Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịt Thần Tiên

Cuốn này được xuất bản cũng tương đối là lâu rồi, nhưng lúc đó mình nhìn tên sách thực sự là không có dám đọc. Nhưng mà sau lượn một vòng thấy ai ai cũng khen nên mình cũng nhảy hố luôn. Quả thật là nó không làm mình thất vọng.              Thịt thần tiên là cuốn truyện thuộc loại huyền huyễn, kể về mối tình giữa Dung Trần Tử và Hà Bạng. Dung Trần Tử vốn là thần tiên chuyển kiếp còn Hà Bạng là một con trai tinh (trai ở trong ngọc trai á). Dung Trần Tử kiếp này là một đạo sĩ, mình liên tưởng ngay tới Đường Tam Tạng trong Tây Du Kí á tại anh Dung Trần Tử này cũng bị yêu quái tấn công liên tục vì muốn ăn thịt, có cái Dung Trần Tử mạnh mẽ hơn nhiều :)) Hà Bạng cũng không phải ngoại lệ, cũng tiếp cận Dung Trần Tử bởi ý định đó. Nhưng mà Hà Bạng xuất hiện trong truyện này dễ thương cực kì, vừa tham ăn, vừa ngốc nghếch lại vừa phiền toái. Nàng được Dung Trần Tử đưa về Thanh Hư quan (Là nơi Dung Trần Tử ở) chăm sóc. Hai người ở cạnh nhau, yêu nhau, vượt qua được bản thân, vượt qua lời nói của mọi người, vượt qua cả những cản trở khác, bỏ qua hết mọi quá khứ, trân trọng nhau.           Dung Trần Tử cũng như mọi soái ca ngôn tình rồi, mặc dù không được tả là quá đẹp, hay quá mức chói mắt, chỉ là gương mặt góc cạnh, sống mũi cao hay cơ thể rắn chắc thôi nhưng mà vẫn rất tuyệt vời luôn. Lúc bình thường lúc nào cũng có chừng có mực, nề nếp, lễ độ, lại thương người, nhưng trước mặt Hà Bạng lại ngây ngô như trai trẻ mới biết yêu là gì vậy. Rất dễ thương luôn! Anh sủng Hà Bạng hết mực, nhìn anh chăm chút cho chị là tim mình chảy hết nước ra. Nam chính cực cực đáng yêu. Lúc anh bị chị đâm một nhát, trọng thương suýt chết, anh đã tính cắt đứt mọi duyên nợ nhưng rồi sau đó cái duyên lại dẫn hai người tới lại với nhau. Chị bị thương, mặc dù đã bảo cắt đứt quan hệ nhưng anh vẫn mang bị về, dùng hết sức để cứu. Rồi hai người lại về với nhau.           Hà Bạng là một con trai tinh, có hơn 4000 năm tu đạo, lại có số tu thành tiên nhưng lại không muốn. Cô được Đông Hải long vương phong làm Hải Hoàng cho một vùng biển, nuôi một con cá chép tinh có thể hóa người là Thuần Vu Lâm, hắn làm tư tế cho vùng biển đó và chăm sóc cô suốt 300 năm. Cuộc đời cô bị hết người này tới người kia rời bỏ. Rất rất đáng thương. Nhất là tên nam phụ Thuần Vu Lâm, thực sự thì Hà Bạng quan tâm hắn thật lòng, nhưng hắn lại không nhận ra, cuối cùng lại.. Haiz.. Hà Bạng rất đẹp, đẹp như tiên nữ vậy, đi tới đâu cũng bị người ta chen chúc nhòm ngó, hại anh Dung Trần Tử ôm khư khư phát mệt :)) Người ta không miêu tả suy nghĩ của Hà Bạng đau đớn như thế nào, buồn bã như thế nào, tính cách của cô hầu như đều được biểu hiện qua hành động. Không nói là buồn nhưng ta có thể thấy Hà Bạng đau đớn thế nào khi Thuần Vu Lâm làm tổn thương cô, không nói cô lo lắng nhưng vẫn có thể thấy cô cô đơn thế nào khi Dung Trần Tử vì cứu cô mà mất hết cảm giác, không nói ra nhưng ai cũng có thể thấy rõ những lúc Hà Bạng lo sợ, bối rối, đau lòng. Bởi vậy mình rất rất thích chị nữ chính này, thông minh, nhanh nhạy, quyết đoán, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết và sợ đói :)), dám yêu, dám hận, có thù ắt báo.           Chị thèm thịt anh nên anh có chiêu thức bí mật, chỉ cần chị quậy, lập tức cứa đứt tay nhét vào mồm chị :)) Đôi khi đọc mấy cảnh chị nhìn anh mà chỉ thấy thịt thịt và thịt mà tức cười muốn chết. Rồi chỉ cần chị giết một con rắn ba mắt là anh hứa cho chị ba lạng thịt :)) Rốt cuộc nợ tới 51 lạng vẫn chưa trả được. Rồi chị cũng có chiêu khóc nhè :)) Chỉ cần chị khóc thì cái gì anh cũng làm, mặc dù đó chỉ là giả vờ cũng vậy  Dung Trần Tử dễ thương quá à            Nhân vật phụ trong truyện cũng hết sức cute. Tiêu biểu là mấy đồ đề của Dung Trần Tử haha, hầu như là để giải trí cho truyện, mấy lão đạo sĩ cũng rất buồn cười. Nửa sau còn có con rắn ba mắt Hà Vi như kiểu mặt dày y chang Hà Bạng rất rất tếu. Còn con yêu quái thì thôi đi :)) Không dễ thương chút nào, lại hành hạ hai người này như thế làm mình ghét quá đi :))             Truyện hơi dài một chút. Dễ thương lắm, lời văn nhẹ nhàng nhưng có những chỗ mình đọc mà đau lòng kinh khủng, như lúc chị đâm anh một nhát, như lúc chị bị thương, ôm anh khóc, lúc anh cứu chị và lúc hai người ra đi ở cuối truyện.                Cái kết đặc biệt đáng yêu! ^^                 “Dung Trần Tử hạ mi mắt xuống, mặt đỏ bừng, giọng nói bé như muỗi kêu, nhưng lại rất kiên định: “Nếu người không muốn quay về Hải cung nữ, bần đạo nguyện ý… chăm nuôi suốt đời” “Có lẽ trong mắt của nàng ấy ta chẳng là gì cả, nhưng mọi nỗ lực của ta, đều chỉ để có một ngày được đứng sánh vai cùng nàng ấy dưới trời đất này, ngoài ra không vì điều gì nữa cả” – Thuần Vu Lâm “Lời nói của chàng, ta thích nghe, nhưng lại không hiểu, trầm mặc của ta, chàng muốn thấy, nhưng lại không tỏ tường” “Nếu hồi ức là thứ có mùi vị, thì sẽ là mùi thơm của gỗ đàn hương, ngọt ngào mà vững chắc, giống như nhớ rõ những vui tươi, say đắm và buồn thương, lại tựa như quên hết mọi nỗi ưu sầu” “Tại sao một chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắt như vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngào nhất cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng không thể nào vãn hồi được nữa mới chịu tin tưởng?” *** Thịt thần tiên – lại là một tác phẩm của Nhất Độ Quân Hoa, khi mới đọc lần đầu mình đã không nghĩ đến sẽ viết ra điều gì, nhưng sau khi rảnh rỗi lôi ra đọc lại lần thứ 2, thứ 3, mình tự dưng có hứng thú viết chút chút cảm nhận. Có lẽ bài review này cũng không sát đề lắm đâu, vì mình sẽ lải nhải thêm về Thịt Thần Tiên phiên bản truyện ngắn, và phiên bản ngoại truyện về Trang Thiếu Khâm nữa. Thịt thần tiên có lẽ có số phận giông giống Phế Hậu Tướng Quân, cũng là một kịch bản tác giả bật ra trong đầu rồi viết thành truyện ngắn, sau đó nghĩ sao lại lấy viết lại truyện dài, à, lảm nhảm PHTQ ở đây thì không phù hợp lắm, bạn này nên để dành trong bài review Đông Phong Ác vậy, còn đây thì ta khen ngợi là bản Thịt ngắn tuy có sự khác biệt kha khá với bản Thịt dài, nhưng cá nhân mình thấy bản nào cũng có cái hay riêng cả. Bản thịt ngắn chỉ gồm 2 chương, và đúng như tựa đề, đó là một phiên bản ngôn tình Đường Tam Tạng và yêu quái – trong đây là con trai thành tinh hơn ngàn năm. Trong bản truyện ngắn, hình tượng nhân vật nam Dung Trần Tử không khác biệt quá nhiều, nhưng nữ chính Hà Bạng/Hà Phán thì khác, rất khác. Hà Phán truyện ngắn đúng là một cô nàng yêu quái rình nam chính chỉ để ăn thịt, thích mặc áo đen, thiếu đi cái tính tham ăn bướng bỉnh mà có vẻ ngoan ngoãn hơn. Trong khi Hà Phán truyện dài thì ai cũng biết nàng ta phiền phức thế nào rồi ấy, nếu chỉ nhận xét mức độ dễ thương thì mình thích Hà Phán truyện ngắn hơn. Nhưng Hà Phán truyện dài quả thật là nhân vật rất hay, nàng ta giống như một lăng kính xinh đẹp, mỗi tia sáng, mỗi góc nhìn lại ra một màu sắc khác nhau, tưởng chừng như không thể nhìn thấu, nhưng thực ra cấu tạo lại rất đơn giản, chỉ gồm ba mặt kính ghép lại mà thôi, tương ứng với ba đối tượng: người thích, người không thích, và người không quan tâm. Bản truyện dài dù mang tựa Thịt Thần Tiên, nhưng câu chuyện này đích thực không hề xoay quanh câu chuyện ăn thịt, ngay từ đầu Dung Trần Tử lịch kiếp không phải để phổ độ chúng sinh, mà Hà Phán cũng tiếp cận Dung Trần Tử vì lý do phức tạp đằng sau, chứ không phải là thèm thịt chàng ăn cho tăng công lực. Giữa hai người Dung Trần Tử và Hà Phán, lúc đầu mình có cảm giác Dung Trần Tử chịu thiệt hơn nhiều. Luôn phải chiều chuộng nhân nhượng mấy trò quấy phá nhõng nhẽo, bị úp sọt mà còn phải chịu trách nhiệm, chưa kể còn từng bị nàng ta lừa bao nhiêu lần… Chàng thực sự là một chính nhân quân tử, dù cho nàng có làm gì, vẫn mềm lòng vớt lại chăm nuôi cái cô nàng trai tinh xảo quyệt này, còn nàng ta có cần gì chàng đâu. Ta có thể thấy nội tâm Dung Trần Tử, giằng xé có, nhớ nhung có, khổ sở kìm nén có, lo sợ có, yêu thương cũng có, vì thế ta biết chàng yêu thật, thương thật, đau thật vì Hà Phán.  Còn Hà Phán, tác giả cho một mặt cho nàng nói lời yêu ngọt ngào, một mặt lại cho thấy nàng che giấu quá nhiều thứ, khiến người ta không dám tin nàng thật lòng. Nhưng sau này mới biết, bên dưới lớp vỏ hào nhoáng cứng rắn chính là một thân trai mềm yếu thực sự, mềm yếu đến mức bất kỳ ai cũng dễ dàng thương tổn, khiến cô nàng trai bé bỏng rút sâu vào lớp vỏ, chẳng dễ gì ra ngoài nữa.  Trái tim nàng ích kỷ thật đấy, chẳng thể mở lòng từ bi đại chúng như Dung Trần Tử, nhưng một khi ai bước vào thì nàng toàn tâm toàn ý dành cho người đó, cả thế giới của nàng chỉ có người đó mà thôi, dù cho có bị phản bội vẫn là không thể thực sự tuyệt tình (như nàng đối xử với Giang Hạo Nhiên hay Thuần Vu Lâm). Dung Trần Tử sợ Hà Phán chạy mất, nhưng đâu biết rằng nàng lo lắng hắn quá nhiều người cần bảo vệ, sẽ bỏ rơi nàng. Phải nói rằng, trên đời có người như Dung Trần Tử mới có thể dung nổi cô gái như Hà Phán. Mà trên đời có Hà Phán mới đủ sức lay động người như Dung Trần Tử. Cuối cùng câu chuyện của họ cũng có kết thúc viên mãn. Khác với truyện ngắn, ngay từ đầu hai người đến với nhau đã không hợp ý trời, thì trong truyện dài họ chỉ cần vượt qua các chướng ngại, là có thể dắt tay nhau làm một đôi tình lữ thần tiên đến thiên trường địa cửu. Mình thấy kết thúc cả hai đều hay, kết thúc truyện ngắn có lẽ hơi bi thương, nhưng cũng thực tế, đâu phải lúc nào có duyên cũng là có phận. Còn trong truyện dài thì đúng là may mắn có Boss bự là Phật Tổ se duyên, đâu ai đánh thuế giấc mơ, đâu phải cứ thực tế thì sẽ không có phép màu. Điểm cộng truyện là các tình tiết hợp lý, hài thì hài cực chất, hệ thống nhân vật phụ ấn tượng (dưới đây mình sẽ nói), và cuối cùng là…..không biết nên cho vào điểm cộng không mà thôi kệ, chính là cảnh H mang thương hiệu biến thái của mẹ Hoa :v . (Thề luôn, truyện của bả tả cảnh ấy ấy trực tiếp dã man, nhưng cũng rất gợi cảm. Tuy nhiên truyện xuất bản cắt gần hết thịt thà rồi, bản uncut thì 35 chương đầu tìm đọc blog Tiểu Triệu, đúng là thấy tự đọc thì hay chứ mua về để tủ sách ai đọc được thì hơi bị ngại :’> ) Điểm trừ là một số đoạn tác giả nhét hình ảnh hiện đại vào để gây cười (như lúc Hà Phán khuyên nhủ con rắn ba mắt đòi làm người, hay miêu tả trang phục của Hà Phán), cá nhân mình thì thấy làm vậy khiến tác phẩm có vẻ không nghiêm túc lắm. Dù Thủy Chử Đại Thần cũng có những tình tiết không đúng thời đại nhưng do bối cảnh xuyên không nên mình thấy có tính thời sự, chứ huyền huyễn cổ đại như Thịt Thần Tiên thì thấy hơi kỳ cục. Và bây giờ phần mình muốn viết về những điều mà lần nào đọc mình cũng luyến tiếc. Thịt Thần Tiên có hệ thống nhân vật phụ rất hay, ví như Diệp Điềm thẳng thắn bộc trực, Trang Thiếu Khâm khôn khéo, Vu Diễm chân nhân bảo thủ, Hà Vi ngốc nghếch…. Nhưng hai nhân vật phụ khiến mình chú ý nhất, là Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương/ Ngọc Cốt. Thực sự mình nghĩ, hai người này có lẽ rất hợp nhau. Không phải vì cả hai có một đoạn thời gian chung đụng ngắn ngủi, cũng không phải tâm lý ghép cho thành cặp, mà là bởi vì mình nuối tiếc cho tình cảm ngây thơ vừa mới chớm và cuộc đời tươi đẹp dang dở phải kết thúc vì chấp niệm mù quáng. Ngọc Cốt thì còn có thể làm lại từ đầu, còn Thuần Vu Lâm thì sao? Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương đều là những kẻ non nớt, đừng nói Thuần Vu Lâm 300 tuổi, đã làm Đại Tư Tế thay mặt Hà Bạng cai quản Hải Tộc mấy trăm năm, thì thực ra hắn cũng vẫn chỉ là một đứa bé lớn xác. Từ lúc bắt đầu có linh tính, đến lúc tu luyện thành tài, cả thế giới đối với hắn chỉ có Hà Bạng, hắn tôn thờ nàng, chăm sóc nàng còn hơn lo cho bản thân mình, sùng bái nàng, cố gắng để được xứng với nàng. Tình cảm thì Thuần Vu Lâm có, Hà Bạng cũng có, không nghi ngờ gì tâm ý nàng dành cho hắn. Nhưng có lẽ do tuổi đời chênh lệch, mà Thuần Vu Lâm mãi không thể hiểu nổi những hành động và suy nghĩ của Hà Bạng. Giữa họ có sự thân thiết, có ăn ý, có tin tưởng, nhưng không có sự bình đẳng và thấu hiểu. Thế nên Thuần Vu Lâm mới thấy 300 năm của hắn quá ngắn, ngắn đến mức chưa kịp viết lời mở đầu, bởi vì hắn chưa có thời gian để trưởng thành, để nhìn thế giới bằng đôi mắt đầy những lo toan khác như Hà Bạng. Thế nên hắn ngồi giữa đám người, áo đỏ tóc đen, vẫn nhận ra là một con yêu không thuộc về nhân gian này. Khoảng cách giữa Hà Bạng và Thuần Vu Lâm là khoảng cách của thế hệ, của kinh nghiệm sống quá khác biệt. Họ có vẻ ngoài trai xinh gái đẹp xứng đôi vừa lứa, nhưng thật ra giống như một người phụ nữ 50 tuổi với chàng trai 18 tuổi, người đã trải qua hết trầm bổng thế gian như Hà Bạng không thể cuồng nhiệt và bất chấp hậu quả để yêu đương như tuổi 18, còn hắn không thể hiểu tại sao nàng mãi không chịu vượt qua lằn ranh vô hình giữa hai người. Còn đối với Dung Trần Tử, tuy thân xác con người của chàng ta chưa quá 100 tuổi, nhưng Dung Trần Tử rõ ràng có sự trưởng thành tương xứng, đứng với Hà Bạng không hề thua kém, có thể không cùng nàng hành động, nhưng có thể hiểu nàng. Thế nên nếu đổi lại là Dung Trần Tử, chắc chắn nhận ra những toan tính của nàng, chứ không chỉ hậm hực chuyện nàng thất thân để có máu thịt thần tiên. Thực ra trong tình yêu, quan trọng nhất vẫn là sự tương xứng, không chỉ ngoại hình, tài năng, mà còn ở suy nghĩ và mục đích sống. Như Hà Bạng, nàng vốn chỉ là con trai tinh ham ăn lười làm, sống một thời gian quá dài trong cô độc và nguy hiểm mới buộc nàng phải nỗ lực mò mẫm con đường sinh tồn, thực ra nàng chỉ cần một người để nàng thoải mái dựa vào, dẫn nàng đi đúng đường là được. Và người làm được điều đó là Dung Trần Tử chứ không phải Thuần Vu Lâm. Mình nghĩ mỗi người đều sẽ có một duyên phận riêng, và cuộc gặp gỡ giữa Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương ban đầu cũng rất có duyên đấy chứ. Cả hai đều rất “liều”, Thuần Vu Lâm bất chấp lời dặn của Hà Bạng mà ra tay cứu người, Lưu Tẩm Phương bé tí đã dám yêu dám hận, đúng chất thanh niên máu nóng, đâu có lằng nhằng như hai bô lão kia. Lưu Tẩm Phương cũng đối với Thuần Vu Lâm sùng bái y như Thuần Vu Lâm đối với Hà Bạng, nhưng mình nghĩ khoảng cách giữa họ không lớn, hai người đều là những đứa bé chơ vơ đang tìm kiếm lý do để trưởng thành, sự xuất hiện của Thuần Vu Lâm là cứu rỗi cho Lưu Tẩm Phương, thì Lưu Tẩm Phương cũng đánh thức bản năng đàn ông của Thuần Vu Lâm. Lưu Tẩm Phương hại Hà Bạng vì đố kị là điều không thể mang lý do gì ra để bào chữa, đáng nhẽ ra Lưu Tẩm Phương có thể bớt tham lam hơn, bớt đi mù quáng, nhưng chung quy lại cũng là sự bồng bột. Hà Bạng nàng sống 4100 năm có lẻ, thời non trẻ đâu dám nói nàng không sai lầm, Lưu Tẩm Phương đã phải trả giá, nhưng cũng nhờ đó mà dục hoả trùng sinh. Cho đến cuối truyện Thuần Vu Lâm vẫn một lòng đau đáu Hà Bạng, còn Ngọc Cốt vẫn luyến tiếc đoạn tình duyên ngắn ngủi ấy, nhưng ông trời chỉ cho đến thế, Thuần Vu Lâm thì đã kết thúc, còn Ngọc Cốt còn cả con đường dài phía trước, nàng ta cũng sẽ vẫn bước tiếp. Phải nói là mình cũng khá thích nhân vật này mà ít người nhắc đến, khi còn là Lưu Tẩm Phương, nàng ta là một cô bé vừa khiến người ta thấy đáng thương, vừa khiến người ta thấy đáng trách. Nàng có cuộc sống nhiều bất công, đau khổ, nhưng cũng không có gì tốt đẹp hơn người để được thương tiếc, nàng ta bị mờ mắt bởi tham sân si, bị lợi dụng, bị khinh bỉ. Nhưng mà, đâu phải ai cũng sinh ra đã đẹp, đã thông minh, đã hiểu sự đời, đúng không? Khi trở thành Ngọc Cốt, cô nàng này an phận đến mức khiến mình lu mờ, nhưng đó là sự trầm ổn, thận trọng rất riêng với những nhân vật nữ nổi bật như Hà Phán hay Diệp Điềm. Mình mong là sẽ có sequel khác cho Ngọc Cốt, cô gái này tưởng chỉ là nhân vật qua đường tầm thường, nhưng lại có trải nghiệm đặc biệt, có đau thương, có lột xác, tương lai mình rất muốn biết khi trở thành đại yêu ngàn năm nàng sẽ có bộ dáng gì. Biết đâu, nàng cũng sẽ như Hà Bạng, qua mấy nghìn năm cuối cùng cũng chờ được người đàn ông của đời mình? Nhưng mình vẫn tiếc, rất tiếc cho Thuần Vu Lâm, hắn ta cố chấp với Hà Bạng, cũng bất lực với tình cảm đó. Thuần Vu Lâm giống như đứa bé đáng thương, khi hắn mong mỏi rằng hắn không yêu Hà Bạng, thực ra chỉ là trúng thuật Nhiếp Hồn của nàng, nhưng vẫn dựa vào chấp niệm đó để bị Minh xà lợi dụng, rồi lại sụp đổ khi nghe chính Hà Phán nói ra. Mình nhớ mãi hình ảnh cuối cùng của Thuần Vu Lâm, khi đó là Thuần Vu Lâm chân chính chứ không còn là thần thức của Minh Xà, hắn hại Dung Trần Tử, cũng chính tay Hà Phán giải quyết hắn. Vậy mà nhìn nàng khóc, hắn cười  nước mắt nàng nóng hơn máu của hắn. Cho đến cuối cùng hắn vẫn ngây thơ như vậy, bị nàng lừa, hoặc để nàng lừa. Nếu nhận ra Hà Phán từng cũng có tình cảm với mình, hắn có thấy đáng để làm thế không? Dù biết là ngớ ngẩn, nhưng mình mong hắn thật sự giữ được mảnh tàn hồn như tính toán của Hà Bạng, để hắn có thể tái sinh mà nếm trải cuộc đời rộng lớn phía trước. Ngoài chính văn, còn có 3 ngoại truyện, trong đó ngoại truyện về sư đệ Dung là Trang Thiếu Khâm là gây ra nhiều hoang mang bối rối cho mình. Bởi vì trong cái ngoại truyện này, timeline lẫn tính cách Trang Thiếu Khâm đều xa lạ đến mức, mình không biết tác giả có nhầm lẫn hay viết nhầm tên nhân vật hay không nữa Trang Thiếu Khâm trong chính văn đúng là kiểu người khôn ngoan, mặt dày và có chút háo sắc, nhưng anh ta vẫn đường đường là nhị đệ tử của Tử Tâm đạo trưởng danh vọng lừng lẫy, là Quốc sư đương triều, sao vào ngoại truyện lại biến thành đạo sĩ nghèo rách nát, không có tông phái chính danh nào thế này? Ok, quyết định là anh ta có thể bái sư sau anh Dung đi, nhưng trong ngoại truyện sau 800 năm Trang Thiếu Khâm trở thành tông sư một phái, Hà Miêu mới bỏ đi, mà trong chính văn anh chàng còn chưa bằng Dung Trần Tử, như vậy, thời điểm của Thịt Thần Tiên diễn ra Trang Thiếu Khâm đang nuôi lén Hà Miêu, nhưng sao anh ta lại có dáng vẻ tiếc nuối quá khứ như vậy? Bộ không nhìn gương hai người này mà đối xử tốt với Miêu Miêu hơn được à? Hay tất cả ngoại truyện đều là quá khứ, vậy nhưng Trang Thiếu Khâm trong chính văn đâu có vẻ đã đắc đạo thành tiên? Ôi thật rắc rối @.@ Nhưng nhận xét thật lòng thì ngoại truyện ấy không hay, quá theo lối mòn, hình như mẹ Hoa viết văn sủng ngứa tay nên mới phóng bút viết ngược, chứ không phải có ý định gì cao siêu đâu :v Mời các bạn đón đọc Thịt Thần Tiên của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Nguyễn Thời Ý cả một đời hy sinh vì gia tộc họ Từ, vượt qua nỗi đau mất chồng từ trẻ, chỉ vỏn vẹn được ngọt ngào 3 năm sau hôn nhân, rồi sống goá bụa 35 năm trời. Ngay ngày cưới của cháu gái nội, cảm thấy đã gần đất xa trời, bà lẳng lặng lấy “hạt châu phai màu” mà phu quân gửi từ nơi xa gửi về tặng trước khi “từ trần” ra để “ép lưỡi”, cuối cùng bất cẩn... nuốt chửng. Trong lúc mơ màng, đứng giữa sự sống và cái chết, bà nghe được một số chuyện, ngấm được một số điều, rồi cũng buông xuôi theo số phận, nhắm mắt đón chờ cái chết tới. Nào ngờ, vài ngày sau... bà bất ngờ tỉnh lại, không chỉ có vậy, còn vô duyên vô cớ hồi xuân, trở lại dung nhan của hơn 40 năm trước. Và từ đó, tất cả những bức màn dần được hé mở, dung nhan trẻ trung bao bên ngoài trái tim “lão thái bà” đã gây nên biết bao những chuyện bi hài. Đặc biệt là khi... một người con trai giống hết người chồng quá cố của bà đột nhiên xuất hiện.   Tỉnh dậy sau khi được hai con chó lớn “moi” ra từ đống băng tuyết, Từ Hách một lòng muốn quay về tìm lại vợ hiền, muốn tặng hai con chó ân nhân của mình kia cho hai cậu con trai sinh đôi, cũng tặng quà đầy tháng cho cô con gái vừa chào đời. Nào ngờ, về đến kinh thành, hắn lại nghe tin “Từ thái phu nhân” qua đời, nhưng lại không phải Từ phu nhân - mẫu thân của hắn, mà lại là người hắn từng gọi là “thê tử”. Hai cậu con trai sinh đôi, trước khi hắn ngủ vùi trong đống băng tuyết, mới chỉ là hai đứa nhóc chưa đầy 3 tuổi, nay con trai cả đã là Thủ phụ, con trai thứ Phú thương một vùng. Cô con gái thuở hắn đi còn chưa chào đời, nay đã là Vương hậu nước Xích Nguyệt... Hắn những tưởng từ đây về sau có nhà không thể về, có con cháu chẳng được sum vầy... nào ngờ, trong lúc sa sút tinh thần nhất, hắn lại chợt bắt gặp một ánh mắt, một giọng nói thân quen biết nhường nào... Chuyện được xây dựng trên bối cảnh một thời cổ dân phong rất cởi mở, nữ giới có thể làm vua làm quan làm nữ tướng. Hoàng thượng coi trọng thơ hoạ, ngưỡng mộ hoạ sĩ. Giọng văn của tác giả khá dí dỏm, nói đến chuyện ấy ấy bằng những câu từ “thay thế” mà đọc cũng phải đỏ mặt, còn... thú vị hơn cả miêu tả trần trụi. Tác giả xây dựng nền tảng thời kỳ là dân phong cởi mở, nên từng câu nói, câu chuyện cũng rất... open. Gạ gẫm, trêu chọc trá hình rất thú vị cũng rất gợi cảm =))) Như kiểu: “Ta muốn chàng bảo vệ ta, dùng “bảo kiếm” của chàng, “thiếp thân” bảo vệ ta” v.v... làm cho người đọc cứ gọi là đỏ mặt, trí tưởng tượng bay cao. Đan xen trong câu chuyện của đôi chính là những bí ẩn, những góc khuất, những câu chuyện của rất nhiều những đôi khác thú vị không kém. Những áy náy, day dứt chưa được gỡ bỏ trong quá khứ cũng có cơ hội được đền bù ở hiện tại. Nói chung, đã lâu rồi không đọc một bộ truyện thú vị như thế ^^ Chấm điểm: 9/10 Cầu dịch!!!   Mời các bạn đón đọc Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao? của tác giả Dung Thiên Ti.
Cường Sủng Tất Có Kiều Thê
Kiếp trước, có lẽ bọn họ đều yêu, chỉ tiếc gặp nhau không đúng thời điểm, đến cuối cùng đành phải chia ly. Nàng thay chàng đỡ một kiếm, mang theo yêu hận kiếp này, chấm dứt một đoạn nghiệt duyên. Chàng ôm mộng tương tư, theo nàng rời đi trần thế, nhưng lại chẳng cam lòng bước qua cổng mạn đà la. Kiếp trước, duyên đã cạn, tình còn chưa dứt, tơ vương dẫn lối đưa chàng quay trở lại. Lần này, Thẩm Tranh thề xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ sai lầm kiếp trước sửa lại, cốt chỉ để lừa tiểu nương tử của chàng về tay.   Định Bắc hầu Thẩm Tranh trong mắt người thiên hạ là kẻ kiêu căng, làm liều, tính tình nóng nảy lại dễ dàng bạo phát. Trong lúc nam hạ cứu giá, không tra xét, tùy tiện đem toàn bộ “loạn đảng” xử chết. Lại không ngờ rằng, trong những kẻ phải chết kia lại bao gồm cả “nhà vợ” tương lai của mình. Thẩm Tranh đối với An Ninh quận chúa Lý Mộ Thiền chính là nhất kiến chung tình. Chỉ vì “thù” diệt môn mà chẳng thể có được trái tim nàng.  Đời này, may mắn gặp được nàng khi chưa có sai lầm gì xảy ra, một đời ân hận cuối cùng cũng được sửa lại. Nếu đã có thể gặp sớm hơn, tất nhiên Thẩm Tranh sẽ dùng mọi cách, lừa lọc, dụ dỗ đem An Ninh quận chúa trói bên người, quyết không để nàng rời xa. Lý Mộ Thiền sinh ra trong gia đình quý tộc, mỹ mạo hơn người lại am hiểu lễ nghĩa. Kiếp trước chỉ trách gặp người quá muộn, trái tim nàng không thể yêu lại không thể không yêu, cuối cùng chỉ đành dùng cái chết kết thúc. Vận mệnh xoay chiều, lần này gặp gỡ nàng chỉ đơn thuần là tiểu quận chúa, trong lúc loạn lạc thất lạc người thân, không có thù hận, cũng không có cái gọi là "không thể yêu". Tiểu bạch thỏ mềm mại, ngọt ngào đương nhiên không thể đấu lại con sói đội lốt hồ ly gian xảo Thẩm Tranh, trong lúc mơ mơ, hồ hồ cứ thể bị chàng lừa về tay. *** Tớ phải thú nhận rằng bản thân tớ lúc đọc xong bộ này có cảm giác rất loạn, dung lượng não tưởng như không đủ dùng để phân tích. Bởi lẽ “Cường sủng tất có kiều thê” lựa chọn bối cảnh chư bá tranh hùng, mỗi người cát cứ một nơi, nam chính và nữ chính dường như đứng ở hai đầu chiến tuyến.  Thẩm Tranh là Định Bắc hầu công cao quyền lớn, Mộ Thiền lại thuộc dòng dõi hoàng gia suy yếu, dường như mỗi một bước đi của chàng, nếu không cẩn thận sẽ biến thành con dao cắt đứt mối quan hệ của hai người. Thật may mắn, tác giả nắm giữ rất tốt cách xử lý tình huống, uyển chuyển uốn nắn các nhân vật như “cha vợ” Vanh Vương, hoàng đế, thừa tướng, để hợp lý hóa việc nam chính lên nắm quyền định đoạt thiên hạ. Các tuyến nhân vật ổn định, đa dạng, phù hợp với bối cảnh cùng mạch truyện. Anh hoàng thượng cùng ông cha vợ rất chi là đáng yêu, trong lòng thì không ưa nam chính nhưng hết lần này đến lần khác bị anh nam chính dọa cho sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Nữ chính mang hơi hướng bánh bèo vô dụng, tính tình dịu dàng, ngọt ngào nhưng không làm tớ bị ngấy. Nam chính là kiểu mặt dày, lật lọng, lại khắp nơi bày trò, nói dối có chút ngốc manh đáng yêu hơn là hình tượng nóng nảy, thô lỗ như tác giả cố xây dựng. Nói tóm lại, đây là một cái hố toàn đường, nếu bạn không sợ tăng cân, không sợ sâu răng, nếu bạn là cẩu độc thân muốn tự ngược, mời nhảy hố. À, trước khi chia tay tớ chỉ muốn nhắc bạn: hãy mang thuốc trợ não khi đọc, tránh gặp mấy chỗ khó đọc xoắn não ngất xỉu :v :v. Mà truyện chỉ mới được edit thôi nên ai thích thì chịu khó nhích CV à nha ???????? Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Định Bắc Tiết Độ Sứ Thẩm Tranh thân là mối hoạ duy nhất của đế quốc, hắn tử vong, ở phía xa, hoàng đế tại kinh thành thở phào một cái. Dù sao thiếu đi một 'Thượng Kinh cần vương' động một cái liền dẫn quân đi đánh lại giúp hắn giành lại được trọng thần ở biên cương. Nhưng đồng thời không khỏi lo lắng, vài vị nắm giữ quân quyền còn lại ở biên cương càng phát triển lớn mạnh khi không có Thẩm Tranh cân bằng. Hoàng đế ôm ngực: "Trẫm cảm thấy quá mức bi thống". Hắn chết, trẫm vẫn không có được một ngày tốt lành, không bằng bất tử. Vì vậy vung bút lên ban thưởng phong hào Trung Võ xem như ngợi khen Thẩm Tranh khi còn sống một lần đem binh cứu hắn từ trong tay tên vương gia tạo phản, hai lần chiếm lấy thành khác ở biên cương mà hồi kinh. Một cái chiếu thư vừa ban xuống liền kéo đến bàn tán từ bốn phương, công kích chủ yếu tập trung ở vài điểm: Một, tên Thẩm Tranh này nhân phẩm có vấn đề, sát phạt quá nặng, không có đạo đức càng không có võ đức. Hai, cha Thẩm Tranh, Tiết Độ Sứ, chiếm lấy một phương mà hắn so với cha mình càng quá đáng hơn, chiếm lấy thành khác ở biên cương, địa bàn so với cha hắn khuếch trương nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Một ít Tiết Độ Sứ lại chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ bắt chước theo hắn mà làm. May mắn người chết rồi, nếu hắn bất tử liền muốn tạo phản thế mà ngài còn khen ngợi hắn trung thành? Ba, Thẩm Tranh chết quá khó coi. Hắn thế nhưng bởi vì cái chết của thê tử mà đau thương quá độ rồi đem chính mình nghẹn chết. Hiếm có người vì nữ nhân mà chế, không tính là đại trượng phu, Hoàng thượng này phong hào cho loại người nữ nhi tình trường này chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ sao? Bốn, điểm trọng yếu nhất là khi còn sống đáng sợ nhưng chết chính là người chết. Hắn không có con cái, sau này lại tiếp tục không có người. Hoàng đế người không phải sợ, không phong hào là không liên quan. Hoàng đế vì mặt mũi của mình liền tích cực đáp lại triều thần. Tổng kết lại đại khái chính là: Các ái khanh hãy tỉnh táo. Thẩm Tranh mặc dù đúng là qua đời vì đau thương quá độ với cái chết của thê tử, nhưng thê tử hắn không phải là người ngoài, mà là đường muội của trẫm An Nghi quận chúa Lý Mộ Thiền, huống chi quận chúa vì đỡ kiếm bảo vệ hắn mà chết. Cho nên trẫm cho rằng Thẩm Tranh khả năng là cảm động và nhớ nhung ân đức của hoàng thất, hổ thẹn bi thương mà chết. Các đại thần lập tức bày tỏ, Hoàng đế người đừng thay mình vãn tôn (cứu vãn tôn nghiêm). Lúc trước, Quận chúa gả cho hắn như thế nào, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới, trên mặt người cũng không quang. (cũng không tốt đẹp gì) Mời các bạn đón đọc Cường Sủng Tất Có Kiều Thê của tác giả Tố Y Độ Giang.
Công Chúa Thành Vương Phi
"Công chúa thành vương phi" chỉ đơn giản là câu chuyện kể về quá trình nam chính tìm mọi cách để được ôm nữ chính về nhà và bù đắp lại tất cả mọi sai lầm mà mình đã gây ra trong kiếp trước. Truyện VÔ CÙNG sủng, TUYỆT ĐỐI sủng nhưng rất hay và không gây nhàm chán chút nào. Đặc biệt, nam chính trong truyện ở kiếp này chính là hình mẫu mà tất cả mọi cô gái đều ao ước có được: sạch thân sạch tâm, thâm tình, thê nô, bá đạo.... đủ cả. Nói chung, truyện hay và hấp dẫn. Lời khuyên chân thành nên nhảy hố ngay mà khỏi cần đọc rv. Nếu vẫn chưa tin thì tiếp tục đọc nào. Kiếp trước, nam chính là Bùi Nguyên Tu - Tĩnh Bắc Vương nắm trong tay binh quyền to lớn. Chàng tuấn tú, tài giỏi và là một vị tướng xuất chúng tài ba. Khi ấy, chàng được Hoàng đế ban hôn cho Cửu công chúa Lung Nguyệt - người được yêu thương cưng chiều sủng ái nhất trong hoàng triều này. Vì là người xuyên không nên nàng không hề kiêu căng ngạo mạn mà ngược lại vô cùng thông minh lém lỉnh và hiểu chuyện.   Vì chàng nàng đã cố gắng và làm rất nhiều chuyện. Đáng tiếc, tâm tư của chàng chỉ đặt tại binh quyền nên dù có để ý, dù có yêu thương cũng thường vô tâm với nàng. Chính điều này đã khiến bi kịch xảy đến. Lúc ấy, mũi kiếm kia cắt qua da thịt nơi cổ nàng, máu đỏ nhuộm cả một vùng trời trong mắt chàng. Rồi nàng gieo mình xuống tường thành cao lớn... chỉ vì không muốn biến mình thành nhược điểm của chàng. Cái chết của nàng như là một nhát cắt qua tim chàng, đau đến tan xương nát thịt. Chỉ trong một đêm tóc chàng bạc trắng. Sau này, khi đã giết được kẻ thù hại nàng thì chàng chết đi...và được trọng sinh về năm 16 tuổi. Sống lại, nam chính chỉ có duy nhất một tâm niệm trong đầu chính là: "Cửu Nhi, kiếp này, Bùi Nguyên Tu ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, cầm tay nàng đến bạc đầu". Vì thế, cho dù khi ấy Lung Nguyệt chỉ mới là cô bé 5 tuổi thì chàng cũng đã quyết định vận mệnh của mình chỉ có thể vì nàng mà tồn tại.  Nên chàng dốc hết tất cả mọi tâm tư sức lực để có thể xây nên một vùng trời cho nàng. Nơi mà ở đó, cho dù bất kể sóng to gió lớn như thế nào nàng vẫn có thể bình yên. Nhưng mà, dường như chàng suy nghĩ hơi sâu xa rồi à nha. Bởi vì, vấn đề cơ bản là nàng - Cửu công chúa chàng muốn lấy - không phải là người mà chàng có thể chạm đến :D  Vì nàng, chính là viên ngọc vô giá được nâng niu yêu thương sủng ái hết mực của hoàng hậu, hoàng đế, thái tử... vân vân và mây mây. Nên công cuộc chinh chiến ôm mỹ nhân về nhà của chàng vẫn còn xa, xa lắm. Khi mà, ngay đến cả hoàng đế anh minh cũng có suy nghĩ như thế này với nàng nè: "...dù nàng có chọc thủng trời, trẫm cũng có thể vá giúp nàng". Còn chưa kể hai vị ca ca là thái tử và Ngũ hoàng tử của nàng nữa. Gì không biết chứ muốn nhìn, muốn ngắm, muốn chạm vào muội muội bảo bối của họ thì còn lâu nha. Thế nên, chỉ khổ thân nam chính của chúng ta dù muốn gặp nhìn một chút cũng phải đi đường vòng, đụng đủ khó khăn mới có được kết quả. Nhưng, yên tâm là nam chính có thể kiên nhẫn chịu đựng được hết, chỉ mong bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ. Vì vậy, chàng giữ thân như ngọc, sạch tuyệt đối, chỉ đợi công chúa đến hưởng dụng thôi :v :v. Cô nương nhà nào mà có tâm tư với chàng đều bị chàng đẩy xa cỡ 1000m ấy. Còn dùng toàn những chiêu độc để các nàng ấy chết tâm nữa chứ. Đoán xem, chàng sẽ làm như thế nào đây? Hi hi Vì suy nghĩ của chàng bây giờ chỉ hướng về phía nàng mà thôi. Nên nhiều khi chàng chấp niệm đến mức cái gì nàng từng chạm qua cũng ôm ấp, hôn hít, sờ mó hoài. Lại còn hay cười như bị dở những lúc một mình trộm nghĩ về nàng nữa chứ. Haizzz. Chỉ khổ thân thuộc hạ của chàng, nghi ngờ giới tính chàng không nói, còn tưởng chàng bị khùng hay biến thái nữa chứ, vui lắm luôn. Đọc mà muốn nghẹn cười ý :) :) Sau này, chàng cũng ôm được công chúa về nhà, nhưng mà trước đó hết bị Hoàng đế uy hiếp lại bị Thái tử đập một trận bầm dập te tua. Ai bảo muốn lấy viên ngọc trên tay bậc đế vương này. Huống chi, hoàng đế đã từng có suy nghĩ rất chi là biến thái cho công chúa nhỏ nhà mình đến trường quốc học chọn người, y như vào vườn rau chọn củ cải trắng vậy. Nàng vừa ý ai là nhổ lên rồi ôm về ngâm dấm. Thế mà tên tiểu tử thúi này dám mang bảo bối của ngài đi thì không chém chết đã may mắn lắm rồi :v :v  Thôi, mình không dài dòng nhiều nữa. Tóm lại là truyện hay, đáng đọc. nam chính kiếp trước yêu nữ chính nhưng không biết thể hiện thì kiếp này đã thể hiện một cách rất-biến-thái-đáng-yêu. Nhưng mà đừng lầm tưởng chàng với ai cũng thế nhé. Không có đâu. Đối với người có tâm tư muốn hại nữ chính đều bị xử đẹp, tàn nhẫn nhưng xứng đáng cho những kẻ đó. Còn đối với nữ chính thì miễn bàn, y như thê nô cấp độ 1. Suy nghĩ chàng lúc nào cũng là: "ý nàng chính là ý ta" không hề có bất kỳ lực phản kháng nào với nàng hết. Ha ha. Nên ai thích kiểu truyện này thì nhanh nhảy hố đi, đừng đợi nữa. #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Trận hạn hán đã hơn một năm, đến nay cày bừa vụ xuân cũng sắp tới, chư vị ái khanh có diệu kế gì không?" Bên dưới khung trang trí hình rồng cuộn ngậm ngọc, Thuận Khải đế nhíu chặt mày kiếm, khuôn mặt uy nghiêm, ngồi trên ghế mạ vàng khắc hình rồng cưỡi mây. Giọng nói hùng hậu trầm thấp mang theo ý không kiêng nể gì. Dưới thềm đỏ, văn võ bá quan phân thành hai nhóm, nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, khiến đại điện vốn đã yên lặng trang nghiêm nay càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mọi người thở dốc, nếu như lúc này có ngân châm rơi xuống, chắc chắn có thể nghe được một cách rõ ràng. Hộ bộ Thượng Thư cúi thấp đầu, lén quan sát, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của Thuận Khải đế lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ghim trên người ông ta, khiến ông ta cuống quýt đứng ra khỏi hàng rồi quỳ lạy: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần...thần bất tài." Ánh mắt hoang mang, tiếng nói run run rẩy rẩy, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng. "Hừ!" Thuận Khải đế hừ nặng một tiếng, trong đôi mắt chim ưng đã chuyển thành giận dữ, lần thứ hai quét về phía hai nhóm văn võ bá quan. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, kế sách hiện nay là dùng bạc đổi lấy lương thực cứu trợ thiên tai, tìm hiểu tình hình thiên tai, giảm thuế khóa, sắp xếp cho dân lưu lạc, khống chế thổ phỉ, phòng nạn trộm cướp." Thái phó của Thái Tử, Minh Lý bước ra khỏi hàng quỳ xuống, cúi đầu khuyên giải: "Đợi đến khi tình hình thiên tai ổn định, sẽ xây dựng công trình thủy lợi, lấy đó để tính toán." "Ừ." Thuận Khải đế từ chối cho ý kiến, đương nhiên trong lòng ông biết những cách này: "Các khanh còn cách khác không?" Trong triều lại hoàn toàn yên tĩnh. "Ai...Thôi, cũng chỉ có thể như vậy, các khanh lui xuống nhanh chóng trình báo tấu chương về cách thức cụ thể việc chấn chỉnh thiên tai." Thuận Khải đế giơ tay xoa ấn đường, nói: "Bãi triều đi. Cát An, bãi giá ngự thư phòng." Chúng quần thần khom người quỳ lạy, cùng hô: "Thần cung tiễn Hoàng Thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Thuận Khải Đế đứng dậy, vung ống tay áo, chắp tay đi ra khỏi đại điện.... *** Trong ngự thư phòng... "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi Tiểu Khánh Tử có bẩm báo, Hoàng Hậu nương nương sắp sinh, đã dời đến Sản các rồi ạ." Thái giám tổng quản Cát An, bước nhanh khom người tiến vào ngự thư phòng, vì cơ thể hơi phát tướng cho nên thở phì phò. "Sao?" Bàn tay cầm chiếc bút lông nhỏ đang phê duyệt tấu chương của Thuận Khải Đế dừng lại một chút, rồi sau đó vội vàng đứng dậy: "Đến Khôn Thái cung." *** Trong Khôn Thái cung. một đám cung nhân đi vội vàng, bưng nước nóng nâng khăn vải, từ trong Sản các ra ra vào vào. Trời mùa xuân hơi se lạnh nhưng trên trán tất cả mọi người lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. "Hoàng Thượng giá lâm..." Cùng với chất giọng the thé của tiểu thái giám, Thuận Khải Đế bước vội vào trong. Đám cung nhân đang bận rộn nhao nhao quỳ gối, cùng hô: "Hoàng Thượng kim an." " Đứng hết lên đi." Dứt lời, quay đầu hỏi thái giám quản sự Tiểu Khánh Tử của Khôn Thái cung: "Hoàng Hậu sao rồi?" "A!" Không đợi Thuận Khải Đế dứt lời, trong Sản các đã truyền ra tiếng thét thất thanh của Hoàng Hậu, như thể đang trả lời câu hỏi của ông. Khi nghe được âm thanh đó, mày kiếm của Thuận Khải Đế lại cau lại. "Nương nương dùng sức, tiếp tục dùng lực..." "A!" Tiếp theo lại là một tiếng kêu đau. Đôi tay dưới ống tay áo bằng gấm có màu xanh nhạt thêu hoa văn rồng như ý trên đám mây của Thuận Khải Đế thầm nắm chặt: "Thái y đang ở đâu?" "Hồi Hoàng Thượng, Trương viện sử và Lưu viện phán của Thái Y viện chờ đã lâu rồi ạ." Tiểu Khánh Tử khom người hồi bẩm, vén rèm lên để Thuận Khải Đế vào Đông Noãn các, sau có lập tức có cung nhân dâng lên một ly trà thơm. Thuận Khải Đế ngồi xuông ghế mềm liền nghe thấy tiếng truyền bẩm của tiểu thái giám: "Thái hậu giá lâm..." Âm thanh vừa dứt, bức màn của Đông Noãn các lại được vén lên, một lão phu nhân với vẻ mặt ôn hòa vịn cánh tay một ma ma dẫn đầu bước vào. Mời các bạn đón đọc Công Chúa Thành Vương Phi của tác giả Tiếu Dương.
Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau (Tương Ái Tương Sát)
Lưu ý: Nên chuẩn bị khăn giấy, tránh ăn uống trong khi đọc truyện. Không cười sặc nước bọt không thu tiền. Đây là một trong những bộ võng du tôi yêu thích nhất, còn hơn cả Công Tử Liên Thành. Vì nếu Công Tử Liên Thành thiên về những trận tranh đấu ác liệt trong game thì Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau là sự kết hợp của cả game và đời thực, của những trận truy sát oanh liệt và cả những tình huống dở khóc dở cười.    Trích đoạn 1: Hệ thống: Dân thường Hứa Ngải Dĩ Thâm của thế lực Phù Vân Các giương cung mác tiễn, đem quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai chém rơi xuống ngựa, bỗng chốc cát bụi mịt mù, thiên địa biến sắc. Tô Tiếu muốn chết. Trần Vi cùng phòng từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên cười hề hề, “Tô Tiếu, bà lại giết Lam sư huynh của bà lần nữa rồi. Giỏi một cái yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm!” Tô Tiếu đập đầu vào bàn, “Ai! Khổ quá!” Tô Tiếu là sinh viên năm 3, học theo mấy bộ tiểu thuyết võng du chơi game để làm quen với crush - Cố Mặc - người ngoài đời thật là đội trưởng đội bóng rổ của trường, đẹp trai ngời ngời, gái theo đầy đàn, đối xử với ai cũng ôn hoà.  Làm quen với crush chưa được, Tô Tiếu nghĩ là do level của mình hơi thấp, bèn điên cuồng luyện cấp, luyện nhiều đến mức mê luôn game suýt quên mục đích ban đầu. Cô vào thế lực, đi đánh nhau, ai ngờ lần đầu giết người lại trúng ngay crush. Từ đó, bi kịch bắt đầu.  Phe của Tô Tiếu với phe của crush thù sâu hơn biển, vừa đụng mặt đã chửi nhau. Tô Tiếu vinh dự là một trong những người crush ưu ái ra lệnh đuổi giết, còn bị cả server chửi là nhân yêu. Tô Tiếu chỉ biết ôm mặt khóc thầm. Truyện là quá trình bi thảm Tô Tiếu theo đuổi crush và bị người ta “theo đuổi” ngược lại. Vì một lần lỡ lời khuyên đồ đệ “Yêu ai là phải giết người đó, đến lúc nàng bị người khác giết, con lại đi cứu nàng” mà Tô Tiếu bị người ta giết hết lần này đến lần khác… Trích đoạn 2: Hứa Ngải Dĩ Thâm: Con gái đều có khát vọng chinh phục, sự báo thù tốt nhất chính là tình. Anh giết cô ấy, cô ấy sẽ phải lòng anh. Lạc Phong: Sư phụ, ngài không phải là người. Truyện có nhiều đoạn cười ra nước mắt, chẳng hạn như khi crush của Tô Tiếu kết hôn trong game, cô nàng không cam lòng gọi đội đến phá đám cưới. Kết quả, mạng lag, cả đám người kẹt cứng ở bản đồ rồi rớt mạng ào ào, đám cưới của crush cứ thế mà huỷ bỏ. Hay khi đi học trên lớp, Tô Tiếu bị mấy thanh niên bên phe đối địch dụ chơi game cùng, toàn là những người ngày ngày mắng cô chín chục lần nhân yêu, gặp cô là đuổi giết. Tô Tiếu vì giữ hình tượng trước mặt crush mà không dám tiết lộ nhân vật của mình trong game, lại còn phải nhún nhường lũ thanh niên kia. Hay khi đánh nhau với một đám người phe đối địch, tưởng phải hi sinh bỏ mạng thì bỗng nhiên có đại thần ở đâu nhảy ra đánh lén giết hết đám người. Tô Tiếu chưa kịp cảm ơn thì chàng ta đã vung dao giết luôn cô. Rồi có đoạn Tô Tiếu không giết được tên bám đuôi, lên kênh thế giới chửi bậy bị cấm ngôn, phải đi hái 30 đoá hoa ngoài thành. Thế là một đám người trong bang kéo nhau lên kênh thế giới chửi để bị cấm ngôn, rồi đến cả phe đối địch cũng lên chửi. Bãi hái hoa bỗng nhiên thành chiến trường, khiến Tô Tiếu không hái nổi, phải ngậm ngùi chửi thầm cái tên biến thái thích bám đuôi kia. Nam chính trong truyện tất nhiên không phải crush của Tô Tiếu mà chính là tên sát thủ chuyên đi “ngược ái” giết Tô Tiếu hết lần này đến lần khác. Chuyện tình của hai người ngoài đời rất ngọt ngào. Chàng bẽn lẽn, Tô Tiếu chờ mãi mà chẳng thấy chàng tỏ tình, đành phải mặt dày bày tỏ trước. Rồi crush ngày xưa, tức anh chàng Cố Mặc quay ngoắt nói muốn làm quen Tô Tiếu, khiến cô bối rối không thôi.  Truyện lấy hài hước làm chủ đạo, đám người trong game vừa lầy vừa bựa. Vậy mà ngoài đời thực không ai có thể đoán được những nhân vật “đại thần” thực chất như thế nào. Nếu là một fan của truyện võng du, nhất định bạn không được bỏ qua Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau. Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trò chơi Tiêu Dao vừa open beta [1] được ba tháng. Tuy vẻn vẹn có ba tháng, lại tóe ra rất nhiều JQ cẩu huyết [2] với cả huyết hải thâm cừu. Thứ bảy, thế lực chiến. (>o Nhân vật của Tô Tiếu trong game Tiêu Dao giả tiên hiệp này là nữ thầy thuốc, trong lúc thế lực chiến hai bên đánh nhau khắp nơi ngập toàn hồng danh như thế này, thì lâm vào tình trạng bận bịu đến chóng mặt hoa mắt, mà vốn đã bận đến cuống hết cả tay chân rồi, tiều đồ đệ còn liên tục không ngừng quấy rầy cô. Lạc Phong: “Sư phụ, con đã thích một cô bé rồi giờ làm sao đây?” Lúc này, nhân mã hai đội ở đầu cầu đụng nhau, tóe ra tia lửa đầy nhiệt huyết. Tô Tiếu trốn sau lưng đại đội tăng máu, bàn phím ấn kêu lách cách, quả thực không lấy đâu ra tay đi trả lời. Lạc Phong: “Sư phụ, con nên thổ lộ thế nào đây, trực tiếp bảo cô ấy là con thích cô ấy?” Lạc Phong: “Sư phụ, hình như cô ấy rất thích sư phụ cổ, làm sao giờ đây?” Lạc Phong: “Sư phụ, bọn con làm nhiệm vụ đụng một quái BOSS, con đánh không lại, người mau tới, đã chết mất hai lần rồi, trái tim bé nhỏ cũng phát sầu rồi.” Hệ thống: Đồ đệ Lạc Phong của bạn mời gọi bạn đến bên cạnh hắn. Lúc này đang thời khắc nguy ngập, Tô Tiếu hiển nhiên không cách nào bứt ra được. Nhưng mà chọn từ chối thì phỏng chừng tiểu đồ đệ sẽ xù lông lên mất, vậy nên cô mặc kệ cái thông báo của hệ thống vắt ngang ở giữa màn hình. Tô Tiếu không hề ngừng tay, giữa lúc tăng máu tùy ý TAB hồng danh, sau đó phóng ra hai kỹ năng công kích tức thời. Hệ thống: Vương hầu tương tương trữ hữu chủng hồ [3]? Dân thường Hứa Ngải Dĩ Thâm của thế lực Phù Vân Các giương cung mác tiễn, đem quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai chém rơi xuống ngựa, bỗng chốc cát bụi mịt mù, thiên địa biến sắc. Tô Tiếu muốn chết. Trần Vi cùng phòng từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên cười hề hề, “Tô Tiếu, bà lại giết Lam sư huynh của bà lần nữa rồi. Giỏi một cái yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm!” Tô Tiếu đập đầu vào bàn, “Ai! Khổ quá!” Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ. . . Nếu có một từ để hình dung tâm trạng của cô bây giờ, thì đó nhất định là thảm thương. Tô Tiếu thầm thích đội trưởng đội bóng rổ Cố Mặc có chừng một năm, nhưng cô không lấy nổi dũng khí để thổ lộ. Nghe đồn Cố Mặc cũng chưa có bạn gái, nhưng mà rất thích chơi game, Tô Tiếu bằng mọi cách, bằng mọi con đường thám thính được tên game mà hiện giờ Cố Mặc cực kỳ đầu nhập với cả ID của cậu ta, chuẩn bị thông qua phương thức vòng vèo tới bắt lấy cây cỏ thơm này. Đúng lúc trò Tiêu Dao này vừa mới open beta, bước khởi đầu của Tô Tiếu cũng không tính là thấp lắm. Đương nhiên, bởi vì tiểu thuyết võng du trải rộng khắp đại giang nam bắc, nữ sinh tính dùng phương pháp này không chỉ có mình cô. Nghe nói, thế lực Thiên Nhai chí ít có một đoàn, đều là bạn học, mà con gái cũng không ít. Mặc dù Tô Tiếu không phải là cô nàng duy nhất vọng tưởng nhờ game online để kéo gần quan hệ, nhưng chắc chắn, cô là người vô dụng nhất. Vừa mới bắt đầu, cô quả thật tận tâm tận lực muốn kéo gần quan hệ với Cố Mặc, ngờ đâu tìm kiếm hảo hữu, tìm được Lam Điều, thật vất vả cố lấy dũng khí thêm hảo hữu, lại bị đối phương quả quyết cự tuyệt. Khi đó Tô Tiếu mới là một nick nhỏ level 3. Mời các bạn đón đọc Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau (Tương Ái Tương Sát) của tác giả Hội Giả Định Ly.