Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bản dịch Đạo Đức Kinh (Chương 16) Qui Căn

CHÍNH PHÁP

Bản thân sở học nông cạn không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng hiện nay ở Việt Nam bàng môn vô số, đạo phong suy đồi, đa phần có chút danh tiếng thì đều rơi vào phù chú lục quyết, khí công dưỡng sinh. Tai hại nhất là mê tín dị đoan, sinh ra đủ thứ học thuyết quái đản, chẳng những xa rời chân Đạo của Tam thánh tông chỉ mà còn báng bổ chư tổ tiền nhân, đề cao vật chất sự tình. Nên biết, chư tổ khuyên người hướng thiện tu chân chỉ nhằm đồng đăng Niết bàn giải thoát, tấm lòng vì nhân sinh như thế há có thể bóp méo như vậy sao? Lại vừa muốn vật chất đầy đủ vừa muốn là Tiên là Phật thì có thể sao? Đó chỉ là ngụy biện của tham, sân, si mà thôi. Người tu đạo lúc chưa thành tuy cần tích lũy vật chất tiền bạc nhưng đó là để đảm bảo sinh tồn, giữ thân tu luyện hoặc có trách nhiệm với gia đình thân quyến, tốt hơn một chút thì có thể tạo ra hoàn cảnh thuận lợi, chọn nơi phong thủy đắc địa nhằm trợ giúp tu hành, chứ tuyệt không vì nhắm đến hưởng thụ hư vinh. Đồng đạo chả lẽ không nhớ lời Thái Thượng: "Vi học nhật ích, vi đạo nhật tổn, tổn chi hựu tổn, dĩ chí ư vô vi". Tổn này là tổn dục vọng, ham muốn, mong cầu, bớt suy nghĩ mà thanh tĩnh, mỗi ngày mỗi giảm, giảm đến lúc vô vi nhi vi. Sao có thể tiếp tục tham lam mà đòi thành Tiên thành Phật đây?

Nay tuy người viết chưa thành tựu nhưng không thể không nói ra sự thật, mong có thể làm một chút ánh sáng dẫn đường để người hữu duyên có cái dựa vào. Người mới theo Đạo thấy đan kinh ẩn ngữ khó hiểu e rằng bỏ qua mà rơi vào bàng môn, bản thân nhiều năm tìm hiểu, cũng đã xảy ra tình huống như vậy, nhân đây xin nói sơ qua cách nhìn nhận chân công phu để đồng đạo chí sĩ có cơ sở mà xét.

Phàm người tìm hiểu khí công, đan thư đều dễ rơi vào chấp nhất chi phái môn hộ, đọc mà không thông biến, thường tin vào những lời quảng cáo cao siêu mà ngộ nhận về Đan Đạo.

Xin nói rõ, Đan Đạo lấy nhập huyền quan thu tiên thiên kết đan làm mục tiêu, không phải thứ mà khí công hậu thiên thông mạch có thể so sánh. Tại sao lại nói là nhập Huyền Quan mà không nói là mở? Bởi vì nó là một trạng thái trong tĩnh tọa, muốn nhập huyền quan, tất phải như Đạo tổ truyền dạy "Trí hư cực, thủ tĩnh đốc" đó là tĩnh tọa công phu phải đạt tới cực tĩnh mà nhập huyền quan từ đó tiên thiên lai phục, không phải khô tọa ngoan không cũng không phải tự tác hữu vi, mà là lấy hữu nhập vô, ở giữa vô và hữu chân khí liền phát động đó gọi là "Vô trung sinh hữu", "Tịch nhiên bất động, cảm nhi toại thông" . Đan đạo từ động nhập tĩnh, tĩnh cực nhi động là hợp theo lý Âm Dương của Thái cực, Dương cực sinh Âm, Âm cực sinh Dương. Vậy nên xét công phu nào mà không nói tới tĩnh tọa nhập huyền chỉ nói thông mạch thì đó chỉ là khí công hậu thiên mà thôi. Tuy nó có công dụng dưỡng sinh nhưng kết đan là không thể nào! Còn như một số chi phái Phật gia giữ tĩnh định sinh tuệ nhằm luyện thần thông thì cũng có chỗ bất đồng, bởi như thế là còn nhận biết về cảnh giới, chưa thực sự đạt đến cực tĩnh mà Phật, Đạo hai nhà đã chỉ ra ở những câu sau:"Vật ngã lưỡng vong", "Vô Ngã Vô Tướng" "Vạn sự như như", "Hỗn hỗn độn độn, yểu yểu minh minh", "Tam giả ký vô, duy kiến ư không", "Tứ Đại giai không", "Sắc tức thị không, không tức thị sắc"; tu luyện pháp này đi theo hướng khác, cũng không thể đạt đến trạng thái Huyền Quan.

Thứ nữa, những loại tâm nhãn soi xét, thần tiên ghé thăm, tiền kiếp hậu kiếp từng là nhân vật này nọ thảy toàn là ảo cảnh, tĩnh tọa đại thành còn dễ gặp ảo cảnh nữa là thường nhân soi nhãn. Một cái nữa là pháp thuật cải mệnh hay thay đổi nhân quả, cái này nghe đã vô lý, cải mệnh bản thân vốn còn phải dựa vào tu luyện Kim Đan, Tử Dương chân nhân nói: "Một hạt Kim Đan nuốt xuống bụng, mới hay ngã mệnh chẳng do trời". Huống chi như quảng cáo có thể thay đổi cả vận mệnh người khác được ư? Cái này bất quá là tác động vào hậu thiên hữu vi không phải chân chính cải mệnh, còn như phát niệm thù địch, kết tập nguyện lực... toàn là mê tín hại người, càng không đáng nói. Vả lại người học phải dựa vào chính mình nỗ lực phấn đấu, sao có chuyện cầu xin ngoại lực mà được? Chẳng khác nào dúi tiền tay Phật! Chính là thể hiện tâm tham cầu chưa yên mà thôi.

Vì vậy bạn đọc mới tìm hiểu chớ nên sa vào những luận điệu này mà lầm đường lạc lối, tiền mất tật mang. Đan đạo là triết học, là cách sống, là khoa học thực hành, tuyệt không phải tôn giáo sùng bái mê tín. Đan đạo từ đầu tới cuối chỉ là Thanh tĩnh vô vi mà thôi.

Để tránh rườm lời, mong chư vị đồng đạo xét kỹ Đạo đức kinh, nhất là chương 16. Xưa có câu: "Quy căn cần tìm quy căn khiếu, phục mệnh phải tìm phục mệnh quan" Quan khiếu đó chính là Huyền Quan nhất khiếu. Sau đây xin đăng bản dịch Đạo Đức Chương 16 do Hoàng Nguyên Cát chân nhân chú, ngài Nguyễn Minh Thiện Tam Tông Miếu dịch, để đồng đạo hiểu rõ cái lý Quy căn.

Chúc chư vị sức khỏe! Tinh tấn!

Xích Long

Người chia xẻ:  Xích Long

Người chia xẻ: 

Nhóm: Kinh Thư Chính Thống Đạo Gia

Nguồn: dantocking.com

Đọc Sách

Hoàn Đan phục mệnh thiên - Tiết Đạo Quang
还丹复命篇Hoàn Đan phục mệnh thiên薛道光Tiết Đạo Quang Lời tựa Than ôi! Người ta có thân, mà tăm tối đã lâu vậy. Để danh lợi trộm mất tâm, để thị phi hại đến chí, ngày dần qua ngày, dìm thành keo kiệt, không biết hiếu đạo, mà tự bị cách xa. Nhưng chí đạo không xa, thường ở trước mắt. Nên tiên kinh nói: Đại Đạo bồng bềnh hề, có thể trái phải, tuy người có Đạo, muốn đi khai phát, làm ai tin đây. Ta thì nông cạn mà cuồng ngôn, không đủ để thủ tín với người. Lấy Đạo Kim Đỉnh Hoàn Phản trình bày cho thế nhân, thực không thích hợp, tại người có Đạo, nên tự biết vậy. Năm xưa tự thân học Đạo, chẳng qua là kẻ sĩ theo lí tính, như thượng thừa của thiền tông, một câu thì liền lên Phật địa. Nếu như tập lậu chưa hết, thì còn quanh quẩn trong sinh tử. Cho đến tọa thoát lập vong, đầu thai đoạt xác, chưa thấy một ngày mà đã đi. Thường nghĩ Khổng Tử cùng lí tận Tính cho đến Mệnh, nhà Phật thì bất sinh bất diệt, Lão Trang thì thăng đằng phi cử. Do đó biết ý của thánh nhân, không thể giản đơn mà lấy được.Người chia xẻ:  Nhất TâmNgười chia xẻ: Nhóm: Kinh Thư Chính Thống Đạo Gia
Doãn chân nhân - Liêu Dương điện vấn đáp
Bản lưu truyền ở Thanh Dương CungKim Cái sơn nhân Mẫn Nhất Đắc khảo đínhĐệ nhất thiên(là Thăng tọa thiên) Lúc ấy, Doãn chân nhân ở Bạch Vân Đường, tại Thanh Thành Sơn nơi Tây Thục, chư đệ tử trai giới xong, bèn đứng ở tòa nhà giữa phía đông điện Liêu Dương, nghênh thỉnh chân nhân đăng tọa. Chân nhân vừa tới, chư sinh ba lần tham bái xong, rồi theo thứ tự mà đứng. Chân nhân vì chư sinh giảng thuyết Hoàng Cực khai thiên hạp tích huyền cơ, thanh tịnh giải thoát, Bất Nhị Pháp Môn. Trong hàng có một đệ tử, tên là Huyền Chân, rời hàng bước ra, đến trước chỗ chân nhân ngồi, cúi đầu bái lạy và hỏi. Hỏi rằng: - Xin hỏi chân nhân về cái lí sinh tử Âm Dương? Chân nhân đáp rằng: - Đại chúng thích sinh mà ghét tử, mà chẳng biết sinh từ đâu tới, tử từ đâu đi. Lúc sống uổng công, thiên mưu bách kế, bôn ba cả đời. Cho đến lúc chết, như rùa sống thoát vỏ, ba ba sống rơi vào nước sôi, Địa Thủy Hỏa Phong phân tán riêng rẽ. Thần đã rời hình, thì chỉ nhìn thế giới, thấy một màu đen tối. Đông tây chẳng biết, thượng hạ không hay, Luân Hồi Lục Đạo, tùy theo nghiệp mà đầu thai. Chỉ thấy nơi hữu duyên như lửa, thấy quang minh sắc, phát thành mầm yêu, nạp tưởng thành thai. Mười tháng đầy đủ, kêu lên một tiếng, Thiên Mệnh Chân Nguyên rót vào Tổ Khiếu, thuộc về quẻ Khôn. - Từ 1 tuổi đến 3 tuổi, thuộc về quẻ Phục; đến 5 tuổi, thuộc về quẻ Lâm; đến 8 tuổi, ứng vào quẻ Thái; đến 10 tuổi, ứng với quẻ Đại Tráng; đến 13 tuổi, ứng với quẻ Quải; đến 16 tuổi, ứng với quẻ Càn. Từ Nhất Âm cho đến Lục Dương, nam tử không lậu, xưng là Càn Thể. Lúc này, nếu gặp minh sư truyềt khẩu quyết, tu luyện đốn viên. Đây là Thượng Đức toàn nhân vậy.Người chia xẻ:  Nhất TâmNgười chia xẻ: Nhóm: Kinh Thư Chính Thống Đạo Gia
Đạo Môn ngữ yếu - Hoàng Nguyên Cát
Đạo môn ngữ yếu - Hoàng Nguyên CátNói về những điều quan trọng trong Đạo môn 道门语要序 Tựa Đạo môn ngữ yếu 念不出总持门,心要在腔子里。自古三教圣人,诀惟此而已矣。修道清静无 为,随地随时皆是。不用习静观空,自然止其所止。从来道本天然,无有动静 终始。人欲无事于心,必先无心于事。善恶都莫思量,有甚人欲天理?如镜之 光无镜,来则应之而已。本来妙觉圆明,何事修己克己?犹目本自光明,难夹 些微芥子。天地原自至宽,何恶亦何所喜?虽云有作有为,成始成终靡底。勉 强亦归自然,妙入无为之理。道门语要刊成,聊序其事如此。"Niệm bất xuất Tổng Trì Môn, Tâm yếu tại Xoang Tử Lý". Từ xưa, thánh nhân của tam giáo, chắc chắn chỉ như vậy mà thôi. Tu đạo thanh tĩnh vô vi, nơi nào lúc nào đều vậy. Không cần tập tĩnh quán không, tự nhiên dừng được ở nơi chí thiện. Từ trước tới nay, đạo vốn thiên nhiên, chẳng có động tĩnh chung thủy. Người muốn vô sự với tâm, tất đầu tiên phải vô tâm với sự việc, thiện ác đều không suy nghĩ đến, có người nào muốn thiên lý? Như ánh sáng của kính thì không có kính, đến thì ứng mà thôi. Bản lai diệu giác viên minh, việc gì phải tu kỷ khắc kỷ? Như mắt vốn tự quang minh, khó bé lại như hạt cải. Trời đất nguyên từ rất rộng rãi, ghét cái gì, thích cái gì? Tuy nói hữu tác hữu vi, bắt đầu kết thúc không ngừng. Miễn cưỡng cũng quay về tự nhiên, diệu nhập cái lý vô vi. Đạo môn ngữ yếu khắc bản in xong, tạm viết lời tựa về việc này như vậy. Người chia xẻ: Nhóm: 
Đạo Khiếu Đàm - Lý Hàm Như chân nhân
ĐẠO KHIẾU ĐÀMLý Hàm Hư chân nhân sáng tácTrần Anh Ninh hiệu đínhDịch: Trương Vô Kỵ Độc giả nên biết1/ Tác giả sách này họ Lý, tên Tây Nguyệt, tự Hàm Hư, cũng tự Đoàn Dương. Là người Nhạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, thành đạo vào năm Bính Thìn niên hiệu Hàm Phong.2/ Tiên đạo nước ta1 , từng có Nam Bắc lưỡng phái. Nam phái bắt đầu từ Trương Tử Dương phái Thiên Thai ở Chiết Giang, Bắc phái bắt đầu từ Vương Trùng Dương ở Chung Nam tỉnh Thiểm Tây. Đến năm Gia Tĩnh nhà Minh, Lục Tiềm Hư sáng tác “Phương hồ ngoại sử”, đại xiển huyền phong2 , đời gọi là Đông phái, và Lý Hàm Hư tác giả sách này, được mọi người coi là Tây phái. Tây phái truyền đời có 9 chữ: Tây Đạo Thông, Đại Giang Đông, Hải Thiên Không.3/ Trương Tử Dương học được Đan đạo từ một dị nhân ở Thành Đô, nhưng không thấy nhắc tới tên họ. Cùng thời có Vương Xung Hi, gặp Lưu Hải Thiềm được truyền Kim đan khẩu quyết. Xung Hi từng nói: “Đạo nhân đời nay không thể đạt đến bậc này, chỉ có Trương Bình Thúc là biết thôi”. Lục Ngạn Phù liền dựa vào câu nói mà đoán là Tử Dương cũng được Lưu Hải Thiềm truyền thụ. Người chia xẻ: Nhóm: