Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) (Hứa Sâm Nhiên)

Điều hạnh phúc nhất trên thế giới này là gì?

Nếu hỏi Nhan Tiêu câu này, cô sẽ không ngần ngại mà trả lời: "Thần tượng của tôi, người tôi thích, cũng thích tôi."

Nhan Tiêu là một cô nàng fangirl trong lứa tuổi thanh xuân vườn trường tiêu chuẩn - điên cuồng mà yêu thích một người dù chưa từng gặp nhau ngoài đời thật. Nhưng cô không hâm mộ ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, người cô thích rất đặc biệt. Thậm chí, cô còn chưa được nhìn mặt anh bao giờ, bởi vì anh chỉ đến với thính giả qua giọng nói trên radio mỗi đêm.

Anh là Zain. Chương trình radio của anh chỉ mở vào lúc 11h tối, ngày nào cũng vậy, ngắn ngủi chừng bảy phút, luôn kết thúc bằng một câu "ngủ ngon" ấm áp.

Mọi người đều không hiểu, tại sao Nhan Tiêu có thể kiên trì thích một người chỉ vì giọng nói xa lạ trên radio, thích những ba năm ròng, chưa từng bỏ lỡ chương trình của anh dù chỉ một ngày. Nhưng cô chỉ đơn giản là trúng bùa mê thôi. Thích một người, không cần có quá nhiều lí do. Tìm mua: Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) TiKi Lazada Shopee

Mỗi khi cần xoa dịu lòng mình, chỉ cần nghe một câu "ngủ ngon" của anh bên tai, là cô đã thấy bình yên trở lại. Anh là thiên thần trong giấc mơ của cô mỗi đêm, là mối tình thầm kín trong trái tim thiếu nữ thời xuân xanh. Cô thích anh, yêu thích không thể kiềm chế cũng không muốn lí giải, dù cho họ có thể chẳng bao giờ đi lướt qua nhau trong dòng đời này.

Mỗi lần nghe thanh âm của anh chậm rãi chạm vào tai, thời gian dường như dừng lại, an tĩnh mà ấm áp. Giọng nói ấy, những câu chuyện ấy, trên thế giới này không còn thứ gì có thể hoàn mỹ hơn nữa, gần như thế, mà lại xa xôi không thể nào với tới. Nên người ta chẳng vẫn nói, thứ đẹp nhất là thứ không thuộc về mình hay sao.

Nhan Tiêu vĩnh viễn nghĩ rằng mình và Zain không bao giờ có cơ hội biết mặt nhau, cho tới khi cô gặp Hoắc Trạch Tích.

Quá trình tiếp theo, không cần phải nói nhiều nữa, người như Hoắc Trạch Tích, một khi đáp lại lời tỏ tình thì đã chấp nhận sau này chỉ có duy nhất mình cô. Còn Nhan Tiêu, còn gì hạnh phúc hơn khi thần tượng của mình giờ đây đã ở bên cạnh, vai kề vai, má kề má, cùng nhau yêu đương, nghe giọng nói từ tính của anh chúc ngủ ngon mỗi ngày mà không còn phải đợi đến 11 giờ đêm.

Tình yêu của hai người đôi khi chỉ cần những hành động nhỏ bé đơn giản như vậy.

Như đã tóm tắt ở phần thể loại phía trên, câu chuyện này hết sức ngọt ngào, ngọt từ tình cảm giữa nam nữ chính cho đến... tên chương truyện. Đang đêm nằm đọc sách mà nào là xoài phô mai đông lạnh, bí đao sốt cam, bánh mật nướng, thạch gừng hoa đào... làm người đọc cứ phải nuốt nước miếng cồn cào.

Tình yêu của hai người, kể ra thì dài nhưng chỉ xoay quanh hai chữ sủng ngọt. Quá trình tuy hơi dài dòng nhưng kết thúc vẫn mĩ mãn.

Đối với một người khô khan như mình thì sẽ thích những câu chuyện gay cấn hơn, mãnh liệt cảm xúc hơn một chút. Câu chuyện này không phải quá tệ, nhưng tình tiết cứ bình thản chậm rãi, không có quá nhiều biến động, cũng không để lại nhiều ấn tượng. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến chủ quan của cá nhân mình, các bạn nếu yêu thích tác giả hay thấy nội dung phù hợp với gu bản thân thì hãy cứ đọc và ủng hộ truyện nhé. ***

Gần đây trên mạng có một đề tài cực hot: #cách tán đổ con gái nhanh nhất#

Weibo của nam thần kênh radio phát: @zain: Bạn gái nói “vừa nghe anh mở miệng nói chuyện là em muốn ngủ” là có ý gì?

Ba năm sau, Nhan Tiêu nghe nhiều thành nghiện. Mỗi đêm cô đều đeo Headphone, nghe giọng nói quen thuộc trên radio chúc “ngủ ngon”.

Sau này nghe được câu “ngủ ngon” đáp lại ngay bên tai, như chỉ có mình cô nghe thấy…

Hóa ra trên thế giới này thật sự có một người như vậy, là thuốc gây nghiện nhưng cũng chỉ có nó mới chữa khỏi bệnh của bạn.

-----

???? "Mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy anh cùng ánh mặt trời, đó là mong ước của em trong tương lai"

Nhan Tiêu 20 tuổi, bị mẹ bắt ép đi gặp mặt người vốn là bạn hàng xóm thuở còn mặc tã sau đó thì đã chuyển nhà đi từ rất lâu, mà hiển nhiên, cả hai đều đã chẳng còn mấy ấn tượng về nhau. Cô được mẹ quăng cho tấm ảnh một cậu nhóc còn đang đeo bỉm, ném vào bệnh viện chữa răng (dù răng không sao????), với thông tin duy nhất là tìm Hoắc bác sĩ.

Vậy là Nhan Tiêu ngơ ngơ ngác ngác đi vào, tưởng chừng cũng sẽ gặp mặt cho có lệ rồi lại ngơ ngơ ngác ngác đi ra. Nhưng không phải. Bởi vì bác sĩ Hoắc lớn lên quả thật rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng phong độ, lịch thiệp. Có điều, vấn đề chính không nằm ở đó. Vấn đề là bác sĩ Hoắc có một giọng nói trầm ấm rất hay, mà trùng hợp thay, đây lại là giọng nói mà Nhan Tiêu đã ngày đêm thương nhớ, 3 năm nay, hàng tối 11h đều nghe anh nói một câu chúc ngủ ngon mới an tâm yên giấc được.

Hoắc Trạch Tích, nghề nghiệp chính là bác sĩ, nghề phụ là phát thanh viên, hàng đêm trên một kênh blog riêng, sẽ đọc một câu chuyện nhỏ. Kết thúc chương trình, anh thường nói một câu "Ngủ ngon". Trên weibo có vô số fan hâm mộ. Một trong số đó là nữ chính Nhan Tiêu của chúng ta.

Nhận ra anh, Nhan Tiêu chưa từng có kinh nghiệm về tình yêu, lần đầu nếm mùi tương tư quyết định theo đuổi anh.

Như húc phải tường.

Bởi vì bác sĩ Hoắc ngoài mặt thân thiện, lịch thiệp, dễ gần, chu đáo bao nhiêu, thì con đường bước vào trái tim anh lại gian nan, khó khăn bấy nhiêu.

Hai lần tỏ tỉnh thất bại, tưởng như đã là kết thúc. Nhưng sự cố xảy chân ngã tầng khiến Nhan Tiêu vừa phải nằm viện hơn 2 tháng vừa mang tiếng tự tử vì thất tình. Trong họa có phúc. Tin đồn lan đến tận tai bác sĩ Hoắc. Vậy là sự cố đó đã đồng thời mang đến cho Nhan Tiêu thêm một cơ hội gần hơn với Hoắc Trạch Tích. Để bác sĩ Hoắc tâm tư lãnh đạm nhận ra hóa ra anh cũng rất để tâm đến cô gái nhỏ. Và lần thứ 3 tỏ tình, như ông cha ta vẫn có câu nói "quá tam ba bận", Nhan Tiêu đã thành công, ôm được bác sĩ Hoắc của cô về nhà????

???? Kì thật dù tên truyện là "Nghiện ngọt", nhưng cũng không quá ngọt ngào. Nhan Tiêu cũng ăn đủ đắng cay mới có được trái tim của người đàn ông cô yêu. Thậm chí có anh rồi, cô cũng suốt ngày lo được lo mất, xoắn xuýt không yên. Anh là mối tình đầu của cô, mà cô, lại không phải mối tình đầu của anh. Hoắc Trạch Tích từng yêu đương vài lần, mà sâu đậm nhất, là khi anh đi du học, quen biết và yêu đương sâu đậm với bạn gái, nhưng chia tay cũng vì người muốn ở lại, người về nước. Trải qua vài lần yêu đương, cũng không phải là do nhớ mãi không quên, chỉ là trái tim anh cũng chai lì dần, với tình yêu tự cảm thấy càng dần lãnh đạm. Chưa kể Nhan Tiêu còn quá trẻ. Hai lần đầu cô tỏ tình, khi đó cả hai mới quen nhau chưa được 1 tháng, anh còn cho rằng cô trẻ con bồng bột, không nghiêm túc, nên mới cự tuyệt. Về sau biết cô đã yêu thầm anh nhiều năm, anh mới dần mở lòng đón nhận cô.

Hoắc Trạch Tích hơn Nhan Tiêu 5 tuổi. Cũng trải nghiệm nhiều hơn và trưởng thành hơn cô về nhiều mặt. Vốn hình mẫu bạn gái của anh là người đồng hành cùng anh, là người bạn đường có thể thấu hiểu và chín chắn như anh. Nhưng cuối cùng anh lại chọn Nhan Tiêu. Có lẽ, cũng không có lý do. Chỉ là, thích thì thích thôi.

"Trong nháy mắt cảm thấy, cô vẫn là mẫu người mà anh cảm thấy khi trước, là cô bé, là tiểu công chúa, nhưng vậy thì có sao?

Cô cần người bảo vệ, anh bảo vệ cô.

Cô sợ bị vứt bỏ, anh tuyệt đối cho cô cảm giác an toàn.

Cô không hiểu thế giới này có bao nhiêu lạnh lùng và thực tế, anh sẽ ngăn cản tất cả lại.

Luôn có một người làm mình cam tâm vứt bỏ hết những nguyên tắc.

"Không biết..." Giọng nói của anh vào ban đêm yên tĩnh như nước chảy, "Anh không biết bỏ rơi em."

???? Cá nhân mình nghĩ, hình mẫu nam nữ chính như trong truyện có lẽ là không được yêu thích lắm.

Hoắc Trạch Tích không sạch tâm không sạch thân trước khi đến với Nhan Tiêu là thật. Cho dù yêu, anh cũng không phải mẫu bạn trai sủng bạn gái tận trời. Anh vẫn giữ nguyên tắc của mình. Chỉ là sẽ cố gắng thỏa hiệp vì cô hơn. Nhưng mình thấy, đó mới là thực tế cuộc sống. Tìm kiếm người bạn trai coi mình là trung tâm của vũ trụ, chẳng bằng tìm người đàn ông chịu vì mình mà nhân nhượng, xóa bỏ những giới hạn và thỏa hiệp với nguyên tắc hành xử của anh ấy, còn thực tế hơn.

Về Nhan Tiêu, cũng như nhận định của Hoắc Trạch Tích khi mới quen biết, cô là dạng tiểu công chúa, tiểu thư quen được nuông chiều, ngây thơ đơn thuần, chưa hiểu việc đời. Mau nước mắt. Thiếu kinh nghiệm sống. Hoang mang trong tình yêu. Vậy nhưng, một phần lý do mà mình theo cuốn truyện này, cũng không thấy ác cảm với nữ chính, vì nói ra cũng hơi kì cục, nhưng mình như thấy lại bản thân thời trẻ trong một Nhan Tiêu 20 tuổi lần đầu sa chân vào tình yêu. Luôn bối rỗi, mâu thuẫn, không biết làm thế nào. Đặt người ta là trung tâm vũ trụ của mình. Buồn vui giận hờn đều chỉ xoay quanh người ấy. Lúc đau khổ cũng chẳng biết làm gì ngoài tự làm đau mình... Một lứa tuổi 20 yêu đương tràn đầy cảm xúc và nước mắt. Nhưng dù khóc nhiều, dù bỏ ra nhiều cảm xúc, cũng đừng ấm ức. Bởi vì "hãy khóc đi khi còn có thể". Đến lúc bạn 30 tuổi, trái tim trở nên chai lì, lý trí cầm trịch, ngoảnh đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy những cảm xúc đó có biết bao nhiêu đáng giá.

???? Nói chung, mình thấy phần đầu truyện tác giả viết ổn. Dễ thương, đáng yêu và cũng có chiều sâu cảm xúc. Nhưng phần cuối cá nhân mình đánh giá hơi đuối. Như cách tác giả xử lý khúc mắc giữa Nhan Tiêu và Hoắc Trạch Tích về bạn gái cũ của nam chính cảm thấy quá qua loa. Chúng ta hiểu Hoắc Trạch Tích không phải là người thích quay đầu nhìn vào quá khứ, không phải kiểu lưu luyến người hay chuyện đã qua, nhưng ít ra, tác giả cũng nên để cậu ấy thể hiện rõ hơn điều đó cho Nhan Tiêu và cho độc giả thấy thì sẽ tốt hơn.

Dù vậy, bỏ qua những thiếu sót trên, mình cho rằng đây vẫn là một câu chuyện đọc được. Có ấm áp, có nước mắt, có ngọt ngào, có dễ thương. Dù chẳng xuất sắc nhưng có lẽ từ lâu chúng ta cũng học được cách biết thỏa mãn với những chất lượng truyện thường thường bậc trung như thế này. Vậy nên, vẫn là đề cử nha!

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) PDF của tác giả Hứa Sâm Nhiên nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Nghệ Nhân Và Margarita (Mikhail Bulgakov)
M.Bulgakov - Bản thảo không bị cháy Từng chương, từng trang sách, đều ẩn chứa trong đó những hàm ý triết học được "phổ" vào ngay cả những sự kiện xoàng xĩnh, khôi hài đến thảm hại của một hiện thực rã nát trong thế giới văn nhân. Và toàn thể tiểu thuyết là một tuyên ngôn nghệ thuật mà cho đến ngày nay các nhà nghiên cứu vẫn tiếp tục khám phá không ngưng nghỉ. Nghệ Nhân là nhà văn vừa hoàn thành tiểu thuyết, viết về hai nhân vật Lesua và Ponti Pilat: Một là nhà triết học lang thang và một là quan tổng trấn quyền uy. Lesua đã bị gài bẫy, bị bắt và bị hành hình vì những rao giảng của mình. Cái chết của Lesua đã trở thành nỗi ám ảnh kéo dài suốt hai nghìn năm, không để cho Ponti Pilat được yên, bởi quan tổng trấn đã không thể "cứu" được Lesua khỏi án chết, như ước muốn bí mật chỉ riêng ông biết. Số phận của Nghệ Nhân cũng không hề may mắn hơn: Tác phẩm của anh bị nguyền rủa và khai tử bởi các đồng nghiệp ngay từ lúc chưa công bố, dẫn đến việc anh bế tắc, tuyệt vọng, tự đốt bản thảo và tìm đến nhà thương điên, trốn chạy cả tình yêu định mệnh của Margarita… Chỉ có quỷ sứ mới cứu nổi nhà văn. Và quả thật quỷ sứ đã xuất hiện. Tìm mua: Nghệ Nhân Và Margarita TiKi Lazada Shopee Phần lớn số trang của tiểu thuyết đã dành để mô tả những gì mà chúa quỷ Voland và đoàn tùy tùng đã "quậy tưng" thành phố Moscow lên theo cách nào. Bằng những phép thuật được sử dụng như thuốc thử, Voland đã buộc giới văn nhân tự lộn trái mình ra, bộc lộ những phẩm chất tồi tệ: Bất tài, dối trá, ăn bám và hám lợi. Quả thật, Bulgacov với "Tài năng của nhà văn trào phúng, tài năng của nhà văn giả tưởng và tài năng của nhà văn hiện thực" đã nén đến tối đa những vấn nạn văn chương - tư tưởng, nhằm khẳng định khát vọng của nhà văn. Nó ở trong lời đáp của Voland khi Nghệ Nhân lên tiếng hỏi mình có nên chạy theo Ponti Pilat không: "Không, chạy theo dấu vết của cái đã kết thúc để làm gì?…Chẳng lẽ anh không muốn giống như Faust, ngồi bên chiếc bình cổ cong với niềm hy vọng mình sẽ tạo ra được một giống Homuncul mới?". Nếu Nghệ Nhân - nhà văn trong tiểu thuyết khá mềm yếu và thụ động thì Bulgacov - nhà văn ngoài đời thực hoàn toàn ngược lại. Mạnh mẽ, quyết liệt, Bulgacov đã gửi một bức thư dài đến chính phủ Liên Xô: "Và tự tay tôi, tôi đã ném vào lò sưởi một tập bản thảo cuốn tiểu thuyết viết về quỷ sứ, một tập bản thảo hài kịch và phần đầu cuốn tiểu thuyết thứ hai của tôi - tiểu thuyết Sân khấu…Tôi xin lưu ý rằng, không được viết đối với tôi cũng có nghĩa là bị chôn sống… Nếu không được làm đạo diễn, tôi xin làm diễn viên đóng vai phụ. Nếu làm diễn viên phụ cũng không được, tôi xin làm công nhân sân khấu. Nếu cả điều đó cũng không thể được, tôi xin chính phủ Xô viết xử trí tôi như chính phủ thấy cần thiết…". Bức thư đã được gửi đi vào trước thời điểm mà Maiakovski đã dùng súng tự bắn vào đầu. Sự quyết liệt ấy đã thể hiện rất rõ trong tiểu thuyết, ở những đối thoại giữa giữa Lesua - Pilat. Iesua đã trả lời Pilat, nhắc lại những gì mà vì nó, nhà triết học phải bước lên đoạn đầu đài: "Tôi nói rằng ngôi đền của lòng tin cũ sẽ sụp đổ, và ngôi đền mới của chân lý sẽ được dựng lên… Bất kể thứ quyền lực nào cũng là bạo lực đối với con người, và sẽ đến một lúc sẽ không còn quyền lực của các hoàng đế lẫn bất kỳ thứ quyền lực nào khác. Con người sẽ đến được vương quốc của sự thật và công lý, nơi nói chung sẽ không cần một quyền lực nào cả…". Có lẽ sự quyết liệt ấy đã giúp cho "bản thảo không bị cháy", cho dù Nghệ Nhân, cho dù chính Bulgacov đã đốt nó.***Năm 2006, Mikhail Bulgakov, một trong những nhà văn lớn nhất và kỳ bí nhất của nước Nga, tròn 115 tuổi. Hành trình cuộc đời, hành trình văn chương của ông trên dưới trăm năm đầy gian nan thăng trầm nhưng hướng về bất tử, như lời khẳng định của một nhà văn Nga: “Bulgakov - nhà văn đang sống và sẽ sống chừng nào còn tồn tại văn học Nga”. Hơn thế nữa, mối quan tâm đối với sự nghiệp sáng tác của Bulgakov mỗi ngày một tăng ở Nga và ở nhiều nơi trên thế giới, hầu hết tác phẩm của ông liên tục được in, tái bản, dịch, dựng phim… Xuất hiện ngày càng nhiều những công trình nghiên cứu “Bulgakov học”. Ông là một trong số rất ít nhà văn ở Nga được làm “Bách khoa toàn thư”; và đặc biệt, Bulgakov có lẽ là một trong những nhà văn có tác phẩm được đưa lên và được đọc nhiều nhất trên mạng Internet. Nghệ nhân và Margarita là cuốn tiểu thuyết lớn nhất của M. Bulgakov, một trong những đỉnh cao của nghệ thuật ngôn từ Nga. Tác phẩm này đã được dịch sang tiếng Việt hai mươi năm trước, có thể nói đây là công trình dịch thuật công phu và tâm đắc nhất của tôi. Tuy nhiên, có một sự thật là, khác với ở nước Nga và phương Tây, kiệt tác này không thật sự được phổ biến và tiếp nhận rộng rãi ở bạn đọc Việt Nam - có lẽ là do những khác biệt nhất định về văn hóa. Lần này, 65 năm sau khi tác phẩm ra đời, chúng tôi xin tái bản lại bản tiếng Việt trong một nỗ lực tiếp tục đưa Bulgakov đến gần hơn nữa với bạn đọc Việt Nam, nhất là bạn đọc trẻ tuổi, thế hệ mà tôi hi vọng sẽ dễ dàng tiếp cận Nghệ nhân và Margarita hơn. Ngoài bản dịch cuốn tiểu thuyết, chúng tôi đưa thêm phần Phụ lục để phần nào giúp bạn đọc trong việc cảm thụ tác phẩm này. Hà Nội, 27 tháng 1 năm 2006 Ðoàn Tử Huyến ***Một buổi chiều mùa xuân, vào cái giờ mặt trời lặn nóng chưa từng thấy, trong công viên Hồ Pat’riarsi1 ở Moskva xuất hiện hai vị nam công dân. Người thứ nhất dáng thâm thấp, béo tốt, hói đầu, mặc bộ quần áo mùa hè màu xám nhạt, chiếc mũ còn khá lịch sự bóp lại cầm trong tay, cặp kính gọng sừng đen to quá cỡ ôm ngang khuôn mặt cạo kỹ lưỡng. Người thứ hai còn trẻ, vai rộng, tóc vàng hung rối bù, mũ cát két sọc vuông đội lệch ra sáu gáy, áo sơ mi kẻ ô, quần dài trắng nhàu nát và chân đi đôi giày vải đen. Người thứ nhất không phải ai khác, mà chính là Mikhail Aleksandrovich Berlioz2, chủ tịch ban chấp hành của một trong những hiệp hội văn học lớn nhất Moskva, viết tắt là MASSOLIT3, và ông đồng thời cũng là tổng biên tập một tờ tạp chí văn học lớn; còn người bạn đường trẻ của ông là nhà thơ Ivan Nikolaievich Ponưrev, bút danh Bezdomnưi4. Bước vào dưới dãy bóng râm của hàng cây lipa5 đang bắt đầu nhú lá xanh, việc đầu tiên của hai nhà văn là chạy vội đến bên chiếc quầy dựng bằng ván sơn sặc sỡ với dòng chữ “Bia và nước giải khát”. Mà quên, có lẽ cần phải thông báo ngay cho bạn đọc biết điều kỳ lạ thứ nhất của cái buổi chiều tháng Năm khủng khiếp này. Ðó là, không chỉ ở cạnh quầy giải khát, mà suốt dọc cả con đường có trồng cây chạy song song với phố Malaia Bronnaia cũng không thấy một bóng người nào. Vào cái giờ đó, khi hình như mọi người đã hết cả sức để thở, khi vầng mặt trời, sau một ngày thiêu đốt Moskva, đang bọc mình trong màn sương khô lặn xuống một nơi nào đấy phía sau tuyến đường vòng Sadovoie, chúng ta không hề gặp một ai đi dạo hóng mát dưới bóng hàng cây lipa, không thấy một người nào ngồi trên những chiếc ghế băng “suốt dọc con đường dài vắng tanh vắng ngắt.” “Cho cốc nước khoáng narzan”, Berlioz nói với người đàn bà bán hàng. “Không có narzan đâu”, người đàn bà trong quầy đáp, và không hiểu tại sao bà ta lại tỏ vẻ phật ý. “Có bia không?” Bezdomnưi hỏi bằng giọng khàn khàn. “Bia tối mới chở về”, người đàn bà trả lời. “Thế có gì?” Bezdomnưi lại lên tiếng. “Nước mơ ấm”, người đàn bà nói. “Thôi được, cho xin, cho xin, cho xin!…” Hai cốc nước mơ sủi rất nhiều bọt màu vàng, và trong không khí bốc lên một thứ mùi như ta thường thấy trong các cửa hiệu cắt tóc. Uống xong, hai nhà văn lập tức đua nhau nấc cụt; họ trả tiền và ngồi xuống một chiếc ghế băng, mặt ngoảnh ra hồ, lưng quay về phía phố Bronnaia. Ðúng lúc đó bắt đầu xảy ra điều kỳ lạ thứ hai của buổi chiều hôm đó, nhưng nó chỉ liên quan tới một mình Berlioz: ông bỗng thôi nấc, tim bỗng đập mạnh một cái rồi lặn hẫng đi đâu mất; và thoáng sau nó trở lại nhưng hình như có kèm theo một mũi kim tù nằm mắc bên trong. Thêm vào đó, Berlioz bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi vô cớ nhưng rõ rệt đến nỗi ông muốn ngay lập tức bỏ chạy khỏi nơi đây không ngoái lại. Không hiểu cái gì khiến ông hoảng sợ, Berlioz đưa mắt rầu rĩ nhìn quanh. Mặt ông tái mét; ông lấy khăn mùi soa lau trán, nghĩ thầm: “Cái gì xảy ra với mình thế này nhỉ? Trước đây chưa bao giờ như vậy cả… Hình như tim mình bị sao ấy… Mình mệt mỏi quá rồi. Có lẽ cần phải vứt tất cả lại để đến nghỉ ở Kislovodsk6 thôi…” Ðúng lúc đó, làn không khí oi ả bỗng cô đặc lại trước mắt Berlioz, tạo thành một người đàn ông trong suốt có hình thù hết sức kỳ dị. Trên mái đầu nhỏ tí của anh ta là chiếc mũ lưỡi trai của dân đua ngựa, áo vét kẻ ô mỏng ngắn cũn cỡn… Người này cao khoảng một sagien, nhưng vai hẹp, gầy không thể tưởng được, và bộ mặt, xin bạn đọc lưu ý cho, đầy vẻ nhạo báng!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghệ Nhân Và Margarita PDF của tác giả Mikhail Bulgakov nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nghe Mùi Kết Thúc (Julian Barnes)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghe Mùi Kết Thúc PDF của tác giả Julian Barnes nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nghe Kìa Thời Gian Đang Hát (Lạc Mạc Chi Vũ)
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi, dù bạn gấp gáp, nó cũng không vì bạn mà nhanh hơn, dù bạn hoài niệm, nó cũng không vì bạn mà dừng lại thêm một khoảnh khắc nào. Trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, đã bao lần ta chậm lại cảm nhận nhịp đập của thời gian, đã bao lần ta tĩnh lặng lắng nghe thời gian đang hát? Tình yêu và tình bạn chân thành, liệu chúng ta có từng bỏ lỡ điều gì trong quãng thời gian hữu hạn của mỗi người? “Tình yêu cũng giống như lon cola, có khi rất ngọt, có khi rất kích thích; song nếu để lâu sẽ bị mất gas, cảm giác kích thích cũng không còn nhưng vẫn lưu lại dư vị ngọt ngào.”***Toàn bộ thế giới đều biết em thích chị, chỉ có chị không biết. Chị nói, thích em chọc cho chị cười, thích em mỗi lần chủ động nắm tay chị. Tìm mua: Nghe Kìa Thời Gian Đang Hát TiKi Lazada Shopee Em nói, em thích chị cười, thích sự ấm áp trong lòng bàn tay chị. Chị nói, trên thế giới không có gì là vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu cũng vậy. Em nói, không có gì làm cho em thích thật lâu, mong chị ngoại lệ. Bất luận năm tháng trôi qua bao lâu, em nhất định cũng sẽ không quên. Mùa thu, chúng ta gặp nhau tại khuôn viên trường tươi đẹp đó. Hạnh phúc là gì? Các cô nói, nếu có thể ở bên nhau, nghe âm thanh của thời gian trôi qua, đó chính là hạnh phúc.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghe Kìa Thời Gian Đang Hát PDF của tác giả Lạc Mạc Chi Vũ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ngây Thơ Và Phóng Đãng (Christina Hollis)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngây Thơ Và Phóng Đãng PDF của tác giả Christina Hollis nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.