Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

“Chính từ cái nhìn này đã khiến tuổi thanh xuân rực rỡ của cô trong tích tắc biến thành một trang giấy trắng. Từ đó trên trang giấy trắng được viết lên những dòng chữ màu đen, đó là cái tên của anh, không thể xóa, nét bút vô cùng sắc sảo.”   Yêu thầm có cảm giác thế nào? Trong tưởng tượng của tôi, yêu thầm giống như một chén trà sen: ban đầu nếm thử chỉ thấy vị đắng chát nhưng càng uống càng lưu luyến hương thơm ngọt ngào vấn vương nơi đầu lưỡi. Người ngoài nhìn vào chỉ mường tượng ra vị đắng qua những cái nhăn mày nhíu mặt của người uống mà chẳng thể cảm nhận được hương thơm dịu ngọt bên trong. Tiếc rằng tôi chưa từng được tự mình nếm thử một chén trà sen để có thể chia sẻ với các bạn, chỉ đành mượn một góc thanh xuân của cô gái Tống Giai Nam để kể về một tình yêu thầm ngát hương thơm như thế.  Tống Giai Nam thầm yêu Tô Lập. Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên khi cả hai còn cắp sách tới trường. Trong những tháng ngày của tuổi trẻ đó, anh như ánh dương rạng rỡ, rọi sáng trái tim của bao cô gái mới biết đến cảm giác rung động đầu đời. Còn cô lại là một vì sao bé nhỏ lặng lẽ, không nổi bật cũng chẳng quyến rũ nhưng lại rất đỗi dịu dàng, trầm tĩnh. Tống Giai Nam chưa bao giờ có ý định bày tỏ tình yêu của mình với Tô Lập. Lý trí nói với cô rằng anh quá tốt đẹp, quá hoàn hảo, quá xa vời. Nhưng trái tim lại thúc đẩy cô đến gần anh hơn, dù chỉ một chút, dù anh chẳng hề biết đến cô. Bằng một tin nhắn giấu tên, Tống Giai Nam bước vào cuộc đời Tô Lập. Khi quyết định trả lời tin nhắn tới từ một người xa lạ, Tô Lập chẳng thể ngờ việc làm ngẫu hứng này lại làm thay đổi cuộc đời anh nhiều đến thế. Từ vài dòng tin nhắn cho tới những cánh thư, từ mấy câu chuyện phiếm về âm nhạc tới những tâm sự sâu kín nhất, Tô Lập đã tự mở cánh cửa trái tim mình chào đón Tống Giai Nam. Anh kể với cô về ngôi trường Đại học anh đang theo học, tả cho cô nghe bầu trời sao anh đang ngắm, khoe với cô bài hát mới anh đang nghe, gọi điện cho cô để mặc cho bản thân khóc oà khi mối tình đầu tan vỡ. Đối với Tô Lập, người con gái bí ẩn trong thư vừa là một người bạn, một tri kỷ vừa là nơi chốn bình yên dịu dàng nhất của tuổi trẻ nồng nhiệt. Đến một ngày, những dòng thư đã không còn đủ sức chứa đựng bao tâm sự chất chồng, Tô Lập đề nghị được gặp mặt người bạn qua thư. Chính vào khoảnh khắc đó, cô đột ngột tan biến khỏi cuộc đời anh. Trở thành bạn tâm thư của Tô Lập có lẽ là một trong những quyết định táo bạo nhất trong đời của Tống Giai Nam. Qua những câu chữ, Tống Giai Nam tự giải phóng cho bản thân mình khỏi lớp vỏ trầm lặng, nhút nhát. Cô tự tin, cô lạc quan, cô vui vẻ. Cô thoải mái để sự ấm áp, nồng nhiệt của Tô Lập lan toả đến mình. Cô tự do mở lòng, dùng sự dịu dàng của mình an ủi vỗ về Tô Lập khi anh mệt mỏi với nhịp sống mới quá nhộn nhịp. Nhưng thực tế chứng minh Tống Giai Nam vẫn chỉ là một ngôi sao bé nhỏ sợ hãi phải hiện thân trước ánh sáng mặt trời. Khi Tô Lập muốn gặp mặt, Tống Giai Nam hoảng loạn. Cô lo sợ phải thể hiện con người thật của mình trước anh, lo sợ anh sẽ thất vọng khi phát hiện ra cô chẳng tốt đẹp như những gì luôn thể hiện trong thư và có lẽ trên hết, cô sợ chính cô sẽ thất vọng về bản thân mình. Vậy nên, Tống Giai Nam quyết định chạy trốn, vội vã cắt đứt liên lạc, vội vã bước ra khỏi cuộc đời Tô Lập. Vào giây phút Tô Lập nhìn thấy Tống Giai Nam nhiều năm sau đó, anh mới hiểu được duyên phận đã ưu ái mình như thế nào. Một Tống Lập trẻ trung, sôi nổi của nhiều năm trước đã từng để vuột mất Tống Giai Nam; một Tống Lập trưởng thành, trầm ổn của nhiều năm sau quyết tâm trói chặt trái tim cô mãi mãi. Rốt cuộc Tô Lập đã biết Tống Giai Nam là người bạn tâm thư bí ẩn từ lúc nào? Có lẽ là khi Tống Giai Nam đến thăm ngôi trường Đại học mà Tô Lập thường kể cho cô trong những năm tháng sinh viên ngập tràn háo hức. Có lẽ là giây phút Tô Lập vui sướng khi thấy Tống Giai Nam đứng trong sảnh khách sạn sau bao năm mất liên lạc. Cũng có lẽ từ khoảnh khắc cậu học sinh Tô Lập ngắm nhìn cô bạn lớp bên trong lớp học ngập ánh nắng chiều, cậu đã biết đây là cô gái của cuộc đời mình. Đến cuối cùng thì, trong những tháng ngày tinh khiết, trong trẻo đó, không chỉ có một người ôm một nỗi niềm thầm yêu một người. * * * * * Đây không phải lần đầu tiên tôi viết cảm nhận về một bộ truyện của Sênh Ly và phải thừa nhận rằng, so với lần trước, tôi dành nhiều tình cảm ưu ái cho ''Khi lướt qua nhau'' hơn. Văn phong giản dị, nhẹ nhàng mà trầm lắng của Sênh Ly đặc biệt hợp với chủ đề yêu thầm. Có nét tinh khiết, trong sáng của tình yêu tuổi học trò, có vẻ lặng lẽ, mộc mạc của sự thầm lặng ngọt ngào cũng nhưng cũng không thiếu cảm giác nồng nàn, dịu êm của tuổi trưởng thành. Mỗi nhân vật của Sênh Ly cũng có nét hấp dẫn riêng. Tống Giai Nam nhút nhát, lặng lẽ cũng học cách để mở lòng cho tình yêu, Tô Lập từ một chàng trai ấm áp, nồng nhiệt trưởng thành thành một người đàn ông đủ bản lĩnh để chinh phục trái tim cô gái mình yêu, ngay cả nhân vật nữ phụ tưởng chừng như đáng ghét cũng có nét cá tính thu hút bất ngờ.  Tôi thích câu chuyện của ''Khi lướt qua nhau'' với tư cách một người thứ ba chưa từng có trải nghiệm thầm yêu. Có lẽ, một tác phẩm hay đơn giản là một tác phẩm có thể truyền tải cho người đọc một xúc cảm mà bản thân người đó chưa từng được trải qua. Còn bạn, bạn đã từng được nếm thử ly trà sen đắng chát thơm dịu mang tên yêu thầm chưa? Bạn sẽ chia sẻ hương vị đó với tôi chứ?  ____________________ '' '': Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đó là một buổi sáng ẩm ướt đầu mùa đông, cả ngôi trường như hòa tan trong màn sương trắng xóa, thấp thoáng chỉ nhìn thấy những ô cửa sổ bằng kính màu xanh lục, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo sâu tận bên trong phòng, tạo nên một hình ảnh mờ nhạt. Do bất ngờ có sương mù, nên rất nhiều người đến trễ, thầy chủ nhiệm cũng không tức giận mà chỉ lặp đi lặp lại: “Nhanh lên một chút, đừng nói nhiều nữa, nhanh vào lớp học.” Tống Giai Nam mang xe đạp vào nhà gửi xe của trường, cô tìm được một vị trí để xe rất thuận tiện cho việc lấy xe khi tan học vào buổi trưa, khóa xe lại, lấy cặp sách, đang chuẩn bị di chuyển đuôi xe để vào lớp học thì cô nhìn thấy ở phía trước bãi đậu xe có một nam sinh cao gầy, bóng lưng trông rất đẹp mắt, dáng người mạnh mẽ, bộ đồng phục thể thao màu xanh lam mặc trên người vô cùng vừa vặn, tay áo được xắn trên cánh tay một chút, để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay sáng lấp lánh, cậu ấy đang cố gắng tìm một vị trí thích hợp để đỗ xe của mình, động tác có chút ngốc nghếch, có chút buồn cười. Tống Giai Nam không kiềm chế được mà nhiều lần nhìn thoáng qua bóng lưng ấy, sau đó mới rời đi. Cũng như bao buổi sáng sớm khác, cái cảm giác mệt mỏi rã rời do thức sớm để đến trường vẫn chưa chấm dứt, tất cả mọi người đều ào ạt chạy xuống tầng dưới lấy nước nóng, bệ chứa nước vẫn tràn đầy, thầy dạy tiết học đầu tiên đã đến, thầy không vừa ý mà phất tay: “Mau mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành một chút, buồn ngủ cũng không được ngủ, tỉnh táo lại một chút đi các em, đứng lên hoạt động nào!” Một cơn gió lạnh khẽ lướt qua sau gáy của Tống Giai Nam, cô không khỏi rùng mình hai cái, cố gắng bật dậy từ trên bàn, chuông báo vào học cũng đã vang lên, thầy giáo môn Ngữ Văn chậm rãi viết lên tấm bảng màu đen dòng chữ — 《A Phòng Cung Phú》, Tống Giai Nam nhìn dòng chữ rất lâu, sau đó mới xé xoàn xoạt một trang giấy nhỏ rồi viết mấy chữ lên đó: “Buổi trưa, tớ và cậu đến căn tin ăn nha, bố mẹ tớ lại đi công tác nữa rồi.” Sau đó cô chuyển trang giấy đến người ngồi ở hàng ghế phía sau: “Đưa cho Trương Tịnh Khang.” Chỉ một lát sau, tờ giấy đã được truyền trở lại, ngoại trừ một chữ “Được” ra, phía trên trang giấy còn được vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười, Tống Giai Nam vò trang giấy, sau đó tiện tay ném vào ngăn bàn, lúc này giọng nói cứng nhắc và khô khan của thầy giáo truyền tới khiến cô lại có cảm giác buồn ngủ. Bỗng nhiên, Tống Giai Nam cảm nhận một sự ấm áp truyền đến mu bàn tay, một dải ánh sáng lấp lánh đang bao phủ trên cánh tay cô, từng tia nắng mỏng manh bắt đầu len lỏi khắp phòng học, càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng, cuối cùng, ngay cả trên mặt cô cũng là những tia nắng ấm áp của mặt trời. Tâm trạng bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, cho nên tinh thần chán nản ban đầu cũng bắt đầu dần dần thích nghi với buổi học khô khan. Mời các bạn đón đọc Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách) của tác giả Sênh Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Loạn! Chuyện Này Không Khoa Học - Kim Kinh Nam
Cho đến hôm nay, Đàm Mạt vẫn chưa hiểu được những ký hiệu kỳ lạ mà một nữ nạn nhân lưu lại trước khi chết có ý nghĩa gì. Lạc Hàm: "Nếu là em, em sẽ để lại lời cuối cho ai trước khi chết?" Đàm Mạt: "Bố mẹ!" Chỉ vậy thôi sao?!! Lạc Hàm tiếp tục dẫn dắt: “Nếu như tình yêu của em đối với bạn trai lớn hơn tình yêu đối với cha mẹ thì sao?” Đàm Mạt chăm chú suy nghĩ, một lát sau thốt ra: “Mật mã thẻ ngân hàng của em là 753209.” Lạc Hàm im lặng, đành tiếp tục xem hồ sơ, chẳng buồn để ý đến cô nữa. Cảm thấy đáp án mình đưa ra có vẻ không đúng trọng tâm, cô ngại ngùng lên tiếng: “Vậy chính xác di ngôn phải là gì?” Lạc Hàm không thèm chấp người có EQ thấp như cô, thuận miệng đáp lời: “Xin lỗi! Em đi trước đây … anh theo sau em nhé!” Đàm Mạt im lặng … Quả nhiên, đáp án tiêu chuẩn như thế thì cô không hề nghĩ đến … Nếu như có một ngày, bạn yêu một cô gái IQ cực cao, EQ cực thấp, thật sự là sẽ có một người đàn ông vẻ ngoài sáng sủa, nho nhã lễ độ, thận trọng từng bước, thầm lặng để cô dần dần tiến vào ‘địa bàn’ của mình ư? Chắc chắn là có rồi, không nói đâu xa, chính là Lạc Hàm nhà ta. *** Trình Tuấn bị giam trong mật thất căn biệt thự. Lúc giam giữ Đàm Mạt, không gian rất tối nên chưa nhìn rõ mấy bình thủy tinh; hiện tại ánh sáng chiếu vào, những chiếc bình không hề che đậy hiện ra trước mắt anh. Là ... Những phần cơ thể người bị tách rời. Steve cũng là lần đầu tiên trông thấy thứ mà Katy gọi là 'vật phẩm'. Trong bình có bàn tay trắng nõn thon dài, có cánh tay, nhìn gương mặt quen thuộc kia dạ dày Steve cuộn lên .... Đó chính là đầu của ... Hoàng San San ... Trình Tuấn không nói gì, những vật phẩm trước mắt không khiến anh ta sợ hãi. Anh ta quắc mắt nhìn về hướng Katy, ả nở nụ cười vô hồn: "Sao ... Thấy tôi phẫu thuật lại giống như đúc cô ta không?" Nói xong, ả đưa tay sờ sờ khuôn mặt mình, "Trước đây tôi cho rằng Hoàng San San chính là vật phẩm tốt nhất của tôi; nhưng mà, nếu tôi có được Đàm Mạt ... Vậy danh hiệu cao quý này sẽ nhường lại cho cô ta!" Ả ngồi xuống đối diện Trình Tuấn: "Jason, nếu anh cưới tôi sớm hơn một chút chắc chắn sẽ không đến nông nỗi này." "Steve! Nơi này tạm thời giao cho anh! Mấy chiếc bình tôi đặt ắt hẳn cũng sắp đến rồi!" ... Mời các bạn đón đọc Đừng Loạn! Chuyện Này Không Khoa Học của tác giả Kim Kinh Nam.
Dụ Chàng Cắn Câu - Cổ Linh
Điều gì có thể khiên mội vị Vương gia đường hoàng ngạo nghễ nhất, cũng là vị Đại Nguyên soái thống lĩnh trăm vạn đại quân của Đại Liêu tức giận đến muốn hộc máu như vậy??? Đó chính là bị "gài bẫy" Để kết hôn Nhưng đối tượng chết hết rồi ư? Sao lại đem cái "Lão xử nữ khô khan xấu xí nhận không ra hình người" làm tân nương của hắn chứ????? Aiiii Aiiiii Ai........! Thờ dài, thở dài, lại thở dài Hắn đành phải hy sinh bản thân "Một người vì mọi người", quyết đoán nhắm mắt đưa chân đẩy cửa tân phòng ra. Hắn mở to hai mắt "Oa! thật đẹp, tân nương thật là xinh đẹp." Ai nói nàng vừa già vừa xấu? Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng, phấn trắng nõn nà, bộ ngực "đẫy đà" Thanh âm của nàng so với hắn còn lớn hơn, tính cách nàng càng bốc lửa hơn. Hơn nữa, mới uống mấy ly rượu nàng liền mơ mơ màng màng đưa tới cửa để cho con sói lớn ăn... *** Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Vương Tư Ôn, Liệt Lỗ Cốc, Di Lý Cát cùng Tịch Cát xếp thành một hàng, hai tay hoàn ngực đứng nghiêm ở trước cửa nhà Hoàn Nhan. Còn lại đối diện là ba vị từ trước đến nay chưa từng sợ ai —— Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh có đôi mắt ti hí cái mũi nhỏ rất mập mạp, người thon gầy âm trầm là Lâm Nha Gia Luật Mưu Lỗ, người cuối cùng có khuôn mặt xanh trắng là Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức, chung quanh bọn họ đứng có hơn mười tướng sĩ người Liêu. Hơn nữa bên ngoài là những người của dân tộc Nữ Chân đang đứng xem náo nhiệt, nam nữ lão ấu một đoàn đều lạnh run lui lại, rất sợ bị vạ lây, nhưng lại không chịu nổi hấp dẫn, không thể làm gì khác hơn là trốn xa một chút nhìn, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức bỏ chạy. ”Các ngươi thật to gan, lại dám đả thương bộ hạ của ta, cho dù các ngươi là người Liêu thì cũng không thể tha thứ được!” Gia Luật Bồ Ninh đầu tiên mở miệng mắng to. Năm người khinh miệt ‘hừ’ lạnh một tiếng, không có để ý đến hắn. ... Mời các bạn đón đọc Dụ Chàng Cắn Câu của tác giả Cổ Linh.
Chiêu Diêu - Cửu Lộ Phi Hương
Ngày còn sống Lộ Chiêu Diêu nàng làm cái gì cũng cực kỳ phô trương, chỉ riêng cái chết là đặc biệt bình thường. ---- Ta là một nữ ma đầu, kẻ muốn ta chết nhiều vô số, nhưng ta vẫn sống thật khỏe mạnh, dương dương đắc ý. Nhưng đúng vào thời điểm ta nghĩ bản thân sắp chạm tới đỉnh cao của ma giới thì ta lại... Chết rồi! Lại bị chính tay tên gác cửa quái dị của môn phái giết chết... Ta hận! chính vì vậy ta đã trở thành cô hồn dã quỷ. Cả ngày lẫn đêm ta đều ngồi vẽ vòng tròn lẩm bẩm về ba điều. Một là lúc sống thủ đoạn không đủ độc ác lại quá dễ dàng với bọn danh môn chính phái. Hai là sống quá tự tin, kiêu ngạo không đủ cẩn thận cuối cùng bị giết. Ba là trăm lần không nên vạn lần không nên thu nhận tên quái dị kia làm môn hạ để giờ chết dưới tay hắn. *** Mặc Thanh đem thứ duy nhất liên quan thân thế của hắn là gương bạc nhỏ đeo lên cổ Lộ Chiêu Diêu. Nàng ngủ say sưa, không biết trời đất là gì. Thực ra trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, không biết sau khi Lộ Chiêu Diêu tỉnh dậy, phải đối mặt với nàng như thế nào. Nếu nàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, nàng sẽ xử lý hắn ra sao? Giữ lại, hay là... đuổi hắn đi? Nếu là vế trước thì thật may, đúng như mong đợi của hắn; còn nếu là vế sau... Tư Mã Dung dẫn người tới tìm được Lộ Chiêu Diêu, đưa nữ nhân vẫn còn đang ngủ say sưa đi mất. Mặc Thanh chỉ giống như thường ngày ẩn vào bên trong hắc bào rộng thùng thình, thối lui đứng sang một bên, lẳng lặng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Những ngày trôi qua tiếp theo quả thực là gian nan giống như đang đợi phán quyết, nhưng Mặc Thanh không ngờ, sau nửa tháng ngủ mê man, Lộ Chiêu Diêu tỉnh dậy lại quên sạch ký ức về một đêm điên cuồng diễn ra nửa tháng trước. Hắn biết nàng không phải đang giả vờ, bởi vì chính tại thời điểm đó, Mặc Thanh mới phát hiện ra, chiếc gương bạc hắn luôn mang theo người từ nhỏ kia lại có khả năng đọc được suy nghĩ trong lòng người khác. ... Mời các bạn đón đọc Chiêu Diêu của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Truyện Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ do Tuyền Thương Tư Phàm sáng tác. Câu chuyện kể về cuộc đời của cô gái vào đúng ngày trăng tròn tuổi mười tám cô đã mất đi tất cả sự trong trắng thuần khiết ấy! Vào đúng ngày mà cô ở độ tuổi đẹp nhất, nhận được món quà sinh nhật từ người mẹ kế chính là người đàn ông đã hãm cô, cướp đi thứ quý giá nhất của người con gái. Năm năm sau đó cô trở về cùng dắt theo một bé gái tuy con nhỏ tuổi nhưng khá xinh xắn bụi bẫm, lần này cô phải tìm chính xác người đàn ông đó để làm rõ chuyện năm xưa! *** Đây là một hội trường cử hành hôn lễ thế kỷ. Chú rể chính là Ninh thiếu đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn Ninh thị, Ninh Doãn Ngân. Anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền ở thành phố A, là người đàn ông làm mê đảo hàng vạn cô gái, Ninh Doãn Ngân! Đúng vậy, hôm nay anh phải kết hôn! Tin tức này làm cho nhiều người khiế[ sợ, có không ít trái tim cô gái tan vỡ. Ánh mặt trời ấm áp trên bầu trời chiếu xuống, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô dâu cách đó không xa đang đi tới, bên tai vang lên khúc nhạc hôn lễ. Hàn Mộ nắm tay cha mình là Hàn Quốc Đào, chậm rãi bước từng bước đi về phía Ninh Doãn Ngân cách đó không xa. ... Mời các bạn đón đọc Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ của tác giả Tuyền Thương Tư Phàm.