Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Nghe Gió Nam Thổi - Trà Trà Hảo Manh

Do vừa tròn 18 tuổi nên mình quyết định lấn sân vào thị trường H văn. Bộ truyện này cũng là bộ H đầu tiên mình đọc và review nên sẽ có nhiều lỗi, nhưng vượt qua tất cả, mình sẽ lấy hết ngôn từ hạn hẹp của mình để gửi đến các bạn một bài review đầy “chân thực, sống động”.   Trước tiên, mình muốn nói lên cảm xúc và tâm sinh lý của bản thân khi đọc truyện này. Lúc đầu nghe đến truyện H mình thật sự rất ngại vì mình nghĩ rằng trong truyện H cảnh xôi thịt sẽ có mọi lúc mọi nơi, một cách choáng ngợp cùng những từ ngữ "cực thô".    Nhưng bộ truyện "Người nghe gió nam thổi" lại mang lại cho mình một cái nhìn vô cùng mới mẻ về truyện H. Truyện nhẹ nhàng, thịt cũng được nêm nếm và đều đặn vô cùng kích thích. Và điểm đặc biệt khiến mình hài lòng hơn ở bộ truyện này đó là ngoài H ra thì vẫn có nội dung sâu sắc, đâu đó lại phản ánh một số mặt trái của xã hội. Văn Gia Ngộ là một tiểu thư của gia đình giàu có. Khi gia đình đang trên bờ vực phá sản, ba cô - Văn Trọng tạm thời chuyển cô đến một ngôi trường ở Nam Thủy Trấn. Vì không biết rõ mình sẽ ở đây bao lâu nên Gia Ngộ không muốn làm quen với bạn bè xung quanh nhưng cô luôn có một ấn tượng đặc biệt về nam sinh cùng bàn với cô - Mục Trạch, một chàng trai lạnh lùng nhưng đã giúp đỡ cô vài lần trong suốt quãng thời gian cô ở đó.   Vì tin lời của thầy bói, ông Văn Trọng yêu cầu cô phải kết hôn khi cô vừa tròn 23 tuổi. Gia Ngộ bắt đầu một chuỗi ngày đi xem mắt dài đằng đẵng, thậm chí có một số đối tượng coi mắt lại giới thiệu bạn bè của họ với cô.  Trong một lần tình cờ, cô gặp lại Mục Trạch tại một quán bar. Ban đầu Gia Ngộ không nhận ra anh, cô chỉ nghĩ anh là "trai bao" và yêu cầu anh phục vụ mình. Nhờ "chuyện tình một đêm" hôm ấy, một tình yêu đẹp bắt đầu chớm nở...   Ban đầu, tiền đề hôn nhân của Mục Trạch và Gia Ngộ chỉ là một bản hợp đồng, một thỏa thuận giữa hai người, cô cho tôi lợi ích tôi sẽ phục vụ cô. Nhưng "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", những cảm giác hạnh phúc, ấm áp khi được ở bên Mục Trạch đã khiến trái tim Gia Ngộ như được sưởi ấm, khiến nó biết rung động thêm lần nữa...   Còn Mục Trạch, thật ra ngay lúc đầu gặp mặt anh không thích Gia Ngộ. Anh không thích một cô gái lúc nào cũng dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, một cô gái cứ mở miệng ra là nói: "Ba tôi nói thế này, ba tôi bảo thế kia ...".   Nhưng có lẽ đó lại là điểm đặc biệt ở Gia Ngộ khiến anh bị thu hút. Có thể anh đã yêu cô ngay trong quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau lúc còn tuổi học trò hoặc cũng có thể đó chỉ là tình cảm thoáng qua khiến tim anh chợt lệch nhịp.   Ba mẹ Mục Trạch qua đời năm anh 12 tuổi, anh được gia đình bác hai nhận nuôi nhưng họ không hề yêu thương anh. Tất cả những việc họ làm chỉ vì tiền của anh. Tốt nghiệp trung học, anh không tiếp tục học tiếp lên Đại học mà bươn chải qua những ngành nghề vất vả khác nhau để kiếm tiền trả cho nhà bác hai, tự cứu vớt lấy cuộc đời mình.   Gặp lại Gia Ngộ là một việc vô cùng bất ngờ đối với anh. Càng gần cô hơn, anh càng bị cô thu hút bởi sự thẳng thắn, vẻ tinh nghịch của cô. Mục Trạch cũng tự biết chính bản thân anh đã yêu cô nhưng anh không dám nói ra vì sợ lời yêu này sẽ khiến Gia Ngộ rời xa anh, sẽ làm đứt sợi dây liên kết mỏng manh giữa hai người.   Trắc trở lớn nhất trong cuộc tình của họ có lẽ chính là Thẩm Hành - thanh mai trúc mã của Gia Ngộ. Thẩm Hành là người đầu tiên khiến Gia Ngộ rung động và cũng chính anh đã khiến tình yêu nhỏ bé của cô lụi tàn. Sau khi nghe tin Gia Ngộ và Mục Trạch kết hôn, Thẩm Hành mới đã vội về nước với mục đích giành lại cô.   Cả Mục Trạch và Gia Ngộ đều là những con người "khiếm khuyết" về tâm hồn. Họ luôn mang dáng vẻ đơn độc khi đứng giữa dòng chảy của cuộc đời. Họ đến với nhau như hai mảnh ghép tâm hồn được khít chặt. Họ hạnh phúc và mãn nguyện khi được ở bên nhau...   Có thể motif "cưới trước yêu sau" đã khá cũ với mọi người nhưng vẫn có những nét thu hút riêng. "Người nghe gió nam thổi" là một câu chuyện H ngọt ngào nhưng cũng đặt ra một số vấn đề của xã hội cho người đọc. Những cảnh ân ái, ướt át của Gia Ngộ và Mục Trạch được tác giả miêu tả một cách “sinh động” nhưng không thô thiển khiến người đọc vô cùng kích thích và những cử chỉ họ dành cho nhau lại khiến dân FA vừa thèm khát vừa ngậm ngùi mà nếm "cẩu lương" khắp nơi.   Khi đọc bộ truyện này, mình luôn có một suy nghĩ, nếu ba mẹ Mục Trạch không qua đời và chuyện tình của họ bắt đầu từ những năm tháng học trò thì mọi chuyện sẽ ra sao. Tác giả như hiểu được nỗi lòng của mình và một số độc giả có chung suy nghĩ nên đã dành riêng một phần ngoại truyện để viết về thời thanh xuân đã bỏ lỡ của Mục Trạch và Gia Ngộ.   Nhìn chung, đây là một bộ truyện đáng đọc thử, đặc biệt dành cho những người mới bắt đầu đọc H văn giống như mình. Một tình yêu đẹp đẽ, nhẹ nhàng và mang đầy các sắc thái khác đang chờ bạn khám phá. Ngại gì mà không nhảy ạ? Review by #Thư Tú Nữ - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mục Phách trở thành một điểm tin sáng tựa như là một sự kiện hoàn toàn tự nhiên, như là lẽ đương nhiên sẽ vậy. Viện Viện lại giống như một tay săn tin tức chuyên nghiệp trong cái vòng luẩn quẩn này, tin tức nào cô nàng cũng có thể mua chuộc được. Cô hỏi Gia Ngộ: "Cậu có biết Mục Phách nhà cậu bây giờ có bao nhiêu "hot" không? Gia Ngộ còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nhất thời lo lắng hỏi lại: "Anh ấy làm sao?" "Chính là rất có khả năng a!" Viện Viện y như fan cuồng của Mục Phách: "Cậu đúng là một chút cũng chẳng biết gì, như anh họ của tớ đi, cũng hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, vẫn không học vấn, không nghề nghiệp ổn định! Mục Phách nhà cậu giờ đã là tổng giám đốc toàn khu Hoa Bắc rồi thì hắn vẫn chỉ muốn ở ăn chơi ở nhà, vừa rồi bị ông nội của tớ đánh cho một trận chắc ba ngày không thể xuống giường đi." "Thì ra cái này..." Những lời khen ngợi như vậy Gia Ngộ gần đây nghe được ngày càng nhiều, "Lúc trước, tớ nói Mục Phách rất có triển vọng, là mọi người không tin thôi ^-^" "Ai nha, đừng có oan uổng tớ, tớ đây không phải là không tin nhé!" Gia Ngộ buồn cười "Tớ còn nhớ rõ lúc cậu mới biết anh ấy, còn cảm thấy anh ấy cái gì cũng không có như vậy, cảm thấy khó hiểu vì sao tớ lại coi trọng anh ấy." "Tại khi đó tớ chưa gặp mặt Mục Phách nhà cậu chứ, nếu sớm gặp, khẳng định sẽ ở chung chiến tuyến với cậu!" "Ý cậu là anh ấy đẹp mắt sao?" "Tớ nào có tục tằng như vậy, cái chính là xem khí chất, khí chất tốt thì tốt thôi." Gia Ngộ mới lười nghe chuyện ma quỷ của cô nàng, nàng liền buông tiếng thở dài: "Gần đây, Mục Phách bận quá không biết có thể dành thời gian cùng tớ và Trứu Trứu về Nam Thủy Trấn không đây?" "Chắc chắn là có thể rồi. Tớ nghe nói: Văn thúc thúc muốn lấn sân vào ngành hàng không: dịch vụ hàng không giá rẻ, cũng đã tính toán lâu rồi mà giờ Mục Phách nhà cậu mới lấy được, cho nên chắc chắn hắn có thể nghỉ ngơi rồi, đều là công thần lớn kia mà." "Có phải hay không a?" "Đương nhiên là sự thật rồi, Viện Viện tớ là ai chứ, không có gì có thể tránh khỏi lỗ tai của tớ được @#@" "Sao cái gì cậu cũng biết được vậy?" Đó là bởi vì những chuyện này, Gia Ngộ sẽ không hỏi Mục Phách, nếu không cô chắc chắn so với Viện Viện biết càng tường tận hơn đi. Viên Viện trả lời tùy tiện: "Chắc tại tớ có một ông anh họ không nên thân đi. Hắn mỗi ngày đều buôn chuyện, khiến cho lỗ tai của tớ cũng dài ra mất rồi..." "Những lời này mà để lão gia tử nhà cậu nghe thấy, thế nào cũng sẽ mắng cho cậu một trận a." "Tớ mới không sợ đi." Lỗ tai Viện Viện khẽ nhúc nhích, nghe được tiếng chân đi xoành xoạch trên sàn, khóe miệng cô khẽ nhếch lên "Ai nha, con nuôi tớ dậy rồi!" Gia Ngộ vừa quay đầu lại đã thấy Trứu Trứu một thân mặc đồ trắng muốt cứ thế mà nhào tới "Mẹ!" "Trứu Trứu thối, không thấy mẹ nuôi của con sao?" Trứu Trứu nằm trong lòng Gia Ngộ, mắt vẫn còn dấu hiệu của giấc ngủ ban nãy, trầm trầm mà gọi "Mẹ nuôi" "Bây giờ mới ngoan a, lát nữa mẹ nuôi mua kẹo cho con ăn nhé." Gia Ngộ trừng cô: "Để Trứu Trứu ăn ít kẹo thôi, ăn nhiều sau này dễ bị sâu răng." Mời các bạn đón đọc Người Nghe Gió Nam Thổi của tác giả Trà Trà Hảo Manh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trừ Em Ra Còn Có Ai
Truyện Trừ Em Ra Còn Có Ai có nội dung nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Có những hiểu lầm, những trắc trở, những chia cách... Nhưng cũng chỉ là những điểm nhấn, tô điểm thêm cho tình yêu của hai nhân vật chính. Điềm Hinh một cô gái với tính cách kiên cường nhưng đôi khi cũng ngây thơ.Tình cảm cũng rất lý trí, có những chuyện không phải nghĩ quá nhiều. Quan Tử Ngôn thái độ với hôn nhân rất truyền thống, cũng rất cẩn trọng, vì anh chưa xác định được tâm ý của cô anh chưa dám lên tiếng....chần chừ rất lâu!!! Để rồi kết quả sẽ như thế nào đây, liệu kết thúc sẽ có hậu??? *** Tay trái xách theo giỏ mua hàng, tay phải thò vào túi tìm chìa khóa, con số tầng lầu dần nhảy lên, khi dừng ở số bốn, cửa thang máy liền trượt ra hai bên, anh muốn bước ra nhưng bị mấy thùng giấy ngăn trở đường đi. "A, xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức dời đi." Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, tiếp, thùng giấy to bên chân bị đẩy ra, chuyển ra lối đi. Anh vòng qua vật lẫn lộn đầy đất, đi tới trước một căn phòng, cắm chìa khóa vào ổ khóa sắt, lưu loát chuyển một cái, chân trái bước vào bên trong cửa, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy cô nhẹ đỡ bên eo, mi tâm hơi chau lại. Một cô gái muốn mang hết những thứ đồ này, thì hơi nặng chút. Anh dừng lại ba giây, chợt —— chân phải bước ra tiếp, cửa sắt sau lưng anh đóng lại. Cô gái ngẩn ngơ. Gì chứ, còn tưởng rằng anh ta sẽ thể hiện phong độ lịch sự giúp cô khiêng đồ chứ! Nếu như đây chính là hàng xóm mới của cô —— ai, cô mặc niệm vì tương lai của mình, người này thật thiếu hụt nhân tình, dáng vẻ không dễ sống chung lắm, về sau nên giao thiệp ít hơn thì tốt hơn. Vuốt vuốt eo, than thở, đànhchấp nhận vén tay áo lên, khom người nâng thùng giấy —— ưmh, thật nặng! Đè tới cô đứng thẳng lên không được —— Bỗng chốc, hai tay chợt nhẹ, phía dưới thùng giấy có thêm đôi bàn tay rộng rãi nâng lên, cô sững sờ ngửa đầu. "Để chỗ nào?" Cất xong túi mua hàng, người đàn ông đi rồi lại quay lại, hỏi đơn giản. Ú ớ cái gì? Phục hồi tinh thần lại, cô vội vã nói cám ơn, chỉ thị anh chất đống vào một góc trong nhà. Thì ra là, anh chỉ không biết cách biểu đạt, là người trong nóng ngoài lạnh, lúc nãy thiếu chút nữa hiểu lầm người ta. Mười mấy thùng giấy không bao lâu liền được anh giải quyết. Những thứ này nếu chỉ do một mình cô khiêng, sợ rằng sẽ mệt đến chết! Bây giờ cô vô cùng cảm kích, quên mấy phút đồng hồ trước mới làm ra quyết định ít lui tới, thân thiện duỗi tay về phía anh. "Tôi họ Uông, mới dọn tới, về sau kính xin giúp đỡ nhiều hơn." Anh liếc nhìn tay ngọc duỗi đến, rồi anh chỉ gật đầu một cái, không nói gì nhiều, xoay người trở về cánh cửa đối diện kia, bỏ lại gương mặt cứng đờ phía sau, tay phải lúng túng dừng ở giữa không trung. Trịnh trọng thu hồi lời mở đầu, anh vẫn là người hàng xóm khó có thể chung sống, ít lui tới thì tốt hơn! Đi ra tiệm bánh mì, mưa bụi liên tục đã chuyển thành cơn mưa xối xả, Quan Tử Ngôn mở cái ô ra, đang muốn đi ra mái vòm, thì lơ đãng liếc thấy bóng dáng mảnh khảnh ở phía sau bên trái. Khá quen. Mời các bạn đón đọc Trừ Em Ra Còn Có Ai của tác giả Lâu Vũ Tình.
Dịu Dàng Im Lặng
Thể loại: Hiện đại Độ dài: 10 Chương Converter/Editor: Thư Kỳ Doãn Tâm Ngữ thông minh trong sáng, yếu ớt như búp bê sứ. Dịu dàng thanh lịch của cô, hấp dẫn Tống Kình thật sâu. Tống Kình yêu cô đã lâu, cũng mong muốn kiếp này cùng cô bất ly bất khí. ; nhưng khoảng cách giữa hai người lớn như vậy, xa xôi như vậy, anh nên làm như thế nào chứng minh anh thật lòng yêu cô? Đúng, anh thật sự yêu cô người khác không có khả năng hiểu rõ, thế nhưng Tâm Ngữ lại sâu sắc sáng tỏ tâm ý của anh. ; cô muốn hạnh phúc rất đơn giản, chính là muốn cùng anh luôn bên nhau, cả cuộc đời, nhưng vì sao trong lúc đó anh lại trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như  vậy? Anh thủy chung che chở cô, cô không tin hắn sẽ như vậy, anh rõ ràng yêu cô vì sao anh lại một mình gánh vác bí mật nói không nên lời? Vì sao không nói với cô? Cô nguyện ý chia sẻ nỗi buồn, nỗi khó khăn cùng anh. . . *** Không nhớ ra được là từ khi nào thì bắt đầu chú ý cô. Mỗi sáng đợi chuyến xe bus sớm nhất, cũng đồng thời là đợi cô, cơ hồ đã thành thói quen. Trong vô thức, Tống Kình lại liếc mắt đến phương hướng đặc biệt. Không có ngoài ý muốn, một gương mặt vô cùng thanh nhãn ánh vào mắt hắn, da thịt trắng nõn non mềm, là loại tất cả con trai đều yêu thích, có khi anh sẽ cảm thấy cô gái này tựa như búp bê chạm ngọc, hoàn mỹ làm cho người ta cảm giác không chân thật. Cô có một mái tóc vừa đen lại thẳng, so với tơ lụa thượng hạng càng sáng mềm bóng loáng, có khi kết bím, có khi dùng dây cột tóc tùy ý buộc lên, mà suy nghĩ của anh luôn theo mái tóc dài đón gió kia phập phồng tung bay, hoảng hốt thất thần. Cô có một khí chất trầm tĩnh linh nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều dịu dàng mềm mại như vậy, nhìn ra được là sinh trưởng trong gia đình giàu có mà lại có giáo dưỡng. Cô gái như vậy, quả thực là người yêu trong mộng của tất cả thiếu niên ở độ tuổi như anh, anh biết rõ có bao nhiêu người đem ánh mắt dừng ở trên người cô, vụng trộm thầm mến cô, cũng không dám mở miệng, chỉ vì cô quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến ——ngay cả cùng cô nói một câu, đều sợ làm ô uế sự tao nhã của cô. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt vô cùng thắm thiết của anh! Cô thuận tay vén tóc mai lên vành tai, trực giác nhìn về phía anh, tựa như sớm biết rõ sự hiện hữu của anh và cái nhìn chăm chú, không có kinh hoàng, cũng không có không vui, chỉ là đáp trả lại anh một cái mỉm cười dịu dàng, ấm áp. Đúng vậy, cô gần đây đối với anh như thế. Bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng chính là tồn tại một loại tâm linh tương thông ăn ý lẫn nhau. Cô sẽ không giả vờ cái gì cũng không biết, từ sau lần đầu tầm mắt của bọn họ giao hợp, cô sẽ trong vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô tìm được anh, sau đó sẽ cười dịu dàng với anh. Anh biết cô có một cái tên rất hay, rất phù hợp với khí chất của cô, đó là Doãn Tâm Ngữ; cũng biết trường cô học, là cùng trường của hắn nằm trên một con đường Thánh Hoa Nữ, cũng biết cô có mấy người bạn, mà ở trong một đám bạn tuổi trẻ không lo vui đùa ầm ĩ, cô luôn im lặng lắng nghe, nhìn xem, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, ngẫu nhiên câu dẫn ra nụ cười yếu ớt đáp lại. Anh thậm chí chưa từng nghe cô mở miệng nói qua một câu! Có khi, anh sẽ không nhịn được tưởng tượng, một cô gái nhỏ bé xinh đẹp xuất trần như vậy, giọng nói sẽ trong veo, rung động lòng người đến cỡ nào? Xe bus đến, một đám người lục tục ngo ngoe lách vào. “Tống Kình!” Mấy đồng học hướng anh vẫy tay, anh đi tới, chuyển đến vị trí ngồi xuống, sau đó lưu ý đến vị trí cô ngồi phía trước cách anh không xa, bên cạnh vẫn là cô bạn thân như hình với bóng. Mời các bạn đón đọc Dịu Dàng Im Lặng của tác giả Lâu Vũ Tình.
Có Hợp Có Tan
Thể loại: Hiện đại Convert: ngocquynh520 Editor: stli Số chương: 10 Ngày đó anh hứa sẽ nhớ lời thề này cả đời. Ngày đó cô đã toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Đoạn tình cảm này sẽ theo hai người suốt một đời một kiếp. Nhưng hình như anh đã xem nhẹ nó? Hay là cô đã quá tin tưởng để nhận hết đau thương. Từng cùng thề ước, nghĩ rằng trói buộc anh bằng lời thề, anh đi không được bỏ không xong, nhưng vậy mà... Vậy để cô là người chấm dứt, giải thoát cho anh, sẽ không để anh vì cô mà oán giận.. Cũng vì cô yêu anh mà cam chịu tất cả, chỉ vì hạnh phúc của anh mà thành toàn cho tất cả. Mặc dù không thể nắm tay nhau đi đến cuối đời nhưng ít nhất cũng từ biệt trong vui vẻ. *** Có Hợp Có Tan - Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngôn tình ngắn, ngược, SE Mới đọc xong quyển này, có lẽ thể loại truyện khá ngắn nên diễn biến hơi nhanh, may mà mình kịp đọc comment của một bạn về nội dung truyện nên khi đọc cũng hiểu, bản mình đọc lỗi edit khá nhiều, là kiểu kết buồn mình sẽ không đọc lại nhưng cũng để lại nhiều bài học. Dành cho bạn nào đọc không hiểu, thì nội dung truyện có nhắc tới ba cuộc tình, nam chính nữ chính, bác sỹ Dương và vợ sắp cưới, người tài xế gây tai nạn và cô người yêu mù. Nam chính kiểu trung tâm trong trường, đẹp trai học giỏi hội trưởng hội học sinh, nữ chính yêu âm thầm, nhạt nhoà, luôn bên nam chính, cái này giống hầu hết các bộ ngôn tình khác. Sau vài tình tiết thì hai người quyết định về chung nhà, hứa hẹn ai phản bội tình yêu sẽ chết trước, và kết quả là mối tình đầu của nam chính xuất hiện, nam chính vẫn yêu mối tình đầu, xong cũng yêu nữ chính, rồi lằng nhằng sao đi xe cùng mối tình đầu và gặp tai nạn chết. Nữ chính sau đó bị chấn động tâm lý, quên sạch quá khứ và sống như người không có linh hồn, từ đây cô gặp bác sĩ Dương, chính là người nam chính nhập hồn vào. Có điều anh ta bị ung thư không sống lâu được. Nam chính cố gắng chữa trị cho nữ chính, giúp nữ chính tìm lại chính mình và có thêm can đảm yêu lần nữa, vì anh không thể bên cô nên chỉ có thể buông. Và kết truyện là nam chính chết. Về bác sĩ Dương, anh này bị ung thư và chết, khi nam chính nhập hồn vào vẫn ở bên vợ chưa cưới của anh ta nhưng thờ ơ và quan tâm đến nữ chính, đến đoạn cuối mới nói cho cô kia biết mình không phải bác sĩ Dương, rằng đến khi chết bác sĩ Dương vẫn yêu cô ấy, cái này gỡ gạc chút là thực ra cô này đã đoán được từ trước nhưng vẫn muốn níu kéo gương mặt người yêu, nếu không hành động của nam chính hơi ích kỉ, dùng thân xác chồng chưa cưới của người ta đi ngủ với người khác, phản bội trong cả năm trời, lẽ ra nên nói từ đầu mới đúng, dù khá tàn nhẫn. Về người tông phải Hàn, tức nam chính, anh ta nhờ nữ chính đưa mắt cho người yêu mù trong bệnh viện, không nói gì cho cô gái kia, để cô gái kia hận anh. Nữ chính lúc đầu làm theo đóng vai người thứ ba, nhưng khi cô gái kia tìm đến cuối cùng nữ chính lại nói thật. Mình thấy cũng nên vậy, còn hơn để cô ấy suy nghĩ rồi sau lấy chồng có tình yêu mới và biết sự thật, như vậy ai cũng khó xử. Tóm tắt truyện xong, giờ là nhận xét. Vì là truyện ngắn nên có rất nhiều chi tiết khó hiểu. Như nam chính bảo không phản bội nữ chính, thì cô nữ phụ kia nói dối về cái thai sao, cái này không được đề cập tới. Về cái chết của nam chính, là do anh ta phản bội lời thề sao? Anh ta yêu nữ phụ, vậy mà khi sống trong xác bác sỹ Dương lại nói chỉ yêu nữ chính? Lúc sau hợp lý hơn, yêu nhất, ừ, nhất không phải duy nhất. Cái này cũng khá đời, vì sự thực thì chẳng ai dễ dàng vứt bỏ tình cảm, nếu một cuộc tình kết thúc trong tiếc nuối vẫn còn tình cảm không lạ, có điều với một đứa ảo tưởng về sự chung thủy như mình có hơi tàn nhẫn. Một chi tiết nữa là nam chính hẹn nữ chính về nói chuyện, có điều rốt cục nam chính muốn nói gì lại không đề cập. Theo như anh ta nói anh ta không phản bội nữ chính tức là không có vụ cái thai, vậy ngay từ đầu anh ta lựa chọn nữ chính rồi sẽ không có lí do gì đổi ý, và theo anh ta thì hôm đó không định đến nhà nữ phụ. Vậy tại sao đến và định nói với nữ chính việc gì nếu không phải là chia tay? Cái này tác giả không nói tới làm mình vẫn băn khoăn tới giờ. Đoạn đầu nói về nữ chính, kì thực đúng nghĩa tiểu tam. Cô ấy cô đơn nên khi gặp gỡ bác sĩ Dương, lúc này chưa biết là Hàn, hai người lên giường, sau biết là anh ta có vợ chưa cưới mà vẫn tiếp tục. Ừ thì nữ chính có chút vấn đề tâm lý, nhưng không phải không nhận thức được hành vi. Gắn vào tổng thể truyện thì thông cảm được, nhưng nếu đứng dưới góc độ đời, nếu không có những chi tiết chết đi sống lại, chỉ đơn thuần là một vị bác sĩ có ham muốn với bệnh nhân, thì cô ấy đích thị là kẻ thứ ba đúng nghĩa. Nên cá nhân mình không thực thích nữ chính lắm. Truyện ngoài nữ chính có ba nhân vật nữ như đã nói ở trên, trừ cô mối tình đầu đã chết kia thì điểm chung của những người còn lại là si tình tuyệt đối, dù nghĩ đối phương phản bội vẫn "nếu anh còn sống sẽ chúc anh hạnh phúc", "tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy" vân vân mây mây. Bảo sao cuối cùng kết cục thua thiệt. Hai người nữ vô danh kia không nói vì chỉ nhắc qua, nhưng riêng nữ chính, đúng là luôn ở thế yếu. Truyện nhắc tới việc khổ sở của nam chính khi trái tim có một mà lại yêu hai người, có điều tim anh ta, không quản được thì chịu thôi, đến khi anh ta sống lại với hành động suy nghĩ cao đẹp lắm làm nữ chính quên mình, nhưng anh ta làm gì, làm nữ chính yêu mình, lên giường với người ta và bảo đừng coi anh ta là bến đỗ cuối cùng. Nói thì hay, vấp ngã một lần có khi chữa trị tâm lý xong nữ chính còn có thể yêu, vấp đến hai lần, ai mà có can đảm yêu đương chứ. Chốt lại thì không thích nhân vật trong truyện này, gắn ý nghĩa cao đẹp nhưng hành động đều là ích kỉ. Có điều suy nghĩ đơn giản chút theo ý muốn của tác giả thì cũng coi như một cặp đáng thương, ai dễ rơi nước mắt có khi cũng chảy được vài giọt. *** Trích đoạn truyện: một vài ý trung nhân đến miếu, không cầu con dòng không xin tiền giấy. Cả nhị quỳ trước thần cộng nhau lập lời thề độc, giả dụ ai thay dạ đổi lòng sẽ chết trước. ”Không hối hận?” Thề độc như thế. Cả nhì đứng dậy, cô khẽ hỏi, nhẹ nhàng phủi vết dơ bẩn dính bên trên đầu gối của tình nhân. ”Sẽ ko.” Hắn cười trả lời rồi ôm lấy vai cô. cô bé này đã mang tất cả giao cho hắn, nếu thật có một ngày hắn tệ bạc cô, hắn với phơi thay đầu đường thì sẽ sao, đó là hiệu quả hắn đề nghị nhận, hắn sẽ không còn ân hận. ”Em cũng như vậy.” Cô cười nhẹ, tựa gia đình bạn vào ngực hắn, an tâm tin yêu. Đọc thêm thể loại Truyện bách hợp H Ngày đấy, hắn vẫn kể cả đời này đã luôn ghi nhớ lời thề độc của chúng ta, cũng ngày đó, cô đem sự trong sạch của bản thân hoàn hoàn hảo chỉnh giao cho hắn, toàn tâm toàn ý tin cẩn họ đang gắn bó bên nhau một đời một kiếp. biển cạn đá mòn, địa lão thiên hoang, tình này vẫn giữ nguyên. 1 đời 1 kiếp! tỉnh giấc lại, tiếng thở dài sẽ như vẫn còn đấy vương vít nơi đầu lưỡi. khi còn trẻ thật ngây thơ cho rằng hoàn toàn có thể 1 đời một kiếp nhưng mà bất quá thời kì trôi qua, trãi qua làm phiền new nắm được, 1 đời một kiếp không suôn sẻ như cô sẽ tưởng. Bất quá chỉ mới mười năm, đã nhận thấy quá mệt mõi. Là hắn hời hợt, phiêu bạt đời sống quá ngắn? Tốt vẫn là bởi cô ngu ngốc, nên sai trái kéo cả 1 đời? Đọc thêm Truyện đam mỹ h sm hồ, tới lúc nào mới có thể cạn? Đá, cần bao lâu mới có thể mòn? Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu người tình nhau cùng nhau thề hẹn, tuy nhiên với gia đình bạn làm sao ngơi nghỉ bên nhau đến hồ cạn đá mòn? Thiên không lão, ngày không hoang, nhưng số đông người tình nhau kia, hiện thời sẽ sống đâu? Cô cười nhạt, cười gia đình bạn cả tin, lời thề của nam nhi, mong hứa hẹn tử sinh mang nhau, kể thì tiện lợi, mà như thế nào quá âu sầu. ”Buông tay đi, hắn đã mất yêu cô.” một giọng nhắc trong cô vang lên. ”Anh yêu em, mà anh chẳng thể phụ cô ấy.” Lời hắn nhắc có cô cũng đồng thời vang lên trong tiếng thở dài. Thật ảm đạm cười, ngẫm lại sự sống sót của cô lại trở thành kẻ đồ 3 phá hoại tình cảm của thành viên gia đình không như. Đã thử thề non hứa biển, trói buộc hắn vào lời thề, làm cho hắn đi ko được, làm việc cũng ko xong. ”Hướng Vãn.” Hắn luôn hiểu cô bằng giọng ôn nhu ấm áp độc nhất vô nhị “Đừng suy nghĩ rộng lớn.” Hắn trấn an cô. Hắn nói: “Không với người trong gia đình khác, chỉ với mình em.” Đọc list Truyện đam mỹ sinh tử văn mà, nếu như quả tình chỉ mang các bạn cô, tại sao nụ cười của hắn càng ngày càng cô tịch, đương đầu sở hữu cô càng lúc càng miễn cưỡng, còn mang theo vẻ thua thiệt? nếu như rất thật không yêu một chúng ta không như, sao lại giấu cô đầy đủ chuyện hắn làm? ”Đừng khóc, đừng cần dùng nước mắt cáo giác tôi.” một giọng nói yếu đuối khác vang lên giống như là đang thổn thức trước nỗi đau. Vươn tay vuốt qua gối kế bên nóng hổi, lạnh tới nỗi làm tim cô hoảng hốt. Kiếp này, lời thề đó chỉ từ 1 mình cô giữ, còn hắn đã để 1 cô gái khác tiến vào tim người thân. Thật ra, cô biết hầu như đêm ko về hắn đã nơi nào. Cô mở đầu sợ đêm dài đăng đẳng, sợ loại sâu hun hút của đêm đen. 1 Ánh sáng loé lên giữa trời đêm yên ắng, ngắn ngủi soi sáng một góc buồng, ngay tiếp đến ngay cả thuỷ tinh của cửa dổ cũng chấn động. Là sấm tiến công sao? Cô ngồi dậy, đi chân ko tới xuất hiện sổ, gió thổi khiến rèm cửa bay phấp phới như 1 vũ điệu, mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống bệ cửa sổ, thảm xung quanh cũng ướt thành 1 mảng. Mưa béo tới nổi tấn công vào người đau rát. Sẽ lâu không có cơn mưa làm sao béo vậy đó. Đọc thêm truyện sắc ”Hướng Vãn, tối nay đợi anh, anh với chuyện ý muốn kể rõ có em.” Sáng nay, trước lúc ra khỏi cửa hắn đã nhắc có cô rất nhiều lời này. Cô lặng ngắt không đề cập gì. ”Quỳ trước thần thốt lời thề độc, ai bội nghịch đang chết trước......” Cô mặc niệm, nhị hàng nước mắt chảy xuống bên má. Hắn còn nhớ hay không, còn nhớ đã thử đề cập sẽ không còn chối bỏ lời thề? vang lừng trong lòng, người trong gia đình nam nhi của cô đã hết yêu cô nữa, thiếu đi giữ lời thề của họ... Toàn cục, toàn thể đã hết sự quan trọng nữa rồi. Tiếng chuông laptop vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, đã từng tiếng vang vọng khắp căn nhà. Chuyện gì đã đến ước ao tránh cũng ko được. Cô luân chuyển mọi người, lau đi nước mắt, hít 1 hơi thật sâu, cầm laptop nghe máy. Theo dõi tiếp truyện tại trang web gọi truyện trực tuyến miễn phí truyen24.com. Chúc độc giả truyện vui vẻ! Mời các bạn đón đọc Có Hợp Có Tan của tác giả Lâu Vũ Tình.
Chồng Khờ
Converter: Meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Người ngoài nói bọn họ là không môn đăng hộ đối, hắn là một tiểu tử ngốc lại dám vọng tưởng đến một vị tiểu thư là nàng. Kết hôn là khổ nàng, mà hắn lại chiếm được tiện nghi khi cưới được một hiền tuệ kiều thê (người vợ xinh đẹp + thông minh+ hiền đức) Chỉ có nàng mới hiểu được, nam nhân này tuy không biết hoa ngôn xảo ngữ, chỉ có thể lấy hành động để biểu đạt. Nói muốn cưới vợ, lập tức đem toàn bộ tài sản tới cửa cầu hôn. Người ta nói hắn ngốc, phụ thân cũng khinh thường nhưng nàng lại kiên trì muốn gả. Chỉ vì nàng biết hắn không phải thật khờ, bất quá là không biết biểu đạt tình cảm của mình. Nhưng sau khi cưới nàng lại là “ngoan ngoãn phục tùng” , “Nương tử nói phải.” Nhìn như mơ hồ, kỳ thực đây là ý trời. Thâm tình của hắn đã sớm ẩn sâu trong đáy lòng, đời này chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc. Trượng phu mà nàng muốn bất quá cũng là thật tình đối đãi với nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng. Ai nói nàng là thê đẹp phu khờ? Nàng là nhặt được một bảo vật vô giá, muốn đáp lại phần thâm tình này, bồi hắn một đời có đủ hay không……. ***   Nội dung truyện thì chỉ xoay quay bối cảnh ở một cái thôn Lưu Vân nhỏ, nhà họ Lục có 3 nữ nhi, nữ chính là đại tỷ Lục Tưởng Vân, kế là Lục Tưởng Y và Lục Tưởng Dung là em út. Cha của nam chính họ Chúc là người thật thà tốt bụng, có ơn với gia đình nữ chính, nhà nữ chính sau khi qua được đại nạn thì hứa sẽ gả 1 trong 3 đứa con gái cho con trai nhà họ Chúc, để khi lớn cho nam chính tự thích cô nào thì hỏi cưới. Nam chính A Phong (Chúc Xuân Phong) vốn lớn lên bình thường hoạt bát, nhưng năm lên mười thì gia đình gặp cướp, ngã xuống cầu cha mẹ nam chính mất, từ đó anh cũng phong bế tự kỷ vài tháng khi tỉnh lại thì khờ khạo ít nói. Sau đó anh có ám ảnh rất sợ đi qua cầu, mà trùng hợp đường qua nhà nữ chính là có cái cầu bắc ngang, anh chưa bao giờ dám qua. Người trong thôn đều ghẹo anh là người ngốc, nhưng nữ chính Tưởng Vân vì lớn hơn anh vài tháng tuổi tính tình có phần nghiêm trang già dặn hơn, anh thì khờ nên Tưởng Vân cũng chỉ xem như anh như là em mà đối đãi. Đến lúc lớn thì nhũ nương của nam chính muốn nhắc chuyện kết hôn thì 2 người em của Tưởng Vân đều không chịu, đứa nhỏ thì nhỏ quá chưa kết thân được, Tưởng Vân thấy mình lớn hơn nên cũng không có muốn, còn người hợp nhất là nhị muội Tưởng Y, mà chị này thích vinh hoa phú quý không muốn gả cho người ngốc nên muốn nhận sính lễ nhà khác tốt hơn. Sau thì A Phong đến xin cưới Tưởng Vân, chị cũng bất ngờ nhưng sau thấy anh chân thành, cũng vì bản thân suy nghĩ thấu đáo hơn biết nhìn xa nên cũng mũi lòng.Lúc này chị đã lầm lỡ một lần, thất thân với người khác, rồi tổn thương, nên cũng nói rõ với anh là chị không còn trong trắng mặc kệ anh có hiểu hay không. Thấy anh không để ý nên cũng đồng ý gả, mong sau này về chân thành đối đãi bù đắp cho anh. Cưới được nửa tháng thì chị có bầu hơn hai tháng, người ngoài tưởng 2 người vụn trộm nên cũng chỉ cười cười cho qua. Chị hổ thẹn muốn bỏ nhưng anh sống chết không cho, chị cũng nói con không phải của anh nhưng anh lại khăng khăng nói phải, hơn nữa còn hết mực cưng chiều. Sau này đứa nhỏ nó vô cùng quấn quít cha, nữ chính cũng yêu nam chính chứ không còn là chuộc lỗi hay thương cảm đồng tình nữ. Đến năm con bé 3 tuổi thì "tra nam" kia nó lại xuất hiện, muốn dẫn Tưởng Vân đi, sau khi biết thêm tin con bé là con của hắn thì hắn đòi dẫn 2 mẹ con đi luôn. Vô tình anh A Phong nghe thấy, hoảng sợ mang con bé đi trốn, lúc tìm được giải thích rõ ràng thì Tưởng Vân mới vỡ lẽ là A Phong tuy khờ nhưng cái gì cũng biết, chuyện năm đó đứa con không phải là của mình ảnh cũng nghe hiểu luôn, vậy mà ngần ấy năm vẫn yêu thương con. Đoạn mình đọc thấy cảm động nhất là đoạn nữ chính khuyên giải tên "tra nam" kia buông tha cho nữ chính và đứa con. "Ngươi sai lầm rồi, đó là do một tay A Phong dạy, từ bé, Tầm Nhi đã dính phụ thân nó, nó học nói chuyện, biết phải trái, đều là A Phong dạy, ngươi sẽ không biết, A Phong yêu nó bao nhiêu, ngươi chỉ nhìn thấy chuyện hắn kéo Tầm Nhi bỏ nhà đi, lại không phát hiện hắn thoát y bào bao đứa nhỏ lại cho nó không bị lạnh, làm bản thân bây giờ còn bị nhiễm phong hàn nằm ở trên giường, Tầm Nhi là mệnh hắn, ngươi hiểu không?" Hắn dựa vào cái gì mạc danh kỳ diệu xuất hiện, liền muốn đoạt bảo bối tâm can trong suốt ba năm của người ta? "Ngươi có biết, phụ mẫu hắn gặp phải đạo tặc cướp bóc, ngã xuống dưới cầu bỏ mình không? mười năm nay, hắn sợ hãi qua cầu , mỗi khi theo ta về nhà nương đẻ đểu phải đi đường vòng, ngay cả qua cầu cũng không dám, nhưng ngày ấy, hắn ôm con gái trốn một đêm ở dưới cầu, cơ trí như ngươi, đừng nói không đoán ra nguyên do trong đó." Về phần kết mọi người quan tâm thì nhanh tìm đọc, bảo đãm không phí đâu, dù sao chỉ 10 chương. P.s: Truyện này có lẽ không hợp với nhiều bạn ưa "sạch 100%" vì nữ chính đã thất thân trước, nhưng đối mình thì nó thực tế và cũng không quá đáng vì chị này rõ là bị gạt tình cũng khốn khổ vậy, chứ không phải là lăng nhăng, cũng thật tâm đối đãi anh nam chính không hề thấy anh khờ mà lười gạt cũng không để anh chịu thiệt thòi, vì vậy đáng được hạnh phúc. *** Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế như vẫn chậm chạp không chịu xuống núi. Lục Tưởng Vân vừa vào thôn, liền thả chậm cước bộ đi trên con đường nhỏ bên cạnh cánh đồng, gặp những người thân hữu thì chào hỏi, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng từ thuở nhỏ ở nơi này, mỗi một tán lá nàng đều quen thuộc, hơn nữa rất yêu thích. Về nhà, tâm cũng kiên định lại. Nàng đi đường vòng, xa xa nhìn thấy một mảnh vườn trái cây đã nuôi lớn ba tỷ muội nhà nàng, cách đó không xa là tấm biển được treo ở trên cao “Lục phủ”, chính là nhà nàng. Mắt nhìn trên cầu gỗ, có người đang ngồi phía trước, vừa không qua cầu lại không rời đi, ngồi xổm chỗ đó cũng không nhúc nhích. Nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tiến lên chào hỏi: “A Phong, làm sao vậy?” Nam nhân ngẩng đầu chính là bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào. Lục Tưởng Vân thấy thế cũng không trách, từ trong gói đồ lấy ra một khối bánh hạnh nhân: “Này, cho ngươi.” Nam nhân cũng không chần chờ, tiếp lấy hướng miệng cắn một ngụm nhỏ, xác nhận là hương vị hắn thích, liền cắn miếng to một chút. Nam nhân vừa ăn, ánh mắt vừa ngắm một chỗ dưới cầu gỗ, Lục Tưởng Vân để ý liền hiểu rõ. Ngồi xổm xuống, gỡ cọng cỏ trên tóc hắn xuống: “Lại bị bọn nhỏ trêu chọc?” Toàn thôn cơ hồ không người nào không biết, đại nam nhân ngang tàng bảy thước lại không dám qua cầu, thậm chí là e ngại cầu dài, phảng phất như một quái thú lớn tùy thời đều có thể đem người nuốt vào bụng. Khi còn bé nghe phụ thân nói qua vài lần, ước chừng biết được nguyên do, những đứa nhỏ không hiểu chuyện lấy việc này chê cười hắn, thậm chí là đùa cợt hắn. Lục Tưởng Vân đặt gói đồ xuống, nhấc làn váy lên bước xuống sườn dốc, giúp hắn thu hồi dao và cung tiễn bị ném ở phía cuối cầu. Nơi này địa thế hơi cao, trong ngày hè nước ở dưới cầu hơn phân nửa là khô cạn, phải tới mùa mưa, lượng nước mới lớn hơn. Thu hồi xong những vật phẩm bị hắn ném dưới cầu, nàng phủi cỏ bụi bám trên váy: “Tốt lắm, trời cũng sắp tối rồi, ngươi cũng mau về nhà đi.” Mới nhấc gói đồ đứng dậy, thì cảm thấy váy bị nắm chặt, nam nhân kéo lấy vạt váy của nàng. “Làm sao vậy?” Nam nhân há miệng, lại nhếch lên. Nàng nhìn một chút bánh ngọt còn xót lại trên tay, cười: “Bánh hạnh nhân ăn ngon không?” Nam nhân nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Đây là điểm tâm nàng mang về thuộc loại ngon nhất, không ngọt ngấy lại có mùi mằn mặn của quả mơ. Vì thế nàng lại cho hắn một khối: “Tốt lắm, mau về nhà đi thôi!” Nàng hiểu lầm ý tứ của hắn….   Mời các bạn đón đọc Chồng Khờ của tác giả Lâu Vũ Tình.