Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Văn án: Năm đó hai nhà bế nhầm con, Quỳnh nương của thương hộ Thôi gia trở thành thiên kim Liễu gia, vốn làm quan. Đầu óc hồ đồ háo thắng, dùng lực quá mạnh, rơi vào kết cục thê thảm cô độc một mình. Lần này trọng sinh, nàng dứt khoát trở nên hào phóng : Nữ phụ xin chào! Cái gì? Ngươi muốn đổi lại thân phận đích nữ quan gia quý giá đó? Cứ tự nhiên đổi! Muốn danh hiệu tài nữ quan lại Kinh Hoa của ta? Không cần khách khí! Thích phu quân hào phóng lại còn có tiền đồ tốt của ta? Mời cởi y phục chậm rãi dùng! Gì cơ... Mấu chốt là muốn cho ta vị vương gia tạo phản, âm ngoan nham hiểm mà kiếp trước ngươi hầu hạ? Này...ngươi thật sự không cần khách khí như vậy đâu... *** Reviewer: Lạc Hậu - lustaveland.com: “Hỏi thế gian phải trải qua biết bao năm tháng xoay vần? Mới có được một lần sát vai qua nhau. Trước gương sáng, bóng trăng soi đáy nước, lại gặp nhau dưới gốc bồ đề. Duyên phận khắc ghi nơi đầu ngón tay. Thiêu đốt năm tháng, khiến bụi trần cũng lay động tình ý. Chắc gì đã địch nổi dòng chảy của thời gian.” (*) Kiếp trước, Liễu Tương Quỳnh là quý nữ Liễu gia xuất chúng trong mắt thiên hạ. Nàng thông minh, xinh đẹp, tài năng hơn người. Nhưng vào năm nàng 16 tuổi, thân thế thật sự của nàng được tiết lộ. Thì ra, năm xưa do sự bất cẩn của người hầu mà nữ nhi Liễu gia Liễu Tương Quỳnh và nữ nhi của thương hộ Thôi gia Thôi Bình Nhi bị đánh tráo với nhau. Mọi thứ mà nàng có, đều là sự nhầm lẫn. Vì vậy, mặc dù thân phận không bị vạch trần ra ngoài thì nàng cũng nguyện gả cho Thượng Vân Thiên, một thư sinh nghèo hèn. Nàng khi ấy, mỗi một bước đi là từng bước gian nan khổ sở. Bởi vì, nàng luôn cảm thấy bản thân có lỗi khi vô tình lấy đi tất cả tốt đẹp những năm tháng qua của Thôi Bình Nhi. Mà nàng không hề hay biết rằng, chính sự lương thiện và mù quáng của bản thân đã đẩy nàng vào kết cục bi thảm. Nàng còn nhớ rõ ngày hôm ấy, đằng sau cánh cửa phòng của nàng là tiếng ân ái hoan lạc của phu quân Thượng Vân Thiên và Thôi Bình Nhi, người nàng vẫn luôn xem như tỷ muội mà hết lòng đối đãi. Hóa ra, trong tất cả mọi chuyện, nàng vẫn luôn là người sau cùng biết sự thật. Đau đớn, phẫn nộ và bi ai đến nhường nào kia chứ. Người phu quân từng thề non hẹn biển với nàng. Người phu quân kết tóc se duyên cùng nàng. Người phu quân đã vén khăn voan uống rượu giao bôi với nàng. Người phu quân đã nói sẽ một đời một kiếp yêu thương nàng… Cuối cùng, lại là người đâm một nhát thật sâu vào trái tim nàng.  Phút giây đó, mọi thứ như chết lặng. Âm thanh của gió thổi tung mái tóc nàng, vị mặn của nước mắt rơi vào đôi môi nàng… Cuối cùng, cũng lật mở tất cả. Phút giây nàng bị kẻ xấu đẩy xuống dòng nước lạnh giá nơi giếng sâu, nàng rốt cục cũng hiểu rõ, ngay từ khi bắt đầu nàng đã sai lầm rồi. Thì ra, những năm tháng qua, sự cố gắng của nàng, sự kiên trì của nàng và cả tình yêu của nàng... cũng chỉ như vậy mà thôi.  Nhắm mắt lại, tất cả liền biến mất… Máu hòa cùng nước mắt, tan vào hư vô. Chỉ là, Liễu Tương Quỳnh, nàng có biết hay không, ngày nàng an táng đã có một người đào mộ cướp xác nàng về. Hắn cứ thế ôm thân thể lạnh như băng của nàng vào lòng. Hắn đau đớn. Hắn tuyệt vọng. Hắn bất lực đến nhường nào? Hắn đợi nàng, đợi lâu như vậy. Cuối cùng lại là cái chết của nàng. Gió tuyết phủ qua trần thế cũng không giá lạnh và bi thương như lòng hắn. Vì thế hắn nguyện, “Nếu sinh mà vô duyên, đem nàng thiêu thành tro cốt, đặt bên cạnh bổn vương đi…” Cứ thế, năm tháng còn lại của cuộc đời, tâm hắn nhập ma, đem tất cả thiện duyên cùng thiên hạ để trả giá đại giới cho nàng kiếp sau an yên vui vẻ và hắn lại được gặp nàng. *** Có lẽ, bởi vì duyên nợ của Liễu Tương Quỳnh vẫn còn nên ông trời lại cho nàng thêm một cơ hội nữa để sửa lại vận mệnh bi thương của cuộc đời mình. Khi nàng tỉnh lại thì đã ở Thôi gia và chỉ mới 15 tuổi. Nếu như theo đúng kiếp trước thì đáng lẽ ra năm nàng 16 tuổi sự thật về thân thế mới bị vạch trần. Vậy thì, điều gì đã xảy ra? Qua tìm hiểu thì nàng mới biết được, Thôi Bình Nhi cũng đã trùng sinh đến thời gian trước nàng. Vì thế, nàng ta đã nhanh chóng lấy lại thân phận thật của mình và đưa nàng về vị trí cũ. Liễu Tương Quỳnh bây giờ chính là Thôi Tương Quỳnh và nàng cảm thấy may mắn vì điều này. Bởi vì, kiếp trước nàng từng xem Liễu gia như gia đình mà đối đãi nhưng cuối cùng đổi lại chính là tàn nhẫn và cái chết. Vì thế, kiếp này nàng chỉ muốn đối xử thật tốt với phụ mẫu và ca ca ruột thịt mà thôi. Một đời trôi qua nhẹ nhàng, bình thản mà sống. Nhưng cho dù nàng muốn bình yên thì có những người lại muốn tạo nên sóng gió. Đó chính là Liễu Bình Nhi (Thôi Bình Nhi đã đổi tên). Nàng ta luôn cảm thấy kiếp trước tất cả những bi thảm mà nàng ta trải qua đều do Thôi Tương Quỳnh mà ra. Thế nên, ngay sau khi trùng sinh quay về thì nàng ta liền độc ác và nhẫn tâm bằng mọi cách giẫm đạp tất cả mọi thứ tốt đẹp mà Tương Quỳnh có. Thế nhưng, nàng ta không biết rằng, Thôi Tương Quỳnh có được kiếp này chính là do một người đánh đổi vận mệnh của mình để giành lấy. Và một khi người ấy xuất hiện thì tất cả những chướng ngại vây quanh Tương Quỳnh chỉ là mây bay.  Hắn chính là Lang vương Sở Tà. *** “Ước nguyện xoay chuyển trăm ngàn lần. Tốt nhất vẫn là thành toàn. Mỉm cười nhìn ngắm dung nhan của nàng. Đất trời xa xăm biết mấy. Nhưng người lại ở ngay trước mắt. Sao nỡ phất đi sự quyến luyến.” (*) Lần đầu tiên khi Lang vương Sở Tà nhìn thấy tiểu cô nương Thôi Tương Quỳnh, trái tim liền rung động, giống như đã từng gặp từ kiếp trước, một cái chớp mắt liền lưu luyến không rời. Tiểu cô nương đó rất xinh đẹp, nàng có đôi mắt lấp lánh hơn cả sao trời và nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh dương. Nàng thông minh kiên cường lại nấu ăn rất ngon. Vì thế, lợi dụng xe ngựa vương phủ nhà mình đụng ca ca nàng gãy chân, hắn cứ thế mang cả nàng về nấu ăn cho mình luôn. Hắn biết ngay từ lần đầu gặp mặt, tiểu cô nương này có vẻ sợ và luôn muốn tránh hắn. Thế nhưng, hắn không kiềm lòng được mà muốn tiến đến bên nàng. Có lẽ, vào khoảnh khắc gió nhẹ thổi bên đình ngày ấy, sợi tóc nàng nhẹ rơi đã vô tình vướng luôn vào trái tim của hắn mất rồi. Vì thế, rõ ràng là chuyện đụng xe không phải lỗi của ca ca nàng, hắn lại cố tình đạp hư xe ngựa còn làm vỡ thêm miếng ngọc bội gắn trên xe chỉ để bắt đền nàng năm ngàn lượng. Và thế là, nàng trở thành tiểu trù của phủ hắn, cho đến khi trả xong nợ mới được rời đi. Cuộc sống của hắn, từ khi có nàng bỗng nhiên vui vẻ và bình yên đến lạ. Nàng tựa như cánh bướm, mỗi nơi nàng dừng chân đều lấp lánh sắc màu. Hắn muốn nàng thuộc về mình, thật sự thuộc về hắn mà thôi. *** “Số kiếp xoay chuyển trăm ngàn lần. Khó nhất chính là thành toàn. Cho dù phải đợi chờ suốt kiếp ta cũng cam lòng. Một đời xa xôi biết mấy. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc. Ôm trọn trái tim khắc cốt ghi xương.” (*) Nhưng hắn không biết là cuộc đời này của Thôi Tương Quỳnh, sẽ không muốn gả cho ai. Câu chuyện bi thương kiếp trước nàng không thể quên. Và hơn hết, nàng đã biết trước kết cục sau này của Lang vương Sở Tà, nàng không muốn cùng hắn đi vào con đường chết đó. Vì thế, nàng luôn tìm mọi cách rời xa hắn. Thế nhưng, có những mối duyên phận đã định trước là không thể tách rời. Vô tình nàng biết được, trong khoảnh khắc sinh tử kiếp trước, hắn đã không ngại hiểm nguy cứu nàng thoát chết. Lúc rời đi chỉ để lại cho nàng một chuỗi phật châu và bóng lưng đầy cô độc. Nàng thấy trái tim mình mềm lại. Hắn, thì ra cho dù luôn độc miệng lại thủ đoạn tàn nhẫn thì trong lúc nguy nan nhất vẫn nguyện xả thân bảo vệ cho một người xa lạ như nàng. Vì thế, vô tình hay hữu ý, Thôi Tương Quỳnh vẫn luôn nhắc nhở và giúp Sở Tà tránh các tai họa ập đến. Cứ như vậy, nàng đã đem bản thân mình đặt vào tim hắn rồi mà không hề hay biết. Có lẽ ban đầu, Sở Tà chỉ là động lòng một chút với nàng mà thôi. Nhưng chẳng biết từ khi nào, hắn đánh mất luôn lý trí và linh hồn mình cho nàng. Vì nàng, hắn nguyện đem hết thảy sóng to gió lớn ngoài kia gạt bỏ. Vì nàng, hắn điên cuồng muốn dung nạp nàng dưới đôi cánh của mình. Và vì nàng, thiên hạ này với hắn chẳng qua cũng chỉ là một nước cờ mà hắn muốn thay đổi hay không mà thôi? Thôi Bình Nhi muốn hãm hại nàng ư? Hắn cho nàng ta nếm từng chút mùi vị đau khổ, sống không bằng chết. Thượng Vân Thiên muốn đến gần nàng ư? Hắn sẽ không để hắn ta có chút cơ hội nào. Tất cả những kẻ muốn đem nàng rời khỏi hắn, đều phải chết. Vì nàng, hắn nguyện trả giá đại giới. Sự chân thành của hắn, sự điên cuồng của hắn và sự chấp niệm của hắn cuối cùng cũng khiến Thôi Tương Quỳnh rung động. Thì ra, trong mỗi khoảnh khắc cùng hắn trải qua mọi khó khăn thử thách, nàng đã yêu thương hắn mất rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Thế nhưng, mọi chuyện đang dần mất đi sự kiểm soát cân bằng của nó. Liên tiếp những biến cố lớn kéo đến, âm mưu kiếp này và bí mật kiếp trước dần được hé lộ. Mỗi một câu chuyện là một sự thật tàn nhẫn cùng đau xót. Liệu cả hai có thể vượt qua để đi đến tận cùng của hạnh phúc hay không? Kiếp trước - kiếp này, duyên nợ của nàng cùng hắn vốn đã trả đủ hay chưa? Nếu duyên chưa trọn, sao nỡ nói lời ly biệt? *** “Trọng sinh trở về vị trí cũ” thật sự là một bộ truyện trùng sinh, sủng, sắc, ngọt rất hay và đáng đọc của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng mà mn nên thử nghiệm trong thời gian này ạ. Truyện như một bức tranh đầy màu sắc cuốn hút mà bạn không nên bỏ lỡ chút nào. Ở đó, đã từng có những mảng màu đen tối và u ám cho bi kịch và bất hạnh mà kiếp trước từng nhân vật đã gánh chịu. Nhưng cũng có những mảng màu tươi sáng rực rỡ của kiếp này khi họ không ngừng nỗ lực vươn lên, cố gắng đổi thay vận mệnh của mình. Nữ chính Thôi Tương Quỳnh cả hai kiếp đều là một người thông minh xinh đẹp và hiểu chuyện. Đáng tiếc, cuộc đời nàng lại vì chính những điều ấy mà nhận lấy kết cục bi thương. Nhưng thật may khi ở kiếp này, nàng đã nhận ra sai lầm của bản thân, biết sửa chữa cũng như đứng dậy đấu tranh và bảo vệ cho những người yêu thương của mình.  Tình yêu của nàng dành cho nam chính ban đầu có thể là sự biết ơn, đau lòng nhưng dần dần lại là rung động từ trái tim. Nàng từng một lần vấp ngã, lại một lần kiên cường đứng lên, kiên trì đi về phía trước, dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình. Nam chính Lang vương Sở Tà là một người không hoàn hảo. Trước khi gặp nữ chính hắn là một Lang vương phong lưu, ngang ngược và tàn nhẫn độc ác. Hắn xem tình cảm như một trò đùa mà bản thân có thể xoay vần. Vì thế, hết lần này đến lần khác trong kiếp trước hắn đã đánh mất tất cả cơ hội để có thể vãn hồi bi kịch dành cho nàng. Chỉ đến khi nghe tin nàng mất đi, hắn mới biết, trái tim của mình cũng chết theo rồi. Vì thế, ở những năm tháng còn lại của cuộc đời, hắn đem tâm lạc vào ma đạo, một đời chém giết, nhuốm máu thiên hạ. Điều duy nhất làm được chính là đem tất cả thiện duyên cùng ngai vị đánh đổi kiếp sau được gặp lại nàng, cho nàng một đời an yên vui vẻ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Vậy nên, cho dù ở kiếp này rõ ràng không nhớ gì đến đoạn nhân duyên kiếp trước thì hắn vẫn mê luyến và yêu nàng tận xương tủy. Cuộc đời đầy khiếm khuyết của hắn, vì có nàng liền toàn vẹn. Tác giả đã xây dựng thành công cả hai nhân vật chính, đưa họ đi sâu vào lòng người đọc, cùng trải qua những giọt nước mắt hay nụ cười. Ngoài ra, các nhân vât phụ trong truyện cũng tạo được rất nhiều dấu ấn, bất kể là xấu hay tốt. Một quản gia Sở Thịnh nhiều muối, hài hước; một ca ca Thôi Truyền Bảo chân thật đáng yêu; một Liễu Bình Nhi mưu mô gian ác; một Thượng Vân Thiên đáng thương đáng hận… Tất cả góp phần tạo nên một câu chuyện với đầy đủ sắc màu từ gia đấu cung đấu đến cuộc chiến tranh đoạt quyền lực, vương vị… nhưng cũng không thiếu đi những cung bậc tình cảm đầy ngọt ngào ấm áp của các cặp đôi nhân vật trong truyện. Nội dung truyện hay, cuốn hút và đầy bất ngờ. Đặc biệt, văn phong tác giả rất chân thật, có những phân đoạn dù viết nhẹ nhàng nhưng đọc lại đau thấu tim, còn những phân đoạn sủng ngọt hạnh phúc thì muốn phát hờn theo. Vậy nên, nếu bạn yêu thích những bộ truyện với đầy đủ các yếu tố kể trên thì hãy nhảy nhé. Mình đã sụp hố và thật sự không muốn ngoi lên luôn nè ^^ __________ (*): Trích bản dịch lời bài hát Bồ đề kệ do Lưu Tích Quân thể hiện Ost Độc cô thiên hạ. “ “: Trích từ truyện, được rv-er chỉnh sửa lại cho phù hợp rv. *Hình ảnh minh hoạ là bản quyền thuộc về #LustAveland   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng .

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạo Vương Liệt Phi
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, Vương gia – Vương phi, ngược thân, ngược luyến tàn tâm, HE   Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương. Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được… ‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn. ‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’ ‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’ “Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên… *** Review ntttrangvt.wordpress.com : Đây là một trong số ít những truyện mà tôi “cảm & phục” nữ chính hơn hẳn nam chính. Đọc truyện này cũng khá lâu rồi, nhưng thật sự, “điểm nhấn hoàn mỹ” trong “Bạo Vương Liệt Phi” vẫn chưa hề nhạt chút nào. Cái tôi muốn nói ở đây chính là nét “cường” của nữ chính. Khác với những truyện nữ cường mà tôi thường đọc, nét cuốn hút ở nữ chính không phải là sự cơ trí hoàn hảo như Mộc Thanh Dao (Thiên Giới Hoàng Hậu), cũng không giống với Thượng Quan Vãn Thanh (Thất Thân Làm Thiếp) ở sự mạnh mẽ. Cái tôi đề cập ở đây chính là chữ “TÌNH”. Chữ “TÌNH” tôi nói ở đây không phải là Tình Yêu, mà là Tình Thân. Tôi đã đọc rất nhiều truyện ngôn tình, nữ chính khi đã sa vào lưới tình, thường thì họ sẽ bênh vực người họ yêu hoặc bảo trì sự hòa bình, không tổn thương cả 2 bên. Nhưng nữ chính đây không như thế, dù yêu nhưng không quên trách nhiệm mình phải gánh vác, dù luyến tiếc nhưng vẫn phải gồng mình cố gắng vì “Tình thân đối với cô là vô giá”. Yêu thì sao khi “hắn là kẻ thù của quốc gia mình”, yêu thì sao khi “hắn là kẻ là giết cha” và yêu thì sao khi “hắn đã gây bao nhiêu tổn thương cho nàng”. Câu chuyện là cả quá trình dài xoay quanh sự thay đổi “hận” của nam chính và “tâm” của nữ chính. Hắn – U Linh Vương, quyền khuynh thiên hạ, cơ trí anh minh, võ học toàn tài nhưng vì một chữ YÊU sinh HẬN . Nàng – Vân Yên – mơ ước trở thành một tướng quân uy phong trên sa trường, nhưng mệnh trớ trêu, nàng cũng không thể thoát được bốn chữ “Sinh – Lão – Bệnh – Tử”. Hai con người tưởng chừng như cách xa nhau, nhưng dây tơ hồng lại quấn quanh họ, chỉ vì nàng chính là người sẽ tháo gỡ gút mắc trong tim nam chính. Có lẽ, tác giả đã xây dựng hình ảnh nữ chính quá hoàn hảo – hình mẫu mà tôi luôn tìm kiếm trong các truyện ngôn tình, nên dường như tôi trở nên thiên vị với nữ chính hơn. Nam chính – dám yêu dám hận, nhưng chàng vì ám ảnh xưa, vô tình làm tổn thương nàng đến tuyệt. Đọc đến 3 / 4, tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm đc một cuốn truyện hoàn hảo, nhưng lúc nào cũng vậy, phút cuối là lúc tôi cảm thấy tình tiết đã trở nên “nhàm”. Tối ghét nam chính không phả vì sự lạnh lùng, nhẫn tâm, điều làm tôi bứt rứt ở nam chính khi đã đóng truyện chính là “Rốt cuộc ai mới là người mà nam chính yêu nhất?” die Chắc các bạn sẽ thấy lạ, phải, tôi thiên vị nữ chính nên cảm thấy tiếc thay cho nàng. Tất cả những điều mà nam chính làm, những câu nói thậm chí đến sắc mặt, khiến tôi cảm thấy bất công cho nữ chính bởi hắn vẫn còn quá yêu mối tình đầu. Nàng vì hắn chịu bao nhiêu dày vò tinh thần lẫn thể xác, nàng quan tâm, lo lắng cho hắn, nàng ước muốn có đc “hạnh phúc đơn giản” nhưng tôi tự hỏi đã bao giờ nam chính đã quan tâm những điều nhỏ nhoi ấy, hay hắn chỉ đang kiếm cớ “vì mối tình đầu đau khổ”. Liệu nếu cô gái xưa còn sống, hắn sẽ chọn ai? Mối tình đầu đau khổ nhưng tuyệt đẹp hay mối tình đầy gian nan nhưng thấm đậm lòng người? Tôi không muốn nam chính là người phụ bạc, có người mới liền quên người cũ, nhưng cách hắn “luyến tiếc” khiến tôi thật sự có ý nghĩ “Nữ chính xứng đáng có một tình yêu đẹp và một chàng hoàng tử yêu thương nàng thật sự” chứ không phải chỉ vì nàng là người tháo gỡ “nghiệt duyên xưa”. Cho dù phút cuối tác giả có bù đắp bằng sự chờ đợi của nam chính thì thế nào? Liệu sự chờ đợi đó có thể xóa đi “ĐIỂM TRỪ” trong lòng tôi. Câu trả lời là “CHƯA BAO GIỜ”. Có thể nói đây là nam chính duy nhất trong những bộ truyện VIP mà tôi không dành tình cảm nhiều, thậm chí là “không thích”! ***   Mời các bạn đón đọc Bạo Vương Liệt Phi của tác giả Ngạn Thiến.
Phật Môn Ác Thê
Ở thế giới hiện tại hắn vốn nổi danh là ác nhân lại là một trong những ác nhân nổi tiếng toàn cầu, không biết vì sao mà hắn lại có thể xuyên không đến cổ đại nhập vào một hoàng thượng của  Vạn Phật Tự …… Bắt hắn làm hòa thượng thì thôi hắn cũng cố gắng chịu đựng, rồi hắn phải tụng kinh niệm phật đi hóa duyên hắn cũng cố nhịn. Thế nhưng lại quá đáng đến nổi.. Gạt hắn gả cho người ta!! Phắc! Bần tăng không hoàn tục! Đôi lời chủ nhà:  Thể loại Sảng văn, xoay quanh về câu chuyện của một anh hòa thượng bị ép gả cho người, cùng quá trình biến cường và hé lộ bí mật kiếp trước. Thụ có hiềm nghi vạn nhân mê, nhưng không phải vạn nhân mê. Từ đầu đến cuối chỉ có 2 người yêu thụ thôi. Tác giả mẹ ruột, cho nên toàn Tô Tô Tô, ai cảm thấy không hợp với thể loại này, xin hãy click back kể từ bây giờ, mình sẽ không chịu mọi trách nhiệm nếu như tổn thất tinh thần khi đọc nó đâu nhé. *** Review - vuonbachhop.wordpress.com:   Đọc xong bộ này, tôi thấy bội phục bản thân. Tôi chọn xem Phật môn ác thê vi tôi vô cùng thích Đệ nhất thi thê. Tôi đã kỳ vọng kiếm được bộ cùng tác giả hay như thế. Rất tiếc, tôi thất vọng toàn tập. Nếu sau khi xem Thi thê, tôi tràn đầy hào hứng kiếm thêm đam mạt thế để đọc thì sau Phật thê, tôi sẽ không đọc đam tu chân tu tiên nữa, trừ khi có bộ siêu khủng xuất hiện trước mặt. Phải nói rằng Phật thê không có điểm nào khen nổi, từ cốt truyện, tuyến nhân vật cho đến tình tiết. Yếu tố nào cũng làng nhàng. Tuy nhiên, tôi đọc hết 350 chap thì chắc chắn nó không dở tệ. Kỳ thực, tôi không hiểu tại sao mình không drop truyện này. Có lẽ đây là điểm đặc biệt duy nhất của tác phẩm. Cả công lẫn thụ tôi đều không ưa nhưng rất khó tả ra không ưa ở điểm nào, chỉ thấy càng đọc càng khó chịu với 2 kẻ này. Công thì ốm bệnh hư nhược (dĩ nhiên nguyên nhân rất cao cả vĩ đại), dặt dẹo 90% truyện, khá là vô dụng vì cứ một lúc lại mệt mỏi. Ngoài việc bắn ánh mắt tối tăm lạnh lẽo đầy sát khí ra thì chả được cái vẹo gì. Từ đầu đến cuối, ngay cả khi công đã khôi phục năng lực thì vẫn chỉ là cái bóng của thụ. Đây là điểm quá dở của tác giả khi phân chia công đức không đều. Dù là chủ thụ cũng không nên nhất bên trọng nhất bên khinh như vầy. Truyện đa phần là thụ làm cho công vì thụ bàn tay vàng chưa từng thấy, có thể thống trị cmn lục giới luôn rồi. Truyện gần như thanh thuỷ khiến tôi muốn hộc mấy thăng máu. Hai đứa này cứ gần nhau là sờ soạng hôn hít chịch choạc bất kể đất trời, quên sạch mọi thứ xung quanh. Có đoạn đi đánh phó bản, bị tách ra mấy ngày xong gặp lại, hai đứa lao vào xoạc nhau ngay trên lưng yêu thú, trước mặt bàn dân thiên hạ, chịch cho đã đời mới ló mặt hỏi han chính sự. Đùa chứ tôi thấy vô văn hoá vcl. Mấy màn hài hước của chúng nó thì tôi méo hiểu nổi tại sao tác giả nghĩ ra nổi. Vô duyên siêu cấp. Ví dụ thụ bắt công không được lại gần trong vòng 5 thước, công bèn tạo 100 đôi đùa dài cả 6 thước để gắp đồ ăn cho thụ, nhưng lại đùa thụ bằng cách không đưa lên đúng miệng thụ mà chọc đôi đũa vào 2 lỗ mũi thụ xong cả 2 phá ra cười. Đù má chứ tôi déll thấy hài tẹo nào cả. Đoạn Bắc Minh sắp chết, cứ tưởng mình sẽ cảm động rưng rưng, ai dè xem 2 đứa diễn 1 màn dài dòng nhắn nhủ y như Cô dâu 8 tuổi thì bao cảm xúc của tôi mất sạch, chỉ muốn mau mau chốt hạ đi cho đỡ nhọc lòng. Hai người gặp lại nhau sau mấy ngày, nhảy bổ vào xịch xịch, có mấy con yêu thú che choẻ thật chả coi ai ra gì. Nhảm không để đâu cho hết. Đã thế H còn không có, gần như chỉ tả cảnh sắc xùng quanh chứ 1 bộ phận cơ thể cũng không nhắc tới. Quá khứ của 2 người này cũng nhàm chán phát ớn. Thụ hoá ra bẩn tính từ kiếp còn là thần, lợi dụng tình yêu của người khác để mình và người yêu ở gần nhau. Tôi không ngại mấy tiết mục dối gạt tư lợi nhưng riêng khoản cậy người ta yêu mình, lừa người ta rồi đá bỏ thì tôi cực kì khinh bỉ. Cả truyện có Hiên Viên Duật là khả dĩ nhất, mỗi tội là nam thứ xui xẻo, bị phũ thê thảm. Kỳ thực cũng không oan lắm vì so ra, nam thứ không yêu thụ nhiều bằng nam chính. Nhưng cũng thấy tội tội. May cuối truyện vớt vát được cái chức to, coi như đen tình đỏ bạc. Truyện dài nhưng tuyến nhân vật phụ không đặc sắc, nhạt nhoà, chủ yếu tập trung vào thụ. Chấm: 5/10 *** Âm Tế Thiên gian nan mở ra hai mắt, trong lúc mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy ba hòa thượng đang thì thầm nói nhỏ. “Linh căn bị hủy, tu vi tẫn tán, sau này không thể lại tu luyện được nữa, chỉ sợ Tịch Thiên từ nay về sau chẳng còn cơ hội trở mình!” “Ai! Ngoại thương của hắn không nặng lắm, từ đó cho thấy người đả thương hắn mục đích chỉ là hủy đi linh căn!” “A Di Đà Phật, hi vọng Tịch Thiên có thể sớm vượt qua cửa ải khó khăn, không cần vì chuyện này mà thống khổ!” Âm Tế Thiên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, dần dần rơi vào trong bóng tối. Tiếp theo, hắn làm một giấc mộng rất dài. Ở trong mộng, có một tiểu nam hài, mặc cổ trang ước chừng khoảng năm tuổi, bộ dáng như một búp bê được làm từ gốm sứ *** xảo và xinh đẹp. Sau đó, tiểu nam hài được một hòa thượng trẻ tuổi, cũng chính là Hư Không trưởng lão của Vạn Phật Tự mang về, thu đứa bé làm đệ tử quan môn(), đặt pháp danh là ‘Tịch Thiên’. [Đệ tử đóng cửa, nhận xong là không nhận thêm nữa] Tiểu nam hài trời sinh tư chất bất phàm, lại thêm thiên phú hơn người, khiến cho con đường tu hành vô cùng thông thuận. Người khác dùng vài thập niên mới có thể tu đến cảnh giới, hắn chỉ cần mười năm ngắn ngủi, đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Trúc Cơ kỳ, tại Tu Chân giới này, được mọi người xưng tụng là thiên tài. Không ngờ, bị người ám toán, bị người hủy diệt đi thứ quan trọng nhất cho việc tu hành – linh căn. Âm Tế Thiên mơ đến đây, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, trên trán thấm ướt mồ hôi. Hắn chớp chớp hai mắt, dùng lực khởi động thân mình, tựa vào vách tường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ xưa, nơi đây cũng không rộng lớn, bài trí cực kỳ đơn giản, một giá sách, một đài trang điểm, một cái bàn, hai cái ghế dựa, còn có một cái giường nơi mà hắn hiện tại đang nằm lên. Đây là nơi nào? Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe nghi hoặc, hắn nhớ trước đó hắn đang sống mái với kẻ địch, rồi sao nữa? Hắn dùng lực lắc đầu, như thế nào cũng không nghĩ ra được chuyện phía sau, trong lòng cứ tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì! Đột nhiên, não ùa lên một đoạn ký ức hoàn toàn không thuộc về hắn, tựa như một bộ phim, đang chầm chậm chiếu trong đầu của hắn, hình ảnh trong đó thế nhưng lại giống y như giấc mơ mà hắn vừa mơ ban nãy. Âm Tế Thiên ngẩn người, cái này không phải là mình xuyên việt đó chứ? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đứng dậy bắt lấy gương đồng trên đài trang điểm, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan mĩ lệ *** xảo, hai tròng mắt xinh đẹp, ướt át và ngây ngô, đặc biệt giữa trán còn có một nốt chu sa chí, diễm đến kinh người, điều duy nhất khiến người xem tiếc nuối là cái đầu trọc lóc chẳng có sợi tóc. Âm Tế Thiên trừng lớn hai mắt. Thiếu niên bên trong kính giống y hệt như tiểu nam hài mà hắn đã trông thấy trong giấc mộng, chỉ có khác là trưởng thành hơn đôi chút. Ách, lại có khác một chỗ nữa, hắn hình như so với thiếu niên trong mộng nhiều thêm một nốt chu sa chí! Ở hiện đại, hắn cũng có nốt chu sa chí như vậy, chắc không phải là việc hắn xuyên đến đây có liên quan đến nốt chu sa chí này đó chứ? Âm Tế Thiên đột nhiên cảm thấy kinh sợ! Xem ra, hắn quả nhiên đã xuyên việt! Hơn nữa, còn xuyên vào một thân xác hòa thượng! Âm Tế Thiên nhịn không được phát ra một tiếng “xùy”, chỉ mới nghĩ tới người đường đường đứng đầu bảng danh sách ác nhân toàn cầu, từ nay về sau phải chìa ra bộ dáng từ bi hỉ xả giải cứu chúng sinh, hắn liền cảm thấy đặc biệt buồn cười, chẳng những thế mà còn đáng cười đến cực điểm! Hắn không biết người ‘bị’ hắn cảm hóa có thể quay về chính đạo hay không nữa, chỉ sợ là, lầm đường lạc lối không thể vãn hồi. Âm Tế Thiên tựa hồ lại nhớ đến cái gì, phút chốc nheo lại mắt. Đúng rồi! Khối thân thể này bị hủy đi linh căn! Ở Thế giới Tu Chân lấy tu chân làm chủ, bất quá, phải có linh căn, thì mới có thể sải bước trên con đường này. Mà linh căn thì lại phân ra nhiều loại, phổ thông thường là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm chủng linh căn. Còn có các loại linh căn biến dị hiếm thấy, như phong, lôi, băng, ám. Nếu người không có linh căn, cho dù là mỹ mạo hơn người hay là trí tuệ vô song, thì cũng vô pháp đẩy ra được cánh tửa tu chân. Đương nhiên, linh căn cũng chia ra làm tốt xấu, tỷ như Thiên linh căn thì đẳng cấp nổi trội hơn Chân linh căn, Chân linh căn lại trội hơn Ngụy linh căn. Thiên linh căn chỉ có một loại thuộc tính linh căn duy nhất, linh căn thập phần đầy đủ, tốc độ tu luyện so Chân linh căn nhanh hơn gấp mấy lần. Chân linh căn có hai, ba loại thuộc tính linh căn, mỗi chủng thuộc tính linh căn đầy đủ, tốc độ tu luyện cũng coi như tương đối nhanh. Ngụy linh căn có bốn, năm chủng thuộc tính linh căn, rất loạn, lại không đầy đủ, mỗi chủng thuộc tính linh căn đều không toàn vẹn, tốc độ tu luyện rất chậm, là loại linh căn kém cỏi nhất, chỉ tốt hơn chút xíu so với phàm nhân không thể tu tiên mà thôi. Còn có một loại chính là biến dị linh căn, nói về tốc độ tu luyện, nó không hề thua kém Thiên linh căn, mà Tịch Thiên chính là người có được biến dị linh căn kia. Tuy nói đệ tử cửa Phật chỉ cần có đủ tuệ căn cùng Phật tính thì liền có thể tu hành, nhưng mà khối thân thể này chẳng hề có chút xíu gì dính dáng đến hai loại trên, bởi vì như thế, cho nên lúc trước, các trưởng lão của Vạn Phật Tự tỏ ra rất là bất mãn đối với việc Hư Không trưởng lão thu Tịch Thiên làm đồ đệ. Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, không khỏi bóp trán. Ở trong thế giới mà cường giả vi tôn như thế này, không thể tu chân chẳng khác nào một phế vật, đặc biệt hiện tại hắn còn bị hủy linh căn. Hơn nữa tính tình Tịch Thiên có phần thanh lãnh, không thích nói chuyện, thế cho nên khiến người xung quanh cảm giác hắn quá mức thanh cao, từ đó đắc tội không ít người. Nay, người có thể bảo vệ hắn lại đang bế quan, cho nên người xem Tịch Thiên không vừa mắt hoặc là người đã từng bị Tịch Thiên đắc tội, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Nói cách khác, hắn chết chắc rồi! –– Mời các bạn đón đọc Phật Môn Ác Thê của tác giả Kim Nguyên Bảo.
Công Chúa Tha Mạng
Couple: Nguyên Thương x Cố Nguyệt Mẫn, Cố Thường Y x Túc Sa Duyệt Dung Một nữ sát thủ vừa xuyên qua thế giới khác đã trở thành nữ phò mã. Nàng đã nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ có duy nhất mong muốn chạy trốn khỏi công chúa điện hạ. Nhưng vận mệnh như trêu đùa nàng, mỗi lần nàng tưởng chừng như trốn thoát thì lại bị bắt về. "Công chúa, người buông tha ta a!" *** Ở Yến hoàng triều, trừ bỏ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử, người tối không thể đắc tội là ai? Trong kinh thành, trừ bỏ đứa bé ba tuổi và tên ngốc ra tất cả dân chúng đều biết — đó là Minh Huy công chúa. Minh Huy Công chúa - Cố Nguyệt Mẫn, tiểu công chúa Yến hoàng triều con vợ cả, năm nay 16 tuổi. Vào mùa xuân này đã gả cho trưởng tôn của Vũ Dũng đại tướng quân Triệu quốc công Tô Phong, là Tô Kì. Nói đến nhân duyên của Phò mã và Công chúa, trong kinh thành có rất nhiều bát quái mà dân chúng truyền tai nhau, với vô vàn tình tiết truyền kỳ khác nhau. Bản chính thống có rất nhiều, lưu truyền rộng rãi, lãng mạn, làm mọi người tin tưởng nhất là một cái bản cũ chính thống như thế này: Mọi người đều biết, Triệu quốc công là người có công khai quốc, xuất thân là võ tướng, con cháu đều kế thừa tài năng, võ nghệ cao cường. Tương truyền, trưởng tôn Tô Kì thiên tư thông minh, không bao lâu được Thiên Vân Quan chân nhân trong truyền thuyết thu làm đồ đệ, võ nghệ siêu quần, ưu tú bất phàm...... Gì? Ngươi không biết Thiên Vân Quan là ai? Ta đây là dân chúng tầm thường như thế nào biết? Ta mà biết được Thiên Vân Quan là ai, ta còn không nhanh chân đi bái sư ư! Nghe đồn từ Thiên Vân Quan ra người người đều là võ lâm cao thủ a! Trưởng công chúa điện hạ quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, một lần cải trang đi Bạch Mã Tự dâng hương, không may thế nhưng xui xẻo gặp phải thích khách to gan! Mà Tô Kì thiếu hiệp của chúng ta vừa lúc đi đến Bạch Mã Tự cùng Không Văn đại sư luận bàn võ nghệ, vì thế nhân duyên ngàn năm có một, ngay lập tức xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân thiên cổ có một không hai! Công chúa ái mộ không cần phải nói, hoàng đế vui mừng, ngự ban thánh hôn! Chậc chậc, Kim Đồng Ngọc Nữ, quả thực là tuyệt phối a! Đại Yến đầu xuân năm thứ mười một, việc này làm vang dội khắp kinh thành, trở thành đề tài cho toàn bộ dân chúng Đại yến bàn tán say sưa. Các thiếu nữ khuê các vô cùng ngưỡng mộ phong thái của Tô Kì thiếu hiệp, sĩ tử văn nhân, đệ tử thế gia cũng đều hâm mộ không thôi. Câu chuyện trên kia là “ Chân tướng “ hùng hồn đầy lý lẽ. Nhưng mà, sự thật thì là như thế nào.... Mời các bạn đón đọc Công Chúa Tha Mạng của tác giả Phượng Khi Vũ.
Trầm Nịch
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình lại yêu y đến như vậy. Từ hoàng tử đến thái tử rồi đến quân vương, trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình y. Yêu thì sao? đau đớn thì thế nào, mối tình này không được thế nhân dung tha thì hắn có thể chịu đựng. Hắn thân là quân vương nhưng chẳng hề muốn dùng quyền lực ép y. Để đến khi nhìn y vui vẻ với người nhà thì lòng hắn lại nhói đau. Vì sao hắn lại là nam tử, vì sao hắn lại là quân vương? Y tình nguyện cả đời này không cho hắn biết, y tình nguyện đau đớn, dứt khoát bởi vì y cũng có một báu vật như vậy, báu vật duy nhất ở trên đời này từ hắn. *** Cổ trang, cung đình, tranh quyền – vệ quốc, vương gia công x hoàng đế thụ, hỗ sủng, SINH TỬ. Không chọn giang sơn, chỉ muốn mỹ nhân – từ ngày làm thái tử đến lúc lên ngôi, hoàng đế Tần Ca chỉ một lòng yêu vị vương gia khác họ - Ngũ Tử Ngang. Còn Lương vương, ban đầu chỉ là tình tri kỷ - nghĩa vua tôi nhưng trước tấm chân tình của hoàng đế thì không thể kềm chế bản thân mà đáp lại. Hai người, một kẻ vì người yêu không tiếc biến bản thân thành nhu nhược yếu đuối trong mắt thiên hạ, thậm chí nghịch thiên để có con. Người còn lại cũng gánh đủ ô danh, từng bước từng bước chịu miệng đời mai mỉa để tranh quyền, bước lên vị trí Nhiếp chính vương. Truyện đủ hay, đủ cảm động, tình tiết hợp lý, nội dung không cẩu huyết. Thụ thương công hay công thương thụ đều rất công bằng. Duy chỉ có một điều *chỉ chỉ tên tác giả*. Ai từng đọc Tàng yêu cũng của chị ấy thì sẽ hiểu rất rõ cảm giác ói máu khi tác giả quá mẹ đẻ với thụ. Đối với mọi người thụ luôn là nhất. Nếu có thằng nào thích công hơn thì chừng ba nốt nhạc cũng sẽ chuyển sang ngưỡng mộ thụ. Trong Trầm Nịch, có lẽ Neleta đã kềm chế đi rất nhiều nhưng nhiều lúc vẫn khiến đứa sủng công (không cuồng) như mình khó chịu. Nhất là bạn ảnh vệ của công vì thụ lại che giấu công. Đọc đoạn đó cứ có cảm giác anh sắp mọc thêm thằng tình địch rồi. Cơ mà, chắc chắn đừng bỏ qua một câu chuyện hay như thế này. Dẫu thiên hạ có thế nào, Tần Ca vẫn luôn đặt Ngũ Tử Ngang trên tất cả. Đề cử. *** Đây có lẽ là truyện dài thứ hai sau Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa mà tôi dù đọc đi đọc lại rất nhiều lần vẫn vẹn nguyên một cảm xúc. Một Tần Ca như thế, một Trần Tử Ngang như thế. Có cảm giác như là, Tần Ca sinh ra là để yêu Trần Tử Ngang, Trần Tử Ngang sinh ra là để ở bên Tần Ca. Một câu chuyện rất ngọt ngào về một Hoàng Đế đem lòng yêu Thần tử của mình, đồng thời cũng chính là thư đồng trúc mã trúc mã của mình từ khi còn là Thái tử. Đồng thời cũng là một câu chuyện về một Thần tử ngốc nghếch, bị tiếng ngu trung cũng không màng, luôn hướng về Hoàng Thượng của mình nhưng lại chẳng hề nhận ra rằng người kia chính là người trong lòng mình. Tần Ca là một hoàng đế tốt, cần chính, yêu dân, tuy rất tàn nhẫn nhưng cũng có lúc yếu lòng. Y là một đế vương, nên không được xây dựng như một thánh mẫu thụ, y là kẻ sẵn sàng hi sinh kẻ khác vì lợi ích của y và những người mà y yêu quý. Lòng y lúc nào cũng toan tính thiệt hơn, mỗi bước đi của y đều được sắp đặt trước. Suy tính cặn kẽ như thế, cũng chỉ vì con cua ngốc kia, một lòng muốn hắn trở thành quyền thần dưới một người trên vạn người, để một ngày nào đó hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau. Trong lòng Tần Ca cũng có những nỗi đau đớn của riêng mình. Bạn sẽ làm thế nào khi người bạn yêu lấy vợ sinh con? Bạn có buồn không? Bạn sẽ khóc chứ? Khi mà bạn đã yêu đơn phương người đó quá lâu? Tần Ca là vua của một nước, dù trong lòng đau đớn đến cỡ nào, thì tâm trạng của y cũng không được bộc lộ ra ngoài, chỉ có những lúc đêm khuya vắng lặng, họa chăng y mới có thể từ từ gặm nhấm nỗi đau mà vĩnh viễn cũng không thể để cho người khác biết, để rồi đến sáng hôm sau vẫn phải mỉm cười tứ hôn cho người mình yêu, ban những đặc ân lớn nhất cho người nọ thú Vương Phi. Tần Ca nghĩ cho Tử Ngang đến nỗi, ngay cả khi mang thai, sinh con, y vẫn không muốn nói cho Tử Ngang, sợ hắn lỡ việc, sợ làm gián đoạn con đường làm quyền thần của hắn. Có nhiều khi tôi cảm thấy Trần Tử Ngang không xứng đáng với tình yêu của Tần Ca. Nhưng đến cuối cùng tôi mới nhận ra, thì ra, với Tần Ca, chỉ cần Tử Ngang, chỉ vì Tử Ngang, không phải hắn thì không thể, dù cho người khác có tốt đến cỡ nào, hoàn hảo ra sao, thì Tần Ca cũng không màng đến. Trần Tử Ngang là một con cua ngốc, lâu lâu hóa thân thành sắc lang, nhưng lại dịu dàng đến vô cùng đối với Tần Ca. Hắn lúc nào cũng mang trên mình gương mặt ôn hòa nhã nhặn mà xa cách thâm trầm, nhưng chỉ khi trước mặt Tần Ca mới có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ ấy mà trở về với tính cách thật của mình, tinh nghịch như một đứa trẻ. Hai người ấy, vậy mà lại là hai mảnh ghép chẳng thể tách rời, sẵn sàng vì người kia mà hi sinh tất thảy, cố gắng hết sức để trải sẵn con đường tương lai, dù có việc gì xảy ra vẫn tin tưởng người kia nhất mực, không chút nghi ngờ. Tình cảm như thế, liệu mấy ai có được? Mời các bạn đón đọc Trầm Nịch của tác giả Neleta.