Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giang Hồ Kỳ Cục

Thể loại: Cổ đại, hài hước, sủng, giang hồ ân oán, giáo phái, cải trang giả dạng, chủng điền văn, HE Số chương: 46 chương Edit: Mia Leo Giới thiệu 1: Thế nào là "Cầu người được người?" Chính là khi bên ngoài mưa rơi như trút nước, hắn nằm trong phòng đang nhớ nhung một người con gái nào đấy, thì vừa lúc đó nàng đến gõ cửa phòng hắn. Sau đó, không nói không rằng, nhào vào trong lòng hắn, cho hắn hưởng thụ hương thơm ngọt mịn.  Thế nào là "Sống không bằng chết?" Chính là khi hắn chịu vứt bỏ những rào cản tư tưởng, thỏa hiệp với cảm xúc lòng mình, muốn cho nàng nếm thử cảm giác trái cấm.... Thì nàng lại nói: "Đại sư, tướng công của ta muốn bỏ vợ cưới vợ khác. Ta chuẩn bị đi tự sát, nên đến đây nói tạm biệt với người...." --- Giới thiệu 2: Tiểu nữ chăn dê không hiểu gì về đời sống giang hồ, không hề biết đến các võ công cái thế, chỉ giỏi trò trộm cắp lừa bịp. Mới vừa thành thân liền bị tướng công ghét bỏ, cứ vài ngày nhận một phong hưu thư trở thành chuyện vô cùng bình thường với nàng. Vốn không thể nào thực hiện được lời hứa, về sau lại bất hạnh bị ruồng bỏ. Không sao, chỉ cần có “Đại sư” ở sau lưng chỉ điểm thì có thể cầu được lòng người. Đại sư nói: “ Rồi sẽ có một ngày tướng công của cô sẽ thu hồi tất cả hưu thư, yêu cô đến chết đi sống lại.”  Đại sư còn nói :“Ta thích nhất nữ nhân có ánh mắt thật to, thoạt nhìn ngây ngốc, nói dối không chớp mắt, có thể cùng ta đi lừa gạt giang hồ, thích mặc áo bông… Cô cười cái gì ? Người mà ta nói cũng không phải là cô đâu!” Cuối cùng, đại sư cũng chịu vứt hết tính cách cố tỏ vẻ lạnh lùng, thổ lộ tình cảm với nàng : “Cho dù trong sổ sinh tử ghi dương thọ của nàng chỉ còn một ngày, ta cũng nguyện cùng nàng lật đổ chốn giang hồ này.” Giang hồ này đúng là bị lật đổ, ngay cả hòa thượng cũng động lòng phàm muốn ôm mỹ nhân về. Về phần mỹ nhân, tinh thần hoảng loạn, khó tránh khỏi bị sốc, căng thẳng hét to : “Đại sư như vậy là không được, mặc dù ta là hạ đường thê(1) nhưng đệ đệ của người là tướng công của ta, như vậy khác nào là loạn luân !” Thế nên mới nói, giang hồ này rất ư là kỳ cục. Còn đối với người trong giang hồ thì có lẽ đó chính là câu chuyện cười muôn thuở. Nhân vật chính : Hình Hoan Diễn viên phụ: Một dàn lộn xộn, lung tung  (1) hạ đường thê: người vợ bị ruồng bỏ  ***   #REVIEW: ------- 1. GIANG HỒ KHÔNG THEO BÀI BẢN Tác giả: Bản Lật Tử Thể loại: Cổ đại, giang hồ, hài, ngọt sủng Tình trạng: convert hoàn Review bởi: #gl1309 --- Nữ chính là con gái của một môn chủ, sau khi cha qua đời thì lên kế nhiệm. Cô hiếm khi lộ diện, song chẳng rõ vì sao trên giang hồ lan truyền rất nhiều điều tiếng không tốt, xem cô là nữ ma đầu mới nổi đã vấy bẩn thanh danh trước kia của cha. Vì không giao du nhiều với bên ngoài nên phải đến lúc các môn phái kéo tới hỏi tội cô mới biết chuyện. Cơ mà cô trẻ tuổi chứ đâu có dễ bắt nạt. Vừa bị họ chụp mũ giết hại nhân sĩ võ lâm, chòng ghẹo zai nhà lành là cô bật ngay lại, rằng có ghẹo thì cũng phải cỡ nam chính mới đáng, đâu phải củ cải nào cũng hợp nhãn cô. Ai dè lập tức nam chính xuất hiện, lần đầu gặp mặt, quá sức ngượng ngùng. May mà anh cũng rất trượng nghĩa đứng về phía cô. Thế nên cô được cho thời hạn 1 năm, dưới sự giám sát của nhân vật đại hiệp thanh danh vang xa là nam chính, bắt đầu xuống núi tìm xem kẻ nào dám mạo danh mình làm bậy. Cả đường cùng lần theo dấu vết sót lại, họ gặp được vô số người và sự việc liên quan, hoa đào cũng nở hết đóa này tới đóa khác nhưng đều bị lờ đi, vì toàn bộ chú ý của họ đã đặt hết vào bạn đồng hành bên cạnh. Trong đó, người chủ động trước là nữ chính. Cô có võ công cao, tính tình hào sảng, thẳng thắn mà vẫn giữ được nét duyên riêng. Suốt quá trình điều tra chân tướng, cô vừa làm nhiệm vụ của mình, vừa tiện thể quang minh chính đại tán đổ zai đẹp bậc nhất giang hồ. Mà anh chàng nhìn tưởng khó gần thế chứ cô thả bao nhiêu thính cũng chụp cho bằng sạch, thi thoảng còn hứng chí thả ngược. Sau cứ thế tán qua tán lại, đâu đâu cũng thấy phất phới tim bay. Hơn nữa, bề ngoài nam chính là đại hiệp toàn thân tỏa hào quang chính nghĩa, nhưng trong bụng lại hết sức đen tối. Do được dân tình tôn vinh quá lâu nên anh đâm... chán, cứ thích lạng quạng giữa thiện và ác. Người khác khen anh là đại hiệp, mắng cô là dâm ma, thực tế thì chính cô đã giữ anh tránh xa tà đạo. Ang không làm việc xấu, chỉ vì một lý do rất ư là hường huệ: yêu đương thú vị hơn =v= Nội dung bộ này siêu đơn giản, đọc chủ yếu là vì tương tác của đôi trẻ đáng yêu, khôi hài và vì muốn nạp thêm đường thôi. Chứ không cần soi cũng thấy vài điểm trừ như cốt truyện quá cũ, mở đầu kiểu đâm bang, tình cảm đến vội vàng, đôi chỗ hơi sến sẩm, xây dựng nhân vật trong ngoài tương phản chưa thành công. Còn thêm tình tiết ngớ ngẩn kiểu A và B đang đánh nhau, đám lính chạy tới hỏi: “Bọn mi là ai?”, A: “Tui là đại hiệp, nó là râm tặc”, lính: “Ồ nghe danh đại hiệp đã lâu”, xong nhào qua bắt B, mình: ??? ??? người đâu cả tin đến thế là cùng. Cơ mà bù lại thì vẫn thắng ở chỗ nhẹ nhàng không tốn não và ngắn gọn dễ tiêu hóa. Có điều là tác giả dùng văn hiện đại để viết truyện cổ đại, còn bị ảnh hưởng nhẹ từ văn dịch light novel Nhật nữa nên đọc vô thấy hơi ngộ. ---------------------------------------- 2. MẠT THẾ TRỌNG SINH CHI TÔ TẦN Tác giả: Thỉnh Ngã Khiếu Sơn Đại Vương Thể loại: Hiện đại, mạt thế, sủng Tình trạng: convert hoàn Review bởi: Huyền Huyền --- Nội dung: Nữ chính kiếp trước tin nhầm người nên bị hại chết. Kiếp này được trọng sinh, mang theo không gian tung hoành ở mạt thế. Đánh giá: - Cốt truyện ổn, tác giả hành văn mạch lạc, diễn biến tình cảm của tuyến nhân vật chính/ phụ thay đổi hợp lí theo mạch truyện. - Nữ chính ban đầu tuy lạnh lùng nhưng k đến mức độ máu lạnh, mặc dù hành động có chút cứng rắn nhưng phù hợp với hoàn cảnh, tuy kiếp trước bị phản bội nhưng kiếp này k vì thế mà đa nghi hay tâm lí vặn vẹo trở nên độc ác sau này được tình cảm bạn bè, thân nhân cảm hoá dần dần có "sức sống" hơn. - Truyện kết thúc OE, có buff nữ chính, ngoài nữ chính còn có nhân vật phụ phản diện trọng sinh, truyện k có nam chính nhưng theo người đọc tự thẩm thì nếu tiếp tục phát triển khả năng cao là Lâm Thanh Dương . Thực ra ban đầu mình k thích Lâm Thanh Dương lắm vì anh này ban đầu có chút thánh phụ và não hơi bị chập, mạt thế xung quanh toàn zombie mà cứ nhoi nhoi như kiểu đang đi chơi, toàn gây rắc rối để nữ chính phải đi cứu. Sau khi hại nữ chính suýt ngỏm thì tự hiểu lấy mình dần thay đổi chín chắn, truởng thành hơn. - Truyện tuy rằng là về mạt thế nhưng k xoáy sâu vào sự khắc nghiệt, nguy hiểm ở mạt thế mà hơi có hơi hướm như điền văn: nhận người thân, đấu đá với kẻ thù và thân thích cực phẩm, đánh zombie, tích luỹ vật tư, xây dựng căn cứ..... *** Có người nói trong chốn giang hồ có tranh đấu, có máu tanh, có chém giết, không những thế còn có rất nhiều người trong giang hồ không cần làm gì vẫn có thể ăn no mặc ấm. Bọn họ có võ công cái thế, hành tung quỷ dị khác thường khiến nhiều người sùng bái. Nghe mọi người nói vậy, Hình Hoan cũng cho là như vậy. Nhưng, ý nghĩ này đã bắt đầu sụp đổ từ khi nàng thành thân. Hình Hoan là ai ? Nàng là một người có gia thế trong sạch, kiếm sống nhờ vào nghề chăn nuôi gia súc tại một thị trấn nhỏ heo hút cách xa kinh thành. Năm nàng vừa tròn mười sáu tuổi, trước sự chứng kiến của toàn bộ người trong thôn khoảng bốn mươi lăm hộ gia đình bao gồm thôn trưởng, nàng vô duyên vô cớ nhặt được một may mắn lớn, trở thành một "nhân vật đáng ghen tỵ nhất trong năm". Vì nàng được gả cho nhị thiếu gia Triệu Vĩnh Yên của Triệu gia trang, đệ nhất võ lâm sơn trang về cung cấp binh khí. Trên thực tế cuộc hôn nhân này chỉ là một trò lừa gạt, nhưng nàng kiên quyết không tiết lộ, che dấu sự thật cho tới cùng. Tuy rằng ngày nào nhị thiếu gia cũng chỉ quan tâm đến một chuyện là làm cách nào có thể đuổi nàng đi càng nhanh càng tốt. Cách vài ngày lại có một phong hưu thư được đưa đến tay nàng. Số hưu thư nàng nhận được trong hai năm nay cũng sắp xếp đầy rương gỗ được đặt ở dưới gầm giường rồi. Nhưng cũng may, lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt, bà không hề trách cứ nàng không thể chăm sóc hầu hạ tướng công chu đáo. Mỗi lần nói chuyện với nàng, đều luôn tươi cười, ôn hòa, thậm chí còn ủy thác trách nhiệm nặng nề, giống như lúc này… “ Hình Hoan, thiếp mời đại biểu của đại hội võ lâm lần thứ chín được đưa đến rồi.“ “ Nhanh như vậy sao ạ?” Nàng còn chưa hề nghe lần thứ nhất đến lần thứ táma, thế mà nay đã đến lần thứ chín rồi. Nhanh thật! “Vậy, thưa mẫu thân đại hội được tổ chức ở đâu ?” “Ở kinh thành con à.” Kinh thành ! Đôi mắt Hình Hoan chợt sáng lên : “Mẫu thân, con có thể đến đó một lần được không ?” “Được chứ. Triệu gia trang chúng ta là võ lâm thế gia. Nhị thiếu phu nhân của Triệu gia trang sao có thể vắng mặt được? Người trong giang hồ đều nói con là một người hiền lành, lương thiện, khiêm tốn, biết kính trên nhường dưới, cử chỉ đoan chính. Quả thật là tấm gương lý tưởng của nữ nhi trên giang hồ hiện nay. Tất cả đều nhất trí đề cử con làm đại biểu cho nữ nhân võ lâm để xuất hiện trong đại hội lần này.” “Mẫu thân, Hình Hoan nhất định sẽ trân trọng cơ hội này, chăm chỉ học hỏi các vị tiền bối để trở thành một thanh niên ưu tú trên giang hồ, kiên trì rèn luyện, đoàn kết lẫn nhau, vì dân cống hiến sức mình. Trung với giang hồ, với sơn trang, yêu ghét rõ ràng, không quên gốc tích!” Nàng nghiêm nghị tuyên thệ. “…Hình Hoan, những thứ này chả liên can gì đến con cả. Ta sắp xếp vậy là để cho con đi cùng với Vĩnh Yên. Đường xá xa xôi, cứ thong thả mà đi, nhân cơ hội này mà bồi dưỡng tình cảm, cố gắng lúc về trong bụng có thêm một tiểu thiếu gia. Còn việc làm thanh niên ưu tú của giang hồ, ta sẽ cho người khác làm, con hiểu không ?” Đường xá xa xôi, đi từ từ mà bồi dưỡng tình cảm ư? Hình Hoan chẳng cảm nhận được điều đó. Nàng chỉ biết suốt dọc đường đi, Triệu Vĩnh Yên thì an nhàn cưỡi tuấn mã, còn nàng phải cuốc bộ bám sát theo sau. Nói cho ra oai là "tăng thu giảm chi". Trên thực tế, nàng đã đi mòn không biết bao nhiêu đôi giày, số bạc bỏ ra để mua giày cũng đủ để mua một con ngựa tốt. Mà thực ra, dù không mua ngựa thì bọn họ cũng có thể cưỡi cùng một con ngựa mà, dù sao trông nàng cũng không quá to béo. Nhưng đó là một chuyện không thể, suốt dọc đường đi, Triệu Vĩnh Yêu ngoài việc tiếp tục đưa cho nàng thêm mười tám phong hưu thư ra, thì hắn chẳng thèm có bất cứ giao tiếp gì với nàng. Mời các bạn đón đọc Giang Hồ Kỳ Cục của tác giả An Tư Nguyên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kén Cá Chọn Canh Tập 2 - Tùy Hầu Châu
Kén cá chọn canh mãi mà vẫn không thể hài lòng. Nhắm mắt lại, người trong lòng bạn là ai? Mở mắt ra, là ai đang ở bên cạnh bạn? Lục công tử học xong MBA ở nước ngoài, trừ việc mang về một mớ bằng cấp còn dắt theo một đứa bé, đã thế lại còn là con ruột, đứa bé mới độ một tuổi. Lục Cảnh Diệu không để ý tới sự phản đối của bố mẹ, gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi hoành tráng. Được ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ nhèo nhẽo một câu: “Ba ơi, rốt cuộc con từ đâu ra?” Lục Cảnh Diệu bực mình đáp: “Trúng thưởng!” Thì ra mình chỉ là phần thưởng, Duệ Duệ bé nhỏ đau đớn, lặng lẽ gói ghém chuẩn bị bỏ nhà đi. Thực ra, đây chỉ là câu chuyện về chú nòng nọc con tìm mẹ thôi mà. Mời các bạn đón đọc Kén Cá Chọn Canh Tập 2 của tác giả Tùy Hầu Châu
Kén Cá Chọn Canh Tập 1 - Tùy Hầu Châu
Kén cá chọn canh mãi mà vẫn không thể hài lòng. Nhắm mắt lại, người trong lòng bạn là ai? Mở mắt ra, là ai đang ở bên cạnh bạn? Lục công tử học xong MBA ở nước ngoài, trừ việc mang về một mớ bằng cấp còn dắt theo một đứa bé, đã thế lại còn là con ruột, đứa bé mới độ một tuổi. Lục Cảnh Diệu không để ý tới sự phản đối của bố mẹ, gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi hoành tráng. Được ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ nhèo nhẽo một câu: “Ba ơi, rốt cuộc con từ đâu ra?” Lục Cảnh Diệu bực mình đáp: “Trúng thưởng!” Thì ra mình chỉ là phần thưởng, Duệ Duệ bé nhỏ đau đớn, lặng lẽ gói ghém chuẩn bị bỏ nhà đi. Thực ra, đây chỉ là câu chuyện về chú nòng nọc con tìm mẹ thôi mà. Mời các bạn đón đọc Kén Cá Chọn Canh Tập 1 của tác giả Tùy Hầu Châu
Pháo Hoa - Lục Xu
“Pháo hoa dẫu có rực rỡ củng chỉ là trong phút chốc. Đến cuối cùng người anh yêu nhất vẫn không phải là em.” Tình yêu của cô tựa như màn pháo bông, rực rỡ trong khoảnh khắc, tuyệt đẹp trong phút chuốc để rồi trở thành cát bụi theo gió bay đi. Cô dựa vào lòng Lục Trạm Giang, trong lòng thầm xin lỗi Chu Cẩn Phong hết lần này đến lần khác. Cô đã phản bội lời hứa với anh, không thể cùng anh tới một thành phố xa lạ, không thể cùng anh sinh con đẻ cái, tương lai của anh, cô không thể tham gia nữa. Xin lỗi, thật sự xin lỗi, cô vẫn không thể chống đỡ được cám dỗ. Lục Trạm Giang chính là bông pháo hoa trong cuộc đời cô, mặc dù nó chỉ tươi đẹp trong phút chốc nhưng lại đủ để thắp sáng cả sinh mệnh cô. Được chứng kiến khoảnh khắc rực rỡ đó rồi, cô không bao giờ nỡ lìa xa nữa. Mời các bạn đón đọc Pháo Hoa của tác giả Lục Xu.
Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Bạn có biết Thổ thần phải làm gì không? Là thần canh giữ một phương? Hay là tiên chuyên trừ ma diệt quái! Sai! Thổ thần chính là người chuyên đi lo chuyện bao đồng, làm đủ những công việc nặng nhọc nhất, là chức thấp nhất trong giới tiên... Ta vốn là một Hồ yêu trẻ tuổi, dung mạo xứng đáng với bốn chữ hoa nhường nguyệt thẹn, vất vả lắm mới tu luyện thành tiên, cuối cùng thì phải nhậm chức Thổ thần nhỏ bé, bổng lộc thì chẳng được bao nhiêu nhưng việc gì cũng đến tay. Ta không làm nữa! Ta sẽ lên thiên đình tìm Ngọc Đế nói hết lý lẽ! Cái gì cơ? Chưa đến lúc nghỉ hưu thì không được lên thiên đình sao? Lẽ nào ta phải trông coi những người phàm này cho đến khi Thổ thần mới kế nhiệm?... Ta... ta... ta muốn thăng chức! *** Một câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhẹ nhàng, đáng yêu, ấm áp xoay quanh nàng công chúa hồ ly Tang Chỉ ở xứ sở thần tiên. Công chúa Hồ Ly được sinh ra, mọi người đều mừng vui chúc tục. Nàng lớn lên trong sự yêu chiều của bộ tộc, bộc lộ thiên phú, lại còn nghịch ngợm khắp nơi làm các cụ ông lão bà cũng phải nhăn trán vì sự tinh nghịch cũng như đáng yêu của nàng. Thế rồi nàng Tang Chỉ đáng yêu lại dính vào mối quan hệ với Tuấn Thúc ca ca, một người nàng gọi là ca ca nhưng luôn làm nàng bối rối, nổi giận rồi luôn vạch mặt hắn đòi lẽ công bằng. Tuấn Thúc thậm chí còn dụ dỗ nàng trở thành Thổ Thần khổ cực tìm cách lên chức mỗi ngày. Tuấn Thúc nham hiểm, kì lạ, hay chòng ghẹo Tang Chỉ, còn Tang Chỉ ngây thơ cứ bị hắn lừa suốt. Hai người này được vận mệnh trói buộc lại bên nhau, tạo nên bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười làm cả xứ thần tiên cũng phải đau đầu. Dần dà, thế giới cũng rộng mở hơn, những sự biến xảy ra, và chuyện tình yêu cũng bắt đầu. Trong thế giới những câu chuyện huyền huyễn Trung Hoa, Thổ Thần muốn thăng chức không thể vượt qua những cái bóng lớn của Đường Thất Công Tử với bộ ba kiếp v.v.. nhưng cũng có cho mình một hướng đi riêng đặc biệt. Trong tác phẩm này, tác giả đã xây dựng một bối cảnh thế giới cực kì chặt chẽ, có liên kết rõ ràng với các truyền thuyết, huyền thoại dân gian Trung Hoa, gần như có thể trở thành một cuốn tư liệu phiên bản tiểu thuyết dành cho những ai muốn tìm hiểu về đề tài này. Mọi chi tiết truyền thống và các câu chuyện dân gian được sử dụng đều được khai thác hợp lý nhằm bật lên nét đẹp Trung Hoa mà vẫn thể hiện tốt được nội dung truyện. Nữ chính Tang Chỉ được xây dựng rất dễ thương, đáng yêu, tựa như cả cái câu chuyện ấy cũng đáng yêu theo nàng. Nam chính của nàng thì thú vị hơn, không được xây dựng như những soái ca hoàn hảo, sức mạnh tuyệt thế chi phối cả giới thần tiên mà được nhấn mạnh vào vẻ đẹp bề ngoài, đạo đức và nhân cách đáng quý. Tình cảm trong truyện được thể hiện ở nhiều dạng và nhiều mức độ khác nhau, không chỉ có tình yêu. Tình mẫu tử thiêng liêng khiến người ta xúc động, tình anh em bồi hồi êm ái, tình bạn chân thành nhiệm màu … đều tạo nên một thiên truyện ấm áp, dịu dàng nhẹ nhàng, không xoắn vặn nhưng vẫn phong cách vô cùng. Đặc biệt là truyện vô cùng trong sáng, tuổi nào cũng đọc được. *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Thổ thần – Mở đầu Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa. Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được… Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng: “Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!” “Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!” “Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!” … Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ. Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng. Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.” Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!” Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?” Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.” Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?” “Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội. “Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?” “Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.” Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời. Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?” “…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn. Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi! Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… ! Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình. Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước. Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn. Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường. Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường. Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.” Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất. Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng. Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-||| Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân. Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu. Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1] bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa. Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả… Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò… Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.