Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Oan Gia Ngõ Hẹp

Tên gốc: Oan gia lộ tể Tác giả: Dạ Lễ Phục Mông Diện Thể loại: Ngôn tình hiện đại, hài, nữ chính mạnh mẽ nhưng toàn sụp bẫy nam chính, nam chính thông minh lưu manh nhưng đụng phải nữ chính đầu cũng phải bốc khói. HE. editor: Quái vật con Nguồn: https://quaivatcon.wordpress.com *** Chàng, à không! Nhầm! Nàng, sinh viên năm cuối, nhân tài Không Thủ Đạo – là người mà bạn bè chung quanh đối nàng đều chia làm hai loại: nam nhân thì coi nàng như huynh đệ mà kề vai sát cánh; nữ nhân thì không sợ nàng có uy hiếp gì mà phá lệ lưu tâm! Hắn, đường đường là một tổng tài anh tuấn tiêu sái, cư nhiên bị nàng những hai lần trước mặt công chúng giáng một đòn nằm thẳng cẳng đo đường! Nỗi nhục này hắn làm sao có thể nuốt xuống cho cam?! Mỗ nam: “Đời này sẽ không có ai thèm cưới cô hết! Ai coi trọng cô, người đó trăm phần trăm là bị mù mắt!!!” Mỗ nữ: “Có thể kết thù với tiểu nhân, nhưng tuyệt đối không được trêu chọc nữ nhân! Cũng có thể đùa giỡn với nữ nhân, bất quá phải chú ý là: rất, cực kì, vô cùng, tuyệt đối – không nên xui xẻo mà gây hấn với hắn ta!!!” Chẳng qua là hai lần chạm mặt hơi “chấn động lòng người”, định mệnh cứ thế đem dây tơ hồng của hai người quấn vào đến rối beng… Thật không hổ là “oan gia ngõ hẹp”, hắn cùng nàng cứ thế dây dưa không dứt, mãi đến hắn đem nàng ‘ăn’ sạch sẽ không còn chút thịt dính xương mới ngỡ ra rằng, oan gia có lẽ chỉ là một sự khởi đầu… Nhận xét: bản tiếng Trung không hề có giới thiệu nên vài dòng summary ta viết trên đây có lẽ không đủ sức hấp dẫn mọi người. Tuy nhiên, theo cảm nhận của riêng cá nhân ta, đây là một trong những truyện ta thấy khá ổn. Vài đoạn có thể hơi dài dòng, nhưng tuyến nhân vật – từ vai chính tới vai phụ, không biến thái thì tự kỷ cuồng ^^, thậm chí vai cực kì, cực kì phụ cũng làm ta bị choáng!! Lúc đầu định vừa đọc vừa edit, sau 1 chương ta liền từ bỏ ý định đó, đọc trước trên ĐTDĐ rùi mới bay vô làm…chậc, dù sao đt cũng rẻ hơn máy vi tính, thử hỏi cứ phun tùm lum vô sao nó chịu nổi =)) *** Kì nghỉ đông của SV năm cuối, đương thời gian mà tất cả mọi người vội vàng tìm kiếm một công ty thực tập và một chỗ sống ổn định, ta dứt khoát kiên quyết tham gia một lớp học Không Thủ Đạo, dự định tranh thủ thời gian được nghỉ mà học một chút võ phòng thân. Sở dĩ có ý niệm như vậy trong đầu, là bởi vì có một ngày kia, ta cùng An Hảo đang đùa giỡn tại căn tin, cái TV lung lay sắp đổ treo trên đỉnh đầu chúng ta kia phát ra một tin tức: một nữ sinh sắp tốt nghiệp cùng khóa giống chúng ta trong khi thực tập công tác bị đồng nghiệp “tiền dâm hậu sát”. Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cha mẹ nọ nâng thi thể coi gái mình khóc lóc thảm thiết, thiếu chút nữa đem chiếc đũa cắm vào lỗ mũi. Bấy lâu ta vẫn cho rằng, ở trường học cứ đến buổi trưa phải tranh giành đẫm máu vì hai ba hạt cơm là chuyện thống khổ nhất trên đời, sau lại vì tìm công ty để thực tập mà bôn ba khắp nơi, ta hiểu được chỉ cần cho ta một vị trí làm, đừng nói trường kì chiến đấu hay huyết chiến nhuộm sa trường ta cũng nhắm mắt cắn răng mà nhảy vào. Thế nhưng hôm nay, ngay giữa bữa cơm nhìn thấy tin tức trên TV, ta hốt hoảng nhận ta rằng, mặc kệ là chiến đấu anh dũng hay tắm trong biển máu, cuối cùng ta vẫn phải bảo trụ mạng nhỏ này mới có thể chiến a! Vì vậy ta quăng chiếc đũa xuống bàn, dứt khoát từng chữ một nói : “Ta, muốn, học, võ, Không, Thủ, Đạo!” Đang từ tốn nhai nuốt đĩa rau như cưỡi ngựa xem hoa, An Hảo bị ta hù cho hoảng sợ, trợn mắt hỏi ta: “Vì sao?” “Ta nghĩ thông suốt rồi, chúng ta bây giờ còn ở trong tháp bằng ngà voi nên không có chuyện gì, chờ chúng ta bước chân vào xã hội, lúc đó chẳng khác nào vào hang hổ, một thiếu nữ không có mánh lới nào phòng thân thật sự là hết sức nguy hiểm!” An công chúa rõ ràng bị nghẹn họng, biểu cảm đầu tiên của nàng là trừng mắt ta đến hơn mười giây, sau đó hỏi: “Ngươi tự nhận là tướng mạo gợi cảm hấp dẫn sao?” Ta lắc đầu. “Vậy thanh thuần ngọt ngào sao?” Ta lại lắc đầu. “Vậy khả ái xinh đẹp sao?” Ta lại, lại lắc đầu. “Vậy khí chất cao nhã sao?” Ta lại, lại, lại lắc đầu. Nàng giơ lên ngón tay thon thả tại trên gương mặt nõn nà của mình đảo qua, quyến rũ nháy mắt: “Vậy ngươi có một phần mười phong tình giống như ta không?” Ta lại, lại lại…lại lắc đầu. “Ba!” nàng vỗ bàn: “Vậy ngươi lo sợ cái gì?! Người đã không gợi cảm cũng không thanh khiết càng không đáng yêu lại không có khí chất, ngay cả 1/10 tư chất của lão nương người đều không có, tên nam nhân mắt mù nào sẽ cường bạo ngươi? Vậy không phải là tự tìm kích thích cho mình sao?” Ta xót xa cúi đầu: “Thế nhưng…thế nhưng ta tốt xấu cũng là nữ nhân…cũng sẽ có người đói bụng ăn quàng mà?” Nàng mắt hạnh khẽ chớp, từ trên xuống dưới quan sát thân thể ta một vòng: “Phương Nam Nhân, ngươi xác định ngươi là nữ nhân?” Ta ngu toàn tập! Khi còn bé ông bà nội muốn ta có thân thể khỏe mạnh, quả thực có đem ta đưa đi trường võ thuật học tập một năm. Đi vào là một tiểu cô nương chính cống, lúc đi ra lại biến thành một tên…tiểu tử. Khu phố chúng ta lúc ấy có một băng nhóm hoành hành ương ngạnh thấy ta cuối cùng khách khí cười, thân thiết gọi “Đại ca”! Trong lớp học, bọn nam sinh thấy nữ sinh đều là một bộ “mặt người dạ thú”, lúc thấy ta liền thành “tinh khiết cầm thú”, miệng đầy lời trêu chọc không mảy may che giấu thú tính của mình. Có một lần trong lớp hai tên nam sinh đang cùng ta kề vai sát cánh ba hoa khoác lác, một tên bỗng nói muốn đi vệ sinh, bèn rất tự nhiên quàng vai ta hướng WC nam đi đến. Ta vừa dừng lại, bọn họ lôi kéo ta kỳ quái hỏi: “Đi đi, sao lại ngừng?” Ta bình tĩnh trả lời: “Tôi là nữ sinh a, chờ các cậu tại cửa là được rồi.” Bọn họ vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ: “Ai u! Huynh đệ, nếu không nói cô là nữ bọn ta thật đúng là đã quên có chuyện như vậy rồi!” ———— Trong khu phố, các cụ hàng xóm hễ nhìn thấy Tiểu Lam gầy còm như que củi con lão Vương Nhị mặt rỗ thì nói: “Ai u, Tiểu Lam càng lớn càng thon thả a, thật giống như siêu mẫu quốc tế!” Gặp Tiểu Hồng tròn trịa na ná như cái bánh màn thầu con ông chủ quán bánh bao lại xuýt xoa: “Ai u, Tiểu Hồng càng lớn càng khả ái nha, sắp vượt qua trái anh đào rồi đó!” Nhìn thấy Tiểu Tử con ông chủ bán quan tài áo liệm cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, đầu bù tóc rối thì khen: “Ai u, Tiểu Tử càng lớn càng có khí chất thoát tục như tiểu long nữ nha!” Thế nhưng độc mỗi nhìn thấy ta, bọn họ luôn luôn trước tiên cau mày suy nghĩ sâu xa một phen, sau đó mới nheo lại đôi mắt híp, nhếch môi nói: “Ai u, Phương Nam Nhân càng lớn càng khỏe mạnh, sau này lớn lên rất có năng khiếu làm huấn luyện viên thể hình!” = =+ Giữa trùng trùng đả kích ta vẫn kiên cường vượt qua hơn hai mươi năm, có đôi khi ta cũng quên bẵng đi giới tính của mình. Hôm nay, khi ta rốt cục nhớ tới chính mình thân là một nữ nhân, An công chúa lại cho ta một kích nặng nề: “Ta nói Phương Nam Nhân ngươi căn bản là không cần lo lắng an toàn bản thân, nam nhân nào đụng tới ngươi mới cần lo lắng cho an nguy của bọn họ a!” Hỏi: sắc lang đụng độ Phương Nam Nhân, đôi bên không ai nhường ai, kết cục thế nào? Đáp: Phương Nam Nhân toàn thắng, sắc lang che ngực bỏ chạy! T___T ” Bất quá, ngươi muốn đi học cũng được.” An công chúa vừa chuyển, “Để bảo vệ ta, rất có ích.” Cứ như vậy, ta cùng An Hảo nghỉ đông cũng không có về nhà, ta tới lớp Không Thủ Đạo học võ, mà An công chúa làm nhân viên tiếp tân rại một công ty. Chúng ta chuyển ra ký túc xá, thuê một căn hộ cũ có hai phòng ngủ, một phòng khách tương đối gần công ty An Hảo. Mỗi ngày ta trước đưa nàng đi làm, sau đó đi học, tan học xong lại đến đón nàng về. Nói đến giao tình của ta cùng An Hảo, trình độ tuyệt đố có thể so sánh với Trường Thành. An Hảo từ nhỏ lớn lên đã là một người nũng nịu yêu kiều như nước trong veo, rất có tố chất của mỹ nhân. Hồi tiểu học năm lớp năm, nàng bị một tên côn đồ thèm thuồng mỹ sắc của nàng chòng ghẹo trong con hẻm nhỏ, mà ta tình cờ đi ngang qua, vì vậy tiện thể đem tên côn đồ giải quyết sạch sẽ luôn. An mỹ nữ khóc lê hoa đái vũ (1), thoáng cái nhào tới trong lòng ta, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ động lòng người nói: “Tráng sĩ, cảm tạ cậu! Đáng tiếc tớ từ lâu trong lòng đã có người để ý, không thể lấy thân báo đáp, cũng không muốn cậu quá thương tâm, tớ biết cậu đối với tớ một mảnh tình si là tốt rồi! Cậu yên tâm, tớ sẽ không quên cậu, sau này tớ cho phép cậu một tháng đến lớp thăm tớ một lần! Tớ thích ăn chocolate Dove, có thể tẩm vị hoa quả đông lạnh thì càng tốt…” “Chờ một chút!” Ta đau đầu không thôi, thật không thể nào theo kịp lời từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng tuôn ra, vẻ mặt âm trầm nói: “Tôi là nữ!” Nàng ngẩn người, sau đó bật người nhảy khỏi lòng ta, hai tay che ngực: “Không phải chứ?! Tớ, tớ, tớ, tớ rất thuần khiết, rất trong sáng! Tớ nhiều lắm chỉ có thể tiếp nhận ái mộ của nam sinh, nữ sinh tạm thời tớ còn vô pháp đón nhận! Tớ không phải cố ý muốn đả kích cậu, cũng không muốn cậu quá thương tâm, tớ biết mị lực của tớ quá lớn, cậu thực sự vô pháp ngăn trở thế nhưng tớ là thực sự…” “Đình đình đình đình!” Ta lần đầu tiên vì mình thấy việc nghĩa hăng hái làm mà hối hận thật sâu, “Tôi chỉ đi ngang đây thôi! Tôi căn bản không nhận ra cậu!” Nàng nghi hoặc chỉa chỉa khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc của mình (2). “Cậu không biết tớ?” Ta gật đầu. “Cậu không ái mộ tớ?” Ta lại gật đầu. Trầm mặc một trận xong, bộ ngực của nàng kịch liệt phập phồng lên xuống, sau đó hít sâu một hơi giơ lên ngón tay thon lau đi giọt nước mắt trên mặt: “Sao ngươi không nói sớm, làm hại lão nương lãng phí nước mắt nhiều như vậy. Ngươi có biết không, mỗi lần diễn kịch mệt chết người đi được, chớp mắt khóc cũng rất khổ cực nga!” Ta đồng tình, quả nhiên nói mà không thở xác thật là mệt chết đi được. Từ lúc đó ta liền cùng An Hảo cấu kết với nhau làm việc xấu (3). Thường thì nàng rất hưởng thụ việc được những tên nam sinh ân cần sẵn sàng làm trâu ngựa miễn phí cho nàng, nhưng cũng đôi khi có những tên mất đi năng lực khống chế mà bạo phát cảm tình, vì vậy ta cần thay nàng đem những tên “lá xanh” biến thành “phân trâu” này giải quyết. Thậm chí có khi ta còn phải giả làm bạn trai của nàng để ứng phó với những tên khó chơi, tỷ như hiện tại đây. Ta cùng An Hảo vừa đi khỏi công ty chưa xa, có một tên thân gầy như tấm ván thở hồng hộc đuổi theo ngăn lại phía trước bọn ta, thâm tình chân thành mà nhìn An Hảo: “An Hảo, anh thích em đã lâu thật lâu rồi, từ lúc em ngày đầu tiên tới công ty chúng ta làm anh đã yêu em sâu đậm! Em nếu tạm thời không thể tiếp nhận được, chúng ta có thể hẹn hò tìm hiểu trước xem sao, chờ chúng ta yêu nhau và hiểu về nhau rõ ràng rồi có thể suy nghĩ tiến thêm một bước bàn chuyện hôn nhân…” “Ngừng!” An Hảo cau mày ngăn lại màn tỏ tình nồng nhiệt của hắn, “Thật không có ý tứ anh Vương à, tôi đã có bạn trai rồi!” Nói xong còn khẩn trương ôm lấy cánh tay ta. Tên họ Vương kia dùng đôi mắt nhỏ như hột đâu xanh của hắn đảo tới đảo lui trên người ta: “An Hảo em không cần gạt anh, tên này đích thị là anh trai của em đúng không, anh biết em một mình đi làm bên ngoài cảm thấy không an toàn…” “Stop! Hai chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên tâm đầu ý hợp, anh ấy đối với tôi đều che mưa chắn gió không rời, chúng tôi hiện nay đang sống cùng nhau! Lừa anh tôi nhất định chết không được tử tế!” Ta trầm mặc cúi đầu suy nghĩ một chút, An Hảo nói mất câu hình như đều đúng sự thật a! Tên họ Vương kia như bị trúng thương nặng, ôm ngực nửa ngày không nói nên lời, sau đó đột ngột hô to một tiếng: “Ta liều mạng với ngươi!” Rồi xông tới hướng ta. An Hảo lập tức buông tay né xa ta ba bước, ta thoải mái mà túm lấy cánh tay quắt queo như giẻ rách của hắn dùng sức nắm, hắn giống như heo bị thọc tiết “gào khóc” lên. An Hảo đắc ý giương lông mi: “Anh Vương a, bạn trai tôi học Không Thủ Đạo đó, tôi khuyên anh nên buông tha đi, thật xin lỗi!” Nói xong nàng liền nắm tay ta nghênh ngang rời đi. Mới vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu: “Uy, chờ một chút!” Sau đó một bàn tay chộp lấy vai ta. Ta nhớ đến chuyện hôm nay được thầy giáo khen đòn ném qua vai của ta rất khá, nghĩ thầm đây thật sự là một cơ hội tốt để tập luyện a! Vì vậy không nói hai lời, nắm lấy cổ tay hắn, khom người xuống dùng sức quăng hắn qua vai…chưa đầy 5s hắn đã bị ta cho nằm bẹp dưới đất. Ta tiêu sái vỗ vỗ tay, An Hảo bụm miệng hưng phấn thét chói tai: “Oa nga, Phương Nam Nhân ngươi thật soái a!” Thế nhưng, khi người nọ từ dưới đất giãy dụa đứng lên, hai ta đều cứng người lại. Hắn không phải tên họ Vương kia! Thứ nhất: tên Vương ca đó cao lắm cũng chỉ tầm 1,6m là cùng trong khi tên này chí ít cũng phải cao 1,8m; thứ hai: tên họ Vương đó ốm tong teo như người nghiện ma túy, mà tên này vừa nhìn liền thấy vóc người rắn chắc, hơn nữa chính là lúc hắn vừa xoay người lại trong nháy mắt—— “Soái ca!” Ta cùng An Hảo song song thì thào lẩm bẩm. Tên đẹp trai bị ta trước mặt mọi người quật ngã trên mặt đất lúc này khẽ chớp hàng lông mi đen nhánh, dùng đôi mắt hoa đào tràn ngập điện lực gắt gao trừng ta vài giây, sau đó vươn tay ra, nghiến răng “Ví, tiền, của, cậu!” Ta cúi đầu nhìn , chỉ thấy bảo bối ta yêu thương tựa sinh mệnh đang an ổn nằm trong tay của hắn – phỏng chứng là lúc thu thập tên họ Vương kia bị rớt trên mặt đất. Ta nước mắt lưng tròng, kích động hạ thấp giọng: “Cảm tạ ân nhân!” Vươn tay túm lấy ví tiền, thế nhưng không lấy được, liền tăng lực kéo một chút…cũng chẳng xê dịch được bao nhiêu! Vì vậy ta hít một hơi dùng sức kéo mạnh—– A, túm được rồi! Thế nhưng ta cũng vì dùng lực quá mạnh mà mất đà ngã về phía sau vài bước, cuối cùng đem chính mông mình dán trên mặt đất. Ta ngẩng đầu nhìn “ân nhân”, đã thấy hắn mắt hoa đào khẽ chớp, khóe miệng lộ ra nụ cười mỹ mãn lòng người, sau đó phủi mông xoay người rời đi. Trong cơn gió lạnh hiu hiu thổi, bóng lưng cao to của ai đó phảng phất có điểm…khập khiễng… (Hết chương 1) Chú thích: (1) Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân) (Trích chú thích của ss Bạch Nương trong “Vương phi kiêu ngạo”, chương 11 phần 1, vì ta không bít giải thích làm sao hết á, hix) (2) nguyên văn là “阳春白雪”: “Dương xuân bạch tuyết”, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc – trích từ điển Lạc Việt) (3) nguyên văn là “狼狈为奸: “Lang bối vi gian”, con lang và con bối cùng thuộc loài thú gian ngoan – trích từ điển Lạc Việt) Mời các bạn đón đọc Oan Gia Ngõ Hẹp của tác giả Dạ Lễ Phục Mông Diện.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đen Trắng Kết Hợp
Dịch Tự là nam thần mà Tô Dã Nghi thầm mến bằng những tình cảm trong sáng chân thành nhất. Một buổi chiều hoàng hôn, Tô Dã Nghi lấy hết can đảm thổ lộ với anh, thứ cô nhận lại chỉ là hai chữ “Cảm ơn” lạnh nhạt. Thế nhưng cảm xúc của Tô Dã Nghi rất kiên cường, cho dù không thể ở bên thì cô vẫn lặng lẽ dõi theo anh. Bẵng đi một thời gian, Dịch Tự trở thành đồng nghiệp cùng công ty, Tô Dã Nghi mới biết, duyên phận thật là một thứ thích trêu chọc lòng người. Một thanh niên mới tài giỏi, tuấn tú tới làm việc, đó là một nguồn cảm hứng cho hội chị em văn phòng để tới công ty mỗi ngày trong sự hưng phấn. Đối với Tô Dã Nghi thì chuyện này chả đáng mừng chút nào, cứ thử nghĩ mà xem, crush của mình có một đống bà cô bà chị vây quanh như hổ rình mồi, vui là vui thế nào được cơ chứ?   Đáng thương nhất chính là, cô nàng Tô Dã Nghi còn chẳng dám bộc lộ một xíu xiu tư xuân của mình ra ngoài, cô sợ Dịch Tự sẽ lại xa lánh cô một lần nữa. Nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, Tô Dã Nghi chuyển tới phòng trọ mới, phát hiện được ở chung nhà với nam thần trong lòng mình. Nếu phải diễn tả cái cảm giác này, lấy bối cảnh thế nào nhỉ? Ắt hẳn là trúng xổ số Vietlott rồi :v. Một khoảng thời gian dài không gặp Dịch Tự, lửa lòng của Tô Dã Nghi còn chưa bị dập tắt, huống chi hiện giờ, người ấy ngẩng mặt không thấy, thì cúi đầu cũng thấy, tình cảm của cô như một chiếc điện thoại Samsung phát nổ để rồi bốc cháy hừng hực. Ông trời không quá bất công với Tô Dã Nghi, tuy IQ không cao nhưng tài năng nấu nướng lại cực đỉnh. Đường ngắn nhất để bắt lấy trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, Dịch Tự cũng không phải ngoại lệ. Từng chút quan tâm của Tô Dã Nghi, cố ý nấu đồ ăn anh thích, đặc biệt chuẩn bị những món thanh đạm khi anh đổ bệnh,... dần dần kéo sự chú ý của Dịch Tự về phía cô nhiều hơn. Dịch Tự ơi, Dịch Tự à, rõ ràng đã lung lay mãnh liệt đến thế kia rồi, nhưng vẫn chưa chịu đổ, là thế nào vậy hả? … Khi Dịch Tự bắt đầu chú ý tới Tô Dã Nghi, nhìn thấy cô lòng anh cũng bất giác vui vẻ hơn, ăn đồ ăn cô làm có hương vị càng ngọt ngào hơn, đặc biệt là có ngồi cạnh nghe cái miệng nhỏ lải nhải cả một ngày cũng không thấy nhàm chán. Cái cảm giác kỳ lạ không tên này khiến Dịch Tự khá hưởng thụ, nhưng cũng rất nhanh lại sầu não. Đó là khi có một người đàn ông thứ hai bước vào cái vòng nhỏ của Tô Dã Nghi - Đới Duy. Anh không phải một người thích nghe bát quái nơi công sở, nhưng chỉ cần vô tình biết Đới Duy là một tên đàn ông lừa gạt phụ nữ, anh vừa để tâm, cũng rất bận tâm. Anh không quen với sự lo lắng này, cứ muốn tìm một lí do ngụy biện, vì Tô Dã Nghi đối tốt với anh, nên anh cũng cần phải làm vậy với cô chăng? Nhưng tại sao anh lại tức giận khi người đàn ông đó có cử chỉ động chạm dù chỉ là một chút với Tô Dã Nghi? Dịch Tự ghét cái cảm giác này, nó khiến anh mất kiểm soát quá dễ dàng, điều mà trước giờ chưa từng có. Kết quả là anh không khống chế được bản thân mà lao tới giành lại cô, Dịch Tự hôn Tô Dã Nghi, anh cảm thấy vui vẻ, nhìn cô lúng túng đỏ mặt, anh lại càng thỏa mãn hơn. Vẻ mặt ngây thơ xấu hổ của Tô Dã Nghi làm anh muốn xoa đầu cô, muốn ôm cô vào lòng mà hôn cô. Có lẽ, Tô Dã Nghi đã biến anh thành một tên biến thái mất rồi… Tô Dã Nghi bước vào cuộc sống của Dịch Tự, Dịch Tự thích Tô Dã Nghi, tình cảm cứ tự nhiên mà đến. Sự thật là, ở cùng Tô Dã Nghi, sự tự chủ của anh yếu ớt tới mức đáng sợ, phải chăng, chính anh cũng không muốn kìm nén, cả trái tim và cơ thể này… … Thực ra ban đầu đọc truyện này với mình khá là chật vật, vì guu truyện của mình là hài hước, nên xin phép đưa ra hai chữ thiếu muối. Đọc cảm giác hơi mệt mỏi vì tình cảm của nữ chính cứ phải nhẫn nhịn giấu giếm, lời tỏ tình cứ đến đầu lưỡi lại phải nuốt, nhưng rồi đến lúc nam chính phát hoảng vì sợ mất cô thì phải nói là cực kỳ hả hê :v. Dù sao thì truyện này đánh giá chung là khá dễ thương và ngọt ngào. Khi yêu thì nam chính sủng vợ tận trời, mỗi tội là có cái tật độc mồm không bỏ được :v (cẩn thận có ngày cái mồm hại cái thân nha anh :v). "Em nói anh đẹp rồi, tại sao anh không nói em đẹp?"  Dịch Tự mặc cho cô "bắt nạt" mình, lại hơi nghiêm túc ở bên vỗ về bụng của cô: "Nói em đẹp sẽ dạy hư con của chúng ta."   Tô Dã Nghi khó hiểu: "Tại sao?" "Anh không thể để thằng bé học nói dối."   Lại qua một lúc lâu, Tô Dã Nghi suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Dịch Tự, có chút tức giận giương nanh múa vuốt đứng dậy, rất nhanh bị Dịch Tự kiên nhẫn đè lại, sau cùng, anh hôn trán cô, dịu dàng nói với cô: "Ngoan, ngủ tiếp một lát đi."   Tô Dã Nghi đã cực kỳ buồn ngủ, lại vẫn như làm nũng than thở một câu: "Vậy anh khen em đẹp đi!"   Đợi một lát không nghe thấy anh trả lời, cô cho rằng Dịch Tự sẽ bơ cô, hoặc là nói sang chuyện khác, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của anh truyền đến: "Em thật sự rất đẹp." "Lừa gạt..." Những chữ phía sau bị Dịch Tự nuốt vào trong miệng. Sau đó, anh đem những lời nói sau đó của anh vào trong miệng cô: "Đẹp đến mức khiến anh nhịn không được... Muốn ăn em." ... Có một ngày, Tô Dã Nghi lén lút cầm một trang giấy xuất hiện trước mặt Dịch Tự, che che giấu giấu mà đưa giấy cho anh, trên giấy rõ ràng viết: Anh thích loại con gái như thế nào?  Khóe miệng cong lên, anh nhận bút từ tay Tô Dã Nghi, tùy ý một câu, đưa trả giấy cho Tô Dã Nghi, quay lại ra cửa. Sau khi Dịch Tự đi được hai phút, nhịp tim của Tô Dã Nghi mới bình ổn lại, cô lấy hết dũng khí mở mắt ra, nhìn thấy bút mực màu đen chọn ra mục đó: loại ngu muội. Rất nhiều năm sau đó, Tô Dã Nghi nhớ tới chuyện này, buồn bực trong lòng, nhân lúc Dịch Tự ngủ mà mắng to với anh: Anh mới ngu muội! Cả nhà anh đều ngu muội!   Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Tô Dã Nghi thổ lộ với Dịch Tự là một buổi hoàng hôn, ánh nắng chiều rực đỏ cả một góc trời. Cô nói với anh “Em thích anh”, anh trở về nói với cô “Cảm ơn”. Từ đó về sau, mặc dù Tô Dã Nghi vẫn hay kéo Mạc Ninh hoặc Chu Nhất Nặc đi nhìn trộm diễn xuất của anh, nhưng trong lúc đó cô cùng Dịch Tự, quả thật không còn cùng xuất hiện nữa. Cho nên, lúc Tô Dã Nghi ở trên xe chuyển đến công ty thấy Dịch Tự, cô ngây ra khoảng hai phút, một mực hoài nghi có phải mình đã xuyên qua hay không, sau đó nữa, có hai chữ vẫn luôn lượn vòng trên đầu cô, một hồi lâu vẫn không biến mất. Phân vượn. (1) Tô Dã Nghi không phải một người nhát gan, Chu Nhất Nặc từng sắc bén chỉ ra: “Kẻ ngu này trên người có một loại dũng cảm kỳ lạ, mà nguyên nhân sâu sắc nhất của loại dũng cảm này chính là vì cậu ngu ngốc. Cậu ngu ngốc để dũng cảm. Nói chuyên nghiệp một chút, loại dũng cảm này gọi là ngu dũng.” Đối với lần này, Mạc Ninh rất là tán thành, ít nhất cái đó cũng khiến Tô Dã Nghi cất lời thổ lộ toàn bộ - điều này không phải tất cả nữ sinh đều có thể làm được. Vào lúc này, vẻ ngu dũng trên người Tô Dã Nghi lại tới. Cô ngồi ở sát chỗ ngồi bên ngoài, đáng lẽ cô nên ở trước mặt Dịch Tự, nhưng mà cô lại dựa vào cái vẻ ngu dũng ở sau lưng của Dịch Tự làm càn làm bậy, thậm chí trong lúc không có những người khác cô còn khéo léo để cô và Dịch Tự dính sát vào nhau, sau đó, cô cùng anh đứng ngang nhau ở một hàng ngũ phía sau chờ thang máy. Lại sau đó, ở sau lưng Dịch Tự cô một giây cũng không bỏ bắt đầu thưởng thức cái gáy của anh – đuôi tóc sạch sẽ, gáy, cổ áo sơ mi kẻ ô rất chỉnh tề, tinh thần rất phấn chấn, ngay cả khi anh đeo dây tai nghe nhạc so với người khác cũng đẹp hơn rất nhiều… Tô Dã Nghi có thể cảm giác được xung quanh cô đang tỏa ra một vòng lại một vòng bong bóng hình trái tim màu hồng, bay trong thế giới của cô, còn kèm theo âm thanh nhịp tim “Phốc phốc phốc” của cô nữa. Dịch Tự xuống lầu ở tầng mười sáu, đó là phòng phát triển phần mềm của công ty. Phòng, phát, triển, phần, mềm. Mời các bạn đón đọc Đen Trắng Kết Hợp của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Có Một Không Hai (Độc Nhất Vô Nhị)
Câu chuyện của chúng ta hôm nay là một cuốn từ điển tình yêu hạnh phúc nhất, cũng đau khổ nhất. Yêu là gì mà khiến cho người ta nhung nhớ khôn nguôi, yêu là gì mà khiến cho người ta đau khổ tột cùng và yêu là gì mà khiến người ta có thể hi sinh tất cả, thậm chí tính mạng vì người ấy. Bạn có trả lời được câu hỏi này không? Cuộc đời Đỗ Oản có thể chia làm hai giai đoạn, trước năm 11 tuổi và sau năm 11 tuổi. Trước năm 11 tuổi, Đỗ Oản sống tít sâu trong núi, ba mẹ vẫn còn, cuộc sống rất hạnh phúc. Qua năm 11 tuổi, sau một trận động đất kinh hoàng, Đỗ Oản bỗng mất tất cả. Đúng vào lúc cô gái nhỏ suy sụp và mờ mịt nhất, Cố Diễn Chi xuất hiện, như một thiên thần trên trời rơi xuống. “Có một người như thế, anh ấy hơn bạn mười tuổi, ánh mắt anh luôn lạnh lùng, thâm trầm. Anh có thể ở thế giới khác một tay che trời, hô mưa gọi gió. Nhưng ở trước mặt bạn, anh luôn luôn hiểu rõ tâm ý của bạn. Anh ấy dạy bạn đạo lí, mang bạn đến những nơi tuyệt vời nhất, ôm bạn qua tất cả những nơi bụi gai hay bùn lầy, vì bạn mà che tất cả mưa gió. Mà cuối cùng anh ấy lại thuộc về bạn. Đây là sinh mệnh của tôi, có thể có được, là hạnh phúc nhất.” (*)   Từ ngày hôm ấy, Đỗ Oản rời ngọn núi nơi mình đã sống từ tấm bé, theo Cố Diễn Chi đến thành phố lớn. Qua lời Cố Diễn Chi, Đỗ Oản mới biết được một mặt khác của cha mình. Hoá ra ông từng là một hoạ sĩ nổi tiếng, sau vì mâu thuẫn với gia đình mà bỏ đi biệt tăm, cho tới tận khi ông mất, người nhà mới biết được tin tức. Họ cho đón đứa cháu gái côi cút Đỗ Oản trở lại, nhưng bỏ mặc chẳng quan tâm.  Một cô nhóc cả đời chỉ sống quanh quẩn nơi núi rừng hoang sơ, bỗng chốc rơi vào thế giới hỗn loạn và xô bồ của thành phố hoa lệ. Cô trở nên lạc lõng và mất phương hướng, như một con mèo hoang bị bắt về thuần hoá, chỉ chờ thời cơ cắn đứt xích để trở lại chốn cũ. Chỉ có Cố Diễn Chi, người không có một chút quan hệ máu mủ với cô bé Đỗ Oản là kiên trì luôn ở bên cạnh, chăm sóc, giúp đỡ cô hoà nhập với cuộc sống mới.  “Đỗ Oản, em chỉ cần nhớ một chuyện – em là một nàng công chúa thứ thiệt. Đứng bên cạnh tôi, em đều có thể ngạo mạn với người khác.” (*) Tuổi niên thiếu của Đỗ Oản luôn có hình bóng một người đàn ông, len lỏi từng chút một vào cuộc sống của cô, rồi chiếm trọn nó từ lúc nào không hay. Ở bên cạnh anh, cô không cần lo lắng, không cần e sợ, cô chỉ là chính mình – một Đỗ Oản hoạt bát, xinh đẹp và tươi sáng, như đoá hoa rừng dần dần nở rộ giữa lòng thành phố ồn ào.  Cố Diễn Chi như một người anh trai, một người thầy, dạy dỗ Đỗ Oản từng chút một, biến cô trở thành một nàng công chúa thứ thiệt – có thể ngẩng cao đầu đứng ở nơi mà cô xứng đáng thuộc về.  Thời gian thấm thoát trôi đi, cô nhóc Đỗ Oản đã trở thành thiếu nữ, có những rung động đầu đời. Cô bắt đầu hiểu được thế nào là yêu, nhưng tình yêu này lại là thứ duy nhất cô không thể có được… Cô thích anh ba năm, lấy hết can đảm tỏ tình với anh, đổi lại là một câu từ chối nhẹ nhàng.  “Em thích anh, cả đời này đều sẽ như vậy. Anh có thể thích em không?” “Anh hy vọng sau khi em mười tám tuổi mới nói những lời này.” (*)  Mối tình lặng thầm của Đỗ Oản bị Cố Diễn Chi dập tắt, nhưng ngọn lửa của nó vẫn âm ỉ cháy. Sâu trong trái tim mình, Đỗ Oản biết, cô không thể tự thoát ra khỏi thứ tình cảm này. Từ đó, cô tìm cách tránh xa khỏi thế giới của Cố Diễn Chi. Cho đến một ngày, cô nói với anh rằng, mình đã có bạn trai.  “Anh đang làm gì vậy?” “Hôn em.” “Vì sao?” “Anh cho rằng, một người đàn ông hôn người con gái anh ta thích, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” “Anh vốn định để sau khi em thi xong đại học mới nói. Nhưng giờ anh nghĩ lại, cho dù thi thật sự không tốt, vẫn có anh ở đây. Nếu em nguyện ý, anh nuôi em cả đời, cũng không có gì là không thể.” “Chính anh đã nuôi lớn một cô bé. Từ nhỏ cô bé đó luôn nhu thuận hiểu chuyện, thông minh xinh đẹp, lại dũng cảm thiện lương. Cô ấy còn rất thích anh. Anh đợi lâu như vậy, rốt cục đã đợi được đến lúc cô ấy trưởng thành. Anh còn lý do nào để không thích cô ấy đây?” (*) Yêu anh và được anh yêu là giấc mộng xa xỉ nhất mà Đỗ Oản từng mơ quá lâu, để đến khi có được, dù chờ đợi trăm ngàn lần cũng xứng đáng. Đúng như Đỗ Oản đã nói, gặp được Cố Diễn Chi, cô đã xài hết tất cả may mắn trong cuộc đời của mình. Để khi may mắn cạn kiệt, cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong vận mệnh: cái chết và chia li.  Đỗ Oản và Cố Diễn Chi yêu nhau, một tình yêu đẹp như mơ, ngập tràn hạnh phúc và nụ cười. Anh thay cô chắn gió mưa, chắn hết khó khăn của cuộc đời, nhưng chỉ có một điều anh không thể thay đổi được, đó là số phận nghiệt ngã. Trong những giờ phút hạnh phúc nhất, Đỗ Oản đột ngột phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, bao nhiêu cố gắng và nỗ lực của hai người, cuối cùng chỉ như muối bỏ biển, như hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc mênh mông.  Đỗ Oản biết Cố Diễn Chi yêu mình, cô là cả cuộc sống của anh. Nếu có một ngày cô ra đi, anh sẽ chẳng chần chừ mà cùng nắm tay cô xuống hoàng tuyền. Nhưng những người yêu nhau thật sự luôn mong một nửa kia của mình có thể sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại, dù cho cái giá phải trả là mình sẽ bị lãng quên mãi mãi. Vì vậy, Đỗ Oản đã chọn cách độc ác nhất để rời xa Cố Diễn Chi. “Em thà những năm sau này bị anh hận thù và oán trách, cũng không hi vọng anh đau thương một mình.” (*) Câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm của Đỗ Oản và Cố Diễn Chi rồi sẽ ra sao, liệu anh có sức mạnh thay đổi vận mệnh của hai người hay không? Có lẽ bạn đọc phải tự tìm hiểu tiếp rồi, tôi không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết “đặc sắc” của truyện nữa đâu. Và vì kết truyện HE nên các bạn có thể yên tâm đọc nhé.  Bản thân tôi thấy rằng, dù câu chuyện có kết thúc thế nào đi chăng nữa, thì Đỗ Oản cũng đã sống những ngày tháng hoàn mĩ nhất. Có một người đàn ông chờ đợi cô nhiều năm như vậy, yêu cô với cả trái tim nhiệt huyết, cuối cùng còn tự nguyện cùng nắm tay nhau chết đi, đó là thứ may mắn mà không phải ai cũng có được. Đọc truyện mà tôi cũng rưng rưng theo từng cảm xúc của nhân vật. Có một tình yêu đẹp đến kì lạ, có một thế giới đầy những điều diệu kì, và có một người đàn ông như Cố Diễn Chi chính là điều tuyệt vời nhất.  ___________ (*): Trích đoạn trong bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Ung thư xương.” Yên Ngọc cầm sổ khám bệnh của tôi trong tay, vẻ mặt phía sau mắt kính không chút dao động, giọng nói vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn có bốn tháng.” Thời điềm anh rõ ràng nói ra một chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng. Y thuật của Yên Ngọc rất xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có chuyện chẩn sai. Ngay cả việc dự đoán thời gian tử vong cũng luôn chính xác có thể so với nhật ký tử thần. Huống chi lần này anh cẩn thận kiểm tra hai lần, từ đầu tới cuối không hề nhờ bác sĩ khác, tự mình xử lý toàn bộ công việc. Cả phòng khám lâm vào yên tĩnh chưa từng có. Một lúc sau, anh hỏi: “Em sợ không?” Tôi ngay cả hơi sức để ngồi thẳng lưng cũng không có. Hít thở sâu một lần, lắc đầu một cái, lại khẽ gật gật đầu. Ngón tay Yên Ngọc chỉ lên trên mặt bàn, trầm mặc một hồi, nói: “Em định khi nào mới nói cho Cố Diễn Chi biết?” Tôi trầm mặc còn lâu hơn anh. Phải một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Em muốn suy nghĩ thêm đã.” Hiển nhiên đáp án của tôi khiến anh không hài lòng. Vậy mà anh lại không nói gì nữa, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám. Cây hoa đào trước mặt phòng khám đã đến thời điểm héo tàn, một ít rơi vào trong bùn, một ít lại rơi trên các bậc thang. Cả khoảng đất nhuốm sắc hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng đề nghị tôi nên sớm đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa. Anh vừa nói xong những lời này, di động của tôi liền vang lên. Yên Ngọc liếc nhìn tên của người gọi tới trên màn hình, ánh mắt anh nhìn tôi nhất thời trở nên phức tạp. Tôi hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại. Đầu bên kia truyền về tiếng lật giấy sột soạt, rất nhanh một giọng nam trầm dễ nghe không nhanh không chậm truyền tới: “Oản Oản?” Tôi gắt gao cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ ào ào rơi xuống. Đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bỗng dưng phát hiện dưới tàng cây hải đường trong sân, xuất hiện một chiếc xích đu. Lúc vừa nghe quan gia nói là Diễn Chi đặc biệt gọi thợ mộc tới vừa làm xong, cô liền lập tức lấy điện thoại gọi cho anh. Lúc đó đầu kia của điện thoại cũng như bây giờ, đều là tiếng lật giấy sột soạt, giọng nói hời hợt không nhanh không chậm: “Hửm? Nghe quản gia nói, gần đây hình như có người rất thích phơi nắng.” Trên một tờ tạp chí đã từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi, nói cổ tay anh cứng rắn, là người nhìn xa trông rộng, có năng lực quyết đoán trời sinh. Nhưng rõ ràng trong mắt tôi dáng vẻ của anh luôn có chút thờ ơ. Dường như đối với chuyện gì anh cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoáng có hứng thú, còn rất thích hành động xấu xa để trêu đùa người ta. Rồi lại luôn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách thỏa đáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trong lúc đó anh đã sớm bình tĩnh mà chu đáo đặt mua rồi. Trong ấn tượng dường như chỉ cần có Cố Diễn Chi ở đây, cũng đủ để chống đỡ cả thế giới. Một người như vậy, tôi đã thích mười một năm. Đã từng hết sức chuyên chú suy nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho anh. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tại thời điểm vừa mới gả cho anh được hai năm, tôi sẽ phải rời xa anh một thời gian dài dằng dặc như vậy. Tôi suýt chút nữa đã khóc lớn ra tiếng, lại cố gắng đè nén run rẩy trong giọng nói, nắm thật chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.” Ở bên kia điện thoại Cố Diễn Chi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng. Tôi nghĩ tôi có thể đoán được từng động tác nhỏ của anh ngay giờ phút này. Nhất định là sẽ đặt cây bút trong tay xuống, một tay chống trán, mặt mày giãn ra, phảng phất có chút ý vị dịu dàng, mặt mũi mang theo nụ cười có chút yếu ớt. Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng đến tiếp theo anh sẽ nói gì. Khẳng định trong giọng nói sẽ vừa mang theo vui vẻ, vửa có vẻ cười nhạo nhàn nhạt, chưa chắc anh sẽ lặp lại những lời tôi giận dỗi với anh ba ngày trước khi tôi rời thành phố T, nhưng nhất định sẽ khiến tôi tự nhớ tới. Rõ ràng lớn hơn tôi mười tuổi, rõ ràng mọi người đều nói anh cơ trí trầm ổn, nhưng rõ ràng anh vốn là người thích khi dễ người khác mà. “Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh nói. “Anh cho người đặt vé máy bay tối nay, trở về được không?” Mời các bạn đón đọc Có Một Không Hai (Độc Nhất Vô Nhị) của tác giả Chiết Hoả Nhất Hạ.
Vinh Diệu Của Anh (Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh)
Tựa bản dịch khác: Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh Kiều Tinh Tinh là một đại minh tinh vạn người mê, khuôn mặt đẹp, diễn xuất tốt, sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Ấy thế mà chỉ vì một cái video ghi lại cảnh nhân vật của cô trong game "Vương giả vinh diệu" mà Kiều Tinh Tinh đang làm đại diện phát ngôn bị đánh tan tác mà sự nghiệp của cô suýt nữa đi tong.   Để cứu vớt hình tượng của mình, Kiều Tinh Tinh phải tham dự cuộc thi đấu “Vương giả vinh diệu”, chứng minh cho mọi người thấy, người đại diện phát ngôn thật sự xứng chức, hoàn toàn không hề kém cỏi.   Vấn đề là, Kiều Tinh Tinh thực sự chỉ là gà mờ, muốn trong một tháng luyện lên cấp độ “đại thần” là một việc vô cùng nan giải.   Trong lúc cô đang đau đầu suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề này, bất chợt nhận được tin nhắn mời tham gia tổ đội từ nam thần mà cô thầm mến lúc còn cấp ba. Năm ấy, muốn anh dạy kèm toán, lại bị anh lạnh lùng từ chối, lần này, là anh chủ động mời cô, vậy cũng đừng trách cô “lừa” anh giúp cô luyện game. Được một “đại thần” như anh kèm cặp, dù không thể trở thành cao thủ, nhưng vị trí bạn gái đại thần kia cũng không thể chạy khỏi tay cô.   Nếu bạn đã từng là fan của “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” thì chắc chắn bạn sẽ rất nhanh có cảm tình với “Vinh diệu của anh”, bởi theo cá nhân tớ, cuốn sau chính là phiên bản update của cuốn trước.   Vẫn là bối cảnh võng du, hot girl đi với đại thần, phá đảo thế giới game, càng thêm ngọt ngào ở thế giới thực. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là việc nâng cấp từ độ tuổi thanh xuân lên thành các thanh niên ưu tú sắp sửa ba mươi.   Phong cách viết mang đậm chất Cố Mạn, không nhiều cao trào, chủ yếu là các tình tiết ở chung ngọt ngào của cặp đôi chính, ngược chết cẩu độc thân. Có lẽ, bởi tác giả lựa chọn độ tuổi đã trưởng thành cho nhân vật, nên suy nghĩ cùng các quyết định đều rất “chín chắn”, nhất là mối quan hệ với người cũ rất dứt khoát, hoàn toàn không có nữ phụ, tra nam làm loạn chốn này.   ***   Nếu bạn là fans của Cố Mạn, không thể chịu được việc reviewer buông lời “cay đắng” về nữ thần của mình, vậy thì chúng ta nên chia tay nhau từ đây, bạn chỉ cần nhớ đoạn review phía trên là được. Còn nếu bạn là một độc giả thông thái, dám chấp nhận đương đầu với những nhận xét “không tích cực”, vậy thì mời bạn lại đây cùng tâm sự mỏng.   Nữ chính của truyện là Kiều Tinh Tinh, theo như miêu tả là một diễn viên thực lực, người đẹp, diễn xuất tốt, tính tình thẳng thắn, tinh nghịch. Theo cảm nhận của tớ, tác giả đang cố gắng xây dựng nữ chính theo hình ảnh những cô nàng Thượng Hải độc lập, tài giỏi và quyết đoán. Bạn đừng hỏi vì sao tớ lại biết điều này, bởi với hai năm “ăn nằm” với gái Thượng Hải đã khắc sâu ấn tượng về những “chị đại” Thượng Hải trong tớ.   Thế nhưng, dường như tác giả lại không xây dựng được một Kiều Tinh Tinh như thế. Nữ chính được miêu tả đã gần ba mươi, nhưng quá xốc nổi, không đủ sự trưởng thành và khéo léo của người đã lăn lộn nhiều năm trong giới showbiz.   Nếu tác giả không nhắc đi nhắc lại việc Tinh Tinh là một ngôi sao thì thực sự tớ cho rằng, cô ấy chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, chưa trải đời mà thôi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Về phần nam chính, tớ thực sự thích việc tác giả tặng cho Vu Đồ nghề nghiệp là một kỹ sư hàng không vũ trụ. Mọi thứ sẽ thật đẹp, nếu như Cố Mạn không khoác thêm cái danh đại thần cho nam chính.   Vu Đồ là một nam thần thông minh lại đẹp trai, có thể học một lúc hai chuyên ngành. Bởi vì đam mê mà anh theo đuổi ngành hàng không vũ trụ, thế nhưng, thực tế cùng nỗi lo tiền tài khiến anh gần như muốn từ bỏ ước mơ mà anh đã theo đuổi suốt thanh xuân của mình.   Cuộc gặp gỡ với Kiều Tinh Tinh, sự động viên của cô, sự tin tưởng của cô khiến anh cảm thấy bản thân càng nên kiên trì với ước mơ của mình. Nghe thì có vẻ cảm động, nhưng sự thực thì diễn biến tâm lý của nam chính rất nhạt nhòa, tớ hoàn toàn không cảm nhận được một chút day dứt, bất lực nào của Vu Đồ cả.   Tình cảm của cặp đôi chính cũng phát triển theo mức tên lửa, vừa mới chơi game cùng nhau được mấy bữa, đã thấy yêu luôn rồi. Cảm giác của tớ lúc đọc đến đoạn hai người này “tình trong như đã mặt ngoài còn e” chính là đây là đâu? tớ là ai? chuyện gì đang diễn ra? ấy. Tất cả các tình tiết truyện được đẩy đi quá nhanh, khiến tớ khó nắm bắt được bất kỳ tâm tư, cảm xúc gì của nhân vật.   Một điểm khác là yếu tố võng du cũng không được làm tốt. Nếu như trong “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”, mối quan hệ của các nhân vật trong game được miêu tả sinh động, thì trong “Vinh diệu của anh”, yếu tố võng du cũng quá là qua loa rồi.   Rõ ràng concept game đang là Chư Bát Giới đánh quái thế nào quay một vòng lại thành Trương Phi giết địch. Từ bao giờ Tây Du Ký xảy trong trong thời đại của Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy????   Dù cùng bước trên con đường hường huệ, thiếu nữ, nhưng tớ và Cố Mạn thực sự không thuộc về nhau. Có lẽ vì phong cách của Cố Mạn quá nhẹ nhàng, quá thiếu nữ khiến một thanh niên 4D như tớ không cảm được.   Nhưng nếu bạn là fans của “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” hay Cố Mạn thì tớ vẫn khuyến khích bạn nên đọc thử bộ này. Biết đâu tớ và Cố Mạn không thể chung nhịp đập nhưng bạn và cô ấy lại thuộc về nhau thì sao nhỉ. _________   " ": Trích dẫn từ truyện   Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nam chính thời trung học không yêu nữ chính là thật... Nam chính đã từng yêu nữ phụ là thật... Nam chính năm 30 tuổi cặm cụi viết thư trả lời tất cả những câu hỏi nữ chính năm 17 tuổi từng hỏi mình là thật... Cuối cùng họ yêu nhau, ở bên nhau cũng là thật. Mười năm qua đi, Kiều Tinh Tinh ngoài ý muốn trở thành minh tinh, hào quang rực rỡ, ở nơi đâu cũng có thể nhìn thấy. Mà nam thần trung học Vu Đồ ngày đó từ chối lời tỏ tình của cô dường như đã biến thành một người bình thường, mờ nhạt trong biển người trước mắt... Cô ở trong hồng trần lăn lộn giữa danh lợi, còn người ấy vẫn như xưa, ánh mắt trong trẻo nhìn thế gian. Thời gian trôi mau, anh vẫn như cũ luôn xuất chúng ở trong lòng em, liệu rằng giờ đây em có thể trở thành niềm kiêu hãnh của anh! Bổ sung và chú thích một số khái niệm. 1. Nyc của nam chính tên Hạ Tình 夏晴, có chương mình dịch là Hạ Thanh nhưng mình chưa dò lại???????? 2. Cơ quan làm việc của Vu Đồ: Viện nghiên cứu Công nghệ Hàng không Vũ trụ Thượng Hải Cách gọi khác: Shanghai Academy of Spaceflight Technology/ Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ Thượng Hải (trong phần phiên ngoại 10 có nhắc đến viện nghiên cứu khá nhiều và cơ cấu viện nên mình sẽ giới thiệu sơ lược ở đây) Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ Thượng Hải là xương sống của ngành công nghiệp khoa học và công nghệ quốc phòng của Trung Quốc. Là một trong ba viện lớn của Tập đoàn khoa học và công nghệ hàng không vũ trụ Trung Quốc, còn được gọi là Viện nghiên cứu thứ tám của Tập đoàn khoa học và công nghệ hàng không vũ trụ Trung Quốc (gọi tắt là Bát viện), Cơ quan vũ trụ Thượng Hải, được thành lập vào tháng 8 năm 1961. Trong những năm qua, hàng không vũ trụ Thượng Hải đã cải cách, phát triển và thành lập Thành phố hàng không vũ trụ (có được nhắc tới trong truyện). Cơ cấu: Vào cuối năm 2015, Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ Thượng Hải có hơn 19.400 nhân viên và 3 học giả của Học viện kỹ thuật Trung Quốc. Theo trang web chính thức của Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ Thượng Hải vào tháng 5 năm 2018, viện có 3 đơn vị tổng hợp và 3 đơn vị lắp ráp, 6 viện nghiên cứu chuyên nghiệp, 1 phòng thí nghiệm khoa học và công nghệ quốc phòng trọng điểm, 1 trung tâm nghiên cứu và ứng dụng công nghệ công nghệ quốc phòng, 1 trung tâm công nghệ doanh nghiệp quốc gia; thành lập 1 trạm nghiên cứu sau tiến sĩ, 3 ngành học cấp 1 cấp bằng thạc sĩ. Các ngành nghiên cứu: - Phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia về khoa học và công nghệ quốc phòng: Phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia về môi trường điện từ. - Trung tâm nghiên cứu và ứng dụng công nghệ công nghệ quốc phòng Trung tâm - Phòng thí nghiệm trọng điểm Thượng Hải - Các trung tâm kỹ thuật cấp tỉnh và cấp bộ và trung tâm công nghệ doanh nghiệp - Toàn bộ các đơn vị lắp ráp: thiết kế tổng thể của tên lửa, thiết kế tổng thể của vệ tinh, tổng cục vũ khí trên không, tổng cục khoa học vũ trụ, viện lắp ráp tên lửa, viện lắp ráp vệ tinh... - Các viện nghiên cứu cốt lõi: viện chỉ đạo (viện 802), viện kiểm soát (viện 803), viện điện tử (viện 804), viện cơ bản/ nền tảng (viện 808), viện động lực chuyên nghiệp (viện 806), viện điện (viện 811) 3. Viện sĩ (academic): gồm các nghĩa - Viện sĩ của viện hàn lâm khoa học, là danh hiệu vô cùng cao quý. (được bầu ra chứ không phải kết nạp) - Thành viên của hiệp hội khoa học, được kết nạp chứ không phải được bầu. - --------- Mời các bạn đón đọc Vinh Diệu Của Anh (Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh) của tác giả Cố Mạn.