Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Tập 1

Mỗi tuần một lần, Matsuoka hóa trang thành một cô gái xinh đẹp để ra phố, thu hút ánh nhìn của đám đàn ông và lấy đó làm vui.Một ngày nọ, Matsuoka bị quấy rối khi giả dạng phụ nữ rồi gặp đủ thứ chuyện rắc rối. Trong cơn tuyệt vọng, cậu đã được một người đàn ông cứu giúp. Anh ta là một người nhàm chán, vụng về, thất bại trong sự nghiệp, bù lại chân tình, biết say mê một cách thành thật. Họ quen nhau khi Matsuoka cải trang thành phụ nữ, chẳng bao lâu thì anh tỏ tình với cậu. Vì cũng có thiện cảm với anh, Matsuoka quyết định thú thật, gặp anh với con người thật của mình, thế nhưng điều cậu không mong chờ nhất đã đến, anh ta phủ nhận cậu, phủ nhận cả những hồi ức tốt đẹp của hai người. Bởi vì với anh ta, rào cản giới tính là không thể vượt qua. Đây là câu chuyện tình yêu đầy những xô đẩy giữa hai con người khác nhau từ đầu đến chân. Một đẹp đẽ thành đạt nổi bật, lại tinh tế chu đáo dịu dàng, trung thực với cảm xúc của mình. Một lôi thôi thất bại tầm thường, lại vụng về thô thiển dùng dằng, ghét nói dối nhưng nói dối hết lần này đến lần khác. Điểm chung duy nhất, và cũng là chướng ngại duy nhất ngăn họ đến với nhau, chính là giới tính của họ. Tuy nhiên tình yêu, một tình yêu không lắng nghe mọi định kiến và luật lệ, một tình yêu đủ sức xoa dịu mọi giằng xé và tự mâu thuẫn, rồi sẽ gỡ gạc được ít nhiều chướng ngại về giới tính đó. *** Những điều đẹp đẽ, có lẽ bắt đầu từ việc Hirosue dừng lại nhường đôi giày của mình cho một người con gái xa lạ nơi con hẻm tối tăm, đến việc Matsuoka làm cách nào gửi lại đôi giày mới như một lời cảm ơn tới người con trai nhút nhát cùng công ty mà chẳng mấy lần có cơ hội nói chuyện. Đối với mình, cái cách mà Hirosue dành tình cảm cho Youko Etou (vốn là Matsuoka) chính là yêu thương một cách kìm nén, đến mức nâng niu đầy ngốc nghếch. Chỉ đơn giản việc tỏ tình với người mình thích thôi mà đối với anh cũng là cả một sự can đảm có phần cố chấp. Cho đến khi tình cảm đó dần được Youko chấp nhận, thế giới của Hirosue giống như bước sang một trang hoàn toàn khác mà chính anh cũng không ngờ tới, rực rỡ hơn rất nhiều. Còn với Matsuoka, rung động trước Hirosue đối với cậu mà nói chính là một thử thách. Tự khiến bản thân rơi vào khó khăn, lại không ngừng được mà mỗi ngày lún sâu thêm một chút. Lúc nào cũng tự dằn vặt mình làm vậy có đúng không? Cho người ta cơ hội yêu thương? Hay là cho chính bản thân mình? Bỏ qua những chuyện đó thì cách mà cậu thương anh lại rất thẳng thắn. Ghét phải biết anh bị người khác đối xử tệ ra sao, lại càng ghét cái cách anh chịu đựng điều đó. Vì thương anh mà bao lần dứt khoát muốn từ bỏ lại không thể làm được. Cao trào Mỹ nhân bắt đầu khi Matsuoka thú nhận với Hirosue sự thật về mình, để rồi cậu đắng cay nhận ra tình cảm của Hirosue dù lớn thế nào cũng không thể vượt qua nổi sự thật: Người anh yêu từ trước tới nay thực ra là một người con trai. Không khó hiểu khi Hirosue cảm thấy bị tổn thương, việc anh trốn tránh hoàn toàn là điều mà có lẽ ai cũng sẽ làm như vậy, chỉ là cách anh chạy trốn có phần hơi hèn nhát. Ngoài việc đó ra thì mình cũng rất ngưỡng mộ cách Matsuoka cố chấp theo đuổi tình yêu của mình, cho dù bản thân cậu cũng chẳng hề chắc chắn về chuyện bao giờ sẽ được chấp nhận hay liệu có được chấp nhận không? Màn rượt đuổi, chạy trốn, từ bỏ rồi tái hợp của hai người cứ thế diễn ra, kì quặc và mơ hồ, bởi vì suy cho cùng ai cũng có nỗi lo sợ của bản thân. Có những lúc tưởng như câu chuyện kết thúc êm đẹp, vậy mà hóa ra lại không phải, giống như một trò đùa có phần nhức nhối. Điều dịu dàng đương nhiên sẽ đến, chỉ có điều trước khi nó kịp đến thì cho dù là ai cũng phải trải qua ít nhất một vài lần tổn thương. Khi mình đọc đến phần này, mọi cảm xúc mình dành cho Hirosue chính là giận. Giận vì sự hèn nhát, bạc nhược của anh. Yêu, lại không thể xác định nổi cảm giác của mình, biến người khác xoay mòng mòng một hồi rồi ném người ta xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Mình ghét nhất cái cách anh luôn nghĩ không muốn tổn thương bản thân, để rồi luôn lấy cái mác bạn bè ra để kéo dài sự trì hoãn cho mối quan hệ của mình. Có những lúc mình nghĩ, chắc cũng chỉ có Matsuoka mới chịu được người đàn ông này, chứ là mình chắc từ bỏ từ đời tám ngoánh. Cuối tháng 3, đầu tháng 4, cái mùa yêu thương đầy màu hồng, sau một hồi trốn tránh, Hirosue cuối cùng cũng cho Matsuoka một câu trả lời đầy tàn nhẫn khi anh quyết định rời thành phố mà chẳng hề mảy may một lần nghĩ đến sự tồn tại của cậu. “Tôi không nói dối đâu. Thực sự tôi đã nghĩ là tôi có thể yêu cậu―Nhưng dù tôi không thể, tôi vẫn rất để tâm tới cậu, Matsuoka. Nếu được, tôi muốn vẫn là bạn bè với cậu.” Thế nhưng, thật may vì Mỹ nhân không phải một câu chuyện Boylove trần trụi với bad ending. Chúng ta vẫn rất may mắn vì cuối cùng tác giả Narise vẫn để hai người đến với nhau, sau một hồi “về quê tĩnh dưỡng”, thả hồn khỏi chốn xô bồ của Hirosue. Sự thật là người như Hirosue cần phải có ai đó đến thông não, để cho anh hiểu được mình đã may mắn như thế nào. Chị dâu Hirosue xuất hiện, nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh từ bỏ được chút định kiến không đáng màng đến của bản thân. Phải đến tận khi tham dự đám cưới của cậu bạn cùng quê, hai thằng đàn ông cùng nhau phóng tầm mắt về phía đại dương tâm sự thì cái não trì trệ của anh mới được khai sáng. Đọc đến đây để thấy, hóa ra trước giờ người ta vẫn cứ ngộ nhận và thần thánh hóa người mình yêu như thế nào. Đôi khi lại vì cái sự ngộ nhận ngu ngốc của bản thân mà tổn thương người khác ra sao? Đám cưới của Hayama đến, cái cớ để Hirosue có thể nối lại một chút hi vọng với Matsuoka, dù rằng anh nhát đến mức phải mượn đến sake chỉ để gửi một tin nhắn muốn gặp mặt tới cậu. Đúng là đáng đời. Đây chính xác là cảm xúc của mình khi biết được Matsuoka đã thay số điện thoại khiến anh không cách nào liên lạc được với cậu, để rồi khi quay lại Tokyo và cố tình chọn một khách sạn gần chỗ ở cũ của cậu cũng chẳng thể tìm được cậu. Phải đến tận khi lễ cưới Hayama diễn ra, một cách vụng về có chút may mắn, anh cuối cùng cũng gặp được cậu, ngượng nghịu và có phần xấu hổ. Chẳng hề khó hiểu khi Matsuoka từ chối nói chuyện với anh, bằng mọi cách. Thế nhưng Matsuoka lại đáng yêu đến mức dù làm thế nào cũng không thể buông nổi cái con người thật rất tệ này. Đau đớn không phải thú vui của tôi, anh có hiểu không. Nếu lại bị đá đến lần thứ ba bởi cùng một gã, tôi sẽ tan vỡ mất. Cái cách mà cậu không thể bỏ mặc anh dưới trời mưa nơi cửa hàng tiện lợi, đến mức đưa anh về khách sạn rồi chỉ vì vài câu nói mơ hồ trong lúc tỉnh tỉnh mê mê của anh mà quyết định ở lại cả đêm. Rồi chỉ vì một câu nói muốn gặp của anh mà mềm lòng cho anh 3 tháng cơ hội, cùng anh đi ăn rồi đi uống cà phê, dùng chính chiếc gạt tàn di động của mình chỉ để lưu giữ lại mẩu thuốc lá đã được anh hút qua. Thật nghĩ thôi mà thấy thấy Matsuoka sao mà lại ngốc nghếch đến đáng yêu như thế. Thật may vì cuối cùng cái kẻ ngốc Hirosue kia cũng nhận ra tình cảm của mình. Điều dịu dàng chính là bắt đầu từ đây mà khiến mình phải đọc đi đọc lại mấy lần. Hirosue chắc cả truyện chỉ có đoạn này trở đi là khiến mình thích được một xíu. Cái cách cố chấp ép cậu tiễn anh lên tàu, rồi không nỡ từ bỏ mà kéo cậu lên tàu cùng mình, để rồi ngỡ ngàng phát hiện ra một chiếc giày của Matsuoka đã vô tình bị bỏ lại nhà ga. Rồi cách anh cố chấp không muốn cậu xuống ở bến tiếp theo mà quyết định mua vé. Đến lúc bỏ mặc chuyến tàu địa phương cuối chỉ vì muốn chờ cậu đi mua giày, thực ra là muốn ở cùng cậu thêm một chút. Đọc đoạn cuối này, thành thực mà nói là hạnh phúc có phần đau lòng. Phải đã từng tổn thương thế nào Matsuoka mới có thể sợ sự dịu dàng của người đàn ông mình luôn đem lòng yêu thương đến thế, đến mức có phần sợ hãi mà muốn từ bỏ ngay khi hạnh phúc mới chạm đến kẽ tay. “Tôi đã làm gì khiến em không thích sao?” Matsuoka lắc đầu. “Nhưng anh đã tử tế với tôi,” cậu đáp. Bất quá, hạnh phúc dịu dàng của ngay sau đó lại giống như cái vị ngọt khiến người khác chỉ nghe thôi cũng đã muốn sâu răng. — Cuối cùng, chỉ muốn chân thành khuyên mọi người, đây thực sự là một tác phẩm rất đáng đọc cho một người yêu Boylove như mình. Bạn sẽ chẳng thấy lãng phí quãng thời gian bỏ ra cho từng câu từng chữ của tác phẩm, sẽ chẳng thấy lãng phí vì những đau lòng hay bực dọc theo chân từng cảm xúc của các nhân vật đâu. Mình sẽ không bàn về tính logic hay cách xây dựng các tình tiết câu chuyện, bởi vì với mình nó thực sự rất xuất sắc. Mình chỉ muốn bàn về cảm xúc mà tác giả Narise sẽ đem đến cho bạn khi thả hồn vào Mỹ nhân thôi. Ngoài ra, cá nhân mình không thích cách dịch tên Mỹ nhân lắm, mình thực sự thích cách gọi từng phần là Những điều đẹp đẽ và Điều dịu dàng hơn. Nghe không được văn chương cho lắm, nhưng nó lại phản ánh đúng chất nhẹ nhàng của một tác phẩm Light novel Nhật, không nhanh kiểu chớp nhoáng mỳ gói như Mỹ, cũng chẳng cẩu huyết như Hàn hay Trung, cái cảm giác mà chẳng biết nói làm sao nữa. À, nhân tiện phần Phụ thêm: Of love | Aisuru Koto chính là chút quà dành tặng độc giả của tác giả Narise. Kì thực nếu chỉ đọc bản in của IPM thì đúng là có chút cụt hứng đó, vì H văn không có, ngoại văn cũng chẳng có luôn, thật bao nhiêu hạnh phúc cứ thế bị bỏ ngang à. ^^ Đánh giá: 9.5/10 *** Lâu lắm rồi tôi mới lại hồ hởi viết review cho một cuốn sách như thế, dẫu rằng cường độ nghiến chữ của tôi trong mỗi năm chưa bao giờ thuyên giảm, tuy nhiên sự hối hả của cuộc sống cứ ăn mòn dần sự tâm huyết trong lồng ngực. Mỗi khi bắt đầu đọc một cuốn, tôi lại tự nhủ mình cần review lại thôi, cần thôi, cần cần thôi. Đáng buồn, tôi cứ trì hoãn mãi cho đến khi thực sự tắt ngúm cảm xúc. Vậy nên khi đọc xong Mỹ Nhân, dẫu liếc đồng hồ đã là hơn 3h sáng, tôi vẫn quyết tâm mò dậy mở máy, thảo trước một bản cho dòng xúc động đang cuộn trào không bị trôi tuột. Ừm, hôm nay muốn giới thiệu đến các bạn muốn câu chuyện mộc mạc mà tôi vừa tìm đọc, Mỹ Nhân của nhà văn Konohara Narise.   .   Thường thì sau khi chiêm nghiệm một cuốn sách, bản thân tôi sẽ rút ra một hoặc hai câu chốt hạ nông sâu, coi như là thông điệm của người viết muốn nhắn gửi người đọc. Tuy nhiên với Mỹ Nhân, bản thân tôi lại có chút choáng ngợp trong cái hũ nội dung với quá nhiều thứ cần ghi nhớ. Giữ một chuyện tình thì kẻ yêu trước là người thua cuộc; hoặc quá tam ba bận để thấy sự lận đận khi yêu đương; hoặc sự kệch cỡm khi tình yêu bị lí tưởng hóa. Trong suốt lúc đọc, não tôi liên tục bị vồ đập bởi nhiều nhiều định nghĩa như thế, một sự tưởng tượng quá sức ngạc nhiên cho một câu chuyện tình tưởng chừng nhàn nhạt vị nước ốc. Nếu bạn thuộc nhóm thích những câu chuyện tình kịch tính và nhiều nút thắt mở nghẹt họng, Mỹ Nhân chưa bao giờ là sự lựa chọn ưu tiên. Tôi cũng vậy!   Thế nhưng rốt cuộc tôi vẫn mua Mỹ Nhân, đương nhiên vì thói quen hơi không được tốt của mình, tính cách cứng rắn của tôi nhanh chóng biến thành một đứa nhỏ dễ dụ vì muốn cuốn sách có trang bìa đẹp. Lời đầu tiên, xin cảm ơn Hidaka Shoko, cảm ơn vì phần tranh minh họa thật sự xuất sắc. Tiếp đến là sự nghiêng mình kính nể gửi đến tác giả, người đã xây dựng nên một chuyện tình nhạt nhẽo chẳng thể logic hơn. Bạn sẽ chẳng tìm được ở đâu trong Mỹ Nhân cuộc sống đẹp đẽ được hiện thực hóa, càng chẳng phút nào cười tủm tỉm vì những kí ức ngọt ngào giữa hai người yêu nhau. Thứ duy nhất khiến Mỹ Nhân ‘kịch tính’ có lẽ là câu chuyện hai trai thẳng gặp nhau rồi bất giác cong vẹo, còn lại và cho đến hết chỉ là những bực dọc bởi sự ngốc nghếch, sốt ruột vì sự ngờ nghệch và đau nhói vì tình yêu của một tên con trai dịu dàng. Và bởi tôi vốn thuộc team sủng thụ, nên khi theo dõi hết thảy mọi sự quặn thắt mà Matsuoka phải hứng chịu, lòng tôi cứ như một con thuyền nhỏ, xô ngang lật dọc theo con sóng u buồn mà đi. Matsuoka không phải gay, ít nhất cho đến khi cậu gặp Hirosue thì cậu vẫn có bạn gái. Thế rồi vì rất nhiều lí do, cậu nhận ra mình ấy vậy mà lại trót thương người đàn ông lầm lì cục mịch, lại ‘rất đỗi chu đáo’ như thế này. Không phải cậu bỗng chốc thành gay, chỉ là vô tình người cậu thương nhớ lại là đàn ông thôi, Matsuoka rất nhanh chóng kết thúc đấu tranh và yêu thương người kia bằng tất thảy nhiệt tình ngon ngọt. Mặc dù đã biết trước kết cục HE, thế nhưng tôi vẫn chẳng thể nào thôi phẫn nộ vì sự dày vò mà Hirosue dành cho Matsuoka, mà bực mình hơn cả, là tất cả mọi sự “tra” của hắn lại vô cùng vô cùng logic, logic đến chẳng thể thốt nên lời.   Một câu chuyện với từng chi tiết logic, một chuyện tình với sóng gió vừa đủ, thăng trầm vừa đủ, vui buồn vừa đủ cho một ngày cuối tuần nhàm chán và khao khát muốn tạm quên đi cuộc sống phức tạp ngoài kia. Thật hy vọng các bạn có thể đọc Mỹ Nhân thật chậm, chậm vừa đủ để có thể nghiền ngẫm từng chi tiết trong cuộc tình giữa hai chàng trai thẳng ấy, bởi vì sẽ chẳng có một câu thoại nào đắt giá để chúng ta phải ghi nhớ, ngoài những chi tiết vụn vặt những tưởng không liên quan.   Giữa một rừng những bộ truyên boy love kịch tính, thì Mỹ Nhân giống một món ăn chay thanh đạm. Đừng bị đoạn tóm tắt tẻ nhạt làm nhụt chí các bạn, tin tôi đi cứ rước về rồi cất đó, Đợi một ngày thể xác lẫn tâm hồn mỏi mệt thì lấy ra đọc. Cuộc sống này, đôi khi đẹp đẽ biết nhường nào vì những yêu thương vụn vặt giản đơn. Mời các bạn đón đọc Mỹ nhân Tập 1 của tác giả Konohara Narise & Lục Thiếu Hồng (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Lẽ Nào Lại Như Thế - Cư Ni Nhĩ Tư
"Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo". "... ..." "Bởi vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo xem thêm đáp án". "Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu". "Vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí. Đúng, là bởi vì có em. -Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu" (Tôi biết cái tên này có mùi vị đặc biệt trẻ con). Câu chuyện kể về chuyện tình muôn thuở, một khối băng lạnh giá bị ánh mặt trời bé nhỏ làm tan chảy. *** Trác Lí nhỏ hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện thì Trác Lí mới lớn bằng lòng bàn tay. Rất nhiều năm sau đó tôi mới lĩnh ngộ ra được, nhìn thấy một đứa bé lớn lên, thật sự là một chuyện hết sức kỳ diệu. Tôi nghĩ, có rất nhiều thời điểm, tôi đối với Trác Lí có một loại cảm xúc, loại cảm xúc tôi có thể xác định được —— là tình thương của người mẹ. Bởi vì, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra, tôi vẫn như cũ, vẫn nhớ lần đầu tiên Trác Lí nói câu, “Chị Ý’, tôi khắc sâu khoảnh khắc đấy, thậm chí cô bé tám tuổi như tôi lần đầu tiên có cảm giác của một người mẹ hạnh phúc. Mẹ tôi không quản được nó. Lúc Trác Lí lên 7 tuổi, nó bắt đầu học trèo tường, chạy loạn trong các con hẻm nhỏ, học được lúc đánh nhau với bé trai thì giả bộ hôn mê, học được cắm pháo vào vũng nước, đợi đến lúc có người đi qua thì đốt pháo làm nước bắn tung toé lên người khác, rồi cùng bà Vương vãi hạt củ cải trong vườn, rồi nhổ củ cải. . . . Có lẽ, không phải là học được, mà giống như lời người bà tôi tôn kính nhất từng nói, "Trác Lí là đứa trẻ trời ban, cho nên, tất cả đều là tính cách trời cho." ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Nào Lại Như Thế của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Vương Tịch Mộ
Bởi vì trong huyện nha Ngô Đồng thiếu thốn nhân thủ, nay tuyển thêm một gã sư gia và hai mươi tên nha dịch. Sư gia yêu cầu như sau: Một, năng lực xuất chúng, kiêm làm Huyện thừa, chủ bạc. Dỗ được Huyện lệnh, khuyên điêu dân, biết xướng dân ca, chơi đấm bóp, có thể chắn trứng gà, có thể cản rượu, nhất định phải biết ăn nói. Hai, tướng mạo sánh ngang Phan An, thân cao tám thước có cơ bụng, lúc nguy cấp thì lật mình làm lá chắn chịu đánh mắng. Nha dịch yêu cầu: Thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên người có kungfu ; có thể thức đêm tăng ca, thỉnh thoảng đi làm việc vặt. Tiền lương, đãi ngộ cần gặp mặt thỏa thuận. Xin mời đến nha môn báo danh, tuyển chọn người ưu tú. *** Sau khi Quý huyện lệnh ngồi lên đường án, nhìn Sư gia tuấn mỹ xuất trần bên phải, trong lòng thầm nghĩ: Bản quan tuyển sư gia này muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, thật sự là sáng suốt. Sư gia tuấn mỹ nhìn thoáng qua Quý huyện lệnh đang ngẩn ngơ, mỉm cười. Quý huyện lệnh vội vàng che trái tim nhỏ, thực sự là nhất tiếu bách mị sinh, mê chết người không đền mạng. Sư gia nhíu mày mở miệng nói: “Đại nhân, bổng lộc khất nợ tháng này khi nào phát?” *** Lại một đêm trung thu, ánh trăng trung thu sáng tỏ. Giờ dậu canh ba, Huyện Ngô Đồng thắn đèn đuốc sáng trưng, lung linh trong ánh sáng đỏ rực của ngàn vạn đèn lồng làm bằng tre trúc, trăng tròn vành vạnh, bình yên kèm theo một tia ấp áp, vô cùng xinh đẹp. Trên đường người người chen chúc nhau đi về phía Huyện thành, dù là cửa hàng ven đường hay là trên đỉnh đầu đều treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trên đèn lồng có thể vẽ nữ tử trong trẻo vẩy ống tay áo dưới ánh trăng, hay hình ảnh một gia đình đoàn tụ vui mừng bên nhau, yên dị thêm vài phần vui mừng, đây cũng bước tiến mới làm nổi bật sự tài giỏi của Huyện lệnh đương nhiệm. Không bao lâu, phố xá sần ấp trong huyện đã người người tấp nập, rất nhiều dân chúng từ nông thôn, thị trấn nhỏ kéo tới đây xem hội đèn này, chỉ sợ cũng quên cả hô hấp. Những năm trước cũng tổ chức hội đèn lồng những lại thiếu đi vài phần náo nhiệt và dụng tâm. Quý Lương tựa vào song cửa nhã gian ở một quán rượu, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một cách quy luật trên bệ cửa, đồng nhịp với tiết tấu khúc nhạc của sư phụ trên khán đài cánh đó không xa. Không thể không nói, Chúc Ti Nam ngược lại rất có năng lực. Lục thẩm nhìn bức thư trên tay Quý Lương, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng hỏi: "Đại nhân, phu nhân nói gì trên thư vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến của tác giả Vương Tịch Mộ.
Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Liễu Như An
Có những tình yêu, dở dang khiến tim đau xót. Có những ân tình, khắc ghi hết kiếp không quên.  Nếu đã gặp được người yêu thương, xin đừng buông lơi đôi tay ấy. Xin hãy giữ thật chặt đến trọn kiếp này. Vì biết đâu chỉ trong thoáng giây nào đó sẽ phải ly biệt mãi mãi... Như vậy, rất đau lòng và chua xót. Và Tô Nhiên đã cảm nhận được tất cả những đau đớn ấy. Bởi vì, kiếp trước cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Trạch quá muộn. Đến khi muốn trân trọng thì lại đánh mất cơ hội. Nhưng ông trời vẫn thương tình cho Tô Nhiên thêm một lần nữa để tìm lại và bảo vệ tình yêu cùng hạnh phúc của mình. Cô may mắn quay về năm 12 tuổi, lại bắt đầu công cuộc dưỡng "chồng nhỏ" từ bé. Từ đây cô tự hứa với lòng sẽ vì anh yêu anh và bên anh đến hết kiếp này. Cho dù chuyện gì xảy ra cũng nguyện nắm tay anh mãi về sau. Vì vậy, cô nỗ lực đem cậu bạn bàn sau Tần Trạch hướng đến mặt trời, giúp cậu tỏa sáng rực rỡ và thành công trong tương lai. Vì Tần Trạch giống như chiếc gai nhọn dấu ở tim cô. Mỗi lần nghĩ đến lại đau nhức nhối. Kiếp trước, anh yêu cô nhiều như thế, bất chấp tất cả vì cô nhiều như thế. Vậy mà, cuối cùng lại chia li. Cô rời đi rồi, anh biết làm sao....? Tần Trạch vốn dĩ đã để ý cô bạn nhỏ bàn trên lâu lắm rồi. Nhưng cậu lại e ngại không dám bày tỏ tâm ý quá nhiều. Cậu sợ cô gái xinh đẹp đó sẽ xa cách mình. Bởi những rung động chớm nở vẫn thường dở dang. Thế nhưng, Tần Trạch không ngờ rằng Tô Nhiên càng lúc càng đến gần bên cậu. Cô mỉm cười dịu dàng với cậu, cô mua sữa cho cậu mỗi ngày, cô còn giúp cậu học tập... Mọi chuyện cô làm như cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống lòng cậu, nơi đó có hạt mầm yêu thương đã được gieo xuống. Cứ thế, trái tim từ rung động ban sơ dần trở thành chấp niệm một đời. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp dần trôi nhanh, tình cảm của Tô Nhiên và Tần Trạch ngày càng thắm thiết. Tuy cả hai đều chưa lên tiếng yêu nhưng vốn dĩ nó đã luôn tồn tại ở đó, một cách rất chân thành và tự nhiên.  Nào ngờ, sóng gió đến lúc này mới thật sự bắt đầu. Trong giấc mơ của Tô Nhiên, hôm ấy trời mưa rất to. Có một người con trai ôm một cô gái vào lồng ngực, ánh mắt anh bi thương đến cùng cực, đôi tay như thể đang ôm trọn cả thế giới vào lòng. Anh đau đớn tuyệt vọng chỉ lên trời trách móc ông tàn nhẫn. Vì ông nỡ cướp mất người con gái anh yêu nhất đi rồi. Mưa rơi hay lệ ai nhòe...  Bi ai và khổ sở làm sao khi cô nhận ra người con trai đó là Tần Trạch và người con gái anh ôm trong lòng đã chết kia lại là mình. Đây là kiếp trước hay kiếp này? Kết thúc thương tâm kia là mơ hay thực? Tại sao lại cho cô trở về khi tất cả mọi chuyện không thể đổi thay. Cô không thể rời bỏ anh thêm lần nào nữa... Cô không muốn giấc mơ đầy nước mắt kia trở thành sự thật. Cô yêu anh, yêu đến hai kiếp rồi, sao nỡ bỏ anh một mình đối diện với thế giới tàn nhẫn này. Vậy mà, giấc mơ kia đang dần hiện rõ ở thực tại. Anh và cô dù cố gắng chống đỡ đến thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh biệt li. Anh đã từng nói với cô rằng: "Em không cần kiên cường thêm nữa, mềm yếu một chút cũng không sao, mọi thứ đã có anh rồi". Thế nhưng, vẫn không thể phản kháng ý trời. Cô bị bệnh - rất nặng - khả năng không bao giờ tỉnh lại. Khi ấy, anh nghe trái tim mình đau đến vỡ nát. Cuối cùng, vẫn để cô chịu đau thương hai kiếp người. Và anh phải tận mắt chứng kiến tất cả.  Cần bao nhiêu nỗ lực để có thể chịu đựng những bi thương ấy. Cần bao nhiêu dũng khí để có thể nhìn cô nhắm mắt ngủ yên. Là 1 năm 2 năm hay 10 năm... hay vĩnh viễn như thế... Câu chuyện đang dần đi đến bi kịch, Tần Trạch giãy giụa bởi đau lòng và tuyệt vọng. Anh yêu Tô Nhiên, yêu đến vứt bỏ sinh mệnh mình để níu giữ cô ở lại. Liệu sự thâm tình trong cả hai kiếp của anh có khiến trời xanh cảm động và cho anh cơ hội hay không? Anh sẽ phải trả giá như thế nào để từ địa ngục mang linh hồn của cô về bên mình? Tình yêu chân thành có vượt qua được giông tố cuộc đời và nở đóa hoa yêu thương rực rỡ hay không? Tất cả sẽ có lời giải ở câu chuyện "Sống lại, có anh bên em là đủ" nha mn ???? _________________ #Lạc_Hậu Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi  *** Nghe các bạn học nói, công việc làm ăn của cha Triệu Giang Sơn xuất hiện khủng hoảng rất lớn, cho nên hắn chuyển trường rồi, hình như xuất ngoại làm lại từ đầu. Tô Nhiên vừa nghĩ đến người này lại thở dài, tự làm tự chịu, bị như vậy không đáng thương một chút nào. Ngày mồng một tháng năm được nghỉ dài hạn bảy ngày, người ta kiên quyết chia thành ba ngày và bốn ngày chia như vậy thì được cái gì chứ? Thật là, muốn đi du lịch, thì cứ đi, không muốn đi du lịch , thì không đi thôi, điều này có thể tránh dịch SARS lan truyền được à? Mẹ cô tuân thủ ước định với cô, mang cô vào nội thành mua mấy bộ quần áo, mỗi bộ đều hơn 100 tệ, giá tiền như vậy ở năm 2003, đối nhà Tô Nhiên đã cực kỳ đắt tiền rồi, xem ra mẹ thật sự đã vung tay thưởng cho cô rất nhiều. Lúc ngồi trên xe buýt, nhìn thấy mấy người ngồi xung quanh đều mang theo khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng, mà Tô Nhiên và Triệu xuân lại chẳng trang bị cái gì cả, trong lòng Tô Nhiên đã biết trước, cho nên không sợ hãi, mà Triệu Xuân lại cảm thấy không cần thiết, hai người cứ đi trong đám đông như vậy, cuối cùng vẫn bình an trở về. Sau ngày nghỉ lễ dài hạn mồng một tháng năm, trong chớp mắt đã đến nghỉ hè, lúc này dịch SARS đã được khống chế, mà rất nhiều bộ phim điện ảnh lấy chủ đề dịch SARS cũng như măng mọc ào ào nổi lên. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ của tác giả Liễu Như An.