy giục ông kể tiếp, tiếng cười của họ khiến cho lũ mòng biển cũng phải khiếp sợ. Hai người họ giờ đã không còn nữa. Tôi nhìn Frank và thấy bố mẹ tôi, tưởng tượng rằng ông không thể nhìn tôi mà không thấy những người bạn đã mất. - Có vẻ như cơn bão đã ảnh hưởng nhiều đến cháu đó. - Ông nói. - Cháu biết. Cháu mất một mét rưỡi. - Một mét rưỡi là đã nói giảm nói tránh rồi. - Bác đã bảo bố cháu phải dựng kè, trồng thêm cây. - Nhà ông McAvoy cách nhà tôi vài trăm mét về phía tây, nằm xa biển, với một cái dốc đứng có bậc thang và cây trồng, được thiết kế để bảo vệ ngôi nhà trong bất cứ hiểm nguy nào. - Bố cháu không bao giờ biết lắng nghe cả. - Đúng thế. Ngoài ra thì một hay hai miếng che trên kè có lẽ đã có thể cứu cháu khỏi một biển rắc rối. - Bác biết bố cháu thế nào mà. - Sau đó là một khoảng lặng đầy cam chịu. Frank hít không khí qua kẽ răng, tạo ra một tiếng huýt sáo khô khốc. - Bác cho rằng bố cháu nghĩ ông ấy có nhiều thời gian hơn thế để sửa chữa mọi thứ. - Có lẽ vậy. - Tôi nói. Ai mà biết được bố tôi đã nghĩ gì. - Dù vậy, mấy năm nay, nước đã lên cao. - Cháu biết, cháu không thể để việc này tiếp diễn lâu hơn được nữa. Nếu bác quen một ai đó mà bác tin tưởng, cháu sẽ rất cảm kích nếu được bác cho biết tên của một nhà thầu. - Chắc chắn rồi. Bác có thể gửi người đến chỗ cháu. - Ông gãi đầu - Nhưng bác không muốn nói dối, tiền công sẽ không rẻ đâu. - Không còn gì khác nữa phải không bác? - Không, bác nghĩ là không. - Cháu có thể xem xét bán một số thứ. - Thật buồn khi thấy cháu làm việc đó. - Vầng trán Frank nhăn lại, khiến chiếc mũ sụp xuống. - Đất đai còn có chút giá trị ngay cả khi ngôi nhà biến mất. - Hãy suy nghĩ thêm. Frank biết vấn đề tài chính eo hẹp của tôi. Cô con gái Alice của ông cũng làm việc tại thư viện. Tóc hoe đỏ và xinh xắn, Alice có nụ cười của bố và cô ấy rất biết cách lấy lòng bọn trẻ. Alice biết cách giao thiệp với mọi người hơn tôi, đó là lý do tại sao cô ấy làm nhiệm vụ thiết lập chương trình, còn tôi làm công việc tra cứu. Nhưng chúng tôi không ở đây để nói về Alice, hay tình trạng nguy hiểm của căn nhà. Chúng tôi ở đây để làm công việc chúng tôi đã làm suốt một thập kỷ qua, thả phao để cách ly một vùng ngập nước. Cơn bão đủ mạnh để kéo phao và mấu neo vào bờ, để lại một đống những dây xích han gỉ và dây thừng bện màu cam, san sát những hàu. Tôi thấy hơi ngạc nhiên khi bị mất đất. - Chúng ta đi chứ? - Tôi hỏi. - Tại sao không? Thời gian không còn dài nữa. Tôi cởi áo, nhấc dây xích và dây thừng lên một bên vai, rồi chầm chậm bước xuống nước. - Có chắc là cháu không cần giúp một tay không? - Frank hỏi. Con thuyền đã chạm mặt cát khi ông đẩy nó xuống nước. - Dạ không, cảm ơn bác, cháu làm được. - Tôi có thể tự mình làm việc này, nhưng có Frank đi theo vẫn an toàn hơn. Ông ở đây không phải vì tôi, mà là vì cái lý do đã khiến tôi làm việc này vào mỗi năm: để tưởng nhớ mẹ tôi, Paulina, bà đã chết đuối ở vùng nước này. Eo biển thật lạnh lẽo vào tháng 6, bước xuống tôi hòa mình vào nó, bàn chân tôi quắp vào nhũng hòn đá bám đầy tảo biển. Dây xích có móc neo khiến tôi chậm lại, nhưng Frank vẫn duy trì tốc độ, xoay tròn mái chèo. Tôi bước đi cho đến khi nước ngập đến ngực, rồi đến cổ. Ngay trước khi lặn xuống, tôi thở hết ra, rồi hít vào, như mẹ tôi đã hướng dẫn tôi trong một buổi sáng ấm áp vào cuối tháng 7, như tôi đã hướng dẫn em tôi. Mẹo để nín thở là chịu khát. “Thở một hơi thật nhanh và mạnh,” mẹ tôi nói, giọng bà êm ái bên tai. Ở vùng nước nông, mái tóc đen dài của mẹ trôi quanh chúng tôi tựa một dòng sông. Hồi đó tôi năm tuổi. Bà ấn bụng tôi cho đến khi các cơ thắt chặt vào, rốn gần chạm xương sống. Bà đẩy mạnh, móng tay sắc nhọn chọc vào tôi, “Bây giờ con hãy hít vào, nhanh. Nhanh, nhanh, nhanh. Xương sườn căng ra. Nghĩ rộng ra.” Bà hít vào, lồng ngực mở rộng, những chiếc xương mảnh như xương chim bành ra cho đến khi bụng bà tròn như cái thúng. Bộ áo tắm của bà là một ánh sáng trắng rạng rỡ trong nước. Tôi nheo mắt nhìn. Bà xỉa một ngón tay vào xương ức tôi. “Con đang thở ra đấy, Simon. Nếu con thở ra, con sẽ chết đuối.” Một cái chạm khẽ khàng. Một nụ cười mỉm. Mẹ bảo tôi hãy tưởng tượng rằng tôi đang khát, cổ họng khô khốc và trống rỗng, rồi uống không khí vào. “Hãy thư giãn xương cốt và uống vào thật nhiều, thật sâu.” Khi bụng tôi đã tròn như chiếc trống cái, bà thì thầm, “Tuyệt, tuyệt. Bây giờ chúng ta lặn xuống nào.” Lúc này tôi lặn xuống. Những tia nắng mềm mại xuyên xuống quanh bóng chiếc thuyền của Frank. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi, đang trôi giạt trong làn nước, và thỉnh thoảng tôi thoáng thấy bà, phía sau lớp rong biển, mái tóc đen hòa lẫn với tảo bẹ. Hơi thở của tôi biến thành một màn sương đẹp đẽ bao phủ lên làn da. Mẹ tôi là một diễn viên ở rạp xiếc và lễ hội, người bói bài tarot, trợ lý ảo thuật gia, và người cá, chuyên sống bằng cách nín thở. Bà dạy tôi bơi như cá, và bà khiến bố tôi mỉm cười. Bà thường xuyên biến mất. Bà thường bỏ việc hoặc làm đồng thời hai hay ba việc một lúc. Bà ở khách sạn chỉ để thử những chiếc giường khác nhau xem chúng như thế nào. Bố tôi, Daniel, là một thợ máy và là một người chồng chung thủy. Ông ở nhà, mỉm cười, đợi vợ trở về, đợi bà gọi ông là anh yêu. Simon, con yêu. Bà cũng gọi tôi như vậy. Tôi lên bảy tuổi vào ngày bà gieo mình xuống nước. Tôi cố quên, nhưng nó đã trở thành kỷ niệm thân thương nhất của tôi về bà. Bà đã bỏ chúng tôi sau khi chuẩn bị xong bữa sáng. Trứng luộc chín phải được đập vào cạnh đĩa và phải dùng móng tay để bóc vỏ. Tôi đập và bóc trứng cho em gái, cắt chúng thành miếng cho vừa những ngón tay nhỏ xíu của đứa trẻ mới chập chững biết đi. Có bánh mì nướng khô và nước cam đi kèm. Những giờ đầu điên của mùa hè khiến bóng tối trở nên tối hơn, khuôn mặt trở nên sáng hơn và chỗ hõm trở nên góc cạnh hơn. Mẹ Paulina là một cảnh tượng đẹp trong sáng hôm đó, vô cùng duyên dáng, không ai sánh bằng. Bố tôi đang làm việc ở nhà máy. Chỉ có mẹ ở nhà với chúng tôi, quan sát, và gật đầu khi tôi cắt trứng cho Enola. - Con là một người anh tốt, Simon à. Con hãy trông chừng Enola. Con bé sẽ muốn chạy trốn khỏi con. Hãy hứa với mẹ rằng con sẽ không để em đi. - Con hứa. - Con là một chàng trai tuyệt vời, phải không? Mẹ không bao giờ trông chờ điều đó. Mẹ không trông chờ điều đó ở con một chút nào. Quả lắc trên chiếc đồng hồ chim cu tích tắc qua lại. Bà gõ một gót giày lên tấm vải son lót sàn nhà, yên lặng. Enola bôi đầy trứng và mảnh bánh mì vụn lên người. Tôi vật lộn với việc vừa ăn sáng, vừa giữ cho em gái tôi sạch sẽ. Một lát sau, mẹ đứng dậy và vuốt thẳng vạt trước của chiếc váy mùa hè màu vàng bà đang mặc rồi nói: - Gặp lại con sau nhé, Simon! Tạm biệt Enola! Bà hôn lên má Enola và áp môi lên đỉnh đầu tôi. Bà vẫy tay tạm biệt, mỉm cười và đi làm, tôi đã nghĩ như vậy. Làm sao tôi có thể biết được lời tạm biệt đó lại chính là lời vĩnh biệt. Những suy nghĩ khó khăn chất chứa trong những lời nói nhỏ bé. Khi bà quan sát tôi trong buổi sáng hôm đó, bà biết rằng tôi sẽ chăm sóc cho Enola. Bà biết chúng tôi không thể theo bà. Đó là thời gian duy nhất bà có thể đi. Không lâu sau đó, khi tôi và Alice McAvoy đang đua xe trên chiếc thảm trải sàn phòng khách nhà cô ấy, mẹ tôi đã trẫm mình xuống eo biển. Tôi lao xuống nước, đẩy nước bằng ngực, thọc chân sâu xuống. Sau khi đã lặn thêm vài mét nữa, tôi thả một cái neo, nó rơi xuống với một tiếng vang nghẹt lại. Tôi nhìn vào bóng của chiếc thuyền. Frank đang lo lắng. Mái chèo đập xuống mặt nước. Hít thở dưới nước sẽ như thế nào nhỉ? Tôi tưởng tượng khuôn mặt méo mó của mẹ tôi, nhưng vẫn tiếp tục đi cho đến khi tôi có thể thả một cái neo khác, và rồi tôi đẩy hết không khí ra khỏi phổi và bước về phía bờ, cố gắng ở phía dưới lâu nhất có thể - đó là một trò chơi mà tôi và Enola đã thường chơi. Tôi chỉ bơi khi không thể giữ nổi thăng bằng để bước đi, sau đó cánh tay tôi di chuyển thành những sải bơi ổn định, cắt qua eo biển như một trong những chiếc thuyền của Frank. Khi nước vừa đủ sâu để ngập đầu, tôi lại chạm xuống dưới đáy. Điều tiếp theo tôi làm là vì Frank. “Chậm thôi, Simon. Hãy mở mắt ra, ngay cả khi con thấy cay mắt. Không được chớp mắt.” Mẹ bảo tôi. Muối làm cho mắt đau nhói nhưng mẹ không bao giờ chớp mắt, không chớp mắt trong nước, không chớp mắt khi không khí bắt đầu đập vào mắt mẹ. Bà đang di chuyển như một bức tượng. “Đừng có thở, ngay cả khi mũi con đã ở phía trên mặt nước. Nếu con hít thở quá nhanh, miệng con sẽ đầy muối. Hãy đợi,” Mẹ nói, kéo dài từ này như một lời hứa. “Đợi cho đến khi miệng con đã lên khỏi mặt nước, nhưng hãy hít thở bằng mũi, hay trông như con bị mệt. Con không bao giờ có thể bị mệt. Rồi con mỉm cười.” Dù miệng nhỏ và môi mỏng nhưng nụ cười của bà luôn căng rộng ra như làn nước. Mẹ chỉ cho tôi cách cúi chào đúng đắn: cánh tay giơ cao, ngực ưỡn ra, như một con sếu chuẩn bị bay. “Đám đông thích những người rất nhỏ và rất cao. Đừng gập cong người như một diễn viên, điều đó sẽ ảnh hưởng đến con. Hãy để họ nghĩ rằng con cao hơn thực chất của mình. Mẹ mỉm cười với tôi khi đang giơ cao cánh tay bà. “Và con sẽ rất cao, Simon à.” Một cái gật đầu căng hết cỡ tới những khán giả vô hình. “Và con hãy thật duyên dáng, Hãy luôn luôn duyên dáng.” Tôi không cúi chào, không phải vì Frank. Lần cuối cùng tôi cúi chào là khi tôi dạy Enola và muối đâm vào mắt chúng tôi đau đến nỗi trông chúng tôi như thể mới đánh nhau. Dù vậy, tôi vẫn mỉm cười và hít một hơi thật sâu qua mũi, để cho xương sườn giãn ra và lồng ngực căng đầy. - Bác nghĩ là bác sẽ phải theo sau cháu. - Frank gọi. - Cháu ở dưới bao lâu rồi bác? Ông nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay bằng dây da đã rạn và thở ra: - Chín phút. - Mẹ cháu có thể làm được mười một phút. - Tôi giũ nước khỏi tóc, đập đập hai lần để nước ra khỏi tai. - Không bao giờ hiểu được điều đó. - Frank thốt lên khi lôi mái chèo ra khỏi khóa. Chúng kêu loảng xoảng khi ông ném chúng vào thuyền. Có một câu hỏi mà cả hai chúng tôi đều không hỏi: mất bao lâu để một người nín thở bị chết đuối? Khi tôi mặc áo, nó đầy cát, đó là hậu quả của việc sống ở bờ biển, cát luôn có trong tóc, dưới móng chân, trong những nếp khăn trải giường. Frank đi đến sau tôi, thở hổn hển vì kéo thuyền. - Lẽ ra bác nên để cháu giúp việc đó. Ông vỗ lưng tôi: - Nếu thỉnh thoảng bác không vận động thì bác sẽ chỉ có già đi thôi. Chúng tôi nói chuyện phiếm về mọi thứ ở bến du thuyền. Ông phàn nàn về sự thịnh hành của những chiếc thuyền bằng sợi thủy tinh, cả hai chúng tôi đều lan man về Windmind, chiếc thuyền đua mà ông và bố tôi cùng sở hữu. Sau khi mẹ tôi chết đuối, bố tôi chẳng nói chẳng rằng đã bán luôn chiếc thuyền đó đi. Ông thật tàn nhẫn khi làm vậy với Frank, nhưng tôi cho rằng Frank đã có thể mua được nó ngay tức khắc nếu ông muốn vậy. Chúng tôi tránh không nói chuyện về ngôi nhà, dù rõ ràng là ông buồn rầu với ý tưởng bán nó đi. Tôi cũng không muốn bán nó. Thế nên chúng tôi cùng trao đổi những lời nhận xét hài hước về Alice. Tôi nói tôi đang để ý đến cô ấy, dù điều đó là không cần thiết. - Thế còn em gái cháu thì sao? Nó đã ổn định ở đâu chưa? - Cháu không rõ. Thật ra mà nói, cháu không biết liệu nó có từng muốn vậy không. Frank khẽ mỉm cười. Cả hai chúng tôi đều nghĩ về điều đó: Enola cũng hoạt bát như mẹ tôi. - Vẫn đang bói bài tarot à? -Nó đang xoay sở với công việc đó. - Em tôi đã bỏ đi cùng với một gánh xiếc. Khi nói ra điều này, chúng tôi đã kết thúc cuộc hội thoại tất yếu. Chúng tôi lau khô và nhấc chiếc thuyền nhẹ trở lại cái kè. - Bác sẽ lên chứ? Cháu sẽ đi bộ về với bác. - Tôi nói. - Hôm nay trời thật đẹp. Bác nghĩ là bác sẽ ở đây thêm một lát nữa. - Nghi thức đã xong. Chúng tôi đi theo hai hướng khác nhau khi chúng tôi đã dìm chết hồn ma của chính mình. Tôi bước lên những bậc thang trở lại, tránh cây thường xuân độc leo lên rào chắn và mọc dày đặc trên dốc đứng - không ai kéo nó xuống, bất cứ thứ gì bám chặt vào cát xứng đáng với bất cứ tội lỗi nào nó đem lại - Và cắt qua đám cỏ biển, hướng về nhà. Giống như rất nhiều ngôi nhà ở Napawset, nhà của tôi là một thuộc địa thực sự, được xây dựng vào cuối những năm 100. Có một tấm bảng từ xã hội lịch sử được treo cạnh cửa trước cho đến khi nó bị thổi bay mất trong một cơn gió đông bắc vài năm trước. Ngôi nhà Timothy Wabash. Với màu sơn trắng bong tróc, bốn cửa sổ vặn vẹo, và một bậc thang dốc, vẻ bề ngoài của ngôi nhà cho thấy nó đã bị lãng quên từ lâu và thiếu tiền tu bổ trầm trọng. Trên bậc thang trước màu xanh lá bạc màu (phải nói đến điều đó) là một gói đồ được dựng mở trên cửa lưới. Người giao hàng luôn để cửa mở dù đã vô số lần tôi để lại lời nhắn là không được như vậy, tôi phải treo lại một cánh cửa vào một ngôi nhà đã không vuông vức kể từ ngày nó mới được xây. Tôi không đặt món hàng nào và không thể nghĩ được ai có thể gửi cho tôi món gì. Enola hiếm khi ở một nơi nào đủ lâu để gửi thư mà chỉ gửi một tấm bưu thiếp. Ngay cả nếu có vậy, chúng cũng thường trống trơn. Gói hàng nặng, kỳ cục, và được đề địa chỉ bằng những nét chữ nguệch ngoạc, khẳng khiu của một người lớn tuổi - một kiểu mà tôi đã quen thuộc, vì khách quen của thư viện chủ yếu là một nhóm những người lớn tuổi. Điều đó nhắc tôi rằng, cần phải nói chuyện với Janice về việc kiếm thêm một khoản trong ngân sách của thư viện. Mọi thứ sẽ không quá tồi nếu tôi có thể đắp kè. Không cần phải tăng lương, chỉ cần một khoản tiền thưởng vào một dịp nào đó, vì thâm niên làm việc. Người gửi là một ai đó tôi không biết, một người nào đó có tên là M. Churchwarry ở Iowa. Tôi dọn sạch một chồng giấy khỏi mặt bàn, đó là một vài bài báo về gánh xiếc và lễ hội, những thứ tôi đã sưu tầm trong những năm qua để bắt kịp cuộc sống của em gái tôi. Hộp đồ có chứa một cuốn sách khá lớn, được bọc cẩn thận. Dù chưa mở thì cái mùi mốc, hăng hăng cho thấy đó là mùi giấy, gỗ, da và keo dán cũ. Nó được gói trong tấm vải mỏng và giấy in báo, khi mở ra, nó là một bìa sách da màu tối trên đó có thể là những họa tiết xoắn phức tạp nếu nó không bị nước hủy hoại. Tôi cảm thấy hơi choáng váng. Nó rất cũ kĩ, không phải một cuốn sách có thể sờ mó bằng những ngón tay trần, mà nó như một thứ đã bị hư hỏng hoàn toàn, tôi hồi hộp chạm vào nó như chạm vào một cái gì đó của lịch sử. Mép trang giấy không bị hỏng mà còn thật mềm mại. Bộ sưu tập săn cá voi của thư viện đã khiến tôi lao mình vào công việc lưu trữ và phục chế, đủ để nói rằng quyển sách có cảm giác như đã tồn tại ít nhất từ những năm 1800. Đây là một sự sắp đặt, không phải một cuốn sách bạn chuyển đến mà không báo trước. Tôi xếp những tờ báo của mình thành hai chồng nhỏ để đỡ cuốn sách - sự thay thế đáng thương cho một cái giá sách nó đáng có được, nhưng như vậy cũng ổn. Có một lá thư được nhét bên trong bìa trước, được viết bằng mực nước cũng với nét chữ run rẩy đó. Cậu Watson thân mến, Tôi tình cờ thấy cuốn sách này tại một buổi đấu giá, nó nằm trong một mớ mà tôi đã mua để đầu cơ. Tình trạng hư hại của cuốn sách này cho thấy nó vô dụng với tôi, nhưng một cái tên bên trong nó - Verona Bonn - đã khiến tôi tin rằng nó có thể là mối quan tâm của cậu hay gia đình cậu. Đó là một cuốn sách thú vị và tôi hy vọng nó tìm được một ngôi nhà tuyệt vời với cậu. Làm ơn đừng do dự liên lạc với tôi nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào cậu cho rằng tôi có thể trả lời. Nó được ký bởi một ông Martin Churchwarry của Hiệu sách Churchwarry & Son nào đó, và có cả một số điện thoại đi kèm. Một người bán sách, chuyên về những cuốn sách cũ và sách cổ. Verona Bonn. Tên bà tôi xuất hiện trong cuốn sách này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Là một người biểu diễn lưu động như mẹ tôi, bà sẽ không có thời gian cho một cuốn sách như thế này. Tôi khẽ lật một trang sách bằng mép ngón tay. Trang sách bên trong đầy những chữ viết phức tạp, một bản khắc đồng được trang trí với những nét cong bay bướm kì dị. Có vẻ như nó là một cuốn sách kế toán hay hành trình của một ông Hermelius Peabody nào đó, liên quan đến điều gì đó có chứa từ xách tay và phép màu. Bất cứ chi tiết nào khác để nhận dạng cũng rất khó đọc vì bị nước làm hư hại và vì sự cống hiến cho nghệ thuật viết chữ đẹp của ông Peabody. Tôi lướt qua thấy những bức phác họa về phụ nữ, nam giới, những tòa nhà, và những cỗ xe ngựa mái cong, tất cả đều màu nâu. Tôi chưa bao giờ biết mặt bà tồi. Bà mất khi mẹ tôi còn nhỏ, mà mẹ tôi thì chẳng bao giờ nói nhiều về bà. Tôi không rõ cuốn sách này có liên quan đến bà tôi không, tuy nhiên, điều đó cũng thật thú vị. Tôi quay số, lờ đi những âm thanh ám chỉ đó là một tin nhắn. Nó reo một hồi vô cùng lâu trước khi chuyển sang chế độ trả lời tự động và giọng nói già nua của một người đàn ông nói rằng tôi đã gọi đến Hiệu sách Churchwarry & Son, hướng dẫn tôi nhắn lại ngày và thời gian ngoài một lời nhắn chi tiết về bất kỳ cuốn sách cụ thể nào mà tôi đang tìm kiếm. Chữ viết tay không nói dối. Đây là một ông lão. Mời các bạn đón đọc Cuốn Sách Tiên Tri của tác giả Erika Swyler.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Holmes ở Kyoto
Nằm lẻ loi tại một góc phố mua sắm Teramachi Sanjo ở Kyoto là cửa hàng đồ cổ “Kura”. Từ một sự việc tình cờ, nữ sinh cấp ba Mashiro Aoi đã quen biết cháu trai chủ cửa hàng ấy, tên là Yagashira Kiyotaka, rồi sau đó, cô bé bắt đầu làm thêm tại đây. Kiyotaka là một người ăn nói dịu dàng, cư xử hoà nhã, nhưng lại sắc sảo đến đáng sợ. Anh được gọi là “Holmes của phố Teramachi”. Aoi cùng Kiyotaka nhận được rất nhiều yêu cầu liên quan tới các món cổ vật mà khách hàng mang tới... Một tác phẩm kì bí nhẹ nhàng rất xuất sắc lấy bối cảnh cố đô Kyoto! *** Yagashira Kiyotaka: Hai mươi hai tuổi. Sinh viên cao học năm nhất Đại học Kyoto. Tên thường gọi là “Holmes”. Cháu trai ông chủ tiệm đổ cổ “Kura” toạ lạc ở Teramachi Sanjo, Kyoto. Cư xử dịu dàng và lịch lãm, nhưng lại sắc sảo đến đáng sợ. Đôi lúc thích bắt nạt người khác, một chàng trai Kyoto “nham hiểm”. Mashiro Aoi: Mười bảy tuổi. Học sinh lớp Mười Một. Chuyển từ thành phố Omiya tỉnh Saitama đến Kyoto sinh sống đã được bảy tháng. Từ một sự việc không lường trước mà bắt đầu làm thêm tại cửa tiệm “Kura”. Vẫn còn vương vấn người yêu cũ ở trường cấp ba ngày trước. *** #độc_giả_review_sách  [HOLMES Ở KYOTO - Mai Mochizuki]  Chắc hẳn khi đọc tiêu đề Holmes ở Kyoto, bất kì ai cũng sẽ liên tưởng tới thám tử Sherlock Holmes lừng danh. Cuốn sách này lại viết về anh chàng Yagashira Kiyotaka 20 tuổi, sinh viên năm nhất đại học Kyoto, có biệt danh là Holmes bởi “sự sắc sảo đến đáng sợ” của anh.  Cuốn sách được viết dựa trên lời kể của cô bé Mashiro Aoi, mười bảy tuổi, học sinh lớp Mười Một. Aoi đã bị Holmes nắm thóp từ lần đầu gặp mặt và tình cờ trở thành nhân viên giúp việc tại cửa hàng đồ cổ của gia đình anh. Từng câu chuyện khác mở ra, kéo theo sau những biến chuyển trong tình cảm của Aoi với sự dịu dàng, lịch lãm nhưng lại sắc sảo đến đáng sợ của Holmes. Những tưởng Holmes cũng là một người siêu phàm, thật bất ngờ khi Aoi khám phá ra được Holmes cũng là một người có quá khứ, giống như Aoi, cũng từng để mất người yêu vào tay của người khác… Điều mình cảm thấy cực kì thích ở cuốn sách này đó là cuốn sách mang đến cho người đọc những cảm nhận hết sức chân thật về văn hóa cũng như lịch sử của Nhật Bản. Bản thân mình là người rất thích đi du lịch, khi đọc cuốn sách mình cảm thấy như đang thật sự được trải nghiệm từng ngóc ngách và nét văn hóa của Nhật.  Cách sử dụng vốn từ trong cuốn sách khá là dung dị, đời thường, cộng thêm các câu chuyện đều rất thực tế, không đẫm máu, không chết chóc, không có những thủ đoạn giết người hay khủng bố như nhiều cuốn sách trinh thám khác, nên cuốn sách mang lại cảm giác dễ chịu gần gũi, đôi lúc khiến người đọc bật cười khi những suy nghĩ của mình bị bóc mẽ bởi lập luận cùng khả năng quan sát tinh tường của Holmes, từ đó mình có thể học hỏi và áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Đặc biệt hơn cả, cuốn sách lấy bối cảnh là ở Kyoto, xoay quanh cửa hàng đồ cổ Kura của nhà Holmes và những nhân vật hết sức nhã nhặn, lịch sự, có đam mê và sở thích rất tao nhã với nghệ thuật cổ, cộng thêm sự am hiểu văn hoá và lịch sử nước nhà của tác giả khiến cho mình có cảm giác rất thanh khiết khi đọc cuốn sách này.  Mình nghĩ đây sẽ là một cuốn sách rất phù hợp cho những ai đang chịu áp lực và muốn giải tỏa stress cũng như những bạn yêu thích Nhật Bản và thích đi du lịch Nhật Bản mà chưa có điều kiện đi như mình. - Review của bạn @Linh Phương *** HOLMES VÀ THIỀN SƯ BẠCH ẨN “Quý khách có món đồ cổ nào đang ngủ quên trong nhà không? Cửa hàng chúng tôi nhận giám định và thu mua đồ cổ!” Khi đi bộ dọc con phố mua sắm mái vòm[1] đông đúc náo nhiệt ở Teramachi Sanjo thuộc Kyoto, ta sẽ thấy một tiệm đồ cổ nhỏ nằm giữa những cửa hàng kề nhau san sát. Trên biển hiệu, chỉ có một chữ Hán “Kura”[2]. Đây có vẻ là tên cửa hàng. (Nếu nói đến tiệm đồ cổ, trong đầu mình sẽ hiện lên các cái tên như, “Phòng triển lãm OO”, hay “Antique[3] OO”, hoặc cái tên nào đó có gắn chữ “Đường”[4], thế nhưng ở đây lại có mỗi một chữ “Kura”, đơn giản quá nhỉ...) Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi với cửa hàng này Không khí cửa hàng giống như một quán cà phê retro[5]hơn là một tiệm đổ cổ. Cửa hàng được bài trí kết hợp phong cách Nhật Bản và phương Tây, làm người ta liên tưởng tới thời kì Minh Trị - Đại Chính[6]. Sát lối vào là một góc uống trà, còn phía bên trong thì bày sản phẩm. Tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ đứng tuổi với một người đàn ông đang uống cà phê và chuyện trò vui vẻ. Thật sự là nếu không nhìn biển hiệu, có khi tôi sẽ nghĩ đây là một quán cà phê. Trong khi tôi đang đứng trước cửa hàng và lấm lét ngó vào trong, tôi nhận ra mấy người đi ngang qua cứ thi thoảng lại lén liếc nhìn tôi một cái. “...” Tôi luống cuống chỉnh lại tư thế, mặt làm ra vẻ chẳng biết gì. Chắc người ta sẽ thấy lạ lắm khi bắt gặp một nữ sinh cấp ba lảng vảng trước cửa hàng đổ cổ. “Cô bé kia muốn vào cửa hàng mà không vào được nhỉ?” Có thể họ sẽ nghĩ về tôi theo kiểu ấy cũng nên. Nếu người ta nghĩ như thế thì... vâng, chuẩn rồi. Đúng, tôi là một cô nữ sinh cấp ba chán đời, dù muốn vào hàng đồ cổ này nhưng không thể, thế nên đang lảng vảng ở bên ngoài. Cũng bởi, nếu đây là một tiệm tạp hoá mang phong cách Bắc Âu cởi mở, hay một cửa hàng đồ cổ nhẹ đô hơn thì đã chẳng nói làm gì. Nhưng không khí cửa tiệm này lại đậm chất “cửa hàng mĩ nghệ cổ”, nên tôi không thể thoải mái bước vào. “Nhận giám định và thu mua đồ cổ.” Kể từ khi tình cờ nhìn thấy dòng chữ đó, tôi đã để ý đến cửa hàng này. Bao nhiêu lần tôi đã bụng bảo dạ rằng, “Vào thôi, vào thôi,” nhưng kết quả là tôi vẫn cứ lướt qua. “Kyoto”. Không phải quá lời khi nói đây là địa điểm tham quan số một Nhật Bản. Trong vòng một năm, rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đã ghé thăm nơi đây. Thế nhưng, đối với một học sinh cấp ba sống tại mảnh đất này mà nói, đây không ngờ lại là một “thành phố không có chỗ để vui chơi”. Đền chùa miếu mạo thì tuyệt vời và cũng xoa dịu lòng người đấy, nhưng không phải nơi cho bạn bè tụ tập chơi đùa. Chỗ để giải trí loanh quanh chỉ có tới quán karaoke hoặc trung tâm thương mại lớn, tạt vào rạp chiếu phim ở Sanjo rồi đi dạo lòng vòng ở khu mua sắm mái vòm mà thôi. Nhân tiện, tôi thấy con chim linh vật tên “Sanjoto~ri”, biểu tượng của khu phố mua sắm Sanjo, đáng yêu hết biết. Tôi thích nó ghê. A, ở lối vào cửa hàng này cũng dán poster “Sanjoto~ri” nữa. Quả nhiên là đáng yêu thật, nhìn mà dịu cả lòng. Mà thôi, tạm thời không nói đến chuyện đó. Vì lí do kể trên, hễ tới chơi ở phố mua sắm Sanjo, tôi lại liếc nhìn cửa hàng “Kura”, nhưng lần nào cũng chỉ lướt ngang qua nó. Đến nước này rồi, tôi không thể cứ lảng vảng bên ngoài mãi được. Tôi nắm chặt quai chiếc túi giấy trong tay. (Được rồi, vào thôi!) Ngay giây phút tôi vừa hạ quyết tâm, một người đàn ông trung niên mặc com lê từ sau lưng vượt qua tôi êm ru rồi mở cửa đánh xạch một cái. “Chào cả nhà, Holmes có đây hôn?” Ông vừa nói vậy vừa bước vào cửa tiệm. (Holmes?) Dù cảm thấy khá là kì quặc, tôi vẫn bước vào cửa hàng, như thể bị lôi kéo bởi người đàn ông nọ. Vừa mới vào bên trong, tôi trông thấy ngay một bộ sô pha cổ làm người ta liên tưởng tới phòng tiếp khách của những tòa kiến trúc phương Tây cổ kính. Một phụ nữ đứng tuổi đang vui vẻ nâng tách cà phê lên miệng. Chiếc đèn chùm nhỏ treo trên trần nhà không cao lắm. Một cái đồng hồ tủ đứng rất to dựng sát tường. Rất nhiều những món đồ cổ và vật dụng đủ loại được bày trên giá nằm sâu bên trong cửa hàng. Nhìn từ cửa ra vào thì cửa hàng trông cũng nhỏ, nhưng bên trong có vẻ khá sâu. Mời các bạn mượn đọc sách Holmes ở Kyoto của tác giả Mai Mochizuki & Thu Thủy, Nhân Văn (dịch).
Kẻ Đào Tẩu
Khi được đề nghị nhận trước 500.000 đô la để bào chữa cho Charlie Marsh, nữ luật sư xinh đẹp Amanda Jaffe không thể từ chối. Marsh, vốn phải chạy trốn khỏi Mỹ sau khi bị buộc tội sát hại hạ nghị sĩ Arnold Pope, giờ đây buộc phải quay về Mỹ khi bị tên độc tài Jean-Claude Baptise truy sát vì đã dám ngủ với người vợ quyến rũ của hắn. Liệu sự thông minh của Amanda có giúp Marsh thoát khỏi mức án tử hình, ông bố khát máu của Arnold Pope hay sát thủ của Baptiste và bao ân oán cũ? “Một cốt truyện đầy gay cấn... Độc giả sẽ bị cuốn theo hành trình lần tìm, ghép nối các manh mối của nữ luật sư thông minh, xinh đẹp Amanda.”  – Publishers Weekly “Nhịp điệu dồn dập, cốt truyện hấp dẫn… và một cái kết bất ngờ. Bạn còn đòi hỏi gì nữa?” – BookPage “Một vụ giết người bí ẩn với những nhân vật độc đáo, một bối cảnh thú vị và hàng loạt màn đấu trí thông minh. Kẻ đào tẩu hoàn toàn là một tuyệt tác của Margolin.” – The Globe and Mail *** Nữ luật sư thông minh Amanda Jaffe không khoan nhượng tội ác trên hành trình tìm kiếm sự thật. Tên sách: Kẻ đào tẩu Tác giả: Phillip Margolin Dịch giả: Vũ Thị Việt Hà Công ty Văn hóa Đông A và NXB Văn học liên kết xuất bản Thuộc thể loại trinh thám, hình sự, tiểu thuyết Kẻ đào tẩu của nhà văn Mỹ Phillip Margolin dồn nén nhiều kịch tính, cuốn hút độc giả qua từng tình tiết của vụ án mạng và cuộc đấu trí không khoan nhượng giữa một bên là luật pháp và một bên là bóng tối của tội ác. Cuốn sách viết về hành trình nữ luật sư xinh đẹp Amanda Jaffe bào chữa cho tên tội phạm Charlie Marsh. Amanda Jaffe không thể từ chối bào chữa cho hắn khi được đề nghị nhận trước 500.000 USD. Marsh chạy trốn khỏi Mỹ sau khi bị buộc tội sát hại hạ nghị sĩ Arnold Pope. Và giờ đây, hắn buộc phải quay về Mỹ khi bị tên độc tài Jean-Claude Baptise truy sát vì dám ngủ với người vợ quyến rũ của hắn. Thế nhưng, lần trở về này, Charlie Marsh bị bao vây bởi rất nhiều khó khăn và kẻ thù. Án cũ vẫn còn treo lơ lửng trên đầu hắn trong khi ông bố khát máu của Arnold Pope luôn theo sát Marsh để tìm cơ hội trả thù cho con. Sát thủ Baptiste do Jean-Claude Baptise phái đến luôn gây áp lực với Marsh. Bên cạnh đó, gã cũng vướng phải ân oán cũ với những người bạn tù ngày xưa. Tất cả khiến Charlie Marsh không có một giây phút nào bình an. Hắn luôn đứng giữa ranh giới sống và chết. Và luật sư thông minh Amanda Jaffe phải dấn thân vào hành trình tìm ghép các manh mối giúp thân chủ của cô thoát khỏi vòng vây bủa của tội ác. Trong hành trình đó, nhiều bí mật được phơi bày ra. Đan xen giữa hiện tại và quá khứ, cuốn tiểu thuyết của Phillip Margolin dày đặc tình tiết, kịch tính được dồn nén. Với kinh nghiệm 25 năm làm luật sư và kiến thức dày dặn về tội phạm, Phillip Margolin đã xây dựng cốt truyện được tờ National Examiner nhận xét: “Một cuốn tiểu thuyết hình sự giật gân cuốn hút ở tầm quốc tế”. Phillip Margolin đã có gần hai mươi tiểu thuyết nằm trong danh sách ăn khách nhất của tờ The New York Times, trong đó có Kẻ đào tẩu. Mỗi tác phẩm của ông là một cái nhìn độc đáo về hành vi tội phạm được miêu tả và phân tích dưới góc nhìn của người trong cuộc. Bản thân Margolin từng tiến hành bào chữa ba mươi vụ giết người trong thời gian ông là luật sư. Margolin đã giành được nhiều giải thưởng về thể loại truyện trinh thám hình sự. Hiện ông  sống ở Portland, Oregon, Mỹ. Bạch Tiên *** “Charlie đang ở đâu?” 1997   “Anh Burdett, hãy cho tôi biết khi anh đưa ra được quyết định nhé,” thẩm phán Dagmar Hansen đáng kính nói. “Chúng ta sẽ tạm hoãn phiên tòa cho tới khi tôi nghe được tin từ anh đấy.” Amanda Jaffe đứng dậy cùng những người tham dự phiên tòa khi ngài thẩm phán Hansen rời ghế quan tòa, nhưng cặp mắt cô không hề nhìn vị thẩm phán. Chúng đang dõi theo cuộc trao đổi gay cấn giữa bố cô và thân chủ của ông. Miệng Frank Jaffe chỉ cách tai Sally Pope có vài inch và ông đang nói gì đó rất nhanh. Bà Pope đang đặt tay lên cánh tay của bố cô, đôi lông mày bà ta nhíu lại, tập trung vào những lời ông đang nói. Amanda cau mày. Cô cảm nhận rõ ở hai người có sự thân mật hơn mức bình thường của quan hệ luật sư và thân chủ. Karl Burdett, ủy viên công tố quận Washington, trông đầy giận dữ khi lao ra khỏi cửa phòng xử án, theo sau là hai viên trợ lí. Một lúc sau, Frank Jaffe và bà Pope cũng rời đi. Ngay trước khi cánh cửa phòng xử án khép lại, Frank giơ ngón tay cái về phía Amanda. Sáng nay, trước khi tới phiên tòa, Frank đã bóng gió về một tiến triển lớn trong vụ này. Amanda ao ước biết được những gì đã xảy ra trong phòng riêng của ngài thẩm phán trước đó nhưng cô biết thừa chẳng nên quấy rầy bố cô khi vụ xử còn đang dang dở. Amanda quyết định đi thang bộ tới tiền sảnh. Cuộc đi bộ này có thể là bài tập thể dục duy nhất cô có được trong ngày hôm nay và cô cảm thấy vơi đi cảm giác tội lỗi. Amanda đã luyện tập rất căng suốt mùa hè vừa rồi khi rời trường về nhà. Là sinh viên năm thứ ba của Berkeley, cô đã giành về cho trường giải quán quân bơi 200 m tự do tại Cúp Liên đoàn PAC-10*và được xếp thứ sáu trong bảng xếp hạng quốc gia. Nếu như về đích sớm hơn vài giây, hẳn là Amanda đã được xếp hạng ba quốc gia và có cơ hội vào đội tuyển Olympic 2000. Những đột phá như vậy không dễ gì mà có nếu như cô bỏ lỡ quá nhiều buổi tập luyện, nhưng cô không thể bỏ qua cơ hội xem bố cô trình diễn trong phiên xử vụ án giết người xôn xao dư luận cả nước. Frank Jaffe là một trong những luật sư bào chữa giỏi nhất bang Oregon và Amanda đã muốn nối nghiệp cha từ hồi học tiểu học. Trong khi bọn con gái mải mê đọc mấy cuốn tạp chí thời trang thì Amanda nghiền ngẫm Perry Mason . Lúc bọn con gái mơ mộng chuyện đi dự vũ hội cuối cấp thì cô chỉ mơ về việc được tham gia xét xử những vụ án mạng. Từ trước tới giờ, ở bang Oregon chưa từng có vụ xét xử nào được công luận quan tâm nhiều như vụ xử Sally Pope về tội giết chồng, ngài nghị sĩ Arnold Pope con. Góp thêm vào sự ồn ào đó là sức thu hút của nhân vật được cho là đồng phạm của Sally Pope, anh chàng Charlie Marsh, hay còn gọi là Guru*Gabriel Sun, người đã từ một tên tội phạm quèn trở thành anh hùng quốc gia và từ đó, vị guru Thời đại mới đã dành được sự quan tâm của cả nước. Amanda có mang theo một cuốn Ánh sáng Nội tâm, tự truyện của Marsh, trong đó tác giả hé lộ về việc đã bị lạm dụng khi còn nhỏ và lí giải vì sao sự tổn thương tinh thần ấy khiến anh ta có một cuộc sống đầy bạo lực sau này. Điều làm cho cuốn sách trở nên đặc biệt là sự giải thích quá trình chuyển hóa tín ngưỡng đáng kinh ngạc của Marsh, xảy ra vào đúng giây phút anh ta liều mình cứu một viên giám ngục thoát khỏi sự tấn công của tên tù nhân điên loạn. Amanda nhìn tấm hình Marsh in ở mặt sau cuốn sách. Chẳng có gì khó hiểu tại sao phụ nữ lại lũ lượt kéo nhau tới dự những buổi nói chuyện của vị guru này để nghe anh ta giảng giải cách thức tìm ra nguồn sáng nội tâm, thứ ánh sáng đã lan tỏa trong cơ thể anh ta khi cận kề cái chết. Marsh sở hữu vẻ ngoài ưa nhìn của một ngôi sao điện ảnh, tóc vàng, mắt xanh nhưng cái quá khứ bạo lực của anh ta lại gợi ra một con quỷ đang tiềm ẩn. Sally Pope là một trong những người phụ nữ xinh đẹp và tự chủ nhất mà Amanda từng gặp, nhưng rồi ngay cả bà ta cũng gục ngã trước bùa chú của Marsh, đấy là nếu bạn tin vào những thứ trên mấy tờ báo lá cải. Trong vụ của Sally Pope có yếu tố tình dục, có người nổi tiếng và có cả cái chết thê thảm. Chỉ thiếu có một thứ - là Charlie. Dòng tít “GURU ĐANG Ở ĐÂU?” xuất hiện trên khắp các mặt báo cả nước vào ngày tòa mở phiên xét xử. Câu hỏi ấy trở đi trở lại trong các bản tin truyền hình. Charlie Marsh đã biến mất khỏi Câu lạc bộ Westmont đúng lúc Arnold Pope con bị bắn. Cũng như mọi người dân nước Mỹ, Amanda tự hỏi giờ này anh ta ở đâu và đang làm gì. Mời các bạn mượn đọc sách Kẻ Đào Tẩu của tác giả Phillip Margolin & Vũ Thị Việt Hà (dịch).
Ám Dạ Hành
Thành phố Thanh Dương liên tiếp xảy ra các vụ án mạng, nạn nhân có vẻ như không quan hệ gì với nhau nhưng nguyên nhân tử vong lại giống nhau đến kỳ lạ: bị móng tay dính nọc độc rắn cào xước da, trúng độc, suy tim mà chết. Một vụ hỏa hoạn bùng phát giữa đêm khiến người đàn ông trẻ thiệt mạng, qua khám nghiệm tử thi, nạn nhân không phải chết cháy mà do do trúng độc rắn, trên mặt, đầu và cổ là những vết móng tay cào. Mọi nghi ngờ đều chĩa về phía vợ nạn nhân nhưng không có chứng cớ. Vụ án đi vào ngõ cụt. Sau đó chỉ trong một thời gian ngắn, một ông lão về hưu, một gã ăn mày, một thương nhân giàu có và một cô gái điên đều được phát hiện tử vong với nguyên nhân tương tự. Tin đồn lan ra khắp nơi, người dân hoảng hốt, thật sự có ma đầu móng tay độc giết người bừa bãi, hay còn có huyền cơ khác?   Dưới sự dẫn dắt của tổ trưởng Tần Hán Xuyên, tổ trọng án số 2 đi sâu vào điều tra nhưng mãi chưa tìm ra hung thủ. Cùng lúc, thám tử tư trẻ tuổi Kim Nhất Điền lại phát hiện ra manh mối quan trọng, chĩa mũi nhọn về phía nội bộ cảnh sát, và khơi lại một câu chuyện quá khứ đau lòng… *** Reviewer: Điền Yên Ấn tượng đầu tiên của tôi với Ám dạ hành là: Có phải Ám ảnh đen yêu đương với Bạch dạ hành đẻ ra Ám dạ hành không vậy? Tiếp đến là cái bìa thì kiểu Cửu âm bạch cốt trảo nên duyên cùng tuyệt kỹ của Kim xà lang quân Hạ Tuyết Nghi. Nói chung là hơi bị tạp. Truyện mở đầu với bi kịch con lỡ tay phóng hỏa làm bố chết ngạt trong nhà. Tuy nhiên, sau đó pháp y phát hiện ra ông này đã chết vì nọc độc rắn hổ mang trước khi chết ngạt. Loạt bỏ tất cả các đối tượng tình nghi, vụ án rơi vào bế tắc. Liên tiếp sau đó diễn ra các vụ giết người tương tự. Nạn nhân đều là đàn ông, nghề nghiệp tuổi tác giàu nghèo có thể khác nhau nhưng đều chết vì bị cào và nọc độc rắn xâm nhập cơ thể từ vết thương dẫn đến cái chết của nạn nhân. Đội cảnh sát hình sự tìm mãi chẳng ra manh mối gì. Đến đây, nếu bạn đã quen với motif trinh thám thì hẳn sẽ nghi ngờ thủ phạm là công an hoặc người thân của công an. Chỉ có thế mọi manh mối mới đi vào ngõ cụt. Nhưng nghi mà không có chứng cứ thì cũng chẳng làm được gì. Thế nên tác giả mới đưa vào truyện nhân vật thám tử tư Kim Nhất Điền.Nói thật là anh chàng này không để lại cảm tình nhiều đối với tôi vì quá trình phá án khá mờ nhạt. Điều này không trách được vì thám tử tư không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện của công án, vụ nào thám tử lấn lướt công an thì e rằng đều là bịa đặt. Được cái, những gợi ý hay thông tin do Kim Nhất Điền mang tới đều có tính bước ngoặt. Tôi chỉ không thích anh chàng này ở chỗ hình như thần kinh anh ta hơi thô hơi bình thường, đặc biệt là khúc cuối, khi anh vạch mặt thủ phạm thì đúng là bất chấp mặt mũi người ta, cái cách anh ta xỉa vào nỗi đau của người khác khiến tôi không tiêu hóa được. Đổi lại, tôi đánh giá cao việc tác giả không buff Kim Nhất Điền thành nhân vật anh hùng bất chấp tất cả vì đạo nghĩa, sống dưới cờ đỏ búa liềm phải làm việc vì nhân dân. Anh chỉ là một thám tử tư và hành động theo đúng đạo đức nghề nghiệp của nghề đó.Tuy truyện không đề cập nhưng khi đọc, trong đầu tôi luôn hiện lên câu hỏi: tội này có đáng chết không? Một tên cặn bã làm hàng đống việc xấu xa lại ngộ sát người vô tội thì có đáng chết không? Những kẻ tuy không giết người trực tiếp nhưng hủy hoại cuộc đời người khác thì có đáng chết không? Vụ án không quá lắt léo, nếu đọc kỹ và cảm nhận thì có thể đoán ra hung thủ. Điều đọng lại sau cuốn truyện là nỗi đau không bao giờ lành của nạn nhân và gia đình nạn nhân. Và một lần nữa, tôi nghĩ mình không hợp làm cảnh sát khi nảy sinh cảm giác đồng tình với thủ phạm. Ngoài ra, vấn đề này không thuộc khía cạnh trinh thám, đó là chuyện tình cảm của nhân vật chính. Cô gái này vừa xao động trước ân sư vừa cảm thấy mến sư đệ. Quả thực là người ăn tạp y như bìa truyện: nam (phụ) lão ấu đều không chê. Văn phong tác giả khá ổn, có lúc trộn chút hài Mỹ. Có 1 vài lỗi chính tả. Dang Thi Quynh Anh‎ *** Màn đêm, tựa như một tấm lưới khổng lồ, từ từ bao phủ mặt đất. Thành phố Thanh Dương vào tháng Ba, trời chuyển sang mùa ấm nhưng vẫn còn se lạnh, gió đêm thanh mát thổi khắp phố lớn, trang phục mùa xuân của các cửa hàng thời trang đang rất đắt hàng. Hơn tám giờ tối, hai khách hàng bước vào shop thời trang Y Yến, một trai một gái, người con gái trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một chiếc quần đồng phục màu xanh, chắc là học sinh cấp ba từ trường học nào đó trốn tiết tự học ban đêm; người nam tóc nhuộm vàng, đeo một chiếc khuyên tai, phần cổ bên phải xăm hình chiếc đầu lâu, trên miệng đầu lâu ngậm một cành hoa hồng, vừa nhìn đã biết là Thanh niên hư hỏng mà giáo viên trong trường thường nói. Bà chủ Diêu Y Yến đóng ứng dụng QQ trên di động, từ sau quầy thu ngân đứng dậy tươi cười tiếp đón, “Hai vị muốn xem quần áo gì ạ?” Thanh niên hư hỏng ôm nữ sinh vào lòng rồi nói, “Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, tôi muốn chọn một bộ trang phục đẹp tặng cô ấy làm quà sinh nhật.” Bà chủ cười hì hì nhìn cô gái kia, xoay người lấy một chiếc váy liền dài tay màu trắng và nói, “Chiếc váy này mang phong cách Hàn Quốc, chất vải khá dày, hoa văn cũng rất đẹp, là kiểu thịnh hành nhất năm nay, vừa ngọt ngào vừa có chút tươi mới, rất hợp với khí chất của cô ấy.” Thanh niên hư hỏng cầm chiếc váy hỏi cô gái, “Tiểu Lộ, em thấy đẹp không?” Cô gái không lên tiếng, hơi thẹn thùng gật đầu một cái. “Vậy thì mua cái này đi. Tối nay đám anh em của anh tổ chức tiệc sinh nhật cho em, em mặc chiếc váy này đến đó, chắc chắn sẽ làm bọn nó lóa mắt cho xem.” Thanh niên hư hỏng lại hỏi bà chủ, “Bao nhiêu tiền?” Diêu Y Yến báo một cái giá cao hơn giá bán ban đầu một phần ba. Chị ta biết thời điểm này là lúc đàn ông hào phóng nhất. Người thanh niên không nói lời nào, lấy ví ra thanh toán, đưa chiếc váy đã được đóng gói cho cô gái và nói, “Tặng quà sinh nhật cho em, có thích không?” “Thích ạ!” Cô gái nói, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của cô gái vừa biết yêu. Nhìn bóng lưng đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau rời đi, Diêu Y Yến bất giác có chút ngưỡng mộ cô bé. Chị ta cất mấy tờ tiền vừa thu được vào ví, mở ứng dụng QQ lên, thấy ảnh đại diện của một người đàn ông sáng đèn, hiển thị đang online QQ trên điện thoại, bèn mở khung đối thoại lên, đánh một hàng chữ, “Anh yêu, anh về đến nhà chưa?” Đợi vài phút, không thấy đối phương trả lời, chị ta thấy có chút mất mát, nghĩ bụng, đàn ông là vậy đấy, trên giường đối với bạn tốt biết mấy, kéo quần lên là quên bạn ngay. Ngõ Thanh Vân ở trước cửa tiệm, đèn đường mờ mịt, từ lâu vắng tanh không một bóng người. Diêu Y Yến biết không thể đợi được thêm vị khách nào nữa, bèn đứng dậy hạ cửa cuốn xuống, thu dọn sơ qua cửa tiệm, sau đó đi lên lầu. Cơ thể đầy đặn bước lên cầu thang cũ kĩ phát ra tiếng kêu ọp ẹp. Căn nhà hai tầng của Diêu Y Yến được xây vào những năm 80 của thế kỷ trước, dưới tầng trệt mở cửa hàng, tầng hai là nơi ba người nhà chị sinh sống. Diêu Y Yến thấy phòng con trai mình vẫn sáng đèn, biết Tiểu Lượng đang làm bài tập. Tiểu Lượng năm nay mười bốn tuổi, là học sinh lớp tám. Đứa trẻ này rất chăm học, thành tích cũng tốt, chỉ có một cái tật là không thích nói chuyện, suốt ngày cúi đầu, giống hệt ông cụ non. Chồng Diêu Y Yến tên là Hà Khánh Quốc, lớn hơn chị ta mười tuổi chẵn. Năm xưa, Diêu Y Yến là một cô gái trẻ từ quê lên thành phố, sở dĩ gả cho Hà Khánh Quốc chủ yếu vì nhìn trúng anh ta có một phiếu cơm dài hạn. Bấy giờ Hà Khánh Quốc làm việc ở nhà máy Giang Nam, đó là doanh nghiệp nhà nước vang danh gần xa. Không ngờ sau khi kết hôn được vài năm, gặp phải đợt tái cơ cấu doanh nghiệp, anh ta bị giảm biên chế, trở thành kẻ thất nghiệp. Sau này được một người bà con sắp xếp đến Đông Quan, Quảng Đông làm công, đến nơi mới biết người bà con kia lừa anh ta đi bán hàng đa cấp, lừa sạch mấy chục vạn tệ tiền bồi thường giảm biên chế mới thả anh ta về nhà. Hà Khánh Quốc thất nghiệp ngồi không hai năm, cuối cùng xin được một chân chạy vặt trong nhà ăn của trường Kỹ thuật thành phố, hàng ngày cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ đi sớm về khuya, nhưng chẳng thấy đem được bao nhiêu tiền về nhà. Diêu Y Yến cởi giày cao gót, biếng nhác ngả người trên sofa, tay cầm điều khiển tivi bấm liên tục. Bỗng cảm thấy dưới mông có vật gì đó cấn vào người, đưa tay mò xuống thì phát hiện dưới đệm sofa có một chiếc túi đeo chéo. Vừa nhìn chị ta biết ngay là của Chu Chính để lại. Chu Chính là người tình của chị ta. Hà Khánh Quốc là người trầm tính, không có chút thú vui cuộc sống gì, chẳng làm được việc gì ra hồn, trên người lại có mùi hôi. Ba năm trước, Diêu Y Yến và anh ta đã chia phòng ngủ. Có lúc nửa đêm Hà Khánh Quốc mò lên giường chị ta, chị ta đạp anh ta xuống giường hoặc cãi nhau một trận ầm ĩ. Khi cãi nhau chị ta không như những người phụ nữ khác, mà sẽ vừa động khẩu vừa động thủ, vừa mắng đến nước bọt bay tung tóe vừa nhe răng múa vuốt, móng tay bén nhọn như vuốt mèo không ngừng cào lên người Hà Khánh Quốc, thường xuyên cào cho anh ta mặt đầy thương tích. Sở dĩ Diêu Y Yến càng lúc càng không ưa chồng mình, càng lúc càng chán ghét chồng mình, còn có một nguyên nhân khác, đó là chị ta có tình nhân ở bên ngoài. Ban ngày Diêu Y Yến trông cửa hàng quần áo, lúc không có khách thì lên QQ trò chuyện với người khác. Hơn hai năm trước, chị ta quen biết Chu Chính qua mạng. Chu Chính làm việc cho một công ty kinh doanh dược liệu ở trung tâm thành phố, nhỏ hơn Diêu Y Yến sáu, bảy tuổi, vẫn chưa kết hôn. Hai người biết nhau qua QQ, trò chuyện vô cùng ăn ý, thỉnh thoảng Chu Chính nhắn vài mẩu chuyện sắc dục để trêu chọc Diêu Y Yến, chị ta không những không giận mà còn cười khúc khích. Sau này hai người trao đổi địa chỉ và số điện thoại liên lạc. Có một hôm, Diêu Y Yến đang trông cửa hàng, có một chàng trai trẻ bước vào, mặc áo vest, gương mặt trắng trẻo rất đẹp trai, trông có nét giống minh tinh Hồng Kông - Lê Minh. Diêu Y Yến tiến đến hỏi anh ta muốn mua trang phục gì? “Lê Minh” nói, “Tôi có một chị gái xinh đẹp, muốn mua bộ váy tặng chị ấy, khiến chị ấy vui vẻ một chút.” Diêu Y Yến hỏi, “Chị gái cậu bao nhiêu tuổi?” Lê Minh dùng ánh mắt táo bạo nhìn chị ta, cười hì hì nói, “Chị ấy xấp xỉ chị, dáng người cũng tương đương. Chị cứ chọn một bộ thật đẹp theo sở thích của chị đi.” Diêu Y Yến bèn chọn chiếc váy ren dài đắt nhất trong cửa hàng đưa cho anh ta. “Lê Minh” trả tiền, sau đó cầm túi quần áo lên, hai tay đưa đến trước mặt chị ta, nói, “Tiểu Yến Tử, đây là quà gặp mặt của Chu Chính tặng chị.” “Tiểu Yến Tử” là tên tài khoản QQ của Diêu Y Yến. Chị ta ngẩn ra, lúc sau mới có phản ứng lại, thì ra “Lê Minh” này chính là người bạn Chu Chính trên QQ. Diêu Y Yến chưa bao giờ được đàn ông tặng quà, cảm động suýt rơi nước mắt, trong lúc xuân tình nhộn nhạo, bất giác ôm lấy cổ anh ta, bạo dạn dâng lên một nụ hôn cháy bỏng. Chu Chính cũng hàm hồ, thuận thế đè chị ta lên chiếc sofa phía sau quầy thu ngân… Bắt đầu từ đó, hai người từ bạn trên mạng, phát triển thành một đôi tình nhân. Diêu Y Yến thường đợi sau khi con trai đi học, chồng đi làm, gọi Chu Chính đến cửa hàng quần áo để hẹn hò. Thời gian lâu dần, Hà Khánh Quốc tuy là người có đầu óc chậm chạp, cũng thầm hiểu ra chút ít nội tình, nhưng anh ta chỉ mắt nhắm mắt mở, vờ như không hay biết gì. Anh ta sợ một khi vạch trần sự việc, Diêu Y Yến sẽ ly hôn với mình. Dầu sao anh ta cũng đã 45 tuổi, với điều kiện của bản thân, muốn tìm một người vợ khác e là hơi khó khăn. Diêu Y Yến hiểu rõ tính cách anh ta, lại càng không kiềm chế, mỗi lần sau khi hẹn hò với tình nhân xong liền quay lại đánh phủ đầu, bắt bẻ những chuyện vụn vặt để cãi nhau với chồng, lần nào cũng mắng cho chồng mình không ngóc đầu lên được, cào cho rách đầu chảy máu, như thể người có lỗi là Hà Khánh Quốc vậy. Cả Chu Chính cũng thấy có chút khó coi, nói chị ta ở trước mặt mình giống như một con mèo nhỏ, trước mặt Hà Khánh Quốc lại như một con cọp cái. Chiều nay, Hà Khánh Quốc gọi điện thoại về nói có người đồng nghiệp mời uống rượu, không về ăn tối. Hà Khánh Quốc thích uống rượu, lần nào uống cũng phải say bí tỉ mới về. Có một tối, anh ta uống rượu xong đạp xe về nhà, đi dọc đường thì ngã gãy một bên tay, treo tay suốt một tháng mới hồi phục. Từ đó, anh ta uống rượu xong thì không dám đạp xe nữa. Diêu Y Yến lập tức gọi điện thoại cho Chu Chính, nói rằng buổi tối mình nấu mấy món ngon, gọi anh ta đến ăn cơm. Con trai Tiểu Lượng một ngày ba bữa đều ăn ở trường, buổi tối cũng học xong tiết tự học ban đêm mới về nhà, nên Chu Chính vừa đến Diêu Y Yến liền hạ cửa cuốn của cửa hàng xuống, dẫn anh ta lên lầu, tận hưởng thế giới của hai người. Ăn cơm tối xong, hai người lăn lộn trên giường, tất nhiên tránh không khỏi quấn quýt một phen. Xong việc, Diêu Y Yến gối đầu trước ngực người tình, bất tri bất giác chìm vào giấc mơ ngọt ngào. Trong lúc chị ta mơ màng ngủ còn nghe thấy Chu Chính vừa vuốt ve ngón tay mình vừa khen ngợi, “Tiểu Yến Tử này, mười đầu ngón tay của em trắng trẻo nuột nà, đẹp thật đấy!” Mời các bạn mượn đọc sách Ám Dạ Hành của tác giả Nhạc Dũng & Tú Phương (dịch).
Ve Sầu Mười Bảy Năm
Một nhà nghiên cứu lịch sử chết trong thư phòng bên bài thơ kỳ lạ. Một cô gái khao khát “kết án đàn ông” gục trên biển giấy với vô số dòng chữ “Chết đi!”. Một cựu nữ cảnh sát tử vong vì khí thải trong ô tô bị bịt kín. “Tự sát” hay “bị giết”. Điều tra viên Kuraishi Yoshio thuộc đội điều tra số 1 chuyên phụ trách những cái chết bất thường, là người sẽ nhìn ra. Vì từ hoa trong chậu hay tiếng hót của chim trong lồng, ông có thể đọc được thông tin liên quan đến tử thi. Tác phẩm được đề cử Giải Honkaku Mystery lần thứ 5 và được chuyển thể thành các phiên bản phim truyền hình, phim điện ảnh và manga. *** Sợi dây thừng thắt ngang cái cổ trắng muốt. Cơ thể người phụ nữ mềm oặt như không còn chút sức sống. Chỉ cần gã đàn ông nới lỏng cánh tay đang ôm quanh eo cô thôi, là cơ thể ấy sẽ lập tức ngã ập từ trên cái kệ xuống sàn. Người phụ nữ đang chìm sâu trong cõi mộng. Cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ quanh cổ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, “hức hức hức”, mũi cô phát ra tiếng thở khó nhọc. Đó chính là dấu hiệu. Gã đàn ông buông cơ thể người phụ nữ, mũi chân cô đạp vào cái kệ. Sợi dây phơi đồ duỗi căng ngay dưới xà ngang của thiết bị thể dục đa năng, nghiến sâu vào dưới cái cằm mảnh mai. Móng chân sơn màu loáng lên giữa khoảng không cách sàn nhà mười lăm xen-ti-mét, đung đưa tạo thành những vòng cung nhỏ. Sự dao động đó khiến nút thắt của dây thừng phát ra âm thanh “kẹt… kẹt…” vang vọng khắp phòng. Nước mũi quyện với máu chảy ra từ lỗ mũi, kéo thành vệt xuống môi trên. Cơn co giật nhanh chóng kéo đến. Phần bụng dưới co thắt, chất dịch như thấm ra từ chiếc váy màu vàng nhạt chạy dọc hai bên đùi. Chất lỏng ấy tránh qua đầu gối, lượn vòng quanh bắp chân, chảy xuống đọng lại trên sàn nhà, bốc mùi hôi thối. Người đàn ông cáu bẳn nhìn chòng chọc, sau đó đưa mắt sang chiếc đồng hồ treo tường. Không giờ mười lăm phút sáng. Mạch ở cổ người phụ nữ đã ngừng đập. Gã xoay gót, băng ngang qua phòng. Đầu ngón tay đeo găng sập công tắc trên tường. Cả căn phòng rơi vào màn đêm sâu thẳm. Gã mò mẫm mở cửa kéo, bước ra ngoài hành lang. Quay lại nhìn người phụ nữ lần nữa, gã thản nhiên đóng cửa lại rồi tiến về phía lối ra vào. *** “Hiện trường 70%, tử thi 30%” – Kuraishi Yoshio Ve sầu 17 năm là 1 tuyển tập truyện ngắn có yếu tố trinh thám kể về công việc của “điều tra viên chung thân” Kuraishi – người được ví như hiệu trưởng, hay huyền thoại sống của sở cảnh sát 1 tỉnh nào đó ở Nhật Bản….truyện gồm 8 phần truyện nhỏ, mỗi phần truyện là 1 vụ riêng biệt…. Sở dĩ mình nói đây là truyện “có yếu tố trinh thám” vì các đặc điểm của 1 tiểu thuyết trinh thám như: điều tra, khám nghiệm, suy luận, đuổi bắt hay phá án đều chỉ như lướt qua, ko có điểm gì đào sâu, ko có điểm nào được làm rõ ràng cả….1 phần vì mỗi phần truyện ko quá dài, nên ko đủ thời lượng nhồi nhét những yếu tố trên vào, và phần khác (chủ yếu) có lẽ là dụng ý của tác giả, chỉ muốn mượn câu chuyện về những ng cảnh sát, những điều tra viên, những vụ án mạng để kể những câu chuyện khác sâu hơn về xã hội Nhật Bản…. Trong 8 phần truyện thì phần truyện “món quà chia tay” gây ấn tượng với mình nhất, ấn tượng hơn cả phần cuối cùng – vốn đc chọn để đặt tên cho cả tập truyện….có lẽ vì đó là phần truyện mà mình cảm thấy có thể hiểu đc rõ nhất tâm lý từng nhân vật cũng như câu chuyện ẩn đằng sau….(mấy phần khác cũng ko quá khó hiểu đâu, chỉ là mình ấn tượng với phần này nhất, thế thôi  Về nhân vật Kuraishi, đây có lẽ là kiểu nhân vật tài năng có tính cách điển hình: thích tự do hành động, ko quan tâm đến chức quyền, ko ngại bật sếp, sống kiểu mặc kệ đời, ngoài lạnh trong nóng blah blah….và nếu nói về tài năng của ông này thì có lẽ phải xếp hàng thiên tài mất!!!….kiểu như chỉ nhìn qua hiện trường là ông ý phục dựng đc nguyên trạng quá trình gây án/tự sát xảy ra trc đó, xong còn biết cả nguyên nhân sâu xa của tội ác/hành vi tự sát, các kiểu các kiểu….thế nên phần điều tra phá án của Kuraishi thường vô cùng ngắn gọn, thậm chí chóng vánh!….chính bởi lẽ đó nên cái yếu tố trinh thám càng bị giảm hấp dẫn và ko đủ sức thuyết phục!…. Tóm lại, đây như 1 truyện trinh thám nhẹ nhàng đọc giải trí giết thời gian mùa dịch vậy ….đc cái bìa đẹp, gáy sách chắc chắn, lại có đánh dấu sách hình con ve sầu bao ngầu luôn! Đánh giá cá nhân: 7/10 Nguyễn Thành Tiến *** Ve sầu mười bảy nămVE SẦU MƯỜI BẢY NĂM Đánh giá: 4/5 “Sợi dây thừng thắt ngang cái cổ trắng muốt. Cơ thể người phụ nữ mềm oặt như không còn chút sức sống. Chỉ cần gã đàn ông nới lỏng cánh tay đang ôm quanh eo cô thôi, là cơ thể ấy sẽ lập tức ngã từ trên kệ xuống sàn” Đây là một đoạn trong phần mở đầu của mẩu truyện “danh thiếp đỏ” trong quyển “Ve sầu 17 năm”. Nếu như với những cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc qua, đa phần họ sẽ đều xoay quanh cảnh sát điều tra suy luận và phá án. Mở đầu mỗi chương là đôi khi là một cảnh tượng gây án của hung thủ, đôi khi là một câu chuyện xoay quanh nạn nhân. Nếu như đã biết trước là án mạng hay tự sát. Thì chắc hầu ai cũng nghĩ là còn gì thú vị để đọc nữa?Tuy vậy ở quyển “ve sầu mười bảy năm” thay vì độc giả đi theo mạch suy luận của chuyên viên điều tra Kurashi hay được gọi là “điều tra viên chung thân” với óc phán đoán nhạy bén và không bỏ qua bất kì những chứ cứ nào. Ông ấy không hề bỏ qua những chứng cứ nhỏ nhất như làm sáng tỏ vụ việc, độc giả sẽ đi theo dòng suy nghĩ của những người điều tra đi cùng với Kuraishi để xem cách ông ấy hành động và đưa ra kết luận. Truyện dài khoảng gần 400 trang, gồm 8 chương, mỗi chương về một vụ án khác nhau. Mỗi vụ án đều có những điểm hấp dẫn nhất định. “Một vụ án giết người trong phòng kín đã xảy ra ngay trước mắt chúng ta, ngay khi chúng ta đang theo dõi nó” hay một cô gái luôn thù ghét đàn ông, cô có nguyện vọng trở thành một thẩm phán, quyết chí “kết án đàn ông” được tìm thấy đã chết trên vô số đống giấy được trải khắp sàn được gửi từ máy fax với cỡ chữ giống nhau đều ghi chữ “chết đi” Tình tiết truyện được giải thích khá cặn kẽ và hợp logic, một số cái kết trong các chương chuyện gây bất ngờ, bản dịch khá tốt. Bìa truyện và bookmark được trình bày khá đẹp. ‎Trần Huy‎    Mời các bạn mượn đọc sách Ve Sầu Mười Bảy Năm của tác giả Hideo Yokoyama & Khánh Trang, Miki (dịch).