Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tế Luyện Sơn Hà - Thực Đường Bao Tử

Ta có một cái Tiểu Lam Đăng, đạp khắp gầm trời Cửu U... Vài lời của người dịch: Truyện kể về một thiếu niên tư chất bình thường, xuất thân thê thảm nhưng vận khí thì tốt đến mức "trong c*t chó cũng mò thấy vàng". (^3^)/ Văn phong khá tinh tế, miêu tả chi tiết nhiều sự vật sự việc dù rất nhỏ, lối kể khá hóm hỉnh, nhiều khi hài đến mức bật cười. Nhân vật chính - Tần Vũ qua lời kể tác giả hiện lên như một chàng trai thông minh kiểu khôn vặt, lươn lẹo, nói dối không chớp mắt, suy nghĩ lại rất hài. Nhưng đằng sau đó, ẩn chứa sự kiên trì, cứng cỏi, quyết đoán đến nhường nào... *** Mặt trời dần lặn xuống ở đằng tây làm cho cái oi bức ban ngày cũng dịu lại. Những tia nắng cuối ngày phủ lên vườn thuốc, mùi vị thơm ngát của những cây linh thực tản ra khắp nơi, mỗi loại một kiểu, đa dạng vô cùng. Tần Vũ cắm cúi buộc lại dây sắt của hàng rào chắn cho thật chắc, sau khi chắc chắn nó không thể nào tuột ra được, hắn mới đứng thẳng lên rồi ho khan một chặp, hai gò má trắng nhợt cũng dần ửng đỏ lên. Nắng chiều chiếu xuyên qua những sợi tóc phất phơ lên gương mặt thiếu niên của hắn, nửa khuôn mặt còn lại khuất trong bóng râm. Thân hình của hắn gầy gò, mặt mày không quá tuấn tú, trên mặt hắn lúc này rịn ra mấy giọt mồ hôi, dường như đang rất khó chịu trong người. Chuyện này nói ra cũng có nguồn cơn. Hơn nửa năm trước, một con lợn rừng xông vào vườn thuốc phá phách, vì người quản lý dược viên vì mềm lòng nên giúp hắn tránh được vận mệnh bị đánh tới chết. Những tổn thương sau trận đánh thừa sống thiếu chết ấy không được chữa trị kịp thời, dù có tên tiểu thử Thổ Đậu chăm sóc nhưng hắn vẫn bị nhiễm phong hàn, để lại di chứng đến giờ là những trận ho khan không ngớt. Bình thường sắc mặt của hắn luôn trắng bệch, thường bị người gọi là quỷ mắc bệnh lao. Những lúc như thế, Tần Vũ đều chỉ cười cười rồi tránh đi chỗ khác, sắc mặt tỏ rõ rằng mình không quan tâm. Hắn vốn là trẻ mồ côi, có thể nhịn thì sẽ nhịn, không bao giờ chủ động chuốc lấy phiền phức làm gì. Hiện tại, sau khi sửa sang xong mọi thứ, Tần Vũ cúi nhìn xuống tảng đá màu xanh dưới chân. Đá xanh là đồ vật nổi danh nhất ở phái Đông Nhạc, cứng rắn vô cùng, phẩm chất tuyệt hảo, được không ít môn phái tu hành ưa thích, muốn mua về để tu kiến lại sơn môn nhà mình. Nó được coi là sản phẩm trụ cột của phái Đông Nhạc, đã kiếm về cho môn phái không ít linh thạch. Tất nhiên, loại vật phẩm để tu luyện như linh thạch này không bao giờ tới được tay đám đệ tử ngoại môn như Tần Vũ, phần lớn sẽ rơi vào túi chưởng môn và các trưởng lão, một số nhỏ được phân phát cho các đệ tử chân truyền. Hắn ở phái Đông Nhạc đã bảy năm, dù có lấy ra toàn bộ của để dành chắc cũng không mua nổi một phiến đá xanh lót đường như thế này. Hắn vội vàng đè xuống cảm giác chua chát vừa dâng lên trong lòng. Hắn biết rõ tư chất của mình là bình thường nên cũng có một chút tính toán. Đã đến giờ! Tần Vũ thu lại cái xẻng, lau chùi một cách cẩn thận. Bởi vì đường đi trong vườn thuốc được lát đá xanh, phấn hoa, cánh hoa bị gió cuốn rơi ra thường lọt vào giữa các khe đá, rất khó làm sạch. Vì thế, cái xẻng này có một đầu nhọn nhỏ như hạt gạo, có gia trì thêm một chút tinh thiết của pháp khí nên độ sắc bén tăng gấp mấy lần bình thường. Thổ Đậu thường trêu đùa rằng đây coi như là thứ đáng giá duy nhất trên người Tần Vũ, cũng được coi là một kiện pháp khí hạng chín, thế nhưng vật này là tài sản của phái Đông Nhạc, hắn chỉ có thể sử dụng chứ không thể làm chủ. “Miệng của tên tiểu tử này thật thối!” Tần Vũ chửi nhỏ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Đột nhiên, từ xa truyền tới một trận tiếng cười, cho dù đã cố tỏ ra vẻ tiêu sái nhưng vẫn không che giấu được mùi vị càn rỡ. Tần Vũ giật mình, nhanh chóng đứng sang một bên, cúi đầu chắp tay chào. “Tam sư huynh có tư chất nghịch thiên, chỉ trong hai mươi bảy ngày đã công phá bảy tầng luyện khí, bước vào Trúc Cơ. Đây là kỷ lục chưa từng có kể từ khi Đông Nhạc ta lập phái tới nay.” “Đâu chỉ có ở phái Đông Nhạc, nhìn khắp mười vạn dặm quanh khu vực phía Nam quốc gia này, cũng chẳng có ai có thể sánh kịp với sư huynh Ngụy Úy của chúng ta.” “Ngụy Úy sư huynh, tiểu muội có vài vấn đề khó hiểu trong lúc tu hành, không biết tối nay sư huynh có rảnh không?” “Trương sư muội, sư huynh Ngụy Úy là nhân vật bậc nào chứ, thời gian tu hành mỗi ngày đều đã sớm được sắp xếp rồi, muội muốn cùng sư huynh trao đổi thì phải hẹn trước ít nhất ba ngày.” Đám người thi nhau nói, người cười hớn hở nhất trong đám là vị Tam sư huynh kia, hai bên phải trái có tới mấy nữ tử trẻ tuổi cười e lệ như hoa lan, trong lúc bước đi còn vô tình vô ý đụng chạm vào thân thể hắn, ánh mắt đầy sự sùng bái khiến cho người ở giữa có cảm giác như trên mây. Ánh mắt Tần Vũ hơi hoảng hốt. Tam sư huynh Ngụy Úy, không rõ quê quán, theo lời hắn từng khoe khoang thì tổ tiên của hắn từng là giáo úy trong hoàng gia, tu vi đạt tới Kim Đan. Từ khi được phán định hắn có thiên phú tu hành, người trong tộc đã sửa lại tên cho hắn để mong một ngày hắn trọng chấn lại uy danh gia tộc, đạt tới được sự nghiệp như của tổ tiên ngày trước. Lúc trước, nghe những lời ấy, ai cũng cười cợt. Tên của Tam sư huynh này đúng là nghe rất khí thế, thế nhưng bản thân con người hắn lại bẩn tính không chịu nổi, lời nói hống hách, lòng dạ hẹp hòi, luôn tính toán hơn thua, căn bản chẳng có chút uy thế nào của giáo úy hoàng gia với lực lượng nghiêng trời lệch đất cả. Nhưng bắt đầu từ hai tháng trước, Tam sư huynh liền trình diễn một hồi thần kịch tựa như rễ cỏ bật ngược, trong hai mươi bảy ngày phá bảy cấp Luyện Khí, xông thẳng lên Trúc Cơ. Từ đó hắn càng thêm đột phá dũng mãnh, nghe nói hôm trước đã đạt tới Trúc Cơ tầng thứ ba. Tốc độ tu hành nghịch thiên như thế, đừng nói là ở phái Đông Nhạc, dù tính trong các đại phái tiên đạo hùng cứ một phương, hắn vẫn là kẻ sổ một. Ngày Tam sư huynh Trúc Cơ thành công, nước mắt Chưởng môn tuôn đầy mặt, cả đêm ở trước bài vị các vị tổ sư, đến hôm sau liền khai đàn thu Tam sư huynh làm đệ tử. Đến khi đó, coi như Tam sư huynh đã “qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn, thật sự là uy phong hiển hách. Ngày hôm ấy, gần nghìn đệ tử ngoại môn của phái Đông Nhạc đều đỏ mắt ngưỡng mộ. Đến hiện tại, Tam sư huynh trở thành người được kỳ vọng sẽ chấn hưng môn phái trong tương lai, danh tiếng át hết đám đệ tử chân truyền khác trong phái, phong quang vô hạn. “Chư vị sư đệ, sư muội quá khen rồi. Vi huynh mới bước vào con đường tu hành, không thể kiêu ngạo được, các đệ muội cũng đừng đùa ta nữa.” Vẻ mặt của Ngụy Úy đầy vẻ rụt rè khiến cho đám người kia lại nhao nhao thêm một chặp, nào là “Sư huynh khiêm tốn”, hoặc là “Chúng ta toàn nói sự thật”, “Sư huynh tâm như bàn thạch, sao có thể bị chúng ta tác động chứ.” Một nhóm đi lướt qua, ánh mắt Tam sư huynh dừng lên trên người Tần Vũ một thoáng, nhưng sau đó nhanh chóng thu về, vẻ mặt hờ hững. Hai bên đã không còn cùng một cấp độ, đã định ngày sau sẽ không gặp lại nữa, dù lúc trước quen nhau thì sao chứ? Tiếng cười nói xa dần, mơ hồ còn có cả tiếng con gái dỗi hờn, dường như là Tam sư huynh vừa trêu chọc mấy vị muội muội trẻ tuổi nên bị ăn mấy cú đánh yêu từ các nàng. Tần Vũ bình tĩnh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn đám người đang xa dần. Hắn chậm rãi cất bước, ánh nắng chiều chiếu lên bóng lưng đơn bạc như một thân trúc cô đơn của hắn. Hoàn thành công việc, hắn không quay về chỗ ở ngay mà đi qua vài con đường, đi dọc xuống núi một quãng, sau đó đi vào một thung lũng vắng vẻ. Nơi này cây cối um tùm, gần như không có dấu chân con người. Tần Vũ thở dốc một hồi, hai mắt híp lại, nhanh chóng tìm được chỗ đánh dấu trên mặt đất, ở đó bùn đất hơi lõm xuống. Ngồi xổm xuống, nhìn kỹ dấu chân in lại thiếu mất một móng trước, hắn nhếch miệng cười. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Trong cốc này có lợn rừng đi lại, chính là tên tiểu tử nửa năm trước xông vào vườn thuốc, hại hắn suýt bị đánh chết kia. Tần Vũ để ý rất lâu, mãi mấy ngày trước mới phát hiện được tung tích của nó. Không tiến vào trong, Tần Vũ đi cà nhắc về phía một gốc cây lớn, thấy bẫy mình đặt vẫn còn nguyên thì lại theo đường cũ quay về. Linh lực xung quanh môn phái khá nồng đậm nên đám lợn rừng cũng trở nên lanh lợi hơn rất nhiều, cực kỳ mẫn cảm với mùi con người, hắn không muốn bị thất bại trong gang tấc. Hắn ra tay đối phó với con lợn rừng kia, một phần vì muốn báo thù, nhưng cũng còn có nguyên nhân khác. Lúc trước Tần Vũ từng nghe người khác nói rằng con lợn rừng này bị thiếu mất một góc ở đầu móng trái, mấy năm nay liên tục ăn trộm cây thuốc trong vườn nên toàn bộ da thịt trên người nó đều chứa đầy linh lực. Thứ hắn nhắm tới chính là phần Linh lực này, nếu có thể bắt được con lợn đó, ăn thịt nó, xem chừng có thể trị được bệnh cũ. Một mạch quay về chỗ ở, theo thường lệ, hắn lại gặp vài nhóm người, phải nghe vài câu trêu chọc. Tần Vũ cúi đầu cười chua chát. Đến khi về tới tiểu viện của mình rồi, sắc mặt hắn mới khôi phục lại như thường. Hắn rửa mặt qua loa rồi chậm rãi ăn cơm, nhai nuốt từng li từng tí một. Hắn biết rất rõ tình trạng của cơ thể mình, đến giờ vẫn chẳng chuyển biến tốt lên chút nào, những cơn ho khan và cơn đau mỗi lúc một nhiều thêm, mấy ngày gần đây thậm chí trong đờm còn có lẫn cả máu. Trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, hắn cố nén không suy nghĩ lung tung nữa, ra sức ăn nhiều thêm một chút. Ăn xong, hắn thu thập bát đũa, lẳng lặng nghỉ ngơi, chờ cho tâm tình trong lòng lắng xuống mới bắt đầu tu luyện. Thực ra, đệ tử ngoại môn cũng có thể tu luyện, đã được gia nhập môn phái tu tiên thì điều kiện tiên quyết là phải có tư chất tu hành, chẳng qua bọn hắn kém hơn người ta một chút mà thôi. Đệ tử ngoại môn phái Đông Nhạc lúc vào sẽ được nhận một bí kíp tu hành chỉ có ba trang. Dù Tần Vũ còn lơ mơ với con đường tu luyện cũng thừa biết đây là thứ hàng khiếm khuyết, cấp độ còn thấp tới dọa người, căn bản còn không được tính là công pháp tu luyện gì cả. Nhưng ngoài nó ra thì Tần Vũ hắn còn có lựa chọn khác sao? Thế nên hắn không bao giờ phàn nàn, bảy năm qua, ngày nào cũng nghiêm túc tu luyện, chưa từng dừng lại một ngày nào. Hiện tại, hắn đã miễn cưỡng tiến vào Luyện Khí tầng hai. Hắn vận khởi công pháp, có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo như hơi thở lưu chuyển trong cơ thể mình, khiến cho cơ thể thoải mái hơn một chút. Một lúc lâu sau, Tần Vũ mở mắt, sâu trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia ảo não. Hắn có thể thấy sau mỗi lần tu hành, ngực sẽ đỡ đau hơn một chút, nhưng pháp lực của Luyện Khí tầng hai vẫn quá yếu, căn bản không thể nào trừ tận gốc tai họa ngầm trong cơ thể hắn được. Hơn nữa, mỗi lần pháp lực lưu chuyển qua lồng ngực đều bị hao tổn một ít, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn là vượt quá tốc độ bổ sung của hắn. cho tới bây giờ, cảnh giới tầng hai cũng đang lung lay, sắp bị đánh xuống tầng một. Nếu chỉ dựa vào pháp lực của Luyện Khí tầng một, e là bệnh sẽ lập tức bộc phát. Vì vậy, mỗi ngày hắn chỉ dám tu hành một canh giờ. Đứng dậy, giãn gân giãn cốt một hồi, hắn đẩy cửa ra ngoài, bắt đầu chậm rãi chạy trên con đường nhỏ vắng vẻ. Loại vận động này đối với thân thể Tần Vũ hiện tại là một khiêu chiến không nhỏ, nhưng vì có thể giúp huyết khí lưu thông nên hắn vẫn cắn răng chịu đựng, kiên trì tới cùng. Hộc! Hộc! Tiếng thở dốc ồ ồ như tiếng kéo của ống bễ cũ, trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên dần dần ửng đỏ. Sau nửa canh giờ, Tần Vũ dừng chân, thân hình lung lay, tai bắt đầu ù đi. Hắn cố gắng đứng thẳng người, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, đợi nhịp tim quay về bình thường, hắn mới xoay người theo đường cũ trở về. Chạy nửa canh giờ, thời gian quay về còn tốn hơn, thường về đến chỗ ở thì trời đã tối mịt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Tần Vũ lê thân thể mệt mỏi, đến lúc sắp đi hết đường nhỏ thì trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ kinh nghi. Khi còn nhỏ, hắn phát hiện ra ngũ giác của mình hơn hẳn người thường, tầm mắt, thính giác càng phát triển. Lúc này trong tiếng gió đêm còn có một âm thanh khác, cẩn thận lắng nghe có thể đoán được nó phát ra từ sau con dốc. Qua con dốc không xa chính là sơn cốc mà con lợn rừng kia thường qua lại, chẳng lẽ bẫy mà hắn bố trí đã được phát động? Trong lòng vui vẻ, thân thể mệt mỏi đến gần như kiệt sức của Tần Vũ không biết lấy ở đâu ra thêm lực lượng, quay người xông lên sườn núi. Linh lực ở phái Đông Nhạc khá nồng đậm, cỏ dại sinh trưởng từ năm này qua năm khác nên phẩm chất cũng biến đổi theo. Ví dụ như dây leo này, bình thường là thức ăn cho gia súc của nông phu hương dã, nhưng mọc ở nơi núi cao này lại cứng cỏi như da trâu vậy. Tần Vũ xông qua vô số dây leo rậm rạp, hai chân mỏi nhừ, nhưng tinh thần hắn đang rất phấn khởi nên cũng chẳng để tâm. Một lèo xông lên sườn núi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, quả nhiên là có tiếng truyền ra từ trong cốc, ánh mắt hắn càng thêm sáng rực. Nhưng đến khi hắn tới gần, một tiếng hét thảm thiết đột nhiên truyền tới, bước chân Tần Vũ lập tức khựng lại. Ngụy Úy! Âm thanh này là của hắn, tuyệt đối không sai! Sao hắn lại ở đây? Tần Vũ biết, sợ là ngay từ đầu hắn đã bị nhầm rồi. Mùi máu tươi xộc vào mũi khiến hắn toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ quay người định rời đi. Đột nhiên trong lòng co rút, hắn lập tức nằm sấp xuống mặt đất không do dự. Xoẹt…! Một trận gió sắc bén xé rách áo ngoài vốn đã cũ nát của hắn, ép đầu hắn dán chặt xuống đất. Áo ngoài của Tần Vũ đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Nếu vừa rồi bị đánh trúng, chỉ sợ hắn đã đầu một nơi, thân một nẻo. “Vị sư đệ này, nếu như đã tới thì sao phải sốt ruột rời đi làm gì?” Đại đồ đệ của Chưởng môn sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn treo nụ cười trên môi, giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn không có vẻ hung lệ như vừa rồi khi ra đòn sát thủ. Ngụy Úy ngã trên mặt đất, một vết thương kéo dài từ ngực xuống tới bụng, máu tươi của hắn rơi đầy trên đất, đang thở dốc một cách khó khăn như cá bị ném lên bờ, chẳng còn chút vẻ cuồng ngạo nào của ban ngày nữa. Thấy rõ diện mạo người tới, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực, hét lớn: “Tần Vũ sư đệ, mau giúp ta, Hàn Đống bị điên rồi, hắn muốn giết ta!” ... Mời các bạn đón đọc Tế Luyện Sơn Hà của tác giả Thực Đường Bao Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngôi Làng Tồi Tệ
Độc giả thân mến, Khi bạn cầm lên quyển sách này chắc chắn bạn đã nhầm lẫn, cho nên làm ơn hãy bỏ nó xuống. Ai mà lại để tâm đến loại sách kể về cuộc sống của Violet, Klaus và Sunny Baudelaire bao giờ, bởi vì từng giây từng phút chúng ở ngôi làng V.F.D đã được ghi lại một cách trung thực và chính xác từng trang giấy. Tôi nghĩ chẳng có bất kỳ lý do gì để người ta muốn mở một quyển sách chứa đầy những vấn đề khó chịu như mấy con quạ di trú, đám đông giận dữ, một tiêu đề bài báo, bắt giữ người vô tội, cái Xà Lim Sang Trọng, và một đống nón kì lạ. Đó là công việc trang trọng và thiêng liêng để tìm tòi từng chi tiết về cuộc sống của bọn trẻ nhà Baudelaire rồi viết chúng lại, nhưng bạn có thể thích làm một số điều trang trọng và thiêng liêng khác, như đọc một quyển sách khác chẳng hạn Với tất cả sự tôn trọng, Lemony Snicket *** Lời dịch giả: Đây là tập 7 - Ngôi Làng Tồi Tệ của series truyện "Những cuộc phiêu lưu bất tận" đã được nxb Kim Đồng xuất bản 4 tập, nhưng vì lý do gì đó truyện đã ngưng phát hành ở Việt Nam. Vì thế mình đã dịch tiếp tập 5, cho bạn đọc - những người yêu thích series này. Do không có nhiều kinh nghiệm trong dịch thuật, mong các bạn thứ lỗi và góp ý. Tony Nguyễn *** Bộ sách Những Cuộc Phiêu Lưu Bất Tận gồm có: Sự Khởi Đầu Đầy Xui Xẻo Nhà Nuôi Rắn Xấu Số Bi Kịch Hồ Nức Nở Trại Cưa Hãi Hùng Học Viện Khắc Nghiệt Thang Máy Thế Phẩm Ngôi Làng Tồi Tệ Bệnh Viện Thù Hận ... *** Vấn đề không phải bạn là ai, bạn sống ở đâu, và bao nhiêu người đang săn lùng bạn, mà vấn đề là những thứ bạn không đọc thường quan trọng như những thứ bạn đọc. Ví dụ, bạn đang đi trên núi, bạn không đọc biển báo "Coi chừng vách núi" vì đang bận đọc một cuốn truyện cười, rồi bất thình lình bạn sẽ thấy mình đang đi trên không khí thay vì mấy tảng đá cứng cáp. Nếu bạn đang nướng bánh cho bạn bè, nhưng lại đọc bài "Cách Đóng Ghế" thay vì sách nấu ăn, cái bánh của bạn chắc chắn sẽ có vị như gỗ và mấy cây đinh chứ không phải là cái bánh phủ đầy trái cây. Và nếu đọc cuốn sách này thay vì một cái gì đó vui vẻ hơn, thì bạn sẽ thấy bản thân mình rên rỉ trong tuyệt vọng thay vì uốn éo trong niềm vui, nên nếu bạn còn tỉnh táo thì hãy đặt quyển sách này xuống và lựa một cuốn khác. Ví dụ, tôi biết một cuốn sách có tên "Con yêu tinh bé nhỏ nhất", chuyện kể về một người đàn ông nhỏ xíu chu du khắp Tiên Giới với đủ cuộc phiêu lưu dễ thương, cho nên bạn phải một lần đọc "Con yêu tinh bé nhỏ nhất", lăn lộn trước những thứ đáng yêu diễn ra với sinh vật hư cấu này ở một nơi bay bổng, hơn là đọc cuốn sách này rồi chìm đắm trong những thứ kinh khủng xảy đến với bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire trong ngôi làng tôi đang viết ra những từ này. Sự đau khổ, khốn khổ và lừa lọc chứa đầy trong từng trang giấy này rất đáng sợ nên quan trọng hơn hết là bạn đừng đọc thêm nữa. Ngay khi câu chuyện này bắt đầu, bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire chắc chắn ước rằng chúng không đọc tờ báo trước mắt chúng. Một tờ báo, tôi chắc bạn cũng biết, là một bộ sưu tập những câu chuyện được cho là thật, được viết bởi các tác giả, những người đã chứng kiến việc xảy ra hoặc nói chuyện với những người đã làm nó. Những tác giả đó được gọi là phóng viên, cũng như tổng đài viên, người mổ thịt, nữ diễn viên múa ba lê, và người dọn dẹp sau cuộc đua ngựa, phóng viên đôi khi cũng nhầm lẫn. Và đây chắc chắn là trường hợp đó đối với trang bìa của tờ Daily Punctilio xuất bản lúc sáng mà bọn trẻ nhà Baudelaire đang đọc trong văn phòng của ông Poe. Tiêu đề "CẶP SONG SINH BỊ BẮT BỞI BÁ TƯỚC OMAR", chị em nó nhìn nhau ngỡ ngàng với sự sai sót mà phóng viên tờ Daily Punctilio gây ra. " 'Duncan và Isadora Quagmire'." Violet đọc lớn " 'Anh em sinh đôi được biết là những thành viên duy nhất còn sống sót của giá đình Quagmire, đã bị bắt cóc bởi bá tước Omar khét tiếng. Omar đang bị cảnh sát truy nã với nhiều tội danh kinh khủng, và rất dễ nhận dạng bởi hàng lông mày một đường và hình xăm con mắt trên mắt cá chân trái. Omar cũng bắt cóc Esmé Squalor, cố vấn tài chính quan trọng thứ sáu thành phố không rõ lý do'. Ugh!" Dĩ nhiên từ "Ugh!" không phải trong báo, nhưng đó là điều Violet thốt lên như một cách nói là nó quá chán nãn để đọc thêm nữa. "Nếu chị sáng chế cái gì đó cẩu thả như bài báo này." Nó nói "Nó sẽ biến liền ngay lập tức." Violet, mười bốn tuổi, đứa con cả nhà Baudelaire, một nhà sáng chế thông minh, tận dụng thời gian với mái tóc được cột bằng sợi ruy băng giữ tóc không vướn mắt khi nó suy nghĩ về một thiết bị máy móc mới. "Còn nếu em đọc cuốn sách nào cẩu thả như vậy." Klaus nói "Em sẽ không thèm ghi nhớ bất cứ điều gì." Klaus, đứa con thứ nhà Baudelaire, đã đọc rất nhiều sách hơn những đứa ở tuổi nó, gần mười ba. Ở nhiều thời khắc quan trọng, chị em phụ nó thuộc vào những kiến thức có ích mà nó ghi nhớ từ cuốn sách từng đọc nhiều năm trước. "Krechin!" Sunny nói, đứa em út nhà Baudelaire, là đứa bé không lớn hơn quả dưa hấu. Giống nhiều đứa bé khác, Sunny thường nói những từ ngữ khó hiểu, như là "Krechin!" nghĩa là "Nếu em dùng bốn cái răng cắn cái gì đó cẩu thả, thì em sẽ không thèm để lại dấu răng trên nó đâu!" Violet đưa tờ bào tới gần một trong mấy cái đèn đọc sách của ông Poe trong văn phòng và bắt đầu đếm số lỗi sai xuất hiện trong bài báo trong mấy câu nó vừa đọc. "Điều thứ nhất." Nó nói "Các bạn nhà Quagmire không phải sinh đôi. Họ là anh em sinh ba. Thực tế thì anh của họ đã thiệt mạng trong cơn hỏa hoạn thiêu chết ba mẹ họ, điều đó cũng không thay đổi được đặc điểm sinh ra. "Dĩ nhiên là không rồi." Klaus đồng ý "Và họ bị bắt cóc bởi bá tước Olaf, không phải là Omar. Đã rất khó tìm khi Olaf luôn luôn cải trang, mà giờ tờ báo còn viết sai tên." "Esmé!" Sunny thêm vào, anh chị nó gật đầu. Đứa con út đang nói đến phần mà bài báo nhắc tới Esmé Squalor. Esmé và chồng bà ta, Jerome, gần đây là người giám hộ của bọn trẻ nhà Baudelaire, bọn trẻ tận mắt chứng kiến rằng Esmé không bị bá tước Olaf bắt cóc. Esmé đã bí mật giúp Olaf với âm mưu thâm độc, rồi trốn thoát với ông ấy vào phút cuối. "Và 'không rõ lý do' là cái sai lớn nhất." Violet rầu rĩ nói "Lý do họ không rõ. Nhưng ta biết. Ta biết lý do Esmé, bá tước Olaf và đồng bọn của Olaf phải làm nhiều điều khủng khiếp. Bởi vì họ là những con người khủng khiếp." Violet đặt tờ Daily Punctilio xuống nhìn quanh văn phòng của ông Poe rồi cùng em nó thở dài buồn rầu. Bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire thở dài không phải vì những thứ chúng đọc, mà là cho những thứ chúng chưa đọc. Bài báo không đề cập rằng bọn trẻ nhà Quagmire và Baudelaire đều mất ba mẹ do hỏa hoạn, rồi họ đều để lại khối tài sản không lồ phía sau, nên bá tước Olaf đã nung nấu lên những kế hoạch thâm độc chỉ để chiếm đoạt hết số đó. Tờ báo không ghi bọn trẻ nhà Quagmire bị bắt trong khi giúp bọn trẻ nhà Baudelaire trốn thoát khỏi nanh vuốt của bá tước Olaf, rồi bọn trẻ nhà Baudelaire xém giải cứu bọn trẻ nhà Quagmire, nhưng rồi chúng bị bắt đi lần nữa. Phóng viên viết bài không đề cập những chuyện như Duncan Quagmire coi mình là nhà báo, còn Isadore Quagmire coi mình là một nhà thơ, mỗi đứa đều giữ một cuốn sổ tay dù đi bất cứ đâu và trong cuốn sổ tay của chúng có viết những bí mật khủng khiếp chúng khám phá được về bá tước Olaf, nhưng những gì bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire biết được về bí mật này là từ viết tắt V.F.D, Violet, Klaus và Sunny lúc nào cũng nghĩ đến ba chữ này và chúng đại diện cho thứ kinh khủng nào. Nhưng sau tất cả, bọn trẻ nhà Baudelaire không biết được từ nào về cái thực tế anh em nhà Quagmire là bạn tốt của chúng, ba chị em nó rất lo lắng cho anh em nhà Quagmire, mỗi đêm khi chúng cố ngủ, đầu chúng lại đầy ắp những hình ảnh khủng khiếp về những gì có thể xảy ra với bạn chúng, những con người chắc chắn là niềm vui duy nhất trong đời bọn trẻ nhà Baudelaire kể từ khi chúng nhận được tin cơn hỏa hoạn giết chết ba mẹ mình và một loạt các sự việc không may đuổi theo chúng bất cứ đâu. Bài viết của tờ Daily Punctilio chắc chắn không đề cập đến những chi tiết đó vì phóng viên viết bài không biết những điều đó, hay nghĩ chúng không quan trọng, nhưng bọn trẻ nhà Baudelaire biết chúng, và ba chị em ngồi với nhau một lúc và âm thầm nghĩ về những chi tiết rất rất quan trọng. Mời các bạn đón đọc Thang Máy Thế Phẩm của tác giả Lemony Snicket.
Địa Phủ Đánh Dấu Ba Vạn Năm, Ta Thế Gian Đều Là Địch
Bình thường mỗi bộ đánh dấu lưu liền miêu tả một con cẩu ẩn tại sơn dã nhưng bộ này đặc biệt vô cùng bá đạo, main tiếp quản địa phủ đi trừng trị sai trái, tính cách vô cùng quyết đoán ai cũng dám xử án, dần dần hắn nhận ra những cái kia cao cao tại thượng, thánh nhân đạo tổ đều đáng câu hồn chiên dầu. *** Địa Phủ đánh dấu ba vạn năm, ta thế gian đều là địch giới thiệu vắn tắt: www.uukanshu.com Dương Huyền xuyên qua, sau khi chết đi vào địa phủ, phải đánh dấu hệ thống. Đánh dấu Phong Đô Thành, ban thưởng: U Minh trải qua Đánh dấu Luân Hồi môn, ban thưởng: Luân Hồi đạo thì Đánh dấu mười tám tầng Địa Ngục, ban thưởng ngàn vạn công đức Dương Huyền biết rõ thế giới hiểm ác, trốn tại Địa phủ bốn phía đánh dấu. Trăm ngàn năm phía sau, Dương Huyền đột nhiên phát hiện, chính mình thành Thánh . Thiên Đình Ngọc Đế: Dương Huyền, cùng là đạo môn tu, ngươi cái này đột nhiên tới ta Thiên Đình, muốn câu ta hồn phách, tính toán chuyện gì xảy ra? Phương tây Như Lai: Dương Huyền, mặc dù chúng ta không phải một môn, nhưng ngươi muốn câu ta hồn phách nhập địa phủ dầu chiên, đây có phải hay không là không quá phù hợp a? Ta Phật môn Địa Tạng còn tại Địa phủ người hầu đâu. Dương Huyền: Xin lỗi, về sau Địa Phủ ta quyết định. *** Hỗn độn sôi trào, ba ngàn Ma Thần kinh khủng tuyệt luân, đều đã đạt đến Thánh Nhân chiến lực, lúc này hướng về Dương Huyền phóng đi, khí thế ngập trời.   Dương Huyền một tay cầm Khai Thiên Phủ, một tay nắm cả Mạnh nữ, nhìn về phía phía trước lít nha lít nhít đông đảo Ma Thần.   "Mạnh nữ, ngươi sợ sao?" Dương Huyền mở miệng.   "Có ngươi tại, ta cái gì còn không sợ." Mạnh nữ trên mặt tràn đầy hạnh phúc, ngửa đầu nhìn về phía Dương Huyền tấm kia kiên nghị mặt.   "Hôm nay, ta mang ngươi giết hết hỗn độn, chém hết thảy địch."   Dương Huyền mở miệng, sau đó Khai Thiên Phủ đột nhiên vung lên, một cỗ kinh khủng hỗn độn lực lượng chớp mắt mà ra, trực tiếp chém về phía xông lên phía trước nhất một vị Ma Thần.   Phốc!   Kia Ma Thần rống to, nhưng căn bản khó mà ngăn cản Dương Huyền kinh khủng công phạt.   Trong nháy mắt bị Khai Thiên Phủ chém làm hai đoạn.   Hai đoạn thân thể vừa định hợp nhất, nhưng lại bị một cỗ kinh khủng uy năng nhân diệt, hóa thành ánh sao đầy trời, biến mất không thấy gì nữa.   Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ! Liền ngay cả hắn Nguyên Thần đều nhân diệt, triệt để hồn phi phách tán.   Phốc!   Hắn lần nữa huy động Khai Thiên Phủ, lại một vị Thần Ma vẫn lạc.   Dương Huyền không có dung hợp mười hai phương pháp thì trước đó, liền có một quyền oanh sát Thánh Nhân thực lực.   Hơn nữa còn không phải giống như ba ngàn Ma Thần dạng này chỉ có Thánh Nhân chiến lực Thánh Nhân.   Đó là chân chính Thánh Nhân, có được đại khí vận Thánh Nhân.   Bây giờ, Dương Huyền không chỉ có ngay tại dung hợp mười hai phương pháp thì, hơn nữa còn cầm trong tay Thần khí Khai Thiên Phủ.   Những cái kia Thần Ma căn bản là khó mà rung chuyển hắn mảy may.   Nhất là mười hai phương pháp thì dung hợp về sau hình thành loại kia hoàn toàn mới lực lượng.   Kinh khủng tuyệt luân!   Theo Dương Huyền phỏng đoán, loại lực lượng kia, rất có thể chính là năm đó Bàn Cổ Đại Đạo hỗn độn chi lực.   Loại lực lượng này rất đáng sợ, những cái kia Ma Thần dính chi hẳn phải chết.   Phốc!   Dương Huyền một búa tiếp lấy một búa bổ ra, cho dù ba ngàn Thần Ma nhân số đông đảo.   Nhưng tầng thứ này chiến đấu, không phải là nhân số có thể giải quyết.   Hồng Hoang vô số sinh linh phải sợ hãi sợ hãi không thôi.   Bọn hắn quá khiếp sợ!   Lúc này Dương Huyền đã không người có thể địch.   Hồng Hoang bên trong, mấy vị Thánh Nhân đều trong lòng hãi nhiên.   Bây giờ Dương Huyền cho bọn hắn cảm giác thật là đáng sợ.   Ở trên người hắn, mấy vị Thánh Nhân thậm chí cảm nhận được một cỗ Bàn Cổ khí tức.   Là loại kia ngập trời hỗn độn lực lượng.   "Dương Huyền đã đạt đến Đại Đạo cảnh giới sao?" Nguyên Thủy Thiên Tôn hãi nhiên.   "Dương Huyền lại trở thành Bàn Cổ về sau thứ nhất thánh nhân."   Lúc này, hỗn độn chỗ sâu, Dương Huyền một thân áo đỏ, hắn một tay nắm cả người khoác áo cưới Mạnh nữ, ngay tại đại sát tứ phương.   Ba ngàn Ma Thần căn bản ngăn không được cước bộ của hắn, thậm chí, căn bản vào không được Dương Huyền thân.   Hắn tựa như sát thần, càng phát ra kinh khủng.   Theo thời gian trôi qua, ba ngàn Ma Thần vẫn lạc càng ngày càng nhiều.   Dương Huyền thể nội kia cỗ thần bí lực lượng càng ngày càng kinh khủng.   Dương Huyền trong lòng không minh, nhìn qua mênh mông hỗn độn, cùng kia tứ phương đánh tới ba ngàn Ma Thần.   Hắn lại có loại cảm giác quen thuộc.   Ông!   Dương Huyền đầu oanh minh, tựa hồ có cái gì sâu trong linh hồn đồ vật bắn ra.   Một năm kia, một cái sinh linh sinh ra từ hoa sen bên trong, tay hắn cầm Khai Thiên Phủ, tại trong hỗn độn đại sát tứ phương.   Cuối cùng, chém giết hết thảy địch, một búa bổ ra, hỗn độn vỡ ra, hóa thành một mảnh Hồng Hoang thế giới.   Dương Huyền lắc lắc đầu, có nhiều thứ hắn không tin, nhưng này xác thực sự thật.   Hôm nay, Dương Huyền đứng ở trong hỗn độn, cùng một năm kia chỗ khác biệt, thì tại tại nhiều một cái Mạnh nữ.   "Giết!"   Dương Huyền ngửa mặt lên trời thét dài, hắn trong lúc nhất thời gợn sóng không chừng.   Giờ khắc này một chút tin tức vọt tới, trực tiếp chiếm cứ tâm linh của hắn.   Nhưng hắn một mực tin tưởng vững chắc, hắn là Dương Huyền, đương thời vô địch.   Phốc!   Dương Huyền một búa vung ra, lần nữa chém giết mấy vị Thần Ma.   Trong lòng của hắn bộ kia hình tượng càng ngày càng rõ ràng.   Một năm kia, đạo thân ảnh kia cuối cùng ngã xuống, hắn tựa hồ thấy được một góc tương lai.   Tại hắn tiêu vong thời khắc, hắn vung tay lên, trong tay xuất hiện một viên hạt giống.   Kia là từ mênh mông trong hỗn độn ngưng tụ mà ra Đại Đạo chi chủng, hắn đem Khai Thiên Phủ giấu tại hạt giống bên trong.   Lại cô đọng mình một giọt chân huyết, nhỏ tại hạt giống bên trong, cuối cùng, hắn đem hạt giống này ném vào trong hồng hoang.   Làm xong đây hết thảy về sau, thân ảnh kia lại ngưng tụ ra một cái trong suốt bảo hạp, đem từng kiện bảo vật nhét vào, cuối cùng cũng ném vào Hồng Hoang đại địa.   Làm xong đây hết thảy, thân ảnh kia biến mất.   Dương Huyền mặt lộ vẻ ngưng trọng, một vài thứ hắn rốt cuộc hiểu rõ.   Cái hộp kia, hẳn là trên người hắn hệ thống.   Dương Huyền!   Bàn Cổ!   Không!   Ta là Dương Huyền, lúc ấy vô địch! Mời các bạn đón đọc Địa Phủ Đánh Dấu Ba Vạn Năm, Ta Thế Gian Đều Là Địch của tác giả Cầm Tiểu Giang.
SevenKnights Hệ Thống Dị Giới Du
Thanh niên Lâm Tiêu là một người hiện đại trong lúc đang chơi game thì xảy ra tai nạn và bị đưa đen Elder đại lục. Nơi đây có rất nhìu hung thú cung với ma pháp-đấu khí. Chúng ta hãy cùng xem nhân vật chính của chúng ta Lâm Tử như thế nao sống xót. Tay ôm mỹ nữ, chân đạp thiên địa Lâm Tiêu : " Các ngươi pháp thần, kiếm thần, thú thần, ma thần, thần vương thì mạnh lắm sao. Ta có hệ thống, một ngón tay là có thể giết tất cả các ngươi" *** " HaHa lại thắng rồi, ta xem giờ đây có thể tham gia tranh hạng nhất rồi" Lúc này tại một phòng nhỏ cho thuê, Lâm Tiêu đang hưng phấn bởi vì hắn đã chiến thắng liên tiếp 3 ván đấu xếp hạng và thành công thăng lên top 2 toàn quốc của tự game "Seven Knight". Đây là một game được phát triển bởi Netmarble tại Hàn Quốc. Chỉ sau vài năm phát triển họ đã thành công đưa tự game này ra rất nhiều quốc gia khác như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và các nước Châu Âu. " Hài, sau 3 năm trời cố gắng, ta cuối cùng cũng đã đi đến được bước này" Chỉ thấy lúc này Lâm Tiêu đang chìm trong hồi ức. Bốn năm trước, khi hắn vào đại học, hắn chỉ biết cắm đầu vào học tập. Vào một ngày bạn hắn giới thiệu hắn đến với game này, hắn lúc đầu cũng chỉ muốn giải trí thôi nhưng dần dần hắn bị đắm chìm vào lúc nào đến bản thân hắn cũng không biết và hắn đã dồn hết tâm huyết để cày game này. " Chỉ cần sau một trận nữa thôi là ta có thể lấy được hạng nhất toàn quốc rồi" Lúc này trời bên ngoài đang mưa rất to nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, lúc này trong lòng hắn tràn đầy chiến ý. " Được rồi, trận cuối đã tới, bắt đầu thôi" Lâm Tiêu nhanh chóng ấn vào tên của người chơi đang ở top 1 và nhấn "THÁCH ĐẤU". Sau khoảng 30 giây. Cả hai đều được kết nối với nhau. Họ có 2 phút để chọn nhân vật cho mình. Sau khi đã chọn nhận vật cho mình xong thì hai người được đưa vào đấu trường. Giờ phút này đây Lâm Tiêu hắn vô cùng hồi hộp, hắn đã chời đợi ngày này 3 năm rồi hắn không thể thua được. Khi Lâm Tiêu đã sẵn sàng để chiến đấu thì bổng nhiên một tiếng sét kinh thiên đáng thẳng vào ăng ten nhà hắn rồi truyền xuống nơi hắn đang sạc điện thoại. Đang chuẩn bị chiến đấu Lâm Tiêu bổng dưng cảm thấy toàn thân tê liệt sau đó điện thoại bị nổ tung sau đó hắn chìm vào hôn mê .............................. " Lâm Tiêu, Lâm Tiêu ngươi mau tỉnh dậy đi. Giờ ta chỉ còn ngươi là duy nhất thân nhân nếu ngươi bỏ ta một mình thì ta làm sao mà có thể sốn được đây. Ngươi có nghe được không Lâm Tiêu" Tại một căn nhà rách nát một cô gái khoảng 17-18 tuổi đang ngồi khóc và cố lay dậy một một thanh niên đang nằm trên chiếc giường được làm từ tre nhưng đã có dấu hiệu sụp đổ. Cô gái có chiều cao khoảng 1m70. Mặc dù trên mặt dính bùn đất và đã bị lem ra do nước mắt nhưng vẫn không che hết đi được vẻ đẹp của thiếu nữ, thiếu nữ tên Lâm Ngọc. Thanh niên đang nằm trên giường mặc một bộ y phục màu xanh lam nhưng bị rách rất nhiều chỗ. Thanh niên có mái tóc màu trắng và khuôn mặt tuấn tú nhưng có lẽ do trải qua tai nạn giờ đây trên khuôn mặt khắp nơi thanh niên có rất nhìu vết bầm tím, thấm chí có chỗ bị da bị rách ra. Bỗng nhiên, thanh niên mở mắt ra, nhưng trong ánh mắt hắn chứa rất nhiều cảm xúc có sợ hãi, phức tạp, hưng phấn. Thiếu niên không ai khác chính là Lâm Tiêu. Hắn xuyên không đến thế giới này đã được ba ngày, trong ba ngày này hẵn không thể tĩnh lại là do hắn đang tiếp thu trí nhớ của chủ nhân củ của cơ thể này. Chủ nhân cũ củ cơ thể này cũng được gọi là Lâm Tiêu, cha mẹ của hắn đã bị giết trong chiến tranh khi hắn còn rất nhỏ. Hắn và tỷ tỷ Lâm Ngọc phải sống nương tựa vào nhau. Thông qua trí nhớ của chủ nhân cũ, hắn biết được thế nơi hắn đang sống được gọi là Elder đại lục. Nơi đây không có công nghệ hiện đại mà nơi đây có thứ càng đặt biệt hơn và cũng nguy hiểm hơn đó là ma pháp và đấu khí. Nơi hắn đang sống là một vùng quê hẻo lánh thuộc Jep vương quốc. Elder đại lục được chia làm 5 khu vực khác nhau, mỗi khu vực là nơi sinh sống của một tộc đàn gồm: Thần tộc ở hướng Nam, Ma tộc ở hướng Bắc, Thú tộc ở hướng Đông Nam, Tinh linh tộc ở hướng Tây và cuối cùng là nhân tộc ở hướng Đông. Trong năm khu vực thì thần tộc là cường đại nhất sau đó đến Ma tộc, Tinh linh tộc, Thú tộc và Nhân tộc là yếu nhất trong 5 tộc. Ở nhân tộc thì được chia thành tam đại thiên quốc bao gồm: Dragon thiên quốc, Jeffer thiên quốc và Moska thiên quốc. Dưới mỗi thiên quốc gồm 10 đế quốc và dưới mỗi đế quốc gồm hàng trăm vương quốc. Điều này cho thấy muốn trở thành một thiên quốc thì có bao nhiêu khó khăn. Jep vương quốc là một tiểu vương quốc thuộc nhỏ nhất trong tam đại thiên quốc là Jeffer thiên quốc Ở thế giới này thực lực vi tôn, nếu không có thực lực thì chỉ có thể bị người khác chà đạp. Ở nơi đây trẻ em từ khi lên 10 tuổi là sẽ được trắc thí xem có tiềm năng hay không. Trắc thí được chia thành 2 phần: cốt cách và tinh thần lực. Nếu cốt cách mạnh hơn tinh thần lực thì sẽ được đào tạo trở thành chiến sĩ và ngược lại là pháp sư. Pháp sư có địa vị cao thượng hầu như đi đến đâu cũng được người người kính ngưỡng dù chỉ là ma pháp học đồ bởi vì không phải ai đều có tính thần lực đủ mạnh để trở thành ma pháp sư, có thể nói trong vạn người chỉ có 1 người. Lâm Tiêu và Lâm Ngọc cũng giống như bao nhiêu đứa trẻ khác khi đến 10 tuổi đều phải tham gia trắc thí. Nhưng hiện thực tàn khốc cả Lâm Tiêu và Lâm Ngọc đều nhận được kết quả là "phế vật" cả tinh thần lực lẫn cốt cách đều không đạt được tiêu chuẩn. Phải biết trẻ em bình thường nếu không có đủ tinh thần lực thì có cốt cách dù không mạnh mẽ những cũng vừa đủ tiêu chuẩn. Nên vì thế hai tỷ đệ Lâm Tiêu và Lâm Ngọc đều bị mọi người xem thường và khinh bỉ. Cho nên cuộc sống thập phần khó khăn. Vì để mưu sinh Lâm Tiêu đã phải làm tất cả mọi công việc để có được tiền. Và cũng do mang danh phế vật nên Lâm Tiêu luôn luôn bị những người cùng lứa ức hiếp, hôm nay nằm trên giường bệnh cũng là do mấy ngày trước hắn lỡ đắc tội một vị công từ nhà giàu sau đó bị đánh đập dẫn đến tử vong. Do trong nhà không có đủ tiền đi khám bệnh nên Lâm Ngọc không hề biết Lâm Tiêu đã tử vong. Mời các bạn đón đọc SevenKnights Hệ Thống Dị Giới Du của tác giả Hayase.
Nhật Kí Thần Linh
Trở thành Campione, thứ bảy Ma vương, Diệt thần sư và là Vua của các vị vua....vv Lăng cảm thấy cuộc sống của mình đang không ngừng bị xáo trộn. Một con quỷ nhỏ nào đó thích mặc váy đỏ bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh đồng thời làm rối tung lên hết mọi thứ, thế nhưng đậu má nó rất xinh đẹp à! Anh là nên xơi nó đây? Hay là nên cẩn thận chữ gái đi kèm cùng với sau lưng nó dao bổ củi đây? Online các loại, rất gấp!!! *** - Lăng ơi dậy đi con. Sáng rồi đấy! - Dậy đánh răng rửa mặt rồi còn đi cho sớm kẻo tí lại đông người. - Vâng. Dậy đây rồi! Thân thể lăn lộn, quằn quại trên giường vài vòng cuối cùng năng lực khắc chế của bản thân mới chiến thắng được cơn buồn ngủ. Lăng lười biếng ngồi dậy. Chân bước xuống giường bắt đầu một buổi sáng thường ngày. Thời gian chầm chậm trôi qua. Nhìn đồng hồ đã chỉ 6h30 phút, cất tiếng chào cha mẹ, cậu chàng mang theo ba lô và tải gạo xách ra đầu làng. Mục tiêu cũng không xa, tính toán đâu đấy cũng chỉ tầm 100 mét mà thôi. Nơi đó có một biển báo dừng đỗ xe buýt. Bên dưới lúc này đã có một hai người đứng chờ từ bao giờ. Cũng không gặp gì người quen, Lăng ngáp dài một cái, đặt tải gạo xuống dưới chân rồi lẳng lặng đứng chờ. Tuy rằng thường lệ 6h45 xe buýt sẽ đi qua đây. Khả năng cậu vẫn cần đến sớm một chút đề phòng lỡ chuyến xe. Dù sao nơi đây cũng chỉ là tỉnh lẻ. Ngày thường mỗi chuyến cách nhau 30- 45 phút. Cậu cũng không muốn mình để nhỡ xe để rồi phải đứng chờ nơi này lâu như vậy. Một lát sau, ở phía xa xa tầm mắt dần xuất hiện một chiếc xe buýt đang đủng đỉnh chạy tới. Xe dừng! Lăng và đám người chờ xe lục tục đi lên. Nơi bến đỗ này và đầu bến chỉ có ba hay năm trạm dừng đỗ cách khá xa nhau gì gì đó. Cái này cậu chàng cũng không rõ ràng lắm. Dù sao cũng chưa bao giờ đi qua đầu bến đó cả. Có điều hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt. Bởi thế trên xe buýt lúc này vẫn là có đủ ghế ngồi cho tất cả mọi người chẫm rãi phân phối. Lên xe, Lăng như thường lệ chui tọt vào góc dưới cùng, sau khi mua vé xe xong liền bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cậu chàng vẫn còn có chút mệt mỏi buồn ngủ của cái buổi sáng sớm mới tỉnh dậy. Ngồi nơi này cũng tốt, tránh khỏi việc bị người đi qua đi lại làm phiền khó chịu. Xe tiếp tục chạy. Từ giờ đến lúc xuống xe nơi cuối bến còn hơn tiếng đồng hồ nữa. Tóm lại thời gian dư dả đủ để Lăng nghỉ ngơi thỏa mái một hồi. Có điều hôm nay hình như có chút không giống thường ngày. Ngồi trên xe, mắt nhắm lại nhưng Lăng lại có chút tâm sự nặng nề, khó mà bình tĩnh như mọi lần được. Dù rằng đây là lần đầu tiên cậu đi xe buýt. Ừm??? Lần đầu tiên đi xe buýt thì sao có thể nói là “khó mà bình tĩnh như mọi lần được”. Này trên dưới mâu thuẫn cũng chính bởi vì Lăng đã không còn là Lăng nữa rồi. … Mà mà… Đừng lo lắng. Ít nhất thì cậu cũng không phải là bị kẻ nào đó cướp đoạt mất thân thể. Đơn giản hiện tại Lăng đã không phải là Lăng của năm 2010 như thực tế mà là Lăng của mấy năm sau trùng sinh quay trở về. Đã từng có một câu nói nổi tiếng của một nhà triết học xưa: “Không bao giờ tồn tại một con sông trên cùng một dòng sông.” Dòng nước luôn luôn chảy. Dòng sông kia không lúc nào là không đang thay đổi, đang biến hóa. Ở mỗi thời điểm dòng sông kia lại là một con sông riêng biệt. Giống như Lăng của năm 2010 và Lăng của mấy năm sau này là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Thật không biết việc Lăng của tương lai trở về chiếm cứ Lăng của hiện tại là tốt là xấu. Đoán chừng Lăng của 2010 sẽ không vui vẻ chút gì đi. Tuy nhiên đối với bản thân Lăng bây giờ mà nói. Trùng sinh trở về đem lại thứ tốt nhiều hơn là xấu. Nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau qua song cửa kính. Lăng biết hành trình của mình hiện giờ vừa mới bắt đầu. Tương lai còn đang chờ đợi ở phía xa. … Hà Nội buổi trưa. Hà Nội của mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ. Hà Nội nơi tương lai 5 năm học trời đời sinh viên của Lăng từng ở lại. Một Hà Nội có có quen thuộc, cũng có lạ lẫm đối với một người đã từng trải qua nay lại trở về. Một cuộc sống mới cũng đang bắt đầu từ ngày hôm nay. Gần trưa… Trải qua ba chuyến xe buýt cuối cùng Lăng đã lên tới phòng trọ của mình. Có vẻ như cậu bạn cùng phòng vẫn còn ở quê chưa lên. Dù sao hiện tại là thời gian sinh viên năm nhất mới nhập học. Quyến luyến ở quê nhà chơi bời thành ra lên muộn tí cũng không sao cả. Cũng chưa phải học hành gì cả mà. Hơn nữa vì trùng sinh ở nhà không quen nên Lăng mới lấy cớ lên Hà Nội sớm hơn một chút. Ít nhất là so với kế hoạch nói trước đó với cậu bạn cùng phòng sớm hơn tầm dăm ba ngày. Cất đồ đạc mình mang lên. Trong lúc nhàm chán Lăng liền lấy ra Laptop để nghịch. Chiếc máy tính này cũng là Lăng ít hôm trước ở quê thúc giục cha mẹ mua cho. Theo lịch sử trước kia phải tới sau học kì một năm nhất cậu mới có. Khả năng đối với đã trải qua thời sinh viên như Lăng lúc này mà nói, chờ đợi như vậy quá dày vò người ta rồi. Đợi chờ có đôi khi không hẳn là hạnh phúc không phải sao? Nũng nịu một thôi một hồi mới đạt được tâm nguyện. Tính tới quả nhiên là trải qua những năm tháng đại học sau khi mặt đã dày hơn nhiều. Xin tiền tiêu pha các thứ cũng không còn ngại ngùng như hồi ở cấp ba nữa. Hơn nữa lần này có kinh nghiệm, Lăng chọn mua một chiếc máy tính có cấu hình cũng như các điều kiện phần cứng khá tốt. Ít nhất sau này muốn chơi game hay làm gì gì đó như photoshop, proshow… vv các kiểu đã là dư sài. Phòng trọ cũng có lắp đặt dây mạng. Này là nhờ ơn cậu bạn cùng phòng đã có máy tính từ trước đó yêu cầu. Nếu không đoán chừng lúc này Lăng đã phải lẽo đẽo ra quán game giải buồn mất. Dù sao hiện tại mới lên Hà Mội cũng không có việc gì làm. Cái gì cần trải qua cũng đã trải qua, muốn Lăng giống như đám sinh viên năm nhất đi dạo phố phường, đi dạo hồ Gươm… v v vẫn là quên đi thôi. Ở nhà đọc truyện mạng chơi game lúc này vẫn là thích hợp nhất với cậu. Nghịch qua vài ván đế chế trên garena, Lăng bắt đầu chán. Chẳng lẽ là người trùng sinh nên thưởng thức nâng cao đã không còn thích thú mấy món này rồi??? Có lẽ như vậy đi. Trùng sinh cũng đã diễn ra, ai mà không muốn tiến thêm tí nữa chứ. Tiền tài vàng bạc, địa vị quyền lực, gái gú ăn chơi các thể loại có thể quan tâm sau. Hiện tại đối với Lăng mà nói, quan trọng nhất là mình trùng sinh có mang theo hệ thống hay cái gì khác giúp mình mạnh mẽ hơn không. Thành thần thành tiên, trẻ mãi không già, trường sinh bất tử hay như có thể tự do xuyên qua các thế giới khác trong truyện mới là thứ Lăng mơ ước. Chứ kiếm tiền thành lập thế lực, tranh thủ quyền thế … có vẻ quá nhỏ rồi. Hơn nữa những thứ này mà chỉ có thể ở trong phạm vi Việt Nam thì thật sự là… Được rồi. Hiện tại cũng đã 2010, còn có thể trông mong vào Lăng có bao nhiêu thành tựu, bao nhiêu kiến thức tương lai cơ chứ. Hơn nữa trước khi trùng sinh cũng chỉ là một tên gà mờ mới ra trường không lâu thôi. Thậm chí cũng không có kinh nghiệm va chạm xã hội gì? Bởi vì chơi bời lêu lổng, chẳng bao giờ quan tâm tình thế chính trị xã hội. Nói chung muốn được như trong truyện thường gặp nhân vật chính có thể lợi dụng giá cả vàng bạc, chứng khoán, dầu mỏ lên xuống các kiểu để làm giàu, các vị quan to tước lớn kiếp sống chính trị thăng trầm, chính sách quốc gia… v v để kiếm lợi ích các thể loại vẫn là quên đi thôi. Nếu không có gì thần kì xảy ra, có lẽ lần trùng sinh trở về này xong, Lăng lớn nhất có thể làm chính là học tập thật tốt đại học, ra trường có tấm bằng khá khẩm hơn hoặc tốt hơn nữa là học thật tốt để nhà trường giữ lại, biết đâu đấy lại được cử đi học tập ở nước ngoài rồi ở luôn bên đó không về… v v. Tóm lại là một lần nữa có cơ hội thực hiện những ước mơ nho nhỏ kiếp trước cậu từng có mà thôi. Tất nhiên những thứ trên đều không phải là điều Lăng hiện tại mong muốn. Hừ hừ… Trùng sinh một lần vẫn là thành tiên thành thần thì hơn. Được rồi. Hiện tại nên kiểm tra xem có thứ gì hữu ích không? Dù cho việc này cậu đã làm trước đó cả tháng trời rồi. Mà mà… cũng chính là cậu trùng sinh trở về cách đây một tháng đến nay không ngừng nghỉ làm đấy. … Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Thần Linh của tác giả chungkhoanviet007.