Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Văn án:   “Lý Mộ là người dân tộc Di. Trong một lần tổ chức hoạt động quyên góp, liền nhất kiến chung tình với Ngụy Tuần ôn nhu ấm áp. Cô không quản đường xa, từ trong núi tới thành phố tìm anh, chỉ vì muốn tặng cho anh Hoa Yêu Đái (*) biểu thị tình yêu của mình. Cô biết anh đã có cô gái mà mình thích, sẽ không nhận Hoa Yêu Đái của mình, nhưng dù có phải vượt ngàn dặm xa xôi, cô cũng chẳng hề hối hận.   Nhưng là, Ngụy Tuần nhận lấy Hoa Yêu Đái của cô, vì thế từ đây, nhân sinh của cô bắt đầu xuất hiện cảm giác hối hận.”(**) ***  Lý Mộ lớn lên ở trong núi, thế giới của cô nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, chưa từng chân chính trải qua cái gọi là nhất kiến chung tình. Thế nhưng khi gặp Ngụy Tuần ngày hôm đó, có lẽ ngay lập tức, cô đã quyết định rằng, người đàn ông này chính là người đàn ông mà cô sẽ đem lòng yêu thương.   “Lúc đó Lý Mộ hai mươi tuổi, phảng phất như đang xâm nhập vào bí cảnh một phương, khi ấy, Ngụy Tuần cứ như vậy, lơ đãng bước vào sinh mệnh của cô.”(**)   Lý Mộ ngay từ đầu đã hiểu rõ, Ngụy Tuần và cô không phải là người ở cùng một thế giới. Sau khi hoạt động quyên góp hoàn tất, anh sẽ rời khỏi ngọn núi này, trở về với thành phố rộng mở của anh. Mà cô sẽ ở lại đây, có lẽ sẽ tiếp tục yêu anh, có lẽ sẽ dần dần quên đi anh.   Tình cảm thầm mến luôn dễ quyết định mà cũng thực đáng buồn như vậy. Giống như ai đó đã từng nói, thầm mến rất tốt, tốt ở chỗ sẽ không bao giờ bị từ chối, nhưng thầm mến cũng rất buồn, buồn bởi sẽ không bao giờ được chấp nhận.   Lý Mộ khi ấy, từng chút từng chút dõi theo Ngụy Tuần.   Lý Mộ khi ấy, từng chút từng chút phát hiện, hình như Ngụy Tuần đã có người mà mình thích.   Lý Mộ khi ấy, rốt cuộc cũng biết, hóa ra Ngụy Tuần cũng có một mối tình thầm mến mà không dám nói.   Vì thế cô thẳng thắn khuyên anh, hãy nói cho người mà anh thích rằng, anh thích cô ấy để sau này không phải hối hận.   Lời khuyên của Lý Mộ với Ngụy Tuần khi ấy, dường như cũng là khuyên chính bản thân cô. Vì thế, sau khi Ngụy Tuần rời khỏi núi cao, Lý Mộ tỉ mỉ làm một cái Hoa Yêu Đái thật đẹp. Cô đã quyết định, mang nó tới thành phố phương xa kia tìm anh, thổ lộ với anh. Cô không mong được anh chấp nhận, chỉ là muốn cho tình cảm trong lòng mình một kết quả. Cô sẽ không oán trách, cũng tuyệt nhiên chẳng hối hận.    Lý Mộ chính là một cô gái như vậy, thông minh, phóng khoáng, trầm ổn mà kiên định.   Cô chẳng ngại vượt ngàn dặm xa xôi, mang theo Hoa Yêu Đái biểu đạt cho tình cảm của bản thân, tới gặp Ngụy Tuần, chỉ để nói cho anh biết rằng, cô thích anh.   “Đây là Hoa Yêu Đái, trong phong tục của dân tộc Di chính là tín vật mà nữ hài dùng để biểu đạt tâm ý với nam hài. Ngụy tiên sinh, em thích anh, hy vọng anh biết.”(**)   Ngụy Tuần có lẽ chưa từng nghĩ rằng, có một cô gái nhất kiến chung tình với anh, hơn nữa còn thích anh vô cùng sâu đậm, vì anh mà một mình từ núi cao tới thành phố, để đưa cho anh tín vật của cô.   Khi tới nơi của Lý Mộ để tham gia hoạt động, Ngụy Tuần đã có ấn tượng không tồi về cô gái này. Cô xinh đẹp, tháo vát, thích đọc sách, còn biết y thuật, thậm chí chữa vết thương cho em trai anh vì bị trùng trong núi cắn.   Không chỉ vậy, cô chính là người đã khuyên anh, nếu đã thích một người, thì nên can đảm nói ra. Chỉ là không ngờ đó không phải là một lời khuyên chiếu lệ, mà chính một lời khuyên vô cùng chân thành của cô.   Mà Ngụy Tuần, thực ra cũng đã muốn nghe theo Lý Mộ, muốn bày tỏ với cô gái kia rằng anh thích cô. Thế nhưng khi trở về, lại hay tin cô đã có người yêu. Ngụy Tuần thực chất lại chẳng phải là một người mù quáng vì tình. Anh thật lòng chúc phúc cho cô, sau đó hạ quyết tâm, mình phải quên đi cô ấy.   Lý Mộ xuất hiện ở thành phố của anh vào ngày hôm đó, càng khiến anh cảm thấy, mình hẳn là nên tiến về phía trước.   “Lý Mộ, em biết rằng hiện tại, anh vẫn chưa thể quên được cô ấy. Nhưng anh muốn buông xuống đoạn tình cảm này, bắt đầu lại một lần nữa. Như vậy, liệu em còn nguyện ý đem đai lưng này tặng cho anh không?”(**)   __   Ngay từ đầu khi bắt đầu đọc “Sơn mộ như gió mạnh”, mình đã rất thích Lý Mộ. Cô rất kiên cường, cũng vô cùng thiện lương, nhưng không hề ngốc nghếch và dễ bắt nạt. Việc Ngụy Tuần nhận lấy Hoa Yêu Đái nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cô vẫn rất kiên trì với mối quan hệ này. Cô tin tưởng Ngụy Tuần, bởi vì anh nói muốn bắt đầu lại, vậy thì cô sẽ ở lại đây, cùng anh đi từ điểm xuất phát ấy.   Có lẽ ban đầu Ngụy Tuần đến với Lý Mộ, là bởi vì thương cảm và áy náy nhiều hơn là yêu. Nhưng không thể phủ nhận rằng, anh đối với Lý Mộ rất tốt. Mà sau đó, thương cảm và áy náy của Ngụy Tuần với Lý Mộ, cũng dần dần chuyển hóa thành yêu thích và quyến luyến. Thậm chí anh cũng không có ý trốn tránh khi nghe tin Lý Mộ có thai. Ngụy Tuần đưa Lý Mộ về Ngụy gia, muốn Ngụy gia chấp nhận cô, để anh kết hôn với cô, trao cho cô một danh phận.   Đọc tới đây, chắc bạn đang thắc mắc, vậy tại sao lại có tag “cẩu huyết” và “tra nam” ở thể loại phải không?    Lý Mộ rất tốt, Ngụy Tuần cũng tốt. Thế nhưng thế giới này không suôn sẻ và tốt đẹp như vậy. Chưa nói tới việc Lý Mộ phải chịu áp lực từ người nhà của Ngụy Tuần; mà chỉ nói tới việc mối tình đầu của Ngụy Tuần cứ liên tục quấy rầy hai người, mà mình đã thương Lý Mộ vô cùng. Lý Mộ biết rằng Ngụy Tuần không thể một sớm một chiều quên đi cô ta, cho nên cô bao dung với anh.   Thế nhưng ai cũng có giới hạn, chỉ với việc khi Lý Mộ đang mang thai, mà Ngụy Tuần bất chấp can ngăn của cô, chạy tới bệnh viện chỉ vì một cú điện thoại của cô gái kia, đã khiến mình vô cùng ức chế và ác cảm với cả anh lẫn cô ta. Mà cũng bởi vì chuyến đi ấy của Ngụy Tuần, Lý Mộ mới bị sảy thai, dẫn tới rạn nứt tưởng như không thể nào hàn gắn giữa hai người.   Ngụy Tuần rất tốt, nhưng lại cũng quá dễ mềm lòng. Thực ra ngày hôm ấy tới bệnh viện, anh đã nói rõ với cô gái kia, sau này không cần tìm anh nữa. Thế nhưng anh nói ra những lời ấy quá muộn. Để rồi khi trở về, anh không chỉ mất đi đứa con trong bụng Lý Mộ, mà còn suýt nữa còn không giữ được cô. Con người là vậy, khi có trong tay, luôn đặt ít tâm tư và không mấy trân trọng, tới khi mất rồi mới điên cuồng muốn tìm lại.   Ngụy Tuần muốn tìm lại trái tim của Lý Mộ, thế nhưng cũng chính anh đã làm cho nó trở nên nguội lạnh. Thực ra Lý Mộ khi từ nơi núi cao kia tới thành phố phồn hoa này, cô đã trao cho anh tài sản quý giá nhất của mình rồi, giờ nào còn thứ gì để cho anh nữa chứ.   Vậy là Ngụy Tuần một mình bước lên con đường tìm lại tình yêu, chỉ khác là nếu khi xưa bên cạnh có Lý Mộ, thì hiện tại con đường này, anh buộc phải đi một mình. Ngụy Tuần tin tưởng, chỉ cần anh dốc lòng, ắt sẽ được hạnh phúc.   Còn về việc Lý Mộ và Ngụy Tuần cuối cùng vì sao mà trở về với nhau, mời bạn đọc truyện để rõ hơn nè. ^^   “Sơn mộ như gió mạnh” dù gắn tag cẩu huyết nhưng thực ra mình thấy cũng không cẩu huyết lắm, hành văn tác giả ổn, nội dung khá độc đáo, xây dựng nhân vật khá chắc tay và cách giải quyết vấn đề về cơ bản là ổn thỏa, mình không có lấn cấn gì. Nếu bạn là một người yêu thích thể loại nữ truy hay nữ cường, thì hãy thử “Sơn mộ như gió mạnh” xem sao nha. ^^   __   (*) Hoa yêu đái: thắt lưng thêu hoa (**) Trích từ truyện, reviewer edit. Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ngụy Diễn ôm song song đi lấy đồ ngọt, thật dài bàn ăn trước đứng một cái ôn ôn nhu nhu nữ nhân, còn có một cái gầy gầy cao cao tiểu thiếu niên cùng một cái sáu bảy tuổi tiểu nam hài, tiểu thiếu niên nhiệt tình mà cùng Ngụy Diễn chào hỏi: “Ngụy thúc thúc, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta là trình tễ minh.” “Tiểu gia hỏa trường như vậy cao, gầy rất nhiều sao.” Trình tễ minh vuốt cái ót cười: “Không giảm phì không có biện pháp nha.” Bên cạnh đứng dịu dàng nữ nhân hắn cũng nhận được, là Thẩm giá trị thê tử, mấy năm nay bởi vì hợp tác nhiều có lui tới, gặp qua rất nhiều lần. Bọn họ chào hỏi qua, du âm nhìn hắn trong lòng ngực song song, cười đến ôn nhu: “Đây là ngươi hài tử sao? Thật đáng yêu.” “Không phải, là ta ca hài tử, song song, kêu du a di.” “Du a di hảo.” Song song ngoan ngoãn mà kêu một tiếng, ngọt ngào thanh âm kêu đắc nhân tâm ngọt tư tư. “Thật ngoan.” Du âm sờ sờ nàng lông xù xù đầu nhỏ. Ngụy Diễn cấp song song cầm một khối điểm tâm ngọt, Ngụy Tuần tìm lại đây. Hắn ôm song song cùng Thẩm giá trị một nhà ngồi ở cùng nhau, các đại nhân hàn huyên, tiểu hài tử nhóm liền ngồi ở bên nhau ăn điểm tâm ngọt. Song song bên cạnh là Thẩm thừa quang, nàng nhìn thoáng qua tiểu ca ca, tiểu ca ca cũng nhìn nàng một cái. Thẩm thừa quang không nói gì, song song cũng không nói gì. Song song chuyên tâm mà ăn điểm tâm ngọt, ngoài miệng dính vào bơ, các đại nhân đang nói chuyện không có chú ý, Thẩm thừa quang nhìn nàng vai hề, trảo quá trên bàn khăn giấy tiểu tâm giúp nàng sát miệng. ... Mời các bạn đón đọc Sơn Mộ Như Gió Mạnh của tác giả Trần Vị Mãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nốt Ruồi Bên Má - Đồng Đồng Đồng Tử
“Nốt ruồi bên má” là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp. Mình thích cách Hứa Trùy Nhi quan tâm và chăm sóc Ngụy Đức Vĩnh, cũng thích Hứa Trùy Nhi bất bình thay cho anh vì bị mọi người bỏ bê. Hứa Trùy Nhi vốn sống ở trên núi, ngô nghê lắm, chỉ biết cần phải yêu thương mọi người thôi chứ không có động cơ xấu xa gì hết.  Ngay chuyện giường chiếu cũng chẳng biết, bị mẹ chồng mắng là “coi cậu Cả như ngựa mà cưỡi” còn tưởng mẹ chồng nói cậu đè anh ra cưỡi nhong nhong nhong như mấy đứa bé ba tuổi thật nên ấm ức vô cùng; mà thực ra mẹ chồng đang nói tới tư thế “cưỡi” lúc giường chiếu đó chứ. =]] Ngụy Đức Vĩnh, đọc thì thấy anh đúng là rất đáng thương, còn bất lực nữa. Thật không tưởng tượng nổi trước khi Hứa Trùy Nhi tới anh đã phải sống như thế nào. T__T Cái gì cũng không làm được, phải trông vào kẻ khác; mà đám người hầu cũng cứ xì xào bàn tán. Có lẽ đó chính là lí do mà Ngụy Đức Vĩnh vào đêm tân hôn không hé nửa lời với Hứa Trùy Nhi dù lớp quần áo trên người khiến anh nóng muốn chết. T__T Chắc anh nghĩ nếu nhờ Hứa Trùy Nhi cởi bớt ra cho mình thì sẽ bị coi thường đó mà. T___T Đọc vừa thương anh vừa tức thay anh luôn ấy, bảo sao Hứa Trùy Nhi muốn chăm sóc anh đến thế.  Chuyện Hứa Trùy Nhi là con trai sau rồi Ngụy Đức Vĩnh cũng phát hiện ra, nhưng không có màn đuổi đánh máu chó gì đâu nghen, vì anh thương Hứa Trùy Nhi nhiều quá rồi mà. :v Nhìn chung “Nốt ruồi bên má” không có biến cố gì lớn, ngoại trừ biến cố nhà họ Ngụy bị cướp còn Hứa Trùy Nhi bị bọn thổ phỉ bắt đi thôi à. Nói chung là, đọc khá nhẹ nhàng đáng yêu, không thể nói là xuất sắc nhưng cũng rất ổn đấy ạ, thích hợp với những bạn muốn đọc truyện nam phẫn nữ mà không máu chó nè. ^^  *** Mợ Hai vô cùng vui vẻ, gần như là nhét đứa bé vào trong lòng Hứa Trùy Nhi: “Chị xem đã năm năm rồi, chị còn chưa có đứa con nào,” mợ Hai xoa mái tóc lưa thưa của con mình,” thúc giục đứa trẻ chưa đầy hai tuổi: “Nhuận Sinh, gọi mẹ đi!” Một đưa trẻ mềm mại, Hứa Trùy Nhi cũng không dám dùng sức ôm, áp bé con vào ngực, cậu ngửi được mùi sữa nồng đậm: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt,” cậu hơi xấu hổ, “Nếu như nó muốn mẹ, tôi sẽ đưa nó tới chỗ cô.” Mợ Hai cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Đừng tìm tôi là được rồi,” mợ Hai đi ra ngoài, vẫy khăn tay với Hứa Trùy Nhi, “Cho chị với anh Cả làm con thừa tự, từ giờ tôi là thím của nó rồi.” Bên ngoài, cậu Cả và cậu Hai đang nói chuyện với nhau, thấy mợ Hai đi ra, cậu Cả gật đầu với hai người rồi bước vào phòng. Nhìn thấy Hứa Trùy Nhi tay chân gượng gạo bế đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc rất to, khuôn mặt non nớt, giọng nói non nớt đòi mẹ. “Làm sao bây giờ,” thấy đứa trẻ khóc nước mắt tràn bờ mi, “Hay là…hay là mang trả lại,” cậu cẩn thận đong đưa cánh tay, ngốc ngốc dỗ dành đứa trẻ, “Em thấy mẹ nó cũng rất buồn.” ... Mời các bạn đón đọc Nốt Ruồi Bên Má của tác giả Đồng Đồng Đồng Tử.
Eo Thon Nhỏ - Khương Chi Ngư
Chị đại đệ nhất toàn trường Đường Nhân, hung hăng, trốn học, thích đánh nhau, ngang tàng. Mọt sách Lục Trì vừa mới chuyển đến, ít nói, kín đáo, dễ đỏ mặt, nói chuyện hơi cà lăm. Mỗi ngày, những bạn học đi ngang qua lầu ba đều có thể nghe thấy, Đường Nhân thích trêu chọc Lục Trì cho đến khi đối phương “Mặt nóng tai đỏ”. Về sau bọn họ mới biết được - -  Con người được che giấu bên trong vỏ mọt sách, là người có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Bởi vì vào một ngày lúc tan học, cả toàn trường đều chứng kiến, Đường Nhân ngồi trên bệ cửa sổ đang nói chuyện cùng với một bạn học sinh nam, Lục Trì lạnh mặt đi tới trước mặt Đường Nhân, hung hăng bưng mặt Đường Nhân rồi hôn cô một cái. “Cái eo thon nhỏ của cậu.” “Phải để cho tớ giam giữ cả đời.” *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, nữ chị đại - nam mọt sách, sạch, nhẹ nhàng, ngọt sủng, HE Độ dài: 75 chương + 5 phiên ngoại Tình trạng: Hoàn edit ... Lần đầu tiên Đường Nhân nhìn thấy Lục Trì là khi cô sang trường Nhất Trung để tham dự cuộc thi Olympic Toán học. Đường Nhân đã nhìn thấy anh, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng bóng lưng cao gầy của Lục Trì đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Một năm sau đó, khi Lục Trì mới chuyển trường sang trường tư thục Gia Thủy, Đường Nhân lại nhìn thấy anh trong phòng giáo viên. Từ khi ấy, chị đại nổi danh Đường Nhân đã công khai chính thức theo đuổi con mọt sách Lục Trì. Cha của Đường Nhân là hiệu trưởng trường Gia Thủy, do được nuông chiều từ bé nên cô rất nghịch phá, lại hay đi đánh nhau, tính tình khá là bốc đồng. Thế nên Đường Nhân đã trở thành chị đại nổi danh không ai là không biết. Tuy thường bị đình chỉ học do đánh nhau, nhưng kết quả học tập của Đường Nhân luôn rất tốt, thường đứng đầu trường. Chuyện này càng làm nhiều người tò mò. Lục Trì là học sinh vừa chuyển trường đến Gia Thủy. Anh chính là mọt sách chính hiệu, ít nói và rụt rè. Tuy thế nhưng ngoại hình của Lục Trì khá nổi bật đẹp mắt. Vì vậy mà ở trường cũ anh khá nổi tiếng nhờ ngoại hình và thành tích học tập xuất sắc của mình. Nhưng anh chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là bị mắc tật nói lắp. Việc Đường Nhân theo đuổi Lục Trì gây xôn xao khắp cả trường. Bởi vì mọi học sinh đều ngày ngày phải chứng kiến cảnh tượng Đường Nhân mặt dày bám lấy Lục Trì mà trêu chọc, thậm chí còn vô sỉ đến mức dám chặn Lục Trì ngay trước nhà vệ sinh nam, dù Lục Trì trốn tránh vẫn dai dẳng không tha. Đường Nhân không hề che giấu sự theo đuổi của mình, cô to gan phát biểu trước toàn trường rằng: "Lục Trì lớp tự nhiên do tôi quản". Đường Nhân đã xông vào cuộc đời của Lục Trì một cách đột ngột khiến anh không kịp phòng bị. Cô tìm mọi cách để xuất hiện bên cạnh anh, cô không ngại ngần tuyên bố chủ quyền trước mặt bao nhiêu người, cô hiện diện ở tất cả mọi nơi. Ban đầu, Lục Trì có chút không thích ứng được nhưng dần về sau có lẽ anh đã có thể thích nghi hơn, làm quen với sự có mặt của cô trong cuộc sống mình. ... Trích đoạn nhỏ 1: Chờ sau khi anh ăn xong, Đường Nhân đặt đũa xuống, đột nhiên nhướng người về phía trước nói: "Tớ đáng yêu như vậy, sao cậu lại không rung động chứ? Hứ. " Lục Trì bị tiếng "Hứ" cuối cùng của cô hăm dọa. ... Sau hai tháng Đường Nhân theo đuổi Lục Trì, mọi người trong trường đều trầm trồ anh quả là một tảng đá, luôn bất thanh bất động trước sự nhiệt tình của Đường Nhân. Nhưng chỉ có Đường Nhân và những người trong lớp mới biết Lục Trì đã có phản ứng trước sự theo đuổi của Đường Nhân dù là rất nhỏ nhoi. Mỗi khi cô buông lời trêu ghẹo, anh thường âm thầm đỏ mặt ngượng ngùng, khi cô nhờ anh giúp chọn sách tham khảo, anh đều chọn rất tận tâm tận tình, khi cô tham gia cuộc thi chạy tiếp sức, anh lẳng lặng mua cho cô một hộp sữa chua theo ý cô thích... Xem ra Đường Nhân vẫn còn hi vọng. Càng tiếp xúc với Lục Trì, Đường Nhân mới phát hiện ra nhiều bí mật ẩn giấu trong con người anh. Lục Trì không có một gia đình hạnh phúc, tật nói lắp của anh cũng là do từ hoàn cảnh gia đình mà có. Năm xưa mẹ anh do rượu mà ngủ cùng cha anh, sau một đêm mang thai Lục Trì. Do có thai nên cả hai mới phải kết hôn, không ngờ bạn gái của cha anh ngay sau đó cũng có thai. Vì vậy mà từ lúc nhỏ cha Lục Trì rất ít khi ở nhà, khi đó anh còn nghĩ do cha bận công tác. Nhưng khi lớn lên Lục Trì mới biết cha anh vốn không xem anh và mẹ anh là một gia đình, bởi ông ta còn một gia đình khác. Do ám ảnh từ những cuộc cãi vả của cha mẹ, Lục Trì hình thành một tính cách rụt rè, nhút nhát, không giỏi tiếp xúc với người lạ. Nhưng Đường Nhân thì khác, cô tựa như ánh nắng ban mai rực rỡ soi sáng cuộc đời tẻ nhạt của anh. Anh dần dần bị mê hoặc bởi sự ấm áp mà mà cô đem đến, rồi con tim lại rung động từ khi nào chẳng hay... "Eo thon nhỏ" thật sự là một bộ truyện đáng yêu hết sức luôn đó các bạn à :< Lục Trì không phải là mọt sách lù khù đâu, anh chính là sói đội lốt cừu ấy. Khi thấy Đường Nhân trò chuyện vui vẻ thân mật với nam sinh khác, anh không kìm được bước tới hôn cô rồi đánh dấu chủ quyền trước mặt bao nhiêu người. Từ đó Lục Trì đã hiện nguyên hình là một bình dấm siêu chua :v Truyện cũng hết sức nhẹ nhàng và ngọt ngào, trong quá trình hai bạn trẻ thả thính nhau hầu như không có biến cố hay sóng gió gì nhiều. Tớ rất thích cách yêu của nam chính, lúc ghen và khi quan tâm Đường Nhân thiệt dễ thương hết sức. Nữ chính cũng mạnh mẽ và không bánh bèo. Tớ tin đây sẽ là một lựa chọn không tồi cho những bạn thích thể loại thanh xuân vườn trường và ngọt sủng. Tớ chắc bạn sẽ không hối hận đâu. Hãy đọc và cảm nhận cùng tớ nhé! __________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Trắng Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Eo Thon Nhỏ của tác giả Khương Chi Ngư.
Cớ Sao Nói Không Yêu - Cố Tây Tước
*Trích đoạn đặc sắc [Khi nam chính được qua nhà người yêu] “Tối nay anh ngủ ở đâu?” “Anh hỏi thế là có ý gì?” “Chẳng có ý gì cả. Anh hỏi thế để chuẩn bị sẵn tinh thần thôi” Nguyễn Tĩnh che mặt giả vờ không biết, “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ.” “Anh nghĩ anh thích giường của em” Trong lòng Nguyễn Tĩnh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, cô còn có tâm trạng nói đùa “anh nhớ phải giữ gìn phong thái quý ông đấy!” Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh gật đầu, “anh sẽ cố hết sức!” [Mặt dày] “Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?” “Bảy giờ sáng. Về đến nhà chắc là tối rồi.” “Anh muốn em tới đón không?” “Như vậy có phiền em không? Nhưng mà, phiền em vậy!” “A” [Khi mấy cái đuôi tìm đến tận cửa] “Tôi thích cô ấy” Anh đã nói chuyện điện thoại xong, khi nghe thấy cậu ấy, anh liền liếc mắt nhìn về phía Trương Hải Lâm. Hải Lâm không hiểu vẻ mặt bình tĩnh của đối phương là có ý gì, anh ta từ chối cho ý kiến sao? “Tôi thích Nguyễn Tĩnh” “Ờ, tôi là bạn trai của cô ấy.” Hải Lâm chính thức sụp đổ. [Hóa sói ngọt ngào] Tối hôm đó, Triệu Khải Ngôn có chút phóng túng tùy tiện. Anh cơ hồ vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu hôn cô và cấp bách lột bỏ hết quần áo trên người cô ra. Qủa thật như thiên lôi đang lên cơn thịnh nộ! Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cảm giác tê dại. Sau đó rất lâu, khi quan hệ giữa hai người càng thêm “tốt đẹp”, đồng thời cũng là lúc Nguyễn Tĩnh có thể hỏi đến vấn đề đó mà không thấy đỏ mặt nữa, cô đã hỏi một câu, “Sao hôm đó anh như dã thú vậy?” Câu trả lời của anh là, “ Em mặc váy trắng trông rất đẹp!” …………………… Truyện của Cố Tây Tước thì lúc nào cũng nhẹ nhàng rồi, bộ này cũng như thế. Không quá kịch tính nhưng vẫn đủ những tình tiết lên xuống làm người đọc chờ mong vào tình cảm của cặp nam nữ chính Triệu Khải Ngôn và Nguyễn Tĩnh.  Nguyễn Tĩnh thời còn đi học từng theo đuổi nam phụ Tưởng Nghiêm, như cô nói là hao hết mọi ý chí chiến đấu vì người đàn ông đó, để rồi sau này đối với tình yêu, Nguyễn Tĩnh luôn là một thái độ “ Vô dục vô cầu”. Cho đến khi gặp Triệu Khải Ngôn.  Lần đầu tiên là trên chuyến xe lửa khi cô về nhà. Lần thứ hai là khi đang tham quan giáo đường. Lần thứ ba là khi cô theo chị mình đi gặp bạn. Phải nói duyên phận của bọn họ đến một cách mà chính cả hai không thể ngờ đến.  Triệu Khải Ngôn đẹp trai, thời niên thiếu cũng thuộc dạng thích mạo hiểm, và là người khó nắm bắt. Đối với ai anh cũng đều giữ một thái độ nho nhã, lịch sự nên quả thật làm người khác không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Chính vì cái bản tính như thế nên con đường theo đuổi vợ mới gian nan.  Cá nhân mình thấy đoạn theo đuổi khá dễ thương, Triệu Khải Ngôn mặc dù bản tính đối với người ngoài khá tự đại nhưng đối với Nguyễn Tĩnh lại không hiểu sao thấy “nhát gái” thế :v. Kiềm chế không được hôn phớt một cái xong lúng túng xin lỗi, mấy ngày sau sợ không dám gặp mặt người ta. Một lần khác lại cả gan hôn sâu hơn, xong lại xin lỗi nói lần sau không dám nữa =)). Nhiều lần muốn thổ lộ nhưng cứ lo sợ Nguyễn Tĩnh từ chối, đến khi không kiềm nén được nữa bày tỏ tình cảm với người ta, ai dè... bị từ chối thật =)) Thanh niên tự ái, thế là quay sang làm lơ các kiểu. Lơ thì lơ nhưng thấy cô cười cười nói nói với người khác thì lại phát cáu, cáu xong lại quay sang theo đuổi tiếp.  Còn nữ chính Nguyễn Tĩnh không phải cố ý “ngược” bạn Triệu Khải Ngôn, mà vì cô cảm thấy khi bản thân chưa xác định được cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là gì, cô vẫn mong có thể làm bạn với anh. Nhưng khi cô đã rõ ràng mọi cảm xúc trong lòng thì cũng rất thẳng thắng đồng ý mối quan hệ này.  Những ai yêu mến phong cách truyện của Cố Tây Tước thì đừng bỏ qua hố này nhé :) ---------------- Review by Pisà - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Des by Tơ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban
Môi Anh Đào - Khương Chi Ngư
Lần đầu tiên Tô Khả Tây gặp Lục Vũ, là năm cô mười bảy tuổi. Khi ấy là học kỳ đầu của lớp mười một, nhà trường có tổ chức một buổi tham quan ngoại khóa. Khi đến địa điểm tham quan, Tô Khả Tây lại không nhớ vị trí xe của lớp mình ở đâu. Kết quả là cô đi nhầm lên xe của lớp khác, cũng nhờ vậy mà gặp được Lục Vũ. Lại nói, Tô Khả Tây ở trường Gia Thủy thường cùng bạn thân của mình đi đánh nhau khắp nơi, vì vậy cô rất rất rất thiếu sự rụt rè mà một thiếu nữ thường có. Lần đầu gặp Lục Vũ, Tô Khả Tây đã bị vẻ ngoài đẹp trai và khí chất hơn người của anh hớp hồn. Cô hỏi anh vị trí xe lớp mình, khi đi còn không quên hôn trộm Lục Vũ một cái. Tô Khả Tây và Lục Vũ học khác lớp nhau, nhưng điều đó không ngăn cách được tình yêu "nhất kiến chung tình" của cô dành cho anh. Tô Khả Tây theo đuổi anh một cách nhiệt tình, nhưng đổi lại Lục Vũ lại từ chối cô thẳng thừng. Anh lấy cớ không thích con gái tóc dài, tuy rằng anh chỉ viện cớ nhưng Tô Khả Tây thực sự cắt tóc ngắn. Trước sự theo đuổi đầy kiên trì của cô, anh cũng đã chấp nhận tình cảm ấy. Cả hai ở bên nhau một năm, thì đột nhiên Lục Vũ lại biến mất. Anh không nói không rằng mà chuyển trường, thậm chí đổi cả số điện thoại, không ai có thể liên lạc được. Anh giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, Tô Khả Tây không thể gặp anh lần nào. Mãi đến khoảng hai tháng sau, Tô Khả Tây tình cờ gặp lại Lục Vũ trong bệnh viện. Thời gian không lâu gì mấy, nhưng cô cảm thấy anh rất khác khi xưa, giống như là hai người khác biệt vậy. Lục Vũ giống như cố tình tỏ ra xa cách, không muốn có quan hệ gì với cô, nhưng Tô Khả Tây làm sao có thể để yên được. Lục Vũ lùi một bước, cô liền tiến hai bước, để xem xem anh có trốn được cô hay không? Mời các bạn đón đọc Môi Anh Đào của tác giả Khương Chi Ngư.