Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dâm Môi Sai

Doãn Thu Thủy vốn là đệ nhất mỹ nhân, là tiểu thư Doãn gia vô cùng quyền quý. Vậy mà hồng nhan bạc mệnh, nàng lại trở thành nạn nhân của Chiết Hoa công tử - tên "dâm môi sai" chuyên đáp ứng yêu cầu của bọn người hèn hạ. Thế gian bất luận là nam hay nữ, Tu La dạ xoa hay Tây Thi như hoa như ngọc, chỉ cần người trả giá, hắn nhất định thay người ra tay, tiền trao cháo múc, hoặc dâm hoặc giết hoặc bán hoặc tặng, muốn làm gì cũng được. Ranh ma là vậy, ấy mà cũng có ngày hắn bị trúng độc! Mà độc lại chính do Doãn Thu Thủy ra tay!   Tiểu thư khuê các Thu Thủy năm xưa giờ đã là Y Y của Xuân Hồng Lâu. Điều kiện giải độc của Y Y ngắn gọn chỉ bốn chữ: cưới hỏi đàng hoàng. Dưới nét chữ thanh thoát ấy là những căm hờn, những đau khổ và tuyệt vọng chính hắn là người gây ra cho nàng! Khúc đàn du dương, dáng hình như hoa như ngọc của Y Y dần khiến cả thể xác lẫn tâm trí của một kẻ khôn ngoan như hắn phải đầu hàng. Y Y dần trả thù mối thù khắc ghim trong tim nàng. Nàng khiến hắn phải tận tay giết chết đứa con của mình, khiến người hắn yêu phải chết đau đớn… Càng đi sâu vào con đường báo thù, trái tim nàng lại càng lạc nhịp. Giá như hắn không phải là Chiết Nhan công tử! “Y Y, ta biết nàng hận ta, nếu không phải do ta…Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, người cũng đã mất, nàng có thể dứt bỏ không? Cùng ta ngày ngày ngắm mặt trời mọc, được không?” Tha thứ cho hắn? Nàng có thể làm được chăng? Có thể gạt bỏ những căm hận, tủi nhục mà nàng đã gánh chịu? Y Y không thể gạt đi những hận thù ấy! Lại càng không thể bỏ qua mà chung sống với hắn! Những tổn thương gây ra cho nhau quá lớn. Lớn đến nỗi mà họ không còn một con đường nào khác cho mình! Con đường duy nhất chính là cái chết! Những đau đớn thể xác khi bị hành hình, bị bệnh tật giày vò nào thể đau hơn trái tim đang vụn nát? Cái kết SE thật quá buồn, nhưng sẽ không có một cái kết nào hợp lý hơn nó! Thật sự thì chỉ thương tiếc và xót xa cho Doãn Thu Thủy. Một đóa hoa sắc nước hương trời mà trải qua biết bao đắng cay, đến lúc nhận được tình yêu vẫn luôn u uất, giày vò, chẳng thể có được hạnh phúc đúng nghĩa! Luật nhân qua không bỏ qua bất cứ ai, cái kết với Chiết Nha công tử chẳng thể bàn cãi thêm nữa. Một đời từng có người hi sinh vì hắn, trao cho hắn tình yêu, đối với hắn có lẽ là quá đủ. Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lệ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Văn án: Quan viên Thẩm Quát, một quý ông kỳ quái đẻ ra 1 cô con gái quái dị Thẩm Hành – cũng chính là nữ chính của chúng ta, được cử đi vận chuyển viên đá tế thiên bảo vật abc gì đó, đại loại là rất quý. Xui xẻo cho ông là cô con gái rượu quý hóa lại mang viên đá đi lấp lỗ chó hành cung. Dưới sự bức ép đòi chết của cha, nữ chính buộc phải đi tìm viên đá về bằng mọi giá, cũng như buộc phải qua lại với nam chính, Đoan vương gia, đích tử quý giá của đương kim thánh thượng, thân phận tôn quý, tính khí ba chấm. Họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện, đối phó cướp, đối đầu tra nam, rồi dần dần ở bên nhau bình bình dị dị, chẳng cần để tâm đến cách nhìn của người đời. *Trích đoạn 1 vài chỗ bẩn bựa Hắn ôm lấy một con thỏ nhỏ, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, vẻ mặt hết sức hiền hòa. “Thịt kho tàu hay hấp”. Nàng chớp mắt hai cái, còn đáp lại: “Nướng đi, không thì mỡ quá”. *********** Thiên Tuế gia không thích ứng mão, chuyện này tất cả văn võ bá quan trong triều ai ai cũng biết. Trước khi thành gia, hắn lấy cớ qua loa tắc trách là thân thể không được tốt, người yếu nhiều bệnh. Sau khi thành gia lập thất, hắn lại lấy cớ phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường. Sau khi cùng cách, hắn cũng chẳng muốn tìm cớ nữa rồi, gửi thẳng tấu chương, viết vài chữ to. Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều. Thẩm Hành rưng rưng nhìn bức ảnh trên lệnh truy nã ở Hoàng Thành, thầm nghĩ. Cùng cách cũng đã cùng cách rồi, hắn không thể vẽ nàng đẹp một chút được sao? Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi. Nhận xét: Về mặt nội dung, tác giả Tô Áng không xây dựng cốt truyện quá phức tạp, thiên về kiểu hài bựa nhiều hơn. Điểm nhấn lớn nhất của truyện là về cách xây dựng nhân vật. Các nhân vật bẩn bựa không chịu được, thật ý. Nam chính bệnh thần kinh, lười đến mức chế xe lăn để đi thay vì đi bộ lúc lượn lờ hoa viên. Khí chất thì “thu phong tễ nguyệt”, nhưng hành động thì như tâm thần phân liệt, tính cách thỉnh thoảng khiến mình cười sặc lên. Nhưng anh lại có những câu nói khá deep, thể hiện tư tưởng cao đẹp trong tình yêu, trái tim kiên định, tình yêu ngây thơ chân thành. Nữ chính thì bệnh thần kinh thâm niên, dũng cảm, hào sảng, tuy đã có lúc bị tình yêu làm cho khuất nhục nhưng vì cha mẹ mà kiên cường, là một cô gái hiếu thảo, cũng bị tình yêu làm cho e sợ nhưng rồi vẫn là một cô gái dám yêu dám hận, gặp được đúng người thì không chùn bước. Dàn nhân vật phụ cũng bựa không kém, hoàng hậu mặt liệt nuôi một con chồn đanh đá, hoàng đế chung thủy sợ vợ luôn rầu lòng vì thằng con trai lười biếng suốt ngày viện cớ trốn ứng mão, đùn đẩy việc kế vị ngai vàng, đêm ngày lo lắng bà vợ bỏ rơi mình. Cha nữ chính là viên quan nho nhỏ bộ lễ, nhát gan không dám nhận hối lộ, toàn bộ bổng lộc chỉ nghĩ đến mang đi biếu cấp trên, dẫn đến gia cảnh nghèo rớt mùng tơi. Cũng vì nhát gan mà khi biết mất viên đá tế thiên, ông ngay lập tức đi kiếm quan tài nằm vào đấy đòi tự tử nhưng không chịu chết (-.-!) Điểm trừ có lẽ là phân đoạn cuối truyện, cái kết khiến mình thấy hơi “trí tưởng tượng hơi xa rời thực tế”. Tự nhiên lòi ra bà mẹ nữ chính làm đại hiệp giang hồ xong không chịu ở nhà với chồng để ngao du bốn bể,mấy đứa trẻ con vẫn hơi điêu. Đặc biệt là không có H, làm tôi rất buồn. Nhưng mình tin là truyện đã truyền tới một vài thông điệp có ý nghĩa, đạo nghĩa vợ chồng đâu phải “cử án tề mi”, chỉ cần là yêu nhau thì vẫn có thể trường trường cửu cửu. Tình yêu nam nữ đâu thể cứ xét xứng hay không xứng, tất cả chỉ nên dựa vào hai chữ thích hợp. Mình tin đó là chân lý vĩnh hằng của tình yêu. Nhẹ nhàng, hài hước, phù hợp đọc để giải trí. Điểm: 7,5/10 #Số_2 Đôi khi mình nghĩ bản thân mình bị tâm thần phân liệt, luôn thấy quyển truyện này không đủ xuất sắc nhưng lại thích nó, thật sự bứt rứt ý. Tôi đã cố gắng học làm ảnh, nếu có bất kỳ điều gì thì kệ nó đi nhé, dù sao tôi cũng chả biết design đâu, chèn được chữ vào ảnh đã là kỳ tích rồi! Hài hước – cảm động – Có ấm áp, bất chấp hi sinh tính mạng vì Tình thân – Có duyên phận an bài, cảm động trong im lặng, chân thành mà kiên định của Tình yêu – Có những toan tính đấu đá nơi hoàng cung, khúc mắc dây dưa như sợi dây vô tình siết chặt từ thế hệ này đến thế hệ sau – Và cũng có chuyện nhà chuyện phường , cảnh gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi, kẻ chủ người hầu dở khóc dở cười sống qua ngày cho hết xuân hạ thu đông… Lòng tự trọng của phận nữ nhi –  Thái độ kiên quyết bản lĩnh của bậc nam nhân – Niềm yêu mến và thấu hiểu – Ngày tháng san sẻ, ta cùng ngươi, vượt qua khó khăn cùng nhau. “Giấc mộng ba năm, thời gian lại trôi qua như nước, hắn yên lặng chăm chú nhìn cô nương với đôi mắt sáng trong đang tránh mưa dưới tàng cây, nói với Quế Viên : “Tối hôm nay ta nên mặc bộ quần áo nào để chờ nàng tới đây?” Nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên cầu ngắm ai. Ánh trăng  soi sáng cõi lòng ai, giấc mộng ai kia lại được ai tô điểm. Lần này, nhất định hắn sẽ không bỏ lỡ nữa”  Câu chuyện về vị Vương gia một khi mở lời ra là khiến người khác phải ngậm miệng, không chừa cho người ta chút sĩ diện nào:)))) “Đầu cô hôi quá đi mất” – “là chỗ thân quen tôi mới thành thật mà nói” =)))))) Thông minh thâm tình, muốn tiền có tiền, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn võ công cao cường liền đứng thứ hai thứ nhất trong võ lâm, lại còn nhà hắn là cả cái vương triều Khánh Nguyên. Có thể tóm gọn qua lời tự thuật với khuôn mặt chân thật của người trong cuộc như này: “Lừa ngươi làm cái gì? Ngày thường ta chỉ giúp đỡ cha ta xử lý ít việc nhà, thời gian còn lại toàn đi chơi bời lêu lổng hết.” =)))) Đi mua đồ ngọc, mang theo một đống trâm cài tóc, cứ thế nhét hết lên đầu con gái nhà người ta, còn dẫn nàng đi hang cùng ngõ hẻm y như show biểu diễn trang sức chói mù con mắt kẻ đi đường. Đi theo mấy tên buôn ngọc thì phấn khởi kéo nhau tới cả nghĩa địa, tay cầm 1 ngàn lượng bạc còn ngang nhiên như một vị thần tài hào phóng rút túi đưa cho quan tuần tra 300 lạng gọi là của đút lót, còn thật thà bảo: “Đưa thế thôi, tiền còn lại ta còn có chuyện cần dùng” sau đó 1 đường tiêu sái đi thẳng, chỉ khổ thân viên tuần tra, chân xiêu chân vẹo sợ mất hồn. Tóm lại vị này vừa nhây, vừa buồn cười, lại độc miệng, thế nhưng thân là thế tử mang trong mình máu chảy hoàng gia, sự uy nghiêm và khí chất vương giả ở nơi Tô Vận Cẩm, dẫu cho đứng ở nghĩa địa cũng làm người ta phải e sợ. Hắn cái gì cũng tốt, chỉ trừ mỗi tội học võ mà không bảo sự phụ dạy nốt món khinh công. Nữ nhân trẻ trung trong cảnh nguy nan bất đắc dĩ phải lấy thắt lưng quý báu ra xài thế mà liền bị vị vương gia này khinh bỉ bảo “ồ, y như cái dây hay dùng để thắt cổ tự vẫn trong cung ấy”, Thẩm đại tiểu thư dũng cảm ôm hắn nhảy qua núi cho tới khi nghe câu “ta không biết khinh công” liền xúc động rớt thẳng cái vèo xuống vách núi, ăn dầm nằm dề ở thôn nọ suốt 1 tháng trời vì gãy tay, còn mang thêm danh “tiểu nương tử” và 1 vé đi thăm quan 3 ngày miễn phí tại phòng giam của thôn vì tội đánh người trong khi kẻ đó còn dám lớn tiếng cướp “chồng” nàng =))).  Âý thế mà tên vương gia kia không thèm đưa cơm cho nàng dù chỉ 1 lần, đã thế còn bị bà cô hàng xóm tốt bụng dùng ánh mắt ái ngại thủ thỉ “hắn đang ở nhà tâm sự cùng người khác” khiến nàng tức chết. Cho đến khi Đoan vương gia dùng nhan sắc của mình làm cần câu dụ cô ả mê trai kia tiết lộ lối ra, 2 người lại thêm lần hoạn nạn có nhau, cũng vì kề cận cửa chết mà hiểu thêm về đối phương. Tô Nguyệt Cẩm – cũng chính là vị Đoan vương gia cao cao tại thượng này, hắn nói với nàng rằng bởi vì khi còn bé bị người tính kế cho ngửi nhiều độc dược, cho nên bây giờ đã không còn sợ hãi thứ độc tính nào nữa, rõ ràng bản thân bị hãm hại , ấy vậy mà một câu nói ra vô cùng bình thản cứ như kẻ trúng độc vốn không phải là hắn. Mà trong con mắt của Thẩm Hành, kẻ quyền cao chức trọng như Tô Nguyệt Cẩm, cuộc sống hóa ra không hẳn là dễ dàng như nàng vẫn tưởng, có được ngày hôm nay, bởi vì cái mạng của hắn giữ tốt. Vẫn nói, cha hắn là hoàng đế, mẹ hắn làm chủ cả cái hậu cung, thế nhưng một Mẫn vương phi năm xưa cũng đã làm cho người mẹ mặt liệt của hắn phát điên lên vì phát hiện con trai mình bị trúng độc. Chốn cung đình là nơi mà Thẩm Hành không bao giờ muốn lui tới, càng hiểu thêm về Tô Nguyệt Cẩm, nàng càng không muốn một lần nữa nảy sinh mộng tưởng cùng hắn nói chuyện yêu đương. Một Lâm Hi Hòa, một nhà Họ Lâm chối bỏ nàng dâu kiệu đã tới trước cửa như nàng, khiến cho Thẩm Hành cay đắng nghĩ đến khoảng cách thân phận và hiện thực không thể chối bỏ : với chức quan tam phẩm của cha nàng, giàu sang phú quý là thứ huyễn hoặc, chỉ cần có thể an ổn sống qua ngày là một chuyện đáng mừng rồi. 1 tháng sau thoát nạn dắt nhau ra đường, gặp lão cha Thẩm Quát đang lững thững trên yên ngựa, tuy nhiên đắng lòng một nỗi bộ dạng của Thẩm đại tiểu thư bây giờ thảm đến mức cha nàng cũng không nhận ra nổi, còn bị ông già nhà nàng liếc cái rồi khinh bỉ bảo: “thanh niên trẻ tuổi không tu chí làm ăn lại đua đòi làm ăn mày cơ chứ” ^^ . Nói thật, nhà họ Thẩm này người nào cũng tưng tửng, đầu óc nhiều khi chập cheng =))) ngay từ chương đầu, Thẩm đại tiểu thư còn ngồi xếp bằng nhìn cha mình nằm yên vị trong quan tài loay hoay dặn dò kẻ hầu sau khi ổng chết thì phải làm thế nào. Cũng may có sự kiện bi hài cha không nhận mặt này, mà sau đó hai vị giả dạng ăn mày trên đây lại lôi kéo nhau, đánh cả quan canh gác cổng chỉ để có được 2 suất vào nhà giam ăn bữa cơm tù cho lại sức, Tô thiên thuế lại còn đanh đá bắt buộc phải chọn nhà giam phía Nam vì lí do nắng không thể chiếu đến =))). Đi tù mà còn bày vẽ quá @@~~. Ăn no thì đi phá án, Tô thiên thuế aka Đoan vương gia vận y phục như ăn mày lôi Thẩm đại tiểu thư cũng nhếch nhác không kém tọa vị trên công đường… náo loạn một phen, xử nạn tham ô, chém chết tham quan. Tô Nguyệt Cẩm trên lầu cao nhìn gian thần bị hành quyết, cao giọng trấn an nhân dân, xứng đáng trong mắt con dân Khánh Nguyên là một vị hoàng tử tài đức vẹn toàn. Riêng Thẩm hành lại thấy, hắn ngày càng xa vời, tốt nhất là tránh xa, bởi vì trèo cao thì ngã đau, bị rắn cắn một lần muôn kiếp sợ dây thừng. Cái ngày đáng nhẽ hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng đã bị kẻ có quyền thế xem thường nơi đầu miệng, bị chị em thân thiết chế nhạo đục nước béo cò, còn cha nàng già yếu phủ phục trên nền đất hết lời cầu xin, mặc cho bị đánh đau đến giàn giụa nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Hành cầm kiếm giết người đến đỏ mắt, cũng là lần cuối cùng nàng thề rằng cả đời này không lấy kẻ giàu sang chỉ biết quyền cao coi trọng. Thế nhưng mọi chuyện vẫn còn rất dài rất dài……Bởi vì người nàng gặp phải chính là Tô Nguyệt Cẩm. Hắn không xem mình là thái tử khi ở chung với nàng, không vội vàng đưa cho Thẩm Hành những thứ nàng cần như là của bố thí mà sẽ tất bật đi kiếm những thứ ấy cùng nàng. Tô Nguyệt Cẩm, hắn đường đường là Vương gia cung kính trong mắt bề tôi, nhưng với cô gái nhỏ kia, hắn chỉ là một chàng trai rất nhiều năm về trước trúng độc nặng mà sinh bệnh, vô tình nhặt được những lá thư gửi cho “Hi Hòa” của một A Hành nào đó viết tặng. Hắn là người cần mẫn đáp trả lại từng lá thư mà chưa một lần thú nhận thân phận, hắn lén lút trao lại, lén lút sai người đưa đi gặp nàng mà chỉ dám đứng xa nhìn trộm. Nhìn được rồi, lòng ngập tràn niềm phấn khởi, lại chỉ mong che đậy vẻ ngượng ngùng bằng một câu nói đượm nét trẻ con : “nàng không đẹp mắt bằng ta” =)))) Cũng chính là hắn, đau lòng nghe tin Thẩm Hành kết hôn trong lúc chữa trị, sau đó lại mừng đến phát điên được mẫu thân dẫn lên núi nổ pháo ăn mừng vì Thẩm Hành hủy hôn. Nàng gả cho nam nhân khác, hắn đau lòng, nàng không gả nữa, hắn vui mừng cũng lại nôn nóng, bởi vì nàng trứơc sau vẫn không biết hắn là ai. Thế nhưng Tô Nguyệt Cẩm vào năm 20 tuổi đã nói rõ với Cố Duẫn Chi, nam phụ của chúng ta rằng “ngươi có yêu nàng ấy, nhưng tình yêu của ngươi không đủ để vượt qua địa vị và chức trách”… Thậm chí sẵn sàng mặt dày theo đuổi con gái nhà người ta, xe ngựa tốt thì bảo đang hư, dăm bữa nửa tháng leo lên đi nhờ một đoạn, lại còn dăm bữa tọa lạc trong nhà Thẩm gia, ngồi chung mâm ăn dưa muối đạm bạc với cả người hầu của nàng. Hắn yêu thương, thấu hiểu, tôn trọng và bao dung che chở cho nàng cùng người nhà. Bởi vì đã trải qua gian khổ cho nên hắn sâu sắc hiểu được nỗi sợ hãi và đề phòng của nàng đối với chốn cung đình đầy rẫy hiểm ác, vì vậy từng bước nhẹ nhàng tựa như tình cờ đến gần, ban đầu chỉ là những quan tâm thầm lặng, về sau khi lòng đã định liền không ngại thể hiện tâm ý để cảm hóa trái tim từng chịu tổn thương của Thẩm Hành. Dù phải trải qua không ít những cạm bẫy và khó khăn thế nhưng hành trình thủy chung với mối tình đơn phương cho đến một ngày đường hoàng nắm lấy tay người mình yêu đứng trên đỉnh cao bình định thiên hạ của vị thế tử Tô Vận Cẩm cuối cùng cũng đã viên mãn. Không muốn trêu chọc vào Vương gia phúc hắc, nhưng nào ngờ càng lúc càng lún sâu, hóa ra cao không với tới, không phải ý chỉ thân phận hay địa vị, mà chính là khoảng cách giữa lòng người mà thôi. Nữ chính Thẩm Hành, khí phách, xinh đẹp, nhưng nhiều khi cũng bị ngáo, đem cả cục đá quý đi nhét lỗ thoát nước trong hoàng cung, đi cướp tiền nhà quan lại tham ô còn ngồi thủ thỉ an ủi phu nhân nhà người ta cho tới khi lính tới bắt thì xách mông chạy thẳng cẳng. Một đoạn giải trí ngắn ngủi  của Thẩm đại tiểu thư trong lúc hờn dỗi Đoan vương gia, liền đi gặp đối tượng mai mối: Nàng lấy chiếc khăn tay trên eo tối hôm qua mới thêu xong, chân thành nói: “Trương công tử thấy nữ công này được không?” Trương Phú Quý trừng mắt nhìn mấy đường may chằng chịt không phân biệt nổi, vô cùng kính nể chắp tay: “Quả nhiên Thẩm tiểu thư không phải nữ tử bình thường, thêu một con công cũng có thể nổi bật đến vậy, tại hạ đúng là mở mang tầm mắt.” Thẩm Hành học theo hắn cũng chắp tay lên. “Công tử thật biết nói đùa, ta thêu một con linh xà mà.” =))))) quỳ…. Ngày mùa thu lá phong đỏ rực, từng chiếc lá chập chờn theo gió, rực lên một loáng hồng. Trương công tử cạnh bên nói: “Lá phong này đẹp thật, giống hệt như được đổ lên một xô máu chó. Nếu nàng thích, chờ chúng ta kết hôn rồi, ta sẽ trồng một vườn trong sân, nhìn cũng thấy vui.” Thẩm Hành nghe xong thì hài lòng gật đầu, nàng thấy hai chữ máu chó này rất hợp với ý nàng. =)) Thẩm Hành không được học nhiều, mỗi cái nhấc tay tề mi cũng không tỏ vẻ tiểu thư đài các nho nhã uyển chuyển, nàng thuộc kiểu nữ nhân lấy niềm vui cuộc sống trong đời thường làm niềm vui bản thân, tự do tự tại, biết tiến biết lùi, thông minh ấy là nhờ biết dùng đầu để suy nghĩ ở thời khắc mấu chốt chứ không phải mang ra khoe mẽ trước mặt kẻ khác. Lúc gặp phải tình yêu và khuôn mặt đáng ghét nhưng không tài nào ghét nổi của Đoan vương gia, nghe tin hắn nói qua với phụ thân trai gái đã gạo nấu thành cơm hết cả, không nói nhiều lời, sáng sớm trèo tường xông vào đánh đấm cho hả dạ. Thế nhưng cho dù là nữ cường, khi đã gặp được người thực tâm yêu thương, phó thác số phận của hắn cùng nàng kết duyên thì cô gái Thẩm Hành nào cũng sẽ liền mềm mỏng, rung động như bao nữ nhân khác. Nói chung như cái tựa, truyện rất hài, nhưng cũng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, về tình yêu nam nữ, tình cảm gia đình, về những bất công đối xử trong xã hội, tình ngay lí gian lòng người khó đoán. Truyện có một số nút thắt đáng chú ý, như vụ án Thẩm Quát bị vu oan tham ô hối lộ và nhân vật nam không ra nam nữ không ra nữ “vị hôn thê nuôi từ nhỏ của Tô nguyệt cẩm – Tô Dạng tiểu chủ” xuất hiện” gây sóng gió suốt mấy chương gần cuối.. Bạn này buồn cười lắm, lấy vợ mà nhà cũng do Tô tiểu thiên tuế tự ý sắp xếp, đêm ôm vợ ngủ thì nghe Quế Viên công công nhà vị vương gia kia hét tung trời “hình như Vương phi nhà ta sắp sinh” dù sự thật bà nội Thẩm Hành bà ấy chỉ mới đau bụng một tí thoy hà =)))) . Quan trọng là vợ hắn sao lại là thần y cơ chứ. Bên cạnh Tô Nguyệt Cẩm, Thẩm Hành còn có vô vàn nhân vật hài hước thỏa sức bung lụa mà Tô Áng đã cho xuất hiện, là hoàng hậu Nhiêu nhiễm mặt đơ vào phòng con trai mình liền bị chất vấn “Vào phòng con đẻ cũng phải gõ cửa” =))), biết rằng phu quân mình gây ra lầm lỡ còn bằng lòng cho quý phi sinh con vì nàng cho rằng hài tử là không có lỗi; là vị hoàng đế Khánh nguyên triều ai cũng sợ thế mà mỗi lần Hoàng hậu đến tháng đều chính tay mình nhét tro cho nàng, trong lòng luôn ân hận đến nỗi mỗi lần đều tắm cho tróc hết cả da vì nhớ lại sai lầm năm xưa, vào ngày nàng sinh Tô Nguyệt Cẩm cũng là ngày hắn lăn lộn trên giường với nữ nhân khác, mà lí do ấy chính là bị hạ thuốc. Là Thẩm Quát đại nhân quyết không tham ô sống cuộc đời trong sạch cho đến ngày nghe vị chủ mẫu thiên hạ an tọa trên cao mặt đơ cười haha hai tiếng bảo “để Thẩm Hành về làm dâu nhà ta” thì lập tức khóc ngất rồi xỉu tại chỗ; là Trương Vãn Quân – vị tỷ muôi thân thiết ngày xưa cùng Thẩm Hành, bản tính độc ác, cuối cùng lãnh cái chết tức tưởi bởi vị công chúa sắp lấy phu quân trăm nghìn kế mới có được của ả. … Tô Áng đã khắc họa nên 2 nhân vật chính hết sức ấn tượng, không nhuốm vẻ cao siêu hay nhan sắc tuyệt trần như những bộ truyện cổ đại khác, cũng không xen vào mấy màn cung đấu thâm sâu hay những mẩu chuyện máu chó làm ức chế người đọc. Chỉ đơn giản là một vị vương gia được hoàng đế sủng ái, ngày nhỏ bị bệnh nặng vô tình nhặt được thư của một cô gái nhỏ viết cho người khác nhưng bị vứt đi… sau đó quyết tâm thức dậy từ sớm dâng sớ xin cưới vợ, vua không cho cũng không sao, nhà gái không quyền cao cũng không sao, không làm hoàng đế cũng không sao, chỉ cần lấy vợ sinh con ngày ngày đi ăn bánh quế là được. Niềm vui của Đoan vương là gì ? là ở bên Thẩm Hành, là ăn bánh mà sống qua ngày =)))))) Đến lúc thực sự sinh ra đứa con đầu lòng, “Sao lại xấu thế này”……phu phụ nhìn nhau oán thầm “Ta đã bảo nàng ăn ít cam rồi mà”. Sau này, đứa trẻ đáng thương là thái tử Tô yến trợn mắt hỏi phụ hoàng Tô Nguyệt Cẩm của nó: “Lúc đó nhi thần xấu vậy sao?”. Tô thiên tuế dịu dàng vỗ về đầu cậu, rất hiền hòa nói : “Ngày mai phụ hoàng dẫn con đi xem khỉ, nhìn rồi con sẽ hiểu” =)))))))))) “Nàng nói xem, đời người mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, tại sao lại không thể, lần này ta nhất định không buông tay” Mời các bạn đón đọc Dâm Môi Sai của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới
Hai mươi tuổi, cô mới vừa bước vào giới giải trí, thời điểm ở cùng với anh, cô chỉ vừa mới bộc lộ tài năng, anh thì đã là ngôi sao nổi tiếng. Năm tháng có thể làm dịu đi sự nông nổi, kiêu ngạo, kích thích, cũng có thể làm phai nhạt tình cảm sâu sắc ban đầu. Nhưng anh và cô chưa bao giờ có một khắc, thật sự xa cách. Khi cô rốt cuộc có thể trở thành vinh quang của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện rời khỏi vị trí đứng sau lưng cô, cùng cô sống đến đầu bạc răng long. Cảm ơn anh, có thể làm cho em yêu anh. Cuộc sống, một nửa là hồi ức, một nửa là hiện tại.  *** Hongkong, Hồng quán. Toàn hội trường không bật đèn. Tầm mắt không thể nhìn tới không khí trên đài, dưới đài, hàng vạn người hâm mộ liên tiếp thét chói tai, thậm chí còn tự động làm sóng người, cả hội trường hết sức rung động, không thể hô hấp được bình thường. Mà lúc này, trong miệng tất cả mọi người chỉ có một cái tên. Tư Không Cảnh, Uranus. Vẻ ngoại, nhân phẩm, thiên phú, mỗi một cái đều không thiếu. Mối một lần xuất hiện trong làng giải trí, gần như làm cho người ta mất đi khống chế. Người từng đạt vô số giải thưởng, bất kể là đóng phim, ca hát, điện ảnh và truyền hình… lầm bất kỳ chuyện gì cùng làm tốt cho đến cuối cùng, dù bây giờ người được gọi Thiên Vương là Lâu Dịch, nhưng hình như căn bản không cách nào so sánh được với anh. Cũng tại làng giải trí ở Trung Quốc, trong mắt tất cả mọi người, người đạt tới đỉnh cao nhất của sự nghiệp đã biến mất năm năm. Hôm nay, Thiên Hậu của làng giải trí Phong hạ tự mình tổ chức một buổi diễn cá nhân thì anh lại xuất hiện. “Đã lâu không gặp.” Lên khán đài tối đen rộng lớn, nói xong bốn chữ này, tư không Cảnh nhẹ nhàng buông Phong Hạ ra. Hơi thở thơm mát nam tính dần cách xa, Phong hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này một tầng mồ hôi mỏng khẽ bao trùm. Bàn tay cô kể từ lúc anh xuất hiện, hợp ca với cô hát ca khúc ‘Chưa từng’ trong phút chốc cứng ngắc, run rẩy không ngừng. Lạnh nhạt và hờ hững, nóng bỏng lại quen thuộc. Bốn chữ này, nhiều thì một chữ mạnh, thiếu một chữ lại là lạnh. Cũng may vẫn tốt, cũng chính bốn chữ này, lại so với bất kỳ câu nói nào, khiến nhịp tim cô đập như sấm dậy, giống như đang ở trong mơ. Lúc này, ánh đèn trên đài ‘vụt’ được bật lên. ... Mời các bạn đón đọc Đã Lâu Không Gặp của tác giả Tang Giới.
Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Bát Bảo Trang
Cô sinh viên học viên điện ảnh có cái tên là lạ: Phó Tiểu Mật. Vốn là một cô bé không được trải qua quãng tuổi thơ êm đềm hạnh phúc như các bạn bè cùng trang lứa, nhưng chính sự bất hạnh khi phải sống trong một hoàn cảnh khác thường đã hun đúc cho cô một tính cách kiên cường, mạnh mẽ, yêu thương hết mình cùng với sự sâu sắc trong suy nghĩ. Cô còn là một cô gái trẻ ngọt ngào như chính cái tên “Tiểu  Mật” của mình với đôi mắt tròn to đen láy, làn da trắng sứ và hai núm đồng tiền rạng ngời trong nắng hệt một đóa hướng dương. Tiểu Mật là một cô gái đào hoa dù cô luôn tự nhận mình là người rất không có gì nổi bật. Trong toàn bộ câu chuyện có nhiều người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô. Đầu tiên phải kể đến là Tần Niệm, một chàng trai tuấn tú, người đã đánh cắp trái tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ và khiến cô mạnh dạn tỏ tình khi còn chưa biết tên anh là gì. Tiểu Mật yêu Tần Niệm đơn phương trong năm năm. Mỗi ngày đều viết cho anh một bức thư tình dù không một lần được anh đáp lại. Cho đến khi Tần Niệm quyết định sang Pháp du học, tưởng rằng giấc mơ về một tình yêu sâu đậm và trọn vẹn nhất mang tên anh đã kết thúc nhưng sau một năm, Tần Niệm trở về tìm cô khi nhận ra rằng cuộc đời này anh không cần gì khác ngoài thứ anh đã cố ruồng rẫy trốn tránh suốt bốn năm  qua. Tuy nhiên mọi thứ lại không hề êm đẹp. Bởi vì định mệnh đã quy định hai người họ yêu nhau là “không đúng”. Người thứ hai là một người bạn chơi rất thân với Tiểu Mật, anh cũng là người cô chọn kết hôn cùng để trả những món nợ ân tình trong khoảng thời gian cô sống trong lay lắt, tuyệt vọng nhất. Tưởng rằng sẽ ở bên Tiêu Hàn Ý đi qua những tháng ngày phẳng lặng yên ả suốt quãng đời còn lại khi đã có quá nhiều đau khổ đến với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi như Tiểu Mật, nhưng rốt cuộc cuộc hôn nhân ấy cũng chỉ kéo dài chín mươi chín ngày. Tiểu Mật lại trở thành một người phụ nữ tự do. Dù trong lòng những vết thương do hai chữ tình yêu gây ra ngày càng dày đặc. Nhưng phải đến khi Mục Thần Chi, người đàn ông mà “luôn có một vầng hào quang như ánh mặt trời bao bọc, chỉ cần xuất hiện thôi đã khiến mọi vật cảm thấy áp lực” thì những hạnh phúc và đau khổ tột cùng mới đến với Tiểu Mật. Mục Thần Chi cũng giống cô, đều có một tuổi thơ không êm đẹp nhưng điều khác ở chỗ, anh cho rằng tuổi thơ bất hạnh của anh dều bắt nguồn từ gia đình Tiểu Mật, vì thế ban đầu anh cố ý tiếp cận cô với mục đích trả thù. Nhưng rồi ý định ấy tiêu tan ngay khoảnh khắc anh gặp cô lần đầu tiên. Anh thay đổi, anh tạo ra một thế giới chỉ có anh và cô bên trong trong suốt mười mấy năm trời, âm thầm dõi theo từng bước chân để che chở bảo vệ cô. Tiếc rằng số phận trêu ngươi và lòng tin không đặt đúng chỗ, Tiểu Mật luôn chỉ coi anh như một kẻ thù. Cô không biết đến tình cảm của anh cho đến khi cô nhận ra “người ta có thể cười vì một người mình thích nhưng chỉ khóc vì một người ta yêu sâu sắc” thì đã muộn. Mục Thần Chi quyết định ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy nước mắt lăn trên má cô. Anh và cô rẽ ngoặt đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Điều duy nhất có thể làm cho nhau là không để kỉ niệm rơi vào dĩ vãng, cho nhau hai chữ bình yên. “Khi trái tim bị khoét rỗng. Người ta vẫn có thể sống nhưng không bao giờ  biết đến hạnh phúc nữa.” Mục Thần Chi từng nói với Tiểu Mật như vậy. Tưởng rằng hoa đào sẽ không bao giờ nở nữa, định mệnh đã an bài. Nhưng đôi khi sống hết mình vì tình yêu, khát khao hạnh phúc mãnh liệt lại có thể đem cho người ta sức mạnh để chiến thắng được cả số phận. Để rồi cuối cùng, cô và anh lại nắm lấy tay nhau một lần nữa. Một cậu chuyện tình đẹp viết lên bằng tình yêu, lòng thù hận, nước mắt đan xen giữa hai con người đẹp cả dung mạo lẫn tâm hồn. *** Ánh nắng mùa xuân thật đẹp, hoa đào nở trong buổi chiều mơn man như sương khói, một cơn gió thổi đến làm những cánh hoa rơi như mưa. Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô. Cô bé vẫn đứng yên chỗ đó, chiếc váy dài màu vàng cam nhẹ bay trong gió, thật giống với một đóa hướng dương, đôi mắt đen láy như có muôn vàn tia sáng lấp lánh nhìn anh không dời. Những cánh hoa đào xen lẫn hai màu hồng trắng bay bay trong nắng. Giây phút ấy, những âm thanh hỗn tạp xung quanh như ngừng lại, trời đất lặng thinh, chỉ còn tiếng trái tim anh đập thình thịch. Anh gấp sách lại đi về phía cô, hình như cô đang mỉm cười với anh. Anh không ngăn nổi con tim đang thôi thúc bước chân mình. Để rồi khi đến gần cô, anh lại rảo bước thật nhanh. Đi ngang qua nhau, váy của cô bị gió tốc lên quệt vào tay anh, hương thơm thoang thoảng nhưng còn vương vấn mãi. Anh nghe thấy bước chân cô chầm chậm theo sau, trái tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn. Anh dừng bước ở đúng bậc thang thứ năm của tầng hai rồi quay lại nhìn cô. Cô cũng ngước lên đón ánh mắt của anh, hai má ửng hồng. Lúc cúi đầu, mái tóc rủ xuống hai vai không che được khóe miệng cô đang mỉm cười. Anh nhìn thấy đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má cô, hai hàng mi khẽ chớp, đẹp như nhụy của loài hoa nào đó. Anh đang suy nghĩ thì giọng nói e thẹn nhưng hết sức rõ ràng của cô bất ngờ vang lên: “Học trưởng, anh hãy làm bạn trai của em!”. Những tiếng ồn ào trong hành lang bỗng dưng ngưng bặt, cô cúi đầu thật thấp, để lộ phần gáy trắng ngần, những sợi tóc mượt mà rủ về phía trước, khẽ dao động trong ánh nắng chói chang. Anh như nín thở, bởi sợ rằng nếu thở ra thì luồng không khí ấy sẽ thổi bay mái tóc cô và ngửi thấy cả mùi hương ngọt ngào, để rồi mùi thơm ấy len lỏi vào tất cả những bộ phận trong cơ thể và hòa tan vào máu. “Làm bạn trai của em nhé?” Lúc cô lặp lại câu nói ấy, trong hành lang đã vang lên không ít những tiếng cổ vũ của những học sinh khác. Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu rối loạn, trầm giọng nói: “Này bạn, như vậy là không tốt đâu”. “Này bạn, như vậy là không tốt đâu.” Có người châm chọc, nhại lại giọng điệu của anh; có người cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú được cả trường ngưỡng mộ, còn cô chỉ là một cô nhóc vô danh tiểu tốt mới nhập trường. Cứ tưởng cô sẽ từ bỏ ý định, hoặc là dứt khoát bỏ chạy trong ê chề. Chỉ cần nghĩ thế thôi là anh lại cảm thấy hơi thất vọng. “Vậy làm bạn của em cũng được.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn được nhuộm ánh mặt trời càng trở nên trắng ngần, đôi mắt long lanh như muốn đọc thấu tim gan anh. Quyển sách trong tay anh khẽ run, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi. Anh chạy thật nhanh lên lầu, vào đến phòng học mới nghĩ cô thật ngốc, nói trước mặt bao nhiêu người như vậy thì ai có thể nhận lời cho được. Buổi tối về nhà, anh ăn cơm rất ngon miệng. Anh ăn hết bốn bát mà chưa bao giờ thấy cơm thơm đến thế. Trên ghế sô pha, anh trai anh đang cắm cúi đọc tờ Tạp chí Kinh tế. “Tiểu Niệm, gặp chuyện gì mà vui thế?” Anh trai anh luôn có thể nhìn thấu tâm can người khác chỉ bằng một ánh mắt. Anh mỉm cười, trả lời hết sức tự nhiên: “Có chuyện gì vui đâu, chỉ là có một cô bé thật ngốc. Cũng thú vị ghê!”. Thực sự là rất thú vị, rõ ràng là xấu hổ chết đi được mà vẫn có thể làm ra những việc động trời khiến người ta kinh hãi. Dám tỏ tình trong khi chưa biết tên đối phương. Cô gái nào gan to lắm chắc cũng không dám làm như vậy. Ngày thứ hai đến trường, anh nhìn thấy cô khoác ba lô đứng trước cổng, nhìn thấy anh cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt cứ dõi theo anh không dời khiến anh phát hoảng. Trong tiết học đầu tiên của ngày hôm ấy, anh nhận được thư tình của cô. Cầm trên tay quyển nhật ký màu hồng, anh không khỏi sững sờ. Ai có thể viết thư tình đầy kín cả một quyển nhật ký như thế chứ, những nét chữ rất đẹp, đẹp như giọng nói của cô, ngọt ngào, êm ái. Từ hôm ấy, ngày nào anh cũng nhận được thư của cô gửi theo đường bưu điện. Hằng ngày, cứ đúng bảy giờ sáng, sẽ thấy cô đứng trước cửa lớp, cô không nói câu nào, chỉ đưa cho anh một quả táo đỏ rực rồi chạy biến mất. Mùa đông, những bông tuyết tuôn rơi như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, chỉ có mình anh mặc áo đồng phục đỏ đứng ở sân bóng rồi tự ném bóng vào rổ. Anh cứ một mình lặp đi lặp lại những động tác ấy mà không thấy chán, chỉ bởi lúc cô xách thùng rác từ cầu thang đi xuống, cô sẽ trao cho anh một ánh nhìn.Lúc đi ngang qua anh, cô sẽ cố tình bước thật chậm.Đi qua rồi còn ngoái lại nhìn, chẳng thèm nhìn đường.Có đôi lần bị ngã, cô ngóc đầu dậy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì mới đứng dậy phủi mông rồi chạy thẳng. Anh nín cười, vờ như không nhìn thấy. Anh có cảm giác lúc đôi mắt đen láy của cô chớp chớp hai hàng mi và cái điệu bộ len lén, đáng thương của cô thật giống một chú thỏ con. Có lẽ là ngã đau nên lúc quay trở lại, cô bước đi thật cẩn trọng. Cô đeo quai sắt lên tay, chiếc thùng rác lắc lư theo từng bước chân, hai tay đỏ lựng lên vì lạnh đặt ngang trước ngực, tay nọ không ngừng xoa lên tay kia. Đôi môi đỏ hồng phả ra từng lớp khí trắng. Trên viền tay áo nhung màu hồng phấn vẫn còn vương lại những hạt tuyết. Trái bóng bay lên thành một đường rất đẹp trong không trung, lọt vào rổ rồi đập mạnh xuống đất kêu “bịch” một tiếng, sau đó lại nảy lên cao. Anh nghĩ, trời lạnh thế này, tại sao cô không đeo găng tay? Trời sẩm tối, cô khoác ba lô đi ra cổng trường, để lại những dấu chân cách xa nhau trên nền tuyết. Mãi đến khi cái bóng hình bé nhỏ ấy khuất hẳn tầm mắt, anh mới với chiếc áo khoác vắt trên cột bóng mặc vào người và trở về nhà. Anh giẫm lên những dấu chân cô để lại, đếm từng bước một, anh luôn có cảm giác những bước chân ấy sẽ dẫn đến trái tim anh. Lúc đi ra khỏi cổng, anh quay đầu lại nhìn khung cảnh trường lớp một lượt, ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ những ô cửa sổ lớp học, vậy mà anh vẫn thấy ấm áp lạ thường. Cuối kỳ, anh trải qua kỳ thi với số điểm chưa bao giờ thấp đến thế, các thầy cô đều tìm anh nói chuyện, còn tìm gặp cả cô nữa. Sợ cô phải chịu ấm ức, cả đêm anh không thể chợp mắt được. Nghĩ đến trước đây anh làm mặt lạnh từ chối cô hết lần này đến lần khác, cô có ương bướng đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái mới lớn và hay khóc nhè, cô bị cả trường đàm tiếu, rồi lại bị thầy cô tìm gặp để cảnh cáo, anh đoán chắc cô sẽ từ bỏ. Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn xuất hiện với quả táo như mọi khi và mỉm cười với anh. Hôm họp phụ huynh, anh sợ giáo viên sẽ nói với bố mẹ anh về cô, do dự mãi, anh quyết định cầu cứu anh trai. Hai anh em không hợp nhau lắm. Mục Thần Chi thường ngày ở nhà cũng rất lạnh lùng, ít nói, nhưng lần này lại đồng ý ngay khi anh vừa mở miệng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Còn chưa đến giờ mà phòng học đã chật kín. Phụ huynh và học sinh ngồi cùng nhau, số người tăng lên gấp đôi so với bình thường. Mục Thần Chi nhìn đồng hồ liên tục. Bảy giờ kém năm phút, cuối cùng cô cũng xuất hiện đúng giờ. Cô mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, đứng ngây ra ở trước cửa lớp, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một quả táo nhỏ, vừa tìm kiếm trong đám người đông đúc vừa cất tiếng gọi: “Tần Niệm, Tần Niệm…”. Ngốc thật! Anh vội đứng dậy, lấy quả táo từ tay cô rồi quay đi, hai má đỏ ửng, lo lắng nhìn anh trai bên cạnh nhưng Mục Thần Chi lại chăm chú dõi theo bóng hình vừa đi khỏi. Tim anh đập mạnh, giống như hồi nhỏ bị làm vỡ thứ đồ chơi bằng thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh vương khắp mặt đất, cảm giác rất lạnh lẽo. Là cô ấy! Người khiến anh trai không rời mắt được chính là cô ấy! Anh trai tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ấy lại là sự ấm áp mà anh chưa từng nhìn thấy. Những bức thư anh ấy đã viết suốt mười năm mà không gửi chính là dành cho cô ấy. Trên đường về, Mục Thần Chi chuyên chú lái xe, hai anh em không ai nói lời nào. Đã quá nửa đêm, anh ngồi một mình trong phòng bật máy tính. Anh trai bước vào với sắc mặt không tốt lắm, rồi lẳng lặng ngồi trên sô pha hút thuốc. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm được nữa, liền mở ngăn kéo lấy hết những bức thư mà cô viết cho anh quăng lên bàn, rồi đóng sầm cửa, bước ra ngoài. Giữa mùa hè này cũng là những ngày cuối cùng của năm cấp ba, nhà trường tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh với các chiến sỹ công an trong thành phố. Anh là Hội trường Hội học sinh nên đã đề nghị với Ban giám hiệu trường cho các em học sinh cấp hai đến cổ vũ trận đấu. Ngày cuối cùng của năm học, anh muốn được nghe giọng nói của cô lần cuối. Anh thi đấu hăng say hơn bình thường, cả khán đài vang lên những tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ. Ngày ấy còn đang thịnh hành cuốn truyện tranh Cao thủ bóng rổ mà cô rất thích. Trong thư, cô còn viết anh rất giống với nhân vật Rukawa Kaede. Các cô gái đến cổ vũ với những đôi mắt long lanh, không ngớt gọi tên anh rồi thổi ra biết bao những bong bóng màu hồng nhưng anh lại không nghe thấy giọng nói của cô. Nỗi thất vọng lớn dần theo những tiếng hoan hô cổ vũ như sóng dậy, nhều lần đường chuyền bóng của anh bị người ta cản trở, anh bực bội ra hiệu xin trọng tài thay người. Anh ngồi đại trên nền bê tông ngoài sân đấu, mồ hôi dính ướt hết chiếc áo đồng phục màu trắng, các cô gái cứ tíu tít mang nước đến cho anh, Sở Mộng Doanh cũng gọi tên anh mấy lần nhưng anh chỉ cảm thấy sao mà ồn ào quá. Người mà lần đầu gặp đã dám thổ lộ với anh, người ngày ngày viết cho anh những lời tâm tình, thế mà tại sao trong giây phút này, cô lại không gọi tên anh? Hôm nay là ngày cuối cùng, cô ấy không biết sao? Những ngón tay anh dần dần co lại thành nắm đấm, rồi anh mở to mắt nhìn ra xa thì thấy cô đang ngồi yên giữa dòng người. Chiếc cổ vươn dài như để nhìn anh được gần hơn nữa, đôi mắt trong veo như nước hồ thu khẽ lay động, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến mọi giận hờn trong anh tan biến. Lúc trở về, học sinh chen lấn nhau trên chiếc xe buýt, không còn chỗ ngồi nên cả anh và cô đều phải đứng. Anh lặng lẽ tiến lại phía cô, hai người gần nhau trong gang tấc. Cô không dám ngẩng đầu, mái tóc cô đã dài thêm nhiều nhưng vẫn óng vàng, buông xõa hai bên, để lộ vành tai nhỏ nhắn, trắng xinh như chiếc vỏ sò. Anh bất giác xích lại gần thêm chút nữa, để lồng ngực mình chạm vào trán cô. Hai tai cô bỗng chốc ửng đỏ, giống như ánh mặt trời mạ lên chiếc vỏ sò một lớp màu hồng mỏng. Xe đột ngột phanh lại, cả người anh nhào về phía trước, một tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn, anh sợ cô ngã nên vội vươn cánh tay còn lại ra đỡ lấy eo cô và có cảm giác cơ thể cô khẽ run. Hôm ấy có lẽ là ngày hè nóng nhất trong tất cả những ngày hè mà anh đã trải qua suốt mười mấy năm, trán anh không ngừng túa ra những giọt mồ hôi để rồi từng giọt lại rơi xuống, đậu trên mái tóc cô. Hóa ra là gặp đèn đỏ! Xe khởi động, tiếp tục hành trình. Lúc xe lăn bánh, hai người lại bị một trận lắc lư chao đảo, anh siết chặt vòng tay hơn theo quán tính. Đó là ngày hè oi ả nhất, ngoài cửa xe, những chú ve vẫn rả rích kêu. Cách lớp vải cotton, anh vẫn cảm nhận rõ những giọt mồ hôi li ti trên da thịt cô thấm vào từng đường vân trên bàn tay anh. Anh khẽ co các ngón tay hơn nữa, cảm thấy vòng eo cô rất nhỏ, chỉ cần một vòng tay là ôm trọn. Nghĩ đến đó, trong đầu anh xuất hiện những xúc cảm không nên có. Về đến nhà, anh vào nhà tắm, mở vòi nước thật mạnh. Lòng bàn tay như vẫn còn vương vấn hơi ấm của cơ thể cô khiến anh không ngủ nổi. Chỉ vì nhớ cô nên anh không thể chợp mắt. Ngày hôm sau, đến làm thủ tục chuyển trường, anh cầm một túi giấy tờ dày cộp đứng tần ngần hồi lâu trước cầu thang, cuối cùng quyết định đi lên tầng hai và đứng trước cửa lớp học của cô. Ánh mặt trời chiếu chếch qua lớp cửa kính vào lớp học, cô đang gục đầu trên bàn để ngủ, yên bình như một chú mèo con đang sưởi nắng, những sợi tóc mượt mà xõa xuống hai bên má. Một tia sáng le lói chiếu đến gương mặt cô khiến gương mặt ấy như được nhuộm một lớp phấn hồng. Có người nhìn thấy anh nên gọi lớn: “Phó Tiểu Mật, dậy mau! Tần Niệm, Tần Niệm, đứng ngoài cửa”. Cô dụi mắt, hai má vẫn còn hai vệt hồng.Bộ dạng cô lúc mới ngủ dậy thật uể oải như một đứa trẻ con.Không biết ai mở cửa sổ để gió lùa vào, thổi bay những tờ giấy trắng xếp trên mặt bàn bên cạnh, lơ lửng trong không trung như những bông tuyết trắng. Cô vội với những tờ giấy đó rồi xếp lại, đến lúc va vào cạnh bàn mới biết có người đến tìm. ... Mời các bạn đón đọc Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật của tác giả Bát Bảo Trang.
Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương - Tô Dĩ Vi
 Đại hôn ngày đó bị hưu, thân là đích nữ của phủ Thừa tướng - Âu Dương Vũ  vì thế mà bị toàn bộ Đông Tấn quốc cười nhạo vào mặt.      Nàng - là một đặc công khét tiếng của thế kỉ 21 không ngờ lại có thể xuyên không đến cái thời cổ đại này..          Cái gì? Hưu ta, ta vui mừng còn không hết thì cái tên Dạ Trọng Hoa- Nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc lại lấy sáu tòa thành của mình ra làm sính lễ ... để cưới nàng?          Hừ, bổn cô nương ta, ngươi nghĩ muốn cưới là cưới được sao?          Đại hôn ngày đó, nàng tìm cách chạy trốn, bỏ mặt Dạ Trọng Hoa một mình.          Được......Giỏi lắm! Trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Dạ Trọng Hoa chợt cong lên ý cười nhàn nhạt mà lạnh lùng .          Để xem hắn đuổi bắt nàng về như thế nào rồi sau đó từ từ mà dạy dỗ !! *** Mấy ngày gần đây đột nhiên có khách lạ đến Ninh vương phủ—— Dạ Phi Ly. Qua buổi trưa, hắn bảo người ôm hai chai rượu nữ nhi hồng đến phủ Ninh vương. Đứng trước cửa phủ, trên mặt hắn có chút do dự, chẳng qua nhớ đến dáng vẻ cùng với lời nói dịu dàng của Liễu thị: “Phi Ly, chàng là tam đệ của Ninh vương điện hạ, ngài ấy sẽ không từ chối yêu cầu của chàng đâu.” Đúng vậy, hắn là tam đệ của Dạ Phi Bạch, chỉ cần hắn mở miệng thì không gì là không thể. Nếu như thuận lợi trở thành một tay tham gia kinh doanh, hàng năm hắn sẽ được chia tiền hoa hồng. Nghĩ đến những ngày thoải mái kiếm tiền sau này, Dạ Phi Ly không khỏi kích động, lập tức liền nhấc chân đi vào bên trong. Mỗi ngày trôi qua, trưa nào Âu Dương Vũ cũng đều ngủ no giấc, nếu Dạ Trọng Hoa không bận việc gì thì sẽ cùng nằm bên cạnh Âu Dương Vũ. Chưa kịp chợp mắt thì Trúc Lục từ ngoài gõ cửa nói: “Vương gia, tam hoàng tử đến.” Âu Dương Vũ ngủ không sâu nên vừa nghe tiếng động lập tức mở mắt. Nàng và Dạ Trọng Hoa liếc nhìn nhau, có chút khó hiểu, Tam hoàng tử từ xưa đến này sức khỏe đều suy nhược, rất hiếm khi ra khỏi phủ. Vả lại tình cảm huynh đệ ngày thường giữa Dạ Trọng Hoa với hắn cũng không quá sâu sắc, mặt trời mới vừa cao cửa thôi đến tận đây làm gì? “Để ta xem xem.” Dạ Trọng Hoa đứng dậy mặc y phục, khoác một chiếc áo choàng bào màu đen điển hình, giúp Âu Dương Vũ đắp chăn cẩn thẩn rồi mới rời đi. Sau khi Dạ Trọng Hoa rời đi, Âu Dương Vũ cũng không ngủ được nữa, lò sưởi của nàng đột nhiên biến mất khiến nàng dường như không quen. Nàng ngồi dậy nhấp một ngụm trà nóng rồi đi ra ngoài. Đột nhiên Dạ Phi Ly mò đến cửa phủ, nàng cũng có chút tò mò. Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến Mẫn Huyên, không đúng, phần nhiều là liên quan đến Liễu thị? ... Mời các bạn đón đọc Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương của tác giả Tô Dĩ Vi.
Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau - Hoa Thanh Thần
Câu chuyện kể về duyên phận "trời đánh" của một bà chủ tiệm áo cưới ba mươi tuổi vẫn chưa chồng Thị Y Thần và anh chàng Lục Thần Hòa. Những tưởng sau một đêm oan gia, họ sẽ không còn duyên nợ với nhau nữa, nào ngờ hai người luôn vô tình gặp mặt trong những lần xem mặt của cô. Họ quyết định giả vờ yêu nhau rồi giả vờ kết hôn để tránh những cuộc sắp xếp mai mối của hai bên gia đình. Thế rồi giả đã hóa thành thật từ lúc nào không biết... *** Y Thần thở dài thườn thượt, chợt nghĩ: Rốt cuộc anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi, mới luyện được kĩ thuật điêu luyện như vậy? Điều đáng hận nhất chính là cô bỗng không hề cảm thấy chán ghét nụ hôn đó chút nào. Cô hoàn toàn không hề có ý mong chờ gì đối với Lục Thần Hòa, tuyệt đối không có! Y Thần phiền muộn ôm mặt. Aaa! Trời ạ! Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Cô đáng ra phải coi thường và khinh bỉ hành vi muốn gì làm đấy của anh mới phải chứ. Anh rốt cuộc là bị làm sao? Gấp gáp gọi điện thoại cho cô, nhưng chỉ nói một câu chả ra làm sao, cái gì mà một ngày không gặp tựa ba thu rồi cúp máy chứ. Anh rốt cuộc muốn gì? Nói được một nửa lại không nói tiếp, thực sự là rất đáng ghét. Nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô chợt có chút cảm giác hai chữ “tạm biệt” này. Cơ thể cô vô thức run lên, khiếp sợ trước suy nghĩ ấy. Cô bị làm sao vậy? Sao có thể nảy ra cái suy nghĩ này? Tạm biệt thì tạm biệt chứ sao, có gì mà đáng ghét? Sau khi định thần lại, Y Thần phát hiện ra bản thân cứ luôn nghĩ đến Lục Thần Hòa, từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ. Cô điên rồi, hoặc do tối qua ngủ không ngon nên đầu óc mới hồ đồ như thế, mới bị cuộc điện thoại vừa rồi làm cho rối trí. Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy. Y Thần vội vàng dùng khăn lau mặt, đẩy cửa phòng vệ sinh ra liền nhìn thấy mẫu thân đại nhân đang khoanh tay đứng trước cửa. Y Thần sợ chết khiếp, “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Làm con hết hồn”. “Không có tật làm sao phải giật mình”, bà Thị bỏ đi, làm như không có chuyện gì. Thì ra là Lục Thần Hòa gọi điện, bà Thị mừng như nở hoa trong lòng. Mới xa nhau có một buổi tối, sáng sớm ra đã phải gọi điện thoại cho nhau rồi, xem ra tình cảm cũng không tồi. Chỉ cần thấy con gái nghiêm túc có bạn trai, bà không cần phải lao tâm khổ tứ nữa rồi. Bà vô cùng mong chờ đứa con gái khiến mình đau đầu này mau mau lấy chồng trước ba mươi tuổi. Thị Y Thần không nói nổi lời nào với kỹ năng giả chết của bà Thị. Bà Thị vẫn không chịu bỏ cuộc, “Mẹ nói này, đang yên đang lành sao con lại đặt cho Tiểu Lục cái tên là ‘đồ thần kinh’?”. “Con thích, con vui, con thấy yêu quý cái tên đấy”, cô khoa chân múa tay đi về phòng mình, thay quần áo chuẩn bị ăn sáng, tiếng chuông di động lại vang lên. Y Thần liếc mắt nhìn, vẫn là Lục Thần Hòa. Vừa rồi rõ ràng đã nói tạm biệt, mới có mấy phút đã lại gọi, nhất định là bấm nhầm rồi. Cô ném di động lên giường không thèm nghe. Tiếng chuông liền tắt ngấm. Thế mới nói, đúng là gọi nhầm mà. Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông vẫn chưa buông tha cô, trên màn hình vẫn hiện nguyên ba chữ “đồ thần kinh”. Cô không thể không nghe máy, “Cậu chủ Lục, lại có gì sai bảo vậy?”. “Xuống đây!” “Xuống đây? Xuống đâu?”, Y Thần mù mờ không rõ, sao hai chữ này lọt vào tai cô lại có cảm giác như khiến cô đi xuống địa ngục vậy. “Tôi đang ở dưới nhà cô.” “Anh đứng dưới nhà tôi làm gì chứ?” Y Thần kích động đứng phắt dậy. Tối qua chẳng phải vừa mới đến sao, hôm nay mới mở mắt ra đã đến làm gì? “Ý của cô là… tôi lên sao?” “Không được phép lên!” Giác quan thứ sáu đáng sợ, quả nhiên là muốn cô xuống địa ngục mà. ... Mời các bạn đón đọc Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau của tác giả Hoa Thanh Thần.