Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lời Tiên Tri Hắc Ám

Làm sao để trừng phạt một vị thần bất tử? Bằng cách biến vị thần ấy thành kẻ phàm trần. Sau khi khiến cho cha mình - thần Zeus nổi giận, Apollo bị tống cổ khỏi đỉnh Olympus. Yếu ớt và mất phương hướng, thần giáng xuống thành phố New York trong bộ dạng một cậu thiếu niên tầm thường. Giờ đây, thiếu những quyền năng thần thánh, vị thần bốn ngàn năm tuổi phải học cách sống sót trong thế giới hiện đại cho tới khi tìm được cách nào đó lấy lòng Zeus trở lại. Nhưng Apollo có quá nhiều kẻ thù là các vị thần, lũ quái vật và cả những kẻ phàm trần. Tất cả đều ao ước được thấy cựu thần Olympus bị tiêu diệt mãi mãi. Apollo cần được giúp đỡ, và thần chỉ biết có duy nhất một nơi để tìm đến…một vùng đất của các á thần hiện đại có tên gọi Trại Con Lai. Bộ sách Những thử thách của Apollo gồm có: Sấm Truyền Bí Ẩn Lời Tiên Tri Hắc Ám Địa Cung Rực Lửa Lăng Mộ Bạo Chúa ,,, *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. *** Bắt đầu từ một trại “khác” dành cho các con lai và kéo dài đến tận vùng đất ngoài tầm kiểm soát của các vị thần, phần 2 giới thiệu cho độc giả các á thần mới, hồi sinh các con quái vật đáng sợ nhất và khắc họa các sinh vật đặc biệt. Tất cả được xác định sẽ đóng một vai trò nào đó trong Lời Tiên Tri về Nhóm Bảy. PERCY BỐI RỐI. Khi cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cậu không biết bất cứ điều gì ngoài tên của cậu. Bộ não xoắn tít của cậu chỉ còn lại một ít, ngay cả sau khi con sói cái Lupa nói rằng cậu là một á thần và huấn luyện cậu cách chiến đấu với cây bút/thanh kiếm trong túi quần cậu. Dẫu sao cậu cũng đã đến được trại dành cho các con lai, mặc dù cậu phải tiếp tục giết các con quái vật không chết đang quấy rầy cậu trên đường đi. Nhưng trại cũng chẳng gợi cho cậu chút quen thuộc nào. Điều duy nhất cậu có thể nhớ lại từ quá khứ của mình là một cái tên khác: Annabeth. HAZEL ĐƯỢC CHO RẰNG LÀ ĐÃ CHẾT. Khi cô còn sống trước đây, cô đã làm sai một điều. Dĩ nhiên, cô là một cô con gái biết nghe lời, ngay cả khi mẹ cô bị ám ảnh bởi tham lam.  Nhưng đó là vấn đề - khi Giọng Nói chiếm lấy cơ thể mẹ cô và ra lệnh cho Hazel sử dụng “quà tặng” của cô với mục đích xấu xa, Hazel không thể nói không với bà. Giờ, vì sai lầm của cô, tương lai của thế giới đang gặp phải nguy hiểm. Hazel ước gì cô có thể chạy trốn tất cả chuyện đó trên con ngựa xuất hiện trong các giấc mơ của cô. FRANK LÀ MỘT NGƯỜI VỤNG VỀ. Bà ngoại cậu nói rằng cậu là hậu duệ của các anh hùng và có thể trở thành bất cứ ai cậu muốn, nhưng cậu chẳng thấy được điều đó. Cậu thậm chí còn không biết cha mình là ai. Cậu vẫn hy vọng thần Apollo sẽ thừa nhận cậu, vì thứ cậu duy nhất cậu thành thạo là môn bắn cung – mặc dầu không đủ giỏi để giúp cho Đội quân Số Năm dành chiến thắng ở trò đánh trận. Cơ thể to lớn và lực lưỡng khiến cậu có cảm giác mình như một chú bò vụng về, đặc biệt là khi cậu ở trước mặt Hazel, người bạn thân nhất của cậu ở trại. Cậu hoàn toàn tin tưởng cô, thậm chí, đủ để chia sẻ bí mật mà cậu để gần với trái tim cậu. *** Lester (Apollo) Vẫn là con người; Cám ơn vì đã hỏi Chúa ơi, ta ghét cuộc sống này Khi CON RỒNG CỦA BỌN TA khiêu chiến tại Indiana, ta biết đây sẽ là một ngày thật tồi tệ. Bọn ta đã di chuyển về phía tây trong sáu tuần và Festus chưa bao giờ có thái độ thù địch như vậy đối với bất cứ một bang nào. New Jersey, mặc kệ. Pennsylvania, dường như khá thích thú, mặc dù đã có một trận chiến với Cyclopes của Pittsburgh ở đó. Ohio, đã cố kiềm chế, ngay cả sau cuộc gặp gỡ với Potina, nữ thần đồ uống thời thơ ấu của La Mã, người đuổi theo bọn ta dưới hình dạng một bình rượu khổng lồ màu đỏ hình mặt cười. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, Festus chẳng hề thích Indiana, nó hạ cánh trên đỉnh vòm của tòa nhà bang, vỗ nhẹ đôi cánh kim loại của mình và khạc ra một tia lửa đốt rụi quốc kỳ ngay lấp lựng. "Woww, anh bạn", Leo kéo dây cương con rồng," chúng ta đã nói về điều này rồi, không phá hoại di tích công cộng". Ở đằng sau, trên xương sống con rồng, Calypso đang bám chặt vào vảy Festus để giữ thăng bằng "Này, chúng ta có thể xuống dưới được không, lần này thật nhẹ nhàng nhé?" Đối với một nữ phù thủy bất tử đã từng điều khiển các linh hồn gió, Calypso chẳng thích bay cho lắm. Gió thổi mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô ta tấp vào cả mặt và miệng, làm tôi chớp mắt và phun nước bọt. Thật đấy, bạn đọc ạ. Ta, hành khách quan trọng nhất, đã từng là vị thần vinh quang Apollo, giờ phải ngồi đằng sau lưng rồng. Ôi bao nhiêu phẫn nộ tôi phải chịu từ khì Zeus tước đi quyền hạn thiêng liêng của ta, cũng chẳng bằng việc bây giờ ta là một thằng nhóc phàm nhân 16 tuổi với cái bí danh ghê rợn Lester Papadopolus. Chẳng đủ để ta phải lao xuống trái đất làm nhiệm vụ anh hùng cho tới khi tìm được cách trở về với ông cha thần thánh, có lại được những ân sủng tốt đẹp, hoặc là khuôn mặt đầy mụn, thứ mụn mà chẳng hề phản ứng với thuốc zit kê đơn. Mặc dù tôi sở hữu một tấm bằng lái xe từ tiểu bang New York, Leo vẫn không tin tưởng giao cho ta quyền cầm lái con chiến mã trên không của mình. Móng vuốt Festus đã phải cào cấu khắp nơi để đứng vững được trên cái mái vòm xanh lá, thứ mà quá nhỏ so với kích thước một con rồng đồng. Ta bỗng nhiên hồi tưởng về cái lần tối cố gắng gắn bức tượng Calliope to bằng người thật vào cỗ xe mặt trời, sức nặng của bức tượng làm mui xe chúi xuống và lao vào giữa Trung Quốc tạo nên hoang mạc Gobi. Leo liếc nhìn lại:"Apollo, ngài có cảm nhận được gì không?" "Tại sao ta lại cảm nhận được gì chứ, tà chỉ là một vị thần tiên tri.." " Ngài là người đã nhìn thấy cảnh mộng", Calypso nhắc nhở, " Ngài đã nói có thể Meg đang ở đây". Việc nghe thấy tên Meg làm tim ta đau nhói: " Điều đó không có nghĩa là ta có thể xác định vị trí của con bé, Zues đã tước đi quyền truy cập GPS của ta" "GPS?" Calypso hỏi "Hệ thống định vị thần thánh" "Nó không có thật" "Mọi người, bình tĩnh nào", Leo vỗ cổ con rồng, "Apollo, hãy cố nhớ lại xem nào, đây có phải cái thành phố mà ngài đã thấy trong mơ không?" Ta quét mắt về phía chân trời, Indiana là một vùng đất bằng phẳng, đường cao tốc bắc ngang qua một vùng đồng bằng nâu sẫm, bóng của những đám mây trôi lơ lửng trên trời tạo thành những vệt đen lỗ chỗ trên thành phố, xung quanh chúng tôi mọc lên tựng cụm nhà cao tầng khẳng khiu đan xen bởi những lớp tường gạch và cửa kính trông như những bó cam thảo đen và trắng. (chẳng phải loại cam thảo ngon lành gì, cả đen và trắng, cái loại kinh khủng mà đã ngự trong bát kẹo trên bàn cà phê của mẹ kế bạn trong hàng niên kỉ. Phải, Hera đấy, tại sao ư? Ta sẽ kể cho ngươi sau). Từ sau khi rơi xuống trái đất ở New York, ta cảm thấy Indiana thật vắng vẻ và thanh bình, một người hàng xóm thích hợp của New York - Như một thành phố trung tâm đã bị kéo giãn ra bao phủ toàn bộ vùng Manhattan sau đó giảm hai phần ba dân số và bị rửa trôi sạch sẽ. Ta chẳng thể hiểu nổi lý do gì khiến bộ ba hoàng đế La Mã ác quỷ lại để ý một nơi như thế này, cũng chẳng hiểu tại sao Meg McCaffrey lại được cử đến để tóm cổ ta tại đây. Giờ mọi thứ đã rõ ràng, ta đã nhìn thấy đường chân trời này, ta đã nghe thấy kẻ thù cũ Nero ra lệnh cho Meg: Hãy đi về hướng Tây, bắt lấy Apollo trước khi hắn kịp tìm thấy Oracle tiếp theo, nếu không thể bắt sống thì hãy kết liễu đời hắn. Điều đó thật đáng buồn nhỉ? Meg đã từng là một người bạn tốt, cô bé còn có thể trở thành sư phụ á thần của ta, nhờ khiếu hài hước của Zeus. Chừng nào ta còn là người phàm, Meg có thể ra lệnh cho ta làm bất cứ thứ gì, thậm chí là tự sát. Ôi ôi, đừng nghĩ tới những điều như vậy chứ. Ta loay hoay trên cái ghế kim loại của mình, sau nhiều tuần di chuyển, cả người ta mệt mỏi và đau nhức, ta muốn tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi và đây chẳng phải một nơi như thế. Có cái gì đó trong thành phố làm ta bồn chồn y như cảm giác của Festus. Than ôi, đây lại chính là nơi bọn ta muốn đến. Cho dù nguy hiểm đến mức nào, nếu được gặp lại Meg, ta sẽ lôi con bé tránh xa tên cha dượng độc ác của mình, ta phải cố gắng. "Chính là nơi này", ta nói, "trước khi mái vòm này sụp đổ, có lẽ chúng ta nên xuống dưới" Mời các bạn đón đọc Những thử thách của Apollo Tập 2: Lời Tiên Tri Hắc Ám của tác giả Rick Riordan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đồng Quê - Phi Vân
Đề tài nông thôn trong sáng tác của các nhà văn không phải là điều gì mới lạ. Tuy nhiên, để khắc họa được một bức tranh quê với đủ các diện mạo, màu sắc của nó không phải là điều dễ dàng. Có thể nói, phần lớn chủ đề tác phẩm của các nhà văn miền Nam *** Đây là những bài báo. Bởi thế cách hành-văn cũng như nội-dung đều có tính-cách “nhật-trình”. Lối văn gần như cẩu-thả. Câu-chuyện có vẻ nhất-thời. Nhưng tôi cứ để nguyên cho nhà xuất-bản. Nghĩ rằng: hồi ấy tôi đã để ngòi bút chạy theo dòng ý-tưởng, dầu khéo dầu vụng, cách thuật chuyện cũng được cái đặc-điểm là ghi tâm-trạng tôi lúc viết. Hình-ảnh những nhân-vật trong chuyện - những người đã cùng tôi sống chung - ngày nay đã mờ trong ký-ức. Kể lại một quãng đời phải chăng là sống lại với ngày qua? Có lẽ thế. Nhưng tôi muốn xa hơn: Vẽ một bức tranh phong-tục và tập-quán. Thật là quá cao-vọng. Tự thấy còn thấp-kém, nhưng tôi vẫn cố-gắng. Đây là những bài đầu, tôi ước-mong sẽ có thể viết thêm. Nếu chưa hiến được độc-giả những bài đúng theo nguyên-tắc tôi đã tự vạch, thì xin hẹn lại ở những bài sau. PHI-VÂN *** Phi Vân (1917-1977) là một nhà báo, nhà văn chuyên viết thể loại truyện vừa và tiểu thuyết mang sâu đậm dấu ấn Nam bộ trước 1954. Phi Vân tên thật là Lâm Thế Nhơn, sinh năm 1917 trong một gia đình trung lưu ở thị xã Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu. Ông chuyên viết phóng sự, truyện ngắn cho những tờ báo, tạp chí ở miền Nam trước đây như Tiếng Chuông, Dân Chúng, Tiếng Dân (của cụ Huỳnh Thúc Kháng) và làm chủ bút tờ Thủ Đô thời báo. Ông có lối viết linh hoạt, gọn gàng, pha chút hóm hỉnh, làm cho cho độc giả khóc, cười theo từng cảnh đời, từng nhân vật. Bối cảnh trong các tác phẩm của ông là làng quê Nam bộ xa xôi hẻo lánh với những người nông dân chất phác, cục mịch sống với tập tục cổ hủ, lạc hậu và cuộc sống cực nhọc tối tăm. *** Chỗ hứng-thú của quyển phỏng-sự ấy là nó cho ta thấy những phong-tục cũ-kỹ ở thôn-quê, những tin-tưởng dị-đoan của hạng bình dân lao-động. Nó cho ta thấy những cuộc giao-tiếp, xung-đột giữa bọn điền-chủ và tá-điền, những tâm-hồn mộc-mạc trong bọn nầy và những oai-quyền thế-lực của bọn kia. Đọc qua, chúng ta thấy mình len-lỏi chốn đồng quê, đang mục-kích những cuộc tụ-họp chơi-bời, những cảnh cần-lao rộn-rịp. Thỉnh-thoảng như đưa lại giọng hò trầm bổng trong đám gặt, như phất lại mùi thơm thanh-đạm của lúa vàng. Tác-giả lại còn dắt ta đi quanh co trong những sông rạch ở vùng Bạc-liêu, Cà-mau và sau mấy ngày dạo chơi mệt-mỏi, tác-giả dừng lại cho ta thấy một cảnh-sắc êm-đềm: trên bờ sông Trẹm, lững-lờ mấy làn khói trắng bốc lên và dưới hàng dừa xanh tươi, một thiếu-phụ ẵm con đứng đợi chồng về, lâu-lâu đuổi bầy gà đang bới trên giồng rau cải. Hoặc giữa đêm trường vắng-vẻ, chiếc thuyền xuôi mái theo Rạch Bần, tác-giả mời ta trông lên bờ sau hàng dừa nước âm-u, một vài ánh đèn le-lói; nghe từ xa đưa lại tiếng chày giã gạo, tiếng chó sủa đêm… Cho được kể lại rất tài tình những điều quan-sát rất kỹ-càng, làm cho ta như nghe, như thấy, lúc cảm, lúc vui, tất phải nhờ một ngọn bút tỉ-mỉ mà linh-hoạt, một giọng văn thành thật mà hữu-duyên, một cách viết tự nhiên, không rườm-rà mà đầy đủ. Ông Phi-Vân đã gồm cả mấy điều kiện ấy: Quyển phỏng-sự của ông như một tấn tuồng gay-cấn đặt trong cảnh trí xanh tươi; hay là - muốn nói cho rõ hơn - nó là một “nông kịch” chia ra nhiều lớp: có hồi hộp, có vui cười và và sau rốt kết cuộc rất thương-tâm, khiến cho độc-giả phải ngậm-ngùi cảm động. Có lẽ đó là bài luân-lý sâu sắc mà tác-giả không muốn chỉ cho rõ-ràng, để ta tự hiểu ngầm mà thương hại cho hạng nông dân lao-lực. Họ chỉ sống một cuộc đời mộc-mạc, siêng-năng; nhưng mãn kiếp phải làm nạn nhân cho bọn giàu sang thế-lực. Mà cả thảy chúng ta, theo như tác-giả nói lại là “nạn nhân của một thời-kỳ”; cho nên đối với mọi người ta nên để lòng thương hại và thứ dung, và nên cầu nguyện cho chốn đồng quê được chút vui tươi yên ổn… (Trích lục một đoạn bài diễn-văn của giáo-sư Nguyễn-văn-Kiết chủ-tịch của Hội Khuyến-học Cần-thơ đọc trong dịp lễ phát giải thưởng văn-chương Thủ-khoa Nghĩa năm 1943).   Mời các bạn đón đọc Đồng Quê của tác giả Phi Vân.
Doña Bárbara - Rómulo Gallegos
Rómulo Gallegos, tác giả của Doña Bárbara, là nhà viết tiểu thuyết nổi tiếng không những ở Venezuela – Tổ quốc ông – mà cả ở Trung và Nam Mỹ. Người đọc và nhà phê bình ở nhiều nước đều nhiệt liệt hoan nghênh tác phẩm của ông. Sinh năm 1884 và lớn lên trong một gia đình nghèo, Rómulo Gallegos, sau khi học xong trung học, phải đi làm “nghề gõ đầu trẻ” để kiếm sống. Với tư tưởng tiến bộ và nhiệt tình gắn bó với vận mệnh của đất nước, ông tham gia hoạt động chính trị rất sớm chống chế độ quân phiệt, độc tài Gómez đã bán rẻ quyền lợi kinh tế quốc gia cho tư bản nước ngoài và đàn áp tàn bạo nhân dân. Bắt đầu viết văn thật sự khi đã hơn ba mươi lăm tuổi, ông cho xuất bản tác phẩm đầu tay Reinaldo Solar (1920). Ngoài nhiều truyện ngắn, các tác phẩm khác gồm có Cây leo (1925), Doña Bárbara (1929), Canaima (1935), Cantaclaro (1934), Anh da đen khốn khổ (1937), Cũng trên mảnh đất ấy (1943), Cọng rơm trong gió (1952), Nổi loạn (1946). Đấu tranh không mệt mỏi cho tương lai tươi sáng của đất nước bằng cả hành động chính trị và tác phẩm văn học có tính chiến đấu sâu sắc, Rómulo Gallegos được bầu làm tổng thống Venezuela năm 1948, nhưng chẳng bao lâu ông bị các phe phái phản động lật đổ trong một cuộc đảo chính quân sự. Ông mất năm 1960. Đánh giá sáng tác văn học của Rómulo Gallegos, nhân dân nước ông và người đọc nước ngoài đặc biệt ca ngợi tính chiến đấu trong tiểu thuyết của ông nhằm cải tạo xã hội, giải phóng con người, chiến thắng thiên nhiên khắc nghiệt. Nổi bật hơn cả là Doña Bárbara được in lại rất nhiều lần ở Tây bán cầu, được dịch ra nhiều thứ tiếng và xuất bản ở nhiều nước thuộc các lục địa khác. Thảo nguyên bao la của Venezuela ngót sáu mươi năm trước đây, “Những dòng sông rộng không tưới cho đất trồng trọt, cũng không đưa đẩy thuyền bè ngược xuôi”, với những cuộc săn dồn bò hoang, săn cá sấu, bắt ba ba, tìm mật ong, đốt phá đồng cỏ trên phạm vi rộng cũng như những buổi liên hoan nhảy múa vào mùa chia đàn súc vật được miêu tả thật đặc sắc dưới ngòi bút của ông. Con người thảo nguyên cường tráng, chất phác, dũng cảm mà thiên nhiên hoang vu tạo nên và rèn luyện được dựng lên rất sắc sảo trong tác phẩm của ông. Tố cáo chế độ thống trị bất công, lên án bọn cầm quyền tàn bạo, vạch trần bọn ăn cướp Bắc Mỹ vừa trơ trẽn vừa nham hiểm trên đất Venezuela, tác giả tỏ ra là một nhà văn hiện thực sâu sắc, gây ấn tượng mạnh đối với người đọc. Nhưng đấu tranh bằng con đường nào để đất nước ông “sẽ có ngày trù phú và vui tươi” thì Rómulo Gallegos không vạch ra được. Con mụ địa chủ ác bá Doña Bárbara, tham lam cực kỳ, lại tự nguyện từ bỏ trang trại mà nó tạo nên bằng mọi thủ đoạn và đam mê hơn cả tình yêu say đắm, rồi lưu lạc nơi đâu chẳng ai biết nữa. Thằng cướp đất, cướp súc vật Bắc Mỹ cũng tự nguyện rời bỏ cơ ngơi nó chiếm được và đi kiếm ăn nơi khác khi thấy láng giềng của nó giăng dây thép cương quyết bảo vệ đất đai và súc vật của mình. Đó là do ông bị hạn chế trong quan điểm đấu tranh giai cấp gay gắt trong thời đại ngày nay để giải phóng xã hội, cải tạo con người, là ảnh hưởng của chủ nghĩa xã hội không tưởng – những hạn chế rất dễ hiểu vào những năm 1925-1930. Dù sao, với những ưu điểm nổi bật của nó, nhà nghiên cứu văn học Đức Ulrich Leo đã đánh giá Doña Bárbara “là một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất, vừa khỏe khoắn vừa mềm mại, vừa rộng lớn vừa thâm thúy, vừa hùng tráng vừa trữ tình… có thể so sánh với bất kỳ tác phẩm văn học hiện đại nào.” NHÀ XUẤT BẢN TỔNG HỢP PHÚ KHÁNH ... Mời các bạn đón đọc Doña Bárbara của tác giả Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn.
Kiếm Sống - Macxim Gorki
Macxim Gorki (1864 – 1934) là nhà văn vĩ đại của giai cấp vô sản, là ngọn cờ đầu của văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa. Trong cuộc đời hoạt động văn học gần nửa thế kỷ, ông đã để lại một sự nghiệp chói lọi, một di sản sáng tác khổng lồ, nó là niềm tự hào của nhân dân Nga và của cả loài người tiến bộ. Truyện ngắn Macxim Gorki có sự kết hợp hài hoà yếu tố lãng mạn và hiện thực. Ở đó có sự gắn bó máu thịt của ông với nhân dân và đất nước qua các giai đoạn cách mạng. Trong truyện ngắn Macxim Gorki bộc lộ niềm khao khát tự do và ca ngợi ý chí hào hùng, bất khuất của con người, phơi bày tính chất tàn bạo của chế độ xã hội – chính trị trước cách mạng, cái chế độ giết chết mọi cái có sức sống trong con người; quá trình trăn trở, tự ý thức đầy gian khổ của các tầng lớp “dưới đáy” để vươn tới sự đổi đời; đề cao và thi vị hoá lao động: phê phán lối sống và tâm lý ươn hèn của tầng lớp trí thức tiểu tư sản và tư sản; những truyện ngắn triết lý, những truyện có tính chất tự thuật… Danh tiếng của Gorky như giọng văn học duy nhất từ những tầng lớp đáy xã hội và như một người ủng hộ nhiệt thành cho cuộc cải cách xã hội, chính trị và văn hoá Nga (tới năm 1899, ông công khai liên kết với phong trào Dân chủ xã hội Mác xít) khiến ông trở nên nổi tiếng trong cả giới trí thức và số lượng ngày càng gia tăng các công nhân "có ý thức". Ở trung tâm của mọi tác phẩm của ông là một niềm tin ở giá trị vốn có và khả năng của con người (личность, lichnost'). Ông đưa ra các cá nhân đầy sức sống, nhận thức về phẩm giá tự nhiên của họ, và có cảm hứng từ nhiệt tình và ý chí của họ, những người chống lại các điều kiện sống đang ngày càng tồi tệ đi quanh mình. Tuy nhiên, cả các tác phẩm cũng như những bức thư của ông cho thấy một "con người không ngừng nghỉ" (một người thường xem xét lại mình) đấu tranh để giải quyết những tình cảm về đức tin và thái độ hoài nghi trái ngược bên trong, tình yêu cuộc sống và sự phẫn nỗ với sự tầm thường và nhỏ mọn của thế giới con người. Mời các bạn đón đọc Kiếm Sống của tác giả Macxim Gorki.
Chỉ Là Chuyện Thường Tình - Tâm Văn
Cô bé lọ lem cũng có hoàng tử yêu thương, đóa hoa dại xuân sang cũng sẽ nở. Lần đầu gặp gỡ, cô là cô nữ sinh gày gò xanh xao, chẳng ai chú ý tới, bị người ta lãng quên. Tô Hàng, 14 tuổi, như vầng thái dương, xuất hiện trong cái thế giới ảm đạm của cô, mang đến cho cô những hơi ấm đầu tiên. Rồi cuối cùng mới nhận ra rằng, anh không phải là người thuộc về cô, mà chỉ là người khách qua đường. Lần đầu gặp gỡ, anh là cậu thiếu niên ngỗ ngược lầm lì ít nói, với bảng thành tích gây lộn, trốn học lẫy lừng. Là cô đã nắm lấy tay anh, đem đến cho anh tình bạn và niềm an ủi. Từ đó, hình bóng nhỏ bé và yếu ớt đó nhẹ nhàng xâm chiếm tâm tư anh, kéo dài tới tận 18 năm. Có biết bao mối tình khắc cốt ghi tâm, biết bao thâm tình sâu nặng, lúc đó cũng chỉ là chuyện thường tình. Vận mệnh xoay vòng, trải qua bao thăng trầm, ai mới là người có thể khiến cô sống chết không buông tay? *** Thanh Y bước xuống lầu, trong phòng khách, bố và dì Kiều đang ngồi đối điện, câu được câu chăng, chuyện phiếm với nhau. Từ sau khi Trác Thanh Liên trở về, bố sẵn sàng tâm thái chuẩn bị về hưu, mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho anh lo liệu. “Bố, dì Kiều, chào buổi sáng!”, cô mỉm cười cất tiếng chào. “Con xem xem mấy giờ rồi, vẫn sớm quá nhỉ?”, ánh mắt trách móc của bố lướt một vòng quanh cô con gái, “Trang điểm cầu kỳ thế này, lại định ra ngoài đàn đúm với lũ bạn đầu trâu mặt ngựa hay sao?” Dì Kiều đưa mắt ra hiệu với chồng, mềm mỏng: “Y Y, cơm sáng và cả cơm trưa con đều chưa ăn, nhất định là đói rồi.Trong bếp dì vẫn để phần cơm, để dì đi hâm lại”. Nói rồi, dì toan dợm chân đứng dậy. Bố liền đưa tay ngăn lại: “Chẳng phải đã có thím Trương rồi sao? Những việc thế này đâu cần em phải động tay vào?” "Thím Trương hôm nay xin nghỉ nửa ngày, cháu thím ấy bị ốm”. Nói rồi dì Kiều gạt tay chồng ra, bước vào bếp. Thời buổi này, làm mẹ kế đâu có đễ, người giúp việc cũng khó mướn. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Là Chuyện Thường Tình của tác giả Tâm Văn.