Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thủy Chử Đại Thần

Độ dài: 75 Chương Thể loại: Xuyên đến cổ đại làm tác giả! – Good Ending Nói rõ: Chuyện xưa vốn toàn bộ hư cấu, chiếu theo có phụ họa , hoàn toàn vô nghĩa! Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Đường Đại ┃ phối hợp diễn: không ┃cái khác: ngôn tình, tiểu thuyết xuyên qua, bạo tiếu, nhất độ quân hoa. Xem một ‘tiểu thấu minh’ biến thành Đại Thần!   Đoạn trích giới thiệu truyện trên baidu Dụ vương hiển nhiên rất thỏa mãn sự thức thời của nàng, hắn tiếp tục không vội vàng nói: “Ngươi hầu bản vương ngủ một đêm, bản vương bảo vệ ngươi lần này, thế nào?” … Đường Đại sặc, một lát sau nàng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, xin hỏi ở đây cách biên giới Huỳnh vương triều có xa lắm không?” Dụ vương rảnh tay mở ra quạt xếp, lại khép lại rất nhanh: “Cũng không xa, đi đường tắt gần nhất…Khoảng chừng hơn hai mươi vạn dặm đi.” Đường Đại lệ tuôn. Một đám người xuyên không chuyên đi gây chuyện, một hồi xuyên không không được phép làm bừa, một cái triều đại bị chơi đùa đến hỏng. Nghìn vạn đọc giả nhắn lại: Hy vọng bọn họ chẳng bao giờ gặp nhau. Hy vọng bọn họ chẳng bao giờ yêu nhau. U HỒN CỐC CHỦ: Mình edit bộ này vì mê Nhất Độ Quân Hoa, cảm thấy tác giả rất biến thái, mình rất thích. Nội dung truyện cũng mới lạ, nhưng đề nghị ai đã đọc convert rồi đừng spoil trước nội dung. Thanks. Truyện kể về nữ chính là một tác giả tép riu vô danh trên mạng, nàng xuyên không, không gặp thời, về nhằm cái thời đại mà: Hoàng thân không được cùng xuyên không giả kết hôn, quan viên trong triều, thân hương đại tộc vị trí chính thê không được là xuyên không giả, xuyên không giả sinh con xem như thứ xuất, không được sở hữu tải sản, kế tục tước vị quyền lực! Nam xuyên không giả không có tư cách dự thi, không được vào triều làm quan, thê thiếp không được vượt quá hai người, phàm là gia sản (hoặc bất động sản) tổng giá trị không được vượt quá một trăm lượng, vượt quá sung công quốc khố, để ngừa phản động. Nếu phát hiện xuyên không giả có dị năng, không phân biệt là huyền huyễn xuyên, đô thị tu chân xuyên, huyền nghi khủng bố xuyên, hết thảy tử hình ngay tại chỗ, để tránh khỏi tai họa cho thế giới. Ngoài ra xuyên không giả có sở trường đặc biệt, để tránh mê hoặc trọng thần trong triều, anh hùng giang hồ, khiến cho loạn thế phân tranh hết thảy hủy bỏ sở trường đặc biệt đó. Người bề ngoài xinh đẹp khuynh thành thì hủy dung, người có giọng hát khuynh quốc thì làm cho câm họng, người vũ động kinh thành thì cưa chân, người có nụ cười mê hoặc chúng sinh thì cắt mặt, người ánh mắt có thểphóng điện thì chọt mù mắt. →  Tóm lại , người đến đây “lưu đầu bất lưu kỹ, lưu kỹ bất lưu đầu” dù thế nào cũng nên chọn cái thứ nhất. Chúng ta cùng xem nàng làm thế nào từ một nhân vật vô danh tiểu tốt bò lên vị trí Đại Thần??? Còn sau đó thì sao???? Đọc truyện đi rồi biết. *** Cứ ngỡ truyện hài, hoá ra không phải Cứ tưởng ngôn tình, đến cuối mới hay đó là truyện nhân sinh Một câu chuyện ban đầu vừa hài vừa nhảm, nhưng càng về sau càng chua càng xót, càng đắng cay Là vì truyện quá ngược? Không phải, dù những hành động của Thẩm Dụ từng làm khổ Đường Đại, đó vẫn không phải nỗi ngược lớn nhất trong cuộc đời nàng Những đau khổ trong câu chuyện này, là nỗi đau không chỉ đến từ việc yêu đương, mà là những trắc trở, trớ trêu, mất mát như thể được sắp đặt trong vòng xoay của tạo hoá thật sự.  Truyện đầu tiên mình đọc của Nhất Độ Quân Hoa là Phế Hậu Tướng Quân, nói thật tự dưng mình không đánh giá cao tác giả, cảm thấy những trò ngược tâm ngược thân ấy rất tầm thường, như những màn quằn quại của mấy cô bé tuổi teen yêu đương nhăng nhít, chờ được làm vai chính trong cuộc đời một thằng đàn ông giàu hormone con đầu đàn nào đó. Nhưng mình đã lầm Phế hậu tướng quân có thể là tác phẩm thời Nhất Độ Quân Hoa đang trẻ trung ham mê những thứ nhắng nhít đó thật (thế nên sau này bà ấy viết lại bộ này hoài), nhưng mẹ kế Hoa bây giờ không thể nghi ngờ về thực lực, rất nhiều tác phẩm của bà ấy hay đến nỗi mình đọc mà ngấm không dứt được Đặc biệt là Thuỳ Chử Đại Thần, không ngờ một tác phẩm văn học mạng lại sâu sắc đến thế. Một cuốn truyện dành cho người trưởng thành, một cuốn ngôn tình thất bại, nhưng lại thành công với việc khắc hoạ nhân sinh quan của tác giả. Mình thích cái không khí nửa giả nửa thật trong tác phẩm này, cứ như thể tác giả chỉ mượn tay nữ chính, đưa vào bối cảnh xuyên không để tự sự lại những mặt tối của nghề mà tác giả thực sự đã trải qua. Thậm chí nếu bay cao bay xa hơn thì thấy rằng còn có chút đả kích ngầm về sự can thiệp của chính trị đối với văn hoá, nhân dân được đọc gì, không được đọc gì, kiểm duyệt, xuất bản, văn chương, cuối cùng vẫn chỉ là bề nổi từ những cuộc đấu đá trong giới cầm quyền mà thôi. Đường Đại ban đầu chỉ là một cô gái ngây thơ thích viết lách, có chút ham hư vinh được nổi tiếng, không ai ngờ được kết thúc như thế, lại chỉ vì bị vạ lây bởi thủ đoạn chính trị.  Nhân vật trong này cũng rất đặc sắc, nhất là Đường Đại và Thẩm Dụ. Đường Đại đương nhiên là nữ chính, hoặc nói nàng là nhân vật chính mới đúng, vì cả câu truyện có khác gì cuốn tự sự của nàng đâu nhỉ. Nàng khiến cho mình cảm thấy vừa bình thường, vừa phi thường Đường Đại, nếu là một con người bằng xương bằng thịt ngoài đời, sẽ khiến cho mình có cảm giác từ bình thường đến khinh thường. Nàng viết văn với tâm thức kẻ háo danh, đón ý chiều theo thị hiếu người đọc, nào sex nào máu chó nào giật gân, kiến thức tầm thường, vốn là loại văn hại mắt, đọc phí thời gian, vừa ức chế vừa làm giảm khả năng đánh giá của bản thân. Nàng được xuất bản sách nhờ đi “cửa sau”, đứng trên đỉnh cao danh vọng nhờ làm tình nhân của một người đàn ông, nàng vì dục vọng không kìm chế được mà ngủ với người đàn ông của bạn thân đã mất. Nhưng nàng kiên cường sống dù bị đoạ đày, nàng thông minh có thể nhận ra âm mưu chốn hoàng quyền, nàng nhân hậu bật khóc trước cảnh chém giết man rợ, nàng dành tình mẫu tử bao dung thực sự cho đứa con nuôi, và cuối cùng, nàng hào hiệp giơ đầu chịu chết để bảo vệ những người đồng nghiệp của nàng.  Và còn một điều đáng ngưỡng mộ nữa, phải nhắc, đó là cách yêu của nàng. Nếu nói phụ nữ mềm lòng nên hay chịu thiệt trong tình yêu, thì Đường Đại lại không chịu thiệt một miếng nào cả. Chính xác thì, nàng đã thắng trong cuộc giằng co dành cho trái tim, nhất là đối với Thẩm Dụ. À, thôi hãy để Thẩm Dụ lên sàn đi, anh này cũng hay lắm, chưa bao giờ mình cảm thấy một “nam chính ngôn tình” nào chân thực đến thế. Dù Đường Đại có nói với anh rằng anh chẳng phải nam chính trong câu chuyện của cuộc đời nàng, nhưng theo định nghĩa của mình thì anh là nam chính cũng được, ít nhất vì anh là người đàn ông có số phận gắn chặt với nữ chính nhất. Dù không phải tình yêu thắm thiết, cũng là ràng buộc từ định mệnh. Thẩm Dụ là một con người làm chính trị điển hình, không tìm đâu ra những đặc tính uỷ mị vô lý như ngôn tình hay vẽ ra, cuộc đời anh ta bận rộn tính toán nhiều thứ, quyền lực, địa vị, tình yêu vứt đến tầng thấp nhất, thậm chí còn không cấp thiết bằng tình dục :))))  Thực ra hành xử như Thẩm Dụ mới chính là cơ chế chung của đa số đàn ông trên đời này, nhất là đàn ông có tố chất con đầu đàn như anh ta.  Bạn không tin ư? Người như thế, có thể có chân tình hay không? Câu trả lời có lẽ rất phức tạp. Cho đến cuối cùng, hai người này vẫn khiến mình cười ra nước mắt. Thẩm Dụ hỏi Đường Đại: Từ đầu đến cuối nàng có yêu bản Vương không? Đường Đại lại trả lời: Vậy từ đầu đến cuối, Vương gia có yêu ta không? Cả hai đều ngang bướng vậy đấy. Nhiều lúc mình cũng hoang mang, rốt cục hai người này có từng một chút nào yêu nhau hay không? Nhưng trong cuộc thi tình cảm chẳng phải có cái luật ai mở miệng trước người đó thua sao? Hay là chỉ mới qua một cái liếc nhìn, vị Vương gia cao ngạo đó mãi đến nhiều năm sau này vẫn nhớ đến hình ảnh nàng ngồi trong Lan Nhược Tự, cổ án thanh đăng, tóc dài rối tung, tay trắng cầm bút, trong miệng khẽ hát giai điệu cố hương xa ngàn năm. Thẩm Dụ cái gì cũng áp đảo Đường Đại, tuổi tác, cơ trí, sức mạnh, tiền tài, quyền thế, nhưng trái tim quyết tuyệt phải cam bái hạ phong.  Thẩm Dụ có tự lừa mình dối người đến thế nào, thì người khiến anh ta nuối tiếc, đau đớn nhất trong một kiếp sống này, vẫn là Đường Đại. Còn Đường Đại? Khi còn trẻ, nàng từng yêu Hàn Phong, khi tình yêu ấy vì cuộc đời này mà phải đứt gánh, nàng vẫn sảng khoái chúc phúc cho chàng. Với Diệp Độc Thành, lúc đầu là sự tin tưởng, ỷ lại, nhưng hắn khiến nàng hận, mà nàng hận, thì sẽ dồn hắn vào chỗ chết Đối với Hình Viễn, Đường Đại chưa từng có cảm xúc hơn mức bạn bè (friend with benefit, why not), dù mình nhìn thấy cuối cùng, Hình Viễn lại có chút gì đó với Đường Đại, dù là thay thế cho Hà Hinh hay gì đi chăng nữa. Vây cuối cùng, người đàn ông của nàng là ai? Người nào khiến nàng từ chối Hình Viễn: “Ngươi không phải người có thể bầu bạn với ta nơi thiên nhai, ta vẫn là không đợi được hắn” Người nào khiến nàng đề tựa rằng:  “ Trăm ngàn năm sau, khi giấy mực theo năm tháng nhạt đi, khi những đường viền tư ấn không còn nhìn rõ, chàng và ta đều trở thành cổ nhân trong lời bình phẩm của người đời. Ai sẽ còn suy đoán những bí mật phía sau những văn tự này? Ai sẽ còn ở trong chùa cổ lụn bại, trong đêm lạnh trên núi, tay của chàng vì ai mà cầm bút? Có thể nếu không xuyên không? Nếu ở nơi này, ta có thể gặp được chàng Thì ra ở nơi này, ta có thể gặp được chàng.” Những dòng bút cuối cùng nàng lưu lại, là dành cho Bồ Tùng Linh. Đường Đại chính là Nhiếp Tiểu Thiến của chàng Nhân sinh như mộng, dù là chân ái, dù là người nàng yêu, thì ngay từ đầu gặp nhau, nàng đã không phải hiện thực của chàng. Thẩm Dụ cầu xin nàng, nàng không cho, mà hướng Bồ Tùng Linh phó thác hậu sự. Dù chàng gặp nàng quá muộn Dù chàng không thể cho nàng một kết cục viên mãn Nhưng thế thì sao chứ, hãy để mộng của nàng, cả mộng của chàng, lưu danh thiên cổ. Thực ra, khi mình ngẫm kỹ hơn, có lẽ Bồ Tùng Linh không thật sự là tình yêu khắc cốt ghi tâm của Đường Đại, mà giống Bạch Trường Sơn nàng luôn tâm niệm, chỉ đẹp khi nằm trong mộng ảo. Bồ Tùng Linh có bóng hình của Hàn Phong năm xưa, Đường Đại từ ngưỡng mộ văn chương giản dị mềm mại ấy, rồi đến tư cách cao thượng của chàng, nay người ấy lại đến trước mặt nàng, không tồn tại tì vết từ sự trêu đùa của số phận, không cần sợ hãi được mất, nàng rung động. Nhưng mình chợt nhớ, trước cả Hàn Phong, Đường Đại từng ngây người ngắm một Thẩm Dụ đại mã kim đao, ngồi trên bãi cỏ, trường bào nguyệt sắc được nắng tháng năm nhuộm thành màu vàng nhạt, một tổng biên tập Thẩm Dụ, đọc chín ngàn chữ nhanh như gió, hiểu biết thông thái, thẩm định từng tác phẩm thấu đáo, từng khiến Đường Đại một giây ngưỡng mộ. Người đó, vậy mà đọc tất cả tác phẩm của nàng, không sót một chữ nào. Nếu, dù chỉ một phần khả năng, nhưng nếu như Thẩm Dụ cứ mãi giữ cho mình là vị tổng biên tập hôm ấy, có lẽ Đường Đại sẽ yêu anh ta không biết chừng, Đường Đại cho dù không phải văn hào xuất chúng, nhưng trái tim nàng vẫn là trái tim một văn nhân, rung động trước những thứ văn nhã như thế đấy.  Thật đáng tiếc, Thẩm Dụ đã sinh ra để chọn con đường của quyền thế, có quyền lực thì càng bá đạo, càng không chịu nhún nhường, càng không thể buông bỏ thể diện, lợi ích cho một người, Đường Đại không thể yêu hắn nữa.  Đến cuối cùng, hắn cảm khái rằng, nếu có thể, kiếp sau muốn yêu nàng thuần thuần khiết khiết, không vướng bận hoàng thành, không có Trường An, không phải Vương gia cao cao tại thượng. Không có những thứ đó, hắn chỉ còn là một con người tính cách tuỳ hứng, trí tuệ sắc sảo, ngông nghênh cao ngạo, chẳng phải là một mặt của Bồ Tùng Linh đó sao.  Bởi vậy, Bồ Tùng Linh chính là Mr.right của Đường Đại, gồm hai mảnh ghép tốt đẹp nhất từ Hàn Phong và Thẩm Dụ, chàng ta là nhân vật có thật duy nhất trong những người đã đi qua cuộc đời nàng, nhưng dường như lại tồn tại giống như một giả định hơn là một người thực, để thành toàn cho phần tâm ý còn dang dở của nàng. Kết thúc bài review lê thê này, bạn biết đối với mình tác phẩm này hay hay dở rồi chứ đúng không. P/s: À quên, chống chỉ định người non nớt, không chịu đựng nổi những biến thái vặn vẹo của tính dục và tâm lý con người. :))) annalazyblog.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Thủy Chử Đại Thần của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhánh Hồng Thứ Ba
Ơi thiếu niên trăn trở  nơi này giữa hai đoá hồng Tuổi trẻ vốn là những bài thơ bí ẩn Mà nhánh hồng ngoài kia vì ai chờ nắng Vì ai chịu gió vì ai ngậm sương… Truyện xoay quanh ba chàng trai: Vưu Tiểu Lâm, Mễ Thịnh và Tinh Trạch. Tinh Trạch động lòng với ba người theo thứ tự: Vưu Tiểu Lâm, Lục Hạo, Mễ Thịnh. Trong đó, Vưu Tiểu Lâm là tình đầu, Tinh Trạch đơn phương thầm mến và cũng từ người này nhận ra mình là gay. Nhưng rồi anh nhận ra chuyện tình này sẽ vô vọng nên chỉ mong ở bên làm bạn, giúp đỡ Vưu Tiểu Lâm. Lục Hạo là người thứ hai nhưng là người đầu tiên mà Tinh Trạch hẹn hò. Lục Hạo là người thành thật lại có chút khờ dại. Về sau, chuyện tình không thành do Lục Hạo phải đi định cư tại Mỹ. Còn Mễ Thịnh, Tinh Trạch quen gã do một lần tình cờ. Mễ Thịnh hơn Tinh Trạch 10 tuổi, là lão làng lăn lộn trong giới gay, có rất nhiều bạn tình. Với Mễ Thịnh, Tinh Trạch như ánh sáng cuối đường hầm của gã, gã phải giành cho bằng được dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Đến cuối cùng, Tinh Trạch sẽ chọn ai? Tình đầu Vưu Tiểu Lâm hay gã cuồng si Mễ Thịnh? Trước hết, tôi rất thích văn phong của tác giả. Rất chân thực, nhẹ nhàng và giản dị. Cách tác giả lồng ghép vào những yếu tố hiện thực như gia cảnh nhân vật bi thảm, đổi người yêu, 419,… Ngoài ra còn có lời tâm sự 90% dựa trên sự kiện có thật của chính tác giả. Cách miêu tả nội tâm cũng rất tốt, dễ dàng chiếm được thiện cảm cũng như sự đồng tình của người đọc. Tuy nhiên, truyện gắn mác chủ công nhưng góc nhìn của nhân vật Mễ Thịnh cũng không ít và được khai thác thêm về gia đình và rất nhiều điều xung quanh. Thế nhưng, truyện đã làm tôi thất vọng về mặt nội dung. Những chương đầu dường như tuyệt hơn rất nhiều với những gì hiện lên là một nhân vật trẻ tuổi tìm kiếm bản thân mình qua những câu chuyện tình. Ở những phần này, tác giả cũng rất tốt trong việc miêu tả Tinh Trạch rung động với Tiểu Lâm. Nhưng càng về sau, những gì gửi gắm trong tác phẩm càng bị lệch lạc đi. Có một vài chi tiết khiến tôi khá bất bình, tiêu biểu là sự phán xét của những người gay với Lục Hạo. Họ thậm chí còn chưa từng gặp Lục Hạo, nhưng họ lại phán xét rằng cậu ấy “chơi chán rồi bỏ và quay sang kết hôn”, gọi là “cái giống Bisexual bị phỉ bang hết cỡ”. Điều này khiến bản thân tôi, một người cũng là Bisexual cảm thấy khó chịu. Hay như chi tiết Mễ Thịnh cố ý quan hệ với Tinh Trạch. Đó là cưỡng hiếp, nhưng tác giả lại miêu tả nó rất lãng mạn và còn diễn tả nội tâm nhân vật Mễ Thịnh rất vui vẻ. Điều này vô hình chung đã đẩy tác phẩm ra xa khỏi cái mác hiện thực của nó. Nhìn chung, đây chỉ nên là một câu chuyện mang tính giải trí chứ chưa hẳn mang tính chất hiện thực. *** Hôm đó trời đổ tuyết. Không khí trắng xoá, âm thanh cũng bị hút hết, trên cao tuy không thấy trời xanh, nhưng cũng không u ám, mặt trời vẫn chiếu xuyên qua được những tầng mây, tạo nên một chút ánh sáng mỏng manh. Khí trời hôm đó có vẻ như rất thích hợp để làm nên một “ngày kỷ niệm.” Trần Tinh Trạch vừa mới mừng sinh nhật thứ 10 cách đó không lâu đang đứng trước cổng trường, nhìn vào bên trong trường qua song sắt —– Cậu bé kia mặc một chiếc áo lông vũ vạt ngắn, quấn khăn quàng cổ, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần mặt cũng trắng như tuyết. Trên lưng cậu bé ấy là một cái cặp nặng chình chịch đầy sách, trong tay còn ôm một chồng sách, trông rất nặng, cậu bé không sao thẳng lưng lên được. Trần Tinh Trạch nhìn thấy cậu ta không đeo găng tay. “Lại thêm tên nữa?” Trần Tinh Trạch ngoái đầu, Lý Ký đứng ngay sau lưng. Lý Ký là bạn cùng lớp với cậu, cũng là bạn phá làng phá xóm của cậu, đi học trễ hay cúp cua gì là chuyên môn dính nhau một cặp.   Mời các bạn đón đọc Nhánh Hồng Thứ Ba của tác giả Twentine.
Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo
Biên tập: Chung cư Doãn Gia - -- Câu chuyện ngắn về một đôi ngươi chạy ta đuổi, con sói đột lốt thỏ măm me ăn sạch cừu non. Sau đây là bàn luận về cách đặt bẫy để nhanh chóng tìm được người yêu. Bẫy số 1:  Anh đóng băng cô tại chỗ, chậm rãi chọc chọc: "Làm bảo tiêu cho tôi thì tôi thả cô ra." Bẫy số 2: Anh kéo cô tới miếu Nguyệt lão cười tủm tỉm: "Cho em một cơ hội! Kết hôn, thắng tranh tài phu thê thì em có thể không cần theo bảo vệ tôi nữa." Bẫy số 3: Anh kiên nhẫn chạy khắp bản đồ truy sát cô: "Phục hôn thì không giết em nữa, không phục hôn thì lúc nào cũng sẽ giết em." Bẫy số 4: Anh lột sạch đồ trên người xuống: "Chỉ cần em đồng ý, muốn làm anh thế nào cũng được." *** Phạm Tiểu Khanh vừa từ nhà vệ sinh quay lại đã thấy nhân vật của mình nằm sõng soài trên thảm cỏ xanh tươi, chết không rõ nguyên nhân. Khóe mắt cô giật giật, vô cùng tức giận. [Trò chuyện riêng] Trái tim của Khanh Khanh: Tam Thiên, anh quậy đủ chưa? [Trò chuyện riêng] Phồn hoa tam thiên: Em phục hôn với anh thì anh không giết em nữa. Phạm Tiểu Khanh cảm thấy đau đầu, cô xoa xoa huyệt thái dương, bỗng thấy thật bó tay. [Trò chuyện riêng] Trái tim của Khanh Khanh: Tại sao tôi phải nghe theo anh? Nói xong, cô che kênh trò chuyện, hồi thành sống lại. Thanh Thạch thấy cô không nói tiếng nào mà treo máy ở khu an toàn liền vô cùng thấu hiểu vỗ vai cô, vẻ mặt thông cảm, “Ở đây gả cũng không do mình nha, bằng không, cậu cứ theo đi?” Phạm Tiểu Khanh im lặng, chỉ thơ thẩn nhìn một mảng rừng cây đằng trước. Lúc gặp [Phồn hoa tam thiên], [Trái tim của Khanh Khanh] vẫn là một nhân vật nhỏ gà mờ, đang chui trong rừng kiếm lá nhân sâm làm nhiệm vụ. Còn đúng một vòng cuối cùng thì lại nhìn thấy một đoàn người cưỡi ngựa xông tới. Phạm Tiểu Khanh còn chưa kịp quay người đã bị kỹ năng quần công của [Phồn hoa tam thiên] giết chết luôn, Phạm Tiểu Khanh bi thương vô cùng, nhìn màn hình rồi ném phù hồi sinh ra, sống lại tại chỗ, ngay khi máu mãn lam đầy liền không nói không rằng khiêng đại đao sắc bén của mình chém thẳng lên người [Phồn hoa tam thiên].   Mời các bạn đón đọc Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo của tác giả Bắc Khuynh.
Yêu Anh Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (Mỹ Nhân Nghi Tu)
Review bởi: Linh Ly - fb/hoinhieuchu: Thật ra truyện hơi khó review vì nội dung truyện tóm tắt hai dòng là đủ: một cô gái gặp được tình yêu sét đánh và thế là bất chấp tất cả bước trên con đường nữ truy chông gai và mịt mùng. Một nam thần lạnh lùng từ từ cũng biết thế nào là xiêu lòng... Cái hay của truyện là nội dung đơn giản, truyện lại khá dài mà vẫn luôn thú vị, dễ thương. Nữ chính vừa mặt dày vừa gà mờ. Vừa vô sỉ vừa dễ bị xấu hổ. Nghe hơi vô lý nhưng dưới ngòi bút của tác giả, chân dung nữ chính hiện ra sinh động và đầy đặn. Nam chính tuy lạnh nhưng mà đúng mực, không nhẫn tâm. Điểm hấp dẫn nữa của truyện là nữ chính có hai "trợ thủ" cực kì dễ thương: em họ của nam chính và chó của nam chính. Tác giả viết về hai "nhân vật" này cực kì tự nhiên và thuyết phục, đáng yêu đến nỗi một người không đặc biệt thích động vật hay trẻ em cũng phải siêu lòng với bộ đôi này. Hơn nữa lý do tại sao cô em họ của nam chính lại hết mực giúp đỡ nữ chính cũng hợp lý bất ngờ. Điểm thu hút bonus dành riêng cho các bạn đọc otaku chính là: nữ chính là tác giả truyện tranh nổi tiếng. Đối với fan của thanh xuân vườn truyện, truyện cũng có tí hơi hướm đó vì bối cảnh của truyện là trường đại học. Với bạn nào thích tình yêu thầy trò, truyện cũng đáp ứng được ti tí vì nam chính là giáo sư trẻ còn nữ chính là nghiên cứu sinh.. của một khoa khác. Truyện cũng ngọt ngọt và sủng sủng... Túm quần là nội dung truyện không độc đáo nhưng dễ đọc, dễ thương, có thể phù hợp với nhiều gu khác nhau, không cẩu huyết, không gượng ép, không plothole, không có gì phản cảm. Xin phép được đề cử! *** Review Kyo: Nhiều người vừa nhìn thấy tên truyện, chẳng thèm ngó ngàng đến tên tác giả đã nói là mình đọc rồi. Âu cũng chỉ vì Yêu em từ cái nhìn đầu tiên của Cố Mạn quá nổi tiếng, nên Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên có vẻ lép vế hơn. Nhưng đây là hai truyện khác nhau và có những nét đẹp riêng nhé!!! Thực ra mình thích cái tên Mỹ nhân nghi tu hơn hẳn, không chỉ bởi nét đẹp cổ xưa trong đó, còn vì ý nghĩa và sự hiện diện mọi nơi của nó. Trong truyện, Mỹ nhân nghi tu là một tác phẩm đắc ý của nữ chính Thích Niên, kể về cuộc hành trình nữ truy nam của cô đối với Kỷ Ngôn Tín. Bắc Khuynh là một tác giả hot trên Tấn Giang với một gia sản đồ sộ. Hầu như truyện nào của cô ấy cũng ngọt ngào và nhẹ nhàng như quyển này vậy. Mỹ nhân nghi tu là lấy từ câu “Mỹ yếu miễu hề nghi tu, bái ngô thừa hề quế châu”, nữ chính tự ví mình là người theo đuổi bóng thuyền quế, còn mỹ nhân trên thuyền quế là Kỷ Ngôn Tín… Nói đến nữ chính, Thích Niên là một cô gái quả quyết, dám nghĩ dám làm, cứng đầu cứng cổ, hiên ngang không sợ chết đứng. Thật ra trong lòng lại rất ngây thơ, nhát gan, lén lén lút lút. Đặc biệt là không chịu được người bên cạnh phản bội. Nói tóm lại, nữ chính là kiểu hiền lành nhưng tuyệt đối không phải một bánh bao mềm yếu. Nếu không thể dùng đức cảm phục người ta, vậy có thể dùng vũ lực J ~ Còn nam chính Kỷ Ngôn Tín, thật sự là do dưới góc nhìn của Thích Niên nên cảm xúc của anh rất vi diệu… Đầu tiên – có thù tất báo, lạnh lùng, bóp chết hoa đào từ trong trứng nước. Cuối cùng người dàn xếp cho cả hôn nhân, cuộc sống sau này, sẵn sàng bao che cho Thích Niên, nhiều lần “dẫn lửa thương thân” vẫn lại là anh, haha. Truyện nữ truy nhưng không cần phải cảm thấy ấm ức cho nữ chính đâu. Bởi nếu như nói, Thích Niên là người bắt đầu, thì Kỷ Ngôn Tín là người đã cho đoạn tình cảm này một lời đáp vẹn tròn. Về sau, Thích Niên càng bộc lộ bản chất thật, nhát gan sợ sệt lui về vỏ ốc. Cô ấy đã bước được 99 bước rồi, nhưng vẫn chần chờ không muốn bước tiếp, thậm chí còn muốn lui về phía sau. Vậy nên anh đã kéo cô về phía trước, không cho cô con đường hối hận. Có lẽ đây là khoảng cách giữa hôn nhân và tình yêu. Sau khi vượt qua ranh giới này thì hai người lại ngọt ngọt ngào ngào yêu đương với nhau, cùng đánh bại cô nàng kiêu ngạo hắt nước bẩn lên người Thích Niên nữa. Cảm giác đồng tâm hợp lực đối địch ngoài… thật sự quá tuyệt!!! Nếu bạn thích motif nữ truy nam, vậy không nên bỏ qua câu chuyện này, vì tình tiết nữ truy trong đây thật sự rất hợp lý, nhịp nhàng, ổn định. Nếu bạn là một tên cuồng khuyển, đặc biệt là Gâu Đần thì càng không thể bỏ qua nha! Vì xen kẽ trong diễn biến tình cảm của cặp đôi nam nữ chính không thể thiếu hai vị công thần Gold Retriever Kỷ Thu và Thất Bảo vừa biết giữ ý, vừa biết tạo cơ hội. Đúng là trợ công ai ai cũng thích, thực đáng để noi theo! Truyện càng đọc càng về sau càng vui, vì một khi đã mến một cô gái ngây ngô trong sáng như Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín dường như chỉ muốn làm tất cả để chiều lòng cô ấy. Có lẽ sự kiên trì bền bỉ nhiều lần bị dội nước lạnh vẫn không chịu từ bỏ của Thích Niên đã đánh động Kỷ Ngôn Tín. Anh đã bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về tương lai của bọn họ. Sau khi Kỷ Ngôn Tín có cảm xúc với Thích Niên thì diễn biến nhanh như bão táp vậy… Dưng mà ngọt sủng thì đọc nhiều cỡ nào cũng không chán :)))) Thực ra, Mỹ nhân nghi tu cũng không phải chỉ có yếu tố tình cảm, mà còn xoay quanh những vấn nạn xảy ra rất thường xuyên trong giới manhua, viết văn nữa. Thích Niên là một họa sĩ truyện tranh, gần với giới tiểu thuyết. Cô đã trải qua những chuyện cũ đau lòng, đen tối nhất trong giới họa sĩ: bị vu vạ, ăn cắp bản quyền, phong sát. Những vụ việc như thế vẫn đang tồn tại hàng ngày hàng giờ, nhưng chính bởi đã quá phổ biến nên lại không biết làm sao để giải quyết triệt để. Còn ở đây, Thích Niên đã làm được, không thể không kể đến sự giúp đỡ của Kỷ Ngôn Tín và những người bạn chí thân luôn ủng hộ cô. Thấy hoạn nạn mới biết chân tình, Thích Niên mới có thể gặp gỡ những người bạn tốt hơn, cùng vực cô dậy trong lốc xoáy hắc ám ấy. Tình bạn, sự tin tưởng thuần khiết là liều thuốc chữa thương tốt nhất, cũng chính là hậu phương vững chắc để cô bắt đầu lại một lần nữa, để trái tim được chữa lành và thay đổi tâm tính.   Lại một câu chuyện nữa kết thúc viên mãn *tung hoa*. Quyển 2 của Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đã hoàn, ending với hai con người nhân sinh người thắng về chung một nhà. Thật sự rất mong ai đó chuyển Mỹ nhân nghi tu thành truyện tranh đi mà QAQ. *** "Khụ..." Lưu Hạ hắng giọng một cái. Tiếng ho nhẹ từ tai nghe truyền đến, có hơi khác thường: "Cậu đứng dưới bãi đỗ xe ngầm lâu như thế là do bị một con chó cản đường hả?" Cuối cùng Thích Niên cũng dời mắt khỏi sách vở, cô nhìn về phía Lưu Hạ trong màn hình máy tính, nghiêm túc suy nghĩ lại rồi nói: "À... Đúng vậy, là một con Golden, cắn túi của mình không chịu buông." Dường như Lưu Hạ hơi hoang mang: "Không phải người ta nói Golden là loại hiền lành nghe lời à? Sao lại..." Nhớ tới buổi chiều ngày đó, Thích Niên lập tức dở khóc dở cười: "Bởi vì trong túi của mình có thức ăn cho chó." "Shit(*)." Lưu Hạ cười to: "Còn chủ nhân của nó thì sao? Có bồi thường không?" (*)Nguyên văn là 我勒个去, đây là một câu chửi lưu truyền trên mạng, được sử dụng nhiều trên World of Warcraft, đây không phải là một câu chửi người mà là một câu để phát tiết lúc khó chịu. Chủ nhân của Golden... Thích Niên đang vẽ phác thảo thì chợt dừng tay, không trả lời. Webcam của Thích Niên hỏng rồi, chỉ có thể nghe thấy âm thanh chứ không có hình ảnh, vì vậy Lưu Hạ không phát hiện ra sự bất thường của Thích Niên nên vẫn nói: "...Cậu không biết đâu, lần trước cái nhà dưới lầu có nuôi chó Becgie mà không xích lại, thế là mình bị nó bổ nhào tới." ... "Cho nên sau đó cậu xử lí thế nào?" "Sau đó hả?" Thích Niên hơi híp híp mắt, nói thầm: "Mình xin số điện thoại của anh ấy..." Lưu Hạ im lặng một hồi, rốt cuộc phát hiện Thích Niên có chút kì kì: "Không phải chỉ như vậy là xong chứ?" "Hả?" Thích Niên không yên lòng mà lật sách, mấp máy môi: "Lưu Hạ, hình như mình thích người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi." —— cái người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo như băng ấy. Mời các bạn đón đọc Yêu Anh Từ Cái Nhìn Đầu Tiên (Mỹ Nhân Nghi Tu) của tác giả Bắc Khuynh.
Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát
Ở Tây An là nơi gặp nhau lần đầu tiên Phó Tầm và Khúc Nhất Huyền. Khi ấy cô cách tủ kính, ở trên đường chọn hoa. Duyên trời sắp đặt cho lần thứ hai thấy cô, ở xưởng gốm Hoàng Hà. Cô để chân trần, chân dính đất. Đêm đó, hai người phải ngủ chung phòng, cô hát khe khẽ, đem hành lý dọn đến trước mặt anh, hỏi: "Anh ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường, không có ý kiến gì chứ?" Lần thứ ba thấy cô, cô mở cửa đón khách ở trạm xe, mang khách đi lên núi, đỉnh núi vừa có gió vừa có tuyết, cô ngồi ở trong xe đung đưa chân, cười tủm tỉm hỏi: "Qúa tam ba bận, anh cùng tôi chạy hơn nửa Trung Quốc, có phải anh thích tôi hay không?" Vai chính: Phó Tầm, Khúc Nhất Huyền| vai phụ: Giang Nguyên, Viên Dã, Bành Thâm. *** Nhận xét tác phẩm Bổn văn giảng thuật chính là Khúc Nhất Huyền cùng giang nguyên tốt nghiệp lữ hành tự giá xuyên qua ca cao tây, giang nguyên với tiến vào ca cao tây đệ nhất vãn, ly kỳ mất tích. Khúc Nhất Huyền vì điều tra giang nguyên mất tích chi mê, lưu tại Tây Bắc đường vòng thượng trở thành cứu viện đội dẫn đầu, do đó cùng lẫn nhau có liên quan phó tìm, một đường bảo hộ một đường tìm kiếm chuyện xưa. Chuyện xưa đề tài mới mẻ độc đáo, nhân vật tính cách tiên minh. Lấy độc đáo thị giác thể hiện rồi Tây Bắc gió cát tráng lệ, khắc hoạ miêu tả bình phàm sinh hoạt không tầm thường chuyện xưa. Đã có thể cứu chữa viện bảo hộ tình cảm, lại có dẫn người suy nghĩ sâu xa chiều sâu. Từ từ kể ra, thập phần có nhưng đọc tính. --- Văn vật giám định nam chủ, Tây Bắc cứu viện dẫn đầu nữ chủ, nam cường nữ cường văn, câu chuyện này cốt truyện nhiều, ngôn tình thiếu. Toàn bộ chuyện xưa quay chung quanh nữ chủ khúc một huyền cùng bằng hữu đi Tây Bắc du lịch, bằng hữu nửa đêm lái xe biến mất triển khai. Chỉnh thiên văn vẫn là man đẹp ngôn tình tuy thiếu, nhưng cảm tình thật thích chính mình xem hạ đi! --- Muốn ma pháp bổng thiếu nữ C | ???????????????? Quốc lộ văn, đẹp!! Thỏa mãn!!! Nhìn liền dừng không được tới cái loại này, sấn hiện tại thời gian còn sớm! Mau xem ~ Nam chủ là vung tiền như rác đại lão văn vật gia, nơi này chủ yếu là viết hắn nhiều có tiền ~ rất sớm phía trước liền rất thích nữ chủ! Tâm tư thực kín đáo, thực thành thục, thực A một người nam nhân Nữ chủ vì một cái khuê mật ly kỳ mất tích, vẫn luôn lưu tại Tây Bắc làm cứu viện đội, kỹ thuật lái xe vượt qua thử thách, tính cách thực sảng khoái, đối nam chủ từ tràn ngập địch ý đến cuối cùng tình yêu tràn đầy ~ cũng là thực ngọt Bên trong chôn một cái huyền nghi tuyến, liền này ám tuyến đến kết cục ~ thật sự rất đẹp --- Mộc nhan Daily Đem ngươi thế giới thắp sáng ta thích cái kia thực sẽ liêu phu quân, kỳ thật thời gian lâu rồi đã nhớ không rõ khi nào thích thượng bắc tử, cũng không nhớ rõ là bởi vì cái gì mới giống như bây giờ thật sâu thích, ta tưởng có lẽ chính mình chính là thực đơn thuần thích bắc khuynh một thân đi! “Ngôn niệm quân tử, ôn này như ngọc. Ta luyến quân, đã có thật nhiều năm” ai nói trung yên lặng chờ đợi, si ngốc yêu thầm tinh tế cảm tình đặc biệt yêu tha thiết! *** Tháng bảy, Đôn Hoàng. Do việc sửa chữa đường, toàn bộ tuyến đường lạc đà hoang dã đến khu nam Ngọc Môn quan, cát bụi đầy trời Chỉ cách xa quốc lộ một vài mét, là một con đường đất được đầm nén bởi một cái máy. Đường đi chật hẹp, không ít người cùng xe vận chuyển đồ bị kẹt lại, kéo dài mấy km. Chính giữa trưa, thời điểm ánh mặt trời chói nhất. Điều hòa bên trong xe đã bật đến mức mát nhất, nhưng dưới ánh nắng này như cũ không có cách áp đi cái nóng. Khúc Nhất Huyền lấy bình giữ ấm uống miếng nước, ánh nhìn trầm tĩnh mà xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn thoáng qua một tầng cát vàng tràn ngập phía bên ngoài. Cuối hoang mạc mông lung, hình như có một ốc đảo nhỏ bao trùm. Nhưng chỉ có người đi đến đây hàng năm mới biết, cuối hoang mạc vẫn chỉ là hoang mạc. Khúc Nhất Huyền liếm liếm môi, cầm lấy di động dò tín hiệu, cột tín hiệu gần như đã không còn hiện lên chút sóng nào, khi có khi mất. Nhàn rỗi đến nhàm chán, cô lục tung túi đồ, rơi ra một cái bút lông. Không tìm được giấy, chỉ có thể chọn tờ danh thiếp đã ố vàng, bắt đầu ghi chép lại tổn thất của lần kẹt xe này. Cô dừng bút một chút, ghét bỏ mà liếc mắt ngoài cửa sổ xe chỉ toàn cát vàng. Đến, còn phải tính tiền rửa xe. Một mặt liệt kê không xong, cô nhìn đến chính diện, vừa muốn hạ bút, lại hơi định thần, cẩn thận mà nhìn tờ danh thiếp này. Danh thiếp đã ố vàng hiển nhiên đã rất lâu rồi, mặt trước danh thiếp nhìn khá cũ, còn có vết giống như bị ngọn lửa liếm qua một góc làm nó cuốn lên. Vết bẩn kia một đường kéo dài đến tên lạc khoản, sớm đã không nhìn rõ tên trên danh thiếp. Điều nhìn rõ duy nhất, chỉ có số di động phía dưới lạc khoản. Nhìn... Thế quái nào cảm thấy quen mắt. Không đợi cô nhớ lại, cửa sổ đã bị đập hai cái, một lớp cát vàng trên cửa xe lập tức hiện ra dấu nắm tay. Bên cạnh xe có một người điều khiển giao thông đang đứng, xuyên qua dấu tay kia nhìn về phía Khúc Nhất Huyên trong xe, thúc dục cô chạy xe đuổi kịp xe trước, mau chóng thông qua đoạn đường bị tắc này. Khúc Nhất Huyên kéo chân ga, khởi động xe, lốp xe nghiền xuống mặt đất, bị xe móc kéo tới đoạn đường đất gập ghềnh mấy chục mét. Sau đó xe dừng lại, đổ đến không thể động đậy. Cũng may tín hiệu đã có, cô vừa mới kéo tay lên đã nghe di động đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn tên trên màn hình, thuận tay tiếp may. Viên Dã gọi mười mấy cuộc điện thoại rốt cuộc cũng gọi được một lần, lòng dạ không yên, giọng cũng trở nên khẩn trương: "Khúc gia, cô còn ở trên đường sao?" "Còn ở." Khúc Nhất Huyền lười biếng mà xốc lại mi mắt, đổi sang tay trái tiếp điện thoại. "Tôi nói chuyện này cho cô," Viên Dã nói, ngữ khí nghiêm túc hẳn lên, "Hôm nay Hứa tam mang đến một người khách, đi đến Ngọc Môn Quan. Trên đường không phải kẹt xe sao? Vị khách đó không muốn chờ, xuống xe tự mình đi qua." Mời các bạn đón đọc Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát của tác giả Bắc Khuynh.