Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Lưu ý: Nam nữ chủ không phải tình yêu, thuần tình thân, cp với nữ chính là thanh mai trúc mã, trước khi nữ chính trưởng thành sẽ không nói chuyện yêu đương.     * Phần 1 của truyện: Nhóc già trong nhà thần . . . Kim Sân là một vị tử thần, anh đang nghiên cứu app Final Destination, một app quản lý linh hồn loài người và anh sẽ được thăng chức nếu công trình này hoàn thiện.    Vốn mọi thứ đang rất suôn sẻ thì bỗng một ngày thì hệ thống xuất hiện lỗi bug, trong danh sách của hệ thống rơi mất tên của một đứa bé, dẫn đến việc đứa bé biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng trên thực tế, bé chưa chết, mà chỉ không có thực thể. Bé không cần ăn, không cần uống và người trưởng thành cũng không thể thấy bé.   Kim Sân cũng phải trả một cái giá khá đắt. Vị trí tử thần vốn đã được xác định cho anh, nay lại bị đối thủ một mất một còn cướp mất. Mà anh còn phải nuôi đứa bé trong mệnh cách này sống đến năm tám tuổi. Sau đó, đợi bé bị tử thần hái đi dựa theo mệnh cách bản gốc, anh mới có thể trở về vị trí tử thần. Hiện tại đứa bé này đã năm tuổi, còn ba năm nữa.   Chuyện này đối với tử thần, nhất là vị tử thần vừa có tiền, có thế, vừa có thuộc hạ như Kim Sân mà nói là điều hết sức đơn giản. Thế nên, anh lập tức lệnh cho mấy thuộc hạ của mình mang bé về chăm sóc, chỉ ba năm thôi mà, thời gian sẽ qua rất nhanh.    Nhưng rồi Kim Sân phát hiện, hình như anh đã đánh giá sai tình hình thực tế, anh bất lực nhận ra rằng nuôi lớn một đứa trẻ quả thật là một việc phi thường mà nhân loại đã làm được. Cũng từ đây, rất nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra và hành trình trở thành một ông bố "trẻ" của tử thần Kim Sân chính thức bắt đầu.     Dạo này Chúc Chúc cảm thấy rất hạnh phúc, trước đây, bé đã đi rất nhiều nơi, cũng đã tốn rất nhiều thời gian nhưng vẫn không tìm thấy ba ba mất tích của mình. Chỉ là hôm nay bé đã tìm thấy được ba ba rồi, ba ba vẫn giống như lúc trước, sẽ gọi bé là Chúc Chúc, vẫn cao lớn như trong ấn tượng của ngày xưa.    Mặc dù Chúc Chúc cũng có chút buồn phiền vì đôi khi ba không thích ôm bé, không thích hôn bé, nhưng bé biết không có nghĩa là ba không thương Chúc Chúc. Vì ba ba là ba ba đơn thân nên nuôi bé sẽ không hề dễ dàng, ba ba chắc chắn rất vất vả nên không có thời gian cho Chúc Chúc, bé sẽ không làm phiền ba ba, chờ khi nào ba ba rảnh rỗi, ba sẽ ôm bé, rồi hôn hôn bé nè.   Chúc Chúc biết hình như ba rất cô đơn, không có ai làm bạn với ba ngoài mấy cô chú bóng đen hay giúp việc trong nhà. Bé sẽ làm áo choàng siêu nhân cho ba ba, để ba ba trở thành đại anh hùng được mọi người yêu mến, rồi ba ba sẽ có rất nhiều người bạn.   Chúc Chúc biết sau này mình sẽ lớn lên, khi ấy ba ba sẽ già đi, lúc ấy bé sẽ rửa tay, lau mặt cho ba ba như ba ba đã làm cho bé. Chỉ là ba ba nói ba ba sẽ không già, ba ba bảo sẽ chăm sóc Chúc Chúc cả đời.   Chúc Chúc biết ba ba rất thương mình, vì sau này khi ba ba đã hết bận thì lúc nào cũng chơi với bé, sẽ ôm bé, sẽ hôn bé, sẽ bế bé cùng chơi tàu bay. Ba ba chính là người giỏi nhất, ngầu nhất, chính là đại anh hùng trong lòng của Chúc Chúc luôn.   Ai là người yêu ba ba nhất?   Là tiểu Chúc Chúc bé nhỏ.   Vậy ai yêu Chúc Chúc nhất?   Là ba ba Kim Sân tử thần.   Ba ba, hai chữ “Ba ba” này hình như được trao một ý nghĩa thiêng liêng. Kim Sân bị gọi quá nhiều lần, bản năng liền bắt đầu cảm thấy Chúc Chúc là con gái của mình. Anh cũng bắt đầu cho rằng chăm sóc bé là trách nhiệm của anh.    Ngày ngày nhìn Chúc Chúc vui vẻ hoạt bát, ngày ngày nghe con bé gọi hai tiếng “ba ba” non nớt nhưng đầy tin tưởng ỷ lại, Chúc Chúc dường như trở thành một phần cuộc sống của anh, con bé chính là sắc màu ấm duy nhất trong sinh mệnh bất tận và cô độc này.    Con gái bé bỏng của anh có thể nhìn ra anh luôn một mình, không có ai làm bạn.   Con gái cưng của anh cho rằng, bởi vì những ba ba khác là đại anh hùng mà anh lại không phải, cho nên bé mới cố gắng để anh cũng là đại anh hùng, để mọi người không nói anh là người xấu, để anh có thêm bạn bè.   Con gái của anh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, khiến anh chỉ muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới cho bé, để bé mãi luôn vui vẻ, tươi cười. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Đã từng, Kim Sân đã từng vô số lần thắc mắc, tại sao nhiều cha mẹ nhất định phải dùng cách gọi “cục cưng” để gọi trẻ con loài người?   Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, chỉ có hai chữ “cục cưng” này mới xứng với con gái đáng yêu của anh.   Nếu bỗng có một ngày bé an tĩnh ngủ thiếp đi, sẽ không mở mắt nữa, sẽ không còn gọi anh là ba ba, không bao giờ ôm đuôi của áo ngủ khủng long nói với anh rằng, ba ba, ba ba, ba dẫn con đi trượt thang nhé… Thì anh phải làm sao?   Anh muốn nhìn thấy con gái bình an, vui vẻ lớn lên.   Anh có tuổi thọ vô tận, chí ít hãy để anh bảo vệ con gái một đời.   Anh là tử thần và nếu có thể, anh nguyện đánh đổi tất cả chỉ cần sinh mạng của con gái.   Thế là tử thần ba ba vì bảo vệ Chúc Chúc nhỏ bé mà trốn đông trốn tây, đổi hết thân phận này đến thân phận khác, cuộc sống giàu sang khi xưa cũng chẳng thể hưởng thụ, nhưng quan trọng nhất là hai chữ “vui vẻ”, không phải sao?   ....   Ba ba của Chúc Chúc có một quyển sổ nhỏ, trong đó ghi rất nhiều tên người.   Ba Chu hết sức đắc ý nói với Chúc Chúc, ổng là thần. Đợi đến khi Chúc Chúc mười bốn tuổi, ổng sẽ khôi phục lại thân phận thần, ổng muốn đổi toàn bộ mệnh cách của mấy người trong quyển sổ thành mệnh gian khổ hết.   Tiểu Chúc Chúc vui vẻ hỏi: “Còn con? Có thể làm công chúa không ạ?”   Ba Chúc cười lạnh: “Đổi mệnh cách của con thành tên ăn mày nhỏ nhé! Do con nên ta mới không thể làm thần.”   Chúc Chúc: “…” Thừa nhận, đây là cha ruột.   …   “Cha tui nói ổng là thần” là một bộ truyện vô cùng dễ thương, ấm áp và ý nghĩa. Ở đó, ta cảm nhận được tình cha con thiêng liêng giữa Kim Sân và Chúc Chúc, là mối tình thanh mai trúc mã trong sáng, đáng yêu của tiểu Chúc Chúc và anh Thừa Khiếu, là tình cảm gia đình đầy cảm động có thể khiến người ta rơi nước mắt.       Một Chúc Chúc ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ muốn ôm bé vào lòng để nuông chiều, yêu thương, một ba ba Kim Sân sẵn sàng hy sinh tất cả vì con gái của mình và cả anh Thừa Khiếu chính nghĩa, luôn bảo vệ và quan tâm Chúc Chúc… Còn có rất nhiều nhân vật thú vị khác tạo nên một câu chuyện đầy màu sắc.   Nội dung ý nghĩa, kết hợp với lời văn nhẹ nhàng, dễ thương nhưng không kém phần hài hước, nếu bạn nào muốn tìm một làn gió mới để thư giãn đầu óc thì đây nhất định sẽ là sự lựa chọn tuyệt vời dành cho bạn. _____   “ “: Trích từ truyện.   Review by #Tuyết Tần  - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thu vàng tháng mười, cây trái ven đường đã kết đầy quả, cành nặng trĩu quả vươn ra đầu tường. Gió nhẹ khẽ vuốt, xào xạc xào xạc, tựa như đang vẫy chào những người đi ngang qua. Một cô bé mặc váy đỏ đang đứng ở chân tường, đôi mắt bé nhìn thẳng vào những quả đỏ au kia. Bé nuốt một ngụm nước bọt, gắng sức nhảy lên song vẫn không với tới. Cô bé không được ăn quả ủ rũ cúi đầu ôm con vịt đồ chơi, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đầy mong đợi. Sau đó, bé bi bô kêu to với con vịt đồ chơi đang ôm trong ngực:“Cạc cạc…” Cô bé đè lên bụng vịt nhỏ, vịt nhỏ lập tức đáp lại:“Cạc ~ “ Cô bé:“Cạc cạc cạc…” Con vịt đồ chơi nhỏ:“Cạc cạc ~ “ Bên cạnh con đường là sân chơi, mấy bạn nhỏ trượt phần phật từ trên trượt thang trượt xuống. Một đứa bé trong đó nghe được tiếng cạc cạc nên nhìn theo, sau đó lôi kéo người mẹ đứng bên cạnh, chỉ chỉ cô bé rồi nói với mẹ mình:“Mẹ ơi, con muốn con vịt nhỏ em gái kia đang ôm, nó sẽ kêu cạc cạc cạc, mẹ mua cho con một con được không?” Người mẹ trẻ nhìn sang, bên kia chỉ có một cái chai nhựa bị gió thổi vang lên soàn soạt, liền cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta bế con gái lên rồi nói:“Cục cưng, bé gái kia trông thế nào?” “Em gái ấy đang ôm con vịt nhỏ trong tay, mặc váy màu đỏ, buộc tóc. Em ấy đang nói chuyện với vịt nhỏ ạ…” Người mẹ trẻ càng nghe càng cảm thấy sau lưng tê dại. Cô ta nhìn sang bên kia, lại kéo một bạn nhỏ đứng bên cạnh rồi nói:“bạn nhỏ này, bên kia có một bé gái mặc váy đỏ đúng không?” Bạn nhỏ đang bận chơi thang trượt, vội vàng nhìn thoáng qua rồi nói:“Có ạ, em gái còn ôm một con vịt nhỏ trong tay.” Người bố trẻ tuổi khác thấy người phụ nữ xa lạ tiếp cận con mình, vội vàng đi đến liền nghe được câu này. Anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ con mình chỉ, ở đó không có gì hết. Hai phụ huynh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ngăn một bạn nhỏ khác:“Bạn nhỏ này, cháu nhìn bên kia xem có bé gái nào không?” Cậu bé nhìn thoáng qua:“Có ạ, em ấy đang đến đây…” Ngay sau đó, bạn nhỏ kéo góc áo ba ba rồi nói:“Ba ba, ba ba, chúng ta có thể dẫn em ấy về nhà không ạ? Em ấy kêu như một con vịt…” Một người lớn trong nhóm hét to một tiếng“Có quỷ!!!” Cô bé mặt váy đỏ hét theo. Những đứa trẻ khác cũng được phụ huynh nhào tới ôm chạy. Bé gái sợ đến mức dùng một cái xô đỏ bên cạnh đội lên đầu mình và bạn vịt nhỏ của mình. Bé trốn ở một bên, cơ thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy. Quỷ đều muốn ăn thịt trẻ con. Tử thầnKim Sân mang theo bóng đen tìm được cái bug* nhỏ này, thì thấy một cảnh như vậy. (*Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm kết quả không chính xác hoặc khônghoạtđộng như mong muốn.) Cô bé giống như con đà điểu nhỏ, vùi đầu trong xô, cơ thể đang run lẩy bẩy vẫn còn ở bên ngoài. Hiện trạng trẻ con loài người này là anh tạo thành. Trước đó, anh đang nghiên cứu app Final Destination thì xuất hiện hệ thống bug. Trong danh sách của hệ thống rơi mất tên của đứa bé này, dẫn đến việc đứa bé biến mất khỏi thế giới loài người. Nhưng trên thực tế, bé chưa chết, mà chỉ không có thực thể. Bé không cần ăn, người trưởng thành cũng không thể thấy bé. Kim Sân cũng phải trả một cái giá khá đắt. Vị trí tử thần vốn đã được xác định, nhưng đã bị cướp đi vì cái chết của đứa bé này.Anh nhất định phải nuôi đứa bé trong mệnh cách này sống đến năm tám tuổi. Sau đó, đợi bé bị tử thần hái đi dựa theo mệnh cách bản gốc, anh mới có thể trở về vị trí tử thần. Hiện tại đứa bé này đã năm tuổi, còn ba năm nữa. Đối với tử thần, nhất là tử thần có tiền, có thế, còn có thuộc hạ mà nói, đây là chuyện hết sức đơn giản. Kim Sân vẫy tay, hai bóng đen bên cạnh tiến lên cưỡng ép kéo đầu đà điểu nhỏ ra khỏi xô. Tóc tai của đà điểu nhỏ rối bời. Lúc này, bé vẫn đang nhắm chặt hai mắt, ra sức níu lấy lan can sắt bên cạnh, còn phát ra một tiếng“Cạc!”đầy kinh hoàng. Bóng đen không dám dùng quá nhiều lực. Suy cho cùng, chúng cũng không thể làm đứa nhỏ này bị thương được. Hai bóng đen chỉ có thể nhìn về phía Kim Sân xin chỉ thị. Từ trước đến nay, Kim Sân vẫn luôn xem thường loài người, nhất là trẻ con loài người phiền phức. Anh mở miệng nói:“Chu Chúc, thả lan can ra.” Chúc Chúc vẫn nhớ rõ tên mình, bé lập tức mở mắt, liền thấy được… ba ba bốc khí đen? Tuy bé đã rời khỏi cha mẹ hai năm, nhưng bé vẫn nhớ ba ba bé từng gọi bé như vậy! Mà ba ba cũng cao như thế luôn! “Cạc cạc cạc cạc cạc…”Nhóc con cố gắng gọi ba ba. Trong hai năm qua, bé chỉ có con vịt đồ chơi biết kêu cạc cạc này ở bên, nên nhóc con ít tuổi cũng học theo ngôn ngữ này luôn. Vì vậy, bé chỉ có thể kêu cạc cạc đầy trầm bồng du dương. Kim Sân nhìn trẻ con loài người đáng ghét này một lúc, mới nói với bóng đen:“Dẫn về.” Lần này, hai bóng đen lại bắt lấy Chúc Chúc lần nữa. Chúc Chúc rất sợ bóng đen đột nhiên xuất hiện này, liền giãy giụa tay nhỏ chân nhỏ muốn đi tìm ba ba. Đôi mắt nhóc con trong veo như nước, tựa như đang không hiểu vì sao ba ba lại không ôm bé. Giọng bé phát run, sợ hãi kêu:“Cạc cạc cạc cạc cạc!!!” Bé giãy giụa hết sức, một bóng đen vì không chú ý mà để bé thoát được. Cũng may, sau khi nhóc con thoát ra cũng không hề chạy lung tung. Bé đột nhiên nhào vào người Kim tiên sinh. Kim Sân bị trẻ con loài người ôm, anh phải cố nén xúc động muốn một cước đá bay bé lại. Anhnhìn bóng đen bên cạnh, lại nhìn trẻ con loài người. Bé sợ bóng đen đến mức rưng rưng nước mắt, nhìn anh xin giúp đỡ. Kim Sân trực tiếp biến cái xô nhựa của một đứa bé chơi cát bên cạnh cho to lên mấy lần, sau đó xé cái băng dính hình trẻ con loài người ra khỏi đùi mình. Anh nhanh nhẹn bỏ bé vào xô rồi xách cái xô lên. Cho dù, anh có không thích thì anh cũng phải bảo đảm, trẻ con loài người phiền phức này sống đến năm tám tuổi. Chúc Chúc bị bỏ vào xô. Bé với tay nhỏ, sau đó từ từ đưa cái đầu nhỏ ra ngoài. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ba ba, lại len lén nhìn về hướng khác. Sau khi bé thấy bóng đen thì lập tức rụt lại vào xô, run run rẩy rẩy phát ra một âm sữa nhỏ“Cạc ~ “ Kim Sân nghe thấy tiếng cạc tội nghiệp này thì đưa mắt nhìn hai bóng đen bên cạnh, hai bóng đen lập tức lui xuống. Sân chơi đã không còn ai. Gió đêm hây hẩy, Kim Sân bước đôi chân dài, xách theo cái xô màu đỏ, ngồi vào chiếc xe sang trọng. Thời điểm xe chuyển động, nhóc con trong xô lại run rẩy. Một lúc sau, dường như nhóc con đã cảm thấy an toàn. Bé lại với tay nhỏ lên thành xô lần nữa. Bé giống như con chuột nhỏ, cẩn cẩn thận thận thò đầu ra. Sau khi đôi mắt to tròn phát hiện không thấy quỷ đâu nữa, lúc này bé mới lật người thoát khỏi cái xô, rơi xuống chỗ ngồi trên xe. “Cạc cạc cạc cạc…”Nhóc con nhanh chóng bò lên, ôm đồ chơi, kéo góc áo Kim Sân. Kim Sân cực kỳ ghét bỏ, anh nhấc bé lên bỏ lại vào trong xô. Lần này, nhóc con ngoan ngoãn ngồi xổm trong xô, ngước nhìn Kim Sân với đôi mắt trong veo như nước —— “Cạc cạc cạc cạc…” Mời các bạn đón đọc Cha Tui Nói Ổng Là Thần của tác giả Thành Nam Hoa Khai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Túy Hậu Ngư Ca
Vết thương càng sâu, vết sẹo càng cứng.   Ngày Thẩm Hoài Cảnh gặp Ôn Đinh lần đầu tiên, toàn thân cô được bọc kỹ trong một lớp bảo vệ vừa dày vừa xấu xí như vậy. Nụ cười giả tạo, những câu nói sặc mùi tiền, toàn thân tỏa ra một loại cảm giác vừa hèn mọn vừa khiến người ta chán ghét không muốn đến gần. Không ai biết, đây chính là mục đích của Ôn Đinh, càng bị xa lánh càng tốt, càng an toàn cho chị em cô.    Người khác có thể sẽ rơi vào cái bẫy lừa này của cô, nhưng Thẩm Hoài Cảnh không phải là người khác. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đó, tuy rằng đối với trò khôn vặt của cô không có biểu hiện gì, nhưng khoảng thời gian lăn lộn dưới vũng bùn của xã hội đã khiến cho đôi mắt của Thẩm Hoài Cảnh vừa nhìn đã biết, cô gái này không đơn giản. Xinh đẹp, miệng lưỡi giảo hoạt không có lời nào là thật, nhưng đối với em trai là tuyệt đối ân cần chu đáo, ngay cả với hai đứa trẻ không thân thích nhà hàng xóm cô cũng thật lòng đối đãi. Người như vậy, không thể là người xấu.   Nhắc đến hai đứa trẻ hàng xóm này, thật ra chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc gặp gỡ định mệnh giữa anh và cô. Vốn là Ôn Đinh cùng với em trai Ôn Dĩ Nam thuê nhà bà nội của hai đứa trẻ, nhưng vì bà ấy đột ngột bị bệnh mới đem bọn chúng đến cho người cậu nhiều năm không gặp chính là Thẩm Hoài Cảnh anh đây. Nói như vậy cũng đủ hiểu, thà rằng bọn trẻ muốn ăn nhờ ở đậu nhà người dưng như Ôn Đinh cũng không có cách nào ngay lập tức thân thiết với người cậu từ trên trời rơi xuống này. Bất đắc dĩ, Thẩm Hoài Cảnh đành phải đem “một nhà bốn người” bọn họ về cưu mang. *** Đương nhiên, để khiến cho Ôn Đinh gật đầu đồng ý, Thẩm Hoài Cảnh phải bỏ ra không ít điều kiện. Có thể lúc đầu anh cũng không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng dần dần, cô gái bí ẩn này lại khiến anh cảm thấy tất cả đều xứng đáng. Lúc đầu, cô dùng thái độ hờ hững để đối đãi với tất cả mọi người và mọi thứ, nhưng sau đó Thẩm Hoài Cảnh nhận ra được, cô đã dần buông lỏng phòng bị đối với anh. Thỉnh thoảng vào lúc chính cô cũng không nhận ra, cô đã bộc lộ bản chất thật của mình. Thận trọng và vô cùng hoảng sợ.   Chẳng biết từ khi nào, Thẩm Hoài Cảnh lại để ý đến Ôn Đinh như vậy, những giấc ngủ không an ổn, những lúc xù lông trợn mắt giả vờ dữ dằn để bảo vệ mình và em trai, còn có những điều mà những cô gái nhỏ nhắn thường sẽ không làm được. Anh quyết định điều tra “con người thật sự" của cô. Tuy không thể tìm hiểu được ngọn ngành, nhưng ít nhất, “một vài" thân phận của cô đã hiện ra trước mắt.   Thẩm Hoài Cảnh muốn đặt cược. Anh cược bằng một dự án vô cùng lớn, rằng cô sẽ không vì tiền mà phản bội anh, rằng cô xứng đáng với sự mạo hiểm của anh. Cuối cùng, anh thắng.   Xuất phát từ nguyên nhân nào thì chính Ôn Đinh cũng không rõ, cô đã cố gắng giấu mình tốt nhất có thể, nhưng vẫn bị lôi vào thế giới trắng đen lẫn lộn của anh. Ôn Đinh chỉ biết rằng, mình không thể phản bội anh, nhưng để chấp nhận phần tình cảm mới lạ này, Ôn Đinh thật sự không dám mạo hiểm.   Thế nên, vào lúc Thẩm Hoài Cảnh đang hăng hái nhất bước chân vào mối quan hệ nam nữ đầu tiên sau 28 năm, Ôn Đinh bỏ đi. Không phải là trốn tránh anh, mà là trốn chạy khỏi sự truy bắt của những người kia.   Thẩm Hoài Cảnh vô cùng tức giận, điên cuồng đi tìm hai chị em cô, thề với lòng mình sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để chạy trốn nữa và anh đã làm được. Lần này không những tìm được cô, anh còn bắt luôn trái tim của cô gái nhỏ mang về nhà.   Thật ra, cũng chính nhờ khoảng thời gian trốn chạy này, Ôn Đinh mới nhận ra, trong lần cược của anh, anh đã thắng luôn cả cô rồi. Thế nên, Ôn Đinh nhắm mắt mở lòng mình, thử mạo hiểm giao tương lai của mình và em trai mình cho anh.    Thẩm Hoài Cảnh ngoài mặt kìm nén không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nhảy loạn rồi. Đừng nói là chỉ hai chị em cô, bảo anh chăm sóc cả gia phả nhà cô cũng còn được. Chỉ có điều anh mừng hơi sớm, gia phả nhà Ôn Đinh, lại đâu phải dạng vừa.   Một khi đã trao gửi bản thân cho anh, đương nhiên cô cũng sẽ nói rõ tình huống của mình, Chính vì vậy, Thẩm Hoài Cảnh mới có thể vạch ra kế hoạch từng bước giải cứu cô gái của mình khỏi sự ràng buộc của một gia đình hào môn coi tiền hơn mạng.   Những ngày tháng sau đó, là sự ăn ý của hai người trong từng bước nhỏ của cuộc sống, từ chuyện giải quyết tâm sinh lý cho hai bạn nhỏ muốn yêu sớm trong nhà, cho đến những vết thương từ quá khứ. Sẽ không hề quá lời khi nói hai người họ chính là bác sĩ của đối phương. Những vết thương cho dù bản thân đã cố chôn vùi thật sâu nhưng vẫn âm ỉ đau mỗi khi nhớ đến, những luyến tiếc đối với sinh mệnh đã không còn, họ cùng nhau mở ra từng thứ một, và rửa sạch quá khứ đau buồn ấy.   Có thể bạn cho rằng, đây là một câu chuyện cổ tích, kết thúc bằng sự trả giá của những người xấu xa và sự viên mãn hạnh phúc của những người đã từng cố gắng. Nói như vậy cũng không sai, nhưng bạn có công nhận một điều rằng, đọc được một kết cục như thế này cảm giác rất thoả mãn không? Cho dù cuộc sống thật sự sẽ không có công bằng tốt đẹp như vậy, nhưng ít ra chúng ta cũng đã từng cố gắng hướng đến những điều tương tự.    Tình yêu của Thẩm Hoài Cảnh và Ôn Đinh là vượt qua trắc trở mới có thể đến được hạnh phúc, cũng sẽ khiến một vài người đứng bên cạnh đau lòng, giống như thanh mai trúc mã của Ôn Đinh vậy. Nhưng biết sao được, là anh từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh cô nhưng lại không có mặt vào lúc cô cần che chở nhất. Còn có tình cảm lệch thời gian của hai con người cá tính Vi Thiến và Liên Hiên, phát triển tình yêu bằng một hy vọng nhỏ nhoi mà họ chưa từng từ bỏ. Còn có, hai cô cậu nhóc sống cạnh lâu hiểu lòng nhau đầy hứa hẹn Khương Hoài Nhân và Ôn Dĩ Nam. Và còn rất nhiều mảnh đời đầy tâm sự của những người làm cha mẹ, tất cả bọn họ đều vì một cuộc sống tốt đẹp ở phía trước mà buông nhẹ gánh lòng.   Có người hỏi, Ôn Đinh yêu Thẩm Hoài Cảnh nhiều bao nhiêu?   Ôn Đinh không biết, chỉ biết rằng trước khi gặp anh, cô cảm thấy chết là một sự giải thoát. Nhưng sau khi gặp anh rồi, điều cô sợ nhất lại là cái chết. Chết rồi, ai sẽ xoa dịu nỗi đau cho anh? Ai sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng còn lại?   Bởi vì Thẩm Hoài Cảnh từng nói, anh đã cược một ván trên người Ôn Đinh, chính là tính mạng và cuộc đời sau này của anh. *** ***NÓI SƠ SƠ VỀ TRUYỆN*** Trước khi edit truyện này thì mình đã đọc qua truyện "Hôn Nhân Ấm Áp" của Túy Hậu Ngư Ca. Mình thật sự thích cách viết truyện của tác giả. Lối viết truyện gần gũi, ngọt ngào, không quá cầu kì phóng đại, đặc biệt rất HÀI HƯỚC. Truyện này nói về hai người bị tổn thương tình cảm gia đình, vì một số lí do bất đắt dĩ nên sống chung dưới một mái nhà (motip cũ, nhưng câu chuyện không cũ), sau đó...(đọc rồi sẽ biết ^^). Truyện gần gũi, ngọt ngào, hài hước, cảm động. Đặc biệt là những câu chuyện đầy xúc động của các cặp chị em trong truyện. Tính cách nhân vật: Thẩm Hoài Cảnh: đẹp như tranh, lạnh như băng, cấm dục, thích dùng ánh mắt để nói chuyện (nói hơn 2 chữ là nhiều rồi), thường dùng hành động để chứng minh. Ôn Đinh: xinh đẹp, thông minh, nói nhiều (nói rất là nhiều), lời nói cay độc, chuyên đi đốt nhà người khác. Nhân vật phụ: các nhân vật phụ đều hài hước, đáng yêu. Nội dung thế nào thì mời các bạn đọc truyện nhé. Chứ nói hết mất vui. AHiHi. _____________________ ***ĐÔI DÒNG CHIA SẺ VỚI ĐỌC GIẢ*** Đây là truyện đầu tiên mình edit, hẳn sẽ có nhiều thiếu sót, mong các bạn thông cảm nhé. Lúc đọc truyện, nếu các bạn phát hiện ra có chổ sai lỗi chính tả hay câu từ không hợp lí thì các bạn vui lòng bình luận bên cạnh để mình xem và sửa lại nha. Đọc truyện xong nhớ cho mình ý kiến nha. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. KHÔNG THÍCH THÌ LẶNG LẼ BƯỚC QUA ĐỜI NHAU, XIN ĐỪNG DỪNG LẠI RỒI BUÔNG LỜI CAY ĐẮNG, LÀM TỔN THƯƠNG NHAU. CÁM ƠN CÁC BẠN. __________________________ Ở mỗi chương Hi có chèn một bài hát tiếng Trung (vì Hi rất thích nghe nhạc Trung). Ai có bài hát nào hay thì bình luận lại để Hi đăng ở các chương sau nhé (nếu bài đó không trùng với bài Hi đã đăng rồi.)   Mời các bạn đón đọc Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn của tác giả Túy Hậu Ngư Ca.
Ông Tôi 22 Tuổi - Nhất Mai Đồng Tiền
 Văn án: Năm 2018, bọn họ đã qua tuổi thất tuần. Trong một đêm, bọn họ quay trở lại tuổi 22, không còn biết cái gì là đau lưng mỏi gối. Đương lúc bọn họ cho rằng mình đã trở về thời thanh xuân tươi đẹp, có thể thay đổi vận mệnh để tiến lên đỉnh cao nhân sinh, lại phát hiện bây giờ vẫn là năm 2018. Thế là bọn họ biến thành tay trắng nghèo rớt mồng tơi, không chứng minh nhân dân, không thẻ ngân hàng, không sổ hộ khẩu. A? Vầy sao chơi??? Gặp xuân cây héo đâm chồi lại, Người chẳng hai lần tuổi thiếu niên.  Thực ra câu trên không đúng với vô số bộ truyện trọng sinh, nhưng mình không thích trọng sinh lắm, thứ nhất là vì nhân vật trở về quá khứ thường có bàn tay vàng do biết trước tương lai, đánh đâu thắng đó, thứ hai là những gì họ làm chỉ thay đổi dòng thời gian mới, còn trong dòng thời gian cũ, bi kịch vẫn vẹn nguyên.  Vậy nếu chúng ta có cơ hội được làm lại cuộc đời, được trở về với những năm tháng tuổi xuân ngay trong dòng thời gian này thì sao? Bạn sẽ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở, sửa đổi sai lầm của bản thân hay bắt đầu sống vì mình nhiều hơn?  Lý thuyết mộng mơ đầy màu hường phấn, nhưng thực tế phũ phàng là trong cuộc sống hiện đại, đặc biệt là ở một nơi quản lý người dân nghiêm ngặt như Trung Quốc, nếu một ngày bạn đột nhiên cải lão hoàn đồng, từ một ông già bảy mươi bỗng biến ra cậu trai trẻ đôi mươi, bạn sẽ thành người ngoài vòng xã hội, có nhà nhưng không thể về, có tiền nhưng không thể tiêu, có giấy tờ nhưng không thể dùng.  Ba nhân vật chính trong truyện đột nhiên trẻ lại 50 tuổi sau một vụ tai nạn. Xui xẻo thay, cả ba chẳng còn điện thoại, tiền mặt cũng chẳng có bao nhiêu, giấy tờ lại không dùng được. Ba “cụ già” không còn cách nào khác ngoài việc dắt díu nhau trốn đến thôn Hà gia, quê của một trong ba người, rồi góp tiền thuê lại căn nhà bỏ hoang cả chục năm của cụ Hà để còn có chỗ chui ra chui vào. Và từ đó, cuộc sống mới của ba con người xa lạ bắt đầu.  Trong những chuỗi ngày gian nan ấy, cơm không đủ ăn, áo quần chẳng đủ mặc, nhưng họ dần tìm được niềm vui và ý nghĩa mới trong cuộc sống. “Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm.” Cụ nông dân Hà Đại Tiến dạy hai ông bạn thành phố đơm đó bắt cá, vào rừng hái nấm, chăm cây ăn quả. Cụ béo Đường Tam Bàn dạy hai ông bạn dùng smartphone, lên mạng, làm vlog. Soái ca thiên tài Tống Kim đóng vai trò chiến lược gia của cả bọn. Mỗi người trong số họ có ưu khuyết điểm riêng, bổ sung cho nhau, học hỏi nhau để vượt qua nghịch cảnh. Cụ Hà bắt đầu biết sống vì mình, chịu học chữ, học lái xe. Cụ Đường không còn tự ti vì mình béo. Cụ Tống không còn ích kỷ, độc đoán mà bắt đầu biết quan tâm đến người khác. Bạn sẽ cười mỉm chi khi thấy các cụ mày mò làm vlog ẩm thực, livestream ăn uống, mê game Liên quân. Bạn sẽ xúc động trước tình cảm sâu đậm của các cụ dành cho người vợ đã khuất hay trước mối tình đơn phương 50 năm của cụ Đường. Bạn sẽ hồi hộp theo dõi cuộc đấu trí giữa ba cụ với đội ngũ tìm người. Bạn sẽ hâm mộ tình bạn keo sơn giữa ba cụ già vốn chẳng hề có điểm chung.  Tác giả Nhất Mai Đồng Tiền chắc cũng không xa lạ gì với mọi người, mình đã đọc qua một số truyện của tác giả này, như Nhà trọ hoa yêu, Gấu trúc đại nhân nhà ta, Shipper lục giới..., điểm chung là viết tạm ổn, giải trí tốt, đọc xong quên. Nhưng Ông tôi 22 tuổi lại theo một phong cách khác, không hẳn là ngôn tình. Truyện xoay quanh tình bạn giữa ba cụ là chủ yếu, cùng với tình cảm giữa người thân trong gia đình. Nhờ trẻ lại, họ có cơ hội sửa đổi bản thân, đồng thời nhìn nhận lại mối quan hệ của mình với người nhà, giải quyết những gút mắc tưởng chừng không thể tháo gỡ. Tình yêu chỉ là gia vị điểm xuyết trong truyện, nhưng tô điểm rất đúng chỗ, không thừa không thiếu.  Mình đặc biệt ấn tượng với quá khứ của cụ Tống, đoạn hồi ức ít ỏi cho thấy cụ vốn không phải người độc miệng, ích kỷ, chuyên chế như mọi người vẫn tưởng. Cụ âm thầm giúp đỡ người khác nhưng ko nói ra, quan tâm người khác nhưng ko biểu lộ. Sau khi vợ qua đời, cụ lại càng thu mình trong thế giới riêng, như một con nhím đầy gai, đẩy con cháu ngày càng xa. Thật may là hai người bạn đã giúp cụ rũ bỏ gai nhọn và nhìn con cháu mình từ một góc độ khác. Ngoài ra chuyện tình của cháu gái cụ Tống và anh cảnh sát điều tra án ba cụ già mất tích cũng khá dễ thương, tiếc là tác giả quá keo kiệt, không viết một chữ phiên ngoại nào, đọc đến chương cuối vẫn còn thòm thèm chưa đã. *** Hầu Tiểu Tả cười vỗ vỗ hắn đầu vai: “Đừng uống, ta đưa ngươi về nhà.” “Ta không có say.” Triệu Dũng lại uống lên một ly, sau đó nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Bất quá vì cái gì ngươi gần nhất lão mời ta ăn cơm? Còn không cho ta đưa tiền, giống như ngươi làm chuyện trái với lương tâm.” Hầu Tiểu Tả bất động thanh sắc, hỏi: “Vậy ngươi còn muốn hay không ta thỉnh? Còn ăn không ăn?” Triệu Dũng chớp hạ mắt, vui cười: “Muốn, ăn.” Này lệnh đầu người đại án tử nhưng xem như đi qua, hắn đương nhiên phải hảo hảo khao chính mình, Hầu Tiểu Tả phải làm Tống gia tôn nữ tế, kẻ có tiền, hắn muốn dùng sức ăn. Đối, dùng sức ăn. “Lão bản, lại cho ta nướng một cái đại thận ——” ………… Ba tháng sau. “Tới tới, hai chân kẹp chặt, bả vai thả lỏng, chú ý hô hấp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định điểm, tự tin, tự tin…… Đối! Liền như vậy đi.” T dưới đài lão sư trước mắt đi qua một liệt liệt người mẫu, nhất nhất chỉ đạo, đều là thiên phú thật tốt người mẫu, xem đến chúng lão sư thập phần vừa lòng. “Gì lão ra tới ——” Không biết ai kêu một tiếng, dưới đài lão sư cũng hướng kia xem. Một hồi liền có cái dáng người thập phần cao gầy, màu da hắc đến thập phần có đặc điểm lão nhân đi ra. Hô hấp tự nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định trong ánh mắt cũng tràn ngập tự tin. Đó là bất đồng với hoa giáp lão giả tự tin. Cũng là lão giả trung đáng quý tự tin. Như là một cái tân thời đại tiến đến, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng hy vọng. Hiện giờ “Tang” văn hóa thịnh hành, ngay cả người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn đều ở dần dần biến mất. Lúc này ở người mẫu giới ngang trời xuất hiện một vị lão giả, trừ bỏ dáng người thực phù hợp người mẫu tiêu chuẩn, đáy mắt tự tin cùng hướng về phía trước diện mạo mới là khó nhất đến. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ T đài khí thế đều thay đổi. Trở nên làm người phấn chấn, làm người tích cực. “Lúc trước lão tổng ký xuống gì lão, thật là tuệ nhãn thức châu.” Lão sư cảm khái, sôi nổi tán thành nhà mình lão bản ánh mắt. Bỗng nhiên bên cạnh có cái dáng người thon dài cao gầy người cười, nói: “Kia còn không phải ta thật tinh mắt, đem hắn tự mình đề cử cho các ngươi lão bản.” Vài vị lão sư triều kia người nói chuyện nhìn lại, người này tóc bạc bạch da, nhưng thân cao cực cao, so chi thiên gầy người mẫu, hắn dáng người càng cân xứng, càng có lực. Không đợi bọn họ khai quật nhân tài ánh mắt sáng lên, liền có người nhận ra người này rồi, kinh hô. “Tống tổng ——” Mời các bạn đón đọc Ông Tôi 22 Tuổi của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền. FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF
Hám Sinh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Sau khi em đi. Liệu trong cuộc sống của anh. Có một khoảnh khắc nào đó. Anh nhớ đến em?"*   Đó là câu duy nhất mà Hám Sinh muốn hỏi Đông Dạ Huy trong suốt năm năm cô ở trong tù. Không phải là tại sao lại đối xử với em như vậy, cũng không phải là anh đã bao giờ yêu em chưa, chỉ là, liệu anh có từng nhớ đến em, dù chỉ trong một khoảnh khắc?   Hám Sinh và Đông Dạ Huy gặp nhau khi cô mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Cô đã cùng anh trải qua cả thời niên thiếu, đem hết tâm tư, tình cảm của mình trao trọn cho anh. Hám Sinh đã ngốc nghếch cho đi tất cả mà không cần đền đáp, chẳng giữ lại cho bản thân chút gì.   Còn Đông Dạ Huy, đừng nói là yêu, có lẽ anh còn không muốn coi cô là bạn. Anh cho phép cô ở bên cạnh mình suốt mười năm dài đằng đẵng, chẳng qua là bởi cô có giá trị lợi dụng mà thôi.   Đông Dạ Huy từ nhỏ đã không có mẹ, cuộc sống vô cùng khó khăn và thiếu thốn, còn Hám Sinh lại được mẹ cho rất nhiều tiền. Khi còn nhỏ, anh lợi dụng Hám Sinh để lấy tiền tiêu vặt của cô, sau này khi lớn lên rồi, anh lại nhờ vả cô dọn dẹp phòng và giặt quần áo. Dần dần, việc lợi dụng Hám Sinh dường như trở thành một thói quen, khiến Đông Dạ Huy coi đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống.   Yêu đơn phương đã đau đớn, nhưng yêu đơn phương rồi bị chính ngưòi mình yêu lợi dụng không thương tiếc còn đau đớn hơn gấp vạn lần.   Hám Sinh đã chấp nhận mang tội bất hiếu, trộm tiền dưỡng lão của mẹ mang cho anh. Đổi lại, cô được gì?   Khi ba anh bị bệnh, một tay cô chăm sóc. Khi ba anh qua đời, một tay cô lo liệu. Trong khi đó, anh lại tìm cách để đổ hết tội lỗi của mình lên đầu cô. Khi quan tài của ba anh vừa hạ, cũng là lúc cô bị bắt vào tù.   Hóa ra, trong lúc cô vì anh mà vất vả ngược xuôi, thì anh lại từng bước đẩy cô vào chỗ chết.   Hóa ra, trao yêu thương, có thể nhận lại chỉ là đau đớn tủi hờn.   Đông Hạ Duy, em đã yêu anh mười ba năm, thì cũng có thể thay anh ở tù năm năm để anh sống an nhàn, hạnh phúc. Nhưng tại sao suốt năm năm dài như thế, anh không hề ghé thăm em, dù chỉ một lần?   Trong năm năm đó, từ một thiếu niên tuấn tú nhưng gầy yếu, vô danh, Đông Dạ Huy trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hô mưa gọi gió trên thương trường.   Cũng là năm năm đó, từ một cô gái hồn nhiên, hoạt bát, thậm chí có phần ngốc nghếch, Hám Sinh trở thành một người con gái mà người ta mà chỉ cần nhìn lướt qua một lần cũng cảm thấy xót xa bởi sự u buồn ngập tràn trong đáy mắt và nét bi thương hiện hữu trong từng cử chỉ của cô.   Sau khi Hám Sinh mãn hạn tù, Đông Dạ Huy đã tìm đến cô, tỏ ý muốn bù đắp cho những thiệt thòi cô đã vì anh mà gánh chịu. Nhưng những thứ anh nợ cô, có trả cả đời đi chăng nữa cũng không trả nổi một phần.   Hám Sinh đã trốn chạy khỏi Đông Dạ Huy, cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh. Còn Đông Dạ Huy vẫn luôn cho rằng Hám Sinh đã chết.    Những ngày sau đó, những kí ức của một thời xưa cũ bỗng nhiên ồ ạt kéo về trong tâm trí anh. Ngày ấy, Hám Sinh rất béo, giọng nói của cô rất to, cô luôn làm anh cảm thấy chán ghét. Nhưng cũng là Hám Sinh của ngày ấy, luôn thu dọn nhà cửa và giặt giũ quần áo cho anh mà không một lời than vãn, luôn nấu cho anh những bữa cơm nhà chất chứa yêu thương. Đến lúc đó, anh mới nhận ra, cảm xúc anh dành cho cô không chỉ là ăn năn, áy náy, mà còn là đau xót, nhớ thương.   Cùng lúc đó, ở một hòn đảo xinh đẹp và bình yên, Hám Sinh sống an nhàn với số tiền mà mẹ cô để lại. Chỉ là, trái tim của cô đã nguội lạnh, chẳng còn khao khát được yêu thương. Chỉ là, cô đã không còn đủ nhiệt huyết để có thể yêu thêm một người nữa.   "Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư."**   Chỉ đến khi Hám Sinh vô tình gặp lại Đông Dạ Huy, cô mới nhận ra rằng mình đã nhớ anh nhiều như thế.   Dạ Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, mà em vẫn chẳng thể quên anh.   Hám Sinh, trải qua nhiều chuyện chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, rằng mình cần em hơn tất cả.   Nhưng nếu bây giờ Đông Dạ Huy quay đầu thì liệu có còn kịp nữa hay không? Kịp, mà cũng không kịp nữa rồi. Kịp để Hám Sinh có thể cảm nhận được hơi ấm của trái tim anh, nếm trải những thương yêu ngọt ngào mà cô từng khao khát, nhưng không kịp để họ nắm tay nhau đến hết đời.   Kết quả xét nghiệm cho thấy Hám Sinh mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Và đến lúc đó, cô mới biết rằng, một Đông Dạ Huy đã từng bội bạc và nhẫn tâm như thế, hóa ra lại là một kẻ nặng tình.   Trước đây, anh luôn thấy xấu hổ khi giới thiệu cô trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ, ngay giữa phòng họp, trước mặt vô số nhân viên, anh sẽ luôn nắm tay cô, không ngại ngần gọi cô là vợ.   Trước đây, anh thường ra ngoài cả đêm không về. Nhưng bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô, anh có thể bỏ cả một cuộc họp quan trọng để chạy về nhà.   Suốt ba mươi năm cuộc đời, Đông Dạ Huy chưa hề đối xử dịu dàng với bất kỳ ai. Nhưng anh của bây giờ sẽ dịu dàng mà ôm cô trong vòng tay sau mỗi lần xạ trị đầy đau đớn, sẽ ân cần cho cô uống từng ngụm nước, kiên nhẫn dìu cô đi khắp mọi nẻo đường.    Con người Đông Dạ Huy là thế, nếu không yêu sẽ là một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng nếu đã động lòng sẽ dùng toàn tâm toàn ý để yêu thương.   Hám Sinh, anh rất sợ đến một em sẽ rời bỏ anh. Vậy nên, xin em, xin em hãy vì anh mà mạnh mẽ, hãy vì anh, gắng gượng đến cùng.   Dạ Huy, nếu anh có thể lạnh lùng như trước, em sẽ chẳng bận lòng nếu phải ra đi. Nhưng bây giờ, em sợ rằng nếu em đi, sẽ chẳng còn ai ôm lấy anh mỗi khi anh mỏi mệt, chẳng còn ai vỗ về trái tim anh mỗi khi anh yếu đuối. Em sợ anh sẽ cảm thấy lạc lõng và cô đơn, sợ anh sẽ sống một cách trống rỗng như em đã từng.   Nhưng anh à, nửa đời trước em đã sống quá mạnh mẽ rồi, giờ đây em không thể gắng gượng được nữa. Em rất mệt, rất đau. Xin lỗi anh, vì chẳng thể bên anh đến cùng.   "“- Dạ Huy, anh về quá muộn, em tiêu hao nhiều lắm, chỉ có thể cùng anh đoạn đường này.”   "- Ngoan, đừng nói, van xin em..."   Đông Dạ Huy thanh âm im bặt mà nói, cánh tay Hám Sinh từ trên vai anh từ từ thả xuống, yên lặng bất động. Một khắc ấy như ngừng lại, nỗi đau đớn như lan tỏa khắp toàn thân anh."   Cái giá mà Đông Dạ Huy phải trả khi phụ bạc một người yêu anh nhất, là một đời cô độc giữa thế gian.   Ông trời vẫn luôn công bằng như thế.   “Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn đậu trên vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không được đuổi nó, đó là em trở về nhìn anh. Dạ Huy, đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.” ________________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích bài hát "Sau khi tôi đi" - Dã Khu Ca Thần "..."**: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa   Review by #Thiên Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Hám Sinh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Hữu Châu Hà Tu Độc - Tô Du Bính
Thở ra hít vào, xú khi bay ngất trời Hai bên trái phải đều giống nhau, đầu tóc bù xù mặt mày lắm lem. Đoan Mộc Hồi Xuân chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại sa sút đến mức này. Nhưng để sống sót qua ngày, đành phải làm hổ lạc đồng bằng ra vẻ đáng thương. *** Cơ Thanh Lan mắt nhìn bát mì trên mặt đất, không nói một lời. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, cha già hói đầu (hay trọc đầu gì đó) beo béo trước mặt là một thằng điên cuồng vọng tự đại hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão đó thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão chịu đựng sự bỡn cợt của lão. Lão boss cầm giá nến đến gần hơn một chút. Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã rắc muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm. “Đau không?” Lão boss nhìn hắn, vẻ quan tâm. Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.   Mời các bạn đón đọc Hữu Châu Hà Tu Độc của tác giả Tô Du Bính.