Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tam Giới Lục Cõi Ký

Đây là một bộ truyện đi xuyên suốt rất nhiều map. Mỗi một map đều có sự liên kết với nhau tạo nên cấu trúc hoàn chỉnh cho cả một bộ truyện. Thế giới này tồn tại vô hạn vũ trụ, vô hạn hành tinh mà ta không biết tới. Cũng vì thế cũng có vô hạn thế giới như chúng ta. Thuyết vũ trụ song song, thuyết tâm linh. Tất cả đều có thật. Ở phương Đông chúng ta thế giới thường được chia ra làm Lục Cõi khác với phương Tây. Cõi Trời Cõi Thần (Atula) Cõi Người Cõi Súc Sinh Cõi Ngạ Quỷ Cõi Địa Ngục Đây gọi là sáu cõi luân hồi. Mỗi một cõi là mỗi một thế giới khác nhau và tồn tại song song với chúng ta. Bằng một cách nào đó chúng ta khi chết đi hoặc luân hồi chuyển thế mới có thể đến được một trong sáu cõi trên ngoài ra không còn cách nào khác. Ấy vậy mà có một kẽ vốn nằm ở cõi địa ngục lại có thể sống ở cõi người. Kẻ đó phải chịu một tội trạng nặng nề, từng là một kẻ quyền lực dưới Cõi Địa Ngục lại phải luân hồi chuyển khiếp đầu thai ở Cõi Người. Hắn tồn tại ở đây là có lý do, hắn chính là đứa trẻ sẽ thay đổi cuộc chiến của vô hạn thế giới. Hắn sẽ là kẻ thống lĩnh cõi người. Và hắn cũng sẽ là sẽ du hành đến hàng vạn thế giới khác. Những nơi hắn xuất hiện, những nơi có dấu chân hắn cũng sẽ là những nơi hắn thay đổi cả vận mệnh của thế giới đó. Sự mất cân bằng được tạo ra từ hắn, hắn là mấu chốt kết thúc cho cuộc chiến và cũng chính hắn là kẻ khơi màu cuộc chiến. Và đây là cuộc hành trình của hắn – Thu Phong !! *** Thu Phong là một đội trưởng đội đặc công. Anh là một con người cực kì thông thạo các môn võ như Triệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Thiếu Lâm, Vịnh Xuân Quyền, Teakwondo, Vovinam, Judo, Nhu Quyền và cả Quyền Thái. Từ nhỏ Thu Phong đã được một người thầy là sát thủ nổi tiếng của Sài Gòn dạy võ. Những đường võ anh học được rất sắc bén, một đòn một quyền có thể lấy mạng những kẻ lơ tơ mơ bất cứ lúc nào. Khi lớn lên anh gia nhập làm một đặc công. Sau bốn năm anh lên được chức đại đội trưởng, thêm ba năm sau anh rời khỏi nơi đó để về với gia đình. Trên một con đường cao tốc Bây giờ đã là năm giờ sáng. Trong một con xe Audi chở Thu Phong … “Bây giờ cậu muốn đi đâu?” Tài xế lái xe ngồi phía không quay đầu lại hỏi Thu Phong. Thu Phong đang trầm tư trong suy nghĩ nên cũng không biết tài xế đang hỏi. Nói là tài xế của ông Hoàng nhưng thật ra người tài xế cũng là một quân nhân đã về hưu, nay ông cũng đã hơn sáu mươi. Ông Hoàng tên đầy đủ là Nguyễn Huy Hoàng là một người anh em kết nghĩa của mẹ Thu Phong. Ông là một người có chức quyền trong quân đội, cưu mang Thu Phong những ngày đầu tiên khi anh nhập ngũ cho đến khi rời khỏi. Bác tài xế cũng là bạn tri giao lâu năm nên gần như những việc về đời thường của ông Hoàng bác tài xế đều biết cả. Thấy Thu Phong vẫn không trả lời bác tài xế lại gọi thêm lần nữa “Phong … Phong. Cháu tính đi đâu? “. Nghe tiếng gọi Thu Phong giật mình trở lại thực tại trong cái suy nghĩ vẩn vơ của mình:” Dả? Dạ dạ! … À, bác chở cháu về Vũng Tàu đi. Nhà cháu ở đó “. “Ừ” Bác tài xế nhìn vào gương trả lời Thu Phong rồi đánh xe đi về Thành Phố biển Vũng Tàu. …………………………………………………………. Hơn một tiếng sau xe bắt đầu tiến vào địa phận Vũng Tàu. Ngồi trong xe Thu Phong vẫn ngửi được mùi của biển xộc vào mũi. Mùi hương quen thuộc gắn bó với Thu Phong. Đã không biết bao nhiêu năm Thu Phong đã không quay về đây, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên. Nơi đây có bạn bè, gia đình của Thu Phong. Một thành phố biển nhộn nhịp và thơ mộng. Ở Vũng Tàu lúc trước có một con đường được mệnh danh là con đường đẹp nhất Việt Nam, một bên là biển một bên là núi. Nhưng về sau có những con đường khác được khám phá đẹp hơn, dù vậy cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của con đường đó. Vẻ đẹp của thành phố biển đã gợi cho Thu Phong những kỷ niệm đẹp khiến anh cảm tâm trạng đỡ hơn phần nào. “Bác có thể chở cháu ra biển được không? Cháu muốn dạo biển một lần rồi về!” Thu Phong thật sự rất muốn đi vòng biển, nghe những tiếng sóng vỗ, gió biển, con người làng chài nơi đây. “Được rồi, dù sao bác cũng được chú Hoàng dặn là cả ngày hôm nay sẽ đi đến những nơi cháu yêu cầu mà. Yên tâm mà ngồi đó đi “ Bác tài xế quay sang nhìn Thu Phong cười nói. Thu Phong cám ơn một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm cảnh. Thật sự qua mấy năm thành phố này đã thay đổi quá nhiều, càng ngày càng nhiều nhà cao tầng mọc lên khắp mọi nơi. Các quán bar, các khu ăn chơi, quán café mọc lên như nấm ở mỗi con đường. Vũng Tàu cũng là một thành phố chơi sang nhất nước. Không biết ông chủ tịch thành phố này nghĩ gì mà lát đá hoa cương khắp vỉa hè quanh biển, bao quanh cả Vũng Tàu. “Ào … ào.. rào rạt….” Cuối cùng xe cũng đã chạy ra tới ven biển, Thu Phong có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ. “Bác ơi, dừng xe ở đây đi, cháu muốn ngắm cảnh biển một tí ạ!” Thu Phong lễ phép nói với bác tài xế. Đối với người lớn, những người mà Thu Phong thự sự tôn trong thì cho dù người ta thấp kém tới nào Thu Phong vẫn lễ phép. Bác tài xê nghe vậy liền cho xe tấp vào lề. Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng. Cảnh quang xung quanh thật yên tĩnh, có rất ít xe qua lại. Trên vỉa hè của con đường có người già, người trẻ, trung niên, kể cả trẻ con cũng có đều đang chạy bộ tập thể dục ở đây. Cảnh tượng quen thuộc Thu Phong thường thấy vào mỗi sáng sớm ở đây. Bước xuống xe Thu Phong vươn vai một cái thật mạnh “Oápppppp…”. “Không biết đã bao lâu rồi nhỉ?” Thu Phong thì thầm tự hỏi bản thân. Thu Phong tận bây giờ vẫn mặc đồ của quân nhân, một chiếc quần của lính đặc công và cái áo xanh trơn. Ánh nắng sáng rọi vào thân hình rắn chắc cao một mét tám khiến cơ bắp của anh nổi lên trông thấy. Thêm việc ở giết nhiều tên tội phạm trong lúc làm nhiệm vụ của anh nên vô tình khiến sát khí bản thân bộc lộ ra. Việc một quân nhân bước xuống từ một chiếc Audi A8 khiến mọi người xung quanh đều dán mắt vào Thu Phong. Thật sự Vũng Tàu mà thấy một chiếc Audi vào những ngày thường rất khó, đa số những chiếc xe hạng sang như Audi, Lamborgini, Mecerdes, Ferrari, …. Đều là xe ở trên thành phố Sài Gòn đổ về đây để đi du lịch. Nhất là việc thấy một chiếc Audi vào sáng sớm như thế, có lẽ sẽ có vài người không biết gì về xe oto nhưng sự sang trọng của chiếc xe đủ khiến họ phải nhìn theo. “Chú ơi! Chú là bộ đội phải không ạ?” đang mải ngắm nhìn cảnh biển thì bỗng một bé trai khoảng 6 tuổi chạy lại kéo áo Thu Phong hỏi. Thu Phong cũng khá thích con nít, nhất là những đứa trẻ ngoan, anh cúi người thấp xuống xoa đầu đứa bé nói “ Đúng rồi cháu! Chú là một quân nhân đó!” Anh cười. Đứa bé nghe vậy bỗng nhảy tưng tưng lên hưng phấn nói “ Thế chú có ra trận đánh giặc không ạ? Chú bảo vệ đất nước đúng không ạ? Cháu rất thích làm bộ đội! Vì thế cháu có thể bảo vệ đất nước của mình, bảo vệ những bạn bè của mình, gia đình mình! Làm bộ đội có vui không chú? “ Đứa bé hỏi một loạt câu khiến Thu Phong ngớ người, không ngờ con nít bây giờ dạn thật. Ngày xưa bản thân hắn gặp người lạ chả dám nói chuyện thế này đâu. Thu Phong nhìn đứa bé một lúc rồi nở nụ cười nói “Cháu à! Làm một quân nhân không phải là vui hay không, nếu cháu đã quyết định làm một người lính thì phải có một lòng yêu nước không bao giờ được nản. Dù gặp bất cứ kẻ thù nào cũng không được đầu hàng! Lớn lên cháu sẽ hiểu thôi! “ Đứa bé nhìn Thu Phong gật đầu lia lịa. “Thiên ơi! Về đi thôi con. Thằng này sao lại chạy lung tung nói chuyện với người lạ thế kia!” Xa xa một người phụ nữ có vẻ là mẹ của thằng nhóc đứng trước mặt Thu Phong chạy lại gọi nó đi. “Dạ” Thằng bé dạ một tiếng rồi chạy lại phía mẹ mình. Người phụ nữ thấy Thu Phong liền gật đầu một tiếng rồi dắt con mình đi. Một lúc sau Thu Phong đói bụng liền rủ bác tài xế đi ăn sáng. Ăn sáng xong Thu Phong bắt đầu về nhà. Nhà của Phong nằm ở một con hẻm dưới chân núi nhỏ thành phố. Xuống xe Thu Phong nói bác tài không cần chở hắn đi đâu nữa, chào bác tài xế một tiếng rồi Thu Phong đi lên hẻm ( vì hẻm nằm ngay chân núi nên có dốc, do đó phải nói là lên hẻm:v). Nhà Thu Phong nằm ngay cuối hẻm do vậy đi lên hẻm Thu Phong gặp những hàng xóm của mình khi trước đều chào hỏi một tiếng. Đi được một quãng có người gọi Thu Phong lại “ Ê! Mày là thằng Phong phải không? Đi lính về rồi hả?” Người gọi Thu Phong lại là một ông già gầy dơ xương cầm một chai rựu trên tay, ông ta ngồi ngay trước nhà thấy Thu Phong đi ngang qua liền gọi lại. Thu Phong nghe thấy liên quay đầu lại, ra là ông Hùng què. Ông này cũng là lính giải ngũ, uống rựu từ những năm kết thúc chiến tranh Việt Nam 1975 tới tận bây giờ vẫn chưa chết, thế quái nào mà ngày nào ổng cũng uống ít nhất hai chai rựu từ đó tới giờ vẫn không chết, Thu Phong cũng thấy đổ mồ hôi vì độ sống dai của ông này. “À! Chào chú Hùng, cháu vừa xuất ngũ nên bây giờ mới về đây “ Thu Phong quay sang nói. Ông Hùng cầm chai rựu trên tay giọng khàn khàn cười cười nói “Lâu quá không thấy mày, vẫn khỏe phải không? “ “Dạ đúng vậy! Thôi cháu lên trên nhà đây, hôm khác chú cháu mình nói chuyện!” nói xong Thu Phong quay mặt đi luôn. Đứng nói chuyện với ông già này có tới sáng, lúc còn nhở nhà lần nào ổng gọi mình lại nói chuyện cũng cả tiếng mới chịu thả đi. Toàn những chuyện không đâu cũng lấy ra nói, cũng chả hiểu nổi ổng tối ngày ngồi một chỗ mà ngày nào cũng có chuyện để nói. Đã vậy mấy ông bạn nhậu của ổng cũng thế, lầy như nhau. “Cuối cùng cũng về rồi!” Vác theo hai cái ba lô to tướng Thu Phong bước tới cửa nhà, dặt ba lô xuống Thu Phong cúi xuống nhấc đáy chậu cây ngay trước cửa lên, dưới đó có một chiếc chìa khóa. Bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn để một cái chìa khóa nhà ở dưới này. Lúc còn trong quân đội Thu Phong luôn gọi điện về cho nhà, dù không về nhà kể từ khi nhập ngũ nhưng cậu vẫn thường xuyên gọi cho mẹ. Bà dặn lúc nào cũng để chìa khóa dưới chậu cây, lúc nào mà về không có bà ở nhà thì lấy chìa khóa mở mà vào. Mở cửa bước vào, vẫn khung cảnh quen thuộc ngày nào, dù có thay đổi chút chút về nội thất nhưng cảm giác quen thuộc ấy vẫn không mất. Ngắm căn nhà một hồi Thu Phong lại vác ba lô vào phòng mình. Phòng của anh vẫn vậy, không ai ở nhưng cũng không bụi bặm, mẹ vẫn dọn phòng cho hắn. Quá mệt mỏi Thu Phong vừa vào phòng là lăn ra ngủ luôn, cửa nẻo cũng để tang hoang không thèm đóng. Đến giữa trưa thì Thu Phong thức dậy … Không phải tự nhiên mà thức, do mùi thức ăn thơm phức Thu Phong ngửi thấy được “Ọc ọc …” Bụng kêu réo, Thu Phong đi vào bếp. “Mẹ!” Thu Phong thấy mẹ đang đứng nấu ăn bỗng anh nhào tới ôm mẹ từ đằng sau thật chặt rồi buông ra nói “ Sao mẹ về không gọi con dậy? “. Mẹ Thu Phong cười, đã qua bao năm rồi mà nhìn mẹ vẫn trẻ như vậy. Lúc mẹ Thu Phong sinh ra cậu lúc đó bà chỉ mới hơn hai mươi, bây giờ thì bà cũng đã gần năm mươi rồi. Dù vậy Thu Phong vẫn thấy mẹ mình sẽ hơn những bà cô cùng tuổi khác. Biết vậy lúc mẹ hắn hỏi mẹ mày trẻ không, thì Thu Phong luôn miệng chê gớm, trẻ gì mà trẻ. “Thấy con ngủ ngon quá mẹ không nỡ gọi. Ở trong đó chắc khổ lắm con mới được ngủ như vậy! “ Mẹ Thu Phong nở nụ cười ấm áp nói, rồi bà lại quay sang dặn “Con vào phòng tắm rửa thay đồ đi, thằng cu Long em con sắp học về rồi đấy. “ Thu Phong cười hạnh phúc rồi chạy vào phòng tắm. Mời các bạn đón đọc Tam Giới Lục Cõi Ký của tác giả Gấu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lão Tử Thị Lại Cáp Mô - Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Quốc sĩ. Nhân tài kiệt xuất, nhất kỵ tuyệt trần. Hồng đỉnh. Một năm kia, phong tuyết khắp kinh thành, ta bỗng nhiên nổi tiếng. *** Triệu Giáp Đệ tại lão hiệu trưởng thụ ý dưới bắt đầu tham dự vào thấy xa ly đầu tiên ba tháng thi đấu, tổng cộng 9 hạng kinh tế chỉ tiêu, bao dung một bên rất rộng, lão hiệu trưởng với tư cách Nam phái kinh tế lĩnh vực người đứng đầu giả, mấy lần điệu thấp tham gia, lại xếp hạng gần như chỉ ở trung du phụ cận bồi hồi, cái này vậy mà thành đối với thấy xa ly chỉ lo phỏng đoán Bắc Kinh tâm tư tiến hành ngắn hạn dự phán trọng yếu nhất luận cứ, kỳ thật Tưởng Thế Căn bản thân đối với cái này thắng sự tình cũng không cái gì chỉ trích, tại lão nhân xem ra lớn hơn sự tình đều là hưng một lợi phải sinh một tệ, mấu chốt là nhìn lợi và hại lớn nhỏ, lão nhân một mực hỗ trợ cái này, nếu không cũng sẽ không đích thân tham gia, khi bại khi thắng (Triệu Giáp Đệ ngữ), biết được Tưởng Thế Căn bỏ thi đấu, phe tổ chức rất là khẩn trương, sợ kích thích một vòng mới dư luận sóng cả, bởi vậy làm lão hiệu trưởng chính thức đề cử Triệu Giáp Đệ tham gia về sau, phe tổ chức như trút được gánh nặng, là cái không nhỏ vui mừng ngoài ý muốn, tại trong vòng, Triệu Giáp Đệ cũng coi như là tiểu lộ tranh vanh tân quý nhân vật, Trung Quốc lớn như vậy, chắc chắn sẽ có một ít thiên tài, mà thiên tài thường thường cùng tuổi trẻ móc nối. Cái thứ nhất ba tháng xếp hạng ra lò, Triệu Giáp Đệ không hề cao, không lắm thu hút, chỉ ở tiêu chuẩn hạng trung, lão hiệu trưởng không vội, hắn so với ai khác đều rõ ràng cái này quan môn đệ tử tiềm lực, con số trò chơi, một mực là Triệu Giáp Đệ cường hạng, cái này môn sinh đắc ý mới ra đời, trận đầu thành tích chỉ có thể coi là bình thường, chủ yếu là bị tài sản cố định đầu tư tăng trưởng các loại hai hạng chỉ tiêu liên lụy, ăn kinh nghiệm thua thiệt. Triệu Giáp Đệ tại Thượng Hải lão hiệu trưởng nhà bế môn hối lỗi, tổng kết xong kinh nghiệm, liền chuẩn bị về Hàng Châu tỉnh phát cải ủy thành thành thật thật đi làm, nhưng quay về hàng trước đó, nhận được Từ Chấn Hoành mời, dự tiệc nhân viên còn một cặp tư nhân quan hệ thân mật nữ nhân, yên chi hổ Bùi Thúy Hồ cùng mã vĩ biện Viên Thụ, bàn ăn bên trên bầu không khí hòa hợp, Triệu Giáp Đệ đối với Từ Chấn Hoành dám để cho người mới Viên Thụ tiếp nhận giám sát đầu tư hạng mục quyết đoán, đương nhiên lại nhớ kỹ phần này đại nhân tình, tại Tào Phi Điện Triệu gia đại trạch, tháng giêng bên trong cùng Triệu Tam Kim trò chuyện rất nhiều người, Từ Chấn Hoành đứng hàng trong đó, chủ đề nhạy cảm, dính đến Triệu Giáp Đệ mười mấy năm qua lớn nhất một cái tâm kết. Phong phú cơm tối kết thúc, Bùi Thúy Hồ chở lấy Viên Thụ đi ban công nói chuyện phiếm tâm sự, Triệu Giáp Đệ cùng Từ Chấn Hoành mặt đối mặt vào chỗ, cái này nam nhân, dùng quá giang long thân phận giá lâm Thượng Hải bên trên, cuối cùng lại so với cái kia không ai bì nổi địa đầu xà lẫn vào càng ương ngạnh. Nhưng lúc này giờ phút này, vậy mà thần sắc hơi có vẻ khẩn trương. Bùi Thúy Hồ ở phía xa xa xa nhìn xem, lo lắng. Nàng đồng thời với tư cách Từ Chấn Hoành trợ thủ đắc lực cùng hồng nhan tri kỷ, đương nhiên biết rõ Triệu thái tổ vĩnh viễn là đặt ở từ trong lòng một tòa núi lớn, lớn đến để từ như vậy tự phụ nam nhân đều không có nghĩ qua ý đồ vượt qua. Trước kia Triệu thái tổ tại vị, Từ Chấn Hoành vị trí 10 phân rõ ràng, bát phong bất động là được, cho nên cho dù là Kim Hải phong ba, Từ Chấn Hoành vẫn như cũ không lẫn vào không lắc lư, nhưng hôm nay Triệu thái tổ nói rõ muốn thoái vị, cùng người nối nghiệp quan hệ, liền trở nên rất là trọng yếu, một triều thiên tử một triều thần, Từ Chấn Hoành hiện tại nan đề ở chỗ quá thành công, mà loại này thành công, không hề kiên cố, Triệu thái tổ nói lấy đi liền có thể nhẹ nhõm lấy đi, Từ Chấn Hoành không muốn làm trong lịch sử cái kia cho Gia Khánh đế làm quần áo cưới cùng thân. Bùi Thúy Hồ tự tác chủ trương về phía nửa khuê mật nửa em gái tính chất Viên Thụ thăm dò qua miệng gió, vừa vặn một bên mã vĩ biện không có bất kỳ cái gì tỏ thái độ, công và tư rõ ràng. Mời các bạn đón đọc Lão Tử Thị Lại Cáp Mô của tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu.
Ta Tuyệt Mỹ Ngự Tỷ Lão Bà - Phi Gia
Hắn là thế giới nổi tiếng đỉnh phong sát thủ, lại bị gia tộc bức hôn, cùng mỹ nữ tổng giám đốc được ở cùng nhau. Lẫn nhau thấy ngứa mắt nhưng lại không thể không ở chung, Tiêu Phàm quyết định hồi trường học giải sầu một chút, thế nhưng là... Các ngươi đều thế nào? Ta bắt các ngươi làm bằng hữu, các ngươi lại mẹ nó muốn lên ta! *** Một trận di thiên đại họa, bị Tiêu Phàm bọn người ngăn cơn sóng dữ, giải quyết triệt để. Tai nạn về sau, các đại lục các quốc gia, tổn thất nặng nề. Trên mặt đất trải rộng vết thương chồng chất, vô số người chết thảm, dẫn đến dân số địa cầu giảm mạnh gần sáu thành, thậm chí có quốc gia toàn viên biến thành xác chết di động, dẫn đến hủy diệt. Đau thương, bi thống vân vân tự, bao phủ tại ngũ đại châu, mọi người mờ mịt thất thố, không biết tiếp xuống lại nên như thế nào. Ở trong quá trình này, pd liên minh, nhằm vào toàn thế giới phạm vi, bắt đầu phân phát các loại sinh hoạt vật tư. Sa Mạc, Phi Nguyệt, Tiêu Nguyệt, Long Đằng bọn người cầm đầu pd liên minh, cực kỳ may mắn tránh thoát tai nạn.   Mời các bạn đón đọc Ta Tuyệt Mỹ Ngự Tỷ Lão Bà của tác giả Phi Gia.
Tối Giai Ảnh Tinh - Bạch Sắc Thập Tam Hào
Ta muốn nằm ở trong đống tiền mặt lăn lộn ! ta muốn làm Hollywood cự tinh ! *** Đông ! đông ! đông -- Cấp bách tiếng đập cửa bỗng nhiên tại bên tai vang lên, tiếp một nam nhân thúc giục thanh âm xuyên thấu qua môn truyền tới,“Matthew, ngươi như thế nào đem hoá trang sư đuổi ra ngoài? Đạo diễn cùng nữ chính đã vào chỗ, toàn bộ kịch tổ đều đang đợi ngươi này nam chính, ngươi còn có mười lăm phút !” Thanh âm chủ nhân tựa hồ rất cường thế,“Mười lăm phút sau ngươi không ra đến, ta liền đi vào giết ngươi !” Những lời này tại bên tai ong ong vòng quanh, nhắm thẳng trong đầu chui, Matthew muốn mở mắt, lại làm sao cũng không mở ra được, thẳng đến rời đi tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, hắn mới dùng tới toàn thân khí lực, mở ra một đôi mắt. Đó là một đôi tối đen như mực ánh mắt, bên trong tất cả đều là làm không rõ trạng huống mờ mịt. Tối đen ánh mắt nhanh chóng từ trong phòng đảo qua, lập tức xác nhận,“Nơi này ta tuyệt đối không có tới qua !” Lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình,“Di? Ta như thế nào ngã vào nơi này?” Hắn chính nằm nghiêng ở mộc chế sàn nhà bên trên, đầu một bên chính là cửa phòng, cũng không trách được kia vài thanh âm tại bên tai ong ong vang lên. Ngay sau đó, vô số tin tức đột nhiên ở trong đầu thoáng hiện, hai phúc rõ ràng bất đồng hình ảnh, giống như tại cùng trương trên màn ảnh chiếu phim điện ảnh như vậy, xen lẫn dây dưa cùng một chỗ, hỗn loạn khiến hắn không tự giác ôm lấy đầu.   Mời các bạn đón đọc Tối Giai Ảnh Tinh của tác giả Bạch Sắc Thập Tam Hào.
Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên
Trở thành một bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cứu người, đó là mơ ước của không ít người trong chúng ta. Sức khỏe và sinh mạng con người là điều quý giá nhất trong cuộc sống. Bởi thế, những danh y luôn được tôn trọng và xưng tụng. Tăng Nghị của Thủ Tịch Ngự Y là một thầy thuốc trẻ tuổi khiêm tốn, bình dị nhưng tài năng và có y đức hơn người. Hắn vốn chỉ muốn hành nghề y để cứu người, nhưng những cơ duyên đưa đẩy đã khiến hắn từ từ dấn thân vào con đường chính trị, đồng thời với từng bước xây đắp hai tiếng trang trọng “Danh Y”, hắn cũng từng bước thăng quan bằng chính tài năng chữa bệnh, cộng với tầm nhìn sâu rộng, sắc sảo của mình.  Có thể nói “Thủ tịch ngự y” là một câu chuyện đời thường gần gũi, nó không hề có bất kỳ yếu tố huyễn hoặc như các “phép màu” hay “điều kỳ diệu” nào. Nhân vật chính Tăng Nghị cũng không hề tái sinh hay trở về quá khứ, nhưng truyện hấp dẫn chúng ta bằng chính những ca chữa bệnh ngoạn mục của Tăng Nghị. Hoàn toàn dựa vào tài năng và kiến thức y học, đôi khi chỉ dùng những dược liệu bình thường nhất, chứ không hề cần đến sự trợ giúp của máy móc thần kỳ hay vật báu gia truyền như ở một số truyện khác về đề tài y học. Cách chữa bệnh tài tình của hắn luôn khiến chúng ta phải tấm tắc thán phục.  Với lối viết giản dị, súc tích, với kiến thức uyên bác về y học cổ truyền và cách dẫn chuyện đầy cuốn hút, tác giả đưa chúng ta đi từ bất ngờ này đến thú vị khác trong thế giới Đông y mênh mông đầy bí ẩn, nhưng cũng hết sức gần gũi. Tuy nhiên không chỉ có như thế, chúng ta còn được thưởng thức những trang viết cô đọng, chừng mực mà hết sức chắc tay của tác giả trong khi mô tả không những về cách chữa bệnh mà còn về tâm lý tinh tế của nhân vật trong những cảnh đấu tranh quyền lực, về thực trạng xã hội một cách sâu sắc và mang một chút hài hước ngấm ngầm!  Đây là một trong số rất ít truyện mà mỗi một chương đều có những chi tiết thú vị và đọc không thấy nhàm chán. *** Trần Quốc Khánh quát một tiếng, rồi cúp điện thoại. Khang Đức Lai này không ngờ còn dám uy hiếp mình. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao. Ông không muốn xử lý nhanh gọn, bộ muốn đem sóng gió đổ lên đầu thành phố Long Sơn? Lôi Việt Thâm lúc này đi tới nói: - Bí thư Khang, vốn những gì chúng ta thương lượng chính là đem kết quả điều tra của huyện Nam Vân hướng lãnh đạo tỉnh báo cáo. Nhưng sở Ngoại vụ dù sao cũng là một cơ quan lệ thuộc trực tiếp ở tỉnh, có nghĩa vụ đem sự việc này thay tỉnh đúng lúc giải quyết. Để tránh gây thêm phiền toái cho tỉnh, tôi đã cùng với Bí thư Thành ủy Trần thảo luận một chút, sẽ phái người của sở Ngoại vụ tỉnh cùng với thành phố Long Sơn thành lập một tổ điều tra, tiến hành xác minh lại những gì mà người ngoại quốc đã nói và kết quả điều tra của huyện Nam Vân. Khi nói chuyện, Lôi Việt Thâm bật cười ha hả: - Bí thư Khang ngàn vạn lần đừng có ý tưởng gì cả. Tôi làm như vậy không phải là không tin đồng chí của huyện Nam Vân chúng ta, chỉ là vì tôn trọng sự thật thôi. Khang Đức Lai nghiêm mặt nói: - Lời này Phó giám đốc sở Lôi không cần phải nói. Chúng tôi có thể lý giải. Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Phó giám đốc sở Lôi cũng là thực sự cầu thị thôi. - Đồng chí của huyện Nam Vân có thể nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất an tâm. Lôi Việt Thâm cười ha hả, thầm nghĩ Khang Đức Lai chính là vênh váo. Huyện Nam Vân các người cho dù có bền chắc như thép thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Ông không sợ gánh trách nhiệm, nhưng sợ có người sẽ gánh trách nhiệm. Lôi Việt Thâm cùng với tổ điều tra của thành phố chạy đến Kính Sơn để tiến hành điều tra, Tuy nhiên, quá trình điều tra rất không thuận lợi. Tất cả những người có liên quan đền khẳng định Tăng Nghị không có quan hệ gì với chuyện này. Người phụ trách khu du lịch Kính Sơn Bành Tiểu Sơn lại xuất ra một bản ghi chép, nói: - Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc ngày hôm qua chúng tôi đều có ghi chép lại tỉ mỉ. Từ lúc nhận được thông báo người ngoại quốc bị rắn cắn, cho đến khi anh ta được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện tiến hành trị liệu, trung gian chỉ tốn có bốn mươi lăm phút. Cho dù có điều trực thăng đến cứu viện thì cũng không chậm hơn bao nhiêu. Các người không biết Trưởng phòng Tăng từ chân núi chạy lên trên núi cứu viện cũng chỉ tốn có hơn mười phút. Nếu ai cảm thấy đây là cứu viện bất lực thì cứ bảo người đó leo núi thử xem. Nếu người đó chỉ tốn có một phút chạy lên trên núi thì lão Bành tôi sẽ dập đầu trước người đó. - Nói cũng không nên nói tuyệt đối như vậy. Lôi Việt Thâm nhắc nhở Bành Tiểu Sơn. Bành Tiểu Sơn đứng lên nói: - Nếu Phó giám đốc sở Lôi không tin thì chúng ta có thể đi lên đó một chuyến. Lôi Việt Thâm sắc mặt lập tức đen lại. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng ai biết lại khó làm như thế này. Tăng Nghị rốt cuộc là người như thế nào? Sao huyện Nam Vân từ trên xuống dưới lại bảo vệ hắn như vậy. Ngay cả một người phụ trách một khu du lịch nho nhỏ cũng dám đối mặt với mình. Khang Đức Lai lúc này trong lòng bực bội, ngồi trong phòng làm việc, văn kiện cũng không xem vào. Quan đại một bậc đè chết người. Tư vị này thật sự là khổ sở. Thư ký tiến vào, thấy sắc mặt của Khang Đức Lai không tốt, liền hạ giọng nói: - Ông chủ, bên ngoài có một người nước ngoài, nói là người đại diện của ông David tiên sinh ngày hôm qua. Khang Đức Lai hiện tại nghe tới mấy chữ người nướ ngoài là cảm thấy phiền. Ông nói: - Cứ an bài cho người đó ở ngoài phòng khách chờ tôi. Khi nào tôi làm xong việc sẽ tiếp đãi anh ta. ... Mời các bạn đón đọc Thủ Tịch Ngự Y của tác giả Ngân Hà Cửu Thiên.