Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Văn án 1:   “Bác sĩ Phó, phía sau anh có quỷ…”   Lần đầu tiên khám cho Tần Thất Bảo, Phó Thành liền cảm thấy bệnh ảo tưởng của cô cực kì nghiêm trọng.   “Đừng sợ, về sau sẽ không nhìn thấy quỷ nữa.”   Nhìn cô gái đáng yêu run cầm cập ôm lấy đùi của mình, trong lòng người đàn ông nổi lên lòng thương hại, duỗi tay xoa xoa đầu cô, quyết tâm dốc hết sức lực trị bệnh cho cô, để cô giảm bớt bệnh tình.   Một tháng sau ——   Tần Thất Bảo: “Phó Phó! Phía sau anh có quỷ!”   Phó Thành từ áo blouse trắng bỗng nhiên rút ra một lá bùa màu vàng rồi xông lên trước, “Bảo Bảo đừng sợ, em đứng sang một bên, chờ anh diệt nó!!”   Chúng y tá hoảng sợ: Không ổn, áp lực công việc của bác sĩ Phó quá lớn, bị người bệnh bức điên rồi! Σ( ° △ °|||)︴   Văn án 2:    Thiên sư Tần Thất Bảo khi đang đấu pháp với quỷ bị người ta ám toán, bị thương mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại nhìn thấy quỷ, bị chuyển vào bệnh viện tâm thần.   Một ngày nọ, trong bệnh viện có một bác sĩ mới đến, người này thân mang kim quang, tiểu quỷ tự động né xa ba thước!!   Tần Thất Bảo vội vàng xông lên ôm chặt đùi người đàn ông, ánh mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu: “Bác sĩ Phó đừng đi, có quỷ, em sợ…”   ---   “Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần” là một câu chuyện “tên truyện như thế nào nội dung truyện như thế ấy” - tình yêu ngọt ngào của bác sĩ phụ trách trong bệnh viện tâm thần và bệnh nhân tâm thần phân liệt của anh ấy.   Tần Thất Bảo mười sáu tuổi đã tấn chức Thiên sư, mười tám tuổi đã sở hữu năng lực vượt bậc so với các sư huynh muội đồng môn. Trong một lần giao đấu với quỷ không cẩn thận bị kẻ gian ám hại mất trí nhớ, bị người kia đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần (Còn đóng viện phí hẳn một năm :v )   Khi ở trong bệnh viện, lũ quỷ ở đó thấy cô mất trí, quên cách sử dụng pháp lực nên khi dễ đủ điều, từ hù dọa đến muốn giết cô. Tần Thất Bảo sống trong bệnh viện vô cùng vô cùng khổ sở.   Bác sĩ Phó Thành chuyển tới công tác ở bệnh viện này như sự cứu rỗi đối với Tần Thất Bảo, cô thấy được kim quang trên người anh thật sáng, thật ấm áp, lũ quỷ hay khi dễ cô cũng phải tránh xa thật xa. Thất Bảo quyết định ôm đùi anh, phải ôm thật chắc.   Phó Thành chuyển đến bệnh viện này công tác chưa được mấy ngày, cô gái Tần Thất Bảo đã lọt vào tầm ngắm quan sát của anh. Không phải vì cô ấy đáng yêu hay xinh đẹp mà là do hai ngày cô ấy lại nhảy từ lầu ba xuống, ba ngày lại bỏ bữa chui rúc trong phòng, luôn nói mình bị quỷ dọa giết, gặp anh lại bám lấy ống quần anh cầu xin anh bảo vệ. Thật sự là một bệnh nhân khó đỡ.   Cho đến khi Phó Thành tận mắt thấy Tần Thất Bảo mặt mày tím tái treo lơ lửng, giãy dụa giữa phòng như đang bị ai đó bóp cổ xách lên, anh mới bắt đầu hoài nghi - trên đời này có quỷ thật à? (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Sau đó, đáp ứng sự tò mò của bác sĩ Phó, Tần Thất Bảo gọi tiểu quỷ luôn đi theo cô hiện hình trước mặt Phó Thành. Bác sĩ Phó vốn tin vào khoa học, sống không tin vào thuyết ma quái quỷ thần, cảm thấy tam quan sống mấy mươi năm của mình vỡ nát.   ---   Sau một lần được tận mắt thấy quỷ hiện thân, Phó Thành bắt đầu tin Tần Thất Bảo không bị bệnh tâm thần. Anh cũng tin Tần Thất Bảo là có thể nhìn thấy mấy thứ kỳ dị mà người thường không thấy được. Càng ngày anh càng cảm thông với hoàn cảnh của cô bé này, mất trí lại không có người nhà chăm sóc, nửa năm sống ở bệnh viện trong sự hãi hùng, anh tình nguyện ở bên cạnh để cô đỡ sợ hãi.   Bác sĩ Phó đối xử với Tần Thất Bảo thật tốt, tốt khác hẳn bác sĩ đối với một bệnh nhân, một cô gái mười tám còn mang trái tim yêu đương mộng mơ đó nhanh chóng động lòng với anh. Còn Phó Thành, từ khi nhìn hồ sơ bệnh án của Tần Thất Bảo đã thấy cô gái này xinh đẹp, sau khi xác nhận Tần Thất Bảo không bệnh thì Phó Thành bắt đầu theo đuổi Tần Thất Bảo. Hai người thuận theo lòng mình mà ở bên nhau, cực kỳ ngọt ngào luôn.   Phó Thành chính là minh chứng cho câu “đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu”. Từ một câu nói vẩn vơ của Tần Thất Bảo rằng, muốn anh cũng như mình - Phó Thành liền đi tìm cách mở thiên nhãn để nhìn thấy được ma quỷ. Anh là sợ cuộc đời chưa đủ kích thích :v )   Sau chút tình cờ, Tần Thất Bảo khôi phục lại trí nhớ, cũng có lại được năng lực khi xưa của mình. Kể từ đó hai người cùng trải qua nhiều chuyện ly kỳ, cùng nhau thực hiện những nhiệm vụ trừ ma diệt yêu, dần dần vén lên bức màn bí ẩn - ai là người đã hại Tần Thất Bảo?   Với năng lực mạnh mẽ mà tác giả ban cho, Tần Thất Bảo không hề gặp khó khăn trong các nhiệm vụ của mình, hơn nữa khi bên cạnh còn có Phó Thành chăm chăm đi theo bảo vệ. Hai người vừa làm nhiệm vụ kiếm tiền vừa show ân ái khắp nơi. Anh bác sĩ sống vô thần năm nào giờ cũng đi kè kè theo Tần Thất Bảo, còn có ý định muốn nhận nhiệm vụ để làm part time kiếm tiền.   “Yêu đương ở bệnh viện tâm thần” có đề cập đến nhiều tình tiết quỷ quái và miêu tả chúng nó hơi "gớm" cho nên khi đọc sẽ hơi sợ sợ một tí. Diễn biến tình cảm của Phó Thành và Tần Thất Bảo thì vô cùng suôn sẻ và hơi nhanh. Từ cảm mến ban đầu đến theo đuổi rồi yêu đương, sống chung và gặp cha mẹ, hoàn toàn không có bất kỳ trắc trở gì cả, điều này dễ làm cho người đọc cảm thấy chán và quá dễ dàng cho câu chuyện tình yêu này.   Tuy nhiên, nếu như bạn yêu thích thể loại linh dị bí ẩn, tò mò về sự tồn tại của các loại đạo pháp phong thủy, lại thích đọc một câu chuyện ngọt ngào thì còn chần chờ gì mà không nhảy thử vào hố ạ. Đảm bảo ngọt ngấy ngất ngây luôn nè :)   ---   Trích đoạn:   Phó Thành đứng bên ngoài bàn y tá xem mấy vị y tá vây quanh thiếu nữ sờ má sờ mặt, miệng còn không ngừng khen cô đáng yêu, trong lòng không biết sao lại thấy có chút chua chua, hắn cảm thấy đầu của Tần Thất Bảo chỉ có thể để mình hắn sờ, những người khác đều không được cho dù là con gái cũng không được!   "Bác sĩ Phó, anh cũng vào ngồi chút đi." Một đám y tá lôi kéo nhìn Tần Thất Bảo nửa ngày sau đó chờ khi phản ứng lại mới nhận ra bác sĩ Phó đứng ở bên ngoài rất lâu rồi.   "Không được, hôm nay hơi trễ rồi tôi phải trở về xem chừng cháu gái tôi." Phó Thành lắc đầu cứ nghĩ sẽ đi khỏi, mới vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì xoay người về lại trước bàn y tá, duỗi thẳng cánh tay cách bàn sờ đầu Tần Thất Bảo, có thế này xong mới cảm thấy mỹ mãn mà đi tới cửa thang máy.   Chúng y tá: "..." Cái tranh phong cảnh này hình như có chút không đúng, tuyệt đối không giống hình thức bình thường khi bác sĩ ở cùng bệnh nhân nha!   ___   “ “: Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Nhanh lên! ở đằng kia, cô ấy ở đằng kia!" "Gọi 119 chưa? Đèn chùm sắp rớt rồi!" "Tôi vừa gọi 119 rồi." "Cao như vậy, một cô gái nhỏ như cô ấy làm sao lại leo lên đó chứ!" "Đệm hơi đâu? Bên dưới đã lót đệm hơi chưa?" ...... Hành lang bệnh viện vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là y tá tầng 7, ngay cả quyển sách rớt trên mặt đất cũng không có ai để ý, vài người dẫm qua trang giấy chạy xuống dưới tầng, vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương. "Tiểu Lâm, bệnh nhân phòng 710 đâu?" Hàng lang khu nội trú tần 7, một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng từ trong phòng bệnh 710 đi ra, duỗi tay ngăn lại y tá đi qua hỏi. "Ở đằng kia a! Bác sĩ Phó anh mau xem, người nằm bò treo trên đèn chùm chính là bệnh nhân phòng 710!" Tiểu y tá bị ngăn lại gấp đến lỗi sắp phải khóc, bệnh nhân này là người mà cô và hai y tá khác phụ trách, kết quả vừa lơ đãng một chút đã trốn chạy đi ra ngoài còn bò treo lên đèn chùm tầng ba. Cái này thì tốt tồi, thắt lưng quần nối liền với đèn chùm mà bị đứt, người trực tiếp từ phía trên rơi thẳng xuống dưới tầng một, còn có thể không sống nổi! Mà trách nhiệm đều là của bọn cô! "Treo trên đèn chùm?" Phó Thành nghe thấy vậy đem bút tùy ý cài vào túi áo trước ngực, đi vài bước tới trước lan can cúi đầu nhìn xuống, quả thật thấy một bóng người nho nhỏ ghé vào trên đèn thủy tinh tầng ba, lung lay thoáng động, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể rớt xuống dưới. Tiểu Lâm sớm đã chạy xa, Phó Thành cau mày đứng trước lan can nhìn một lát, rồi cũng đứng thẳng người lên, bước nhanh đi về phía cửa thang máy. Chuyện này anh không muốn quản cũng phải quản, chủ nhiệm Lưu về hưu, anh được lãnh đạo điều từ khoa thần kinh bệnh viện số 2 tới khoa thần kinh bệnh viện số 3, mà anh lại tiếp nhận hai bệnh nhân từ chủ nhiệm Lưu, thực không khéo là bệnh nhân phòng bệnh số 710 chính là một trong số đó. ... "Thất Bảo, Thất Bảo em xuống đây có được không?" "Chị sẽ không bao giờ tiêm em nữa, cũng không cần uống thuốc, xuống đây trước có được không hả?" Trên hàng lang tầng ba gần bàn của y tá chen đầy người, tất cả đều cùng nhất chí ngẩng đầu nhìn cô gái treo trên đèn chùm, hai y tá cầm đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ, kết quả người thì không khuyên được, mà bản thân đã khóc trước. "Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!" Một cô gái mặc áo bệnh nhân màu xanh nằm bò treo trên đèn chùm, tóc buông xõa rối tung, sắc mặt tái nhợt, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, làm cho người khác không nhìn rõ mặt của cô. Mà lúc này cô đang hướng về phía không khí hét khàn cả giọng, vừa hét còn vừa dựa sát về một bên, giống như thấy được cái gì đó rất đáng sợ ở giữa không trung. Mọi người bị tiếng hét to làm giật cả mình, theo bản năng mà chuyển ánh mắt theo hướng cô gái nhìn về phía giữa không trung, lại là trống không, cái gì cũng không thấy... thấy quỷ sao? "Cầu xin các người đừng tới đây! Tôi hóa vàng mã cho các người, hương nến, trái cây, đồ cúng, tôi đều đốt hết cho mấy người!" Tần Thất Bảo thật sự đúng là thấy quỷ, ở trước mặt cô, có một nữ quỷ áo trắng, nữ quỷ kia làn da trắng xám, áo quần rách nát, trên mặt đẫm máu, hai mắt thì một bên còn nguyên, một bên khác thì hoàn toàn rớt ra khỏi hốc mắt treo lắc lư trên gò má. Máu tươi từ trong miệng chảy ra, hòa lẫn với nước dãi nhỏ giọt chảy xuống, rớt xuống trên váy trắng của nó, máu me nhây nhụa, làm cho người ta có một loại cảm giác đánh thật sâu vào thị giác. Nữ quỷ áo trắng này là lệ quỷ, bên cạnh còn dẫn theo mấy tên tiểu lâu la, vẻ bề ngoài thì đều không nỡ nhìn thẳng, những cục máu đông và thịt nát treo trên người lung la lung lay, Tần Thất Bảo đang treo trên đèn chùm nhìn thấy trực tiếp nôn khan. ...... "Con nhóc này thật sự là Thiên sư sao? Sao chúng ta chưa làm cái gì mà cô ta đã sợ tới mức trèo lên đèn rồi?!" Nữ quỷ áo trắng thấy cô gái không ngừng run rẩy cơ thể, còn hướng về phía chúng nó bên này cầu xin tha thứ, cũng vô cùng nghi ngờ quay dầu hỏi con quỷ bên cạnh mình. "Thật sự là Thiên sư! Mấy tháng trước em còn bị cô ta đánh! Cô ta chỉ cần vung tay một cái, cả người em bốc khói trắng, xém chút nữa thì hồn bay phách tán rồi!" Nhớ tới kinh nghiệm lúc trước, con quỷ run run một trận, thấy thì tránh né không dám cùng dám cùng cô đối diện. "Mày sợ cái gì? Bây giờ cô ta đang sợ chúng ta!" Nữ quỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đem con quỷ này một chân đá ra ngoài. "Đi, đem cô ta từ trên đèn chùm đẩy xuống! Chờ cô ta chết rồi, chúng ta liền đem đạo lực trên người cô ta hút hết!" "Đừng, đừng giết tôi, muốn bao nhiêu tiền giấy tôi đều đốt cho các người... đừng giết tôi!" Tần Thất bảo nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong tiếng nói vô thức mang theo tiếng khóc nức nở, đầu ngón tay bị dây điện đèn chùm hở ra cắt đứt, làn da trắng nõn chảy máu, nước mắt rơi xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương. Bởi vì kinh nghiệm trải qua trước đây, sợ hãi của con quỷ này đối với Tần Thất Bảo đã khắc sâu vào trong xương máu, cho dù bây giờ cô có biến thành bộ dáng nhu nhược nhát gan thì nó vẫn do dự không dám tới gần. "Tiền giấy có lợi ích gì?! Chúng ta là ác quỷ, muốn có tiền thì cướp!" Nữ quỷ áo trắng cười nhạo, lại đạp con quỷ kia một cái, "Đừng kì kèo mè nheo, cũng không phải là chưa từng giết người, làm nhanh lên!" "Tần Thiên sư, chúng tôi cũng chỉ vì kế sinh nhai... cô trăm nghìn lần đừng trách tôi, tôi đây cũng chỉ là bị bắt buộc....!" Mời các bạn đón đọc Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần của tác giả Miên Miên Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh
"Bỏ đi!" Cuộc hôn nhân hai năm kết thúc bằng hai chữ lạnh lẽo. Kim đồng ngọc nữ, vợ chồng thương giới? Hóa ra cũng chỉ là một trò cười châm chọc nhàm chán. Lúc Diệp Cẩn Niên ký giấy thỏa thuận li hôn đi ra khỏi cửa chính nhà Nam Cung, thì thứ tình yêu này, sẽ không bao giờ còn trong cuộc sống của cô nữa. Một vụ tai nạn ô tô đã được mưu tính từ trước, cô từ danh hiệu thiếu phu nhân của Nam Thị, bi thảm bị chồng ruồng bỏ, trùng sinh thành con dâu mười ba tuổi - Niên Nhạc Nhạc, được tập đoàn Thiệu Thị nuôi từ nhỏ, từ đó, cuộc sống của Diệp Cẩn Niên hoàn toàn đảo điên. "Niên Nhạc Nhạc, đừng tưởng rằng dáng vẻ của mình có chút đáng yêu, là có thể quyến rũ được bản thiếu gia." Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu đang trong thời kỳ thay răng sữa, bày ra bộ mặt trắng nõn, đáng yêu, bộ dáng rất đáng bị ăn đòn. "Yên tâm, tôi không có hứng thú với cậu đâu." Diệp Cẩn Niên vẻ mặt rất nghiêm túc, tuyên bố. "Em không có hứng thú với bản thiếu gia?" Một tiểu thiếu gia trợn to hai mắt không thể tin nổi nhìn cô, sau đó, miệng mím lại: "Oa hu hu hu. Em còn dám nói không có hứng thú với bản thiếu gia. Hu hu hu. . ." Khóc rất thương tâm. ". . ." "Nhạc Nhạc, giáo viên chủ nhiệm của em nói, em xin được nhảy lớp, đã bị anh gạt bỏ rồi." Đại thiếu gia nhà họ Thiệu dựa người vào ghế, bộ dáng rất thong dong. "Tại sao?" Diệp Cẩn Niên cắn răng hỏi, dù gì cô cũng đã từng là sinh viên kinh tế giỏi, để cô cả ngày đi theo một đám trẻ con đọc sách giáo khoa trung học cơ sở, đúng là tra tấn! "Bởi vì. . . Anh nghi ngờ, suy nghĩ của Nhạc Nhạc nhà chúng ta đã trưởng thành quá nhanh, nên những cái khác cũng bị ảnh hưởng lớn lên. . ." Đại thiếu gia nhà họ Thiệu nhìn dáng người thấp bé từ trên xuống dưới của Diệp Cẩn Niên, dừng lại ở ngực cô, cười như không cười nói. Cuộc sống của cô dâu nuôi từ bé - Diệp Cẩn Niên, còn có gì hỗn loạn hơn nữa đây? Đương nhiên, hỗn loạn thì rất nhiều, nhưng cô cũng sẽ không quên việc trùng sinh của mình là do một đôi nam nữ đã ‘ban cho’. Nhìn người chồng trước giả vờ bi thương trên màn hình, Diệp Cẩn Niên cười nguội lạnh. Nam Cung Minh Húc, xin anh cứ chờ, lễ vật cảm tạ của tôi… *** Diệp Cẩn Niên chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày chuyện cẩu huyết trong phim thần tượng sẽ xảy ra với chính mình, càng không thể ngờ rằng, mình chẳng những không phải là một nữ chủ tự cao tự đại, ai gặp cũng thích, mà ngược lại, trở thành một người phụ nữ làm cho người ta chán ghét, muôn đời bi thương! Người chồng Nam Cung Minh Húc mất tích năm tháng, cô có thai một mình đơn độc chống đỡ tại nhà Nam Cung, lặng lẽ chờ đợi, chăm sóc mẹ chồng bị bệnh, duy trì việc kinh doanh của nhà Nam Cung, rốt cuộc cũng đợi được ngày Nam Cung Minh Húc trở về, nhưng hắn lại dẫn theo người phụ đã cứu hắn, ở trước mặt cô còn trình diễn chuyện tình yêu rực cháy của cô bé lọ lem may mắn cùng chàng hoàng tử đơn độc. Nhìn màn trình diễn trước mắt này, không phải là tình tiết đầy sống động trong vở kịch ‘Hoàng tử hóa ếch” sao. Điều khác nhau là, ở bản hiện thực, chàng hoàng tử không phải là người đàn ông tốt bụng, dịu dàng trên tivi, cô bé lọ lem cũng không phải là một tiểu bạch thỏ trong sáng, vô tội! Diệp Cẩn Niên ngồi im lặng trên ghế salon, mái tóc dài được vấn lên lỏng lẻo, hàng lông mi dài nửa rũ xuống, tạo thành hai bóng râm trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi có chút tái nhợt hơi mím lại, hai tay đặt trên chiếc bụng đã nhô cao cao, cô lười phải đi xem trò hề tiếu lâm bốn phía này. Chỉ là, cô không ầm ĩ không có nghĩa là những người khác sẽ sẵn lòng phối hợp. "Đúng là nhìn không ra, bình thường ra vẻ hiền lành, lương thiện, nhưng cũng tùy cơ độc thủ, đúng là không thể xem thường được mà." So với cách ăn mặc, trang điểm mộc mạc, thuần khiết của Diệp Cẩn Niên, người phụ nữ trung tuổi ngồi đối diện với cô lại ăn mặc, chải chuốt lộng lẫy đến bức người, ánh mắt bà ta nhìn về phía Diệp Cẩn Niên mang theo đầy sự chán ghét cùng khó chịu, giọng nói cay nghiệt, sắc nhọn: "Diệp Cẩn Niên, lúc nào cô cũng nhằm vào Sở Nhược, là do cô oán hận nó đã cứu mạng Minh Húc nhà chúng tôi, làm cho cô không có cách nào độc chiếm gia sản nhà Nam Cung chúng tôi đúng không hả?" Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn về phía người vừa chất vấn mình – mẹ chồng cô – Hứa Lệ Hoa. Hai năm hôn nhân, mặc dù mẹ chồng đối với cô không tính là thân thiết, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị cùng những lời nói cay nghiệt như thế này, vẫn là lần đầu tiên. Nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, bờ vai không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khóc thút thít – Sở Nhược, người phụ nữ nghe nói đã cứu mạng người chồng Nam Cung Minh Húc của cô, từ đầu đến cuối Sở Nhược vẫn cúi gằm, chỉ để Diệp Cẩn Niên nhìn thấy khuôn mặt nghiêng xinh đẹp, dưới ánh đèn lập lòe, trên hai gò má phớt hồng lộ ra những giọt nước mắt nhỏ xíu, trong suốt, thân hình mảnh khảnh run lên theo những tiếng khóc thút thít, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Ân nhân cứu mạng? Ân nhân cứu mạng thì có thể nhảy chồm lên trên giường của người ta được sao? Đột nhiên Diệp Cẩn Niên muốn vỗ tay vì câu nói của mẹ chồng, cũng đã tận mắt nhìn thấy con trai mình cùng người đàn bà này dây dưa cùng một chỗ rồi, thế mà vẫn còn có thể hùng hồn đổi trắng thay đen! Nếu như không phải hiện tại cô còn có một số chuyện cần chứng thực với Nam Cung Minh Húc, cô thật sự không muốn ở lại nơi đây dù chỉ một phút, bẩn! Ánh mắt dừng trên bóng lưng cao lớn cách đó không xa - người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào – chồng của cô – tổng giám đốc tập đoàn Danh Vũ – Nam Cung Minh Húc. "Cận Niên, ly hôn đi." Giống như cảm thấy Diệp Cẩn Niên đang nhìn mình chằm chằm, Nam Cung Minh Húc vẫn đứng cạnh cửa sổ rút cuộc cũng xoay người lại, giọng nói lạnh lùng giống như một dòng nước lạnh dội vào đáy lòng Diệp Cẩn Niên. Cùng lúc đó, mẹ chồng Hứa Lệ Hoa lấy ra một tờ chi phiếu đã được chuẩn bị sẵn từ dưới bàn lên, còn có mấy tờ giấy, phía trên là bốn chữ to bắt mắt - thỏa thuận li hôn. Phía dưới bên phải đã được ký sẵn một tên, nét chữ của Nam Cung Minh Húc trước sau như một, đều mang phong cách mạnh mẽ. "Hôn nhân đương nhiên cuối cùng rồi cũng sẽ chia ly, nhưng mà, đứa bé này. . ." Diệp Cẩn Niên theo tiềm thức đặt tay lên chiếc bụng vươn cao của mình, năm tháng vừa qua lưỡng lự, bất lực, đều là đứa bé trong bụng cùng cô chịu đựng, cho dù có như thế nào thì đứa bé cũng phải theo cô. Vậy mà, không đợi cô kịp mở miệng yêu cầu, giọng nói lạnh lẽo của Nam Cung Minh Húc đã cắt đứt lời nói của cô. "Bỏ đi!" Hai chữ lạnh lẽo được phun ra từ đôi môi mỏng, Diệp Cẩn Niên bất thình lình trợn to mắt lên, sững sờ nhìn về phía người đàn ông tuyệt tình rút cuộc đã đứng ngay trước mặt mình. Áo sơ mi màu trắng sạch sẽ là thứ hắn vẫn thủy chung yêu thích, tay trái nhét trong túi quần, tay phải để tự nhiên buông thõng một bên, gương mặt tuấn tú, ngũ quan rõ nét, lông mày đen rậm hơi hơi nhíu lại, đôi môi thật mỏng mím chặt thành một đường, cả người tản ra cảm giác xa cách người khác chớ tiến lại gần, trong hơi thở phảng phất truyền ra từng đợt hơi lạnh, đôi mắt màu nâu, thâm thúy, lạnh nhạt cùng trống rỗng, hờ hững giống như bọn họ bây giờ mới gặp nhau. Ba năm trước đây lúc mới quen, cũng chính là cái bộ dạng lạnh nhạt này, cô giống như mê muội vì nó, cứ như vậy bất chất tất cả mà lao vào, không thể tự mình thoát ra được. "Niên Niên, tâm tư Nam Cung Minh Húc giấu kín quá sâu, hai người ở cùng không hợp đâu." Sau khi hai người qua lại, người cha thương yêu cô như mạng đã từng dặn dò cô như vậy, đổi lại là cả một tháng cô lạnh nhạt, chiến tranh lạnh. "Niên Niên, mặc dù không thích Nam Cung Minh Húc, nhưng nếu cậu ta đã là người em khăng khăng chọn, thì chị cũng chỉ có thể chúc phúc cho em, nhớ chăm sóc mình cẩn thận." Lúc kết hôn, chị gái đã kéo tay cô muốn nói gì đó lại thôi, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Thì ra, tất cả mọi người đều biết được kết cục của cô, chỉ có một mình cô là không đoán ra được. Diệp Cẩn Niên từ từ đứng dậy, không nhìn đến người đàn ông đã khiến cho mình thất vọng đến tột cùng, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương vô tận. Hai năm rồi, mình vẫn không hiểu biết một chút gì về hắn sao? ... Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ của tác giả Dạ Nguyệt Vị Minh.
Khách Đến Từ Nơi Nào - Đinh Mặc
Người phụ nữ này, trông giống vợ tương lai của tôi —— Hàn Thác *** Tác giả Đinh Mặc - Quê ở Vũ Hán, Hồ Bắc, hiện đang sống ở Bắc Kinh. - Một trong những tác giả được yêu thích nhất trên mạng Tấn Giang với thể loại truyện rất đa dạng: cổ trang, viễn tưởng, tội phạm, thương trường... Ngoài việc là một trong những tên tuổi ăn khách nhất trong làng ngôn tình Trung Quốc, Đinh Mặc đặc biệt có phong cách viết rất đa dạng. Từ thể loại trinh thám xen lẫn tình cảm như Hãy nhắm mắt khi anh đến, Nếu ốc sên có tình yêu, Truy tìm ký ức; đến thể loại thương trường, hắc bang như Từ bi thành; thể loại hiện đại như Thời gian tươi đẹp; giang hồ tranh đấu như Giang sơn bất hối; hay tiểu thuyết viễn tưởng như Mèo hoang, Anh hùng thời loạn… Mỗi tác phẩm của Đinh Mặc đều khiến người đọc ngạc nhiên vì sự mới mẻ, đầu tư và tâm huyết mà chị gửi gắm vào truyện. Từng hệ thống nhân vật, tính cách phong phú, quyết liệt, bối cảnh hoành tráng, những tình tiết căng thẳng, đấu não hay chuyện phân tích tâm lý tội phạm đều được Đinh Mặc lồng ghép khá khéo léo. Vì vậy mà mỗi tác phẩm của chị đều gây tiếng vang và trở nên đáng mong đợi hơn bao giờ hết. "Chiến thần" là tác phẩm viễn tưởng mới nhất mà fan Đinh Mặc đợi chờ ​ Đến nay, Đinh Mặc sở hữu 4 tác phẩm đã và đang được mua bản quyền chuyển thể thành phim là: Hãy nhắm mắt khi anh đến, Nếu ốc sên có tình yêu, Truy tìm ký ức và Thời gian tươi đẹp. Cả bốn phim đều được giao cho những nhân vật có tên tuổi thể hiện, càng tăng thêm sự “chắc chắn” về doanh thu cũng như khẳng định chất lượng của tác phẩm được "cộp mác" Đinh Mặc. Các tác phẩm:  - Hãy nhắm mắt khi anh đến - tải eBook - Thời gian tươi đẹp - tải eBook - Từ bi thành - tải eBook - Nếu ốc sên có tình yêu - tải eBook  - Kiêu sủng - tải eBook - Giang Sơn Bất hổi - tải eBook - Truy tìm Ký ức - tải eBook - Độc quyền chiếm hữu - tải eBook - Anh hùng thời loạn - tải eBook - Mèo hoang - tải eBook - Dục vọng của người chinh phục - tải eBook - Người láng giềng của ánh trăng - tải eBook - Anh quá âm hiểm - tải eBook - Không nỡ quên - tải eBook - Nhật ký xem mắt chồng thật giả - tải eBook - Khách Đến Từ Nơi Nào - tải eBook *** Trời mưa thật lớn. Bầu trời giống như một hố đen khổng lồ, trên con đường vắng vẻ chỉ có tiếng mưa rơi. Có khách sạn đèn sáng, có nơi tối om om. Lạc Hiểu cầm dù, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu, như có người không ngừng đánh xuống. Cô không biết nghỉ ở khách sạn nào thì tốt. Đây là một thị trấn hẻo lánh nằm biên giới Vân Nam, mặc dù cũng có phát triển du lịch phố cổ nhưng bây giờ đâu đâu chẳng là phố cổ, nơi đây đâu cạnh tranh nổi, du khách khá ít. Đây cũng là nguyên nhân Lạc Hiểu lựa chọn nơi này. Thanh tĩnh, xa xôi. Dường như một mình có thể ở tại nơi này mãi mãi. Lạc Hiểu đi một đoạn dài xuôi theo phiến đá, trong lúc lơ đãng, thoáng trông thấy bên cạnh là một bảng hiệu khách sạn. “Tiệm Vong” (1) (1) Dần dần lãng quên Bảng hiệu làm từ mấy thanh gỗ cũ, chỉ có hai chữ đơn giản. Cánh cửa màu xanh lá cây đậm, bên trong cửa trồng khá nhiều cây xanh, ánh đèn uốn lượn, mờ mờ ảo ảo. Lạc Hiểu như bị hai chữ kia hấp dẫn, cô thu dù lại, sải bước vào trong cửa. Một bên vai dính nước mưa ẩm ướt. Khách sạn trang trí rất tao nhã và gọn ghẽ. Trong sân xây một cầu trúc nhỏ, còn có cá. Sắc xanh phủ đầy. Một cô gái trẻ ngồi sau quầy bar, nghịch di động. Trông thấy Lạc Hiểu đi vào, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Xin chào!” Lạc Hiểu: “Xin chào, xin hỏi còn phòng không?” Thật ra đây là hỏi khách khí. Thị trấn nhỏ thế này, nhiều khách sạn như vậy, cũng không phải là mùa cao điểm, e rằng phòng trống còn rất nhiều nữa là đằng khác. Quả nhiên cô gái gật đầu: “Còn!” “Bao nhiêu tiền một đêm?” Cô gái đáp: “Cô muốn hướng nhìn ra biển hay không? Phòng hướng biển thì ba trăm một đêm, còn không thì một trăm năm mươi đồng.” Nơi đây là cao nguyên, dân bản xứ quen gọi hồ là 'Biển'. Lạc Hiểu suy nghĩ một chút, hỏi: “Hướng biển, có phòng rẻ hơn một chút không?” Cô gái: “Thấp nhất là hai trăm tám chục đồng.” Gương mặt Lạc Hiểu hơi hơi đỏ lên: “Có thể bớt một chút nữa không?” Cô gái hình như cũng không phải là người quyết định, hơn nữa đã trễ lắm rồi, Lạc Hiểu là con gái, một thân một mình đi đến nơi hoang vắng này, ít nhiều cũng khiến cho đối phương đồng cảm. Cô ta nói: “Cô chờ một chút nhé, tôi đi hỏi ông chủ.” Lúc này Lạc Hiểu mới để ý đến, phía sau quầy bar còn có một cánh cửa, bên trong bật đèn sáng, còn có tiếng TV loáng thoáng vọng ra. “Đội Đức! Phạt đền! Là phạt đền...” Thi đấu bóng đá. Một lát sau, cô gái đi ra, khuôn mặt mang theo ý cười: “Ông chủ tôi là người dễ thương lượng nhất. Tôi có nói với ông ấy cô là một cô gái, ông ấy trả lời nếu ở phòng hướng biển giá thấp nhất là hai trăm hai mươi đồng, còn không thì là một trăm hai mươi đồng. Đây là giá thấp nhất rồi đó! Cô đi cả con đường này, không dễ thuê được phòng hướng biển tiện nghi như thế đâu. Hơn nữa khách sạn của chúng tôi trang trí rất đẹp, cô có muốn lên lầu xem phòng không.” Lạc Hiểu tin chắc rằng điều kiện trong phòng nhất định sẽ không quá tệ - Nhìn bên ngoài khách sạn có thể nhìn ra được phẩm vị của ông chủ, cũng là phong cách cô rất thích. Nhưng cô thường xuyên ở bên ngoài, mỗi lần đi đều phải tiết kiệm tiền. Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh: “Em gái à, em xem, đã hơn mười một giờ, trễ thế này chắc cũng không có khách đến thuê. Căn phòng của em cũng để không, chi bằng cho chị ở một đêm, sáng mai chị sẽ thu dọn phòng sạch sẽ cho em. Em xem, tính thế này có được không ... Chị thuê căn phòng hướng biển nhưng giá thì của phòng bình thường, một trăm hai chục đồng!” Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Dù sao đêm nay bọn em cũng không dùng đến, đúng không?” Cô gái trợn tròn mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên. Đúng lúc này, âm thanh từ phía sau cô ta truyền đến: “Tiểu Mai.” Một giọng nam trầm thấp, nhưng thanh âm trong vắt của tuổi trẻ. Là ông chủ khách sạn. Tiểu Mai lại vội vàng chạy vào trong phòng. ... Mời các bạn đón đọc Khách Đến Từ Nơi Nào của tác giả Đinh Mặc.
Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao - Điền Phản
Sách Nói Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao   Triệu Thủy Quang mười tám tuổi gặp Đàm Thư Mặc hai mươi tám tuổi. Anh nói, “Anh lớn hơn em chín tuổi thì sao chứ, có gì mà không tốt? Mọi niềm vui anh sẽ sẻ chia cùng em, mọi khổ đau khó khăn anh sẽ gánh vác thay em.” Vì thế người đàn ông hoàn mỹ này từng bước theo đuổi từ cấp 3 cho đến tận đại học. Cô nói, “Gặp Đàm Thư Mặc chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của Triệu Thủy Quang cô!” Cô nữ sinh ngây thơ ngày nào giờ đây đã trưởng thành xinh đẹp như đóa hoa trong nắng mới khiến bao người phải động lòng. Chính bởi vì năm mười tám tuổi Triệu Thủy Quang không sớm không muộn gặp hai mươi tám tuổi Đàm Thư Mặc, đúng thời gian gặp một nửa của mình, đây không phải là hạnh phúc lớn lao thì còn gì nữa? Khi bạn mười tám tuổi thì bạn đang làm gì? Có đang buồn phiền vì mối tình đầu của mình không? Hay là đang do dự suy tính cho tương lai mình? Nếu lúc ấy có một bàn tay ấm áp vững chãi cổ vũ, che chở bảo vệ cho bạn, bằng mọi giá mang đến niềm vui cho bạn, thì có phải tương lai của bạn sẽ thay đổi từ đây? Đây là tình yêu thầy trò, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tình thấy trò, cũng không ai nói về vấn đề tuổi tác cả, đây chỉ đơn giản là một câu chuyện về khao khát tình yêu đôi lứa, về khát vọng một cuộc sống hạnh phúc, tuổi tác không là vấn đề, một câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào. *** Mùa hè cấp hai quả thật dài đằng đẵng, Triệu Thủy Quang nằm lăn lê ở trên bàn, cả người nóng hừng hực, Nam Kinh không hổ danh là một trong bốn lò bát quái của Trung Quốc, cho dù đã sinh sống ở đây 16 năm nhưng cô cũng chẳng chịu được mỗi khi hè đến, quạt trần thì quay chậm như rùa bò, cũng may nó còn có máy điều hòa, nếu như mà cả máy điều hòa cũng bị hư thì ông trời không phải đang hại “người nối nghiệp” như cô sao? Muốn rèn giũa nhân tài tương lai thì cũng không cần phải làm thế chứ!Hèn chi tuần trước cô giáo Anh văn đang mang thai giảng bài chưa hết tiết thì đã té xỉu rồi, mọi người phải lập tức dìu ra ngoài. Triệu Thủy Quang cũng muốn xỉu lắm chứ, đáng tiếc cô không có mang thai như người ta, càng đáng tiếc hơn là từ đó đến giờ cô không có lá gan lớn làm chuyện động trời vậy đâu! “Này này, lúc nãy mình gặp một anh chàng đẹp trai ở văn phòng đó, chẳng biết là người thân của ai nhỉ!” Cao Tầm quay đầu nói, “Thiệt không đó? Không thể nào, hay là bạn của giáo viên nào trong trường?” “Đẹp trai không?” “Mấy đứa con gái các cậu đúng thật là nhàm chán mà, chỉ biết mấy cái đó thôi!”, Đám con trai trong lớp nhao nhao nói. “Thì sao? Đám con trai mấy người biết gì mà nói chứ.” Vì vậy, lớp tiếng Anh vì giáo viên bộ môn nghỉ chờ sanh lần nữa biến thành một cái chợ! “Im im, hoa lily đến kìa!” Cả lớp đột nhiên im lặng, Vương Lị Lị chính là chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn của lớp Triệu Thủy Quang, người cũng như tên vậy, có khí chất thanh cao như hoa lily, tính tình cũng hiền lành nữa, là một trong số ít giáo viên được học trò yêu mến. Mà hôm nay hoa lily có gì đó khác khác, ngày thường thì mặt mày trắng nõn, sao hôm nay lại đỏ bừng lên, là do thời tiết quá nóng chăng? “Từ hôm nay trở đi, giờ tự học Anh văn của các em đã kết thúc, cô xin giới thiệu, đây là thầy dạy Anh văn mới của các em, thầy Đàm.” Bóng người đứng ngoài cửa từ từ bước vào lớp. “Hả? Anh chàng đẹp trai!” Dù cho Cao Tầm có nói nhỏ đến cỡ nào nhưng trong lớp học đang yên tĩnh thế này mọi người đều nghe rất rõ, vì thế ai nấy đều cười khúc khích, chăm chú nhìn xem “anh chàng đẹp trai” đó thế nào. Triệu Thủy Quang cười nghĩ thầm trong bụng, Cao Tầm nói sai rồi, không phải là đẹp trai mà là siêu đẹp trai mới đúng. Đúng thật là bảo bối ngàn năm có một: tướng tá cao ráo, lông mày cao rậm, môi không dày cũng không quá mỏng, tư thái tao nhã có chút cao ngạo. Triệu Thủy Quang có thói quen gặp ai lần đầu tiên, cô đều nhìn môi mà đoán tướng. Đàn ông môi mỏng như thế này thì luôn luôn bạc tình! Triệu Thủy Quang ngồi ngay ngắn chăm chú nghe mọi người nói, không phải như Hi Diệu đầu óc bay đến tận đâu đó. “Đây là lớp trưởng Trần Tư Dương.” Trần Tư Dương đứng lên, gật đầu lại ngồi xuống, từ chỗ Triệu Thủy Quang ngồi có thể nhìn thấy một phần gương mặt của Trần Tư Dương, mũi cao thẳng, mắt kiếng nhỏ gọn, đường nét khuôn mặt cũng rất đẹp, 100% học sinh ưu tú, đúng thật là không hổ danh là học sinh giỏi suốt ba năm liền. “Đây là lớp phó Lý Giai Nhiên, còn đây là lớp phó học tập Triệu Thủy Quang, cũng là gương mặt tiêu biểu của lớp tiếng Anh!” Triệu Thủy Quang nghe đến tên mình liền đứng lên, mỉm cười nhìn Đàm Thư Mặc. Triệu Thủy Quang là ai chứ, là một trong những học trò cưng của giáo viên, mấy thầy cô cứ hễ mở miệng ra là lại nói “Các em phải noi gương học tập của Triệu Thủy Quang và Trần Tư Dương!” Hoa lily nói, “Ban cán sự lớp hãy cố gắng giúp đỡ thầy Đàm!” “Thầy Đàm, lớp của tôi phải làm phiền thầy rồi!” Hoa lily vui vẻ quay sang nói với Đàm Thư Mặc, nghe thế, anh cũng gật đầu cười cười, “Đừng khách sáo!” Hoa lily e lệ cười, nói, “Thầy Đàm, tôi đi trước đây, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi!” Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, để cặp sách lên bàn. Anh mặc chiếc áo sơmi dài tay rất tươm tất, khuy áo nho nhỏ tinh xảo màu vàng, chiếc khuy thứ nhất thì không có cài chỉ để hờ hững, hàng khuy áo phía dưới thì đều cài vào , mà tay cả khuy ống tay áo cũng cài lại đàng hoàng, đột nhiên trong đầu Triệu Thủy Quang lóe lên ý nghĩ, thầy Đàm không biết nóng là gì ư? “Tôi tên là Đàm Thư Mặc.” Đàm Thư Mặc mỉm cười, tự giới thiệu bản thân mình, “Tên tôi có từ một câu thơ, Thư là lá thư, Mặc là mực, có ai biết đó là câu thơ gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao của tác giả Điền Phản.
Vương Phi Xà Y - Long Ngạo Tuyết
Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gia tộc sát thủ hắc ám đứng đầu cả nước, tinh thông tám ngoại ngữ, y thuật, võ cổ xưa, truy tung, mưu kế, tâm lý học, nghiên cứu khoa học, với nàng không có chuyện gì là không làm được. Trong một lần vào rừng rậm khảo sát, tiếp xúc với ổ rắn, vào lúc đàn rắn lớn xông ra, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, màu máu tràn ngập.... Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt nàng là thi thể trải rộng khắp bãi tha ma, một chút trí nhớ xa lạ không ngừng tràn vào trong đầu, khóe miệng khô nứt khẽ động, nàng xuyên không rồi, thành Thất tiểu thư của thừa tướng Bạch phủ, chết mà sống lại. Quay trở về phủ thừa tướng, người yếu đuối trước kia đã không còn tồn tại, ngược lại vô cùng mạnh mẽ, hủy đi dung nhan năm vị tiểu thư, chặt tay chân đại phu nhân, hủy đi hôn ước với Lục vương gia.... Hắn, Chiến thần Xích Nguyệt quốc Lục vương gia, vô tình lạnh lùng như băng, uy chấn thiên hạ, cùng một dạng người với nàng. "Hôn ước này không có ý nghĩa gì hết!" Tay nàng cầm trường kiếm, chỉ thẳng vào cổ họng hắn, ánh lạnh hiện ra. Khóe miệng hắn cười khẽ, mang theo thanh âm quyến rũ mê người: "Hôn ước này đã hủy bỏ, vậy...... Chúng ta lại thành thân một lần nữa....." Thời buổi loạn lạc, một đàn rắn với số lượng lớn ở dị giới đại lục ma huyễn, nhưng lại không ai có thể chữa trị người bị rắn độc cắn qua, vậy mà nàng lại có thể chữa trị, lấy rắn giết người, lấy rắn cứu người. Dựa vào danh tiếng xà y nổi khắp thiên hạ, mây gió nổi, Phượng hoàng bay khắp chín tầng mây, xem xem thiên hạ, ai dám tranh phong.... *** Rạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục không có linh hồn, gió thổi không ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên. Một chiếc xe màu đen chạy băng băng ở trên đường quốc lộ với tốc độ bão táp. Trong đêm tối, một cảm giác không bình thường đang dần dần tràn ra khắp nơi.... Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt thự xa hoa. Một gã cao gầy theo cô gái từ bên trong xe đi ra, mặc quần áo màu đen , mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có một cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người. "Thiếu chủ, lão gia đang chờ người ở thư phòng ạ." Một người đàn ông trung niên đã qua tuổi bốn mươi cung kính nói với cô gái. Cô gái gật đầu đi về phía thư phòng. Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, một người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm một cây xì gà hút nhẹ nhàng một hơi, sau đó phun ra một vòng khói trắng dày đặc. "Cha" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái vang lên. "Chịu quay trở lại " người đàn ông nhíu chân mày, hai tròng mắt nhìn cô gái, ánh mắt chợt lóe lên chút tức giận. "Lại thất bại?" cô gái liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm sự của người đang ông này, mày nhăn lại, rốt cuộc là người nào lại lợi hại như thế, vài lần ám sát đều có thể tránh thoát được. "Lần này ta muốn con tự ra tay !" người đàn ông nhìn cô gái trẻ, đó là con gái của ông là niềm tự hào của ông, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng hoài nghi thực lực của cô. "Con đã biết" Cô gái bình tĩnh đáp. Cô , Bạch Băng là người thừa kế của Ẩn tộc, từ nhỏ cô đã thừa nhận những huấn luyện máu tanh vô cùng hắc ám, không một ai đến đồng tình thông cảm, cho dù là cha của cô cũng vậy, cũng chỉ lạnh lùng theo dõi tất cả mọi chuyện. Mười sáu năm huấn luyện cô đã cố nén chịu mọi thống khổ, dựa vào kiên trì vượt qua mọi thử thách để tồn tại. Đồng thời cũng tạo nên một Bạch Băng với tính cách lạnh lùng vô tình, giết người vô số. ... Mời các bạn đón đọc Vương Phi Xà Y của tác giả Long Ngạo Tuyết.