Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Nội dung : bố y cuộc sống, xuyên qua thời không (ko phải là nhân vật chính xuyên chỉ là 1 nhân vật phụ thôi), ngọt ngào, ấm áp, quản lý việc nhà Nhân vật chính: A Phúc, Thường Hiên Editor : Hoàng Hiểu Phong A Phúc không muốn làm thiếp Nhi tử Tiểu quản sự đưa chủ ý: tìm người thân mật , gạo nấu thành cơm… A Phúc chớp chớp mắt, tiến lên ôm cổ: chàng tới a ~~ Một người là con của hạ nhân, một người là nha hoàn phòng thêu Tuy có vì hắn là nô bộc nho nhỏ mà chịu nhiều chua xót, nhưng lại càng có nhiều lúc ấm áp khi tương trợ lẫn nhau. Thử xem thiếu niên hàm hậu làm thế nào trở thành đại nhân vật tay cầm quyền cao, nha hoàn ngây thơ lột xác như thế nào, để người người nể trọng tiểu nương tử nhà đại quản gia *** Một bộ điền văn không dài lắm, 95 chương chính văn, nhưng cũng đủ dài để người đọc có đủ thỏa mãn với những tình tiết trong truyện. Đây là bộ đầu tiên mình đọc của Nữ vương không ở nhà (một bộ nữa của tác giả là Tiểu nương tử nhà săn bắn) và thật sự ấn tượng với cách tác giả xây dựng nhân vật cũng như tình huống truyện. Nhân vật chính trong truyện là A Phúc, cái tên không mấy ấn tượng hay hoa mỹ, vì đơn giản A Phúc chỉ là một nha hoàn phòng thêu trong hầu phủ. Nhưng A Phúc, người cũng như tên, là một tiểu nha hoàn có “phúc”. A Phúc dung mạo bất quá chỉ được coi là thanh tú, nhưng dáng người lại phổng phao, chỉ mới 15 mà dáng người đã hơn hẳn các thiếu nữ cùng tuổi, bởi vậy nàng nghiễm nhiên ở trong tầm ngắm của Nhị lão gia háo sắc. Nhưng A Phúc không muốn làm thiếp, lão già kia tuổi đáng làm cha nàng, làm sao nàng có thể gả cho hắn. Trở thành thiếp, trở thành một nửa chủ tử thì sao chứ, A Phúc nhất quyết không chịu! Mở đầu truyện là hình ảnh A Phúc khóc lóc thảm thiết chạy ra khỏi phòng Nhị Phu nhân, bà vừa đề nghị nàng làm thiếp cho phu quân mình, dĩ nhiên A Phúc không chịu, luôn miệng kêu gào thảm thiết, đúng lúc này thì nghe tiếng Thường Hiên – con trai Thường quản sự ở trên cây vọng xuống. Hai người trò chuyện một hồi, Thường Hiên tốt bụng khuyên nàng tìm người yêu liều mạng gạo nấu thành cơm để thoát kiếp làm thiếp, không ngờ … gậy ông đập lưng ông =))). A Phúc vừa nghe Thường Hiên nói thì còn lờ mờ, nhưng đúng lúc có mama đi tới, nàng nhanh trí liều mạng cởi áo khoác ngoài ôm cổ Thường Hiên kêu gào: “Huynh không thể bỏ đi như vậy được!!!!” =))))))))) Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, nô tài và nha hoàn tư thông, suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn. Nhưng nhờ Tam thiếu gia – người Thường Hiên theo hầu từ nhỏ, cùng Thường quản sự cầu xin, cuối cùng Nhị lão gia cúng nén giận, mọi chuyện lắng xuống, A Phúc cũng gả cho Thường Hiên ^^! Mọi chuyện coi như từ đây mới bắt đầu! Cuộc sống hai vợ chồng rất bình yên, tận hưởng cảm giác tân hôn hạnh phúc cũng như tình thú của tuổi trẻ. Thường Hiên là một người rất tốt bụng, bị vu oan như thế nhưng trong lòng vẫn nghĩ cho A Phúc, hắn quyết định lấy nàng, vì nàng không còn con đường nào để đi nữa. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy Thường Hiên hơi ngờ nghệch, ngốc nghếch, nhưng đối với một nô tài như hắn, lấy một nha hoàn như A Phúc làm vợ cũng không có gì ngược đãi bản thân, huống hồ gì cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, hắn chỉ là một nô tài, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ để biết rõ thân phận như vậy. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở cuộc sống hạnh phúc đó, Nhị lão gia vẫn ngày ngày lăm le tiểu nương tử nhà con trai quản sự, đến đại thiếu gia cũng không thể kìm lòng yêu thích tiểu nương tử đáng yêu này. Phận nô tài, A Phúc chỉ có thể cam chịu mà tìm cách tránh né. Lúc này, tuyến nhân vật phụ nổi lên đóng vai trò quan trọng, A Phúc bị vu oan giá họa câu dẫn đại thiếu gia. A Phúc phủ nhận, nhưng kiếp nha hoàn thấp cổ bé họng như nàng, ai có thể tin nàng đây? Đến Thường Hiên – người chồng đầu gối tay ấp cũng không tin nàng, nàng có thể làm gì? A Phúc tuyệt vọng. Đọc đoạn này, bạn có thể trách Thường Hiên, tại sao hắn lại không thể tin tưởng vợ mình, tại sao hắn lại đối xử với vợ mình như vậy? Nhưng rõ ràng ở đây, tác giả đã xây dựng tình huống và tâm lí nhân vật rất đúng. Thường Hiên rất đau khổ, hắn rất yêu vợ, nhưng làm sao hắn có thể tin? Hắn chỉ là một tên nô tài thấp bé, hắn có cái gì để vợ hắn một lòng đi theo hắn? Đại thiếu gia có tất cả mọi thứ, thiếu gia có thể cho A Phúc vinh hoa phú quý, có thể cho nàng lên làm chủ tử, thoát kiếp nô tài, còn hắn thì không! Hắn sinh ra đã là nô tài, và sẽ vẫn mãi là nô tài cho đến cuối đời! Có lẽ đây chính là cao trào cho đoạn tình cảm của A Phúc và Thường Hiên, giúp hai người nhận rõ tình yêu dành cho nhau, chứ không còn chỉ là nghĩa vợ chồng nữa. Sau khi hiểu lầm được giải tỏa, A Phúc và Thường Hiên chuyển ra ngoài sống, Thường Hiên bắt đầu làm quản sự cho cửa hàng, hắn là một người thông minh, học hỏi rất nhanh, chỉ vì trước giờ sống trong kiếp nô tài mà phải thu mình lại, giờ đây tài năng vốn có của hắn có dịp thể hiện, hắn vươn mình rất nhanh, tuy có lúc cũng vấp phải những thất bại lớn, nhưng với vợ con bên mình, hắn vượt qua và dần trưởng thành, trở thành một đại quản sự. A Phúc ở bên phu quân, làm điểm tựa cho hắn, cũng tựa vào hắn, hai người cùng vượt qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng thoát kiếp nô tài, tìm được hạnh phúc cho mình. “Kỳ thật người đàn ông này ban đầu chỉ là chiếc thuyền con, nàng chỉ là lục bình xuôi dòng nước chảy vội vàng leo lên nó. Có ai ngờ chiếc thuyền nhỏ này lại theo sóng gió dần dần trưởng thành, chớp mắt đã thoát thai hoán cốt trở thành một chiếc thuyền lớn. Thuyền lớn không sợ sóng gió, thuyền lớn cũng sẽ trước sau đung đưa, nhưng cho dù có trải qua biển khơi thế nào, nàng đều biết nó sẽ dẫn dắt nàng đi qua mưa gió.” oOo Trong tuyến nhân vật phụ, tuy không được xuất hiện nhiều nhưng người mình muốn nói đến nhất là Thường Quản sự – cha của Thường Hiên. Thường quản sự là một người đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời nên lúc nào cũng trầm ổn, có thể thấy ông là một bản sao trưởng thành của Thường hiên, Thường Hiên tốt bụng, giỏi giang như thế nào, tất cả là do cha hắn dạy. Lúc nhỏ Thường Hiên vốn đã thông minh vượt trội, nhưng ông dạy con trai hãy biết thu mình, cho dù tự trách đã kìm hãm con trai, nhưng ông cho rằng đó là cách tốt để con có thể tồn tại trong xã hội này. Thường quản sự cũng là một người cha chồng nhân từ, ông không trách con dâu vu oan cho con trai, mà chỉ gật đầu ủng hộ con trai tự quyết định cuộc đời. Đó âu cũng là một cách dạy con đúng đắn, ông không can thiệp vào cuộc sống của con, mà chỉ hướng con vào những điều đúng đắn, ông cũng thương xót tiểu nha hoàn nhỏ bé, cũng thân phận nô tài, cũng kiếp sống lầm lũi, vậy thì tại sao ông lại phản đối chúng gần gũi nhau, chăm sóc nhau? Nhưng có lẽ đem đến ấn tượng cho mình về Thường quản sự có lẽ là sự chung tình của ông. Từ khi vợ mất, ông ở vậy nuôi con, cho dù có một người phụ nữ trẻ như Nhạc phu nhân luôn kề cận, giúp đỡ, ông cũng chỉ cảm kích chứ không hề động lòng. A Phúc và Thường Hiên muốn cha tái giá, nhưng trong lòng ông chỉ có người vợ đã mất, ông cố chấp như vậy, duy chỉ vì một chữ tình. Cuối truyện khi ông xuôi về Giang Nam để tìm mộ vợ thì gặp nạn, sau đó thì được cứu và sau đó thì ân nhân gởi gắm cuộc đời con gái cho ông. Ở đoạn này, tác giả đã có ý định để ông đi bước nữa nhưng vấp phải quá nhiều sự phản đối nên đoạn sau lại chỉnh sửa lại, giữ nguyên hình tượng một Thường quản sự chung tình như thế. Dù sao đó cũng là kết thúc mà tác giả lựa chọn cho nhân vật này, nhưng dù Thường quản sự có tái giá đi chăng nữa, tin rằng tình yêu của ông với vợ vẫn mãi không thay đổi, cho dù có lấy vợ khác, đối với người kia ông chỉ là sự cảm kích, báo ân mà thôi, vậy thì tại sao không cho ông được có cơ hội có người bầu bạn mà phải cô đơn với nỗi nhớ thương người vợ đã mất tới cuối đời? oOo Các tuyến nhân vật phụ như Nhị thiếu phu nhân, nhân vật xuyên không duy nhất của truyện với cuộc đời đau khổ và mối tình với Nhị thiếu gia cũng rất cảm động, hy vọng tác giả sẽ viết một bộ về hai nhân vật này, có ngược cũng được, mình sẽ quyết ý theo. Các nhân vật khác như Tĩnh nha đầu, Bình Nhi, Liễu Nhi cũng đóng một vài trò không nhỏ, cả câu chuyện về Hoa Nghênh Xuân – nha hoàn phòng thêu như A Phúc cũng được tác giả khéo léo thêm vào giữa những cao trào của đoạn truyện. Cuộc đời Hoa Nghênh Xuân như một bản đối lập với A Phúc, góp phần làm nổi bật và có tác dụng so sánh cùng suy ngẫm rất nhiều. Một bộ truyện khá hay, cảm động và gieo trong lòng người đọc nhiều suy nghĩ. Cách xây dựng nhân vật (từ tuyến nhân vât chính đến nhân vật phụ) đều khá hoàn hảo, tuy có một vài đoạn giải quyết không triệt để nhưng cũng đã thỏa mãn người đọc. Một bộ điền văn đáng đọc! *** A Phúc từ trong phòng nhị phu nhân chạy ra, nước mắt ào ào rơi xuống. Nha hoàn xung quanh nhìn nàng như vậy, trong lòng có biết cũng làm bộ như không thấy, người không biết thì dùng ánh mắt tò mò đánh giá. A Phúc biết dáng vẻ hiện giờ của mình không nên để cho người ngoài nhìn thấy, nhưng dưới chân như tự có ý thức muốn chạy tới vườn sau ở phía đông. Vườn sau của Hầu phủ ở gần tường phía đông cùng nơi với một mảnh rừng đào nhỏ, nơi đó rất ít người đến. Cố gắng che miệng đè nén ủy khuất lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cục cũng đến chỗ không người, A Phúc không ngại bẩn, đặt mông ngồi dưới một gốc đào ôm mặt lên tiếng khóc. A Phúc từ nhỏ cha mẹ đã mất, đại tẩu nuôi nàng đến năm bảy tuổi rồi đưa đến Hầu phủ làm nô tỳ. Vạn hạnh, Hầu phủ tôn nghiêm xưa nay đều đối đãi với người hầu rất thoải mái, A Phúc tuy rằng trời sinh tính cách đơn thuần không biết a dua nịnh hót, nhưng từ nhỏ đã có một đôi tay khéo léo, nên được an bài đi theo Lâm ma ma học làm thêm một ít đồ may vá. Lâm ma ma lớn tuổi nhưng lại không có con gái, thấy A Phúc hiền hậu thành thật đối với mình rất kính trọng, dần dần cũng coi nàng như con gái ruột thịt mà đối đãi. Cứ như vậy, A Phúc ở trong phủ này đã tám năm đều suông xẻ. Năm nay A Phúc đã mười lăm tuổi, tính ra cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, nhưng A Phúc mỗi ngày một lòng một dạ ở phòng thêu làm việc may vá, ở trong phủ cũng ít qua lại với các vị phu nhân của quản gia, đến bây giờ cũng không ai vì A Phúc mà an bài việc hôn nhân. Lâm ma ma vẫn luôn nhắc tới chuyện này, muốn đến nói chuyện với phu nhân của quản gia, xem có thể cho A Phúc một cuộc hôn nhân tốt hay không. A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng biết trong phủ cũng có người mười bảy mười tám tuổi rồi vẫn không có hôn phối, bản thân so với họ còn nhỏ hơn, hơn nữa chuyện hôn phối này không biết sẽ chỉ về ai, không bằng cứ như bây giờ mỗi ngày làm chút việc nữ công an nhàn thôi. Nhớ tới chuyện này, A Phúc che mặt ‘Hu hu’ khóc, sớm biết như thế ban đầu nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy, nếu lúc ấy sớm xin phu nhân quản gia tùy tiện gả mình cho người hầu nào đó, thì cũng sẽ không đến mức phải làm thiếp cho Nhị lão gia như bây giờ. Nhị lão gia trong phủ tuy rằng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thường ngày hoang dâm vô độ, nhìn như người đã sáu bảy mươi tuổi, A Phúc tất nhiên là không thích. Tuy nói mình chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nếu thực sự đi làm thiếp của Nhị lão gia cũng coi như một nửa chủ nhân, nhưng A Phúc có suy nghĩ của riêng mình, nàng không muốn làm thiếp. Nàng tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng những lời nói ngày thường của các tỷ muội xung quanh đều hiểu, vị Nhị lão gia này ngoại trừ có hơn mười tiểu thiếp ra, còn trêu chọc tới tất cả nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân. Mà Nhị lão gia lại không biết cách quản lý gia đình, Nhị phu nhân tuy là chủ nhân nhưng tính tình yếu đuối, thế cho nên hiện nay trong viện của Nhị lão gia là một màn hỗn loạn, các thiếp thất nha hoàn lớn nhỏ tranh đấu gay gắt náo nhiệt. Một nơi nước đục như vậy, A Phúc cũng không muốn chuyển tới. Nhưng việc đã rồi bây giờ còn có thể làm gì được, trong phủ tuy rằng người rất nhiều, nhưng A Phúc cũng chỉ biết vài tỷ muội cộng thêm Lâm ma ma thôi, từng đó làm sao có thể nói lại người ta? A Phúc khóc nửa ngày rốt cục cũng dừng lại, ngây ngốc nhìn lá đào màu vàng rơi xuống, lại không khỏi nhớ tới tròng mắt mê đắm của Nhị lão gia khi nhìn mình, nó cũng là màu vàng, vì thế cả người nàng lại run rẩy. A Phúc ngẫm lại tương lai của bản thân, quả thực là không hề có hy vọng, lập tức bi ai lại nổi lên, nức nở khóc. Ai ngờ nàng đang khóc, thì nghe trên đầu xuất hiện một giọng nói không kiên nhẫn: "Ngươi đã khóc lâu như vậy, sao còn chưa ngừng chứ." A Phúc sửng sốt, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu hướng lên trên xem xét. Thân cây lắc lư vài cái, lá cây xanh vàng lẫn lộn ào ào rơi xuống, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô nhảy xuống. Thiếu niên nhìn qua cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang bất mãn nhìn A Phúc: "Nếu ngươi muốn khóc, thì đi nơi khác mà khóc, ta ở trên cây ngây người nửa ngày, nghe ngươi khóc cũng phiền lòng." A Phúc cao thấp đánh giá thiếu niên này, cảm thấy hết sức quen mắt, sau rốt cục nghĩ ra: "Huynh là con trai của Thường quản sự?" Trong phủ Hầu gia có một vị Tôn đại quản gia, phía dưới có sáu vị quản sự phân biệt phụ trách các hạng mục công việc, mà Thường quản sự là người chuyên phụ trách việc mua bán. Nghe nói Thường quản sự từ khi vợ mất vẫn chưa từng cưới vợ mới, nay tuổi đã lớn nhưng chỉ có một con trai. Người con trai này tên là Thường Hiên, từ nhỏ đi theo Tam thiếu gia làm thư đồng, nay đã mười bảy mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, vẫn ở bên Tam thiếu gia làm người hầu kiêm thị vệ. Đối phương đúng là Thường Hiên, Thường Hiên nhướng mày nhìn A Phúc: "Ngươi biết ta? Ngươi là nha hoàn phòng nào?" A Phúc dẩu môi dưới, lau lau nước mắt nhỏ giọng nói: "Ta đi theo Lâm ma ma." Vì Thường Hiên mất mẹ từ nhỏ, những việc may vá ngày thường của hai cha con đều nhờ bên Lâm ma ma, cho nên hắn vừa nghe đã biết: "À, thì ra ngươi là tiểu nha hoàn ở phòng thêu." Phòng thêu, gọi là phòng thêu, nhưng ngoại trừ thêu thùa, vẫn ôm đồm tất cả việc vặt vãnh trong phủ Hầu gia. A Phúc nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy." Thường Hiên khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi chạy tới nơi này khóc lóc cái gì, Lâm ma ma đánh chửi ngươi sao?" Hắn vuốt cằm nghi hoặc: "Nhưng Lâm ma ma nhìn qua rất tốt, không giống loại người đó." Mời các bạn đón đọc Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chơi Độc
Lần này tác giả Kim Bính thật sự “chơi độc” rồi.  Cái “độc” thứ nhất, là nữ chính Tôn Hồi. Xuất hiện ngay từ những con chữ đầu tiên, Tôn Hồi là một cô gái mười chín tuổi, sinh viên năm thứ nhất, xinh xắn đáng yêu, hoạt bát lanh lợi, vô cùng nghĩa khí với bạn bè. Chính là một nụ hoa đang thời kỳ hé nở, rực rỡ và tràn đầy sức sống.  Cái “độc” thứ hai là sự xuất hiện của nam chính. Hơn 10 chương đầu tiên, không ai biết nam chính là ai cả. Xung quanh Tôn Hồi dần dần xuất hiện những người đàn ông. Đầu tiên là người anh rể đẹp trai giàu có Đàm Đông Niên, luôn yêu thương cưng chiều cô em vợ nhỏ một cách khá… đặc biệt, thêm một anh chàng tài xế trầm tĩnh ít nói Giang Binh. Cả hai người đó đều có ấn tượng tốt đẹp đối với Tôn Hồi, một người còn suýt trở thành mối tình đầu của cô. Nhưng chẳng ai ngờ được, trong lúc mọi người hoang mang rối rắm thì nam chính đã nhẹ nhàng lướt qua trong một khung cảnh vô cùng tầm thường với một khuôn mặt tím xanh nhận không ra là xấu hay đẹp.  Hà Châu vốn vẫn luôn sống lặng lẽ ẩn dật như vậy, cho đến khi gặp được Tôn Hồi. Lần đầu tiên gặp nhau, là cô đang đi đòi lại công đạo cho bạn của mình. Dáng người nhỏ nhắn là thế, khuôn mặt trắng trẻo chưa hết nét ngây thơ, vậy là lại đập bàn quát vào mặt anh. Tất cả những nét đáng yêu đó của Tôn Hồi, Hà Châu lặng lẽ ghi vào trong tim.  Nhìn Tôn Hồi suốt ngày nói cười như vậy, không ai biết rằng tuổi thơ của cô cũng khá dữ dội. Cô có một người chị gái, do vậy lúc sinh ra cô lại là con gái thì ba mẹ lại mang cô đi cho, sau cùng người ta cũng không muốn nuôi cô nữa nên trả lại. Quay về trong sự lạnh nhạt và miễn cưỡng của ba mẹ, Tôn Hồi chỉ cảm thấy ít ra không ở đầu đường xó chợ là tốt rồi.  Chị gái và anh rể cũng rất tốt với cô, cho đến một ngày Tôn Hồi phát hiện ra hình như cô nghĩ sai rồi. Chị gái và anh rể đang vốn hòa thuận lại cãi nhau, chẳng hiểu sao cô lại kẹt ở giữa. Người chị mà cô tưởng rằng luôn yêu thương cô, lại vì sĩ diện của bản thân mà đổ vấy cho cô quyến rũ anh rể mình, khiến cho cô bị cha đánh 1 trận thừa sống thiếu chết rồi đuổi khỏi nhà.  Mọi chuyện rơi xuống cùng một lúc, Giang Binh bí ẩn mà cô thích thì ra là người đã đính ước, hơn nữa còn nhẫn tâm đẩy cô về phía người anh rể mà cô đang bị vu oan giá họa kia. Cha mẹ chỉ tin lời chị gái xem cô là sao chổi, sống chết của cô cũng chẳng thèm để ý. Trong một đêm, Tôn Hồi như rơi vào vực sâu vạn trượng, không có chỗ để đi, có nhà nhưng không thể về. Vậy mà lúc ấy, người đàn ông nửa tháng ăn bánh bao dưa muối, trong tài khoản chỉ còn 8 tệ, lại bước đến bên cô và nói: “Anh thích em, Hồi Hồi. Anh rất thích em. Theo anh về nhà, nhé?” Người ta thường nói, thời gian để người đàn ông yêu một người phụ nữ là khoảng 8 giây, còn thời gian để người phụ nữ yêu một người đàn ông là khoảng mười mấy ngày. Hà Châu yêu Tôn Hồi từ cái khoảnh khắc cô đập bàn hôm ấy và đến buổi tối cô quát vào mặt anh bắt anh ăn cơm thịt nướng mà cô mua, thì Hà Châu đã xác định. Đó chính là 8 giây anh cần. Còn Tôn Hồi, kể từ ngày đầu tiên Hà Châu nói rằng anh thích cô, cho đến những ngày tiếp theo đó, đều là câu nói: “Theo anh về nhà, em nhé?” Anh không có nhà, anh chỉ ở ghép trong một căn hộ không có phòng, nhưng anh nói: “Em ngủ đi, anh sẽ ngủ bên ngoài.” Bên ngoài trong miệng anh, chính là đằng sau cánh cửa phòng, trên hành lang. Ban ngày anh đi làm, nhưng đến buổi tối lại chạy đến khu nhà của ba mẹ Tôn Hồi dắt cô về. Bởi vì anh biết, cô sẽ quẩn quanh ở đó với hốc mắt đỏ hoe và một hy vọng nhỏ nhoi ba mẹ sẽ tìm cô về. Nhưng không, ba mẹ và chị gái, không một ai nhớ đến cô cả. Chỉ có Hà Châu, mỗi ngày sẽ chăm sóc vết thương cho cô, mua đồ ăn cho cô, ôm cô dậy và đưa cô về nhà. Cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, theo anh về nhà. Đó chính là mười mấy ngày mà Tôn Hồi cần để chấp nhận Hà Châu. Nhưng đây chưa phải là điểm “độc” nhất của câu chuyện. Tác giả càng chơi càng lớn. Sau khi mang được Tôn Hồi về nhà, chính là chuỗi ngày trở mình của Hà Châu. Thì ra anh không chỉ đơn giản là một tên lưu manh quản lý quán net, không có trình độ chỉ có nắm đấm. Hà Châu đã từng học rất giỏi, nhưng vì biến cố bất ngờ ập đến mà anh phải náu mình nhiều năm như vậy. Sau khi ở bên Tôn Hồi, anh mới bắt đầu phá kén bay lên. Trong một thời gian ngắn, anh đã tạo được cho mình một chỗ đứng nhất định trong giới làm ăn. Anh không ngại khổ ngại khó, chỉ muốn mang đến những gì tốt nhất cho cô gái của anh. Làm giàu nhanh chóng, cũng chẳng có mấy đường. Không trộm cướp thì là buôn lậu. Hà Châu đi chính là con đường thứ hai. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hà Châu không hề tha hóa về đạo đức, anh đương nhiên biết buôn lậu là phạm pháp, nhưng vì một mục đích to lớn hơn đằng sau đó, anh bắt buộc phải đi con đường này. Rất may, Tôn Hồi của anh là một cô gái vô cùng hiểu chuyện. Không cần biết anh ở ngoài lăn lộn thế nào, chỉ cần về đến nhà thì sẽ lập tức cảm nhận được sự ấm áp của cô gái nhỏ. Cô thông minh, xinh đẹp lại vô tư hoạt bát. Đối với một Hà Châu mình vốn không hiểu rõ, cô có một niềm tin vô cùng kiên định. Chính vì sự tin tưởng tuyệt đối này, Hà Châu mới có thể vượt qua mọi rào cản, yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Cách yêu của Hà Châu có lẽ hơi cực đoan một chút. Anh biết Tôn Hồi vẫn còn hy vọng đối với gia đình nên dùng chút thủ đoạn để cô nhìn rõ, ba mẹ cô không cần cô. Nếu như có cần, cũng chỉ là cần cô để bán lấy tiền mà thôi. Anh bao bọc cô trong thế giới riêng, vì cô quá sạch sẽ, Hà Châu chỉ muốn cô mãi mãi có thể vui tươi như vậy, không cần phải nhìn thấy những vết nhơ của xã hội. Nhưng có đôi lúc hiệu quả lại không được như ý muốn.  Tôn Hồi lâu dần cũng sẽ phát hiện những chuyện mà Hà Châu đang làm, cũng sẽ giận dỗi, cũng sẽ hành hạ tinh thần anh một chút. Nhưng đến cuối cùng, cô cũng sẽ chấp nhận mọi thứ của anh, vì cô không thể cưỡng lại trái tim của chính mình. Từ lúc nào, mà cô đã quá quen với hình ảnh anh lặng lẽ ngồi hút thuốc trong phòng khách cả đêm chỉ vì sợ cô sẽ giận anh mà đi mất, đã quen với sự cưng chiều đến mức sến súa của anh, đã quen với góc nhỏ yếu đuối mà anh chỉ thể hiện ra với một mình cô.  Hà Châu không nói với Tôn Hồi, nhưng anh chưa bao giờ nói dối. Mỗi một lần cô phát hiện gì đó, anh đều thành thật trả lời. Thế nên, cuối cùng Tôn Hồi phát hiện, từng người từng người xuất hiện quanh cô đều là những giọt mưa rơi trên mặt nước, trông có vẻ như rời rạc chẳng liên quan nhưng thực ra các vòng tròn lan ra lại đan cài vào nhau, tạo thành những đợt sóng. Mà Hà Châu lại mang cô đem giấu tận sâu dưới dòng nước ấy, tránh xa mọi giông tố. Đó là cách anh yêu Tôn Hồi. Nhưng con người rồi ai cũng phải trưởng thành, dù cho Hà Châu có che chở thế nào thì cũng có một ngày Tôn Hồi ngoi lên mặt nước. Chính vào lúc đó anh mới biết được rằng, thì ra cô gái của anh cũng đã lớn, đã có thể đối mặt với sự khốc liệt của cuộc đời. Cái chết của người bạn thân khiến Tôn Hồi thực sự khó vượt qua, nhưng đó không phải là lỗi của Hà Châu. Anh cũng đã phải trả giá rất nhiều rồi. Thế nên, vào lúc Hà Châu tưởng chừng như một lần nữa quay lại cuộc đời của trước kia, tăm tối và lạnh lẽo thì Tôn Hồi lại đến. Vẫn là ánh sáng ấy, vẫn là sự ấm áp ấy, cô lại một lần nữa mở ra cho anh một con đường.  Anh sẽ đánh hạ thế giới này cho em, để em chạy đến đâu cũng không thể rời khỏi anh. Tôn Hồi, anh không có lương tâm, lương tâm của anh chính là em. Anh không có trái tim, trái tim của anh đã bị em lấy đi mất rồi. ….. Câu chuyện nhẹ nhàng, thoảng chút hài hước, mỗi một nhân vật đều có sức hút nhất định. Người đáng nhắc đến nhiều nhất có lẽ chính là anh rể Đàm Đông Niên của Tôn Hồi. Anh hiện diện trong cuộc sống của Tôn Hồi như một người bạn, chân thành từ đầu đến cuối. Chính bản thân anh cũng không rõ đó có phải tình yêu hay không, nhưng từ sâu thẳm trái tim, anh thực sự rất muốn cô gái nhỏ ấy có được một hạnh phúc trọn vẹn. Thế nên đừng gọi anh là nam phụ, vì anh xứng đáng làm một nam chính của một ai đó cũng xuất sắc như Tôn Hồi vậy, chỉ là anh vẫn chưa gặp được mà thôi. Câu chuyện kết thúc với sự ra đời của hai bánh bao nhỏ Đại Đao và Tiểu Kiều. Tôn Hồi dũng mãnh sinh được 2 bé con, 1 trai 1 gái, tiếp tục hoàn thành việc học dở dang, yên yên ổn ổn làm một bà chủ nhỏ của tiệm bánh ngọt, và suốt ngày ngụp lặn trong mật ngọt tình yêu của người đàn ông đẹp trai thành đạt khiến cả giới nữ phải ngoái nhìn - Hà Châu. Có một thứ tình yêu, gọi là bảo vệ. Dốc hết tất cả những gì mình có, cả tình yêu, cả lý trí, cả sức lực, cả tinh thần, cả đời. --------------------------- " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cách đây không lâu, Tôn Hồi gây nên một trò cười. Cô dẫn hai anh em đến trường mẫu giáo, lúc đăng ký cô quên mất tên thật của hai bé, giáo viên trường mẫu giáo không tưởng tượng nổi: "Cậu bé tên... Hà Đại Đao ạ?" Tôn Hồi vỗ trán một cái: "Ôi, tôi xém quên mất. Tên cháu là Hà Thông, em gái là Hà Đồng." Hà Đại Đao là một bạn nhỏ ba tuổi rất coi trọng tôn nghiêm của người đàn ông, vì phần tôn nghiêm này, cậu bé lợi dụng thời gian nửa năm cố gắng sửa phát âm tiếng phổ thông của mình. Không lâu trước đó cậu bé vừa cùng Hà Châu nghiên cứu thảo luận về ông già Noel rất ngon lành. Hà Châu sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, mua cho cậu bé ba lô, bút chì để bồi thường, rồi quẳng hai anh em bọn nhỏ vào trường mẫu giáo. Hà Đại Đao hiểu rằng người mẹ ngay cả tên của con trai mình cũng có thể quên thì chẳng đáng tin cậy, cậu bé quyết định phải tự lực gánh sinh. Học cách tự ăn cơm, tự ăn điểm tâm, còn phải tự mình đi tè. Hà Đại Đao đứng tè bên toa let, xoay đầu nhìn sang Hà Tiểu Kiều: "Em không có chim nhỏ nên chỉ có thể ngồi tè thôi!" Hà Tiểu Kiều là một bạn nhỏ ba tuổi ý chí kiên cường tích cực tiến lên. Cô nhóc đã không ngô nghê coi kẹo que là chim nhỏ nữa. Cô nhóc từng nghe có công mài sắt có ngày nên kim, câu chuyện nước chảy đá mòn, đồng thời tin tưởng chỉ cần cố gắng thì mình có thể đứng tè giống Hà Đại Đao. Hà Tiểu Kiều loạt xoạt loạt xoạt. Cửa phòng vệ sinh truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn. Cô Vương, giáo viên hiền hậu của trường mẫu giáo tạ ơn Trời Đất: "Ôi chao, cuối cùng tìm được hai con rồi. Hà Châu, Hà Đồng, đi vệ sinh có thể tìm cô giáo mà! Các con còn bé, các..." Cô Vương câm nín, nhìn cái mông nhỏ bóng loáng của Tạ Kiều Kiều, còn cả chân nhỏ ướt đẫm và cái váy vứt trên sàn của cô nhóc. Hà Đại Đao mặc quần tử tế rồi bảo: "Cô Vương ơi, Hà Tiểu Kiều tè ra quần!" Cô Vương nhìn trần nhà với một góc bốn lăm độ, mặc niệm ba phút cho chính mình, tiếp đó thân thiết dẫn hai đứa ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Chơi Độc của tác giả Kim Bính.
Thần Nghèo Phù Hộ
Hiện đại, linh dị thần quái, hài hước, ôn nhu công x nhân thê thụ, hỗ sủng Thụ là thần nghèo, nghèo từ trong ra ngoài. Quần áo có mỗi một bộ, giày đứt dép hỏng. Tay đụng cái gì đắt là hư hại cái đó, làm lâu chỗ nào thì chỗ đó phá sản. Cho đến một ngày đẹp trời, thần nghèo bị tổng tài đụng phải. Từ đó, cả hai bắt đầu chuyện yêu đương theo style “mối tình đầu”. Ngày ngày tổng tài đạp xe chở thần nghèo đi chơi (vì ngồi xe nào hỏng xe đó trừ xe đạp). Lữ Thiên Dật chắc vô list ưa thích của mình quá, đọc truyện nào thích truyện đó. Truyện này vừa dễ thương vừa cảm động, công thụ thương nhau vô cùng. Spoil tí là dù tình yêu nhân loại- thần tiên nhưng vững bền cùng thiên địa nha. Coi rồi sẽ rõ! Dịch: Yu Yin *** Thể loại : Đam mĩ, hài, ngọt ngào, thần quái, ôn nhu tổng tài công x dễ thương đáng yêu thụ, HE. Độ dài : 22 phân đoạn + 2 phiên ngoại. Tình trạng : Hoàn. _______________________ Tô Cùng là thần nghèo. Tức là vô cùng vô cùng nghèo, ngay chữ "Cùng" trong tên cũng là trong từ bần cùng. Cuộc sống của cậu so với ăn mày chỉ hơn chứ không kém. Lâm Phục tổng tài nhìn thấy Tô Cùng lần đầu tiên là khi cậu đáng thương cúi xuống đất tìm kiếm mấy đồng xu lẻ đánh rơi, sau đó tận mắt chứng kiến cuộc sống túng quẫn của cậu, sau đó nhận ra "năng lực đặc biệt" của thần nghèo Tô Cùng... Tô Cùng không thể sở hữu tiền hay đồ vật giá trị vượt quá mức cho phép với tiêu chuẩn của thần nghèo. Vì thế mà khi ngồi lên chiếc xe đắt tiền của Lâm Phục, xe liền cháy động cơ; Lâm Phục ôm Tô Cùng, bộ vest 50 triệu bị bục chỉ; Lâm Phục cho Tô Cùng ngồi ở ghế làm việc đắt tiền của mình cùng "ấy ấy", cuối cùng ghế cũng bị hỏng... ____________ Trích phân đoạn 15 : “Đồ, bung chỉ rồi…” Tô Cùng trượt tay trên lưng Lâm Phục, vùng vẫy nói giữa nụ hôn, “Anh buông ra đã…” “Cứ để nó bung.” Lâm Phục không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, Tô Cùng bị anh hôn đến không nói nổi, đành phải nhắm mắt ngượng ngùng đón nhận, hai đôi môi quyện vào nhau ngọt ngào lại thật tốt đẹp. Còn hòa cùng tiếng chỉ bung phựt phựt và tiếng nút áo vest rớt tinh tang, bộ vest thủ công cao cấp đặt may ở Ý của sếp Lâm rã ra thành mấy miếng vải vụn với tốc độ thấy được bằng mắt thường… Đồ càng đắt, hỏng càng nhanh. Kết thúc nụ hôn nồng đậm yêu thương, Lâm Phục hơi lỏng tay buông Tô Cùng, cách mấy cm dịu dàng nhìn cậu, trêu: “Vì hôn em một lần, anh tốn năm mươi triệu.” ____________ Vì thế Lâm Phục tổng tài phải đạp xe đạp chở Tô Cùng đi thay vì xe hơi đắt tiền, mua cho Tô Cùng mấy món đồ dùng rồi giá rẻ để phòng "quyền năng" của cậu biến hỏng chúng. Nói chung, để giúp cuộc sống bảo bối nhà mình đầy đủ hơn, Lâm Phục đã phải tốn không ít tâm tư. Đáng thương nhất chính là, thần nghèo nhỏ bé của chúng ta phải giấu Lâm Phục, xếp hàng lấy "ba con sói". Chính là lần đầu tiên của Lâm Phục tổng tài cùng thần nghèo Tô Cùng, "cái đó" lại là hàng miễn phí, ai cũng có thể lấy vì mục tiêu "kế hoạch hóa gia đình". T__T Nhưng dù sao, cuộc sống của Tô Cùng và Lâm Phục rất rất hạnh phúc và vui vẻ. Thậm chí hai người còn hẹn nhau, kiếp sau gặp lại. Kết thúc rất viên mãn. Thần nghèo rất đáng yêu, Lâm Phục cũng vô cùng vô cùng cưng chiều cậu, đúng chất một ôn nhu tổng tài công. "Thần nghèo phù hộ" thích hợp để đọc giải trí. Toàn truyện là màu hồng ngọt đến tận tim, có thể khiến bất cứ tâm hồn nào dù đang u ám cũng phải bừng sáng và tan chảy. (^O^) ---------------- Review by Ám dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Thần Nghèo Phù Hộ của tác giả Lữ Thiên Dật.
Tiết Tử Hiên
Không biết ai có còn nhớ đến đoạn kết của "Đả kiểm cuồng ma"? Chu Chu đã mang kho dữ liệu bị Chủ Thần phá hủy sửa chữa và bảo tồn nó. Cố sự chính là phát sinh tại thê giới ảo mới tái lập của Chu Chu. Tiết Tử Hiên yêu là Chu Chu người này, linh hồn này, cùng hắn có chơi đàn dương cầm hay không hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. *** Kiếp trước, Tiết Tử Hiên là thiên tài piano, cao băng ngạo lãnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc. Ngay cả đối với cha mẹ ruột, hắn cũng hết sức lạnh nhạt. Người ta nói, Tiết thiếu gia Tiết gia khi sinh ra, có lẽ đã bị thiếu mất một trái tim, nên về phương diện tình cảm mới khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy. Chỉ đến khi Tiết gia nhận nuôi một cô con gái từ bên ngoài, Tiết Tử Hiên mới dành một chút ấm áp cho cô em gái tên Tiết Tịnh Y đó. Mà hắn lại không biết rằng, Tiết Tịnh Y chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà hắn sẽ phải chịu sau này. Tiết Tịnh Y có một anh trai song sinh. Mọi người gọi cậu là Hoàng Di. Nhưng cùng là anh em, Tiết Tịnh Y được Tiết gia đón về hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, còn Hoàng Di phải ở lại nông thôn chịu cuộc sống nghèo khổ đói rét. Mãi tận sau này, người Tiết gia mới đến đón Hoàng Di về, nhưng không phải là vì muốn cưu mang cậu như đã làm với Tiết Tịnh Y. Tiết Tịnh Y bị bệnh tim. Tiết gia muốn đem Hoàng Di về, coi thân thể cậu là một cái “bình chứa” tim, sau này cần thiết sẽ giết chết cậu, đem trái tim khỏe mạnh kia đưa vào cơ thể của Tiết Tịnh Y. Mà ngay từ đầu, Tiết Tử Hiên cũng chẳng hề để tâm tới Hoàng Di. Hắn đã từng chán ghét Hoàng Di, không cho phép cậu gọi hắn là ca ca. Cho đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì Hoàng Di đã ngã vào một vòng tay khác. Cậu bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng, trở thành diễn tấu piano gia nổi danh thế giới. Âm mưu mưu sát Hoàng Di của Tiết gia bị bại lộ. Tiết gia sụp đổ; bàn tay của Tiết Tử Hiên - niềm kiêu hãnh của một người chơi piano bị thương đến suýt tàn phế. Nhưng cho đến cuối đời, hắn vẫn không ngừng mong nhớ và tưởng niệm Hoàng Di. Còn vì cậu mà soạn nên một bản nhạc “Vĩnh hằng”, gửi tới nơi của cậu, mong được một ngày thấy cậu chơi nó. Nhưng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn không đợi được. Một kiếp của Tiết Tử Hiên cứ thế trôi qua, cùng với muôn vàn tiếc nuối đau khổ vì mối tình đơn phương không bao giờ được hồi đáp. … Khi trọng sinh tỉnh lại, điều đầu tiên Tiết Tử Hiên quan tâm, không phải là thương thế của mình, cũng không phải em gái và cha mẹ đang lo lắng, mà là Hoàng Di đang ở đâu. Hắn âm thầm thề, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với em, bù đắp cho em, dùng tình yêu của mình khiến cho em dần dần cảm động mà ở lại bên hắn. Tiết Tử Hiên vì chuyện của Hoàng Di kiếp trước mà vô cùng ác cảm với Tiết gia và Tiết Tịnh Y. Trong mắt hắn giờ chỉ còn Hoàng Di. Tội ác cùng với tâm tư đen tối dơ bẩn của Tiết gia khiến hắn kinh tởm. Tiết Tử Hiên thậm chí đã mấy lần muốn bóp chết Tiết Tịnh Y vì không quên được cảnh cô ta cầm dao đuổi theo Hoàng Di, đòi móc tim cậu ở kiếp trước. Tiết Tử Hiên giờ không còn coi piano như mạng sống, hắn bắt đầu học kinh doanh, muốn tiếp quản Tiết gia, trở nên ngày càng cường đại, có như vậy mới bảo hộ được thiếu niên hắn vẫn hằng yêu mến. ______ Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì chắc bạn cũng đã biết, đây chính là một câu truyện được phát triển tiếp từ thế giới thứ mười bốn. Có lẽ Phong Lưu Thư Ngốc cũng cảm thấy thương cảm cho tình yêu của Tiết Tử Hiên, nên mới muốn hắn có được một cái kết đẹp hơn. Tiết Tử Hiên dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn là yêu Hoàng Di đến mức không cần cả sinh mạng. Tình yêu của hắn thật khó mà tưởng tượng được. Hắn vì Hoàng Di chờ đợi cả đời ở kiếp trước; tới kiếp này, lại âm thầm bảo hộ cậu, cưng chiều chăm sóc từng li từng tí, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà hủy đi cả Tiết gia. Khi đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, tuy đã xác định được công chính không phải là Tiết Tử Hiên, nhưng mình vẫn thương và tiếc cho Tiết Tử Hiên vô cùng. Thậm chí người theo chủ nghĩa 1 x 1 như mình còn nghĩ rằng, ước gì tác giả để kết 2 x 1, cho Tiết Tử Hiên được yêu Hoàng Di trọn vẹn một chút, hưởng hạnh phúc lâu dài một chút. Bộ truyện “Tiết Tử Hiên” được tách riêng ngoài chính văn “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thật giống như cái gọi là “cầu được ước thấy” với mình vậy. Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, hãy tạm quên đi Chu Doãn Thịnh và người đàn ông đã cùng nhau kinh qua bao thế giới của hắn, xem Tiết Tử Hiên chính là chân mệnh thiên tử của Chu Doãn Thịnh; còn nếu bạn chưa đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì hãy cứ đọc một cách bình thường. Tin rằng tình yêu của Tiết Tử Hiên sẽ làm cho bạn cực kì cảm động. ______ Người bình thường coi trọng sức khỏe, cũng là vì chính bản thân mình. Nhưng Tiết Tử Hiên coi trọng sức khỏe, lại là bởi vì Hoàng Di. Dù là trước đây hay sau này cũng thế. ... Khi cha của Tiết Tử Hiên tận tình khuyên bảo hắn bỏ thuốc, ông nói, “Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.” Thì, “Tiết Tử Hiên lại cứ như không nghe thấy. Hắn biết nên chăm sóc thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày tiếp theo sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.” Tiết Tử Hiên không tiếc tiền mua xe cho Hoàng Di. Người bình thường được tặng món quà giá trị như thế, nâng niu cất giữ còn không kịp. Nhưng Hoàng Di lại muốn chế tạo lại nó ( nghĩa là đập đi xây lại đấy :v ). Tiết Tử Hiên cũng dung túng Hoàng Di hết mực. Hắn hỏi. “Muốn công cụ? Em muốn hủy xe đi?” “Có thể sao?” Đề cập đến đam mê của mình, Chu Doãn Thịnh quên ngụy trang, nhào lên, ôm cánh tay thanh niên lay động. “Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn em, màu mắt thâm ám, thẳng qua một hồi lâu mới thấp giọng nói. “Có thể, dù cho em đem nó đi đốt cũng được. Nó là của em, tùy em xử trí.” “Anh cũng là của em, đồng dạng tùy em xử trí.” Hắn vẫn nhớ tới bản nhạc “Vĩnh hằng” đời trước mình vì thiếu niên soạn nên. Hắn cỡ nào muốn được nghe thiếu niên đàn bản nhạc đó. Đó là tâm ý của hắn, là tình cảm sâu thẳm như đại dương dành cho thiếu niên. Nhưng khi thiếu niên nói, mình không đàn được. Hắn không tức giận, chỉ gắt gao ôm em, nỉ non, “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” _______ Kiếp này, Hoàng Di vẫn là Chu Doãn Thịnh, không tin tưởng ai, luôn mang tâm đề phòng mọi thứ. Nhưng đứng trước tình cảm chân thành của Tiết Tử Hiên, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác, đáp lại tình yêu của người này. Cứ tưởng, đến đây, chuyện tình đã viên mãn rồi. Dù Tiết Tử Hiên chú ý đến đâu, cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra lần nữa: Hoàng Di rời bỏ hắn. Đám người Tiết gia vẫn không muốn bỏ qua cho Hoàng Di. Tiết Tịnh Y vẫn muốn lấy tim của cậu. Hoàng Di rời khỏi Tiết gia, Tiết Tử Hiên lại càng thống hận đám người được gọi là “gia đình” kia. Hắn muốn dìm họ xuống tận đáy bùn. Và hắn đã làm như vậy. Bởi vì âm mưu mưu sát, những người tham gia đều không có kết cục tốt đẹp. Tiết Tử Hiên gọi điện thông báo cho cảnh sát. Vợ chồng Tiết gia phải ngồi tù. Tiết Tịnh Y vì bệnh tim nên được án treo. Nhưng sống cũng không sung sướng gì. Cô ta được đón vào Tiết gia, ăn sung mặc sướng đã quen, giờ lại phải quay lại với kiếp sống nghèo hèn, không chỉ vậy, còn phải chịu ánh mắt khinh ghét của người ngoài. Có thể nói là sống không bằng chết. Có thể Phong Lưu Thư Ngốc khắc họa quá rõ ràng sự tàn độc và tham vọng dơ bẩn của Tiết gia, nên khi Tiết Tử Hiên làm vậy, mình cũng không thấy thương gì họ hết. Cha của Tiết Tử Hiên là một kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình, kiếp trước vì muốn an ổn mà không tiếc đẩy con gái ra làm tốt thí mạng; mẹ Tiết Tử Hiên thì coi trọng sĩ diện và danh vọng hơn ai hết, bà muốn giết Hoàng Di cũng vì không muốn tin con trai Tiết gia đồng tính bị lọt ra ngoài. Còn Tiết Tịnh Y thì, đây đúng là nữ nhân ác độc theo đúng nghĩa đen. Ích kỉ, mưu mô, không ăn được thì tìm mọi cách đạp đổ. Cô ta yêu Tiết Tử Hiên, nhưng Tiết Tử Hiên lại chỉ yêu Hoàng Di, vì thế mới oán hận Hoàng Di đến vậy. Đến gần cuối, Tiết Tịnh Y vẫn chỉ coi Hoàng Di là một cái “bình chứa tim” cho mình. Thật sự mình hoài nghi đầu cô này có vấn đề. Mạng của cô ta là mạng, thế mạng của Hoàng Di chẳng lẽ không phải là mạng? Cô ta còn cho rằng Hoàng Di chết đi để mình được sống là điều đương nhiên nữa chứ. Thôi quả báo cuối cùng thế là cũng đáng đời. Nhưng mà Hoàng Di lần này rời đi, không phải là như kiếp trước, vĩnh viễn không cùng Tiết Tử Hiên gặp mặt nữa. Tiết Tử Hiên sau khi Hoàng Di biến mất, vẫn miệt mài cho người đi tìm tung tích cậu, mình thì một mặt đưa Tiết thị đi lên thành công ti hùng mạnh, mặt khác lại ngày ngày lên weibo viết nhắn gửi tới Hoàng Di. Tiết Tử Hiên không quên, thiếu niên của hắn rất giỏi máy móc. Hắn tin rằng, thiếu niên dù ở đâu, cũng sẽ đọc được tâm ý của mình. Cho dù phải đợi thiếu niên cả đời, giống như kiếp trước vậy, thì cũng không sao cả. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Hoàng Di một thân một mình ở nước ngoài phát sốt, bên cạnh lại không có ai, lại nhớ tới Tiết Tử Hiên. Một cuộc điện thọai vô thức bấm trong lúc mê sảng, kết thúc thời gian chờ đợi và giày vò đằng đẵng. Cuối cùng hạnh phúc đã thực sự đến với Tiết Tử Hiên. Hoa cát cánh nở rồi, tình yêu được phục sinh. Từ nay về sau, trọn đời bên nhau. “Tiết Tử Hiên” thì thú thật là edit không được mượt lắm. Nhưng mình rất rất thích cách editor chọn lựa danh xưng. Gọi Chu Doãn Thịnh là “em”, càng cho thấy sự nâng niu và tiếc thương của Tiết Tử Hiên với cậu, cũng khiến cho bộ truyện trở nên “tình” hơn nhiều lắm. Thật ra mình rất thích những truyện mà tiểu thụ được gọi là “em”, nghe bé bỏng, cưng cưng sao ấy. Điều mình cảm thấy chưa thỏa lắm ở bộ này, có lẽ là ở tính cách của tiểu thụ Chu Doãn Thịnh. Chu Doãn Thịnh có lúc thì quá lí trí, có lúc lại quá mù mờ. Vì thế mới dẫn đến thời gian xa cách của cả hai phần cuối truyện. Nhưng không vì thế mà mình đánh giá thấp “Tiết Tử Hiên”. Phong Lưu Thư Ngốc miêu tả nội tâm cùng tình cảm của Tiết Tử Hiên rất hay, rất sâu sắc. Với một người theo đảng thâm tình công như mình, mình cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm này. Cho đến bây giờ, khi ngồi viết review, mấy câu nói thâm tình của Tiết Tử Hiên lại làm mình muốn đọc lại lần nữa rồi. Xin được kết lại bài review bằng weibo mà Tiết Tử Hiên đã đăng vào ngày Chu Doãn Thịnh trở về. “Cảm tạ có em. “Trong tuyệt vọng, cảm tạ có em; Một đường đi tới, cảm tạ có em. Em là sự tồn tại đẹp nhất trên đời.” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tiết Tử Hiên của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Bà Xã, Em Không Ngoan
"Bà xã, em không ngoan" là bộ truyện rất đáng đọc trong những ngày nghỉ lễ này đấy ạ. Thể loại thì siêu hấp dẫn nhé: Hắc bang + sủng + sắc + nam nữ cường = NHẢY HỐ nè :v :v  Nội dung truyện kể về hành trình triệt phá đường dây buôn bán vũ khí xuyên quốc tế của các ông trùm hắc đạo trong bóng tối và câu chuyện tình yêu đầy kích thích lôi cuốn của một lão đại lạnh lùng tàn nhẫn vs cô cảnh sát ngầm thông minh xinh đẹp. Mọi chuyện xảy ra khi Triển Du bắt đầu một nhiệm vụ mới với thân phận giả dạng thành Aki - một nô lệ được biến đổi gien và cấu trúc cơ thể hoàn mỹ làm quà tặng cho Nam Khôn tiêu khiển. Mà Nam Khôn - chính là ông trùm đứng đầu một gia tộc danh tiếng chuyên buôn bán vũ khí, người nắm trong tay quyền lực và ảnh hưởng vô cùng to lớn ở thành phố này. Anh sinh ra và lớn lên ở thế giới ngầm đầy âm mưu toan tính nên học cách che dấu bản thân rất tốt. Sự nguy hiểm độc ác cùng những thủ đoạn tàn nhẫn của anh luôn khiến người khác khiếp sợ.  Lúc đầu, anh chỉ xem Aki (Triển Du) như một món đồ xinh đẹp dễ vỡ để chơi đùa mà thôi. Tuy nhiên, sự mềm mại nhẹ nhàng và ngoan ngoãn như một con mèo con của cô đã khơi gợi nên ham muốn bảo vệ sủng ái trong anh. Vì thế, trong những lần cô bị người khác ức hiếp hãm hại anh luôn đưa tay ra giúp đỡ và không quên trừng phạt bọn đáng chết kia.  Còn Aki thì luôn giả vờ giả vịt để lấy lòng tin và sự yêu thương từ Nam Khôn. Nên nhiều khi rõ ràng cô bị hắn làm cho tức muốn chết mà phải ngoài cười còn trong lòng thì đem cả tổ tông nhà Nam Khôn ra mắng. May mắn là anh không biết, nếu không chắc vui lắm à nha. Có lần, Nam Khôn bị người ta chuốc rượu "tráng dương bổ thận" khiến khí huyết dâng trào, đang muốn một ngụm ăn Aki sạch sành sanh. Nào ngờ, quần thì đã cởi, súng cũng lên nòng chỉ chờ "oanh tạc" thì gặp "sự cố" kinh nguyệt của Aki. Nam Khôn nghẹn, nghẹn đến muốn chửi thề và giết người luôn :v :v. Đọc đoạn này mình cười nghiêng ngả, Aki đúng là không phải dạng vừa đâu ha. Đáng tiếc, kế hoạch thăm dò và lấy tin tức tình báo của cô đang thuận lợi thì gặp biến cố khi thân phận thật sự bị bại lộ ra ánh sáng. Nam Khôn vô cùng tức giận và cuồng nộ. Anh thế mà bị người ta đùa bỡn trên tay ư? Vậy nên, không nói hai lời, anh đem trừng phạt và trả thù biến thành H 18+ với Triển Du luôn :). Anh đúng là kiểu người cũng như tên - vô cùng KHÔN ạ ^^ Sau khi phẫn nộ qua đi, Nam Khôn nhận ra cho dù Triển Du mang bộ mặt nào đi chăng nữa thì anh cũng đã yêu cô mất rồi. Anh không muốn thương tổn cô, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ. Vâng, mình đã nghĩ là anh sẽ cứng rắn và mạnh mẽ lắm. Ai ngờ, anh đúng là tên thê nô. Chỉ vì muốn Triển Du tha thứ mà không ngại cho người ta chém một dao vào vai luôn. Hết nói nổi ???????? Để bảo vệ và giúp đỡ Triển Du, Nam Khôn quyết định hợp tác với tổ chức của cô, cùng nhau lật tẩy những giao dịch buôn bán vũ khí và các thế lực khủng bố ẩn nấp đằng sau bức màn này. Nhưng mà, cả hai đều không biết họ chỉ đang nằm trong sự toan tính và âm mưu của một kẻ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Chính hắn đã giăng ra chiếc bẫy to lớn này với sự đầu tư vô cùng tỉ mỉ công phu.  Tên nam phụ này nửa sau của truyện mới xuất hiện, nhưng luôn khiến cho người ta sợ hãi. Bởi ngoài sự thù hận với Nam Khôn thì tình yêu của hắn đối với Triển Du chính là sự giam cầm, bất chấp và điên cuồng biến thái. Hắn muốn giữ chặt cô bên mình, muốn chiếm đoạt và lấy đi thể xác cùng linh hồn của cô. Đáng tiếc, hắn sinh ra làm kiếp nam phụ đã nhọ rồi, còn là nam phụ phe ác nữa nên đương nhiên không có cơ hội nắm tay nữ chính đâu ạ. Nam chính của chúng ta mới là người cuối cùng bên cạnh nữ chính nhé :) Sau tất cả những đấu đá, âm mưu, truy đuổi đến nghẹt thở người đọc thì mọi chuyện cũng kết thúc, tất nhiên là HE vui vẻ rồi ạ. Nam Khôn đem được Triển Du về nhà, hết mực yêu thương sủng ái. Còn sinh ra một cậu nhóc vô cùng vô cùng đáng yêu. Mình thích cậu nhóc này lắm ý. Tuy xuất hiện chớp nhoáng đoạn cuối thôi nhưng mà cute quá chừng luôn.  Khi cậu nghịch ngợm bắt ốc sên đem khoe mẹ thì Triển Du mới vội lừa gạt nói bé nhanh thả ốc con về cho ốc mẹ đi, kẻo mẹ nó đi tìm sốt ruột. Nhóc vâng lời chạy đi ngay, sau đó thì vui vẻ chạy lại xòe tay ra khoe mẹ là nó bắt cả ốc bố và ốc mẹ đến luôn :v :v Triển Du chỉ có thể câm nín thôi ạ.  Nội dung truyện thu hút và lôi cuốn người đọc bởi những cuộc đấu trí đấu súng đấu võ... giữa các thế lực với nhau rất hấp dẫn. Cả nam nữ chính đều cường. Đặc biệt là nữ chính thông minh xinh đẹp không nói còn miệng lưỡi sắc bén, võ công không thua kém nam nhi. Cho nên mấy lần H đầu tiên của anh chị như là đánh trận. Chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung như sau: Dữ dội, kích thích và mạnh mẽ lắm ạ :). Nam chính thì yêu thương sủng ái vợ con vô hạn luôn. Không có ngược hay tiểu tam gì đó đâu nhé. Vì vậy bạn nào yêu thích thể loại trên thì nhanh nhảy hố trong những ngày nghỉ lễ dài hạn này nhé. Truyện được edit hoàn rồi đấy ạ, lại chỉ tầm hơn 50 chương nên đọc rất nhanh. Cuối cùng, mình chúc mn có kỳ nghỉ cùng bộ truyện mà mình thích vui vẻ bên nhau nè #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105