Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Tình trạng bản gốc: hoàn 60 chương + 2 phiên ngoại Editor – Beta : Leslie Cat Thể Loại: Đô thị tình duyên, hiện đại giá không, linh hồn chuyển hoán, điềm văn, Chủ công, tàn tật thụ. Nhân vật chính:Đại Hắc (Lục Thừa Nghiệp) x Trương Hàng. Sau khi Lục Thừa Nghiệp bị tai nạn xe cộ lại được cơ hội trọng sinh biến thành Đại Hắc vừa ra đời,đó là một con chó cảnh giống Labrador. Thứ nhất, sau này chó cảnh còn có thể biến lại thàn người, vì vậy xin đừng thảo luận đề tài khẩu vị nặng như nhân x thú với ta. Thứ hai, tuy rằng rất thích chủ thụ, thế nhưng tác phầm này vẫn tương đối thích hợp để Labrador làm công. Thứ ba, tác giả không thuộc đảng khảo chứng, viết văn phần lớn thỏa mãn cơn động kinh của bản thân, bên cạnh cũng không có bằng hữu khiếm thị, vì vậy rất nhiều tình tiết chỉ có thể dựa vào tưởng tượng. Những bạn thích khảo chứng xin đừng phỉ nhổ. Victor (có lẽ là tên đầu tiên tác giả muốn đặt cho nhân vật) tương đối văn nghệ, thế nhưng ta vẫn thích cái tên Đại Hắc này! *** 60 chương – đủ để kể lại một tình yêu cao đẹp giữa hai người, đồng thời tái hiện rõ lòng người trong xã hội hiện tại. Gói gọn trong cả câu truyện là cuộc đời một đứa trẻ bất hạnh và mối tình của cậu ta với người bạn bên cạnh (một thanh niên xấu số trọng sinh vào một con chó ( ̄^ ̄゜)). Ức chế thần kinh trung ương (ta đã từng), bấn loạn trước sự moe moe của đôi bạn trẻ, và cuối cùng là sự yên tĩnh trong lòng sau khi đọc hết truyện, đó chính là tất cả cảm xúc của ta trong suốt thời gian đọc bộ truyện này. Truyện ấm áp, thuộc loại thanh thủy văn, thím nào đang muốn đọc thể loại nhân thú, hàng H nóng hot thì tránh va vào hố này nha.   Anh công của chúng ta, một tổng tài đẹp trai cao ráo, đã là tổng tài thì khỏi cần bàn tới địa vị, quyền thế lẫn gia tài của ảnh rồi ha, đáng tiếc cho một thanh niên làm đúng vai trò của một ông chủ lớn nghiêm khắc khiến bao kẻ làm trò sau lưng oán hận, có lẽ oán niệm quá nặng dẫn đến việc ảnh bị tai nạn xe rồi quay về mấy năm trước, trọng sinh vào một con…cún và được em thụ mua về nuôi. Lại kể lại em thụ, một cậu trai vừa tròn 15 tuổi, đúng chuẩn con ngoan trò giỏi đáng tiếc thay một đứa trẻ như thế lại bị ông trời quay lưng, ngày hôm qua còn hạnh phúc biết bao nhiêu, hôm nay đùng một cái tai vạ liền ập tới đầu. Cứ nghĩ tháng ngày ấm áp của thụ và chú khuyển Đại Hắc cũng chính là anh công của chúng ta cứ thế lặng lẽ trôi qua, ai ngờ tin buồn từ gia đình đổ lên đầu thì thôi đi, đằng này em mới đó liền nhận được tin mình bị bệnh sắp có nguy cơ mù lòa, nghe đã ngửi thấy mùi cẩu huyết rồi. Truyện này đặc biệt một chút đó là trong truyện có ngược, nhưng đoạn ngược này không xuất phát từ phía hai nhân vật mà là do bên gia đình em thụ tác động đến, thật sự thì tình tiết thế này đọc nhiều rồi mà bây giờ mới là lần đầu tiên cảm thấy thật sự ức chế. Nhưng đoạn này cũng là điểm sáng của truyện, miêu tả tâm lí nhân vật sâu sắc, tái hiện tình trạng vô tình của con người trong xã hội hiện đại ngày nay, và cũng đẩy mạnh tình cảm giữa hai nhân vật công thụ. Có thể nói truyện này là nửa nhân thú nhỉ, vì sau này có một biến cố gây nên bước ngoặt trong cuộc đời em thụ, Đại Hắc lại quay về làm anh công, những chuyện trong quá khứ lẫn tương lai đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nói vậy thôi chứ truyện không rối đâu. Không đọc là bạn đã bỏ qua một tác phẩm hay rồi đó! *** Mẹ đẻ: Thanh Sắc Vũ Dực Con nhỏ: Trương Hàng x Lục Thừa Nghiệp (aka Đại Hắc) - ( Kiên trì ôn nhu lạc quan cường thụ x Phúc hắc cực kì chân chó thê nô cường công) Rà bom: (Công) trọng sinh, hiện đại, nhân thú, đô thị tình duyên, dưỡng thành, điềm văn, ngược (có 1 chút), 1x1, tình hữu độc chung, THANH THỦY VĂN, HE. Tuổi thọ cuộc đời: 60 chương chính văn + 2 phiên ngoại Lời khuyên nho nhỏ: Các em gái yêu lông yêu chó đâu hết rồiiiii, vô đêyyyy em eiiii, trừ việc không có H, mọi thứ đều hoàn hảo =)))) khoảng chương 4x công quân sẽ biến về thành người nên cũng không có nhân thú gì nặng đâu... Tiểu sử cuộc đời: Công quân là Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ, sau khi giao hết quyền hành cho cấp dưới liền lái xe vi vu đi hưởng thụ cuộc đời ăn chơi. Ai ngờ công quân bị tai nạn và suýt tạch, vì linh hồn của công quân nhập vào xác 1 con chó labrador mới sinh. Công quân được thụ quân mua về năm 15 tuổi. Được chăm sóc nuôi dưỡng trong sự ấm áp của cậu chủ nhỏ, trong gia đình kiểu mẫu hạnh phúc, công quân cứ nghĩ mình sẽ sống cuộc đời nhàn nhã như thế đến hết đời, nào ai ngờ... biến cố xảy ra. Năm ấy thụ quân mới 16t, cha mẹ li dị vì mẹ ngoại tình, và thụ quân là con hoang. Lưu lạc giữa trời đông giá rét, cuộc đời còn dồn cậu bé ấy đến đường cùng khi thụ quân biết mình bị bệnh nan y về mắt và mù mãi mãi. Bên cạnh thụ quân trong khoảnh khắc gian nan ấy là công quân. Dù trong thân xác 1 con chó, nhưng công quân vẫn bên cạnh thụ quân từng giây từng phút, giúp đỡ thụ quân vượt qua những khó khăn gian khổ nhất cuộc đời. Một người một chó nương tựa vào nhau để sống. Nhưng oái oăm sao, khi cuộc sống đã gần như là ổn định và mở ra cánh cửa hi vọng mới cho 2 người, thì công quân vì cứu thụ quân tránh khỏi tai nạn xe hơi mà chết. Động lực sống duy nhất cũng bỏ thụ quân mà đi, cậu thanh niên mới 20t ấy phải chịu hết những đau thương dằn vặt của cuộc đời. Nhưng mà đây vốn làm điềm văn HE a... Nên sau khi "chết", hồn của công quân lại trở về với thân thể cũ của mình. TRUY THÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊ. Và tìm ra người đứng sau màn hại công quân ~ Kết HE hạnh phúc. Cái ngược ở trong bộ này không phải tình cảm, mà là hiện thực cuộc sống. Những đứa trẻ sẽ phải lớn lên khi đối mặt với trường đời khắc nghiệt, nhưng cái giá để Hàng Hàng trưởng thành quá lớn. Là một cậu bé ưu tú, vô ưu vô lo, được nuôi dạy trong 1 gia đình có  giáo dưỡng kiểu mẫu, bỗng nhiên 1 ngày, cha mẹ li dị, mẹ đi ngoại tình, và cậu vốn không phải con ruột của cha. Bị xa lánh, hắt hủi, phải đối mặt với những lời nói cay nghiệt, đanh nghiến khiến tâm hồn trong sáng của đứa trẻ mới 15t bị tổn thương đến chảy mái và mưng mủ. Càng tệ hơn, trong hoàn cảnh ấy, Hàng Hàng lại biết đến căn bệnh nan y, khiến cả đời cậu phải sống trong màn đêm đen u tối. 15 tuổi - cái tuổi giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, cái tuổi tâm sinh lí yếu đuối nhất đã bị cha mẹ ông bà người thân phá nát và chà đạp. Giữa mùa đông lạnh giá, một cậu bé mù vừa mất đi tất cả, chỉ còn lại những tổn thương tâm hồn, đã ép Hàng Hàng phải trưởng thành sớm so với những đứa trẻ khác. Mà chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu lại là một con chó. Thật phỉ báng làm sao! Chính trong những năm tháng gian khổ đó, Đại Hắc là đôi mắt là bước chân nâng đỡ Hàng Hàng, là động lực sống duy nhất của cậu. Vì thế năm 20t nghiệt ngã, giữa tiếng còi xe, tiếng ồn ào bàn luận, Hàng Hàng chết lặng gào thét tên Đại Hắc, ôm lấy con chó đã nát xương thịt hòa vào với máu mà khóc. Sau đó Hàng Hàng không còn khóc được nữa, bởi cậu biết trên cuộc đời này không còn ai thương cậu, an ủi cậu, đau lòng vì cậu khi cậu rơi nước mắt. Cảnh đau lòng nhất là khi Hàng Hàng vô thần ngồi trong bệnh viện, bần thần hỏi Đại hắc đâu? rồi lẳng lặng xé toạc những âm mưu của Lục Thư Nghiệp (khi chưa có kí ức của Đại Hắc) dù cậu và Đại Hắc là nhân vật bị vạ lây. Cảnh buồn nhất là khi Hàng Hàng lạnh lùng ôm hũ tro cốt của Đại Hắc về quê.... Tác phẩm này đã làm ta phải rơi nước mắt trước số phận bất hạnh của Hàng Hàng, nếu là ta, ta không làm được như cậu ấy, ta sẽ tự bức điên mình rồi tự tử luôn. Nhưng Hàng Hàng vẫn sống, thoi thóp mang theo những kí ức tươi đẹp để sống, vì cậu biết Đại Hắc đã chuẩn bị tất cả, để lại cho cậu tiền, nhà, quán bar, cố phần công ty... là mong cậu sống cả đời vô lo dù nó không còn nữa. Thực ra phần tác giả viết rất tinh tế, nhiều triết lí cuộc sống được gửi gắm dưới góc nhìn của Đại Hắc đáng suy ngẫm. Trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều người tốt với Hàng Hàng, đó là cảnh sát trẻ Tiếu Nhâm, là bác sĩ  thú y già họ Tiếu, là thầy cô trong trường khuyết tật, là những người ôm Hàng Hàng ở sân bay,... Tất cả họ đều là người qua đường, nhưng họ sẵn sàng thể hiện một chút tình thương với những người xa lạ, vì thế trong xã hội này vẫn còn rất nhiều thứ tươi đẹp, nhiều nguời tốt đẹp để giúp con người ta có thể sống tiếp, dù đã mệt mỏi và bất lực đến không thể rơi nổi 1 giọt nước mắt. Thực ra nó không hoàn toàn ngược đến đau khổ, đảng sủng văn vẫn có thể đọc thoải mái nha. Phần sau là khi công quân tìm lại thụ quân, giữa quán bar, Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ băng kín người, chân còn bó thạch cao kêu "Gâu, gâu" để đổi lấy 1 cái nhìn của mỹ nhân là mấy thím hiểu trình độ hài hước thế nào rồi  đấy =))))))))))))) Phần sau này có khỏang 20 chương cuối, âm mưu dương mưu đọc chưa đã lắm, giải quyết hơi nhanh, cơ mà không còn khúc mắc chưa tháo gỡ, đọc cũng ok =))) chủ yếu là 2 pé quăng cẩu lương hà. Nhận xét hành văn: =))) Truyện của Thanh Sắc ko có gì để nhận xét hết, ta chỉ muốn cầu thêm phiên ngoại ngọt ngào thôiiii *** Trùng sinh thành đạo manh khuyển - Thanh Sắc Vũ Dực. Thể loại: ĐM, hiện đại, đô thị tình duyên, linh hồn chuyển hoán. Cp: Lục Thừa Nghiệp ( Đại Hắc ) - Trương Hàng. Bản thân mình vốn dĩ rất thích tác giả Thanh Sắc Vũ Dực từ truyện Thượng Tá. Một kịch bản khá kịch tính, tương đối gay cấn nhưng không kém phần lãng mạn và hài hước. Thực ra giọng văn của Thanh Sắc Vũ Dực khá là tình cảm. Dù cho là truyện hài hay truyện nghiêm túc, đều mang một phong thái bình thản nhưng tình cảm rất chân thành. "Trùng sinh thành đạo manh khuyển" quả thực là một truyện vô cùng thành công của Thanh Sắc Vũ Dực. Truyện làm mình khóc rất nhiều. Không phải ngược tâm do hai người Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng gây ra cho nhau đâu. Mà do cuộc đời của Trương Hàng thực sự quá cay đắng. Câu chuyện kể về Lục Thừa Nghiệp sau khi bị một tai nạn giao thông thì trùng sinh thành 1 con chó Labrador - một giống chó rất thông minh, thường được dùng để làm chó dẫn đường cho người mù. Lục Thừa Nghiệp được Trương Hàng chọn mua về nuôi. Và tình cảm của hai người được bồi dưỡng từ ấy. Trương Hàng là một đứa trẻ hiền lành tình cảm, rất biết đối nhân xử thế, yên lặng và tài giỏi. Cậu hoàn toàn không coi Đại Hắc ( Lục Thừa Nghiệp ) là một con chó đơn thuần, còn là 1 người bạn, 1 trách nhiệm khi cậu nhận "nó" về làm một thành viên trong gia đình. Nhưng cuộc đời của Trương Hàng thì lại không suôn sẻ hạnh phúc là bao. Khi cái gia đình tưởng như ấm áp của cậu tan vỡ mà không hề báo trước. Khi đôi mắt vốn sáng của cậu tối dần. Trương Hàng nhanh chóng trở thành một cô nhi mù lòa, một tâm hồn của đứa trẻ mới mười sáu, không quá mong manh nhưng thực sự vẫn rất dễ tổn thương, nước mắt cậu rơi thật nhiều nhưng người làm bố kẻ làm mẹ kia đâu có hay. May mắn làm sao bên cạnh cậu có Đại Hắc - con chó Labrador đen ấy luôn luôn bên cạnh cậu, để cậu có 1 chỗ dựa, có một hơi ấm, có một nguồn sáng để dựa dẫm và hướng tới. Lục Thừa Nghiệp dành một tình cảm khá đặc biệt cho Trương Hàng. Và Trương Hàng cũng vậy. Lục Thừa Nghiệp thương yêu Trương Hàng vì Trương Hàng là một đứa trẻ xứng đáng được yêu như thế. Cậu ngoan ngoãn nhưng thông minh và bình tĩnh. Biết suy xét trước sau. Những kẻ xung quanh cậu thật ích kỷ. Người từng làm cha, từng làm mẹ cậu ích kỷ chẳng hề nghĩ tới cảm xúc hay tương lai của cậu. Họ chỉ nghĩ tới chính bản thân mình. Còn cậu, vì họ ích kỷ, cậu nhìn ra sự ích kỷ đó, cậu thất vọng nhưng cũng vẫn tìm cho mình một lối ra. Cậu để họ được tự do ích kỷ, còn bản thân thì chịu thiệt vì cậu muốn những người đó được hạnh phúc. Hoặc chính xác hơn là, thà rằng như vậy đi, còn hơn để bản thân chịu tổn thương hơn nữa. Lục Thừa Nghiệp nhìn ra sự bất lực và những tổn thương mà Trương Hàng phải hứng chịu. Anh cũng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé ấy đứng dậy sau bao nỗi đau và vấp ngã, tự trưởng thành, tự cứng cỏi, tự đứng lên trên đôi chân của mình. Và rồi từ sự thương cảm, tình cảm của anh dành cho Trương Hàng đã biến đổi lúc nào không hay. Một tình cảm mà khi anh là chó, anh chỉ có thể đi đằng trước dẫn đường và đi đằng sau để bảo vệ. Còn đối với Trương Hàng, Đại Hắc là một "người" rất đặc biệt. Một con chó thông minh, biết thương và quan tâm tới cậu rất nhiều. Còn nhiều hơn nhiều so với người làm cha mẹ kia có thể làm được. Đại Hắc cho cậu chỗ dựa những lúc cậu đổ vỡ. Đại Hắc cho cậu hơi ấm khi cậu lạnh lẽo. Đại Hắc luôn ở đó, khi bàn tay cậu với tới. Khi cậu tưởng chừng như là kẻ cô đơn duy nhất trên cõi đời này, thì Đại Hắc đứng bên chân cậu, cọ vào tay cậu, đưa dây cổ nó vào tay cậu, và dắt cậu đi tiếp về phía tương lai. Nói mình khóc gần hết truyện không phải nói ngoa đâu. Thực tình bản thân mình cũng là đứa dễ rơi nước mắt. Hầu hết các truyện bình thường mình chỉ rưng rưng ở một số chi tiết cảm động. Nhưng với truyện này, nước mắt cứ tự rơi lúc nào không biết. Một đứa trẻ tự vực dậy, đón nhận và làm quen với một thế giới đen tối đúng nghĩa mà trước đó nó không hề nghĩ tới. Thân tình phai nhạt rồi trở thành một kẻ cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời này. Nếu không có Đại Hắc, không biết rằng Trương Hàng sẽ ra sao. Bản thân Lục Thừa Nghiệp về sau trở lại với thân xác của mình cũng từng nghĩ may mắn vì anh từng bị tai nạn tưởng chết, để có thể trở thành Đại Hắc. Vì nếu không có anh, những lúc bất hạnh kia ập đến với Trương Hàng, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ ăn ở đâu? Ngủ ở đâu? Cậu biết tìm ai giúp đỡ với đôi mắt mù lòa? Trương Hàng rất mạnh mẽ và thông minh. Trương Hàng có thể tự cứu lấy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng còn tâm hồn cậu thì sao? Ai để ý tới trái tim rạn nứt của một đứa trẻ côi cút mù lòa? Cả Lục Thừa Nghiệp lẫn Trương Hàng đều trao cho người kia một nửa linh hồn của mình. Đã cùng nhau trải qua những quãng ngày đen tối nhất của cuộc đời, nên tình cảm của hai người rất sâu sắc nhưng cũng vô cùng bình dị. Truyện cũng xen lẫn khá nhiều tình tiết hài hước nhẹ nhàng, gây cười một cách dễ chịu. Cho tới cuối cùng, tuy rằng khóc khá nhiều, nhưng cảm xúc còn đọng lại trong mình lại là thở phào nhẹ nhõm và có chút hạnh phúc nho nhỏ. Rốt cuộc thì người thương nhau lại về với nhau. người tốt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc của riêng họ, dù cho quãng đường đi tới có khó khăn đau khổ tới đâu.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!
Tang Du một cô gái sở hữu đôi mắt âm dương, sau tai nạn xe cộ năm tám tuổi thì bắt đầu nhìn thấy được ma, những thực thể thuộc thế giới bên kia, thường xuyên cười cười nói nói về phía hư không làm cho người ta có ấn tượng kỳ quái, đến khi phát hiện ra được sự kỳ lạ của bản thân thì đã không có một mống bạn bè nào. Mục Dung ban ngày làm chủ ở cửa hàng vàng mã phục vụ người sống, kiếm tiền nuôi thân. Ban đêm lại là Tử Thần phụ vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*. (* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.) Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn bè. Có lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất hồn. Mục Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng: Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vụ. Vì vậy, Tang Du chuyển đến... Tang Du: Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ?? ~~~~~~ Diễn chính: Tang Du, Mục Dung Phối diễn: A Miêu, Hách Giải Phóng và vô số người người quỷ quỷ Đặt 1 tảng đá vào chân. Ảnh bìa: @An Celle (Bachgiatrang.com) *** Nhìn cặp mắt ướt sũng của tiểu Hắc, tâm tư rối bời của Mục Dung cũng giảm đi. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, đều là người trước giờ chưa từng thấy nhưng quen thuộc, bên người đó luôn có bóng hình của tiểu Hắc. Tiếu Hắc liếm liếm lòng bàn tay Mục Dung. Nó an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Mục Dung, giống như ngày xưa. Trên bầu trời Tang Du và lão cục trưởng hừng hực khí thế, Tang Du chiếm được thế thượng phong nhưng lão cục trưởng một mức trốn sau Bát Chỉ Kính, Nhược Thủy công kích không hiệu quả. Từ góc độ Mục Dung mà nhìn, Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt quỷ dị kia cùng tản ra một vầng ánh sáng đỏ. Đột nhiên, bên trong tâm thức của Mục Dung đau xót, cô nhìn thấy Bát Chỉ Kính, hắn đã trưởng thành thành thiếu niên phong độ tao nhã, mặc trường bào âm dương thuật sĩ xứ Phù Tang, đầu đội mũ đen dài, hắn bị phong bế trên cọc gỗ dài, đại huyệt trên thân thể bị đinh dài màu đỏ ghim lên, cây đinh đen dài to bằng ngón tay đâm vào lưng hắn. Mặt Bát Chỉ Kính tái nhợt không chút máu, đuy đớn thống khổ lộ ra khẩn cầu, Mục Dung tựa như nghe được hắn tuyệt vọng nói: Cứu ta. Trên bầu trời huyết sắc của Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt càng lúc càng bành trướng. Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng yên tĩnh nằm trên mặt nước, lại nhìn Lang Vương Tiếu Nguyệt máu me khắp người. Phóng tầm mắt, trong bóng tối vô tận chỉ có Nhược Thủy đầy tử khí, bên tai quanh quẩn tiếng cười của lão cục trưởng. Mục Dung vỗ vỗ đầu tiểu Hắc, nói khẽ: "đến lúc rồi, đúng không?" Tiểu Hắc hừ một tiếng cọ cọ chân Mục Dung, sau đó vẫy đuôi đi ba vòng quanh Mục Dung, sau đó hoá thành Hàng Ma Xử* bay tới trước mặt Mục Dung. Mục Dung khoanh chân ngồi trên mặt nước, hai tay cầm Hàng Ma Xử, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô quăng Hàng Ma Xử lên cao, chắp tay trước ngực chậm rãi nhắm mắt. Tang Du cảm nhận được dị thường cúi đầu nhìn xuống, phản xạ đầu tiên là mặc kệ bóng đen nàng lao xuống nhưng nửa đường ngừng lại, nhìn Hàng Ma Xử toả sáng lung linh trên đầu Mục Dung. Mời các bạn đón đọc Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu.
Từng Nghe Giọng Nói Của Anh
Từ Gia Diễn có nghệ danh là Pot, một đại thần trong giới thi đấu eSport. Con đường sự nghiệp của anh bị gia đình phản đối, nhưng vì đam mê, anh vẫn cố gắng hết mình. Cống hiến cho sự nghiệp trong suốt 10 năm, danh tiếng của Pot đạt được chỗ đứng vững chắc trong lòng người hâm mộ, cũng như các tuyển thủ cùng giới. Đối với Từ Gia Diễn, eSport không chỉ là công việc, mà còn là tâm huyết của anh, các hậu bối trong đội không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người anh em thân thiết. Thế nhưng cuộc đời của anh như một vòng tròn khuyết, nơi mà hàng ngày đều lặp lại những hành động một cách rập khuôn. Tô Trản chính là một điểm nhấn hoàn thiện cuộc sống tẻ nhạt của anh, cô như một món gia vị mà chỉ cần nêm nếm một chút thôi đã có thể khiến món ăn trở nên hoàn hảo tuyệt đối, có thể chinh phục cả những nhà phê bình khó tính nhất. Cô làm náo loạn thế giới nhỏ của anh, khi ở bên cô, Từ Gia Diễn chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm nhận hơi thở của cô thôi, cảm xúc của anh đã chẳng thể điều khiển nổi. Tô Trản rất xinh đẹp, dáng người hay khuôn mặt đều để lại ấn tượng khó quên cho người khác. Nhưng những vẻ bề ngoài phù du, Từ Gia Diễn chẳng hề để ý, thứ đã khiến anh quay đầu lại nhìn cô, chính là vẻ đẹp nội tâm, chính là trái tim ấm áp của Tô Trản.    Từng chi tiết nhỏ, từng hành động anh làm đều có sức hấp dẫn chết người với cô. Một đại thần tài giỏi, đẹp trai, lạnh lùng, không vướng vào nữ nhi tình trường, đúng là thiếu điều tu thành chánh quả. Vậy nên để theo đuổi anh, Tô Trản cũng khá gian nan. Nhưng sau quá trình gieo trồng vất vả, mầm tình kết thành quả ngọt, cô mới càng thấy mọi công sức đều là đáng giá. Đại thần Pot uy phong lẫy lừng chưa từng một lần nếm trải vị của tình yêu, lúc theo đuổi thả thính anh khó biết bao nhiêu, thì nay anh càng chiều chuộng, sủng ái Tô Trản bấy nhiêu. Sự ga lăng, dịu dàng của Từ Gia Diễn dành cho cô dường như là vô bờ bến, khi anh rũ bỏ cái danh tuyển thủ đại thần, điều quan trọng nhất trong đời anh, tóm gọn lại bằng hai chữ Tô Trản. Tình yêu của hai người quá đỗi ngọt ngào, làm đám anh em cẩu FA xung quanh họ phải ăn bánh GATO tới mức sâu răng. Những tưởng tình yêu đẹp đến thế, đích đến của họ sẽ là một lễ đường đầy hoa, nhưng thứ Từ Gia Diễn nhận được lại là tin Tô Trản rời xa anh, không lưu lại một lời từ biệt. Tô Trản đi, ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh biến mất, nếu không phải nơi lồng ngực vẫn còn vang lên từng tiếng đập máy móc, thì có lẽ trái tim anh cũng đi theo cô mất rồi. Anh mong chờ tình yêu, càng mong chờ cô trở về. Đây không còn là tình yêu nữa, mà là tín ngưỡng. Tín ngưỡng duy nhất chẳng thể nào xóa nhòa. Xa vòng tay anh, Tô Trản mang theo một quá khứ đau buồn, đi tới những nơi xa xôi, trải nghiệm những chuyến đi nguy hiểm. Khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cô chẳng cầu mình có thể sống sót, chỉ nhớ đến anh, mong anh được bình an. May mắn, Tô Trản vượt qua hiểm nguy, sinh ly tử biệt cho cô thấy rõ chấp niệm của mình là gì. Cô nhớ Từ Gia Diễn, cô muốn được gặp lại anh. "Trăm ngàn lần quay đầu cũng không nhìn đến người khác. Phong cảnh tuyệt đẹp cũng không lọt vào mắt. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện, anh mới là người đẹp nhất thế gian." Còn Từ Gia Diễn, anh không cần chỉ bên cô nhất thời, anh muốn được gắn kết cùng cô trọn đời. "Ai cũng không muốn, chỉ muốn cùng em." "Vậy thì cũng nhau đi đến răng long đầu bạc đi!" -------------------- Mình cảm thấy rất may mắn vì trong một cộng đồng có quá nhiều những cuốn tiểu thuyết tạp nham thì lại tìm thấy một bộ truyện hay và sâu sắc như thế này. Tô Trản lựa chọn ra đi, cô không muốn oán trách Từ Gia Diễn, càng không muốn dày vò tình yêu của họ. Blog đại thần Pot chỉ cập nhật lịch trình làm việc, nay lại có hẳn một bài viết giải oan cho bảo bối của anh đồng thời công khai tình yêu của họ khiến không ít người phải đỏ mắt hâm mộ. Hai người luôn muốn hy sinh hết mình cho đối phương, tình yêu của họ chỉ âm thầm, nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Dàn nhân vật phụ phối hợp diễn cũng đều dễ dàng chiếm được cảm tình của độc giả. Phải nói là tác giả đã xây dựng một hệ thống tuyến nhân vật hết sức thành công. Ngoài lề, văn phong edit rất mượt, đọc mà thích lắm luôn á. “Từng nghe giọng nói của anh” đã mang đến cho mình rất nhiều cung bậc cảm xúc, còn bạn thì sao? Hãy đi đọc truyện và chia sẻ cảm nhận của bạn tại đây nhé.
Thanh Âm Này Dành Riêng Em
Chân Tích là một cô gái độc thân sống tự lập tại thành phố Trương Thành.   Cô yêu thích công việc làm bánh ngọt, vô cùng có tài năng trong lĩnh vực này. Trước đây khi học đại học, cô làm thêm tại tiệm bánh, nhưng gần đây cô đang chuẩn bị khai trương một tiệm bánh ngọt của riêng mình.   Chân Tích khá nổi tiếng trên mạng xã hội, bánh ngọt cô làm rất được yêu thích, fan lên tới hàng nghìn.   Chân Tích là một người thanh khống, nhưng không phải giọng ai cũng thích. Từ trung học đến giờ, cô chỉ chung thủy với một thanh âm duy nhất.   Thanh âm của Mộ Dật.   Mộ Dật là một người lồng tiếng cho kịch truyền thanh khá có tiếng tăm. Nhưng người này hành tung bí ẩn, không phải là một người cởi mở trên mạng xã hội, ngay cả mặt thật thế nào cũng chẳng ai biết. Nhưng giọng nói của anh đặc biệt hay, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo khí chất ít ai so được.   Mà Chân Tích chết mê chết mệt thanh âm trong trẻo lạnh lùng ấy. Cô là fan của anh đã lâu, trên tường nhà Weibo của cô ngoại trừ đăng bài về công việc làm bánh ngọt của mình, thì còn lại toàn bộ đều là bài viết về Mộ Dật.   Xét về một khía cạnh nào đó, Chân Tích điển hình là một fan cuồng của đại thần Mộ Dật.   Chân Tích khai trương tiệm bánh ngọt, công việc suôn sẻ thuận lợi.   Một ngày, có một em gái nhỏ đến tìm Chân Tích, tự xưng là fan của cô đã lâu. Em gái nhỏ này đi cùng anh trai của cô bé, cả hai đến để mua bánh ngọt. Chân Tích nhìn người anh trai kia, cảm thấy ngoại hình rất đẹp mắt. Hơn nữa, khi nghe giọng người này, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.   Người anh trai này tên là Phó Dật Hạo.   Nghe giọng nói của Phó Dật Hạo, Chân Tích hoài nghi, liệu có phải anh là Mộ Dật?   Nhưng không có bằng chứng chứng minh, cô chỉ có thể nghi vấn trong lòng.   Nhưng rồi Chân Tích lại phát hiện ra, Phó Dật Hạo lại là hàng xóm đối diện căn hộ của mình.   Thế là quá trình thả thính nhau của hai anh chị Chân Tích và Phó Dật Hạo bắt đầu. Trở thành hàng xóm, sớm chiều chung đụng, tình cảm của cả hai thầm lặng phát sinh, âm thầm nảy nở.   Phó Dật Hạo đúng là Mộ Dật - thần tượng của Chân Tích. Anh là một luật sư ba mươi tuổi, nhưng đam mê của anh không nằm ở công việc này, chủ yếu kiếm tiền từ thương mại âm thanh. Từ lần đầu tiên đi cùng em gái lấy bánh ngọt và gặp Chân Tích, anh đã cảm thấy những cảm xúc bất thường trong lòng mình. Và rồi anh phát hiện Chân Tích là hàng xóm mới của mình, đồng thời là fan cuồng Mộ Dật. Vì vậy anh đã từng bước từng bước đến gần cô, tìm cách để cả hai chạm mặt, muốn được cùng cô nói chuyện yêu đương.   Quá trình này của Phó Dật Hạo không khó khăn cho lắm, bởi vì Chân Tích cũng dần có tình cảm với anh. Đây không phải là quá trình theo đuổi, mà là quá trình hai nhân vật chính thả thính nhau, thả thính từ ngoài đời cho đến trên mạng xã hội, công khai ngược chết cẩu FA _(:з」∠)_   Sau khi cả hai đều nhận ra tình cảm của bản thân đối với đối phương, hai người liền thuận nước đẩy thuyền mà xác định mối quan hệ và ở bên nhau, cùng trải qua quá trình yêu đương ngọt ngào. Thật ra ở đây tác giả hơi khiến tớ hơi hụt hẫng một chút. Bởi vì, ở phần đầu tác giả viết rất tốt, Chân Tích và Phó Dật Hạo phát triển tình cảm rất tự nhiên. Nhưng sau khi cả hai xác định quan hệ thì lại có phần vội vàng, kết thúc hơi nhanh.   "Thanh âm này dành riêng em" là một câu chuyện rất hài hòa, rất ngọt ngào, cũng rất đáng yêu. Truyện có độ dài khá ngắn, tình cảm của hai nhân vật chính nhẹ nhàng không hề có biến cố gì. Vì thể loại của truyện là mỹ thực văn, nên bạn nào thích ăn đồ ngọt thì tớ khuyến cáo không nên lọt hố vào ban đêm đâu :3 Theo tớ thì truyện thích hợp dùng để giải trí, nếu các bạn yêu thích thể loại hiện đại ngọt sủng thì không nên bỏ qua đâu nha!   ...   Trích đoạn:   Âm thanh trầm thấp lại vang lên bên tai, Chân Tích cảm giác như anh đã chôn mìn bên tai mình, vừa nói là nổ: “Em thích anh đúng không?”   Đây là đang trêu ghẹo cô sao?   Tim đập thật nhanh, trong lồng ngực đã tràn ngập đủ loại cảm xúc.   Hỗn loạn.   Chân Tích không biết tâm trạng ngay lúc đó của mình là gì, đầu óc trống rỗng, sau đó không biết như thế nào, cô nghe được âm thanh vô cùng bình tĩnh của chính mình chậm rãi vang lên: “Thích.”   Phó Dật Hạo sửng sốt.   “Cho nên hiện tại anh hỏi cái này là muốn đùa giỡn với em sao?”   Chân Tích không cảm thấy anh vì thích mình nên mới hỏi như vậy, nhưng mà ngay sau đó…   “Anh thích em, nên mới hỏi như vậy.”   Thích em, nên mới muốn chủ động đến gần em, nhưng lại không biết chủ động như thế nào, cho nên mới lôi kéo em gái đang chuẩn bị thi cử đi khai trương tiệm bánh của em, cho nên mới xem trực tiếp của em, muốn cho em biết anh có xem.   Mặc kệ em tin hay không tin, đôi khi thích chính là như vậy, tình yêu không biết bắt đầu từ đâu.   Nhất kiến chung tình. ____   Chú thích: Nội dung đoạn trích được chỉnh sửa để phù hợp với độ dài review   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sau khi Chân Tích hoàn thành công việc, tháo găng tay, đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya. Cô làm lạnh hộp bánh đậu nành vừa làm, rồi thở ra một hơi. Trên điện thoại di động hiện lên thông báo mới nhất của Wechat, vào một tiếng trước, khi đó cô vội vàng bắt tay vào làm đơn đặt hàng ngày hôm qua, không có thời gian để trả lời. Là thư thoại của bạn thân Lý, Chân Tích lấy khăn lông lau tay, sau đó bấm nghe. Bên kia truyền đến âm thanh vui sướng của Lý Như, tin tức mang đến chắc hẳn rất tốt: “Tích Tích, tớ đã giúp cậu tìm được phòng trọ thích hợp, tiền thuê cũng ổn, điều kiện không khác lắm so với yêu cầu của cậu, tớ đã giúp cậu xem qua. Chờ cậu xong việc mấy ngày này, mình qua đó xem thử nhé?” Chân Tích mím môi, khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên, sau đó lại mở tin nhắn thoại tiếp theo: “Cậu nhận được nhớ trả lời tớ, đúng rồi, cậu phải nhớ kỹ tháng này có trực tiếp, cuối tháng mau đến.” Chân Tích thở dài, vuốt vuốt mi mắt. Cô nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, nằm trong cửa hàng cô thuê, tuy rằng ấm áp, nhưng chỗ ở cũng có hạn, nhiều khi rất bất tiện. Thương Thành là thành phố lớn nhất cả nước, giá phòng cao đến đáng sợ. Bắt đầu từ khi học đại học, Chân Tích đã làm cho một tiệm bánh gần trường học, đến bây giờ rốt cục cô cũng có thể mở một tiệm bánh của riêng mình, sẽ khai trương trong thời gian tới. Tuy rằng tiệm bánh còn chưa khai trương chính thức, nhưng cô vẫn liên tục có đơn đặt hàng trên mạng. Muốn sống yên ổn trong thành thị thế này, cô không thể nào lười biếng được. Mặc dù gia đình không muốn cô làm việc ở bên ngoài, nhưng trường đại học của cô ở quê nhà, cô thật sự muốn tự mình lập nghiệp. Hơn nữa, trong nhà còn có người cô không muốn nhìn mặt. Tại sao lại nhớ đến việc này chứ… Cô đóng khung chat với Lý Như và mở nhóm trò chuyện của cha và mẹ. Ngoại trừ việc chia sẻ bí quyết nấu canh gà, không ăn đồ ăn có hại cho sức khỏe và bí quyết an toàn khi gặp sự cố, có rất nhiều thứ trong nhóm trò chuyện hôm nay. Chân Tích nhấn mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, thấy ảnh chụp đàn ông, cộng thêm một đoạn giới thiệu vắn tắt. Trong lòng cô thầm cảm thán. Lại nữa rồi… Từ khi cô muốn đến Thương Thành mãi cho đến hiện tại, đã có một số lần như vậy. Giống như sợ không gả cô đi được. Chân Tích như nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng buồn bã, thuận tay để điện thoại di động xuống, đi rửa mặt. Tình yêu gì chứ, cứ xem duyên phận đi. Mời các bạn đón đọc Thanh Âm Này Dành Riêng Em của tác giả Khương Thiên Trọng.
Cây Olive Màu Trắng
Tỷ lệ người với người có duyên gặp gỡ là một phần bảy tỷ. Trong tỷ lệ hiếm hoi ấy, trong vài tích tắc ngắn ngủi trước khi quả bom phát nổ, số phận của nữ phóng viên Tống Nhiễm và chuyên gia gỡ bom Lý Toản bỗng gắn chặt với nhau bằng một sợi dây chỉ đỏ. Trải qua những phút giây hiểm nguy cận kề, những thời khắc tưởng chừng tất cả có thể nổ tung trong chớp mắt, hay khi bóng ma tâm lý bủa vây, họ vẫn luôn lặng lẽ dìu đỡ, chở che cho đối phương. Trên mảnh đất bạc màu vì bom đạn anh chỉ cho cô thấy một cây olive trắng. Màu trắng đó tương trưng cho bi thương, mất mát, nhưng cũng chính là màu của dịu dàng, thuần khiết, như chính tình yêu của họ. “Cây olive trắng dưới bầu trời sa mạc xanh trong, còn họ ở bên nhau, chứng minh rằng mọi chuyện không phải một giấc mộng.” *** Có một tài liệu nào đó đã viết rằng, trong một cuộc thi giành quyền bảo vệ thành phố Attica cổ ở Hy Lạp, người chiến thắng là nữ thần Athena đã dùng cây giáo của mình để tạo ra cành olive, với mong muốn mang đến sự màu mỡ và bình an. Từ đó, cây olive được tượng trưng cho an bình và thịnh vượng. Nhưng dòng sông lịch sử bằng một cách chân thực nhất, cũng nói cho nhân loại biết rằng, muốn có hòa bình và thịnh vượng, nhất định phải trải qua chiến tranh, giữa cái cũ và cái mới, giữa bảo thủ và tiến bộ, giữa thiện và ác. Thế giới này, khi bạn sống trong yên ổn và hòa bình, không có nghĩa là những nơi khác cũng như vậy. Họ vẫn đang hằng ngày hằng giờ đấu tranh để sinh tồn, hay chỉ đơn giản chỉ là cố gắng sống để chờ đợi một cuộc đời tươi sáng hơn.   Làm sao chúng ta biết được nỗi đau của họ? Làm sao để giúp đỡ họ? Chính là nhờ những người như Lý Toản và Tống Nhiễm. Lý Toản thuộc lực lượng đặc biệt được cử đến hỗ trợ quân đội nước D chống lại quân p.hản c.hính phủ và bọn khủng bố. Tống Nhiễm là phóng viên chiến trường, ghi lại những khoảnh khắc đó để truyền tin tức đến khắp nơi trên thế giới, để mọi người biết rằng còn có một đất nước đang cần giúp đỡ như vậy. Tỷ lệ gặp gỡ giữa hai người trên hành tinh này là một phần bảy tỷ, tỷ lệ để lưu lại ấn tượng về nhau có lẽ còn thấp hơn như vậy nữa. Nhưng họ chỉ cần 5 giây đồng hồ. 5 giây, chỉ hơn thời gian chờ đợi đèn vàng chuyển sang đỏ một chút xíu, nhưng cũng có thể mãi mãi không thể chạm tới chiếc huy chương vàng danh giá trong một cuộc thi. 5 giây, không đủ để quay đầu khi lướt qua nhau trên phố, nhưng cũng có thể cứu được một mạng người. Lý Toản đã cứu Tống Nhiễm như vậy đấy. Giữa chiến trường đầy mưa bom bão đạn, anh đã cứu một phóng viên, cũng cứu lấy lý tưởng của một cô gái, cũng cứu lấy lý tưởng của chính mình, chỉ là điều đó sau này anh mới biết. Hết thời hạn biệt phái, Tống Nhiễm quay lại thành phố hòa bình phồn hoa, nhưng ánh mắt của người lính dũng cảm kia mãi vẫn không thể ra khỏi tâm trí cô. Có quan tâm nhất định sẽ tìm kiếm, cuối cùng cô cũng có được tin tức của anh. Thì ra anh thuộc lực lượng quân đội thành phố ngay bên cạnh cô thôi, rất gần. Nhưng biết rồi thì có thể làm sao? Chẳng làm sao cả, mình có ý chắc gì người ta đã có tình? Tống Nhiễm rất nặng lòng, nhưng cũng không cố chấp đến vậy. Vì hiểu lầm tình trạng độc thân của anh, cô lại một lần nữa xung phong đến nước D. Chỉ là không ngờ, duyên phận sẽ không vì sự bỏ cuộc của cô mà đứt đoạn, họ gặp lại nhau. Lý Toản ban đầu cảm thấy có chút lạ, vì sao cô gái này lại thay đổi thái độ với anh? Nhưng là một người lính trên chiến trường, nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn tất thảy, may sao Tống Nhiễm cũng cảm thấy vậy. Cô cố gắng dằn những cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình xuống, phối hợp với anh hoàn thành nhiệm vụ. Chính vì những va chạm hết sức đời thường như vậy, hai trái tim lần nữa đến gần nhau hơn. Cho đến lúc, cô xác định được mình đã hiểu lầm, trái tim lại lần nữa thổn thức mạnh mẽ vì anh. Trùng hợp thay, cả anh cũng vậy. Nhưng trước khi họ kịp nhận ra tình cảm của đối phương, biến cố ập đến. Họ đều trở về nhà, nhưng là với một sự hoang mang về lý tưởng. Thì ra, không chỉ nơi có tiếng s.úng rền vang mới là chiến trường. Thì ra, không chỉ có s.úng ống đạn dược mới gây ra tổn thương cho người khác. Tống Nhiễm vì một bức ảnh đoạt giải thưởng mà bị chỉ trích là kiếm tiền bằng sự khổ nạn của người khác. Lý Toản vì một quyết định trong lúc cấp bách mà không thể tha thứ cho bản thân. Họ đều lạc lối trong lý tưởng ban đầu. Một người trầm cảm, một người ám ảnh tâm lý. Mẹ cô từng nói, cô và Lý Toản là hai con người thuần khiết và thiện lương hiếm có còn sót lại, chính vì như vậy, họ giống như hai hòn đảo cô đơn lạc lõng giữa dòng đời này. Cuối cùng, hai con người lạc lõng ấy, đi ngược lại dòng đời mà gặp được nhau. Họ đều từ nơi đó trở về, hiểu được tiếng lòng của nhau, có thể san sẻ nỗi đau cho nhau. Cuối cùng, “Nhiễm Nhiễm, anh thật sự thích em.” “Em cũng vậy.” Rất nhẹ nhàng và cũng rất nhanh chóng. Hôm qua thổ lộ, hôm nay về gặp bố, hôm sau ở cùng nhau. Có thể bạn thấy nhanh, nhưng thực tế không phải vậy. Từng đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, hơn ai hết họ quý trọng những giây phút yên bình bên nhau, không muốn lãng phí bất kỳ khoảng thời gian nào. Họ lặng lẽ ở bên nhau như vậy. Nhưng mà, nỗi ám ảnh trong lòng cần phải được cởi bỏ. Lý Toản muốn trở lại nước D, muốn chính mình giải quyết nỗi ám ảnh trong lòng và quay về toàn tâm toàn ý với Tống Nhiễm. Nhưng cách làm của anh lại là một cách vô cùng mạo hiểm, thế nên trước khi rời đi, giữa hai người đặt ba dấu chấm. Tống Nhiễm vừa đau lòng vừa xót xa, giận dỗi với anh, nhưng rồi cũng không thể chiến thắng sự nhung nhớ da diết. Cuối cùng, cô cũng quay lại nơi đó. Vì công việc, cũng là vì anh. Lần này gặp lại nơi chiến trường, mọi thứ đã được đẩy lên đỉnh điểm. Mặt trận, sống chết và cả tình yêu. Họ thăng hoa cảm xúc sau những lần an toàn hoàn thành nhiệm vụ. Họ bắt đầu mơ ước về một cuộc sống sau khi trở về. Thế nhưng, điều đó cũng giống như cây olive màu trắng mà họ đã từng nhìn thấy vậy. Chỉ là ảo ảnh. chiến tranh của đất nước đó đã dừng lại, tôi cũng muốn dừng lại. Tôi muốn mọi chuyện chấm dứt ở giây phút họ trở về từ cõi chết, ở thời khắc Tống Nhiễm không từ bỏ hy vọng, tìm được Lý Toản điên loạn trên đường phố. Tôi muốn mọi chuyện kết thúc vào lúc Tống Nhiễm đưa Lý Toản quay về nhà với câu nói “A Toản, không sao cả. chiến tranh kết thúc rồi.” Thế nhưng, mọi chuyện là không thể. chiến tranh kết thúc, người hy sinh được vinh danh, vậy người còn sống trở về thì sao? Họ mang trên người vết tích của từng trận chiến, mang trong đầu nỗi ám ảnh về cái chết của chiến hữu, của những người mà mình yêu thương, mãi không thể hồi phục. Con người có thiện ác, xã hội có trắng đen. Nhưng Tống Nhiễm và Lý Toản dùng trái tim không một vết xước của mình, bao dung đối phương. Nước D lấy đi của họ tuổi trẻ, nhiệt huyết và thân thể khỏe mạnh. Nhưng họ không hối hận. Họ luôn tin rằng, cây olive màu trắng mà họ nhìn thấy không phải là ảo ảnh, mà là một giấc mơ, giấc mơ một đời bình an. … Viết về chiến tranh không bao giờ là đề tài nhẹ nhàng, nhưng nếu không có ai viết, thì ai có thể hiểu được nỗi đau của những người lính? Ai có thể hiểu được nỗi ám ảnh của người sống sót? Ai có thể hiểu được tình yêu sâu sắc nở hoa giữa bom đạn? A Toản, nếu có kiếp sau, em chỉ muốn làm một con chim sẻ, không bay về phương Nam, chỉ ở mãi trên một đỉnh núi. Vậy thì anh sẽ là cây cổ thụ trên đỉnh núi đó. Nhiễm Nhiễm, anh không nợ nước, cũng không nợ nhà, nhưng lại nợ em. A Toản, anh vất vả rồi. Đợi em, chúng ta sẽ cùng đi. Con của họ, là Lý Tống Chi và Lý Tự Chi, một trai một gái. Hãy dành chút thời gian để đọc tâm sự của họ viết về bố Lý Toản và mẹ Tống Nhiễm, bạn nhé? ___ " ": Trích từ truyện. Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hiện đại, chiến tranh chống khủng bố, sĩ quan & phóng viên chiến trường, chưa rõ số chương. Nhất kiến chung tình. Năm giây, có thể làm được những gì? Uống một cốc nước, đi một quãng đường? Nói một câu, đọc một trang sách? Năm giây, có thể khiến em yêu anh. Ngày mà Tống Nhiễm gặp Lý Toản, là một ngày bình thường. Người đàn ông cầm khẩu súng tới gần, bên trên chiếc mặt nạ lộ rõ một đôi mắt đen nhánh, cảnh giác hệt như loài chim ưng. Tốc độ của anh ta chậm, không vội vàng, lúc cách cô hơn mười mét thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã che kín của cô một lát, mắt híp lại hỏi: “Người Trung Quốc?” Tống Nhiễm thiếu chút nữa đã khóc, hô lớn: “Đúng! Tôi là phóng viên!" Lúc này, các đồng đội của anh ta mới ào ào từ chướng ngại vật đi ra. Anh ta đến gần xem quả bom, lại nhìn chân cô đang giẫm lên mảnh kim loại, nói: "Cô đạp chuẩn đấy" "...." Trong giọng nói chứa đựng ba phần trêu chọc bảy phần ôn hòa, Tống Nhiễm không biết nên trả lời thế nào, nhưng cả người lại thoáng buông lỏng. Anh ta quỳ một chân trên đất, tháo bỏ hộp sắt, để lộ những sợi dây chằng chịt bên trong. Tống Nhiễm không khỏi hít vào một hơi. Người đàn ông nghe thấy, nhìn cô vẫn duy trì một chân chống đất nhẹ giọng hỏi: "Có thể chống đỡ nổi không?" Tống Nhiễm chỉ có thể gật đầu. Anh ta không tin, đứng lên nói: "Trước tiên cô xuống xe đã". Tống Nhiễm thấp giọng đáp: "Tôi không dám" “Không sao. Tôi đỡ.” Người đàn ông an ủi, tay trái đỡ lấy xe máy, trong nháy mắt cô cảm nhận được sức lực của anh. Tay phải anh cầm cánh tay cô, Tống Nhiễm theo bản năng nhanh chóng nắm lấy tay anh, cơ bắp trên cánh tay người đàn ông căng đầy rắn chắc. Anh hướng dẫn: “Đừng rời trọng tâm, chân phải bắt ngang qua rồi hạ xuống.” Tống Nhiễm nương theo sức lực từ cánh tay anh, thành công từ trên xe bước xuống. Trong chốc lát, hai chân cô vừa xót vừa tê, mồ hôi ướt đầm đìa dưới lớp quần áo. Một đồng đội của anh tiến lên dắt chiếc xe đi. Những người khác đẩy tới khu vực bãi bỏ gần đó tạo thành lớp che chắn. Anh nói: "Duy trì trọng tâm ở chân bên trái, không được nhúc nhích" “Được” , Tống Nhiễm liếc nhìn bộ đếm giờ... Anh một lần nữa ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiên cứu sắp xếp đường dây. Sắp tới giữa trưa, mặt trời phả hơi nóng hừng hực. Vì ở vùng sa mạc nên cơ thể có thể cảm nhận được nhiệt độ lên đến gần 50°C. Mồ hôi dày đặc chảy xuống từ lông mày Tống Nhiễm tràn vào trong mắt làm cô khẽ run một trận. Một cái run này dọa chính cô sợ đến mức hồn bay phách lạc. “Cố gắng chống đỡ.” Anh cười nhạt nói: “Cô mà động một phát là tôi trở thành anh hùng ngay.” Tống Nhiễm nói: “Ừ” Chân sau của anh quỳ xuống đất, cúi đầu xem tiếp đường dây, thỉnh thoảng lại cắt đứt vài sợi. Có lẽ tính tình ôn hòa của anh có tác dụng giúp cho cô giữ được bình tĩnh, khiến tâm trạng Tống Nhiễm ổn định đôi chút. Nhưng thời gian trôi qua cực kỳ dài, đợi rất lâu, cô kìm không được nhìn thời gian còn lại. Mắt thấy bộ đếm giờ chỉ còn 0:03:00 phút, một lần nữa cô lại hoảng hốt. Anh vẫn như cũ mạch lạc phá bom. Lúc bộ đếm giờ còn 00:02:00 phút, anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: Thời gian không còn kịp rồi" Tống Nhiễm giật mình Anh nói vậy, nhưng hai tay cũng không dừng lại. Đồng đội của anh nhận ra được tính nghiêm trọng, lại kêu lên: "A Toản" Nước mắt Tống Nhiễm ẩm ướt vành mắt, cùng mồ hôi chảy vào trong khăn che mặt, hai má thấm ướt, cô khẽ hít mũi. Lần này anh ngẩng đầu, đôi mắt phía dưới mũ bảo hộ cong cong mỉm cười với cô: "Đừng sợ, sẽ không bỏ mặc cô lại đâu" Ánh nắng rơi trên lông mi anh lấp lánh, giọng nói thanh tịnh* như suối trong. Tống Nhiễm ngừng khóc, lúng túng gật đầu. Anh lại cúi đầu, tiếp tục phá bom. Nhưng cô cảm nhận được tình hình ngày càng nghiêm trọng. “Anh đi đi.” Cô khẽ nói: “Anh là người tốt, tôi không muốn… kéo anh chết cùng.” Anh không ngẩng đầu lên, hỏi lại một câu: "Cô có thể chạy nhanh đến mức nào" “Hả...?” “Năm giây, có thể chạy được bao xa?” Giọng anh khá hời hợt, cau mày cắt dây, vẫn không ngẩng đầu. Tống Nhiễm không phản ứng kịp. Anh giải thích: “Còn lại một phút rưỡi, tôi chỉ có thể loại bỏ trọng lực của máy cảm biến trong vòng ba mươi giây, để khi cô dời chân nó sẽ không phát nổ ngay lập tức. Nhưng bộ đếm giờ sẽ tăng tốc lên mười lần, nghĩa là một phút còn lại sẽ rút ngắn còn 5 giây. Cô có thể chạy được bao xa?". Năm giây? Tống Nhiễm lờ mờ đáp: “10 mét 20 mét... tôi không biết nữa" “Chậc...” Anh bộ dạng tiếc nuối, nói: "Không đủ.” “Có lẽ 30 mét !” Cô vội nói, “Tôi chưa từng chạy hết sức mình.” Anh lại nói: “ Vậy thì hôm nay thử xem" “Được.” Cô gật đầu. “Mười giây. Chuẩn bị.” Anh nói, đôi mắt cố định trên đống dây, tay vẫn tiếp tục thao tác không ngừng Tống Nhiễm hít thật sâu một hơi. Anh thấp giọng: “5, 4, 3…..” Loại bỏ trùng điệp các cửa ải, rốt cuộc anh chọn ra một dây cuối cùng. Toàn thân Tống Nhiễm căng thẳng. “1.” Anh cắt đứt sợi dây kia, bộ đếm liền điên cuồng tăng tốc, anh đứng dậy nắm chặt tay cô, chạy vọt ra ngoài. Bên tai gió lớn nổi lên cuốn tung cát bụi. Cô không nghe, không nhìn thấy được, bị anh kéo tay liều mạng chạy. Tiếng gió, bụi bặm, mồ hôi nóng rãy, cả nhịp tim đập, tất cả đều không cảm giác được gì nữa. Trong nháy mắt dường như thời gian không gian không còn tồn tại, chỉ có ánh mặt trời mùa hè tựa như tấm thủy tinh thiêu đốt đôi mắt con người. Cô không biết năm giây đó là ngắn hay dài Cuối cùng anh kéo cô vào trong lồng ngực để bảo vệ, cùng ngã nhào xuống đất. Cơ thể của người đàn ông trở thành bức tường che chắn cho cô. Khoảnh khắc tiếp theo, trong tiếng nổ ầm ầm, cát đá và bùn đất, mảnh vụn như mưa từ trên trời ào ào trút uống. thanh tịnh*: trong sạch và yên tĩnh. Mời các bạn đón đọc Cây Olive Màu Trắng của tác giả Cửu Nguyệt Hi.