Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Văn án:  Kiếp trước, thái tử chết thảm, họa từ trong nhà mà ra, Tạ Vân vốn không quan tâm ngôi vị hoàng đế, lại bị bức ép cùng người ta tranh đoạt. Không ai nghĩ, thế nhưng hắn lại là người chiến thắng cuối cùng. Trước đêm đăng cơ, Tạ Vân trở về mười năm trước. Hắn năm đó mười sáu tuổi, ngây ngô non nớt, bước đi khó khăn. Hoàng cung rộng lớn như vậy, lại chỉ có một tiểu nha đầu đối tốt với hắn. Kiếp trước, nàng cắt một đoạn tóc đen đem tặng; để báo đáp, hắn đem nàng che chở dưới tay, quyết tâm bảo hộ nàng chu toàn. Đời này, nàng thần trí chưa mất,  thông tuệ cơ linh. Nàng từng bước từng bước một, vô tri vô giác mà công thành đoạt đất, làm hắn tâm thần thất thủ, dạy hắn cúi đầu xưng thần. Tiểu kịch trường: Mười năm trước ---- Tạ Vân (ngồi xổm xuống): A Dung, Tam ca dạy ngươi biết ai là người tốt, ai là người xấu. Mười năm sau ---- Tạ Vân (mỉm cười): A Dung, ngoại trừ ta ra, ai cũng đều là người xấu.   “Bao lần xoay chuyển, cánh hoa buổi sớm nhặt lại đã muộn màng. Tìm tìm kiếm kiếm, một đời mơ màng lại trôi qua. Vẫn nhớ lời thề kiếp trước, muốn nói mà không thốt nên lời…” (*) Kiếp trước, Tạ Vân là Tam hoàng tử đương triều. Mẫu thân chàng bị vu oan hãm hại sủng phi mà phụ hoàng yêu mến nên bị biếm vào lãnh cung, còn chàng trở thành nhi tử bị vứt bỏ. Mỗi bước đi của chàng lúc ấy, chính là những bước đầy cô độc duy nan. Hoàng cung nguy nga rộng lớn như vậy, lại không có chỗ dành cho chàng, khắp nơi chỉ tràn ngập toan tính và âm mưu tranh giành quyền thế. Chàng dù không muốn tranh đoạt, lại bị cuốn vào vòng xoáy ngai vị. Cuối cùng, trở thành đế vương, người người ngưỡng mộ.  Nhưng trước đêm chàng đăng cơ thì bỗng nhiên được quay về hơn mười năm trước, khi chàng mới 16 tuổi. Một đời lặp lại, vốn là thiên ý trêu ngươi hay chàng vẫn còn vướng bận và chưa trả hết duyên nợ cho một người. Còn nhớ trong những năm tháng ấy, một hoàng tử bị vứt bỏ như chàng luôn chịu biết bao nhiêu khinh thường và chán ghét của mọi người xung quanh. Hoàng cung xa hoa lại lạnh giá, lòng người thăm thẳm lại mưu toan. Chỉ duy nhất một người luôn mỉm cười chạy đến bên chàng, gọi chàng từng tiếng “Tam ca ca” ngọt ngào, thật lòng quan tâm yêu thương đến chàng. Nàng là Cửu công chúa Tạ Chiếu Dung.  Thế nhưng, chàng lại không thể bảo vệ được tiểu muội bé nhỏ của mình. Biến cố kéo đến, nàng chịu đả kích lớn mà thần trí trở nên ngốc nghếch, khờ dại. Trái tim nàng khép chặt, lại cố chấp chỉ nhớ mỗi chàng, khiến chàng day dứt và đau đớn khôn nguôi. Vậy mà, đến cùng vẫn không thể cứu được nàng, đem nàng trở về. Cứ thế, nhìn nàng nhắm lại đôi mi, rời xa trần thế. Đó vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành trong lòng chàng. Thương tâm. Hối tiếc. Bi ai. Giày vò… Phải chăng, vì vậy nên ông trời đã cho chàng cơ hội quay về, sửa lại vận mệnh và cứu giúp một đời an yên cho tiểu muội của chàng. Vậy thì, chàng nguyện đem cả tính mạng của mình ra để đánh đổi. Bởi, chàng đã biết được nếu không có nàng, thế giới của chàng chẳng còn lại gì hết. Ngai vàng cũng không bằng dưỡng muội.  *** Tạ Chiếu Dung là Cửu công chúa được Hoàng thượng và Trân phi hết sức yêu thương sủng ái. Nhưng nàng lại cảm nhận được rằng, mọi thứ không hề như vẻ ngoài thể hiện. Chỉ là, nàng còn quá nhỏ để thấu hiểu và đi sâu vào lòng người.    Thế nhưng, khi bắt gặp Tam ca ca Tạ Vân đứng dưới cơn mưa phùn ngày ấy, trái tim nàng đau nhói. Hóa ra, hoàng cung rộng lớn này, lại có một người còn cô đơn và chịu nhiều bi thương như vậy. Cơn mưa như màu nước mắt, nhuộm hình bóng huynh ấy thành một mảng tịch liêu đầy tuyệt vọng. Tạ Chiếu Dung đã không ngần ngại bước những bước đi nhỏ bé hướng đến bên Tạ Vân, dùng đôi mắt ấm áp biết cười của mình nhìn chàng và dùng giọng nói như tơ liễu quấn quanh trái tim chàng với từng tiếng gọi yêu thương chân thành. Chỉ một khoảnh khắc này đã ấn định cuộc đời nàng mãi mãi. Nàng là tiểu muội của Tạ Vân, toàn bộ tình yêu cùng sinh mệnh cũng thuộc về chàng.  Vì vậy, đối với Tạ Vân, Tạ Chiếu Dung là viên ngọc, là trái tim, là tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này mà chàng có được. Cho nên, ở những năm tháng khi tiểu muội còn nhỏ bé, chàng đã khắc sâu vào lòng nàng một chân lý vĩnh viễn rằng: Tất cả sóng to gió lớn của cuộc đời này đã có chàng gánh vác, tất cả những oan ức đau thương nàng gánh chịu đã có chàng trả lại và chỉ cần là nàng muốn, thiên hạ này chàng cũng sẽ san bằng. Thế lực của Tạ Vân càng ngày càng lớn mạnh cũng là lúc những âm mưu trong bóng tối dần được hé lộ. Thân thế thật sự của Tạ Chiếu Dung, bí mật về bệnh tình cùng cái chết của nàng kiếp trước. Thì ra, mọi chuyện nàng trải qua đã từng kinh khủng như thế nào.  Trong căn phòng tăm tối, những con rắn độc ngổn ngang khắp nơi, sự tàn nhẫn lạnh lùng của kẻ phản bội. Từng tiếng kêu cứu nhỏ bé trong sợ hãi tuyệt vọng của nàng như khắc sâu vào lồng ngực Tạ Vân… Thật sự, nếu chàng đến trễ một bước thôi, bi kịch sẽ lặp lại. Vậy thì, chàng nguyện hủy đi cả thiên hạ này, lấy máu thế gian gột rửa toàn bộ đau thương đã có. Bởi Tạ Vân là một người thâm sâu đầy tàn nhẫn độc ác. Chàng là một con sói luôn che dấu bộ răng ranh của mình bên tiểu muội, nhưng chỉ cần có thể ảnh hưởng đến nàng, nó sẽ không ngần ngại lộ ra cắn xé con mồi tàn nhẫn đến chết. Không do dự, không sợ hãi và không màng hậu quả. Người như Tạ Vân chính là cả cuộc đời chỉ đối tốt với một người. Mà Tạ Chiếu Dung lại là toàn bộ cuộc đời chàng. Vì thế, một Tam ca ca cao lớn trưởng thành lại vì tiểu muội nhỏ bé mà làm bất cứ việc gì. Chàng có thể bối nàng đoạn đường dài khi nàng làm nũng không muốn đi bộ. Chàng có thể dịu dàng lắng nghe thật lâu những câu chuyện góp nhặt nàng kể. Chàng có thể không ngại quỳ xuống mặt đường bụi bẩn chỉ để mang hài cho nàng. Chàng có thể trong giấc ngủ không an ổn của nàng mà xuất hiện rồi cứ thế ôm nàng vào lòng… Chỉ cần là nàng, mỗi lần gọi tên chàng sẽ bất chấp tất cả mà đến. “A Dung, đừng sợ.” “A Dung, tam ca ca sẽ luôn ở bên muội.” Đây cũng là lúc Tạ Vân cùng Tạ Chiếu Dung đều hiểu rõ lòng nhau. Là yêu thương và tin tưởng đã khắc sâu vào xương tủy. Chàng lập một kế hoạch toàn vẹn muốn đem nàng rời xa hoàng cung nhơ nhớp này, lấy một thân phận mới và cùng chàng sống an yên vui vẻ. Đáng tiếc, biến cố xảy đến bất ngờ khi Tạ Vân còn đang chinh chiến ngoài biên cương cách xa vạn dặm. Dù có bảo vệ nàng thế nào thì kết quả vẫn không thay đổi được vận mệnh. Tạ Vân dường như điên cuồng và biến thành ác quỷ khát máu. Mỗi một bước chân ngựa chàng đi qua là một xác người, mỗi một mũi kiếm chàng tung lên là một tiếng gào thét xé gió. Máu tuôn xối xả, chiến phục ướt đẫm mùi tanh nồng… Khắp nơi như địa ngục. Chàng một đường chiến thắng thúc ngựa như bay trở về. A Dung, muội nhất định phải chờ ta. Liệu rằng, Tạ Vân có kịp quay về cứu lấy Tạ Chiếu Dung hay không? Khi mà, cái chết như lưỡi dao đã cận kề ngay bên cổ nàng. Âm mưu cùng tranh đoạt và thế lực thần bí đang ẩn dấu đằng sau là ai? Tại sao kiếp trước chàng vốn không tranh đoạt ngai vị lại có thể vững bước lên ngôi đế vương? Nếu kiếp này chàng từ bỏ mọi thứ, liệu có thể đổi thay toàn bộ vận mệnh hay không? Mời mn dõi theo những chương cuối đầy hấp dẫn và bất ngờ của bộ truyện để biết nhé ^^ *** "Ngai vàng không bằng dưỡng muội" là một bộ truyện nam trùng sinh chuyên sủng sạch ngọt mà mình rất thích trong thời gian này. Nội dung truyện đơn giản là quá trình sữa chữa và thay đổi số phận của nam nữ chính ở kiếp này. Nhưng điểm cộng là càng về sau truyện càng có nhiều bất ngờ, nhân vật không được buff quá đà mà từng bước nỗ lực để tìm hiểu và lật mở những bí mật đã được che dấu. Bút lực của tác giả thiên về tình cảm là chính và viết khá chắc tay những phân đoạn cảm xúc, đọc thật sự xúc động.  Theo cảm nhận cá nhân thì mình cũng rất thích các nhân vật trong truyện dù chính hay phụ. Bởi tác giả đã xây dựng khá tốt từ ngoại hình lẫn tính cách. Nam chính Tạ Vân thì ẩn nhẫn độc ác nhưng lại luôn che dấu những cuồng loạn trong lòng. Tuy nhiên, chàng đối với tiểu muội Tạ Chiếu Dung thì chấp niệm rất sâu. Yêu thương, sủng ái, bảo vệ suốt đời suốt kiếp. Nữ chính Tạ Chiếu Dung thì thông minh và nhạy cảm. Cuộc đời của nàng có được một Tạ Vân, xem như toàn vẹn. Ngoài ra các nhân vật phụ khác như Đổng Thần Y, Cố Tề Quang, Yến Tuyết Chiếu... đều khá ấn tượng và đặc biệt thú vị. Vì vậy, nếu yêu thích thể loại này hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^ _________ Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích bản dịch lời bài hát Cửu trường cơ - Tam Vô cover - Ost Song thế sủng phi. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mưa bụi tiệm tức, liễu diệp run rẩy, ngẫu nhiên có vũ châu chảy xuống, xuân đường liền dạng khởi gợn sóng, một vòng một vòng hướng ra phía ngoài khoách khai. Không khí ướt át thanh hương, Tạ Vân thu dù, nhẹ nhàng vuốt ve gỗ đào dù bính, hắn đứng thẳng mấy tức, nhàn nhạt mở miệng, “Xuất hiện đi.” Vừa dứt lời, thảo diệp gian tinh lượng vũ châu liền ục ục mà trượt xuống mấy viên, một trận tất tất rào rạt lúc sau chui ra tới một cái tiểu nữ đồng. Tuổi tuy nhỏ, vóc người chưa đủ, lại gọi người trước mắt sáng ngời. Vàng nhạt tô cẩm thêu thùa tinh tế, giao lãnh chỗ hơi hơi buông ra, nha búi tóc tán loạn, thượng xiêu xiêu vẹo vẹo mà cắm căn khảm mắt mèo khắc kim trâm. Trên người bị nước mưa dính ướt chút, dán ở tiểu thân thể thượng, có vẻ càng thêm nhỏ gầy. Nàng mi cong mắt viên, non nớt anh khẩu bật cười, lộ ra một chút gạo nếp sắc nha, “Tam hoàng huynh……” Này đem tiếng nói ngọt đến có vài phần cố tình, nhưng mặc cho ai đều không thể mặt lạnh. Lúc này Cửu công chúa, tươi sống lại tươi đẹp, đúng như này sau cơn mưa sơ tình ngày xuân. Tạ Vân chỉ hoảng hốt một cái chớp mắt liền lấy lại tinh thần. Tiểu cô nương bất quá sáu tuổi tuổi, nộn sinh sinh bộ dáng, cẩm y ngọc thực, bị chịu sủng ái, cơ hồ vô ưu vô lự. Mẫu phi là nhất được sủng ái Trân Phi, dung mạo có một không hai lục cung, Cửu công chúa có thể dễ như trở bàn tay mà có được thường nhân khó có thể tưởng tượng mỹ mạo cùng tám ngày phú quý. Nhưng nàng hiện tại, chính thật cẩn thận mà đối hắn cười. Tạ Vân cơ hồ nghĩ không ra, hắn khi đó là như thế nào đem nàng cự chi với ngoài cửa. A Dung lại môn thanh. Nàng sinh nhật, đó là Tam hoàng huynh ác mộng bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo
Biên tập: Chung cư Doãn Gia - -- Câu chuyện ngắn về một đôi ngươi chạy ta đuổi, con sói đột lốt thỏ măm me ăn sạch cừu non. Sau đây là bàn luận về cách đặt bẫy để nhanh chóng tìm được người yêu. Bẫy số 1:  Anh đóng băng cô tại chỗ, chậm rãi chọc chọc: "Làm bảo tiêu cho tôi thì tôi thả cô ra." Bẫy số 2: Anh kéo cô tới miếu Nguyệt lão cười tủm tỉm: "Cho em một cơ hội! Kết hôn, thắng tranh tài phu thê thì em có thể không cần theo bảo vệ tôi nữa." Bẫy số 3: Anh kiên nhẫn chạy khắp bản đồ truy sát cô: "Phục hôn thì không giết em nữa, không phục hôn thì lúc nào cũng sẽ giết em." Bẫy số 4: Anh lột sạch đồ trên người xuống: "Chỉ cần em đồng ý, muốn làm anh thế nào cũng được." *** Phạm Tiểu Khanh vừa từ nhà vệ sinh quay lại đã thấy nhân vật của mình nằm sõng soài trên thảm cỏ xanh tươi, chết không rõ nguyên nhân. Khóe mắt cô giật giật, vô cùng tức giận. [Trò chuyện riêng] Trái tim của Khanh Khanh: Tam Thiên, anh quậy đủ chưa? [Trò chuyện riêng] Phồn hoa tam thiên: Em phục hôn với anh thì anh không giết em nữa. Phạm Tiểu Khanh cảm thấy đau đầu, cô xoa xoa huyệt thái dương, bỗng thấy thật bó tay. [Trò chuyện riêng] Trái tim của Khanh Khanh: Tại sao tôi phải nghe theo anh? Nói xong, cô che kênh trò chuyện, hồi thành sống lại. Thanh Thạch thấy cô không nói tiếng nào mà treo máy ở khu an toàn liền vô cùng thấu hiểu vỗ vai cô, vẻ mặt thông cảm, “Ở đây gả cũng không do mình nha, bằng không, cậu cứ theo đi?” Phạm Tiểu Khanh im lặng, chỉ thơ thẩn nhìn một mảng rừng cây đằng trước. Lúc gặp [Phồn hoa tam thiên], [Trái tim của Khanh Khanh] vẫn là một nhân vật nhỏ gà mờ, đang chui trong rừng kiếm lá nhân sâm làm nhiệm vụ. Còn đúng một vòng cuối cùng thì lại nhìn thấy một đoàn người cưỡi ngựa xông tới. Phạm Tiểu Khanh còn chưa kịp quay người đã bị kỹ năng quần công của [Phồn hoa tam thiên] giết chết luôn, Phạm Tiểu Khanh bi thương vô cùng, nhìn màn hình rồi ném phù hồi sinh ra, sống lại tại chỗ, ngay khi máu mãn lam đầy liền không nói không rằng khiêng đại đao sắc bén của mình chém thẳng lên người [Phồn hoa tam thiên].   Mời các bạn đón đọc Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo của tác giả Bắc Khuynh.
Yêu Anh Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (Mỹ Nhân Nghi Tu)
Review bởi: Linh Ly - fb/hoinhieuchu: Thật ra truyện hơi khó review vì nội dung truyện tóm tắt hai dòng là đủ: một cô gái gặp được tình yêu sét đánh và thế là bất chấp tất cả bước trên con đường nữ truy chông gai và mịt mùng. Một nam thần lạnh lùng từ từ cũng biết thế nào là xiêu lòng... Cái hay của truyện là nội dung đơn giản, truyện lại khá dài mà vẫn luôn thú vị, dễ thương. Nữ chính vừa mặt dày vừa gà mờ. Vừa vô sỉ vừa dễ bị xấu hổ. Nghe hơi vô lý nhưng dưới ngòi bút của tác giả, chân dung nữ chính hiện ra sinh động và đầy đặn. Nam chính tuy lạnh nhưng mà đúng mực, không nhẫn tâm. Điểm hấp dẫn nữa của truyện là nữ chính có hai "trợ thủ" cực kì dễ thương: em họ của nam chính và chó của nam chính. Tác giả viết về hai "nhân vật" này cực kì tự nhiên và thuyết phục, đáng yêu đến nỗi một người không đặc biệt thích động vật hay trẻ em cũng phải siêu lòng với bộ đôi này. Hơn nữa lý do tại sao cô em họ của nam chính lại hết mực giúp đỡ nữ chính cũng hợp lý bất ngờ. Điểm thu hút bonus dành riêng cho các bạn đọc otaku chính là: nữ chính là tác giả truyện tranh nổi tiếng. Đối với fan của thanh xuân vườn truyện, truyện cũng có tí hơi hướm đó vì bối cảnh của truyện là trường đại học. Với bạn nào thích tình yêu thầy trò, truyện cũng đáp ứng được ti tí vì nam chính là giáo sư trẻ còn nữ chính là nghiên cứu sinh.. của một khoa khác. Truyện cũng ngọt ngọt và sủng sủng... Túm quần là nội dung truyện không độc đáo nhưng dễ đọc, dễ thương, có thể phù hợp với nhiều gu khác nhau, không cẩu huyết, không gượng ép, không plothole, không có gì phản cảm. Xin phép được đề cử! *** Review Kyo: Nhiều người vừa nhìn thấy tên truyện, chẳng thèm ngó ngàng đến tên tác giả đã nói là mình đọc rồi. Âu cũng chỉ vì Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của Cố Mạn quá nổi tiếng, nên Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên có vẻ lép vế hơn. Nhưng đây là hai truyện khác nhau và có những nét đẹp riêng nhé!!! Thực ra mình thích cái tên Mỹ nhân nghi tu hơn hẳn, không chỉ bởi nét đẹp cổ xưa trong đó, còn vì ý nghĩa và sự hiện diện mọi nơi của nó. Trong truyện, Mỹ nhân nghi tu là một tác phẩm đắc ý của nữ chính Thích Niên, kể về cuộc hành trình nữ truy nam của cô đối với Kỷ Ngôn Tín. Bắc Khuynh là một tác giả hot trên Tấn Giang với một gia sản đồ sộ. Hầu như truyện nào của cô ấy cũng ngọt ngào và nhẹ nhàng như quyển này vậy. Mỹ nhân nghi tu là lấy từ câu “Mỹ yếu miễu hề nghi tu, bái ngô thừa hề quế châu”, nữ chính tự ví mình là người theo đuổi bóng thuyền quế, còn mỹ nhân trên thuyền quế là Kỷ Ngôn Tín… Nói đến nữ chính, Thích Niên là một cô gái quả quyết, dám nghĩ dám làm, cứng đầu cứng cổ, hiên ngang không sợ chết đứng. Thật ra trong lòng lại rất ngây thơ, nhát gan, lén lén lút lút. Đặc biệt là không chịu được người bên cạnh phản bội. Nói tóm lại, nữ chính là kiểu hiền lành nhưng tuyệt đối không phải một bánh bao mềm yếu. Nếu không thể dùng đức cảm phục người ta, vậy có thể dùng vũ lực J ~ Còn nam chính Kỷ Ngôn Tín, thật sự là do dưới góc nhìn của Thích Niên nên cảm xúc của anh rất vi diệu… Đầu tiên – có thù tất báo, lạnh lùng, bóp chết hoa đào từ trong trứng nước. Cuối cùng người dàn xếp cho cả hôn nhân, cuộc sống sau này, sẵn sàng bao che cho Thích Niên, nhiều lần “dẫn lửa thương thân” vẫn lại là anh, haha. Truyện nữ truy nhưng không cần phải cảm thấy ấm ức cho nữ chính đâu. Bởi nếu như nói, Thích Niên là người bắt đầu, thì Kỷ Ngôn Tín là người đã cho đoạn tình cảm này một lời đáp vẹn tròn. Về sau, Thích Niên càng bộc lộ bản chất thật, nhát gan sợ sệt lui về vỏ ốc. Cô ấy đã bước được 99 bước rồi, nhưng vẫn chần chờ không muốn bước tiếp, thậm chí còn muốn lui về phía sau. Vậy nên anh đã kéo cô về phía trước, không cho cô con đường hối hận. Có lẽ đây là khoảng cách giữa hôn nhân và tình yêu. Sau khi vượt qua ranh giới này thì hai người lại ngọt ngọt ngào ngào yêu đương với nhau, cùng đánh bại cô nàng kiêu ngạo hắt nước bẩn lên người Thích Niên nữa. Cảm giác đồng tâm hợp lực đối địch ngoài… thật sự quá tuyệt!!! Nếu bạn thích motif nữ truy nam, vậy không nên bỏ qua câu chuyện này, vì tình tiết nữ truy trong đây thật sự rất hợp lý, nhịp nhàng, ổn định. Nếu bạn là một tên cuồng khuyển, đặc biệt là Gâu Đần thì càng không thể bỏ qua nha! Vì xen kẽ trong diễn biến tình cảm của cặp đôi nam nữ chính không thể thiếu hai vị công thần Gold Retriever Kỷ Thu và Thất Bảo vừa biết giữ ý, vừa biết tạo cơ hội. Đúng là trợ công ai ai cũng thích, thực đáng để noi theo! Truyện càng đọc càng về sau càng vui, vì một khi đã mến một cô gái ngây ngô trong sáng như Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín dường như chỉ muốn làm tất cả để chiều lòng cô ấy. Có lẽ sự kiên trì bền bỉ nhiều lần bị dội nước lạnh vẫn không chịu từ bỏ của Thích Niên đã đánh động Kỷ Ngôn Tín. Anh đã bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về tương lai của bọn họ. Sau khi Kỷ Ngôn Tín có cảm xúc với Thích Niên thì diễn biến nhanh như bão táp vậy… Dưng mà ngọt sủng thì đọc nhiều cỡ nào cũng không chán :)))) Thực ra, Mỹ nhân nghi tu cũng không phải chỉ có yếu tố tình cảm, mà còn xoay quanh những vấn nạn xảy ra rất thường xuyên trong giới manhua, viết văn nữa. Thích Niên là một họa sĩ truyện tranh, gần với giới tiểu thuyết. Cô đã trải qua những chuyện cũ đau lòng, đen tối nhất trong giới họa sĩ: bị vu vạ, ăn cắp bản quyền, phong sát. Những vụ việc như thế vẫn đang tồn tại hàng ngày hàng giờ, nhưng chính bởi đã quá phổ biến nên lại không biết làm sao để giải quyết triệt để. Còn ở đây, Thích Niên đã làm được, không thể không kể đến sự giúp đỡ của Kỷ Ngôn Tín và những người bạn chí thân luôn ủng hộ cô. Thấy hoạn nạn mới biết chân tình, Thích Niên mới có thể gặp gỡ những người bạn tốt hơn, cùng vực cô dậy trong lốc xoáy hắc ám ấy. Tình bạn, sự tin tưởng thuần khiết là liều thuốc chữa thương tốt nhất, cũng chính là hậu phương vững chắc để cô bắt đầu lại một lần nữa, để trái tim được chữa lành và thay đổi tâm tính.   Lại một câu chuyện nữa kết thúc viên mãn *tung hoa*. Quyển 2 của Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đã hoàn, ending với hai con người nhân sinh người thắng về chung một nhà. Thật sự rất mong ai đó chuyển Mỹ nhân nghi tu thành truyện tranh đi mà QAQ. *** "Khụ..." Lưu Hạ hắng giọng một cái. Tiếng ho nhẹ từ tai nghe truyền đến, có hơi khác thường: "Cậu đứng dưới bãi đỗ xe ngầm lâu như thế là do bị một con chó cản đường hả?" Cuối cùng Thích Niên cũng dời mắt khỏi sách vở, cô nhìn về phía Lưu Hạ trong màn hình máy tính, nghiêm túc suy nghĩ lại rồi nói: "À... Đúng vậy, là một con Golden, cắn túi của mình không chịu buông." Dường như Lưu Hạ hơi hoang mang: "Không phải người ta nói Golden là loại hiền lành nghe lời à? Sao lại..." Nhớ tới buổi chiều ngày đó, Thích Niên lập tức dở khóc dở cười: "Bởi vì trong túi của mình có thức ăn cho chó." "Shit(*)." Lưu Hạ cười to: "Còn chủ nhân của nó thì sao? Có bồi thường không?" (*)Nguyên văn là 我勒个去, đây là một câu chửi lưu truyền trên mạng, được sử dụng nhiều trên World of Warcraft, đây không phải là một câu chửi người mà là một câu để phát tiết lúc khó chịu. Chủ nhân của Golden... Thích Niên đang vẽ phác thảo thì chợt dừng tay, không trả lời. Webcam của Thích Niên hỏng rồi, chỉ có thể nghe thấy âm thanh chứ không có hình ảnh, vì vậy Lưu Hạ không phát hiện ra sự bất thường của Thích Niên nên vẫn nói: "...Cậu không biết đâu, lần trước cái nhà dưới lầu có nuôi chó Becgie mà không xích lại, thế là mình bị nó bổ nhào tới." ... "Cho nên sau đó cậu xử lí thế nào?" "Sau đó hả?" Thích Niên hơi híp híp mắt, nói thầm: "Mình xin số điện thoại của anh ấy..." Lưu Hạ im lặng một hồi, rốt cuộc phát hiện Thích Niên có chút kì kì: "Không phải chỉ như vậy là xong chứ?" "Hả?" Thích Niên không yên lòng mà lật sách, mấp máy môi: "Lưu Hạ, hình như mình thích người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi." —— cái người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo như băng ấy. Mời các bạn đón đọc Yêu Anh Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (Mỹ Nhân Nghi Tu) của tác giả Bắc Khuynh.
Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát
Ở Tây An là nơi gặp nhau lần đầu tiên Phó Tầm và Khúc Nhất Huyền. Khi ấy cô cách tủ kính, ở trên đường chọn hoa. Duyên trời sắp đặt cho lần thứ hai thấy cô, ở xưởng gốm Hoàng Hà. Cô để chân trần, chân dính đất. Đêm đó, hai người phải ngủ chung phòng, cô hát khe khẽ, đem hành lý dọn đến trước mặt anh, hỏi: "Anh ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường, không có ý kiến gì chứ?" Lần thứ ba thấy cô, cô mở cửa đón khách ở trạm xe, mang khách đi lên núi, đỉnh núi vừa có gió vừa có tuyết, cô ngồi ở trong xe đung đưa chân, cười tủm tỉm hỏi: "Qúa tam ba bận, anh cùng tôi chạy hơn nửa Trung Quốc, có phải anh thích tôi hay không?" Vai chính: Phó Tầm, Khúc Nhất Huyền| vai phụ: Giang Nguyên, Viên Dã, Bành Thâm. *** Nhận xét tác phẩm Bổn văn giảng thuật chính là Khúc Nhất Huyền cùng giang nguyên tốt nghiệp lữ hành tự giá xuyên qua ca cao tây, giang nguyên với tiến vào ca cao tây đệ nhất vãn, ly kỳ mất tích. Khúc Nhất Huyền vì điều tra giang nguyên mất tích chi mê, lưu tại Tây Bắc đường vòng thượng trở thành cứu viện đội dẫn đầu, do đó cùng lẫn nhau có liên quan phó tìm, một đường bảo hộ một đường tìm kiếm chuyện xưa. Chuyện xưa đề tài mới mẻ độc đáo, nhân vật tính cách tiên minh. Lấy độc đáo thị giác thể hiện rồi Tây Bắc gió cát tráng lệ, khắc hoạ miêu tả bình phàm sinh hoạt không tầm thường chuyện xưa. Đã có thể cứu chữa viện bảo hộ tình cảm, lại có dẫn người suy nghĩ sâu xa chiều sâu. Từ từ kể ra, thập phần có nhưng đọc tính. --- Văn vật giám định nam chủ, Tây Bắc cứu viện dẫn đầu nữ chủ, nam cường nữ cường văn, câu chuyện này cốt truyện nhiều, ngôn tình thiếu. Toàn bộ chuyện xưa quay chung quanh nữ chủ khúc một huyền cùng bằng hữu đi Tây Bắc du lịch, bằng hữu nửa đêm lái xe biến mất triển khai. Chỉnh thiên văn vẫn là man đẹp ngôn tình tuy thiếu, nhưng cảm tình thật thích chính mình xem hạ đi! --- Muốn ma pháp bổng thiếu nữ C | ???????????????? Quốc lộ văn, đẹp!! Thỏa mãn!!! Nhìn liền dừng không được tới cái loại này, sấn hiện tại thời gian còn sớm! Mau xem ~ Nam chủ là vung tiền như rác đại lão văn vật gia, nơi này chủ yếu là viết hắn nhiều có tiền ~ rất sớm phía trước liền rất thích nữ chủ! Tâm tư thực kín đáo, thực thành thục, thực A một người nam nhân Nữ chủ vì một cái khuê mật ly kỳ mất tích, vẫn luôn lưu tại Tây Bắc làm cứu viện đội, kỹ thuật lái xe vượt qua thử thách, tính cách thực sảng khoái, đối nam chủ từ tràn ngập địch ý đến cuối cùng tình yêu tràn đầy ~ cũng là thực ngọt Bên trong chôn một cái huyền nghi tuyến, liền này ám tuyến đến kết cục ~ thật sự rất đẹp --- Mộc nhan Daily Đem ngươi thế giới thắp sáng ta thích cái kia thực sẽ liêu phu quân, kỳ thật thời gian lâu rồi đã nhớ không rõ khi nào thích thượng bắc tử, cũng không nhớ rõ là bởi vì cái gì mới giống như bây giờ thật sâu thích, ta tưởng có lẽ chính mình chính là thực đơn thuần thích bắc khuynh một thân đi! “Ngôn niệm quân tử, ôn này như ngọc. Ta luyến quân, đã có thật nhiều năm” ai nói trung yên lặng chờ đợi, si ngốc yêu thầm tinh tế cảm tình đặc biệt yêu tha thiết! *** Tháng bảy, Đôn Hoàng. Do việc sửa chữa đường, toàn bộ tuyến đường lạc đà hoang dã đến khu nam Ngọc Môn quan, cát bụi đầy trời Chỉ cách xa quốc lộ một vài mét, là một con đường đất được đầm nén bởi một cái máy. Đường đi chật hẹp, không ít người cùng xe vận chuyển đồ bị kẹt lại, kéo dài mấy km. Chính giữa trưa, thời điểm ánh mặt trời chói nhất. Điều hòa bên trong xe đã bật đến mức mát nhất, nhưng dưới ánh nắng này như cũ không có cách áp đi cái nóng. Khúc Nhất Huyền lấy bình giữ ấm uống miếng nước, ánh nhìn trầm tĩnh mà xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn thoáng qua một tầng cát vàng tràn ngập phía bên ngoài. Cuối hoang mạc mông lung, hình như có một ốc đảo nhỏ bao trùm. Nhưng chỉ có người đi đến đây hàng năm mới biết, cuối hoang mạc vẫn chỉ là hoang mạc. Khúc Nhất Huyền liếm liếm môi, cầm lấy di động dò tín hiệu, cột tín hiệu gần như đã không còn hiện lên chút sóng nào, khi có khi mất. Nhàn rỗi đến nhàm chán, cô lục tung túi đồ, rơi ra một cái bút lông. Không tìm được giấy, chỉ có thể chọn tờ danh thiếp đã ố vàng, bắt đầu ghi chép lại tổn thất của lần kẹt xe này. Cô dừng bút một chút, ghét bỏ mà liếc mắt ngoài cửa sổ xe chỉ toàn cát vàng. Đến, còn phải tính tiền rửa xe. Một mặt liệt kê không xong, cô nhìn đến chính diện, vừa muốn hạ bút, lại hơi định thần, cẩn thận mà nhìn tờ danh thiếp này. Danh thiếp đã ố vàng hiển nhiên đã rất lâu rồi, mặt trước danh thiếp nhìn khá cũ, còn có vết giống như bị ngọn lửa liếm qua một góc làm nó cuốn lên. Vết bẩn kia một đường kéo dài đến tên lạc khoản, sớm đã không nhìn rõ tên trên danh thiếp. Điều nhìn rõ duy nhất, chỉ có số di động phía dưới lạc khoản. Nhìn... Thế quái nào cảm thấy quen mắt. Không đợi cô nhớ lại, cửa sổ đã bị đập hai cái, một lớp cát vàng trên cửa xe lập tức hiện ra dấu nắm tay. Bên cạnh xe có một người điều khiển giao thông đang đứng, xuyên qua dấu tay kia nhìn về phía Khúc Nhất Huyên trong xe, thúc dục cô chạy xe đuổi kịp xe trước, mau chóng thông qua đoạn đường bị tắc này. Khúc Nhất Huyên kéo chân ga, khởi động xe, lốp xe nghiền xuống mặt đất, bị xe móc kéo tới đoạn đường đất gập ghềnh mấy chục mét. Sau đó xe dừng lại, đổ đến không thể động đậy. Cũng may tín hiệu đã có, cô vừa mới kéo tay lên đã nghe di động đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn tên trên màn hình, thuận tay tiếp may. Viên Dã gọi mười mấy cuộc điện thoại rốt cuộc cũng gọi được một lần, lòng dạ không yên, giọng cũng trở nên khẩn trương: "Khúc gia, cô còn ở trên đường sao?" "Còn ở." Khúc Nhất Huyền lười biếng mà xốc lại mi mắt, đổi sang tay trái tiếp điện thoại. "Tôi nói chuyện này cho cô," Viên Dã nói, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên, "Hôm nay Hứa tam mang đến một người khách, đi đến Ngọc Môn Quan. Trên đường không phải kẹt xe sao? Vị khách đó không muốn chờ, xuống xe tự mình đi qua." Mời các bạn đón đọc Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát của tác giả Bắc Khuynh.
Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Cách đây một năm bốn tháng, tôi từng viết trong bài review một câu như thế này: “Yêu thầm giống như một chén trà sen, người ngoài nhìn vào chỉ mường tượng ra vị đắng qua những cái nhăn mày nhíu mặt của người uống mà chẳng thể cảm nhận được hương thơm dịu ngọt bên trong.” Nếu như tình yêu thầm dành cho Lâm Uyên là một chén trà, thì dù cho chén trà này có đắng có chát tới nhường nào, Chu Hạm Đạm vẫn tình nguyện uống cạn tới giọt cuối cùng.   Câu chuyện bắt đầu vào ngày đầu tiên của năm học mới. Ngày hôm đó, nữ sinh lớp 12 Chu Hạm Đạm do vội vã bất cẩn mà vô tình đâm phải một chiếc xe ô tô đắt tiền đỗ gần trường, gây ra một vết xước dài trên thân xe. Với bản tính thật thà, Chu Hạm Đạm để lại thông tin cá nhân cho chủ xe, chủ động nhận lỗi và xin bồi thường. Nhưng chỉ một lúc sau đó, cô bé nhận ra mình gặp rắc rối to rồi, bởi người chủ chiếc xe xấu số kia lại chính là giáo viên bộ môn toán mới chuyển đến - Lâm Uyên.   Lâm Uyên bước vào lớp học lần đầu tiên trong tiếng trầm trồ cảm thán của các nữ sinh và tiếng hò reo trêu chọc của đám nam sinh. Vẻ ngoài cao ráo, nho nhã, lịch sự của anh dễ dàng khiến bao trái tim thiếu nữ lạc nhịp. Trong số hàng chục học sinh mới, “Chu Hạm Đạm” lại là cái tên được anh gọi ra để “trò chuyện”.   Tất nhiên, anh không bắt một cô bé con phải bồi thường phí sửa xe, anh chỉ đơn thuần muốn bảo cô bé đừng lo lắng. Thế nhưng, tai nạn này vẫn khiến Chu Hạm Đạm áy náy không thôi, tìm mọi cách để bồi thường tổn thất cho thầy giáo xui xẻo này.   Trong những năm tháng thanh xuân, mỗi người chúng ta đều hun đúc một thứ dũng khí lạ lùng. Ngày ngày gặp mặt một thầy giáo trưởng thành, đẹp trai lại dịu dàng, vui tính, có không ít nữ sinh đã rung động, ôm một nỗi niềm thương nhớ dành cho Lâm Uyên. Điều kỳ lạ là họ có đủ dũng khí để thể hiện tình cảm đó. Trái lại, Chu Hạm Đạm đối với kiểu tình yêu thầy trò này lại cảm thấy khó chấp nhận. Trong suy nghĩ của cô bé, thầy giáo cũng giống như cha mẹ vậy, sao có thể nảy sinh tình yêu nam nữ. Vậy nên mặc dù cô ngưỡng mộ Lâm Uyên, kính trọng anh, quý mến anh nhưng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ thích anh.   Thế nhưng, duyên phận luôn muốn chứng tỏ mình rất khó nắm bắt. Sau một tai nạn bất ngờ và tế nhị, Chu Hạm Đạm dần dần dành cho Lâm Uyên sự chú ý đặc biệt. Cô thường lén lút ngắm nhìn anh, luôn muốn được gặp anh, muốn anh chú ý tới mình. Vở kịch anh giới thiệu, cô nhất định đi xem. Những quyển sách anh đã đọc, cô sẽ tìm mua từng quyển. Những bài anh đã giảng, cô đều chăm chú lắng nghe và luyện tập thật nhiều. Cô thích anh nhưng không thể để anh biết. Anh sống trong thế giới của mọi người, còn cô sống trong thế giới chỉ có cô và anh.   Nhưng liệu Chu Hạm Đạm có thực sự giỏi che giấu như cô tưởng hay không? Tôi nhớ một nam chính từng nói một câu thế này: “Khi ai đó thích em, em nhất định sẽ nhận ra.” Làm sao Lâm Uyên có thể không nhận ra nỗi lòng thầm kín của Chu Hạm Đạm khi mà anh so với cô trưởng thành và từng trải hơn nhiều đến thế. Lúc ban đầu anh quả thực không quá để ý tới cô bé trầm tĩnh này, cho tới một lần anh chấm bài thi của cô.   Lâm Uyên nói với Chu Hạm Đạm rằng bài thi của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng chỉ có anh hiểu bài thi đó có ý nghĩa như thế nào đối với anh. Dù bên ngoài luôn toát ra phong thái ung dung, điềm nhiên nhưng ẩn sâu bên trong, Lâm Uyên cũng có phần thiếu lòng tin ở năng lực của bản thân. Bài thi của Chu Hạm Đạm xuất hiện trước mắt anh bất ngờ và rực sáng, nó như một minh chứng rõ ràng nhất cho những thành quả và nỗ lực trong công việc của anh. Cũng từ đó anh chú ý hơn tới cô bé Chu Hạm Đạm này.   Khi bạn dành cho ai đó nhiều hơn một ánh nhìn, bạn chắc chắn sẽ phát hiện ra những điều ở người đó mà bạn chưa từng nhận ra. Chu Hạm Đạm không dám nhìn thẳng vào Lâm Uyên nhưng cô không thể che được gò má ửng hồng mỗi khi nhìn thấy anh cũng không thể kìm được nụ cười ngượng ngùng nơi khoé môi. Tất cả những biểu hiện đó Lâm Uyên đều nhận thấy. Anh cũng từng cố gắng trốn tránh, cố gắng phá vỡ ý niệm của cô nhưng anh lại không ngờ rằng thứ khó phá vỡ nhất lại chính là ý niệm của anh.   Trước mắt tất cả mọi người, hai người họ là thầy giáo và học trò, không có gì hơn thế. Nhưng khi ánh sáng vụt tắt, khi chỉ có người này cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của người kia, cả hai đều hiểu rằng có một thứ tình cảm khác đang lớn dần, tới mức họ không có cách nào phủ nhận được. Khoảnh khắc bàn tay ấm áp của Lâm Uyên xoa nhẹ mái đầu của Chu Hạm Đạm, anh đã vô tình thừa nhận cảm xúc của mình, còn đối với Chu Hạm Đạm, đó là lời hẹn ước ngầm định giữa hai người.   Anh sẽ đợi cô, chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ có thể sánh vai cùng anh, nói với anh rằng cô thích anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều. Chẳng ngờ, “một chút” này lại dài đến thế, ngoảnh lại đã là bốn năm.   * * * * *   Tôi viết những dòng review này ngay khi vừa đọc xong chương cuối của bộ truyện, có lẽ các bạn sẽ thấy bài review có chút lộn xộn và lê thê bởi chính tôi cũng chưa thoát ra khỏi những cảm xúc còn đọng lại. Tôi rất thích hai thể loại tình thầy trò và yêu thầm, cũng đã từng đọc rất nhiều bộ truyện thuộc hai thể loại này và tôi có thể khẳng định với các bạn rằng “Có thể chứng minh, tôi thích em” là một tác phẩm xuất sắc.   Thất Bảo Tô đã dùng ngòi bút của mình đặt mỗi người đọc vào luồng cảm xúc phức tạp mang tên “yêu thầm”. Khi bạn yêu một người, dù có cố gắng tới đâu, bạn cũng không thể rời mắt khỏi người đó. Bạn sẽ chú ý tới từng thứ họ làm, muốn dẫm lên bước chân của họ, muốn họ chú ý tới mình nhiều hơn một chút, một chút thôi cũng được. Khi người đó sánh bước với ai khác, bạn sẽ cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Khi người đó cười với bạn, bạn sẽ thấy nơi mình đang đứng là thiên đường.   Yêu người đó khiến bạn nhức nhối phát đau nhưng nếu phải từ bỏ, bạn sẽ thấy không khí xung quanh như cạn sạch. Bạn sẽ muốn người đó thấy được bạn có thể vì người đó mà làm thật nhiều điều nhưng tuyệt đối không thể để người đó nhận ra tình yêu của bạn. Kiểu tình yêu sâu đậm đến thế nhưng lại mâu thuẫn đến thế, bạn có thể hiểu được không?   Nhưng không dừng lại ở đó, Thất Bảo Tô còn khai thác rất tốt yếu tố tình yêu thầy trò mà những bộ truyện cùng thể loại đa phần chưa làm được. Có lẽ do lấy bối cảnh trường trung học thay vì trường đại học mà tình yêu của hai nhân vật chính được phác hoạ một cách cực kỳ thuần khiết và sạch sẽ, đồng thời cũng nhạy cảm và tế nhị hơn nhiều.   Cô bé Chu Hạm Đạm chưa từng có đủ dũng cảm để thổ lộ lòng mình với thầy giáo Lâm Uyên. Tất cả những gì cô bé làm là nỗ lực hết sức để theo kịp bước chân anh, trân trọng từng kiến thức mà anh đem lại và lưu giữ từng kỷ niệm đẹp của cô và anh. Về phía Lâm Uyên, anh không hề có chút suy nghĩ đi quá giới hạn với cô học trò nhỏ của mình, thậm chí khi mới nhận ra tình cảm dành cho cô, anh từng tự ép mình phải gạt bỏ.   Cả hai người đều đủ thông minh để hiểu rằng có lẽ chuyện giữa hai người sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng đúng như Chu Hạm Đạm đã nói: “Người mà cả đời ngay cả một lần tiếc nuối cũng không có, vậy thì cũng rất tiếc nuối.”* Nếu như kết cục của hai người họ chỉ có thể là một nỗi tiếc nuối, vậy hãy để họ trở thành nỗi tiếc nuối của nhau cả đời đi.   Khi đọc đến chương thứ 33 của bộ truyện, tôi gần như chỉ đọc lướt qua mà không dám đọc kỹ, bởi từng câu từng chữ đều khiến tôi xót xa vô cùng. May sao tác giả Thất Bảo Tô vẫn còn thương yêu hai nhân vật chính và cả người đọc. Chúng ta vẫn thường nói những câu như “Thời gian sẽ làm lành mọi vết thương” hay “Thời gian sẽ xoá nhoà nỗi đau” để an ủi người khác hoặc để vực dậy chính bản thân mình. Nhưng chúng ta lại quên mất rằng thời gian đôi khi có thể làm nên những điều tốt đẹp.   Bốn năm, đối với Lâm Uyên và Chu Hạm Đạm, là bốn năm của chia ly, bốn năm của nhớ thương, bốn năm của đau khổ và tiếc nuối. Nhưng đồng thời, chính khoảng thời gian bốn năm đó đã nuôi dưỡng Chu Hạm Đạm trưởng thành, rèn luyện cô thành một giáo viên, giúp cô sánh ngang bên Lâm Uyên mà cô luôn ngưỡng mộ.   Chính bốn năm đó đã thử thách Lâm Uyên, để rồi lại đưa về bên anh một Chu Hạm Đạm chín chắn, dịu dàng mà không phải một cô bé khiến anh luôn phải lo lắng. Bốn năm chia xa, sau khi đi một đường vòng thật dài, để đến ngày gặp lại, sự sững sờ của anh cùng giọt nước mắt của cô giúp cả hai hiểu rõ rằng “Cả đời này chỉ có thể là người đó mà thôi!”   “Tất cả đều không sao rồi, tình này cảnh này, đã là vô cùng may mắn. May mà em vẫn là em, tôi vẫn là tôi. May mà chỉ mới bốn năm, không phải bốn mươi năm. May mà em vẫn một mình, tôi cũng vẫn một mình. May mà nhớ mãi không quên, tất phải có tiếng vọng, may mà vận mệnh lại đem em đẩy tới bên cạnh tôi.”* __________   (*): Trích từ truyện   Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Một tháng chín, ngày đầu tiên khai giảng. Chu Hạm Đạm đi đường không may, vì tránh mấy tên nam sinh chạy xe như bay mà mất thăng bằng, chệch hướng, làm xe đạp va vào một chiếc xe hơi màu trắng ở ngay trước cổng trường. Kétt--------- Vang lên một âm thanh, trầm mà sắc, chứng tỏ lực rất mạnh. Chu Hạm Đạm thầm kêu không ổn, hoảng hốt dừng xe lại, cẩn thận đến xem xét. Tiêu rồi. Thật sự, Cạo ra một đường rồi. Dài hơn mười cm, cực kì bắt mắt. Chu Hạm Đạm vô thức đưa tay lên sờ, dùng bàn tay chà lau, nhưng này cái này là vết xước, đương nhiên không chùi được. Hai bên toàn là học sinh, đi qua đi lại không ngừng, tò mò nhìn sang. Cảm giác như đang khỏa thân bị đèn chiếu vào, Chu Hạm Đạm vô cùng xấu hổ lúng túng, hai gò má dần dần đỏ ửng, nóng bừng. Mặt sắp bị thiêu cháy rồi, Chu Hạm Đạm vò đầu bứt tai, lượn lờ quanh xe một vòng. Cửa sổ đóng chặt, hẳn là đỗ xe ở đây, bên trong cũng không có người. Cô còn phải lên lớp sớm để học bài, không thể trì hoãn ở đây, nhưng trên người cô hiện không bất cứ thiết bị nào có thể truyền tin, điện thoại tối qua cũng đã nộp cho mẫu hậu đại nhân rồi, lại không dám trực tiếp để lại số điện thoại của ba mẹ, biết làm sao bây giờ? Sau khi suy nghĩ, Chu Hạm Đạm lấy balo xuống, lôi ra một quyển vở rồi giật lấy một tờ giấy trắng, đè lên balo mà viết: "Tôi là Chu Hạm Đạm, học sinh năm ba ban 6 của trường cao trung này. Lái xe đạp không cẩn thận va vào xe của bạn, nếu cần bồi thường thì tới tìm tôi. Tôi không cố ý đâu, thành thật xin lỗi." Bề mặt balo không bằng phẳng, ghi chữ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn ra nội dung. Đem tờ giấy dán thật chặt lên phía sau cần gạt nước xong, Chu Hạm Đạm mới nhẹ nhàng thở ra. Lơ đãng dắt xe đạp đi đến mái hiên nhà để xe, cô tự hỏi tại sao mình phải thành thật như vậy. Biết thế sao vừa nãy không trực tiếp bỏ đi, ai biết là cô làm chứ. Nếu như cô thực sự bị bắt đền, có lẽ cũng phải bồi thường không ít, mẹ nhất định sẽ mắng cô, mới khai giảng mà đã để xảy ra chuyện này. A —— Trong lòng ai oán, Chu Hạm Đạm vác balo lên lầu. Mới đi đến đầu cầu thang, vai trái đột nhiên bị đập lên, ngay sau đó có lên tiếng cười vui vẻ trong trẻo vang bên tai: "Tiểu Hà Hoa[1] ——" [1] Tên của nữ chính là Hạm Đạm đồng nghĩa với từ Hà Hoa, đều có nghĩa là hoa sen. Chu Hạm Đạm liếc mắt, là cô bạn luôn ngồi cùng bàn với cô, Tề Gia Giai. "Hi." Cô có tâm sự nặng nề, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười. "Cậu sao vậy?" Tề Gia Giai hỏa nhãn kim tinh. [2] [2] Hỏa nhãn kim tinh: nghĩa đen là đôi mắt lửa sáng ánh kim, có thể hiểu là tinh mắt. Chu Hạm Đạm đi vào phòng học, vừa ngồi xuống là lập tức đỡ cái trán đang đau nhức: "Sáng nay tớ làm tróc xe người ta... Aiz, đau đầu chết mất." "Xe gì? Xe bốn bánh à?" "Nói nhảm." "Ở đâu?" "Ngay trước cổng trường." Mời các bạn đón đọc Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em của tác giả Thất Bảo Tô.