Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phúc Lạc Hội

Bàn Mạt chược bốn cạnh. Bốn người phụ nữ Trung Hoa di cư trên đất Mỹ. Bốn cô con gái Trung Hoa thế hệ Hai. Mười sáu câu chuyện chồng chéo. Quá khứ là thế giới huyền ảo của Trung Hoa cổ kính, là chế độ đa thê, là chiến tranh Trung Nhật. Hiện tại là những rắc rối đời thường, những khỏang cách thế hệ, những phiền phức của cuộc sống thực dụng kiểu Mỹ. Để bớt nỗi nhớ quê hương và sự lạc lõng ở xứ người, bốn người phụ nữ Trung Hoa đã mượn bàn Mạt chược để lập Joy Luck Club. Trong những ván mạt chược và những bữa ăn họp mặt, họ đã kể cho nhau nghe về quá khứ và hiện tại trong cuộc sống gia đình. Và như bao cô gái thế hệ Hai trên nước Mỹ, các cô luôn va chạm với Mẹ, nhưng rồi nhờ kinh nghiệm sống của Mẹ, các cô đã vượt qua khó khăn của cuộc sống.. Amy Tan đã diễn tả tài tình cuộc sống và tâm tình của 2 thế hệ người Trung Hoa di cư thông qua 16 câu chuyện của từng người, từ cuộc sống đại gia đình của người Trung Hoa xưa, nỗi sợ hãi của chiến tranh, sự lạc lõng ở xứ người… *** AMY TAN sinh ở OAKLAND, CALIFORNIA vào năm 1952, hai năm rưỡi sau khi cha mẹ có nhập cư vào nước Mỹ. Mặc dù cha mẹ cô mong mỏi cô sẽ theo nghề bác sĩ giải phẫu thần kinh kiêm nghệ sĩ dương cầm nghiệp dư, cô lại trở nên bác sĩ tư vấn cho trẻ em tàn tật, và đồng thời là nhà văn tự do. Cô viếng quê hương Trung Hoa lần đầu tiên năm 1987 và thấy đúng như mẹ cô đã nói: “Ngay khi chân tôi chạm đất Trung Hoa, tôi lập tức trở thành người Trung Hoa”.   AMY TAN hiện sống cùng chồng tại San Francisco.   PHÚC LẠC HỘI là tác phẩm đầu tay của cô. Amy Tan (Tần Ái Mỹ) thuộc thế hệ nhà văn gốc Hoa đầu tiên thành công trên văn đàn Mỹ. Bà sinh năm 1952 tại California và thường viết về những gian nan mà phụ nữ người Hoa đã gặp ở quê nhà cũng như cuộc sống khó khăn mà con gái của họ gặp trên đất Mỹ. Bà thành công ngay với những tác phẩm đầu tiên, như The Joy Luck Club ('Phúc Lạc Hội', 1989; dựng thành phim năm 1991; bản dịch Việt ngữ đăng dưới đây), và The Kitchen God’s Wife ('Phu nhân Táo quân', 1991;), cả hai đều mang tính tự truyện. Sau đó bà còn viết The Hundred Secret Senses ('Trăm niềm ẩn thức', 1995) và The Bonesetter’s Daughter ('Con gái thầy lang ', 2000) và hai truyện thiếu nhi: The Moon Lady ('Chị Hằng', 1992) và The Chinese Siamese Cat ('Mèo xiêm Trung Quốc', 1994). Tác phẩm của bà đã được dịch nhiều ở Việt Nam.  *** Bà lão nhớ lại chuyện con thiên nga mà bà mua hồi xa xưa ở Thượng Hải bằng một số tiền điên rồ. Con chim này, theo lời khoe của người bán ở chợ, trước kia là một chú vịt đã cố rướn cổ dài ra, hy vọng trở thành thiên nga, và bây giờ, nhìn kìa - nó đẹp đẽ quá, làm sao mà mà nỡ ăn thịt nó!   Rồi bà và con thiên nga đã vượt qua hàng dặm biển, cố vươn về phía nước Mỹ. Trên cuộc hành trình, bà thủ thỉ với con thiên nga “Ở Mỹ, ta sẽ có một đứa con gái giống như mi. Nhưng ở đó sẽ không ai cho rằng giá trị của con ta được tính bằng mức ăn to nói lớn của chồng nó. Ở đó sẽ không ai khinh dễ nó, bởi vì ta sẽ bắt nó nói tiếng Anh đặc giọng Mỹ. Và ở đó nó sẽ quá no đủ không còn nuốt được một nỗi buồn nào! Nó sẽ biết ta muốn nói gì, bởi vì ra sẽ cho nó con thiên nga này - một tạo vật; tốt hơn hẳn những điều người ta mong mỏi.”   Nhưng khi bà đến đất nước mới, các nhân viên nhập cư đã giật con thiên nga ra khỏi tay bà, để lại trên đôi tay chới với của bà độc nhất một chiếc lông chim làm kỷ niệm. Và rồi bà phải điền vào quá nhiều biểu mẫu đơn từ đến nỗi bà quên mất vì sao bà đến đây và những gì bà để lại phía sau.   Giờ thì bà đã già. Và bà có một cô con gái lớn lên chỉ nói toàn tiếng Anh và uống Coca-Cola nhiều hơn là nuốt đi nỗi buồn. Từ lâu, bà muốn trao cho cô ta chiếc lông chim duy nhất đó và bảo cô “Chiếc lông chim này trông có vẻ vô giá trị, nhưng nó đã từ xa đến đây và chất chứa tất cả thiện ý của mẹ”. Bà đã chờ đợi, năm này qua năm khác, chờ đến ngày bà có thể kể cho con gái nghe điều này bằng tiếng Anh, đặc giọng Mỹ.  *** Ba tôi bảo tôi giữ chân thứ tư trong PHÚC LẠC HỘI. Tôi sẽ thế chỗ mẹ tôi. Từ khi bà chết, chỗ của bà ở bàn mạt chược bỏ trống đã hai tháng nay. Ba tôi cho rằng chính những suy nghĩ của mẹ tôi đã giết chết bà.   Ông nói:   “Mẹ con có một ý mới trong đầu. Trước khi mẹ con có thể nói ra, ý nghĩ đó đã phát triển quá lớn và vỡ tung, chắc hẳn đó là một ý nghĩ chẳng hay ho tí nào.”   Bác sĩ nói mẹ tôi chết bởi chứng phình mạch não. Và những người bạn của mẹ tôi ở PHÚC LẠC HỘI nói bà chết y như một con thỏ: chết một cách nhanh chóng và để lại công việc còn đang dở. Kỳ họp mặt tới của PHÚC LẠC HỘI là tới phiên mẹ tôi đãi đằng.   Trước khi chết một tuần, bà gọi tôi, đầy tự hào và sức sống, bà nói: “Dì Linh nấu chè đậu đỏ. Mẹ sẽ nấu chè chế mè phủ”.   “Thôi đừng phô trương, mẹ ơi”.   “Không phải là phô trương” - bà nói, hai loại chè gần giống nhau, chabudwo. Hoặc là bà có thể nói butong, chẳng giống nhau tí nào hết. Ðây là một trong những cách nói của người Hoa có nghĩa là phần tốt hơn của những ý nghĩ lẫn lộn. Tôi không thể nào nhớ được những gì mà từ thoạt đâu tôi đã không hiểu.   Mẹ tôi bắt đầu có ý tưởng lập PHÚC LẠC HỘI ở San Francisco vào năm 1949, trước khi sinh tôi hai năm. Ðó là năm cha mẹ tôi chạy khỏi Trung Quốc chỉ mang theo một chiếc giỏ bằng da cứng chứa đầy những áo dài lụa lạ kỳ. “Không có thời giờ xếp những thứ khác”, mẹ tôi đã giải thích như thế với cha tôi. Sau khi hai người lên tàu. Tuy nhiên, cha tôi vẫn điên cuồng bới tay giữa những tấm lụa trơn để tìm những chiếc áo vải và quần len của mình.   Khi đến San Francisco, cha tôi bắt mẹ tôi giấu mớ quần áo bóng bẩy này. Mẹ tôi mặc mỗi chiếc áo xẩm carô nâu đến khi Hội Cứu Tế Người Tị Nạn bố thí cho bà hai chiếc áo cũ, cả hai đều lớn quá cỡ ngay cả cho phụ nữ Mỹ. Hội Cứu Tế bao gồm một nhóm nữ truyền giáo đã lớn tuổi ở nhà thờ rửa tội cho người Trung Hoa đầu tiên. Và vì đã nhận quà, cha mẹ tôi không thể từ chối mời lời gia nhập giáo phái của họ. Hơn nữa, cha mẹ tôi không thể bỏ qua lời khuyên rất thiết thực của những phụ nữ lớn tuổi này. Cha mẹ tôi có thể học thêm tiếng Anh ở lớp học kinh thánh vào tối thứ tư hàng tuần và sau này, hát hợp xướng mỗi sáng thứ Bảy hàng tuần. Ðó là lý do mẹ tôi gặp gia đình họ Tô, họ Chung và họ St. Clair. Mẹ tôi có cảm giác là những người đàn bà trong những gia đình này cũng đã trải qua những nỗi khổ không tả xiết bên Trung Hoa và có những hy vọng họ không thể nào diễn tả được bằng tiếng Anh ít ỏi của mình. Hay ít nhất, mẹ tôi nhận ra được vẻ chết lặng trên khuôn mặt những người đàn bà này. Và bà thấy họ mừng rỡ thế nào khi bà đề xuất ý kiến lập PHÚC LẠC HỘI.   PHÚC LẠC là ý nghĩ mẹ tôi nhớ được từ thời bà mới lấy chồng lần đầu ở Quế Lâm, trước khi bọn Nhật tới. Do đó, tôi nghĩ tới PHÚC LẠC như câu chuyện Quế Lâm của bà. Đó là câu chuyện bà thường kể cho tôi nghe mỗi khi bà buồn, mỗi khi không có chuyện gì làm, mỗi khi rửa chén và lau bàn xong, mỗi khi cha tôi đọc báo, hút hết điếu Pall Mall này tới điếu Pall Mall khác, đó là dấu hiệu không được quấy rầy ông. Những lúc đó, mẹ tôi lấy ra cái hộp đựng áo len trượt tuyết cũ do họ hàng chẳng bao giờ gặp bên Vancouver gởi qua. Bà thường cất lại một chiếc áo len, kéo ra một sợi chỉ quăn và đặt sợi chỉ lên một miếng bìa cứng. Và khi bà bắt đầu quấn chỉ nhanh nhẹn, nhịp nhàng, bà bắt đầu kể chuyện. Mười mấy năm ròng rã, bà chỉ kể cho tôi nghe một câu chuyện duy nhất, trừ phần kết thúc câu chuyện ngày càng đen tối hơn, ám ảnh đời bà dai dẳng và cuối cùng, ám ảnh cả đời tôi.   “Ta mơ thấy Quế Lâm ngay cả trước khi ta thấy tận mắt”, mẹ tôi bắt đầu kể bằng tiếng Hoa - “Ta mơ thấy những đỉnh núi lởm chởm chạy dài theo một con sông uốn khúc, hai bên bờ phủ rêu xanh rờn. Sương mù trắng lơ lững trên những đỉnh núi. Và nếu như ta thả mình theo dòng nước và lấy rêu làm thức ăn, ta sẽ có đủ sức leo lên tới đỉnh núi. Nếu như không may ta trượt té, ta chỉ ngã vào một thảm rêu êm như nhung và cười lớn. Nhưng một khi ta lên được tới đỉnh, ta có thể nhìn khắp xung quanh và cảm thấy một niềm hạnh phúc vô biên để cả đời không bao giờ cảm thấy lo lắng nữa.”   Bên Trung Quốc, mọi người đều mơ về Quế Lâm. Khi ta tới đó, ta mới nhận thấy giấc mơ của ta mới tồi tàn và ý nghĩ của ta mới nghèo nàn làm sao. Khi ta thấy những ngọn đồi, ta vừa cười vừa rùng mình. Những đỉnh núi trông như những đầu cá chiên khổng lồ cố nhảy ra khỏi thùng dầu. Phía sau mỗi ngọn đồi, ta có thể nhìn thấy bóng của một con cá khác, rồi một con khác nữa. Và khi những đám mây chỉ lay động một chút thôi thì bỗng nhiên những ngọn đồi biến thành một đàn voi kỳ quái đang chậm rãi tiến về phía ta. Con có thể tưởng tượng được không? Và ở chân đồi là những hang động bí mật. Bên trong có những tảng đá treo có hình dáng và màu sắc như cải bắp, dưa tây, củ cải, củ hành. Con sẽ chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được những tảng đá này kỳ lạ và đẹp đẽ đến dường nào.   Nhưng ta không đến Quế Lâm để ngắm cảnh đẹp.   Người đàn ông đã từng là chồng ta mang ta và hai con đến QUẾ LÂM vì ông nghĩ rằng chúng ta sẽ an toàn ở đó. Ông là một sĩ quan trong quân đội Quốc Dân Ðảng, và sau khi ông an vị chúng ta trong một căn phòng nhỏ ở một căn nhà hai tầng, ông lại ra đi về hướng Tây - Bắc, đến Trùng Khánh.   Chúng ta biết là bọn Nhật đang thắng thế, ngay cả khi báo chí nói không phải vậy. Mỗi ngày, mỗi giờ, hàng ngàn người đổ về thành phố, chen chúc trên vỉa hè, cố tìm chỗ sinh sống. Nghèo có, giàu có, người Thượng Hải có, người Quảng Ðông có, người từ phía Bắc có, và không chỉ người Hoa, mà có cả người ngoại quốc và những vị truyền giáo của đủ thứ tôn giáo. Và dĩ nhiên là có cả Quốc Dân Đảng và những sĩ quan trong quân đội, những người này nghĩ là họ phải hơn hẳn những người khác.   Chúng ta là một đám người ô hợp bị bỏ lại phía sau. Giả sử không có bọn Nhật, chắc hẳn sẽ có rất nhiều lý do để những người này đánh nhau. Con có hiểu không? Người Thượng Hải với nông dân vùng biển phía Bắc, thợ rẫy với thợ hớt tóc, phu kéo xe với người tị nạn từ Miến Ðiện. Người này khinh người kia. Chẳng ai để ý là mọi người đều ở chung trên một vỉa hè để khạc nhổ, đều cùng bị dịch tả hoành hành. Ai cũng hôi hám, nhưng người này cứ than phiền người kia hôi nhất. Còn ta? Ta chúa ghét bọn sĩ quan không quân Mỹ cứ suốt ngày bô bô habba - habba, làm ta phải đỏ mặt. Nhưng tệ nhất là bọn nông dân miền Bắc hỉ mũi vào tay, chen lấn với người khác và cuối cùng lây bệnh cho người khác.   Do đó, Quế Lâm mất hết vẻ thơ mộng đối với ta. Ta không còn leo lên đỉnh núi để thốt lên rằng những ngọn đồi này mới đáng yêu làm sao! Ta chỉ tự hỏi, bọn Nhật đã đến được những ngọn đồi nào. Ta thường ngồi chờ trong bóng tối của căn nhà, hai tay ẵm hai con, sẵn sàng chạy. Khi còi báo động có máy bay rít lên ta và mấy người bên cạnh đứng bật dậy và hối hả chạy về phía hàng sau để trốn như thú rừng. Nhưng con không thể ở lâu trong bóng tối. Cái gì đó trong con mờ dần và con như trở thành một người chết đói, thèm khát ánh sáng đến điên cuồng. Bên ngoài, ta có thể nghe thấy tiếng bom. Bùm! Bùm! Và rồi tiếng đá rơi như mưa. Và bên trong, ta chẳng còn thèm khát những tảng đá có hình bắp cải hay củ cải. Ta chỉ có thể thấy lòng một ngọn đồi cổ xưa nhỏ nước, lúc nào cũng có thể đổ sập lên đầu ta. Con có thể tưởng tượng được như thế này không, không muốn ở bên trong, cũng không muốn ở bên ngoài, không muốn ở đâu cả, chỉ muốn biến đi.   Khi tiếng ném bom chỉ còn ở xa xe, chúng ta lại chui ra như những con mèo con tìm đường về thành phố. Và lúc nào cũng vậy, ta rất ngạc nhiên khi thấy những ngọn đồi trên nền trời nóng bỏng đã không bị xé toạc ra.   Ta đã nghĩ ra PHÚC LẠC HỘI vào một tối mùa hè nóng đến nỗi muỗi cũng rơi xuống đất, cái nóng ẩm ướt làm cho cánh chúng quá nặng. Khắp nơi đều đông đúc đến nỗi không thể hít thở không khí trong lành. Mùi cống rãnh không chịu nổi dâng lên cửa sổ lầu hai của ta, và không biết đi đâu, chúng bèn chui vào mũi ta. Suốt cả ngày đêm, ta luôn nghe những tiếng hét la. Ta không biết có phải đó là tiếng một người nông dân gào rát cổ tìm heo đi lạc hay tiếng người sĩ quan đánh đập một người nông dân gần chết vì nằm giữa đường đi của hắn trên vỉa hè. Ta không đi đến cửa sổ để tìm xe. Ích gì? Và đó là lúc ta nghĩ mình đâu phải có người giúp đỡ mới di chuyển nổi.   Ta có ý định tụ tập một nhóm bốn phụ nữ, mỗi người giữ một tay ở bàn mạt chược của ta. Ta biết mình muốn mời những người nào. Họ đều còn trẻ như ta, gương mặt đầy khát vọng. Một người là vợ sĩ quan quân đội, giống như ta. Một người là một cô gái dáng điệu rất thanh lịch, xuất thân từ một gia đình giàu có ở Thượng Hải. Cô đã trốn đi, mang theo chỉ một ít tiền bạc. Còn một cô nữa, từ Nam Kinh tới, có mái tóc đen nhánh, ta chưa từng thấy bao giờ. Cô này xuất thân từ một gia đình cấp thấp, nhưng xinh đẹp và vui vẻ. Cô lấy một ông chồng già, sau ông chết để cô ở lại với một cuộc sống khá hơn.   Cứ mỗi tuần, một người trong nhóm của ta mời bạn bè họp lại để có dịp phát tài và cũng để phấn chấn tinh thần. Người chủ nhà phải đãi thức ăn đặc biệt, ngõ hầu mang lại may mắn khắp mọi mặt: Bánh bao mang hình nén bạc, bún gạo cọng dài chúc sống lâu, đậu phộng nấu mong sinh con trai, và dĩ nhiên còn có thêm nhiều cam để cuộc sống được đầy đủ, ngọt ngào.   Với khả năng đạm bạc mà bọn ta đãi đằng nhau tươm tất đến thế đấy! Bọn ta không để ý rằng bánh bao được nhồi nhân bí, xắt dày, và cam thì lốm đốm đầy những lỗ có sâu. Bọn ta ăn dè xẻn, không phải vì dường như không có đủ thức ăn, nhưng để có thể phân trần vì sao không cắn thêm được miếng nữa, bọn ta phải tự nhồi đầy bụng từ sáng sớm. Bọn ta biết mình có được những thứ xa xỉ mà ít người đạt tới. Bọn ta là những người may mắn.   Mời các bạn đón đọc Phúc Lạc Hội của tác giả Amy Tan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Mary Balogh
Tên eBook: Sự trả thù ngọt ngào (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Mary Balogh Thể loại: Lãng mạn, Tiểu thuyết, Trung cổ, Văn học phương Tây  Dịch giả: Sóng Vàng  Công ty phát hành: Thái Uyên  Nhà xuất bản: Văn Học  Ngày xuất bản: 15-12-2012  Dự án: Trần Ngọc Tuyền Chụp pic: Hana Lee  Beta: Minh Tâm  Type: Le Minh, Thanh Nguyen Cao Thu Trang, Mimi Ngoc, Duong Huong Giang, Mai Thanh Nguyen Thi Thu Hoai  Ebook: Devil Nguồn: Hội Chăm Chỉ Làm eBook free Giới thiệu sách Anthony Earheart – Hầu tước Staunton, con trai cả và là người thừa kế của Công tước Withingsby – đã cưới về một cô vợ mà anh cho là tầm thường và lặng lẽ một cách hoàn hảo để trả thù người cha độc đoán, khắc nghiệt của mình. Tám năm về trước, anh đã bỏ nhà đi vì những mâu thuẫn không thể hóa giải với cha, và lúc này, trong lúc ông lâm trọng bệnh, ông đột nhiên gọi anh về để lấy một cô vợ môn đăng hộ đối. Thế là anh quyết tâm cưới về một “con chuột lặng lẽ” để cha anh thêm bội phần uất ức. Tuy nhiên, Charity Duncan – cô gái được anh lựa chọn để ký “hợp đồng hôn nhân” lại không tầm thường và lặng lẽ như vẻ bề ngoài ban đầu. Cô gái có đôi mắt to xanh biếc ấy hóa ra lại tràn đầy xúc cảm, giàu lòng yêu thương, bướng bỉnh và hay lý luận như một nhà thuyết giáo. Không biết điều gì đã khiến họ cùng trải qua một đêm tân hôn rất đỗi ngọt ngào. Và không biết tự khi nào trái tim nồng hậu của Charity đã dần sưởi ấm được trái tim giá băng của Hầu tước. Cô cũng đã hóa giải tài tình những mâu thuẫn kéo dài bao nhiêu năm của một đại gia đình quý tộc để xây dựng một gia đình mới đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương. Một câu chuyện ngọt ngào, tinh tế và cảm động về sự hận thù và lòng vị tha đúng chất Mary Balogh. *** Trích đoạn  “Em biết ngài về đây vì một cuộc trả thù nho nhỏ,” cô nói, “nhưng ngài có thể ở lại đây vì một lí do cao quý hơn, thưa ngài. Chúng ta có thể làm cho ông hạnh phúc.” “Chúng ta.” Anh ắt sẽ phá lên cười trước ý niệm Công tước Withingsby hạnh phúc nếu như không phải thở hổn hển vì giận dữ. “Em, tôi cho rằng đã quên điều quan trọng nhất. Ông ấy có thể sống tới năm năm nữa, hoặc thậm chí lâu hơn. Chúng ta có thể làm ông ấy hạnh phúc trong toàn bộ thời gian đó sao? Bằng cách nào, cầu nguyện ư? Bằng cách chứng tỏ cho ông ấy thấy đây là một cuộc hôn nhân ở cõi thiên đường? Bằng cách cho ra mắt ông ấy một loạt cháu nội? Em có chắc mình muốn phát triển giao kèo giữa hai ta thêm quá nhiều thời gian và quá nhiều, ờ, hoạt động như vậy không?” Cuối cùng anh đã làm cô nín lặng. Và dĩ nhiên, như anh đoán trước, cô đỏ bừng mặt như cánh hoa hồng khi anh quay đầu nhìn cô. *** Về tác giả  MARY BALOGH ( Tên thật là Mary Jenkins) sinh năm 1944, là nhà văn Canada nổi tiếng với các tác phẩm lãng mạn lịch sử. Mary Balogh bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm 1983. Tiểu thuyết đầu tay của bà là tác phẩm A Masked Deception được xuất bản năm 1985. Và ngay trong năm đó bà đã đạt Giải tác giả mới viết về tiểu thuyết lịch sử xuất sắc nhất (Best New Regency Writer) của Romantic Times Kể từ đó hơn 60 tiểu thuyết và 30 truyện ngắn của Mary Balogh đã được xuất bản. MARY BALOGH là một trong những tác giả nhiều lần đứng đầu danh sách New York Times Bestseller. Bà nhận được rất nhiều giải thưởng như: bảy giải thưởng của Waldenbooks, hai giải thưởng của B.Dalton, Giải thành tựu trọn đời của Romantic Times…. Các tác phẩm khác đã xuất bản tại Việt Nam: - Trái tim Anh ở đó - Tin Em và Yêu Em - Thiên Thần Bóng Tối - Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh - Hạt Ngọc Ẩn Mình - Nàng Không Là Góa Phụ - Sự Trả Thù Ngọt Ngào Mời các bạn đón đọc Sự Trả Thù Ngọt Ngào của tác giả Mary Balogh.
Đêm Qua Anh Ở Đâu - Lauen Weisberger
Tên eBook: Đêm Qua Anh Ở Đâu? (full prc, pdf, epub)  Tác Giả: Lauren Weisberger Thể loại: Best seller, Lãng mạn, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây  Dịch giả: Nhiều dịch giả  Nhà xuất bản: Văn Học  Ngày xuất bản: 29/09/2012  Chụp sách: Boom boom Boom  Type: Marie Hoang, Song Mẫn Thanh Xà Onizuka Gto, Trang Kao, Mai Thanh, Ha Huyen  Beta: ThuýHoa Nguyễn, Phi Phi Yên Vũ  Hiệu chỉnh: Ha Huyen  Ebook: Devil & Trần Ngọc Tuyền Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free Về Tác Giả  Lauren Weisberger (1977) là nhà văn, nhà báo người Mỹ, tác giả của ’Quỷ cái vận đồ Prada’ - cuốn sách dựa trên kinh nghiệm có thật của cô với tư cách trợ lý riêng cho tổng biên tập tạp chí Vogue Anna Wintour. Tác phẩm đã trụ hạng hơn một năm trong danh mục bán chạy nhất của tờ New York Times và bộ phim chuyển thể đạt thành công vang dội trên toàn cầu. Các cuốn tiểu thuyết khác của cô – ’Everyone Worth Knowing’, ’Chasing Harry Winston’ và ’Đêm qua anh ở đâu?’ - đều nằm trong danh mục sách bán chạy của Sunday Times và New York Times. Hiện Weisberger đang sống cùng chồng tại New York.  Về tác phẩm  Đúng là Brooke phải đầu tắt mặt tối làm hai việc một lúc để hỗ trợ anh chồng nhạc sĩ Julian chuyên tâm làm nghệ thuật. Nhưng có hề gì, họ là một cặp đôi hạnh phúc, cô yêu chồng mình và một lòng tin rồi ngày kia anh sẽ thành công. Niềm tin của Brooke hóa ra đã đặt đúng chỗ: Julian vụt trở thành siêu sao. Đột nhiên, thế giới bình yên của họ quay vun vút quanh những bữa tiệc lấp lánh, những khách sạn hoa lệ, những chuyến lưu diễn dài ngày và hàng đống tạp chí lá cải nhăm nhe xâu xé đời sống riêng tư. Brooke chao đảo đứng giữa vòng xoáy ấy, hoang mang trước câu hỏi mà người vợ đầy tin tưởng trước kia sẽ không bao giờ đặt ra, ”Đêm qua anh ở đâu?” Hài hước, sắc sảo, sành điệu và tiết tấu nhanh, tất cả những điểm ấy vốn tạo nên thương hiệu cho phong cách viết của Laura Weisberger. Nhưng hơn thế, hãy đọc ’Đêm qua anh ở đâu?’ để khám phá một khía cạnh mới đầy xúc cảm trong ngòi bút của nhà văn best-seller này, nơi những câu chữ khơi gợi trong ta mối đồng cảm sâu sắc với các nhân vật và nỗi xót xa trước tình cảnh hôn nhân đứng bên bờ vực tan vỡ của họ.  *** Lời khen tặng dành cho tác phẩm: “Weisberger thể hiện một cái nhìn thấu suốt về cái giá của thành công trong nền văn hóa phát cuồng vì người nổi tiếng này.”– Publisher Weekly “Sắc sảo… một tác phẩm cuốn hút và hết mực thú vị.” – Booklist “Cuốn tiểu thuyết thứ tư của cô (Weisberger) cũng giống như cuốn Prada, là một cái nhìn chân thực vào một nhóm văn hóa nhỏ… khiến ta háo hức lật trang chẳng khác nào khi đọc một cuốn tạp chí buôn chuyện.” – USA Today “Weisberger hiểu rất đúng về bộ máy chế tạo ngôi sao, và những chi tiết nho nhỏ tạo nên bản chất mối quan hệ của cặp đôi trong truyện đều vô cùng thấm thía và chân thật.” – People  Mời các bạn đón đọc Đêm Qua Anh Ở Đâu của tác giả Lauen Weisberger.
Chàng Trai Vườn Nho - Kim Rang
Tên eBook: Chàng Trai Vườn Nhỏ (full prc, pdf, epub) Tác giả: Kim Rang Thể loại: Tiểu thuyết, Lãng mạn, Văn học Hàn Quốc Dịch giả: Khánh Lan  Nhà xuất bản: NXB Lao Động  Số trang: 416  Hình thức bìa: Bìa mềm  Ngày xuất bản: 12 – 2012  Chụp pic: Con Đần  Type: Ly Ngo, Lazycat Nguyen,  Kim Trâm Đặng, Annabelle Tran ,  Thanh Nguyen, Cỏ Ba Lá,  Phù Thuỷ Simla, TT  Beta + Ebook: TT Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free Giới thiệu về tác phẩm Ba năm trước, dẫu có nằm mơ Ji Hyeon cũng không tưởng tượng sau khi tốt nghiệp đại học Seoul mình sẽ trở thành một cô nông dân ở vùng quê Kim Cheon hẻo lánh. Nhưng lời đề nghị thừa kế 30 hecta vườn nho của người ông họ xa rất khó lòng từ chối, nhất là lại đi kèm sự thúc ép và ca thán của mẹ cô. Thật chẳng dễ dàng để trở thành một người làm vườn thực thụ như thử thách của người ông, thêm nữa, Ji Hyeon còn phải đối mặt với Teak Gi, gã trai quê trông nom vườn nho lầm lì, cục mịch.    Cứ tưởng những tháng ngày rời xa tiện nghi, nai lưng đồng áng sẽ vô cùng khủng khiếp, song thật bất ngờ, nơi đó Ji Hyeon tìm thấy vô vàn niềm vui bình dị trong lao động và tình yêu ngọt ngào mà cô luôn mơ ước. Và Chàng trai vườn nho chính là một bản Romance hài hước lạ thường của miền quê Hàn Quốc, giữa cô gái thành thị điệu đà đó và anh chàng thôn dã cuốn hút mà ông trời đã dành riêng cho cô. Mời các bạn đón đọc Chàng Trai Vườn Nho của tác giả Kim Rang.
Giông Tố - Vũ Trọng Phụng
Tên eBook: Giông Tố (full prc, pdf, epub) Tác giả: Vũ Trọng Phụng  Thể loại: Tiểu thuyết, Việt Nam danh tác, Văn học Việt Nam Hình thức: Bìa Mềm Giá bìa: 98.000 ₫ Công ty phát hành: Nhã Nam Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn Trọng lượng vận chuyển (gram): 550 Kích thước: 14.5 x 20.5 cm Số trang: 484 Ngày xuất bản: 1936 Tạo prc: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn: vnthuquan.net Giới thiệu: Vũ Trọng Phụng là một nhà văn, nhà báo nổi tiếng của Việt Nam vào đầu thế kỷ 20. Tuy thời gian cầm bút rất ngắn ngủi, với tác phẩm đầu tiên là truyện ngắn Chống nạng lên đường đăng trên Ngọ báo vào năm 1930, ông đã để lại một kho tác phẩm đáng kinh ngạc: hơn 30 truyện ngắn, 9 tập tiểu thuyết, 9 tập phóng sự, 7 vở kịch, cùng 1 bản dịch vở kịch từ tiếng Pháp, một số bài viết phê bình, tranh luận văn học và hàng trăm bài báo viết về các vấn đề chính trị, xã hội, văn hóa. Một số trích đoạn tác phẩm của ông trong các tác phẩm Số đỏ và Giông Tố đã được đưa vào sách giáo khoa môn Ngữ văn của Việt Nam. Nổi tiếng với giọng văn trào phúng châm biếm xã hội của mình, một số người đã so sánh ông như Balzac của Việt Nam. Tuy nhiên, cũng vì phong cách "tả chân" và yếu tố tình dục trong tác phẩm mà khi sinh thời ông đã bị chính quyền bảo hộ Pháp tại Hà Nội gọi ra tòa vì "tội tổn thương phong hóa". Về sau này, tác phẩm của ông lại bị cấm in, cấm đọc vì là "tác phẩm suy đồi" tại miền Bắc Việt Nam và Việt Nam thống nhất cho đến tận cuối những năm 1980. Tác phẩm Giông tố đã đóng bằng một việc tiêu cực tự hoại thân thể, và cũng mở đầu bằng một cuộc cưỡng dâm thô bạo có trả tiền. Rồi lại tiếp diễn những cuộc tiền dâm hậu thú và thông dâm, và vân vân. Nhưng cái chính không phải ở đây. Giông tố có nói đến nông dân, nhưng cái nhìn của Vũ Trọng Phụng còn chệch choạc. Giông tố có nói đến chiến sĩ cách mạng nhưng cái nhìn của Vũ Trọng Phụng còn viển vông, phiêu lưu. Cái mà Vũ Trọng Phụng đánh trúng nhất trong Giông tố tức là đánh vào cái sự trâng tráo tàn bạo của thế lực đồng tiền, của những thế lực phản bội đã dựa vào đế quốc và định cầm cân nảy mực cho sự sống và ngự trị lên trên cái giá trị thật của đời sống. Cái mà Vũ Trọng Phụng xưa kia đã dành cái phần tráng kiện trong nhỡn lực và bút lục để tấn công vào, vì hạnh phúc và công lý, thì ngày nay cuộc cách mạng của ta đã dồn nó vào chỗ Mỹ - Diệm. Vũ Trọng Phụng mà còn, còn đánh nhiều thêm bằng nhiều truyện nữa, còn đánh mạnh hơn bao giờ hết và đánh cho kỳ hết. Không những đánh, mà Vũ Trọng Phụng còn kiến thiết nữa. Mời các bạn đón đọc Giông Tố của tác giả Vũ Trọng Phụng.