Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phù Lam - Giá Oản Chúc

Nam chính của câu chuyện hôm nay là người đặc biệt nhất mà tôi từng biết trong suốt ngần ấy năm chinh chiến trong thế giới ngôn tình. Không phải vì anh thâm tình đẹp trai nhưng mang thân hình “cò hương”, cũng không phải vì anh mồm miệng tép nhảy, nói lời sắc như dao cạo, càng không phải vì anh có một quá khứ trắc trở huy hoàng và một trái tim đầy nhân hậu, mà là do anh là nam chính đầu tiên nghiện ma tuý nặng. Mà không phải do tình thế bắt buộc, là anh tự nguyện TT.TT. Doãn Tiểu Đao là một cô gái từ nhỏ lớn lên ở võ quán vùng sâu vùng xa, đầu óc hết sức ngây thơ nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn như sóc. Một ngày nọ, võ quán nhà cô nhận được một mối làm ăn kì lạ, đó là làm vệ sĩ cho nhị thiếu gia nhà họ Lam - Lam Diệm. Doãn Tiểu Đao xung phong “hạ phàm”, nhưng khi gặp mặt Lam Diệm, cô mới biết mình bị lừa rồi.  Lam Diệm thiếu gia gì chứ, anh ta chính là một con nghiện hạng nặng, một tay chơi bời lêu lổng không nghề nghiệp không học thức. Cực chẳng đã tiền nhận rồi, việc cũng hứa, con gái nhà họ Doãn phải giữ đúng chữ tín. Cô tự nhủ với mình, chỉ ba tháng thôi, chịu đựng ba tháng là sẽ được giải thoát. Vậy là từ ngày đó nhà họ Lam có một hình ảnh kì dị như sau xuất hiện: Một người đàn ông đẹp trai nhưng gầy, yếu ớt đi trước, đằng sau lẽo đẽo theo sau một cô gái “vai hùm lưng gấu”, người trước thì tự chửi tự nghe, người sau thì im thít như thịt nấu đông.  Doãn Tiểu Đao bắt đầu cuộc sống “không rời một bước” Lam Diệm, trừ khi anh ta đi vệ sinh. Lam Diệm vốn là cậu hai nhà họ Lam, tiền bạc không thiếu, nhưng sự thật lại khác xa. Lam Diệm nghiện ma tuý nặng, mà người cung cấp hàng trắng cho anh không ai khác chính là cậu anh cả - đại thiếu gia Lam Úc.  Doãn Tiểu Đao tuy ngốc nghếch nhưng cũng nhận ra có điều gì đó kì lạ trong mối quan hệ giữa những người trong nhà họ Lam. Lam Úc ngoài mặt thì quan tâm Lam Diệm, trên thực tế lại hết lần này đến lần khác đẩy em ruột tới “chỗ chết”. Còn bản thân Lam Diệm cũng rất kì lạ, rõ ràng là một kẻ nghiện, rõ ràng không thể sống thiếu ma tuý, nhưng dường như anh không hề muốn hít thứ thuốc trắng ấy dù chỉ một chút.  Ba tháng chung sống với Lam Diệm, Doãn Tiểu Đao nhận ra một điều, rằng kẻ mạnh mồm mạnh miệng, lại hay nói lời “chua ngoa” Lam Diệm hoá ra lại rất ấm áp, đúng kiểu ngoài cứng trong mềm. Anh ta còn nấu ăn rất ngon, lại quan tâm, bảo vệ người khác. Doãn Tiểu Đao khoẻ hơn anh ta không chỉ mấy lần, thế nhưng đứng cạnh anh, cô có cảm giác như một người con gái thực sự, được săn sóc, chiều chuộng và yêu thương.  Nhưng hạnh phúc quả thật không dễ dàng, nhất là với những người đặc biệt như Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao. Khi Lam Diệm chấp nhận cai nghiện ma tuý, khi tình yêu giữa hai người bắt đầu nảy nở rồi thăng hoa, thì khó khăn lại ập đến. Bí mật của gia tộc họ Lam bị phơi bày. Hoá ra, Lam Diệm chỉ là người thế thân cho “cậu hai” thực sự, là con cờ trong ván bài những kẻ cầm đầu bày ra.  Lam Diệm tên thật là Lam Tứ, bố mẹ đều đã mất, mà đặc biệt mẹ của anh chính là chết vì bị ma tuý hãm hại. Lam Tứ (từ giờ sẽ gọi anh bằng tên này nha) căm thù ma tuý đến tột cùng, nhưng chỉ vì một lời hứa hẹn giả dối của cấp cao Lam thị rằng sẽ tiêu diệt ổ ma tuý mà Lam Tứ đã chấp nhận dấn mình vào con đường thế thân mạo hiểm. Cho đến khi gặp Doãn Tiểu Đao, nhìn thấy hình ảnh hồn nhiên và mộc mạc của cô, anh mới thấy hối hận vì đã dính vào thứ thuốc độc ấy. Doãn Tiểu Đao không thích những kẻ nghiện, Doãn Tiểu Đao đã hứa sẽ yêu anh nếu anh bỏ được ma tuý. Vì vậy Lam Tứ lại gắng gượng đứng lên, làm lại từ đầu.  Nhưng nhà họ Lam làm sao có thể dễ dàng tha cho Lam Tứ một con đường sống. Lam Tứ vốn là một con sói, dù bị nuôi như thỏ thì có một ngày sói vẫn sẽ cắn người. Để bảo vệ hạnh phúc mới chớm của mình và Doãn Tiểu Đao, Lam Tứ quyết tâm đối đầu với anh em nhà họ Lam một lần cuối cùng.  Trải qua bao phen thử thách, thậm chí ngăn cách giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc, cuối cùng thì Lam Tứ cũng đã thành công lật đổ nhà họ Lam cùng với tổ chức phân phối ma tuý. Để đánh đổi lại, thân thể anh cũng trở nên kiệt quệ. Nhưng có hề gì, bởi đã có Doãn Tiểu Đao, người duy nhất trên thế giới này luôn tin tưởng anh dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa… “Ý trung nhân của hắn là một vị anh hùng cái thế. Có một hôm, nàng sẽ mặc thánh y giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc đến đây cứu hắn.” (*) Truyện không ngắn không dài, lúc đầu thì tưởng như ngược mà hoá ra lại là sủng văn ngầm. Nam chính Lam Tứ là một người vỏ cứng ruột mềm, thích nghe nói ngọt, thích bị ngược, cũng thích tự ngược mình. Điểm tốt là anh tụ hợp mọi điểm tốt của nam chính ngôn tình, từ thâm tình đẹp trai cho tới thông minh, mồm mép lanh lợi, trí tuệ siêu phàm. Còn điểm xấu là không có một nam chính nào lại bê tha và “bám váy” như anh. Bị bắt cóc – đã có Doãn Tiểu Đao đến cứu. Bị ám sát – đã có Doãn Tiểu Đao bảo vệ. Về thăm nhà gái ư, không cần giỏi võ, nấu được cơm là auto được nhận.  Truyện có những đoạn hài cười ra nước mắt, lại có những khúc buồn khóc huhu ngay được. Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện có nội dung mới mẻ đổi gió thì “Phù lam” chính là tác phẩm thích hợp nhất.  ___________ (*) Trích dẫn trong bản edit Review by #Huyên Tần Bìa: #Trắng Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Phù Lam của tác giả Giá Oản Chúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Thứ Ba - Lục Xu
Không biết bắt đầu từ lúc nào, "Bạch Liên Hoa" "Lục Trà Nữ" một loại từ trên Internet nhanh chóng phổ biến hẳn lên, nó thuộc về nghĩa xúc phạm, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ trong lòng người khác tôi thuộc về loại Bạch Liên Hoa, Lục Trà Nữ, trong câu chuyện này tôi cũng là người thứ ba, người thứ ba không hẳn là người thứ ba - lời tựa. *Chú thích: - Bạch Liên Hoa chỉ những cô gái ngỡ mình trong sáng, thánh thiện, vô tội. - Lục Trà Nữ chỉ những cô gái giả bộ trong sáng, ngây thơ đi lừa đàn ông - như mấy kĩ nữ. *** Chu Tiểu Bân với Thẩm Bách Y bên nhau rất hạnh phúc, cùng trải qua hai năm, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ, thì tôi có bấy nhiêu khó chịu. Mãi đến tận một ngày, Chu Tiểu Bân hẹn chúng tôi cùng ăn cơm, đương nhiên chúng tôi sẽ cùng đi. Ngay cả mấy người bọn anh đều cười, thật khó, Chu Tiểu Bân vẫn còn nhớ chúng tôi. Một ngày kia, Chu Tiểu Bân liên tục uống rượu, cứ liên tục uống rượu, cái gì cũng không nói, chỉ có thể uống rượu. Không ai có thể khuyên nhủ anh, kể cả tôi. Tôi muốn hỏi anh nhiều hơn, ai khiến anh đau lòng như vậy, ai khiến anh khó chịu như vậy, nói cho em, nói cho em, em sẽ đồng ý chia sẻ cùng anh. Nhưng không thể, thật sự không thể. Lão Ngũ thở dài, "Gọi điện thoại cho Thẩm Bách Y, bảo cô ấy đến đón cậu về!" Thẩm Bách Y tới rất nhanh, cô nhìn thấy bộ dáng này của Chu Tiểu Bân, nhíu mày. Chu Tiểu Bân có lẽ say, hoặc có lẽ không say, nhưng lúc Thẩm Bách Y đến, anh liền mạnh mẽ ôm lấy cô. Anh cứ ra sức ôm như vậy. Anh không ngừng nói, "Đừng đi, đừng rời bỏ anh... Đừng đi, có được hay không? ... Mời các bạn đón đọc Người Thứ Ba của tác giả Lục Xu.
Khinh Ngữ - Cửu Lộ Phi Hương
Vừa mới ngủ dậy, Lâm Khinh Ngữ đã phát hiện ra mình biến thành con trai…… Cô sung sướng đến phát điên. Đồng thời lúc ấy, Tô Dật An phát hiện ra mình biến thành…… một cái cây. Hắn đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Càng đau khổ hơn nữa là Có một cậu chàng (cô nàng?) tối nào cũng chạy đến chỗ cái rốn của hắn – hốc cây để nói chuyện…… Thì thầm to nhỏ tất cả những bí mật, những rung động thầm kín, một chút lo lắng bất an, đôi phần mờ ám đều cho hắn nghe.  *** Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An. Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác. Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi. Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ. Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì. ... Mời các bạn đón đọc Khinh Ngữ của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.