Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thắm Sắc Hoa Đào - Vương An Ức

Vương An Ức chọn cách miêu tả hình tượng người phụ nữ như biểu hiện tràn đầy sung mãn của đời sống bình thường, niềm hạnh phúc sâu xa của tồn tại cá nhân. Trở lại với cuốn tiểu thuyết mới - Thắm sắc hoa đào - sau thành công vang dội của Trường hận ca, Vương An Ức một lần nữa khẳng định bút lực vượt trội của mình so với các nhà văn Trung Quốc đương thời, bằng một ngôn ngữ kể chuyện hiện đại, đa chiều, và quan niệm nhân sinh phóng túng, xa rời những thứ luận lý sẵn có. Không còn bận tâm đến những thua thiệt, bất hạnh mà người phụ nữ trong một xã hội hậu Nho giáo phải gánh chịu, như các đồng nghiệp của mình: Tô Đồng, Dư Hoa, Giả Bình Ao…, Vương An Ức chọn cách miêu tả hình tượng người phụ nữ như biểu hiện tràn đầy sung mãn của đời sống bình thường, niềm hạnh phúc sâu xa của tồn tại cá nhân. Câu chuyện xoay quanh những biến cố đời sống của hai mẹ con: Minh Minh (vốn là một diễn viên hài kịch) - Úc Hiểu Thu và những người thân quen khác: Úc Tử Hàm, chồng cũ của Minh Minh; anh chị cùng mẹ khác cha của Hiểu Thu; Dân Vỹ, bạn học của Hiểu Thu, cũng là người yêu đầu đời; Dân Hoa, người chị gái đầy lòng đố kỵ và thành kiến của Dân Vỹ; anh rể của Hiểu Thu, người sau này sẽ mang lại những bất ngờ… Bằng cách đó, người phụ nữ trong Thắm sắc hoa đào vượt khỏi mọi thành kiến, đố kỵ, ngộ nhận của đám đông xung quanh, thỏa mãn cá tính độc lập và độc đáo của bản thân, cũng như mang lại điều tốt lành từ nội tâm mình tới cho đời sống. Cũng bằng cách như vậy, người phụ nữ-bình-thường nhưng mang đầy nét khác lạ mãnh liệt của cá nhân, đã bình thản vượt qua những oan khốc nặng nề, những gian lao và nguy biến tưởng chừng không thể vượt, của một thời đại lầm lạc, một dân tộc đau thương. Để chỉ còn lại những niềm vui bình dị, những cảm xúc từ nhiều phía, niềm kinh ngạc về một cuộc sống đời thường ẩn chứa xiết bao bất ngờ, khác biệt, không ai có thể dự đoán nổi, mà nhà văn đang mở ra trước mắt chúng ta. *** Vương An Ức sinh năm 1954 tại Nam Kinh, là con gái của nữ nhà văn nổi tiếng Như Chí Quyên. Bắt đầu sáng tác vào năm 1976, sự nghiệp cầm bút của bà rất đáng chú ý với nhiều giải thưởng uy tín: năm 1999, Trường hận ca được tạp chí Asian bình chọn là một trong 100 tiểu thuyết Trung Văn thế kỷ 20, tác giả giải thưởng văn học Mao Thuẫn lần thứ 5 năm 2000, nhà văn xuất sắc trong năm giải Truyền thông Văn học Hoa ngữ 2008. *** Về xuất thân của Minh Minh, trong cái ngõ này mỗi người nói một cách khác nhau. Mẹ của Minh Minh là diễn viên hài kịch - ai cũng nói như thế, nhưng không biết rằng, từ trước đấy rất lâu bà là diễn viên kịch hiện đại - năm mười ba tuổi theo một ông chú họ làm chân hát đế, sắm vai trẻ con trong một ban kịch diễn ở Đại Thế Giới. Minh Minh có khuôn mặt xinh xắn, cặp lông mày thanh tú, mắt rất đẹp, đuôi mắt dài hơi vểnh lên. Nhưng không phải là mắt xếch, mà như ta vẫn nói, mắt phượng, lúc cười cặp mắt cong xuống rồi lại uốn lên. Làn môi mỏng, môi trên hơi cong. Thời ấy, người đẹp Chu Tuyền mới xuất hiện, ai cũng gọi Minh Minh là Chu Tuyền. Vì giống người đẹp Chu Tuyền, lại biết hát, nhưng giọng không thanh, không sang như Chu Tuyền, mà hơi the thé, trong ban kịch ai cũng bảo nàng có cái họng “vòi nước”, đanh đá, không phù hợp với vẻ mặt. Điều đáng quý là, Minh Minh biết hát các điệu dân ca các miền, biết nói tiếng các vùng. Hát Thân Khúc, Than Hoàng, Trích Đốc, Nhiệt Hôn, Bình Đàn, Hoài Dương, giọng ông già trong Kinh kịch; biết nói tiếng Tô Châu, Vô Tích, Hàng Châu, Ninh Ba, Thiệu Hưng, Thượng Hải, Sơn Đông, Quảng Đông... Cái giọng the thé, lúc lên cao vút, lúc xuống thật thấp, mới nghe phải giật mình, nghe nhiều cảm thấy hay, không mệt. Hơn nữa khẩu hình đẹp, nhả chữ rõ, người xem rất thích. Năm mười lăm tuổi, nghe nói có một trường kịch chiêu sinh, cô rủ mấy bạn cùng lớp đi thi. Ở cái tuổi ấy, bất cứ lúc nào, đi đến đâu cũng đều chú ý cơ hội, không bằng lòng với hiện trạng. Như Minh Minh, cũng đã từng gặp may, tự giác quen với nghề son phấn, cần thử cứ thử một phen. Hồi ấy, đang phổ biến phong cách học sinh, cô cắt tóc ngắn, đuôi tóc uốn cuộn vào trong. Đeo cái kính gọng đen, mặc váy liền áo kiểu phương Tây, lụa xanh màu táo, tay bồng, thêu hoa, đi giày da đen mõm vuông, cài khoá ngang, giống như cô tiên Bồ Đào học sinh vẫn diễn trên sân khấu. Cổ tay quàng cái ví hạt cườm màu trắng, trong để khăn tay, phấn son, cây bút máy, một con dấu xương khắc tên, thêm một bao thuốc lá. Tất cả những thứ đó cũng không làm cô già đi, mà trông rất nhí nhảnh ngây thơ. Vốn người nhỏ nhắn, ngồi với đám học sinh mười hai, mười ba tuổi cùng dự thi trông cô cũng không lớn hơn mấy. Trong số các thầy giám khảo có một người mặc đồ Tây màu kem, giày da bóng loáng, nhưng tay cầm ống điếu thuốc lào rất quê, trông như cái tẩu hút thuốc phiện, rít thuốc kêu lọc xọc, đi dọc theo đám học sinh đang ngồi thành hàng ngang. Khi đến trước mặt cô, người này hỏi bằng cái giọng Tô Châu: cô tên cái chi? Cô trả lời cũng bằng tiếng Tô Châu: con chó con mèo cũng có tên, sao hỏi tên cái chi là mần răng? Vị giám khảo nhìn cô, nhìn một lúc rồi bỏ đi chỗ khác. Vì trường kịch thực chất là trường dạy Kinh kịch, chiêu sinh Kinh kịch, cho nên cô không đỗ, nhưng vị giám khảo hỏi “tên cái chi” làm quen với cô từ đấy. Không ngờ họ lại gặp nhau, lần ấy, hai người gặp nhau đúng với nghĩa ân nhân cứu mạng. Một dạo mọi người gọi cô là Chu Tuyền, sau lại gọi cô là Bạch Quang, rồi Điền Lệ Lệ. Cô bắt chước ai cũng giống, nhưng rốt cuộc chỉ là theo đuôi người ta, nhìn cho vui mắt. Trông cô rất non nớt, mười bảy mười tám tuổi vẫn có thể sắm vai trẻ con, nhưng đã có phần miễn cưỡng. Cô cũng muốn đổi nghề, tìm được sư phụ mới, tự đặt cho mình một cái tên, tên gọi Tiếu Minh Minh. “Tiếu” gần với âm “tiểu”, lại có ý nghĩa vui vẻ, còn là danh nghĩa chính truyền, vì trong đó có cả chữ tên của sư phụ. Cô ra khỏi đoàn kịch hiện đại đi diễn kịch độc diễn. Thời ấy kịch độc diễn đang thịnh hành, kịch hiện đại càng ngày càng mờ nhạt. Trong ban kịch độc diễn, cô vẫn là diễn viên mặc áo rồng, nhưng không được nổi như trước. Kịch độc diễn “cười” sang trọng, cô còn trẻ đẹp, trong thâm tâm không muốn đem mình ra làm trò cười, không thể hy sinh bản thân để “cười”. Tuy có tên, nhưng không nổi danh, tất nhiên cũng cảm thấy buồn. Còn may đang thời tuổi trẻ, có nhan sắc, lại thêm chút tiếng tăm trong quá khứ, nên cũng nổi trội trong con mắt người đời, có thể cân bằng được mất. Có một khán giả quen thuộc rất chung tình kể từ ngày Minh Minh vào nghề, tưởng chừng chờ cô lớn lên, chờ cho cô gặp điều không may, lúc ấy mới xuất hiện. Đương nhiên Minh Minh không nghĩ đấy là chuyện nghiêm túc, không phải vì không ưng anh ta, mà vì không thể dễ dãi quyết định chuyện lớn trong đời. Tương lai của nữ diễn viên vừa mờ mịt lại vừa có chút hy vọng, tóm lại chưa biết ra sao, không hiểu phía trước là những gì đang chờ đón. Tuy vậy, mỗi tối tan diễn đều có người gọi xe kéo chờ sẵn ở cửa sau nhà hát, mời đi ăn đêm, chủ nhật đưa đi mua vải may xường xám, trả hộ mấy khoản nợ nần, cùng đi xem phim, ăn kem, nghe cô nói xấu vai nữ chính, tóm lại toàn những chuyện có thể diện. Cho nên, hai người cũng tốt với nhau một độ. Trong mênh mông biển người, hiếm được người nhắm vào mình, trung thành với mình, khó mà nói không sinh lòng yêu thương. Nhưng nhiều lắm chỉ là ôm nhau, không làm điều gì quá. Thực ra, nữ diễn viên không phải ai cũng nhẹ dạ như mọi người vẫn tưởng, ngược lại, họ giữ mình như giữ ngọc. Ở chốn nam nữ lẫn lộn, lại quen với trăng gió yêu đương từ lời kịch, chuyện đó chẳng có gì là lạ, nhưng ai cũng hiểu số phận nằm ở chính bản thân, không thể sa sẩy, khinh suất, vậy nên rất mực gìn giữ. Vị khán giả được hưởng tài sản của ông cha - phàm tài sản ông cha đến đất Thượng Hải là cứ co dần, càng co càng ít đi, lớp con cháu hậu thế không có bản lĩnh chăm lo gia sản, lúc nào cũng túng tiền - rất tận tâm tận lực đánh đổi tấm lòng chân thành của một nữ minh tinh. Cả hai đều là người bình thường, đều phải tuân theo nhân tình thế thái, không có tham vọng gì lớn, cùng cảm thấy được như thế là tốt lắm rồi. Cho nên, đó là giai đoạn lãng mạn yên bình, cảm thông và chăm sóc cho nhau. Giai đoạn lãng mạn này kết thúc vào lúc Minh Minh đi Hồng Công. Công ty điện ảnh Vĩnh Hoa của Hồng Công đến Thượng Hải tuyển diễn viên, mấy chị em trong đoàn kịch cùng đi dự thi. Nơi tuyển sinh đặt tại một nhà xe ô tô trong con hẻm đường Trường Đua. Nhà xe một nửa thấp dưới mặt đường, một nửa ngang với mặt đường, cửa sổ có song sắt tựa như nắp đậy cống ngầm. Ngồi trong đấy nhìn qua cửa sổ chỉ thấy chân người đi lại làm ánh sáng loang loáng, mặt người bên trong loang lổ. Ba vị người Hồng Công, chen lẫn giữa đám trai tài gái sắc đang ngồi chật căn phòng, không nhìn rõ mặt. Người đông, cũng không kịp nói chuyện, chỉ trao một tấm ảnh, đi qua trước mặt người Hồng Công như lướt qua sân khấu rồi ra ngoài. Ra ngoài, đứng dưới nắng thu bốn giờ chiều, trên tường in bóng gầy guộc mờ nhạt, tưởng như trở về cõi nhân gian. Vòng hai ít người hơn, người đến đều nhận được giấy báo, nữ nhiều nam ít, ngồi thành vòng tròn trong nhà. Đạo diễn, một trong số mấy người Hồng Công, bảo mọi người chơi trò trẻ con, ném khăn tay. Hát xong một bài hát, khăn tay trong tay ai, người ấy phải đứng dậy trình bày một tiểu phẩm. Lúc bắt đầu, đôi bên còn thiếu tự nhiên, vào cuộc thì thoải mái hẳn. Có người giả tiếng mèo kêu, có người bắt chước chó nhảy, cũng có người làm trò ảo thuật, diễn tạp kỹ. Minh Minh nhận ra một nữ diễn viên của một công ty điện ảnh, từng sắm vài vai phụ. Còn một đôi trai gái là học sinh trường kịch công lập, đang lúc chiến tranh, nghe nói nhà trường sắp đóng cửa. Vào cái thời loạn lạc, thanh niên không biết đi đâu, làm gì, dù là sinh kế hay sự nghiệp thảy đều mờ mịt. Chiếc khăn đến tay Minh Minh, cô lập tức đứng dậy biểu diễn màn kịch vui nổi tiếng “Đánh mạt chược”, một người cùng lúc đóng bốn vai Thiệu Hưng, Ninh Ba, Giang Bắc, Tô Châu, vô cùng sinh động và vui nhộn. Hai trong số ba người Hồng Công kia vốn là người vùng Giang Tô-Triết Giang, cho nên nghe hiểu, còn một người tuy nghe không hiểu, nhưng trông cách diễn vui vẻ hoạt bát, rất hứng thú, nên cũng tâm phục khẩu phục. Thế là, Minh Minh may mắn trở thành một trong bốn nữ một nam thi được vào công ty điện ảnh Vĩnh Hoa, chỉ ít ngày sau thì lên đường đi Hồng Công. Thời ấy, Hồng Công trong con mắt người Thượng Hải là một vùng hoang vu, lạc hậu. Những người như Minh Minh, chỉ loanh quanh nơi bến tàu Thượng Hải, cho rằng ngoài Thượng Hải ra còn nữa đều là nông thôn, nghĩ Hồng Công vô cùng quê mùa. Cho nên, cô chuẩn bị hai va li to áo quần, vì phải chờ may xong mấy chiếc xường xám, đành đi chuyến tàu sau, trơ trọi một mình. Nhưng vì cô đi làm sớm, từng tiếp xúc với đủ người đủ việc, không còn lạ lẫm gì, nên cứ thản nhiên lên đường. Một cô gái trẻ xinh đẹp ra đường tự khắc có người ân cần giúp đỡ, cô lên khoang hạng ba, cơ hồ không phải đụng tay vào hai cái va li to. Có hai sinh viên đi Hồng Công để rồi tới Hawai học tập, một thương nhân, thậm chí cả một người Bồ Đào Nha da trắng thay phiên nhau ăn cơm, nói chuyện, ngắm mặt biển, xem phim trên tàu cùng cô. Một tuần trên đường không những không cô đơn mà còn rất vui. Có điều, càng đến gần Hồng Công không khí càng nóng ẩm, toàn thân nhớp nháp tưởng như trong nhà tắm, rất khó chịu. Lên bến, hai cái va li to cho vào cốp taxi, cô nhanh nhẹn ngồi vào ghế sau, vẫy tay chào tạm biệt những người bạn đường. Một người bạn đường đóng cửa xe, làm xong nghĩa vụ cuối cùng. Xe đi vào phố phường Hồng Công. Dù là thời chiến, Hồng Công về đêm vẫn rất đẹp. Đường phố lên xuống quanh co theo triền núi, nhà cửa lúc ẩn lúc hiện, đèn lúc sáng lúc tối, đẹp một cách kỳ ảo. Quen dần với ánh sáng và cảnh vật xung quanh, phố xá hai bên hiện rõ và cụ thể hơn, trông cũng rêu phong cũ kỹ, nhà gác làm nhô ra lối đi giống như đường Tứ Mã của Thượng Hải, phía dưới tối tăm, bốc mùi tanh tưởi của cá và các thứ khác. Theo ý khách, xe dừng lại trước một tòa chung cư. Minh Minh xuống xe, lấy hành lý, lúc này chỉ còn lại một mình. Cô không sợ, mỗi tay xách một va li, bước vào chung cư. Bất kỳ ai nếu trông thấy một cô gái đi giày cao gót, ăn mặc mốt như vậy, mà hai tay rất nhẹ nhàng xách đống hành lý nặng, ắt đều phải giật mình. Cô bước vào sảnh, một bác già ngăn lại. Bác già mặc áo đồng phục ngắn tay màu ghi nhạt, quần cộc, chân đi guốc mộc gõ lộc cộc trên nền gạch, hỏi cô tìm ai ở phòng nào. Minh Minh nghe hiểu một ít tiếng Quảng Đông, thậm chí ứng phó được đôi câu, bảo với bác già tìm công ty nào, ở phòng nào, tầng nào. Sau đấy thì nghe không hiểu nữa, phải đợi hỏi lại mấy lần, bác già còn giải thích thêm mấy lần nữa, đầu óc Minh Minh ù lên, không hiểu gì. Một tuần trên biển không say sóng, vậy mà lúc này không chịu nổi. Cô đặt va li xuống, ngồi lên đấy định thần lại. Bác già đi vào rồi quay ra, tay cầm hộp dầu Vạn Kim đưa cho Minh Minh. Cô gạt đi, chỉ xin ông một ly nước. Nước đưa ra, cô ngửa cổ uống cạn, rồi hỏi gần đây có khách sạn nào không. Bác già chỉ chỗ, cô đứng dậy, xách hành lý, gót giày nhọn gõ lên nền gạch, chỉ giây lát đã không thấy đâu. ... Mời các bạn đón đọc Thắm Sắc Hoa Đào của tác giả Vương An Ức.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời của tác giả Hồ Biểu Chánh. "Lối 4 giờ chiều, nhờ mấy cây cồng lớn của làng trồng chung quanh nhà việc Tiểu Cần che áng mặt trời, nên cái sân rộng trước nhà việc, kêu là sân chợ cũ, có chỗ còn nắng, mà có chỗ đã mát. Một chút bán mì thánh, để gánh trên lề đường, đứng gõ sanh lắc cắc cụp. Một chị bán chè thưng đi dọc theo trước phố rao hàng tiếng nghe ngọt xớt. Sắp con nít tựu mấy chỗ có bóng mát mà trửng giỡn, đứa chạy rần rật, đứa la om sòm...". "Đời này chẳng còn luân lý nhơn nghĩa gì nữa hết. Phải gian xảo mới được người ta kính phục. Phải có tiền mới được người ta thương yêu" - Hà Tấn Phát, nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết này đã nhìn nhận về nhân tình thế thái như thế sau những trải nghiệm chán ngán về tình đời, tình người. Từ một thầy giáo trẻ hăm hở bước vào nghề, vào đời, anh đã vấp phải nhiều sự thật cay đắng... Viết bộ tiểu thuyết này, dụng ý của Hồ Biểu Chánh chính là "vẽ nẻo hẹp đường co, cho thiên hạ vui mà xông vào, hoặc may có người chán ngán mà giật mình trở bước"... *** Sự chuyển biến trong suy nghĩ và lối sống của thầy giáo Phát đã thể hiện một phương châm sống “Ăn theo thuở, ở theo thời”. Thế nhưng đây không phải là sự xu thời và chuyển biến theo lối tiêu cực. Hồ Biểu Chánh cũng đã gởi lại những nội dung giáo dục bổ ích. Thầy giáo Phát trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp và được phân về dạy lớp nhứt ở Tiểu Cần. Ở trường thầy dạy giỏi, được học trò yêu mến. Trong cuộc sống thầy giữ gìn nhân nghĩa đạo đức ở đời. Thế nhưng trong cuộc sống mà luân thường đạo lý bị xem nhẹ và được đặt dưới kim tiền nên thầy Phát không những không được mọi người kính trọng, yêu mến mà còn bị xa lánh, xem thường. Sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, được quan sát và trải nghiệm thời cuộc, thầy Phát mới nhận ra rằng “Ăn theo thuở, ở theo thời” mới phù hợp với đời sống xã hội. *** Hồ Biểu Chánh- tên thật Hồ Văn Trung, là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của Văn học Việt Nam giai đoạn Giao thời 1900 - 1930. Tiểu thuyết của ông bao quát những mảng hiện thực, những nét văn hóa đặc trưng của Nam bộ vào những thập niên đầu thế kỷ 20. Đó là sự tha hóa của con người trước sự lớn lên vùn vụt của đầu óc trọng thương, là số phận đáng thương của những thường dân rơi vào cảnh cùng quẫn, là những câu chuyện thế sự giàu chất nhân văn của những con người trên vùng đất mới,... *** Tóm tắt Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời là một tiểu thuyết của nhà văn Hồ Biểu Chánh, được xuất bản năm 1935. Tác phẩm kể về cuộc đời của Hà Tấn Phát, một thầy giáo trẻ hăm hở bước vào nghề, vào đời. Từ một chàng trai quê nghèo, Hà Tấn Phát đã vượt qua nhiều khó khăn để trở thành một thầy giáo. Tuy nhiên, anh sớm nhận ra rằng, cuộc sống của một thầy giáo ở làng quê không hề dễ dàng. Anh phải đối mặt với sự nghèo khó, sự lạc hậu của người dân, và sự áp bức của xã hội phong kiến. Hà Tấn Phát cũng vấp phải nhiều sự thật cay đắng về tình đời, tình người. Anh bị người bạn thân phản bội, bị người yêu bỏ rơi, và bị chính cha mẹ mình chối bỏ. Những trải nghiệm này khiến Hà Tấn Phát trở nên chán ngán với cuộc đời. Anh bắt đầu thay đổi cách sống của mình, trở nên gian xảo và bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Cuối cùng, Hà Tấn Phát cũng đạt được thành công trong sự nghiệp, nhưng anh cũng đánh mất đi những giá trị tốt đẹp của bản thân. Cảm nhận Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời là một tiểu thuyết có giá trị hiện thực sâu sắc. Tác phẩm đã phản ánh chân thực cuộc sống của người dân làng quê Việt Nam trong giai đoạn đầu thế kỷ 20. Tiểu thuyết cũng mang đến nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình người. Tác giả Hồ Biểu Chánh đã phê phán mạnh mẽ xã hội phong kiến với những hủ tục lạc hậu, những bất công, áp bức. Đồng thời, tác giả cũng lên án những con người sống gian xảo, bất chấp thủ đoạn. Tác phẩm được viết bằng ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu, nhưng vẫn mang đậm chất Nam Bộ. Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật của Hồ Biểu Chánh cũng rất thành công. Đánh giá Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời là một tiểu thuyết xuất sắc của Hồ Biểu Chánh. Tác phẩm đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Tiểu thuyết được đánh giá 4/5* vì những điểm mạnh sau: Giá trị hiện thực sâu sắc Mang đến nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về tình người Ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật thành công Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số hạn chế sau: Cốt truyện khá đơn giản, chưa có nhiều điểm nhấn Kết thúc truyện có phần hơi dễ đoán Mời các bạn mượn đọc sách Ăn Theo Thủa Ở Theo Thời của tác giả Hồ Biểu Chánh.
Siêu Thoát
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Siêu Thoát của tác giả Jodi Picoult & Trần Thị Nhật Trang (dịch). Jenna là một cô bé 13 tuổi, quyết tâm đi tìm người mẹ bị mất tích trong khu bảo tồn voi 10 năm trước đó. Lần theo cuộc tìm kiếm của Jenna và những người hỗ trợ em - một nhà ngoại cảm, một viên thám tử tư - câu chuyện đưa chúng ta vào thế giới loài voi vô cùng sống động, pha trộn với một chiều không gian khác - nơi nhà ngoại cảm có thể tiếp xúc với các linh hồn, và kết thúc không thể bất ngờ hơn. Một câu chuyện siêu thực gây xúc động sâu sắc về tình mẫu tử, tình đồng loại, với bút pháp xuất sắc của tiểu thuyết gia lừng danh Jodi Picoult. *** SIÊU THOÁT – CHUYỆN ĐỜI VOI VÀ CHUYỆN ĐỜI NGƯỜI Liệu những chương trình trên tivi, những gì bạn đọc được trong sách báo về các loài voi và cuộc sống của chúng là đầy đủ? Hãy để Jodi Picoult dẫn bạn vào thế giới huyền bí nhưng cũng hết sức chân thực về cuộc sống của loài voi.“Siêu thoát” là một cuốn tiểu thuyết được Jodi Picoult lấy cảm hứng từ những bài viết bà đọc được trên tạp chí National Geographic, kể về sự gắn liền của voi mẹ và voi con đến suốt đời, chỉ khi nào một trong hai chết thì mới thôi. Thêm vào đó là hoàn cảnh của gia đình bà, khi mà cả 3 cô con gái đều rời gia đình khiến bà cảm thấy cô đơn. “Siêu thoát” được nhà văn kể bằng ngôi thứ nhất nhưng với nhiều vai kể khác nhau. Tác giả đem đến cho ta những hiểu biết thú vị về các loài voi Châu Á, Châu Phi, những tập tính, thói quen, tâm lí của chúng cùng với mối quan hệ hết sức khăng khít của voi mẹ và voi con.  Trước tiên, Jodi Picoult đã khơi lên trong lòng các bạn đọc sự tò mò và thú vị qua những câu thơ: “Làm thế nào giải thích được vẻ đẹp của tôi Tao nhã nhưng hùng mạnh Một mầm sống trong tôi Cơ thể như được bơm căng lên bởi một cậu bé nghịch ngợm Đã có một thời tôi chỉ như một chú chim ưng Đã có một thời tôi nhỏ bằng một con sư tử Khi không là voi tôi mới nhận ra mình là ai. Kiệt sức rã rời, vẫn bị chủ mắng vì một trò mua vui bị hỏng Vì đôi chút buồn ngủ Vì đã tập luyện trong lều suốt cả đêm qua Người ta thường hay liên tưởng tôi với nỗi buồn sâu xa. Randall Jarrell so sánh tôi với một nhà thơ người Mỹ, Wallace Stevens. Tôi có thể thấy điều đó qua những vần thơ lộn xộn Nhưng trong tâm trí, tôi lại thấy mình là Elicot, Một người Châu Âu Một con người của sự rèn luyện Có ai mà ung dung được như thế Cam chịu âm thầm nhưng bồn chồn lo sợ Những cuộc trình diễn thăng bằng ngoạn mục Những tiết mục trên dây và leo lên chóp Không, tôi không thích những điều đó Loài voi chúng tôi tượng trưng cho tính khiêm tốn Trong những cuộc hành trình  u sầu đến chỗ chết Lặng lẽ không kèn không trống của chúng tôi Của những chú voi đã được học cách viết mẫu tự Hy Lạp bằng chân, Bạn có biết điều đó không? Tả tơi vì đau đớn, chúng tôi nằm ngửa nhìn lên trời, lăn lộn trên mềm cỏ, Không phải để cầu nguyện Mà như là một cách để quên đi. Cuộc hành trình dài đằng đẵng của chúng tôi Không phải là sự khiêm nhường mà là sự trì hoàn Đau đớn làm sao khi cơ thể nặng nề của tôi nằm xuống.” Đó là những lời tâm sự hết sức nhẹ nhàng mà thấm đượm bao nỗi buồn của chú voi trước những gì xảy ra ở hiện tại. Những lời đó tưởng chừng như là chú voi nói với chính bản thân nhưng thực chất lại là lời cảnh tỉnh cho con người, những việc làm tàn nhẫn mà con người đã làm đối với chúng, ép buộc chúng mua vui cho con người, v.v… Nhưng đâu đó, vẫn có những con người yêu quý và bảo vệ loài voi như Alice. Cô sinh ra và lớn lên gần gũi với thiên nhiên và động vật, đặc biệt là loài voi. Cô đã nghiên cứu, tìm hiểu, yêu thương và chăm sóc chúng, thậm chí vợ chồng cô còn xây một khu bảo tồn cho những chú voi, đưa chúng về chăm nom và yêu thương.  Tuy nhiên, “Siêu thoát” không chỉ là một câu chuyện về tình yêu thương giữa con người và loài voi mà còn là một câu chuyện kỳ bí về tình mẫu tử thiêng liêng cao cả. Jenna là một cô bé 13 tuổi đang tìm kiếm mẹ Alice mất tích 10 năm trước sau một tai nạn bi thảm ở khu bảo tồn. Đó là một nhiệm vụ đơn độc nhưng hết khó khăn và gian nan, vì ba em đang điều trị trong bệnh viện tâm thần và người chăm sóc em là bà ngoại em – người không hề muốn nhắc đến những chuyện này một chút nào. Jenna đã phải tìm hiểu và nhờ cậy Serenity Jones – một nhà ngoại cảm thất thế và Virgil Stanhope – một nhà thám tử tư nghiện rượu. Thế là cuộc hành trình của Jenna bắt đầu với những bí ẩn bị chôn vùi từ lâu nay dần được hé lộ qua những vết tích, bằng chứng còn sót lại suốt nhiều năm qua. Những hiểu lầm, thương tiếc, những câu chuyện cảm động đã dẫn dắt bạn đọc đi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, để cuối cùng đi đến những kết luận không thể ngờ được.   Đối với tôi, đây là một câu chuyện hết sức cảm động và ý nghĩa không chỉ nói lên mối lên mối quan hệ giữa con người và loài voi mà còn là một câu chuyện tình mẫu tử thiêng liêng, đẹp đẽ. Tôi mong rằng câu “Siêu thoát”  sẽ đem đến cho bạn những điều ý nghĩa nhất.  Tsuki Nguồn: sachhay.vn *** Tóm tắt Jenna là một cô bé 13 tuổi sống tại thị trấn nhỏ Tuskegee, Alabama. Khi Jenna lên 3 tuổi, mẹ cô, Sarah, đã biến mất trong khu bảo tồn voi, nơi cô làm việc như một nhà khoa học. Kể từ đó, Jenna đã sống cùng ông nội và bà ngoại, nhưng cô luôn khao khát tìm thấy mẹ mình. Một ngày nọ, Jenna gặp gỡ một nhà ngoại cảm tên là Grace, người nói với cô rằng linh hồn của mẹ cô đang ở trong khu bảo tồn voi. Jenna quyết định đi tìm mẹ, và cô bắt đầu hành trình của mình với sự giúp đỡ của Grace và một viên thám tử tư tên là Virgil. Cuộc tìm kiếm của Jenna đưa cô đến với nhiều người và những câu chuyện khác nhau. Cô gặp gỡ những người làm việc trong khu bảo tồn voi, những người đã chứng kiến sự biến mất của mẹ cô. Cô cũng gặp gỡ những người có khả năng ngoại cảm, những người có thể giúp cô kết nối với linh hồn của mẹ cô. Càng đi sâu vào cuộc tìm kiếm, Jenna càng hiểu rõ hơn về mẹ mình và về thế giới của loài voi. Cô cũng học được cách đối phó với nỗi đau mất mát và cách tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống. Cảm nhận Siêu Thoát là một câu chuyện siêu thực gây xúc động sâu sắc về tình mẫu tử, tình đồng loại, với bút pháp xuất sắc của tiểu thuyết gia lừng danh Jodi Picoult. Câu chuyện được kể từ góc nhìn của Jenna, một cô bé 13 tuổi với tâm hồn nhạy cảm và trái tim đầy yêu thương. Jenna là một nhân vật rất dễ mến, và độc giả sẽ dễ dàng đồng cảm với cô bé trong hành trình tìm kiếm mẹ của mình. Tác giả Jodi Picoult đã xây dựng một thế giới loài voi vô cùng sống động và chân thực. Cô đã dành nhiều thời gian nghiên cứu về loài voi, và điều đó thể hiện rõ trong tác phẩm của cô. Những chi tiết về tập tính, hành vi, và văn hóa của loài voi được miêu tả một cách tỉ mỉ và hấp dẫn, mang đến cho độc giả những hiểu biết mới về loài động vật này. Bên cạnh đó, câu chuyện còn mang đến những thông điệp sâu sắc về tình mẫu tử, tình đồng loại, và ý nghĩa của cuộc sống. Tình mẫu tử là một tình cảm thiêng liêng và bất diệt, vượt qua mọi rào cản của không gian và thời gian. Tình đồng loại là sức mạnh giúp con người vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống. Và ý nghĩa của cuộc sống là tìm kiếm và thực hiện những điều mình yêu thích, cũng như giúp đỡ những người xung quanh. Nhìn chung, Siêu Thoát là một cuốn tiểu thuyết xuất sắc, xứng đáng được đọc và thưởng thức. Đây là một câu chuyện sẽ khiến bạn xúc động, suy ngẫm, và thay đổi cách nhìn nhận về thế giới. Mời các bạn mượn đọc sách Siêu Thoát của tác giả Jodi Picoult & Trần Thị Nhật Trang (dịch).
Theo Đuổi Cassandra
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Lãng mạn Theo Đuổi Cassandra của tác giả Lisa Kleypas & Muse (dịch). Tất cả mọi thứ đều có giá của nó... Tom Severin - Ông vua ngành đường sắt, người có đủ sự giàu có và quyền lực để thỏa mãn bất kì niềm khao khát nào ngay khi nó vừa xuất hiện trước mắt anh. Bất cứ cái gì - hay bất cứ ai - đều sẽ là của anh nếu anh yêu cầu. Tìm được một người vợ hoàn hảo với anh thật ra là chuyện dễ như ăn kẹo vậy - và ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lady Cassandra Ravenel, anh đã quyết tâm phải có được cô. Nhưng nàng Cassandra xinh đẹp và thông minh cũng quyết tâm chỉ kết hôn vì tình yêu - thứ mà anh không thể cho cô. Mọi thứ ngoại trừ cô ấy… Severin là người đàn ông hấp dẫn và lôi cuốn nhất mà Cassandra từng gặp, ngay cả khi anh có một trái tim băng giá. Nhưng cô không có hứng thú chung sống trong thế giới giả tạo ngoài mặt của một người đàn ông tàn nhẫn, người luôn chơi để giành chiến thắng. Khi một kẻ thù mới xuất hiện để phá hoại thanh danh của Cassandra, Severin đã nắm lấy cơ hội mà anh luôn chờ đợi. Và như mọi khi, anh luôn đạt được điều anh muốn - hay là không? Có một điều mà Tom Severin vẫn chưa học được từ cô dâu mới của mình: Đừng bao giờ đánh giá thấp một Ravenel. Cuộc săn đuổi để nàng Cassandra gật đầu đồng ý lấy anh có thể đã kết thúc. Nhưng cuộc đua để chiếm lấy trái tim cô mới chỉ bắt đầu ... *** Tóm tắt Tom Severin, một nhà tài phiệt giàu có và quyền lực, luôn có được những gì anh muốn. Tuy nhiên, khi anh gặp Cassandra Ravenel, anh nhận ra rằng cô ấy là người duy nhất anh không thể chiếm được. Cassandra là một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh và độc lập, cô ấy không muốn kết hôn với một người đàn ông chỉ muốn lợi dụng cô. Severin quyết tâm có được Cassandra, anh ta sử dụng mọi thủ đoạn để buộc cô kết hôn với mình. Cassandra cuối cùng cũng đồng ý lấy anh, nhưng cô ấy chỉ làm vậy để bảo vệ danh tiếng của gia đình. Severin và Cassandra bắt đầu cuộc sống hôn nhân của họ với rất nhiều căng thẳng. Severin cố gắng chiếm lấy trái tim Cassandra, nhưng cô ấy chỉ càng xa lánh anh hơn. Tuy nhiên, khi một kẻ thù mới xuất hiện để đe dọa Cassandra, Severin đã phải đối mặt với thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh: bảo vệ người phụ nữ anh yêu. Review Theo Đuổi Cassandra là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ điển với những nhân vật hấp dẫn và cốt truyện lôi cuốn. Tác giả Lisa Kleypas đã xây dựng thành công một thế giới đầy xa hoa và hào nhoáng của giới thượng lưu Anh Quốc thế kỷ 19. Tom Severin là một nhân vật nam chính điển hình của tiểu thuyết lãng mạn: anh ấy là một người đàn ông giàu có, quyền lực và quyến rũ. Tuy nhiên, Severin cũng là một người đàn ông phức tạp và đầy mâu thuẫn. Anh ấy là một người đàn ông có trái tim băng giá, nhưng anh ấy cũng là một người đàn ông yêu thương và bảo vệ người phụ nữ anh ấy yêu. Cassandra Ravenel là một nhân vật nữ chính mạnh mẽ và độc lập. Cô ấy là một người phụ nữ có ý kiến ​​và không ngại đứng lên bảo vệ bản thân. Cassandra là một người phụ nữ đáng ngưỡng mộ và là một người bạn đồng hành tuyệt vời cho Severin. Cuốn tiểu thuyết có những tình tiết kịch tính và bất ngờ. Kleypas đã khéo léo đan xen những tình tiết lãng mạn với những tình tiết hồi hộp, tạo nên một tác phẩm hấp dẫn và khó quên. Đánh giá chung Theo Đuổi Cassandra là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ điển đáng đọc. Cuốn tiểu thuyết có những nhân vật hấp dẫn, cốt truyện lôi cuốn và những tình tiết kịch tính. Mời các bạn mượn đọc sách Theo Đuổi Cassandra của tác giả Lisa Kleypas & Muse (dịch).
Trại Hoa Vàng
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Học đường Trại Hoa Vàng của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Trại hoa vàng là một truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, được xuất bản năm 1994. Với chủ đề tình yêu tuổi ô mai, với giọng văn hóm hỉnh, hài hước, kể về những việc làm, lời nói ngây ngô của tuổi học trò nhưng cũng đầy ý nghĩa, nói lên thứ tình cảm trong sáng có thể khiến người ta thay đổi bản thân mình, đó là tình yêu. Truyện đã được đăng dài kỳ trên báo Mực Tím. Câu chuyện xoay quanh Chuẩn – một cậu học sinh trong giai đoạn thanh thiếu niên và không thông minh lắm, thường bị gọi là “thằng đầu bò” nhưng lại có thú chơi hoa – cậu học tại trường cấp 2 nổi tiếng tại thị trấn với toàn học sinh dở. Nhưng thật bất ngờ, cậu thi đậu vào trường cấp 3 Trần Cao Vân chứa hầu hết là học sinh giỏi với sự ngạc nhiên, sửng sốt và vui mừng của gia đình. Chuẩn gặp được một nhóm “nữ quái” lớp 10A2 gồm: “Liên móm”, Thùy Dương và Cẩm Phô. Trong đó có Cẩm Phô là một cô gái hiền lành, dễ thương bảo vệ cậu khỏi những câu trêu chọc của “Liên móm”. Nhờ vào hai người bạn thân “Phú ghẻ” và Cường từ cấp 2, Chuẩn và Cẩm Phô trở thành một cặp. Dần dần, cậu cũng kết thân với “Liên móm” và Thùy Dương. Chuẩn là một học sinh lớp 10, rất yêu thích hoa, sống trong một thị trấn yên bình tại miền Nam Việt Nam. Nhà cậu gồm có ba, mẹ và nhỏ em gái tên Châu. Ba cậu là người rất nghiêm khắc và dữ dằn, mỗi khi cậu bị điểm kém thì sẽ bị ông đá vào hạ bàn. Có vài lần Chuẩn ăn cắp tiền của mẹ để đi mua hoa về trồng, đến khi mọi chuyện bại lộ thì cậu bị ba đánh đòn một trận. Ba Chuẩn mua một chiếc xe đạp rất đẹp nhưng không cho cậu chạy, ông hứa sẽ giao nó cho cậu với điều kiện cậu phải thi đậu vào trường Trần Cao Vân. Nhà Chuẩn bên cạnh nhà của nhỏ Thảo, cô bé hàng xóm dễ thương có tình cảm với Chuẩn, thường qua nhà giúp Chuẩn tưới cây làm vườn. Chuẩn không ngờ có ngày cậu được điểm cao vào trường Trần Cao Vân, ba cậu lấy tiền tiết kiệm ra đãi tiệc bà con trong khu vực để mừng việc con trai ông thi đậu. Chiếc xe đạp thuộc về Chuẩn, bạn bè cậu gọi nó là chiếc “Huy chương vàng” và cho bạn bè mượn chạy khắp thị trấn. Chuẩn có hai người bạn thân là “Phú ghẻ” và Cường. Phú ghẻ cũng học bên trường Trần Cao Vân trong khi Cường học bên trường Huỳnh Thúc Kháng. Vì nhà nghèo không có tiền mua quần áo mới nên mẹ Chuẩn phải chỉnh sửa lại quần cũ của bà cho cậu mặc đi học. Cái quần có miếng vá hình tam giác trên mông khiến Chuẩn xấu hổ, cậu không muốn ai thấy điểm nhạy cảm này. Trong lúc chào cờ, miếng vá trên quần Chuẩn bị mọi người nhìn thấy, họ gọi miếng vá đó là “tam giác Béc-mu-đa”. Chuẩn thường bị chọc ghẹo bởi “Liên móm”, bạn thân của Cẩm Phô và Thùy Dương. Liên móm chọc ghẹo Chuẩn trong khi Cẩm Phô đứng ra bênh vực cậu. Từ đó Chuẩn nhớ nhung và đem lòng yêu Cẩm Phô dù chưa thấy mặt cô. Cẩm Phô là con gái của hai vợ chồng chủ tiệm thuốc tây Hồng Phát, một trong ba nhà giàu nhất thị trấn, đặc biệt là nhà cô sát bên nhà Phú ghẻ. Chuẩn tình cờ gặp Cẩm Phô khi qua tìm Phú ghẻ, không may xe đạp của Cẩm Phô bị hỏng nặng sau cú tông của Chuẩn. Chuẩn càng vui mừng hơn khi biết Cẩm Phô cũng có tình cảm với mình. Ba mẹ của Cẩm Phô nghiêm khắc và dữ dằn hơn cả ba Chuẩn, không người bạn nào dám đến nhà Cẩm Phô. Một lần Chuẩn đánh liều đi thẳng vào tiệm thuốc để gặp Cẩm Phô, nhưng ba Cẩm Phô bất ngờ xuất hiện khiến Chuẩn phải giả vờ là người mua thuốc để rút lui. Biết được chỉ có một mình Cường mới có thể đến nhà Cẩm Phô để gặp thằng Luyện – em trai cô, Chuẩn phải nhờ Cường gửi tín hiệu hẹn hò cho Cẩm Phô. Chuẩn và Cẩm Phô bắt đầu hẹn hò ở quán chè Bà Thường. Chuẩn mua một cây đàn guitar, nhờ Phú ghẻ tập cho cậu đàn để có thể hát cho Cẩm Phô nghe. Nhỏ Châu và nhỏ Thảo là hai khán giả nghe Chuẩn đàn “thử nghiệm”, nhỏ Châu thấy buồn chán trong khi nhỏ Thảo cực kỳ thích, luôn luôn khen ngợi Chuẩn. Mãi mê tập đàn mà không quan tâm đến việc học ở trường, Chuẩn bị điểm kém khiến ba cậu nổi giận vô cùng. Ba cậu đã xé cuốn sách học đàn, đồng thời đập vỡ cây đàn của cậu. Một ngày nọ, Liên móm đem chuyện hẹn hò ở quán chè ra chọc ghẹo Chuẩn. Chuẩn nghi ngờ Phú ghẻ đã làm lộ chuyện hẹn hò của mình, nhưng thật ra thủ phạm chính là Cường. Cường giải thích rằng cậu kể chuyện hẹn hò của Chuẩn cho Thùy Dương nghe, rồi Thùy Dương kể lại với Liên móm. Liên móm liên tục chọc ghẹo Chuẩn khiến cậu buồn bã vô cùng. Chuẩn đem chuyện này tâm sự với Cẩm Phô và đòi chia tay, nhưng Cẩm Phô đề nghị cả hai đổi chỗ hẹn hò, từ quán chè chuyển qua nhà chị Cẩm Phiêu – chị gái của cô. Cả hai sẽ hẹn hò dưới vỏ bọc học chung để đảm bảo an toàn cho cuộc tình này. Phú ghẻ tiết lộ rằng Cẩm Phô học cực kỳ yếu và từng bị ở lại lớp, điều này càng khiến Chuẩn hoang mang hơn vì cậu và Cẩm Phô đều học yếu thì rất khó học chung. Nếu muốn học chung thì Chuẩn chỉ còn một lựa chọn duy nhất là phải giỏi hơn Cẩm Phô để có thể chỉ dạy cô. Từ đó Chuẩn cố gắng học chăm chỉ hơn, làm gia đình cậu bất ngờ, ba mẹ cậu vui lòng hơn. Chuẩn và Cẩm Phô bắt đầu gặp nhau tại nhà chị Cẩm Phiêu. Thời gian đầu dạy Cẩm Phô, Chuẩn thường la mắng lớn tiếng khiến cô nổi giận nói câu “tam giác Béc-mu-đa”, nhưng sau đó cô gửi thư xin lỗi Chuẩn. Cả hai tiếp tục học chung, lần này Chuẩn đã biết rút kinh nghiệm, giảng dạy bạn gái một cách nhẹ nhàng hơn. Từ khi Chuẩn cho Liên móm mượn cuốn sách thì cô không còn chọc ghẹo cậu nữa, ngược lại còn đối xử rất tốt với cậu. Nhờ có Chuẩn dạy mà Cẩm Phô trở thành học sinh giỏi, còn bản thân Chuẩn trở thành học sinh xuất sắc. Ba Cẩm Phô đã biết chuyện cả hai học chung, ông rất hài lòng vì Chuẩn đã giúp con gái ông học hành tiến bộ hơn. Chuẩn ngày càng hạnh phúc bên Cẩm Phô, Cường và Thùy Dương đã thành một đôi, còn Phú ghẻ và Liên móm có thể cũng sắp yêu nhau. Gần đến Tết Nguyên Đán, Chuẩn đem hoa đi bán kiếm được kha khá tiền, dự định mua quần áo mới cho nhỏ Châu và nhỏ Thảo, điều này làm nhỏ Thảo vừa vui vừa ngượng. Một ngày kia, Chuẩn bất ngờ khi thấy bạn bè đến nhà mình, nhóm bạn đầy đủ gương mặt quen thuộc như Phú ghẻ, Cường, Cẩm Phô, Thùy Dương, Liên móm và Luyện. Nhóm bạn biết Chuẩn có vườn hoa rất đẹp nên muốn đến xem thử. Ba Chuẩn kêu cậu vào trong nhà, cứ tưởng ông sẽ cho cậu một trận đòn vì tội rước bạn vào nhà, ngờ đâu ông tặng cho cậu cây đàn guitar mới. Được bạn bè đề nghị, Chuẩn đàn cho họ nghe và tặng cho mỗi người một cành hoa, riêng Cẩm Phô được cậu tặng một bó hoa hồng tươi thắm. Khi tặng hoa cho Cẩm Phô, Chuẩn nhìn qua nhà nhỏ Thảo thì thấy nhỏ Thảo chạy vụt vào trong nhà. *** Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Trại Hoa Vàng của tác giả Nguyễn Nhật Ánh Trại Hoa Vàng là một cuốn tiểu thuyết ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng lại mang đến nhiều ý nghĩa sâu sắc. Câu chuyện kể về tình yêu tuổi học trò ngây ngô, trong sáng của Chuẩn và Cẩm Phô. Tuy nhiên, tình yêu của họ cũng gặp phải những thử thách, trắc trở, nhưng cuối cùng họ đã vượt qua tất cả và đến được với nhau. Câu chuyện được kể bằng giọng văn hóm hỉnh, hài hước của Nguyễn Nhật Ánh. Tác giả đã khắc họa thành công những nhân vật tuổi học trò với những suy nghĩ, hành động ngây ngô, đáng yêu. Chuẩn là một cậu học sinh học kém nhưng lại rất yêu hoa. Cậu có một tình yêu đơn phương với Cẩm Phô, một cô gái xinh đẹp, giỏi giang. Cẩm Phô cũng có tình cảm với Chuẩn, nhưng vì gia đình nghiêm khắc nên cô không dám công khai. Câu chuyện đã mang đến cho người đọc những tiếng cười sảng khoái, nhưng cũng khiến người đọc phải suy ngẫm về tình yêu tuổi học trò. Tình yêu tuổi học trò là thứ tình cảm trong sáng, hồn nhiên nhất. Nó có thể khiến con người ta thay đổi, trở nên tốt đẹp hơn. Một số điểm nổi bật của tiểu thuyết Trại Hoa Vàng Câu chuyện được kể bằng giọng văn hóm hỉnh, hài hước, mang đậm dấu ấn phong cách của Nguyễn Nhật Ánh. Các nhân vật được khắc họa sinh động, chân thực, đặc biệt là những nhân vật tuổi học trò với những suy nghĩ, hành động ngây ngô, đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những tiếng cười sảng khoái, nhưng cũng khiến người đọc phải suy ngẫm về tình yêu tuổi học trò. Đánh giá chung Trại Hoa Vàng là một cuốn tiểu thuyết đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại học đường. Câu chuyện nhẹ nhàng, sâu sắc, mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thực. Mời các bạn mượn đọc sách Trại Hoa Vàng của tác giả Nguyễn Nhật Ánh.