Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Lần đầu tiên gặp anh là lúc cô bị đuổi khỏi vị trí thiên kim tiểu thư nhà giàu có. Một thân một mình, chịu mọi khổ cực lạnh nhạt. Khi rời khỏi anh, cô bị nguy hiểm bao vây, thậm chí mẹ kế còn nhân cơ hội này muốn hại chết cô. Anh ở trước mặt cô, ném cho cô hai con đường: "Cô chỉ có hai lựa chọn, cưới tôi, hoặc là đợi đoạn tuyệt với cuộc đời." ****** Anh, trải qua rất nhiều xuân sắc, bên cạnh có vô số mỹ nhân, hết lần này tới lần khác cương quyết mà cưới cô; Anh cũng không cho người ta một chút cơ hội, hoàn toàn giao nộp chính mình vào tay cô. * Cô nghĩ, anh biết một loại khả năng đặc biệt, ở trước mặt anh, cho dù cô có nói gì hay không, có biểu hiện ra cái gì hay không, anh cũng luôn có thể biết được cô muốn nói gì, cô có một chút không muốn để cho anh biết rồi lại theo bản năng hi vọng anh biết; Cô muốn, anh hiểu cô. *** ( chia ly ngắn hơn đêm tân hôn). Thành phố B, trung tâm hội nghị quốc tế. "At last but not least, may China and XX continue to grow strong together." "Cuối cùng nhưng cũng không kém quan trọng, mong Trung Quốc và XX có thể tiếp tục hợp tác phát triển bền vững." Tiếng vỗ tay vang như sấm, kéo dài nửa ngày đến khi kết thúc hội nghị. Tân Hoành tháo tai nghe xuống, cũng không rời đi vội, ngồi ở nơi đó, từ cửa nhỏ nhìn đầu người nhốn nháo ở bên ngoài, có người vừa đi vừa trao đổi cũng có chỗ túm năm tụm ba rời đi. Tân Hoành là một phiên dịch viên trực tiếp, hai mươi hai tuổi, tham ra một hội nghị quốc tế trọng đại dung là không dễ. Có rất nhiều người đỏ mắt ở sau lung, người cần có năng lực và tài hoa như cô đúng là không có được mấy người. Cho nên, có đỏ mắt cũng không làm gì được. Là một phiên dịch viên trực tiếp thường có người cộng sự cố định, Tân Hoành gần như đều làm chung với Điền Tĩnh. Điền Tĩnh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, lại có kinh nghiệm, năm nay đã gần ba mươi mới có được vị trí này, cũng có chút danh tiếng. Nhưng hôm nay, Điền Tĩnh lại đột nhiên có chuyện, lão Tôn tạm thời bố trí cho một cô bé khác làm thay, Laurel. Tuy lần đầu làm chung, nhưng hai người cũng coi như hợp tác thành công. “Tân Hoành, mọi người trong công ty hẹn buổi tối đến K hát, cùng đi đi?” Laurel còn trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn dáng dấp tươi mới xinh đẹp. Cất đồ xong, vội lôi kéo Tân Hoành cùng đi. K? Chưa từng đến chỗ đó? Lễ phép cười, uyển chuyển mà từ chối, “Mọi người đi đi, tối nay tôi có chút việc.” Laurel nghe, lạnh lùng cười nói, “Lúc mới vào, nghe mọi người nói, Tân Hoành cô vào công ty hai năm, chưa bao giờ tham dự các hoạt động chung, cũng không xã giao, hôm nay mới biết, tin đồn quả nhiên rất chính xác.” Tân Hoành nghe rõ lời mỉa mai của Lauren, cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười, “Đúng là bình thường tương đối nhiều việc.” Tuy ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng có một chút bài xích, chẳng qua là hai năm này đã học được cách phải bình tĩnh, cũng không cùng cô ta tranh cãi. Quay đầu cầm túi xách lên, liền đi ra ngoài. Mùa đông sắp đến, hai ngày nay trời nổi gió lơn, Tân Hoành khép lại áo khoác, mắt nhìn xung quanh một vòng. Lập tức nhìn thấy chiếc xe từ xa chạy về phía cô. “Tân Hoành.” Sau lưng, truyền đến một giọng nữ kiêu căng, rất tức giận. Tân Hoành miễn cưỡng quay đầu lại, thấy Laurel một thân màu mè vội vã chạy về phía cô. Tân Hoành thừa nhận, người ta nói biết ngoại ngữ thì là mỹ nữ, mà Laurel này đúng là đã đẹp lại càng thêm đẹp. “Tân Hoành, cô đừng đi vội! Hôm nay, cô nhất định phải cùng mọi người đi tụ tập, đều là cộng sự lâu năm, cô lại cự tuyệt không tham gia, là xem thường chúng tôi phải không?” Tân Hoành là người kiên quyết hơn nữa không thích người khác dùng lời nói khích mình, nếu là hai năm trước, nhất định sẽ hỏi ngược lại một câu, “Khinh thường các người bao giờ?” Chẳng qua là hai năm này tính tình có chút thay đổi, cũng có thể chịu đựng tính cách mọi người xung quanh, “Laurel, nếu cô không tin, hãy đi hỏi lão Tôn, hoặc là, để lão Tôn thay tôi đi hát cùng với mọi người.” Laurel cau mày, không vui viết hết lên mặt. Xe đã sớm dừng lại trước người cô, Tân Hành nhân tiện lên xe, cũng không chào hỏi cùng người con gái mới ra đời kia. Tân Hoành vừa lên xe, cơ thể lập tức rơi vào cái ôm ấp áp trong lồng ngực rộng lớn, Tân Hoành sợ hết hồn, liếc nhìn người con trai tuấn dật bên cạnh giận dữ nói, “Anh dọa em!” Người con trai kia cũng không cho là đúng, càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu, định hôn lên môi cô. Tân Hoành nghiêng đầu né tránh, tùy tiện đổi chủ đề, “Hôm nay sao lại đến đón em?” Người con trai biết cô trốn tránh, cũng không ép cô, buông cô ra, tùy ý sửa sang lại trang phục, lạnh nhạt nói: “Nhớ em.” Là một câu yêu thương, nhưng từ trong miệng anh nói ra, cùng vẻ mặt nhàn nhạt kia, Tân Hoành cũng thản nhiên đón nhận, trong lòng không vui cung không có mất mác. Người đàn ông này, ngày thường xã giao rất nhiều, ai biết anh nói thật hay giả. Tân Hoành cũng không để ở trong lòng. Cho nên, hôm nay cô đã phạm phải một sai lầm lớn nhất, chờ đến khi cô phát hiện thì đã muộn. Trong phòng ngủ chính rộng lớn, một chao đèn bằng vải lụa, trên giường lộn xộn, hai người đang quấn lấy nhau. Trong phòng tình dục mờ mịt, vang vọng tiếng cô gái rên rỉ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở nặng nề của đàn ông. “Dịch Tân…..Đủ rồi.” Người đàn ông trên người cô, nghe xong thậm trí còn tăng thêm động tác, lại dẫn đến một tiếng than nhẹ của cô. Anh cúi xuống nhìn vào người phụ nữ bên dưới, nhìn đôi mắt quyến rũ của cô, ánh mắt sương mờ, lúc này mới cúi người, nói nhỏ ở vành tai cô, “Anh muốn em, luôn luôn là tiểu biệt thắng tân hôn….” Mời các bạn đón đọc Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi của tác giả Nam Mịch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên
La Tiểu Lâu bất ngờ trùng sinh đến 4000 năm sau. một thời đại cơ giáp. Nhưng khi làm chiến sĩ cơ giáp thì cuộc sống của hắn lại rất gian nan. Khi không thích ứng được nữa hắn đã bị bắt kí một khế ước nô lệ. Nhìn nam nhân kia cường đại bá đạo, La Tiểu Lâu phi thường thức thời khuất phục…   (Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau) Tên người Yates = Athes = Á Đặc Tư (bạn của La Tiểu Lâu, chiến binh cơ giáp) Siever = Tây Thụy Nhĩ (Thụy Minh thú) Road = La Đức Carlos = Cáp Đốn (trung tướng) Abel = Á Bá (chế tạo sư cơ giáp) Gerald = Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức (Hoàng kim thú) Althon = Thánh Ngải Bá Nạp (vua của Artodis, bố St. Gerald) Maxime = Mark Asim (123 – anh trai 125) Tina = Vi Toa Welder = Uy Đức Tên riêng khác Dị dung sở = Viện dị thú = Viện dị dạng Tinh cầu Grey = Bụi tinh hệ Lan Đạt = Renda Đặc Lai Tư = Teles = Theles A Đặc Đế Tư = Artodis = Ethedis Xảo Khắc Lực = Socola *** Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đại cường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lão nhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trai nhất. Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác của họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Lúc này, khi ánh mắt trời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đều bị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy nhiễu. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dầu vết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da. Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phần đang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn. La Tiểu Lâu rốt cục rời đi hắn, sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thức ăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều, sẽ không hôn hắn, nói với hắn, ta yêu ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi của tác giả Do Đại Đích Yên.
Cỏ Dại - Thị Kim
Cuộc sống trãi qua nhiều thăng trầm đã luyện cho Hàm Quang một bản lĩnh hơn người nhìn thấu sự đợi, tay cầm chén rượu uống cười sang sảng rạng ngời chói lóa : “Nếu sau này ta chết, hãy chôn xác ta trong rừng mai. Khi gió xuân sang năm thổi đến, ta muốn nở nhành hoa đầu tiên.” *** Bốn người ra khỏi trấn nhỏ, quay lại hướng cây cầu nhỏ kia. Hoắc Thần đột nhiên dừng bước, nói với Thiệu Lục: “Ngươi và Thừa Ảnh về trước, ta nói chuyện với Hàm Quang một lát.” Trái tim Hàm Quang lập tức đập thịch một cái. Thiệu Lục lên tiếng: “Điện hạ, thần cho người đứng ở xa bảo vệ.” Thiệu Lục và Thừa Ảnh thi lễ xin cáo lui. Trong đêm tối không thể nhìn rõ nét mặt của Thừa Ảnh, nhưng Hàm Quang cảm nhận được bước chân của huynh ấy chậm chạp hơn so với trước đây. ... Mời các bạn đón đọc Cỏ Dại của tác giả Thị Kim.
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Thị Kim
Đây chỉ là truyện nhảm Sư phụ nói, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, bảo ta chọn một người trong số mười sáu vị sư huynh, sư phụ sẽ làm chủ cho ta. Ta không chút nghĩ ngợi mà chọn Vân Châu, kết quả mọi người nói “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. Sau này ta mới biết, thì ra “nước phù sa” là chỉ các vị sư huynh, “bãi phân trâu” mới là nói ta. Rút kinh nghiệm xương máu, ta quyết định nên vì Vân Châu sư huynh làm bà mối một lần, nhất định phải tìm một vị tiên nữ để xứng đôi với “bông hoa nhài” là hắn, lập công chuộc tội. Để công bằng, nhân tiện ta cũng quan tâm đến Giang Thần sư huynh, với tính tình của hắn, ta thấy chỉ có tìm một Dạ Xoa cô nương mới có thể khống chế hắn. Không ngờ, ý tốt của ta đắc tội cả hai vị sư huynh … *** Cô ta cười tươi như hoa, thành thạo cho ta uống một viên thuốc, ta âm thầm kinh hãi, nhưng chỉ đành bó tay, không biết vừa rồi cô ta dùng ám khí gì, hẳn là có tẩm độc, giờ phút này ta toàn thân vô lực. “Tiểu Mạt, ngươi chớ có trách ta. Thật ra, sau này ngươi sẽ phải cảm kích vì ta đã thành toàn cho ngươi và Vân Châu. Ngươi đến với hắn, ta đến với Giang Thần, người yêu nhau đến được với nhau, chẳng phải quá tốt sao?” Ta sợ hãi không tự chủ được, không hiểu rốt cuộc cô ta muốn gì. Cô ta cười ôm ta vào phòng, đặt ta trên giường. “Một lát nữa Vân Châu sẽ đến, ngươi cùng hắn gạo nấu thành cơm, từ nay nên vợ nên chồng có phải tốt không?” ... Mời các bạn đón đọc Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ của tác giả Thị Kim.
Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Truyện khá đơn giản những cũng rất mới lạ, khá hài hước, ko có âm mưu, dương mưu, tranh giành đấu đá, chủ yếu đọc giải trí. Nam chính siêu siêu dễ thương, si tình, đáng yêu, nữ chính xoay nam chính như "xoay chó"!!!  Trịnh Thất cô nương từ lúc sinh ra có ba ước nguyện: Ước nguyện đầu, phụ thân khỏe mạnh tình lạii; Ước nguyện hai, tên xấu xa hại phụ thân bị lúc nào cũng gặp xui xẻo! Ước nguyện ba, cầu cho Đại Bạch lấy được một  “cô vợ” xinh đẹp! Cố Diễn tiểu tử từ lúc sinh ra có ba ước nguyện: Ước nguyện đầu, cầu Trịnh Tiểu Thất không biết việc mình giả cho; Ước nguyện hai, cầu Trịnh Tiểu Thất không biết việc mình giả chó; Ước nguyện ba, cầu Trịnh Tiểu Thất không biết việc mình giả chó; Như thế, vô hạn, tuần hoàn... * Đại Bạch là chó của Tiểu Thất! *** Tiểu Thất thấy bộ dạng Cố Diễn vui vẻ, liền bị mơ hồ, nàng nghi ngờ hỏi: "Ngươi... Không có bị thương?" Cố Diễn gật đầu, "Đúng rồi, ta không có bị thương." Tiểu Thất vẻ mặt cứng đờ. Cố Diễn: "Ai nha nha, ta cũng không phải là lừa nàng a, ta chỉ nói là ta bị tập kích, ta xác thực bị tập kích a! Có điều không có bị thương là được. Cũng không nghĩ đến, nàng hiểu lầm." Cố Diễn nháy con mắt, Tiểu Thất nhìn lông mi hắn thật dài lại vụt sáng, lập tức cảm giác mình đến nơi này chính là chuyện cười. Nàng không do dự đứng lên: "Ngươi đã không có chuyện gì, kia ta đi trước." Cố Diễn thoáng cái ngã xuống, duỗi chân, "Ta bị thương, lòng ta bị tổn thương, nàng rõ ràng là đến xem ta, hiện tại không chịu để ý ta liền đi, nàng rõ ràng nói nàng yêu thích ta, nàng vừa mới nói xong." Ánh mắt Tiểu Thất phiêu nha phiêu, nghiêm túc: "Chúng ta là bằng hữu a, nghe nói ngươi bị thương ta tới thăm ngươi không phải là rất bình thường sao? Cha ta, cũng chính là Trịnh tiên sinh của ngươi để cho ta tới. Nếu không ta sẽ không tới." Ôi! Trịnh Tiểu Thất, nàng còn có thể giả vờ mãi sao! ... Mời các bạn đón đọc Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.