Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Trong Như Đã

Ngày 19 tháng Sáu năm Đại Tuyên ba mươi chín là đại hôn của con gái rượu họ Tô và Thái tử, toàn thể thành Trường An ca múa tưng bừng, tiếng chúc mừng vang lên bốn phía. Ngày 7 tháng Chín năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tần Úc. Sau khi Tần Úc đăng cơ, Thái tử phi Tô Huỳnh cũng được phong làm Hoàng hậu. Hiện nay Tô Huỳnh đã gả cho Tần Úc được hơn một năm. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là Hoàng hậu ở trên cao, dưới một người trên vạn người, là chủ hậu cung, quản lý đám phi tần, thế nhưng chỉ có mình nàng biết những thứ này đều là giả. Tần Úc không yêu nàng, y cưới nàng cũng chỉ vì quyền thế của dòng họ Tô nhà nàng mà thôi. Y muốn đăng cơ thì nhất định phải tìm chỗ dựa, mà dòng họ Tô chính là chỗ dựa lý tưởng nhất của y. Tô Huỳnh biết Tần Úc mười một năm, yêu y cũng mười một năm. Y chỉ thích áo bào màu đen, thích ăn bánh hoa quế do đầu bếp họ Tô nhất và y cũng thích Nhữ quý nhân khéo léo uyển chuyển như hoa mẫu đơn. Nhưng y. Chỉ không thích nàng. Cũng chẳng sao, đời người vốn vậy. Mọi người đều biết xưa nay Hoàng hậu và Nhữ quý nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhữ quý nhân thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái Nhữ quý nhân nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không muốn phải chứng kiến cung nữ của mình chịu oan ức, mà bản thân nàng lại là chủ nhân không được sủng ái, nào có khả năng bảo vệ cung nữ của mình đây? “Nương nương, Thất vương gia và tướng quân đã trở về, thế nhưng tướng quân…” Khi Lai công công bên người Hoàng thượng đến cung Phượng Tê, Tô Huỳnh đang tưới nước cho cây phong lan cha mình yêu quý nhất. Lần đầu tiên nàng biết cảm giác trời sập là như thế nào. “Nương nương, kính xin người nén bi thương.” Công công đồng cảm nhìn Tô Huỳnh. Cung nữ dìu nàng đi song lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy thục mạng về phía cửa cung. Giày quá vướng, nàng bèn quẳng đi. Đến khi ra đến cửa cung, hai chân nàng đã rướm đầy máu. Bên ngoài cửa cung, các binh sĩ đều canh giữ bên quan tài gỗ ấy, Tần Hoán biết nàng đã đến, trong lòng không ngừng tự trách lại không giấu nổi. Tô Huỳnh bước từng bước một, gian nan lại gần bên quan tài gỗ. Chẳng biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể mở được nắp quan tài gỗ cồng kềnh ấy ra, Tần Hoán muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Mọi người nhìn người con gái khiến người ta vừa đau lòng vừa đồng cảm dùng hết sức lực để mở nắp quan tài ra. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mặt Tô tướng quân, nước mắt vẫn luôn kìm nén bất chợt tuôn trào trên gương mặt, nàng quỳ xuống đất. Cha ơi, con gái chỉ còn người, tại sao người nỡ bỏ con lại một mình? Tô Huỳnh khóc cạn nước mặt, cõi lòng tan nát nhưng vẫn không nói một chữ nào. Đám cung nữ đứng đằng sau thấy chủ nhân mình khóc như vậy cũng không nén nổi, bật khóc nức nở. Tần Úc đứng trước cửa cung, nhìn người con gái váy đỏ vừa cười vừa khóc ấy, thấy nàng quỳ dập đầu ba cái trước quan tài, thấy nàng như mất hồn được cung nữ đỡ dậy. Ngày 2 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Tô tướng quân có công diệt địch, Hoàng đế hạ chỉ phong làm Đại tướng quân nhất phẩm, ngày kia chôn cất trong hoàng lăng. Tô Huỳnh mặc đồ tang đi sát theo quan tài, đường đến hoàng lăng đã xa lại càng xa nhưng nàng nhất quyết không đi theo đội ngũ. Không còn cha thân yêu, nàng còn gì nữa đây? Nàng một thân một mình giữ đạo hiếu ở trong hoàng lăng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra ngoài nàng như biến thành người khác, không khóc không ầm ĩ nhưng lại không nói với ai quá nửa câu. Có người nói, Hoàng hậu không được sủng ái, lại chẳng còn phụ thân quyền thế, tất nhiên những ngày tháng sau này sẽ khó vượt qua. Tô Huỳnh chẳng thèm giải thích, có thể nàng biết những gì họ nói đều chính xác. Ngày nào Nhữ quý nhân cũng làm phiền nàng, ỷ được sủng ái nên hoàn toàn không coi nàng ra gì. Nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cha không còn nên không muốn lại để người con trai mình yêu thương ghét mình. Nàng vẫn như ngày thường, hằng ngày làm bánh hoa quế rồi giao cho Tô ma ma của Ngự thiện phòng. Mà bánh hoa quế ấy sẽ được đưa đến Tần Úc làm việc ở Ngự thư phòng. Trong lòng như được an ủi, ít ra nàng vẫn có thể làm chuyện này cho y. Nàng không hề biết luôn có một người xuất hiện ngoài cửa cùng khi nàng đã say giấc. Nàng cũng không biết người luôn miệng nói không thích nàng lại yêu nàng nhất. Bởi vì áy náy, bởi vì tự trách bản thân, Tần Hoán tự nguyện xin đi giết địch, muộn nhất cũng phải một năm sau mới có thể quay về. Bây giờ đã là cuối năm, ngoài cửa sổ tuyết bay phấp phới trắng xóa cả một vùng. Nàng còn nhớ khi tuyết cuối mùa nàng vẫn là Thái tử phi. Tô Huỳnh khoác áo lên mình rồi ra khỏi phòng, nàng đứng trong tuyết bắt lấy từng hạt tuyết bay bay trong không trung. Người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa ấy là người chồng của nàng, Tần Úc. Tần Úc bước từng bước lại gần, nắm tay nàng và lau nước do tuyết tan đọng lại trên tay nàng. Lắm tin tức Hoàng hậu bỗng dưng được Hoàng thượng sủng ái lan truyền khắp mọi ngóc ngách Hoàng cung. Bởi vì hàng đêm Hoàng thượng ngủ ở cung Phượng Tê khiến Nhữ quý nhân tức đến điên. Tô Huỳnh nhẹ nhàng áp má Tần Úc, thỉnh thoảng mỉm cười. Tần Úc đành buông bút xuống rồi ôm chầm lấy nàng, áp hai má. “Nàng đang nghĩ gì thế?” Y gạt những sợi tóc trên trán, vốn chỉ là một động tác đơn giản nhưng nhìn lại thấy vết thương trên trán nàng. Đó là vết thương từ ba cái dập đầu tiễn cha. Y nhẹ nhàng mơn trớn, hỏi nàng đau không? Tô Huỳnh lắc đầu, ôm cổ y mà không nỡ buông tay. Nàng rất hi vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại. * Việc Tả tướng không ủng hộ Tần Úc làm Hoàng đế được nhiều người ủng hộ, ắt có kẻ muốn tạo phản. Mà trong tay Tô Huỳnh nắm giữ binh quyền của cha mình, chỉ cần Tần Úc lấy được binh quyền thì dẫu tiên hoàng có sống lại cũng chẳng thể ảnh hưởng đến ngôi vị của y. Y không tỏ lòng, nàng cũng chẳng bóc trần. Nàng đã hèn mọn đến mức cần tình yêu xây dựng trên lợi ích. Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Tư, thái y rời khỏi, Tô Huỳnh cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, vẻ mặt nặng nề. Nàng đã mang thai được gần hai tháng, Nhữ quý nhân căm ghét nàng như thế chắc hẳn sẽ không để cho nàng sống yên ổn. Liệu nàng có thể kỳ vọng vào Tần Úc không? Có lẽ không? Vì Nhữ quý nhân cũng đã mang thai ba tháng, ngày ngày Tần Úc đều đến thăm Thẩm Nhữ. Họ Thẩm là một danh gia vọng tộc chỉ có lợi chứ không có hại với Tần Úc. Người có thể bảo vệ ngai vàng cho y, y nỡ từ bỏ sao? Một nỗi bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, Tô Huỳnh nắm chặt chăn. Ngày 26 tháng Năm là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tô Huỳnh. Ngày sinh nhật năm ngoái, Tần Úc bận rộn công việc trong phủ Thái tử nên đến tối mới tới thăm nàng, còn năm nay Tần Úc nói sẽ tổ chức một bữa tiệc cho nàng. Tô Huỳn không có trang phục lộng lẫy song nàng cũng không mặc bộ váy lụa đỏ mình yêu thích mà đổi sang một bộ màu trắng. Nàng biết Nhữ quý nhân sẽ gây chuyện trong bữa tiệc hôm nay. Có lẽ nàng không biết buổi tiệc này hủy hoại cả cuộc đời nàng. Tuy trước đây nàng không được sủng ái nhưng vẫn là Hoàng hậu, tiệc mừng là tiệc mừng , đại thần trong triều đều phải đến dự. Tô Huỳnh ngồi bên cạnh Tần Úc, nhận lời chúc phúc của từng người một. Một buổi sinh nhật vui tươi vậy mà bị tiếng hét của Nhữ quý nhân phá tan. Tiếp đó là tiếng hét chói tai của cung nữ bên cạnh Nhữ quý nhân. Và sau cùng là tiếng xì xầm bàn tán của mọi người. Nhữ quý nhân sảy thai. Tô Huỳnh chợt hiểu ra mình phải làm gì, nỗi bất an trong lòng đột nhiên lắng xuống. Có lẽ đây là kết cục. Tần Úc lập tức bế Thẩm Nhữ lên, cô ta bật khóc chỉ một cung nữ buộc tội đầu độc mình. Bị ánh mắt của Tần Úc dọa sợ, cung nữ nọ sợ hãi run rẩy. “Hoàng thượng tha mạng, xin người tha mạng.” Cung nữ kia ấp úng, ánh mắt nhìn về phía Tô Huỳnh. Tần Úc giận dữ liếc mắt qua song không nói gì, mà cha của Thẩm quý nhân đứng bên cạnh lên tiếng trước “Ai sai khiến ngươi hạ độc Nhữ quý nhân? Ngươi nói ra, Hoàng thượng sẽ không giết người vô tội.” Dường như câu nói này của Thẩm quốc công khiến cung nữ kia có can đảm hơn. Ả liên tục dập đầu xuống nền đất, nhìn Tô Huỳnh. “Hoàng hậu nương nương sai khiến nô tì nghiền thuốc bỏ vào chén rượu của Nhữ quý nhân.” “Hoàng hậu nương nương, nô tì không hoàn thành nhiệm vụ người gia, nô tì xin lấy cái chết để được tha tội ạ.” Ả ta dập đầu thêm cái nữa rồi đâm sầm vào cây cột tự sát. Lấy cái chết xin tha tội. Ả sợ bị tìm ra nhược điểm ư? Mọi người đồng loạt nhìn sang Tô Huỳnh, thương hại có, khinh bỉ có, nhưng nàng nàng ngoảnh mặt làm lơ. Điều nàng quan tâm bây giờ là cảm nhận của Tần Úc. “Tô Huỳnh, có phải là nàng không?” Tần Úc đứng nhìn nàng, lần đầu tiên y nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng. Tô Huỳnh cười lạnh. Tần Úc, ta cứ ngỡ chàng yêu ta, cứ ngỡ chàng tin ta. Nhưng ta sai rồi, chàng không tin ta. Mọi người đều mong đợi cô gái váy trắng ấy mở lời, thế nhưng nàng bỗng dưng bật cười. “Hoàng thượng, người tin thiếp không? Nếu tin thì ta không làm, còn không tin thì có phải thiếp hay không cũng chẳng có ích gì, không phải ư?” Không phải ư? Nàng hỏi ngược lại y, ánh mắt trong veo như thế khiến y không giữ được trái tim mình. Nhận ra sự do dự của Tần Úc, Nhữ quý nhân ngả người vào lòng y, khóc lóc xin y làm chủ. Dù sao cũng là cốt nhục của y, y nhắm mắt lại. “Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, mưu hại hoàng tự, đưa Hoàng hậu về cung Phượng Tê. Không có ý chỉ của trẫm, không được bước ra nửa bước.” Điều này chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung? Suy cho cùng nàng vẫn thua. Hãm hại đầy lỗ hổng như thế mà Tần Úc vẫn chọn tin tưởng Nhữ quý nhân. Không sao. Lấy binh phù khỏi tay áo, nàng càng phải cẩn thận hơn. “Binh phù này đã theo cha thiếp hơn hai mươi năm, kính xin Hoàng thượng hãy giữ cẩn thận.” Dứt lời nàng đi ra khỏi cửa điện. Tần Úc, nếu chàng biết sự thật, liệu chàng có hối hận không? Về cung, toàn bộ cung nhân đều bị điều đi, cả cung điện lớn như thế chỉ có mình nàng với hai cung nữ thân cận. Đây chính là đãi ngộ của phế hậu. Đứa trẻ trong bụng đã được hơn ba tháng tuổi, nàng nghĩ đây là điều vui mừng nhất. Nàng có thể bình yên dưỡng thai không? Nàng coi hai cung nữ như chị em ruột thịt, có chết cũng không ngờ bị chính chúng bán đứng. Tin tức nàng mang thai bị một cung nữ nói cho Nhữ quý nhân biết. Ả điên tiết, sai thả xạ hương vào lư hương trong phòng nàng. Tối hôm ấy, Tô Huỳnh đau bụng quằn quại, quần thấm máu. Kết quả chỉ có một. Đứa con chưa đủ bốn tháng của nàng mất đi. Đứa con nàng coi như báu vật, đứa con duy nhất của nàng, đứa con nàng chưa kịp gặp mặt không còn nữa. Cam tâm không? Cam tâm sao được đây! . Nỗi đau mất con gần như tước đi mạng sống của nàng, chỉ còn cái cơ thể tàn tạ này, nàng còn sống làm gì nữa? Đuổi cô bé Tiểu Ngọc thật lòng thật dạ với nàng, bây giờ chỉ còn mình nàng ở lại trong cung điện rộng lớn này. Sau bao chuyện lại thêm nỗi đau mất con, nàng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm nén tiếng khóc, bật khóc thảm thiết. Tiếng khóc ấy vang lên bên tai Tần Úc khiến y đau đớn đến mức không thở nổi. Y rất muốn lao vào ôm chặt nàng vào lòng nhưng y không thể. Hôm nay Thẩm Nhữ cố tình đưa y đến đây là muốn xem thái độ của y. Y tự khinh bỉ chính mình, bản thân là Hoàng đế, Hoàng đế đứng trên đỉnh ấy thế mà không bảo vệ nổi người con gái của mình, để nàng phải đau đớn gào khóc trong cung cấm lạnh lẽo. Y không ngờ Tô Huỳnh đang mang trong người giọt máu của mình, cũng chẳng thể ngờ sự nhẫn nhịn của mình khiến nàng mất đi đứa con của cả hai. Mời các bạn đón đọc Tình Trong Như Đã của tác giả Lưới Hạt Cát Mịn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Thúc
*: Từ "Thế thúc" trong truyện theo mình hiểu là hai gia tộc có mối quan hệ thế giao ân tình qua lại của trưởng bối mà nữ chính theo bối phận phải gọi nam chính một tiếng thúc. Vì không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ thế giao nên gọi là thế thúc.  _________ Giới thiệu: Thôi Quý Lăng là một người vô cùng bình tĩnh, những chuyện điên cuồng đã làm ra đời này đều là vì Khương Thanh Uyển.  Thí dụ như năm đó vì cầu thú Khương Thanh Uyển, mà quỳ ba ngày ba đêm giữa trời mưa to. Lại thí dụ như, vào ngày đại hôn của Khương Thanh Uyển năm đó, đã cầm quân chặn đường cướp tân nương.   Kiếp trước, Khương Thanh Uyển và Thôi Quý Lăng chính là nhất kiến chung tình. Nàng không màng lời khuyên can của phụ mẫu, vì chữ tình mà một mực gả thấp cho chàng. Những năm tháng ấy, tình yêu của nàng như ánh cầu vồng sau mưa, đượm sắc màu và tràn đầy ấm áp. Nhưng khi cả hai chân chính bước vào hôn nhân, mọi thứ đã chẳng còn nguyên vẹn như ngày nào. Tình yêu thuần khiết của nàng dần bị vấy bẩn. Mà chàng khi ấy, lại vô tâm từng bước gây ra thương tổn sâu đậm hơn cho nàng.  Lời ly biệt kia chính là kết thúc tất cả…  Một lần chia xa chính là âm dương cách biệt… Nàng mang theo những yêu hận trong lòng, trầm mình xuống đáy hồ lạnh giá.  Nàng quyết tuyệt đến như thế. Nàng nhẫn tâm đến như thế.  Một chút cũng không giữ lại cho mình, một chút cũng không lưu luyến thế gian này. “Nếu như câu chuyện vốn dĩ là bi kịch. Vậy cần gì phải cho ta mộng ước đẹp đến thế? Vai diễn từ tương phùng đến biệt ly…” (*) Mùa đông năm ấy, tuyết rơi phủ đầy, trái tim ai tan vỡ... * * *  Khương Thanh Uyển cứ tưởng rằng mình sẽ chết đi như thế với những khúc mắc và đau đớn tận sâu trong tim. Vậy mà, ông trời thương xót cho nàng được trọng sinh đến ba năm sau trong một thân phận mới cũng tên Khương Thanh Uyển. Nàng khi ấy, trái tim như chơi vơi giữa biển trời. Bi thương kiếp trước là cơn ác mộng, đến hít thở cũng đau thấu tâm can. Thôi Quý Lăng - tên chàng là mũi dao, cắt vỡ cả lòng nàng.  Nàng thật tâm muốn buông bỏ tất cả những yêu hận đã có, muốn buông lơi đôi tay đã từng nắm lấy đi qua những tháng ngày an yên lúc trước. Chỉ là, duyên nợ giữa họ vẫn còn day dứt, muốn cắt đứt cũng không thể nào. Nàng gặp lại Thôi Quý Lăng trong thân phận mới, chàng bây giờ là thế thúc của nàng. Kiếp trước phu quân, kiếp này thế thúc, hỏi có bao nhiêu chua xót. * * *  Kiếp trước, Thôi Quý Lăng chỉ là một thư sinh nghèo hèn, lại thú được Khương Thanh Uyển con nhà phú thương kim chi ngọc diệp.  Chàng khi đó, tâm nguyện duy nhất là muốn dùng tất cả yêu thương của cả đời mình bù đắp lại những thiệt thòi vì chàng mà nàng đã gánh chịu. Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào giữa họ dần có một vách ngăn thật lớn. Chàng vô tâm buông lời tàn nhẫn và khiến nàng rời xa.  Lúc ấy, chàng đâu biết, nàng rơi nước mắt, nàng thương tâm, nàng đau lòng đến mức nào. Hiểu nhầm hóa thành biến cố, đẩy họ theo hai hướng đối nghịch.  Người ở lại, người rời đi.  Người còn sống, người đã chết. Người kiếm tìm, người biến mất. Vĩnh viễn, không thể quay về. Vĩnh viễn, không thể chung đường. * * *  Hoa nở hoa lại tàn. Tình đến tình vội tan. Người đi lời ly biệt.  Má thắm lệ phai màu. Thôi Quý Lăng hận ông trời, hận lòng người, hận Khương Thanh Uyển. Nhưng sâu trong tim lại muốn đem nàng về bên cạnh. Vì chàng biết, đời này kiếp này chàng chỉ yêu mình nàng mà thôi. Nỗi hận kia không thể che lấp nỗi nhớ và tình yêu của chàng dành cho nàng.  Uyển Uyển, trở về bên cạnh ta được không? Uyển Uyển, nàng rời đi lâu như vậy có biết ta nhớ nàng đến thế nào hay không? Uyển Uyển, ta chờ nàng, chờ nàng đến trái tim cũng hao mòn rồi. Uyển Uyển, Uyển Uyển, tiếng gọi bi thương kia day dứt cả đời người. Vậy nên, Thôi Quý Lăng không ngừng đem tính mạng của mình ra đặt cược qua từng lần chinh chiến trên sa trường. Chàng muốn quyền thế, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn nắm trong tay cả thiên hạ này. Như thế, chàng mới có thể tìm về Uyển Uyển, mới mang lại cho nàng một cuộc sống an yên hạnh phúc.  Chỉ là, chàng không hề biết rằng, Uyển Uyển chàng yêu nhất đã trầm mình xuống hồ sâu lạnh giá năm đó. Uyển Uyển đi rồi, không quay về được nữa. Uyển Uyển đi rồi, với trái tim chằng chịt vết thương.  Giữa họ, là hiểu lầm cùng bi ai… không cách nào tháo gỡ.  * * * Lần gặp lại này tựa như tơ duyên ông trời đã ban cho Thôi Quý Lăng sau tất cả những đau thương năm đó.  Chàng từng bước bước đến sự thật phía sau đã bị chôn dấu. Bao nhiêu điên cuồng cùng phẫn nộ, bao nhiêu đau đớn cùng khổ sở. Thì ra Uyển Uyển của chàng đã phải thương tâm như thế. Ngày nàng rời đi, phải chăng bầu trời cũng hóa thành cơn mưa nước mắt. Nơi đáy hồ kia, hỏi nàng có lạnh không?  Vì thế, kiếp này khi đã biết sự thật chàng tàn nhẫn đưa những kẻ đã hại nàng vào địa ngục. Còn nàng, chàng muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân nàng, muốn bù đắp lại tất cả những gì bi thương nàng đã gánh chịu.  Chỉ là, đoạn đường này sao gian nan quá. Chàng muốn ôm thê tử kiếp trước của mình về nhà cũng thật không dễ dàng gì. Bởi vì, Uyển Uyển bây giờ không muốn làm thê tử của chàng nữa. Nàng muốn quên đi đoạn nhân duyên đã từng dang dở kia. Nhưng Thôi Quý Lăng chàng làm sao có thể buông tay được. Tất cả đều là lỗi của chàng. Cho nên, xin nàng hãy để chàng dùng tình yêu này xóa đi đau thương từng có. Một đời một kiếp nắm tay nàng đi đến tận cùng. * * * “Thế thúc” là một trong số những bộ truyện cv trọng sinh ngược nam thời gian gần đây mình đọc và thấy khá hay. Nội dung truyện chính là quá trình truy thê đầy gian khổ của nam chính Thôi Quý Lăng với nữ chính Khương Thanh Uyển. Kiếp trước, hai người vì hiểu nhầm xa cách rồi âm dương ly biệt mà không hề hay biết. Kiếp này, nam chính luôn ân hận đau đớn và mong muốn tìm mọi cách bù đắp lại tất cả mọi thứ cho nữ chính. Nhưng vì bóng ma trong quá khứ và những thương tổn quá sâu đậm mà nữ chính đã không thể mở lòng mình với chàng. Chàng phải từng bước tháo gỡ bí mật lúc trước và xây dựng niềm tin cùng tình yêu đã mất với nàng thật không dễ gì. Thấy thì cũng tội nhưng mà cũng kệ :v :v Ai bảo, kiếp trước yêu nàng nhiều đến thế lại không thể bảo vệ được nàng và để nàng đi đến bước đường bi kịch như vậy. Nhìn chung, cả nam nữ chính trong truyện đều được xây dựng khá tốt. Nam chính trầm tĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn khó đoán nhưng trái tim lại cực kỳ thâm tình. Đời này kiếp này chỉ nguyện yêu và chờ đợi mình nàng mà thôi. Nữ chính thì hiền lành, hơi mềm yếu nhưng khi cần sẽ rất kiên cường và quyết tuyệt không hề yếu đuối bánh bèo. Tình yêu của cả hai là sự chấp nhất bền bỉ và mang chút đau lòng. Nhưng đó chỉ là phần đầu thôi ạ, càng về sau thì càng ngọt ngào ấm áp và đầy cảm động lắm luôn á.  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện trọng sinh có ngược nam, có song xử, có truy thê với nam chính siêu thâm tình và những bí mật cất dấu làm nên biến cố lớn cho câu chuyện thì “Thế thúc” đảm bảo có đầy đủ mọi thứ bạn yêu cầu nhé. Còn nếu bạn vẫn đang băn khoăn thì mình xin lấy tên tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt ra để khẳng định nè.  So với hai bộ “Em gái của gian thần” và “Muội khống” thì “Thế thúc” như một sắc màu hoàn toàn khác không bị trộn lẫn. Tuy nhiên, hình tượng nam chính vẫn được xây dựng với sự thâm tình, chấp niệm và có chút cuồng loạn như những nhân vật kia. Cho nên, mặc dù truyện chỉ mới có convert và chưa nhà nào nhận edit thì mình nghĩ mn cũng không nên bỏ qua đâu ạ. Bởi truyện cv nhưng khá dễ đọc, mn thích thì nhích thôi nào ^^  ____________ Phần văn án giới thiệu được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ bản dịch lời bài hát Vở kịch độc diễn do Hứa Như Vân thể hiện. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khương Thanh Uyển không ngờ mình có thể sống thêm lần nữa. Nàng là nữ nhi của phú thương ở Vân Châu, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa. Đến tuổi cập kê, nàng vui vẻ ở bên sĩ tử bần hàn Thôi Quý Lăng, mặc cho phụ thân phản đối, nàng nhất quyết gả cho hắn. Sau khi thành hôn, hai người vô cùng ân ái, nhưng phu thê nghèo nàn kèm theo trăm sự đau thương, cộng thêm không thể hòa hợp với trượng mẫu (mẹ chồng) và muội phu (em chồng), thời gian trôi qua, họ dần nảy sinh mâu thuẫn. Về sau, Thôi Quý Lăng không thi đỗ tú tài, được bằng hữu tốt tiến cử nên cả gia đình chuyển đến Cam Châu góp sức cho Ninh vương. Ninh vương cũng coi trọng hắn, dần dần ngồi vào vị trí trưởng sử của Vương phủ. Trượng mẫu luôn cảm thấy nàng là nữ nhi gia đình thương nhân mà muốn bám vào nhi tử của bà, hiện tại Thôi Quý Lăng đã làm quan Ngũ phẩm nên bà càng khinh rẻ nàng, hằng ngày chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Muội phu cũng châm ngòi ly gián, tình cảnh của Khương Thanh Uyển tại Thôi gia vô cùng gian nan. Nếu chỉ như vậy thì không sao, nàng thật tâm yêu thương Thôi Quý Lăng, vì hắn, những chuyện này nàng có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ hắn lại có tình ý với bằng hữu tốt nhất của nàng, hai người còn lén lút có con. Thậm chí, để đạt được quyền thế, hắn coi nàng là cống phẩm dâng tặng cho tên Hoàng đế hoang dâm vô độ. Vào ngày nhập cung, lão Hoàng đế thấy nàng xinh đẹp nên chỉ thị nàng lập tức thị tẩm. Nàng không đồng ý, ra sức vùng vẫy khiến mu bàn tay Hoàng đế bị thương, lão giận dữ sai người đánh nàng hai mươi trượng, sau đó đày nàng vào Hoán Y Cục. Thời gian ở Hoán Y Cục vô cùng khó khăn, mùa đông khắc nghiệt, nước đóng thành băng, nàng phải giặt giũ y phục cho các vị chủ tử khiến đôi tay nàng đông cứng đỏ bừng, kèm theo những vết nứt rất dài trên da, mỗi lần phát tác đều ngứa không chịu nổi, cả đêm ngủ không yên. Mời các bạn đón đọc Thế Thúc của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt.
Giả Trai
VĂN ÁN Tên trùm sò trường Trung học số Một Lục Dao trăm đắng nghìn cay, vượt mọi khó khăn, cố gắng tự bẻ cong bản thân để tỏ tình với “bạn học nam”. “Bạn học nam” Lý Minh Châu tỏ vẻ: Tôi không thể đồng ý. Lục Dao: Vì sao? Lý Minh Châu: Vì tôi là nữ, tôi không thích gay, chúc cậu hạnh phúc. Lục Dao: … Ơ đệt! Lục Dao: #Nói chắc cậu không tin nhưng trước khi thích cậu tôi là trai thẳng đó# N năm sau… Sau khi Lý Minh Châu về nước tình cờ gặp lại Lục Dao. Cún con đáng yêu hay nhõng nhẽo nhiều năm trước thích cô giờ đã biến thành đại thần giới Esport muôn người chú ý. Xa cách lâu ngày gặp lại, bạn trai cũ hình như càng khó dỗ hơn xưa. “Giờ anh vẫn là gay sao?” “…” “Tôi thích gay.” “…. Mẹ nó tôi không phải gay.” Đại thần nào đó sụp đổ: Tôi là gay hồi nào? Em thích tôi thì nói thẳng ra chứ bày đặt nói thích gay làm gì?? Lý Minh Châu: #Sao tên này lúc gay lúc không vậy?# #Thật khó dỗ quá đi#   Trang nhất báo đăng tin: [ Tin chấn động! Tuyển thủ Esport siêu nổi tiếng được bao nuôi, kim chủ nghi ngờ là CEO tập đoàn XX. ] [ Đại thần chuyên nghiệp cũng bị bao nuôi?! Giới Esport tưởng đơn giản không ngờ cũng phức tạp quá! ] [ Không muốn thấy tin này! Fan cứ tung hô thần tượng giữ mình trong sạch không ngờ chỉ là giả tạo?! ] [ Đại thần có cuộc sống cá nhân hỗn loạn như vậy, anh đâu xứng đáng với người hâm mộ anh chứ! ] Trang nhất các báo ngày hôm sau đăng tin: [ Tin mới nhận! Trời ơi! Hóa ra họ là vợ chồng! ] Nhóm phóng viên kêu gào: Đệt! Ông đây méo làm phóng viên nữa! Hai vợ chồng anh chơi ông à! ------ Lý Minh Châu được sinh ra trong một hoàn cảnh đầy éo le. Người mẹ quê mùa, thiển cận của cô bị một gã đàn ông giàu có có vợ lừa gạt, bà cứ nghĩ sinh ra một thằng con trai thì kiểu gì mình cũng được một bước lên trời. Tiếc thay, trời không hiểu lòng người, Lý Minh Châu sinh ra lại là con gái, chính vì thế mà bà phát điên. Tuổi thơ nghèo khó, cơ cực đã tạo nên một Lý Minh Châu lạnh lùng, suy nghĩ trưởng thành, tự chủ. Được di truyền từ cha mình, Lý Minh Châu trời sinh đã giỏi ăn nói, chém gió mà mặt không đổi sắc, vững vàng bình tĩnh. Chính vì cái tài năng này mà cô dám cầm tờ giấy khai sinh ghi giới tính nam cùng cuốn sổ hộ khẩu đi xin nhập học. Lục Dao – cậu thiếu gia nhà họ Lục tính tình ngỗ nghịch, ngang bướng, học hành chả ra gì, thành tích luôn xếp bét lớp. Vì giận dỗi cha mẹ mà cậu bỏ nhà đến thành phố H học. Cuộc đụng độ của đôi oan gia này là vào một mùa hè đầy nắng. Năm đó Lý Minh Châu vẫn học cấp hai nhưng với cái thói chém gió không đổi sắc mặt mà cô dám mạo danh sinh viên Thanh Hoa đi gia sư cho Lục Dao. Cái tính cứng nhắc, nghiêm túc của “thầy Lý” khiến Lục thiếu nhà ta khó chịu ra mặt. Nhưng với cái đạo hạnh non trẻ của anh Lục thì làm sao đọ lại được con hồ ly lõi đời như Lý Minh Châu. Bao nhiêu chiêu trò của Lục Dao đều bị Lý Minh Châu hóa giải một cách dễ dàng. Khi Lục Dao đang tìm cách chơi lại Lý Minh Châu thì cô đã biến mất như một cơn gió, không để lại chút dấu vết gì. Gặp lại Lý Minh Châu là khi Lục Dao lên cấp ba. Ai mà ngờ được học sinh đứng nhất toàn trường lại dám mạo danh sinh viên Thanh Hoa đi dạy học. Lý Minh Châu vì lo sợ sự việc bị lộ nên đành cam chịu sự sai khiến của Lục thiếu gia. Và như bao cuốn truyện thanh xuân vườn trường khác, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lục Dao thích Lý Minh Châu. Cũng chính từ lúc xác định quan hệ, Lục Dao lộ rõ cái tính trẻ con, bám người, thích làm nũng. Nhà người ta thì lo bạn trai mình đi theo người khác, còn đây Lục Dao bám Lý Minh Châu còn hơn cả keo chó =))))) Nhưng cũng chỉ có Lục Dao trẻ con, bướng bỉnh như thế mới cảm hóa được con người lòng dạ sắt đá như Lý Minh Châu. Cơ mà anh Lục ngây thơ vẫn nghĩ rằng Lý Minh Châu là nam và anh là gay :v Khi cuộc sống đang yên bình vậy thì sóng gió nổi lên. Lý Minh Châu bỏ Lục Dao ra nước ngoài mặc cho đêm trước cô mới nói với Lục Dao mình là nữ và muốn trao bản thân cho anh. Gặp lại lần nữa đã là 5 năm sau. Lúc này Lý Minh Châu đang làm nhân viên mới của công ty nhà họ Lý, còn Lục thiếu gia đã là đại thần Esport nổi danh. Cứ ngỡ khi đụng độ thì sẽ là một hồi ngược tâm đau đớn. Nhưng không, cái tính keo chó của đại thần Esport hóa ra lại có tác dụng. Lục thiếu gia ngang ngược bình thường nhìn đời bằng nửa con mắt, khi gặp lại người mình yêu thì lôi bằng được người ta về nhà, hận không thể ở bên cạnh 24/24 để canh giữ, chỉ sợ lơ đãng một tí là kẻ lừa đảo này sẽ chạy ngay đi. Được đà lần tới, anh Lục còn đến tận nhà con gái người ta để ở nhưng ai mà ngờ được lại gặp phải tình địch, mà không những thế tình địch này còn là nữ cơ chứ. Theo lời anh Lục thì Lý Minh Châu chính là loại nam nữ đều không tha, phải đề phòng mọi giống loài. Năm năm gặp lại, ngoại trừ cái tính keo chó hơn trước thì anh Lục nhà ta còn thêm cái tính thù dai nữa. Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể lôi lại câu chuyện 5 năm trước để Lý Minh Châu thấy được sự khốn nạn của bản thân năm xưa. Dưới đây là một vài đoạn nhỏ dễ thương sau khi gặp lại do mình tự ed (chưa ed lần nào nên khá cùi, các bạn đọc tạm): Đoạn 1: Lý Minh Châu: “Anh đi gần như vậy làm gì, bánh chẻo áp chảo sao ?” Giọng nói cô có chút cao. Lục Dao thản nhiên nói: “Sợ em chạy mất” Lý Minh Châu sau khi nghe xong có chút chột dạ. Đoạn 2: Lục Dao vừa vào cửa liền khóa luôn lại, đem chìa khóa nhét luôn vào túi mình. Lý Minh Châu:.... Lục Dao: “Nơi này là tầng 16, đừng nghĩ nhảy cửa sổ trốn” Rốt cục người này có bóng ma lớn đến mức nào vậy. Lý Minh Châu có chút cạn lời, “Ấu trĩ”. Đoạn 3: Lý Minh Châu ngồi trên ghế lái phụ, Lục Dao thay cô thắt đai an toàn, tay dùng nhiều lực dường như muốn đem cô trói chặt trên ghế. Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận: “Trả giày đây”. “Không còn”. Lục Dao từ bên kia lên xe. “Ăn gì đây ?” “Tôi không đói bụng”. “Có thể, nhảy qua bước ăn cơm đi, chúng ta trực tiếp lên giường”. Lý Minh Châu:........... “Ăn cơm”. Đoạn 4: Cảnh gặp tình địch này :v Lý Minh Châu làm xong bát mì trứng gà với rau xanh không mất bao lâu, đem ra phòng khách liền nhìn thấy hai người đang nhìn nhau đầy khiếp sợ. Lục Dao là người đầu tiên phản ứng, thấy Quý Dao mặc áo ngủ, tóc hỗn độn sau lưng. Người sáng suốt liền biết cô nàng này đã sống ở đây một thời gian dài. Xét thấy Lý Minh Châu đã từng có quá khứ huy hoàng bị nữ nhân thầm yêu nên Lục Dao từ trước đến nay đều vô cùng đề phòng những người tiếp cận Lý Minh Châu dù nam hay nữ. Càng đừng nói đến cô nàng Quý Dao xinh đẹp, phong tình vạn chủng này. Lục Dao mở miệng: “Cô ta là ai ?” Lý Minh Châu:.... Khẩu khí gì đây ??? Tình cảnh giống như bắt gian này khiến Lý Minh Châu không biết nói sao. (câu này chém vì không hiểu :v) Lý Minh Châu: “Bạn cùng phòng của tôi”. (lược bỏ 1 đoạn không cần thiết) Quý Dao đề cao âm thanh: “Bạn cùng phòng?!” Lý Minh Châu thầm nghĩ: “Không tốt” Cô ho khan một tiếng: “Ăn cơm trước”. “Ăn cơm?!” Lục Dao so với cô nàng họ Quý thanh âm còn cao hơn. Ánh mắt cậu dừng lại ở chén mì ____ ba phút trước cậu vẫn nghĩ là chén mì này là Lý Minh Châu hạ mình làm cho cậu. Lý Minh Châu tuy rằng 5 năm không gặp Lục Dao nhưng đối với tính cách của Lục Dao lại ăn sâu bén rễ nhớ kĩ không quên. Cô liền biết Lục Dao nghĩ gì, lúc này càng phiền toái. “Mình như thế nào lại chỉ làm một chén mì”. Lý Minh Châu tự chất vấn bản thân mình. Lý Minh Châu bị Lục Dao nhìn đến mức dựng hết lông tơ sau lưng, bất chấp 5 năm trước hay 5 năm sau, muốn làm cái gì thì cũng phải từ từ. Phản xạ có điều kiện, cô nói với giọng điệu của nhiều năm trước:” Dao Dao không cần nháo”. Quý Dao quen miệng, trả lời: “Em không có nháo mà”. Lý Minh Châu:……… Đệt. Cái này cũng là Dao Dao. Quý Dao hồn nhiên không biết, đem tờ giấy Lục Dao kí tên lập tức ném. Lúc này tờ giấy Lục Dao ký không phải món quà có thể đem tới niềm vui cho Lý Minh Châu nữa mà giống như hồng thủy mãnh thú, Quý Dao cầm trong tay cũng không thấy thoải mái. Lục Dao đứng đó, sắc mặt đen thui, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dao Dao ?”. Quý Dao mở miệng: “Kêu thân thiết thế làm gì, tôi cũng không quen biết anh”. Lý Minh Châu đối với ai cũng lạnh nhạt, không bày tỏ thái độ, nhưng đối với Lục Dao lại dịu dàng, săn sóc, ân cần. Còn Lục thiếu tính tình nóng nảy, trẻ con, mắc bệnh sạch sẽ, không chịu ăn đồ người khác gắp, lúc nào cũng lạnh lùng không quan tâm ai thế mà lại chịu nghe lời Lý Minh Châu. Đây có lẽ là sự bù trừ, một người nóng, một người lạnh. Năm năm gặp lại, bằng chiêu trò dính người, Lục Dao đã đưa được người về nhà, mà theo nguyên văn lời lão cha của hắn chính là “ Không nghĩ tới, Lục Dao tài giỏi quá mức, không những kết giao được với một mầm non ưu tú, thậm chí còn .... kết giao tới tận trên giường!”. Truyện phía sau chính là một nồi cẩu lương siêu to khổng lồ, ngọt đến tận răng. Truyện này được bên nhà Sườn xào chua ngọt ed rất mượt, văn phong hay, cốt truyện không bị đầu voi đuôi chuột hay nhàm chán tí nào. Nói chung mình đánh giá cao bộ này vì đây là một trong số ít những truyện mình đọc gần đây để lại ấn tượng với mình, không bị nhàm hay thiếu muối. Review mình không được hay nhưng mong các bạn hãy thử đọc :v Mời các bạn đón đọc Giả Trai của tác giả Tam Thiên Phong Tuyết.
Cả Đời Sủng Ái
Văn án:   Hot boy Tam Trung cả ngày ở trường học lăn lộn làm trời làm đất, đột nhiên đến một ngày lại có thể lấy sách giáo khoa bắt đầu nghiêm túc đọc sách.   Một đám anh em đều bị dọa đến tè ra quần!   Người thứ nhất: Mẹ kiếp, đại ca à anh bị cái quỷ yêu gì ám vậy? Có cần em đưa anh đi bệnh viện tâm thần hay không?   Người thứ hai: Trời ơi, đại ca, anh đừng dọa em nữa, đọc sách là việc tao nhã, anh coi anh hợp chỗ nào?! Đi thôi, đi uống rượu!   Phó Tranh đá một cái, “Tụi bay, cút xa ra một chút! Đừng ngăn cản tao thi đậu Thanh Hoa!”   Chúng anh em: “...!!”   Xong rồi xong rồi, lão đại bọn họ bệnh cũng không nhẹ, vậy mà lại bắt đầu mở to mắt mơ mộng hão huyền!   Tất cả mọi người cho rằng Phó Tranh đang nằm mơ giữa ban ngày, đọc sách chẳng qua là tâm huyết dâng trào, không ai xem trọng việc anh làm.   Cho đến một năm sau, anh cầm được thư thông báo trúng tuyển Thanh Hoa.   Mọi người: “Ông trời ơi! Ca, từ đếm ngược toàn trường đến thi đậu Thanh Hoa, có kinh nghiệm học tập gì sao?”   Phó Tranh cười giễu cợt, đặt biệt vênh váo, “Không có biện pháp, chỉ số thông minh quá cao.”   Mọi người: Làm ơn! Nói tiếng người!   Phó Tranh trầm mặc vài giây, vô cùng nghiêm túc nói: “Vợ tôi ưu tú như vậy, tôi không thể để cô ấy mất mặt.”   Sau khi lên đại học, bạn cùng phòng hỏi Chu Tương Tương: “Tại sao cậu và bạn trai lại quen nhau?”   Chu Tương Tương nói: “Anh ấy vì muốn thi chung một trường học với mình, suốt một năm, mỗi ngày chỉ ngủ được ba giờ.”   —- Vì xứng đôi với cô, anh nguyện giao ra tất cả, trở thành con người ưu tú.   ...   Cha mẹ Chu Tương Tương phải đi nước ngoài công tác một thời gian, đành phải gửi con gái ở nhà một người bạn thân, cũng chính là nhà họ Phó.   Chu Tương Tương đến nhà họ Phó, mọi người trong nhà đều đối xử với cô rất tốt, trừ một người, đó là thiếu gia nhà này - Phó Tranh.   Phó Tranh học cùng trường cùng khối với Chu Tương Tương, nổi tiếng gần xa về việc thích chơi bời lêu lổng, tụ tập ăn chơi không lo học hành,... Phó Tranh tỏ ra rất phiền chán đối với phái nữ, nên khi nghe nhà mình sắp có một cô gái dọn đến ở cùng, Phó Tranh nghĩ đến mà phiền, đến nỗi chán ghét không muốn trở về nhà.   Nhưng khi gặp gỡ Chu Tương Tương, Phó Tranh liền thay đổi suy nghĩ của mình. Chu Tương Tương không giống những cô gái phiền phức khác. Cô hiền lành, dịu dàng, lại còn vô cùng xinh xắn. Cô ngoan ngoãn như bảo bối nhỏ, cười lên một cái, ngọt chết anh.   Những ngày tiếp theo, Phó Tranh làm tròn bổn phận của một chủ nhà. Khi không có người lớn, căn nhà chỉ có hai người Phó Tranh và Chu Tương Tương, anh chăm sóc cô vô cùng chu đáo, dẫn cô đi ăn món ăn ngon, nấu cho cô nước đường đỏ khi cô không khỏe. Khi có người bắt nạt Chu Tương Tương, Phó Tranh liền ra mặt bảo vệ, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô gái nhỏ.   Sớm chiều ở chung, sáng tối chạm mặt, Phó Tranh không lâu sau đã nhận ra mình thích Chu Tương Tương mất rồi. Phó Tranh là một người sống rất thành thật với bản thân, một khi đã có tình cảm với Tương Tương thì liền "đánh nhanh thắng nhanh", liên tục tỏ tình và thả thính khiến Tương Tương vô cùng hoảng hốt :v   Sau một hồi nhận thính, Chu Tương Tương cũng nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Phó Tranh, cả hai nhanh chóng xác định quan hệ và chính thức hẹn họ, bắt đầu một màn sủng sủng sủng và phát cẩu lương ngược chết FA :v   Trái ngược với Phó Tranh, Chu Tương Tương là một nữ sinh hoàn hảo trong mắt nhiều người. Cô là học sinh lớp chọn, thành tích luôn giữ top đầu, ngoại hình xinh xắn, tính tình lại rất tốt, dành được rất nhiều cảm tình của mọi người xung quanh.   Cô và anh trái ngược nhau như vậy, đối lập nhau đến thế nhưng lại ở bên nhau rất hòa hợp. Cô ở bên anh không còn là nữ sinh xuất sắc, mà là cô gái nhỏ luôn được anh nâng niu trong lòng bàn tay. Anh ở bên cô không còn là một tên lưu manh chẳng lo học hành, mà trở thành người bạn trai ôn nhu luôn cưng chiều Tương Tương.   "Cả đời sủng ái" là một câu chuyện nói về quá trình yêu đương vô cùng ngọt ngào của cặp đôi nhân vật chính Phó Tranh và Chu Tương Tương. Quá trình này bắt đầu khi cả hai gặp nhau vào năm mười sáu tuổi, sau đó bên nhau, Phó Tranh vì Tương Tương mà trở nên tốt đẹp để xứng đáng với cô, vì cô mà nâng cao thành tích học tập, để cùng cô vào Thanh Hoa, rồi cùng nhau chung tay đi đến hết đời.   Thứ Phó Tranh dành cho Chu Tương Tương, là tình yêu của trọn kiếp, là sủng ái cả một đời.   Đây là một câu chuyện không hề ngược, không có biến cố, chỉ có ngọt ngào và ngọt ngào. Ngoài ra, truyện chứng minh cho mọi người thấy tình yêu tuổi học trò không hề tiêu cực như mọi người vẫn nghĩ. Tình yêu thanh xuân khiến Phó Tranh thay đổi từ một cậu con trai không lo học hành trở nên siêng năng phấn đấu, cuối cùng đỗ Thanh Hoa. Mọi thứ trên đời này đều như thế, đều có hai mặt lợi hại, chỉ phụ thuộc vào cách mà bạn nhìn nó mà thôi. ____   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tương Tương, trong khoảng thời gian này con cứ yên tâm ở nơi này, cần cái gì cứ nói với chú, ngàn vạn không cần khách khí." Con người chú Phó rất tốt, từ lúc cô bước vào nhà, vẫn luôn tiếp đón cô rất nhiệt tình. Chu Tương Tương rất cảm kích, mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn chú." Cha Chu Tương Tương và Phó Chấn Sơn là bạn tốt. Chu Hoa Lâm và vợ vừa mới bắt đầu việc làm ăn ở nước ngoài, bận rộn không thể chăm sóc con gái, liền đưa con gái đến nhà bạn tốt ở nhờ mấy ngày. Phó Chấn Sơn giúp Chu Tương Tương mang va li hành lý vào nhà, quay đầu lại hỏi dì Dung quản gia, "Đã gọi điện thoại cho thiếu gia chưa? Không phải đã nói với nó hôm nay nhà có khách đến sao? Tại sao vẫn chưa về?!" Nhắc tới đứa con không biết cố gắng của mình, giọng nói Phó Chấn Sơn liền không tốt. Chu Tương Tương trầm mặc không lên tiếng. Nghe ba nói, chú Phó có con trai, học ban nhất giống cô. Dì Dung vội vàng nói: "Lão gia, đã gọi điện cho thiếu gia... Thiếu gia cậu ấy...." ............ Sinh nhật 18 tuổi Lục Quýnh bao một phòng bao ở hội sở* M.R, hẹn các anh em tốt trong nhóm đến chúc mừng. (Hội sở*: Club) Trên bàn bày một đống chai rượu. Phó Tranh lại thua bài, Lục Quýnh đem rượu rót đầy cho anh, "Tranh ca, hôm nay anh có chuyện gì vậy? Không có tâm trạng sao?" Phó Tranh nghĩ đến về sau trong nhà nhiều thêm một nữ nhân, phiền chịu không nổi, khó chịu ngửa đầu đem rượu một ngụm uống hết, "Loảng xoảng" âm thanh rúng động, cái ly đập thật mạnh trên khay trà thủy tinh. "..." Phó Tranh nổi giận, xung quanh trong nháy mắt im lặng, mọi người hai mắt nhìn lẫn nhau, không ai dám lên tiếng. Mời các bạn đón đọc Cả Đời Sủng Ái của tác giả Nghê Đa Hỉ.