Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Thú Tân Nương

Quận Vương Lăng Tử Hạo nguyên nhân bất mãn phụ thân an bài hôn sự, ngày thành thân "không cẩn thận" té gãy chân, muội muội Tử Nhan Quận Chúa liền tự giác anh dũng xung phong thay mặt ca ca nghênh thân, chẳng những bái đường, lại còn động phòng, này. . . Quận Vương Phi Dương Mạc Tuyền thuở nhỏ mất phụ thân, cùng ca ca nhà bên là bạn thanh mai trúc mã, nhưng không thể không nghe di nguyện phụ thân đã mất mà gả vào Lăng vương phủ, vốn đã đầy bụng ủy khuất, kết quả lại diễn ra chuyện hoang đường thay mặt lấy tân nương,bảo nàng như thế nào nhẫn nại? Một người vốn là quận chúa điêu ngoa thất thường, một người vốn là lạnh tựa băng sương Quận Vương phi, làm việc tốt thường chịu gian nan a~~~ *** Muội muội và Mạc Tuyền, các nàng yêu nhau? Lăng Tử Hạo vẫn bị vây trong nỗi khiếp sợ không thôi. Hắn thấy được nét cười trên mặt muội muội, lệ trên gò má Mạc Tuyền, còn vẻ như trút được gánh nặng của cha cùng nương. Nguyên lai cho tới bây giờ, chỉ có mình hắn giống như đứa ngốc chẳng hay biết gì. "Tử Hạo, chàng ngồi đó làm gì? Nhìn xem có cái gì cần thu dọn không, đừng để quên. Lần này chúng ta đi kinh thành thì chỉ sợ là ba hay năm năm tới sẽ không trở về." Vân La chỉ huy Oanh nhi thu thập này nọ, thấy Lăng Tử Hạo vẫn thất hồn lạc phách ngồi đó liền nhịn không được liền mở miệng thúc giục. Lăng Tử Hạo nhìn Vân La, vẻ mặt hoang mang: "Các nàng...muội muội cùng Mạc Tuyền...như thế nào lại...? Vì sao?" Vân La cười lạnh: "Chàng không đề cập tới còn tốt, giờ nhắc tới, ta lại xấu hổ thay các nàng. Ta cứ thấy tình cảm cô tẩu giữa các nàng rất tốt, thì ra là có chuyện như vậy. Đều nói việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, các nàng ngược lại khua chiêng gõ trống, biến thành gây xôn xao dư luận, chàng nói có phải rất dọa người không? Phụ thân, lão nhân gia người thực sáng suốt, từ quan cùng nương đi du sơn ngoạn thủy, lại để lại chàng về sau mỗi ngày vào triều bị người cười nhạo, mà ngay cả ta cũng không còn mặt mũi nữa." Lăng Tử Hạo vốn định nhờ nàng giúp mình giải thích chút nghi hoặc, ai dè lại đưa tới một hồi oán giận, cảm thấy mất hứng, chuẩn bị phủi tay áo bỏ đi thì lại bị Vân La giữ lấy: "Giúp ta cài chiếc trâm này đã." Lăng Tử Hạo không kiên nhẫn cầm lấy, tùy ý cắm lên tóc nàng, bỗng dưng sửng sốt: "Chiếc trâm này? Không phải đã đánh mất sao?" Vân La nghe hắn hỏi thế, tim cũng không khỏi nhảy lên một chút, theo bản năng sờ soạng lên đầu, biết Lăng Tử Hạo đã nhận ra, cũng không phủ nhận, nói: "Đúng vậy, chính là cây tử kim sai đó. Ngày ấy ta nói đánh mất, bất quá là mượn một lý do giả vờ mà thôi." "Mục đích là gì?" Ánh mắt Lăng Tử Hạo từ nghi hoặc biến thành thâm trầm, suy nghĩ cũng dần rõ ràng: "Kỳ thật Mạc Tuyền và Trương Hằng cũng không có tư tình gì?" Dù sao ván đã đóng thuyền, Vân La cũng cắn răng mặc kệ, nói thẳng ra: "Chính là do Trương Hằng đơn phương tình nguyện mà thôi. Ngọc bội kia quả thật là Dương Mạc Tuyền đưa cho Nhan nhi, ngày đó nàng làm thành kiếm tuệ, ta còn ngắm nhìn một hồi, sau lại bị ta thuận tay đưa cho Trương Hằng. Về phần lá cây có viết bài thơ tình kia, không biết là cho ai, dù sao cũng không phải Dương Mạc Tuyền viết cho Trương Hằng. Đáng tiếc kế hoạch hoàn mỹ như vậy, đến cuối cùng vẫn sắp thành lại bại, không nghĩ cha lại thương Dương Mạc Tuyền đến vậy, cho chàng hưu thê lại không thả người, bây giờ còn được Hoàng Thượng thành toàn cho nàng cùng Nhan nhi. Mệnh Dương Mạc Tuyền thật đúng là quá tốt mà!" Lăng Tử Hạo có phần không thể tin được nữ nhân trên mặt đầy vẻ oán độc trước mắt này lại chính là thê tử mình, lại càng không dám tin tưởng ngày đó hắn bỏ Dương Mạc Tuyền bất quá chỉ là cái bẫy mà Vân La cùng Trương Hằng cấu kết thiết lập. Vừa sợ vừa giận, nhìn Vân La, một câu cũng nói không nên lời. Vân La thấy sắc mặt Lăng Tử Hạo thay đổi, ánh mắt đánh giá mình như thể đánh giá một người xa lạ, cũng ẩn ẩn sinh ra khiếp sợ, vội vàng lôi kéo ống tay áo hắn, nói: "Tử Hạo, cũng chỉ vì ta quá yêu chàng cho nên mới không muốn cùng người khác chia sẻ. Mà nói sao thì tuy rằng Dương Mạc Tuyền không có tư tình với Trương Hằng, nhưng không phải là nàng thích Nhan nhi sao? Nếu trong lòng nàng không có chàng, chàng bỏ nàng cũng là đương nhiên a!" Thấy sắc mặt Lăng Tử Hạo càng ngày càng đen lại, trong lòng càng hoảng, đành phải xuất ra đòn sát thủ: "Tử Hạo, là thiếp sai rồi, chàng vì hài tử ở trong bụng ta mà tha thứ cho ta một lần được không?" "Đủ rồi!" Lăng Tử Hạo nổi giận gầm lên một tiếng ngắt lời nàng, nhìn chiếc bụng nhô lên to tròn, rốt cuộc cũng không nói ra lời gì khó nghe, chỉ hất tay nàng, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng. Nếu lúc trước nghe lời cha, tự mình rước Dương Mạc Tuyền vào cửa thì sau khi nhìn thấy tuyệt sắc dung nhan của nàng cũng sẽ không quyết định rời nhà trốn đi, như vậy Dương Mạc Tuyền sẽ không cùng muội muội sớm chiều bên nhau rồi lâu ngày sinh tình, mà hắn lại sẽ càng không cưới Vân La, loại nữ nhân trong ngoài bất nhất, tâm thuật bất chính kia. Một bước sai, thua cả bàn cờ. Mà hắn sai lại đâu chỉ một lần? Giờ hắn không thể bỏ Vân La, bởi vì Vân La hoài thai hài tử của hắn, hắn cũng không thể vãn hồi Dương Mạc Tuyền, bởi vì Dương Mạc Tuyền cùng muội muội tương ái. Tiến, tiến không thể, lùi, cũng không xong. Không ngờ Lăng Tử Hạo hắn thế nhưng cũng có ngày rơi vào tình thế này, chẳng lẽ đây là vì hắn ham sắc phong lưu mà phải trả cái giá đắt sao? Lăng Tử Hạo ngẩng đầu, thấy Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan cười vui vẻ đi tới, vẻ mặt hạnh phúc ấy khắc sâu vào lòng khiến hắn đau đớn. Khung cảnh này vốn hẳn là thuộc về hắn! Muốn cười, cười không nổi, muốn khóc, lại không thể khóc. Lăng Tử Nhan nhìn thấy hắn, cười nói: "Ca, ta và Tuyền nhi sẽ xuất môn một chuyến nên sẽ không thể đi tiễn ngươi cùng Vân La đại tẩu, nếu có cơ hội thì sẽ tới kinh thành gặp hai người." Dương Mạc Tuyền chỉ khẽ gật đầu, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa thèm liếc hắn một cái, chỉ để lại một bóng hình xinh đẹp thản nhiên. Lăng Tử Hạo nhìn bóng dáng các nàng hòa lẫn vào nhau cùng đi xa dần, trong lòng ngũ vị lẫn lộn. *** Lăng Tử Nhan nói: "Tuyền nhi, chúng ta có thể ở bên nhau, nhất định phải đa tạ hai người." Đáng tiếc khi các nàng đến Lí phủ, gã thủ vệ trước cửa nói nhị thiếu gia cùng nhị thiếu nãi nãi đã rời nhà đi xa, bất quá để lại vài thứ cho các nàng. Đó là một con diều cũ, một phong thư mỏng màu tím. *** Bên bờ Thái Hồ, gió nhẹ vi tu thổi, hai nữ tử khuynh thành đứng trước gió, tóc đen phiêu vũ, có vài sợi lặng lẽ cuốn lấy nhau. Dương Mạc Tuyền mở phong thư, chỉ có vài chữ ít ỏi, là bút tích của Tử Y: "Không hối hận, chớ tưởng niệm." Lệ không tiếng động rơi xuống, tựa vào vai Lăng Tử Nhan, nhẹ giọng nói: "Nếu bọn họ không được như ý, ta sẽ áy náy đến chết mất." Lăng Tử Nhan đem diều cùng phong thư thả xuống nước, nhìn chúng trôi ngày càng xa, vươn tay nắm lấy tay Dương Mạc Tuyền, cùng nàng mười ngón tương khấu: 'Tuyền nhi, nàng còn nhớ bộ dáng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Dương Mạc Tuyền nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Lăng Tử Nhan, hồi ức lại trở về, như thể mới xảy ra ngày hôm qua, chậm rãi nói: "Đương nhiên nhớ rõ, ngươi tên tiểu bại hoại này, vừa đánh người lại còn uống rượu, thật làm ta sợ hãi, còn tưởng rằng phải gả cho một kẻ ăn chơi trác táng chứ." Lăng Tử Nhan cười nói: "Ta cũng thế, chưa từng thấy qua một nữ nhân chanh chua như nàng." Dương Mạc Tuyền hỏi: "Cho nên không phải oan gia không thành đôi, về sau Tử Y và Lí Vi Tu có thể cũng sẽ tương ái giống như chúng ta không?" "Ta không biết, chính là thế sự khó lường, nói không chừng bọn họ còn hạnh phúc hơn so với chúng ta!" Lăng Tử Nhan vòng tay ôm lấy người trong lòng: "Chúng ta hiện giờ cần phải càng thêm quý trọng lẫn nhau, như vậy mới không cô phụ tâm ý những người giúp đôi ta thành toàn, mà ta sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, lại càng sẽ không làm nàng thất vọng. Ta sẽ nắm chặt tay nàng, khiến cho thời khắc hạnh phúc kéo dài vĩnh viễn hết nhân sinh này." "Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?" (nắm tay người, còn mong gì hơn?) Dương Mạc Tuyền động dung nhìn nàng, hôn lên cánh môi hồng đỏ thắm: "Nhan nhi, ta yêu nàng." Trời chiều ngả về phía Tây, nhiễm hồng một đôi bạch y nữ tử đứng ôm nhau cùng một chỗ, càng phủ lên mặt hồ một tầng son. Trong tiểu thuyền bên hồ, Lạc Nhạn ló ra nửa thân mình: "Tiểu thư, thiếu nãi nãi, không còn sớm nữa, nên khởi hành rồi!" Bế Nguyệt đứng phía sau liền cốc nàng một cái: "Sao lại mau quên vậy, còn gọi thiếu nãi nãi?" Lạc Nhạn quay lại trừng mắt nhìn nàng: "Nàng lại đánh ta!" Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan nhìn nhau cười, thật đúng là không phải oan gia không thành đôi. Đang muốn lên thuyền, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến một hồi tiếng kèn cùng thanh la, không biết nhà ai nghênh thú tân nương...   Mời các bạn đón đọc Đại Thú Tân Nương của tác giả Lạc Khuynh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ - Nhân Sinh Giang Nguyệt
Không phải là con trưởng, không phải là con dòng chính càng không phải là đứa con út được cưng chiều, bên trên có đích mẫu khuôn mặt hiền từ nhưng lòng dạ độc ác, bên dưới còn có ấu đệ gào khóc đòi ăn thời khắc cần che chở, còn có bao nhiêu tỷ muội tốt minh tranh ám đấu. Một thiếu nữ của thế giới hiện đại, vì cứu người mà xuyên đến triều đại không biết tên, trở thành thứ nữ sau cánh cửa đại viện thâm sâu, che chở ấu đệ cùng nhược mẫu trôi qua cuộc sống khó khăn... *** "Tứ cô nãi nãi và Biểu thiếu gia, Biểu tiểu thư trở lại!" Nghe được tiếng kêu của hạ nhân, tay Chu thị run lên, nắm khăn thật chặt, hơn sáu năm, từ lần trước Tứ tỷ nhi trở lại đã hơn sáu năm! Sáng sớm sắc mặt Đại phu nhân âm trầm khóe miệng kéo lên một nụ cười, "Các ngươi cũng trở về đi thôi, ta cùng Tứ tỷ nhi trò chuyện!" Đại thiếu phu nhân vào cửa đã nhiều năm, lại vì Tào gia sinh Đích trưởng tôn, địa vị đã không dễ dàng dao động, mấy năm trước, sau khi Đại thiếu gia ra ngoài nhậm chức mãn nhiệm kỳ hồi kinh, Đại phu nhân làm bộ làm tịch giao việc bếp núc trong phủ cho Đại thiếu phu nhân chủ trì. Tào Ngọc Di đã có thân phận Hầu tước phu nhân Nhị phẩm, lần này Tào Ngọc Di trở về phủ, đương nhiên là Đại thiếu phu nhân tỉ mỉ an bài một phen, khắp nơi không chênh lệch với khi Tào Ngọc Linh trở về phủ, trong lòng Đại phu nhân dĩ nhiên chán ghét. Chu thị đè xuống lo âu trong lòng đi theo Lý thị, Trần thị cùng nhau đáp lại, sau khi hành lễ xong đi ra ngoài. "Tứ cô nãi nãi tốt lành!" Ở hành lang, đoàn người vừa vặn gặp được Tào Ngọc Di, mấy vị di nãi nãi rối rít hành lễ. Tào Ngọc Di nghiêng nghiêng thân thể, chỉ nhận nửa lễ, lại khẽ uốn gối hoàn nửa lễ, "Mấy vị di nương đi thong thả!" Thoáng qua hai hàng người Chu thị cố ý rơi ở phía sau mấy bước, len lén quan sát Tào Ngọc Di, thấy Tào Ngọc Di sắc mặt đỏ thắm, giữa lông mày đều giản ra, mới thoáng buông lỏng tâm. Tào gia sau khiLão thái gia đi rồi, Đại thiếu gia lại có nhiều con cái, Đại lão gia lên tiếng để cho cả nhà trên dưới sửa lại cách gọi, Đại phu nhân bây giờ nghiêm chỉnh là Lão phu nhân, Chu thị cũng đã thành Thái di nương, ngay cả tiểu nhi tử Lưu thị sinh sau này, năm nay mới sáu tuổi, cũng là Thất lão gia. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ của tác giả Nhân Sinh Giang Nguyệt.
Cô Nàng Hotboy - Ngải Khả Lạc
Bạn đang đọc truyện Cô nàng hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc trên website đọc truyện online. “Cô Nàng Hotboy” - nhan đề cuốn tiểu thuyết đã gợi cho bạn đọc sự tò mò, liên tưởng đến một cô nàng xinh đẹp, trẻ trung cá tính, và đi cũng với nó cũng là những tình huống oái oăm, dở khóc, dở cưới trong cuộc sống mà cô gặp. Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của ba nhân vật chính với tình huống là vì tấm vé xem quần vợt quốc tế mà ông con gái mình giả làm con trai đến câu lạc bộ của một trường học, mục đích giúp trường đó đoạt giải cao trong cuộc thi quần vợt quốc tế. Tuy nhiên, khi đến học ở trường thì cô lại phải ở chung phòng với một chàng trai cao to nam tính, cô gặp k ít khó xử. Là con gái nhưng lại phải đi vào phòng vệ sinh nam? Là bác sĩ thú y nhưng lại bị bắt đi phẫu thuật cho người? Là chuột xám nhưng lại bị đưa vào phòng thí nghiệm? Là đầu bếp nhưng lại bị bắt ép làm giáo viên mầm non? …..và biết bao nhiêu tình huống hoang đường mà cô gặp phải trong cuộc sống ở ngôi trường đó. Và cũng chính trong thời gian này cô nhận, bản thân có một thứ tình cảm đặc biệt đối với anh chàng cùng phòng. Vì giữ kín thân phận mình, cô đã giấu lòng. Cô quen với một anh chàng khác cũng đẹp trai, cũng tài hoa song lại có một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Và theo quy luật của tình cảm, người ta có thể giấu bất cứ ai chứ không thể nào lừa dối lòng mình. Khi con tim lên tiếng, là lúc cô biết rằng mình phải đi tìm lại tình yêu đích thực của bản thân. *** Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương. “Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam. Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn. Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy. Bị bố hãm hại bắt đến ngôi trường này…….. Lần đầu tiên đến trường……… Vào câu lạc bộ quần vợt nam….. Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam….. Thích Hàn Thành Nam……. Hiểu lầm với Hàn Thành Nam……. Hàn Thành Nam níu kéo…….. …….. Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức. Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ. “Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi. Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu. “Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng. Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao? Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu. Anh….. Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh. Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô. Anh….. “Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi. Anh muốn níu kéo tôi sao? Anh…… Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc. Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời. Anh ấy và anh…. “Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô. Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe. Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây? Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó. Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô. Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người. “Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy. Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào. “Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi. “Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”. Anh……. Mời các bạn đón đọc Cô Nàng Hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc.
Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Minh Châu Hoàn
Mới mười chín tuổi Tống Ương Ương nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, gả cho Trần Tấn Nhiên - Đại thiếu gia của Trần thị.      Một hôn lễ được tổ chức cực kỳ lớn phô trương thanh thế, giống như trong  huyền thoại, khiến cho tất cả mọi người trong thành phố này, ai ai cũng đều cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là sự mở đầu một cuộc sống hôn nhân đầy bi thương của Tống Ương Ương.      Bởi vì chán ghét việc tự chủ trương của gia tộc, bởi vì bất mãn với chuyện hôn nhân đại sự của mình lại bị cha mẹ điều khiển, ngay sau buổi hôn lễ, Trần Tấn Nhiên liền mất tích. Những ngày sau khi kết hôn anh cũng không hề xuất hiện ở tân phòng cùng với cô.      Ngoại trừ những buổi yến tiệc trọng đại cuối năm của gia tộc, ngoại trừ ngày mừng thọ của hai bên cha mẹ, cho tới tận khi ly hôn cô vẫn không hề được người chồng của mình yêu quý. Mà anh, cho dù có ngồi ở ngay bên cạnh cô, mặt mày cũng hoàn toàn không chút biến đổi, không thèm để ý hạ mắt liếc nhìn, ngắm nghía người con gái mặc chiếc áo choàng màu đậm ngồi ngay bên mình một cái.      Anh đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, thực sự khách khí, chi phiếu ký gửi cho đều đặn hàng tháng, quà tặng trong các dịp sinh nhật, ngày lễ không quên. Nhưng mà cho tới tận bây giờ, anh lại hết sức keo kiệt, không muốn tặng cho cô một nụ cười, hay tặng cho một ánh mắt đầy quan tâm chăm sóc với cô.      Sau ba năm cưới cô, anh vẫn không hiểu rõ được người vợ nhỏ của mình  thuộc kiểu dạng như thế nào. Tống Ương Ương lúc đầu còn tràn đầy sự chờ mong, nhưng về sau trái tim cô cũng dần dần nguội lạnh như tro tàn. Cuối cùng, sau ba năm sống trong tình trạng như vậy, cô quyết định ra đi. Dưới sự trợ giúp của những người bạn tốt, cô bắt đầu cuộc sống mới của mình ở một nơi hẻo lánh.      Cô mở một quán cà phê nho nhỏ, phong cách đặc biệt yên tĩnh và thư thái. Trong thời gian này Trần Tấn Nhiên lại trở thành khách quen ở chỗ đó. Bọn họ dần dần quen biết, nói chuyện với nhau thật vui. Chỉ là anh thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, không thể tin được, người phụ nữ trong sáng như ánh nắng ban mai, dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mắt mình kia, lại chính là người vợ mà anh đã lạnh nhạt suốt ba năm. Anh chợt có chút nghi hoặc, hỏi ý kiến cô về sự bất đồng của người phụ nữ, cô chỉ mỉm cười đối với anh, chân thành nói ra những cách nhìn và quan điểm chân thật nhất… Chỉ chớp mắt một cái, nhưng lệ đã rơi đầy mặt.      Trần Tấn Nhiên, chẳng lẽ anh vẫn một mực không nhận ra rằng, tôi là một cô gái có học thức, không phải là một con rối chỉ biết hoạt động theo sự điều khiển của người khác.      Chuyện xưa của bọn họ, ba năm sau, mới được long trọng mở màn trong sự tĩnh lặng. *** Bộ truyện “Cô dâu mười chín tuổi” của tác giả Minh Châu Hoàn lẽ ra đã được Mẹ Bầu và trangthao cho ra mắt bạn đọc cách đây 2 năm. Song do một số biến cố, bộ truyện này bị tạm ngưng lại... Mẹ Bầu vẫn luôn canh cánh trong lòng món nợ ân tình này với với bạn đọc. Cho đến hôm nay, dù không có trangthao cùng đồng hành bên cạnh, Mẹ Bầu vẫn quyết định tự mình edit bộ truyện này. Các bạn đọc đã từng quen biết với nhân vật Trần Nhị, hay Trần Tấn Nhiên qua bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc” mà Mẹ Bầu và trangthao đã từng edit cách đây 4 năm. Đây là một trong những người bạn của Thân Tống Hạo, vai nam chính của bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc”. Hy vọng bộ truyện này sẽ mang đến cho bạn đọc những cung bậc cảm xúc mới về nhân vật chúng ta đã từng quen biết. Bộ truyện này Mẹ Bầu edit để mừng sinh nhật lần thứ 7 của Box Tiểu thuyết – Diễn đàn Lê Quý Đôn, và cũng là quà tặng cho người bạn tri kỷ trangthao yêu quý của Mẹ Bầu. *** Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Thiếu Dương lại không có vẻ vui mừng và kích động giống như Sầm Bội Nghi, đã phần trong đó, cũng chỉ là sự sâu thẳm không thấy được, hoặc là không thấy rõ ràng lắm, hay nói đúng hơn, đó là sự lảng tránh cùng với những rắc rối cùng với những mờ mịt không thấy bờ bến. Sau khi về đến nhà Bội Nghi liền bảo tài xế trở về, sau đó cô đỡ Tần Thiếu Dương lên lầu, đi vào trong nhà. Căn nhà trọ nho nhỏ này có hai phòng hai sảnh, các phòng trước sau như một đều được dọn dẹp sạch bóng. Nữu Nữu một mình chờ đợi không chịu đựng được, đã sớm đi ngủ cùng với tiểu bảo mẫu. Hai người cũng không làm rộn giấc ngủ của con gái, liền đi vào trong phòng ngủ chính. Bội Nghi trước giúp anh cởi quần áo ra. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bội Nghi liền nhìn thấy bên cánh tay trái là từng mảng, từng mảng lớn bầm tím, có chỗ còn bị rách da, vết máu cũng đã thấm ra ngoài. Ngoài ra đập vào mắt cô chính là vết thương trên người anh, so với mấy tháng trước, lại có thêm mấy đường nữa. Bội Nghi nhìn anh chỉ chực rơi nước mắt, nhưng lại sợ anh lo lắng, cô cuống quít lấy cớ đi lấy hòm thuốc, đi tới phòng chứa đồ ngồi đó khóc hu hu một hồi lâu. Bội Nghi thật sự rất sợ! Ngày trước khi còn chưa ly hôn thì mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, là mỗi một ngày vào buổi tối, nếu như không đợi được anh trở lại nhà an toàn, cô tuyệt đối sẽ ngủ không yên. Cuộc sống hàng ngày của anh đều phải trải qua những cảnh tàn nhẫn bởi lưỡi dao liếm máu. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ như vậy, quả thực cũng đã sắp phát điên mất rồi. Lúc đi ra ngoài, Bội Nghi cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh. Cô đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân thể cao cao to to của người nào đó vẫn đang nằm ở trên giường, thế nhưng đã ngủ thiếp đi. Khi Bội Nghi cầm hòm thuốc đi tới, cô cố ý không muốn để cho chính mình phải nhìn thấy những vết thương đan nhau chằng chịt trên người anh. Cô buông tầm mắt xuống, chỉ bôi thuốc tiêu viêm cho vết thương mới bị tối nay cho anh, sau đó thoa một lớp thuốc cao tiêu sưng rồi mới cẩn thận băng bó lại. Trên người Tần Thiếu Dương đầy mùi rượu, đã vậy, trên mặt trên người anh còn ướt át do bị cô dội cho một ly trà, anh không tắm làm sao ngủ được chứ? Bội Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Thiếu Dương, mau tỉnh mau tỉnh lại đi, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp…" Tần Thiếu Dương hé cặp mắt lờ đờ do say rượu, nhìn người phụ nữ mê ly ở trước mặt, lầu bầu y như một đứa trẻ con vậy: "Bội Nghi, em vẫn cứ luôn thích sạch sẽ như vậy…" Bội Nghi dở khóc dở cười, lại đẩy đẩy anh: "Mau dậy đi, trong phòng toàn là mùi thúi trên người của anh thôi…" Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Mười Chín Tuổi của tác giả Minh Châu Hoàn.
Bất Chấp Tất Cả - Cư Tiểu Diệc
Mười năm trước lúc chia tay, anh nói cho cô biết, cô không phải là người phụ nữ anh muốn. Trải qua mười năm gặp lại, cô nói cho anh biết, anh chỉ là cha của con cô. *** Đây là một truyện ngược, không phải loại ngược đau đớn nhất thời mà là dằn vặt lâu dài, nó không khiến người đọc khóc nhưng mỗi tình tiết cẩu huyết đau lòng sẽ khiến tim nhói lên từng nhịp, sẽ có chút thất vọng với vài nhân vật nhất là nam chính và nữ phụ, tất nhiên không ai là hoàn hảo nhưng họ cũng không phải là một người tốt đáng trân trọng. Khi đọc truyện Ma không cần thánh phụ thánh mẫu nhưng Ma muốn một người biết dừng lại đúng lúc, biết hiểu khi nào là điểm mấu chốt nên bỏ đi cái gì và giữ lại cái gì. Một chút về nữ phụ thì chính là một người con gái tốt nhưng bị những suy nghĩ tâm lí vặn vẹo đánh mất chính mình, sau đó lại đỗ lỗi cho những sai lầm mà không chịu đối mặt với nó. Nói tóm lại khi đọc truyện sẽ có chút phản cảm với nam chính, với nữ phụ còn nữ chính yếu đuối nhưng khi cần thiết cũng sẽ kiên cường, cũng sẽ mạnh mẽ, cô ấy rất cố gắng nhưng đến lúc mệt mỏi thì sẽ buông tay, Ma rất thích nữ chính này, cầm được thì phải buông được. Trong truyện còn có một tiểu quỷ rất đáng yêu, cậu bé là điểm sáng, là niềm vui nhưng cũng là mấu chốt của câu chuyện. Tiểu Ma Bạc Hà *** Tô Hiểu Mộc cởi tạp dề, từ phòng bếp trở lại phòng, đã thấy một màn làm người ta dở khóc dở cười như vậy — Con gái Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm của cô, ngón tay nhỏ mập mạp cầm son môi của cô vẽ ở trên mặt, bình bình lọ lọ trên bàn cũng bị con bé mở ra, trên mặt bị nó mò mẫm như cầu vồng. Thật ra thì Tô Hiểu Mộc rất ít trang điểm, cô dễ bị dị ứng, đến kem dưỡng da cũng phải chọn rất cẩn thận, chẳng qua mấy năm nay bởi vì Cảnh Diễn dốc lòng chăm sóc, sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, có một số trường hợp cũng cần trang điểm trang nhã một chút. Bé gái chung quy là thích xinh đẹp, Tiểu Cảnh Mộ cũng không ngoại lệ. Cô bé thích nhất đeo giày cao gót của mẹ, đôi chân nhỏ mạp mạp đi vào còn chưa đủ, nhất định phải đeo đi, đã từng ngã khóc cả buổi. Cảnh Mộ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất thích bắt chước người lớn, mỗi ngày la hét con muốn lớn lên, không cho người khác nói bé còn nhỏ. Càng lớn tính tình lại càng rõ ràng, Cảnh Mộ giống mẹ Tô Hiểu Mộc, nhìn mảnh mai, thật ra hiếu thắng, Cảnh Nghiêu giống như cha Cảnh Diễn, hiểu chuyện trầm ổn, không cần người lớn quan tâm. Tô Hiểu Mộc ở cửa thất thần một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy con gái hắt xì một cái, cô lập tức hoàn hồn vọt vào. "Tiểu Mộ, con thế nào rồi?" Thần kinh nhạy cảm của Tô Hiểu Mộc sắp bộc phát. Hen suyễn có xác suất di truyền nhất định, Tiểu Nghiêu bây giờ học lớp mười cũng không có chuyện gì, cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ đối với Tiểu Mộ càng khẩn trương, thỉnh thoảng bị cảm vặt cũng có thể khiến cho cô mấy ngày ngủ không ngon. Cảnh Mộ căn bản không biết nỗi lo của mẹ, cô hề nhí quay đầu lại cười hì hì nhìn cô nói: "Mẹ, con xinh không?" Vừa nói xong lại là một cái hắt xì. Tô Hiểu Mộc giận tái mặt, lấy quần áo thay cho cô bé trước, lại dùng khăn giấy ướt lau những thứ trên mặt cho cô bé. Mời các bạn đón đọc Bất Chấp Tất Cả của tác giả Cư Tiểu Diệc.