Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sự Thật Vụ Mất Tích Nữ Nhà Báo Stephanie Mailer

Sau thành công của tiểu thuyết Sự thật vụ án Harry Quebert hay Chuyện nàng Nola từng được đánh giá là tác phẩm thổi bay Hỏa Ngục khỏi các bảng xếp hạng năm 2014, Joël Dicker một lần nữa tiếp tục chinh phục độc giả với tác phẩm mới nhất và vô cùng xuất sắc của mình - Sự thật vụ mất tích nữ nhà báo Stephanie Mailer. Ngày 30 tháng 7 năm 1994, vào đêm khai mạc Liên hoan sân khấu đầu tiên được tổ chức tại thành phố Orphea, thị trưởng Gordon cùng vợ con đã bị sát hại tại nhà riêng. Trước cửa nhà ông thị trưởng, thi thể của nữ thủ thư Meghan Padalin cũng nằm trong vũng máu. Điều tra viên Jesse và trung sĩ Derek là những người đầu tiên tiếp cận hiện trường và được giao phụ trách vụ án này. Bắt tay vào điều tra, cả hai gặp vô vàn khó khăn bởi lẽ không có bất kỳ nhân chứng nào cũng như không tìm thấy động cơ nào dẫn đến vụ thảm sát cả gia đình ông thị trưởng. Sau rất nhiều nỗ lực, họ đã tìm được một nghi phạm thích hợp, đó là Ted Tennenbaum, chủ một nhà hàng vốn có hiềm khích với ngài thị trưởng. Và trong một cuộc truy đuổi, Ted đã mất mạng khi lao xe xuống cầu sông. Hai mươi năm sau, vào bữa tiệc chia tay Jesse (lúc này đã là đại úy) nghỉ hưu, nữ nhà báo Stephanie Mailer bất ngờ tiết lộ với anh rằng anh và cộng sự của mình đã bị nhầm về thủ phạm của vụ án năm xưa, theo đó Ted quá cố không phải là hung thủ giết hại bốn mạng người vào năm 1994. Vài giờ sau tiết lộ chấn động đó, cô phóng viên Stephanie đột nhiên mất tích cùng với bí ẩn về thủ phạm thực sự của vụ án mạng hai mươi năm trước khiến Jesse buộc phải yêu cầu cấp trên cho mở lại vụ án. Lần theo các manh mối phát hiện được tại nhà Stephanie, Jesse và Dereck bắt đầu chạy đua với thời gian để tìm ra thủ phạm thực sự không chỉ thảm sát bốn người vào năm 1994, mà còn khiến Stephanie mất mạng cũng như còn nhiều cái chết tiếp theo. Và hai mươi năm sau, những bí ẩn cùng rất nhiều nhân chứng liên quan tới vụ án năm xưa mới dần hé lộ. Bạn đọc một lần nữa sẽ trải qua những phút giây ngộp thở bởi tài năng xây dựng tình tiết câu chuyện của Joel Dicker mà phải đến trang cuối cùng mọi bí ẩn mới được giải đáp: vẫn không gian - thời gian của một nước Mỹ “giả tưởng”, vẫn thủ pháp kể chuyện đan xen sự kiện giữa hiện tại và quá khứ, vẫn hệ nhân vật đa chiều, mỗi nhân vật lại có một câu chuyện riêng rất đáng chú ý. ***   ĐÔI LỜI VỀ CÁC SỰ KIỆN Ngày 30 tháng Bảy năm 1994 Chỉ có những người thân thuộc với vùng Hamptons thuộc bang New York mới phong thanh biết được những chuyện đã xảy ra vào ngày 30 tháng Bảy năm 1994 tại Orphea, một thành phố nhỏ phồn hoa nằm bên bờ đại dương. Tối đó, Orphea khai mạc Liên hoan sân khấu đầu tiên của thành phố, và sự kiện có quy mô toàn quốc này đã thu hút một lượng khán giả đông đảo. Ngay từ cuối buổi chiều, các du khách và cư dân địa phương đã bắt đầu tụ tập trên đường phố chính để tham dự rất nhiều hoạt động lễ hội do Tòa thị chính tổ chức. Người ta rời hết khỏi các khu dân cư, khiến những nơi này chẳng khác nào một thành phố ma: không còn người đi dạo trên vỉa hè, không còn cặp đôi dưới các mái vòm, không còn lũ trẻ trượt pa tanh trên đường phố, trong các khu vườn cũng chẳng còn một ai. Tất cả mọi người đều ở đường phố chính. Khoảng 20 giờ, trong khu phố Penfield vắng ngơ vắng ngắt, dấu vết duy nhất của sự sống chính là một chiếc xe hơi chậm rãi chạy dọc theo những con phố bị bỏ rơi. Ngồi sau tay lái, một người đàn ông chăm chăm nhìn vào các vỉa hè, trong đôi mắt ánh lên nỗi lo âu. Anh chưa từng cảm thấy cô độc đến thế trên đời. Chẳng có người nào giúp anh. Anh không còn biết phải làm gì. Anh đang tuyệt vọng đi tìm vợ: cô đã đi chạy thể dục và không trở về nữa. Samuel và Meghan Padalin thuộc số hiếm những cư dân quyết định ở lại nhà trong tối khai mạc Liên hoan sân khấu. Họ không mua được vé xem vở diễn mở màn, vì trước đó quầy bán vé chẳng khác nào bị tấn công, và họ cũng không thấy thích thú gì với việc chen lấn tham gia các hoạt động lễ hội trên đường phố chính và trên bến du thuyền. Đến cuối ngày, Meghan rời khỏi nhà, giống như tất cả những ngày khác, vào khoảng 18 giờ 30 phút, để chạy bộ. Ngoại trừ Chủ nhật, ngày cô cho phép thân thể mình nghỉ ngơi một chút, tất cả các tối trong tuần cô đều rèn luyện trên cung đường đó. Cô rời khỏi nhà và chạy ngược phố Penfield, lên đến tận Penfield Crescent, một đường vòng cung bao quanh một công viên nhỏ. Cô dừng lại ở đó để thực hiện một loạt những bài tập trên cỏ - luôn là những bài tập ấy - rồi quay trở về nhà vẫn theo con đường vừa rồi. Chuyến chạy bộ của cô kéo dài đúng bốn mươi lăm phút. Đôi khi là năm mươi phút, nếu cô kéo dài thời gian tập trên cỏ. Không bao giờ lâu hơn. Đến 19 giờ 30 phút, Samuel Padalin ngạc nhiên thấy vợ anh vẫn chưa về. Đến 19 giờ 45 phút, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đến 20 giờ, anh bắt đầu đi đi lại lại trong phòng khách. Đến 20 giờ 10 phút, không thể chịu đựng nổi nữa, rốt cuộc anh lấy xe hơi để đi quanh khu phố. Dường như đối với anh, cách làm hợp lô gic nhất là lần theo đúng cung đường chạy quen thuộc của Meghan. Và anh đã làm thế. Anh rẽ vào phố Penfield, rồi lái xe ngược lên đến tận Penfield Crescent, sau đó rẽ ngoặt. Đã 20 giờ 20 phút. Chẳng có một mống người nào. Anh dừng lại một lát để quan sát công viên nhưng không nhìn thấy ai. Chỉ đến khi nổ máy trở lại anh mới nhìn thấy một hình dạng trên vỉa hè. Lúc đầu anh tưởng rằng đó là một đống quần áo. Rồi hiểu ra rằng đó là một thân người. Anh vội lao ra khỏi xe, tim đập thình thịch: chính là vợ anh. Khi làm việc với cảnh sát, Samuel Padalin sẽ nói rằng lúc đầu anh tưởng rằng vợ anh bị mệt vì nóng. Anh sợ rằng vợ anh bị nhồi máu cơ tim. Nhưng khi lại gần Meghan, anh nhìn thấy máu và lỗ thủng ở đằng sau hộp sọ cô. Anh bắt đầu gào lên, gọi người đến cứu, không biết phải ở lại bên vợ hay chạy đi gõ cửa các nhà để nhờ ai đó gọi cấp cứu. Mắt anh mờ đi, anh có cảm giác hai chân không đủ sức nâng đỡ cơ thể mình nữa. Cuối cùng, những tiếng gào hét của anh cũng đánh động được một cư dân sống ở con phố song song, ông này đã gọi cấp cứu. Vài phút sau, cảnh sát phong tỏa khu phố. Chính là một trong số những nhân viên cảnh sát đầu tiên đến hiện trường, vào thời điểm thiết lập phạm vi phong tỏa, đã nhận thấy rằng cánh cửa nhà ông thị trưởng thành phố, căn nhà nằm ngay đằng trước xác Meghan mặc quần áo thể dục chạy bộ, đang hé mở. Cảm thấy tò mò, anh lại gần. Anh nhận thấy cánh cửa đã bị phá hỏng. Anh lấy súng ra khỏi bao, nhảy lên các bậc tam cấp và cất tiếng gọi. Không có ai trả lời. Anh giơ mũi chân đẩy cánh cửa và nhìn thấy xác một người phụ nữ nằm sõng soài trong hành lang. Anh lập tức gọi người chi viện, rồi chầm chậm tiến vào trong nhà, súng lăm lăm trên tay. Ở bên tay phải, trong phòng khách nhỏ, anh kinh hoàng phát hiện ra xác một cậu bé. Rồi, trong phòng bếp, anh nhìn thấy ông thị trưởng nằm trong vũng máu, ông cũng đã bị giết chết. Cả gia đình đã bị sát hại. ***   JESSE ROSENBERG Thứ Hai ngày 23 tháng Sáu năm 2014 33 ngày trước đêm biểu diễn khai mạc của Liên hoan sân khấu lần thứ 21 tại Orphea Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gặp Stephanie Mailer chính là khi cô thâm nhập bữa tiệc nhỏ được tổ chức để chúc mừng tôi chia tay lực lượng Cảnh sát bang New York. Ngày hôm đó, đông đảo cảnh sát thuộc đủ các bộ phận đã tụ tập trong ánh mặt trời giữa trưa, đằng trước cái bục gỗ được dựng lên vào những dịp trọng đại tại bãi đỗ xe của trung tâm vùng thuộc lực lượng cảnh sát bang. Tôi đứng trên cái bục ấy, bên cạnh cấp trên của tôi, thiếu tá McKenna, người đã dẫn dắt tôi trong suốt sự nghiệp cảnh sát của tôi, ông đang trịnh trọng vinh danh tôi. “Jesse Rosenberg là một đại úy cảnh sát trẻ tuổi, nhưng rõ ràng cậu ấy đang rất sốt ruột muốn rời khỏi ngành, thiếu tá McKenna tuyên bố khiến cử tọa cười rộ lên. Tôi không bao giờ tưởng tượng được là cậu ấy lại ra đi trước tôi. Dù sao, cuộc đời cũng thật bất công: tất cả mọi người đều muốn tôi ra đi, nhưng tôi vẫn ở đây, và tất cả mọi người đều muốn giữ Jesse ở lại, nhưng Jesse lại ra đi.” Tôi 45 tuổi và tôi rời khỏi ngành cảnh sát với tâm trạng thư thái, vui vẻ. Sau hai mươi ba năm phục vụ, tôi đã quyết định nhận khoản trợ cấp mà lúc này tôi có quyền được hưởng để thực hiện một dự án mà tôi vẫn nung nấu từ lâu. Tôi vẫn còn một tuần làm việc nữa, đến tận 30 tháng Sáu. Sau đó, có lẽ một chương mới trong cuộc đời tôi sẽ mở ra. “Tôi vẫn còn nhớ vụ án lớn đầu tiên của Jesse, thiếu tá McKenna nói tiếp. Một vụ giết người khủng khiếp với bốn nạn nhân, mà cậu ấy đã phá án xuất sắc, trong khi không có người nào trong đội cảnh sát tin rằng cậu ấy đủ khả năng làm việc đó. Khi ấy, Jeese vẫn còn là một cảnh sát trẻ măng. Kể từ thời điểm đó, tất cả mọi người đều hiểu Jesse kiên cường đến mức nào. Tất cả những người từng ở bên cậu ấy đều biết rằng cậu ấy là một điều tra viên ngoại hạng, tôi nghĩ có thể nói rằng thậm chí Jesse chính là người giỏi nhất trong số chúng tôi. Chúng tôi đã đặt biệt danh cho cậu ấy là đại úy 100% vì đã giải quyết được tất cả các vụ điều tra mà cậu ấy từng tham gia, điều này khiến Jesse trở thành điều tra viên có một không hai. Cậu ấy là cảnh sát được các đồng nghiệp ngưỡng mộ, là chuyên gia để các đồng nghiệp xin ý kiến tư vấn, là chuyên viên đào tạo thuộc Học viện cảnh sát trong suốt nhiều năm liền. Hãy để tôi nói với cậu điều này, Jesse ạ: đã hai mươi năm nay tất cả chúng tôi ghen tị với cậu!” Cử tọa lại cười rộ lên. “Chúng tôi không hiểu rõ lắm về dự án mới đang chờ đợi cậu, Jesse ạ, nhưng chúng tôi chúc cậu gặp nhiều may mắn trong dự án đó. Và hãy nhớ rằng chúng tôi sẽ rất nhớ cậu, ngành cảnh sát sẽ nhớ cậu, nhưng đặc biệt là các bà vợ của chúng tôi, những người thường ghé qua các hội chợ của ngành cảnh sát chỉ để nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.” Một tràng pháo tay vang dội tán thưởng bài diễn văn. Thiếu tá McKenna thân mật vỗ vai tôi, tôi xuống khỏi bục để đến chào tất cả những người đã thân thiện có mặt, trước khi họ lao đến chỗ bày đồ ăn tự chọn. Sau khi tôi còn lại một mình được một lát, thì một cô gái rất xinh đẹp, tuổi trạc ba mươi đi đến bên tôi, tôi không nhớ đã tùng gặp cô ta bao giờ chưa. - Vậy ra anh chính là viên đại úy 100% trứ danh đó? Cô ta hỏi tôi bằng giọng đầy quyến rũ. - Hình như thế, tôi mỉm cười trả lời. Chúng ta có quen biết nhau không? - Không. Tôi tên là Stephanie Mailer. Tôi là phóng viên làm việc cho tờ Thời báo Orphea. Chúng tôi bắt tay nhau. Stephanie liền bảo tôi: - Anh có ngại không nếu tôi gọi anh là đại úy 99%? Tôi nhíu mày: - Phải chăng cô đang muốn nói bóng gió rằng tôi đã không phá được một trong các vụ án mà tôi được giao điều tra? Thay cho toàn bộ câu trả lời, cô ta lấy từ trong túi ra bản sao một bài báo cắt từ tờ Thời báo Orphea, số ra ngày 1 tháng Tám năm 1994 rồi đưa cho tôi: ĐOẠT MẠNG BỐN NGƯỜI Ở ORPHEA: THỊ TRƯỞNG CÙNG CẢ GIA ĐÌNH BỊ SÁT HẠI Tối thứ Sáu, thị trưởng thành phố Orphea, Joseph Gordon, vợ ông cùng cậu con trai nhỏ 10 tuổi của họ đã bị sát hại tại nhà riêng. Nạn nhân thứ tư tên là Meghan Padalin, 32 tuổi. Người phụ nữ trẻ này đang chạy thể dục vào thời điểm xảy ra vụ việc, chắc hẳn cô chính là nhân chứng không may của vụ giết người. Cô đã bị bắn chết ngay giữa phố, đằng trước nhà của ông thị trưởng. Mời các bạn đón đọc Sự Thật Vụ Mất Tích Nữ Nhà Báo Stephanie Mailer của tác giả Joël Dicker & Nguyễn Thị Tươi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Yêu và Tội lỗi
Tên eBook: Tình Yêu và Tội Lỗi (full prc, pdf, epub)   Tác giả: Siphrit Vanhon   Thể loại: Trinh thám, Tiểu thuyết, Văn học Đức   Nhà xuất bản: NXB Nhân dân   Nguồn: vnthuquan.net   Eboook: Đào Tiểu Vũ eBook – www.dtv-ebook.com Giới thiệu:   Tình Yêu và Tội lỗi là tiểu thuyết gồm 4 truyện ngắn: Tình yêu và tội lỗi, Hận thù mù quáng, Tấm gia huy Thụy Sĩ, Cạm bẫy tình.   Tình yêu, thù hận, tham vọng, lừa dối, sai lầm và tội ác… đan xen nhau với rất nhiều cung bậc sắc thái, đó là điểm nổi bật trong 4 tác phẩm của Siphrit Vanhon.   Một người đàn bà thông minh và cô con gái xinh đẹp rất nghệ sĩ, là đích ngắm của hàng chục quý ông, bấy lâu nay đã lợi dụng sắc đẹp và cái vỏ bọc danh giá để lừa đảo những kẻ si tình cung phụng cho họ cuộc sống dư dả và nuôi sống căn biệt thự cổ…, một người vợ bị kết tội giết chồng, cô ta sẽ ngồi tù nhưng ít người biết rằng người chồng mới là kẻ chủ mưu về phương diện tinh thần…   Với bút pháp thể hiện khá rõ “phong cách Đức”, Siphrit Vanhon thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người. Ông hé lộ cho chúng ta thấy rằng: Cội nguồn tội lỗi và sai lầm nhiều khi bắt nguồn từ chính bản thân chúng ta.   Mời các bạn đón đọc Tình Yêu và Tội Lỗi của tác giả Siphrit Vanhon.
Bí Mật Sau Bức Tường Đổ
Tên eBook: Bí mật sau bức tường đổ (full prc, pdf, epub) Tác giả: Caroline Quine Thể loại: Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học Pháp Bộ sách: Nữ thám tử nghiệp dư Người dịch: Thu Lâm Nhà xuất bản: NXB Trẻ Năm xuất bản: 03/1999 Số trang: 223 Nguồn: Hoa Quân Tử - fb.com/nhut.huynhminh.129 Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Phải tìm cho ra nữ nghệ sĩ múa Floriane, mà phải làm gấp rút lên mới được ! Bằng không thì tòa lâu đài mà nàng được thừa kế, các đồ trang sức, các bí mật đáng giá cả một tài sản, tất cả sẽ vuột khỏi tay nàng. Thế nhưng các bí mật ấy đang bị những tên đầu trộm đuôi cướp cực kỳ nguy hiểm tìm cách vấy máu chia phần... Alice, được yểm trợ bởi hai người bạn gái trung thành Bess và Marion, đã nhận điều tra vụ này. Ai là kẻ, núp sau những tán lá âm u bên trong khuôn viên tòa lâu đài cổ, không ngừng dõi theo bộ ba Nữ thám tử nghiệp dư bằng ánh mắt đầy đe dọa ? Ai là kẻ "đục nước béo cò" nhờ sự kiện Floriane cứ mãi tuyệt tích giang hồ ? Một manh mối có lẽ sẽ giúp Alice giành được thắng lợi: như cô bé Lọ Lem, Floriane có bàn chân nhỏ xíu xỏ gọn trong một chiếc hài khiêu vũ bằng nhung màu huyết dụ. *** Bộ Nữ Thám Tử Nghiệp Dư gồm có: - Nữ Thám Tử Nghiệp Dư Tập 1: Alice và Bọn Làm Bạc Giả - Nữ Thám Tử Nghiệp Dư Tập 2: Alice và Chiếc Bình Cổ - Nữ Thám Tử Nghiệp Dư Tập 3: Alice và Cây Đàn Dương Cầm - Nữ Thám Tử Nghiệp Dư Tập 4: Alice và Bí Mật Sau Bức Tường Đổ Mời các bạn đón đọc Bí mật sau bức tường đổ của tác giả Caroline Quine.
Tam Giác Vàng Ma Quỷ
Tên eBook: Tam Giác Vàng Ma Qủy (full prc, pdf, epub)   Tác giả: Maurice Leblanc   Thể loại: Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học Pháp   Bộ sách: Arsen Lupin   Dịch giả: Nguyễn Thùy Vân, Phạm Huy Long   Nhà xuất bản: NXB CA Nhân dân   Nguồn sách: Nam Đô   Tạo prc: Hoa Quân Tử - fb.com/ nhut.huynhminh.129   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook – www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Một cô y tá xinh đẹp bị bắt cóc hụt nhờ có viên đại úy thương binh cứu thoát. Viên đại úy lại đem lòng yêu thương cô y tá, nhưng trớ trêu thay cô ta đã có chồng. Người chồng đó chính là tên chủ ngân hàng già nua đã giết chính bố viên đại úy và mẹ cô y tá bởi một âm mưu hết sức thâm độc và bí mật. Tên chủ ngân hàng còn âm mưu đưa một khối lượng vàng lớn ra khỏi nước Pháp. Đó là những khối tam giác vàng ma quỷ. Song tất cả âm mưu xảo quyệt ấy đã bị phát hiện và ngăn chặn, nhờ có một thám tử lừng danh đó là: ARSẼNE LUPIN Maurice Leblanc là nhà văn Pháp, ông sinh ra tại Rouen, ngày 11 tháng 11 năm 1864 và mất tại Pertignan ngày 6 tháng 11 năm 1941. Xuất thân từ một gia đình dòng dõi quý tộc, người cha làm chủ tàu buôn và thương gia trong ngành than, ông được định hướng vào các ngành công nghiệp. Nhưng Maurice Leblanc lại chỉ mơ đến văn học. Rồi ông đến Paris để theo học ngành Luật. Ông nhanh chóng cộng tác với nhiều tờ báo (Từ Gris Blas đến Figaro), giao du với giới văn nghệ sĩ của nhóm “Chat noir” - “Mèo đen” và đã kết thân với một vài nhà văn: Đầu tiên là Guy De Maupassant, người đã nâng đỡ ông trong những bước đi đầu tiên; rồi đến Maeterlinck qua sự giới thiệu của cô em gái Georgette, sau này trở thành bạn đời và là người thể hiện thơ của ông. Những tác phẩm đầu tay của ông khai thác thành công nguồn cảm hứng của tâm lý. Ông đã viết những tiểu thuyết: “Một người đàn bà” (1893), “Tác phẩm chết” (1896), “Armelle và Claude” (1897), “Đây những đôi cánh” (1898) “Lòng nhiệt huyết” (1901), và những tập truyện “Những đôi uyên ương” (1890), “Đôi môi mím chặt” (1899). Ông chịu nhiều ảnh hưởng của Maupassant và Flaubert (người bạn thời niên thiếu của ông). Léon Bloy và Jules Renand hào hứng khen ngợi ông trẻ trung trong phân tích và Antoine - người sáng lập của trào lưu Ca kịch tự do (Théatre-Libre) đã không ngần ngại đón chào vở “Lòng thương hại” (La pitié, 1904) của ông. Dù vậy sự nghiệp văn học của ông cũng đã chuyển biến một cách bất ngờ vào năm 1905 khi Pierre Lafltte ngỏ lời đề nghị ông viết một chuyện trinh thám cho tạp chí “Tôi biết tất cả...” (Je sais tout...” của ông ta. Với cái tên “Việc bắt giữ Arsène Lupin”, câu chuyện này đã đánh dấu sự ra đời của một trong số những kẻ phiêu lưu kỳ tài nhất của nền văn học quần chúng. Trước thành công lớn của tác phẩm, Leblanc thấy cần phải tiếp tục sống với người anh hùng của mình: thế là 9 truyện ngắn khác ra đời và sớm được tập hợp lại trong tập truyện “Arsène Lupin - Tên trộm hào hoa” (1907). Nhà viết tiểu thuyết Maurice Leblanc vừa sáng tạo nên một nhân vật sẽ chế ngự toàn bộ sự nghiệp của ông: “Tôi là người tù của Arsène Lupin”, ông nói mà không hề tức giận “Anh ta theo tôi khắp nơi nhưng lại không phải cái bóng của tôi mà chính tôi lại là cái bóng của anh ta”. Rồi những câu chuyện phiêu lưu và những tập truyện dần xuất hiện: “Arsène Lupin chống Herlock Shomès” (nói lái của Sherlock Homes, 1908), “Những bí mật của Arsène Lupin (1913), “Cây kim khâu” (1909), “Cái nút chai bằng pha lê” (1912), “Tiếng nổ trái bộc phá” (1915), “Tam giác vàng ma quỷ” (1917)... Sự thành công của hệ tác phẩm cũng dễ dàng như việc ông sáng tác vậy. Khéo léo trong xây dựng cốt truyện, nhà văn đặt ngòi bút sắc bén của mình vào hình tượng một nhân vật anh hùng đầy ấn tượng mà kiểu cao hứng vẻ chế nhạo và những tính cách phi thường của anh ta đáng đi vào huyền thoại. Có cả những chuyển thể cho sân khấu (“Arsène Lupin, những câu chuyện phiêu lưu”, “Sự trở về của Arsène Lupin” do Maurice LeBlanc viết năm 1908 và 1911; hay vở ca kịch trinh thám “Arsène Lupin - ông chủ nhà băng'’ năm 1930), cũng như chuyển thể cho điện ảnh (với sự thể hiện của nhiều diễn viên như John Barrymore, Jules Berry, Robert Lamoureux và G.Descrières trên màn ảnh nhỏ). Sự nổi tiếng của “Tên trộm hào hoa” đã làm lu mờ những sáng tác sau này, không kém phần hấp dẫn của nhà văn: ngoài những tiểu thuyết viết về thói ăn chơi của tầng lớp thượng lưu có tính khiêu dâm nhẹ (“Hình ảnh người đàn bà khoả thân” -1934; “Vụ scăng-đan của thảm cỏ xanh” - 1935)- còn có một tiểu thuyết cho trẻ em: “Khu rừng phiêu lưu” - 1932. Ngoài ra còn có những câu chuyện hay khác trong đó nhà văn bắt chước phong cách của hệ tác phẩm Arsène Lupin (“Dorothée, vũ công đàn dây” - 1923, “Cuộc đời kinh dị của Balthazar” - 1925) và hai tiểu thuyết viễn tưởng hấp dẫn khác: “Ba đôi mắt” - 1919, “Sự kiện tuyệt vời” - 1920. Mời các bạn đón đọc Tam giác vàng ma quỷ của tác giả Maurice Leblanc.
Sát Nhân Mạng
Tên ebook: Sát nhân mạng  Tác giả: Jeffery Deaver Thể loại: Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây Dịch giả: Nguyễn Việt Dũng Xuất bản: 07/2014 Nhà xuất bản: Thời Đại Số trang: 544 trang Dạng bìa: Mềm Kích thước: 16 x 24 cm Khối lượng: 600 g Giá bìa : 135.000 VND Nguồn sách: Nguyễn Thùy Dung  Tạo prc: Hoa quân tử - fb.com/nhut.huynhminh.129 Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Với Sát nhân mạng, cây viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng Jeffery Deaver đã khai thác một chủ đề mới về hacker và thế giới máy tính, những thứ vô cùng gắn bó với cuộc sống hiện đại. Câu chuyện xuất phát từ ý niệm rất giản đơn: Sẽ đáng sợ thế nào nếu ai đó có thể biết mọi điều về cuộc sống của chúng ta - những điều chúng ta nghĩ là bí mật của riêng mình, và sử dụng chính những thông tin ấy để sát hại chúng ta. Nỗi cô đơn và sự ruồng bỏ suốt thuở thiếu thời đã biến Phate thành một hacker máu lạnh. Hắn chui vào vỏ bọc của mình trong thế giới máy tính, và tin rằng thế giới thực chỉ là một trò chơi nhập vai, nơi hắn giết người như một nhân vật trong trò chơi để giành điểm số. Mỗi trang sách là một cuộc rượt đuổi đầy cam go trên thế giới máy tính và cả ngoài đời thực. Cứ mỗi lần tưởng chừng đã tóm được tay sát nhân hàng loạt, thì hắn lại vụt khỏi tầm tay. Những tình huống bất ngờ đan xen trên từng trang sách khi không biết ai là gián điệp tiếp tay cho kẻ giết người, và nhân dạng thực sự của tên sát nhân Phate ra sao…người tốt và kẻ xấu đều muốn giành chiến thắng trong trò chơi chiến thuật máy tính ngoài đời thực. Mời các bạn đón đọc Sát Nhân Mạng của tác giả Jeffery Deaver.