Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bản Lĩnh Ngông Thần

Bạn đang đọc truyện Bản Lĩnh Ngông Thần của tác giả Ngự Dụng Cuồng Thần. Trở lại đất nước sau bao năm chinh chiến, nhưng ngoài cái danh chiến thần ra thì được cái gì chứ???? Gia anh bị người khinh nhục như vậy, thế mà giờ anh mới biết. Trở về đã bắt gặp cảnh vợ mình bị ép tái hôn, thậm chí con gái anh còn bị đem ra làm hàng hóa đấu giá... Từ nay về sau, anh phải bảo vệ gia đình mình, dù trời có sập xuống, anh cũng phải phá nát nó! Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể tìm đọc thêm Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế hay Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà. *** Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời bao phủ toàn bộ Thành phố Ninh. Trên một con phố, Sở Vĩnh Du đứng bất động dưới tán cây. Nhìn đám người rải rác qua lại, trong lòng nhất thời cảm thấy xúc động. Bốn năm chinh chiến, Sở Vĩnh Du tôi cuối cùng cũng trở về, bà xã, không biết em có khỏe không...... Một vài người qua đường dừng lại nhìn, cảm thấy người thanh niên này hơi kì lạ. Dáng người cao ráo nhưng không thô kệch, giống như chim ưng trong đêm tối, bên trong chứa đựng đôi mắt sắc bén, sâu xa, như muốn chiếm đoạt tất cả tia nắng đầu tiên vào buổi sáng sớm. Đột nhiên một bóng người đến gần, khom người và nói. “Thưa ngài, đã điều tra rõ rồi, Đồng Ý Yên chưa thay đổi chỗ ở, hơn nữa, còn có một tin khác.” Mã Trạch, một trong bốn người bảo vệ Sở Vĩnh Du, là người mạnh mẽ vang dội, lúc này lại có một chút do dự. “Nói.” Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cau mày, Mã Trạch bừng tỉnh và vô cùng lo sợ. “Nhà họ Đồng kén rể ở khách sạn Tứ Thủy Đại lúc mười giờ hôm nay.” Lại kén rể? Sở Vĩnh Du cau mày, nghĩ lại bốn năm trước, sự tác hợp của anh và Đồng Ý Yên, cũng không phải là kén rể sao. “ Kén cho em vợ tôi sao?” Em gái Đồng Hiểu Tiêm của Đồng Ý Yên, tính cách đanh đá nhưng lại có một ngoại hình xinh đẹp, tuy không đẹp bằng chị gái Đồng Ý Yên nhưng cũng khá quyến rũ. “Không phải, là.....là kén cho Đồng Ý Yên.” Nói ra câu này, cơ thể Mã Trạch có chút run rẩy, đó là sự sợ hãi. Phải biết người trước mắt là Sở Vĩnh Du, người canh giữ lãnh thổ quốc gia bốn năm nay, uy danh của anh vang xa ngàn dặm, không một ai dám đụng đến anh. Anh được vinh dự là một trong ba chiến thần có công bảo vệ non sông đất nước, đây là niềm vinh dự khi được trở về quê hương của mình. Vợ của mình thế nhưng lại lần nữa kén rể, nên tức giận hay không chứ? Vù vù! Đột nhiên trên mặt đất có gió thổi đến, cây lớn bên cạnh ngã xuống ầm ầm, ngay cả rễ cũng bật ra. Mã Trạch cúi đầu, cố gắng chịu đựng luồng khí kinh khủng phát ra từ cơ thể Sở Vĩnh Du, anh ta biết cậu chủ đang tức giận. “Nhà họ Đồng này, coi vợ tôi là cái gì chứ, coi Sở Vĩnh Du tôi là cái gì, ở khách sạn Tứ Thủy Đại đúng không? Đi thôi.” Mở cửa xe một cách kính cẩn, Mã Trạch phất tay, uy thế mạnh mẽ. “ Đi thôi!” Mercedes-Benz G63 xuất phát, cách góc phố không xa, một chiếc xe G63 xuất hiện, giống như chiếc xe Sở Vĩnh Du ngồi, tất cả đều được treo các biển số xe. Nửa tiếng sau, tại cổng khách sạn Tứ Thủy Đại, đám người đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc. Hai mươi chiếc Mercedes-Benz G63 mới toanh lao tới đây, không cần bất kỳ tô vẽ gì, khí thế đã san bằng cả con phố. “Wow, đây là ông chủ lớn nào vậy, Thành phố Ninh chúng ta sợ rằng chẳng có mấy người có nhiều xe G63 đến vậy.” “Đúng vậy, một chiếc hơn mười hai tỷ, 20 chiếc...thật không dám tưởng tượng nổi.” Đang bàn luận xôn xao, chiếc xe dẫn đầu dừng lại, Sở Vĩnh Du bước xuống từ cửa sau, liếc nhìn bảng hiệu của khách sạn Tứ Thủy Đại rồi bước lên cầu thang. Ầm Ầm! Một tiếng sấm sét trên mặt đất, bầu trời ngay lập tức u ám, kèm theo khí thế của cơ thể Chu Vĩnh Du, mọi người vội vàng tránh sang một bên, chỗ nào anh đi qua, thậm chí, mọi người còn không dám nhìn vào đôi mắt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là sóng gió đang trào dâng. “Đẹp trai quá, phong độ quá! Trời ạ, nếu sau này gả cho một người đàn ông như vậy, tôi chết cũng không đáng tiếc.” “Nằm mơ đi, người ta không những phong độ, mà còn có tiền, có thể lấy người như cô sao?” Giọng nói dần dần im lặng, Sở Vĩnh Du cũng tiến vào trong đại sảnh của khách sạn Tứ Thủy. Cùng lúc đó, một yến tiệc trên lầu năm lại sôi động lạ thường, hầu hết mọi người đều đến tham gia buổi tranh cử kén rể của nhà họ Đồng. Trong một căn phòng trên tầng tám, một người phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội hai dây màu xanh nhạt đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn, đã đủ làm cho vô số nam nhân điên cuồng. Đồng Ý Yên là vợ của Sở Vĩnh Du, một người phụ nữ vừa có ngoại hình vừa có khí chất. “Yên Yên.” Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ người đàn ông trung niên tên Đồng Thế Tân đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng ẩn chứa sự tự trách sâu sắc. Đồng Ý Yên quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nhưng lại đối lập rõ ràng với vẻ u buồn trong mắt cô. “Đây là danh sách, Yên Yên, con... hãy chọn một người đi.” Gần như là lời Đồng Thế Tân vừa nói ra đối mặt với người phụ nữa trung niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa - Tư Phu, mẹ của Đồng Ý Yên đột nhiên đập bàn đứng dậy, chua chát nói. ngôn tình hoàn “Chọn chọn chọn! Chọn cái rắm, ông xem bọn họ là người thế nào, không chỉ không đủ thông minh, mà còn tàn phế, đần độn, thậm chí còn bị bệnh thần kinh. Con gái của tôi sẽ biến thành cái dạng gì!” Nói đến đây, Tư Phu nhìn Đồng Thế Tân cúi đầu, không nói gì, cũng không tức giận. “Đều là đồ bỏ đi, lần đầu tiên chọn Sở Vĩnh Du, ít nhất cũng là người bình thường, lần này thì sao? Hơn nữa chuyện kén rể trọng đại như vậy, ông xem ba ông, anh ông có ai đến không, lại phái mấy người nhỏ tuổi đến, đây là muốn sỉ nhục ai thế.” Đồng Ý Yên bước đến, từ từ cầm bảng danh sách lên. “Mẹ, đừng nói nữa, chỉ cần có thể đổi với Hữu Hữu, muốn con làm gì cũng được cả.” Hữu Hữu......nghe đến tên của cháu gái, hai người họ đều không nói nên lời. “Yên Yên, bây giờ không có người ngoài, mẹ rất sợ, ông nội con, thật sự không phải thứ gì tốt, chắt gái máu mủ tình thâm, ông ta còn có thể lấy nó ra làm tiền đặt cược, thật sự là...” “Mẹ!” Sau khi nói ra chữ này, Đồng Ý Yên duỗi tay phải ra, dùng ngón trỏ chỉ ngay một cái tên trên đó. “Anh ta đi.” Mười phút sau, trong phòng tiệc, Đồng Thế Tân nhìn ‘thanh niên tài tuấn’ phía dưới, trong lòng tức giận nói. “Tiếp theo đây, tôi tuyên bố, lần này nhà họ Đồng của chúng tôi kén rể, người được chọn là...” “ Tôi!” Đột nhiên một tiếng nói bá đạo vang lên, tất cả mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở cửa phòng tiệc, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đang đi đến. Khuôn mặt điển trai khiến tất cả phụ nữ ngẩn ngơ trong giây lát. Trên sân khấu, Đồng Ý Yên kinh hãi che miệng lại, nhưng vẫn có âm thanh truyền ra từ ngón tay của cô. “Thiên....Vĩnh Du.” Đi được nửa đường, bóng dáng của Sở Vĩnh Du bị một người ngăn lại. “Mẹ nó, mày là ai, cô Đồng đã chọn xong rồi, mày là cái thá gì.” Đùng! Hoàn toàn không có nửa lời, Sở Vĩnh Du không dừng bước chân, một bạt tai rơi vào mặt người chặn đường bên cạnh, trên không trung còn có mấy cái răng dính máu văng ra. “Mẹ kiếp! Mày là Sơ Vĩnh Du?” Giọng nói đột ngột vang lên, là Đồng Tử Họa, con trai nuôi thứ hai của nhà họ Đồng sửng sốt, vẻ mặt tràn đầy sự bất ngờ. “Sở Vĩnh Du, cái tên này nghe quen quen.” “À, tôi nhớ ra rồi, chồng trước của cô Đồng, cũng là ở rể, nhưng mà Sở Vĩnh Du, không phải nghe nói anh ta đi nhập ngũ chỉ vì đào hôn sao, sao giờ lại trở về?” Giọng nói vừa truyền đi, mọi người biết rằng không phải chuyện đùa, người ta vẫn chưa ly hôn, bọn họ còn có hy vọng gì nữa, rất nhanh phòng tiệc chỉ còn một mảnh trống không. “Sở Vĩnh Du, cậu vẫn còn mặt mũi đến đây sao?” Tư Phu run rẩy không ngừng, người đàn ông không có trách nhiệm này, lại còn dám trở lại đây. “Yên Yên, anh xin lỗi, Sở Vĩnh Du anh quyết định quay về, sẽ không phụ tình yêu em dành cho anh nữa.” Đồng Thế Tân và Tư Phu muốn nói, lại bị Đồng Ý Yên ngăn lại. “Ba mẹ, hai người đi trước đi, trách nhiệm của anh ấy, bây giờ không chỉ là của một mình con.” Hai người đương nhiên biết rõ là nói đến Hữu Hữu, Hữu Hữu luôn bị người khác chê cười bởi vì không có ba, hai người họ cũng lo lắng chuyện này nên chỉ đành bỏ đi. Sở Vĩnh Du cau mày, cái gì mà không chỉ trách nhiệm với một mình cô. Thế nhưng Đồng Ý Yên đã bước xuống, điều này làm gián đoạn suy nghĩ của anh, đặc biệt là nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắt của Đồng Ý Yên. Cô vẫn luôn yêu sâu đậm người đàn ông này, nếu không, sẽ không thể xảy ra quan hệ mà sinh ra Hữu Hữu. “Em.... tha thứ cho anh, là bởi vì, chúng ta có.....” Đang nói, lời nói của Đồng Ý Yên đột nhiên bị ai đó cắt ngang. “Không Không Không! Yên Yên, Sở Vĩnh Du đã bị loại, chị hiểu chứ? Người này, là người chị mới vừa chọn, bây giờ là chồng của chị.” Nhìn thấy đôi mắt ngăn cản của Đồng Tử Họa, Đồng Ý Yên vô cùng chán ghét. “Chồng tôi là ai, không cần cậu phải chỉ tay năm ngón.” Có người ngoài ở đây, Đồng Ý Yên thế nhưng không chừa lại chút mặt mũi nào cho Đồng Tử Họa, anh ta cũng mất mặt, khinh thường nói. “Gọi chị một tiếng Yên Yên thì tưởng mình là ai chứ? Lại dám nói chuyện như thế với tôi, Đồng Ý Yên, chị bây giờ chẳng qua chỉ là con lợn mà ông nội tôi nuôi mà thôi.” Mời các bạn mượn đọc sách Bản Lĩnh Ngông Thần của tác giả Ngự Dụng Cuồng Thần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
Mộc Lăng có một gốc Vọng Thiên Thụ, xem như bảo bối. Bắt được tiểu tặc trộm gỗ, một tên mười bảy mười tám tuổi như hắn lại khi dễ một đứa bé trai bảy tám tuổi, đùa một chút thả đi, lại đùa lại thả, lại thả lại đùa. Dã tiểu tử lúc đầu còn ngang ngạnh, sau đó trộm gỗ bị sét đánh, liền ngoan ngoãn, Mộc Lăng chữa bệnh cho nó, cứu mạng nó. Sau đó khỏi bệnh, tiểu tử trước khi đi còn hướng mặt lên đại thụ hô to: “Họ Mộc kia, từ hôm nay trở đi ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.” Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, thiên hạ đệ nhất người tốt. Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, thiên hạ đệ nhất đại phôi đản. Một ngày đầu thu, Mộc Lăng đi xa, đi tìm dược liệu có thể làm cho mình trường mệnh bách tuế, trước khi xuất hành hắn tự thỏa thuận ba điều: Một, không lo chuyện bao đồng! Hai, không lo chuyện bao đồng! Ba, không lo chuyện bao đồng! *** Rét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng… Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt. “Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.” “Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng. Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a! Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách. “Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.” Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!” ... Mời các bạn đón đọc Hảo Mộc Vọng Thiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa - 11 Giờ Phải Ngủ
Chu Tự Hằng - ông trùm trong giới công nghệ thông tin quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh. Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ... "Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy." ‘’Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi.” ‘’Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình đã có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời.” ‘’Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi, Minh Nguyệt” * ‘’Thanh mai trúc mã: Câu chuyện tình yêu từ thời xe đẩy em bé đến xe ngựa bí đỏ” - ‘’Từ một cậu trai hư trở thành giám đốc đầy quyền lực, Chu Tự Hằng tỏ tình năm 26 tuổi’’ - ‘’Vì em, anh trở thành một người tốt hơn’’ - * ‘’Con người có 206 khúc xương, nhưng ngay chính khoảnh khắc gió thổi làm tốc váy cô lên, hắn đã có 207 khúc’’ (Thêm khúc nào tự hiểu nha :)) * Mẩu chuyện nhỏ: Chu Ngộ hỏi bố: “Bố có thể dùng một câu nói để hình dung về mối tình đầu của mình không?’’ Chu Tự Hằng trả lời: “Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…” Minh Nguyệt đỏ bừng mặt... ________________ ‘’Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…” Đây là câu chuyện kể về một mối tình từ lúc bé tí đến khi trưởng thành của hai nhân vật chính. Là câu chuyện kể về tiểu thiên sứ đã cứu vớt cuộc đời tiểu ác ma như thế nào. Là câu chuyện chỉ xoay quanh Minh Nguyệt bé nhỏ đáng yêu, xoay quanh vầng trăng sáng trong đẹp đẽ dịu dàng đó. Chu Tự Hằng - Minh Nguyệt đã định rằng đời này sẽ mãi bên nhau. __________________ Vào một đêm tuyết lớn, cái lạnh tràn ngập cả thành phố, Chu Xung nhận được điện thoại từ cục công an. Đó là lúc cuộc đời của anh rẽ ngang, khi định mệnh bỗng nhiên ném vào thế giới của anh một đứa con trai bé nhỏ chưa tròn tháng. Từ đây, nhóc con với cái tên anh đặt Chu Tự Hằng là tất cả những gì anh có. Cậu là kết quả của những cuộc tình phong lưu anh không thể nhớ tên và biết mẹ ruột của cậu là ai. Cứ thế, anh trở thành bố của đứa nhỏ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp cùng tiền bạc. Anh khi ấy, muốn đem tất cả mọi thứ đặt dưới chân con trai nhỏ của mình. Nhưng vốn là một người không được ăn học đàng hoàng tử tế, lại tự mình bươn chải vươn lên bằng đủ mọi thủ đoạn ở thành phố này. Nên anh không biết cách quan tâm và yêu thương như vốn dĩ một người bố nên làm. Anh chỉ biết nuông chiều, để mặc cậu bé Tự Hằng có thể nghịch ngợm phá phách, bất kể thứ gì anh đều sẵn lòng cho cậu. Cuộc sống của hai bố con cứ lặng lẽ trôi qua như thế, tẻ nhạt, chán ngắt và thiếu chút quan tâm dành cho nhau. Dù cho, anh đã cố gắng đến như thế nào thì có những chuyện chung quy là không thể. Tự Hằng lúc đó là cậu nhóc khá đáng thương, cậu có mọi thứ mà đứa trẻ khác ao ước, chỉ duy nhất tình cảm trong lòng là những mảnh vá chắp ghép không hoàn chỉnh. Và rồi, mọi thứ thay đổi khi nhóc con Minh Nguyệt chào đời. Cậu bé Tự Hằng khi ấy mới chỉ mấy tuổi mà thôi nhưng đã nhận định với cả thế giới rằng cô bé Minh Nguyệt mới sinh kia chính là "vợ nhỏ" của mình, đời này kiếp này sẽ yêu thương và bảo vệ, mãi mãi. Mặc dù, cậu còn chẳng hiểu hết câu nói trọn đời trọn kiếp có ý nghĩa như thế nào nữa cơ. Thấy nhóc con nhà người ta tắm, cậu thế mà không biết xấu hổ đi nhìn, còn mạnh miệng tuyên bố: “Con cũng nhìn thấy người Tiểu Nguyệt Lượng rồi, cũng hôn môi em ấy rồi’’ “Cái này người ta gọi là bá vương ngạnh thượng cung”. Sau này nếu chú Minh với dì Giang không muốn gả con gái cho cậu cũng không được, cậu thấy hết nên sẵn lòng chịu trách nhiệm nhé :v :v Còn nhỏ mà tính toán bá đạo quá. Cậu còn cho nhóc Minh Nguyệt cả đống kẹo, sau đó thì hếch mũi kiêu ngạo nói với nhóc rằng: “Cho em hết nè, thấy anh tốt với em không?”. Hay khi nhóc con mới biết nói, từ đầu tiên thốt ra là Chu ca ca, cậu liền trân trọng khen ngợi: “Em đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu và thông minh nhất anh từng thấy” :v :vCạn lời luôn á. Thế mà mấy hôm trước còn than thở giận dỗi nói với mọi người rằng: “Sao em lại ngốc thế chứ. Mãi mà chưa nói được” ???????? Chưa kể, Tự Hằng bé tí mỗi lần thề thốt với nhóc Minh Nguyệt còn dám đem "chim nhỏ" ra đảm bảo nữa á. Thế là, bị nhóc Minh Nguyệt đòi xem "chim nhỏ". Cậu vừa xấu hổ vừa bối rối liền chạy trối chết, trước khi biến mất còn không quên mắng nhóc Minh Nguyệt là "lưu manh" đùa giỡn cậu ????????. Chỉ tội nghiệp nhóc con kia, chả hiểu gì cả liền bị gán cho tội danh muốn bóc tem chim nhỏ "zai nhà lành" :v :v  Nhưng bá đạo nhất hẳn là màn tỏ tình năm 16 tuổi của Tự Hằng nè, đảm bảo đọc xong cười phun nước luôn á: "Không có bất kì màn dạo đầu nào, đầu óc cậu trống rỗng, trực tiếp nói với Minh Nguyệt: “Chúng mình yêu sớm đi.” Dừng một lát, cậu bỗng xấu hổ nói thêm một câu đã giấu trong tim bấy lâu nay: “Anh thích em.” Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại. ... Chu Tự Hằng cứng đờ cả người, trong lòng trống vắng vô cùng. Cậu vò đầu bứt tai, cũng không thèm để ý máu đã dính lên tóc, lúc này cậu thật sự muốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùng sự tức giận để che giấu đi sự bối rối, quát lên: “Sao em không nói lời nào? Không đồng ý thì thôi! Con mẹ nó, rốt cuộc em đang làm cái gì thế hả!!!” Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Em đang gật đầu.” :v :v  Nhóc con Minh Nguyệt vốn là công chúa nhỏ của bố mẹ, từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành lại có thêm hoàng tử Chu Tự Hằng yêu thương quan tâm chăm sóc. Cuộc đời của Minh Nguyệt cứ thế được gắn chặt với cái tên Chu Tự Hằng này. Minh Nguyệt còn có nghĩa là "vầng trăng sáng". Cô bé như một thiên thần nhỏ đến bên Chu Tự Hằng, trao cho cậu nụ cười hồn nhiên cùng trái tim đầy ấm áp. Và khi cậu lạc bước trong mớ hỗn độn cùng nổi loạn ở tuổi trưởng thành, chính cô đã đưa tay ra nắm lấy cậu. Ánh trăng đó đã dẫn lối cho Tự Hằng đi qua những tháng ngày tăm tối. Sâu tận trong tim, Tự Hằng biết rằng, Minh Nguyệt là nơi mềm nhẹ nhất của mình. Thế giới này cho dẫu có u ám đến thế nào đi nữa thì ánh trăng đó vẫn luôn rực rỡ dịu dàng như vậy. Minh Nguyệt là của Tự Hằng. Và Tự Hằng chỉ dành riêng cho Minh Nguyệt. Từ 2 tuổi đến 6 tuổi, từ 6 tuổi đến 16 tuổi, từ 16 tuổi đến 26 tuổi, từ 26 tuổi đến trọn đời. Đó là những cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tự Hằng. Và ở đó luôn có sự hiện diện của Minh Nguyệt. Số kiếp đã định sẵn, họ sinh ra là dành cho nhau rồi. Trọn đời yêu thương, không xa không rời.  "Đều tại vầng trăng gây họa" đơn thuần là câu chuyện với nội dung mang màu sắc tươi vui nhẹ nhàng và rất cuốn hút. Đặc biệt ở những phân đoạn đầu khi cả hai còn thơ bé được miêu tả cực kỳ tốt. Đọc mà như được hòa mình vào một bầu trời dễ thương luôn, cute hạt me quá trời quá đất á. Chưa thấy truyện nào tác giả viết tốt và đáng iu vậy. Phân đoạn sau là khi cả hai dần lớn lên, rắc rối, mâu thuẫn, nổi loạn nhưng không đánh mất bản chất cùng nội dung truyện hướng đến. Vì vậy, mình xin khẳng định truyện đậm chất sủng ngọt ấm áp, không dành cho FA vì đọc sẽ GATO chết mức ???????? Trong truyện, mỗi nhân vật đều khiến mình cực kỳ yêu thích dù chính hay phụ. Nam chính Tự Hằng thông minh bản lĩnh, đã nhận định thì không thay đổi. Cách anh yêu thương quan tâm chở che và bảo vệ Minh Nguyệt thật khiến mình ghen tỵ. Những việc đó tuy nhỏ nhặt nhưng lại chạm vào tim người đọc. Khi anh tết tóc cho cô, khi anh đưa cô chiếc áo trong ngày cô gặp sự cố, khi anh dậy sớm nấu sữa đậu nành cho cô mỗi sáng... Mọi thứ chầm chậm lại nhẹ nhàng chạm vào nơi yếu mềm trong trái tim. Yêu một người chính là như vậy. Thế giới rộng lớn đến nhường nào đều không quan trọng. Chỉ cần em ở đó, mọi khoảng trống đều được lấp đầy.  Nữ chính Minh Nguyệt người cũng như tên, là vầng trăng sáng đáng yêu dịu dàng và dễ thương gần hết phần thiên hạ. Cô may mắn khi sinh ra trong một gia đình đầy tình cảm ấm áp. Lại may mắn hơn nữa khi có một hoàng tử Tự Hằng luôn ở bên cạnh từ khi cô chào đời đến khi đi qua những năm tháng trẻ thơ, thanh xuân, trưởng thành rồi đi đến trọn cuộc đời. Bố nam chính Tự Hằng cũng là nhân vật nổi bật nhận được sự yêu thích từ độc giả rất lớn. Là một người đàn ông có bản lĩnh tài năng lại vô cùng thủ đoạn trên thương trường, phong lưu trên tình trường. Cuộc đời ông biến cố lớn nhất là Chu Tự Hằng, đứa con trai của một trong những cuộc tình thoáng qua. Nhưng ông lại dành cho Tự Hằng tất cả mọi thứ ông có. Cho dù cách quan tâm của ông có khác người hay đôi khi không theo lẽ tự nhiên nhưng sau mọi thứ, Tự Hằng là điều quan trọng nhất với ông. Giống như ông từng nói, trước khi có Tự Hằng ông chỉ yêu bản thân, sau khi có Tự Hằng ông chỉ yêu anh. Tấm lòng người bố, sâu đậm như thế, cảm động như thế, máu mủ tình thân không cách nào dứt. Vì vậy, đừng bận tâm truyện đang edit mà hãy nhảy hố ngay nhé. Một câu chuyện đáng yêu và hấp dẫn thế này không nên bỏ lỡ chút nào đâu ạ. Mà kết thúc là một đám cưới ấm áp ngọt ngào và vô cùng viên mãn luôn đó ạ
Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim
Cố Tuần: Theo đuổi rồi đá, đá lại theo đuổi, em chơi vui lắm hả? Tưởng chừng Hổ Phách là người phức tạp nhưng hóa ra là người rất đơn giản. *** Phòng ngủ chính và phòng khách trống không là vì Cố Tuần muốn để cho Hổ Phách tự bày trí theo sở thích của mình, thế nhưng trong phòng khách cái gì cũng có, Hổ Phách bị Cố Tuần bế đến giường đôi, vẫn còn rất mù mịt: “Anh nói vậy là có ý gì?” Cố Tuần cười như không cười: “Không có ý gì cả, chỉ là thấy có nên khiến em nhớ lại hay không?” Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, Cố Tuần cầm tay Hổ Phách đặt lên cơ bụng mình, cởi từng cái nút áo ra, “Lúc cởi nút áo lần đó em cũng như thế này…” Ngón tay Hổ Phách nóng lên, muốn rút tay về, da mặt nóng hổi, phủ nhận: “Em không có.” “Em dám nói nói em không có à?” Cố Tuần áp xuống một nụ hôn nóng bỏng, như dấy lên ngọn lửa trong người cô. Váy bay đến chân giường. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Mình Em của tác giả Thị Kim.
Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim
A Viên làm người lý tưởng không quá nhiều, chỉ cần không gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được! Thế nhưng, đời người không như ý nguyện, mười kiếp thì đến chín kiếp nàng vừa vặn gặp hắn! Nhân gian có bao nhiêu kiếp phù du không ngừng biến đổi Cùng người có tình khoái hoạt chính là duyên *** Huyên Hướng có một nữ nhân khiến tất cả mọi người trên thiên hạ đều hâm mộ, chính là đương kim hoàng hậu Uất Trì, ta cũng không ngoại lệ. Ta mười bốn tuổi tiến cung, khi đó tiên hoàng còn đang tại vị. Hắn là một người cực kỳ nghiêm khắc bảo thủ, mọi người trong cung đều sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Sau khi tiên hoàng qua đời tân hoàng đăng cơ, ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu một lần. Tuy cách khá xa không thấy rõ dung nhan, nhưng vẫn cảm thấy hoàng thượng thân tư cao lớn mạnh mẽ, bên cạnh hắn là hoàng hậu thướt tha xinh đẹp. Mọi người hâm mộ hoàng hậu, nguyên nhân chỉ có một, hậu cung ba ngàn giai nhân, hoàng thượng cư nhiên không có nạp phi, mặc dù đại hôn cùng hoàng hậu đã qua hơn hai năm, cũng không thấy hoàng thượng có động tĩnh gì. ... Mời các bạn đón đọc Châu Viên Ngọc Ẩn của tác giả Thị Kim.