Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Gái Trên Cây Sa Kê - Trương Tiểu Nhàn

Ở châu Á và Châu Mỹ có một loại cây gỗ lớn tên là cây bánh mỳ. Có người nói rằng hạnh phúc của mọi người phụ nữ chính là tìm thấy cái cây để gửi gắm được. Cũng có người nói rằng vấn đề của mọi phụ nữ chính là lựa chọn giữa bánh mỳ và tình yêu. Trình Vận, Chu Địch Chi, Thẩm Quang Huệ trong tiểu thuyết vẫn đang đi kiếm cây bánh mỳ thuộc về riêng mình. Các cô gái quen nhau từ năm mười ba tuổi, tình bạn bắt đầu từ đội bóng chuyền. Họ cùng trải qua niềm vui của sự trưởng thành, bối rối của mối tình đầu, yêu và hận, nỗi nhớ cùng niềm đau.  Chuyện phụ nữ làm giỏi nhất và cũng thất bại nhất chính là yêu đàn ông.  Chu Địch Chi nói, nếu cô ấy chết thì bài ca phúng điếu của cô ấy chính là chuyện một cô gái không ngừng gặp phải đàn ông xấu.  Thẩm Quang Huệ nói, lấy chồng ở Truân Môn rất không vẻ vang, chí ít cũng phải lấy chồng ở khu Bào Mã mới được.  Trình Vận nói, có thể khiến đối phương đau lòng, mới là tình yêu mãnh liệt giữa hai người. *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Đặng Sơ Phát đáng thương nhìn cô nàng. “Đặng Sơ Phát là đàn ông tốt.” Tôi chữa lại. “Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy.” Đặng Sơ Phát cười khổ. Anh ấy giống như một người lái đò giàu tình cảm. Anh sinh ra và lớn lên trên hòn đảo nhỏ, suốt ngày làm bạn với biển. Đại khái anh ấy sẽ không hiểu tình cảm phức tạp của loài người. Hai ngày sau khi rời đảo Nam Nha, Địch Chi đã làm một chuyện khiến tôi không ngờ. “Tớ mới ăn cơm xong với Lâm Phương Văn.” Cô ấy báo cho tôi biết. “Anh ấy vẫn khỏe chứ?” “Vẫn như xưa. Sự thay đổi của đàn ông chưa bao giờ kịch liệt so với phụ nữ. Tớ nói với anh ấy, cậu đã chia tay với Từ Khởi Phi. Anh ấy vẫn còn yêu cậu.” “Anh ấy sẽ không nói như vậy.” “Là tớ nhìn ra.” “Lâm Phương Văn không phải một người đàn ông có thể phó thác cả đời.” Tôi nói đều đều. “Từ khi nào cậu trở nên yếu bóng vía như thế? Cái gì là suốt đời suốt kiếp? Nếu cậu chỉ muốn tìm một người để phó thác cả đời, thì sẽ chọn Từ Khởi Phi.” Địch Chi nói đúng, nếu tôi muốn tìm một người để giao phó cả đời, thì tôi đã không bỏ Từ Khởi Phi. Vấn đề là tôi muốn ở bên Lâm Phương Văn suốt đời suốt kiếp, nhưng e rằng anh không làm được. Tôi không muốn lại dùng nỗi đau để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi. “Tớ đã đưa số điện thoại của cậu cho Lâm Phương Văn. Chắc hẳn anh ấy sẽ tìm cậu, khi đó cậu tự đi mà từ chối.” Lâm Phương Văn không tìm tôi. Tôi quá hiểu anh, anh sẽ không cầu xin tôi. Anh đã phá lệ cầu xin tôi một lần, lần đó tôi đã cự tuyệt anh. Anh nhất định sẽ không cầu xin tôi lần nữa, mà tôi cũng không cầu xin anh. Mùa hè trôi qua, mùa thu lại đến. Tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, anh đến chậm tròn một mùa. “Em có rảnh không?” Giọng của anh có gì đó không ổn. “Có. Anh đang ở đâu?” “Anh ở gần đây, anh tới tìm em được không?” “Được.” Tôi chạy đi tắm, trong thời gian ngắn nhất làm mình tỏa sáng nhất có thể. Lâm Phương Văn đến. Chúng tôi không nói những câu từ khách sáo, giống như hai người bạn đã lâu không gặp. “Chỗ này cũng được.” Anh mở miệng nói. “Chỉ có hơn ba mươi ba mét vuông.” “Có ban công à.” Anh ra ban công. Tôi không nói cho anh biết, tôi vì cái ban công kia mới mua căn phòng này. Tôi vẫn luôn nhớ cái ban công ở nhà anh. “Anh vẫn còn ở Tiêm Sa Chủy chứ?” Tôi hỏi về anh. “Ừ, anh không muốn rời xa cái ban công kia.” Anh nói. “Ngày đó em ở trên ban công rải chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay khắp không trung, khung cảnh thế nào?” Anh bất ngờ hỏi tôi vấn đề này. “Khung cảnh rất đồ sộ.” Tôi cười nói, “Vậy khi anh về nhà, phải nhặt từng chiếc máy bay trên đường, khung cảnh thế nào?” “Khung cảnh rất bi tráng. Toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là máy bay.” Anh cũng cười nói. Tôi cười khanh khách: “Em không tin, anh nói xạo.” “Mẹ anh qua đời rồi.” Anh nói. Tôi ngạc nhiên: “Sao lại thế?” “Bị bệnh ung thư. Đã mất vào một tiếng trước, ở bệnh viện gần đây.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói gì thêm. Tôi không biết an ủi anh thế nào. Đôi vai anh bỗng nhiên co giật, kích động khóc thét lên. Tôi chưa từng thấy anh khóc, tôi lúng túng không biết phải làm sao. “Đừng vậy mà.” Tôi an ủi anh. Anh ôm tôi, khóc nức nở trên vai tôi. Tôi ôm chặt anh, muốn dùng hơi ấm vỗ về anh. “Anh rất yêu bà.” Anh nói trong nước mắt. “Em biết.” “Anh thật không ngờ bà sẽ chết đột ngột như thế. Anh đã cho rằng anh và bà còn thời gian.” “Chúng ta thường cho rằng còn thời gian.” Anh siết tay ôm tôi thật chặt, nước mắt thấm ướt lưng áo của tôi. Người đàn ông yếu đuối giống một đứa trẻ đáng thương. Tối hôm đó, Lâm Phương Văn qua đêm ở nhà tôi. Anh ngủ ở phòng khách, tôi ngủ trong phòng. Sáng hôm sau, anh nói tạm biệt với tôi. “Chuyện tang lễ có cần em giúp không?” Anh lắc đầu. “Trước khi chia tay em, anh và Nhạc Cơ chưa từng lên giường.” Anh nói. Tôi không bày tỏ điều gì. Tôi đứng trên ban công nhìn theo bóng lưng anh. Ngày hôm đó, tôi quyết định chia tay là do tôi quá kích động sao? Nhưng sau đó anh đã lên giường với Nhạc Cơ, đó là sự thật. Mấy ngày sau, tôi gọi điện cho anh, tôi hỏi anh tang lễ cử hành ở đâu. Ai dè anh nói tang lễ đã cử hành xong rồi. Tôi không biết vì lẽ gì anh không cho tôi tham dự, hay là anh vẫn không định cầu xin tôi. Mùa thu đi qua. Từ lần đó, tôi không gặp lại Lâm Phương Văn. Vào một ngày, tôi nhận được điện thoại của Tống Tiểu Miên: “Cuối tuần này, tớ tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, cậu có rảnh không?” “Cậu sinh cháu rồi sao?” Tôi kinh ngạc. “Đến cuối tuần này là đầy tháng rồi. Tớ biết cậu bận nên lúc vào bệnh viện sinh tớ không báo cho cậu biết.” “Tớ nhất định sẽ đến.” “Từ Khởi Phi cũng tới, cậu không ngại chứ?” “Đương nhiên không ngại. Anh ấy thế nào?” “Vẫn như xưa thôi.” Tôi, Địch Chi và Quang Huệ cùng đến dự tiệc đầy tháng con gái của tiểu Miên. Tiểu Miên mập hơn nhiều, đã không thể làm người ta liên tưởng đến cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, duyên dáng trong đội bóng chuyền năm xưa nữa. Không ngờ Diệp Thanh Hà và Lưu Hân Bình đã lâu không gặp, hôm đó cũng đều trở về. Thanh Hà định cư ở Italy. Nghề nghiệp của cô ấy tương đối ít phổ biến, là chuyên gia tu bổ danh họa. Năm ngoái, cô ấy đã lấy một họa sĩ. Chỉ có kiểu phụ nữ chưa bao giờ vì cuộc sống mà phải âu sầu như Thanh Hà, mới có tư cách yêu nghệ sĩ. Còn Hân Bình thì kết hôn với một chuyên gia não ở Anh, cũng bám rễ ở đấy luôn, năm ngoái cô ấy còn sinh một bé gái. “Thời gian trôi qua nhanh quá. Bộ dạng của chúng ta bây giờ không thể đánh bóng chuyền nữa rồi.” Hân Bình than thở, “Tớ thật thèm được như các cậu, vẫn tự do tự tại.” Tôi, Địch Chi và Quang Huệ có nỗi niềm riêng tự mình biết. “Nhạc Cơ đến rồi!” Thanh Hà nói: “Bạn ấy càng ngày càng đẹp.” “Bạn trai chạy chiếc Ferrari thể thao của cậu đâu?” Địch Chi chế nhạo cô ta. “Cậu nói tới người nào?” Nhạc Cơ đắc ý dạt dào hỏi ngược lại Địch Chi. “Cái người đuổi cậu xuống xe đó. Cậu có nhiều bạn trai đuổi cậu xuống xe sao?” Địch Chi cười đểu hỏi cô ta. Sắc mặt Nhạc Cơ nhất thời sa sầm. Hẳn là cô ta đã biết tối hôm đó là ai đã từ trên ban công đổ champagne mắc tiền lên người cô ta rồi. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trên Cây Sa Kê của tác giả Trương Tiểu Nhàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phượng Vũ Chiến Ca - Ấn Liên
Nàng - trưởng công chúa kiêu hãnh của Bang Thập, bị quốc gia, bị dân chúng, bị người thân, và bị chính vị hôn phu của mình phản bội. Nàng chạy trốn trong đau khổ và nung nấu trả thù. Trên đường lưu lạc, nàng đã gặp những nam nhân định mệnh của đời mình. Lôi Nhược Nguyệt: Gần hai mươi năm, hắn đứng che mưa chắn gió cho nàng, để cho nàng không phải nhìn thấy bi ai, đau khổ, chiến tranh, loạn lạc, để nàng mãi là đóa hải đường tươi đẹp nhất của hắn. “Nàng đi, ta sẽ không giữ, nhưng hãy để ta đi cùng nàng.” Hắn cần nàng, hắn không cần quốc gia. Mạc Lăng Tiêu: Chân mệnh thiên tử, cả đời chỉ có một ước nguyện là làm cho dân chúng được sống an bình, no ấm, không màng danh vị, quyền lực. Nhưng khi phải chọn giữa nàng và quốc gia, hắn chỉ có thể lựa chọn một. Cuộc đời hắn là liên tiếp những hối hận và thống khổ. Nàng không bằng mạng sống của lê dân bách tính, nhưng nàng là cả mạng sống của hắn... Lưu Tịch: Nam nhân khiến cho người người điên đảo say mê, đẹp hoàn mỹ như lưu ly bảo thạch, không tỳ vết. Trong sáng. Thánh thiện. Lặng lẽ bên nàng. Lặng lẽ yêu nàng. Lặng lẽ bảo vệ cho nàng. Khi thực sự cùng nàng đối mặt với vực thẳm, hắn mỉm cười, dùng mạng mình để đổi lấy mạng nàng. Hắn một mình cô đơn rơi xuống vực sâu thăm thẳm, và vô vọng. A Mộc Đồ - Nhân trung chi Vương, người mang đôi mắt sói màu xanh sẫm, thăm thẳm như vực biển, không biết yêu, chỉ biết hận thù. Hắn bị chính vẻ quật cường bướng bỉnh của nàng làm cho đau đớn thống khổ. Lặng lẽ theo sau nàng, lặng lẽ chờ đợi nàng, lặng lẽ ôm con đợi nàng quay về, lặng lẽ khóc... Với câu hỏi kia, hắn cũng không trả lời nàng, chỉ ôm lấy nàng và mỉm cười cùng nàng đi tới tận cùng... Có một lời tiên đoán, cuộc đời nàng sẽ gắn liền với máu huyết và loạn ly, với chiến tướng và sụp đổ. Bao nam nhân thiết huyết trên con đường đi tìm tín ngưỡng cho riêng mình, nguyện vì nàng mà bỏ mạng... “Chỉ một lời nói của cô nương thôi cũng sẽ khiến thiên hạ lâm vào một hồi tinh phong huyết vũ...” Thật hay giả? Giang sơn? Mỹ nhân? Yêu, hận, tình, thù? Tất cả kết thúc như một bài tráng ca bi thảm.Mời các bạn đón đọc Phượng Vũ Chiến Ca của tác giả Ấn Liên.
Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ
AudioBook Hôn Trộm 55 Lần   Lục Cẩn Niên và An Hảo kết hôn trong sự ép buộc của gia đình hai bên. An Hảo cho rằng ban đầu họ sẽ hờ hững với nhau nhưng tình cảm sẽ ngày càng quấn quýt. Vào đêm tân hôn, cô vừa mở miệng liền tuôn một tràng "3 KHÔNG" với anh: - Không được chạm vào tôi ở nơi công cộng ! - Không được nói tôi là vợ của anh ! - Không được cho người khác biết chúng ta sống cùng với nhau ! Lục Cẩn Niên mặt không biểu tình nhìn cô, nháy mắt một cái. - Không được chạm vào cô ấy ở nơi công cộng thì hắn có có thể vuốt ve trước mặt bao người. - Không cho nói là cô ấy là vợ của hắn thì hắn có thể nói hắn là ông xã của cô ấy.  - Về điều cuối cùng... Trong một cuộc phỏng vấn, hắn nói “Ngày nào tôi cũng ngủ cùng với An Hảo”. Mời các bạn đón đọc Hôn Trộm 55 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.
Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Cửu Cửu
Năm năm trước, sau khi bị sư huynh mà mình yêu tha thiết cự tuyệt tình cảm, Cốc Tử liền uống rượu say, bất cẩn nảy sinh quan hệ với cậu học sinh dạy gia sư là Trần Kiều. Vì uống say mèm nên cô cứ nghĩ đó là sư huynh. Khi ấy, Trần Kiều muốn giải thích với Cốc Tử nhưng lại lỡ dịp. Cốc Tử tưởng rằng đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi nhưng ai ngờ lại uống nhầm thuốc nên vẫn có thai. Bác sĩ nói, thành tử cung của cô rất mỏng nên nếu phá thai sau này sẽ không sinh con được nữa. Suy đi nghĩ lại, cô nghỉ học để sinh con, nhờ có Hạ Dữ Quân giúp nên cô vẫn lấy được bằng tốt nghiệp và có một công việc ổn định. Năm năm sau, Cốc Tử không thể chấp nhận được những cuộc hẹn xem mặt mà bố sắp xếp nên lại đưa con đến thành phố này. Trong một lần đi mua sắm cùng cậu con trai nhỏ Dược Dược, Cốc Tử bất ngờ gặp mẹ của Trần Kiều. Nghe mẹ kể Cốc Tử có một cậu nhóc rất giống mình, Trần Kiều lập tức tìm hiểu và theo đuổi cô. Cốc Tử dần dần gần với anh hơn, vì anh cứ quấn lấy cô và có những hành động rất trẻ con. Hơn nữa, vì con và cũng là ý của cha mẹ đôi bên, Cốc Tử chấp nhận kết hôn với Trần Kiều. Sau đám cưới, Trần Kiều nhận thấy sự lạnh nhạt từ phía Cốc Tử, nhiều lần cố tình về muộn để thăm dò cô. Lúc này, sư huynh của Cốc Tử xuất hiện… Từ sâu thẳm đáy lòng, người phụ nữ muốn tìm chỗ dựa hay trở thành chỗ dựa? Tình yêu rốt cuộc cần quan tâm như người chị, hay có thể đòi hỏi như một cô em gái? Vợ hơn tuổi là có phúc hay sẽ lục đục suốt cả ngày? Giữa người đàn ông đĩnh đạc quý báu như kim cương và chàng trai trẻ đẹp tuyệt vời, bà mẹ đơn thân xinh đẹp sẽ chọn ai? Phía sau những tình tiết lãng mạn là tình cảm chân thành, là câu chuyện giữa dòng máu không thể chia tách và tình yêu khắc cốt ghi tâm. Mời các bạn đón đọc Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi của tác giả Cửu Cửu.
Duyên Đến Chính Là Em - Mặc Ngư Tử 1123
Long Tuyền, nghề nghiệp quân nhân, hai mươi chín tuổi, trong bốn ngày nghỉ phép này nhiệm vụ của anh là phải đi xem mặt năm người, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra đối tượng kết hôn. Lâm Lung, giáo viên dạy đàn tranh kiêm nhà văn, nhà thiết kế, số lần xem mặt không đếm xuể, kinh nghiệm từ việc xem mặt cũng vô cùng phong phú. Sau buổi xem mặt dù có cảm tình với nhau nhưng cả hai đều cùng rút ra một kết luận: Đối phương không phải đối tượng phù hợp với mình. Duyên phận đẩy đưa, không hẹn mà hết lần này đến lần khác gặp lại. Nhất thời rung động, anh lính đặc chủng lòng dạ sắt đá lại phải lòng cô giáo viên đàn tranh yểu điệu mảnh mai. Theo đuổi hay không đây? Vấn đề này… quả là khó nghĩ. Mời các bạn đón đọc Duyên Đến Chính Là Em của tác giả Mặc Ngư Tử 1123.