Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần - Phỉ Ngã Tư Tồn

"Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần" là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy cuốn sách này rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trải qua đau đớn hay bi thương, dũng cảm hay cố chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì không xây lại được. *** Mười ngày trước, tôi mua một bó hoa thược dược(*) thơm ngòa ngạt cắm vào bình hoa. Hôn nay lại đến chợ hoa thì phát hiện không có hoa thược dược nữa, trong chợ hầu như chỉ bán hoa súng và hoa nhài. Tôi ủ rũ nghĩ, mùa hoa đã hết rồi, nếu muốn ngắm thược dược lại phải đợi đến năm sau thôi. (*) Chỉ hoa thược dược Trung Quốc mới có mùi thơm. Tháng Tư âm lịch, vừa lập hạ. Bốn mùa lặng lẽ thay đổi, thời gian cũng trôi qua mau, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại mới giật mình thảng thốt. Vì tính ra đã ba năm trôi qua tôi không viết Lời cuối sách rồi, tác phẩm trước là Đừng nhắc em nhớ lại đã được xuất bản, nhưng đó là chuyện của ba năm về trước. Trong ba năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có chuyện quan trọng tôi sẽ đợi đến khi già để viết một cuốn để người ngoài biết… Hôm ấy ngồi tụ tập với bạn bè, nói ra mới biết mình đã vào nghề mười hai năm rồi. Ồ, cũng tốt mà, vì tôi không cảm thấy mình lười biếng lắm, có thể viết ra hai mươi ba tác phẩm của riêng mình, trong đó có mười tám cuốn tiểu thuyết tôi viết Lời cuối sách. Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trai qua đau đớn bi thương, dũng cảm hay cô chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì xây lại được. Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi thay đồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng có một vài thứ không bao giờ thay đổi, ví dụ như sự cố chấp nào đó trong lòng chúng ta. Tôi rất vui vì trong cuốn tiểu thuyết này đã viết về một nhóm người khá cố chấp, mặc dù sự cố chấp của mỗi người về con người hay sự việc không giống nhau, nhưng vẫn là một nhóm người rất thú vị. Không mâu thuẫn gay gắt, không so đo với cuộc sống, cho dù gặp phải những việc rắc rối cũng vẫn lạc quan và tích cực. Tôi luôn cảm thấy ai càng dũng cảm thì càng hạnh phúc. Phồn Tinh là nữ chính dũng cảm nhất mà tôi từng viết, các nữ chính của mấy cuốn tiểu thuyết trước chỉ có một chút, nhưng Phồn Tinh thì không thể, cô là người có thể hát bài “Vì cứu Lý Lang rời bỏ quê nhà” trong kịch Hoàng Mai, cô bất chấp mọi khó khăn, càng chiến đấu dũng cảm. Tôi rất vui vì đã viết một câu chuyện đơn giản và thuần túy, không có tình tiết lâm ly bi đát, không có ly kỳ, càng không có sinh ly tử biệt, chỉ là trong thành phố đông đúc, có một đôi nam nữ vô cùng bình thường gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau. Cảm ơn các bạn trong thời gian tôi viết câu chuyên này đã tải từ Weixin của tôi về đọc, cổ vũ tôi rất nhiều. Một mình tôi đứng trên bãi cát hóng gió biển và nảy ra ý định viết, nhưng nếu không có các bạn thì tôi không thể viết dài đến vậy, cũng không thể viết một cách vui vẻ đến vậy. Mỗi chương các bạn tải về, chúng ta đều giao lưu, trảo đổi với nhau, điều đó khiến tôi cực kỳ vui, khiến tôi nhớ đến cảm giác lúc mình bắt đầu viết truyện. Tôi biết mình không một mình đứng trong bóng tối hát, vì có các bạn không ngừng lên tiếng để tồi biết rằng, tôi có thể mạnh dạn, dũng cảm bước về phía trước. Cuộc đời con người có lẽ là một con đường dài và cô độc, có lúc chúng ta không biết mình phải đi bao xa, cũng không biết phía trước có điều gì đón đợi. Thế nên cần sáng tác, cần diễn xuất, cần viết ra nhiều câu chuyện giông như hoa rơi cuối xuân, có bông hoa rụng từ đầu cành chao nghiêng xuống mặt nước, và cứ thế chầm chậm trôi về phía trước. Có thể cuối cùng, bông hoa đó sẽ chìm nổi lênh đênh, không ai thưởng thức được, hóa vào bùn xuân. Cũng có thể bông hòa trôi về phía trước, có người nhìn thấy, vô tình nhặt lên, nhìn ngắm và cảm nhận được vẻ đẹp của nó, nghĩ đến hình dáng của nó khi đang nở trên cành, rực rỡ sắc màu và là một phần tô điểm cho mùa xuân tươi đẹp. Cảm ơn các bạn đã nhặt bông hoa rơi này! Mong là sẽ mang đến một phần của mùa xuân cho những người bạn ở nơi xa. Vũ Hán, ngày 9 tháng 5 năm 2017 Phỉ Ngã Tư Tồn *** Thể loại: Hiện đại, thương trường, ngọt sủng, HE. Độ dài: 5 chương + phiên ngoại Tình trạng: Hoàn - đã xb -------------------- Trước khi đến với câu chuyện này, tôi có 2 đề nghị dành cho các bạn. Thứ nhất, hãy quên đi tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn từng biết với những câu chuyện đau thương, ngược luyến tàn tâm, không dằn vặt nhau đến sống dở chết dở thì không được. Đây là một Phỉ Ngã Tư Tồn hoàn toàn khác, vẫn là cách viết đầy rung động về tình yêu, nhưng là một tình yêu nhẹ nhàng sâu đậm. Bởi vì có đôi lúc, không chỉ có niềm đau mới nhắc người ta nhớ kỹ. Đề nghị thứ hai, tuy nhân vật chính của truyện này là giám đốc và thư ký, nhưng xin bạn hãy quên đi những cốt truyện mà mình đã từng đọc về thể loại này. Bởi vì, không có tổng tài bá đạo, cũng không có thư ký yếu đuối luôn cần chở che, đây là một câu chuyện hoàn toàn khác. Là một tình yêu đến đúng lúc và rất bình đẳng. Tôi tin rằng, nếu bạn có thể bỏ qua những ấn tượng trước đây như tôi đã đề nghị, bạn nhất định có thể cảm nhận trọn vẹn sự đáng yêu của câu chuyện này. Chúc Phồn Tinh xuất hiện với hình ảnh một cô gái xinh đẹp giỏi giang. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của một trường đại học danh tiếng nhưng công việc hiện tại là thư ký, còn là một thư ký kỳ cựu của một công ty nhỏ ngay từ ngày đầu thành lập. Nói về việc này, có rất nhiều nguyên nhân. Một trong số đó chính là hoàn cảnh trưởng thành của Phồn Tinh. Bố mẹ cô ly hôn trong ầm ĩ từ khi cô còn nhỏ, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng nhưng tình hình không hề được cải thiện. Họ chỉ ước sao không còn bất cứ một mối liên hệ nào với nhau nữa, nhưng rất tiếc vẫn còn có Phồn Tinh kẹp ở giữa, nhìn thấy cô dường như khiến họ phải nhớ lại quãng thời gian chán ghét đó. Thế nên, cô gái nhỏ Chúc Phồn Tinh đã lớn lên trong sự lạnh nhạt từ cả hai phía, cô phải tự mình làm tất cả mọi việc từ tự nuôi sống bản thân cho đến quan tâm cả hai đại gia đình. Vậy mà cũng không thể nào thoát khỏi cảm giác thiếu an toàn. Chính vì luôn bất an như vậy, đã vô tình mang đến cho Chúc Phồn Tinh một thói quen chiều theo ý người khác, trong đó có người bạn trai từ thời đại học Chí Viễn. Anh ta theo đuổi được Chúc Phồn Tinh, liền sắp xếp cuộc sống của cô. Khi cả hai tốt nghiệp, anh ta xin vào một trong 500 công ty tài chính lớn nhất cả nước, nhưng lại chỉ muốn cô làm một chân thư ký. Bởi vì anh ta cho rằng, là phụ nữ thì không cần phấn đấu, đặc biệt là không được tài giỏi hơn đàn ông. Chính vì điều đó, nên khi công ty nơi Chúc Phồn Tinh làm việc sau một thời gian dài cố gắng đã được lên sàn chứng khoán thì anh ta cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Sĩ diện của đàn ông cộng thêm bản chất ích kỷ gia trưởng đã khiến Chí Viễn tàn nhẫn tổn thương bạn gái của mình bằng những lời lẽ hết sức khó nghe. Ngay cả Chúc Phồn Tinh luôn chịu đựng nhún nhường cũng không thể nào chấp nhận nổi. Phải chăng, tình cảm nhiều năm của họ đã đến giới hạn? Cũng trong lúc ấy, sếp của Phồn Tinh cũng chính là CEO của công ty, lại cần đến sự giúp đỡ của cô. Trong cùng một ngày, cả sếp và thư ký đều rơi vào tình cảnh ngang trái không ai bằng. Sếp cầu hôn bị từ chối, thư ký bị bạn trai nói lời chia tay, hai người lặng lẽ ở cạnh nhau cùng chiêm nghiệm về thất bại của mình. Có đôi lúc, chỉ cần như vậy thôi, không hoa mỹ, không an ủi sáo rỗng, nhưng sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào để lắng nghe, như vậy là đã đủ để lại một ấn tượng vô cùng đáng nhớ. Tại sao tôi nói, bạn hãy quên những mối tình giám đốc và thư ký đã từng đọc trước kia đi? Bởi vì như vậy mới công bằng với Thư Dập và Chúc Phồn Tinh. Xuất phát điểm của anh chỉ là một chàng kỹ sư lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng từng thất bại cũng từng muốn bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng lại vì lý tưởng cuộc sống mà tiếp tục bước đi trên con đường khoa học gian khổ này. Còn Chúc Phồn Tinh, cô không phải là một cô gái nhỏ yếu đuối mau nước mắt, cô dùng tất cả năng lực và kiến thức mà mình có để hoàn thành công việc thư ký một cách xuất sắc. Bằng thực tế, cô đã chứng minh cho mọi người thấy, dù là công việc như thế nào đi nữa, chỉ cần có khả năng, bạn đều có nơi để thể hiện. Quan trọng nhất chính là, họ đã làm việc bên cạnh nhau 5 năm và chưa hề có một hành động hay suy nghĩ nào vượt quá giới hạn. Thư Dập vẫn là một CEO nghiêm túc trong công việc, là hình mẫu lý tưởng cho mọi cô gái. Chúc Phồn Tinh vẫn là một thư ký cần mẫn hiểu lòng người, khiến cho nam giới toàn công ty đều muốn mang về làm của riêng. Họ cứ như vậy bên nhau, ăn ý đến nỗi ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, cho đến tận ngày hôm ấy. Có như vậy mới biết, không có khoảng thời gian nào trôi qua một cách vô ích cả. Trong 5 năm đó, sự chu đáo của Phồn Tinh anh đều cảm nhận được và ngược lại, sự chân thành nghiêm cẩn của Thư Dập, cô cũng nhìn thấy hết. Thế nên, thêm một vài hành động vô tình mà hữu ý, thêm một phần tình cảm trong sự tiếp xúc hằng ngày, họ lại gần nhau hơn một chút nữa. Rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất ngọt ngào. Giữa Thư Dập và Phồn Tinh gần như là không có quá trình theo đuổi, bởi vì tuy họ không hề vượt rào trong suốt quãng thời gian bên nhau dài như vậy nhưng không có nghĩa là họ không có một góc đặc biệt nào đó dành cho đối phương. Đều đã là người trưởng thành, họ tỉnh táo và lý trí giữ lại cho mình và đối phương một con đường hợp tác, nếu không thể nắm tay nhau thì chỉ cần làm bạn đường tri kỷ cũng là một niềm vui nho nhỏ thầm kín. Ai cũng có quãng đời xốc nổi gọi là thanh xuân. Nếu như tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm thì trưởng thành chính là lúc nhìn nhận và sửa chữa. Giống như Thư Dập, anh vội vàng cầu hôn khi còn chưa xác định rõ là yêu hay cảm kích. Lại giống như Phồn Tinh, bức bách nhiều năm trong mối quan hệ mà bản thân chưa từng được tôn trọng chỉ vì cảm thấy sợ thay đổi. Cho đến cuối cùng, khi nhận ra điều mà mình thực sự cần thiết vẫn luôn ở ngay bên cạnh, Thư Dập và Phồn Tinh mới bắt đầu lắng nghe trái tim mình. Thư Dập từng nói với Phồn Tinh, công danh sự nghiệp tiền tài anh đều có thể cố gắng là có được, chỉ duy nhất có cô, là đơn thuần may mắn. May mắn mới có được cô bên cạnh, không làm việc gì quá to lớn cho anh, nhưng lặng lẽ dẹp bỏ những mệt mỏi đời thường để anh toàn tâm toàn ý cho công việc. May mắn vì có cô từ những ngày đầu tiên, may mắn vì cô đã ở lại cho đến những ngày cuối cùng. Thế nên, không có nhẫn kim cương lấp lánh, không có bữa tối dưới ánh nến lung linh, Thư Dập cầu hôn Phồn Tinh bằng chiếc nhẫn làm từ phát minh đầu tiên của anh. Anh muốn trao cho cô gái mà anh đã chọn tất cả của anh, bao gồm sự nghiệp, cuộc sống và cả những giấc mơ. Yêu, không chỉ là câu nói “anh yêu em”, mà rung động hơn tất thảy chính là “em có anh”. …... Câu chuyện tình yêu này mang theo rất nhiều thông điệp của cuộc sống. Là sự nỗ lực hết mình để thực hiện giấc mơ và kiên định trên con đường mà mình đã chọn, là tình bạn dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau bỏ qua cả lợi ích. Những sóng gió trong cuộc đời mà ai cũng phải trải qua đó, chúng ta luôn có thể vượt qua nếu bên cạnh có những người bạn đồng hành chân thành như vậy. Trong câu chuyện này, đó là Tống tổng, là Cao Bằng, là những người bạn kỹ sư cùng vào sinh ra tử với Thư Dập. Giữa những căng thẳng và bức bối của cuộc chiến thương trường, họ được nhắc đến như những làn gió mát, có thể đập bàn cãi nhau đó, cũng có thể vì nhau mà bôn ba khắp chốn. Đặc biệt là Cao Bằng, ấn tượng anh để lại chắc chắn là rất sâu sắc, bởi vì anh vừa là đối thủ, vừa là bạn, vừa là tình địch, còn suýt chút nữa vì Thư Dập mà “bẻ cong” chính mình. Nhiều lúc có tiền cũng chưa chắc mua được những mối quan hệ “mập mờ” như vậy đâu, thế nên Thư Dập và Phồn Tinh vô cùng trân trọng. Một câu chuyện có vui có buồn, có nước mắt có tiếng cười, có những nỗi đau khiến chúng ta trưởng thành. Thực tế cuộc sống dạy chúng ta đừng nên ảo tưởng những thứ xa vời, nhưng ai cũng có quyền phấn đấu vì giấc mơ. Chỉ cần bạn cảm thấy mình có thể làm được, đừng ngại ngùng tiến bước. Vấp ngã cũng không sao, thất bại cũng không hề gì, ở đâu đó sẽ có người chờ bạn, chờ bạn vững vàng đến với họ, hoặc chỉ đơn giản là chờ bạn xuất hiện mà thôi. Review by #Lâm Tần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lấy Chồng Bạc Tỷ
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý  gả cho một người đàn ông bình thường. Nhưng người đàn ông bình thường ấy lại trở thành Sếp công ty cô. Không dừng lại ở đó mà, anh ta còn là người thừa kế của Tập đoàn Đế Quốc giàu nhất Châu Á. Bên ngoài, là một người nắm quyền kinh doanh quyết đoán, máu lạnh vô tình. Mà bên trong, Anh ta lại là một tên sói đội lốt cừu, “gặm” nàng đến xương cốt cũng không chừa. *** “Anh tới rồi.” Nụ cười xán lạn, lơ đãng bò lên gương mặt Giang Nhung, tựa như Trần Việt vừa rồi vừa nói đang bàn hạng mục lại xuất hiện phía sau bà, bà không cảm thấy bất ngờ chút nào. “Anh không đến được sao?” Khóe môi Trần Việt nhếch lên, cười khẽ. Hôm nay ông cố ý không xuất hiện trước mặt bà, Giang Nhung có thể nhớ đến ông, ông rất hài lòng. Nếu hôm nay Giang Nhung cứ như vậy đi khai mạc lễ công bố, vẫn không nhớ tới ông, ông đã nghĩ xong rồi, nhất định phải phạt bà thật nghiêm. Ngay cả chuyện phạt Giang Nhung thé nào, tin rằng không cần tổng giám đốc Trần của chúng ta chính miệng nói ra, trong lòng các bạn độc giả còn hiểu rõ hơn ông. “Đương nhiên không được.” Giang Nhung tiến lên kéo ông, dịu dàng nói: “Anh giúp em xem xem, thấy em trang điểm có gì không phù hợp không?” “Rất ưa nhìn.” Người đàn ông Trần Việt này chưa bao giờ dùng lời đầu môi chót lưỡi, đẹp chính là đẹp, khoa trương đến mức thật sự lại rất trực tiếp. “Được rồi được rồi, ngài Trần đã tới, bà Trần của chúng ta có phải nên tới lễ công bố trước không?” Lương Thu Ngân nếu như không phá vỡ bọn họ, hai người này phỏng chừng lại có thể dính lấy nhau nửa giờ. Nửa giờ sau, nhân viên truyền thông đều tản đi, lễ công bố này của bọn họ có lẽ bị người ta xem như chuyện cười rồi. ... Những năm qua, Giang Nhung thiết kế thời trang tự tạo một phong cách, được mọi người yêu thích, cũng khiến danh tiếng của cô trên trường quốc tế ngày càng cao. Tiếng tăm từ từ tăng vọt, thế nhưng Giang Nhung vẫn duy trì tác phong khiêm tốn biết điều trước sau nhưu một, rất ít lộ diện trên truyền thồng, và cũng không bao giờ buông tay những khách hàng đầu tiên đánh giá cao tác phẩm của bà. Bà vẫn luôn nhớ một đạo lí, uống nước nhớ nguồn, là nhóm khách hàng đầu tiên thích tác phẩm của bà, mới khiến cho bà có nhiều cơ hội thiết kế hơn, vậy mới có thương hiệu thời trang JL lấp lánh nổi tiếng thế giới hôm nay. Nhìn ánh đèn nhấp nháy không ngừng dưới sân khẩu, trong lòng Giang Nhung không có kích động, nhìn thấy rất nhiều người ủng hộ, trong lòng Giang Nhung có chút thấp thỏm. Ánh mắt Giang Nhung quét một vòng, cuối cùng lúc rơi lên người người nhà mình, trong lòng bà nháy mắt kích động như có sóng lớn lăn trên biển rộng. Không chỉ có Trần Việt tham gia lễ công bố sản phẩm của JL, hai ông bà nhà họ Trần, Trần Nhạc Nhung, bé đáng yêu, Diêu Liệt và cả gia đình Chiến Niệm Bắc đều đến. Hai ông bà nhà họ Trần lớn tuổi, bình thường ít tham gia hoạt động nhiều người như vậy, nhưng vì muốn cổ vũ bà, bọn họ đến. Trần Nhạc Nhung và bé đáng yêu bình thường cũng ghét hoạt động như vậy, trước đây để bọn họ tham gia hoạt động này, bọn họ tình nguyện ở nhà chơi game trí tuệ. Bây giờ, chị em hai người, cũng tham gia lễ công bố, đồng thời còn mang theo con rể tương lai của bà – Diêu Liệt. Ánh mắt Giang Nhung rơi lên người Diêu Liệt, chăm chú nhìn thêm, bà đang nhìn anh, nhưng dường như anh chưa phát hiện, bởi vì tất cả ánh mắt anh đều chú ý lên Trần Nhạc Nhung ở bên cạnh. Làm một người đàn ông, ánh mắt lúc nào cũng chú ý tới một người phụ nữ, Giang Nhung tin rằng, vậy nhất định là tình yêu rất mãnh liệt. Có Diêu Liệt, Giang Nhung có thể yên tâm giao con gái ra, hơn nữa sau này cũng không cần lo lắng cho con gái nữa. Hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích đều không nói chuyện, thoạt nhìn đang tức giận, nhưng không khó thấy được yêu thương và tin tưởng lẫn nhau trong ánh mắt bọn họ. Một đôi oan gia vui vẻ này, nhiều năm như vậy vẫn là vậy, nếu một ngày kia, bọn họ không cãi nhau, có lẽ người bên cạnh lại thấy không quen. Mỗi người bọn họ đều dùng hành động thực tế ủng hộ giấc mơ của bà, dùng hành động thực tế giúp đỡ công việc của bà.... Bọn họ cho bà sức mạnh, bà đều nhận được. “Anh?” Ánh mắt Giang Nhung lướt quá bóng người đứng ngoài cửa, ông ấy cứ đứng bình tĩnh như vậy, nhìn bà nhẹ nhàng cười. Người đàn ông biến mất hai ba năm nay cuối cùng cũng xuất hiện, lễ công bố vừa kết thúc, Giang nhung liền túm được ông ấy: “Mấy năm qua anh đi đâu? Chẳng lẽ không biết em sẽ lo lắng sao?” “Không phải anh về rồi sao?” Tiêu Kình Hà tránh né đề tài, cười cười: “Anh đói, em mau mời anh anh tiệc đi.” “Em hỏi mấy năm nay anh chạy đi đâu?” Giang Nhung không có được đáp án không bỏ qua, lôi kéo ông nhìn một chút: “Anh tính sống một mình như vậy đến hết đời sao? Không tính tìm chị dâu cho em sao?” Tuy rằng hiên tại các cặp đôi không cưới ngày càng nhiều, Giang Nhung biết Tiêu Kình Hà có quyết định của mình, nhưng bà vẫn không nhịn được lải nhải bên tai ông. Người khác tìm khong được bạn đời, bà không quan tâm, nhưng người này là anh ruột của bà, bà là người thân nhất của ông, bà không lải nhải ông, còn có ai có thể lải nhải ông? Tiêu Kình Hà bất đắc dĩ cười cười: “Sao anh lại không muốn tìm một chị dâu mang về cho em chứ? Nhưng lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tìm được người có duyên.” “Anh ưu tú như vậy sao không có ai coi trọng chứ?” Đột nhien Giang Nhung nghĩ đến gì đó: “Anh, không phải anh có chuyện gì gạt em chứ?” Tiêu Kình Hà sững sờ, lắp bắp nói: “Anh có thể gạt em chuyện gì chứ?” Giang Nhung nhìn ông: “Thật sự không có sao?” Tiêu Kình Hà lắc đầu một cái: “Nếu anh cho em biết, người anh yêu là đàn ông, em có cảm thấy kì quái không?” “Anh đừng chọc em...” Đột nhiên Giang Nhung nhận ra chuyện này không phải chuyện cười, mức độ khả thi vô cùng lớn: “Anh, anh nói thật sao?” “Không phải.” Tiêu Kình Hà cười cười: “Em làm chuyện của em đi, anh đi tìm bạn trai của Nhung bảo bối, giúp Nhung bảo bối nhà chúng ta kiểm tra cậu ta.” Bị Tiêu Kình Hà đùa bỡn, Giang Nhung không nói gì, nhìn bóng lưng ông rời đi, bà nghĩ tới Trần Dận Trạch. Nếu Tiêu Kình Hà ba năm không xuất hiện đều trở về tham gia lễ công bố sản phẩm mới của JL, vậy Trần Dận Trạch thì sao? Cả đời này, Trạch muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần, cũng không trở về nữa sao? “Đang nghĩ gì vậy?” Lại là giọng Trần Việt kéo tâm tư Giang Nhung trở về, bà lắc đầu: “Đang nghĩ đến Trạch, không biết nó sống tốt không?” Trần Việt nói: “Nó là người trưởng thành rồi, hơn nữa năng lực làm việc anh và em đều đã thấy, cho dù nó tới đâu, nó đều có thể tạo ra khoảng trời riêng cho mình.” Đàn ông lí trí hơn phụ nữ rất nhiều, Trần Dận Trạch trốn đi, Trần Việt không quan tâm quá nhiều, vì ông biết đứa con trai này sẽ không khiến bọn họ lo lắng. “Em biết điều đó, nhưng mà...” Trần Việt nắm chặt tay bà: “Em muốn biết tin tức về nó, hôm nào đó anh cho người đi điều tra.” Giang Nhung lắc đầu một cái: “Quên đi, chúng ta vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của nó. Em nghĩ, nó sẽ trở về thôi.” Trần Việt nắm tay Giang Nhung, vừa đi vừa nói: “Nghĩ như vậy là được rồi. Chúng ta về nhà thôi.” Giang Nhung gật đầu: “Được, về nhà thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Chồng Bạc Tỷ của tác giả Mộc Thất Thất.
Cô Vợ Thay Thế
Chị cô vì nghe đồn người chồng sắp cưới của mình là một tên xấu xí, đã vậy còn bất lực, cho nên không muốn lấy, bắt cô phải gả thay. Đêm tân hôn, người đàn ông tuấn tú nhíu mày, chê cô xấu. Cô cứ nghĩ anh ta đã chán ghét mình, cuộc sống vợ chồng sau này chắc cũng không thể hoà thuận được. Ai ngờ nói xong câu đó, anh ta lại đè lên người cô: - Xấu cũng là người phụ nữ của anh. Hạ Diệp Chi trợn tròn mắt: - Anh...anh không phải là không thể.... - Đêm nay em thử xem..chẳng phải sẽ biết? *** Hạ Diệp Chi sững sờ ngồi trước bàn trang điểm, đợi thợ makeup vào trang điểm cho cô. Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Tiêu Thanh Hà vội vã chạy vào. Bà ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi đầu tóc rối bù, trên người mặc một chiếc áo bông dài màu xám u ám, lập tức quở trách, người nhà họ Mạc đều đã đến rồi, sao đến quần áo con còn chưa thay?" Hạ Diệp Chi đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, "Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?" Tiêu Thanh Hà nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Mạc đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Hạ! Bà ta sốt ruột đến mức "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Diệp Chi, " Diệp Chi, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!" Đôi mắt vốn thẩn thờ của Hạ Diệp Chi dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Thanh Hà tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Thanh Hà rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Hạ Diệp Chi đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, "Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Mạc đã lên lầu rồi." Hạ Diệp Chi không giơ tay đỡ lấy Tiêu Thanh Hà, chỉ lạnh lùng nói, "Mẹ đứng dậy đi, con sắp đi rồi." Lần này, cô đã thật sự tuyệt vọng. Cửa mở ra, nhìn thấy có một nhóm vệ sĩ xa lạ đang đứng bên ngoài, đây là người mà nhà họ Mạc phái đến để đón cô. Không có đám cưới, cũng không có chú rể, hôm nay cô được gả đi. "Đi thôi." Cô đi phía trước, bước xuống dưới lầu. Nhà họ Mạc là gia đình giàu có bậc nhất ở thành phố Hà Dương, người kế thừa duy nhất chính là Mạc Đình Kiên, nhưng mười mấy năm trước khi bị người ta bắt cóc đã bị hủy dung mạo, không thể gặp ai. Từ đó về sau, Mạc Đình Kiên chưa từng lộ diện trước mặt người khác.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Thay Thế của tác giả Lạt Tiêu.
Yêu
Một hôm, cô đi học thay em họ thì phát hiện thầy giáo là bạn học lớp mười của cô. Mười năm trước, cô không nói ra lời của bản thân, hiện nay chính miệng anh nói cho cô biết. ***   #REVIEW: YÊU Tác giả: Dạ Mạn Thể loại: Hiện đại, song hướng yêu thầm, chia xa gặp lại Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Tâm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu Giới Thiệu: Một hôm, cô đi học thay em họ thì phát hiện thầy giáo là bạn học lớp mười của cô. Mười năm trước, cô không nói ra lời của bản thân, hiện nay chính miệng anh nói cho cô biết. Đây là một cuốn truyện cũ, motip không mới, độ dài không dài, khoảng 100k chữ Trung, tác giả đã sửa lại bản thảo khá nhiều lần, được bạn Tiểu Mập Mạp bên LQĐ edit, chất lượng edit khá tốt, và mình đoán là bản edit này không phải là bản mà tác giả đã chỉnh sửa. Tên gốc của truyện là “Anh thích em như thế đó”, một cái tên không phải hay nhưng phần nào nói được tình yêu của nam chính. Nói đơn giản thì đây là một câu chuyện yêu thầm thời phổ thông, mười năm sau gặp lại liền viên mãn. Đôi khi chỉ là kiên trì một chút sẽ chờ được người kia bước tới. Văn phong nhàn nhạt nhưng lại toát lên sự ấm áp giữa ngày đông, nửa sau truyện hơi dong dài nhưng tổng thể đọc ổn. Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân là bạn học lớp 10. Cả hai người đều thầm mến nhau nhưng không dám nói. Đến lúc đằng trai định tỏ tình thì số trời đã định “không thành”. Họ gặp lại nhau khi anh du học Havard về, cố tình đến dạy môn toán cao cấp ở Đại học C. Còn cô là nghiên cứu sinh của đại học C, trùng hợp đi học hộ em gái tiết toán cao cấp. Tuyến tình cảm của truyện thể hiện đúng theo kế hoạch theo đuổi của nam chính: “Giai đoạn đầu phát triển rề rà lặng lẽ, giai đoạn sau đột nhiên phát triển đột ngột.” Lâm Mặc Tuân là anh chàng đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng, lớp trưởng ba năm thời phổ thông. Anh vốn lạnh lùng như thế nên không ai có thể tưởng tượng được chuyện yêu đương với một khối băng là thế nào. Còn Cố Thanh Đồng là cô nàng xinh xắn, tóc dài thướt tha, cán bộ môn Văn, dịu dàng, hiền lành nhỏ nhẹ. Cuộc đời cô từng là một xô máu chó, vậy nên đã từng mắc chứng uất ức, đã từng nghỉ học, đã từng bỏ lỡ Lâm Mặc Tuân. Bạn từng nghe câu ‘Trời sinh một đôi, đất sắp một cặp’ chưa? Có thể dùng câu đó để hình dung về hai người họ. Trong tình yêu, Lâm Mặc Tuân là người dịu dàng chu đáo, anh từng bước lặng lẽ xen vào cuộc sống cô, chăm sóc yêu thương cô. Cuộc đời này làm gì có nhiều thứ gọi là ‘hữu duyên’, đều là do đôi bàn tay Lâm Mặc Tuân sáng tác cả mà thôi. Cô đi đám cưới bạn học lớp 10? Anh đi. Người ta nói cô mặc đồ đôi với người đi cùng cô đến đám cưới sao? Anh lỡ tay làm rớt rượu lên vest của người ta khiến người đó không thể mặc đồ cùng màu với cô nữa. Cô dùng wechat sao? Thế thì anh cũng dùng. Cô để avatar là hình xương đầu cá sao? Thế thì anh để avatar là hình hoạt hình mèo ăn cá. Từ khi về nước, đi chọn nhẫn cưới cùng bạn, anh đã mua một chiếc nhẫn hiệu Darry ‘cả đời chỉ một chân tình’ trao chọn cho Thanh Đồng. “Thanh Đồng, em không biết anh yêu em như nào đâu, mười năm rồi”. “Tôi đã chờ mười năm, chút thời gian này có là gì?” “Thầy ấy nói, thầy ấy đang yêu một người”. “Tôi đã trở về, may là không quá trễ” Điều mình thích ở câu chuyện này là sự kiên định trong tình yêu, lòng tin tưởng dành cho nhau giữa hai người họ. “Thanh Đồng, em có thể quang minh chính đại ngắm anh”. “Lúc này năm sau, anh nấu cơm, em nghỉ ngơi. Sau này, em bế con, anh nấu cơm. Em thấy thế nào?” Không phải chỉ mình Lâm Mặc Tuân kiên trì, mà Cố Thanh Đồng cũng kiên trì, cố gắng rất nhiều, bỏ qua tình cảm của người bạn thân rất thân, dù cô cảm thấy có lỗi, cảm thấy đau lòng nhưng không yêu là không yêu. Trái tim cô từ năm lớp 10 đã dành cho một người, lặng lẽ cất giấu những kỷ niệm cỏn con về người đó trong hộp ký ức. Anh chính là diễm ngộ lớn nhất trong cuộc đời cô. “Mặc Tuân, em yêu anh, có lẽ là từ năm lớp mười”. Thời khắc đẹp nhất cõi đời này, chính là khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn. Một câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng. Khi đọc xong mình muốn nói: Cầu cho những tấm chân tình có thể đến với nhau. *** Cố Thanh Đồng lên lớp sớm hai mươi phút, lúc này cả phòng học cộng thêm cô mới là ba người. Cô chọn vị trí ở cuối lớp, ngồi xuống, lấy quyển Văn học lịch sử châu Âu ra. Thời gian dần trôi qua, các sinh viên lục tục vào phòng. Vào phòng có rất nhiều thể loại, có người cầm bữa sáng trên tay, có người gọi điện thoại, ngáp, vân vân. “Các cậu mau lên, mình chiếm được ba chỗ.” Một quyển sách đặt bộp xuống bàn, cách xa hai chiếc bút. “Ghế sau cũng bị người ta giành hết rồi, a a a hơn nữa mình giữ chỗ bàn đầu cho các cậu.” Đây là tiết toán, xem ra dù là sinh viên học chuyên ngành này cũng không có vẻ gì là thích tiết này lắm. Cố Thanh Đồng hé miệng cười, hơi cúi đầu liếc quyển sách trên tay. Trong phòng không yên tĩnh nhưng cũng chẳng ồn lắm, chỉ có những tiếng xì xào nho nhỏ. Bất thình lình tiếng ồn ào biến mất, thay vào đó là yên lặng như tờ. Cố Thanh Đồng vẫn cúi đầu không để ý, xem ra thầy giáo tới, phải vào học rồi. Phía trước bỗng truyền đến mấy tiếng bàn tán xôn xao. “Đổi thầy giáo à?” “Đây là ai?” “Ôi trời ơi. Đừng nói với mình đây là ông thầy Từ hóa trang nhé.” “Hiệu quả tốt ghê.” Phòng học vừa yên tĩnh lại nhốn nháo cả lên, chỉ có điều bên trong bao gồm rất nhiều tâm tình, chính là kích động đã bị kiềm chế. Cố Thanh Đồng ngẩng đầu, ánh mắt dõi về đằng trước. Trên bục giảng là một bóng dáng khôi ngô sạch sẽ. Trong đôi mắt trong suốt của Cố Thanh Đồng phản chiếu bóng dáng kia, áo sơ mi trắng muốt phối với chiếc quần ka – ki. Chữ viết bằng phấn trắng trên chiếc bảng đen còn lưu lại từ tiết trước đã được anh lau sạch. Anh xoay người, bên tai cô liền vang lên tiếng hít không khí. Cô không có cỗ máy thời gian của Doraemon, nhưng người trước mắt… Cố Thanh Đồng giật mình. “Chào các bạn. Vì giáo sư Từ ra Bắc tham gia nghiên cứu học thuật, nên môn toán cao cấp kì này sẽ do tôi phụ trách. Tôi tự giới thiệu, tôi tên Lâm Mặc Tuân, hai chữ mộc.” Anh cầm phấn nhanh chóng viết tên của mình lên bảng đen, nét chữ cứng cáp linh hoạt. Khóe miệng anh duy trì độ cong vừa phải: “Chúng ta học tiết đầu tiên, tiết thứ hai tôi sẽ chừa ra mươi phút đồng hồ.” Không cần nói cũng biết. Hơn chín mươi người không ai dị nghị gì, mà còn vô cùng phối hợp. Thông qua chiếc mic, giọng nói thanh nhã của anh truyền tới mỗi một góc nhỏ trong phòng học. “Về đường cong tích phân hình cung, theo giả thiết của khái niệm thì phía bên trong có một đoạn đường cong hình cung có khối lượng, một phần cong ở phía trên dày hơn một ít, thường ở bên trên, cách xa điểm cong cuối cùng của hình cung, ta tính toán khối lượng của hình cung ngay tại điểm này…” Cố Thanh Đồng hé mắt nhìn đồ thị trên bảng, còn có những con số làm người khác đau đầu kia nữa. Cô trợn mắt lên nhìn, khóe môi bất đắc dĩ giật giật. Cô ngẩn ngơ nhìn mấy chục cặp mắt của mọi người đang tập trung trên bục giảng. Quả nhiên, sự thật lại chứng minh thêm một lần nữa, hình tượng của giáo viên quả thực rất quan trọng đối với vấn đề học tập của sinh viên, nhất là đối với những con người chỉ thích cái mẽ bên ngoài như này. Hiệu quả của tiết học này không phải tốt bình thường. Lúc nghỉ giữa giờ, Cố Thanh Đồng đi toilet. Trải qua năm dài tháng rộng, toilet chính là nơi tập trung bát quái. “Nếu thầy Lâm lên lớp từ kì trước, nhất định mình sẽ không bùng hết các tiết toán cao cấp.” “Đúng đúng, nội dung thày dạy sâu sắc, lời lẽ dẽ hiểu, toán cao cấp không khó lắm, thì ra mình có thể nghe hiểu.” “Khoa mình có giáo viên mới từ bao giờ thế.” “Này, các cậu mau lên, đổi giáo viên rồi. Lại còn không điểm danh nữa chứ, cậu mau tới đi, đến ngắm trai đẹp.” Lúc Cố Thanh Đồng trở lại phòng học, ánh mắt cô vô tình rơi vào bục giảng, Lâm Mặc Tuân đang nói chuyện với một nam sinh, anh hơi nghiêng người. Vào tiết, rõ ràng số người trong phòng học đông hơn tiết trước rất nhiều. Cô nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện bàn đầu đã ngồi đầy người, đều là nữ sinh. Thật ra cô tính toán chỉ lên một tiết rồi rời đi. Chỉ có điều thầy giáo này dạy toán không tệ. Đến lúc tiết thứ hai chỉ còn mười phút tan lớp thì Lâm Mặc Tuân đã giảng xong nội dung bài học: “Bài học tiết này kết thúc, mọi người còn chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi.” “Thưa thầy, hỏi vấn đề gì cũng được phải không?” Lâm Mặc Tuân gật đầu một cái: “Có thể, nhưng tôi có quyền giữ vững im lặng.” Trên khuôn mặt anh là sự vui vẻ nhàn nhạt. Mọi người cười ồ lên, tự nhiên không bỏ qua cơ hội này. “Thầy Lâm, năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi.” Ánh mắt Cố Thanh Đồng hơi đổi. Hai mươi nhăm tuổi. “Tháng tám vừa rồi, tôi vừa tròn sinh nhật hai lăm tuổi.” “Wow, trẻ quá.” “Thầy Lâm, bọn em rất tò mò, thầy tốt nghiệp trường nào vậy?” Tiếp một nữ sinh nữa đặt câu hỏi. “Havard.” Lại một tràng tiếng than. “Thầy Lâm….” Con mọt sách của lớp lên tiếng, một bạn nữ ngồi sau cậu ta kéo vạt áo tỏ ý rất không muốn cậu ta hỏi vấn đề này: “Em có một thắc mắc, toán cao cấp là môn học khô khan như ngói, thầy có bí quyết gì không?” Hơn nửa học sinh trong lớp xị mặt xuống, vấn đề này không thích hợp để hỏi trong trường hợp này tí nào cả, phí của! Lâm Mặc Tuân nhìn cậu ta, hơi trầm ngâm nói: “Môn toán cao cấp không giống Trung văn và ngoại ngữ, thực ra thì thiên phú rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là chịu được cô quạnh.” “Được rồi, sắp hết tiết rồi, bây giờ tôi có chuyện cần làm.” Bỗng anh cười một tiếng, lấy danh sách lớp ra: “Điểm danh.” “Mẹ ơi, sao lại thế chứ.” “Thầy, thầy âm hiểm thật đấy.” “Hôm nay điểm danh lớp Một, Trần Thành.” “Có.” “Trần Dương.” … Cố Thanh Đồng đếm thầm, lớp này có chín người họ Trần, hai người họ Trình. Tiếng phổ thông của thầy giáo mới rất chuẩn, từ đầu đến cuối phân chia giọng mũi rất rõ ràng. “Tiếu Vũ Đồng.” “Có.” Cố Thanh Đồng khó thở, giơ tay. Cô bắt gặp ánh nhìn quan sát từ đằng trước, ánh mắt đờ ra trong chốc lát. Hết tiết, Cố Thanh Đồng vội vã thu dọn sách vở, cô còn phải lên lớp. Cô em họ gọi điện đến: “Chị, hôm nay thầy có điểm danh không?” “Chị về sớm, không biết hết tiết có điểm danh hay không.” Cô thờ ơ trả lời, lúc ra khỏi lớp, ánh mắt lướt qua bục giảng. “Chị!” Tiếu Vũ Đồng quát lên: “Sao chị lại thế hả?” Cô Thanh Đồng biết cô em họ sắp nổi bão, liền giơ điện thoại ra xa: “Tiểu Vũ, nếu em dám bùng tiết nữa, chị sẽ nói chú biết chuyện em viết tiểu thuyết.” Tiếu Vũ Đồng lập tức hạ giọng: “Chị, chị gái ruột thân mến, em xin chị đấy. Em đảm bảo đây là lần đầu em bùng tiết, thật đấy! Chị cứ yên tâm, môn toán kì này em sẽ không cúp.” Cô nhanh chóng về kí túc xá, tay vẫn giơ cạnh đầu. Cố Thanh Đồng nghe giọng nói hấp tấp của cô em họ, chậm rãi bước đến chỗ gửi xe, cố nén cười. Ừm, có vẻ tâm tình không tồi, lần này bỏ qua cho nó thôi: “Chị phải lên lớp, cúp máy nhé.” Tiết trời tháng mười, lúc ngang qua tàng cây hoa quế vẫn có thể nghe thấy hương thơm thoang thoảng. Trong sân trường học sinh qua lại như thoi đưa, Cố Thanh Đồng nhìn đám đông đang di chuyển phía trước, chợt trước mắt hiện lên bóng lưng ấm áp kia. Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Thế giới rộng lớn là vậy, sau bao năm lại gặp lại anh ngay chỗ này. Lâm Mặc Tuân, bạn học năm lớp mười của cô. Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Dạ Mạn.
Sở Sở
Con gái khi yêu lại rất tin vào lời hứa của con trai, làm mọi thứ cho người ấy. Cũng như Mục Sở Sở vào mùa hoa nở năm ấy đã có người từng nói với cô: "Chờ sau khi chúng ta ra ngoài, anh nhất định sẽ cưới em." Mục Sở Sở cho rằng, cô gả cho Trần Kính Đông là chuyện nước chảy thành sông. Sau này cô mới biết được, thì ra, có vài chuyện đã sai một lần, sẽ muôn đời không thể sửa... *** Đêm, hơi lạnh. Mục Sở Sở cứ đứng yên lặng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt không buồn không vui. Trần Kính Đông đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cực rét lạnh nhìn cô, mũi phát ra tiếng hừ lạnh khiến cho người ta sợ hãi: "Độc phụ này, cô biết rõ Liễu Liễu đã có thai, cô còn muốn đẩy cô ấy, cô có biết, cô đẩy cô ấy, cũng giết chết con của tôi..." Mục Sở Sở nghe xong chỉ khẽ cười một tiếng, chỉ là cười cực cứng nhắc, cười cực cô độc... Cô biết, Trần Kính Đông hận cô, không, là hận chết cô. Có lẽ y nằm mơ cũng muốn cô chết đi. Cô chiếm vị trí vốn nên thuộc về một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó tên là Tần Liễu Liễu, Trần Kính Đông nói, đó là tình cảm chân thành của y. Tình cảm chân thành? Mục Sở Sở cảm thấy vô cùng nực cười, ở trong sơn động đó, Trần Kính Đông từng nói rõ, người y muốn kết hôn là cô. Nhưng mới qua bao lâu, cô ở trong lòng y, đã chẳng còn là gì nữa, chỉ là một độc phụ đê tiện, một sự tồn tại dư thừa. Có lẽ nụ cười của Mục Sở Sở quá mức châm chọc, bỗng nhiên gương mặt Trần Kính Đông cực kỳ khó coi, y như con sư tử nổi giận, xông tới nắm chặt cổ họng Mục Sở Sở. Nháy mắt, lưng cô dán lên vách tường, lạnh lẽo tận xương. Mục Sở Sở nhìn thấy màu đỏ sẫm trong mắt Trần Kính Đông, cô bị bóp đến không phát ra tiếng được, hơn nửa ngày mới mở to hai mắt, gằn từng tiếng hỏi y: "Anh...muốn giết tôi?" Lòng, đau như muốn vỡ ra, từ từ lăng trì từng dao một. Nhưng cô lại quật cường không chịu rơi lệ. Năm năm hôn nhân, dieendaanleequuydoon – V.O, tất cả nước mắt đã sớm chảy khô, cô bây giờ, chỉ là buồn phiền kéo dài hơi tàn mà thôi... Ánh mắt Trần Kính Đông tràn ngập sát khí, y ra tay vô cùng ác độc, không để chút lối thoát nào, nếu giết người không phải đền mạng, có lẽ, y thật sự sẽ giết Mục Sở Sở. Y nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập hận thù: "Cô đừng cho là tôi không dám động đễn cô, nếu Liễu Liễu xảy ra chuyện gì không hay, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, tôi sẽ cho cô lấy mạng đền mạng..." Lời nói lạnh lẽo không hít thở nổi. Mục Sở Sở chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân. Y vì người phụ nữ kia, thật sự sẽ giết cô... Cô là gì chứ? Yêu y mười năm, một hồi trò cười. Trần Kính Đông hừ lạnh một tiếng, buông lỏng cô ra, lập tức xoay người đi vào phòng bệnh. Cách một bước tường, cô nghe được giọng của Trần Kính Đông cực kỳ dịu dàng: "Liễu Liễu, không sao hết, ngoan, không sao, anh sẽ luôn luôn ở đây với em, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm hại em nữa, tuyệt đối không..." Mục Sở Sở nghe thấy tiếng khóc kể như tiếng kêu rên của Tần Liễu Liễu, cô ta đấm đấm ngực Trần Kính Đông, từng chữ đều như đổ máu: "Kính Đông, con của chúng ta không còn, con của chúng ta không còn, là con tiện nhân Mục Sở Sở kia, là cô ta hại chết con của chúng ta, Kính Đông, anh nhất định phải báo thù cho con của chúng ta, nhất định phải báo thù cho con..." Mục Sở Sở dựa lên vách tường, bỗng nhiên cười "ha ha" một tiếng, cười vô cùng bi thương... Cô biết, cô chưa bao giờ đẩy ngã Tần Liễu Liễu, cô càng biết là, Tần Liễu Liễu lừa Trần Kính Đông. Nhưng, Trần Kính Đông chỉ tin lời Tần Liều Liễu nói, cũng không tin cô. Mặc dù cô giải thích, vậy cũng là dư thừa. Trận chiến này, cô thua hoàn toàn, thua tình yêu, thua tôn nghiêm, cũng thua bản thân mình... Mời các bạn đón đọc Sở Sở của tác giả 099.