Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dưới Một Mái Nhà Ở Paris

“Nghệ thuật là một lời nói dối khiến chúng ta hiểu được sự thật…” Paris, một xưởng vẽ giấu mình cuối một ngõ nhỏ rợp bóng cây xanh. Madeline đã thuê căn xưởng làm nơi nghỉ ngơi và tách mình khỏi thế giới. Do một nhầm lẫn ngẫu nhiên, nữ cảnh sát trẻ người Luân Đôn chạm trán với Gaspard, một nhà biên kịch đến từ Mỹ cũng thuê trọ tại chính nơi này. Họ buộc phải sống cùng nhau trong vài ngày, và chính ở đó, cùng nhau khám phá số phận bí ẩn của họa sĩ nổi tiếng Sean Lorenz, chủ căn nhà, người đã để lại ba bức tranh bí ẩn cuối cùng trước khi qua đời. Để vén được bức màn sự thật về Sean Lorenz, hai người buộc phải đối mặt với quỷ dữ ngự trị chính trong bản thân mình, trên một hành trình điều tra sẽ dẫn tới lối rẽ không ngờ khiến cuộc đời họ thay đổi mãi mãi. Một lần nữa Guillaume Musso ghi dấu tên tuổi mình với một cuốn tiểu thuyết trinh thám quyến rũ và gây nghiện bởi những nhân vật đậm chất nhân văn. Một sự dấn thân đáng kinh ngạc vào thế giới huyền bí của sáng tạo. “Một thành công tuyệt đối. Cuốn sách của sự trưởng thành và táo bạo.” - Bernard Lehut, RTL *** Guillaume Musso, sinh năm 1974 tại Antibes (miền Đông nước Pháp), hiện đang là giáo viên chuyên ngành kinh tế. Say mê văn học từ thuở nhỏ, anh bắt tay vào viết văn khi còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Văn chương của Guillaume Musso được ví như sự kết hợp hoàn hảo giữa Marc Levy và Stephen King, đậm màu sắc liêu trai, hấp dẫn, bất ngờ và lãng mạn mê đắm, tiệm cận chiều sâu tâm hồn mỗi con người. Những tác phẩm tiêu biểu của Guillaume Musso là: Skidamarink, Rồi sau đó…, Hãy Cứu Em, Hẹn Em Ngày Đó, Bởi Vì Yêu. Bảy Năm Sau Ngày Mai Nếu Đời Anh Vắng Em Cô Gái Trong Trang Sách Trở Lại Tìm Nhau Cuộc Gọi Từ Thiên Thần Giây Phút Này Công Viên Trung Tâm Cô Gái Brooklyn Cuộc Sống Bí Mật Của Các Nhà Văn Cô Gái Và Màn Đêm Cô Gái Vô Danh Trên Sông Seine Dưới Một Mái Nhà Ở Paris Cuộc Đời Là Một Tiểu Thuyết ... Tác phẩm của Gaulliaume Musso đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, và một số đang được dựng phim. Guillaume Musso được xem là hiện tượng best-seller của văn chương Pháp hiện tại. *** Dưới một mái nhà ở Paris là cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại trinh thám nổi tiếng của nhà văn Guillaume Musso, tác phẩm sẽ đưa độc giả đến với một Paris khác lạ, không thơ mộng như trên phim ảnh mà ở đó ẩn chứa vô vàn những góc khuất đang đợi được khám phá.  Đôi nét về Guillaume Musso và Dưới một mái nhà ở Paris Guillaume Musso sinh năm 1974 tại miền đông nước Pháp, hiện tại bên cạnh việc viết văn, ông còn là giáo viên chuyên ngành kinh tế tại một trường trung học. Tác giả say mê văn học từ khi còn nhỏ và ông tự nhận mình là một kẻ nghiện sách. Ông bắt tay vào viết truyện khi còn ngồi trên giảng đường đại học và Skidamarink là cuốn sách đầu tay của Guillaume Musso, được xuất bản vào năm 2001, đã ghi được những dấu ấn nhất định trong lòng bạn đọc. Nhà văn gặp biến cố lớn trong cuộc đời khi ông phải đối mặt với cái chết cận kề trong một vụ tai nạn giao thông, điều đó trở thành cảm hướng cho Guillaume Musso chắp bút nên tác phẩm để đời Rồi sau đó, xuất bản vào năm 2004. Cuốn sách bán ra hơn một triệu bản tại nước Pháp, được dịch thành hai mười ba thứ tiếng và đạo diễn Gilles Bourdos đã chuyển thể thành bộ phim cùng tên. Guillaume Musso được ví như gã lãng du mơ mộng của văn học Pháp, những câu chuyện của ông là sự lồng ghép độc đáo của vô vàn tình tiết bất ngờ, giật gân với phút giây lãng mạn, thơ mộng. Có thể nói rằng phong cách văn chương của Guillaume Musso như một sự hòa quyện hoàn hảo giữa giọng văn ngọt ngào của Marc Levy và ngòi bút trinh thám kinh điển Stephen King, điều đó tạo nên sự hấp dẫn kỳ diệu cho những tác phẩm của ông. Dưới một mái nhà ở Paris là cuốn sách mang đậm màu sắc văn chương của tác giả, tác phẩm không chỉ mang đến câu chuyện bí ẩn, kịch tính mà còn đan xen một tình yêu kỳ lạ nhưng cũng rất đẹp.  Cuốn tiểu thuyết xoay quanh Madeline và Gaspard Coutances, hai người xa lạ vô tình sống chung trong một căn hộ tại Paris, họ phát hiện ra những điều kỳ lạ tại đây và cùng nhau vén từng tấm màn và tìm ra sự thật. Bức tranh đa chiều mở ra trong Dưới một mái nhà ở Paris Tất cả những yếu tố về hội hoạ đã được Guillaume Musso xử lý một cách hoàn hảo, để hình và nền trở nên hài hòa, mang lại một câu chuyện cuốn hút và đầy tính nhân văn. Paris hiện lên đầy chân thực nhưng không hề hoa mỹ, phô trương, không phải lúc nào đây cũng là một thành phố lý tưởng và hoàn hảo. Thô mộc, giống như một dòng chảy xiết, ồ ạt cần phải biết cách chế ngự. Paris với thời tiết chán ngán, mưa nặng hạt, bầu trời nhớp nhúa, không khí nóng ẩm, giao thông tắc nghẽn, dòng người xô đẩy để được tồn tại, nhóm người biểu tình, sự tham lam của giới truyền thông. Bầu không khí tệ hại nhưng lại là một sự lựa chọn hoàn hảo cho hai con người muốn tìm một nơi chốn dừng chân. Madeline Greene hài lòng khi ở Paris, khi mà London khiến cô kiệt sức, còn nơi đây lại là nơi cô từng dành thời gian để chữa lành vết thương lòng. Một nữ cảnh sát mẫn cán, dũng cảm, cùng với nhiều chiến tích phá án, cái ác không làm cô khiếp sợ, nhưng tình yêu lại suýt giết chết cô bằng lưỡi dao cắt cổ tay, tuyệt vọng và kiệt quệ. Chính vì thế cô ôm theo những hy vọng đã níu giữ được sự sống của cô, đến nơi này, Paris, để gửi gắm vào nó chút niềm tin cuối cùng. Gaspard Coutances là nhà biên kịch nổi tiếng và có tài. Anh có một tình yêu sâu sắc với nghệ thuật chân chính và căm ghét cách mà thế giới con người vận hành trong sự vô tâm và đầy rẫy những kẻ xu nịnh. Gaspard lựa chọn cuộc sống ẩn dật, không bao giờ xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng. Paris đối với anh thật ra cũng là một trong số những nơi chất chứa cơn điên loạn của thời đại mà anh sống, anh chỉ muốn tìm nơi viết xong vở kịch để trốn thoát khỏi cuộc hành hình đằng đẵng và được ly khai khỏi cuộc sống xã hội với anh là vô cùng hỗn loạn và điên rồ. Guillaume Musso bao giờ cũng đẩy những yếu tố bất ngờ làm kim chỉ nam cho tác phẩm của mình, dù rằng nó là một phong cách quen thuộc nhưng với Musso thì chưa bao giờ là cũ và đúng vậy, những bất ngờ, cũng chưa bao giờ làm người đọc hết ngạc nhiên. Chỉ vì sai sót thuộc về lỗi bên cho thuê nhà, hai con người với hai cuộc sống và tâm tư vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nhau lại thuê trùng một chỗ ở. Đó là một căn hộ nhỏ nhắn thuộc góc phố Cherche-Midi, im lìm trong một con ngõ giữa lòng thành phố ồn ào, náo nhiệt, cùng với lối kiến trúc đầy tinh tế, thanh lịch, khoảng sân chữ L, những khung cửa gỗ cao hơn bốn mét nhìn thẳng ra bầu trời, với ánh sáng, hương hoa và tiếng chim. “Ta đang ở nông thôn chứ không phải là Paris!”. Madeline đã thầm thảng thốt lên như vậy. Gaspard cũng phải lòng với căn hộ này, mặc dù trước đây anh là con người chỉ rung động khi đứng trước phong cảnh chứ không phải là kiến trúc. Anh cảm nhận những “sóng tích cực” mà tin chắc rằng anh sẽ làm việc một cách hăng say và vui vẻ ở nơi đây. Điều gì đến cũng sẽ đến, hai nhân vật chính có cuộc gặp gỡ mở đầu không mấy thân thiện. Họ ghét nhau ra mặt, tranh giành căn nhà nhưng rồi vẫn phải chấp nhận sự tồn tại của người còn lại khi chẳng ai chịu rời đi. Để rồi tạo ra một bước ngoặt đầy bất ngờ Từ đây, câu chuyện của họ được bắt đầu từ những bí ẩn ly kỳ về người chủ quá cố của nơi này, họa sĩ Sean Lorenz. Sean vốn là nghệ sĩ tranh tường, người tiên phong cho những trường phái Graffiti ấn tượng và độc đáo. Tài năng và đầy sự sáng tạo, sự nghiệp của Sean từ độ tuổi thiếu niên cho đến khi trưởng thành và lập gia đình đi lên như diều gặp gió. Vô số các bức tranh sơn dầu nổi tiếng được ra đời, có giá trị lên tới hàng chục nghìn USD. Cuộc hôn nhân với nàng thơ xinh đẹp Pénélope Kurkowski và tình yêu mãnh liệt dành cho người vợ này đã giúp cho những nét vẽ của Sean Lorenz ngày một thăng hoa hơn. Ông đã cho ra đời hàng chục bức tranh vẽ người vợ xinh đẹp của mình, tiêu biểu là loạt tranh “21 Pénélope”. Nhưng không phải cuộc đời lúc nào cũng chỉ nở một nụ cười viên mãn. Jullian, cậu con trai độc nhất của họ bị bắt cóc và giết hại dã man. Kể từ đó, sự nghiệp và chính con người Sean Lorenz tụt dốc thảm hại. Cái chết của cậu con trai dần dần làm cho cuộc hôn nhân cũng đi vào đổ vỡ, tình yêu bỗng chốc hóa thành căm ghét và giận dữ, ích kỉ và tham lam. Sean luôn đổ lỗi cho Pénélope về sự ra đi của Jullian, ông đắm chìm trong rượu và ma túy, còn Pénélope đã hết yêu ông từ lâu, hay vốn dĩ cũng chẳng hề yêu ông, lấy đi gần hết số tài sản của Sean từ việc bán tranh rồi bỏ đi. Họ ly dị từ đấy. Trong cơn giận dữ và cuồng loạn, người họa sĩ tài ba ấy đã đốt nhiều bức vẽ nổi tiếng của mình, muốn phá hủy hoàn toàn kiệt tác “21 Pénélope”, hình ảnh chàng trai được mệnh danh “thợ pháo hoa” nay chỉ còn là một người đàn ông kiệt quệ cả về thể xác và tinh thần. Tuy vậy, những tác phẩm đó vốn không hoàn toàn thuộc về ông nữa, để đền bù thiệt hại, Sean đã hứa sẽ trao cho các nhà sưu tầm ba bức tranh mà ông đang hoàn thành và khẳng định giá trị của nó còn lớn hơn gấp đôi những tác phẩm trước kia. Đáng buồn thay, chưa thực hiện được lời hứa thì người họa sĩ yểu mệnh đã ra đi vì bệnh tật. Madeline và Gaspard, những con người yêu nghệ thuật, đã lắng nghe câu chuyện về Sean và bị cuốn vào vụ án tìm lại ba bức tranh của ông. Nhưng càng tìm hiểu sâu, càng lật ngược về quá khứ, họ càng lần ra được những điều đáng ngờ và bất hợp lý trong những năm tháng cuối đời của danh họa này, cũng như vụ bắt cóc và cái chết của Jullian. Manh mối là những kiệt tác duy nhất còn sót lại của Sean và những năm tháng hạnh phúc của cuộc đời ông bên người vợ xinh đẹp Pénélope. Dưới một mái nhà ở Paris, hai con người vô tình rơi vào một sự sắp đặt đầy kĩ lưỡng, cùng vén tấm màn đằng sau sân khấu của cuộc đời, bước vào cuộc hành trình điều tra sẽ dẫn dắt họ tới lối rẽ không ngờ khiến cuộc đời họ thay đổi mãi mãi. Suy cho cùng, “nghệ thuật là lời nói dối khiến chúng ta hiểu được sự thật”, không phải những gì được phơi bày trước mắt đã hoàn toàn là điều đúng đắn mà đôi khi những thứ được cất giấu kĩ càng, mới là điều quan trọng.  Guillaume Musso chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng với những tác phẩm của mình, quyến rũ, gay cấn và gây nghiện là những gì mà Dưới một mái nhà ở Paris đã thu hút người đọc một cách mạnh mẽ. Vẫn đầy bất ngờ nhưng không hề rối rắm, Paris đã thật sự trở thành nơi mà mọi chuyện đều có thể xảy ra. Linh Đồng *** London, cuối giờ sáng một ngày thứ Bảy. Bạn còn chưa biết điều này đâu, nhưng trong chưa đầy ba phút nữa bạn sẽ đương đầu với một trong những thử thách gian lao nhất đời mình. Một thử thách tới lúc nào bạn không hay biết, nhưng sẽ in dấu trong bạn, gây đau đớn ngang với vết bỏng do sắt nung để lại trên làn da mềm mại. Ngay lúc này bạn đang thong dong dạo bước giữa sảnh trung tâm thương mại mang dáng dấp một sân trong kiểu cổ. Sau mười ngày mưa dầm mưa dề, bầu trời đã tìm lại được sắc lam thẫm đẹp đẽ. Những tia nắng đang làm vách kính cửa hàng sáng lung linh khiến tâm trạng bạn tươi vui. Để kỷ niệm thời khắc mùa xuân đến, thậm chí bạn đã tự tặng cho mình chiếc đầm ngắn màu đỏ chấm bi trắng này, nó đã cố quyến rũ bạn từ hai tuần nay. Bạn cảm thấy nhẹ nhõm, gần như phơi phới. Ngày hôm nay của bạn báo trước là sẽ thú vị: trước tiên là bữa trưa với Jul’, cô bạn thân nhất, một buổi làm móng giữa con gái với nhau, sau đó chắc sẽ đi xem triển lãm ở Chelsea, rồi tối nay là buổi hòa nhạc của PJ Harvey tại Brixton. Một hành trình yên ả trong những khúc quanh uốn lượn êm đềm của đời bạn. Chỉ trừ có điều bạn bỗng nhìn thấy nó. ★ Đó là một cậu nhóc tóc vàng rơm mặc quần yếm bò và áo khoác dạ màu xanh nước biển. Chắc tầm hai tuổi, hoặc hơn một chút. Đôi mắt to sáng màu và tươi cười lấp lánh đằng sau cặp kính sặc sỡ. Những đường nét thanh tú trên gương mặt trẻ thơ tròn trịa viền quanh bằng những lọn tóc ngắn sáng màu giống như một cuộn rơm dưới nắng hè. Bạn ngắm cậu nhóc đã được một lúc, từ xa, nhưng càng lại gần, bạn càng bị khuôn mặt cậu nhóc mê hoặc. Một vùng đất nguyên sơ, hớn hở, mà cả đau khổ lẫn sợ hãi đều chưa kịp đầu độc. Trên gương mặt non tơ này, bạn chỉ nhìn thấy một loạt những khả năng. Niềm vui sống, niềm hạnh phúc ở trạng thái thô mộc. Lúc này, cậu nhóc cũng đang nhìn bạn. Một nụ cười đồng lõa và thuần phác thắp sáng gương mặt cậu. Cậu hãnh diện khoe với bạn chiếc máy bay nhỏ bằng kim loại đang được những ngón tay mũm mĩm cho bay lượn phía trên đầu mình. – Vuuuuuuuuù… Trong khi bạn mỉm cười đáp lại nụ cười của cậu nhóc, một cảm giác lạ lùng bắt đầu bóp nghẹt bạn. Nọc độc chậm rãi của một xúc cảm khó hiểu làm loang khắp cơ thể bạn một nỗi buồn lạ lẫm. Cậu nhóc dang tay và bắt đầu chạy nhảy lon ton quanh đài phun nước bằng đá đang phun ra những cuộn nước bên dưới mái vòm của khu mua sắm. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bạn ngỡ cậu nhóc đang chạy tới sà vào lòng mình, thế nhưng… – Bố, bố ơi! Bố thấy không, con làm máy bay này! Bạn ngước mắt nhìn lên và ánh mắt bạn gặp ánh mắt người đàn ông vừa bế bổng cậu nhóc. Một lưỡi dao buốt lạnh xuyên thấu bạn và trái tim bạn đông cứng lại. Bạn biết người đàn ông này. Cách đây năm năm, giữa hai người nảy sinh một chuyện tình kéo dài hơn một năm. Vì anh ta, bạn đã rời Paris tới Manhattan và thay đổi công việc. Suốt nửa năm, hai người thậm chí đã cố gắng sinh một đứa con mà không được. Rồi người đàn ông này quay lại sống cùng vợ cũ, trước đó họ đã có một đứa con chung. Bạn đã làm tất cả những gì có thể để níu kéo anh ta, nhưng như vậy là chưa đủ. Quãng thời gian ấy bạn đau khổ tột cùng, và đúng lúc bạn nghĩ đời mình đã lật sang trang mới, thì hôm nay bạn lại gặp anh ta, và chuyện này khiến bạn tan nát cõi lòng. Lúc này, bạn đã hiểu rõ hơn cảm giác xáo trộn của bản thân. Bạn tự nhủ đứa trẻ này đã có thể là con mình. Rằng đứa trẻ này hẳn đã có thể là con của bạn và anh ta. Người đàn ông lập tức nhận ra bạn và không hề tránh né ánh mắt bạn. Trước nét mặt sầu não của anh ta, bạn đoán anh ta cũng đang sửng sốt hệt như bạn, lúng túng, có phần sượng sùng. Bạn nghĩ anh ta sắp bước tới nói chuyện với mình, thế nhưng, giống như một con hươu đang cùng đường, anh ta phác một cử chỉ chở che con mình rồi vội vàng quay gót. – Đi nào, Joseph, bố con mình về thôi. Trong khi ông bố và đứa con trai đi xa dần, bạn không dám tin vào tai mình. “Joseph” là một trong những cái tên hồi ấy hai người cùng nhau dự định đặt cho đứa con của họ ở thì tương lai. Mắt bạn nhòe đi. Bạn cảm thấy mình bị tước đoạt. Một cơn mệt mỏi nặng nề ập xuống khiến bạn đứng hình suốt nhiều phút liền, làm bạn thẫn thờ, hóa đá, cổ họng nghẹn thắt. ★ Bạn phải nỗ lực lắm mới tới được lối ra cửa hàng. Tai bạn ong ong, cử chỉ trở nên máy móc, tứ chi như nặng đến hàng tấn. Ra đến công viên Saint James, bạn đã nhấc được cánh tay lên để vẫy một chiếc taxi, nhưng bạn run rẩy suốt cả quãng đường, đấu tranh chống những ý nghĩ đang quấy nhiễu mình, cùng lúc tự hỏi mình đang gặp phải chuyện gì thế này. Cánh cửa căn hộ riêng khép lại, bạn đi thẳng vào phòng tắm vặn cho nước chảy đầy bồn. Vào tới phòng ngủ, bạn không bật đèn. Vẫn mặc nguyên quần áo, bạn đổ vật xuống giường. Bất động. Hình ảnh đứa trẻ chơi máy bay diễu qua tâm trí bạn và, chẳng bao lâu sau, toàn bộ nỗi thất vọng mà bạn cảm thấy khi đứng trước người tình cũ biến thành cảm giác trống rỗng tàn bạo. Cảm giác nhung nhớ bóp nghẹt lồng ngực bạn. Bạn khóc, dĩ nhiên, nhưng bạn tự nhủ những giọt nước mắt có tác dụng gột rửa và cơn khủng hoảng này sẽ tự biến mất. Chỉ trừ có điều nỗi đau đang đào sâu, phình ra và dồn dập chồm lên bạn như một cơn sóng ngầm cuốn phăng bạn đi, khiến tất cả những con đê trong bạn vỡ toang, phóng thích những năm tháng bất mãn, oán hận, hy vọng rồi thất vọng. Cày xới lại những vết thương mà bạn ngỡ đã được chữa lành. Chẳng mấy chốc, con rắn bảy đầu lạnh lẽo của nỗi kinh hoàng uốn lượn giữa tứ chi bạn. Bạn nhảy dựng lên. Tim bạn đập lồng lên. Cách đây vài năm bạn từng trải qua một giai đoạn giống hệt, và mọi chuyện đã kết thúc chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng ý nghĩ ấy lướt qua tâm trí bạn cũng vô ích, bạn không thể ngăn chặn được guồng quay của sự thể khó lòng lay chuyển. Toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, bạn lảo đảo bước tới tận phòng tắm. Hộp thuốc cá nhân. Những ống thuốc. Bạn ngâm mình trong bồn tắm – đang đầy tràn – trong khi còn chưa cởi hết quần áo. Nước quá nóng hay quá lạnh, bạn thậm chí chẳng biết nữa và cũng mặc kệ. Trên ngực bạn là một cái đe. Trong bụng bạn là một vực xoáy. Trước mắt bạn là một chân trời đen kịt, mãi mãi bị nỗi sầu muộn chắn ngang. Bản thân bạn không ý thức được là mình đã ra nông nỗi đó. Những năm gần đây, bạn đã hơi lạc lối đôi chút, đúng thế, và bấy lâu nay bạn biết rằng cuộc đời vốn mong manh. Nhưng hôm nay bạn không ngờ mình bước hụt và mất thăng bằng nhanh đến thế. Nhất là, bạn không biết rằng dòng thác bùn lầy này lại chảy trong bạn. Bóng tối này, nọc độc này, sự khốn khổ này. Cảm giác cô đơn thường trực đột nhiên bị đánh thức và đang khủng bố tinh thần bạn. ★ Những ống thuốc bồng bềnh trên mặt nước như những con tàu dừng lại vì trời lặng gió. Bạn mở chúng ra rồi nuốt từng vốc những viên con nhộng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Việc gì cũng phải làm đến cùng. Vậy nên bạn gỡ lưỡi dao lam từ bàn cạo đặt trên gờ bồn tắm rồi cho nó lướt qua hõm cẳng tay. Bạn vẫn luôn hăng hái chiến đấu, nhưng hôm nay bạn cảm thấy mình không còn khả năng làm vậy nữa, bởi kẻ thù không buông tha bạn và biết rõ về bạn hơn chính bản thân bạn. Trong lúc đưa lưỡi dao lại gần mạch máu, bạn chua xót nhớ lại cái niềm vui đắt đỏ mà bạn đã cảm thấy sáng nay khi thấy mặt trời qua ô cửa sổ. Rồi đến khoảnh khắc lạ lùng và an lòng này khi bạn biết rằng số mệnh đã an bài và chuyến đi không ngày về của mình đã bắt đầu. Như bị thôi miên, bạn lặng ngắm máu mình đang tan loãng và vẽ trong làn nước những đường lượn trang trí với vẻ đẹp không thể gọi tên. Trong lúc cảm thấy mình đang ra đi, bạn tự nhủ rằng ít nhất thì cảm giác đau đớn cũng sẽ dừng lại, và đúng vào thời khắc này, điều đó thật vô giá. Trong lúc quỷ dữ mang bạn đi theo làn hơi nước nóng bỏng, hình ảnh cậu nhóc lại lướt qua tâm trí bạn lần nữa. Bạn trông thấy cậu nhóc trên một bãi biển, phía trước là biển. Một nơi có thể là Hy Lạp hoặc miền Nam nước Ý. Bạn đang ở rất gần cậu nhóc. Gần đến nỗi bạn thậm chí có thể ngửi thấy mùi cát, mùi lúa mì tỏa ra từ cậu, yên ả như cơn gió nhẹ đêm hè. Khi cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn bạn, bạn cảm động vì gặp lại gương mặt xinh xẻo của cậu, cái mũi hếch và hàm răng thưa khiến nụ cười cậu đáng yêu khôn cưỡng. Cậu nhóc đó đang dang rộng hai cánh tay và bắt đầu chạy quanh bạn. – Mẹ ơi, nhìn này, con đang làm máy bay! Mời các bạn đón đọc Dưới Một Mái Nhà Ở Paris của tác giả Guillaume Musso & Phúc Chi Nhi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tấn Bi Kịch X - Ellery Queen
Nhà văn Frederic Dannay (1905 - 1982) và nhà văn Manfred Bennington Lee (1905 - 1971) cùng chung bút danh tác giả đã để lại cho người đọc yêu thích thể loại văn chương trinh thám một loạt truyện bốn cuốn đặc sắc. Đây là những tác phẩm trinh thám kinh điển kể về những kỳ công khác thường của ngài Drury Lane, một nghệ sĩ diễn kịch đã về hưu. ‘Tấn Bi Kịch X’ là tác phẩm đầu tiên của loạt truyện này. Tại thành phố New York vào đầu thập niên 1930, đã liên tiếp xảy ra ba vụ án mạng có quan hệ với nhau. Ba vụ án mạng này xảy ra ở ba phương tiện giao thông riêng biệt, một trên xe điện, một ở bến phà và một trên tàu lửa. Mặc dù hoàn cảnh xảy ra án mạng không có gì quá đặc biệt khác thường, và những chi tiết liên quan đến diễn biến vụ án cũng khá đầy đủ và sẵn có để phục vụ công việc điều tra, thế nhưng mọi nỗ lực truy tìm thủ phạm của giới hữu trách dường như có cơ phải chịu cảnh hoàn toàn bó tay. Là một tác phẩm trinh thám mang nhiều tình tiết điều tra hấp dẫn, manh mối của mỗi một vụ án đều ẩn hiện đây đó theo sắp xếp mạch lạc của truyện đủ để giúp cho những ai ưa thích thử tài thám tử của mình có thể hào hứng suy ra kẻ thủ ác, dù độc giả hẳn nhiên cũng rất muốn đọc kỹ màn kết của câu chuyện, là phần giải thích cho toàn bộ sự việc. Song hành theo một trong những nhân vật quan trọng của truyện, ngài Drury Lane, câu chuyện cũng mang đến cho độc giả những tình tiết đậm chất kịch với nhiều cung bậc cảm xúc thật khác nhau. Chúc bạn đọc có những giây phút thật vui vẻ và tìm thấy từ tác phẩm này nhiều chi tiết thật thú vị. *** Chín năm về trước, hai chàng trai trẻ cộng tác dưới cùng một bút danh là Ellery Queen được người đọc cùng hoàn cảnh thuyết phục đã viết nên một loạt truyện trinh thám mới. Kết quả từ công sức đáp ứng theo yêu cầu đó là sự ra đời của nhân vật ngài Drury Lane, một nghệ sĩ diễn kịch Shakespeare tuổi đã về già có năng lực trinh thám tuyệt diệu khác người. Dễ hiểu rằng loạt truyện ca ngợi những kỳ công của ngài Drury Lane không thể công khai mang tên tác giả Ellery Queen; vì nếu truyện mang tên Ellery Queen thì đã tôn vinh những kỳ công của ngài Ellery Queen. Vậy nên hai chàng bèn nghĩ ra bút danh thứ hai; và “Tấn bi kịch của X”, tác phẩm đầu tiên trong loạt truyện bốn cuốn về Drury Lane, đã làm xao động thế giới văn chương bình lặng dưới tên người viết là “Barnaby Ross”. Giờ đây, mối liên hệ giữa (các) tác giả Ellery Queen và (các) tác giả Barnaby Ross trên thực tế đã hoàn toàn biến mất. Truyện của mỗi tác giả được phát hành qua một nhà xuất bản khác nhau; quanh mỗi cái tên đều được kỳ vọng thêu dệt bao điều mập mờ và bí ẩn; ở thời kỳ mang hai bút danh ấy trong đời sống công luận, quả thực đã có một giai đoạn mà hai cái tên này đã bực dọc nhìn nhau trước nhiều bục diễn đàn đầy đố kỵ, bên nào cũng mượn sự che chắn của chiếc mặt nạ giả trang để ẩn mình kỹ lưỡng… một làm bộ điệu Ellery Queen, một ra dáng là Barnaby Ross, và cả hai đều vờ vịt một cách hùng hồn ra điều là cặp đối thủ đáng gờm trong lĩnh vực sáng tác truyện trinh thám. Những gì họ nói về nhau trước sự lắng nghe đầy tò mò của thính giả diễn thuyết, từ Maplewood, New Jersey cho đến Chicago, Illinois, dù vẫn có lời khen tặng song cũng không thiếu lời công kích, vậy là bằng sự gạt gẫm này bảo vệ lấy ảo tưởng của tính cách cá nhân thô kệch. Thế nhưng, vẫn có một manh mối tinh vi luôn tồn tại mà, một khi bị thám tử ghế bành thận trọng phát hiện, sẽ lập tức xác lập rành rành mối quan hệ giữa Ellery Queen và Barnaby Ross, và tòi ra mánh lới lừa phỉnh xấu xa mà hai kẻ này đã bày ra trước công chúng cả tin trong suốt chín năm. Vì nếu bạn đọc ghé qua Lời tựa của “Chuyện bí ẩn về chiếc nón La Mã” (tác phẩm đầu tiên của Ellery Queen viết về Ellery Queen), bạn đọc sẽ tìm thấy từ dòng mười bảy đến dòng hai mươi hai trên trang X tiết lộ đáng chú ý sau đây: “Chẳng hạn, vào thời ông dành ra bao công sức trinh thám tài tình trong vụ án mạng Barnaby Ross giờ đã xưa cũ, người ta nói rằng: ‘Richard Queen bằng kỳ công này đã xác lập vững chắc tiếng tăm của mình bên cạnh những bậc thầy trinh thám hình sự như…’” Chính từ trích đoạn ngụy tác này mà “Barnaby Ross” đến lúc cần thiết đã được chọn để tạo thành bút danh mới - cốt sao cho Barnaby Ross quả thực ra đời vào năm 1928, tại thời điểm mà Lời tựa của cuốn Queen đầu tiên ấy được viết ra, dù mãi đến năm 1931 cậu ta mới được hai ông bố của mình làm lễ rửa tội và dọn vào ngôi nhà riêng của mình. Vậy nên, giờ ta có thể nói thế này: Barnaby Ross đã, đang và mãi mãi chính là… Ellery Queen; và ngược lại. *** Đôi lời về ngài Drury Lane Chúng ta luôn giữ một cảm giác nhẹ nhàng trong lòng về gã dở hơi này. Người này, bảo là nghệ sĩ quê mùa thì chưa hẳn mà gọi là con gà gô cũng không hoàn toàn … gọi là kẻ khoác lác cũng đúng nhưng bảo là thiên tài cũng chẳng sai, và cũng là một thám tử khác thường nhất từng sống trên đời (ngoại trừ là kẻ mà sẽ là không có tên tuổi, có lẽ vậy). Giống người anh em của mình (chẳng phải họ vốn cùng sinh ra bởi hai gã thanh niên xảo quyệt ấy sao?), ngài Drury Lane có gốc gác từ trường phái suy luận - theo nhánh đặc biệt mà chú trọng đến độ quá đáng vào tính chất khách quan để thỏa mãn yêu cầu độc giả; vì thế trong “Tấn bi kịch của X”, cũng như những Tấn bi kịch tiếp theo, bạn đọc sẽ thấy mọi manh mối đều đã sẵn đó để tự mình suy đoán trước khi đi vào phần kết của câu chuyện. Vì vậy trong giây phút hồi sinh trang nghiêm này … Drury Lane muôn năm! Kính chào, Ellery Queen Thứ sáu, ngày 13 tháng 9 năm 1940, New York *** Đôi điều về NGÀI DRURY LANE CÁC TRÍCH ĐOẠN ĐƯỢC BIÊN SOẠN CHO NHÀ XUẤT BẢN DO NGÀI CHARLES GLEN TUYỂN CHỌN TỪ NHỮNG GHI CHÉP SƠ BỘ VỀ TIỂU SỬ CHƯA HOÀN CHỈNH CỦA LANE Trích từ Ai là Ai trong nghệ thuật sân khấu, ấn bản năm 1930: DRURY LANE, diễn viên; sinh tại New Orleans, La, vào ngày 3/11/1871; con trai của Richard Lane, nam diễn viên bi kịch người Mỹ và Kitty Purcell, nữ diễn viên hài kịch nhà hát ca múa nhạc người Anh; không kết hôn. Học vấn: kèm cặp tại gia. Xuất hiện trên sân khấu lần đầu: năm 7 tuổi; vai diễn quan trọng đầu tiên: năm 13 tuổi, vở “Sự mê đắm” của Kiralfy, Nhà hát Boston; lần đầu thủ vai chính: năm 23 tuổi, vở “Hamlet,” Nhà hát Daly’s, N.Y; vào năm 1909, tại Nhà hát Drury Lane, Luân Đôn; đã biểu diễn liên tục vở “Hamlet” trong khoảng thời gian dài nhất tính đến thời điểm ấy - hơn 24 lượt so với kỷ lục trước đó của Edwin Booth. Tác phẩm đã biên soạn: Tuyển tập Shakespeare, Triết lý của Hamlet, Tiếng gọi sau bức màn nhung, v.v. và v.v.. Câu lạc bộ: Players, Lambs, Century, Franklin Inn, Coffee House. Thành viên Viện Hàn lâm Nghệ thuật và Văn chương Hoa kỳ. Hội viên danh dự, Bắc đẩu Bội tinh Pháp quốc. Nhà riêng: Lâu đài Hamlet, nhìn ra sông Hudson, N.Y. (ga đường sắt: Lanecliff, hạt Westchester). Giải nghệ sân khấu: năm 1928. Trích từ Thế giới New York, thông cáo về việc giải nghệ sân khấu của ngài Drury Lane (1928): “… Drury Lane sinh ở New Orleans, tại hậu trường một nhà hát tăm tiếng hạng nhì, Nhà hát Comus, phải thời kỳ gia đình nhà Lane lâm cảnh túng bấn, vào lúc mà Richard ‘có quyền đi đâu, làm gì tùy ý’ còn Kitty thì phải quay lại sân khấu để trang trải cuộc sống hai vợ chồng và chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời… Cái chết bất hạnh lúc sinh nở của bà là hậu quả của sự gắng sức quá độ trước ánh đèn sàn diễn, đứa bé… bị sinh non trong phòng thay đồ khi bà vừa diễn xong màn thứ nhất … “… thế rồi Drury Lane gần như được nuôi nấng trên sân khấu, được mang đi từ nhà hát này sang nhà hát khác bởi người cha cố gượng nuôi con, sống khốn khó qua ngày trong những ngôi nhà thuê chung rẻ tiền. Tiếng nói đầu đời của cậu bé là ngôn ngữ kịch; thay nhau chăm sóc cậu là những diễn viên; học vấn của cậu là những gì thuộc về kịch…. Chập chững biết đi cậu bé đã sắm những vai diễn nhỏ… Năm 1887, Richard Lane qua đời vì chứng viêm màng phổi, lời cuối trước khi nhắm mắt là tiếng nhắn nhủ khàn khàn dành cho đứa con trai vừa tròn mười sáu tuổi: ‘Con hãy trở thành diễn viên kịch.’ Thế nhưng, dù khát vọng của Richard dành cho con trai có lớn lao thế nào, nó cũng kém xa so với đỉnh cao mà chàng trai trẻ Drury cuối cùng đã đạt được…. “… Cái tên đặc biệt, theo như ông cho biết gần đây, là do cha mẹ chủ ý đặt cho ông, dựa vào truyền thống sân khấu vĩ đại gắn liền với Nhà hát Drury Lane lâu đời…. “… nói rằng ông phải giã biệt sân khấu do bệnh điếc ngày càng nặng ở cả hai tai - và đến nay căn bệnh đã trầm trọng đến mức ông không còn phân biệt được một cách toàn vẹn giữa các chất giọng trầm bổng khác nhau của chính mình…. “… Ngoại lệ duy nhất trong quyết định từ bỏ những vai diễn ruột thịt của ngài Lane là cả một sự việc lạ lùng. Ông nói rằng, hàng năm vào ngày 23 tháng 4, ông sẽ diễn trọn vở ‘Hamlet’ tại nhà hát riêng ở trang viên Hudson của mình. Lý do ông trân trọng chọn đúng ngày này vì, theo sự chấp nhận rộng rãi của công chúng, đó là dịp kỷ niệm ngày sinh lẫn ngày mất của Shakespeare. Một điều rất thú vị là ngài Drury Lane đã diễn vai này trên năm trăm lần, chiếm kỷ lục về buổi diễn trên khắp các quốc gia cùng chung gốc rễ về văn hóa và lịch sử Anh.” Trích từ bài báo đăng trên tạp chí Điền trang thôn quê, mô tả trang viên của ngài Drury Lane, lâu đài Hamlet: “… Trang viên được thiết kế theo truyền thống kiến trúc Elizabeth* thuần nhất, gồm một tòa thành khổng lồ, và bao quanh là cả một ngôi làng thu nhỏ dành cho những người sống và làm việc cho ngài Lane. Trong ngôi làng này, mỗi ngôi nhà là một bản sao nguyên vẹn của túp lều thời Elizabeth với kiểu mái rạ đặc trưng, đầu hồi chóp nhọn, v.v. Tất cả đều được trang bị tiện nghi hiện đại, nhưng được che đậy khéo léo để không gây xáo trộn cảm giác về một thời đại trong quá khứ…. Cảnh quan vườn tược là cả một khung cảnh tuyệt đẹp; tỷ như, những hàng rào cây xanh là do đích thân chuyên gia của ngài Lane đưa về từ các vùng nông thôn Anh quốc.” Trích từ bài phê bình của Raoul Molyneux đăng trên tạp chí La Peinture, Paris, 1927, về Bức chân dung ngài Drury Lane, tranh sơn dầu, họa sỹ Paul Révissons: “… y như lần tiếp kiến ngài trong chuyến thăm vừa qua của tôi…. Vóc dáng cao lớn mảnh dẻ, trầm lặng nhưng mang vẻ sinh động khó tả, mái tóc trắng như cước lòa xòa dài tận cổ, đôi mắt màu lục xám tinh nhanh sắc sảo, nét mặt cân đối hoàn hảo gần như cổ điển, thoạt nhìn cho ta cảm giác bất động vô hồn song lại có khả năng đổi thay đột ngột…. Ông đứng thẳng người, sừng sững như Đại đế Carolus, cánh tay phải trong chiếc áo choàng thụng màu đen quen thuộc, bàn tay phải đặt trên quả nắm cây gậy gỗ mận gai trứ danh của ông, chiếc mũ dạ màu đen tròn vành thì để trên bàn cạnh bên…. Hiệu ứng kỳ quái của bóng tối càng nổi bật vì y phục u buồn của ông … nhưng được giảm nhẹ đi bằng cảm giác thật kỳ lạ rằng, người này chỉ cần nhấc ngón tay và thế là toàn bộ phục trang của thế giới hiện đại sẽ rơi tuột xuống chân, để lại nơi ông một dáng hình rực rỡ từ quá khứ….” Trích thư của ngài Drury Lane gởi ngài Bruno, công tố viên hạt New York, ngày 5 tháng 9 năm 193-: “Xin được thứ lỗi về việc đã mạo muội xen vào phận sự của văn phòng quý ngài khi đính kèm theo đây một bài phân tích khá dài dòng, hoàn toàn tự tay tôi biên soạn, liên quan đến vấn đề nan giải của cảnh sát về việc tìm ra kẻ giết John Cramer. “Các dữ liệu phân tích của tôi hoàn toàn dựa vào những gì tôi thu thập được từ những bài báo mà thông tin đôi lúc còn chưa thỏa đáng về vụ án này. Tuy vậy, thiết nghĩ rằng khi xem qua nội dung phân tích và đáp án, ngài sẽ đồng ý cùng tôi rằng cách sắp xếp giữa các sự việc với nhau như tôi trình bày chắc chắn sẽ dẫn đến một kết luận logic duy nhất. “Mong ngài đừng xem đây chỉ là giả định từ một người luống tuổi đã về hưu. Tôi vốn đặc biệt quan tâm đến tội ác hình sự, và sẵn sàng hỗ trợ khi có yêu cầu của ngài về bất cứ vụ án nào khác mà kết luận xem ra còn vô định hoặc bất khả thi.” Điện tín đã nhận tại lâu đài Hamlet, Ngày 7 tháng 9 năm 193-: LỜI THÚ TỘI ĐÃ XÁC NHẬN ĐÁP ÁN XUẤT SẮC CỦA NGÀI VỀ VỤ ÁN CRAMER - CHẤM - LIỆU THANH TRA THUMM VÀ TÔI ĐÂY CÓ THỂ GHÉ ĐẾN SÁNG MAI LÚC MƯỜI GIỜ BA MƯƠI ĐỂ TỎ LỜI CẢM ƠN ĐỒNG THỜI THAM VẤN Ý KIẾN NGÀI VỀ VỤ ÁN MẠNG LONGSTREET. WALTER BRUNO *** NHÂN VẬT TRONG CÂU CHUYỆN • NGÀI DRURY LANE - Nghệ sĩ kịch đã giải nghệ vì mắc chứng bệnh điếc, có khả năng quan sát suy đoán tài tình. • CÔNG TỐ VIÊN HẠT WALTER BRUNO - người đồng hành cùng thanh tra Thumm trong việc phá án. • THANH TRA THUMM - chịu trách nhiệm chính điều tra các vụ án, tính khí nóng nảy. • BÁC SĨ SCHILLING - Bác sĩ pháp y rất giỏi trong công việc. • HARLEY LONGSTREET - nhà môi giới chứng khoán, nạn nhân vụ án mạng. • JOHN O. DEWITT - nhà môi giới chứng khoán, bạn hợp doanh của Harley Longstreet, nạn nhân vụ án mạng. • PHU NHÂN FERN DEWITT - vợ của John O. DeWitt, người gốc Tây Ban Nha. • TIỂU THƯ JEANNE DEWITT - con gái của John O. DeWitt. • CHRISTOPHER LORD - hôn phu của Jeanne DeWitt, đồng thời là nhân viên cấp dưới của John O. DeWitt. • FRANKLIN AHEARN - bạn của John O. DeWitt, say mê môn cờ vua và chơi rất giỏi. • CHERRY BROWNE - diễn viên, người tình của Harley Longstreet. • POLLUX - diễn viên, bạn của Cherry Browne. Mời các bạn đón đọc Tấn Bi Kịch X của tác giả Ellery Queen.
Vũng Lầy - Carter Brown
Carter Brown là bút danh văn học của Alan Geoffrey Yates (1 tháng 8 năm 1923 - 5 tháng 5 năm 1985), một nhà văn người Anh chuyên tiểu thuyết trinh thám. Sinh ra tại Anh, Alan Yates kết hôn và định cư tại Úc vào năm 1948. Anh bắt đầu cuộc sống làm việc của mình như là một kỹ thuật viên điện ảnh, nhân viên bán hàng và trong quan hệ công chúng cho Qantas trước khi viết lên toàn thời gian. Yates nhanh chóng trở thành một hiện tượng văn học. Ông đã viết các phương Tây dưới bút danh Todd Conway, và khoa học viễn tưởng dưới thời Paul Valdez. Ông thậm chí còn tìm được thời gian để viết sách theo các phiên bản khác nhau của tên riêng của mình cũng như các bút danh khác, Dennis Sinclair và Sinclair MacKellar. Nhưng Peter Carter Brown, sau đó là Peter Carter Brown, sau đó là Carter Brown, và trở thành tác giả các tiểu thuyết bán chạy nhất thế giới. Tại Việt Nam, Ông được biết đến với series về Trung úy Wheeler. Một số tác phẩm của Carter Brown đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam: Xác Chết Vũng Lầy Đắm Đuối *** Trước khi xe cứu thương đến thì trung sĩ James Brown đã có mặt. Cùng với một nhân viên cảnh sát khác đứng canh ngoài cửa. Ngay tức khắc, ông quì xuống xem xét cái xác. Ông bắt mạch, lật mí mắt rồi nhìn tôi và nói: - Người này đã chết, nhưng chỉ mới vài phút đây thôi. Đây là triệu chứng mà tôi đã từng trông thấy. Nguyên nhân gây cái chết là một liều heroin qúa cao, khiến nạn nhân không còn hay biết gì trước khi tắt thở. Tôi nói: - Chàng trai này trông chẳng có vẻ gì là dân chích choác. Chẳng thấy vết thẹo nào trên tay anh ta. - Điều đó chẳng chứng tỏ gì. Có thể đây là lần đầu hắn chích và vì thiếu kinh nghiệm nên đã chích quá liều. Hoặc trước đó hắn không chích mà chỉ hít hoặc có thể hắn là tay sử dụng kim tiêm rất thành thạo. Với ống tiêm tốt và biết thận trọng, người ta có thể không để lại thẹo. - Dẫu sao, tôi nghĩ thế nào chăng nữa thì tôi chẳng quan tâm đến ý kiến của ông. Tôi biết ông là người bao dung đôí với bọn Hippi, nhưng tôi thì không ưa chúng. Với tôi, cái xác này có nghĩa là xã hội lương thiện bớt đi một tay nghiện ngập. Tôi bất bình nói: - Nhưng chỉ đơn giản kết luận như thế thì có hay gì. - Bộ ông muốn nói có ai đó chích cho tay này một mũi heroin? - Đó là chuyện có thể. Viên trung sĩ chậm rãi đứng dậy. - Tôi không bác bỏ quan điểm của ông, nhưng chỉ mong ông thử chứng minh xem. - Thử chứng minh? Vậy mà tôi vẫn tưởng rằng cảnh sát là những người có thể nhìn vấn đề dưới nhiều góc cạnh, trong trường hợp họ thấy những sự việc thiếu ăn khớp với kết luận hiển nhiên. - Ông Robert à, vì ít học nên tôi không giỏi tính toán như ông. Vậy thì ông hãy thay tôi xem xét vấn đề dưới nhiều góc cạnh và tôi sẽ kiểm tra xem có đúng hay không. Hai cảnh sát viên bật cười trước lời giễu cợt đó. Rồi xe cấp cứu đến. Hai gã mặc bờ lu trắng gật đầu chào các nhân viên cảnh sát rồi đặt cái xác lên cáng và vội vã khiêng ra khỏi phòng. Nhìn tôi, trung sĩ James Brown nói: - Giờ thì tôi sở cảnh sát để ký biên bản và sau đó, đi uống vài ly với các đồng nghiệp. Ông mỉm cười và rời phòng. Tôi nhìn theo ông, rồi rót cho mình một ly rượu. Tôi thấy nhức đầu kinh khủng nhưng biết mình con một số việc phải làm: chỉ cho Calvin một số điều nên tránh một khi đã nhận được tiền và báo cho bạn bè của Nai Nhảy Nhót biết rằng hắn đã về thiên đường của Người Da Đỏ. Ngoài ra, tôi có thể xem xét nhiều khía cạnh như viên trung sĩ đã gợi ý. Khi tôi đang vẩn vơ suy nghĩ thì chuông điện thoại reo. Ở đầu dây, một giọng nữ dịu dàng, lo âu: - Alô, có phải ông Radall Roberts? Ronda Holloway đây. Thưa ông, mẹ tôi và Charles đã lời qua tiếng lại và tôi rất e ngại. Tôi thầm nghĩ đó là chuyện nội bộ gia đình và tôi làm sao có thể giải quyết nhưng tôi cũng hiểu rằng giờ đây có lẽ tôi là người đàn ông lịch sự và thân thiết nhất của Ronda. Vì thế, tôi nói: - Charles có về nhà ăn tối? - Không anh không về và mẹ tôi đã lấy xe đi gặp anh ấy ở một nơi nào đó mà bà đã giấu tôi. Khi mẹ tôi vào nhà, tôi thấy bà rất bồn chồn lo lắng. Tuy vậy bà bảo rằng chẳng cho ai biết về những gì Charles đã nói hay đã làm. Qua giọng nói càng lúc càng the thé của Ronda, tôi biết nàng đang trong tâm trạng rất căng thẳng. Tôi khuyên nhủ: - Cô không nên quá lo lắng. Đó là chuyện thường xảy ra giữa các phụ huynh với đứa con bướng bỉnh, ngoan cố. Này Ronda, tối nay tôi sẽ đến gặp bộ lạc, họ tổ chức tiệc tùng và hẳn anh cô sẽ có mặt ở đó. Tôi sẽ cố gắng dàn xếp và sẽ cho cô biết sau. - Ồ! Cám ơn ông Robert. Tôi sẽ không quên ơn ông. Giọng nói của Ronda đột nhiên chỉ còn là tiếng thì thầm thổn thức. Cố giữ trầm tĩnh, tôi nói: - Giờ thì mẹ cô đã đỡ chưa? - Mẹ đã uống aspirin và lên giường nằm. - Được. Vậy thì nhiệm vụ của cô là an ủi mẹ. Phần tôi, tôi sẽ cho thằng anh cô một cú đá vào mông. Ngày mai, tôi sẽ gọi cho cô. - Cám ơn ông. Nhưng nhớ đừng có quá cứng nhắc với ông anh tôi nhé. - Tôi hiểu! Để khuyên nhủ Charles, tôi sẽ là một nhà tâm lý học. Ngày mai nhé. Trên đường đến dự dạ tiệc của bon Hippi, tôi nghĩ ngợi mông lung. Liệu điều gì sẽ chờ mình? Một cuộc vui thâu đêm với gái và rượu ư? Mọi người sẽ khiêu vũ trần truồng? Cảnh tượng hấp dẫn đó lởn vởn trong tâm trí tôi khi tôi rẽ xe vào con đường mòn đầy cỏ dại. Tôi dừng lại trước căn nhà gỗ, cũ kỹ, xiêu vẹo mà theo lẽ đã đổ sụp từ nhiều năm qua. Điều làm tôi ngạc nhiên là căn nhà này chỉ cách trốn đồi truỵ cua Harry Hầu Nhân vài trăm thước. Hẳn đây là những căn nhà mà chủ nhân của chúng chẳng thể cho ai mướn ngoài bọn Hippi. Trước lối vào là một cửa phụ ngoài được treo bằng vài con ốc heon rỉ. Cửa bên trong không đóng. Tôi đi vào, thầm nghĩ liệu mình có thể gặp Calvin mà không để Sauron trông thấy? Đó là một hy vọng khó có thể thành hiện thực. Nhưng tôi gặp may, vì vừa bước vào phòng khách âm u, tôi đã trông thấy Calvin. Nàng đang ngồi trên một ghế bành khá bẩn, nệm bung bông, te tua như bị móng vuốt của loài ác thú xé toạc. Không một bóng đèn, căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ những ngọn đèn đường. Tuy vậy, tôi nhận ra ngay Calvin. Nàng ngồi thẳng người, cứng nhắc và nhìn tôi bằng ánh mắt mờ đục. Tôi nhón gót bước đến gần Calvin và hỏi nhỏ: - Cô khoẻ chứ? Bằng giọng trầm đơn điệu, nàng hỏi: - Vâng. Tôi rất mừng khi trông thấy ông đến. Tôi đã ngồi đây khá lâu để đợi ông. - Về chuyện tiền, cô đã thay đổi ý kiến? - Vâng. - Cô muốn nhận tiền ư? - Vâng. - Sauron đã khuyên cô nên nhận? Nàng há miệng: - Vâng… ... Mời các bạn đón đọc Vũng Lầy của tác giả Carter Brown.
Vụ Án Mạng Ở Vùng Mesopotamie - Agatha Christie
Murder in Mesopotamia là một tiểu thuyết hình sự của nhà văn Agatha Christie được nhà sách Collins Crime Club xuất bản lần đầu tại Anh ngày 6 tháng 7 năm 1936. Lấy bối cảnh là một công trường khảo cổ nằm tại Iraq, tiểu thuyết nói về hai vụ án mạng bí ẩn với nhân vật chính là thám tử người Bỉ Hercule Poirot. Qua lời giới thiệu của bác sĩ Giles Reilly, nữ y tá người Anh Amy Leatheran được chuyên gia khảo cổ người Mỹ là Tiến sĩ Leidner mời tới nơi ông đang tiến hành khai quật ở Tell Yarimjah, Hassanieh, Iraq với nhiệm vụ là chăm sóc người vợ của ông, bà Louise Leidner. Đoàn khảo cổ của Tiến sĩ Leidner có tổng cộng 10 thành viên, ngoài cô Johnson cùng chuyên gia kiến trúc Richard Carey vốn là đồng sự lâu năm của Tiến sĩ Leidner, sống tại Tell Yarimjah còn có chuyên gia khảo cổ Mercado cùng vợ, Cha Lavigny, một chuyên gia văn tự cổ người Pháp cùng ba thành viên trẻ tuổi Coleman, một thanh niên Anh hoạt bát nhiều chuyện, Reiter, thợ ảnh người Mỹ của đoàn khảo cổ và Emmott, một người ít nói trái ngược hẳn với Coleman. Bệnh nhân của y tá Leatheran, bà Louise Leidner, là một phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ cùng cử chỉ lịch thiệp, dễ mến, tuy vậy theo mọi người trong đoàn khảo cổ thì bà bị mắc chứng hoang tưởng khi thường xuyên nghĩ ra những hình ảnh khủng khiếp hoặc bịa chuyện mình bị mưu sát, Louise Leidner cũng bị nhiều người cho là nguyên nhân của không khí căng thẳng ở Tell Yarimjah. Tới Tell Yarimjah làm việc chưa được bao lâu thì Amy Leatheran đã phải chứng kiến cái chết bất ngờ của bà Louise Leidner. Đúng như những lo sợ từ lâu của Louise, bà bị giết chết ngay tại phòng bằng một cú đánh duy nhất, người đầu tiên phát hiện ra xác Louise là chồng bà, Tiến sĩ Leidner. Ngay lập tức thám tử Hercule Poirot được mời tới điều tra vụ án. Chưa kịp phát hiện ra hung thủ thì đoàn khảo cổ đã phải chứng kiến cái chết thứ hai của cô Johnson sau khi cô này không rõ do vô tình hay cố ý đã uống nguyên một cốc axit trong lúc đang ngủ. Trước lúc chết Johnson chỉ kịp trăng trối với Amy Leatheran hai từ: “Cửa sổ”. Từ lời trăng trối của cô Johnson cùng những suy luận của mình, Poirot cuối cùng đã tìm được hung thủ không ai ngờ tới của cả hai vụ án mạng, đó là Tiến sĩ Leidner, người mặc dù rất yêu vợ nhưng vẫn tìm cách giết cô sau khi Louise Leidner tỏ tình ý với người cộng sự Carey. *** Những sự việc kể trong chuyện này xẩy ra cách đây đã bốn năm, và tôi thấy nó cần được thuật lại một cách thật trung thực, khách quan. Thiên hạ đồn thổi rất nhiều chuyện vô lý chung quanh vấn đề này; báo chí Mỹ hồi ấy cũng tung ra nhiều thông tin sai lạc. Tốt nhất là bản tường thuật này nên do một người trong cuộc viết, một người mà ta không thể nghi ngờ là có thiên kiến với ai. Tôi liền khuyên cô Leatheran nên đảm nhận trách nhiệm này. Theo tôi, cô đúng là người có thể làm tròn nhiệm vụ. Cô có kiến thức chuyên môn tốt, lại không hề quen biết trước các thành viên của đoàn khảo cổ trường đại học Pitlstown hoạt động tại Iraq. Thông minh và có óc quan sát, cô là một nhân chứng rất quý, ở ngay tại chỗ. Cô Leatheran ngần ngại mãi mới chịu nhận lời, và đến khi viết xong, phải hối thúc mãi cô mới đưa tôi xem bản thảo. Sau này tôi mới biết sự do dự ấy một phần là do trong đó có một số chỗ cô đã nhận xét về Sheila, con gái tôi. Tôi vội làm cô yên tâm ngay: thật vậy, thời nay, bố mẹ thường quá nuông chiều con cái, và con cái thì không ngại chỉ trích bố mẹ. Mặt khác, cô rất khiêm tốn khi nói về văn phong của mình, cô yêu cầu tôi sửa giùm những sai sót về chính tả và ngữ pháp. Nhưng tôi đã không chữa một chữ nào. Theo tôi, cô Leatheran viết rất có hồn, có bản sắc. Chương này, cô gọi trống không nhà thám tử người Bỉ là “Poirot”, chương sau lại viết “Ông Poirot”, sự thay đổi ấy là rất hay, hàm chứa ý nghĩa. Đó là vì dù sao, cô cũng được giáo dục một cách cặn kẽ (thật vậy, chớ quên là các nữ y tá ở nước Anh luôn tuân thủ nghiêm túc nội quy). Tôi chỉ tự cho phép mình một điều duy nhất, là viết chương mở đầu, dựa vào bức thư mà một cô bạn của Leatheran vui lòng chuyển cho tôi. Thư này sẽ giúp bạn đọc có một ý niệm về tính cách của tác giả thiên truyện này. *** Mời các bạn đón đọc Vụ Án Mạng Ở Vùng Mesopotamie của tác giả Agatha Christie.
Thung Lũng - Agatha Christie
Được mệnh danh là 'nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám', Agatha Christie là nhà văn người Anh ăn khách nhất trên thế giới trong thể loại này. Hơn 3 thập niên sau ngày bà qua đời, dường như chưa có tác giả nào soán ngôi Agatha Christie (1890-1976) trong thể loại tiểu thuyết trinh thám. Nữ nhà văn này được xem như là một hiện tượng văn học và được giới chuyên gia dày công nghiên cứu không kém gì tác giả truyện trinh thám Arthur Conan Doyle, cha đẻ của thám tử tài ba Sherlock Holmes. Bén duyên với truyện trinh thám Ở cái thuở ban đầu không dễ quên ấy, bà bước vào nghiệp văn với lý do hết sức ngẫu nhiên tình cờ. Trong một cuộc trò chuyện giữa mấy chị em gái, các chị của bà cho rằng tiểu thuyết trinh thám rất chán bởi vì chỉ cần xem một vài trang là người đọc đã biết ngay kẻ nào là thủ phạm rồi. Không đồng tình với những ý kiến đó của các chị mình, Agatha Christie đã lặng lẽ dấn thân vào nghề viết như muốn phản biện lại quan niệm của các chị. Và dường như đây chính là mối tơ duyên gắn kết cuộc đời bà với hoạt động sáng tác văn học. Bà đã viết với tất cả vốn hiểu biết và lòng say mê của mình. Tưởng chừng viết thử, nào ngờ quá hay Tưởng chừng làm thử một cú, nào ngờ trở thành bậc thầy. Với trí tưởng tượng phong phú dồi dào, Agatha Christie đã đưa người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tạo ra nhiều sự gay cấn hồi hộp khiến người đọc khi cầm sách trong tay muốn đọc liền một mạch, như thể cặp mắt bị dán vào các dòng chữ sinh động. Trong 56 năm theo đuổi nghề viết, nữ nhà văn Agatha Christie đã cho ra đời 66 cuốn tiểu thuyết và 147 truyện ngắn trinh thám, hai tập thơ, hơn ba chục kịch bản sân khấu cùng với hai cuốn tự truyện., với trên hai tỷ bản in, phát hành rộng rãi trên toàn thế giới... Theo sách kỷ lục Guinness, tính đến nay tác phẩm của bà được dịch ra hơn một trăm ngôn ngữ khác nhau với hơn 2 tỷ bản được phát hành rộng rãi trên toàn thế giới. Sinh thời, bà đã được độc giả tôn vinh là nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám. Đúng 35 năm sau ngày qua đời, ngòi bút đầy ma lực của Agatha tiếp tục hớp hồn nhiều thế hệ độc giả, trẻ cũng như già. Tác giả thích giết người bằng thuốc độc Thời còn trẻ, bà làm việc trong một bệnh viện rồi sau đó trong một cửa hiệu bán thuốc tây. Điều đó có thể giải thích vì sao nhiều vụ án mạng trong tiểu thuyết của bà thường là bằng thuốc độc như thạch tín, ricin và thallium (chiếm khoảng 40% tác phẩm). Cảm hứng của Agatha thường nẩy sinh trong những tình huống mà bà bắt gặp trong đời thường, bà ghi chép nó vào sổ tay chứ không dùng ngay, và đến một lúc nào đó thì chi tiết này lại được đưa vào tiểu thuyết như thể nó cần một thời gian để được tiêu hoá nghiền ngẫm. Trong quyển sổ tay được tìm thấy của Agatha Christie, bà lập ra một danh sách của đủ loại thuốc độc và liệt kê tất cả những nhân vật có thể trở thành nạn nhân, cũng như những nguyên nhân thúc đẩy thủ phạm ra tay giết người. Bằng cách này, tác giả muốn tạo ra sự bất ngờ nơi người đọc, bởi vì bất cứ nhân vật nào cũng có thể là hung thủ, cũng có đủ lý do để gây ra án mạng. Kho tác phẩm nổi tiếng Bằng lối tư duy thời gian, hạn chế đến tối đa sự đoán trước của người đọc về tính cách, số phận của các nhân vật cũng như kết thúc câu chuyện… tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie có một sức hấp dẫn đến kỳ lạ. Các trạng thái tâm lý, tình cảm của người đọc dường như cũng bị cuốn hút theo những sự kiện những tình huống của truyện: khi băn khoăn lo lắng, lúc hồi hộp đến bất ngờ… và chỉ đến trang cuối cùng của cuốn sách, người đọc mới có thể tìm được lời giải cuối cùng và đáp số cho những ẩn số của cuốn sách. Hai nhân vật thám tử lừng danh xuất hiện trong hầu hết các tiểu thuyết của Agatha Christie là Hercule Poirot và bà Marple (Miss Marple). *** Henrietta lái xe về London. Hai câu hỏi quanh quẩn trong đầu nàng, hai câu hỏi đơn giản mà nàng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: "Đi đâu? Làm gì?". Suốt mấy tuần lễ vừa rồi, Henrietta đã chiến đấu liên tục, không một phút nghỉ ngơi, để hoàn thành nhiệm vụ John giao phó. Vậy là nàng đã hoàn thành chưa? Có thể nói "đã" mà cũng có thể nói "chưa". Dù sao thì công việc đã kết thúc, và bây giờ Henrietta mới thấy thấm mệt. Henrietta nhớ lại những câu nàng nói với Edward tối hôm ngồi ngoài sân, ngay sau khi John chết. Hôm đó Henrietta đã ra lầu bát giác vẽ lên bàn cây Ygdrasil, dưới ánh sáng của mấy que diêm. Tối hôm đó nàng đã nói: "Tôi muốn được rất buồn!". Tuy nhiên lúc đó Henrietta chưa muốn bị nỗi đau đớn làm tê liệt trí óc. Nàng phải tỉnh táo để hoàn thành nhiệm vụ John giao phó. Bây giờ Henrietta đã có thể thả cho nỗi buồn tha hồ xâm chiếm. Thế rồi bỗng nhiên nàng tiếc là hôm vừa rồi đã không uống tách trà có thuốc độc Gerda đưa cho. Vừa rồi ở London, Henrietta có bước vào xưởng họa. Nàng thấy nó trông trải và nghĩ rằng nó sẽ trống vắng như thế mãi mãi, vì John sẽ không bao giờ còn ngồi xuống trong đó, trêu nàng và giữa những câu nói yêu đương, kể nàng nghe về căn bệnh Ridgeway, về cuộc chiến đấu của chàng, về bà Crabtree và về bệnh viện Saint-Christophe. "Phải rồi, bệnh viện Saint-Christophe!". Henrietta thầm nghĩ: - Tại sao ta không đến đó? ° ° ° Nằm trên chiếc giường bệnh viện hẹp, bà Crabtree giương cặp mắt nhăn nheo nhìn người phụ nữ lạ. Trông bà già đúng như John đã tả và nhận xét này làm Henrietta thấy phấn chấn. Nàng cảm thấy như bóng dáng John đang đứng ở đầu giường bệnh này. Bà Crabtree kể. - Tội nghiệp ông bác sĩ, cô nhỉ? Khủng khiếp quá! Bị bắn gục xuống như thế! Khi nghe tin, tôi choáng váng! Cô y tá rất tốt bụng, đã đem tất cả các báo chí cô ấy có thể kiếm được cho tôi đọc. Có đầy đủ các tấm ảnh... Cái bể bơi... Chị vợ tội nghiệp của ông bác sĩ lúc ra khỏi cuộc thẩm vấn... Rồi bà Lucy Angkatell, chủ nhân dinh cơ... Quả là một vụ án bí hiểm, phải không thưa cô? Trong giọng nói của bà Crabtree có nỗi thương tiếc, nhưng đồng thời cũng có chút thích thú: bà Crabtree yêu cuộc sống và những vụ án lạ, những "tin vặt giật gân", những thứ đem niềm vui đến cho cuộc sống. Henrietta không hề thấy chối. John sinh thời rất quý mến bà Crabtree và nàng thấy tán thành cách nhìn của bà ấy đối với cái chết. Bà bệnh nhân già nói tiếp: - Điều mong muốn duy nhất của tôi là người ta sẽ tìm ra được hung thủ và treo cổ hắn. Thời nay người ta không còn treo cổ tội nhân công khai trước đám đông dân chúng như xưa kia. Mà thế là rất đáng tiếc! Tôi rất thích được xem thứ đó!... Bởi kẻ nỡ giết một con người đáng quý như thế, ắt phải không còn nhân tính! Loại bác sĩ như ông John Christow, hàng ngàn người đã chắc có một người như ông ấy không? Lại còn niềm nở, tươi vui, tốt bụng nữa chứ! Ông ấy pha trò đến mức đang đau đến chết mà cũng phải bật cười! Với tôi thì khác, tôi sẵn sàng làm mọi thứ ông ấy muốn. Henrietta lẩm bẩm: - Đúng thế! John Christow là một con người đáng gọi là con người! - Tại bệnh viện này ai cũng quý ông ấy. Y tá, bệnh nhân, tất cả mọi người! Khi khám cho ai, ông ấy cũng động viên là bệnh sẽ giảm... - Bà cũng vậy, thưa bà Crabtree! Tôi tin bà sẽ khỏi bệnh! Bà Crabtree đáp: - Tôi thì không tin chắc như cô! Bây giờ chữa cho tôi là một bác sĩ người nhỏ bé, đeo kính cận. Ông ta rất lành, nhưng không cười bao giờ. Không giống như bác sĩ Christow, lúc nào cũng có sẵn một câu đùa vui khi khám cho bệnh nhân. Cô biết không, có những lúc khó khăn lắm. Có lần tôi đã phải nói: "Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa đâu, thưa bác sĩ!". Ông ấy bảo: "Thôi đi, bà sức vóc thế kia cơ mà, bà Crabtree! Bà thừa sức chịu đựng! Bà hãy tin rằng tôi với bà, hai chúng ta đang viết một chương mới trong lịch sử y học đấy!", ông ấy nói thế thì tôi còn biết trả lời ra sao? Và tôi cùng với ông ấy vượt qua mọi khổ ải của việc nghiên cứu phương pháp chữa căn bệnh Ridgeway này! - Tuyệt vời! Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong cặp mắt bà Crabtree: - Xin lỗi cô nhé! Cô có phải vợ ông Christow không đấy? Henrietta đáp: - Không. Tôi chỉ là bạn thân thôi. Bà Crabtree nói: - Hiểu! Nếu cô không cho là tôi quá tò mò, xin hỏi, cô đến gặp tôi để làm gì? - Vì ông bác sĩ đã kể tôi nghe rất nhiều về bà và về phương pháp điều trị mới. Tôi rất muốn xem bệnh tình bà hiện ra sao... Bà Crabtree nhăn mặt: - Tôi đang xuống dốc! Henrietta kêu lên: - Bà đừng nghĩ thế! Bà sẽ khỏi bệnh! - Không phải tôi buông xuôi đâu, nhưng... - Nếu vậy bà phải chiến đấu! Bác sĩ John Christow kể với tôi rằng bà là một chiến sĩ... - Thật ông ấy nói thế ư? Bà Crabtree im lặng một lúc, rồi nói tiếp: - Kẻ giết ông ấy đúng là một tên khốn nạn! Bởi làm gì có nhiều bác sĩ như ông ấy! Sau một lát im lặng, bà lại nói tiếp: - Cô cũng đừng tuyệt vọng!... Tôi hy vọng đám tang ông ấy được tổ chức chu đáo chứ? - Rất long trọng. - Thế hả?... Rất tiếc là tôi không đến dự được! Tôi sẽ dự đám tang tiếp theo, đó là đám tang của tôi! Henrietta phản đối mạnh mẽ: - Không! Bà không có quyền buông xuôi! Bác sĩ Christow chẳng nói với bà rồi là gì? Bà và ông ấy cùng viết chung một chương mới trong lịch sử y học! Bây giờ ông ấy không còn, vậy bà phải viết tiếp một mình! Phương pháp điều trị vẫn thế, và bà phải có đủ nghị lực để làm thay cho cả hai người! Bà phải viết cái chương ấy vì ông Christow! Bà Crabtree nhìn Henrietta rất lâu, rồi nói: - Cô đòi ở tôi nhiều quá! Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình, tôi chỉ dám hứa với cô như thế thôi! Henrietta đứng lên, nắm bàn tay bà bệnh nhân già. Nàng nói: - Nếu bà không phản đối, tôi sẽ còn đến đây thăm bà. - Tốt quá rồi còn gì! Tôi rất muốn được nói chuyện về ông bác sĩ với cô. Nháy mắt, bà nói thêm: - Ông ấy là con người toàn diện, đúng vậy không?   Mời các bạn đón đọc Thung Lũng của tác giả Agatha Christie.