Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Văn án:   Tô Tiêu Tiêu nghỉ phép ở nhà một khoảng thời gian, bỗng nhiên bị Chu Lâm Duyên rủ cùng tới Tây Châu công tác.   Vào buổi sáng ngày phải lên đường, cô hậm hực quyết định trên đường sẽ "chiến tranh lạnh" cùng Chu Lâm Duyên.   Những người làm hạng mục ở Tây Châu đều là nhân viên nam, đã lâu không thấy được người đẹp giống như Tô Tiêu Tiêu, giám đốc hạng mục nhịn không được lặng lẽ hỏi Chu Lâm Duyên, "Chu tổng, không biết Tô tiểu thư đã có bạn trai chưa?"   Chu Lâm Duyên lúc ấy dựa vào cửa, đôi tay bỏ vào túi quần, nghe vậy mới rũ mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái.   "Như thế nào? Cậu có hứng thú?"   Lúc nói chuyện anh có vẻ lười biếng thế nhưng chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ để anh chàng giám đốc kia sợ tới mức không dám nói chuyện chỉ liên tục lắc đầu.   "Không... không… không… không có hứng thú, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."   Nói xong liền hoang mang rối loạn chạy đi.   Sau này anh ta mới lén kể cho đồng nghiệp nghe:   "Lúc ấy nếu như tôi dám nói có hứng thú, khẳng định sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây!"   ---   Trong cuộc sống luôn có vài ngày hơi xui xẻo, Tô Tiêu Tiêu chính là xui như vậy đấy. Ngày đầu tiên khi boss đến tiếp nhận quản lý công ty, Tô Tiêu Tiêu không khỏe nên ngủ quên, đi làm trễ rồi kết cục là bị boss mặt lạnh hăm dọa một trận, khổ không tả nổi.   Tô Tiêu Tiêu tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành thiết kế, cuộc sống xa nhà trôi qua cũng khá là yên ổn, cho đến khi Chu Lâm Duyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.   Lần đầu gặp mặt, Chu Lâm Duyên giao cho cô một yêu cầu hoàn thành thiết kế trong một tuần, làm hại Tô Tiêu Tiêu phải bù đầu xoắn xít vật lộn với bản vẽ cả ngày lẫn đêm, không chút thông cảm hay thương hoa tiếc ngọc. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Sau đó lại cắt ngày nghỉ phép của cô, kéo cô đi công tác xa. Tô Tiêu Tiêu uất ức mà Tô Tiêu Tiêu không dám nói, chỉ dám thầm chửi rủa trong lòng.   Chu Lâm Duyên là boss ở tổng bộ công ty, vì giúp quản lý nên anh mới nhận thêm công việc bên phía công ty Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Anh rất thưởng thức năng lực của Tô Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi mới có bản thiết kế làm anh thấy hài lòng. Tuy nhiên anh không nhận ra cách làm việc của anh làm cho cô gái nhỏ oán hận. Anh cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi.   Một sự trùng hợp vô cùng ngôn tình khi nhà hai người ở đối diện nhau trong cùng một tầng, là kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó, cháy bừng bừng luôn.   Chu Lâm Duyên ngày càng để mắt đến con thỏ nhỏ nhà bên, bình thường thì luôn luôn nhỏ nhẹ ngoan hiền nhưng đôi khi cáu lên còn dám hầm hè tức giận với anh. Khá là thú vị.   Anh bắt đầu công cuộc nhìn ai giới tính nam xung quanh Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy ghen tức, nhưng cách anh cho là “theo đuổi” lại làm cho Tô Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhận ra anh đang theo đuổi.   Tô Tiêu Tiêu thì không biết từ khi nào mà Chu Lâm Duyên lại có một vị trí quan trọng trong lòng cô như vậy. Từ chán ghét anh chỉ biết dùng công việc chèn ép cô, bây giờ cô lại luyến tiếc, lại đau lòng khi có tin đồn về vị hôn thê hào môn của anh.   *“Là ngày cô nhào vào trong lòng ngực anh, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt đen nhánh của anh đã hấp dẫn cô trầm luân. Mỗi lần anh dùng ánh mắt đó thì cô lại không thể khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình.   Là mỗi lúc anh nở nụ cười và gọi tên cô. "Tô Tiêu Tiêu."   Là ngày ở Diệp Thành, anh mặc sơ mi trắng, lười nhác dựa vào cây đèn đường, khóe môi câu lấy một nụ cười và nhẹ nhàng gọi. "Tô Tiêu Tiêu, lại đây."   Là buổi sáng đi Tây Châu, cô mang theo một thân bực bội rời khỏi nhà thì trông thấy Chu Lâm Duyên đang chờ cô bên ngoài.   Là lúc ở sân bay anh mua thuốc giúp cô xoa vào chỗ bị thương và hỏi. "Cô còn muốn tức giận tới khi nào?"   Ngữ khí bất đắc dĩ lại giống như mang theo sự sủng nịch, Tô Tiêu Tiêu nghe được trong lòng liền mềm nhũn, nhưng cũng cảm thấy hốt hoảng.   Là cái đêm trên núi ở Tây Châu xung quanh bỗng trở nên tối tăm dọa cho cô hô to một tiếng, "Chu Lâm Duyên."   Sau đó cổ tay bị một bàn tay dùng lực cầm lấy, Chu Lâm Duyên ở bên tai cô thấp giọng trấn an. "Tô Tiêu Tiêu, tôi ở chỗ này."”   ---   Đây là một câu chuyện vô cùng vô cùng ngọt ngào, sau khi Tô Tiêu Tiêu ôm mối tình đơn phương từ chức, Chu Lâm Duyên mới nhận ra mình theo đuổi hơi sai cách rồi. Anh bắt đầu công cuộc theo đúng cách thức của người thường, tặng hoa tặng quà tỏ tình và chẳng bao lâu hai người đã về chung một nhà.   Chu Lâm Duyên có thể lạnh lùng với thế giới nhưng anh không thể lạnh lùng với Tô Tiêu Tiêu, anh từ khi sinh ra đã không hề khóc nhưng lại khóc khi chờ Tô Tiêu Tiêu ngoài phòng sinh. Mọi sự dịu dàng của Chu Lâm Duyên kiếp này đều dành cho Tô Tiêu Tiêu cả rồi.   Truyện là một lựa chọn vô cùng thích hợp cho những bạn đọc thích nội dung ngọt ngào. Cốt truyện được xây dựng không có trắc trở, không có gay cấn, không đan xen chi tiết thương trường phức tạp như nhiều truyện tổng tài khác, nên điểm nhấn duy nhất của truyện chỉ là quá trình yêu đương ngọt ngào của hai nhân vật chính mà thôi. _____   *Trích từ truyện.   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tổng bộ tập đoàn Chu thị. Bên trong văn phòng tổng giám đốc có một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ. Người đàn ông một tay nhét ở túi quần, một tay cầm di động cùng người khác nói chuyện. Dường như cuộc nói chuyện của hai người không được vui vẻ lắm, người đàn ông nhíu chặt mi có chút tức giận. "Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả cái tôi nhận được chỉ là thứ bỏ đi. Nếu như cậu không thể làm được thì hiện tại có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức." Chu Lâm Duyên nói xong liền trực tiếp cúp máy rồi xoay người ném di động lên bàn. Lúc Đường Dịch mở cửa đi vào thấy được một màn này có chút sửng sốt hỏi. "Anh làm sao vậy ?" Chu Lâm Duyên không lên tiếng trả lời. Anh đi về phía bàn làm việc ngồi xuống rồi mới ngước mắt nhìn Đường Dịch. "Có việc." Đường Dịch đi qua. "Ừ...hạng mục phía bên Tây Châu không phải là do Triệu Thành phụ trách sao, tại sao bây giờ lại điều em tới đấy ?" Chu Lâm Duyên mở máy tính lên rồi nói. "Anh ta không làm được, lâu như vậy mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ, cậu đi qua đó nhanh chóng giải quyết mọi việc. Chúng ta không thể kéo dài tiến độ công trình thêm nữa." "Vậy còn công việc bên này của em thì sao ?" Chu Lâm Duyên thuận tay mở hai gói bưu kiện rồi nói với anh ta. "Giao cho anh. Cậu hãy sắp xếp một người cùng anh bàn giao công việc." Đường Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Cũng được, dù sao thì gần đây mẹ của em vẫn luôn thúc dục chuyện kết hôn, lần đi Tây Châu này coi như giúp em tranh một kiếp nạn vậy, em cũng có thể yên tĩnh một thời gian." -- Lúc Tô Tiêu Tiêu biết tin Đường Dịch được điều đi Tây Châu tiếp nhận hạng mục thì phản ứng đầu tiên chính là Đường tổng của cô bị lưu đày. Dù sao Tây Châu cách thủ đô thật sự quá xa. Trong lòng nghĩ như thế nào cô liền nói ra như vậy. Lúc này trong văn phòng làm việc, Đường Dịch đang lười biếng ngồi trên ghế xem đoạn tin nhắn Tô Tiêu Tiêu gửi tới. "Cô cũng theo tôi lâu như vậy rồi sao mà tới bây giờ cô vẫn không nhìn thấy ưu điểm của tôi vậy hả." Hai năm trước Tô Tiêu Tiêu vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào bộ phận thiết kế của tập đoàn Chu thị. Nửa năm sau vào tổ dự án khu bắc và chính thức trở thành cấp dưới của Đường Dịch. Thực ra Đường Dịch là một người rất dễ làm việc chung, trải qua hai năm làm việc với anh ta Tô Tiêu Tiêu không còn xem anh ta như là lãnh đạo. Lúc này biết Đường Dịch sắp đi cô có chút luyến tiếc. Từ bàn làm việc Tô Tiêu Tiêu tìm được một chồng văn kiện mà Đường Dịch cần, cô nhanh chóng mang tới cho anh ta. Tô Tiêu Tiêu hai tay ôm tập văn kiện nhìn Đường Dịch hỏi. "Đường tổng, anh đi rồi thì ai sẽ tiếp nhận ví trí của anh ?" Đường Dịch ngẩng đầu nhìn cô cười cười. "Cô thử đoán xem." Tô Tiêu Tiêu mắt trợn trắng. "...Tôi làm sao biết được." Đường Dịch câu môi cười. "Ngày mai các cô sẽ biết." Tô Tiêu Tiêu: "..." Thấy Đường Dịch ra vẻ thần bí như vậy Tô Tiêu Tiêu cũng có chút tò mò, nhưng anh ta không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa. Ngày hôm đó tất cả mọi người trong tổ đều biết tin ngày mai cấp trên mới sẽ tới vì thế ngày hôm sau hiệu quả làm việc ở bên ngoài đột nhiên tốt hơn trước kia, hơn nữa không có một ai đến trễ, cả một đám người đều đến sớm hơn thời gian quy định nửa giờ. Ngày trước, lúc Đường Dịch đang làm việc ở đây thì anh ta chính là người thường xuyên đến trễ cho nên cũng không quản thời gian đi làm của mọi người. Hôm nay khó có được một ngày mọi người đều đúng giờ tới công ty như vậy, còn chưa tới thời gian làm việc thế nhưng tất cả đều nghiêm túc ngồi tại vị trí của mình chờ sếp tới thị sát công tác. Thế nhưng cả ngày hôm nay tất cả mọi người lại không gặp được vị sếp kia. Tô Tiêu Tiêu là người Đường Dịch để lại cùng tân thủ trưởng bàn giao công việc, lúc này đành phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Người nhận điện thoại là một trợ lý nam. Anh ta nói. "Chu tổng hôm nay đang đi công tác, qua mấy ngày mới có thể trở về ." Nói xong điều này thì anh ta không có thêm lời nói dư thừa nào nữa, cứ như vậy mà cúp máy. Tô Tiêu Tiêu đứng ở phòng trà sửng sốt vài giây rồi mới đem di động buông xuống. Cô nhìn chằm chằm ly nước trước mặt đến thất thần. Chu tổng nào đây...? Thông qua thái độ nghiêm túc của vị trợ lý kia Tô Tiêu Tiêu nghĩ có lẽ vị tân thủ trưởng này cũng không dễ làm việc chung. Mấy ngày kế tiếp tất cả nhân viên đều tới công ty sớm hơn nửa giờ. Một chút cũng không dám chậm trễ, thế nhưng vẫn chưa gặp được sếp. Chỉ là vẫn có người không may mắn mà gặp xui xẻo. Chuyện là Tô Tiêu Tiêu dạo gần đây luôn phải thức đêm để thiết kế bản vẽ cho nên khá là mệt mỏi, đã vậy lần này bà dì tới bụng cô lại còn đau hơn những lần trước. Buổi tối ngày hôm trước đau đến mức Tô Tiêu Tiêu nằm cuộn tròn ở trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh. Vì quá đau Tô Tiêu Tiêu đã không thể ngủ sớm được, hậu quả là ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên cô cũng chưa tỉnh. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trên tủ đầu giường thì Tô Tiêu Tiêu mới từ trong chăn vươn tay cầm lấy di động nhắm mắt nhận cuộc gọi. Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói có chút suy yếu. "Alô." Người đầu kia có chút khẩn trương nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện. "Tiêu Tiêu, cô đang làm gì vậy ? Đã gần 9 giờ rồi sao cô còn chưa tới. Hôm nay Chu tổng tới, bây giờ đang tìm cô đấy. Cô nhanh tới công ty liền đi." Tô Tiêu Tiêu nghe được lời này thì giật mình một cái, lập tức từ trên giường ngồi dậy. "Vị Chu tổng mà cô nói là..." Lý Viện ở bên kia nhỏ giọng nói. "Boss, tổng tài ! Chúng ta xong rồi, cô tới đây nhanh lên." Tô Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đánh rơi di động. Cô cũng không kịp cúp máy, vội vàng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Vội vội vàng vàng rửa mặt sau đó cũng chỉ kịp mặc áo sơ mi cùng quần rồi cầm lấy áo khoác chạy nhanh ra cửa. Làm thế nào cũng không thể ngờ được hôm nay Tô Tiêu Tiêu lại xui xẻo như vậy, cô căn bản không nghĩ cấp trên sẽ đột nhiên tới. Tô Tiêu Tiêu vừa lái xe được một đoạn thì bị tắc đường, cô gấp đến độ thiếu chút nữa xuống xe chạy tới khu tàu điện ngầm phía trước. Có đánh chết Tô Tiêu Tiêu cũng không ngờ được vị kia lại là tổng giám đốc bên tổng bộ. Tổng giám đốc không phải là có rất nhiều việc sao. Trong công ty mọi chuyện lớn nhỏ đều chờ anh giải quyết, như thế nào còn có thời gian tự mình tới chỗ bọn họ làm việc. Tô Tiêu Tiêu vào Chu thị làm việc hai năm nhưng chưa thấy qua vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này. Nhưng mà cô vẫn nghe thấy rất nhiều tin về anh. Theo như lời đồn thì vị tổng tài này lớn lên thực anh tuấn, thế nhưng thủ đoạn hành sự lại quyết đoán và tàn nhẫn. Tô Tiêu Tiêu còn nghe nói toàn bộ nhân viên làm việc tại tổng bộ đều rất sợ anh. Mặc dù Chu Lâm Duyên lớn lên phi thường đẹp trai, nhưng cũng chẳng có ai dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Nếu bọn họ làm sai chuyện gì đó thì chỉ cần một ánh mắt của anh bắn tới cũng đủ khiến bọn họ không dám thở mạnh. Ngay cả những người có chức vị cao ở công ty lúc mở cuộc họp nếu thấy tâm trạng Chu Lâm Duyên không tốt bọn họ cũng trở nên lo lắng, sợ chính mình sẽ nói sai điều gì đó. Tô Tiêu Tiêu cũng không dám tưởng tượng tới một lát nữa bản thân sẽ nhận kết cục gì. Lần tắc đường này kéo dài hơn 10 phút, lúc Tô Tiêu Tiêu đến công ty đã là 9 giờ 30. Tô Tiêu Tiêu xe cũng không kịp đem vào bãi đậu, đành dừng trước cửa công ty sau đó đem chìa khóa giao cho bảo vệ rồi nói. "Anh Vương...giúp tôi đem xe vào bãi đậu nhé." Cô nói xong liền chạy nhanh vào thang máy. Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng 5 nơi Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Cô nhanh chân chạy tới phòng làm việc. Trong khi Tô Tiêu Tiêu còn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì Lý Viện đã chạy tới nắm lấy tay cô. "Sao bây giờ cô mới tới. Chu tổng đang tìm cô đấy." Tô Tiêu Tiêu thở hổn hển đầu óc một mảnh hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Đường Dịch giao cho mình. Cô đi nhanh tới bàn làm việc cầm lấy văn kiện rồi đưa tới văn phòng Chu tổng. Tới nơi Tô Tiêu Tiêu không dám lập tức đi vào. Cô ở bên ngoài điều chỉnh hô hấp rồi hít sâu một hơi mới giơ tay gõ gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông. "Vào đi." Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói kia trong lòng có chút khẩn trương. Cô nhấp môi, thở sâu sau đó mở cửa đi vào. Trong văn phòng, ngồi ở bàn làm việc là người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, anh cầm một cây bút đang cúi đầu xem văn kiện. Thời điểm Tô Tiêu Tiêu đi vào anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô. Tô Tiêu Tiêu ôm văn kiện đi qua, kiềm chế khẩn trương nơi đáy lòng, nhẹ giọng nói. "Chu... Chu tổng, Đường tổng bảo tôi cùng ngài bàn giao công việc." Chu Lâm Duyên không phản ứng, vẫn như cũ nghiêm túc xem văn kiện. Chờ xem xong tờ văn kiện cuối cùng anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu lạnh giọng hỏi. "Mấy giờ rồi ?" Tô Tiêu Tiêu trong lòng lộp bộp một chút, vội nói. "9... 9 giờ 40." Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt không có chút độ ấm nào. "Chẳng lẽ cô không có khái niệm về thời gian sao ?" Tô Tiêu Tiêu hôm nay đến trễ thật sự có nguyên nhân. Cả đêm cô đau bụng đến không ngủ, gần sáng mới ngủ được một lúc, không nghĩ tới liền ngủ quên. Nhưng mà đến trễ chính là đến trễ, cô cũng không có ý định giải thích. Tô Tiêu Tiêu gật đầu nói. "Thực xin lỗi Chu tổng, tôi hứa sẽ không có lần sau." Chu Lâm Duyên liếc cô một cái. "Lần sau nếu lại đến trễ thì không cần tới công ty làm việc nữa. Bây giờ cô cứ để văn kiện ở đấy rồi đi ra ngoài đi." Anh nói xong cũng không tiếp tục nhìn Tô Tiêu Tiêu mà cúi đầu xử lý công việc. Chu Lâm Duyên từ ánh mắt cho đến ngữ khí đều quá lạnh nhạt, điều này làm cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu có chút khó chịu, nhưng cô cũng biết chính mình làm sai, anh ta không trực tiếp xử phạt phỏng chừng đã là giơ cao đánh khẽ. Tô Tiêu Tiêu đứng tại chỗ im lặng hai giây rồi đặt văn kiện lên bàn và xoay người đi ra ngoài. Khi Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc, các đồng nghiệp trong nháy mắt đều ngẩng đầu nhìn cô. Lý Viện chạy tới giữ chặt tay cô khẩn trương hỏi. "Thế nào rồi, Chu tổng có mắng cô không ?" Đúng lúc này bụng Tô Tiêu Tiêu lại lên cơn đau, đau đến mức hai chân cô đều nhũn ra. Sắc mặt của Tô Tiêu Tiêu trắng bệch. Cô đi về bàn làm việc, che lại bụng nhỏ rồi gục đầu lên bàn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi. "Bảo tôi lần sau lại đến trễ thì không cần tới công ty nữa." "Cái kia..." Lý Viện vốn đang muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không tốt, vội vàng hỏi. "Tiêu Tiêu, cô làm sao vậy ? Có phải là khó chịu ở đâu không. Sao sắc mặt cô lại kém như vậy." Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm bụng trả lời. "Không có việc gì, chỉ là đau bụng kinh mà thôi." Cô đem mặt vùi vào khuỷu tay, chỉ cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh. Cả buổi sáng Tô Tiêu Tiêu luôn ngồi một chỗ. Cô đau tới mức không có sức lực nói một câu, cũng chỉ uống vài ly nước ấm rồi thôi. Giữa trưa các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, chỉ có Tô Tiêu Tiêu không còn sức lực nên ở lại văn phòng. Lý Viện ăn xong cơm trưa thì lấy giúp Tô Tiêu Tiêu một phần. Lúc về phòng làm việc thấy cô đang gục đầu trên bàn liền đi qua. "Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, như vậy không tốt cho thân thể." Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới Lý Viện sẽ giúp cô lấy một phần cơm, ngẩng đầu cảm kích nói. "Cảm ơn cô." Lý Viện thấy sắc mặt Tô Tiêu Tiêu vẫn còn tái nhợt chợt nhíu mày hỏi. "Cô có muốn xin phép Chu tổng về nhà nghỉ ngơi không ?" Tô Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nói. "Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám." Buổi sáng cô vừa đến muộn thì làm sao còn dám xin nghỉ. Huống chi Tô Tiêu Tiêu thật sự có điểm sợ Chu Lâm Duyên. Thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh nhìn về phía mình cô thật sự sợ tới mức không dám hé miệng. Tô Tiêu Tiêu đau bụng cho nên không muốn ăn thứ gì, cơm Lý Viện đưa cho cũng không ăn nhiều, chỉ là uống chút chút canh bí đao hầm xương rồi thôi. Sau khi đi ăn về thì mọi người liền tụ tập một chỗ nói chuyện. "Buổi sáng lúc Chu tổng bước vào, tôi thật sự cảm thấy trái tim mình giống như bị nả một phát súng, lớn lên cũng quá soái đi. Khuôn mặt, dáng người, khí chất, tất cả đều rất tuyệt." "Tôi còn thấy từ người anh ta toát ra hơi thở cấm dục nha." "Tuy Chu tổng rất tuấn tú nhưng anh ta cùng tiểu Đường tổng không giống nhau, mấy người không cảm thấy sao, đứng trước mặt anh ta tôi đầu cũng không dám ngẩng, bộ dáng quá lạnh lùng, toàn thân đều tản ra khí tràng làm người khác không dám tới gần." Tô Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu gục đầu trên bàn, nghe các đồng nghiệp bát quái, trong đầu lại suy nghĩ. "Lớn lên đẹp trai thì có lợi gì, lúc nói chuyện yêu đương mà vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc như vậy phỏng chừng sẽ làm cho bạn gái cảm thấy buồn bực muốn chết." Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Yêu - Loan
Nhiệm vụ của Lâm Mộ Mai tương đương với công lược Vưu Liên Thành. Cô phải tiếp cận anh, làm anh ta yêu cô, yêu đến mức sâu nặng, không thể nào thiếu được cô. Với Lâm Mộ Mai, yêu giống như là hận, tựa một loài vi rút, là thân bất do kỷ, là triền miên đến chết. Còn với Vưu Liên Thành, yêu là cái nhìn tình cờ, dần mãi thành thói quen, rồi cuối cùng luân hãm, là phá thành nhổ trại. *** Lời người dịch: Câu chuyện thanh xuân của họ bắt đầu từ xứ sở sương mù Anh quốc lãng mạn u buồn, tình yêu chớm nở từ Argentina đầy nắng. Lần đầu nếm trái cấm tại Sicily biển xanh nắng ấm; rồi dây dưa dai dẳng theo những cơn mưa rả rích của Luân Đôn. Bùng cháy triền miên tại Bắc Kinh cổ kính, cuối cùng đơm hoa kết trái tại Brazil phong tình. Nói đến đây thì các bạn cũng thấy được bối cảnh trải khắp của câu chuyện siêu lãng mạn này rồi nhỉ. Tuy nam chính không phải kiểu hoàn mỹ như bao tác giả khác vẽ lên, thậm chí còn rất ích kỷ; Còn nữ chính do từ bé đã được dạy lệch lạc nên suy nghĩ cũng rất khác người thường. Nhưng tất cả khuyết điểm của họ sẽ được khắc phục theo từng pha ngược vô cùng éo le. Xin đừng thóa mạ hai bạn ấy, đây là điều bất cứ người trẻ tuổi xốc nổi nào cũng phải trải qua để trở thành một người chính chắn, hoàn hảo và biết đảm đương hơn.  Nếu các bạn tin vào tớ, tin vào văn phong hoa mỹ của tác giả, chịu được những pha ngược đau tim, thì hãy cứ nhảy đi không cần suy nghĩ. Còn nếu bạn chỉ thích những gì êm đềm, nhẹ nhàng, là "BẠN ĐỌC KHÓ TÍNH VÀ THANH NIÊN NGHIÊM TÚC" thì đây không phải là sự lựa chọn thích hợp cho bạn, cứ bước đi và đừng nghĩ suy. *** Mãi cho đến lâu thật lâu về sau, Mộ Mai vẫn nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời của Rio de Janeiro. Nó màu lam nhạt, đẹp hệt như bức bích họa luôn khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay chạm đến trong nhà thờ. Sau ba mươi mấy giờ phi hành, đến Rio đã là sáng sớm giờ địa phương, Vưu Liên Thành sợ chân cô đau nên bắt buộc cô leo lên để mình cõng. Sáng sớm hôm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như thể biến thành nữ hoàng ở sân bay, nằm trên tấm lưng của chàng trai anh tuấn, hưởng thụ tất cả ánh nhìn hâm mộ của các cô gái xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Hồng Tiểu Hiền đang đẩy cả xe hành lý với vẻ mặt bí xị, không kiềm được bật cười khanh khách. Thực ra cô cười không phải vì Hồng Tiểu Hiền bị sai sử như đàn ông, mà là cô thật sự không kiềm được nỗi vui sướng trong lòng mình. Thế là cô cười toe toét với tư thái đắc ý vô cùng. Hình ảnh Vưu Liên Thành cõng cô ra khỏi sân bay được cánh truyền thông phương Tây giật tít trên các trang đầu, kèm theo đủ mọi bình luận cả tốt lẫn xấu ngay hôm sau. Ngôi nhà hạnh phúc của họ tọa lạc ở vịnh Guanabara, trước nhà là bờ cát dài những 31 kilomet, đại dương xanh thăm thẳm và các con sóng trắng xóa ì oạp xô bờ. Trước nhà trồng đầy cọ, dưới táng cọ là chú chó lông vàng được một người phụ nữ trung niên nắm lấy, bên cạnh bà là người đàn ông da ngăm ngăm đi đến nhận lấy hành lý từ Hồng Tiểu Hiền và tài xế. Vưu Liên Thành nắm tay cô thong thả đi vào nhà. ... Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Loan.
Xông Vào Ngõ Âm Dương - Mộc Hề Nương
Tên gốc: Đại chàng âm dương lộ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, sảng văn, 1×1, cường công x cường thụ, HE. Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Edit: OnlyU Beta: Dương San Hô Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì trên người âm khí quá nặng nên phải kết âm hôn với quỷ. Đến khi tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu nhận được công văn mời đến nhận chức ở xã khu. Thế là cậu mang theo bài vị của ông xã ở lại thủ đô. Hai. Ban đầu khi biết công việc phải giao tiếp với ma quỷ, đồng nghiệp là thiên sư, Trần Dương từ chối. Sau đó cậu phát hiện tiền lương cực cao, phúc lợi cực tốt. Trần Dương rất tự giác phải kiếm tiền nuôi người nhà sống qua ngày bèn nhận lời. Gỡ mìn: Đại Phúc = địa phủ. Công là quỷ, thụ là người. Thụ âm khí quá nặng, vì mạng sống mà kết âm hôn. Công là boss quỷ giới! Đại boss! Thập điện Diêm Vương cũng là thuộc hạ của hắn! Trong chính văn đề cập đến các địa phương, xin đừng liên hệ với hiện thực. Tất cả nội dung đều là hư cấu! Hư cấu! Hư cấu! *Âm hôn hay “đám cưới ma” là lễ cưới mà cô dâu và chú rể đều đã qua đời hoặc một người còn sống và một người đã chết. Phong tục này vẫn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh ở Trung Quốc. *1 cân của Trung Quốc = nửa kg của mình *** Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.” Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?” Lục Tu Chi gật đầu. Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không. “A Tuyên, em không trách anh?” “Không có.” “Có ý gì?” Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.” Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?” “Ừm.” “Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói. Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Xông Vào Ngõ Âm Dương của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Vân Tế Hội - Lão Trang Mặc Hàn
Bốn quyển trước nói về từng người một thì đến quyển này là sự mốc nối giữa bốn người với nhaumột cách xảo diệu, vận mệnh của họ sẽ vì các bên mà thay đổi chứ? Phương Khinh Trần sống lại làm cho Sở quốc hỗn loạn yên bình trở lại, nhưng y và Sở Nhược Hồng liệu có thể tái tục tiền duyên, Khinh Trần quyết tuyệt có thể tìm được tình yêu hoàn mỹ hay không… Tiểu Dung vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra liệu có định cùng Thanh Cô che giấu đứa bé y một tay dẫn dắt, một mình đối mặt với mưa gió, khi Khinh Trần tính kế Yến Lẫm của y, y lại sẽ thế nào… A Hán đang ngủ say bất tỉnh liệu có tỉnh lại? Địch Cửu có tiến vào Tiểu Lâu không, y thật sự sẽ chết sao? Địch Nhất nhiều lần tìm người trong Tiểu Lâu cầu trợ, cuối cùng ai sẽ giúp y… Phong Kính Tiết vi quy vào đời lần nữa, tìm được hảo bằng hữu Lư Đông Ly của y, y phải làm thế nào để Lư Đông Ly nhận ra mình, tình cảm của y với Lư Đông Ly thật sự chỉ đơn thuần là nghĩa bằng hữu ư… Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội *** “Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?” Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.” Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?” “Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.” Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.” Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?” ... Mời các bạn đón đọc Phong Vân Tế Hội của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Cuồng Sủng (Ăn No Sao) - Jilly
Văn án: Ngôn Gia Hứa hoành hành ngang ngược nhiều năm, mãi đến khi có một nhóc con đáng yêu tới nhà, khiến anh phải dụng tâm chăm sóc. Lần đầu tiên đến phòng anh, nhóc con thuận tay cầm theo một quân mạt chược, khi trở về lại ủy khuất mà nói: “Anh Ngôn ơi, cái kẹo sữa này em cắn không được!” “Anh liếm liếm thử xem.” Nhóc con đem “kẹo sữa” mà mình đã liếm qua đưa cho anh. Trời má, có chút đáng yêu! Từ đây cuộc sống hàng ngày “khổ không nói được” của Ngôn công tử bắt đầu. Các anh em chơi bóng rổ, Ngôn công tử ngồi giúp nhóc con ăn cơm. Các anh em chơi game, Ngôn công tử ngồi giúp nhóc con làm bài tập. Các anh em đi vũ trường, ngôn công tử lại về nhà dỗ bé con đi ngủ... Thế là, các huynh đệ đều cho rằng Hỗn Thế Ma Vương đã bị phá hủy hầu như không còn gì. Thế nhưng vào sinh nhật mười tám tuổi, có người thấy Ngôn Gia Hứa đem người ôm trong ngực, cắn môi cô, thanh âm trầm thấp nói: “Ngoan, cho anh nếm thử miệng của em, có phải có vị kẹo sữa hay không?”  *** Thẩm Tinh Lê - hàng vạn sao trời cũng không lấp lánh bằng đôi mắt em. Thẩm Tinh Lê từ khi còn thơ bé đã được bố mẹ gửi đến nhà bà nội sống. Lúc ấy, bố mẹ nói rằng, chỉ qua vài ngày, sắp xếp xong công việc sẽ đến đón cô về. Thẩm Tinh Lê chỉ mới tròn 5 tuổi, tin tưởng vào những lời nói dối ấy, từng ngày dài trôi qua đều vui vẻ chờ đợi chờ đợi. Nhưng Thẩm Tinh Lê không biết rằng, bố mẹ vì muốn có thêm em trai mới, sợ bị phạt bởi chính sách bấy giờ mà đành lòng đưa cô đi xa.  Cô bé con Thẩm Tinh Lê tập quen dần với cuộc sống mới xa lạ ở đây cùng bà nội. Bà nội đối với cô rất yêu thương, bà dẫn cô qua nhà bà nội Ngôn chơi, được ăn nhiều kẹo ngon, xem được hoạt hình rất vui nhộn. Và cô còn gặp được anh trai Ngôn Gia Hứa, rất đẹp trai lại còn tốt bụng. Thế nhưng, dù nơi đây có tốt như thế nào thì cô bé vẫn nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ nhà nhỏ ở quê nhà. Cô bé khóc, muốn trở về.  *** Thẩm Tinh Lê mở to mắt, đã ba sào mặt trời đã cao, ánh nắng từ bức màn phùng chảy xuôi tiến vào, dừng ở to như vậy trên giường. Này trương giường, nàng từ nhỏ liền ngủ rất nhiều thứ. Nhưng lúc này đây cảm giác không giống nhau, có thể là bởi vì nàng là thân thể quang tỉnh lại đi. Đêm qua đại niên ba mươi, khắp nơi đều là pháo thanh, ồn ào đến nàng ngủ không yên. Ngôn Gia Hứa ôm nàng ở sân phơi nhìn một lát pháo hoa, ôn nhu nói: “Nếu ngủ không được, vậy làm chút chuyện dời đi lực chú ý đi.” Sau đó bọn họ ở sân phơi làm lên, ở trong chăn che. Nàng bị vứt đến lên lên xuống xuống, cuối cùng mệt nằm liệt nằm hồi hắn trong lòng ngực. Ngôn Gia Hứa ở tối tăm hạ hôn nàng: “Hiện tại có thể ngủ rồi sao?” Thẩm Tinh Lê cả người run lẩy bẩy, hàm hồ nói: “Mệt nhọc, ta muốn đi ngủ.” Người này như thế nào như vậy nhiều tinh lực? Thẩm Tinh Lê tức giận bất bình nói: “Ngươi có phải hay không uống thuốc đi nha?” Lời này quả thực tìm chết, Ngôn Gia Hứa làm bộ lại đi trị nàng, Thẩm Tinh Lê nhát gan sợ tử địa xin tha: “Ca ca, ta sai rồi sai nhạc, cũng không dám nữa……” Hắn nhướng mày cười, ôm nàng trở về phòng, đem người thả lại trên giường. Mời các bạn đón đọc Cuồng Sủng (Ăn No Sao) của tác giả Jilly.