Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Vùng nông thôn yên bình, một cô gái bị bệnh tâm thần thắt cổ ở rừng đào. Trên cổ cô ấy có không biết bao nhiêu vết bóp cổ, trên người còn có dấu vết bị ngược đãi. Cảnh sát Lương Hi vừa từ thành phố đến vùng nông thôn này, cô cố chấp cho rằng không phải cô gái kia tự sát, quyết định vi phạm chỉ đạo của đồn trưởng mà điều tra vụ án này. Chồng của cô gái tâm thần là một người què, gã phủ nhận việc mình giết hại vợ, cũng nói cho Lương Hi một sự thật kinh người: Đứa bé trong bụng vợ không phải của gã. Lương Hi lần theo manh mối này mà tiếp tục điều tra, và rồi, cô biết được rất nhiều chuyện mà cô gái này không muốn người khác biết. Người chết hai mươi mốt tuổi, đã từng hoạt bát, rộng rãi, là người duy nhất có hy vọng thi đậu vào đại học trọng điểm của trường trung học trấn Lương Vân. Sau khi người chết bỏ học đã từng ở bệnh viện tâm thần hai tuần. Người chết và tên côn đồ trên đường có quan hệ mờ ám. Người chết có nghi vấn bị gã bán hàng rong xâm hại. Người chết có mâu thuẫn với chủ cửa tiệm băng đĩa trên đường. … Vì sao người chết lại bị mắc bệnh tâm thần? Và vì sao lại trở thành thi thể trong rừng đào bí ẩn kia? … Chân tướng về cô gái này dần được Lương Hi điều tra và vạch trần. … Tag: Tình yêu chốn nông thôn, huyền nghi trinh thám, trưởng thành, thời đại mới. Lập ý: Tự cứu vớt chính mình. *** Mùa hè nóng nực. Tào Quốc An đi một đôi sandal da màu nâu dơ bẩn, tay ông đang xách một chiếc túi ni lông màu đỏ đựng bánh bao thịt, ông loạng choạng đi đến cổng lớn của đồn cảnh sát. Ông liếc nhìn tấm biển của đồn cảnh sát, mấy chữ “xã Lục Trình” trông cực kỳ chướng mắt, không biết một nét trong chữ “đồn” đã bị tên nhóc nào lấy mất, chỉ còn lại một vết keo bẩn thỉu. Vừa nghĩ đến khoản phí “như trứng chọi đá” phải bỏ ra cho tấm biển tồi tàn này, ông đã cảm thấy đau răng, chắc là chẳng cần sửa lại làm gì, được ngày nào thì hay ngày đó vậy. Tào Quốc An tặc lưỡi, ông đẩy cánh cửa sắt loang lổ vết gỉ sét ra, xốc đôi sandal rồi đi về phía căn nhà gạch loang lổ màu xám trắng trước mắt. Ông đi một cách ung dung, ánh mắt quan sát mọi nơi một cách đầy ngẫu nhiên, đầu thuốc lá rơi trên mặt đất, vết bẩn trên tường, cỏ dại giữa các viên gạch, chiếc xe Santana màu đen mà đơn vị khác bỏ đi – cũng là chiếc xe mà Tào Quốc An tốn trăm cay nghìn đắng mới lấy được từ trong huyện về, tất cả đều đập vào trong mắt. Chớp mắt một cái mà ông đã đến nơi này bốn năm rồi, mới đầu ông còn tràn đầy nhiệt huyết mà chạy đến đây lập nên đồn cảnh sát xã Lục Trình, còn bây giờ thì không chỉ mỗi công việc rối tinh rối mù, mà cuộc sống cũng rối bời không thôi, Tào Quốc An nghĩ thôi mà đã thấy bực bội. Ông xoa xoa lồng ngực, chỗ hôm qua bị đánh hãy còn âm ỉ đau, nếu không phải là một cảnh sát, thì e là hôm qua Tào Quốc An đã đánh đồ chó đó một trận thật tàn nhẫn rồi. Tào Quốc An vừa âm thầm chửi bới vừa đi vào phòng làm việc. Phòng làm việc bố trí sáu chiếc bàn làm việc đối diện nhau, chiếc bàn làm việc ở giữa bên trái có một cậu trai trẻ đang vùi đầu bận rộn. Cậu tên là Lâm Sinh Nguyên, đã đến đây được hai năm, do Tào Quốc An tuyển cậu vào. Tào Quốc An lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Sinh Nguyên, ngón trỏ cong lại, khẽ gõ lên chiếc bàn. Lâm Sinh Nguyên mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, thấy Tào Quốc An, sắc mặt cậu chợt sợ hãi: “Đồn… đồn trường, chú đến rồi.” “Ừm.” Tào Quốc An đằng hắng giọng, nhìn về phía chếch chếch đối diện, hỏi với chất giọng trầm thấp: “Lão Phương đâu?” “Chú ấy… chú ấy nói là muốn đi bón phân cho ruộng nên sẽ đến muộn một chút ạ.” Tào Quốc An nhíu mày, ông đưa cổ tay lên mà nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, Phương Châu Minh này thật là, ỷ vào lý lịch của mình mà thường xuyên làm việc cầm chừng, chẳng chịu coi ông ra gì cả. Tào Quốc An không vui, ông bèn ném túi ni lông xuống, hương thơm của bánh bao toả ra và quẩn quanh chóp mũi Lâm Sinh Nguyên ngay tức thì. “Của cậu!” Tào Quốc An chỉ để lại hai chữ như thế. Lâm Sinh Nguyên cúi đầu ngửi ngửi, sắc mặt sáng sủa hẳn lên, cậu vạch mở túi ni lông ra, âm thanh của chiếc túi ni lông vang lên sột soạt. “Cảm ơn đồn trưởng ạ, bây giờ không có cơm của chú Dương nên cháu cứ phải ra ngoài quán ăn, cháu sắp không ăn nổi nữa rồi.” Cậu nói. “Ngày mai anh ấy sẽ quay về.” Tào Quốc An nói xong thì đi đến bên cạnh bàn làm việc sát cửa sổ. Trên bàn làm việc đặt hai bình mực nước, một đỏ một đen, một chiếc điện thoại để bàn, có cả một chồng tài liệu, mấy quyển sách, mấy cây bút. Đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, chỉ có một xấp giấy báo ném lộn xộn trên bàn, trông nó vô cùng nổi bật. Tào Quốc An cầm một xấp trên cùng lên, nhanh chóng lướt mắt qua và nhìn vào. Ngày tháng trên trang đầu tiên của xấp báo là: Thứ hai, ngày 21 tháng 7 năm 1997. “Mẹ nó.” Tào Quốc An ném tờ giấy báo lên bàn rồi nói: “Bưu điện có đáng tin không vậy, lại muộn mất hai ngày, tin tức mới cũng thành tin tức cũ, còn xem cái quái gì nữa!” “Đồn trưởng…” Lâm Sinh Nguyên vừa nhai vừa giải thích cho Tào Quốc An: “Bọn họ nói, trừ phi lái máy bay, còn không thì không có cách nào nhanh hơn nữa.” Tào Quốc An “hừ” một tiếng, kéo ghế ra rồi đặt mông ngồi xuống, ông ngã về phía sau, chiếc ghế cũ nát đó phát ra âm thanh kẽo kẹt. Sau đó ông lại mò mẫm túi áo đồng phục để lấy hộp thuốc lá và cái bật lửa, bật lửa chỉ còn lại một chút ít gas dưới đáy, ông bật mấy lần liền mới quẹt ra được đốm lửa nhỏ. Tào Quốc An châm điếu thuốc, hút mạnh mấy ngụm, ông dựa vào lưng ghế, ngẩn ngơ mà nhìn lên trần nhà. Quạt trần trên đỉnh đầu quay quay phát ra tiếng kêu cọt kẹt, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ vang lên những thanh âm chói tai, đường phố ngoài kia truyền đến tiếng nổ rang ầm ầm của xe máy đi ngang qua. Tào Quốc An dựa vào lưng ghế, hết hút thuốc rồi lại nhả khói, trong đầu ông thì lại đang nghĩ đến cuộc điện thoại mà mấy ngày trước vừa nhận được. Trong trí nhớ của Tào Quốc An, không có người nào bằng lòng đến chỗ xa xôi hoang vắng như xã Lục Trình này, thị trấn nhỏ hẻo lánh này cách huyện hàng trăm ki-lô-mét, núi thì cao mà đường thì lại xa, một chuyến xe khách đi từ huyện đến đây phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Cũng vì giao thông không thuận lợi, kinh tế kém phát triển, nên có hơn một nửa số lao động trẻ tuổi khỏe mạnh của xã đã đi ra ngoài để kiếm sống, còn một nửa thì đang làm nghề trồng trọt, kiếm sống dựa vào ông trời. Tào Quốc An từng rất chán ghét nơi này, nhưng ông là quân nhân đã xuất ngũ, quân nhân xem việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, ông phục tùng mệnh lệnh của cấp trên nên mới cắm rễ ở chỗ này. Ban đầu, khi vừa đến nơi này, ông không nể nang ai mà tìm ủy ban xã mượn nhà, ủy ban không lay chuyển được nên đành cho ông mấy căn phòng chuẩn bị làm chỗ mua bán súc vật trên phố, nơi đó chính là đồn cảnh sát xã Lục Trình hiện giờ. Đồn cảnh sát có hai dãy phòng, trước và sau, dãy trước là khu vực làm việc, có năm căn phòng, phía trong cùng bên trái là phòng thẩm vấn và phòng tạm giam, bên phải là phòng hồ sơ, căn phòng lớn nhất ở giữa là phòng làm việc; dãy sau là khu vực sinh hoạt, có bốn căn phòng, một nhà bếp, ba phòng ngủ, có một phòng riêng là nhà vệ sinh. Tào Quốc An, Lâm Sinh Nguyên và cả chú Trần đều sống ở trong đồn, Phương Châu Minh thì ở tại nhà của mình. Tào Quốc An vẫn luôn nói với bên trên rằng, trong đồn cần có “nguồn máu” tươi mới, nhưng bên trên lại chẳng chịu điều người đến, sau khi Tào Quốc An thúc giục mấy lần thì cũng không thúc giục nữa, ông nghĩ, về công việc thì ba người bọn họ có thể miễn cưỡng mà đảm đương được, thêm một người nữa đến thì phải nhường chỗ ở, phiền phức lắm, chẳng thà cứ cho qua đi thôi. Nhưng mấy hôm trước bên trên lại gọi điện thoại đến, nói có một sinh viên vừa tốt nghiệp muốn đến xã Lục Trình làm việc. Đã thế, người này còn là phái nữ. Tào Quốc An nghe tin này mà như sét đánh ngang tai, ông nhấn mạnh với bên trên rằng, người mà đồn cảnh sát cần là đàn ông trẻ tuổi, chứ không phải là một nữ sinh được nuông chiều. Nữ sinh viên thì có thể làm được gì cơ chứ? Được nuông chiều từ bé, tính tình nóng nảy, không gây ra phiền phức gì đã là tốt lắm rồi. Nhưng thái độ của bên trên kiên quyết, không cho ông bất kỳ cơ hội thương lượng nào. Tào Quốc An nói không lại, chỉ đành thỏa hiệp, mấy ngày nay ông nôn nóng khó chịu, ngày nào cũng buồn rầu u ám vì chuyện này. Thấy hôm nay chính là ngày mà cô gái đó đến, Tào Quốc An càng không yên lòng. “Lúc nào cô gái đó đến vậy?” Tào Quốc An mặt ủ mày chau hỏi Lâm Sinh Nguyên. Lâm Sinh Nguyên sững sờ, lập tức hiểu người mà Tào Quốc An đang hỏi đến là đồng nghiệp mới chưa từng gặp mặt đó, cậu nói: “Sáng hôm nay nhận được điện thoại rồi ạ, nói là chuyến xe khách hơn mười giờ sáng đó.” “Đợi gần tới khi ấy thì cậu đi đón cô ấy.” “Hả?” “Lẽ nào để tôi đi à?” “Không phải, đồn trưởng. Cô ấy nói…” Lâm Sinh Nguyên đằng hắng, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà Tào Quốc An chưa từng nghe thấy bao giờ mà nói lại rằng: “Không cần đón, tự tôi có chân.” Mắt Tào Quốc An nheo lại, ông ném ánh mắt sắc lẹm về phía Lâm Sinh Nguyên. Lâm Sinh Nguyên giật mình, giải thích: “Cô ấy nói thế thật đấy ạ, cháu không bịa đặt đâu.” Tào Quốc An hừ lạnh một tiếng: “Một cô nhóc thôi mà giọng điệu cũng ghê gớm thật đấy, không đón thì không đón, chúng ta đợi cô ta.” Đồng hồ trên tường cứ tích tách, tích tách mà xoay đều, theo dòng thời gian dần trôi, mặt trời cứ lên cao dần, sự khô hanh trong không khí càng lúc càng nhiều, Tào Quốc An không ngừng thay đổi tư thế, nhưng dù có thay đổi thế nào thì vẫn thấy không thoải mái, cơn đau từ vết thương nơi lồng ngực làm ảnh hưởng đến ông, nếu không nghĩ đến chuyện mình là cảnh sát, thì hôm qua ông rất muốn đánh người đó một trận dữ dội. “Mấy giờ rồi?” Lâm Sinh Nguyên quay đầu nhìn lên trên tường, nói: “Mười giờ rồi ạ.” Tào Quốc An liếc nhìn về phía cổng đồn cảnh sát, chẳng có ai xuất hiện cả, ông chuyển sang nhắm mắt lại, dựa người vào lưng ghế, hơi thở phì phò phát ra từ lỗ mũi như đã giải tỏa bao khó chịu trong lòng ông. Mấy phút sau, hình như ngoài cổng vang lên tiếng “bịch bịch bịch”. Tiếng động này vang từ xa đến gần, Tào Quốc An mở mắt ra, lòng đầy cảnh giác mà nhìn ra bên ngoài. Một bóng người gầy yếu đứng ngay cửa phòng làm việc, cô đứng ngược chiều sáng nên người ta chẳng thể thấy rõ khuôn mặt của cô. Tào Quốc An vừa muốn mở lời hỏi chuyện thì bóng người đó đã nói: “Xin hỏi ai là Tào Quốc An – đồn trưởng Tào?” Giọng nói trong trẻo nghe hơi nghiêm túc, khiến cho Tào Quốc An chợt nhớ đến vị lãnh đạo bộ đội, ông trả lời: “Là tôi. Cô là Lương Hi?” “Vâng.” Lương Hi đi về phía trước, chìa tay ra và cúi chào: “Chào đồn trưởng Tào, tôi là Lương Hi, cảnh sát mới đến.” Chân mày Tào Quốc An nhíu chặt lại, ông cẩn thận quan sát Lương Hi, gương mặt trắng ngần, mắt phượng mày ngài, dáng người mảnh khảnh, tóc dài chạm bả vai, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca-rô và quần jeans, chân thì đi một đôi giày thể thao thời thượng, tay trái cô đang đỡ một chiếc vali màu đỏ có bánh xe, tay phải thì cầm một chiếc bình giữ nhiệt, trông có vẻ rất đắt tiền. Vừa nhìn đã biết là cô chưa từng trải qua bất kỳ nỗi khổ cực gì, Tào Quốc An thầm thở dài. Tào Quốc An không biết rằng, trong lúc ông đang quan sát Lương Hi thì cô cảnh sát nhỏ mới đến này cũng đang lén quan sát ông. Khi còn ở trong huyện, Lương Hi đã từng nghe đến tiếng tăm của Tào Quốc An, cô cho rằng vị quân nhân đã xuất ngũ – cũng là người lập nên đồn cảnh sát xã Lục Trình trong miệng người khác là một người trung niên có tinh thần khá tốt, thế nhưng, xem ra là không phải như thế rồi. Tào Quốc An trước mắt đang khom lưng, sắc mặt giống như trái khổ qua già đã qua mùa vụ thu hoạch, trên người ông đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát không hề vừa người, hai chiếc cúc áo gần cổ áo đang mở bung ra, cái bụng bị quần áo thít chặt lại, dây nịt trên lưng không thể nịt lại được, cả người trông vừa lôi thôi nhếch nhác vừa sa sút tinh thần. Khác xa với dáng vẻ trong tưởng tượng của Lương Hi, Lương Hi bất giác lộ ra vẻ mặt thất vọng. “Cô chính là Lương Hi à, nghe danh không bằng gặp mặt, tôi là Lâm Sinh Nguyên.” Mạch suy nghĩ của Lương Hi bị Lâm Sinh Nguyên gọi về, cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía người trước mắt này. Người tên Lâm Sinh Nguyên này thì lại mặc đồng phục khá cẩn thận tỉ mỉ, có điều, vẻ mặt cậu vàng như nến, gầy trơ xương, trên đầu ngón tay gầy nhom còn dính mấy giọt mực carbon, xem ra là người làm công việc liên quan đến giấy tờ. “Xin chào.” Lương Hi duỗi tay ra, bắt tay tượng trưng với Lâm Sinh Nguyên. “Đây là bàn làm việc của cô, chúng tôi đều làm việc trong phòng làm việc này.” Lâm Sinh Nguyên được bàn tay mềm mại nhẵn mịn của Lương Hi nắm lấy nên tâm trạng phơi phới bủa vây cậu, cậu nhiệt tình chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh cho Lương Hi. Bấy giờ Lương Hi mới có thời gian quan sát môi trường bên trong phòng làm việc. Cô nhìn quanh một lượt cả phòng làm việc này, trên vách tường có mấy miếng dán tường đã tróc, vốn dĩ căn phòng đã không lớn cho lắm, mà vì có thêm sáu chiếc bàn nên trông nó có vẻ chật chội hơn hẳn, chuyện khiến Lương Hi thấy khó hiểu hơn nữa đó chính là, sáu chiếc bàn làm việc này có kích cỡ không đều nhau, màu sắc không giống nhau, giống hệt như chúng được vơ vét từ nơi khác đến vậy. Trước khi đến thì Lương Hi đã chuẩn bị tư tưởng xong xuôi, thế nhưng, cô không ngờ rằng ngay cả môi trường làm việc mà cũng lộn xộn như thế này. Cô đi theo Lâm Sinh Nguyên đến bên cạnh bàn, quay sát chiếc bàn và cái ghế một chút, rồi cô duỗi một đầu ngón tay ra lau lau mặt bàn. “Tôi vừa mới lau, sạch sẽ lắm.” Lâm Sinh Nguyên nói. Lương Hi khẽ gật gật đầu, bình tĩnh gỡ bình giữ nhiệt xuống, đặt lên trên bàn. “Cảm ơn.” Cô nói. “Đừng khách sáo, trong hộc tủ thì tôi đã đặt mấy món đồ văn phòng phẩm cho cô, cô tự lấy nhé.” “Được,” Lương Hi chợt hỏi: “Còn một người đồng nghiệp nữa đâu rồi?” “Hả?” Lâm Sinh Nguyên sững sờ. “Ở đây,” Lương Hi chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: “Chắc là có người mà nhỉ? Sao chú ấy lại không đến?” Lâm Sinh Nguyên bỗng hiểu ra: “Lão Phương à, chú ấy đi…” “Anh ấy đi thị sát rồi.” Tào Quốc An ngắt lời Lâm Sinh Nguyên: “Người mới, chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm.” Lương Hi bĩu môi. “Cô là người của Học viện Cảnh sát tỉnh thật ư?” Tào Quốc An nhìn Lương Hi, như thể là đang dò xét, hình như ông đang nghi ngờ lai lịch của cô. “Đúng, chắc chắn là thật, chuyên ngành trinh sát hình sự.” Lương Hi đáp. Tào Quốc An ngả người ra sau, nói: “Chỗ này của chúng tôi chỉ là một chốn nhỏ bé, không cần đến chuyên ngành có học vấn cao như thế.” Theo bản năng, Lương Hi phản bác: “Chốn nhỏ bé cũng có thể sẽ có người phạm tội.” Tào Quốc An kinh thường mà liếc Lương Hi, kiểu người trẻ tuổi này ông đã gặp nhiều rồi, tự cho mình là đúng, tự cho mình là giỏi, ắt rằng sau này sẽ phải chịu khổ. Ông hừ lạnh một tiếng, lười biếng dạy bảo rằng: “Tôi không quan tâm cô thế nào, nếu đã đến xã Lục Trình thì phải tuân thủ quy tắc, đừng gây chuyện.” Lương Hi còn muốn nói thêm vài câu, có điều, cô còn chưa kịp mở lời thì một giọng nói thảm thiết đã ập vào màng nhĩ cô. “Không ổn rồi! Đồn trưởng Tào! Tai nạn chết người rồi!” Một bóng người vội vã xông vào đồn cảnh sát.. Mời các bạn mượn đọc sách Là Tôi Đã Giết Cô Ấy của tác giả Mặc Dữ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hỏa thần - Daniel Silva
Tên Sách: Hỏa Thần - Prince of Fire - Daniel Silva (full prc, epub) Tác Giả: Daniel Silva   Dịch Giả: Khang Vinh   NXB: Thời Đại   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới Thiệu:   Daniel Silva, sinh năm 1960, là một trong những tiểu thuyết gia trinh thám ăn khách nhất tại Mỹ. Đến nay, ông đã là tác giả của 11 cuốn tiểu thuyết. Tác phẩm thứ 12 của ông sẽ xuất bản vào cuối 2009. Từng là một nhà báo, tiểu thuyết của Daniel Silva giống như một kho tin tức khổng lồ về các mạng lưới khủng bố và chống khủng bố, về các hoạt động gián điệp mang tính chất toàn cầu. Văn phong của ông giản dị nhưng mạnh mẽ, dễ hiểu nhưng lôi cuốn, ngắn gọn nhưng lại chứa đựng nhiều yếu tố ly kỳ. Ngay từ cuốn sách đầu tiên The unlikely spy, Silva ngay lập tức được độc giả toàn cầu đón nhận. Hơn 10 cuốn tiểu thuyết với đề tài về điệp viên, trinh thám của ông liên tục lọt vào top “sách bán chạy nhất” của tạp chí New York Times. Năm 2006, cuốn Người đưa tin đã được trao giải The Barry cho sách giật gân, ly kỳ nhất. Hỏa thần - Prince of Fire là câu chuyện về siêu điệp viên tài ba Gabriel - người đàn ông Do Thái mẫn tiệp tuyệt đối, thấu cảm khác thường và tài hoa dị biệt. Mỗi sai lầm của Gabriel đều có thể bị trả giá bằng chính sinh mệnh anh và những đồng đội.Sau vụ nổ ở Rome phá hủy Đại sứ quán Israel, nhà phụ chế tranh cũ và là gián điệp Cabriel Allon đã khám phá ra một sự thật chấn động – một bộ hồ sơ đang nằm trong tay bọn khủng bố, bộ hồ sơ có thể lột trần bí mật và phơi bày thân phận thật sự của Allon. Bị lôi kéo vào trung tâm của một tổ chức mà anh từng một lần từ bỏ. Allon tự mình bám gót tên trùm khủng bố qua nhiều cục diện đẫm máu. Nhưng rồi Allon nhanh chóng tự hỏi ai bám gót ai trong cuộc chiến này. Rồi khi ván cờ cuối cùng kết thúc, không phải mình Allon bị đe dọa mạng sống, ngoài thân thế thật sự của anh, nhiều bí mật khác nữa cũng được phơi bày... Hỏa thần - Prince of Fire là một câu chuyện trinh thám “mèo vờn chuột” đầy căng thẳng, nội dung của nó tiến triển đến mức mà độc giả không thể nào đoán trước được và cứ thế cuốn độc giả mãi không dứt. Cốt truyện của Hoả thần được sắp xếp một cách thật khéo léo, tài tình khiến người đọc bị thu hút vào những tình tiết ly kì, hồi hộp đến nghẹt thở, những tình tiết hấp dẫn, bí mật đầy bất ngờ Mời các bạn đón đọc Hỏa thần - Prince of Fire.
Vũ điệu của Thần Chết - Jeffery Deaver
Tên Ebook: Vũ Điệu Của Thần Chết Nguyên tác: The Coffin Dancer    Tác giả: Jeffery Deaver   Thể Loại: Kinh Dị, Tiểu Thuyết, Trinh Thám    Dịch giả: Đỗ Tuấn Anh   Đánh máy: Thuy Tran; Memory882004; Hong Nguyen; Dinhrj; Hongquan156; MTU; Bluesky29; Dara; Ghostgirl_12606; Phamdung90; Bongmacodon_01; Petjeu   Sửa chính tả và chuyển sang ebook: Jude602   Nguồn: e-thuvien.com   Ebook: www.dtv-ebook.com   Ebook Vũ điệu của Thần Chết-The Coffin Dancer full prc pdf epub Giới Thiệu: Vũ điệu của Thần Chết-The Coffin Dancer là sự trở lại đầy ấn tượng của nhà hình sự học lừng danh Lincoln Rhyme cùng nữ cảnh sát xinh đẹp Amelia Sachs và đồng nghiệp. Lần này họ phải lần theo dấu vết của tên giết người chuyên nghiệp mà Rhyme đã hiểu quá rõ, kẻ mang hình xăm kỳ quái trên bắp tay: hình Thần Chết đang nhảy múa với một phụ nữ ngay phía trước chiếc quan tài, vũ khí đáng sợ nhất của hắn không phải là dao hoặc súng mà là sự hiểu biết đến kỳ lạ về bản chất con người…     Jeffery Deaver Đọc Vũ điệu của Thần Chết-The Coffin Dancer một lần nữa bạn đọc sẽ được hòa mình vào những cuộc đấu trí nảy lửa, những cuộc rượt đuổi ngoạn mục trong suốt hành trình tìm kiếm Vũ công Quan tài, kẻ nắm giữ sức mạnh ghê gớm của Tử Thần. “Đừng nghĩ đến chuyện có thể nuôi chim ưng làm cảnh. Ở đây không có chỗ cho sự ủy mị. Xét ở góc độ nhất định, đó là nghệ thuật của một bác sĩ tâm thần. Là một cuộc đấu trí giữa hai bên với động cơ và lợi ích chết người!" (Chim ưng, T.H.White) Jeffery Deaver thuộc số hiếm hoi các nhà văn càng viết càng lên tay. Người đọc không chỉ được giải trí mà còn học được những bài học bổ ích từ những trang văn chứa đựng nhiều tâm huyết của một cây bút giàu kinh nghiệm.   Các Sách của Jeffery Deaver đã xuất bản tại Việt nam:   - Cây Thập Tự Ven Đường (2014) - tải eBook   - Lá Bài Thứ XII (2013) - tải eBook   - Vũ Điệu Của Thần Chết (2012) - tải eBook   - Kẻ tầm xương (2012) - tải eBook   - Búp Bê Đang Ngủ (2012) - tải eBook   - Dữ Liệu Tử Thần (2012) - tải eBook   - Trăng Lạnh (2012) - tải eBook   - Cái Ghế Trống (2012) - tải eBook   - Nữ Phụ Tá và Bùa Mê Đàn Ông - tải eBook Mời các bạn đón đọc  Vũ điệu của Thần Chết-The Coffin Dancer của tác giả  Jeffery Deaver.
Trăng Lạnh - Jeffery Deaver
Tên Ebook: Trăng Lạnh Tựa Gốc: Cold Moon   Tác Giả: Jeffery Deaver   Thể Loại: Kinh Dị , Hình Sự, Tiểu Thuyết, Trinh Thám   Dịch Giả: Đinh Minh Hương   Thực hiện ebook: Jude602; nhv1409; timson1991   Đóng ebook: Jude602   Nguồn: E-Thư Viện   Ebook: www.dtv-ebook.com   Giới Thiệu: Các độc giả yêu thích những câu chuyện trinh thám hấp dẫn nghẹt thở sẽ lại có thêm một tựa sách không thể bỏ lỡ của tiểu thuyết gia đại tài Jeffery Deaver mang tựa đề Trăng Lạnh. Trăng Lạnh là cuốn sách nằm trong loạt tiểu thuyết trinh thám đang rất ăn khách và được yêu thích trên toàn thế giới của nhà văn này gồm Kẻ tầm xương, Vũ điệu Thần Chết và gần đây nhất là Cái ghế trống đã lần lượt ra mắt độc giả Việt Nam. Trăng Lạnh gây ấn tượng với bạn đọc bởi cả cuốn truyện các nhân vật của chúng ta như đang tham gia vào cuộc đua căng thẳng đến lạnh người với kẻ thù ghê gớm nhất của họ: chính là thời gian. Cốt truyện Trăng Lạnh với nhiều tình tiết bất ngờ và những móc nối tài tình xâu chuỗi các diễn biến tạo nên sức hấp dẫn cho từng trang sách. Một lần nữa, với Trăng Lạnh, tác giả J. Deaver đã chứng tỏ được khả năng của một nhà đạo diễn xuất sắc đối với các tình tiết, câu chuyện trên bề mặt còn cách rất xa cái dòng chảy ngầm thực sự bên dưới. Jeffery Deaver là cựu nhà báo, luật sư và ca sĩ hát nhạc dân gian, tác giả của hơn 20 cuốn tiểu thuyết. Sách của ông đã được bán tại 150 nước và dịch ra 25 thứ tiếng khác nhau Jeffery Deaver đã nhận được: - Giải thưởng Steel Dagger thường niên của Hiệp hội các tác giả viết truyện hình sự Anh dành cho cuốn tiểu thuyết phiêu lưu/ly kỳ hay nhất trong năm - Giải thưởng Độc giả Ellery Queen - Giải thưởng Bristish Thumping Good Read - Đề cử nhận giải thưởng Edgar của tổ chức Các tác giả viết truyện trinh thám Mỹ - Giải Anthony, giải thưởng văn học dành cho các tác giả viết truyện trinh thám   Các Sách của Jeffery Deaver đã xuất bản tại Việt nam:   - Cây Thập Tự Ven Đường (2014) - tải eBook   - Lá Bài Thứ XII (2013) - tải eBook   - Vũ Điệu Của Thần Chết (2012) - tải eBook   - Kẻ tầm xương (2012) - tải eBook   - Búp Bê Đang Ngủ (2012) - tải eBook   - Dữ Liệu Tử Thần (2012) - tải eBook   - Trăng Lạnh (2012) - tải eBook   - Cái Ghế Trống (2012) - tải eBook   - Nữ Phụ Tá và Bùa Mê Đàn Ông - tải eBook Mời các bạn đón đọc Trăng Lạnh của tác giả Jeffery Deaver.
Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver
Tên Ebook: Cái Ghế Trống Nguyên tác: The Empty Chair    Tác Giả: Jeffery Deaver   Thể Loại: Kinh Dị , Hình Sự, Tiểu Thuyết, Trinh Th ám   Dịch giả: Đinh Minh Hương   Chụp ảnh và quản lý dự án: Hoàng Liêm    Đánh máy: huyenha58, cockroach, cytotoxins, kimtrang123456, canxi, kim_wik, Hoàng Liêm    Soát lỗi và chuyển ebook: Hoàng Liêm   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Cái Ghế Trống-The Empty Chair-Jeffery Deaver Full prc pdf epub Giới Thiệu: Cái Ghế Trống-The Empty Chair là cuốn tiếp theo trong series Rhyme và Sachs, không có những vụ giết người đẫm máu hay rượt đuổi kinh hoàng, đơn giản chỉ là âm mưu lồng trong âm mưu, và đến cuối đoạn kết cuốn sách bạn sẽ phải ngỡ ngàng... Rời New York,Rhyme cùng Amelia Sachs và người trợ lýtrung thành Thom đến Bắc Carolina để tiến hành cuộc phẫu thuật mà anh đã chờ đợi từ lâu. Nhưng vừa đặt chân đến Tanner’s Corner, họ bị lôi kéo ngay vào vụ án đang làm náo loạn nơi này. Hai cô gái bị bắt cóc, những cái chết vì ong bắp cày… Có vẻ như tất cả đều liên quan đến Thằng Bọ, và chỉ cần lần ra dấu vết của gã trai,vụ án sẽ khép lại. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, sự kém cỏi và phức tạp của cảnh sát địa phương, mưu mô của những kẻ phá bĩnh đã khiến cho vụ án ngày càng rắc rối. Rhyme cứ mãi quẩn quanh với những chứng cứ và nghi vấn: liệu Thằng Bọ có phải là thủ phạm? Cuộc truy tìm tưởng như đã rơi vào bế tắc chỉ thực sự bắt đầu khi Amelia giải thoát cho Thằng Bọ và chạy trốn cùng hắn và phía đầm lầy Sầu Thảm.   Jeffery Deaver Các Sách của Jeffery Deaver đã xuất bản tại Việt nam:   - Cây Thập Tự Ven Đường (2014) - tải eBook   - Lá Bài Thứ XII (2013) - tải eBook   - Vũ Điệu Của Thần Chết (2012) - tải eBook   - Kẻ tầm xương (2012) - tải eBook   - Búp Bê Đang Ngủ (2012) - tải eBook   - Dữ Liệu Tử Thần (2012) - tải eBook   - Trăng Lạnh (2012) - tải eBook   - Cái Ghế Trống (2012) - tải eBook   - Nữ Phụ Tá và Bùa Mê Đàn Ông - tải eBook Mời các bạn đón đọc Cái Ghế Trống-The Empty Chair của tác giả Jeffery Deaver.