Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chúng Ta - Tân Di Ổ

Theo bạn, thời gian dành cho một cuộc tình là bao lâu? 1 năm – là thời gian tình yêu đẹp nhất, là những vị ngọt nếm rõ trên đàu môi mỗi chúng ta. 5 năm – là thời gian tình yêu thử thách nhất, là những vị đắng, chat và cái mằm mặn của nước mắt ai rơi. 10 năm – là những khoảng thăng trầm mỗi người tĩnh lại sau nhưng biến cố cuộc đời. Có thể ly, hợp cũng có thể vẫn bên nhau như lúc bắt đầu. Vậy tình yêu hai mươi tám năm gọi là gì? Cái tên nào mới có thể hợp được với nó? “ Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau”. Kỳ Thiện và Chu Toản sinh ra chỉ hơn kém nhau đúng một ngày, từ bé đã được người lớn hai bên xem nhau là “ tiểu oan gia”, gần như mọi người đều cho rằng, sớm muộn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nào ngờ,  họ lại giữa được mối quan hệ bạn nối khố thân thiết này suốt hai mươi tám từ lúc còn nằm trong nôi đến hiện tại. Đối với Kỳ Thiện, Chu Toàn giống như một con diều vậy. Anh cao ngạo, rực rỡ đến lóa mắt bay lượn trên trời hè. Trời sinh ra anh tiêu dao, tự tại. Còn cô nắm sợ dây diều đó trong tay nhưng dù diều có đẹp đến nhường nào, bay cao đến đâu, người người có trầm trồ ngước nhìn thì có tích gì? Gió thổi về phía nào, anh sẽ bay theo về phía đó dù cô có cầm thì cũng chẳng thể kéo anh về hướng mình. Thứ duy nhất cô có chính là sợ dây kia diều mà thôi. Điều mà Kỳ Thiện thật sự muốn là một người bạn đời ổn định, một tình yêu nương tựa vào nhau. Cô tốn bao nhiêu thời gian để trao trái tim cho một người, thì cũng tốn từng ấy thời gian để lấy lại nó. Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên “Chu Toản”. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn. Câu hỏi vẫn luôn canh cánh nơi đáy lòng cô, hãy cứ để thời gian trả lời!  *** Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! *** Review bởi: Tạ Thu Ngân - fb/hoinhieuchu   “Thứ em có thể cho anh là những hồi ức đã bỏ lỡ suốt 28 năm bên nhau của chúng ta.”  Yêu một người có thể yêu đến bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm là quá dài, mười năm thành cổ tích. Hai mươi tám năm thì tình yêu có lẽ đã tan thành một phần máu thịt. Hai mươi tám năm đi qua, Kỳ Thiện đã từng sợ hãi, từng từ bỏ, từng gắng để thời gian mài mòn những rung động kéo dài suốt từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn, thế nhưng năm tháng vẫn thương tình, nên đã cẩn thận gói ghém những niềm yêu và giúp cô gìn giữ thật kĩ nơi đáy tim mình.  Hầu hết những chuyện tình thời niên thiếu đều trải qua những bước thăng trầm hệt như câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện: Cảm giác rung rinh đầu tiên ngỡ như cơn say nắng vào buổi còn hồn nhiên; Nỗi băn khoăn âu lo khi thời gian đi qua và dần phát hiện mình đã đem lòng yêu ai đó; Những hồi hộp, trăn trở, phân vân giữa có hay không thổ lộ, được chấp nhận hay bị chối từ; Những hờn ghen, giận dỗi trẻ con; Và nếu không may mắn thì sẽ còn là cả niềm tiếc nuối vì không có được hoặc đã để mất đi người ta rất yêu vào giữa độ thanh xuân đang đẹp nhất. Đây là cuốn tiểu thuyết Tân Di Ổ dùng để đánh dấu sự kết thúc dòng tiểu thuyết thanh xuân của chị, bởi vậy, chị vun vén cho câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện đầy đủ những cảm xúc của tình yêu tuổi trẻ. Và như thế, “Chúng ta” trở thành bài ca rất đẹp cho những người muốn tìm lại một quãng thanh xuân.  Chu Toản và Kỳ Thiện sinh cách nhau một ngày, lớn lên bên nhau từ độ còn nằm nôi. Những tháng năm đẹp nhất là những tháng năm hai đứa trẻ ngồi chơi nơi hiên cửa, là những ngày Chu Toản đứng dưới khoảng sân nhỏ ngóng lên ban công phòng Kỳ Thiện, những tối cậu trèo cửa sổ mang một món quà vào phòng cô và đùa vui bằng câu chuyện Công Chúa Tóc Dài. Suốt bao nhiêu năm, Chu Toản đi đến nơi nào cũng nhớ mang về cho Kỳ Thiện một món đồ nho nhỏ xinh xinh, để cô nâng niu cất vào chiếc rương báu vật giấu ở trong phòng. Trong tim Kỳ Thiện, những ngày ấy từng là những ngày đẹp tới độ gió dường như êm hơn và đến màu nắng gắt cũng hóa thành sắc màu lung linh nhất. Nhưng cùng với đó, họ lớn lên, những biến đổi của cuộc sống, những nghĩ suy phức tạp của tuổi trưởng thành, và cả những lần vô tình làm tổn thương nhau dần khiến cô sợ hãi. Tuổi thơ bỗng chốc hóa thành con sông lớn, mặt nước đẹp đấy nhưng bởi không thể bơi nên chẳng dám đến gần.  Chu Toản không phải là chàng trai hoàn hảo. Cậu có cả một loạt những tính xấu của một chàng trai mới lớn: ác miệng, mập mờ, lúc nắng lúc mưa, đôi khi ương bướng và cực đoan đến khó hiểu. Cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ, sự tan vỡ từ sớm của gia đình khiến cậu mất lòng tin. Ngược lại, Kỳ Thiện có trọn vẹn những gì cậu khao khát: Một ông bố hết mực yêu thương vợ con, một bà mẹ biết cảm thông và thấu hiểu. Kỳ Thiện lớn lên trong sự bảo bọc, cô là viên ngọc quý, là tấm gương soi thấu những cảm xúc thật nhất nơi Chu Toản. Những ngày bên Kỳ Thiện, yêu ghét khóc cười đều xuất phát từ trái tim. Chính điều ấy khiến cậu đâm sợ hãi Kỳ Thiện. "Cậu nói xem, sau này tớ sẽ ra sao? Chúng ta rồi sẽ thế nào?" Đó là câu nói Chu Toản thủ thỉ bên cạnh Kỳ Thiện vào buổi tối trước ngày cậu băng đại dương để xa cô cả nửa địa cầu. Mười tám tuổi, cả hai còn quá trẻ để định hình rõ tình cảm của mình, nên cứ ngây ngô vô tình đẩy đối phương ra xa. Và rồi cái "sau này" trong lời Chu Toản gom góp sự đổi thay của cả hai người. Sau này, Chu Toản trưởng thành, những phân vân thuở thiếu thời bay biến hết, cậu biết rõ Kỳ Thiện là người cậu cần, nên tính toán chi li, nối từng đoạn dây, giăng từng bẫy nhỏ kéo cô trở về. Sau này, Kỳ Thiện trưởng thành, nỗi buồn đau và thất vọng trước sự mập mờ của Chu Toản còn đó, cô tự nhủ Chu Toản không phải người mình cần, một người phụ nữ trưởng thành mong cầu nhất là bình an, cô sợ những gió bão không để trái tim yên lành khi ở bên Chu Toản. Thế là cuộc rượt đuổi lại bắt đầu, nhưng lần này, hai người đổi vai. Quá trình biến đổi tâm lý của cả hai được miêu tả vô cùng thản nhiên, trong nét thản nhiên có sự cuốn hút ngầm mang cái chất rất riêng của Tân Di Ổ.  Cũng giống như những tiểu thuyết khác của Tân Di Ổ, bên cạnh cặp nhân vật chính, hệ thống nhân vật phụ cũng được xây dựng tỉ mỉ, chăm chút kĩ càng. Chúng ta sẽ cảm thấy bức bối đến ngạt thở trong tình yêu mãnh liệt nhưng cũng cực kì dày vò của Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam. Chúng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều cho dòng kỉ niệm thuở rong chơi vô tư nơi núi rừng bao la của Thanh Khê và Chu Tử Khiểm. Chúng ta sẽ hơi cáu gắt nhưng rồi vẫn lắc đầu và mỉm cười cảm thông trước cách yêu trẻ con, bướng bỉnh nhưng bền bỉ và khăng khăng chấp nhất của Tần Lung. Ta cũng sẽ chìm trong quãng thời gian tuổi trẻ của Chu Yến Đình, và biết đâu trong một thoáng vẩn vơ cũng mong thanh xuân của mình từng có một thời như thế - một thời xinh đẹp, nồng nhiệt, nổi loạn và rực sáng. Kèm theo đó, vì là cuốn tiểu thuyết chia tay dòng văn học tuổi trẻ của Tân Di Ổ, nên chị đã để người đọc gặp lại Trịnh Vi, nghe về Lâm Tĩnh, nhắc tới Hàn Thuật, và thoáng chút tin vui của ai đó có lẽ là Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Người đọc sẽ yên lòng khi nhận ra cuộc sống của tất cả những nhân vật mà họ yêu quý đều ấm êm, và hẳn là Chu Toản cùng Kỳ Thiện cũng sẽ được bình an như thế.  Tựu chung lại, “Chúng ta” có đủ những gì người đọc cần tìm trong một cuốn tiểu thuyết thanh xuân. Có sách vở, trường lớp, bạn bè. Có những ngập ngừng, lo âu của một cô học trò khi “say nắng”. Có mối tình đầu trong trẻo, đơn sơ. Có những ngày rủ nhau rong chơi, có lần đầu hai người nhấp thử một ngụm rượu cay, một tối chàng trai dạy cô gái tập tành hút thuốc. Có những báu vật được anh gom lại gửi về cho cô từ khắp những phương trời từng đặt chân đến. Có cái hôn đầu tiên rất nhẹ. Đêm đầu tiên thoáng qua. Có lời tỏ tình dõng dạc giữa chốn đông người, lời cầu hôn ngập ngừng nhưng cũng hồn nhiên như trẻ thơ sau khi đã trải qua nửa đời dâu bể. Có lạc mất, tìm thấy, ra đi rồi trở về. Và cả một hành trình tình yêu đơm mầm, kết hoa, héo úa rồi lại được vun xới tưới tắm để bung nở lại. Không có sóng to bão lớn, chẳng cần hận thù dằn vặt, chỉ là câu chuyện kể lại quá trình hai con người làm thế nào để nhận ra tình cảm nồng nhiệt giữa biển lặng gió êm, rồi từ từ dựng xây, vun xới. Năm tháng ưu ái thanh xuân của Chu Toản và Kỳ Thiện, nên gói bọc lại những gì đẹp nhất trong một chiếc hộp hình cuốn sách, tặng cho những người muốn xem. Và như thế, “Chúng ta” trở thành món quà gửi về tuổi trẻ.  “Điều đẹp nhất trong tình yêu, là ‘anh’ và ‘em’ cuối cùng có thể trở thành ‘chúng ta’.” Với gia tài sáng tác đồ sộ của Tân Di Ổ, “Chúng ta” không hẳn là câu chuyện thu hút nhất. Nhưng nếu người đọc đang muốn tìm một tiểu thuyết thanh xuân khá trọn vẹn với văn phong đẹp, chắc chắn đây vẫn là một sự lựa chọn xứng đáng.   Mời các bạn đón đọc Chúng Ta của tác giả Tân Di Ổ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cho Tới Bây Giờ Tùy Em
Lâm Khả Uy và Hình Lỗi đã quen biết nhau mười năm. Từ khi cả hai chưa có gì cho đến hiện tại một người đã trở thành vua của loại nhạc Rock and Roll, được ngàn người hâm mộ, còn một người vẫn chỉ là cô trợ lý trang điểm nhỏ nhoi. Vốn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng trong quá khứ vì một lần vui quá trớn mà cả hai đã mắc sai lầm và từ đó sai lầm cứ tiếp nối sai lâm cho đến bây giờ. Lâm Khả Uy hàng ngày vẫn chăm sóc anh, lo lắng cho anh từng miếng ăn giấc ngủ… Cô và anh ăn chung, ngủ chung, cô có thể thoải mái qua nhà anh, anh cũng rất tự nhiên khỏa thân đi lại trước mặt cô  ( chú thích là anh này thích ngủ khỏa thân nha các nàng =]] ), hai người bọn họ sinh hoạt với nhau chẳng khác gì những đôi vợ chồng lâu năm. Trên bàn ăn anh cần gì chỉ cần liếc mắt là cô đã hiểu, bạn bè của cả hai đều phải công nhận Cô và anh ăn ý một cách quá đáng. Nhưng bạn bè cũng hiểu anh chỉ xem cô là bạn. Còn đối với Hình Lỗi, anh sủng cô, lo lắng cho cô nhưng anh luôn tâm niệm bọn họ chỉ là bạn, không phải người yêu. Lúc lưu diễn ở xa biết cô bị bệnh sẽ không chịu đi bác sĩ, anh bỏ ngay buổi phóng vấn buổi tối để bay về bên cô. Anh thích ở cạnh cô, để cô ngủ bên mình hay sinh hoạt chung ăn ý của bọn họ hàng ngày, không biết tự lúc nào trong nhận thức của Hình Lỗi đó đã là sự thật hiển nhiên. Nhưng anh vẫn không nhận ra là mình đã yêu cô. ( Thanh niên đầu đất điển hình là đây thưa quý vị ) Anh vô tình khuyến khích cô thử kết giao một mối quan hệ mới để rồi làm cho bản thân cảm thấy khó chịu, mà theo mình thì nam chính có vẻ đầu gỗ trong chuyện tình cảm và có xu hướng thích tự ngược tâm mình . Tiêu biểu là việc anh bảo cô quen người mới, nhưng đứng trên lầu thấy người ta đưa cô về lại ôm một bụng tức tối, cuối cùng còn gọi điện kiếm lý do phá đám . Mãi cho đến sau này được “ăn đấm” từ bạn bè và trải qua những biến cố nho nhỏ Hình Lỗi mới nhận ra được tình cảm của mình. Truyện tương đối nhẹ nhàng, tình yêu của nam nữ chính kiểu lâu năm, mưa dầm thấm đất, chị nữ chính đã sớm nhận ra nhưng lại không buông bỏ được, nên cứ để mọi chuyện đều tùy nam chính. Nam chính mặc dù hơi đầu gỗ, nhưng đối xử với nữ chính rất tốt, không có tiểu tam tiểu tứ gì cả. Cuối truyện cách anh lên kế hoạch lừa nữ chính về tay mình cũng rất dễ thương. Truyện khá hay, thích hợp để đọc thư giãn. _____________ Review by Pisà *** Ngu ngốc! Anh đúng là một tên đầu heo chậm chạp ! Vẫn luôn cho rằng mình với cô chỉ là bạn bè đơn thuần giữa nam và nữ Nhưng thử hỏi bình thường có ai sẽ vì người bạn khác phái mà xử lý việc nhà ! Có khi còn cùng nhau lên giường mà cũng không có lấy một câu oán hận? Chỉ cần có mắt thì đều nhìn ra được tâm ý mà anh đang cất giấu Chỉ có anh là mắt mù tâm cũng mù, đến chết vẫn không chịu thừa nhận có tình cảm với cô. Thậm chí còn cố nén sự ghen tỵ mà khích lệ cô kết giao cùng với nhiều người đàn ông. Đi một vòng lớn thì mới nhận ra được trong lòng anh thích nhất chính là người nào. Mười năm nay cô một chút lại một chút dung nhập vào cuộc sống của anh. Vậy nên không có ai có tư cách cướp cô đi từ bên cạnh anh! Công việc hàng đầu trong kế hoạch theo đuổi vợ chính là phải diệt trừ tình địch! Lợi dụng bản thân là bạn bè thân thiết kết hợp với lực lượng truyền thông đến bức cưới. Ép cô chỉ có thể lựa chọn cùng với anh bước lên thảm đỏ… Mời các bạn đón đọc Cho Tới Bây Giờ Tùy Em của tác giả Hắc Khiết Minh.
Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang
Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang là một câu chuyện cõi âm, viết về con đường tình yêu của Diêm Vương tìm cách thu phục trái tim Mạnh Bà. Ba mươi năm trước, nàng đội mũ phượng đeo khăn voan, lòng tràn đầy hân hoan chờ đợi người yêu tới rước về làm vợ, lại bị một nữ tử độc tài cưỡng ép mang đến cõi U minh, từ nay về sau trở thành người nấu canh bên cầu Nại Hà, không được luân hồi chuyển thế. Cho nên nàng hận nàng ấy, mặc cho nàng ấy tìm mọi cách thân cận, uy hiếp hoặc lấy lòng... nàng đều cự tuyệt tận ngàn dặm. Thế nhưng, đến khi cuối cùng người nọ bằng lòng buông tay, rời nàng mà đi, nàng chợt không biết phải làm sao. Lẽ nào thật sự... vì hận mà sinh yêu sao... *** "Mẫu thân, con không muốn đi tu luyện, con vẫn muốn ở bên người." "Mẫu thân, Bồng nhi nhớ người." "Bồng nhi muốn mẫu thân ôm..." Trong hình, một tiểu cô nương mặc váy dài đang dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tựa như bánh bao sữa mềm mịn khiến người nhìn không kiềm chế được cảm xúc muốn cắn một miếng. Bé chu mỏ, vươn hai cánh tay, thanh âm non nớt làm nũng: "Ôm con đi mà..." ... "Ai dà..." Diêm U yên lặng thở dài, nàng ngừng bút, đồng thời cắt đứt dòng tưởng tượng trong đầu mình. Đau lòng quá, nếu con mình cũng biết làm nũng, kề cận với mình thì tuyệt vời biết bao. Tuy nhiên ở hiện thực, tiểu công chúa thì luôn luôn tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt nàng, ngoan ngoãn nhưng xa cách, khác hẳn với con nhà người ta (nhà Tư Đồ Ngu chẳng hạn)... Diêm U nhíu mày, ai oán liếc nhìn tiểu cô nương ngồi ngay ngắn cách mình không xa. Đứa con của nàng và Mạnh Vãn Yên ra đời ngay tiết đầu xuân, đúng vào thời điểm mưa phùn của tháng ba, tháng tư trên nhân gian, hoa hạnh nở rộ, cây cối xung quanh bắt đầu tỏa hương, sinh trưởng um tùm. Các nàng dựa theo hiện tượng này để đặt tên cho con theo mùa mưa, lấy chữ là Bồng, ngụ ý sức sống mạnh mẽ, xinh đẹp thanh khiết. *Bồng = um tùm, tươi tốt. Lúc này tiểu Bồng nhi ngồi trước án kỷ đang chăm chú viết chữ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm cây bút lông nhụy lan, vì cúi đầu nên tóc mái trên trán cũng theo đó mà rũ xuống, che khuất đôi lông mi cong dài. Mời các bạn đón đọc Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang của tác giả Phong Nguyệt Bạc.
Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Hắn, chán ghét cuộc sống nơi Las Vegas sầm uất, âm thầm trốn sang Đài Bắc trốn việc. Hắn, do nổi máu anh hùng nghe tiếng hét trong TV liền tưởng có người gặp nạn liền đến ứng cứu. Nào ngờ không cứu còn đá bị nàng bị thương. Nàng, lạnh lùng như băng nhưng chỉ cần ở bên hắn là lại bộc lộ bản tính thật của mình. Ở bên hắn nàng không e dè, lại vô tình ngủ cùng giường với hắn rồi lại vô tình cho hắn mướn giường, vô tình cho hắn hiện diện trong cuộc sống nàng rồi cả trái tim nàng. Thế mà hắn, sau khi khiến tim nàng đập thình thịch lại từ biệt trở về Las Vegas. Không được, nàng nhất định phải đi tìm hắn… *** Kỳ quái, là hắn bị biến dạng hay là mắt nàng có vấn đề? Nụ cười mê người của hắn nàng một chút cũng không để ý Ngang nhiên nắm lấy tóc hắn thành cái bím tóc. Nữ nhân khác cả đời nguyện ý cùng hắn lên giường. Chỉ có nàng nằm bên cạnh hắn mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Là nàng e sợ bản thân không đủ tiêu chuẩn hay là hắn không đủ mê người? Vẫn là nàng căn bản không đối xử với hắn như một nam nhân. Nàng luôn mang cái mặt nạ lạnh lùng đối mặt với mọi người Ngẫu nhiên lộ ra sự dịu dàng cùng ngượng ngùng làm cho hắn tim đập thình thịch Hắn lấy làm tức giận vì nàng luôn vì đồ ăn mà đẩy hắn ra. Hắn nam nhân đầy sức quyến rũ lại không ai bì được mà lại thua kém mùi vị của thức ăn. Còn gì tàn khốc hơn nữa… *** _ Cô ấy là ai? _ Khải Quỳnh Sâm- Bart, mẹ của Hawke Bart. Ở thành phố bị Khiết Tây quay như chong chóng cả ngày, Ninh Ninh về Bart gia ăn cơm xong tắm rửa xong, vừa định lên giường ngủ thì Bạch Vân gõ cửa phòng. Ninh Ninh vừa mở cửa thì đã thấy Bạch Vân đưa cho cô một xấp poster. Tấm thứ nhất là một cô gái cao gầy với mái tóc vàng óng ánh. Cô gái xinh đẹp ấy có một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp. Màu mắt như biển sâu hút ấy khiến khí chất lạnh lùng của cô càng thêm quyến rũ. Ninh Ninh mở miệng hỏi. Câu trả lời của Bạch Vân không nằm ngoài dự đoán của cô. Cô mở trang thứ hai ra, vẫn là cô gái kia, lạnh lùng xinh đẹp khiến người khác không thể rời ánh mắt. Ninh Ninh tiếp tục tò mò xem thêm vài trang. _ Cô ấy cũng là người mẫu sao? _ Đúng! Bạch Vân ngồi bên cạnh Ninh Ninh cùng cô xem ảnh chụp. _ Lúc cô ấy còn sống là người mẫu nổi tiếng cả thế giới. Cô rất trẻ lại nhanh chóng nổi tiếng. Nhiều người ghen ghét bên cạnh, hơn nữa công việc bận rộn, cảm tình không trôi chảy, tạo nên áp lực quá lớn cho nên cô thường hay say rượu cùng… _ Hút thuốc phiện. Ninh Ninh nhỏ giọng mở miệng, cô đưa tay vuốt ve gương mặt cô người mẫu tóc vàng có đôi cánh màu đen sau lưng từ trên cao rơi xuống. Đó là thiên sứ bị đọa đày. Cánh tay bên phải bị thương rỉ máu, trong mắt chứa đầy đau thương. _ Em sao biết được? Bạch Vân có chút kinh ngạc. _ Trong ác mộng của Hawke thường hay nói mớ. Cô vẫn nghĩ ác mộng đó liên quan đến cha anh không ngờ lại là… Bạch Vân khẽ thở dài, dịu dàng nói. _ Khấu nói khi anh ấy đến đây. Hawke rất trầm lặng, miệng nói ra toàn lời khi dễ người khác. Đúng là một tiểu thiếu gia xinh đẹp nhưng cá tính mãnh liệt. Mỗi lần đều khiến Khấu đánh cho anh một trận. Nhưng sau khi Hawke gặp tai nạn xe cộ, ở trong bệnh viện hết nửa năm, Khấu không biết anh xảy ra chuyện gì. Khi Hawke tỉnh lại vẫn không nói một lời. Một hôm anh đến thăm Hawke thì thấy anh ấy bị trói trên giường. Hỏi ra mới biết tên thiếu gia ấy uống thuốc tự sát còn muốn chạy lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Vì thế họ phải trói anh lại, để tránh anh tự làm tổn thương mình. Ninh Ninh nghe được trong tim liền đau nhói, cô thử vài lần, mới có biện pháp mở miệng. _ Vì sao lại thế? _ Không biết! Mời các bạn đón đọc Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường của tác giả Hắc Khiết Minh.
Âm Duyên Kết
Nói ngắn gọn thì đây chính là một đoạn bi thương của một nữ nhân khi bị ép buộc gả vào nhà Bùi gia. Kết quả là đến lúc thành hôn thì nhà trai lại bày kế, sau đó còn lừa gạt để nàng phải có ‘âm hôn’ với con trai họ. Cuối cùng, không ngờ âm kém dương sai thế nào mà nàng lại bị gả nhầm cho một ma nữ ‘độc ác’. Không những vậy, nàng còn phải trải qua biết bao chua xót khi đối phương tìm tới cửa ‘tính sổ’. Đây quả là một câu chuyện thương tâm a! (Editor: ....và cũng rất lãng mạn a ) Trong ‘Mẫu Đơn Đình’ có nói: “Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu, vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử, tử lại không thể cùng sinh, là một loại dằn vặt tra tấn.”. [*Mẫu Đơn Đình: là một vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Do nhà soạn kịch thời Minh – Thang Hiển Tổ viết năm 1598.] ….. Nhiều người nói sống chết do trời, yêu hận do người. Âm dương có thể đoạn tuyệt, nhưng ái tình sẽ là vĩnh viễn. *** Đây là bộ truyện mình yêu thích nhất , sẽ rất đáng tiếc nếu những ai chưa đọc bộ này. Bộ này trong sủng có chút ngược, trong ngọt có chút giấm chua. Khúc cuối có vị đắng, nhưng là vị đắng của đường mật. Và cái kết sẽ làm thỏa mãn người xem. Đúng như theo tên truyện, tức là Nên duyên với người âm. Điểm hay trong bộ truyện này đó là tình tiết truyện rất hấp dẫn, kịch tính. Ngay từ thời điểm bắt đầu đã tạo nên sự rùng rợn đầy ma mị, cuốn hút. Tuy chỉ là 1 vụ án giết người ân oán thường tình, nhưng tác giả rất khéo léo đang xem các chi tiết dù lớn hay nhỏ, 1 cách logic dẫn dắt người xem từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Bạn sẽ tự cảm thấy mọi việc trở nên ngỡ ngàng như cô gái Diệp Kết Mạn ngây thơ, cứ ngỡ m vướng vào 1 mối lương duyên oan nghiệp, hay là... lương duyên do trời định, như duyên tơ hồng đã được kết sẵn. Và rồi trái tim khó hiểu lại đập rộn ràng với 1 đối tượng chẳng là nam, lại chẳng là người,... cái tên Kỹ Tây Vũ như âm hồn các quỷ (mà đúng là âm hồn thật) cứ dần dần khắc sâu vào tự đáy lòng từ lúc nào. Diệp Kết Mạn là người đã yêu thì sẽ chung tình đến chết, thà là trời phụ mình, chứ không phụ người, dù biết bị lợi dụng nhưng vẫn đâm đầu vào hố lửa. Kỹ Tây Vũ một cô gái ko những thông minh, xinh đẹp mà còn thâm hiểm, ân oán rành mạch, có chết cũng phải kéo kẻ đã hại cô cùng xuống địa ngục. Kỹ Tây Vũ nghĩ rằng m chết rồi thì cứ phong lưu 1 lần cho đã, dè đâu cái tên Diệp Kết Mạn lại ngờ nghệch, lại quá thành thật, yêu mà đem hết cả chân tình đối đáp. Từ lương tâm cho đến tâm can, và cả trái tim khiến Kỹ Tây Vũ phải vùng vẫy, từ linh hồn chẳng thèm đoái hoài đến kiếp sau, chẳng sợ bị đầy đọa kiếp, chẳng sợ hồn tiêu phách tán, nhưng duy nhất chỉ sợ mất mỗi... Diệp Kết Mạn. Nào còn có kiếp sau nữa, chỉ có giây phút này nếu ko giữ được Diệp Kết Mạn, thì cho dù có ngàn kiếp cũng chẳng còn gặp nhau. Chính cái tình thâm sâu nặng của cặp đôi oan gia nghiệt duyên này, tạo nên điểm nhấn hút manh mẽ. Khiến người đọc chỉ mong cặp đôi này nên duyên dù biết ngược luân thường đạo lý. Với riêng mình nếu nói điểm trừ trong bộ truyện này, có lẽ chính là cảnh H, ko phải vì truyện tạo H dở mà là vì mình muốn có 1 đoạn H giữa người với người ở khúc cuối. Vì những H giữa người với ma cũng hay như chưa đủ vị. Bởi vì có lẽ m là người thực dụng. Mời các bạn đón đọc Âm Duyên Kết của tác giả Tang Lý.