Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phùng Thanh

Cái đêm định mệnh của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn có cả bi lẫn hỉ. Bi là cuộc đời trong trắng của cô cứ thế mà bị mất rồi. Hỉ là cô có thể kể cho mọi người về thời thanh xuân từng yêu một kẻ cặn bã. Đây là một câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. *** Review bởi: Las - fb/hoinhieuchu Đây là câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. - Những năm cấp 3 của bạn, có từng theo đuổi ai chưa? Phùng Thanh thì có rồi đấy. - Kết quả thế nào? Còn thế nào nữa, một là thành đôi, hai là kết thúc như một kỷ niệm oanh liệt thời cấp 3 thôi chứ gì! Còn Phùng Thanh thì sao nhỉ? Với Phùng Thanh, đó là cơn ác mộng ám ảnh cô suốt 12 năm trời. Cho đến khi gặp lại Giang Tấn. Phùng Thanh là một cô gái hư nửa mùa. Cô hút thuốc, cô bỏ học, cô đàn đúm với một đám học sinh hư hỏng. Nhưng đó là do cô đang đến thời kỳ phản nghịch thôi, Phùng Thanh vẫn biết tránh xa những thứ xấu xa. Thế mà cô lại chẳng biết tránh xa bạn học Giang Tấn. Tấn trong Vương Tiến Tấn - người xấu xa nhất trong những người xấu xa. Phùng Thanh cũng như bao đứa con gái tuổi mới lớn, mê cái đẹp. Mà quả thật cái đẹp của bạn học Giang cũng có thể mài ra kiếm tiền được đấy chứ. Thế là mấy năm cấp 3 của cô nàng Triệu chỉ để theo đuổi bạn Giang Tấn. Miệt mài, cần mẫn nhưng đổi lại chẳng được cái liếc mắt, thậm chí còn tự gây cho mình vết thương lòng mãi chẳng nguôi ngoai. Thích một người, khổ nhỉ? Nhưng nếu hỏi lại Triệu Phùng Thanh 32 tuổi, liệu bạn có theo đuổi Giang Tấn như năm 18 tuổi không? Chắc chắn cô nàng chẳng ngần ngại mà gật đầu một cái. Chẳng vì yêu, mà vì Giang Tấn là màu sắc rực rỡ nhất trong bức tranh thanh xuân của Phùng Thanh. Mà cũng không đúng lắm, là do cô nàng Phùng Thanh mê trai thì có! Thế nên khi gặp lại sau 12 năm xa cách, hai người lại ràng buộc nhau bởi 1 bản hợp đồng tình nhân. Trong nửa năm, không tình yêu, không lên giường, anh cho tôi 2 căn nhà, một trong thành phố, một bên bờ biển. Quyết định vậy đi! Bạn học Giang lúc này mừng hết lớn, nhưng lại phải giả bộ thanh cao, băng lãnh, ngạo kiều =))))) Đúng là yêu đương rất khổ. Giang Tấn phải giả vờ ghét người mình yêu sâu đậm, giả vờ "đóng phim vận động" để khiến cô ghen, giả vờ "không cứng được", chiều chuộng cô lên trời, không dám mua giày cho cô vì sợ cô đá, làm đến mức sẵn sàng biến bản thân mình nghèo rớt để thỏa mãn lòng bao nuôi hư vinh của cô. Ai nói chứ, Giang Tấn rất yêu Phùng Thanh. Chỉ là cậu không biết cách thể hiện nó. Giang Tấn có bệnh tâm lý, Phùng Thanh cũng có bệnh. Thế là vừa vặn một đôi. Điểm sáng của truyện chính là phơi bày trần trụi hiện trạng một số gia đình hiện nay. Sinh con ra nhưng không chăm sóc đầy đủ cho con về mặt tâm lý lẫn thể chất. Phùng Thanh may mắn vì có một gia đình luôn yêu thương cô nhưng Giang Tấn không được như vậy. Mẹ mất sớm, bố không thương. Cậu bị quăng cho một tiểu hầu. Cô ta đã dụ dỗ cậu tiếp xúc với những thứ dơ bẩn ngay từ rất nhỏ, khiến cho tâm lý của Giang Tấn mới vặn vẹo như vậy. Có lẽ Giang Tấn sẽ cứ mãi sống cuộc đời u ám, tối tăm như thế nếu không gặp Triệu Phùng Thanh. Cô là nốt nhạc trong trẻo nhất trong bản nhạc buồn bã của đời cậu, chỉ vì chưa thoát khỏi bóng tối nên cậu đã tổn thương cô trong giai đoạn đầu họ gặp nhau. Thế nên, bạn học Giang nguyện sẽ bù đắp cho cô hết phần đời còn lại. Gặp nhau lúc đầu đúng người sai thời điểm, vậy thì hãy gặp lại nhau khi chúng ta đều đã trưởng thành. Nhìn chung, mình rất thích tính cách của Phùng Thanh, cầm lên được bỏ xuống được, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng; bạn nam chủ thì lạnh như tảng băng di động, rất "có bệnh" ý =))) Dàn nhân vật phụ toàn là oanh yến của bạn học Giang, làm nền để nổi bật sự ma mãnh của con sói xám trong việc bắt con hồ ly ngốc về. Điều mình tiếc nhất là cặp phụ Lị Lị và Viên Táo, yêu nhau nhưng lại bỏ lỡ nhau. Editor biên tập rất ổn, chú thích rõ ràng. Đây là cuốn đầu tiên mình nhảy của Giá Oản Chúc, cảm thấy không tệ. Đánh giá: 4.5/5 ~~~ hoan nghênh nhảy hố!! *** Thuở thiếu niên, Triệu Phùng Thanh đem lòng yêu Giang Tấn.  Tấn – viên đá đẹp như ngọc, cái tên này thật sự rất phù hợp với ngoại hình tuấn tú của anh. Lạnh lùng mà trong trẻo, tao nhã và thanh cao, Giang Tấn thu hút Phùng Thanh ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Ngày đó, trong phòng giáo vụ, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào sườn mặt anh, khiến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt ấy bỗng trở nên thật dịu dàng. Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi hôm ấy, Phùng Thanh tìm cách dò hỏi bạn bè về thông tin của Giang Tấn, rồi không ngần ngại mà bắt đầu hành trình theo đuổi anh.  Giang Tấn có học lực xuất sắc, là con cưng của các giáo viên trong trường. Anh được rất nhiều nữ sinh trong trường ngưỡng mộ nhưng bởi anh quá lạnh lùng, nên rất ít người có đủ can đảm để tiếp cận với anh. Trái ngược với Giang Tấn, Phùng Thanh dù mới chỉ là học sinh cấp ba nhưng đã nhuộm tóc lòe loẹt, tai trái đeo sáu chiếc khuyên tai, nghịch ngợm, phá phách, học hành kém cỏi, là cái gai trong mắt các thầy cô giáo. Phùng Thanh có khuôn mặt rất xinh, da trắng nõn, sống mũi thanh tú, môi đỏ mọng và đôi mắt hồ li hút hồn. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô toát ra khí chất quyến rũ ít người có được, vì thế thu hút vô số nam sinh. Nhưng trong số những người đó, chẳng ai lọt vào mắt cô cả. Phùng Thanh không thích những cậu con trai mới lớn học đòi làm đại ca, cho dù cô biết rằng bản thân cũng chẳng hơn gì bọn họ. Phùng Thanh thích những chàng trai học giỏi và lễ phép, sạch sẽ, thanh cao, mà Giang Tấn vừa hay đáp ứng tất cả những điều kiện đó. Cả trường đều biết chuyện Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn.  Và cả chuyện Giang Tấn luôn ghét bỏ Phùng Thanh, không bao giờ liếc mắt nhìn cô, dù chỉ một lần. Nếu anh thử một lần nghiêm túc nhìn cô, anh sẽ thấy trong đôi mắt vốn luôn hờ hững của cô gái ấy chỉ chứa đựng bóng hình của riêng anh.  Nếu anh thử dừng chân cảm nhận một chút, anh sẽ biết rằng tình yêu của cô gái ấy dành cho anh có bao nhiêu nhiệt thành. Phùng Thanh là học sinh cá biệt, nhưng chưa từng dính đến chuyện yêu đương. Ngay cả nụ hôn đầu cô cũng muốn dành riêng cho Giang Tấn, vậy mà… Buổi sáng hôm đó, sau khi Phùng Thanh trao cho anh lần đầu tiên của mình, cô nhìn thấy vết máu đỏ in đậm trên ga trải trường, cảm thấy hóa ra lòng người cũng có thể nở hoa. Đó là minh chứng cho tình yêu của cô và anh, minh chứng cho sự chân thành của tình yêu thời niên thiếu.  Có điều, chỉ một lời nói của anh khi đó, đã đẩy cô từ thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục.  Anh nói: "Phẫu thuật màng trinh bây giờ cũng hiện đại nhỉ, giống y như thật." Một câu nói, trở thành một đòn trí mạng đánh thẳng vào trái tim cô, trái tim thành tâm mang đầy hy vọng, trái tim non nớt mới biết yêu lần đầu.  Hóa ra, trong mắt anh, cô chỉ là hạng người như vậy.  Hóa ra, thời gian qua là cô đang tự lừa mình dối người mà thôi. Hóa ra, trong câu chuyện tự kể của cô, anh là nam chính, nhưng trong câu chuyện của anh, cô chỉ là một kẻ qua đường xa lạ. Hóa ra, không phải cứ nếm trải đắng cay sẽ có thể nhận lại ngọt ngào. Câu chuyện tình yêu cô vì anh mà viết, bắt đầu bằng nhiệt huyết, kết thúc bằng tuyệt vọng và đau thương. Tình cảm đến từ một phía, gọi là tình yêu đơn phương. Mà đã là tình yêu đơn phương, thì vĩnh viễn không bao giờ có kết quả. Vậy nên, bây giờ cô phải dừng lại thôi.  Tự tay viết một dấu chấm tròn, kết thúc mối tình đầu trong chua xót.  Đau đớn, tổn thương, tan vỡ. Đó là cái giá phải trả cho một thời niên thiếu ngông cuồng. Có điều, cô sẽ không hối hận vì những việc cô đã làm, không hối hận vì mình đã từng yêu anh. Bởi vì có anh, thanh xuân của cô mới trở nên rực rỡ, cho dù đan xen trong bức tranh rực rỡ đó có cả những màu sắc xám xịt u buồn ****** Giang Tấn là một con người vô cùng mâu thuẫn. Từ bé không được quan tâm, lại phải trải qua những chuyện vô cùng kinh khủng, tâm lí của anh rất u ám và nặng nề. Trước khi lên cấp ba, Giang Tấn là một đứa trẻ ngang tàng và ngỗ ngược. Anh đối xử thô bạo với tất cả những người xung quanh, dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề. Bởi vậy, nên không đứa trẻ nào dám tiếp xúc với anh, từ bé đến lớn anh cứ sống cô độc như thế, tự giam cầm bản thân trong thế giới tối tăm của riêng mình. Khi đó, anh đã bị cha đưa về sống cùng bà ngoại, theo học tại một trường trung học dành cho những đứa trẻ có vấn đề tâm lí. Ở đó, Giang Tấn được ở bên những người thật sự thấu hiểu và yêu thương anh, khiến anh thu lại vẻ bề ngoài gai góc, trở nên trầm lặng, an tĩnh, cho dù bão giông vẫn cuồn cuộn trong lòng. Khi lên cấp ba, anh khoác trên mình cái vỏ bọc của một học sinh giỏi giang, ngoan ngoãn, được thầy cô yêu quý và bạn bè ngưỡng mộ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Không ai biết được rằng, ẩn sau vẻ ngoài đẹp đẽ ấy là một tâm hồn vô cùng u ám, giống như mặt trăng cô độc phát ra ánh sáng trong trẻo dịu dàng, nhưng đến gần mới thấy bề mặt của nó rất gồ ghề, không những thế còn chẳng hề phát ra chút ánh sáng nào cả. Con người Giang Tấn lí trí đến đáng sợ, mọi hành động của anh đều có tính toán, ngay cả việc kết giao bạn bè anh cũng chỉ chọn người có thể đem lại lợi ích cho anh. Anh vạch sẵn cho cuộc đời mình một kế hoạch hoàn chỉnh, mà trong kế hoạch đó, vĩnh viễn không tồn tại tình yêu.  Nhưng khi Phùng Thanh xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn. Nhìn vào Phùng Thanh, Giang Tấn thấy được chính bản thân mình của ngày trước. Ngang ngạnh, phách lối, bất cần, cô gái đó trái ngược với gu thẩm mĩ của anh. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng anh luôn có một cảm xúc không thể giải mã. Anh cảm thấy ghét bỏ nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô. Anh muốn đẩy cô ra xa nhưng khi xa rồi lại cảm thấy lo lắng. Anh muốn bảo vệ cho cô nhưng lại sợ cô mang ơn mình, muốn "lấy thân báo đáp". Trước mặt cô, anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng lại âm thầm chụp ảnh cô, rồi kẹp tấm ảnh ấy vào một cuốn sách, giữ bên mình suốt mười mấy năm trời. Giang Tấn kẹp tấm ảnh của Phùng Thanh vào trang 222 trong cuốn "The Birth of Tragedy" của Nietzsche, trong trang sách đó có một câu được anh tô rất đậm "rõ ràng là mâu thuẫn". Rõ ràng là mâu thuẫn. Bởi vì tình cảm anh dành cho cô bị giằng xé bởi quá nhiều mâu thuẫn, vừa ghét bỏ vừa yêu thương. Nên buổi sáng hôm đó, anh đã vô tình nói ra một câu nói phá hủy tôn nghiêm của cô, cắt đứt sợi dây kết nối giữa hai người. Lần tiếp theo anh và cô gặp lại, đã là chuyện của mười hai năm sau đó. Bây giờ, Giang Tấn không còn là cậu thiếu niên trong trẻo thuần khiết trong lòng Phùng Thanh, mà cô cũng không còn là thiếu nữ nghịch ngợm có nụ cười rạng rỡ, vô lo vô nghĩ như những năm tháng học trò. Phùng Thanh của bây giờ, bên ngoài luôn tỏ ra phóng khoáng, thản nhiên, nhưng nụ cười của cô vô cùng gượng gạo. Bởi vì trong lòng cô có một chướng ngại tâm lí, mà chướng ngại đó, là do Giang Tấn gây nên. Còn Giang Tấn của bây giờ, đã dám đối diện với bản thân, đối diện với trái tim của mình. Anh yêu Phùng Thanh, anh muốn ở bên cô ấy.  Trên người Phùng Thanh có đầy gai nhọn, nhưng thật ra cô lại có phần ngốc nghếch. Những điểm giao thoa trong cuộc sống của anh và cô rất ít, khi cô nói chuyện với anh, đề tài chỉ xoay quanh những vấn đề đơn giản trong cuộc sống. Cùng cô nói chuyện phiếm, cô chỉ có thể hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ mà thôi.  Thế nhưng, ở bên cô, anh thấy hạnh phúc. Có cô bên cạnh, trái tim anh rất đỗi yên bình. “Triệu Phùng Thanh, anh rất thích ở cạnh em. Thích đến mức cả đời này chỉ muốn ở bên em.” Giang Tấn biết rằng bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong quá khứ. Vậy anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô. Anh muốn dùng tất cả ấm áp của bản thân, sưởi ấm cho người anh yêu nhất. Anh ân cần hỏi: "Có đau không em?"  Anh dịu dàng ôm cô, thì thầm bên tai, nhỏ giọng dỗ dành. Anh nói rằng, trước kia là do anh không tốt. Anh nói rằng, sau này anh sẽ tốt với cô. Phùng Thanh từng gặp một cặp vợ chồng, là Hứa Huệ Chanh và Chung Định. Nếu sự lạnh lùng của Giang Tấn giống như tuyết bay ngập trời, thì Chung Định lại mang theo cái lạnh của âm tào địa phủ, tỏa ra luồng khí lạnh tối tăm khiến người ta không khỏi sợ hãi. Nhưng khi Chung Định nhìn Hứa Huệ Chanh, tất cả u ám trong mắt anh ta đều hóa thành cơn gió tháng ba dịu nhẹ, tràn đầy sủng ái, nâng niu. * Phùng Thanh từng vô cùng ngưỡng mộ Hứa Huệ Chanh, nhưng cuối cùng cô cũng thấy được điều đó trong mắt Giang Tấn. Anh luôn dành cho người ta cái nhìn thờ ơ, hờ hững, nhưng khi nhìn cô thì ý cười đong đầy trong ánh mắt, sáng rực như sao trời.  "Cô vươn tay che đi đôi mắt hắn. Một giây sau thì lại thả ra. Triệu Phùng Thanh nở nụ cười tươi sáng rực. Cô đã từng hâm mộ người con gái của Chung Định thế nào cơ chứ. Mà nay, cô đã nhìn thấy điều đó trong mắt Giang Tấn rồi. Triệu Phùng Thanh vươn tay vòng qua cổ hắn: " Em thích anh nhìn em thế này." "Ừm, vậy anh sẽ luôn nhìn em thế này." Hắn vuốt nhẹ tóc cô." ****** Đọc những chương đầu của "Phùng Thanh", chắc chắn ai cũng như mình, vô cùng ghét nam chính Giang Tấn. Sau đó, khi biết rõ hơn về hoàn cảnh của anh, mình lại thấy rất đau lòng. Giang Tấn từng là một đứa trẻ đáng thương. Để có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, anh đã phải kìm nén và gắng gượng rất nhiều. Giang Tấn sinh ra và lớn lên mà không có được sự quan tâm của cha mẹ. Mẹ mất sớm, cha lại sa đọa, vô trách nhiệm với con cái, anh phải sống với một người bảo mẫu. Mà con người đó, lại mang trong mình những suy nghĩ kinh tởm đến đáng sợ.  Cô ta tiêm nhiễm vào đầu một đứa trẻ non nớt như anh những thứ văn hóa phẩm đồi trụy. Không chỉ có thể, cô ta dụ dỗ và lạm dụng một đứa trẻ mới dậy thì là anh làm chuyện người lớn, khiến anh tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình, từ đó trong đầu hình thành nên tâm lí vặn vẹo và u ám.  Đôi ba dòng chữ không thể nói hết lên sự ác độc và dơ bẩn của một số loại người cùng những hệ lụy đi kèm phía sau khi một đứa trẻ ngây thơ phải trải qua những cơn ác mộng kinh hoàng như thế, nhưng dựa vào một dẫn chứng trong thực tế rằng có rất nhiều tên tội phạm hung ác từng là nạn nhân của vấn đề lạm dụng tình dục, có lẽ chúng ta cũng đã hiểu được phần nào những di chứng đáng sợ mà những kẻ bất nhân đáng kinh tởm đó để lại cho xã hội hiện nay. Mỗi đứa trẻ là một thiên thần nhỏ mà Thượng Đế ban tặng cho thế gian, những đứa trẻ đó khi lớn lên sẽ tiếp tục mang đôi cánh thiên thần hay trở thành tay sai của quỷ dữ, sẽ phụ thuộc vào rất nhiều vào sự nuôi dưỡng, dạy bảo của những người lớn xung quanh. Bởi vì kịp thời quay đầu lại, nên Giang Tấn may mắn không trở thành ác quỷ nhưng đau lòng thay, anh đã vĩnh viễn mất đi đôi cánh thiên thần. Nhưng thật may là Giang Tấn đã có bên mình một thiên thần của riêng anh. Cô sẽ giúp anh chiếu sáng những góc tối trong lòng, xóa mờ đi những vết nhơ trong quá khứ, cùng anh vẽ nên bức tranh tương lai tươi đẹp ngập tràn hạnh phúc, yêu thương. Anh và cô sẽ cũng nhau nuôi dạy và bảo vệ cho đứa con của hai người thật tốt, để đứa trẻ đó không còn phải khổ sở kìm nén, bất lực giãy giụa trong đêm đen chỉ mong tìm được chút ánh sáng le lói như anh đã từng. ****** “Ngày mai em lại có thể ngủ nướng rồi. Bão cấp độ mười bốn đấy, dân chúng cũng ít ra ngoài.” “Vậy ngày mai Cục Dân Chính không có nhiều người đâu.” Suy nghĩ của Giang Tấn có vẻ khác hẳn người thường, “Ngày thường anh bận, không có thời gian đi lấy giấy chứng nhận, không bằng chúng ta quyết định ngày mai đi. Có bão Đài Loan vào, đúng lúc anh xin nghỉ không cần đi làm.” Cô liếc xéo hắn, “Mưa bão cấp mười bốn mà anh định đi đăng k‎ý kết hôn à?” “Đúng” Hắn gật đầu, “Để chứng minh tình yêu chúng ta kiên cố không gì phá vỡ nổi.” ____ Chú thích: "...": Trích từ truyện *: Chung Định và Hứa Huệ Chanh là nhân vật chính trong truyện "Bạn Chanh" của Giá Oản Chúc, đây cũng là một tác phẩm rất đáng đọc. Review by #Thiên Dung Hoa - lustaveland Mời các bạn đón đọc Phùng Thanh của tác giả Giá Oản Chúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Một bé hamster trong cửa hàng thú cưng tên Bạch Kỳ Thư Gì cơ? Tại sao hamster lại có tên giống người ư? Bởi vì đây là hamster thành tinh. Hôm ấy, một sự kiện trọng đại xảy ra, cửa hàng thú cưng thế mà bị cướp. Tên cướp còn chả hiểu não có bị chập mạch không mà còn mang theo Bạch Kỳ Thư Rõ ràng là tai bay vạ gió, Bạch Kỳ Thư bị sét đánh xuyên không vào thế giới thú nhân, vậy mà có thể biến thành người? Thành người rồi còn phải làm sủng vật của thiên địch? Sủng vật chưa đủ còn phải làm giống cái, sinh một ổ chuột con? Chuột khổ quá mà!!!! *** Nhận xét về truyện:​ Phải nói đây là một chuyện cực kì manh, thụ siêu siêu dễ thương. Bé thụ vốn là một chú hamster bình thường, do ăn được hạt gạo thần nên biến thành chuột tinh. Vận mệnh phải đi lấy chồng xa, trong lúc bị một tên trộm nào xách đi thì bé bị sét đánh một đường văng tới thế giới thú nhân. Được thần thú phù hộ, thú nhân đầu tiên mà bé thụ gặp được chính là công, đồng thời cũng là thiên địch của bé. Thú hình của công là một con đại bàng khổng lồ, khỏe mạnh vượt trội so với những người trong tộc. Công lúc đầu thấy dáng vẻ hamster của thụ dễ thương thì rinh về làm sủng vật, sau thấy thụ có thể biến thành người thì thuân lí thành chương coi thụ là bạn đời. Công vô cùng đảm đang và sủng vợ, trong thế giới thú nhân đầy rẫy những khó khăn và hiểm nguy vẫn muốn cho vợ mình những thứ tốt nhất. Bé thụ dù có muốn chăm cũng không chăm nổi, bị công chiều đến độ thành một bé hamster lười. Công có một bạn đời được chỉ định, nhưng vị bạn đời đó đã phản bội công để đi theo một thú nhân khác. Vốn dĩ công cũng không yêu tên bạn đời mắt cao hơn trời đó, hơn nữa còn có chút chán ghét. Sau khi vị bạn đời chỉ định đó bỏ đi thì công đã rời khỏi đồng tộc của mình để đi phiêu bạt một thời gian. Kể từ lúc đó, công gặp thụ. Nói đến thụ, một bé hamster kiên cường đến đáng thương đã tự mình tìm đường sống hơn một trăm năm ở Trái Đất. Năm tháng trôi qua đủ dài để bé có thể lĩnh hội được vô vàn kiến thức của nhân loại, cho đến khi tới thế giới thú nhân, bé đưa những tri thức ấy vận dụng vào đời sống khiến cho muôn thú phải nể phục. Thông minh và mạnh mẽ là thế, bé thụ vẫn là một chú hamster bé bỏng chuyên bán manh, thích làm nũng và chỉ hận không thể lúc nào cũng được ở bên chồng. Hai người dính lấy nhau như hình với bóng, hở ra một tí là lại gắn bó không một kẽ hở. Tình địch thì cũng có, nhưng chưa kịp xơ múi được miếng nào thì đã vấp phải làn phòng thủ mạnh mẽ. Phản dame bá cháy đến mức gần như hất tung tất cả tình địch ra khỏi mạch truyện. Lại nói, điều mình rất thích trong truyện là tình địch của cả hai đều khá ít. Như mình đã nói phía trên, tất cả là đều sẽ được giải quyết một cách lưu loát và sạch sẽ. Bé chuột vô cùng tin tưởng chồng của mình, đồng thời bé cũng không phải là trái hồng mềm mà ai muốn nắn thì nắn. Công và thụ trong truyện may mắn thay là không bị buff quá đà, công khi chiến đấu cũng có thể bị thương, thụ tuy manh nhưng không phải ai gặp cũng sẽ nhất kiến chung tình. Do không phải là thể loại Mary Sue nên đọc vô cùng dễ chịu, hơn thế nữa là sự manh không kiềm chế được của thụ với đám thú con. Vì đây là thế giới thú nhân nên sẽ có yếu tố sinh tử, không có AOB, chỉ thuần nam nam sinh tử. Giới tính sẽ chia ra thành hai: Thú nhân, tức giống đực và Á thú nhân, tức giống cái. Thụ sinh cho công ba thú non, cả ba tất nhiên đều vô cùng vô cùng manh! Về phần thú hình, tính cách với bạn đời của thú non thì mình xin phép không tiết lộ, tránh cho việc truyện bị spoil quá mức. Các cặp đôi còn lại trong truyện cũng có riêng cho mình những cuộc tình vô cùng lãng mạn, đọc ngọt đến sâu hết mấy cái răng. Thế nhưng, khác với mối tình trơn tru như bôi mấy cân dầu của bộ đôi nhân vật chính, chặng đường đi tìm hạnh phúc của mấy cặp phụ còn lại sẽ được trộn lẫn vào một xíu vị đắng. Thề với mọi người, chỉ là một xíu thôi, kiểu như lấy kim đâm vào tay rồi lại dùng hàng tá thuốc bổ để cho nó mau lành í. Ngược mà cũng ngọt thế không biết! Truyện được tác giả cho kéo dài đến tận 203 chương mới chính thức khép màn nhưng mình lại đọc một mạch từ sáng cho tới chiều, lúc đọc không hề có cảm giác lan man hay nhàm chán. Đọc xong mình phải bắt tay vào việc viết review ngay, vì độ manh của truyện phải nói là thượng thừa. Ở đoạn phiên ngoại cuối truyện công với thụ có xuyên đến giới hiện đại một thời gian, sau đó lại quay về với cuộc sống thường ngày ở thế giới thú nhân. Kết đại viên mãn! Truyện đọc ngọt mà không ngấy, hỗ sủng, có tác dụng chữa lành cho những ai vừa ngấu nghiến thể loại ngược tâm. Mình không chắc rằng truyện sẽ hợp khẩu vị với tất cả mọi người nhưng đối với mình đây là một câu chuyện đáng để đọc, đến tận dòng chữ cuối cùng vẫn giữ được nụ cười trên môi. _ Hoa Hầu Ngọc _​ *** Bạch Kỳ Thư là một con chuột Hamster thuần trắng nhỏ xinh. 100 năm trước, Bạch Kỳ Thư ra đời.1 Cũng như hàng ngàn con chuột được sinh ra mỗi ngày, Bạch Kỳ Thư giống như cùng đám anh em của mình cùng nhau mở mắt nhìn bóng đêm tối tăm, chỉ riêng có ánh trăng là sáng. Kiếp chuột nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, Bạch Kỳ Thư được sinh ra khi có được một tháng sinh hoạt cùng mama, sau lại vô tình bị loài người mang đi, cũng bởi cậu siêu cấp đáng yêu siêu cấp bổng bổng đường, toàn thân trắng tinh không nói, giữa trán còn có một nốt son đỏ tươi bắt mắt, đôi mắt đen đầy cảm tình còn sợ sợ hãi hãi cúi đầu chui rút khắp nơi. Từ đó về sau chuột không còn nhìn thấy mama cùng anh em nữa, nhưng ở nơi ở mới chuột lại gặp được đồng loại, rất nhiều đồng loại, xung quanh chỉ toàn là những cục lông mềm mềm xù xù, đôi mắt hạt đậu đen lúng liếng, trắng có, đen có, cafe sữa có, thật sự là muôn hồng nghìn tía. Bạch Kỳ Thư rất nhanh quen thuộc với chúng bạn mới, cuộc sống cũng thấm thoát trôi đi, chuột đối với nơi ở mới thật sự hài lòng, có đồ ăn có đồ chơi, được tắm rửa, đối với cuộc đời chuột đã mãn nguyện rồi, chỉ mong cả đời như vậy. Nhưng cuộc đời nào cũng có khuyết điểm của nó, đối với Bạch Kỳ Thư, nó chính là khuyết điểm lớn nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại bị người mang đi, còn lựa đến lựa đi như lựa thịt cá, Bạch Kỳ Thư chỉ biết run lẩy bẩy núp trong một góc, hai mắt nhắm tịt không động đậy gì, báo hại người nuôi cậu cứ tưởng cậu chết rồi, nếu không phải cậu đúng lúc giật giật cái chân, có khi cậu đã bị quăng đi. Sau đó cậu được cô chuột Hồng chít chít mà giải thích nữa ngày cùng đồng bạn gom góp mới có đủ hiểu biết về cuộc sống hiện tại. Nơi cậu được loài người mang về là một thú cưng, nơi này chỉ toàn chuột thôi, chuột Việt Nam, chuột Trung quốc, chuột Mĩ, chuột Pháp,...!Loài người mang chúng về nuôi dưỡng cũng không phải để không, chỉ cần có người thích và đồng ý bỏ tiền ra mua thì có thể mang các cậu đi. Ở đây không chỉ có những chú chuột được đem về từ nơi khác, còn có những chú được sinh ra tại tiệm thú cưng, có nhiều chủ nhân của chuột nuôi không nổi chuột sẽ mang chúng về tiệm thú cưng trả, hoặc là thả chúng ra ngoài tự sinh tự diệt. Cô chuột Hồng chính là một chú chuột đã sống được một năm tuổi, cô đã trải qua kiếp chuột đủ để kể cho cậu nghe hoài nghe mãi không hết, từ đó cậu không còn sợ hãi nữa, bởi vì cô chuột nói kiếp chuột của bọn họ rất ngắn, cô từng thấy rất nhiều chuột, nhưng chưa bao giờ thấy chuột nào sống quá ba bốn năm, như cô chuột đây đã là trưởng thành, đối với Bạch Kỳ Thư mới hơn một tháng tuổi có thể tính là vai cha mẹ rồi, nên cậu rất thân cận với cô chuột Hồng, xem cô chuột Hồng là mẹ của mình.1 Thế rồi cuộc sống của Bạch Kỳ Thư mỗi ngày lại có thêm một việc để chú ý, đó là nhìn đồng loại của mình bị chọn đi. Cho đến một ngày cậu bị chọn đi, lúc đó cậu đã sống ở tiệm thú cưng được một tháng. Lần đâu tiên trong nhân sinh của chuột, cậu sợ hãi đối với thế giới này, cậu được một đứa bé chọn trúng, chủ nhân cậu được cha mẹ dẫn đến tiệm thú cưng chọn quà sinh nhật tròn sáu tuổi. Cô chuột Hồng từng nói với cậu, những đồng loại của bọn họ rất dễ chết yểu, mà nguyên nhân nhiều nhất là bởi vì chủ nhân không có kinh nghiệm nuôi chúng nó, nhưng chuột nhỏ yếu đuối cũng chỉ có thể nhận mệnh dưới bàn tay to lớn của loài người, mặc cho số phận đẩy đưa. Ngày đầu tiên về nhà mới, Bạch Kỳ Thư bởi vì sợ hãi không ăn không uống được gì, cứ chui rút vào một chỗ, chủ nhân nhỏ của cậu mới đầu còn có kiên nhẫn ở bên ngoài nhìn ngắm cậu, nhưng sau đó một cây gậy nhỏ chọt vào thân thể nhỏ xinh mềm nhũn của cậu, Bạch Kỳ Thư hoảng hốt chạy khắp lồng, cũng chọc đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay, sau đó những chiêu trò này liên tục diễn ra, cậu cũng đối mặt với những chuỗi ngày nơm nớp lo sợ, như chim sợ cành cong, khổ không nói hết. Cho đến một ngày nọ, chủ nhân nhỏ mang về những đồng bạn cũng nhỏ như nó vậy, chủ nhân nhỏ giới thiệu cậu với đồng bạn của nó, cậu bị chủ nhân bắt ra ngoài, bỏ vào một cái chậu nước, trong chậu có rất nhiều những quả bóng màu sắc xinh đẹp. Bạch Kỳ Thư hoảng hốt vương móng vuốt nhỏ xinh cố gắng trèo lên những quả bóng, người cậu ướt nhẹp, toàn thân lạnh run rẩy, nhưng cậu chỉ mới hai tháng tuổi, sau nhiều lần cố gắng cậu cũng đã không còn sức mà hơ hơ chân nhỏ, vô lực trượt xuống nước, trôi nổi trong chậu nước nhỏ, mất đi ý thức. Cha mẹ của chủ nhân nhỏ thấy cậu không động đậy thì vứt cậu vào một túi rác nhỏ, mang đi. Bạch Kỳ Thư không biết cậu bị mang đi đâu, nhưng lúc cậu mơ hồ tỉnh lại bên tai vang lên tiếng mèo kêu, tâm linh chuột run rẩy theo bản năng, cậu chít một cái bỏ chạy. Thì ra có một con mèo mò được cậu trong túi rác bên đường, mèo ta chỉ đang tìm ăn, đối với một con chuột chết lại còn xấu xí như cậu mèo ta liếc mắt cũng không thèm liếc lấy một cái, nhưng hành động bỏ chạy của cậu kích phát bản năng săn mồi của mèo ta, mèo ta méo một tiếng đuổi theo sát nút. Nhưng Bạch Kỳ Thư đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có nhận thức, cậu dùng hết sức cắm đầu mà chạy, ấy vậy mà lao thẳng ra đường, trời đất chứng giáng, sau này khi nhớ lại tình huống lúc đó, Bạch Kỳ Thư chỉ có cảm tạ trời xanh ưu ái, không để cậu bị xe cán chết, huyết án cứ vậy trơn tuột đi, vượt qua đường cái, lăn lông lóc qua bên kia đường, bởi vì không kịp phanh xe mà đâm sầm vào cống thoát nước, thân thể quá nhỏ theo rãnh cống trượt vào cùng tiếng chít thê lương. Mèo ta mắt trợn trắng nhìn nhìn bóng chuột qua làn xe chạy, từ bỏ trở lại túi rác tiếp tục moi móc. Ấy vậy mà ông trời cũng không tuyệt đường sống của chuột, Bạch Kỳ Thư toàn thân hôi hám trôi nổi trong đường cống ngầm một thời gian, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời, ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, còn phải nơm nớp lo sợ với đủ mọi tiếng vang trong đường cống ngầm tối tăm. Sau này nghĩ đến khoảng thời gian sống không bằng chết đó Bạch Kỳ Thư lại cảm khái nhân sinh cuộc đời, cả một con chuột nhỏ như cậu cũng không buông tha, phải lăn lộn đủ bảy bảy bốn mươi chín vòng mới cho cậu đắc đạo thành tiên, à không, là tu thành chánh quả, à cũng không đúng, là nhân sinh viên mãn.1 Thời gian thắm thoát trôi đi, Bạch Kỳ Thư đã lưu lạc bên ngoài vài tháng, cậu cũng không rõ sao chuột có thể ngoan cường đến vậy, da lông trắng mướt trở nên sậm màu, móng vuốt nhỏ xinh cũng xấu xí, nhưng đôi mắt tinh anh lại càng thêm sáng rỡ. Cho đến một ngày, cậu lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp chứ không phải cái tối tăm của đường ống ngầm, Bạch Kỳ Thư đã được một tuổi. Đối với một con chuột, một tuổi đã là trưởng thành rồi, đã có khả năng lưu lại hậu đại của mình, cậu cứ nghĩ cậu sẽ như vậy đi tìm một con chuột cái sinh ra một ổ chuột con, sống hết tuổi thọ rồi chết đi, nhưng có vẻ ông trời luyến tiếc cậu chết, bởi vì cậu còn chịu chưa đủ khổ đi? Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.
Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Bạn đang đọc truyện Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất của tác giả Lâm Miên Miên.  Đồng Vũ Vụ được mệnh danh là tuyệt sắc nhân gian, là người phụ nữ đẹp nhất Yến Kinh. Trước năm 15 tuổi cô là thiên kim tiểu thư được cha mẹ yêu thương không thiếu cái gì.Sau năm 15 tuổi cô trở thành đứa bé không cha không mẹ phải ăn bám gia đình bác cả, bị người khác khinh thường.Điều khiến cô hài lòng nhất chính là năm đó gả cho Phó Lễ Hành- làm dâu Phó gia quyền thế không ai còn dám khinh thường cô.Phó Lễ Hành là công tử của Yến Kinh, vừa về nước đã tiếp quản Phó thị- nhân vật phong vân ở Yến Kinh. Phó Lễ Hành vừa có quyền thế vừa có tiền mà vóc dáng còn đẹp hơn cả người mẫu. Họ kết hôn không dựa trên tình yêu mà cảm thấy đối phương có thể đáp ứng được những điều kiện của bản thân nên liền tiến tới hôn nhân.Bỗng một ngày Đồng Vụ Vũ bị xuyên vào một hệ thống, hệ thống thông báo cho cô biết, cuộc sống hiện thực của cô là một cuốn tiểu thuyết. Mà kết cục của cô trong cuốn tiểu thuyết là chồng cô yêu cầu ly hôn và chỉ cho cô mấy trăm vạn làm phí trấn an!!! Thật là hoang đường!!! *** Mùa hạ trải màu nắng vàng ấm lên thành phố Yến Kinh hoa lệ. Trên một con đường trung tâm chảy dài sự sống náo nhiệt, có một salon tạo hình nổi tiếng mà giới minh tinh hàng đầu thường lui tới. Đây là sa lon chính của thương hiệu Salon tạo hình Phát Sắc, tuy những chi nhánh khác của trung tâm cũng được đặt trên những tọa độ vàng, nhưng như một mặc định sẵn, nơi salon chính này chỉ đón tiếp những khách hàng vào bậc quyền quý cao sang nhất. Ví như giá một lần sấy gội vào khoảng vài trăm, được cho là cái giá ngất ngưỡng, nhưng cửa của salon chưa có một ngày mất đi sự nhộn nhịp của những bước chân đài trang ra vào. Một phụ nữ trẻ khoảng chừng hai lăm tuổi dáng vóc thanh thoát ngồi hờ hững nhìn vào mái tóc được phản chiếu trong chiếc gương sáng choang trước mặt. ToNy Vương, ông chủ của salon đang mỉm nụ cười ngọt ngào bất tận, giọng nói dịu êm dù vầng trán đã lấm tấm mồ hôi: “Phó phu nhân, độ dài thế này đã được chưa?” ToNy Vương nhẹ nhàng luồn bàn tay vào làn tóc mềm như lụa của người phụ nữ, một kiểu cách phục vụ đầy tập trung như cả thế giới đang thu gọn trong người đàn bà đẹp một cách thoát tục trước mặt. Mặc dù đã sớm thành đạt với con số tài sản khá khổng lồ, nhưng ToNy Vương vẫn duy trì thói quen phục vụ chu đáo nhã nhặn những khách hàng đặc biệt của salon, đó là những mạch chảy quan trọng để nuôi dưỡng khối tài sản của Vương lớn mạnh bền vững nhất. Tuy giàu sang và nhiều quen biết với giới giải trí, ToNy Vương vẫn không có chỗ để đặt chân vào giới hào môn. Nhưng anh luôn thích tìm hiểu về mọi mặt của giới quý tộc ấy, hầu như mọi tin tức, scandan nào anh ta cũng tường tận. Với Đồng Vũ Vụ, người phụ nữ tuyệt đẹp này thì anh càng rõ cuộc hôn nhân của cô chắc rằng tốt đẹp nhất nhì thành phố Yến Kinh. Vị Phó tiên sinh ấy phải là hạnh phúc lắm khi có được Đồng Vũ Vụ. “Phu nhân trời sinh có khí chất thanh cao, khuôn mặt trái xoan tinh xảo cho nên dù làm bất kỳ kiểu tóc nào cũng đẹp rực rỡ, đẹp đến không chịu nỗi!” Đôi mắt ToNy Vương mở to chân thành khen ngợi. Qủa thật, những lời ấy đều là thật tâm của anh ta. Vào thời buổi bùng nổ của chỉnh sửa sắc đẹp, một cô gái tầm thường cũng có thể biến thành giai nhân. Nhưng mỹ nhân thật sự phải là vẻ đẹp từ trong xương ra, không phải chỉ là một ma-nơ-canh biết nói cười. Khi ToNy Vương nói đến Đồng Vũ Vụ, thằng em trai ăn chơi sành điệu cũng phải gật gù ngưỡng mộ thốt rằng: “Tuyệt thế giai nhân!” Đồng Vũ Vụ có dáng người thanh tú mảnh dẻ, làn da trắng thanh khiết mịn màng như sứ, đôi mắt đen long lanh sáng ngời như ngôi sao đêm lấp lánh biết nói, chân dài khả ái với một vòng eo mảnh như lá và một vòng ngực cong mềm mại. Đồng Vũ Vụ có vẻ luôn dễ dàng bóp nghẹn trái tim người khác. Như lần nọ đến làm tóc, ToNy Vương nhìn thấy cái dấu đỏ trên chiếc cổ thanh tú trắng ngần của cô, lòng anh ta như nhói lại một thứ cảm giác như ghen tỵ và mong ước “Người lưu lại cái dấu này tất nhiên chỉ có thể là Phó tiên sinh!”. “Cũng ổn đấy!” Đồng Vũ Vụ lơ đãng trả lời người làm tóc cho mình, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn để nhìn lại mái tóc lúc này đã được chuyển từ màu nâu cô yêu thích qua một màu đen nhạt, màu của đức ông chồng cô yêu thích, đen và thẳng. Tuy Phó Lễ Hành tinh tế không biểu lộ, nhưng cô biết rõ nội tâm anh và thực hiện những điều anh vừa lòng. Cô nhớ lại khi mười lăm tuổi đi cùng cha mẹ dự đám cưới một minh tinh xinh đẹp lộng lẫy, chấp nhận từ bỏ giới giải trí lấy một ông chồng già vừa mập vừa thấp bé để bước chân vào giới hào môn. Khi ấy cô đã nghĩ nhất định là con gái luôn phải giữ tự trọng cao nhất của mình với hôn nhân. Thế nhưng gần mười năm sau cô dường như đã để mất cái tôi của mình trong cuộc hôn nhân này. Chỉ khác một điều, chồng cô không chỉ giàu sang danh vọng cao ngút, còn có một ngoại hình cũng đầy uy mãnh, hấp lực. Và có một điều rằng, từ lúc nào đó cô đã không còn được sống với những đam mê của mình, con người thật của mình, dẫu là nhỏ nhất. Màu tóc, tính khí, cách sống,…của cô vô thức phải chiều theo ý của chồng. Cô phải là một Phó phu nhân mẫu mực, đức hạnh. Chiều nay Phó Lễ Hành về nước đến nơi, cô đã kịp đổi qua màu tóc anh muốn, cũng không thể lãng phí thời gian nên đứng dậy chuẩn bị về nhà. Vừa ra cửa đã gặp người quen cũ “Vũ Vụ, thật trùng hợp, cô cũng ở đây à? Sớm biết vậy thì đã hẹn cô đi uống trà chiều.” “Muốn gặp cô một lần cũng khó. Tháng sau là sinh nhật tôi, cô không thể không đến nha. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự mình sang đưa thiệp mời cho cô.” Tuy chỉ mới kết hôn với Phó Lễ Hành được hai năm, nhưng bởi vì hắn là một người nhiều tiền, lại có tiền để dưỡng cô vợ nhỏ, cho nên toàn thân Đồng Vũ Vụ đều toả ra hương vị quý phái. Bây giờ, cuộc sống hàng này của Đồng Vũ Vụ rất xa hoa lãng phí. Chính cô cũng không hiểu, những nhu cầu và dục v.ọng về vật chất của cô từ đâu tới. Có thể là do bị Phó Lễ Hành dung túng, hoặc cũng có thể là do quãng thời gian túng thiếu trước kia.Ngoại trừ trang sức và đá quý, Đồng Vũ Vụ thích nhất là nghe những người đã từng xem thường cô, vây quanh nịnh hót, thổi phồng. Dư vị đó, ai chưa từng trải qua sẽ không biết nó ngọt ngào đến thế nào. Cô dừng lại mỉm cười mơ hồ tỏ vẻ lắng nghe những lời vồn vả tâng bốc mình, nhưng sau đó chợt quay ngoắt người bỏ đi, để lại sau lưng là vẻ tức tối cùng những ánh nhìn soi mói bình phẩm. Mà có tốt đẹp gì với những kẻ thích ngồi lê nói chuyện người khác. Cô bước đi qua không ngoái đầu nhìn lại, nhưng mỉm cười nhẹ biết chắc nơi vừa đi qua ấy, sau những lời tâng bốc vừa rồi chỉ là những câu bình phẩm cay chua, mỉa mai nhất. Mấy người này, nếu như trên đầu bọn họ hiện lên khung hội thoại, thì hẳn sẽ như thế này: “Phó Lễ Hành khi nào mới có thể nhìn rõ đây? Chẳng lẽ chuyên ngành về mắt của nước ta lại kém như vậy?” “Tiện nhân Đồng Vũ Vụ này, tôi nhất định sẽ đợi đến ngày cô ta ngã!” “Mỗi ngày tôi đều muốn quyên tiền cho Phó Lễ Hành đi phẫu thuật mắt, a a a, Đồng Vũ Vụ cô lăn đi cho tôi!” Cô có vẻ bất lịch sự chăng, thật ra chẳng qua cô có thích thú kiểu cư xử thế với những người quen biết cũ từng một thời chê cười một cô bé mất cha cả mẹ phải lao đao sống nhờ nhà họ hàng năm ấy…Bây giờ cô đã giàu sang tột bậc, ướp trong nhung gấm ngọc ngà thì họ lại đổi thái độ vồn vã với cô, quả thật cuộc đời không biết tìm đâu là tri kỷ trước sau đều ân cần như một.. Mời các bạn mượn đọc sách Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất của tác giả Lâm Miên Miên.
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Bạn đang đọc truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Nạp Lan Sát Nguyệt. Chi tiết giả thiết cốt lõi là đọc được tương lai của《 Ma Đạo Tổ Sư 》 Bổi cảnh là khi Vân Mộng song kiệt hẹn quyết chiến ở Di Lăng, lại chỉ chứng Ngụy Vô Tiện phản bội. Ngụy Vô Tiện đành lẩn trốn, đi dưỡng thương, còn có luyện hung thi Ôn Ninh, Cô Tô Song Bích, Vân Mộng Song Kiệt bắt đầu lên sân khấu, có CP Vong Tiện chính chủ, không có CP khác. *** Ma đạo tổ sư – Mặc Hương Đồng Khứu Huyền huyễn tu chân, hài hước ấm áp ngược đan xen, thanh lãnh công x lưu manh thụ Sau thời gian dài ngâm giấm, cộng với một bộ chủ công mười phần sủng công làm mồi, mình đã có can đảm nhảy cái hố Ma đạo tổ sư. Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện tội ác cùng cực bị tứ đại gia tộc vây đánh bỏ mình trên Loạn Táng Cương. Mười ba năm sau, một gã tu chân trẻ tuổi vì oán hận người nhà, quyết định hiến xá cho hắn nhập xác trọng sinh. Ngụy Vô Tiện trở thành thiếu niên Mạc Huyền Vũ, lần nữa bước vào tu chân giới, gặp lại những người quen cũ. Có kẻ thù, có bạn tốt và có cả một người vẫn luôn chờ đợi hắn… Tác phẩm 6 tỷ tích phân có khác, dù bản thân mình không thích nổi chuyện đất diễn của công chỉ nhỉnh hơn dàn nhân vật thứ một chút thì nội dung của Ma đạo tổ sư thật sự rất cuốn hút. Tác giả viết khá chặt chẽ, có bàn tay vàng nhưng không lộ liễu. Nhân vật xây dựng đa dạng, đủ thể loại, đủ bi kịch nhân sinh. Tình tiết hấp dẫn, có lớp lang, quá khứ - hiện tại đan xen hợp lý. Tất cả gói trong chưa đến 1000 trang word và hay, đúng là không dễ. Công yêu thụ sâu đậm. Thụ từ từ yêu nhưng rải hint từ đầu, quá khứ cho tới hiện tại, cuối cùng sâu đậm như nhau, sủng công đọc cũng không đến nỗi tức ói máu. Tác giả xây dựng hình tượng thụ quá hấp dẫn, cái này không bàn nữa rồi. Cơ mà là một con sủng công, dĩ nhiên mình thiên vị Hàm Quang Quân hơn Di Lăng lão tổ. Người đâu mà vừa đáng yêu vừa thấy thương như vậy, bạch y cô độc Lam Vong Cơ dễ làm liên tưởng đến Lục Tuyết Kỳ. Cũng là những kẻ nguyện hy sinh cho người mình yêu vậy mà không thắng nổi số mệnh, phải chịu đày đọa bao năm để tới HE. Nói chung, truyện này sủng thụ hỗ sủng thoải mái rồi, sủng công nhảy cũng được nhưng nhớ bồi thêm vài truyện chủ công trước đó cho an toàn, đỡ hụt hẫng với đất diễn ít (cơ mà ấn tượng) của Lam Vong Cơ. Ps : Nghe đồn Thiên quan mười mấy tỷ tích phân rồi nhỉ @@ Và công còn xuất hiện ít hơn Ma đạo. Huhu, bao giờ mới có chủ công tích phân cao như Thái giám chức nghiệp tố dưỡng nữa đây trời. Ps 2: Từ lúc huyết tẩy Bất Dạ Thiên đến lúc Loạn Táng Cương là bao lâu nhỉ? Mình đọc thấy mơ hồ đoạn đó quá >
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà Tác giả: Miêu Miên Nhi Tên gốc: Cùng tinh tế nhân dân đồng thời chủng điền Tạm dịch: Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà Edit: Nhật Nhật Raw + QT: Kho tàng đam mỹ fanfic Thể loại: Thần nông lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Văn án: Nông thần Bạch Lê sống lại vào thời đại vụ trũ tinh tế, khi đất đai trở nên hiếm hoi. Để trấn an linh hồn nóng nảy muốn làm ruộng của mình, Bạch Lê bèn đưa mắt nhắm đến thế giới giả lập. Trong người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ có đúng 6666 tinh tệ, bỏ năm nghìn ra mua thiết bị trò chơi thực tế ảo, một nghìn để thuê một phòng trọ giá rẻ, Bạch Lê thiết kế một game nông trại nhỏ. Quan trọng là, phải kiếm được tiền, cùng nhân dân tinh tế tiến lên! Lần nạp tiền đầu tiên, tặng một túi phân bón, một bộ công cụ vàng, tiếp đó còn có các gói nạp 233, 666, 888 nữa. Trồng ra những trái cây lớn nhất, nuôi những gia súc khỏe mạnh nhất, dựa vào trồng trọt chăn nuôi phát triển vùng đất của mình từ một thôn xóm nhỏ trở thành thị trấn lớn. Mỗi năm sẽ tổ chức thi đấu giữa các nông dân, người nào giành chiến thắng sẽ nhận được một phần quà đặc biệt. Mới bắt đầu, người chơi đi nhầm vào nói: "Làm ruộng? Cái này thì có gì hay mà chơi? Muốn lừa tiền ông đây à, mơ đi!" Sau khi vì tò mò mà chơi một thời gian: "Má ơi! Đây là trò chơi thần tiên nào vậy! Tôi muốn trồng rau nuôi gà! Tôi còn muốn nuôi cả lợn nữa! Tôi muốn làm giàu! Không nạp tiền thì làm sao thắng được người ta!" Không lâu sau, nick nhỏ của thượng tướng Văn Tinh Diệu bị người ta phát hiện ra, tất cả bài viết trên đó đều là cảm tưởng khi trồng trọt chăn nuôi, bài đăng mới nhất chính là: "Tôi khai khẩn được rất nhiều đất, trồng được củ khoai tây lớn nhất, nuôi được con heo mập nhất, bán được nhiều tiền nhất, vậy tôi có thể rước người đáng yêu nhất là em về nhà không? @ Bạch Lê." Người dân toàn vũ trụ: "Ha ha ha ha, đây rốt cuộc là lời tỏ tình quê mùa nào vậy? Chờ đã! Nhà mi cầu hôn Lê Lê đã hỏi qua ý bọn này chưa thế hả??" [Hướng dẫn đọc] 1.Cập nhật hàng ngày vào lúc 21h. 2.Cuộc sống hàng ngày, thú nuôi dễ thương, thiết lập bí mật. 3. Nông thần lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. 4.Có vở kịch nhỏ cuối truyện, không nên bỏ qua nha ~ Nội dung: Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Từ khóa: Vai chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu │Vai phụ: Tiếp Đương Văn (Tôi làm A Phiêu trong thời đại vũ trụ) │Khác: Thế giới giả lập, chăn nuôi trồng trọt, xây dựng cơ sở. Giới thiệu tóm tắt: Nông thần max level online gian lận. Dàn ý: Xuyên qua mờ mịt, tìm về bản chất. Nhận xét ngắn gọn: Bạch Lê, Nông thần đến từ tiên giới xuyên đến thời đại vũ trụ, đất đai khan hiếm, linh hồn gào thét muốn được trồng rau nuôi gà. Túi tiền eo hẹp, Bạch Lê bèn nhắm đến thế giới game giả lập. Cậu báo danh tham dự giải đấu "Thiết kế game giả thực tế ảo", chế ra trò chơi nông trại "Vùng Đất Điền Viên", dẫn dắt nhân dân tinh tế ở trong game trồng rau nuôi gà, thử nghiệm để bọn họ từ từ cảm nhận đực sức hấp dẫn của việc làm nông nghiệp. Trồng trọt, nấu ăn, xây dựng cơ sở, sinh hoạt... Trong lúc vô tình, cuộc sống hiện thức của người dân vũ trụ cũng có thay đổi. Truyện có cách hành văn trôi chảy, nội dung nhẹ nhàng thú vị, từ không gian ảo đi vào hiện thực, từ đó tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cuối cùng nhân vật chính thông qua cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân mà thực hiện được ước mơ, cũng đem tới thay đổi to lớn cho thế giới.  *** Edit: Nhật Nhật (yuukute) ... Nông thần Bạch Lê sống lại vào thời đại vụ trũ tinh tế, khi đất đai trở nên hiếm hoi. Để trấn an linh hồn nóng nảy muốn làm ruộng của mình, Bạch Lê bèn đưa mắt nhắm đến thế giới giả lập. Trong người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ có đúng 6666 tinh tệ, bỏ năm nghìn ra mua thiết bị trò chơi thực tế ảo, một nghìn để thuê một phòng trọ giá rẻ, Bạch Lê thiết kế một game nông trại nhỏ. Quan trọng là, phải kiếm được tiền, cùng nhân dân tinh tế tiến lên! Lần nạp tiền đầu tiên, tặng một túi phân bón, một bộ công cụ vàng, tiếp đó còn có các gói nạp 233, 666, 888 nữa. Trồng ra những trái cây lớn nhất, nuôi những gia súc khỏe mạnh nhất, dựa vào trồng trọt chăn nuôi phát triển vùng đất của mình từ một thôn xóm nhỏ trở thành thị trấn lớn. Mỗi năm sẽ tổ chức thi đấu giữa các nông dân, người nào giành chiến thắng sẽ nhận được một phần quà đặc biệt. Mới bắt đầu, người chơi đi nhầm vào nói: "Làm ruộng? Cái này thì có gì hay mà chơi? Muốn lừa tiền ông đây à, mơ đi!" Sau khi vì tò mò mà chơi một thời gian: "Má ơi! Đây là trò chơi thần tiên nào vậy! Tôi muốn trồng rau nuôi gà! Tôi còn muốn nuôi cả lợn nữa! Tôi muốn làm giàu! Không nạp tiền thì làm sao thắng được người ta!" Không lâu sau, nick nhỏ của thượng tướng Văn Tinh Diệu bị người ta phát hiện ra, tất cả bài viết trên đó đều là cảm tưởng khi trồng trọt chăn nuôi, bài đăng mới nhất chính là: "Tôi khai khẩn được rất nhiều đất, trồng được củ khoai tây lớn nhất, nuôi được con heo mập nhất, bán được nhiều tiền nhất, vậy tôi có thể rước người đáng yêu nhất là em về nhà không? @ Bạch Lê." Người dân toàn vũ trụ: "Ha ha ha ha, đây rốt cuộc là lời tỏ tình quê mùa nào vậy? Chờ đã! Nhà mi cầu hôn Lê Lê đã hỏi qua ý bọn này chưa thế hả? ?" [Hướng dẫn đọc] 1.Cập nhật hàng ngày vào lúc 21h. 2.Cuộc sống hàng ngày, thú nuôi dễ thương, thiết lập bí mật. 3. Nông thần lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. 4.Có vở kịch nhỏ cuối truyện, không nên bỏ qua nha ~ Nội dung: Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Từ khóa: Vai chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu │Vai phụ: Tiếp Đương Văn (Tôi làm A Phiêu trong thời đại vũ trụ) │Khác: Thế giới giả lập, chăn nuôi trồng trọt, xây dựng cơ sở. Giới thiệu tóm tắt: Nông thần max level online gian lận. Dàn ý: Xuyên qua mờ mịt, tìm về bản chất. Nhận xét ngắn gọn: Bạch Lê, Nông thần đến từ tiên giới xuyên đến thời đại vũ trụ, đất đai khan hiếm, linh hồn gào thét muốn được trồng rau nuôi gà. Túi tiền eo hẹp, Bạch Lê bèn nhắm đến thế giới game giả lập. Cậu báo danh tham dự giải đấu "Thiết kế game giả thực tế ảo", chế ra trò chơi nông trại "Vùng Đất Điền Viên", dẫn dắt nhân dân tinh tế ở trong game trồng rau nuôi gà, thử nghiệm để bọn họ từ từ cảm nhận đực sức hấp dẫn của việc làm nông nghiệp. Trồng trọt, nấu ăn, xây dựng cơ sở, sinh hoạt... Trong lúc vô tình, cuộc sống hiện thức của người dân vũ trụ cũng có thay đổi. Truyện có cách hành văn trôi chảy, nội dung nhẹ nhàng thú vị, từ không gian ảo đi vào hiện thực, từ đó tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cuối cùng nhân vật chính thông qua cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân mà thực hiện được ước mơ, cũng đem tới thay đổi to lớn cho thế giới. _________________ Editor có lời muốn nói: Truyện đặt cọc ở đây thôi, làm xong còn phải sửa dài dài, không biết một chương có dài không, chứ gần 300 chương mà mỗi chương lại dài thì anh em chờ mệt nghỉ nhé :)))))) P.s: Truyện có khả năng sẽ có chương fake không đăng trên wattpad hoặc chương pic, vui lòng đọc kỹ phần giới thiệu ở trang chủ. Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà của tác giả Miêu Miên Nhi.