Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Muốn Thích Em

Tên truyện: Chỉ muốn thích em Tác giả: Tuế Kiến Số chương: 73 chính văn + 27 NT Tình trạng: Hoàn convert - Hoàn edit. Thể loại: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn. Edit: Bún Thịt Nướng Lịch đăng: Thứ 6 hàng tuần ... |Văn án| Cậu hai Trì Uyên ở Khê Thành có tính tình phóng đãng ngang ngạnh, vui chơi nhân gian bao nhiêu năm nhưng vẫn thuỷ chung giữa trăm hoa, dạo chơi thế gian không dính phiến lá trên người. Ai ngờ có một ngày, hai nhà Trì - Văn truyền ra thông tin đám cưới. Cậu hai Trì vì không chịu cưới mà quậy trời quậy đất, thà chết chứ không chịu khuất phục đã trở thành trò cười cho đám bạn trong giới. Mọi người đều cho rằng trên đời này không ai có thể giữ được trái tim của vị lãng tử này. Mãi cho đến một lần tụ họp với đám bạn, Trì Uyên chơi thua, yêu cầu giao điện thoại cho người khác xem. Trong lúc quần chúng tranh điện thoại, không biết là ai đã lỡ bấm nhầm vào chỗ gọi điện, có điều qua mấy giây sau thì trong ống nghe truyền ra một giọng nữ lạnh lùng. "Trì Uyên, anh có bệnh à?" Mọi người ở đó rơi vào yên tĩnh. Lúc đầu Trì Uyên còn mắt say lờ đờ, mông lung nằm nghiêng ngả một bên nhưng nghe thấy vậy, nhanh như chớp chìa tay lấy lại điện thoại, rủ mắt tủi thân nói, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích." Mọi người: "?" - Văn Tưởng lần đầu tiên gặp Trì Uyên là ở nhà cũ nhà họ Trì. Người đàn ông có dáng dấp anh tuấn làm trò trước mặt người lớn trong nhà, vẻ mặt ngả ngớn đùa cợt: "Trì Uyên con cho dù hôm nay có chết, chết ở bên ngoài, có nhảy xuống từ chỗ này cũng sẽ không kết hôn." Sau đó. Cái vị thích dạo chơi nhân gian nào đó một khi có chủ liền nhanh chóng biến thành tiểu chó săn: "Tưởng Tưởng, chừng nào thì em mới gả cho anh vậy?" "Hôm nay Uyên Uyên cũng đã cầu hôn rồi đó." Văn Tưởng: "........" "Thế gian này muôn vàn tốt đẹp nhưng anh chỉ muốn thích em." * Thiếu gia dạo chơi nhân gian x Đại tiểu thư xinh đẹp nhẹ nhàng. Chú thích: Có tham khảo thực tế với nghề nghiệp của nữ chính nhưng hầu hết trong đó chứa sự riêng tư, cho nên cũng có hơi chênh lệch với thực tế. Hy vọng các bạn bên y khoa thứ lỗi, cũng xin các bạn ngoài ngành y đừng bắt chước theo, nội dung cấp cứu cụ thể dựa trên thực tế. Tag: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn. Từ mấu chốt: Diễn viên: Văn Tưởng | Phối hợp diễn: Trì Uyên. Một câu giới thiệu vắn tắt: Kháng hôn thế nhưng lại kháng ra tình cảm!! ... |Có thể cậu đã biết| 1. Truyện được edit vì sở thích, phi thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang truyện đi nơi khác, tội mình :(( 2. Vì là edit nên độ chính xác chỉ tới 70 - 80%, nếu có gì không đúng các cậu góp ý nhẹ nhàng cho mình nha. 3. Nếu không hợp gu thì cậu không cần đọc đâu. Đọc truyện là để xả stress, cho vui chứ đừng rước bực vào người nha. Cuối cùng là Cảm ơn cậu đã ghé đọc. *** Hướng Thành Du ở lại một đêm. Nhưng cũng chỉ qua một đêm mà thôi, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn phải tránh hiềm nghi, nhưng lần này thì khác lúc trước. Mối quan hệ của cậu và Hứa Nam Tri đã thay đổi, đây cũng coi như là một chuyện khiến người ta hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này. Hôm nay là thứ 3, là ngày làm việc, đồng hồ sinh học của Hướng Thành Du đến bảy rưỡi là làm việc, kéo cậu tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu xốc chăn xuống giường, đi chân trần giẫm lên sàn nhà, tiện tay lấy áo T-shirt đang vắt bên cạnh mặc vào che khuất dấu vết trước ngực. Buổi sáng Hứa Nam Tri dậy hơi sớm, đi ra ngoài mua bữa sáng. Lúc quay về, Hướng Thành Du mới vừa rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm. Hai người chạm mặt, Hứa Nam Tri đặt bữa sáng trong tay xuống bàn, ngáp một cái đi vào trong phòng, "Mua bữa sáng cho anh, anh lái xe của anh về đi, mấy ngày nay tạm thời em không ra ngoài." Buổi sáng thứ 3 có cuộc họp thường kỳ, giáo sư Liễu Dật Sơn không thích người khác đến muộn, cộng thêm chỗ ở của Hứa Nam Tri cách Viện Kiến trúc một khoảng nên Hướng Thành Du không thể ngồi xuống ăn bữa sáng được. Cậu cài cúc cổ tay áo rồi đi theo vào trong phòng ngủ, hôn một nụ hôn chào buổi sáng mới coi như thôi. Hứa Nam Tri ngủ bù thêm một giấc ngắn, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã lên rất cao, rèm cửa trong phòng ngủ rất dày nhưng cũng chỉ có thể che ánh nắng được bảy tám phần. Cô trở mình, chóp mũi cọ vào chiếc gối đầu khác bên cạnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cùng với mùi hương trên người cô. Hoa hồng biển cả. Kiều diễm lại mát lạnh. Hứa Nam Tri nhớ đến hết thảy những gì đã xảy ra vào đêm qua, coi như tất cả bước ngoặt và thay đổi đều bắt đầu từ nụ hôn lúc vào cửa kia. Cô xoa xoa mặt, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Sự thản nhiên và bình tĩnh trong phút chốc đối mặt với Hướng Thành Du vào sáng sớm kia đã không còn nữa. Đúng lúc này điện thoại vang lên một tiếng. Hứa Nam Tri duỗi tay cầm qua. Bạn nhỏ: [Dậy chưa, anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em, đã đến cổng tiểu khu chỗ em rồi.] Hứa Nam Tri gửi câu 'biết rồi' lại cho cậu, sau đó nhìn ghi chú mà mình đặt cho cậu, suy nghĩ vài giây rồi bấm vào đổi thành tên khác. Hướng Thành Du lại gửi một tin nhắn đến. Bạn trai: [Vậy em nhớ ăn cơm đấy, anh đi làm việc đây.] Hứa Nam Tri nhìn ba chữ kia* vài giây. (Ba chữ kia là 'bạn trai': 男朋友) Cho dù bây giờ Hướng Thành Du không ở trước mặt, thậm chí sẽ có một khoảng thời gian rất dài không xuất hiện nhưng Hứa Nam Tri vẫn có cảm giác mất tự nhiên khi bị cậu nhìn thẳng vào. Cũng giống như mọi lần trước, đều khiến cho cô hoảng hốt nhưng lại cam tâm tình nguyện đắm chìm. - Sự ảnh hưởng của đơn tố cáo trước đó vẫn còn tiếp diễn, trong khoảng thời gian hai nhà Hướng - Hứa bị tổ giám sát điều tra, Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du bắt đầu tránh hiềm nghi, bất kể là riêng tư hay là bên ngoài đều cố ý tránh gặp mặt. Ngày thứ hai hai người xác định quan hệ liền chuyển từ yêu cuồng nhiệt sang hẹn hò online, mỗi ngày ngoài chào hỏi trên Wechat và video call vào buổi tối ra thì không có liên lạc gì khác nữa. Dự án đài tưởng niệm của Đại học Kiến trúc đã tiến vào giai đoạn sau, hơn nữa cũng gần đến cửa ải cuối năm nên Hướng Thành Du khó tránh khỏi bận rộn. Có lúc còn phải đi công tác cùng giáo sư Liễu Dật Sơn đến một số ngôi làng cổ ở miền núi, thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy người. Hứa Nam Tri không phải lần đầu tiên yêu đương nên cũng không quá để ý đến tình huống không nhìn thấy người này, đã phát huy sự thấu hiểu và quan tâm tới cực hạn với tư cách là một người bạn gái. Trung tuần tháng 12, Hứa Nam Tri nhận được cuộc gọi của bạn tốt Đỗ Nham lúc học đại học, đối phương sau khi tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài du học, sau đó tốt nghiệp tiến sĩ liền làm kiến trúc sư trong công ty xây dựng bên đó. Bây giờ định về nước gây dựng sự nghiệp, anh ta biết được tình hình gần đây của Hứa Nam Tri trong nhóm lớp, nên đặc biệt gọi điện hỏi cô có muốn trở thành đối tác với anh ta không. Toàn bộ đoàn đội đều vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, ngoài Đỗ Nham ra còn có bảy tám người khác, lần lượt phụ trách công việc của từng bộ phận trong công ty. Ba lời hai câu nói trong điện thoại không rõ nên Đỗ Nham nói ba ngày sau mình về nước, Hứa Nam Tri hẹn anh ta hôm sau ra ngoài bàn bạc. Hôm đó, Hứa Nam Tri thấy Đỗ Nham cũng thấy những người khác của công ty anh ta. Bởi vì phần lớn đều là bạn học trong Đại học Kiến trúc nên nói chuyện cũng hoà hợp hơn. Đỗ Nham nói: "Tôi cũng nghe nói một chút về chuyện của cậu, tôi cũng không phải có ý giúp cậu mà đơn thuần là thưởng thức năng lực của cậu. Công ty của bọn tôi bây giờ còn chưa khởi sắc, đang là lúc cần nhân tài, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút." "Được, tôi hiểu được ý của cậu, sẽ suy nghĩ kỹ." Tuy Hứa Nam Tri không có đồng ý ngay nhưng thực ra trong lòng đã có tính toán. So với làm công ở công ty nhỏ cho người ta thì cô vẫn nghiêng về phía Đỗ Nham hơn. Chẳng qua bây giờ tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, không còn đơn giản như tham gia một trận đấu ở trường nữa, rất nhiều chuyện đều cần phải suy nghĩ một cách toàn diện. Nhóm người ăn cơm xong, một mình Hứa Nam Tri lái xe về nhà. Lúc đi ngang qua siêu thị bèn dừng lại mua chút trái cây và rau. Về đến nhà đã gần 9 giờ, cô sờ soạng để bật điện, cúi đầu nhìn thấy trên tủ giày có đôi giày da của nam giới bèn ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách. Không bất ngờ khi nhìn thấy vali màu đen được để ở trong góc. Hứa Nam Tri đổi giày, đặt chìa khoá và đồ trong tay lên trên bàn trong phòng ăn rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng ngủ. Trong phòng không quá rộng rãi, mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sự phồng lên của chiếc chăn. Hứa Nam Tri không bật điện mà dựa theo trí nhớ tìm được bộ đồ ngủ đã thay trước khi ra ngoài vào ban ngày rồi đi đến phòng tắm tắm một cái. Sau đó mang theo hơi ẩm xốc chăn phía bên kia lên rồi nằm vào, giường hơi lõm xuống gây ra tiếng động rất nhỏ. Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Thích Em của tác giả Tuế Kiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.
Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai Nhân
Chân Bảo là bông hoa xinh đẹp của một ngôi làng nhỏ tại vùng núi sông hẻo lánh. Bỗng một ngày, có người tên Phó Minh Thời mặc âu phục xuất hiện tự xưng là vị hôn phu từ bé của cô. Thế là Chân Bảo lơ mơ đi cùng anh đến thành phố lớn, rồi chợt phát hiện ra rằng vị hôn phu eo nhỏ chân dài này lại... Vô cùng có tiền! Nam là tổng giám đốc, nữ là bác sĩ thú y *** Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc. Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô. Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm. "Khiến anh thêm phiền sao?" Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời. "Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.”Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng. Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh,sau một lát mới rầu rĩnói:"Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến." Cô không nợ Vương Tú, Phó Minh Thời càngkhông nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với côtốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốnPhó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ? Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao? Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi. Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy? "Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được." Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Của Đời Anh của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Bình An Trọng Sinh - Dư Phương
Cô phát hiện chồng mình đang nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, vì thế cô liền hạ quyết tâm ly hôn cũng không ngờ lại bị hãm hại... Sau khi trùng sinh, trong thâm tâm cô thề rằng, nhất định phải đem kẻ từng phản bội, từng bán đứng, từng lợi dụng cô ra dẫm nát dưới chân! Cô không cần, cũng không muốn một lần nữa lại làm một đóa hoa yếu đuối, vô dụng, và ngay từ lúc này đây, cô phải trở thành một "nữ vương" tỏa sáng. *** Nữ chính tên Bình An trước khi trùng sinh cô được sống trong sự bảo bọc của cha mình nên được ví như đóa hoa sống trong nhà kính. Bình An từng theo đuổi Lê Thiên Thần và sau đó lấy Lê Thiên Thần làm chồng. Tuy nhiên, cô lại bị chính chồng mình và bạn gái của cha mình bức tử cả cô lẫn cha. Vì thế sau khi trùng sinh Bình An cố gắng bước ra khỏi sự bảo bọc của cha, lại từng bước, từng bước một làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn và chính mình sẽ là người kế thừa gia nghiệp để trả thù những kẻ hại cô lúc trước. *** Nam chính là Nghiêm Túc. Trong truyện nhân vật này lớn hơn Bình An 10 tuổi, là người đứng đầu tập đoàn Nghiêm Thị. Nghiêm Túc nhiền tiền, anh tuấn... và tất nhiên không thể nào 'sạch' được. Lúc đầu, Nghiêm Túc được miêu tả như một lãng tử. Thế nhưng từ lúc gặp được Bình An thì "thủ thân như ngọc". Mức độ sủng mà Nghiêm Túc dành cho Bình An thì khỏi chê. *** “Anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế. Anh phản bội tôi mà giờ còn muốn tôi tiếp tục sống với anh? Lê Thiên Thần, anh làm cho tôi ghê tởm. Tôi sẽ nói rõ với ba chuyện này...” Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Phương Bình An, nghe cô đòi ly hôn bằng một giọng kiên quyết xưa nay chưa từng có thì không hiểu sao trong thâm tâm lại thấy kích động. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là kết quả mà hắn vẫn hằng chờ mong đấy sao? Chẳng phải hắn đã mong sớm được giải thoát khỏi cô công chúa suốt ngày cứ bám dính lấy mình này mà sống một cuộc sống thật sự của riêng mình đó sao? Hắn còn đang do dự nên không kịp ngăn cản, Phương Bình An đã tông cửa ra khỏi nhà. Ly hôn... Lê Thiên Thần từ từ ngồi xuống sofa. Lúc này còn chưa phải là thời điểm để ly hôn! Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ không để cho con gái mình chịu uất ức, đến lúc sự việc lòi ra thì chắc chắn hắn sẽ không còn được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phương Thị! Không thể ly hôn! Lê Thiên Thần lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Hiểu Mị, “Hiểu Mị, Bình An biết chuyện anh có tình nhân, nhưng còn chưa biết là ai. Em điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng kích động. Hiện tại anh chưa thể ly hôn. Chưa phải lúc!” Lúc đó, Đỗ Hiểu Mị đang ngay gần biệt thự của họ, đã tận mắt thấy Phương Bình An lái xe phóng đi. Ả cười nói với Lê Thiên Thần, “Yên tâm, cứ giao cho em!” Giờ chưa phải lúc ly hôn, thế thì khi nào? Ả đợi bao lâu nay chẳng phải chỉ chờ một ngày như thế này đó sao? Không phải lúc thì làm cho nó đúng lúc! Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Phương Bình An. Nhưng cô không chịu tiếp điện thoại của hắn. Cho tới nay, Bình An vẫn sống ỷ lại vào hắn, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này chắc chắn là chịu không nổi rồi. Liệu cô có về nhà không? Lê Thiên Thần tự mình chạy tới Phương gia, lại biết được Bình An hoàn toàn không về đây. “Các con có chuyện gì thế?” Phương Hữu Lợi vừa nghe nói con gái trễ thế này mà còn một mình chạy ra ngoài thì mặt lập tức sầm xuống, cực kỳ lo lắng cho cô. Lê Thiên Thần áy náy cúi đầu, hắn đương nhiên là không dám nói ra sự thật rồi, “Tụi con... cãi nhau một trận, cô ấy giận nên chạy ra ngoài.” “Con cãi nhau với nó!” Phương Hữu Lợi quát, “Giờ là mấy giờ rồi, bộ con không nhịn nó chút được à?” “Con xin lỗi, ba.” Lê Thiên Thần càng thêm áy náy, mặt lộ vẻ lo lắng. “Sao còn không đi tìm!” Phương Hữu Lợi tức giận muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại giờ có nói gì cũng vô dụng, nên nhanh chóng tìm ra Bình An cái đã. ... Mời các bạn đón đọc Bình An Trọng Sinh của tác giả Dư Phương.