Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lưu Niên Tự Thủy

Hiện đại, ngược luyến, anh em họ, ôn nhu công x cường thụ Đây là một trong số hiếm những truyện ngược tâm công tàn bạo nhất mà mình đọc xong vẫn thích. Công là con ngoan trò giỏi, từ bé tới lớn học hành quan hệ cái gì cũng suôn sẻ. Thụ lại là đứa trẻ không được mẹ thương, ngỗ nghịch cộc cằn, hằn học với đời. Công đối xử với thụ vô cùng dịu dàng nâng niu bảo vệ nhưng chính sự dịu dàng đó khiến thụ cảm thấy ngột ngạt, thua kém. Trước mặt công, thụ cảm thấy mình không phải là đàn ông. Oán hận, tự ti nặng nề nên thụ chỉ thấy tình yêu của công là mũi dao đâm vào mình. Thụ tổn thương công nặng nề rồi bỏ đi suốt hai năm. Để rồi trong thời gian đó, thụ rốt cuộc hiểu được lòng mình nhưng lại không dám quay về. Nhiêu đó thôi, nói nữa bản thân mình cũng thấy xót xa cho công. Các bạn ráng cày qua đoạn ngược để thấy được cầu vồng đẹp đẽ nhé. Đoạn sau khi trở về thụ chăm công vô cùng, nhường nhịn lo lắng từ A tới Z, đủ để chúng ta chết chìm trong bể đường phèn. Vẫn câu cũ, truyện của Bạch Vân rất tốt, tỷ lệ dính hố rất nhỏ, còn chần chừ gì mà không nhảy vào. *** Có một lần, Cố Lưu Niên cuối tuần trở về nhà cùng cha mẹ mình dùng cơm, xong xuôi, cậu nhàm chán lật lật xem vài quyển sách, đột nhiên tìm thấy một tấm ảnh đen trắng nhỏ nhỏ đã hơi ố vàng. Ảnh chụp phần thân trên, có hai bé nam trông ngốc ngốc đứng sóng vai nhau, một nhóc trông béo béo hiền lành, một nhóc thì gầy ốm, cả hai đều cười đến tít cả mắt, dáng điệu thực thơ ngây dễ thương. Cậu không khỏi mỉm cười, “Mẹ, ảnh chụp hai cái ông cụ non này, mẹ vẫn còn giữ sao?” Mẹ cậu nghe tiếng hỏi, ló đầu vào nhìn … Đến khi thấy bức ảnh, bà bật cười: “Đây là con với Tiểu Huy lúc năm tuổi chụp bên ngoài sân nhà nội, khi ấy nó  béo béo tròn vo, dễ thương ai nhìn cũng yêu, khác dáng vẻ âm trầm hiện tại” Ánh mắt Cố Lưu Niên dừng lại trên hình ảnh cậu nhóc con khỏe mạnh “Đã nhiều năm con không gặp anh ấy, không biết giờ anh ấy bận bịu công việc gì?” “Từ ngày sang thành phố Q sau khi tốt nghiệp, mẹ cũng không biết tin gì, chỉ nghe nói nó đang làm lái xe cho một công ty. Năm nay nó chắc là có về thăm ông bà, các con nói không chừng sẽ gặp lại cũng nên .” “Anh ấy đã có bạn gái chưa?” Cố Lưu Niên hỏi, không tỏ thái độ gì. “Chắc là có đi, đứa nhỏ này học hành không được tốt, nhưng bạn gái thì chưa xong người này đã đổi sang người khác, chỉ tiếc cũng không phải con nhà gia giáo. Nghe nói gần đây nhất nó qua lại với một cô, vẫn là loại con gái chẳng ra gì, thật sự là loạn thất bát tao, làm cho mẹ nó tức chết mà.” Mẹ cậu cứ thế cằn nhằn liên miên. Cố Lưu Niên  thừa dịp mẹ không chú ý, đem tấm ảnh chụp đút vào túi áo. “Mà con nha, đi làm cũng đã được hai năm , khi nào thì tính mang bạn gái về cho mẹ coi mắt đây? Con xem nhà lão Tam hàng xóm cách vách nhà mình, con trai nhà ấy mới lớn đấy mà đã dẫn theo một cô thực đáng yêu về nhà ra mắt.Con từ nhỏ đến lớn đều có không ít bạn gái theo đuổi, thế nào mà ngay cả một người ưng ý cũng không có?” Một khi chạm đến vấn đề bằng hữu này, mẹ cậu liền mở máy không thôi. “Mẹ, nếu có ai thích hợp, con tự nhiên sẽ dẫn về cho mẹ coi.” Cố Lưu Niên đứng lên, cười cười ôm vai mẹ cậu .”Cứ thế đã, thôi không còn sớm nữa, con cũng nên về rồi, bằng không trời tối lái xe cũng không thuận lợi.” “Vậy con nhanh nên đi thôi, lái xe cẩn thận.” Mẹ cậu bất đắc dĩ ngừng lải nhải.              Cố Lưu Niên  choàng áo măng tô đen, cầm lấy tập công văn rồi chào cha mẹ ra về. Cha mẹ cậu đang ở tại một thị trấn trong thành phố nhỏ, cách nhà trọ cậu ở khu trung tâm chừng hai tiếng chạy xe, bởi vậy khi nào rảnh, cuối tuần Cố Lưu Niên lại về thăm họ, giữ trọn đạo hiếu. Đi ra hành lang,cậu thiếu chút nữa đụng phải hai cậu nhóc đang nô đùa, nhìn qua chúng cũng khoảng sáu, bảy tuổi, đang đuổi nhau chạy nhảy bát nháo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực lên thực đáng yêu.               Cố Lưu Niên mỉm cười nghiêng người né tránh, nhìn theo bóng dáng bọn nhóc xa xa đang dần biến mất, sau đó mở cửa xe, duỗi dài chân, ngồi xuống. Cậu không lập tức nổ máy, mà lấy ra bức ảnh trong túi áo trước, bật ngọn đèn nhỏ trong xe, tỉ mỉ ngắm nhìn. Thời gian trôi qua cũng thật mau, vừa ngoái đầu quay đi đã không còn có thể trở lại. Khi ấy  bọn họ chụp cái ảnh này trong hoàn cảnh nào nhỉ? Vì sao cười vui vẻ đến thế? Như thế nào mà một chút ấn tượng cậu đều không có.             Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy lúm đồng tiền trên gương mặt vui vẻ đến vậy của Kỷ Huy, mà cũng chỉ là từ tấm ảnh đen trắng chụp chung này.Bọn họ khi đó, thật sự là khờ dại đến đơn thuần, đều là những đứa nhỏ không hiểu chuyện, cười đến sáng lạn như thế, không có một tia lo âu của năm tháng, thật kiến người khác phải hâm mộ. Đột nhiên rất muốn hút thuốc, Cố Lưu Niên lục trong túi lấy ra một điếu châm lên, kẹp ở ngón tay, nhưng cũng chẳng hút, mà giữ nó trên cửa kính xe, yên lặng nhìn điếu thuốc cháy trong gió… Tàn thuốc tắt dần, như ngọn lửa tình cảm trong lòng cũng như điếu thuốc, lụi tàn. Trời về chiều đã đọng sương, cậu vẫn ngồi bên trong xe không nhúc nhích, cũng chẳng hiểu đang suy nghĩ gì. Dựng thẳng áo khoác lên, che lấp một nửa thân hình cậu, chỉ lộ ra cái trán cùng đường cong ở mũi, giống như pho tượng, cân đối mà thâm trầm. Ánh mắt cậu trĩu nặng, giống như này càng lúc càng đọng sương chiều, vẻ ảm đạm lộ ra nỗi phiền muộn vô hạn. Khi đó, cậu còn chưa thấu hiểu được, yêu một người, có thể khiến bản thân mình cô đơn đến vậy. Rồi sau, vẻ mặt lặng câm, cậu dập tàn thuốc, nố máy cho xe chạy. . . Ánh sáng từ đèn sau của xe nhấp nháy giữa trời chiều rồi dần biến mất. . . . . . Hoàng hôn buông xuống, như vùi lấp đi dấu vết của chàng trai trẻ. Mời các bạn đón đọc Lưu Niên Tự Thủy của tác giả Bạch Vân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Cửu Nguyệt Hi
Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần. *** Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông (1). (1) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải. Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng. Vẫn không hài lòng. Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố. Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề. Tất cả đều là rác. Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Đến Từ Đâu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.