Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Trai Cũ

Edit : Sagittarius Thể loại: Tra thụ quay đầu, gương vỡ lại lành. Ôn hòa dịu dàng tinh anh công x phong lưu giảo hoạt mỹ nhân thụ, gương vỡ lại lành, cẩu huyết, OE. (Theo tui thì là BE) Chỉ là một câu chuyện kể về chuyện tình yêu giữa công và thụ sau khi chia tay vẫn quay đầu lại trùng phùng với nhau. *** Review Bạn trai cũ Đừng nhìn cái tên truyện có vẻ bình thường rồi sụt hố như ta ~~~ Khốn Ỷ lần này lại khiến ta phải rửa mắt mà trông rồi! Truyện cỡ đâu đó 10 chương, đọc một lát là xong mà plot twist cực gắt. Nửa đêm mà các thái cực của ta đi từ phẫn nộ, căm tức đến giật mình thon thót rồi cuối cùng là khóc tu tu, mood lên xuống như cái biểu đồ hình sin… Như tag đã gắn, Bạn trai cũ là câu chuyện về một tra thụ quay đầu, gương vỡ lại lành. Cẩu huyết, theo phong cách thường thấy. Thụ và công là bạn học cao trung, sau đó trở thành người yêu. Nhưng thụ là thiếu gia phong lưu thành tính, từ trước khi quen công đã thay bồ như thay áo, không có khái niệm về tình yêu + trách nhiệm và chung thủy cần có của tình yêu. Nên khi thụ ngoại tình, bị công bắt gặp cũng chẳng biết hối cải, chia tay xong lại lập tức quen người mới. Nhưng cái motif cũ rích này vào tay Khốn Ỷ Nguy Lâu lại làm cho ta choáng váng. Phải nói lúc đầu ta ghét thụ bao nhiêu, thậm chí còn cầu đổi thụ bao nhiêu, thế mà khúc cuối khóc ngon lành, chả cần tẩy trắng gì. Haizz, có lẽ, Sở Dật là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện sống bừa bãi thì cuối cùng người hối hận là chính mình thôi. Từ lúc hắn đứng bên cửa sổ mà than rằng, hắn thấy chính mình không xứng, không xứng có được tất cả những thứ này, không xứng một lần nữa trở về bên Sở Việt, thì có lẽ hắn đã hiểu cái giá phải trả rồi. Anh công ôn nhu dịu dàng và si tình quá. Chỉ trách, không thể đúng lúc gặp gỡ người… Nếu như nói ngay từ đầu ta đã bị lay động bởi sự dịu dàng của ảnh, thì đối với Sở Dật phải đến phút cuối cùng chân tâm của hắn mới được bóc tách rõ ràng. Thế mới nói, muốn hỏi si tình công/thụ, xin mời đọc văn Khốn Ỷ. Tâm cơ cuồn cuộn + sự cứng cỏi đến rùng mình cũng tỉ lệ thuận với độ si tình. Thụ của bả có thể chịu đựng một nhánh cây đâm xuyên cành tay (Bình Hoa), chỉnh dung, thoát thai hoán cốt (Chẩm biên nhân), mười năm tra tấn (Chiết chi – Giai hạ tù), thậm chí đối với ngu đần công như Lý Phượng Lai thì giam hắn lại đã rồi tính tiếp (Đối diện tương tư), level chỉ có càng ngày càng thăng cấp >.< Mà bạn Sở Dật trong Bạn trai cũ này cũng không phải là ngoại lệ, thủ đoạn và sự quyết liệt của bản cũng không đùa được đâu. Nói chung đó giờ vẫn ưng cái kiểu ngược như kim châm nhói nhói trong văn Khốn Ỷ, nên bộ này không có làm ta thất vọng. Hơi lấn cấn chút vì quá khứ em thụ đúng là khốn nạn thật, miễn tẩy trắng, nhưng cũng xót cho ẻm quá nhiều. Đáng buồn thay, chúng ta lại chẳng có quyền lựa chọn để gặp được người tốt nhất, ở thời khắc tốt nhất của cuộc đời. Hoặc là nói, đáng buồn thay, chỉ có sau khi mất đi, con người ta mới có thể trưởng thành? Truyện có dính dáng một xíu (xác thực là một xíu) đến Lâm Gia Duệ và Cựu mộng. Đủ để biết hai câu chuyện diễn ra trong cùng một thế giới thôi, chứ chả hé mở thêm được tí nào cái kết đang lưng chưng của Cựu mộng cả. Kết OE, và theo ta đó là cái kết hợp lý nhất rồi. Ngắn, nhưng cảm xúc đủ đầy, không bị hụt và cũng không lan man quá. Plot chắc còn sạn nhưng mới đọc xong ta vẫn còn đang bận đờ người loading mấy chương cuối, nên tạm thời chưa thấy chỗ phi logic nào. Chủ yếu là rối rắm mâu thuẫn vừa thương vừa giận đối với nhân vật thôi, còn nội dung thì hay, edit cũng mượt lắm, đề cử nên đọc nhé! *** Từ Việt nhận được một tấm bưu thiếp từ Nigeria gửi tới. Mặt trước là một bức ảnh, chụp một đàn linh dương đang chạy như bay trên đồng cỏ. Ảnh chụp vô cùng đúng lúc, phô bày được hết dáng vẻ sinh động của linh dương, trong bụi cỏ gần đó có một giọt sương sắp rơi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mặt sau không ghi tên người nhận cũng không có ký tên, chỉ qua loa viết một câu: "Hết thảy bình an, đừng lo lắng." Cứ như người viết sắp sửa theo đuổi một cuộc hẹn hò tuyệt diệu, nên qua loa vội vàng mà viết ra. Từ Việt hôm nay cũng có một cuộc hẹn. Mấy năm trước anh đã nói thật với gia đình, nhưng cũng không thể ngăn cản cha mẹ nhiệt tình mai mối, chẳng qua đối tượng từ nữ chuyển thành nam mà thôi. Đối tượng lần này là giáo viên trung học, tính tình tốt, nghề nghiệp cũng tốt, nghe nói tướng mạo cũng ít ai bằng. Từ Việt kỳ thật không mấy hứng thú, nhưng lại không muốn thất lễ, buổi chiều vẫn cứ tan sở về sớm, dự định thay quần áo rồi đi đến chỗ hẹn. Anh cầm cái bưu thiếp nọ đi vào thang máy, ấn số "11". Anh ở nhà số 1102, căn hộ hai phòng ngủ, để trả hết tiền vay vẫn cần hai mươi năm nữa. Cửa phòng dùng mật mã để khóa, Từ Việt thuần thục bấm một dãy số, cửa mở, anh cúi đầu nhìn thấy trước cửa có một đôi giày nam xa lạ. Màu nâu nhạt, mũi nhọn, so với giày anh nhỏ hơn khoảng nửa số. Từ Việt lặng người một chốc, cầm lấy đôi giày nọ đặt lên kệ giày, sau đó đi vào phòng khách. Trên sô pha trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông đó vô cùng trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Hắn hai chân vắt chéo, ánh mắt như ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, càn rỡ dừng ở trên người Từ Việt. "A Việt," hắn nói, "Đã lâu không gặp." Từ Việt nhìn hắn, cũng không cảm thấy giống như tiểu thuyết miêu tả nào là thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, anh chỉ bình tĩnh nói: "Ừm, chào cậu, Sở Dật." Như vô số lần trong giấc mộng, Sở Dật cười với anh. Từ Việt liền hỏi: "Về lúc nào vậy?" Sở Dật không chút khách khí, tự rót nước cho mình, bằng cái ly sứ màu trắng của anh, nói: "Hai ngày trước trở về, về nhà cũ một chuyến, sau đó liền tới tìm anh." "Cậu vào bằng cách nào?" Sở Dật cười hì hì: "Mật mã là sinh nhật em, chẳng lẽ em lại không vào được?" Đôi mắt đen của hắn nhìn Từ Việt, khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ, nói: "A Việt, em rất nhớ anh." Đó là thủ đoạn quen thuộc hắn thường dùng để tán tỉnh, Từ Việt đương nhiên sẽ không coi là thật. Anh nhìn nhìn bưu thiếp trong tay, hỏi: "Cậu không phải đang theo đuổi một nhiếp ảnh gia tự do tới tận Phi Châu sao? Người đó đâu rồi?" "Nhiếp ảnh gia tự do? Ai?" Sở Dật suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, "À, anh nói Ellen? Bọn em chia tay đã bao nhiêu năm, em đến mặt anh ta cũng không còn nhớ rõ nữa." Từ Việt đem tấm bưu thiếp kia đưa cho hắn. "Cái này hẳn là tác phẩm của vị kia bạn trai cũ của cậu nhỉ? Một tháng trước mới từ Lagos gửi tới." Sở Dật nhìn nhìn con dấu bưu điện, mặt không đổi sắc nói, "Là chuyện một tháng trước." Giọng điệu cứ như là đã qua một trăm năm. Từ Việt đành phải nói: "Cũng phải, thời gian này cũng đủ cho cậu thay lòng đổi dạ một trăm lần." Sở Dật cười ha hả. Hắn cười xong mới từ sô pha đứng dậy, xỏ dép lê đi đến trước mặt Từ Việt. Hắn chỉ hơi thấp hơn Từ Việt một chút, hai người đối diện, Từ Việt vừa vặn có thể nhìn thấy đôi lông mày đen nhánh của hắn. Trước đây, lúc bọn họ thân mật, Từ Việt rất thích hôn lên đôi lông mày ấy, khiến chỗ ấy ửng đỏ lên. Sở Dật hai tay choàng qua vai Từ Việt, hơi thở ấm áp phả qua hai má anh, hỏi: "A Việt, anh có nhớ em không?" Từ Việt đẩy tay hắn ra, nói: "Tôi phải ra ngoài, tối nay còn có hẹn." "Hẹn ai? Nam hay là nữ?" "Nam, hẹn hò." "Anh thật sự muốn đi?" Từ Việt hỏi lại: "Vì cái gì mà không đi?" Anh vào phòng ngủ thay quần áo. Lúc đeo cravat vào, Sở Dật dựa vào cạnh cửa nhìn anh, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ, nói: "Không mặc cũng đủ đẹp rồi." Từ Việt không phản ứng.   Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cũ của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Bạn đang đọc truyện Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng của tác giả Trạch Lan. Theo tiểu thuyết thì tại một cuộc đại bỉ của các tông môn, Giang Ngư vì đố kị, ghen ghét với nữ chính thế nên đã ra sát chiêu với Cơ Như Tuyết, nào ngờ được lại bị Linh Khí hộ thân của nàng ta phản chiêu, khiến Kim Dan vỡ nát, đời này không thể nào tu luyện được nữa.   Con đường tu tiên bị cắt đứt, còn bị trục xuất khỏi nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên.   Giang Ngư bản gốc hộc máu mà chết.   Giang Ngư hiện tại… Sau khi nàng cẩn thận dò hỏi Linh Thảo Viên là chỗ nào, bừng tỉnh hiểu ra, nhanh nhẹn thu dọn hành lý.   Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Nơi Nào Cũng Là Anh hay Nữ Sắc Và Ông Trùm. *** Giang Ngư mang huyết mạch Thần Nông xuyên vào một cuốn sách tên "Tầm Tiên", làm người qua đường pháo hôi suất diễn không vượt quá một chương. Tình tiết trong truyện: Trong đại bỉ (*) ở tông môn, đệ tử nội môn Giang Ngư ghen ghét nữ chính Cơ Linh Tuyết, hạ sát thủ với nàng, bị linh khí hộ thân của Cơ Linh Tuyết giết ngược lại, Kim Đan vỡ vụn, không còn hy vọng với Đại Đạo. (*) Đại bỉ: Cuộc so tài lớn giữa các tông môn hoặc trong tông môn. So tài định kỳ hàng tháng sẽ gọi là tiểu bỉ. Con đường tu tiên bị cắt đứt, còn bị trục xuất khỏi nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên. Giang Ngư bản gốc hộc máu mà chết. Giang Ngư hiện tại… Sau khi nàng cẩn thận dò hỏi Linh Thảo Viên là chỗ nào, bừng tỉnh hiểu ra, nhanh nhẹn thu dọn hành lý. Theo người chứng kiến kể lại: Khi Giang Ngư rời đi bước chân nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, vội không chờ nổi. Đồng môn thổn thức: Giang sư tỷ bị kích thích quá lớn, dường như điên rồi. Giang Ngư bị hoài nghi “điên rồi”: Ha ha ha ha ha ha ha! Nguyên thân là tu sĩ Kim Đan, hiện tại nàng thức đêm không sợ rụng tóc, ăn đồ ngon không sợ béo, không lo ốm đau, xử lý việc nhà đã có thuật Thanh Khiết Chú hút bụi. Mỗi ngày trồng hoa làm cỏ, linh trà điểm tâm thêm thoại bản, tùy ý vuốt lông linh sủng xinh đẹp, còn có vô số linh điền đang chờ nàng trồng! Đây là cuộc sống của thần tiên ư! Đồng môn ngày xưa hận rèn sắt không thành thép: “Sư tỷ, sao tỷ sa sút như vậy, tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan chỉ có 800, đến lúc đó…” Giang Ngư ngẩn ngơ. Ta còn có thể nằm tiếp 700 năm á? Còn có chuyện tốt bực này ! Một câu tóm tắt: Cuộc sống ăn nằm thật là thoải mái! *** Hỏi: Một giấc ngủ dậy, phát hiện mình đang ở trên một tòa đài cao xa lạ, bị một đám nam nữ mặc n đồ cổ trang xa lạ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, là cảm giác gì?Giang Ngư còn chưa kịp có cảm giác gì, đứng đối diện nàng, một thiếu nữ áo trắng diện mạo tú mỹ tuyệt luân, ánh mắt như băng tuyết cũng nhìn chằm chằm cô, giọng nói cũng trong trẻo sâu thẳm như băng như tuyết: “Giang sư tỷ, vì sao ám toán ta?”Giang Ngư: ?Không cho một cái tóm tắt sao?Tình cảnh trước mắt, không khó đoán ra, câu “Giang sư tỷ” này là gọi mình. Cô lại nhìn kỹ, những quần chúng vây xem ở dưới đài kia, cũng dùng ánh mắt phẫn nộ thống hận nhìn mình. Giang Ngư theo bản năng véo mình một cái. Tê! Đau. Cô lẩm bẩm nói: “Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”Ngũ cảm của người tu tiên vô cùng nhạy bén,thiếu nữ áo trắng nghe được lời này, nhíu mày: “Ngươi ——”Lại nghe Giang Ngư hô đau một tiếng, cả người mềm như bông mà ngã xuống. Cơ Linh Tuyết: “……”Nàng ta trầm mặc một lát, thu hồi linh kiếm, nhìn phía nơi nào đó: “Thỉnh chấp pháp trưởng lão định đoạt. ”. Giang Ngư vốn dĩ muốn giả bộ ngất xỉu. Cô không biết tại sao mình lại xuất hiện ở một nơi giống như đấu trường, mặc kệ là hoàn cảnh, hay là người xung quanh, cô không quen biết ai cả. Trực giác làm cô cảm thấy mình đừng nói những lời không nên nói, trước tiên cô chuẩn bị giả bộ bất tỉnh, đối phó cho qua chuyện khó khăn trước mắt. Ai ngờ vừa mới véo mình một chút, lại giống như đã mở ra chốt đau đớn của thân thể, trong nháy mắt xuất hiện đau đớn kịch liệt, làm cho sắc mặt của cô trắng bệch, không chịu nổi hôn mê bất tỉnh. Giang Ngư nằm mơ hai giấc mộng. Mộng đầu tiên, là văn phòng quen thuộc của cô. Sau khi tăng ca suốt đêm, rốt cuộc hoàn thành yêu cầu của bên đối tác, người phụ nữ thở phào một hơi, lộ ra tươi cười nhẹ nhàng. Bởi vì thật sự quá buồn ngủ, cô ấy quyết định ghé vào chỗ ngồi nghỉ ngơi trước một chút. Kết quả rốt không tỉnh lại nữa. Một giấc mộng khác, là hai bóng người một xanh một trắng giằng co trên đài cao. Người áo xanh không địch lại, sắp bị thua, đột nhiên khí thế trên người bành trướng, trường kiếm đâm thẳng về phía mệnh môn của thiếu nữ áo trắng. Mắt thấy người mặc áo trắng sắp bị thương ảnh hưởng đến tính mạng, trên người thiếu nữ áo trắng sinh ra một đạo kiếm quang, ngăn cản sát chiêu của người áo xanh, cũng đánh bại người này. Chiến đấu kết thúc, Giang Ngư mới thấy rõ, nữ tử áo xanh kia lớn lên giống mình như đúc. Mời các bạn mượn đọc sách Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng của tác giả Trạch Lan.
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Văn án: Công nguyên năm 2050, địa cầu bị hủy, nhân loại dùng toàn lực kiến tạo được 100 phi thuyền Noah trốn chạy, bởi vậy mở ra một thời đại sinh tồn mới. Lạp Hỗ kỷ nguyên năm 5500, nhân loại may mắn sống sót được các nhà khoa học dựa trên sự khác biệt về tin tức tố phân biệt thành Alpha,Beta cùng Omega. Đời trước cậu vì vinh hoa phú quý đem tôn nghiêm của ba ba đạp ở dưới chân, đối với quan tâm và ái mộ của Randall khinh thường vô cùng, cuối cùng chết ở trong tay nam nhân kia, thẳng đến một khắc trước khi chết, mới hiểu được mình đến tột cùng đã cô phụ bao nhiêu người, hại bao nhiêu người…. Cậu vô cùng hận, hận chính mình niên thiếu không biết gì, hận người kia bạc tình bạc nghĩa! Trọng sinh trở lại, lãng tử quay đầu! Cậu muốn giúp ba ba của mình trốn thoát khỏi ‘nhà giam’, cậu muốn giúp Randall bảo vệ vương vị! *** “Anh căn bản không yêu tôi! Vì cái gì?! Vì cái gì?……” “Chẳng lẽ mày quên, tao cũng không phải là Alpha, đối với Omega không có ý nghĩ bảo hộ trời sinh. Đừng nói tao bạc tình bạc nghĩa, Hạ Mạt mày mới là người bạc tình bạc nghĩa nhất.” Nam nhân vẻ mặt kiêu căng, “Còn nhớ rõ tình cảnh mày cùng tên ba ba kia của mày đoạn tuyệt quan hệ sao? Làm cho người khác đau thấu tâm đến mức nào. Lão nhân kia thực sự là khờ muốn chết, đến thế này rồi mà còn muốn mang mày đi khỏi nơi này? Còn có Randall, hắn hiện tại tự thân khó bảo toàn, còn có thể tới cứu mày? Ha ha, lại nói tiếp, tao còn phải cảm tạ mày giúp tao hạ độc hắn, bằng không tao làm sao có cơ hội đến gần người……” “Anh…… Anh làm sao có thể đối xử với tôi như vậy?!” “Mày cho rằng mày là ai? Cùng lắm chỉ là bàn đạp để tao cướp lấy quyền lợi! Mày cứ yên tâm đi, chắc chắn mày sẽ sớm được đoàn viên với bọn chúng ở bên dưới. Trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, tao đối xử với mày không tệ đi.” “Mày, mày dám làm tổn thương bọn họ, tao sẽ giết mày! Cho dù chết tao cũng sẽ tìm mày báo thù!” “Ha ha, loại kiên cường này vẫn là để đến kiếp sau nói đi. Người tới, động thủ……” Ký ức giống như là mạng nhện ác độc, tra tấn thiếu niên trên giường thống khổ đến không chịu nổi, trên gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú nhăn cùng một chỗ, trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn, cậu không ngừng giãy dụa, miệng nói những câu mê sảng ai cũng không hiểu, miếng băng vải thấm máu trên đầu càng làm nổi bật lên vẻ tiều tụy của cậu. Cửa cảm ứng tự động mở ra, một nam nhân thân hình gầy yếu bưng chậu cùng khăn mặt đi đến, nghe nhi tử nói mê, cuống quít chạy tới bắt lấy cánh tay đang vung lung tung, sau đó làm ướt khăn mặt ôn nhu lau đi mồ hôi cùng nước mắt của cậu. Hắn một bên giúp thiếu niên chà lau thân thể, một bên ôn nhu an ủi, thần sắc ôn nhu như là ánh mặt trời vào tháng tư, làm cho lòng người ta đều mềm lại,“Mạt Mạt ngoan, ba ba ở chỗ này, ba ba ở chỗ này, ba ba sẽ không để người khi dễ con……” Bên trong mộng cảnh khắp nơi đều là huyết tinh, hắc ám lấy tốc độ nhanh đến khó tả bao vây lấy thân thể cậu, bỗng nhiên cậu nghe được một thanh âm, thanh âm kia thật ôn nhu, mang theo ma lực trấn an tâm hồn của người khác. Mạt Mạt? Là đang gọi cậu sao? Là ba ba đang gọi cậu sao? Ba ba?! Thật là ba ba?! Cậu lấy tay lau mạnh nước mắt, điên cuồng chạy về phía phát ra thanh âm, cậu thấy ở một địa phương rất xa có một bóng dáng mơ hồ, là ba ba sao?! Cậu chạy càng nhanh, ngay cả hắc ám phía sau cũng không thể đuổi kịp cậu, khi cậu rốt cuộc chạm tới bóng dáng mơ hồ kia thì, trán bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức! “A……” Cậu mạng mẽ ngồi dậy từ trên giường, lấy tay ôm trán. Nam nhân thấy cậu tỉnh, cao hứng vô cùng, hốc mắt hồng hồng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào,“Mạt Mạt, con rốt cuộc tỉnh.” Thiếu niên lúc này mới phát hiện sự tình không thích hợp, cậu buông tay che ở trên trán, thấy nam tử ngồi bên mép giường, nghi hoặc hô một tiếng “Ba ba”. Tại sao ba ba lại ở chỗ này? Ba ba không phải đã chết sao? Vì cứu cậu, bị nam nhân luôn mồm nói thương cậu kia tự tay giết chết. Nhưng là người trước mắt…… Đôi mắt tinh xảo kia, thanh âm ôn nhu, cười nhẹ như có như không nơi khóe môi cùng với mấy sợi tóc bạc bên tóc mai, đều giống hệt trước kia! Nhưng là…… Cậu ngốc lăng đánh giá phòng này, bố trí trong phòng vô cùng quen thuộc, không gian chật chội, gia cụ cũ nát, còn có mùi mốc mãi mãi cũng không bay hết kia. Đây là căn phòng mà cậu đã ở trước khi đi đến trường quân sự cao cấp Exxon, cũng là căn phòng mà phụ thân đã cho cậu, một căn phòng hạng hai còn tồi tệ hơn phòng của người hầu. Nếu tất cả đều là sự thật, như vậy… Cậu sờ sờ băng vải trên trán, còn nhớ rõ lúc mười bảy tuổi từng bị phụ thân dưới cơn nóng giận mà đả thương đầu, trán cậu bị thương, vị trí giống hệt năm đó… Nói cách khác, cậu không chết? Trọng sinh đến 17 tuổi?! A! Ha ha! Ha ha ha…… Đây là ý trời sao?! Trời cao cũng cho cậu cơ hội báo thù rửa hận?! Laurent…… Trong mắt thiếu niên chợt lóe một tia âm trầm. Nam nhân thấy nhi tử nãy giờ không nói gì, biểu tình trên mặt biến ảo khó đoán, còn tưởng rằng cậu đụng hỏng đầu óc, trong lòng vừa hối vừa hận, vội vàng đứng dậy tìm thầy thuốc, lại không nghĩ rằng cổ tay lại bị thiếu niên gắt gao bắt được, hắn ngẩn ra, bình thường nhi tử căn bản không muốn đụng hắn, nay quả nhiên là sinh bệnh, yếu ớt. vì thế hắn ôn nhu nói: “Con trước tiên cứ nghỉ ngơi, ba ba đi tìm thầy thuốc cho con…” “Không cần, ba ba.” Cậu tại sao lại không biết tình huống gia đình này? Phụ thân chuyên sủng nhị phu nhân, mà ba ba của cậu – nguyên phối của Hạ Khoa trung sĩ Ngọc Chương, một Omega vốn nên được người phủng ở trong lòng bàn tay, lại sống không bằng người hầu. Một tiếng ‘ba ba’, khiến nam nhân lập tức dừng bước, hài tử của hắn đã bao lâu chưa từng kêu hắn như vậy…có lẽ đã 10 năm đi… Trong lòng đau đớn, hắn tận lực khống chế âm thanh đang run run “Vậy sao được? Trán còn đang chảy máu.” Hạ Mạt thấy tơ máu hồng hồng trong mắt ba ba, không khỏi chua xót, đời trước cậu chưa bao giờ cho ba một sắc mặt hòa nhã nào, luôn cảm thấy là vì hắn vô năng nên cậu mới bị phỉ nhổ. Mà trên thực tế, nam nhân giản dị này mới là người mà cậu hẳn là quý trọng nhất, đương nhiên, còn có Alpha mặt lạnh tâm ấm kia. Hạ Mạt lấy tay ôm lấy bả vai thon gầy của nam nhân, vùi đầu trước ngực hắn “Con thực sự không có việc gì, ba ba, ngài nhanh chóng đi ngủ đi, thời gian đã không còn sớm.” Ngọc Chương sửng sốt, nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, đứa nhỏ này đã bao lâu chưa từng chủ động ôm qua chính mình? Hắn vẫn cho rằng đời này quan hệ phụ tử bọn họ cũng sẽ không được cải thiện, lại không nghĩ rằng hôm nay… Bây giờ đang là mùa hạ, trên người Hạ Mạt chỉ mặc một cái áo ngắn tay, nước mắt nóng bỏng của nam nhân dừng ở trên vai cậu, làm cho cậu hối hận không thôi. Trước kia cậu thật sự là không bằng cầm thú, ba ba thật tâm đối xử với cậu như vậy lại bị cậu cố ý thương tổn. Đời này, cậu nhất định phải chiếu cố hắn, báo đáp hắn, quan tâm yêu quý hắn, dẫn hắn trốn khỏi gia đình này. Tận lực an ủi hồi lâu mới có thể khiến nam nhân ôn hòa như ngọc này trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Mạt nằm ngửa trên giường, hình ảnh đời trước nhanh chóng trôi qua trong đầu cậu. Lúc trước, cậu vì cái gọi là mặt mũi cùng tôn nghiêm, khắp nơi nhục nhã thân sinh ba ba của mình, lại đối với nhị phu nhân không thân thích kia ân cần đến cực điểm, vì gả cho người có quyền, cậu đạp lên tôn nghiêm của ba ba, mượn dùng quan chức của phụ thân, lấy thân phận Omega trân quý đi đến trường học quân sự cao cấp Exxon, vì lấy được niềm vui của Laurent, đem rượu độc tự tay đút cho Randall vẫn luôn quan tâm trân trọng cậu…… Cuối cùng, cậu trở thành công cụ uy hiếp Randall của Laurent, cuối cùng, cậu hại tất cả những người thật sự quan tâm trân trọng cậu……. Cậu thật sự là tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần! Nay, trời cao cho cậu sinh mệnh mới, liền để cho cậu dùng cả đời này để chuộc tội đi! Cậu muốn làm một Hạ Mạt hoàn toàn mới! Mời các bạn mượn đọc sách Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu của tác giả Tiểu Xà Tinh.
Thuyền Vượt Gió Mưa
Tất cả mọi người đều biết là tôi chia tay Thẩm Diệp Châu vì tiền. Vào lúc mà anh ta yêu tôi nhất, cầm 200 vạn tệ của Diệp Sầm – mẹ anh ta. Sau đó kiên quyết rời bỏ anh ta. Anh ta bất mãn trước việc mẹ đã làm nên tuyệt thực để phản đối, hành hạ bản thân tới mức không ra hình người nữa. Các anh em của anh ta không chịu nổi nữa, cố nén lại nỗi căm ghét tôi, từng người đến gặp tôi để cầu xin cho anh ta. Tôi không tiếp một ai cả. Sau đó tính mạng anh ta nguy kịch, mẹ anh ta “đường cùng” gọi điện thoại cho tôi, mời tôi làm “thuyết khách”. Khi tôi đứng trước mặt anh ta, anh ta ôm chặt lấy tôi không chịu buông. Anh ta gầy đến trơ cả xương, lúc ôm tôi, lực mạnh siết chặt khiến xương cốt tôi đau nhức. “A Du, cuối cùng em cũng đến rồi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà…” Giọng nói anh ta không giếm sự vui mừng. Tôi thờ ơ đẩy anh ta ra, mở một đoạn ghi âm và tin nhắn chữ cho anh ta xem. Trong voice là hôm mẹ anh ta hẹn gặp tôi, tôi đề nghị ghi âm với giá 300 vạn tệ. Còn tin nhắn văn bản là lời nhắc đến khoản tiền 300 vạn tệ kia. Anh ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, đến khi phản ứng lại thì đẩy tôi ra. Nhưng vì dùng quá nhiều sức nên mới ngã xuống gầm giường và ho dữ dội. “Ninh Du, cô cút ngay cho tôi!” Anh ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Tôi dứt khoát rời đi như ý nguyện anh ta, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại. Không biết qua miệng ai mà chuyện này được truyền ra ngoài. Từ đó, tôi trở thành trò cười ở Bắc Thành. Tất cả những người biết chuyện đều nói Ninh Du hám tiền cỡ nào, nhẫn tâm ra sao. Có người còn nói rằng tôi chưa từng yêu Thẩm Diệp Châu, ở bên hắn chỉ vì tiền. Sự thật đằng sau như thế nào, chẳng ai quan tâm… Về sau Thẩm Diệp Châu khỏi bệnh liền bước vào cuộc liên hôn thương mại với ái nữ Tưởng Điềm của chủ tịch tập đoàn Đạt Duệ. Tôi nhận được không dưới mười tấm thiệp mời tới tiệc đính hôn của anh ta. Người đưa thiệp là huynh đệ của anh ta. Tôi hoàn toàn biến mất khỏi anh ta theo như “giao ước” với mẹ anh ta. Nhưng chuyện của anh ta suốt mấy năm qua, tôi lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Tôi biết anh ta và Tưởng Điềm cùng đi Mĩ du học, ăn ở với nhau. Biết anh ta chỉ mất hai năm để hoàn thành chương trình bằng kép JD/BMA do trường Harvard và Kennedy hợp tác. Biết anh ta vừa vào công ty đã xử lý mấy hạng mục siêu khó giải quyết, khiến cho các lão tướng trong công ty từ không phục thành tâm phục khẩu phục. Biết anh ta và Tưởng Điềm tuy chưa chính thức tổ chức hôn lễ nhưng đã gọi cha mẹ của nhau là cha mẹ… Không phải tôi muốn tìm hiểu, mà do đám an hem của anh ta “tranh nhau” báo cáo cho tôi. Người ta nói rằng một người yêu cũ chuẩn mực thì xem như đã chết, nhưng bọn họ lại cứ muốn lôi tôi ra để “quất xác” (1). Như thể Thẩm Diệp Châu tài giỏi bao nhiêu đồng nghĩ với việc tôi ngu ngốc bấy nhiêu. (1)Một ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ việc liên tục châm biếm các chuyện cũ. Buổi họp lớp hôm nay là lần đầu tiên tôi và Thẩm Diệp Châu gặp lại sau ba năm chia tay. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Từ nay, anh ta sẽ sống trên mây, hưởng vinh hoa phú quý. Tôi sống cuộc đời đầy bụi bẩn của tôi, bị người đời giày xéo. Trước khi tới đây, tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ anh ta và đưa ra yêu cầu. “Cô có thể đi, nhưng phải nhớ kỹ chuyện gì không nên nói, chuyện gì không nên làm.” Đó là nguyên văn câu nói của bà ta. Tôi đồng ý. Mà tôi đến đây trên danh nghĩa là đi cùng bạn học cũ Cố Kiêu. Nhưng thực ra là để tìm một người bạn cũ cùng lớp chuyên về nội thận để xác minh tư liệu của một ca bệnh. Có một số chuyện, tôi phải biết rõ thì mới có thể buông bỏ… Chỉ là, tôi đã đoán trước được ánh mắt lạnh nhạt và khinh rẻ của Thẩm Diệp Châu, đã lường trước sẽ bị bạn học giễu cợt cười chê. Nhưng lại chẳng thể ngờ tới việc Thẩm Diệp Châu lại biến buổi họp lớp này thành bữa tiệc chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta. Là nhân vật chính mà mọi người ngưỡng mộ, anh ta và Tưởng Điềm thành thạo chơi trò chơi trên bàn rượu, tha hồ show ân ái. Bầu không khí tại hội trường càng nóng, không một ai vô duyên nhắc lại chuyện quá khứ. Tôi cũng có được đáp án qua lời của bạn học cũ. Vì Cố Kiêu bị bạn bè vây quanh nên tôi phải đợi một lúc lâu. Ai ngờ chỉ chụp trộm một bức ảnh, công phu soạn tin nhắn rồi, Thẩm Diệp Châu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Phơi bày tôi trước ánh mắt của mọi người. Mời các bạn mượn đọc sách Thuyền Vượt Gió Mưa của tác giả Ngân Thần Tuyết.
Thẳng Thắn Sẽ Bị Nghiêm Trị
Dương Quyển là người thật thà, nghe lời bạn cùng phòng nhờ vả tạo nhân vật nữ vào game chơi để yêu đương qua mạng. Ban ngày nghiêm túc làm thí nghiệm, tối đến cẩn thận đóng giả em gái mềm mại đáng yêu. Thời thời khắc khắc thận trọng giấu diếm thân phận thật sự.