Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc

Thể loại: Niên hạ; công là vận động viên bóng rổ, nhiệt tình, ấm áp, hơi chậm tiêu, cực kỳ trân trọng thụ; thụ học ngành luật nhưng đam mê vũ đạo, dịu dàng. Người dịch: Một Mầm Măng Giới thiệu: Tát Tân Địch không ngờ có một ngày mình lại thể hội được cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên. Thế nhưng lại chóng vánh như vậy! Cậu vội vàng muốn đuổi kịp người kia, muốn nói đôi câu vài lời để an ủi trái tim đang kích động đến run rẩy này, Thế nhưng, cậu đành tiếc nuối dừng lại! Vì người đó đã nắm tay một người khác, mỉm cười ngọt ngào. Lời yêu còn chưa bày tỏ, lại cứ thế chôn sâu vào lòng. Chỉ đành chúc phúc cho họ. Hai năm sau gặp lại, người ấy vẫn là ánh trăng ngà của cậu, nhưng tấm lòng của ai kia thì đã đổi, không còn thương người ấy như xưa mà trở nên vặn vẹo độc đoán. Ôm ấp nỗi tương tư suốt hai năm trời, giờ đây khoảng cách giữa cậu và người ấy rốt cuộc cũng được thu ngắn lại. … “Anh nhìn đối phương vẫn luôn trong trạng thái đang gõ chữ, thuận tay gửi một tin nhắn: “Còn cậu?” Tát Tân Địch dừng lại, vò đầu bứt tai một hồi, quyết định có gì nói đó: “Mình đang nghĩ xem nên nhắn gì với cậu.” Khúc Miên: “?” Tát Tân Địch thành thật trả lời: “Nhắn gì mới có thể khiến cậu cảm thấy mình có khiếu hài hước, khiến cậu cảm thấy muốn tiếp tục nói chuyện với mình.” Tát Tân Địch: “Mình vụng miệng lắm.” *** [Review] Khi bạn trai là người Đông Bắc – Phiến Quỳ Editor: Một Mầm Măng (thatda1110.wordpress.com) Xin chào mọi người, Dạo này tớ đọc nhiều bộ đam mỹ triết lí nhân sinh quá, nên vào một buổi tối trăng thanh gió mát tớ đã vô tình va trúng một bộ đam ngắn, nhưng lại rất dễ thương. Vì thế nên hôm nay tớ ngoi lên đây, giới thiệu em nó đến mọi người. Tớ không dám nhận tớ review sẽ hay và hợp ý nhiều người, đây chỉ là ý kiến và chia sẻ cá nhân của tớ thôi, sẽ có spoil chi tiết trong truyện, bạn nào không thích có thể rời đi nha. Bộ truyện tớ nhắc đến chính là "Khi bạn trai là người Đông Bắc" của tác giả Phiến Quỳ. Tớ thường thích những bộ đổi công hay đổi thụ, không biết vì sao nhưng tớ cảm thấy vô cùng hả hê khi công cũ hay thụ cũ bị nghiệp quật mọi người ạ. Và bộ đam này cũng là một bộ mang thể loại đổi công. "Khi bạn trai là người Đông Bắc" là một chiếc bánh ngọt nhỏ giải trí cho các bạn sau những ngày học hành vất vả hay trước giờ đi ngủ, đặc biệt hợp với những bạn thuộc đảng ăn đường. Bộ đam không có quá nhiều điều để nói tới nên có lẽ tớ sẽ chỉ nói về công thụ và những điều tớ thích thôi. Đầu tiên, về bạn công Tát Tân Địch, tớ phải nói là tớ ưng chiếc công quân này lắm mọi người ạ. Bạn học Tát gia giáo tốt nên tính tình cũng tốt lắm, là người Đông Bắc nên cậu bạn này cũng rất nhiệt tình lại phóng khoáng, yêu là yêu mà ghét là ghét vô cùng rõ ràng. Cậu chàng là một vận động viên bóng rổ, thân cao hơn m9, tài giỏi nhưng khiêm tốn. Có một điểm tớ rất thích chính là cậu bạn họ Tát này nói ít làm nhiều, nói năng vụng miệng, có hơi chậm tiêu, tâm tư đơn thuần, nghĩ gì cũng biểu hiện ra hết, làm gì cũng suy nghĩ chu đáo, nhưng mà cứ chuyện của Khúc Miên thì cậu chàng cứ phải gọi là tay chân luống cuống, IQ tụt dốc vậy đó. Tát Tân Địch cho tớ cảm giác rất chân thành, giản dị, không cầu kì cách điệu, như là em trai hàng xóm lại giống như chú cún to xác vậy. Có rất nhiều chuyện tưởng chừng đâu cậu không hiểu, nhưng thật ra cậu lưu giữ rất nhiều điều về Khúc Miên, từ câu nói đến hành động và thói quen, cậu có thể chậm tiêu nhưng cậu luôn suy nghĩ và để tâm, vì vậy về sau này tuy có chút muộn nhưng cậu vẫn hồi đáp lại câu hỏi của Khúc Miên về cách nhìn của cậu đối với nghề nghiệp và sở thích của anh. Tới đây tớ lại phải khẳng định lần nữa rằng, khi yêu người ta thường cảm thấy tự ti trước người mình yêu, tớ thấy đúng lắm. Tát Tân Địch là chàng trai có năng khiếu thể thao, cố gắng và nỗ lực vì đam mê của chính mình, nhưng mà khi đứng trước Khúc Miên, cậu chàng luôn cảm thấy mình chả có chút ưu điểm nào, đứng trước người yêu cũ của Khúc Miên, cậu càng cảm thấy mình không bằng người đó. Vì thế nên cậu cũng cảm thấy rất tủi thân, thế nhưng mà rất may Khúc Miên là một người anh dịu dàng, bao dung lại thấu hiểu được cảm xúc của cậu. Đối với tớ, dù Tát Tân Địch có chậm tiêu hay luống cuống trong tình yêu thì cậu vẫn biết cách chăm sóc và suy nghĩ cho người mình yêu, vì thế Tát Tân Địch là một chàng trai đáng để yêu và được yêu, cậu ấy sẽ là mẫu người mang đến niềm vui, sự hài hước và nghịch ngợm trẻ con của một cậu em, cũng sẽ mang đến cho bạn cảm giác an toàn, vững vàng, tri kỷ và chín chắn của một người đàn ông. Nói về Khúc Miên, anh là mẫu người dịu dàng, bao dung, thấu hiểu đạo lý nhưng cũng rất rạch ròi về cuộc sống của chính mình. Khúc Miên biết mình thích gì, tìm kiếm điều gì tốt cho chính mình, vì thế khi Thạch Dạng khinh thường đam mê của anh, Khúc Miên không ngại bày tỏ quan điểm bảo vệ đam mê của chính mình, tớ cho rằng, đó cũng chính là bảo vệ tự trọng và chính bản thân mình. Khúc Miên đam mê vũ đạo, âm nhạc và Hán phục, không phải là một ngành nghề hay đam mê gì đáng xấu hổ, bởi vì chính anh đang truyền bá văn hóa của dân tộc mình, và cuối cùng thật may mắn rằng Khúc Miên gặp được Tát Tân Địch và gia đình của cậu ấy – những người tôn trọng cuộc sống và đam mê của anh, ca ngợi vẻ đẹp của anh và trao cho anh nguồn động lực lớn nhất để tiếp tục tự tin thực hiện hoài bão của mình. Bộ "Khi bạn trai là người Đông Bắc" rất ngắn, tớ vừa cảm thấy nó vừa đủ ngọt nhưng lại vẫn khiến người ta muốn có thêm nhiều chương hơn nữa để đọc. Tuy vậy, bộ đam này vẫn rất đáng để các bạn nhảy hố, nó sẽ đem đến cho các bạn một chút đắng nhưng phần nhiều là ngọt ngào để bạn có thể thư giãn sau những mệt mỏi và phiền muộn. Xin cảm ơn mọi người đã đọc những chia sẻ lảm nhảm của mình. Chúc mọi người đọc truyện thật vui. *** Giới thiệu: Tát Tân Địch phải lòng một người, lại còn là người cậu vừa gặp đã yêu. Cậu vội đuổi theo bóng lưng người ấy, chỉ còn cách người ấy một bước nữa thôi là cậu có thể cất được tiếng chào. Tiếc thay, cậu chậm chân mất rồi, lời yêu còn chưa ngỏ đã phải chứng kiến cảnh người ấy tay trong tay mỉm cười với một người khác. Cậu buồn bã, song vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của người ấy. Hai năm sau gặp lại, người ấy vẫn là ánh trăng ngà của cậu, nhưng tấm lòng của ai kia thì đã đổi, không còn thương người ấy như xưa mà trở nên vặn vẹo độc đoán. Ôm ấp nỗi tương tư suốt hai năm trời, giờ đây khoảng cách giữa cậu và người ấy rốt cuộc cũng được thu ngắn lại. … “Anh nhìn đối phương vẫn luôn trong trạng thái đang gõ chữ, thuận tay gửi một tin nhắn: “Còn cậu?” Tát Tân Địch dừng lại, vò đầu bứt tai một hồi, quyết định có gì nói đó: “Mình đang nghĩ xem nên nhắn gì với cậu.” Khúc Miên: “?” Tát Tân Địch thành thật trả lời: “Nhắn gì mới có thể khiến cậu cảm thấy mình có khiếu hài hước, khiến cậu cảm thấy muốn tiếp tục nói chuyện với mình.” Tát Tân Địch: “Mình vụng miệng lắm.” *** Dưới đây là một bài review siêu ngắn về đôi gà bông cute của bộ truyện vẻn vẹn 20 chương. Tát Tân Địch là một chàng trai Đông Bắc cao to không đen hôi mang một trái tim thiếu nam mong manh dễ vỡ. Ở cậu hội tụ đủ những đặc điểm của người Đông Bắc, từ khẩu âm cho đến tính tình thẳng thắn bộc trực. Vậy nên khi tương tư Khúc Miên từ ánh nhìn đầu tiên, cậu vốn định thẳng thắn tiến tới. Nhưng anh đã có người cạnh bên, Tát Tân Địch không thể vứt bỏ liêm sỉ mà làm người thứ ba đeo bám cuộc tình của họ. Mấy năm sau tình cờ gặp lại, cậu chỉ muốn bên cạnh lẳng lặng bầu bạn với anh. Khúc Miên quá đẹp trai, quá đáng yêu, cách nói chuyện cực kì cute dễ mến khiến xuân tâm chàng sinh viên thể dục nhộn nhạo không ngừng. Biết được Khúc Miên chia tay người yêu vì không cùng chí hướng, Tát Tân Địch cảm thấy cơ hội của mình đến rồi. Cậu nhiều lần dở trò xấu làm nũng, thẳng thắn thể hiện việc mình muốn nói chuyện với anh, muốn phô bày hết ưu điểm của mình tựa như chú công xòe đuôi gọi bạn tình. Những thẳng nam xung quanh thì thấy Tát Tân Địch như bị nhập vậy, chải chuốt rồi xịt nước hoa vô cùng đỏm dáng điệu đà. Ôi, tình yêu loài người! Khúc Miên không chống đỡ nổi sự đáng yêu của nhóc husky này, đồng ý ở bên cậu. Về sau, anh mới tá hỏa khi phát hiện Tát Tân Địch còn kế thừa một truyền thống tốt đẹp nữa của người Đông Bắc, chính là CỰC KỲ CÓ TIỀN!! Có tiền tới đâu thì ai đọc truyện sẽ rõ =)) Tổng kết lại, đây là một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt sủng và có tính giải trí cao. Cách dùng từ của editor cũng cực kỳ thuần Việt và gần gũi, phù hợp với bối cảnh. 20 chương truyện đọc một lèo trong buổi tối là xong, nên cả nhà nếu thấy phù hợp với gu truyện của mình thì hãy nhảy hố ngay nhé ạ. :> ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Một Mầm Măng *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Lần đầu tiên Tát Tân Địch gặp anh là mùa xuân năm 2018. Tâm trạng của cậu suốt mùa xuân ấy có thể nói là vô cùng tốt đẹp. Cậu học ở trường trung học phổ thông trực thuộc đại học Bắc Kinh, năm ấy được đặc cách lên thẳng đại học Thể dục Bắc Kinh làm đám bạn học được định sẵn sẽ phải è cổ ôn thi ghen tị muốn xỉu, xúm lại đòi cậu mở tiệc liên hoan. Hôm ấy tiết trời đẹp lắm, bầu trời xanh ngần với những gợn mây trắng nhỏ như hoa văn trên chiếc bình gốm sứ khổng lồ, ánh nắng rực rỡ trải đều trên những cây, những hoa và cả những con đường, khiến chúng như bừng sáng, trở nên chói lòa. Cậu cùng nhóm bạn học khi ấy dự định, trước tiên phải tới tham quan đại học Thể dục một vòng, sau đó cùng nhau ăn một bữa cá nướng tại hàng ăn phụ cận. Lộ trình tàu điện ngầm ở Bắc Kinh là một vòng tròn lớn, nhóm cậu từ Thành Nam ngồi tàu điện đi về phía Hải Điến, ai nấy đều cao lớn, đứng trước cửa xuống của toa chuyện trò về một cô bạn xinh đẹp trong lớp, cười nói rất vui vẻ. Một tay Tát Tân Địch nắm lấy tay nắm, cũng vì thân hình cao lớn mà tay còn lại của cậu cũng khép về phía thân mình, đứng tựa lưng vào toa xe, cậu lơ đãng đáp lại lời của nhóm bạn về cô bạn gái ấy: “Thôi nào, mẹ tôi không cho tôi yêu sớm.” Năm đó cậu 17 tuổi, học lớp 11, được đại học Thể dục Bắc Kinh dành riêng cho một vị trí. Cậu thích bóng rổ, có nguyện vọng được tham dự đội tuyển quốc gia. Đây là ước mơ của cậu, bạn gái gì chứ, không có trong kế hoạch của cậu đâu. Cậu đáp lại một câu như vậy, cũng không để ý bạn trước mặt mình đang nói gì, cất điện thoại đi. Rung động chợt tới ngay khi cậu vừa buông điện thoại xuống. Tàu điện ngầm “tinh tinh” vài tiếng, cánh cửa phía trước cậu từ từ mở ra. Ngẩng đầu nhìn biển báo trạm, chợt thu vào đáy mắt cậu là hình ảnh một chàng trai mặc trên mình bộ Hán phục. Vốn từ vựng nghèo nàn của cậu lúc bấy giờ bỗng hiện ra một từ: thần tiên. Đó là thần tiên sao… Cậu ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ. Người con trai ấy khoác bên ngoài một lớp áo màu xanh ngọc, tà áo sóng sánh như hoa nở theo từng bước chân, từ dáng người có thể nhận thấy đôi chân thật dài, vòng eo thon mảnh. Cậu thử ước lượng, có lẽ vòng eo ấy sẽ nằm gọn gàng trong chiếc ôm của cậu. Trước đây cậu không lấy làm thích thú gì với kiểu ăn mặc như thế, thậm chí còn cảm thấy con trai mặc như vậy có phần ẻo lả, nhưng hiện tại cậu đã hoàn toàn thay đổi lối suy nghĩ của mình. Người ấy để một kiểu tóc rất hiện đại, hơi xoăn và nhuộm màu xám bạc, độ dài của tóc vừa đủ để lộ cặp mắt xinh đẹp. Nước da trắng ngần, ngũ quan hài hòa tinh tế, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn. Ngón tay Tát Tân Địch khẽ động, cậu cảm tưởng như bàn tay mình có thêm ôm trọn lấy khuôn mặt người ấy. Dường như mặc như vậy không tiện cho việc đi lại, người ấy đưa tay thu gọn lại ống tay áo, dáng vẻ thanh nhã vô cùng, cũng không ngồi xuống mà đứng trước cửa toa chờ, mi mắt buông lơi chỉ nhìn về khoảng không phía trước. Không rõ cảm xúc hiện tại của người ấy ra sao, nhưng dáng vẻ thanh khiết tựa một quý công tử không vương bụi trần lại khiến người ấy như xa cách với mọi người. Tuổi tác người ấy không lớn nhưng dáng người được rèn luyện rất cân đối, mỗi hành động đều đẹp tựa trong tranh. Tát Tân Địch là một vận động viên, về mảng này cậu có hiểu biết, cậu đoán nếu người ấy chưa từng học nhảy thì cũng sẽ từng học biểu diễn hát kịch. Giữa thành phố rộng lớn này, thứ gọi là duyên phận đến và đi chỉ trong nháy mắt, khoảnh khắc cậu rung động nhưng lại không biết nắm bắt cơ hội, một giây sau thôi nỗi niềm ấy sẽ bị nhấn chìm lại nơi biển người mênh mang. Tát Tân Địch khi ấy không hiểu điều này, tim cậu đập rộn ràng, mặt đỏ bừng ngơ ngác nhìn về phía người ấy gần hai phút trời, bạn học phải gọi cậu xuống trạm cậu mới bừng tỉnh. Lúc xuống trạm, cậu lại đưa mắt tìm chàng trai kia, hóa ra người ấy cũng xuống cùng trạm với mình. Có bạn học để ý theo cậu, nhỏ giọng bình luận: “Bộ đồ đó nhìn đẹp nhỉ.” Tát Tân Địch gật đầu: “Ừ, dáng đi cũng ưa nhìn.” Châu Huân đang đứng cạnh cũng tiếp lời: “Chắc là sinh viên viện Hý kịch, tư thế với thần thái ấy không phải ngày một ngày hai mà rèn luyện được đâu.” Cửa ra đã ở ngay trước mặt, Tát Tân Địch cố ý rảo chân, trong ánh mắt không hiểu chuyện gì của lũ bạn mà chạy vụt lên phía trước quét thẻ, sau đó đứng bên ngoài dõi theo động tác quét thẻ của người ấy, đợi người ấy lướt qua vai cậu. Người ấy chỉ cao tới ngang tai mình, mình cao 1m93, vậy có lẽ người ấy sẽ cao khoảng 1m82 nhỉ. Nhóm Châu Huân cũng đã ra khỏi trạm, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Người quen ông à?” Tát Tân Địch cùng mọi người rời đi: “Muốn làm quen.” Đám bạn: … Dương Hâm đi phía cuối hỏi với lên chọc cậu: “Làm quen theo kiểu nào cơ?” Tát Tân Địch bật cười, nhìn theo bóng lưng người ấy đã lên thang cuốn, đáp: “Thích cậu ấy.” Đám bạn nghe xong ngớ người, bỗng mấy anh chàng cao lớn này nhao nhao lên, bọn họ đang đi từ từ bỗng chuyển sang trạng thái vừa chạy vừa kéo đẩy nhau, Tát Tân Địch bị bọn họ đẩy lên trước nhất. Bọn họ cũng mặc kệ luôn vụ chạy trên thang cuốn đang hoạt động sẽ nguy hiểm đến mức nào, luồn qua khe hở giữa những người đang đứng an vị ở phía trước, hướng thẳng về phía chàng trai đang đứng phía đầu thang máy. Bọn họ đuổi kịp rồi, người ấy đang đứng trên bậc thềm quan sát xung quanh, giống như đang tìm ai đó. Ngay lúc Tát Tân Địch bước tới định mở lời, người ấy liền bước xuống đi về phía bên kia đường. Tát Tân Địch thấy người ấy đi về phía gốc cây cổ thụ, dưới tán cây là một người con trai khác đi một đôi giày tập bóng mẫu mới nhất phiên bản có giới hạn. Dáng người anh ta cao lớn, đưa tay định xoa đầu người ấy, nhưng rồi lại đổi ý buông tay. Châu Huân thốt lên bằng một giọng không thể tin nổi: “Chời ụ! Thạch Dạng của CBA*!” CBA: Chinese Basketball Association, hiệp hội bóng rổ Trung Quốc. Bọn họ đều biết Thạch Dạng, hay đúng hơn những người quan tâm đến CBA đều biết Thạch Dạng. Nghe nói anh ta xuất thân từ đội bồi dưỡng tài năng thanh thiếu niên rồi được tuyển thẳng lên đội tuyển tỉnh, có thể coi như là một vận động viên thiên tài, đã vậy ngoại hình còn rất ưa nhìn, thành ra fan nữ của anh ta thì nhiều thôi rồi. Anh ta cúi đầu dịu dàng nhìn người con trai ấy, không rõ là đã nói điều gì, chỉ thấy cậu ấy cười thật tươi. Tát Tân Địch một lần nữa lạc lối trong nụ cười ấy, nhưng ngay lúc đó, cậu thấy hai người nắm tay nhau. Đám bạn học im bặt, Tát Tân Địch làm như không có chuyện gì tiến lên vài bước, nghe thấy Thạch Dạng nói: “Vậy là chúng ta đã ở bên nhau, sau này anh chính là bạn trai em.” Một cơn gió mùa hạ thoảng qua, mang theo hương hoa vương vấn đâu đây. Và rồi cậu nghe người ấy đáp lại bằng một giọng rất đỗi nhẹ nhàng. “Vâng.” Có người từng nói, những gì mình không có được đều là những điều tuyệt vời nhất. Và Tát Tân Địch đã được thể nghiệm một cách tường tận câu nói đó. Cậu giờ đã là sinh viên năm hai, đã hai năm trôi qua nhưng cậu vẫn không thể quên được người ấy. Nhóm Châu Huân hiện tại cũng đã trở thành những sinh viên khóa dưới của cậu, thường hay trêu đùa gọi người con trai đã để lại cho cậu bao thương nhớ là ánh trăng ngà. Cậu cũng thích danh xưng ấy, bởi mấy đứa bạn cậu nói cũng đâu sai, quả thật từ ngày đó trở đi, không còn ai có thể đem lại cho cậu cảm xúc rung động như lần ấy nữa. Đại học năm thứ hai của cậu, trường Đại học Chính trị Pháp luật* liên kết với Đại học Thể dục tổ chức một buổi liên hoan đêm mừng giao thừa, cậu không có hứng thú với mấy thứ tiệc tùng như vậy, vốn định về ký túc đánh một giấc, ai ngờ lại bị bạn cùng phòng túm đi tham gia cho bằng được. Mấy người đó đưa cậu tới nơi xong lại tớn đi đâu mất dạng. *Raw: Đại học Chính Pháp, tui thêm vậy lần đầu cho dễ hiểu, từ sau để nguyên gốc. Hôm ấy rét đậm, sương đêm dày còn lẫn thêm bụi, ban đêm chợt nổi gió khiến cậu hít thở thôi cũng cảm thấy khó chịu. Cậu kéo khẩu trang lên, tìm một chỗ phía sau cùng khuất góc trong phòng ngồi xuống, xem tiểu phẩm được biểu diễn trên sân khấu một lúc rồi mà hứng thú vẫn chẳng thấy đâu, đành buồn chán mở điện thoại ngồi đấu địa chủ một mình. Tiếng vỗ tay bỗng nổ ra vang dội khắp phòng, cậu vừa đấu xong một ván, cũng ngẩng đầu lên theo mọi người xem thế nào, vừa ngẩng lên đã bắt gặp bóng dáng của người hai năm trước. Dù rằng khoảng cách xa xôi, dù rằng thời gian cách trở, cậu vẫn nhận ra đó là người ấy. Mùa đông rồi, phòng đa năng đương nhiên chẳng ấm áp là bao, người ấy lại chỉ mặc một bộ đồ màu thủy mặc, hai tay hai chiếc quạt, theo tiếng âm nhạc vang lên bắt đầu bài múa. Trên sân khấu chỉ có mình người ấy và một bạn nữ gảy đàn tranh. Mỗi động tác của người ấy đều vô cùng ưu nhã, lúc người ấy xoay vòng, tà áo tung bay trong không trung hệt như đóa hoa bung nở, dây quạt cũng nương theo động tác của người ấy mà quấn quýt xung quanh, khung cảnh kiều diễm tựa như một bức tranh thủy mặc. Người ấy dùng vũ đạo chạm tới trái tim của toàn bộ những người đang có mặt tại hiện trường, mọi người đều đứng dậy vỗ tay cổ vũ người ấy. Bài múa đã kết thúc, người ấy đã rời khỏi sân khấu thần trí cậu mới từ tốn quay về, cảm xúc trào dâng khiến trái tim dồn nén như bị bóp nghẹt lại một lần nữa xuất hiện. Cậu nghe thấy tiếng hai bạn nữ ngồi hàng trên bàn luận. Bạn nữ bên trái nói: “Khúc Miên đẹp trai quá cô ơi, khí chất như mấy vị công tử thời xưa ấy.” Bạn nữ bên phải nói: “Tôi xem mà ngây ngẩn cả người, lúc trước tôi cứ tưởng cô nói quá…” Tát Tân Địch gõ nhẹ vào thành ghế ghế trên, hai bạn đó ngạc nhiên quay xuống. Tát Tân Địch nhìn họ cười nói: “Các cậu biết bạn nam múa ban nãy à?” Bạn nữ bên trái đáp: “Bên Chính Pháp bọn tớ ai cũng biết.” Tát Tân Địch khẩn trương tới mức bóp chặt điện thoại trong tay, hỏi tới: “Cậu ấy tên gì vậy? Học ngành nào thế?” Hai bạn đó nhìn nhau, cùng phì cười: “Chàng trai, cậu tới muộn rồi, anh ấy đã có người yêu.” Tát Tân Địch: … Hai năm trước cậu đã biết mình tới muộn rồi. Không biết Châu Huân đã đứng đây từ bao giờ, đặt tay lên vai cậu cười ha hả với hai bạn nữ đối diện, điều tiết bầu không khí: “Thì cậu ta cũng chỉ hỏi thôi mà, lỡ như lại có duyên thì sao?” Bạn nữ bên phải nhìn cậu ấy, nghiêng đầu đáp: “Được thôi, bọn tớ sẽ kể các cậu nghe những gì mình biết, đổi lại các cậu phải mời bọn tớ một bữa.” Hôm ấy bụi sương mù mịt, cậu mời họ ăn cơm, nhưng từ đầu tới cuối trừ những vấn đề liên quan đến người ấy, cậu chẳng nói câu nào. Cậu biết tên người ấy rồi, là Khúc Miên, anh ấy là sinh viên năm ba, lớn hơn cậu hai tuổi, ngay từ năm nhất đã được mệnh danh là hot boy của trường. Một trong những lý do khiến anh ấy nổi tiếng là anh ấy múa siêu đẹp, còn lý do nữa, đó là anh ấy hát siêu hay. Lúc Tát Tân Địch cùng với Châu Huân tiễn hai bạn nữ bên Pháp Chính kia về trường, Châu Huân còn nửa đùa nửa thật hỏi: “Mấy cậu thấy cậu bạn tớ còn có cơ hội không? Tớ chẳng tin mối quan hệ của anh ta với người kia lại tốt đến thế đâu.” Tát Tân Địch đạp cậu ta một phát. Một bạn nữ có lẽ còn lưu luyến tình hữu nghị mới nảy sinh từ bữa cơm ban nãy, nhìn quanh quất rồi nhỏ giọng thì thầm với hai cậu: “Nghe nói ban đầu mối quan hệ của bọn họ cũng tốt lắm, nhưng sau này còn chưa biết thế nào đâu, nếu như cậu muốn thì tớ giúp cậu xin WeChat của anh ấy, kết bạn hay không thì tùy ở cậu.” Tát Tân Địch muốn từ chối, nhưng ý tới đầu môi lại chẳng thể thành lời. Châu Huân nhìn phát là biết thừa ông bạn mình nghĩ gì, liền giúp cậu đồng ý. Có phương thức liên lạc rồi, còn kết bạn hay không thì sau này tính vậy. Hết chương 1 Lời tác giả: Niên hạ (không có hình mẫu ngoài đời, đừng liên tưởng) Bạn Măng thì thầm: Cậu cứ yên tâm ấn chương tiếp theo ở bên dưới nhé, tui chỉ làm một bộ rồi đăng cả nên sẽ không bị xen sang bộ khác đâu. Còn nếu muốn về mục lục thì ấn chỗ pingback là được gòy. Cách tui chú thích không cố định, nếu ngắn quá tui sẽ chèn trong truyện, nếu dài quá tui sẽ chèn cuối truyện, một vài trường hợp khác thì tui sẽ ước lượng để trình bày sao cho linh hoạt. Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc: 带劲 (dàijìn): bằng nghĩa với 漂亮 (piàoliang), không phân biệt giới tính nam nữ, dùng để khen người khác đẹp trai, xinh gái.. Mời các bạn mượn đọc sách Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc của tác giả Phiến Quỳ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lúc Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã (Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa)
Tên edit: NGUYỆN ANH CƯỜI KHI ĐANG ĐỘ TÀI HOA Giải thích về tên truyện: Tên gốc là 他笑时风华正茂 trong đó cụm từ 风华正茂 là phong hoa chính mậu / phong nhã hào hoa ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn. (Chú thích của HNC) *** # Một câu chuyện về yêu thầm thanh xuân vườn trường mà bạn không nên bỏ lỡ # *** ️ Văn án: Đây không phải lần đầu cô gặp anh. Nhưng nhớ tới lần gặp trước đó, lúc ở hành lang KTV đó, thực sự đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng cô. Hình ảnh anh ôm một cô gái vào trong lòng, cười đến mức mọi thứ đều trở nên mờ nhạt.... Sau đó thì sao? Lục Tư Bắc mời anh tới, anh tới muộn. Có người kêu. "Tới chậm phải phạt rượu." "Sao không mang bạn gái theo?" Người kia cười nhạt một tiếng. "Chia tay rồi." "Êy, lần này được bao lâu?" Người kia giương mắt lên, giọng nói vừa đủ. "Đủ thì thôi." Trong phòng, ánh đèn nửa sáng nửa tối, Mạnh Thịnh Nam cúi đầu uống coca, vị coca chạm vào đầu lưỡi cô, vừa lạnh vừa cay....   *** Giới thiệu của reviewer: Phiên bản ngắn gọn: Câu chuyện về một cô gái ngoan yêu một chàng trai hư. Em không chờ anh, nhưng trái tim em chờ anh. Phiên bản lãng mạn: Mùa hè tươi đẹp, Mạnh Thịnh Nam gieo một hạt giống xuống đất, vùi sâu lấp kĩ. Mùa thu, cô chờ. Mùa đông, cô lặng lẽ quên nó đi. Xuân sang, hạt giống cô ngỡ đã chết ấy đột nhiên bừng bừng sức sống, nảy mầm. *** "Thầm mến chính là đứng ở sân bay chờ một con thuyền". Nếu bạn đã từng trải qua cảm giác yêu thầm, mình nghĩ, bạn nhất định nên đọc cuốn sách này. Và có lẽ, chỉ có những ai đã từng trải qua những ngày tháng thương thầm nhớ trộm một ai đó, mới có thể chân thật cảm nhận được hết cái hay của cuốn truyện. Vì đây là cuốn sách đạp đổ rất nhiều những yêu cầu khắt khe của phần lớn giới đọc ngôn: nam chính không phải người con trai tốt, không sạch tâm và có lẽ cũng không sạch thân (tác giả bảo sạch mà tui nghi lắm á), không sủng ngọt, không hường phấn. Một thanh xuân thực tế như những gì chúng ta đã và đang trải qua vậy. Ngay cả bản thân mình, dù bị hấp dẫn bởi cái tên truyện mà tìm đến, nhưng rồi sau mấy chương mình đã định drop, lý do là, nam chính xuất hiện quá quá ít. Chỉ đôi dòng nhắc tới trong mỗi chương truyện. Nhưng giọng văn đầy chất thơ và đậm chất văn học của tác giả cùng với lời khen tặng của nhiều bạn độc giả đi trước khiến mình thay đổi suy nghĩ rồi thử lại. Và mình đã không hề thất vọng, thậm chí còn bị lôi cuốn mà thức tận đến 2h sáng chỉ để hoàn thành nó. "Nguyện anh cười khi đang độ tài hoa", cái tên có nguồn gốc từ những dòng nhắn nhủ mà Mạnh Thịnh Nam, dưới bút danh bí ẩn Thư Viễn, đã âm thầm gửi cho Trì Tranh vào ngày tốt nghiệp cuối cùng của năm cấp ba; cũng nằm trong câu chuyện "Thâm hải thiếu niên" mà cô đã sáng tác riêng về anh: "Nhân lúc đang độ tài hoa, tôi chỉ muốn chàng trai đang đi lạc đường ấy biết quay đầu lại". Khi Trì Tranh thật sự hiểu được những dòng chữ ấy, hiểu được những tâm tình chất chứa bên trong đó, thì đã là chuyện của rất nhiều năm về sau. Năm Mạnh Thịnh Nam 16 tuổi, cô gái nhỏ với tính tình thầm lặng, đa cảm và những tế bào văn chương sôi trào trong mạch máu đang sống những tháng ngày bình yên của năm nhất cao trung, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trì Tranh là tại quán nét, chàng trai với những ngón tay bấm phím điêu luyện tập trung chơi game, tai đeo headphone, không để ý gì đến xung quanh, bất cần, cà lơ phất phơ. Một cái nhìn đó, chính là cả thanh xuân của Mạnh Thịnh Nam. "Gặp anh, cô bỗng trở nên thật nhỏ bé, nhỏ bé tựa hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hạnh phúc, còn từ trong cát bụi mà âm thầm nở hoa"* Tuổi thiếu niên luôn là như vậy. Những rung cảm, những cơn say nắng đến rất bất ngờ, và bắt nguồn từ những điều tưởng chừng như vô cùng nhỏ nhặt. Mình vẫn còn nhớ, crush đầu tiên của mình là cậu bạn cùng lớp năm cấp 2. Chỉ một nụ cười bừng sáng của cậu trong đám đông, chỉ vậy thôi, đã khiến mình vương vấn suốt nhiều năm trời. Nhưng không phải ai cũng có đủ dũng khí, đủ bất chấp để theo đuổi người mình mến mộ. Mạnh Thịnh Nam chính là kiểu người như thế. Ngoài ra, cô đủ thông minh, đủ lí trí để biết mình không phải là mẫu con gái mà Trì Tranh sẽ thích. Vì thế tình cảm của Mạnh Thịnh Nam được cô gói ghém kĩ trong lòng, không dám thổ lộ với ai, kể cả cô bạn gái thân thiết nhất. Mặc dù mình rất ngưỡng mộ những câu chuyện nữ truy nam, nhưng có lẽ cảm giác yêu thầm thế này mới thực sự chân thật và gần gũi. Giống như ta nhìn thấy một phần bản thân mình trong Mạnh Thịnh Nam: Rụt rè, mong manh, cẩn thận từng li từng tý, muốn anh biết nhưng lại càng muốn anh không biết. Hơn phân nửa truyện xoay quanh cuộc sống những năm cấp 3 của Mạnh Thịnh Nam. Đó là những mẩu chuyện vụn vặt, mơ hồ mà đáng nhớ về năm tháng ngây ngốc với bạn bè, học hành liên miên. Một đường bình an. Không có biến cố lớn. Hình bóng nam chính chỉ như một vệt nắng lấp ló sau kẽ lá, như một làn sương mờ ảo sáng ngày thu, đôi khi xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất trong cuộc sống của Mạnh Thịnh Nam. Nhưng nó luôn ở đấy, chưa bao giờ biến mất hoàn toàn. Mạnh Thịnh Nam ấp ủ nỗi nhớ thương trong lòng, tìm kiếm hình bóng Trì Tranh khắp mọi nơi. Khi ở trường, khi đi trên đường. Âm thầm lắng nghe tên cậu và những câu chuyện về cậu từ những người xung quanh. Chỉ hai tiếng Trì Tranh được thốt ra cũng khiến trái tim cô run lên một nhịp, vừa chờ mong lại vừa hoảng loạn. Yêu thầm là như thế, bạn thậm chí còn chẳng có cơ hội gần gũi người ấy, chỉ cần thoáng nhìn thấy người ấy thôi, biết thêm chút thông tin về người ấy là đã đủ khiến bạn bâng khuâng, khiến bạn cảm thấy vui sướng suốt một ngày....Cố gắng lớn nhất của Mạnh Thịnh Nam trong mối tình này có lẽ thể hiện ở lần thi chạy 3000m ở trường ngày đó. Cô gái nhỏ đã ngất đi vì mệt khi đến đích, cũng là người về đích duy nhất, nỗ lực như vậy cũng chỉ muốn có thể thu hút một chút sự chú ý từ cậu. Nhưng dĩ nhiên đâu được. Cỡ nào ngốc nghếch, cỡ nào đáng thương, nhưng mình như lại thấy mình của tuổi trẻ nơi cô. Tình cảm thuở niên thiếu non nớt nhường vậy, ngây thơ nhường vậy nhưng lại cũng bền bỉ và nhiệt huyết nhường vậy, không so đo tính toán mình bỏ ra những gì hay thu được bao nhiêu, thích là cứ thích thôi. Phần nửa truyện này tuy không có nhiều những chi tiết tình cảm nhưng đọc cũng chẳng hề thấy nhàm chán. Có thể nói tác giả đã thành công trong việc khắc họa lại những hình ảnh về một thời cấp 3 chân thực và sinh động, gần gũi với thế hệ 8x, khiến mình như đang một lần nữa sống lại những năm tháng tuổi trẻ ấy: Ai cũng có một cuốn sổ chép bài hát, một cuốn truyện cả lớp truyền tay nhau đọc, áp lực khi thi cử bài vở, cô ấy thích bạn, bạn thích tôi, tôi lại thích anh ấy,... Vậy nên, chắc chắn khi đọc truyện sẽ khó tránh được cảm giác hoài niệm và tiếc nuối, nhưng nếu như không có tiếc nuối, sao có thể gọi là thanh xuân?! Phần nửa sau truyện, là khi Mạnh Thịnh Nam thật sự trưởng thành, người thiếu nữ năm ấy nay đã 24 tuổi. Đi học đại học rồi tốt nghiệp đi làm, bôn ba theo đuổi công việc mình thích, nhưng cuối cùng cô đành rũ bỏ những ước mơ hi vọng xa vời đó để quay trở lại thành phố xưa sống cùng cha mẹ, yên phận làm một cô giáo gõ đầu trẻ. Tại đây, cô gặp lại Trì Tranh. Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi. Cả Mạnh Thịnh Nam, cả Trì Tranh, đều đã khác. Một Trì Tranh từng bất cần, hoang tàng, đi ngang vạn bụi hoa nay đã sống thu liễm hơn rất nhiều. Những biến cố đã vùi dập khát khao trong anh, nhưng gặp lại Mạnh Thịnh Nam, nhận ra tình cảm của cô, Trì Tranh như được tiếp thêm sức mạnh: hoá ra có người từ lâu đã âm thầm tin tưởng anh, bất chấp việc anh từng sống buông thả thế nào. Cô đã khiến anh tìm thấy lại mục đích sống của cuộc đời mình, để một lần nữa đứng lên làm lại hết thảy. "Người ta ở nhà cao tầng, chúng ta nằm trong dòng nước lũ. Anh không cúi đầu trước thời gian, anh chỉ cúi đầu để hôn em"** *** "Nguyện anh cười khi đang độ tài hoa", có lẽ ngay từ cái tên truyện đầy nội hàm như vậy đã khiến bạn phần nào đoán được tác giả là một người có sự am hiểu văn thơ sâu sắc. Quả nhiên, khi đọc truyện bạn sẽ cảm nhận được, đây là một người có tâm hồn lãng mạn, đa cảm, đọc nhiều biết rộng. Những trích dẫn trong văn học được sử dụng nhiều. Những cuốn tiểu thuyết được nhắc đến vô cùng phong phú về thể loại. Và còn nữa, rất nhiều rất nhiều bài hát hay cuối thập niên 90 đầu thế kỉ 20 được sử dụng xen kẽ trong dòng cảm xúc của nhân vật gợi cho mình một sự hoài niệm không hề nhẹ như: Hoàng hôn của Châu Truyền Hùng, Cô gái đối diện nhìn qua đây của Nhậm Hiền Tề, Tín ngưỡng của Trương Tín Triết, Si tâm tuyệt đối của Lý Thánh Kiệt.... Văn phong và cách dẫn dắt câu chuyện của Thư Viễn trong nửa đầu truyện có chút gợi nhớ mình đến Tân Di Ổ. Cái kiểu kể truyện như có như không, chẳng có cao trào hay dằn vặt, mà lại súc tích đến thế, gợi mở đến thế, khiến cảm xúc vốn phong bế sâu trong lòng như được khai mở, khiến tim ta cảm thấy nhức nhối, man mác buồn. Đến nửa cuối truyện thì cách viết cũng như cá tính nhân vật lại khiến mình nhớ đến Twentine, nhất là cặp đôi trong Chiếc bật lửa và váy công chúa. Một nhân tài IT lưu manh bá đạo cùng cô giáo trẻ điềm đạm hiểu chuyện. Có lẽ cũng chỉ có cô gái như Mạnh Thịnh Nam mới có thể thu phục được chàng trai bất kham như Trì Tranh; :và cũng chỉ có kiểu đàn ông bá đạo ngang tàng như Trì Tranh mới có thể khơi gợi được những xúc cảm dữ dội tận nơi đáy lòng vẫn luôn chôn sâu vùi kĩ của Mạnh Thịnh Nam. Họ chính là cặp đôi hoàn hảo dành cho nhau. Giống như đã từng có rất nhiều nam phụ bước qua cuộc đời Mạnh Thịnh Nam, ấm áp có, kiên trì có, đa tài có, nhưng người duy nhất chiếm chỗ trong tim cô lại chỉ là Trì Tranh; mà thời trai trẻ của Trì Tranh đã từng hoang đường thế nào, ấu trĩ ra sao, đến cuối cùng lãng tử hồi đầu, bến đỗ duy nhất khiến anh muốn hướng về cũng chỉ có Mạnh Thịnh Nam mà thôi. Điểm đáng tiếc nhất của cuốn sách này mình nghĩ là kết thúc hơi cụt của nó. Mặc dù là một kết thúc hạnh phúc viên mãn nhưng vẫn muốn tác giả dẫn dắt mọi truyện chậm rãi hơn một chút, đào sâu hơn một chút. Mạnh Thịnh Nam chờ Trì Tranh 8 năm, mà độc giả cũng vô cùng kiên nhẫn dõi theo chờ cùng cô ấy. Sao tác giả đại nhân ngài không thể phát thêm chút ngọt ngào cho chúng tôi vậy?! Tuy nhiên, bù trừ một chút thì chuyện có thịt khá ấn tượng nhé. Nói chung là cách Trì Tranh theo đuổi Mạnh Thịnh Nam dứt khoát bá đạo thế nào thì những cảnh yêu đương của hai người cũng sẽ kích thích thế ấy, kaka. Đọc truyện mà cứ có suy nghĩ, đúng là đàn ông thân qua bách chiến, kĩ năng tán gái quả nhiên không đùa được đâu, nam phụ Lục Tử Bắc mất một năm bảy tháng theo đuổi mà tay con gái nhà người ta chưa chắc đã chạm được, anh chỉ cần thời gian bằng số lẻ của lẻ đó đã có được tất cả rồi. Cuối cùng, xin được dành đôi lời khen ngợi cho editor đã edit cuốn truyện khá mượt mà, ngoài ra còn đang hết sức có tâm mà đi beta lại nữa. Mọi người vào đọc truyện và ủng hộ bạn ấy nhé! Nhắn nhủ của reviewer: Nam chính không ngược nữ chính, sau khi biết tình cảm của cô thì ra sức theo đuổi. Xin đừng ghét bỏ anh. *, trích dẫn Trương Ái Linh **, Lời một bài hát của Châu Diệu Huy. *** Lần đầu ra mắt khó tránh khỏi có vấn đề. SUN xét duyệt nghiêm ngặt chuyện đăng ký sử dụng, mỗi lĩnh vực đều có chuyên gia, đảm bảo chất lượng cao cho người sử dụng. Quá trình này khó khăn lại dài dằng dặc, cần phải tích lũy kinh nghiệm trong thời gian dài, tăng ca là chuyện bình thường. Khó có được hôm rảnh rỗi, Sử Kim kéo hai người đi uống mấy chén rượu. Trong quán bar, Trì Tranh uống vài ngụm xong không đụng nữa. Sử Kim định chuốc anh say, Trì Tranh cản lại. "Cậu chỉ uống nhiêu đó?" Trì Tranh nói. "Đủ rồi." Sử Kim nhìn Lục Hoài, người kia vẫn chăm chăm uống coca, không vui. "Tôi kéo hai cậu đi uống rượu mà chỉ có một mình tôi uống?" Lục Hoài nói. "Đừng nhìn tôi, tôi cai rồi." Sử Kim không hứng thú, trong người khó chịu, đành uống hết nửa chai. "Cậu cũng uống ít thôi, say rồi ai đưa cậu về?" Lục Hoài nói với Sử Kim. Sử Kim nhíu mày lại. "Cậu có thể đừng nói thế được không?" Lục Hoài. "..." Trì Tranh cười cúi đầu châm thuốc. Sử Kim uống rượu vào lại lắm chuyện hơn bình thường. "Anh em sang năm đã 26 rồi, một cô gái cũng chưa từng yêu." Lục Hoài giơ ly coca lên. "Hai ta cụng ly." Hai tên thần kinh cụng ly một cái. Sử Kim thở dài, chỉ chỉ vào khuôn mặt nam tính của mình. "Cái này không thể trách anh em được, người ta không chịu tới với tôi." Lục Hoài. "Cậu có thể đừng nói nữa không?" Sử Kim. "..." Trì Tranh híp mắt lại, ánh mắt nhìn vào hư không, thỉnh thoảng lại rít một hơi thuốc, không hé răng. Sử Kim cầm chai rượu lên tiếp tục uống, huých tay Trì Tranh. "Cậu có phúc hơn anh em, hôm nào cũng cảm nhận được hương vị phụ nữ." Lục Hoài thở dài. Hai tên thần kinh lại cụng ly. Trì Tranh giương mắt nhìn hai người, dụi thuốc đứng lên đi ra ngoài. Lục Hoài ngầng đầu hỏi mấy giờ, Sử Kim đnag một lòng một dạ than thân trách phận, kéo Lục Hoài lại nói hai ta cùng uống, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nói. "Tranh thủ yêu một em đi, nếu không thì không kịp nữa." Lục Hoài lắc đầu. "Cậu vẫn quan tâm đến chuyện đó?" "Cậu không quan tâm sao?" Lục Hoài buông tay, vỗ vỗ bả vai Sử Kim. "Khổ cực anh em đói khát nhiều năm như thế." Sử Kim ợ một hơi. "Cậu cũng thế." Bên ngoài quán bar bóng đêm dần bao phủ, gió lạnh thổi qua, Trì Tranh kéo khóa áo lên đang muốn đón xe lại nhận được một cuộc gọi, anh lập tức quay về cửa hàng. Mạnh Thịnh Nam tới, đi vào trong tiệm, cô cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, Trì Tranh đưa một ly nước ấm cho cô. "Em còn tưởng mấy người uống tới nửa đêm." Cô đặt tay lên ly nước sưởi ấm, ngồi ở mép giường, Trì Tranh đang lau mặt, nói. "Anh về trước." Nói xong anh vứt khăn lau mặt qua một bên, đi về phía cô. "Làm gì đấy?" Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu. Trì Tranh để ly nước cô đang cầm qua một bên, sau đó nâng cằm cô lên, khom lưng hôn một cái. Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, một nam một nữ bắt đầu đốt củi. Đèn vẫn sáng, anh đẩy cô lên giường, cúi đầu ghé sát vào tai cô, giọng nói đầy từ tính. Mời các bạn đón đọc Lúc Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã (Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa) của tác giả Thư Viễn.
Ai Nói Xuyên Qua Hảo
Giới thiệu: Người qua đường Giáp: Vu Thịnh Ưu là người thế kỷ 21. Người qua đường Ất: Nói bậy,nàng sống ở cổ đại. Người qua đường Giáp: Không,nàng vừa bị tác giả phái đi xuyên qua. Người qua đường Ất: Xuyên qua? Tốt như vậy sao? Ta cũng muốn đi! Người qua đường Giáp: Hừ hừ,xuyên qua tất nhiên là tốt.Đáng tiếc người ta bị tác giả bỏ quên. Người qua đường Ất: Kia… Thịnh Ưu làm sao giờ,không có tác giả bảo hộ,tiền đồ nữ chủ nhấp nhô lắm a… Người qua đường Giáp: Muốn biết? Vậy xem đi. Người qua đường Ất: Để ta xem xem…A ui…đáng thương quá… Dạo này không đọc truyện mới nên thôi chúng ta ôn lại truyện cũ nhé. Có những bộ truyện không còn khiến chúng ta rung động như thuở ban đầu nhưng cũng có những câu chuyện vẫn giữ nguyên giá trị theo thời gian. Nhớ hồi nào yêu thích Đạo tình là thế, mà giờ đọc lại tui chỉ cảm thấy sởn gai ốc vì mùi atsm. Nhưng cho dù có phải đọc đi đọc lại Hoa tư dẫn bao nhiêu lần, thì câu chuyện vẫn khiến tui rơi nước mắt thổn thức trong lòng. Dạo đầu mùi mẫn thế chỉ để giới thiệu cho mọi người bộ truyện xưa như trái đất, cái bộ ngôn tình xuyên không đời đầu với mô típ nữ chính ngốc + hám trai + vô dụng. Để bước vào truyện này có 3 tôn chỉ cần nhớ: 1. Truyện tấu hài là chính. Don’t take it serious! 2. Nữ chính vô dụng, cực kỳ vô dụng, mê trai đầu thai không hết, chống chỉ định thanh niên nghiêm túc 3. Nhắc lại lần nữa, truyện tấu hài, đừng trông mong nữ chính thân mang bàn tay vàng đại sát tứ phương. ***   Rồi, giờ thì vào phần review. Vu Thịnh Ưu nhờ làm fan cứng bao năm mà được tác giả thân yêu cho một vé ưu đãi xuyên không về thời cổ đại, trở thành con gái cưng của thần y nổi tiếng giang hồ. Không chỉ thân phận hoành tráng, Vu Thịnh Ưu còn được đặc quyền sống giữa bầy mỹ nam sư huynh sư đệ, mỗi người một vẻ, người nào cũng mang đặc trưng của “nam chính bộ ngôn tình xx hoặc yy nào đó”. Đại sư huynh mặt lạnh ngầu lòi, Nhị sư huynh phong hoa tuyệt nhã, Tam sư huynh thân thiện hiền lành, Tứ sư huynh ôn tồn ấm áp, Lục sư đệ hoạt bát đáng yêu. Vu Thịnh Ưu với bản tính mê trai đầu thai không hết cảm thấy tác giả chính là mẹ ruột của mình. Nhưng đời không như là mơ. Một năm nào đó, đại sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó, nhị sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó nữa, tam sư huynh được ánh sáng của đảng, à nhầm, ánh sáng tình yêu chói qua tim, đi lấy vợ nốt. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi còn Tứ sư huynh cũng không tệ. Kết quả, Tứ sư huynh cặp kè với Lục sư đệ thành một đôi thần tiên quyến lữ. Vu Thịnh Ưu cạn lời. Ấy, mỹ nam đi lấy vợ, mà vợ không phải nữ chính, thế này còn gọi là ngôn tình được sao. Không được, tác giả mẹ kế sau một khoảng thời gian bị cửa kẹp đầu cuối cùng cũng bẻ hướng câu chuyện theo quỹ đạo vốn có của nó. Vu Thịnh Ưu đột nhiên nhận được một mối hôn nhân từ trên trời rơi xuống. Vu Thịnh Ưu hớn hở xách váy về nhà chồng, so với đám cỏ thơm ngon ngào ngạt nhưng chẳng thuộc về mình, nàng sẵn lòng tung tẩy đi ngắt hoa thơm cỏ lạ ở bên ngoài. Ôi chao, nhà chồng nàng không chỉ máu mặt số một số hai giang hồ, mà ứng cử viên làm chồng nàng còn đến tận ba người, tùy nàng lựa chọn. Vu Thịnh Ưu hoan hỉ, tác giả quả nhiên là mẹ ruột. Nhưng đời không như là mơ. Ba anh em Cung gia, thằng út đẹp trai…chỉ được một nửa gương mặt, nửa kia bị hủy hoại nghiêm trọng, thằng hai nom đẹp mắt ngon ăn, kết quả…què một chân mất rồi. Cũng may, còn được ông anh cả, tứ chi toàn kiện, tuấn tú đẹp trai. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi không nên quá tham lam, chất lượng hơn số lượng. Kết quả…A hị hị, nàng vớ phải chồng ngốc rồi! Từ đó trở đi chính là những màn gà bay chó sủa khi nữ chính quậy tưng giang hồ, xen kẽ là âm mưu dương mưu, người thân hóa thù địch, đương nhiên, vẫn mang phong cách tấu hài là chính, đến trùm cuối vẫn tấu hài. Cái mình thích ở truyện này là phong cách tấu hài rất duyên. Nhớ hồi đó cũng đọc một bộ giang hồ tấu hài phong cách tương tự thế này Báu vật giang hồ, nhưng bộ đó viết hài rất kịch và hơi vô duyên, mình không thích. Bộ này tấu hài, nhưng hài đúng chỗ, bi đúng lúc. Truyện vẫn có những khoảng lặng, những lúc bi thương, và tác giả viết những khúc đó rất chất, hoàn toàn quên khuấy đây thực ra là một câu chuyện hài. Ngoại trừ chương 1 văn phong lộn xộn, lúc thì ngôi thứ nhất, lúc thì ngôi thứ ba, những chương sau tác giả viết lên tay hẳn (không biết có nhờ công bạn edit không). Mình thích cái cách tác giả viết khúc mắc tình yêu của nam phụ Cung Viễn Hàm với Vu Thịnh Ưu, thích cái cách tác giả đẩy khúc mắc lên cao trào khi nam chính Cung Viễn Tu bỗng nhiên hết ngốc. Trêu chọc, bảo vệ một ai đó thành thói quen, ngỡ rằng đó là trách nhiệm bảo vệ người thân nhưng đến khi người chịu trách nhiệm thực sự đó xuất hiện, thì tất cả những tâm tư tình cảm này đột nhiên trở nên dư thừa. Có thể nói nhân vật Cung Viễn Hàm là nhân vật khai sáng cho fetish ngược nam của tui (khụ). Chưa kể cách tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính giữa một Viễn Tu ngốc và Viễn Tu thông minh cũng cực kỳ chân thực và hợp lý. Thông thường, những bộ có nam chính ngốc thì nam chính sẽ ngốc luôn từ đầu tới cuối, hoặc là giả ngốc. Còn bộ này là ngốc thật, sau thì hết ngốc, và tính cách trước và sau khi hết ngốc như hai con người hoàn toàn khác biệt, giải quyết không khéo thì tuyến tình cảm trở nên lộn xộn và khiễn cưỡng ngay. Nhưng hiển nhiên là bút lực tác giả cực tốt, vừa hài vừa bi, khiến nút thắt này được giải quyết êm ru và thuyết phục. Có hai phân đoạn đắt giá khiến mình nhớ mãi không quên truyện này. Một là cảnh đêm hội thất tịch, Vu Thịnh Ưu, Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Tu mỗi người đều đi dự hội, cùng đeo mặt nạ, nhưng lại chẳng biết ai kia cũng có mặt. Ai sẽ tháo mặt nạ của ai, ai sẽ giữ lòng mình, ai lại chẳng giữ được lòng. Cực kì kích thích và kịch tính. Khoảnh khắc mặt nạ Cung Viễn Hàm được tháo, cứ ngỡ kết cục đã định, lại chẳng ngờ lòng nàng không như lòng ta. Đôi lúc thoáng nghĩ, nếu Vu Thịnh Ưu có chút tình cảm nam nữ với Viễn Hàm, chỉ sợ anh chàng không rút lui nhanh gọn lẹ đến vậy. Cũng may, nữ chính tuy mê trai, sợ chết, cùng nghìn lẻ một tật xấu, nhưng không đu đưa, ngây ngô nhưng chung tình. Đoạn thứ hai mình thích là về nam phụ khác. Anh chàng bị gọi là Bàn Tử vì béo quá béo. Nhưng trong môn phái của anh, béo là đẹp, béo là tốt. Thế là anh chàng có một sự tự tin vô biên vào sự đẹp trai anh minh thần võ của mình. Bi kịch là thẩm mỹ của ảnh không hợp Vu Thịnh Ưu, nên khỏi phải nói, ảnh bị loại ngay từ vòng gửi xe. Ấy vậy mà ảnh cũng có một cô bé theo đuổi đấy chứ. Cô bé xinh xắn, giàu có, tài giỏi mê anh như điếu đổ. Khi anh bị Vu Thịnh Ưu từ chối, đau lòng thốt ra “Ta không đẹp trai, không giàu có, không giỏi võ sao?” Cô bé liền đáp : “Không mà, anh đẹp trai, giỏi võ, giàu có nhất mà” “Vậy sao Ưu không thích ta?” “Vậy Y Nhân không đẹp, không giỏi, không giàu có sao?” “Đương nhiên xinh đẹp, giỏi giang và giàu có rồi” “Thế sao anh không thích Y Nhân” Đoạn đối thoại này vừa buồn cười lại có gì đó chua xót. Đơn phương là thế đấy, không phải bản thân không tốt, chỉ là người ta không thích mình thôi. Cả bộ truyện lúc tấu hài thì khiến người ta cười vỡ mật, lúc trầm lắng lại khiến người ta đau thắt cả lòng. Ầy, đã lâu không viết review, tay cũng cứng rồi. Có nhiều điều muốn nói về truyện này nhưng chỉ viết được đến đây thôi. Bạn nào thích hoài niệm những năm tháng xưa hoặc thích trải nghiệm cảm giác mới lạ thì đọc bộ này cũng được. Phong cách tấu hài là chính, bảo đảm không vui không lấy tiền *** Thánh Y sơn, là nơi vô cùng lạnh ở phương bắc, mỗi khi mùa đông đến tuyết bay tán loạn, màu trắng bao phủ, đẹp đến mức tận cùng, lại lạnh lẽo đến mức tận cùng. Năm nay Thánh Y sơn, cũng vẫn như mọi năm, vừa vào đông liền nổi tuyết, trên sơn đạo, tuyết đã đọng đến mắt cá chân. Trên nền tuyết lâu không có người đi, bị một nam tử đột nhiên xâm nhập in xuống một chuỗi dấu chân, nam tử kia mặc một bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn về phía sau, hắn cúi đầu, không bung dù, tuyết rơi trên tóc cùng vai hắn thật dày, hắn cũng không ngừng lại, đi bộ lên đỉnh núi, động tác của hắn nhanh nhẹn, bộ pháp nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là một người võ nghệ không tầm thường. Chưa đến một hồi sau, hắn lên tới đỉnh núi, trên đỉnh núi, một tòa trang viên khí phái hiện lên trước mắt, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba chữ ‘Thánh Y phái’ trên cửa lớn tòa trang viện, tiến lên phía trước, nhẹ gõ cửa. Gia đinh trông cửa là một lão bá tuổi hơn năm mươi, mở cửa ra, nhìn nam tử, lễ phép hỏi:“Vị công tử này…… A!” Khi lão thấy rõ mặt hắn, kinh hỉ kêu lên:“Là Mạt Nhất đại hiệp! Sao ngài lại đến đây?” “Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.” “Mạt Nhất đại hiệp mời tiến vào, Bạch đại phu đang ở Thiên viện, lão đưa ngài tới đó.” “Làm phiền.” “Mạt Nhất đại hiệp khách khí , đây là tiểu nhân phải làm .” Gia đinh lão bá liếc mắt nhìn Mạt Nhất một cái, lão dẫn hắn đi qua hai hành lang dài, qua một hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi:“Mạt Nhất đại hiệp, Cung tam công tử không cùng ngài đến sao?” Mạt Nhất sửng sốt một chút, cuối cùng lãnh đạm trả lời:“Không có.” “A, đáng tiếc .” Gia đinh lão bá có chút thất vọng a một tiếng. Mạt Nhất có chút kỳ quái nhìn lão, không biết vì sao lão lại thất vọng như thế. Kỳ thật hắn không biết, khi trùng kiến Thánh Y phái, Mạt Nhất cùng Cung Viễn Hạ mỗi ngày đều đấu võ, đây không chỉ là tiết mục người Thánh Y phái thích xem, ngay cả dân chúng dưới chân núi, mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều, không có việc gì làm cũng đều xách ghế ngồi xa xa nhìn. Đấu võ, phấn khích! So với bọn mồm mép đầu đường, xem thích hơn tới mấy trăm lần! Từ sau khi Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất đi, dân chúng Thánh Y sơn mất mát thật lâu, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về. Ngàn mong vạn chờ, cuối cùng Mạt Nhất cũng đã trở lại, nhưng mà Cung Viễn Hạ không trở lại, ai đánh cùng hắn đây? Không có người đánh cùng hắn, bọn họ xem sao được? Ai, thất vọng, thất vọng a! “Nhị công tử, Mạt Nhất đại hiệp cầu kiến.” Cửa phòng bị mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn hắn tỏ vẻ sớm biết, nói:“Giờ mới trở về.” Mạt Nhất ôm quyền hành lễ:“Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta tốt không?” “Tốt không, chính ngươi đến xem thì biết.” Vu Thịnh Bạch nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Đi theo ta.” Mạt Nhất hơi hạ mắt, đi theo Vu Thịnh Bạch, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Vu Thịnh Bạch bung dù, đưa hắn đi vòng vèo mấy vòng, rốt cục dừng lại bên ngoài một sơn động, nhìn Mạt Nhất nói:“Hắn ở bên trong.” Mạt Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, hắn đi vào, chỉ thấy trong sơn động có tám hỏa lò, trên hỏa lò đang đun thuốc, trong sơn động còn nóng bức hơn so với tháng bảy mùa hè, Mạt Nhất đưa mắt nhìn, ở giữa sơn động, có một chiếc giường đá, mặt dưới giường bị vét sạch, làm thành bếp lò, bên trong củi cháy rất vượng. Trên giường đá, một nam nhân đang nằm, hé ra dung nhan tuyệt thế, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, hắn mặc hoa phục sắc đỏ thẫm, tóc dài như mực xõa xuống hợp cùng y phục màu đỏ, tản ra một vẻ xinh đẹp yếu ớt đến mức tận cùng. “Mạt Nhất tham kiến môn chủ!” Mạt Nhất chỉ liếc nhìn một cái, không dám nhìn nhiều, hắn cung kính quỳ xuống, cúi đầu, trong ánh mắt có sự trung thành trước sau như một. Nhưng người trên giường đá không hề có động tĩnh, không giống trước kia, không đợi hắn quỳ xuống, đã cười sang sảng kéo hắn đứng lên. Mạt Nhất lẳng lặng quỳ, y không nói, hắn sẽ không đứng lên. Vu Thịnh Bạch nhìn trên người giường, than nhẹ một tiếng:“Ngươi đứng lên đi, hắn còn đang ngủ.” Mạt Nhất siết chặt tay, có chút khẩn trương hỏi:“Môn chủ người…… ... Mời các bạn đón đọc Ai Nói Xuyên Qua Hảo của tác giả Tử Nguyệt.
Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Hướng Thanh Lam yêu Tô Triết Thác vô cùng. Anh chính là tất cả yêu thương cô có. Tình cảm vợ chồng của họ không ồn ào mà nhẹ nhàng đến bình thường. Chỉ có cô là không hề biết sự đổi thay của chồng mà thôi. Ngoài người vợ ở nhà ra thì anh còn nuôi dưỡng thêm một tình nhân bên ngoài. Anh nghĩ rằng mình yêu cô ta nhưng vẫn không muốn ly hôn cùng vợ.  Nhưng cây kim lâu ngày cũng lòi ra. Vào lúc cô muốn thông báo cho anh tin tức về đứa con đang thành hình thì tận mắt chứng kiến anh cùng tình nhân ân ái trên chính chiếc giường của mình. Quá shock, đau đớn và bi thương đến tan nát, cô đánh mất giọng nói cũng mất luôn đứa con mới có. Khi ấy, anh lại ném cho cô tờ giấy ly hôn và biến mất cùng ả tình nhân.  Một mình Thanh Lam rời đi không mang theo bất cứ thứ gì. Bây giờ cô đã đánh mất tất cả, yêu thương dành cho anh, đứa con cô yêu qúy như sinh mạng và đến cả giọng nói nữa. Cứ thế, cô thành người câm, vất vả tự lực sống một mình trong khu nhà cũ nát. Nhưng mà, ông trời lại thương hại khi cho cô nhặt về một người đàn ông. Anh ta tuy là tâm trí không bình thường, chỉ như đứa trẻ một chút nhưng không sao cả. Cô sẽ cho anh mái ấm, cho anh tình yêu, cho anh những gì tốt đẹp nhất mà cô có.    Quãng thời gian này cả Thanh (tên cô đặt cho anh) và cô đều vô cùng vui vẻ ấm áp. Nhưng Triết Thác sau khi đánh mất cô thì lại bắt đầu nổi điên. Anh ta đúng kiểu có mất mới biết quý trọng. Thế là ở khắp mọi nơi đều xuất hiện để quấy nhiễu cuộc sống của cô. Thật khiến cho người ta chán ghét không nguôi. Cũng chính vì anh ta mà lần nữa hy vọng cùng tình yêu của cô lại trở thành nỗi đau và tuyệt vọng. Sau tai nạn, Thanh lấy lại trí nhớ, quên mất cô và biến mất như chưa từng xuất hiện. Triết Thác lại dùng mọi cách để khiến cô quay về bên mình. Anh ta bất chấp thủ đoạn, cũng vì cô mà thay đổi khá nhiều. Đáng tiếc, cô bây giờ không yêu anh ta. Vậy nên vì để Thanh không nhận ra và tìm được cô anh ta đã hợp tác cùng em họ dựng lên một vở kịch thay thế khác.  Liệu Thanh có thể tìm được cô hay không? Và cô khi tận mắt chứng kiến những yêu thương Thanh dành cho người khác có còn đủ niềm tin giữ anh lại? Còn Triết Thác, sau tất cả những lỗi lầm của quá khứ cũng như sự chấp niệm đến điên cuồng của hiện tại có mang cô về bên mình thêm lần nữa không? Khi mà tình yêu đã thật sự chết một lần rồi làm sao có thể nở hoa? Bởi chưa kết thúc thì làm sao biết ai mới là nam chính ai mới là nam phụ trong cuộc đời bất hạnh của nữ chính. Với lại từ nam chính biến thành nam phụ và nam phụ vươn lên thành nam chính cảm giác thật không tệ :v :v . Ít ra thì anh ta cũng bị ngược tơi bời vì tất cả những sai lầm đã có. Và không phải khi muốn quay đầu lại thì luôn có người nguyện ý chờ. Chuyện đó thực nực cười. Cho nên, anh ta cần trả giá cho những gì mà anh ta đã làm. Vậy thôi.  Hầu hết truyện của Hạ Nhiễm Tuyết đều theo motif cũ, có không giữ mất đừng tìm và nam chính hay nam phụ đến gần cuối truyện mới có thể xác định đúng. Nhưng không thể phủ nhận tác giả đã có một sự tài tình trong  cách viết, ít ra thì cho dù nó cẩu huyết, ngược hay tiểu tam nam phụ nhiều thì vẫn rất thu hút người đọc. Nói chung, kiểu biết đọc là sẽ ức chế nhưng không đọc càng ức chế hơn :v :v . Vậy nên, truyện chỉ thích hợp cho những bạn có trái tim mạnh mẽ, chịu được kích thích và muốn tìm một nhân vật để giải tỏa căng thẳng thôi ạ. Đảm bảo vừa đọc vừa mắng chửi là hình thức giảm xì trét cực tốt :) :) Ai không thể chèo hết thuyền này thì đừng cố kẻo cố quá thành quá cố đó nha ^^ ___________________ #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc Hướng Thanh Lam đặt chân xuống Anh quốc một lần nữa, cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp người. Nói không rõ tâm trạng của cô lúc này là gì, dù sao lần trước rời đi, cô đã quyết tâm không bao giờ trở lại. "Đang nghĩ điều gì vậy?" Arthur ôm cô vào trong lòng, hướng theo tầm mắt của cô nhìn về phía tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Lam luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để anh làm một nơi tương tự như vậy trong lâu đài được không?" "Không cần." Hướng Thanh Lam lắc đầu, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Arthur, "Chỉ là, em cảm giác có điểm không giống thật thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ. Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo một cái thật mạnh, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn thấy được Thanh đang mím môi cố nhịn cười. Giống như sợ cô sẽ giận dỗi, anh rất nhanh vươn tay lên xoa xoa gò má ửng đỏ của cô, trêu đùa nói, "Đau lắm không? Biết đây không phải là mơ rồi chứ?" Hướng Thanh Lam gật đầu một cái coi như thừa nhận, thật ra, cô vẫn chưa thực quen thuộc dùng lời để đáp lại anh. "Đi thôi." Arthur kéo tay cô tiến về phía cổng chính, lại không để ý đến ánh mắt Hướng Thanh Lam thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo một chút buồn man mác. Cô trầm mặc bước đi, thỉnh thoảng cũng ôn nhu đáp lại anh vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng. Bước chân đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận không phải, không hận cũng không phải. Người này khiến cô mất đi thứ quý giá nhất, nhưng đồng dạng, cô cũng gián tiếp khiến cô ta đau khổ thật nhiều. Lần này đối diện nhau, với cả đều chỉ là khó xử. "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, giọng nói của Arthur đã lạnh lùng vang lên. Uông Tiểu Lam đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, hiện tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây thì có gì là lạ? Cô không sợ anh sẽ xử lý mình thế nào, dù sao, nhân sinh của cô còn có điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Chỉ có điều... "Thực xin lỗi, Hướng Thanh Lam." Từ rất lâu rồi, cô đã muốn nói ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng một mình, cô sẽ không tự chủ được nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó cảm thấy bản thân thực sự nợ người kia một lời xin lỗi. Cô không nghĩ Hướng Thanh Lam sẽ vì một câu đơn giản này mà tha thứ cho cô, nhưng ít nhất từ nay về sau, cô sẽ được sống thanh thản với lòng mình. Hướng Thanh Lam khép hờ hai mắt, nghiêng qua đầu không nhìn Uông Tiểu Lam. Cô không phải người nhỏ mọn, nhưng với ba từ "Thực xin lỗi" này, thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Mời các bạn đón đọc Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.
Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Trích đoạn ngắn hấp dẫn:  "Thiếu gia, buổi sáng thiếu phu nhân xuống cầu thang thiếu chút nữa vấp ngã, bị hoảng sợ một chút, nhưng mà hiện tại đã không có việc gì rồi." "Đổi sàn nhà." "Thiếu phu nhân nói giường ngủ không quá thoải mái." "Đổi." Người đàn ông nào đó không chút nghĩ ngợi nói. "Thiếu phu nhân nói bức màn cũng có chút cũ rồi..." “Đổi.” Người đàn ông nào đó tiếp tục làm việc. "Thiếu phu nhân còn nói... Người bên cạnh cũng khiến cô ấy thật không thoải mái ..." Người báo cáo âm thầm toát mồ hôi nói. "Đổi ~ cái gì? Buồn cười, cô ấy muốn tạo phản sao? ! ! Xem tôi trở về trừng trị cô ấy như thế nào!" Người đàn ông nào đó nổi giận, thiếu chút nữa đã bị lừa! Người báo cáo thầm nghĩ, mưu kế lần này của thiếu phu nhân tính sai rồi~ Bạch Tiêu Tiệp cùng Tịch Âu Minh kết hôn, một cuộc hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu. Giữa họ có những tiếp xúc thân mật nhất nhưng luôn có một bức tường ngăn cách, không thể phá vỡ. Tiêu Tiệp mang trong lòng nhưng tổn thương về tình yêu đầu tan vỡ. Âu Minh lại khép quá chặt trái tim mà không cho bất kể ai bước vào. Tuy nhiên, họ vẫn dành cho nhau những quan tâm dịu dàng nhất. Chỉ có điều, khoảng cách từ rung động đến trái tim thì vẫn luôn xa cách như vậy. Rồi những mâu thuẫn liên tiếp xảy ra khi mà cả hai vẫn chưa đặt niềm tin và tình yêu vào cuộc hôn nhân này. Âu Minh lạnh lùng chuyên chế muốn nắm giữ mọi thứ trong tay. Tiêu Tiệp thì bất an và sợ hãi trước mọi thứ đang có.  Dần dần, Tiêu Tiệp bắt đầu có tình cảm với Âu Minh và quan tâm lo lắng cho anh nhiều hơn. Nhưng anh vẫn như vậy, khi thì ân cần dịu dàng, khi thì lạnh lùng xa cách khiến tâm trạng cô luôn bấp bênh sợ hãi. Yêu thương giữa họ, mỏng manh và yếu ớt nên chỉ cần một rung động nhẹ thôi cũng liền tan vỡ... Lúc ấy, dù hiểu rõ nhưng tình cảm mà mình dành cho Tiêu Tiệp nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn luôn khiến cô đau lòng. Cho đến một ngày, Hà Thiếu - mối tình dang dở tuổi thanh xuân của cô quay về. Anh khi ấy mới hiểu được rằng, Tiêu Tiệp - người vợ xinh đẹp dịu dàng này nếu anh không nắm giữ thật chặt thì anh sẽ mất đi cô ấy mãi mãi. Mà không chỉ Hà Thiếu đâu nhé, còn có Hàn Mặc và tá người đàn ông khác nữa.  Vì thế, Âu Minh bắt đầu thay đổi tính tình thất thường của mình, cũng hết sức yêu thương chiều chuộng cô hơn. Bởi anh biết, chỉ cần mình buông lơi một chút thôi cũng sẽ có người giành với anh mất. Thế nên, mn có thể sẽ bắt gặp một nam chính lúc đầu thì tỏ ra lạnh lùng bá đạo chuyên chế này nọ, nhưng đoạn sau thì thê nô level max luôn. Kiểu vợ bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, vợ bảo số 1 thì nhất định không thể số 2, nếu vợ có sai cũng nên xem lại đáp án anh trả lời thôi :v :v  Vậy nên, khi có tiểu tam đến chọc giận cô ấy bị đánh. Anh sẽ chẳng ngần ngại mà muốn đánh thêm cho vài cái. Chỉ sợ tay vợ anh yếu ớt thế kia sẽ bị thương thôi à. Lại còn có màn đối đáp của hai vợ chồng khiến tiểu tam tức giận muốn ói máu thế này nữa nè mn: "Anh yêu em không?"  "Yêu!"  "Yêu đến mức có thể trả giá tất cả vì em sao?"  "Đúng."   "Vậy nếu có người muốn ức hiếp em thì làm sao bây giờ?"  "Ai dám! Anh dẹp cả nhà kẻ đó!" Vâng, nam chính thật "bá" đấy ạ.  "Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ" nội dung chỉ mang tính chất giải trí là chủ yếu, không phải kiểu truyện đọc ngẫm - nghĩ - để lại dư âm trong lòng đâu ạ. Truyện có ngược có sủng có tiểu tam nam phụ lại còn cẩu huyết nữa rất phù hợp cho những bạn thích motif tuy cũ nhưng không hề nhàm này. Nói chung, lâu lâu xả hơi sau những ngày mệt mỏi thì kiểu truyện này rất hợp, không cần phải suy nghĩ hay để tâm quá nhiều. Đọc đơn giản vui vẻ rồi kết thúc cũng tốt đấy ạ. Nên bạn nào quan tâm thì nhảy hố nhé. Truyện cũng đang hot dữ lắm bên diễn đàn LQĐ à nha ^^ _________________ "": Trích dẫn từ truyện đã được mình edit và rút gọn lại cho phù hợp bài rv #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ của tác giả Nhất Dạ Chi Linh.