Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Địa Ngục Đỏ

Nhiều tháng sau khi hồn ma của Anna Korlov mở cánh cửa dẫn tới Địa ngục và bước qua, Cas vẫn không thể vượt qua chuyện đó. Cậu nhìn thấy Anna ở khắp mọi nơi, trong lúc ngủ và trong những cơn ác mộng. Nhưng mọi thứ có vẻ rất bất thường… Những thứ Cas trông thấy không phải là ảo ảnh. Anna đang bị tra tấn và mỗi lần xuất hiện, cô dường như lại phải chịu nhiều đau đớn hơn. “Cassio,” em thì thầm. “Hãy đưa em ra khỏi đây.” Cas không biết chuyện gì đã xảy ra với Anna sau khi cô xuống Địa ngục nhưng cậu biết cô không đáng phải chịu những cực hình đó. Anna đã cứu mạng Cas nhiều lần, giờ đã đến lúc cậu trả ơn cô. *** Bộ sách Anna Korlov gồm có: Oan Hồn Máu Địa Ngục Đỏ ... *** Kendare Blake là tác giả của sáu cuốn tiểu thuyết bao gồm: Sleepwalk Society, series kinh dị "Oan hồn máu" (Anna Dressed in Blood - 2011) và Girl of Nightmares (2012), series The Goddess War được xây dựng dựa trên nền tảng cuộc chiến của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp gồm Antigoddess (2013), Mortal Gods (2014), và Ungodly (2015).  Đồng thời, cô dự định ra mắt series truyện thuộc thể loại Dark fantasy mang tên Three Dark Crowns vào năm 2016.   Kendare Blake sinh ra tại thủ đô Seoul, Hàn Quốc nhưng lớn lên ở thành phố nhỏ của Cambridge, bang Minnesota. Cô tốt nghiệp Đại học Ithaca, ở Ithaca, New York đồng thời nhận được bằng Thạc sĩ chuyên ngành Văn phong sáng tạo (Creative Writing) từ Đại học Middlesex tại London, Anh. Các tác phẩm của cô được bình chọn và lọt vào top 5 những cuốn tiểu thuyết kinh dị ăn khách năm 2011 trên Đài phát thanh Công chúng quốc gia của Mỹ, top 10 Kirkus. *** Tôi nghĩ mình đã từng xử lý một cô gái trông giống như cô này. Đúng rồi. Tên cô bé là Emily Danagger. Cô bé bị một tay thầu khoán thi công xây dựng nhà cho bố mẹ cô sát hại vào năm cô 13 hay 14 gì đấy. Thi thể cô bé bị nhét vào tường trong tầng áp mái rồi xây lấp lại. Tôi chớp mắt và lầm bầm trả lời qua quýt cho câu gì đấy mà cô gái trước mặt vừa hỏi. Xương gò má của Emily cao hơn. Cái mũi trông cũng khác. Nhưng hình dáng khuôn mặt thì khá giống, cứ như thể tôi đang nhìn vào cô bé mình đã lần theo lên đến phòng dành cho khách trên lầu. Tôi mất gần một tiếng đồng hồ dùng dao tế chém hết bức tường này đến bức tường khác khi cô bé cứ thoắt ẩn thoắt hiện và cố lén ra đằng sau tôi. “Tớ thích phim quái vật,” cô gái ngồi trước mặt, tên gì tôi cũng chẳng nhớ, lên tiếng. “Tớ mê Jigsaw 1* và Jason2* . Còn cậu?” * Nhân vật phản diện trong phim kinh dị Saw. * Jason Voorhees: nhân vật phản diện trong phim Friday the 13th. “Tớ không khoái phim quái vật mấy,” tôi đáp và chẳng buồn đính chính rằng cả Jigsaw lẫn Jason về cơ bản không phải là quái vật. “Tớ thích những vụ nổ, hiệu ứng đặc biệt.” Là Cait Hecht, tôi bất chợt nhớ ra tên cô. Cô là học sinh lớp 10 trường Winston Churchill. Cait có đôi mắt màu nâu lục nhạt, quá to so với khuôn mặt, nhưng trông cũng xinh. Tôi không biết mắt của Emily Danagger màu gì. Lúc tôi gặp Emily, mắt cô bé đã không còn chút huyết sắc. Tôi nhớ khuôn mặt cô bé, trắng bệch nhưng vẫn có hai con mắt, ẩn hiện giữa lớp giấy dán tường bạc màu. Nghĩ lại thì có vẻ ngớ ngẩn nhưng lúc ấy, nó là trò chơi đập chuột phiên bản ma quái vô cùng căng thẳng. Tôi ướt đẫm mồ hôi. Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi, khi tôi nhỏ tuổi hơn và dễ bị kích động hơn. Phải nhiều năm sau tôi mới bắt đầu đối mặt với những linh hồn có sức mạnh thực sự - những linh hồn như Anna Korlov, người con gái lẽ ra đã có thể xé xác tôi bất kỳ khi nào em muốn, nhưng rốt cuộc lại cứu mạng tôi. Tôi đang ngồi ở cái bàn trong góc một tiệm cà phê trên phố Bay. Carmel đối diện với hai người bạn nữa của cô ấy, Jo và Chad. Tôi nghĩ hai người này đã cặp kè nhau từ năm lớp 7. Rùng cả mình. Bên cạnh tôi, Cait Hecht nghiễm nhiên được cho là bạn hẹn của tôi. Chúng tôi vừa đi xem phim. Tôi không nhớ phim có nội dung gì nhưng hình như có mấy con chó khổng lồ. Cô đang nói chuyện với tôi kèm theo những cử chỉ điệu bộ quá đà, nhướng cao mày các kiểu, phô hàm răng hoàn hảo nhờ đeo niềng từ bé, cố duy trì sự chú ý của tôi. Nhưng trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ sao cô giống Emily Danagger đến vậy, mỗi tội ít thú vị hơn. “Ừm,” cô ngượng ngập nói, “cậu thấy cà phê thế nào?” “Ngon,” tôi đáp. Tôi cố mỉm cười. Đây không phải lỗi tại cô. Carmel mới chính là người lôi tôi vào trò hề này và tôi làm theo để cô ấy thôi lải nhải. Tôi cảm thấy mình thật khốn nạn khi làm lãng phí thời gian của Cait. Còn khốn nạn hơn khi ngầm so sánh cô với một linh hồn tôi đã tiêu diệt 4 năm trước. Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt. Tôi uống một ngụm lớn cà phê. Mà đúng là nó rất ngon, nhiều đường, kem đánh xốp và quả phỉ. Bên dưới bàn, Carmel đá một cái khiến suýt chút nữa thì tôi sặc. Khi tôi ngước lên thì cô ấy đang nói chuyện với Jo và Chad những rõ là cô ấy cố ý. Tôi đang là một bạn hẹn bất lịch sự. Bên dưới mắt trái cô ấy bắt đầu giật giật. Tôi nhanh chóng tìm cách lịch sự trò chuyện. Nhưng tôi không khuyến khích chuyện này hay bật đèn xanh với cô. Dù sao tôi cũng không hiểu lý do cô muốn đi chơi với tôi. Sau những gì xảy đến với Mike, Will và Chase năm ngoái - Mike bị Anna giết, còn Will và Chase bị gã pháp sư ăn thịt - tôi bị cả trường xa lánh. Tôi không hề dính líu đến cái chết của mấy đứa đó, nhưng tất thảy đều nghi ngờ. Mọi người biết ba đứa đó ghét tôi và cuối cùng, chúng nó lại chết Có cả những giả thuyết về những chuyện có thể đã xảy ra, những đồn thổi thất thiệt cứ lan truyền rồi biến thành một mớ hổ lốn lố bịch, nhảm nhí và biến mất dần. Là ma túy đấy, thiên hạ rỉ tai nhau. Không phải, là một đường dây mại dâm ngầm. Cas cung cấp thuốc kích thích để chúng nó thể hiện tốt hơn. Cậu ta kiểu như một tên ma cô buôn ma túy ấy. Mọi người lờ tôi đi ở hành lang và tránh nhìn vào mắt tôi. Tôi nghe họ bàn tán về mình và nhiều khi, tôi nghĩ lại về quyết định học hết cấp ba ở Thunder Bay. Tôi không chịu nổi những đứa đầu đất với một mớ giả thuyết mà hầu hết đều vô cùng kỳ dị, nhưng chẳng đứa nào nhắc đến câu chuyện ma mà ai cũng biết. Không ai nói về Anna. Đó ít ra cũng là một tin đồn đáng nghe. Mấy lần tôi đã bảo mẹ chuẩn bị tìm cho chúng tôi một ngôi nhà ở một thành phố khác, nơi tôi có thể đi săn bao nhiêu linh hồn sát nhân cũng được. Lẽ ra chúng tôi đã dọn đi cách đây mấy tháng rồi nếu không phải vì Thomas và Carmel. Liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới có 5 phút kể từ lần cuối cùng tôi nhìn nó. Tôi nghĩ có lẽ nó đã bị hỏng. Khi những ngón tay của Cait khẽ chạm vào cổ tay tôi, tôi rụt lại và uống một hớp cà phê. Tôi cũng để ý thấy cô trở mình ngượng ngùng và khó chịu trước phản ứng của tôi. Đột nhiên, Carmel nói lớn, “Tớ không nghĩ Cas đã tìm hiểu các trường Đại học đâu. Phải không, Cas?” Cô ấy lại đá chân tôi, mạnh hơn. Cô ấy đang nói gì vậy? Tôi mới học lớp 11. Tại sao phải nghĩ về trường Đại học chứ? Đương nhiên, Carmel có thể đã vạch tương lai của mình từ hồi mẫu giáo rồi. “Tớ nghĩ tới trường St. Lawrence,” Cait nói khi tôi ngồi im. “Bố tớ bảo trường St. Clair có thể tốt hơn. Nhưng tớ không biết ông ấy bảo ‘tốt hơn’ là sao.” “Ừm,” tôi ậm ừ. Carmel nhìn tôi như thể tôi là một thằng đần. Tôi suýt nữa phá lên cười. Cô ấy có ý tốt, nhưng tôi tuyệt đối chẳng có gì để nói với mấy người này. Tôi ước có Thomas ở đây. Khi điện thoại trong túi bắt đầu rung, tôi liền đứng bật dậy ra khỏi bàn. Cả bọn sẽ bắt đầu nói về tôi ngay giây phút tôi ra cửa, thắc mắc không biết tôi bị gì và Carmel sẽ bảo rằng chỉ là tôi hồi hộp thôi. Muốn nói gì thì nói. Là Thomas gọi. “Này,” tôi nói. “Cậu đang đọc ý nghĩ của tớ đấy à, hay chỉ là trùng hợp?” “Tệ vậy hả?” “Không tệ hơn tớ nghĩ. Chuyện gì thế?” Tôi gần như có thể cảm thấy cậu ấy nhún vai bên kia đầu dây. “Không có gì. Chỉ nghĩ là có thể cậu cần lý do để chuồn. Tớ vừa lấy ô tô khỏi hàng sửa chữa chiều nay. Giờ nó có khi đưa được bọn mình tới Grand Marais.” Tôi vừa định nói, “Ý cậu có khi là sao?” thì cửa quán cà phê bật mở và Carmel đi ra. “Khỉ thật,” tôi làu bàu. “Sao?” “Carmel đang đến.” Cô ấy dừng lại trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực. Thomas vẫn léo nhéo hỏi có chuyện gì và liệu có nên qua nhà đón tôi không. Trước khi Carmel kịp nói, tôi đã áp điện thoại vào tai và đáp được. Carmel kiếm cớ cho chúng tôi. Trong chiếc Audi, cô ấy chiến tranh lạnh thành công trong 40 giây khi lái xe xuyên qua những con phố của Thunder Bay. Có một sự trùng hợp khá lạ lùng là đèn đường nhất loạt bật lên khi chúng tôi đi qua, cứ như một người hộ tống màu nhiệm. Những con đường vẫn còn ướt với băng đọng bên lề đường. Kì nghỉ hè sẽ bắt đầu trong hai tuần nữa, nhưng có vẻ như thị trấn không hay biết điều đó. Đã cuối tháng Năm rồi mà vào ban đêm, trời vẫn lạnh toát. Dấu hiệu duy nhất cho thấy mùa đông sắp kết thúc là những cơn bão: gào thét, cùng cơn gió thổi qua hồ và quay trở lại, cuốn đi những lớp băng mỏng của mùa đông. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho quá nhiều tháng lạnh lẽo như vậy. Mùa đông bao quanh thành phố như một nắm tay siết chặt. “Tại sao cậu còn vác xác đến làm gì?” Carmel hỏi. “Nếu cậu định hành xử kiểu đấy? Cậu đã làm Cait buồn.” “Chúng ta đã làm Cait buồn. Ngay từ đầu, tớ đã không muốn dính dáng gì đến rồi. Cậu mới chính là người gieo hy vọng cho cô ấy.” “Cô ấy đã thích cậu từ lớp Hóa học kỳ trước,” Carmel lườm. “Vậy lẽ ra cậu nên nói cho cô ấy biết tớ đáng ghét đến mức nào. Cậu làm tớ giống như một thằng đần.” “Tốt hơn cả là để cô ấy tự mình trải nghiệm. Cậu gần như không nói quá 5 từ với bất kỳ ai.” Nét mặt cô ấy cau lại thất vọng, thêm chút nữa là thành chán ghét. Thế rồi, cô ấy dịu mặt lại và vén mái tóc vàng ra sau lưng. “Tớ chỉ nghĩ cũng tốt nếu cậu ra ngoài và kết bạn mới.” “Tớ gặp nhiều người mới rồi.” “Ý tớ là người sống kìa.” Tôi nhìn thẳng về phía trước. Có thể cô ấy nói bóng gió về Anna, cũng có thể không. Nhưng tôi thấy hơi bực. Carmel muốn tôi quên chuyện đó đi. Quên rằng Anna đã cứu tất cả chúng tôi, rằng em đã hy sinh bản thân và kéo gã pháp sư xuống Địa ngục. Carmel, Thomas và tôi đã cố tìm hiểu chuyện gì xảy đến với em sau đêm đó, nhưng vô vọng. Tôi đoán Carmel nghĩ đã đến lúc thôi tìm kiếm và để em đi. Nhưng tôi sẽ không làm thế. Chuyện tôi có nên làm thế hay không không quan trọng. Mời các bạn đón đọc Địa Ngục Đỏ của tác giả Kendare Blake.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gặp Ma - Phan Văn Đà
Đã năm ngày nay trời mưa tầm tã, cả năm ngày không có một tí ánh nắng nào, ai cũng có cảm giác như đang phải sống những ngày trong hang, trong lỗ, ngột ngạt đến tức thở. Mọi người bần cùng lắm mới ra đường, nhất là đối với người già. Ông Giang vốn là người ưa hoạt động, ngày nào ông cũng phải đi ra ngoài vài tiếng đồng hồ. Nào là đi tập thể dục buổi sáng, buổi chiều; nào là đi gặp gỡ bạn bè đàm đạo thơ phú; nào là đi sinh hoạt hội đồng hương, hội người cao tuổi, hội Cựu chiến binh... Mấy ngày nay ông phải ngồi lì trong nhà, trông ông luôn hiện lên gương mặt cau có, bức bối như bị kiến cắn khắp người. Ngoài cái khổ không đi đâu được, ông còn cái khổ nhà dột, ẩm thấp. Ngôi nhà thuê ba tầng gần một trăm mét vuông nhưng lại có tới tám người ở của ba thế hệ; chỉ riêng việc phơi quần áo cho mọi người đi làm về bị ướt cũng đã khổ rồi. Mấy đứa cháu ngoại đang cùng ở với ông bà thì chẳng biết sợ là gì, mỗi ngày vài ba lần chúng chạy ra sân để hứng nước mưa, lại còn xô đẩy nhau ngã lấm hết cả. Ông bảo chúng nó không nghe, có lần ông phải đem roi ra dọa bọn chúng mới chịu vào. Bà Nhân - vợ ông, thấy các cháu đùa quá làm ông phải cáu, bà nói: - Bao giờ có được cái nhà để không phải đi thuê, để san sẻ bớt chúng nó ra cho đỡ khổ. Nghe bà nói vậy, ông Giang nói ngay: - Kể nhiều lúc cũng bực, nhưng nhiều khi có lũ trẻ cũng vui. Nếu không có chúng nó đánh cãi nhau thì làm sao bà lại trở thành quan Tòa xử kiện; không có chúng nó múa hát, đóng kịch thì làm sao tôi với bà có được những trận cười vỡ bụng. Nói cho công bằng, chúng nó có công to lắm, chúng nó làm cho mình trẻ lại, có đúng không bà? - Vâng, tất nhiên rồi, nhưng về lâu dài chắc chúng nó cũng không ở mãi như thế này đâu, vừa chật chội, vừa mất tự do của chúng nó. - Tôi cũng hiểu như bà nhưng với hoàn cảnh nhà mình hiện nay muốn tách cũng khó lắm, tôi với bà chỉ trông vào mấy đồng lương hưu, các con cũng chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu có làm nhà thì phải đi vay, vay nhiều thì chết, nhà và đất bây giờ đắt lắm. Ông đang nói thì có tiếng chuông điện thoại, ông vội cầm ống nghe. - Ai gọi tôi đấy ạ? Từ đầu dây bên kia có tiếng người phụ nữ trả lời. - Tôi là Bao đây, ông có cần tiền lương sang mà lấy. Nghe vậy ông vội vàng mặc áo mưa để đi. Bà hỏi: “Có việc gì mà ông phải đi vội thế?” - Bà Bao điện tôi sang mà lĩnh lương hưu.Ông thừa hiểu hoàn cảnh của gia đình rồi nhưng ông vẫn hỏi “bà cần tiêu chưa để tôi đi lấy?” Bà nhìn ông với con mắt ái ngại, vì thương ông phải đi lúc mưa gió nhưng bà vẫn phải nói. Không lĩnh lấy gì mà tiêu, mấy ngày nay ở chợ cái gì cũng đắt, từ con cá mớ rau, đến cân gạo, củ khoai... Ông Giang bước vào sân nhà bà Bao, đã thấy trong nhà có mấy ông bà cùng cảnh đến lĩnh lương, đang chuyện trò rôm rả. Ông Giang cất tiếng chào bà Bao và mọi người, mọi người cũng đồng thanh chào lại. Ông Thành, một ông cụ vui tính, đến trước đã nhìn ông Giang và nói: “Mưa gió thế này cứ đắp chăn mà ngủ, ông đến đây làm gì?” Ông Giang trả lời hóm hỉnh: “Tôi cũng như các ông, nhớ bà Bao quá nên phải đến”... mọi người đều cười. Bà Bao đang phát tiền phải ngừng tay nói xen vào: “Các ông nhớ Bác Hồ chứ nhớ gì tôi, nói như ông Giang, nhà tôi nghe thấy thì chết”. Mọi người lại cười... Lâu ngày gặp nhau lĩnh lương ai cũng thấy vui, nhưng rồi ai cũng mong lĩnh xong để về còn lo chuyện mưa bão ở nhà. Lấy được đồng lương hưu về đưa cho bà, thấy bà tươi hẳn lên vì ngày mai đã có tiền ra chợ. Ông Giang vừa đưa mấy đồng lương cho bà, cái vui nho nhỏ vừa chợt đến thì bà lại lộ ra nét mặt lo âu, bà nói: “Lúc ông vừa đội áo mưa đi ra cổng thì ông Tường chủ cho thuê nhà vừa đến, ông ấy đến để lấy tiền thuê nhà tháng tới, ông ấy nói từ tháng tới mỗi tháng phải tăng thêm năm trăm ngàn, tức là tăng thêm 10%. Tôi có nói ông cháu đi lĩnh lương hưu chưa về nên chưa có tiền nhà đưa ông, tôi có đề nghị ông ấy cân nhắc lại giá thuê như thế thì cao quá, lấy đâu trả được. Tôi vừa nói xong ông ấy nói ngay với thái độ dứt khoát: “Tùy ông bà, bây giờ thị trường giá thuê nhà lên rồi, không tin ông bà đi mà khảo giá, nếu ông bà không thuê tôi lấy lại cũng được, hiện nay khối người hỏi thuê nhà nhưng không có nhà mà cho thuê. Vừa nói ông ấy vừa nhìn quanh nhà như muốn tìm kiếm điều gì, sau đấy ông ấy nói luôn: “Tôi cũng muốn lấy lại để sửa chữa nâng cấp thêm, sau khi nâng cấp giá thuê phải gấp rưỡi hiện nay.” ... Mời các bạn đón đọc Gặp Ma của tác giả Phan Văn Đà.
Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp - Quái Đàm Hiệp Hội
Sau một thời gian chờ đợi, ngày 25 tháng 2 năm 2008, bộ sách Quái đàm hiệp hội sẽ chính thức ra mắt độc giả Việt Nam. Lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam, với cả series truyện kinh dị của Quái đàm hiệp hội (hội kể chuyện quái dị số 1 Trung Quốc). Những câu chuyện nối tiếp, đan xen, những bi kịch mờ ám, những cuộc đấu tranh giữa những tâm hồn trong sáng, cao thượng với sự tăm tối, hiểm ác của những kẻ ác độc tạo nên kịch tính cao độ theo từng bước chân của các nhân vật. Những câu chuyện kỳ dị gắn liền với Internet và công nghệ cao khiến người đọc phải rùng mình nhưng không phải vì những hồn ma bóng quế hay nhưng con quái vật dị thường mà là sự méo mó biến dạng trong tâm hồn của những con người đang sống. Đọc xong những  câu chuyện về “Cái chết”, bạn sẽ thấy ý nghĩa của “Tồn tại”, đọc xong những “Chuyện quái dị” để hiểu thêm giá trị của “Cuộc sống”, và nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và những mưu mô toan tính để tranh quyền đoạt lợi chỉ là hư ảo. Chỉ những giá trị tốt đẹp của con người mới vĩnh viễn tồn tại. Và chính bạn là người làm nên cuộc sống.  Đó cũng là mục đích cuối cùng của Quái đàm hiệp hội khi viết nên những trang sách này. *** Âm thanh vừa dứt, Tạ Phi liền nghĩ tới đứa trẻ. Con mắt thứ ba khác thường của Văn Bân kia đã nhìn rõ anh ta. Và từ đó Tạ Phi đã biết được nỗi sợ hãi khi bị người khác nhìn trúng tim đen của mình. “Cô kể chuyện này làm gì hả? Văn Bân chết đã hơn hai năm rồi, hơn nữa nó và chuyện xảy ra hai năm trước đây chẳng có liên quan gì hết. Cô có hiểu không?” Trong giọng nói của Tạ Phi dường như có chút run run khi hỏi điều đó. Tằng Hương cười mỉa mai mà không trả lời, cô chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một lượt những người trong phòng trực đêm, cười nhạt rồi hỏi: “Mọi người không thấy việc này quá nhức đầu, chẳng lẽ mọi người không thấy mệt mỏi sao?” Tất cả đều hiểu ý Tằng Hương nói gì, lúc đó ngoài Cố Đông không phải là người trong ngành y ra, Tạ Phi và Trương Xuân Hòa đều là bác sĩ có kinh nghiệm. Ngay lúc đó, họ đã biết được việc Tằng Hương đã cho thuốc gây tê vào trong đồ uống với hàm lượng vừa đủ để mất đi thể lực mà không bị hôn mê. “Tại sao cô lại làm như thế?” Tạ Phi nhìn Tằng Hương hỏi một cách sợ sệt. Tằng Hương bước tới, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói: “Lẽ nào anh không biết tại sao ư? Chẳng lẽ những chuyện anh làm, anh lại không nhớ rõ hay sao? Câu chuyện anh kể rất hay, nhưng thật đáng tiếc nó lại có một lỗ hổng... đó là lời dự báo trong giấc mộng. Nếu nghe câu chuyện thì có lẽ chẳng thấy gì cả, lại còn tăng thêm khả năng khủng bố tinh thần. Đây không chỉ là một câu chuyện mà còn là một sự thực, nó đã từng xảy ra. Câu chuyện anh kể lại hầu như là sự thực nhưng trong đó có một số chi tiết anh đã xuyên tạc đi, bây giờ tôi sẽ nói rõ ra để mọi người cùng biết.” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện - Phạm Gia Dũng
Tiểu thuyết Bí mật ngôi nhà cuối huyện là một truyện tổng hợp hình sự giả tưởng và có yếu tố liêu trai chí dị. Thừa nhận trong truyện liêu trai chí dị, tiểu thuyết nói về một khu vực nơi đó yêu tinh và con người tranh giành nhau cuộc sống trên thế gian này. Một vụ chuyên án mở ra. Truyện được viết theo lối không có đề cương, mỗi nhân vật có một số phận riêng trong bối cảnh truyện và tranh đấu để sống. Đây là bản thảo hiệu đính sửa chữa, thay đổi lần cuối tháng 12/2013 cho xuất bản điện tử, để chờ viết sang cuốn khác. Trân trọng và cảm ơn! Tác giả Phạm Gia Dũng *** Phạm Gia Dũng, sinh năm 1980 Tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường ĐH KHXH & NV (TP. HCM) Năm 2011: Học viên lớp phê bình điện ảnh của Dự án điện ảnh Quỹ Ford tại Hà Nội. Công việc: Cộng tác văn phòng làm hồ sơ dịch thuật công chứng; Biên, phiên dịch tiếng Anh, Đức tại Sài Gòn ĐTDĐ: 0989 624 027 Email: [email protected] *** Bên Sở cảnh sát Phúc An, ông Cao Tấn Danh đắc cử Phó giám đốc Sở cảnh sát Hoàng gia. Ông Trần Hiếu Tuấn được đề cử lên Phó Giám đốc thứ hai của Sở cảnh sát Phúc An nhưng ngẫm chuyện cũ, nên từ chối chức Phó Giám đốc. Lễ tang Tổng chỉ huy Văn Bình diễn ra, có Dalena đến viếng, cô khóc lóc khi nghe William nói vì lời cầu hôn sớm của Văn Bình mà Long mất cảnh giác đã tin con yêu tinh và chết thảm. Trại Thần Phong được giải tán, và chuyển thành những đội Biệt kích nhỏ. William được cử là cảnh sát trưởng huyện Kiên Minh. Anna Catherine Nguyễn lấy Denny Lâm Hoàng và có một con gái, một năm sau hai người ly dị vì Anna phát hiện Denny phản bội mình. Anna được tin Long đã tự sát chết cùng cô gái đi bên cạnh. Gia đình Tom “quả chùy” một năm sau được một ân nhân bên Miến Điện sang bảo lãnh cho lên khỏi mặt đất, người này chính là Sylvain (Phan Bá Cầm), Tim em song sinh của Long, kể lại tường tận việc Long được đưa lên mặt đất đào tạo đặc cảnh, và dính vào vụ yêu quái ngôi nhà bên huyện Kiên Thành ra sao. Ông còn báo tin cho cha Long là anh đã kết liễu được con quỷ đen báo thù của cha.Một thời gian dài sau đó, ông Sylvain mới báo tin cho gia đình Long biết cậu và cô gái đó đã sống hạnh phúc bên thành phố tự do, không trở lại Kao Mieng nữa. Anh trai của Đào là Trương Thế Tạ sau khi nghe tin ngôi nhà của mình bị phá hủy vì được xây trên một cái hang động ma, em út của anh cùng tên đặc vụ nào đó đã mất tích trên núi. Anh Trương Thế Tạ vẫn sống nhưng sau này tâm trạng u uất, trầm cảm, sống một mình khép kín với xã hội. Bà Mừng (hàng xóm nhà cô Đào) bị thần kinh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện của tác giả Phạm Gia Dũng.
Hãy Tắt Đèn Và Đọc - Ken
Hãy Tắt Đèn Và Đọc là một số những câu chuyện ngắn có nhiều tình tiết ma-kinh dị hay được sưu tầm dành cho các bạn thích đọc thể loại truyện ma kinh dị mang yếu tố tiểu thuyết ngắn sau những giờ làm việc mệt mỏi... *** Các mem vocaloid hẵng ai cũng biết đến bài hát khá nổi tiếng này nhưng chắc ít ai biết được nó gần giống với 1 vụ án được thực hiện gần giống với lời bài hát tại Nhật bản Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ "Alice" được viết bởi máu của nạn nhân. ... Mời các bạn đón đọc Hãy Tắt Đèn Và Đọc của tác giả Ken.